1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ly hôn đi điện hạ - Lục Thiếu (200/257+ 4NT) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 143: Tình thể trao.
      Edit: Mưa Đêm

      “Đấy là người em của !” Vận Nhi tức giận nhắc nhở , với lại nghĩ đến người này phải kiểu nhớ thương gì đó, được nào?

      em cũng được!” Âu Thừa Duẫn bá đạo tuyện bố, “Em chỉ có thể nghĩ về !”

      “Được rồi, chuyên tâm lái xe !” Vận Nhi liếc mắt nhìn , rồi chuyển đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Nghĩ đến ngay mai đến trường, chỉ e là bị trách phạt, lần này biến mất lâu như vậy lại liên hệ với Hứa Tâm Lam, cẩn thận ấy tuyệt giao với mất.

      Về đến nhà, sau khi nhận điện thoại Âu Thừa Duẫn liền vào thư phòng làm việc, Vận Nhi biết mình làm chậm trễ công việc của , nên quấy rầy. Mãi đến thời điểm ăn tối mới ra khỏi thư phòng, vẻ mặt rất mệt mỏi.

      Chị Ngọc nhìn hai người ngày càng thân mật, cười khép được miệng.

      “Công việc rất nhiều sao?” Vận Nhi thấy ăn cơm xong lại chuẩn bị vào thư phòng, quan tâm hỏi.

      “Ừ… có dự án hợp tác cần quyết định, em tắm rồi ngủ trước !” Vẻ mặt Âu Thừa Duẫn bình thản, dặn dò Vận Nhi câu rồi lên lầu. Vận Nhi nghiêng đầu nhìn bóng dáng bận rộn của , tặc lưỡi, tổng giám đốc cũng dễ làm! nghĩ mình có nên giúp đỡ san sẻ công việc với chút hay , nhưng nghĩ lại vẫn là thôi, cũng giúp được gì!

      Vận Nhi tắm rửa xong lên giường, Âu Thừa Duẫn vẫn chưa trở lại, cũng chờ , nằm lát chìm vào giấc ngủ.

      Đến nửa đêm, cảm nhận được thân thể ấm áp của ở bên người, bàn tay to vắt ngang hông, cũng mở mắt, ngủ càng say giấc. Âu Thừa Duẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt ngủ say của , thất vọng hôn lên môi , rồi ôm ngủ.

      Âu Thừa Duẫn đúng là người đàn ông có thể lực dồi dào, ràng hôm qua ngủ muộn hơn , nhưng buổi sáng lúc tỉnh lại rồi, chỉ dặn lái xe đưa đến trường.

      Vận Nhi đến vừa lúc vào học tiết đầu, may là có thân phận đặc thù, nghỉ nhiều ngày như vậy cũng có ai tìm gây phiền phức.

      vất vả đợi đến lúc tan học, biết tránh được việc bị Hứa Tâm Lam nghiêm hình bức cung.

      Nhưng ngoài ý muốn là, con nhóc kia dường như thay đổi tính cách, lại tra hỏi gì về viêc của .



      Bị ấy thần thần bí bí kéo đến quán cà phê gần trường mới phát ra ở đó có người ngồi đợi, Vận Nhi giật mình nhìn người đó, “Từ bao giờ hai người quen thuộc như vậy?”



      Lúc trước còn định giúp hai người làm quen mà.



      vài ngày Thương Nhĩ Kỳ chưa gặp Vận Nhi, bèn tràng dạy dỗ , “Tô Vận Nhi, còn tưởng em mất tích rồi, sao lại thế? Di động cũng mở, có biết lo thế nào hả?”



      Người sáng suốt đều có thể nhận ra quan tâm của Thương Nhĩ Kỳ dành cho , ngay cả Hứa Tâm Lam nhìn thấy cũng hơi ghen tị.



      Cứ nghĩ rằng Thương Nhĩ Kỳ vì có chút ấn tượng nên mới đến tìm , ra tất cả là vì này!



      “Này, chú ý hình tượng của chút !” Tô Vận Nhi hơi xấu hổ, với quan tâm của Thương Nhĩ Kỳ suy nghĩ nhiều. Quan hệ của hai người lúc này cũng nên gọi là bạn bè rồi.



      “Bây giờ cần giữ hình tượng!” Ngje vậy, Vận Nhi đánh giá người đàn ông mặc âu phục giày da trước mặt, cùng với tạo hình ngôi sao đẹp trai phòng khoáng quả là hai người khác nhau.



      “Rốt cuộc em đâu vậy? Trường đến, ở nhà cũng thấy!” Thương Nhĩ Kỳ hấp tấp nắm tay hỏi, chỉ thiếu việc đem đầu mở ra nhìn xem nghĩ gì, cho đến bây giờ, chưa bao giờ biết lo lắng cho người đến ngủ được như vậy.



      Chỉ có với Tô Vận Nhi mới có cảm giác như vậy. Nhất là khi biết và Âu Thừa Duẫn ly hôn, càng dụng tâm với hơn.



      “Vận Nhi, cậu , có phải cậu bỏ trốn với người đàn ông này hay ?” Hứa Tâm Lan lớn mật phỏng đoán, cùng với vẻ mặt của , Thương Nhĩ Kỳ suýt nữa là nghiêm hình bức cung với .



      “Tớ đâu dám chứ?” Vận Nhi uống ngụm cà phê, rụt cổ “Tớ... và ấy... nghỉ vài ngày!”



      Vận Nhi lắp bắp , ngờ hai người trước mặt mình còn có điểm rất giống nhau, là luôn thích quản chuyện của , nhưng cũng là lạ là sao chuyện này cho Thương Nhĩ Kỳ?



      ấy là ai hử?” Hứa Tâm Lam hỏi theo bản năng, sau đó nhìn đôi mắt hàm súc của Vận Nhi, mới giật mình nhận ra, “À... là chồng cậu hả?”



      “Tao rồi mà, người tuyệt vời nư chồng cậu mà cậu lại chút rung động nào sao? Vận Nhi, tao đúng rồi đúng ?” Hứa Tâm Lam như phát ra bí mật rất lớn, rồi lại rất nghiêm trang, “Vận Nhi, tình cảm của cậu cũng thay đổi quá nhanh đấy!”



      “Em còn từng ai nữa?” Các nhận ra, khi Hứa Tâm Lam đến Âu Thừa Duẫn khuôn mặt Thương Nhĩ Kỳ sầm lại. Ở bữa tiệc, khi Vận Nhi bị đưa , đáng lẽ ta nên nhận ra, nhưng ta lại ép bản thân tin tưởng mà thôi.



      “Sư huynh Lam Hạo, lúc trước Vận Nhi thích ấy!” Hứa Tâm Lam ở bên giải thích.



      “Cậu cũng là trước đây...” Vận Nhi hơi tủi thân, giọng thầm, như thể là người đứng núi này trông núi nọ bằng.



      cách khác, tình cảm của đối với Lam Hạo giống cảm giác như với Âu Thừa Duẫn cho , đó phải là tình đâu?



      “Vậy bây giờ sao?” Thương Nhĩ Kỳ đối mặt, nhìn mắt Vận Nhi, hỏi rất nghiêm túc.



      “Việc này... ra em...” Vận Nhi còn phân vân nên như thế nào, thái độ của Thương Nhĩ Kỳ đối với , phải cảm động, nhưng đều đáp lại, cũng nên tận lực xem nó, bởi vì thể xác định! tại có Âu Thừa Duẫn, càng thể cho ấy cơ hội được.



      ra hai người luôn ở bên nhau phải ?” Thương Nhĩ Kỳ tiếp lời , khi luôn trốn tránh mắt của mình, biết lòng có Âu Thừa Duẫn, tình cảm của bọn họ sâu sắc như thế rồi sao?



      Vận Nhi gật đầu cũng lắc đầu, chỉ cúi mặt nhìn cốc cà phê. khí đột nhiên trở nên trầm lặng.



      Hứa Tâm Lam nhìn sắc mặt của Thương Nhĩ Kỳ trầm, dám mở miệng chuyện.



      “Ủa, đó phải là Riche sao? ấy sao lại ở đây?”



      “Ừ, nghe ấy xuất ngoại rồi mà!”



      “Nhìn có vẻ giống lắm, có lẽ chỉ là người giống thôi?”



      Khắp nơi bắt đầu xôn xao, dường như có người nhận ra Thương Nhĩ Kỳ , mặc dù rời khỏi vòng giải trí, nhưng nếu ngoài đường, vẫn có người nhận ra. Dù sử dụng tên tuổi rồi cũng vẫn có phiền phức.



      thôi, chúng ta khỏi đây !” Trước đây, mỗi lần Thương Nhĩ Kỳ đều đội mũ, nhưng tại ăn mặc lịch như vậy, tiện hóa trang như thế, chỉ có thể cúi đầu, nhanh ra ngoài. Vận Nhi và Hứa Tâm Lam cũng ra theo.



      “Tôi biết ngay ở chỗ này!” Vận Nhi vừa đến cửa, liền thấy thân ảnh màu hồng, nhàng xà vào lòng Thương Nhĩ Kỳ.
      Last edited: 27/11/15

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 144: Thổ lộ muộn màng.
      Edit: Mưa Đêm.

      Nhĩ Kì?” Mái tóc dài mượt được cột kiểu đuôi ngựa phấn khởi tung bay trong trung, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp tỳ vết, Vận Nhi nhận ra bé này, là người thích Thương Nhĩ Kì ở yến hội lần trước.

      “Hoa Y Y? Thương Nhĩ Kì đẩy trong lòng ra theo bản năng, nhíu mày vẻ vui, “Làm gì vậy? Sao lại ở đây?”

      Từ khi cự tuyệt hôn này ở trước mặt mọi người, Hoa Y Y bám theo như cái đuôi, càng bị cự tuyệt lại càng hăng hái, rất có khí thế “ đạt được mục đích quyết dừng tay”.

      “Em nhìn thấy xe đậu ở chỗ này, em biết ngay ở trong quán!” Hoa Y Y thầm phục thông minh của bản thân, ai bảo quý chiếc xe này như bảo bối, nên mới có nhược điểm để biết được.

      “Chết tiệt, cách tôi xa chút!” Thương Nhĩ Kì kiên nhẫn đẩy bé ra xa, trốn bé như là trốn ôn thần vậy. Trước giờ biết đứa này cũng có thể đáng sợ như vậy, nếu có thể đổi thành Tô Vận Nhi, nghĩ thôi cũng thấy rất cam tâm tình nguyện mà bằng lòng.

      Hứa Tâm Lam sau nhìn thấy hình ảnh hai người thân mật, nếu phải Vận Nhi giữ lại, tiến lên đánh người mất, con bé này ăn mặc lòe loẹt như con công lại còn õng ẹo làm nũng, nghe nổi hết cả da gà.

      Nhĩ Kì, em thích ở gần thôi mà!” Hoa Y Y phớt lờ vẻ mặt ngày càng đen của , rất tự nhiên níu tay , muốn dứt ra cũng được. chàng trai và ba , tình cảnh của bọn họ thành công hấp dẫn chú ý của người khác.

      “Hai em trước , Vận Nhi, tìm em sau!” Chú ý thấy ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh, Thương Nhĩ Kì bên thô lỗ kéo Hoa Y Y , bên với Vận Nhi.

      “Này, thế em sao…” Hứa Tâm Lam nhìn Thương Nhĩ Kì kéo Hoa Y Y vội vàng rời , trừng mắt nhìn bóng dáng kêu lên.

      Chuyện gì vậy? con nhóc mà khiến cho ấy chạy trối chết!

      “Con bé đó ai thế?” Hứa Tâm Lam nhìn vừa mắt dáng vẻ nũng nịu của tiểu thư nhà giàu này, giống như Vận Nhi còn được.

      “Theo tớ biết đó là thanh mai trúc mã của ấy!” Vận Nhi gật đầu, với vẻ cảm khái.

      và Hứa Tâm Lam rất nhất trí cho rằng, Hoa Y Y thích hợp với ấy.

      “Cái gì, phải chứ! Thế phải là ta chiếm hết ưu thế so với tớ à!” Hứa Tâm Lam đế ý hình tượng mà chống hai tay lên mạn sườn, hoàn toàn để ý bây giờ với hình tượng ôn hòa thường ngày khác nhau trời vực.

      “Ừ… Thế nên mới , tâm tư của cậu nên đặt người ấy nhiều hơn !” Vận Nhi suy nghĩ có chút gian manh, rất vui nếu chuyện bọn họ có thể đơm hoa kết quả.

      “Tớ này, cảm giác Thương Nhĩ Kì đối với cậu đơn giản đâu, Tô Vận Nhi, cậu phải giúp tớ, nếu theo đuổi được ấy, tớ tuyệt giao với cậu!” Càng ngày khoảng cách giữa hai người bọn họ được thu hẹp lại, Hứa Tâm Lam cũng phải là người hay so đo, Vận Nhi là danh hoa có chủ, Thương Nhĩ Kỳ muốn chắc rồi.



      “Này, chuyện cậu theo đuổi ấy được hay đâu có liên quan gì tới tớ? có đạo lý mà!” Vận Nhi lên tiếng ai oán, bàn tay xinh vỗ vỗ gáy, trước về trường học.



      “Đương nhiên liên quan tới cậu rồi, cậu phải phụ trách về hạnh phúc của tớ, hừ, chuyện lần trước tớ còn chưa tìm cậu tính toán sổ sách đâu!” Hứa Tâm Lam đuổi theo Tô Vận Nhi, hai người vừa rượt vừa đùa giỡn, lát sau bóng dáng biến mất sau cổng trường học.



      Trở lại giờ học vũ đạo, giáo viên dạy múa của Vận Nhi cũng phải nhìn với cặp mắt khác xưa, ràng nhận thấy, bài nhảy đó rất được tán thưởng, thiên phú về vũ đạo của bộc phát ra, trở thành học trò của giáo viên, đó là chưa kể thân thế của nữa.



      định tan học đo dạo phố với Hứa Tâm Lam, nhưng lại nhận cuộc gọi từ nhà, là cha mẹ sắp xếp cho ba cuộc xem mắt, cũng phải có mặt, vì thế đành trước.



      Vận Nhi có ấn tượng khá mạnh với Hứa Minh Địch, nghĩ đến ấy phải là người chịu quản thúc của gia đình, rất băn khoăn, như thế nào mới có thể chiếm được coi trọng của ấy.



      “Lam Hạo?” Vận Nhi vừa ra khỏi trường học thấy Lam Hạo đứng dựa vào chiếc xe thể thao màu xanh lục, vẫy tay gọi lại gần.



      “Học trưởng...” Lần này nhìn thấy Lam Hạo, lạ là trong lòng Vận Nhi rất nình thản, vì lời lần trước của mà mất tự nhiên.



      “Vận Nhi lâu rồi gặp em, còn tưởng em bỏ học rồi cơ!” Lam Hạo tươi cười rạng rỡ như gió xuân, trần đầy bên khóe miệng, Vận Nhi cười lắc đầu “Sao có thể như vậy được?”



      “Đúng rồi, giờ thân phận em giống trước, đường đường là phu nhân tổng giám đốc tập đoàn, muốn gặp em cũng rất khó khăn nhỉ!” biết Lam Hạo là tự giễu mình hay chế giễu nữa, nhưng những lời này nghe vào tai Vận Nhi, cảm thấy có chút chói tai.



      “Đây chẳng qua chỉ là danh xưng, còn em vẫn là Tô Vận Nhi, sư huynh Lam Hạo gọi em là để những lời này sao?” Nếu là trước đây, nghe thấy những lời này của Lam Hạo, thấy tổn thương, đây cũng là nguyên nhân vì sao ngay từ đâu dấu diếm để biết, hi vọn ở trong lòng , hình ảnh của mình luôn tốt đẹp!



      phải, Vận Nhi chỉ vô tâm thế thôi, em đừng nghĩ nhiều!” Vận Nhi định bị Lam Hạo kéo lại, nhận thấy có vẻ tức giận, Lam Hạo thấy hơi bối rối, khi biết kết hôn, rất tức giận.



      Vốn tưởng có tình cảm với mình, mà cũng rất thích , rồi hai người thuận lý thành chương mà ở bên nhau, ngờ lại đột nhiên biết được làm vợ người ta, diều nàylàm phải tiếp nhận như thế nào?



      “Chúng ta tìm chỗ chuyện được ?” Ánh mắt Lam Hạo nhìn Vận Nhi rất thành khẩn, nhận ra ôn nhu quen thuộc trong đó, nhưng kể từ khí có Âu Thừa Duẫn, nghĩ còn cần điều này nữa.



      Lam Hạo kép tay định để ngồi vào trong xe, nhưng Vận Nhi vôi cự tuyệt, Âu Thừa Duẫn sai người đến đón , muốn để ấy hiểu lầm.



      được, sư huynh, giờ em còn có việc! Có việc gì tại đây luôn !” Bởi vì thích nên chút mập mờ giữa hai người cũng giữ cho nữa.



      Nhìn người qua lai đường, sắc mặt Lam Hạo sầm lại, Vận Nhi cũng mơ hồ nhận ra, bây giờ ở cùng với Lam Hạo, khiến cảm thấy rất áp lực.



      “Nếu có thể sớm nhận ra tình cảm của em dành cho , có phải bây giờ chúng ta ở bên nhau rồi hay ?” Lam Hạo buông tay ra, ánh mắt ưu thương như biển sâu, khiến Vận Nhi nhìn thấu.



      mở miệng định : “Sư huynh, ...”



      ra nhận ra rằng rất thích em, nhưng lại nhận ra quá muộn đúng ?” hối hận trong mắt Lam Hạo rất ràng, rất tư tưởng với bản thân mình, cũng rất tin tưởng , nên bây giờ ngay cả cơ hội xoay chuyển cũng có.



      Vận Nhi nghe thấy lời của Lam Hạo rất giật mình, cho đến bây giờ cũng nghĩ đến, có ngày Lam Hạo tỏ tình với . Trước kai vây quanh người dạng người đẹp nào mà có, nên luôn cho mình là xứng với ấy.



      Giờ đây nhìn ánh mắt mất mát của , việc thổ lộ, lại chẳng rung động chút nào.



      hề có cảm giác chỉ ánh mắt cũng khiến tim đâp mạnh như với Âu Thừa Duẫn, cũng có sức ảnh hưởng lớn đối với , đây là vì !



      “Sư huynh, rất xin lỗi, có người con tốt đến , em kết hôn rồi!” Trước đây vài tháng, câu như vậy lên lời, nhưng tại, tất cả quá muộn rồi!
      Last edited: 27/11/15

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 145: Người đàn ông ghen tuông.
      Edit: Mưa Đêm.

      Vận Nhi muốn tiếp tục giằng co như vậy, cũng muốn cho Lam Hạo bất kỳ hi vọng nào. yên lặng xoay người, liền nhìn thấy Đừng Tử Kỳ về phía này. Lúc trước rất ghét Đừng Tử Kỳ, nhưng bây giờ xem ra, có ấy ở bên cạnh Lam Hạo mới là hợp nhất.

      Đừng Tử Kỳ hừ lạnh qua người , trước kia vì hai người là tình địch nên ta mới xem Vận Nhi vừa mắt, bây giờ kết hôn, còn là đối thủ mạnh của ta nữa, tự nhiên ta cũng để ý đến.

      “Lam Hạo!” Vừa rồi còn có bộ dáng hung ác, trước mặt Lam Hạo ta lại lộ ra vẻ tươi cười ngọt ngào.

      Vận Nhi xoay người rời khỏi tầm mắt của Lam Hạo, trong lòng thầm chúc phúc cho ấy.

      “Phu nhân, mời lên xe!” Vận Nhi chưa quay đầu, bên cạnh vang lên giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng, chiếc Lamborghini đỗ trước mặt . Vận Nhi vội vã xoay người, ngồi vào trong xe.

      phải là về Âu Viên à?” Sắc trời bên ngoài còn sớm, là thời điểm chạng vạng, Vận Nhi nghi hoặc hỏi lái xe. Đây là lái xe ở Âu Viên, buổi sáng ta đưa đến trường. Nhưng hướng bây giờ phải là đường về Âu Viên.

      “Điện hạ dặn tôi đưa phu nhân đến công ty!” Lái xe cung kính đáp.

      “À, tôi biết rồi!” Vận Nhi nghe thấy là Âu Thừa Duẫn dặn dò, trong lòng liền ngọt ngào như rót mật, có chút chờ mong và nhớ nhung, biết cả ngày hôm nay làm những gì.

      Lái xe đưa Vận Nhi đến SK rồi rời , Vận Nhi rất quen thuộc nơi đây, nhân viên trong đại sảnh nhìn thấy Vận Nhi cũng mỉm cười thiện ý chào . So với mấy người phụ nữ trước kia, Vận Nhi được mọi người thích hơn nhiều.

      Vận Nhi vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, đến tầng chín chín, trực tiếp vào văn phòng của Âu Thừa Duẫn. cảm thấy ánh mắt Vu Nhuế nhìn được thân thiên, nhưng cũng để tâm nhiều.

      Nghe thấy giọng quen thuộc trong văn phòng, Vận Nhi nhàng mở cửa ra, dường như Âu Thừa Duẫn biết là , đứng dậy khỏi bàn làm việc và về phía .

      “Hôm nay có nhớ hay ?” Âu Thừa Duẫn đến, rất tự nhiên ôm vào lòng, hơi thở ám muội bên tai .

      Vận Nhi lắc đầu, đưa tay nhéo khuôn mặt tuấn tú của , trêu đùa, “Em còn bận học, làm gì có thời gian mà nhớ !”

      ?” Âu Thừa Duẫn nghi ngờ hỏi lại, kéo ngồi lên đùi mình, trong lòng ôm nhuyễn ngọc ôn hương, mũi ngửi mùi hương tỏa ra từ người , Âu Thừa Duẫn có chút tham luyến ngửi hương thơm người .

      lên tiếng, giọng khàn khàn, “Nhưng hôm này rất nhớ em, làm việc cũng yên lòng!”

      “Thôi , đừng chuyện buồn nôn thế!” Vận Nhi nghe thấy ý ám chỉ ràng trong lời của , cả người đều cảm thấy run lên. Âu Thừa Duẫn nhéo eo để trừng phạt, rồi lại hôn lên mặt , “Tiểu quỷ!”

      đón em đến công ty làm gì vậy? sắp tan làm rồi ah?” Vận Nhi bị hôn lên hai má, bèn lùi người lại trong ánh mắt căm tức của Âu Thừa Duẫn, giọng hỏi.

      bảo người đến đón em, có phải để em chạy theo người khác ?” Sắc mặt Âu Thừa Duẫn tốt, hai tay đặt hông càng dùng sức, như là muốn bóp nát vậy.

      “Gì chứ? Em có thể chạy với ai hả?” Vận Nhi phản bác lại vẻ vô tội, gỡ bàn tay đặt bên hông mình ra, thay đổi tư thế, đột nhiên hiểu ra ý tứ trong lời của , “ giám sát em?”

      cần làm việc ngu ngốc như vậy à?” Âu Thừa Duẫn giữ chặt cơ thể ngọ nguậy trong lòng mình lại, xem ra chưa nhận thức được động tác của mình bây giờ làm loạn như thế nào.

      “Hừ, thế ý của là gì? Chẳng qua em chỉ chuyện mấy câu với sư huynh Lam Hạo mà thôi!” Vận Nhi lè lưỡi, tuy ấy có mời, nhưng đâu có cùng. Lúc quan trọng vẫn coi là quan trọng nhất còn gì.

      “Hình như còn nắm tay?” Âu Thừa Duẫn hừ lạnh .

      “Vậy mà giám sát em, Âu Thừa Duẫn, tin em?” Vận Nhi ngờ biết tin tức nhanh như vậy, biết ngay có ý tốt mà, tự nhiên đặc biệt bảo người đến đón , ra là có mục đích.

      “Tên nhóc kia dám nắm tay em buông, chặt tay nó được ?”Ánh mắt lệ của Âu Thừa Duẫn khiến giật mình, đưa tay che miệng lại, trừng mắt hung dữ nhìn , “ dám?”

      “Còn hai người liên quan, trước kia phải em thích thằng nhóc đó sao?” Âu Thừa Duẫn từng nghe nghe chính miệng là thích Lam Hạo, giờ nghĩ lại trong lòng vẫn thấy ghen, mở miệng cắn tay , Vận Nhi bị đau phải bỏ tay ra.

      “Sao nào? ghen à?” Vận Nhi véo mu bàn tay cái, người đàn ông đáng chết này, xuống miệng cắn được.

      tức giận!” Đùa à, làm sao có thể ghen với thằng nhóc còn chưa trưởng thành chứ.

      “Gớm, thế cứ việc ngồi đó mà tức !” Vận Nhi liếc nhìn , từ đùi đứng dậy, tranh cãi cùng nữa.

      Người đàn ông này quá sĩ diện, cho tức chết !

      “Em đâu vậy?” Vẻ mặt Âu Thừa Duẫn giận dữ, biết sợ là gì này, càng ngày càng được tấc lại muốn tiến lên thước.

      “Để cho chồng tức giận là em đúng, em nên tránh thôi!” Vận Nhi xoay người, tươi cười mặt toát lên vẻ mê hoặc, hai tay để ở sau lưng, từng chữ.

      cần tránh, để ăn lót dạ là được!” Âu Thừa Duẫn cười vẻ tà mị, tiến lên hai bước là ôm được vào lòng, xoay người cái, đặt nằm bàn làm việc, thân thể cũng đè lên theo, “Từ nay về sau cách xa bọn con trai ra, biết chưa?”

      điên rồi? Đây là văn phòng làm việc!” Lưng Vận Nhi bị đau vì bị đụng vào mặt bàn, vừa tức vừa giận muốn đẩy ra, lại đủ sức.

      “Em sợ cái gì, có ai tiến vào!” Âu Thừa Duẫn vuốt ve sợi tóc trán , cẩn thận hôn lên trán, mắt lại đến môi .

      được, đứng lên , đè nặng muốn chết!” Tư thế thế này là rất ám muội, Vận Nhi có thể cảm thấy được vật cứng ở phía dưới đè lên bụng , tư thế xấu hổ như vậy mà bị người khác nhìn thấy, còn mặt mũi nào mà gặp người khác?

      buông!” Hai tay Âu Thừa Duẫn đặt hai bên cạnh bàn làm việc, giam toàn bộ thân thể trong ngực mình, thân mình tiếp xúc chặt chẽ với , cố gắng để mình đè nặng , là đòi mạng, động tác như vậy biết người bị tra tấn là ai nữa.

      “Tổng giám đốc, bữa tối hẹn với Trương nghị viện…” Vu Nhuế vừa đẩy cửa vào nhìn thấy màn như vậy, câu đều chưa xong. Rồi lại bổ sung thêm câu, “Thực ra… vừa rồi tôi gõ cửa!”

      Vận Nhi thừa dịp ngẩng đầu, dùng sức đẩy , luồn dưới cánh tay chui ra, bối rối sửa sang lại quần áo người, khuôn mặt đỏ bừng dám ngẩng đầu lên.

      “Biết rồi, ra ngoài !” Mặt Âu Thừa Duẫn đổi sắc, thong thả sửa lại quần áo, lại kéo Vận Nhi đến bên người, ngồi ghế xoay.
      Last edited by a moderator: 7/12/15

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 146: Cứu người ngoài ý muốn.
      Edit: Mưa Đêm.

      “Em … em nên về nhà thôi!” Vận Nhi muốn cách xa chút, nhưng đôi tay vươn ra, kéo vào lòng mình, ánh mắt ám chỉ cảnh cáo , “Đừng lộn xộn!”

      Vận Nhi lập tức ngoan ngoãn ngồi yên, nhúc nhích.

      “Tối nay cùng ăn cơm nhé?” Giọng Âu Thừa Duẫn mang theo mê hoặc, Vận Nhi nghe cảm thấy như bước mây, im lặng ngồi trong lòng , nghịch cúc áo sơ mi của , “Em có thể được ?”

      “Sao vậy? Em muốn ?” Âu Thừa Duẫn nâng cằm , hơi thở mang theo mùi vị nguy hiểm, “Vậy cũng nữa!”

      Bữa tối nay hẹn người trong chính phủ ăn cơm, việc hợp tác lần này nắm chắc là có thể dành được, nên cũng có gì phải cố kỵ.

      cần, vẫn tốt hơn, em về nhà chờ !” Vận Nhi quan tâm , cũng định làm “hồng nhan họa thủy”, có điều với ông chồng vạn năng của mình, vẫn rất tán thưởng.

      “Về nhà chờ ?” Âu Thừa Duẫn nhíu mày nghe thấy từ “về nhà” mới buông lỏng, mày dãn ra.

      “Đúng rồi, còn , chăm chỉ kiếm tiền về nuôi em!” Vận Nhi cười rạng rỡ, chủ động vòng tay quanh cổ , hôn cái lên mặt , khiến lo lắng trong lòng Âu Thừa Duẫn trở thành hư .

      “Em còn lo nuôi em nổi sao? Tiêu tốn nữa cũng sợ!” Âu Thừa Duẫn lắc đầu cười khẽ, hình thức ở chung như vậy, dường như càng càng càng hãm vào. Âu Thừa Duẫn, mày động tâm rồi sao?

      “Vâng vâng, em biết chồng em có khả năng, cứ bận việc , em về trước, để chị Ngọc nấu ăn ngon cho em là được!” Vận Nhi có chút trẻ con lè lưỡi. Thực ra ở trong mắt Âu Thừa Duẫn, chỉ là đứa trẻ, Âu Thừa Duẫn cảm giác chính mình già khi ở trước mặt , mới hai mươi tuổi, mà hai mươi tám rồi.

      bảo Tín đưa em về nhà!” Âu Thừa Duẫn định mở điện thoại nội bộ gọi Tín vào, nhưng Vận Nhi giành trước ngăn lại.

      cần đâu, cũng phải là em biết đường, tự em bắt xe về được!” Vận Nhi muốn mọi chuyện đều phải có người sắp xếp, cũng thích được bảo hộ quá mức, ra ngoài phải có người hộ tống, thích kiểu tiền hô hậu ủng như vậy.

      “Được rồi!” Âu Thừa Duẫn nhìn con ngươi trong suốt của , do dự chút rồi gật đầu, cũng thể bảo bọc quá kỹ được, nhưng lại ngăn được mình chủ động bảo hộ , lo cho từ việc nhất.

      “Vậy em về đây!” Vận Nhi xoay người, nhân lúc Âu Thừa Duẫn còn sững người, hôn nhanh lên môi , rồi chạy nhanh ra ngoài.

      Tim đập thình thịch trong lồng ngực, mỗi khi chủ động hình như tim đều đập nhanh hơn phải.

      Âu Thừa Duẫn vuốt ve hai cánh môi vừa được hôn, cũng nhìn theo bóng dáng của , mà lần nữa xoay ghế vòng, nhìn về phía cửa kính.

      Vận Nhi bắt taxi, báo địa chỉ của Âu Viên, trong lòng ấm áp, lòng bàn tay dường như còn có ít mồ hôi, mỗi lần ở cùng chỗ với Âu Thừa Duẫn, trái tim tự chủ được lại đập nhanh hơn, đây là vì !

      Màn đêm dần buông xuống ngoài cửa sổ, ánh đèn nhiều màu bao phủ thành phố trong tầng ánh sáng mờ ảo. Vận Nhi tùy tiện vẽ vài nét lên cửa kính bằng ngón tay, từng nét từng nét, vẽ ra khuôn mặt tươi cười của Âu Thừa Duẫn, hoài nghi bản thân hãm quá sâu vào tình cảm này mất rồi.

      Xe đột ngột phanh gấp, do bất ngờ nên Vận Nhi bị chúi người về phía trước, trán bị đập vào cửa kính. Vận Nhi bị đau nên ngẩng đầu lên nhìn phía trước hỏi, “Sao vậy?”

      “Hình như có người bị tai nạn, nhưng phải tôi đâm vào ta!” mặt lái xe lên vẻ bối rối, nhìn đằng trước có bóng người bị ngã xuống, sắc mặt lại càng thêm tái nhợt. Nghe xong Vận Nhi cũng có chút sợ hãi, nhưng theo bản năng vẫn mở cửa xe xuống. Nhìn thấy người đàn ông ngã ở trước xe, người có vệt máu, Vận Nhi lập tức ngồi xổm xuống, lay vai của ta, “Tiên sinh, sao chứ?”

      “Chúng ta đưa ấy đến bệnh viện!” Vận Nhi với người lái xe có vẻ kích động, lại nhìn người đàn ông bất tỉnh, xuất phát tự đạo đức cơ bản, nên cứu người trước.

      Với trợ giúp của lái xe, Vận Nhi khó khăn dựng thân thể ta ngay ngắn lại. Giờ mới nhận ra ta rất cao, cũng phải cao bằng Âu Thừa Duẫn. gắng sức dìu ta lên xe, nhưng dường như ta có chút tỉnh táo, lại hợp tác.

      , bệnh viện!” Lúc Vận Nhi thuận lợi dìu được ta lên xe, lại nghe thấy ta mấy câu như vậy, tiếng trung chuẩn lắm, mang theo khí thế nghiêm nghị, “… khách sạn Ngải Sâm!”

      Vận Nhi kinh ngạc trợn tròn mắt, đầu óc người này bị làm sao vậy, bị thương đến bệnh viện lại đòi khách sạn là sao.

      “Tiên sinh, vừa rồi hình như tôi chưa đâm phải ngài đúng ? Ngài muốn khách sạn mà phải bệnh viện sao?” Lái xe nhịn được quay đầu tò mò hỏi, vị trí bị thương của ta là ở ngực, dường như là bị bắn.

      “Mau lái xe, phía sau có người đuổi theo tôi, đưa tôi đến khách sạn Ngải Sâm!” Lái xe bị khí thế của ta trấn trụ, sợ hãi khởi động động cơ, lái xe đến địa chỉ ta bảo.

      , dìu tôi lên!” Người đàn ông dựa thân thể vào người Vận Nhi, khuôn mặt trắng bệch chút huyết sắc.

      Giờ Vận Nhi mới nhìn khuôn mặt của ta, rất xinh đẹp, mái tóc màu nâu, vài sợi rủ trước trán, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi đường nét rang, ánh mắt màu hổ phách ánh lên ánh sáng như ngọc lưu ly, nhìn Vận Nhi chằm chằm.

      ta cố gắng cởi chiếc áo gió màu đen đầy vết máu, tay khoác lên vai Vận Nhi, tay dùng áo đè miệng vết thương, bởi vì đau mà mặt chảy xuống rất nhiều mồ hôi, Vận Nhi ngây ngốc dìu ta vào đến thang máy.

      ra hoàn toàn có thể khoanh tay đứng nhìn, nhưng nhìn đến con người màu hổ phách, lại tự chủ được giúp ta.

      sao chứ?” Trong gương ở thang máy phản chiểu hình dáng rắn rỏi, ngũ quan tinh mỹ của ta. ngờ đàn ông mà cũng có thể xinh đẹp như vậy. Vận Nhi nhìn áo khoác của ta bị thấm lớp máu ra ngoài, khỏi có chút sợ hãi lo lắng.

      Người đàn ông cười với , nụ cười rất đẹp, khoát tay ra hiệu sao cả.

      Đỡ được ta vào phòng, vừa bật đèn lên, thể lực ta chống đỡ nổi mà ngã xuống thảm trải sàn nhà, hơi thở gấp gáp , “… giúp tôi gắp đạn ra!”

      Vận Nhi sợ hãi, chân tay luống cuống nhìn người đàn ông ngã xuống sàn nhà, nức nở hỏi, “Tôi nên làm gì để giúp ?”

      Tay ta chỉ về hưởng tủ ở đầu giường, Vận Nhi chạy nhanh đến, lấy hộp y tế trong ngăn kéo, dựa theo chỉ dẫn, hai tay run run cầm cái kẹp đưa về phía ngực trần của ta.

      đừng gấp gáp, sao chứ? Đừng làm tôi sợ!” Vận Nhi nhìn vết thương chảy máu, ngã ngồi ở thảm, dám tiến lên.

      “Shit! Để tự tôi làm!” Người đàn ông thấp giọng rủa tiếng, nhìn hai má Vận Nhi trắng bệch, cố chịu đau tay run run dùng kéo mở vết thương lồng ngực. Vận Nhi sợ hãi nhắm chặt hai mắt, dám nhìn hình ảnh đầy máu me đó.
      Last edited by a moderator: 7/12/15

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 147: ấy biến mất.
      Edit: Mưa Đêm.

      sợ cái gì? Đâu phải là bị thương!” biết qua bao lâu, lúc Vận Nhi mở mắt ra, người đàn ông đó xử lý tốt miệng vết thương, đứng trước mặt . ngồi ngước mắt nhìn lên, nên cảm thấy ta cao!

      Nhận ra thể lực ta kiệt quệ chống đỡ được nữa, Vận Nhi nhanh chóng đứng dậy, nâng ta lên giường nằm nghỉ, “Đổi lại là người con khác, nhìn thấy trường hợp máu me như vậy, cũng sợ hãi phải nào?”

      Vận Nhi muốn rút tay lại nhưng lại bị ta gắt gao nắm chặt trong tay, đôi mắt đen láy nhìn thẳng con người màu hổ phách, rồi bỗng nhiên ta nhếch môi, nở nụ cười đẹp, “Hôm nay cứu tôi!”

      “Hả?” Suy nghĩ của Vận Nhi có chút đình trệ, ta cũng cảm ơn, chỉ dùng ánh mắt đánh giá cách tùy ý.

      Vận Nhi cũng nhận ra được ta là người nguy hiểm, làm gì có ai để hòm thuốc ở trong phòng khách sạn, hơn nữa ta bị bắn, chắc chắn thân phận đơn giản, nhưng nhìn ta, Vận Nhi lại thấy sợ hãi, có lẽ trong tiềm thức cho rằng ta phải người xấu.

      nghỉ ngơi cho tốt , tôi phải rồi!” Vận Nhi đứng lên, mỉm cười với ta, “Tôi cũng chỉ là vô tình mà cứu thôi!”

      “Tôi tên là Lôi Ân, tên là gì?” Người đàn ông hình như muốn rời nhanh như vậy, lạ, đối với xa lạ, ta lại buông mọi phòng bị, dùng trực giác của bản thân để phán đoán, đơn thuần.

      “Tô Vận Nhi!” Vận Nhi hào phóng ra tên của mình, rồi bình tĩnh xoay người, “Tạm biệt!”

      Lôi Ân nhìn bóng dáng Vận Nhi biến mất, khỏi hồi tưởng lại độ ấm và mùi hương lòng bàn tay khi nắm tay lúc nãy, vì sao, miệng vết thương cũng đau như vừa rồi.

      Chuyến đến Trung Quốc lần này, xem ra cũng phải là thu hoạch được gì!

      Vận Nhi biết người tên Lôi Ân kia khẳng định phải là người đơn giản, cũng muốn có dính dáng hay quan hệ gì với ta.
      Đến trước cửa thang máy, Vận Nhi thấy bóng dáng màu đen từ thang máy ra, nhìn rất quen, đến khi chạy nhanh lại gần nhìn cho lại ta biến mất ở sau chỗ quặt. Vận Nhi chắc chắn mình nhìn lầm, sườn mặt của người vừa rồi và người nhìn thấy ở sân bay rất giống nhau, là Mẫn Thiên Hữu phải ?

      tiếp tục truy cứu vì sao ta xuất ở đây, Vận nhi nhanh chóng ra khỏi thang máy, rời khỏi khách sạn.

      Quần áo của bị dính máu, về đến Âu Viên, chị Ngọc nhìn thấy còn bị dọa . Vận Nhi vội vàng giải thích cẩn thận dính màu vẽ lên quần áo, muốn chị ấy lo lắng nên nghĩ ra lời dối. Vận Nhi nhanh lên lầu tắm rửa thay quần áo mới, vứt bộ quần áo kia vào sọt rác.

      Thời điểm Âu Thừa Duẫn trở về Vận Nhi ngủ, nhưng Vận Nhi có thể cảm giác được cả đêm đều trở về phòng, về nhà hay là vào phòng. Mãi đến sáng ngày hôm sau, nghe chị Ngọc có về nhà, nhưng trời chưa sáng rời rồi. Vận Nhi cảm thấy hơi hoảng hốt và lo lắng. ấy về nhà nhưng sao lại vào phòng?

      Lúc nhận được điện thoại của , ở sân bay, phải Italy công tác vài ngày. Vận Nhi lập tức cảm thấy thích hợp, ấy đột nhiên công tác, hề báo trước làm chút tâm lý chuẩn bị cũng có. Âu Thừa Duẫn mấy câu, có vẻ vội vàng, sau đó liền cúp máy.

      Vài ngày sau vẫn thấy Âu Thừa Duẫn gọi điện thoại, Vận Nhi suốt ngày hoảng hốt, có chút yên lòng, nhớ , lo lắng cho , nhưng cái gì cũng làm được.

      ra Âu Thừa Duẫn và Mẫn Thiên Hữu suốt đêm bay đến Italy, viên ngọc xanh lần trước bọn họ có được, đường vận chuyển bị đánh cắp, cần nghi ngờ, chắc chắn do người của Áo Lai Đặc làm, nghe bọn Mafia thái tử cũng đến Trung Quốc tìm kiếm viên ngọc xanh lai lịch kia. Tiêu Trác và Nam Cung Thần chú ý hành tung trong nước của bọn chúng, biết bọn chúng bay Italy.

      Nhiệm vụ lần này thành công nửa, ai cũng nghĩ đến phát sinh chuyện ngoài ý muốn như vậy!

      Đến ngày thứ năm Âu Thừa Duẫn biến mất, Vận nhi gặp Tô Thượng Đông đến trường học của , “ cả?”

      Vận Nhi vừa tan học, cùng Hứa Tâm Lam ra khỏi trường nhìn thấy chiếc xe Ferrari quen thuộc đậu ở đó, Tô Thượng Đông nhìn Vận Nhi về phía , bóng dáng uyển chuyển dưới ánh chiều tà càng thêm vẻ yểu điệu, “Sao nhìn em có vẻ gầy !”

      Tô Thượng Đông vuốt sợi tóc trước mặt ra sau gáy, quan tâm lo lắng hỏi .

      mà? Em còn cảm thấy gần đây béo lên ít ấy!” Vận Nhi để tay lên gò má, kháng nghị .

      Từ lần gặp ở bệnh viện, Vận Nhi cũng chưa gặp lại Tô Thượng Đông, cũng hơn mười ngày mà thôi. quan tâm của Tô Thượng Đông bù đắp phần nào trống vắng của Âu Thừa Duẫn gây nên cho .

      “Âu Thừa Duẫn công tác?” Tô Thượng Đông chở Vận Nhi rời khỏi trường, thuận miệng hỏi.

      “Vâng… hình như công ty bên kia xảy ra chút vấn đề!” Âu Thừa Duẫn với như vậy, bây giờ có tin tức của , Vận Nhi rất lo lắng.

      cần lo lắng, ta xử lý tốt thôi!” Tô Thượng Đông an ủi , mặc dù bản thân với việc Âu Thừa Duẫn xuất ngoại cũng có hoài nghi. Tập đoàn SK lớn như vậy, cũng hiểu cơ cấu bên trong, nên cũng giúp được .

      “Vâng…” Vận Nhi miễn cưỡng gật đầu, lộ ra chút tươi cười. Sau đó, Tô Thượng Đông mang nhà hàng chuyên món Tây ăn cơm, rồi lại đưa nghe nhạc, đến lúc tan cuộc là chín giờ tối.

      “Em về sớm nghỉ ngơi !” Tô Thượng Đông siết chặt thêm áo khoác của , sau đó đưa chìa khóa x echo , “Về sau xe này cho em lái!”

      cần đâu, cả!” Vận Nhi muốn cự tuyệt, nhưng Tô Thượng Đông cho có cơ hội từ chối, “Nghe lời, vốn dĩ xe này mua để tặng cho em, chính em lái xe về , gọi lái xe tới đón!”

      Tô Thượng Đông đẩy Vận Nhi lên xe, săn sóc dặn dò , “Lái xe chậm thôi, cẩn thận chút!”

      “Vâng, cả!” Vận Nhi vẫy vẫy tay. Chiếc xe Ferrari màu đỏ này vẫn giống như lần trước lái, nhìn bóng dáng cao lớn đứng ngoài xe, bất tri bất giác, hốc mắt có chút ươn ướt.

      Từ đấy, Vận Nhi tự mình lái xe học. Khi Âu Thừa Duẫn chưa trở về, Tô Thượng Đông thường gọi cho hẹn cùng nhau ăn cơm, rồi lại lái xe theo về nhà. Vận Nhi có chú ý đến, vẫn có chiếc xe thể thao màu trắng theo.

      Tô Thượng Đông tận mắt nhìn về nhà mới yên tâm quay đầu, trở về biệt thự của chính mình.

      Âu Thừa Duẫn rời hai mươi ngày, ngoại trừ cuộc điện thoại gọi cho lúc ở sân bay sau đó hề có tin tức gì, Vận Nhi gọi cho điện thoại luôn trong tình trạng tắt máy. May có Tô Thương Đông luôn bên cạnh an ủi. Vận Nhi quyết định, khi nào trở về, ba từ mà nợ .

      còn chưa nghe được , em !

      Hôm nay, Vận Nhi nghe được Tô Thượng Đông thông báo, Phạm Tu Vũ tỉnh, vui đến điên rồi, lập tức trốn học đến bệnh viện.

      Lúc đến bệnh viện, nhìn thấy Phạm Tu Vũ tỉnh, ôm Tô Ân Huệ, vui mừng chảy nước mắt.

      “Bé ngốc, em khóc cái gì?” Tô Thượng Đông đưa giấy cho , vỗ nhè lưng .

      cả!” Trong lòng Vận Nhi ủy khuất, nghe được giọng của Tô Thượng Đông, khống chế được nhào vào lòng , bất lực khóc.
      Last edited: 9/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :