1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ly hôn đi điện hạ - Lục Thiếu (200/257+ 4NT) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 133: Muốn ăn cái gì nhất!
      Edit: Mưa Đêm

      “Hừ, việc em biết ít đâu! Ví dụ như…” Vận Nhi lơ đễnh trề môi, học theo thần thái của khi chuyện sáng nay, ánh mắt đánh giá từ xuống dưới, cuối cùng mặt lại đỏ bừng lên, nên lời.

      “Ví dụ như cái gì hả? Vợ !” Âu Thừa rất thích vẻ măt muốn lại thôi của , tâm trạng tốt bèn đùa với , hơi thở ấm ấp kề bên tai quát lớn: “Ví dụ như, người có chi tiết nào đặc thù? Phải ?”

      “Dở hơi ah!” Vận Nhi nhanh chóng đẩy khuôn mặt tuấn tú lại gần ra, bưng mặt mắc cỡ chạy ra ngoài.

      Vận Nhi nghĩ rằng Âu Thừa Duẫn đưa đến tập đoàn SK, nghĩ rằng mình bước vào nơi này nữa, ngờ nhanh như vây, lại đến đây. Lần trước đến, mang theo tâm trạng quyết tâm dứt khoát, thề dao động. Nhưng bây giờ, quan hệ của bọn họ có chuyển biến lớn, làm cho có chút thấp thỏm bất an.

      cần giao chút việc cho nhân viên, ngày mai nghỉ để cùng em!” Khi Âu Thừa Duẫn và Vận Nhi cùng nhau vào đại sảnh, nhóm nhân viên hướng ánh mắt mang theo tò mò và hâm mộ về phía Vận Nhi, vị phu nhân tổng giám đốc thanh thuần lại khiêm tốn này có vẻ rất được tổng giám đốc của bọn họ coi trọng.

      “Nếu công việc của bận rộn, phải vì em mà nghỉ làm đâu!” Vận Nhi biết là người toàn tâm toàn ý cho công việc, chỉ cần phần tâm ý này của , cũng cảm thấy thỏa mãn rồi.

      “Em mới là quan trọng, chứ tiền biết kiếm thế nào là đủ!” Âu Thừa Duẫn đặt nụ hôn lên trán .

      Đến tầng chín mươi chín, Âu Thừa Duẫn rất tự nhiên nắm tay vào văn phòng, cởi ra áo véc người, Vận Nhi cũng rất tự giác nhận chiếc áo từ tay , vừa vặn gặp Tín gõ cửa tiến vào.

      ta nhìn Vận Nhi gật đầu tỏ ý chào hỏi, rồi quay sang báo cáo công việc với Âu Thừa Duẫn.

      Âu Thừa Duẫn bắt đầu phân phó công việc mấy ngày kế tiếp cho Tín, để ta toàn quyền xử lý và ký số giấy tờ quan trọng, sau đó : “Đúng rồi, cổ phần công ty Phạm thị lần trước ta thu mua, bây giờ bán ra toàn bộ, bán cho Phạm Vĩ Hoa với giá thấp, thu xếp .”

      “Ah, bảo Vu Nhuế vào!” Vận Nhi ngắm thần sắc Âu Thừa Duẫn tự nhiên, tiêu sái, phóng khoáng khi ký giấy tờ, cảm thấy mê người, bất tri bất giác mà nhìn bận rộn, hai giờ trôi qua.

      “Có mệt ?” Âu Thừa Duẫn thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn ngồi im lặng ở bên cạnh, lật vài trang tạp chí, cảm giác có chút nhàm chán.

      Vận nhi lắc đầu, đứng dậy đến bên , Âu Thừa Duẫn rất tự nhiên kéo ngồi xuống đùi mình, da thịt hai người cọ sát, cảm giác có chút nóng bỏng.

      “Còn phải đợi lát nữa, em có muốn sang phòng nghỉ ngủ ?” Trong văn phòng của Âu Thừa Duẫn có thiết kế phòng nghỉ riêng biệt, chỉ vào phòng bên cạnh hỏi Vận Nhi.

      “Vâng, làm việc !” Vận Nhi gật đầu, muốn vì mình mà chú tâm làm việc được, định đứng dậy vào phòng nghỉ.

      Âu Thừa Duẫn lại ôm chịu buông ra, nổi lên tính trẻ con, đưa mặt mình đến trước mặt . Nghe được tiếng đập cửa, Vận Nhi muốn tránh theo bản năng, nhưng Âu Thừa Duẫn lại lấy tay giữ đầu , đặt nụ hôn lên môi .

      d.d.lqd.
      Cùng lúc đó Vu Nhuế tiến vào. Mặt Vận Nhi đỏ bừng lên, giận dữ trừng mắt nhìn , mặt Âu Thừa Duẫn vẫn đổi sắc, dung ánh mắt âu yếm như muốn nhấn chìm người đối diện trong biển mật mà nhìn , hoàn toàn nhận thức được việc mình làm vừa rồi có gì ổn.

      Vu Nhuế coi như thấy việc vừa phát sinh, đứng ở bên chờ Âu Thừa Duẫn ra lệnh.

      “Em quấy rầy nữa, làm việc !” Vận Nhi gỡ bàn tay đặt ở hông mình ra, như chạy trốn vào phòng nghỉ, có thể tưởng tượng hiên tại mặt mình đỏ như thế nào. Âu Thừa Duẫn đáng ghét, toàn chẳng phân biệt trường hợp mà hôn . Có điều, với việc thân mật như vậy, hình như hề bài xích.

      “Tôi muốn ra ngoài vài ngày, chuyện công ty tôi giao cho trợ lý Tín, còn nếu có việc quan trọng chờ khi nào tôi trở về giải quyết!” Ngón tay Âu Thừa Duẫn gõ bàn, giọng điệu máy móc với Vu Nhuế.

      “Tôi , tổng giám đốc!” Vu Nhuế cố ý bỏ qua hoảng loạn trong lòng, mặt vẫn luôn là vẻ mặt chuyên nghiệp. Ở trước mặt Âu Thừa Duẫn, chuyện đều là giải quyết việc chung mà thôi.

      “Còn nữa, giúp tôi chuyển quyền sở hữu của đảo Ngàn Sao ở khu tây cho Tô Vận Nhi và chuẩn bị chiếc du thuyền, ngày mai tôi cần dùng!”

      “Tổng giám đốc muốn ra đảo nghỉ ngơi sao?” Vu Nhuế nhịn được mà hỏi ra nghi vấn trong lòng. Hòn đảo kia được mua cách đây vài năm, có giá trị hàng trăm ngàn vạn, vậy mà dễ dàng chuyển quyền sở hữu cho Tô Vận Nhi, ta thể thừa nhận, vị trí của Tô Vận Nhi trong lòng tổng giám đốc là thể dao động.

      “Đúng vậy, còn chuyện này giao cho Tín làm, có thể ra ngoài!” Âu Thừa Duẫn giương mắt liếc Vu Nhuế cái. Vu Nhuế đột nhiên bị ánh mắt thâm trầm của dọa sợ, mặt lên chút kinh hoàng, Âu Thừa Duẫn vốn thích thư ký nhiều chuyện, ta lấy lại bình tĩnh, mặt bình thản, gật đầu đáp: “Tôi , Tổng giám đốc!” rồi ra ngoài.

      “Xong việc rồi hả ?” Căn bản Vận nhi ngủ, chỉ mơ mơ màng màng, nên nghe được tiếng bước chân liền tỉnh.

      Thiết kế phòng làm việc này cùng thư phòng ở Âu Viên khá giống nhau, có thể thấy, người rất biết cách hưởng thụ, về phương diện này rất giống Tô Thượng Đông. ngồi chiếc giường rất thoải mái, giống như chiếc giường ở Âu Viên vậy. Âu Thừa Duẫn đến chỗ , cúi người, ngón tay xuyên qua mái tóc , “Còn buồn ngủ ?”

      “Căn bản là em ngủ được!” Vận Nhi cẩn thận đem tóc mình ra khỏi tay , là kỳ lạ, có vẻ rất thích vuốt tóc .

      “Vì ở bên cạnh em ah?” Âu Thừa Duẫn ngồi xuống bên người và hỏi, ánh mắt nhìn mang theo vẻ trêu tức.

      “Đương nhiên phải!” Vận Nhi trả lời quá nhanh, đến khi nhìn gương mặt tươi cười, tỏ vẻ đạt được mục đích của mới nhận ra mình lại mắc bẫy.

      “Được rồi, tối nay kiểm chứng lời này của em, giờ chúng ta thôi!” Âu Thừa Duẫn điểm mũi , khẽ . Vận Nhi nghe được lời ám muội của , lại càng cảm thấy khẩn trương. Buổi tối, muốn làm cái gì?

      [d.d.lqd.

      muốn cùng duy trì khoảng cách an toàn, mà Âu Thừa Duẫn lại càng được voi đòi tiên mà xuống tay với . Vận Nhi sức yếu chống lại được, tức giận dẫm chân cái, cười trộm chạy ra ngoài. Hôm nay giày cao gót lựa chọn đúng đắn.

      “Buổi tối em muốn ăn gì?” Âu Thừa Duẫn cũng tức giận, nhanh đuổi theo , ra bãi đỗ xe lấy xe, lại chở đến khu phố buôn bán tấp nập.

      “Tùy , em kén chọn! ăn gì em ăn đó!” Vận Nhi tùy ý nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ đến thời gian ở cùng nhau của và Âu Thừa Duẫn nhiều, lại càng thấy quý trọng tại.

      “Em biết muốn ăn gì sao?” Âu Thừa Duẫn dừng xe, mặt kề sát mặt Vận Nhi, nhìn đôi mắt vô tội của , tự nhiên Âu Thừa Duẫn có cảm giác muốn phạm tội, “ muốn ăn nhất chính là em!”

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 134: Dụng tâm lương khổ.


      Vận Nhi bị câu của dọa choáng váng, nhất thời biết nên phản ứng như thế nào.


      Âu Thừa Duẫn mỉm cười, giọng như mang theo ma lực mê hoặc lòng người. Vận Nhi nhìn khuôn mặt mang theo ý cười của , ở giữa màn đêm, làm thốt lên lời, chỉ cảm thấy tuyệt vời. Vẻ mặt tươi cười như vậy cũng rất ít gặp khuôn mặt .


      nào, nếu xuống xe ăn sạch em mất!” Âu Thừa Duẫn xuống xe, vòng qua bên ghế phụ, mở cửa xe, thấy Vận Nhi vẫn còn sững sờ ngồi đó, bèn kéo ra, có chút bất đắc dĩ thở dài, tính tình mơ hồ này của , khi nào mới sửa được đây!


      Vận Nhi ngẩng đầu, nhìn thấy nhà hàng trước mặt, nhớ đến lời vừa rồi của , lại ảo não phát mình bị trêu chọc nữa rồi.


      “Âu tổng!” Âu Thừa Duẫn và Vận Nhi vừa bước vào, có quản lý nhà hàng tự tiến lên đón tiếp, sau đó dẫn bọn họ đến phòng riêng ở lầu.


      Phòng ăn này trang trí thanh nhã mà lãng mạn, nhạc nhàng, tuy bằng khách sạn, nhưng lại có phong cách rất riêng.


      “Âu Thừa Duẫn, ông chủ của nhà hàng này cũng là ah?” Vận Nhi theo Âu Thừa Duẫn ngồi xuống sô pha, chiếc bàn hình chữ nhật, mặt bàn bằng thủy tinh trong suốt, vừa nhìn là biết đó là vật đắt tiền, chỉ là đồ dùng trong nhà hàng mà lại dùng vật xa xỉ như vậy?


      Vân Nhi đương nhiên biết, các nhà hàng trong cùng hệ thống này ở thành phố A , trừ bỏ bốn người bọn họ, có ai có đặc quyền như vậy.


      “Lần này em đoán sai rồi, nhà hàng này phải của , mà của Tiêu Trác!” Âu Thừa Duẫn sửa lại câu của , nhìn thực đơn, thành thạo mà gọi món. Vận Nhi nghĩ lại, lần trước ăn cùng Tô Thượng Đông, cũng là tại trong những nhà hàng thuộc hệ thống này.


      “Lần trước ăn, cũng là phòng riêng nhưng giống nơi này nhỉ!”


      “Đó là bởi vì người cùng giống chứ sao!” Âu Thừa Duẫn lại dặn dò quản lý vài câu, nhân viên phòng ăn đứng bên cạnh, khi thấy quản lý nghe xong cầu của , mới cùng nhau lui ra ngoài.


      Khí thế như vậy, có vẻ hơi lớn nhỉ?


      giống ở chỗ nào?” Trong lòng Vận Nhi cảm thấy tò mò. Bốn người đàn ông mà lần trước thấy ở quầy bar dường như đều có lai lịch . Tuy vậy, bình thường quan tâm đến tạp chí về tài chính và kinh kế, nên biết bọn họ.


      Ngoài Tiêu Trác luôn có bộ dáng cợt nhả, làm thấy xa lạ quen. Còn Với Nam Cung Thần và Mẫn Thiên Hữu, chỉ dừng lại ở mức có biết mặt mà thôi.


      “lần trước có cùng người khác, lần này là riêng hai người!” Âu Thừa Duẫn ngồi gần lại bên Vận Nhi, lại thấy dung ánh mắt tìm tòi nghiên cứu mà nhìn mình, bèn hỏi: ”làm sao vậy?’’


      “Tiêu Trác và , ai giàu hơn?” Vận Nhi nhớ đến lần trước Âu Dương hỏi Tiêu Trác, Âu Thừa Duẫn có bao nhiêu tài sản ta xua tay biết. làm rất ngạc nhiên, chồng mình rốt cuộc có bao nhiêu tài sản đây?


      “em đừng bị lừa, tài sản của tiểu tử này ít hơn đâu!” khoé môi Âu Thừa Duẫn nhếch lên nụ cười thâm trầm, ngón tay vuốt ve tóc , cảm giác mềm mại lại bóng loáng, làm cho càng ngày càng mê luyến hương vị của .


      “ vậy chúng ta ăn cơm đây, trả tiền có được ?” Vận Nhi nháy mắt to vẻ tính kế, lại đảo mắt đánh giá gian phòng, sang trọng nhưng thanh lịch, đối lập với bộ dáng của Tiêu Trác, Vận Nhi phát ra bạn bè của Âu Thừa Duẫn đều là kiểu, thâm trầm lạnh lùng.


      “miễn phí cả đời!” Âu Thừa Duẫn sủng nịnh hôn lên tóc , kề sát tai nàng : ”cho nên, em gắng sức mà ăn của ta, giúp chồng em kiếm tiền!”


      lát sau, đồ ăn lần lượt được mang lên, cá kho quế, gan ngỗng, cá hồi sông khói, canh gà, gà chiên bơ, cà phê….


      Vận Nhi nhìn bàn đầy đồ ăn mà giật mình, hai người bọn họ căn bản ăn hết được nhiều thức ăn như thế. Đôi mắt to dưới ánh sang ngọn đèn càng rạng rỡ, khiến Âu Thừa Duẫn nhìn như say mê.


      là nhà tư bản xa xỉ! đúng là vật họp theo loài!”


      phải em kén ăn sao? Giờ ngoan ngoãn mà ăn !” hôm qua Âu Thừa Duẫn mới phát , ăn rất ít, cũng rất kén chọn. bèn đưa nhiều đồ ăn đến trước mặt muốn nhìn ăn.


      “với những món mà em thích, đương nhiên kén ăn!” Vận Nhi nghĩ đến người cao ngạo như Âu Thừa Duẫn, cũng có khi gắp thức ăn cho người khác, giật mình há to miệng, miệng liền bị nhét đầy thức ăn vào.


      “em gầy quá, ăn nhiều vào, ôm mới càng thoải mái!” lời của Âu Thừa Duẫn làm cho Vận Nhi tức suýt nghẹn, vỗ ngực, ho khù khụ, “này, ….”


      “được rồi, uống nước !” Âu Thừa Duẫn đưa bát canh bàn tới trước mặt Vận Nhi, vỗ hai má hồng nhuận của , kiên nhẫn .


      “ai muốn ôm, mà tìm người nào ôm cho thoải mái!” Vận Nhi uống hết bát canh. Rốt cuộc cũng hết nghẹn, hất tay của ra, tức giận .


      “nhưng muốn ôm người khác, chỉ muốn ôm em!” Âu Thừa Duẫn thờ bên tai Vận Nhi, làm cho thân thể trở nên mẫn cảm. bàn tay đặt ở hông , đem cả người ôm vào trong lòng, vẻ lấy lòng.


      “này, này, còn muốn ăn hay hả?” Vận Nhi thấy chưa hề động vào đồ ăn trước mặt, lấy tay chọc ngực .


      “chỉ cần nhìn em ăn là thấy no rồi!” lời mang hai ý nghĩa của Âu Thừa Duẫn, lại thêm ánh mắt ám muội của , làm Vận Nhi cảm thấy nổi da gà.


      Bình thường luôn có bộ dáng nghiêm trang, giờ lại là vẻ mặt vô lại, nếu so sánh, quả thực có thể là hai người khác nhau!


      Buổi tối đầu thu trời se lạnh, Âu Thừa Duẫn ôm Vận Nhi ra khỏi khách sạn Hoàng Kim, đem áo véc khoác lên người , bầu trời đầy sao, đèn đường bật, dưới đường các xe chạy xuôi ngược, xem ở trong mắt bọn họ, cũng có ý vị riêng.


      “tối nay ngủ sớm , ngày mai đưa em đào Ngàn Sao!” giọng Âu Thừa Duẫn rất gần, vào trong tai Vận Nhi, lại có chút cảm giác phập phồng, cảm nhận hơi ấm từ áo véc của , gật đầu mạnh, ngồi lên xe, về hướng Âu Viên.


      Vận Nhi nghe đến hòn đảo kia, là nơi du lịch của giới thượng lưu, còn được gọi là “Las Vegas biển”, có điều cách đây vài tram bị người thu mua, trở thành hòn đảo tư nhân, Vận Nhi thầm nghĩ, chẳng lẽ người mua hòn đảo đó chính là Âu Thừa Duẫn?


      muốn xuất ngoại, xin nghỉ, là để ra đảo Ngàn Sao cùng à?


      ra lời của với Phan Tu Vũ ở bệnh viện, đều nghe được muốn ra biển, liền theo ý ! Có điều những lời này, Âu Thừa Duẫn cho mà thôi.


      Trở lại phòng mình ở Âu Viên, kinh ngạc phát đồ đạc của mình thấy đâu, vội vã mở ra ngăn kéo, may mà vòng cổ Tô Thượng Đông đưa choc ô vẫn còn. Nhớ đến lời của cả lúc sáng, Vận Nhi nghe lời đeo nó lên cổ.


      Ngón tay vuốt ve mặt dây chuyền Lục Tinh, Vận Nhi nghĩ, món quà này của Tô Thượng Đông có ý nghĩa đặc biệt nào sao?


      “đồ đạc của em đều chuyển đến phòng của rồi!’ cánh tay Âu Thừa Duẫn vòng qua hông rồi nắm lấy tay , tựa cằm lên vai , chậm rãi .


      Khi ngón tay chạm đến vật cứng trong tay , nhìn vào lòng bàn tay mà hỏi:” đây là cái gì vậy?’’
      Last edited by a moderator: 13/11/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 135: Con tim lỗi nhịp
      Edit: Mưa Đêm

      viên kim cương chế tác tinh xảo được bao bọc trong sáu ngôi sao ở các góc, ánh sáng óng ánh của viên kim cương và dây chuyền bạch kim càng làm nổi bật làn da trắng sáng mịn màng của .

      “Là hai tặng cho em đấy, đẹp ? Vận Nhi xoay người, trưng ra vòng cổ lấp lánh trước mặt Âu Thừa Duẫn. Ánh sáng phát ra từ chiếc vòng cổ chiếu vào trong mắt Âu Thừa Duẫn, làm cảm thấy hơi chói mắt.

      Kim cương Lục Tinh?

      Dù kim cương có đẹp như thế nào, ở trong mắt Âu Thừa Duẫn bây giờ, cũng mất vẻ xinh đẹp và giá trị vốn có.

      “Em thích là được!” Khóe môi Âu Thừa Duẫn nhếch lên ý cười thản nhiên, cũng nhìn nhiều thêm lần. Tay nắm lấy bàn tay xinh của Tô Vận Nhi, trong đầu đột nhiên lóe lên ý niệm, ngón tay tinh tế mảnh khảnh của , tựa hồ thiếu vật gì?

      “Vâng!” Vận Nhi phát giác bất thường của , ngón tay vẫn vuốt ve viên kim cương, dường như từ đó có thể nhìn thấy ánh mắt của bản thân, trong suốt, rạng rỡ như vậy.

      nào, chúng ta nghỉ thôi!” Tâm Trạng có chút buồn bực, Âu Thừa Duẫn kéo tay , thích quá chú tâm vào chiếc vòng cổ mang ý nghĩa đặc biệt. Những điều Tô Thượng Đông ám chỉ, tốt nhất là biết.

      “Ơ hay, em đồng ý đâu!” Mặc kệ có đống ý hay , Âu Thừa Duẫn ôm ra khỏi phòng, Vận Nhi kháng cự đụng chạm của , nhưng với bá đạo của thấy hơi phản cảm.

      có em bên cạnh, ngủ được!” Âu Thừa Duẫn lưu loát ôm vào phòng mình, đặt lên giường lớn, bản thân cũng ngồi lên giường, nhìn mái tóc dài của xõa tung mặt đệm, có vẻ quyến rũ phòng tình rất riêng.

      “Trước kia đâu có nghe thấy kêu mất ngủ bao giờ!” Hơi thở của vấn vít xung quanh khiến hô hấp của trở nên khó khan.

      “Chẳng lẽ em biết đấy là tự thôi miên bản thân thôi sao!” Âu Thừa Duẫn cười hôn lên môi , vốn chỉ định hôn cái thôi, nhưng vừa chạm vào , lại khống chế được mà muốn đòi lấy càng nhiều.

      “Chờ, chờ . Em… em muốn tắm!” Vận Nhi luôn cự tuyệt được cầu của , hơn nữa câu buổi chiều của làm cho muốn liên tưởng đến phương diện kia cũng khó. Nhớ đến lần đầu tiên cùng , mặt tự chủ được đỏ bừng lên. Cảm giác đau đớn như bị xé rách dường như vẫn tồn tại trong thân thể nên hơi kháng cự lại việc thân mật với .

      “Được, thế chúng ta cùng nhau tắm!” Âu Thừa Duẫn ôm cả người , như thể chuẩn bị cùng vào phòng tắm, vẻ thẹn thùng mặt càng làm cho rung động, nóng lòng muốn xé bỏ lớp quần áo ngăn cách này.

      cần, tự em tắm được!” Vận Nhi nhanh chóng ngăn lại bàn tay rục rịch kia, túm chặt ngực áo, ánh mắt lo lắng nhìn , ánh mắt ngây thơ ấy làm Âu Thừa Duẫn cảm thấy trong mắt mình chính là đại sắc lang.

      Về phương diện này, bé cưng phản ứng chậm chạp, phải dạy dỗ lại tốt mới được.

      “Vận Nhi, ngoan, chúng nhau cùng nhau tắm!” Âu Thừa Duẫn dỗ dành, bắt đầu cởi quần áo trước mặt .

      “Em muốn, ánh tắm trước , em ra ngoài!” Vận nhi thấy cởi áo sơ mi ra, rất thẹn thùng mà tránh ra. Tối hôm đó là người chủ động, cũng chú ý đến hình dáng thân thể như thế nào.

      “Em biết cách phá hư khí, hôm nay ngoại lệ mà phục vụ em lần!” Âu Thừa Duẫn túm lấy Vận Nhi khi định luồn qua nách chạy ra ngoài, thả vào bốn tắm chuẩn bị nước nóng và trượt theo vào, bọt nước văng khắp nơi, hai thân thể lập tức ướt nhẹp.

      “Em cần giúp, tránh ra!”. Bọt nước bắn tung tóe lên mặt Vận Nhi, lấy tay lau mặt, lại phát Âu Thừa Duẫn cởi hết quần áo, liền hét chói tai theo bản năng, “A!!!”

      đợi hét xong miệng bị chặn lại, những lời tiếp theo của biến mất trong nhiệt tình của Âu Thừa Duẫn. Thậm chí quần áo người bị cởi khi nào cũng biết.

      Ngay cả khi cùng làm chuyện thân mật nhất cũng cảm thấy xấu hổ mặt đỏ tai hồng như bây giờ. Vận Nhi trừng mắt nhìn , mặt Âu Thừa Duẫn vẫn là vẻ tươi cười tà mị. nhìn những dấu hôn ngày hôm đó người , cảm giác rất có thành tựu. Những dấu hôn đó nhạt dần, muốn lần nữa người lưu lại dấu vết mới.

      Nhưng nhìn đến đôi mắt to ngập nước của Vận Nhi, nhìn với vẻ sợ hãi, lại mềm lòng, ấn tượng lần trước đem lại cho cũng chẳng phải tốt đẹp gì, sợ là để lại chướng ngại trong lòng , thể bắt ép nữa.

      Sau đó Âu Thừa Duẫn rất thành thực, có làm chuyện gì quá giới hạn, chỉ giúp tắm rửa, nhưng khi bàn tay vuốt ve chà xát da thịt , cảm thấy cả người đều nóng bừng lên, cảm thấy bản thân như bị bao bọc trong lửa nóng.

      Việc Âu Thừa Duẫn khắc chế dục vọng của chính mình, mạnh mẽ đòi lấy làm rất cảm động. Nhưng còn chưa chuẩn bị tâm lý tốt.

      “Những gì nợ tối nay, về sau phải hoàn trả!” Âu Thừa Duẫn bế lên giường, nhìn khuôn mặt nhắn đầy nét khẩn trương như sợ làm gì , bèn ghé vào bên tai, hôn tóc .

      Vận Nhi kéo chăn che khuôn mặt hồng rực, tiếng tim đập càng lúc càng lớn.

      Toàn thân chỉ quấn chiếc khăn tắm, tóc nước theo hai bên má chảy xuống vòm ngực rán chắc, là gợi cảm chết người.

      Đêm nay Âu Thừa Duẫn muốn , chỉ là ôm ngủ thắng đến bình minh, nghe hơi thở của , Vận Nhi biết, người bên cạnh những lần trước mà cho là mình nằm mơ, vẫn là .

      Sáng sớm hôm sau, Vận Nhi bị Âu Thừa Duẫn làm thức giấc, chính xác mà , là bị hôn mà tỉnh giấc.

      Chiếc lưỡi ấm áp an phận hôn khắp mặt , rốt cuộc chịu được, xuống giường. Âu Thừa Duẫn dùng vẻ mặt tà ác nhìn : “Vợ , chúng ta nên xuất phát thôi!”

      Bọn họ chuẩn bị vật gì cả, ngay cả quần áo cũng mang , Âu Thừa Duẫn đến đảo mọi thứ đều có người thu xếp, Vận Nhi đương nhiên cũng ngốc mà cãi lại .

      Tín là người đưa bọn họ ra khỏi Âu Viên, đến bến tàu, thấy chiếc du thuyền xa hoa sang trọng đậu tại đó. Âu Thừa Duẫn dặn dò Tín vài câu rồi nắm tay Vận Nhi lên du thuyền.

      thuyền trải thảm dày từ boong thuyền xuống dưới khoang thuyền, Vận Nhi bị cảnh tượng tráng lệ trước mắt dọa đứng hình, con thuyền tráng lệ và lộng lẫy to như vậy, ước chừng có thể chứa được cả ngàn người, mà bây giờ chỉ có hai người bọn họ.

      còn có thể lái du thuyền à?” Vận Nhi phát ra làm được, hiểu biết về của mỗi ngày lại thêm chút.

      “Tất nhiên, có điều nếu có gì ngoài dự kiến cần tự mình lái!” Âu Thừa Duẫn chiều điểm mũi của , đưa vào trong khoang thuyền. Lúc này Vận Nhi cảm giác chiếc du thuyền bắt đầu chuyển động, ra săp xếp người lái tàu riêng.

      Âu Thừa Duẫn muốn đưa Vận Nhi vào phòng trong khoang thuyền để nghỉ ngơi, nhưng Vận Nhi muốn, thích cảm giác đứng trước biển, cạnh biển gần, cảm nhận làn gió biển mơn man da thịt mình.

      Âu Thừa Duẫn rất tự tin vào thân thủ của bản thân, nhưng khi nhìn thấy Vận Nhi ghé vào lan can, cảm giác lung lay bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, lòng như bị ai đâm, đau nhói.
      Last edited by a moderator: 17/11/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 136: Cả đời có bao lâu?
      Edit: Mưa Đêm

      Đáng lẽ sau khi biết thân phận của , nên có cảm xúc như vậy, nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt vẫn làm kinh hồn táng đảm. Đột nhiên cảm thấy bản thân có lẽ rời khỏi được, nếu có ngày mất , liệu có thể bình tĩnh giống như bây giờ sao?

      “Vận Nhi, lại đây em! Ở đó nguy hiểm lắm!” Âu Thừa Duẫn đến gần , muốn đưa vào khoang thuyền được bảo vệ an toàn, thể kiềm lòng mà quan tâm đến , cho cùng thân thể càng thành thực hơn so với suy nghĩ.

      “Âu Thừa Duẫn, nếu em từ đây ngã xuống, có thể chết hay nhỉ?” Vận Nhi xoay người, nhìn thẳng đôi mắt đen thẫm của Âu Thừa Duẫn, mặt mang theo nghịch ngợm tươi cười hỏi.

      đâu!” Cánh tay Âu Thừa Duẫn khoác lên hông , khi nghe thấy lời , lại càng siết chặt, đem kề sát vào mình, “ đâu, để em chết!”

      cố chấp của trong nháy mắt làm Vận Nhi sinh ra cảm giác mơ hồ, tựa hồ nhẫn đè nén nơi đáy mắt mang theo cảm xúc nào đó mà , cảm nhận như vậy ràng chỉ hai lần. Vì sao lại cảm thấy, tốt với , nhưng cái “tốt” đó lại đem lại cảm giác chân .

      Nhưng mỗi động tác, mỗi lời của , lại thể tình với rất sâu sắc. Vận Nhi rất tin tưởng trong lòng . Cho nên khi nghe thấy điều may về mình, mới thấy sợ hãi.

      Vận Nhi có thể cảm nhận được cánh tay run run, dùng sức ôm , duỗi tay ôm thắt lưng , ghé vào lỗ tai thầm, “Tất nhiên rồi, chưa đợi được đến ngày em đâu, cho nên em chết!” Nhưng là, Âu Thừa Duẫn, biết ? Ngày mà em , chính là ngay sau khi em!

      cần tình mang theo hèn mọn, cần hồi đáp mà đem cả trái tim mình giao cho đối phương, tình của còn bao hàm kiêu ngạo và lý trí. Trong tình và Âu Thừa Duẫn cùng là loại người, đều rất kiêu ngạo!

      Sau hai giờ, du thuyền dừng bên bờ cát đảo Ngàn Sao, nhìn đường chân trời nơi giao giữa trời và biển, Vận Nhi cảm thấy mình bé trong thế giới này.

      Dường như trong lòng vẫn còn sợ hãi, khi lên bờ, Âu Thừa Duẫn từ phía sau ôm lấy , bế xuống bờ cát mới thả xuống.

      Sóng biển vuốt ve bờ cát, ánh mắt trời chiếu lên từng con sóng lớn bọt tung trắng xóa, bức tranh đẹp. trời những chú chim hải âu tự do bay lượn, như điểm xuyết thêm nét vẽ nền trời trong xanh, làm cho hòn đảo có thêm sức sống.

      “Âu Thừa Duẫn, ở đây chỉ có hai người chúng ta sao?” Vận Nhi nhìn hòn đảo xinh đẹp mà rộng lớn, ngoài trừ bọn họ thấy ai cả.

      “Tất nhiên là phải, còn có nhân viên phục vụ và quản lý ở đây nữa!” Âu Thừa Duẫn chỉ vào biệt thự cách đó xa. Nơi đó vốn là khách sạn, nhưng sau khi Âu Thừa Duẫn mua hòn đảo này, nơi đây thành hòn đảo tư nhân, tất nhiên muốn cải biến thành nơi ở của chính mình.

      “Đây cũng là của ?” Nghe khẩu khí của Âu Dương, biệt thự, trang viên gì đó, Âu Thừa Duẫn có rất nhiều, nhưng mua cả hòn đảo, phải xa xỉ bình thường.

      “Sắp tời phải nữa!” Âu Thừa Duẫn sau , nhìn hăng hái bừng bừng, đối với mọi thứ nơi đây đều cảm thấy mới mẻ, tâm tình cũng bị lôi cuốn theo, cảm thấy tràn đầy vui vẻ và ấm ấp.

      “Vì sao vậy?” Vận Nhi tò mò dừng chân, nhìn biệt thự cách đó xa hỏi.

      “Sau này em biết!” Âu Thừa Duẫn cũng trả lời vấn đề hỏi, mà dùng vẻ mặt nhu hòa nhìn thong thả
      .
      Vận Nhi lơ đễnh quay đầu tiếp, hai người sóng đôi, lưu lại bãi cát hai hàng dấu chân to chạy song song, mãi đến cổng biệt thự

      “Chắc em đói bụng rồi đúng ? Chúng ta ăn cơm trước!” Âu Thừa Duẫn đưa Vận Nhi vào biệt thự, đúng như lời Âu Thừa Duẫn , trong biệt thự được người hầu quét dọn sạch , hạt bụi, trong hoa viên có nhiều loài hoa như hoa lan, phù dung, hải đường, khi Vận Nhi vào còn tưởng là nhà ấm trồng hoa.

      “Nơi đây dường như còn đẹp hơn so với Âu Viên!” Vận Nhi cảm thán từ nội tâm, Âu viên tuy rằng lớn nhưng lại tạo cảm giác lạnh lùng. giống nơi đây, có nắng, có gió biển, có hoa cỏ, lại được ngắm hoàng hôn, khiến tâm tình con người cũng trở nên thoải mái dễ chịu.

      “Về sau nơi này do em quản lý, khi nào thích em có thể ra đây nghỉ!” Âu Thừa Duẫn và Vận Nhi lần lượt vào biệt thự, bên trong tất cả được chuẩn bị tốt, những nhân viên ở đảo này cũng là người được thuê lâu dài.

      Vận Nhi nghe thấy câu thâm ý của , chỉ tò mò đánh giá bốn phía.

      “Điện hạ, phu nhân!” Mọi người nhìn thấy bọn họ tiến vào, đều xoay người hành lễ rồi lại lui lại đứng sang bên.

      Tình huống như vậy Vận Nhi thấy quen thuộc, cũng để ý, đến bên bàn ăn. bàn bày đầy món ăn nhưng Vận Nhi chỉ ăn chút bánh ngọt.

      Âu Thừa Duẫn đợi đến khi chạng vạng đưa ngắm mặt trời lặn, Vận Nhi vui vẻ đồng ý. Ở trong khu biêt thự, Vận Nhi chạy lăng xăng như con thoi, xem xét cái này lại sờ soạng cái kia.

      Đến khi mặt trời sắp lăn, Vận Nhi mới kích động chạy về từ hoa viên, Âu Thừa Duẫn vừa lên lầu đổi bộ quần áo ở nhà thoải mái, nhìn lại có vẻ đẹp khác.

      “Thời gian vẫn còn sớm, em có muốn tắm rửa hay ?” Âu Thừa Duẫn đến trước mặt Vận Nhi, véo khuôn mặt rạng rỡ hơn cả ráng chiều, thương tiếc hỏi.

      cần, luôn , em chờ được!” Vận Nhi chủ động khoác cánh tay , sốt ruột ra ngoài, sợ chậm chút nhìn thấy cảnh mặt trời lặn mà muốn ngắm.

      Âu Thừa Duẫn tùy ý lôi kéo, chủ động của làm lòng cảm thấy chua xót, tốt đẹp của , chỉ làm muốn lưu giữ càng nhiều, nhưng tất cả dường như quá muộn để có thể thay đổi.

      thêu dệt mộng đẹp cho , nhưng đồng thời cũng để chính bản thân mình trầm luân vào.

      cần sốt ruột, chúng ta còn ở đây vài ngày, em muốn ngắm ngày mai chúng ta lại tiếp!” lúc sau, Âu Thừa Duẫn mới lấy lại được giọng của mình, đến phía sau Vận Nhi, ôm lấy thân thể mỏng manh, hôn lên tóc , còn ngửi được hương vị tươi mát người .

      “Có thể ở mấy ngày xem từng ấy lần!” Vận Nhi có phần tham luyến gian yên bình trước mắt, và Âu Thừa Duẫn ngồi ôm nhau bãi đá ngầm, khi mặt trời và biển liền làm , ánh nắng phía chân trời xuyên qua đám mây chiếu xuống mặt biển, bức tranh hoàng hôn biển xinh đẹp ra trước mặt hai người.

      Bóng tịch dương chiếu chiếu mặt nước biển, như những tia sáng nhảy nhót, bờ cát in hai chiếc bóng dài, như là bức tranh thủy mặc tuyệt đẹp.

      “Đẹp quá!” Trong màn đêm mông lung, Vận Nhi rúc vào lòng Âu Thừa Duẫn, bỗng nhiên xúc động, muốn cảnh tượng trước mắt trở thành kỷ niệm khó quên trong đời, môi đào trượt qua chiếc cằm xanh mờ vệt râu của , “Âu Thừa Duẫn, chúng ta bên nhau cả đời sao?”

      Có lẽ trong lòng mỗi người phụ nữ, đều hy vọng có thể cùng người mình đến cuối đời, tế thủy trường lưu, cùng nhau xem mặt trời mọc mặt trời lăn, hạnh phúc theo đuổi chỉ đơn giản như vậy thôi…

      Nhưng đáp lại câu hỏi của , lại là trầm mặc của Âu Thừa Duẫn…
      Last edited by a moderator: 17/11/15

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 137: Vỏ sò tím
      Edit: Mưa Đêm

      trầm măc của làm Vận Nhi thất vọng, khi người đàn ông thể cho người phụ nữ hứa hẹn cả đời, chắc là vì ấy ?

      “Chúng ta về thôi!” Vận Nhi đột nhiên đứng lên, gió biển thổi tới khiến thân thể hơi run rẩy, đôi tay nhắn được bao bọc trong bàn tay to lớn của Âu Thừa Duẫn, dùng nhiệt độ của cơ thể để sưởi ấm cho , đem ôm vào lòng, sau đó thong thả về biệt thự.

      Có lẽ do vấn đề vừa rồi mà cảm thấy đường trở về như dài hơn. Vận Nhi im lặng bên , nhưng Âu Thừa Duẫn lại cảm thấy cách rất xa.

      “Phòng của em ở đâu?” Đứng trước cửa phòng của Âu Thừa Duẫn, Vận Nhi nguyện ý vào, chắc là do tức giận, với việc có ý định trả lời, vẫn thấy khó chịu trong lòng.

      Lần đầu tiên muốn xác nhận tỉnh cảm, muốn hứa hẹn, lại đổi lấy im lặng của , bảo nên đối mặt thế nào bây giờ?

      “Em ở phòng này !” Âu Thừa Duẫn cũng cưỡng cầu, dẫn vào phòng của mình rồi dặn dò vài câu, “Em tắm , rồi ngủ sớm chút! Ngủ ngon!” Sau đó hai tay ôm lấy khuôn mặt nâng lên, đặt nụ hôn lên trán rồi ra khỏi phòng.

      Vận Nhi nhìn theo bóng ra, dùng sức đóng sập cửa phòng tắm, phát tiết bất mãn trong lòng.

      biết có phải do đến nơi xa lạ hay , đêm nay Vận Nhi mất ngủ, xuyên qua màn cửa bằng lụa mỏng, nhìn ánh trăng sáng tỏ ngoài trời, trằn trọc ngủ được. Âu Thừa Duẫn, rốt cuộc có ý gì?

      cùng ly hôn, nhưng lại thể cho hưa hẹn cả đời, là vì tình cảm của với chưa đủ sâu sắc sao?

      Sau khi mơ mơ màng màng ngủ lại cảm nhận được luồng nhiệt quen thuộc bên cạnh, theo bản năng Vận nhi tiến lại gần, kỳ lạ là, chạm đến lồng ngực ấm áp rắn chắc đó, ngủ rất ngon.

      Khi mặt trời lên, ánh mặt trời phản chiếu qua làn nước biển ánh vào trong phòng, Vận Nhi cảm giác mặt ấm áp lại ẩm ướt, làm giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra liền chống lại đôi mắt nhìn mình rất dịu dàng.

      “Mỹ nhân ngủ say, cuối cùng bị hôn tỉnh!” Âu Thừa Duẫn ăn mặc chỉnh tề, hai tay chống hai bên sườn , cả người kề sát bên . Trong mắt . vẻ mặt còn ngái ngủ, ánh mắt mơ màng của Vận Nhi, lại có vẻ phong tình rất khác.

      “Á! Sao lại ở trong phòng em?” nhớ lại khi mình mở
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :