1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ly hôn đi điện hạ - Lục Thiếu (200/257+ 4NT) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 138: Làm tức giận.
      Edit: Mưa Đêm

      Bên tai chợt vang lên tiếng sóng đánh mạnh vào bờ, Vận Nhi giật mình ngẩng đầu lên, nước biển dâng cao, nhìn xung quanh, thấy bóng dáng Âu Thừa Duẫn đâu cả. Cảm giác lo lắng kinh hoàng dậy sóng trong lòng , Vận Nhi kêu lên sợ hãi, cứ để chân trần chạy ra, nhưng chỉ thấy từng con sóng, con sau cao hơn con trước đánh vào bờ, “Âu Thừa Duẫn, đâu rồi?”

      Vận Nhi sợ hãi, sợ hãi như con kiến len lỏi vào từng thớ thịt của , “Âu Thừa Duẫn, em cần vỏ sò tím nữa, trở về, hãy trở về !”

      Nước mắt như những hạt trân châu đứt dây xâu, theo hốc mắt chảy xuống cuồn cuộn, trong lòng càng ngày càng hoảng sợ, muốn, muốn rời !

      “Duẫn, ở đâu? trở về được ?” Vận Nhi quá hoảng hốt, cảm giác bất lực thể làm gì khiến như phát điên, ngoài trừ khóc, biết nên làm gì bây giờ. Mắt nhìn thủy triều lui xuống chậm rãi, mà vẫn nhìn thấy đâu.

      “Duẫn, trở về …” Vận Nhi vừa chạy vừa gọi, nhưng dù gọi tên như thế nào, vẫn xuất .

      Nước mắt như đông cứng mặt , thân thể Vận Nhi mềm nhũn, ngồi sụp xuống bãi cát ẩm ướt do thủy triều lên, ánh mắt có tiêu cự. Nếu, nếu trở về nữa, nên làm sao bây giờ? “Hu hu, Duẫn …”

      “Vợ à, em tìm sao?” đôi tay ấm áp ôm lấy từ phía sau. Vận nhi chưa từng nghĩ đến xuất của có thể khiến giật mình khiếp đảm, hơi thở thể quen thuộc hơn kia bao trùm . Vận Nhi xoay người, ôm chặt, “ đâu vậy? Em tưởng rằng tìm thấy …”

      Nhìn thấy , nước mắt lại kìm được mà tràn đầy hốc mắt, cuối cùng có thể hiểu cảm giác từ địa ngục lên đến thiên đường là cảm giác như thế nào.

      Khi tuyệt vọng, lại xuất như kỳ tích.

      Bây giờ cái gì cũng muốn nghĩ, chỉ muốn ô manh chặt, chặt.

      “Vận Nhi, ở đây, bỏ lại em đâu!” Trong mắt Âu Thừa Duẫn có ý cười, lúc như nổi điên gọi tên , liền lộ ra tư thái thắng lợi. Tô Vận Nhi, ngày mà em còn xa nữa đâu.

      xấu!” Vận Nhi đánh liên tục vào ngực , vừa rồi trái tim lo đến gần như ngừng đập.

      Khuôn mặt nhắn đầy nước mắt, nhịn được mà thấp giọng nức nở, cảm giác kinh hoàng như vậy, bao giờ muốn thể nghiệm lần thứ hai.

      Môi Âu Thừa Duẫn lập tức áp lên đôi môi mềm mại của , muốn dùng cách thức này để an ủi , rằng ở đây, ở ngay bên cạnh . Nhìn thấy nét đau lòng trong mắt , cảm thấy áy náy trong lòng.

      Vừa rồi cũng xa, chỉ là khi nhìn thấy thủy triều sắp dâng cao, muốn đánh cuộc, làm thí nghiệm nho . Cho nên vẫn đứng phía sau Vận Nhi, nhìn vừa khóc vừa chạy tìm , biết mình thắng.

      Lúc này Vận Nhi đẩy ra như lúc trước, mà là cảm thụ độ ấm môi , lưỡi cùng lưỡi dây dưa, giờ đây nhận ra rằng, rất cần .

      Kiễng chân, Vận Nhi cũng cố kị gì nữa, lúc này chỉ nghĩ muốn cùng triền miên, chỉ có như vậy mới có thể bình ổn lo lắng hoảng sợ trong lòng .

      nghĩ đến đáp lại nhiệt tình như thế, Âu Thừa Duẫn muốn hấp thụ ngọt ngào của càng sâu, tay cũng chuyển từ eo lên phía cánh tay. Quần áo dính sát vào da thịt do bị nước biển làm ướt, càng làm Âu Thừa Duẫn khống chế được ôm siết lấy cả người , đôi mắt bị dục tình bao phủ mê ly mà gợi cảm nhìn chằm chằm khuôn mặt hồng hào của , “Vận Nhi, có thể chứ?”

      Tại thời điểm cuối cùng trước khi lý trí bị dục vọng phá tan, vẫn tôn trọng mà hỏi ý kiến của .

      Vận Nhi vùi đầu vào ngực , lời nào, nhưng đôi tay lại cầm chặt áo sơ mi của .

      Âu Thừa Duẫn bế về biệt thự, Vận Nhi dám ngẩng đầu lên, dường như có thể cảm nhận được ánh mắt ám muội của người hầu khi nhìn bọn họ, xấu hổ vùi mặt càng sâu trong lòng Âu Thừa Duẫn, có thể ngửi thấy mùi nước hoa Cổ Long người , nghe thấy tiếng cười trầm thấp của bên tai.

      Vừa chạm vào giường lớn mềm mại, quần áo người bị xé mở rất nhanh, hơi thở dốc của Âu Thừa Duẫn mang theo khát vọng bị kiềm nén tầng tầng lớp lớp đánh sâu vào da thịt . Vận Nhi nhìn chăm chú đôi mắt phiếm hồng vì dục tình của , ngón tay lướt qua từng đường nét khuôn mặt, như muốn khảm vào trong lòng, ghi nhớ cả đời.

      “Vợ à, em có thể chuyên tâm chút hay ?” Âu Thừa Duẫn phát giác tập trung, bàn tay to cầm nơi đẫy đà mềm mại hơi siết lại, Vận Nhi liền kìm lòng được mà rên rỉ ra tiếng, “Ưm…”

      ngoan!” Âu Thừa Duẫn cười vừa lòng. Vận Nhi biết cởi bỏ quần áo của hai người từ lúc nào, lại vội vã tiến vào, mà kiên nhẫn hôn khắp thân thể , khơi gợi nhiệt tình của , khuôn mặt Vận Nhi đỏ hồng, rạng rỡ như đóa hoa dưới nắng, “Vận Nhi, em đẹp quá…”

      Giờ đây khác với lần đầu chỉ có đau đớn khi bị đoạt lấy, Vận Nhi có thể cảm nhận được cảm giác ý loạn tình mê sung sướng, cơ thể bị vuốt ve trở nên rất mẫn cảm, khi rời khỏi lại cảm thấy hư trống vắng.

      “Duẫn,” Vận Nhi cảm nhận được nháy mắt vui sướng tràn trề khi ngón tay xuyên qua tóc , chớp đôi mắt to bị sương mù bao phủ, đáp lại nhiệt tình của Âu Thừa Duẫn, càng gắt gao kề sát.

      Cảm nhận được cơ thể ôn nhuận, Âu Thừa Duẫn chờ được nữa, siết chặt thắt lưng của , chậm rãi tách hai chân của ra, mũi tên nhọn khéo lèo giống như xà, linh hoạt tiến vào thân thể , gầm tiếng thỏa mãn, dục tình tăng vọt rong ruổi trong cơ thể .

      “Vận Nhi, em…” phát tiết toàn bộ nhiệt tình trong cơ thể , cả phòng vang vọng tiếng rên rỉ như có như khiến khí càng thêm ám muội kiều diễm.

      Ba từ kia, giống như độc dược rót vào trong lòng Vận Nhi, làm thể khắc chế mà trầm luân.

      Người ta những lời của nam nhân ở giường thể tin, nhưng Vận Nhi lại tin. Cuối cùng, cũng nghe được ba từ, em!

      Có lẽ ngay cả Âu Thừa Duẫn cũng phát được rằng, chủ định trước ra ba từ này với cách dễ dàng như vậy.

      Cảm xúc mãnh liệt qua , sắc đỏ mặt Vận Nhi còn chưa có tan hết, nhu thuận nằm trong lòng Âu Thừa Duẫn, ngón tay vô tình đốt lửa ngực , nghĩ đến câu vừa rồi, trong lòng ngọt như uống mật.

      “Có mệt em?” Âu Thừa Duẫn nắm lấy bàn tay làm xằng làm bậy trong ngực, cất tiếng khàn khàn như tự khắc chế. Nhóc con này càng ngày càng biết cách trêu chọc, chịu khổ cuối cùng lại là . Sợ làm mệt , chỉ ôm như vậy, cảm nhận được luồng nhiệt dâng cao trong cơ thể. tưởng được ở trước mặt biến thành con sói háo sắc.

      Vận Nhi lắc đầu, nghe giọng của , ngẩng đầu lên chống lại đôi mắt thâm thúy, cọ xát ở trong lòng , mở miệng làm nũng, “Duẫn, em đói bụng!”. tiếng Duẫn này, càng làm thấy tâm thần nhộn nhạo.

      cũng đói bụng!” Âu Thừa Duẫn hô hấp dồn dập nhìn , cố ý nhấn mạnh hai từ cuối, tay cũng bắt đầu đứng đắn vuốt ve người .

      “Vậy chúng ra rời giường ăn cơm !” Cố ý nhận thấy ánh mắt khác thường của , Vận Nhi nắm lấy bàn tay để trước ngực mình, xấu hổ nghĩ, giờ là ban ngày, trải qua phen như vậy, chắc là giữa trưa rồi.

      Trời ạ, đến bây giờ cũng nghĩ đến bản thân có thời điểm điên khùng như vậy, nhớ lại phản ứng khi nãy của mình, mặt lại đỏ bừng lên.

      “Nhưng chỉ muốn ăn em! Ai bảo ăn em ngon như vậy?” Ngón tay Âu Thừa Duận lướt qua làn da mịn màng, âu yếm nhìn khuôn mặt tinh xảo của , những mâu thuẫn và kiềm nén trong lòng , chỉ giảm bớt khi có được mà thôi.

      Cảm giác vật nóng bỏng của đặt tại nơi mềm mại của , Vận Nhi dám cử động, hơi thở của Âu Thừa Duẫn phun tên mặt , “Vận Nhi…”

      “Đừng … giờ là giữa trưa rồi!” Vận Nhi quay đầu, nhìn ánh nắng mặt trời chói chang bị rèm cửa ngăn lại, nhiệt độ nóng rực từ cơ thể truyền sang càng làm ngượng ngùng cúi đầu.

      Âu Thừa Duẫn đoán trước trốn, liễn nhắm chuẩn góc độ, chính xác cướp lấy môi đào của , giọng khàn khàn mang theo thỉnh cầu, “Vợ à, cho lần nữa được ?”

      …” đợi xong, cơ thể bị rắn chắc lấp đầy, cảm giác phong phú làm tự chủ được rên rỉ thành tiếng, “Ưm… A”

      là sói đói cũng ngoa, Vận Nhi biết trừng bao lần, về sau có chết cũng tin tưởng những lời giường của , đâu chỉ lần, từ giường đến phòng tắm, khắc cũng ngừng lại.

      Trái lại, lại dùng vẻ mặt vô tội nhìn , “Vợ , chính em là “”, tưởng em còn muốn thêm vài lần!”

      Vận Nhi tức đến suýt ngất xỉu, muốn đánh tan nụ cười mỉm khuôn mặt quá mức tuấn tú kia, lời xấu hổ như vậy mà cũng ra khỏi miệng được, là đáng giận! Vẻ tao nhã và kiêu ngạo bình thường vẫn thấy của giờ đâu rồi?

      “Ngoan, mất sức như vậy, nên bồi bổ tốt!” mặt Âu Thừa Duẫn lộ vẻ tươi cười sáng lạn, cầm pizza trong tay đưa đến bên miệng Vận Nhi, nhưng thấy há miệng.

      Mệt còn nghĩ ra được lý do hoàn hảo như vậy, Vận Nhi trừng mắt nhìn , để ý đến ân cần của , bĩu môi quay đầu nhìn ra hoa viên.

      Những bông hoa kiều diễm nở rộ trong vườn, trắng, hồng, xanh, từng đám từng khu, rất đẹp.

      biết rồi, em muốn đút cho em ăn bằng cách khác đúng , vợ ?” xong, Âu Thừa Duẫn liền ngậm miếng xoài, chuyển về phía miệng Vận Nhi.

      là muốn điên lên mất!” Vận Nhi nắm sa lát trong tay ném vào mặt , tức giận nhảy xuống khỏi lòng , mặt lộ vẻ tươi cười ngọt ngào, “Chồng à, so với em càng vất vả, chậm rãi mà bồi bổ !”

      là xấu hổ đến no rồi, tức đến no rồi, Vận Nhi ngoài mặt cười nhưng trong lòng cười, mang theo oán khí liếc cái, chạy về phía trang viên.

      “Tô Vận Nhi, người phụ nữ đáng giận này!” Đền giờ còn chưa có người nào dám quăng đồ vật vào , vậy mà dám dùng đĩa sa lát sặc sỡ kia ném vào khuôn mặt kiêu ngạo của . Quần áo cũng bị dính đầy bơ, Âu Thừa Duẫn đành dùng khăn lau sạch mặt. Nhìn lại, thấy bóng dáng Tô Vận Nhi đâu nữa.

      cố ý khiến mất thời gian rửa mặt ?

      Âu Thừa Duẫn cũng tức giận, mà mặt lại tỏ vẻ dung túng sủng nịnh với trò đùa của . Nhưng trong lòng tự cho chính mình, đối với Tô Vận Nhi, về sau thể chiều hư được!
      Last edited: 24/11/15

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 139: Phương thức đền bù.
      Edit: Mưa Đêm

      Thừa Duẫn từ chối gặp.

      “Rất xin lỗi, Tổng giám đốc có ở đây, tiểu thư, cần chuyển lời gì ?” Câu trả lời công thức hóa như trong dự đoán của Tô Ân Huệ. Hôm nay đến tìm, chỉ là muốn lời cảm ơn với , ca phẫu thuật của Tu Vũ được chuẩn bị, hỏi bác sỹ chủ trị mới biết được giúp đỡ, còn có cổ phiếu của Phạm thị, thái độ của Phạm Vĩ Hoa với bây giờ thay đổi trăm tám mươi độ.

      Tô Ân Huệ biệt ấy ở công ty hay là muốn thấy .

      Từ ngày Âu Thừa Duẫn với vài chuyện mà trước đó biết, muốn lùi bước nữa, bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để ở lại bên , giờ đây, phải nỗ lực nhiều.

      cần, cảm ơn!” Tô Ân huệ nhìn dãy số liên tục thay đổi của thang máy chuyên dụng cho tổng giám đốc, thất vọng xoay người.

      “Tô tiểu thư?” Vu Nhuế ra từ trong đại sảnh, nhìn thấy Tô Ân Huệ xoay người, liền gọi ta lại.
      Tô Ân Huệ quay đầu, thấy Vu Nhuế mặc trang phục công sở, nhìn rất thông minh khôn khéo, nhớ ra đó là thư ký bên người Âu Thừa Duẫn.

      Hình ảnh xinh đẹp và năng động giỏi giang của Vu Nhuế khiến Tô Ân Huệ hơi gai mắt, ta nở nụ cười tự tin, “Vâng?”

      “Đây là chị của phu nhân tổng giám đốc, sao lại tiếp đón thiếu chu đáo như vậy?” Tay Vu Nhuế gõ mặt bàn bằng đá cẩm thạch mài nhẵn như ngọc lưu ly, tỏ vẻ hài lòng với cách phục vụ của lễ tân.

      “Xin lỗi, Vu Thư ký, lần sau tôi nhớ kỹ!” gật đầu trả lời với vẻ ủy khuất, trước đó tổng giám đốc dặn dò, trừ bỏ phu nhân, có ai được ngoại lệ mà!

      là thư ký của Thừa Duẫn?” Tô Ân Huệ có thể nhận ra, trong lòng của người phụ nữ này có suy nghĩ đơn giản. Nên là, những người phụ nữ bên cạnh Âu Thừa Duẫn đều có ý đồ đối với .

      “Đúng vậy, Tô tiểu thư, đến tìm tổng giám đốc sao?” Đối với việc Tô Ân Huệ xưng hô thân mật với Âu Thừa Duẫn, trong mắt Vu Nhuế chợt lóe qua vẻ ám trầm, nhưng mặt vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp.

      ấy có ở công ty ?” Tô Ân Huệ cũng có hảo cảm với nữ nhân trước mặt này, với việc ta chuyện giúp , cảm kích.

      “Tô tiểu thư chẳng lẽ biết gì sao? Ngày hôm qua tổng giám đốc và phu nhân đảo Ngàn Sao nghỉ ngơi, chắc trở về ngay!” Vu Nhuế nhận ra gương mặt Tô Ân Huệ lập tức trắng bệch, “ cùng Vận Nhi?”

      Đấy là hòn đảo tư nhân, chỉ có hai người bọn họ , còn có thể tự biện hộ gì cho đây?

      “Cảm ơn!” Tô Ân Huệ cắn môi đỏ mọng, vội vã quay người, giày cao gót nện nền đá cẩm thạch tạo ra tiếng vang thanh thúy, từng chút, từng chút thúc giục lòng . mà gần như chạy trối chết .

      Tin tức này làm cho Tô Ân Huệ thể thờ ở được nữa. Tình cảm của Âu Thừa Duẫn với Vận Nhi sâu sắc đến cũng thể nhận ra sao ?

      " Vu Nhuế, về sau hành tung của điện hạ được để lộ ra với người liên quan !" Vu Nhuế chuẩn bị vào thang máy nhìn thấy Tín đứng ở trong tháng máy nhìn chằm chằm, ý tứ cảnh cáo trong câu đó Vu Nhuệ có thể nhận ra .

      " Tôi ! Tín trợ lý !" Tín là trợ lý bên người Âu Thừa Duẫn, hơn nữa ta gọi Âu thừa Duẫn là tổng giám đốc mà giống mọi người ở Âu Viên, gọi ngài ấy là điện hạ. ăn ý và trung thành của ta đối với Âu Thừa Duẫn, từ trước đến nay đều chấp nhận nghi ngờ và coi thường của người khác .

      " cả, có biết Vận Nhi đâu ?" Tô Ân Huệ ra khỏi tập đoàn SK liền gọi điện cho Tô Đông Thượng, di động của Vận Nhi gọi được . ta biết Vận Nhi thay đổi số di động, bây giờ ngay cả Tô Thường Đông cũng tìm được ấy .

      Âu Thừa Duẫn là người được làm được, ấy chủ động buông tay Vận Nhi thể thoát khỏi tay của ấy .

      " Chắc là cùng chỗ với Âu Thừa Duẫn !" Giọng của Tô Thượng Đông mang theo mệt mỏi và bất đắc dĩ, thông qua di động lọt vào tai Tô Ân Huệ, làm thấy cảm giác quái dị trong lòng . Tình cảm của cả đối với Vận Nhi, đôi khi cũng là gì nữa.

      " Bọn họ cùng đảo Ngàn Sao, cả, phải bọn họ ly hôn sao ?" Mặc dù Tô Ân Huệ hiểu được thủ đoạn cường ngạnh của Âu Thừa Duẫn, nhưng khi biết lý do ấy đồng ý để Vận Nhi rời liên quan gì đến mình, mất mát trong lòng còn lớn hơn cả khi biết bọn họ kết hôn . ta thể thừa nhận, Vận Nhi thành công thay thế trở thành người vợ " danh phù kỳ thực " của ấy .

      " Ân Huệ, em nên vì vậy mà thương tâm, đến thời điểm em ấy tự trở về, còn em nên vào bệnh viện ở bên cạnh Tu Vũ , bây giờ cậu ấy rất cần em !" Tô Thượng Đông vốn phải người nhiều, khó được lần này lại khuyên bảo Tô Ân Huệ để ta nhận thế cục trước mắt, nhưng thay đổi được ý định của ta .

      Nếu có thể, ta hi vọng có thể ở bên cạnh Âu Thừa Duẫn nhiều hơn .

      Những gì nợ Phạm Tu Vũ hoàn trả bằng cách khác, ngoại trừ tình cảm, trao cho người khác, thể thu hồi lại được nữa !
      ...
      Cả buổi chiều Âu Thừa Duẫn để ý Tô Vận Nhi nữa, cũng muốn tự làm mình mất mặt . phớt lờ ấy, tức giận của biết đến bao giờ mới tiêu tan .

      Đương nhiên Tô Vận Nhi biết, Âu Thừa Duẫn biến mất buổi chiều phải vì tức giận, mà để chuẩn bị lễ vật đặc biệt .

      " Chị Tần, chị có biết Âu Thừa Duẫn đâu ?" Vận Nhi cũng rất thân thiết với người làm ở đây, nên khi Vận Nhi hỏi vấn đề này dưới mười lần, bình thường chị Tần đều là vẻ mặt ôn hòa giờ lại trêu ghẹo , " Tiểu thư nhớ điện hạ sao lại gọi điện thoại cho ngài ấy ."

      " Hứ, em thèm nhớ ta !" Vận Nhi tức giận quay đầu, vừa lúc nhìn thấy Âu Thừa Duẫn từ bên ngoài vào, định đến, trong nháy mắt lại dừng lại, đáng lẽ phải đến dỗ mới đúng!

      Nghĩ như vậy nên Vận Nhi nghiêng đầu, chăm chú nhìn thành quả cả buổi chiều của mình.

      " Vẫn còn tức giận à ?" Bên hông Vận Nhi có thêm bàn tay to, thân thể bị người ôm lấy, ngồi xuống đôi chân dài của . Auu Thừa Duẫn vuốt ve tóc , nhìn mấy bó hoa bàn, trong mắt lên tia tán thưởng, " Ừm, nhìn đẹp đấy, nên có thưởng !"

      xong liền hướng đôi môi đào của mà hôn xuống .

      Vận Nhi ngửi thấy mùi gió biển ẩm ướt người , đẩy ra và hỏi, " đâu vậy ?"

      " Em tức giận nữa à ?" Âu Thừa Duẫn nâng cằm , nhìn đôi mắt trong suốt như nước của mà hỏi .

      " Em tức giận, vậy định làm gì nào ?" Vận Nhi đảo đôi mắt to giảo hoạt, ra chỉ tức giận vì lời mà đột nhiên rời , để lại ở đây mình mà thôi .

      Hiển nhiên, Âu Thừa Duẫn hiểu lầm ý tứ của .

      " chỉ có thể gặp vợ để bồi tội thôi !" Ân Thừa Duẫn điểm mũi , sau đó ôm chuẩn bị lên lầu. " làm cái gì vậy ?" Nhận thấy hành động của , Vận Nhi liền nắm chặt tay vịn cầu thang buông, để tiếp .

      Có trời mới biết định bồi tội như thế nào, Vận Nhi rất hoài nghi về lời của .

      " Đầu óc em nghĩ đâu vậy ? làm gì sao ?" Âu Thừa Duẫn nhìn chằm chằm đôi mắt mang theo vẻ phòng bị của , buồn cười hỏi ngược lại .
      Last edited: 19/11/15

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 140: Vấn đề kỳ quái.
      Edit: Mưa Đêm

      “Vậy ý là gì?” Vận Nhi nháy đôi mắt tò mò, nhìn chiếc cằm cương nghị của hỏi.

      “Chính là… ý mặt chữ!” Âu Thừa Duẫn ghé sát vào mặt , tỏ vẻ thần bí .

      Âu Thừa Duẫn đặt Vận Nhi lên sô pha trong phòng. Vận Nhi nhìn chằm chằm ánh mắt của , khi nhìn thấy đem chiếc nhẫn gắn vỏ sỏ tím tinh xảo đặt vào lòng bàn tay của mình, Vận Nhi thốt lên kinh ngạc, “Đây là?”

      Viền ngoài được bao bọc bởi bạch kim, hoa văn của vỏ sò lại được tráng lớp thủy tinh bao phủ lên, khéo léo mà tinh xảo, tỏa ra ánh sáng chói mắt.

      Vận Nhi đưa lại gần mắt, nhìn bóng hai người phản chiếu nền thủy tinh màu tím, Vận Nhi cảm động xoay người hỏi, “ tìm được rồi?”

      “Ừm.. coi như là thế!” Âu Thừa Duẫn nhìn khuôn mặt vui quá mà khóc của , vuốt tóc như mọi lần, ánh mắt cũng theo nhìn về phía chiếc nhẫn. Ở bờ biển, khi trong đầu nảy ra ý định thử , phát ra vỏ sò tím này ở dưới chân, buổi chiều liền sai người dùng nó để tạo ra chiếc nhẫn, nhưng dù sao thiết bị đảo cũng được đầy đủ, nên chế tác cũng được như mong muốn.

      “Khi nào trở về bù lại cho em chiếc nhẫn kim cương, được ?” Tay Âu Thừa Duẫn áp lên mu bàn tay của , khi trong đầu nảy ra ý niệm như vậy, chính cũng cảm thấy giật mình hoảng hốt, nhưng muốn làm như vậy.

      Chỉ là cái nhẫn thôi, những gì có thể cho , cũng nhiều.

      “Sao lại đột nhiên “lương tâm thức tỉnh” như vậy?” Lại , thời điểm kết hôn bọn họ cũng có cái gì, thậm chí ngay cả nhẫn cưới cũng có, chỉ đơn giản cho danh phận Âu phu nhân mà thôi.

      Vận Nhi cầm nắm chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, đặt cùng với nửa vỏ sỏ tím tìm được, ai cũng có thể nhìn ra vẻ mặt hạnh phúc chứa trong nụ cười điềm tĩnh của Vận Nhi.

      “Chẳng qua em vẫn chưa nhận ra mà thôi!” Âu Thừa Duẫn lau mồ hôi trán , đặt nụ hôn lên đó, “Em có cảm động ?”

      “Có! Cảm ơn !” chỉ vì tìm được vỏ sò kia, mà còn vì cho ước định, ước định kiếp sau. Đột nhiên Vân Nhi nảy ra ý tưởng, đem mảnh vỏ sò của dùng dây xâu lại, dưới ánh mắt bất khả tư nghị của Âu Thừa Duẫn, đeo nó lên cổ , như vậy, bọn họ đều lưu giữ vật kỷ niệm của nhau rồi .

      " Chồng à, bây giờ em phát rất đẹp trai nha !" Vận Nhi thỏa mãn đánh giá chiếc vòng xinh đẹp cổ của , gật gật đầu, cười lấy lòng .

      Âu Thừa Duẫn rất vui, phải vì chiếc vòng vỏ sò cổ, mà vì gọi là "chồng".

      " Nhóc con, ý của em là trước kia đẹp trai ?" Âu Thừa Duẫn duỗi tay ôm lấy , làm bộ trêu đùa cắn cổ .

      Vận Nhi vui vẻ tiếp tục vuốt mông ngựa, " Đâu có, lúc nào cùng rất đẹp trai !"

      " Ừ ... thế em nên có biểu gì chứ ?" Ngón tay Âu Thừa Duẫn chạm phải chiếc vòng sáng long lanh cổ Vận Nhi, nhíu mày vẻ vui, Tô Thượng Đông, là cái tên khiến người ta chướng mắt .

      " có đâu !" Vận Nhi thừa dịp chú ý, lách người dưới thân thoát ra ngoài, nhưng còn chưa thoát được, cơ thể liền ngã khỏi ghế sô pha, cũng may trong phòng trải thảm dày, nên thấy đau ."

      " Ngã vậy có bị đau ở đâu ?" Âu Thừa Duẫn nâng dậy, cẩn thận xem xét đánh giá xem có bị thương . Nhưng quan tâm này, cần cố ý tỏ vẻ, mà luôn chủ tâm hành động rồi .

      " À ... sao !" Vận Nhi vỗ vỗ bụi vốn tồn tại người, cẩn thận cất chiếc nhẫn , sau đó kéo cánh tay Âu Thừa Duẫn xuống lầu, " nào, bọn mình ăn cơm !"

      " Em đeo lên sao ?" Âu Thừa Duẫn thấy rất thích chiếc nhẫn nhưng lại đeo lên, chẳng lẽ muốn đeo cho ?

      " phải về đưa em nhẫn kim cương sao ?" Vận Nhi trừng mắt nhìn , hàng lông mi dài như cánh bướm chớp chớp, vẻ mặt ngây thơ và rạng rỡ .

      " đừng nghĩ lừa em, phải đưa cho em chiếc nhẫn kim cương đắt nhất !" Vận Nhi che miệng, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Âu Thừa Duẫn mà vụng trộm nở nụ cười.

      Thứ quý trọng như vậy đương nhiên phải cất kỹ, hơn nữa vốn Vận Nhi cũng thích mang trang sức, cảm giác gò bó thoải mái. Nhưng nếu là quà tặng của Âu Thừa Duẫn, vậy lại là chuyện khác.

      " Vậy có thể đeo được ?" Âu Thừa Duẫn giả bộ ủy khuất chỉ vào cổ mình, nhìn cười sáng lạn trước mặt và hỏi.

      " được, phải đeo !" Vận Nhi nghiêm túc trả lời .

      " Nhưng nếu mang trang sức khi làm việc hay hoạt động đều thuận tiện !" Âu Thừa Duẫn trước dẫn đường, thuận tiện vươn tay ôm lấy thắt lưng , ngửi mùi hương người .

      " muốn làm gì chứ ?" Vận Nhi quên là tổng giám đốc của tập đoàn đa quốc gia, việc thích nhất phải là lãnh đạo người khác sao ? Có gì thuận tiện ?

      " Việc muốn làm rất nhiều, vợ , ví dụ như, ngủ chẳng hạn ..." Khóe miệng Âu Thừa Duẫn lộ ra nét cười giảo hoạt . Mặt Vận Nhi lại đỏ bừng lên, thốt nên lời .

      Có điều cũng đúng, mang theo đồ trang sức gì đó, lúc ngủ cũng thuận tiện, còn ghét bỏ cái vòng cổ của gây vướng víu nữa kia.

      " Vậy đừng ngủ !" Vận Nhi trừng , bỏ lại xuống dưới lầu .
      ...
      Mấy ngày sau đó, Âu Thừa Duẫn đưa Vận Nhi ngắm cảnh, nơi có thể nghỉ chân đảo rất nhiều, hai ngày cũng chưa chắc hết . Ngoại trừ hoa viên ở bốn phía của biệt thự, còn có khu nghỉ dưỡng riêng, nhưng do có khách du lịch, nên rất vắng vẻ, lộ vẻ trong trẻo lạnh lùng .

      Đồi núi ngập trùng, nào cao nguyên, gò đống, lại có cảnh sắc ven hồ tú lệ động lòng người, cùng với bình nguyên rộng lớn, là cảnh đẹp rừng dưới biển đều tụ tập ở đây, là nơi ngắm cảnh rất lý tưởng .

      Vận Nhi rất thích nơi đây, dù ở đây rất yên tĩnh, so với Âu Viên càng thêm phần yên tĩnh. Âu Thừa Duẫn đề nghị ở thêm vài ngày nữa, nhưng ở thêm vài ngày rồi cũng phải rời thôi .

      biết về sau còn cơ hội cùng đến đây nữa ?
      ...
      Rời du thuyền, Tín vẫn là người lái xe tới đón bọn họ. Nghỉ ngơi tuần, khẳng định là có rất nhiều việc cần Âu Thừa Duẫn hoải quyết, nên Vận Nhi rất thông cảm với , quyết định mình bệnh viện thăm Phạm Tu Vũ, chắc ca phẫu thuật xong rồi.

      " về công ty , tôi tự lái xe !" Nhưng nhờ, Âu Thừa Duẫn lại đến bệnh viện cùng , để Tín ở lại.

      " về công ty, sao chứ ?" Vận Nhi cũng nhiều, cũng thích mọi chuyện đều lấy làm trung tâm.

      " sao, chúng ta đến bệnh viện trước ." Âu Thừa Duẫn lái xe về phía khu phố trung tâm.

      Đến bãi đỗ xe, Vận Nhi nhận ra chiếc xe Ferrari màu đỏ quen thuộc, xem ra Tô Đông Thượng đến. Vận Nhi định xuống xe lại bị Âu Thừa Duẫn đột ngột kéo trở về, theo quán tính, ngã vào trong lòng .

      " Sao vậy ?" Vận Nhi nhìn ánh mắt mang vẻ phức tạp của , định đưa tay vuốt nết nhăn mi tâm , từ lúc trở về đến bây giờ, cảm thấy được vui.

      " Gặp phải chuyện như thế nào, mới khiến em cảm thấy tuyệt vọng ?" Âu Thừa Duẫn nhìn chăm chú khuôn mặt thanh thuần trước sau như của , hỏi với vẻ thâm trầm .
      Last edited: 19/11/15

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 141: còn đường lui.
      Edit: Mưa Đêm.

      Vận Nhi ám chỉ đằng sau ánh mắt thâm trầm của là gì, cũng nhìn thấu những suy nghĩ sâu trong lòng .

      “Sao lại hỏi như vậy?” Vận Nhi nghi hoặc nhìn vào mắt , biết nên trả lời như thế nào.

      ra hôm ấy khi nhìn thấy đâu, cảm thấy rất tuyệt vọng, hai mươi năm sống đời này, đó là lần đầu tiên cảm thấy như vậy, nguyên nhân đều vì người đàn ông này.

      có gì, chỉ hỏi thế thôi!” Khóe môi Âu Thừa Duẫn nhếch lên nụ cười yếu ớt, đưa tay xoa đầu , “Xuống xe !”

      “Vâng!” Vận Nhi chưa bao giờ thử dò đoán tâm tư của , vài lần cảm thấy bất an nên nội tâm luôn tự động bài xích cảm giác này, muốn truy vấn sâu thêm. chỉ muốn trân trọng, nắm bắt hạnh phúc trước mắt này mà thôi.

      “Em vào trước , chuyện với bác sỹ chủ trị của ta!”Âu Thừa Duẫn dục vào phòng bệnh của Phạm Tu Vũ. Tô Thượng Đông và Tô Ân Huệ ở trong đó. Có lẽ vì muốn tránh mặt Tô Ân Huệ, Âu Thừa Duẫn đưa đến cửa phòng bệnh rồi đến văn phòng tầng hai.

      cả, chị!” Vận Nhi đến, thấy Phạm Tu Vũ vẫn hôn mê, liền nhìn về phía Tô Đông Thượng.

      “Còn theo dõi, nếu xác định có phản ứng bài trừ, chắc là tỉnh lại nhanh thôi!” Ánh mắt Tô Thượng Đông có chút ngẩn ngơ, nhìn thấy ánh mắt tìm tòi của Vận Nhi, liền tính huống của Phạm Tu Vũ cho .

      “Thế à, vậy là tốt rồi!” Trong lòng Vận Nhi cũng buông lỏng, Âu Thừa Duẫn có lừa , Tu Vũ tỉnh lại!

      “Vận Nhi, chúng ta ra ngoài , đừng làm phiền Tu Vũ nghỉ ngơi!” lạnh lùng và gượng gạo trong ánh mắt của Tô Ân huệ làm Tô Vận Nhi thấy thoải mái, lại nhìn gương mặt trắng bệch của Phạm Tu Vũ, gật đầu, theo Tô Ân Huệ ra ngoài.

      Tô Ân Huệ có chuyện muốn với , biết!

      “Chị…” Vận Nhi có chút bất an cúi đầu, mặc cho Tô Ân Huệ dùng ánh mắt đánh giá .

      “Vận Nhi, em có vẻ đẹp hơn so với trước kia đấy nhỉ, người ta tình làm cho phụ nữ đẹp hơn mà!” Lời của Tô Ân Huệ mang theo hàm nghĩa khác, khóe miệng còn mang theo nụ cười lạnh lùng, nghe vào trong tai Vận Nhi, lại biến thành giọng rất chói tai.

      “Chị nghĩ nhiều rôi!” Vận Nhi muốn giải thích, lại biết nên như thế nào. Ban đầu cũng biết do Âu Thừa Huyễn nên mới có ràng buộc quan hệ giữa Âu Thừa Duẫn và Tô Ân Huệ. cảm thấy áy náy, nhưng khi biết tình cảm của Âu Thừa Duẫn, áy náy này biến thành điều đương nhiên, có lỗi hay nợ Tô Ân Huệ cái gì.

      “Tình cảm của hai người rất tốt?” Tô Ân Huệ muốn tin chuyện này là , nhưng nhìn khuôn mặt Vận Nhi hồng hào, rạng rỡ động lòng người, phải do được Âu Thừa Duẫn thương còn có thể vì cái gì?

      Trong lòng ta dần nảy sinh cảm giác ghen tị, dù đấy là em mình, ta vẫn xem như là tình địch.

      “Rất tốt!” Vận Nhi trả lời có lệ mà rất thẳng thắn đáp lại.

      “Vận Nhi, em cho là Âu Thừa Duẫn em lòng sao?” Tô Ân Huệ muốn tự biến mình thành đố phụ nổi điên trước mặt em mình, nhưng nhìn che chở ngày càng tang của Âu Thừa Duẫn với Vận Nhi, ta kìm lòng được mà ghen tị, “Âu Thừa Duẫn là người có trái tim, ta bất kì người nào!”

      Trước kia ta cho rằng Âu Thừa Duẫn có tình cảm với mình, nhưng bây giờ ta hiểu, tình cảm đó phải là tình !

      “Chị à, trước kia em cảm thấy rất có lỗi khi xen vào giữa hai người, nhưng tại , em biết Thừa Duẫn buông xuống mọi chuyện trước đây, chị cũng đừng cố chấp nữa, ấy em và đối với em tốt, em tin tưởng ấy!”

      Vẻ mặt kiên quyết của Vận Nhi như mũi tên cắm vào lòng Tô Ân Huệ, ta bỗng thấy cảm xúc tà ác nổi lên trong lòng, chị em họ người đàn ông mà trở mặt thành thù sao?

      “Ha Ha..” ta cười thê lương. Vận Nhi nhìn chị ngày càng gầy gò, cảm thấy đành lòng, chị ấy sống cũng dễ dàng gì, nếu có thể buông tay với Âu Thừa Duẫn, chị ấy cũng có thể có được hạnh phúc. Tu Vũ chị ấy như vậy, chị ấy còn có cả tình của Thừa Huyễn nữa.

      “Chị, em xin lỗi!” Vận Nhi biết có thể đoạt người duy nhất chị ấy thương, nhưng hối hận.

      Nếu hôm nay người Âu Thừa Duẫn chọn là Tô Ân Huệ, rất phóng khoáng mà chúc phúc cho bọn họ, trong tình có đúng hay sai, chỉ có hay mà thôi.


      Âu Thừa Duẫn đứng trong phòng nghỉ, tàn thuốc sắp làm bỏng tay mà cũng nhận ra, sương mù quanh quẩn trước mắt, lại làm cho đầu óc càng thanh tỉnh. ước giá như mình trở nên hồ đồ chút, có thể phải đau lòng.

      Những hình ảnh khi ở đảo Ngàn Sao cứ từng cái từng cái lên trước mắt , nếu có thể, hy vọng vẫn ở đó, cần cố kị điều gì, chỉ là đơn thuần có được , như vậy tốt!

      Tại sao ấy lại là con của Hướng Chỉ Lan chứ???

      Nắm đấm của Âu Thừa Duẫn dội lên bức tường màu trắng, quên được những mâu thuẫn của bố mẹ, thời thơ ấu của trải qua trong nghi kỵ và tin tưởng của bọn họ. Thậm chí đến khi chết, khắc Âu Thế Hào cũng quên người đàn bà tên Hướng Chỉ Lan kia.

      oán Kiều Sa, có người phụ nữ nào có thể dễ dàng tha thứ chồng mình lúc nào cũng nghĩ về người đàn bà khác, huống chi là công chúa hoàng thất cao quý luôn cao cao tại thượng.

      Nếu phải do người đàn bà đó, Âu Thế Hào chết, Kiều Sa cũng phát điên!

      Những gì mà bà ta gây ra, giống với việc của Tô Ân Huệ, đó là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng , có cách nào làm giảm bớt phần thù hận đó.

      Cho nên luôn chờ, chờ đến ngày mà Tô Vận Nhi , đó cũng chính là ngày mà báo thù!

      Bởi vậy mới hỏi vấn đề ấy, rằng chuyện gì mới khiến trở nên tuyệt vọng. ra ngày đó ở bờ biển, có đáp án.

      để chết, mà khiến cho sống bằng chết!

      Nhưng vì sao gây tổn thương cho , chính cũng thấy thống khổ?

      Âu Thừa Duẫn với chính mình, giờ đây thể lại mềm lòng, nghĩ đến những khổ sở mà mấy năm nay Kiều Sa phải chịu, mình Tô Vận Nhi, căn bản thể bù lại được!

      Cửa phòng nghỉ đột nhiên bị mở ra, Âu Thừa Duẫn dập tắt điếu thuốc, xoay người lại, “Là ?”

      Mặt khôi phục lại vẻ lạnh lùng, đút hai tay vào túi quần, vẻ tao nhã.

      có ý đồ gì với Vận Nhi vậy?” Tô Thượng Đông cẩn thận nghĩ, Âu Thừa Duẫn khổng phải hạng người hời hợt dễ đoán, nếu ta giữ Vận Nhi ở bên người vì tình , vậy chỉ có thể tin tưởng năm mươi phần trăm, còn lại tin tưởng trực giác của chính mình.

      Sai lầm trước đó, kịp ngăn cản, nhưng giờ đây, cho phép bất kì ai làm thương tổn Vận Nhi nữa.

      “Nếu tôi có mục đích gì, cũng là ấy cam tâm tình nguyện!” Âu Thừa Duẫn nhếch môi mỉa mai, tạo thành độ cong xinh đẹp, thong dong bình tĩnh qua người Tô Thượng Đông. Khi hai người đứng song song, Âu Thừa Duẫn khoác tay lên vai Tô Thượng Đông, “Nếu có ngày tôi buông tay, phải nắm chặt lấy cơ hội đó, vì cơ hội đến lần thứ hai!”

      Những lời của ngày hôm nay, phải vì đường lui sau này, hối hận, cũng cho phép bản thân hối hận.

      Trong từ điển của Âu Thừa Duẫn, có từ “thất bại”!

      Cho dù là trước tình , cũng vẫn là người thắng lợi vương giả!

      Tình , trò chơi này, cần!

      “Những lời này của là có ý gì?” Cảm giác được những lời này còn có tầng nghĩa khác, Tô Thượng Đông nhìn thẳng đôi mắt sắc bén của Âu Thừa Duẫn, khí thế hỏi.
      Last edited: 26/11/15

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 142: Nhẫn kim cương đặc biệt.
      Edit: Mưa Đêm

      biết nhanh thôi!” Âu Thừa Duẫn để lại nụ cười kín đáo thoáng qua, rồi dứt khoát ra ngoài.

      hành lang dài, bóng dáng hao gầy của Tô Ân Huệ về phía , Âu Thừa Duẫn vẫn thong thả bước , vẻ mặt chút thay đổi. ta nghĩ ít nhất cũng liếc nhìn mình cái, nhưng ngay cả ánh mắt của cũng chưa từng nâng lên, cứ như vậy mà lướt qua.

      Thời điểm xoay người, ta mới nhận ra nước mắt mình rơi, nhưng Âu Thừa Duẫn chưa bao giờ để ý đến.

      “Bây giờ yên tâm rồi chứ? Chúng ta thôi!” Âu Thừa Duẫn đến trước mặt Vận Nhi, ôm lấy vai . Dáng vẻ thân mật ấy làm Tô Ân Huệ suýt chút nữa đứng nổi, hai chân mềm nhũn, may mà có Tô Đông Thượng đỡ ta đúng lúc, nếu chắc ngã xuống rồi.

      , chị, bọn em trước đây!” Vận Nhi ngẩng đầu lên, là trốn tránh ánh mắt của Tô Ân Huệ, hay là sợ hãi Tô Thượng Đông. bị động để Âu Thừa Duẫn ôm mình, cả hai ra khỏi bệnh viện.

      “Cảm ơn !” Đôi mắt Vận Nhi ánh lên ánh nhìn nghiêm túc, thực lòng cảm ơn Âu Thừa Duẫn. Nghe , cảm giác chột dạ khiến lòng se lại, cố gắng trấn tĩnh, đầu ngón tay gõ gõ tay lái, tỏ vẻ để ý mà hỏi, “Cảm ơn cái gì chứ?”

      “ Ừm… vì tất cả!” Vận Nhi biết biết còn hỏi. Mặc kệ những việc làm cho hay cho Phạm Tu Vũ, vẫn muốn cảm ơn từ tận đáy lòng, dù rằng làm chưa bao giờ cần cảm ơn, nhưng vẫn muốn .

      Âu Thừa Duẫn nhìn đôi mắt sáng long lanh trong suốt của qua gương chiếu hậu, trả lời, chỉ im lặng lái xe.

      Bọn họ cũng có trở về Âu viên ngay, mà là đến cửa hàng trang sức, lúc Vận Nhi theo Âu Thừa Duẫn xuống xe, mới nhớ đến từng , khi trở về tặng chiếc nhẫn kim cương.

      là người làm, trước giờ bao giờ hứa hẹn chuyện gì mà mình làm được. Về chuyện này Vận Nhi cảm thấy rất ủy khuất. Vốn dĩ cũng quan tâm nhẫn kim cương hay là cái gì, chỉ cần tâm ý của trong đó mà thôi.

      “Âu tổng, ngài tới?” Nhân viên cửa hàng rất nhiệt tình đón tiếp Âu Thừa Duẫn, thân thiện đem những mẫu nhẫn mới nhất ra cho bọn họ chọn lựa.

      Ở bên cạnh, Vận Nhi kéo ống tay áo của , Âu Thừa Duẫn quay đầu nhìn khuôn mặt nhắn nhíu mày, “Sao vậy?”

      “Em cần nhẫn kim cương gì đâu, bọn mình thôi!”. Có chiếc nhẫn vỏ sò tím cất chứa hẹn ước lâu dài, hẹn ước về kiếp sau, cảm thấy rất thỏa mãn rồi.

      “Lấy những chiếc nhẫn kim cương đắt nhất ra đây!” Âu Thừa Duẫn quay đầu với người bán hàng, rồi vươn tay ôm lấy vai Vận Nhi, “Hôm nay em phải nhìn tận mắt nhé, tặng chiếc đắt nhất cho em!”

      Lời của đều nhớ . Mặc dù đấy chỉ là lời trong lúc nhất thời ra, ngờ đều xem là .

      “Vâng, Âu tổng, xin chờ lát!” Người bán hàng cũng bị khí thế của Âu Thừa Duẫn dọa sợ. thực tế,
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :