1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ly hôn đi điện hạ - Lục Thiếu (200/257+ 4NT) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 95: Rốt cuộc tiến hành ly hôn.

      Edit: Bướm Giang Hồ

      Ánh mắt Tô Thượng Đông sâu thẳm, thần sắc ngưng trọng nhìn Âu Thừa Duẫn, thân hình ta cao lớn 1m86 đứng ở trước mặt Âu Thừa Duẫn, khí thế thua nửa phần. Chỉ là sau khi nghe xong lời Âu Thừa Duẫn, khẽ nhíu mi, lui về phía sau bước, môi mỏng gì, lại đem tầm mắt phóng tới người Vận Nhi bối rối tay chân ở bên: “Tổng giám đốc Âu hình như quá đa nghi rồi, Vận Nhi là em tôi!”

      “Chỉ hy vọng là thế!” Nụ cười quỷ dị, trong mắt Vận Nhi lại là hương vị khác, nhưng lại ra là chỗ nào đúng.

      “Như vậy, tôi đưa Vận Nhi về nhà trước!” Âu Thừa Duẫn nhấn mạnh thêm hai chữ “Về nhà”, lần nữa ôm Vận Nhi trở về, cũng bất chấp giãy dụa, cưỡng chế ôm lấy ra khỏi cửa, khắc mở cửa xe lại đột nhiên xoay người: “A, đúng rồi, hoan nghênh về nước!”

      Âu Thừa Duẫn ý cười liên tục, Vận Nhi cân nhắc nhìn bộ dáng cười, buổi tối hôm nay cười so với hai tháng qua còn nhiều hơn.

      Vận Nhi quên xoay người khi ánh mắt phức tạp của Tô Thượng Đông dừng ở người , tựa hồ mang theo phẫn nộ và cam lòng, nhưng có ngăn lại. Đúng vậy, tại vẫn là vợ danh nghĩa của Âu Thừa Duẫn.

      “Âu Thừa Duẫn, chúng ta ly hôn !” Vừa ngồi xe Bentley màu bạc, ngữ khí Vận Nhi đạm mạc liền truyền ra, lọt vào trong tai Âu Thừa Duẫn, lại tạo ra chút ảnh hưởng gì, khóe miệng vẫn duy trì độ cong vốn có, để ý đến lời đột ngột của Vận Nhi.

      phải là chưa nghĩ qua, mà là tại, còn muốn buông tay. Làm vậy dường như cùng ý nguyện lúc ban đầu, có chút ngược lại. Ngay cả cũng thái độ của mình sao lại kiên quyết như vậy.

      “Này, tôi chuyện với đấy, tôi muốn ly hôn, có nghe ?” Bên trong xe trận im lặng, Vận Nhi được đáp lại, có chút tức giận quay mặt , nhìn hình dáng đường cong của Âu Thừa Duẫn, dưới ánh sáng thấp thoáng, như có thêm vầng sáng mê hoặc lòng người, làm cho Vận Nhi có chút thất thần.

      “Em tính!” Âu Thừa Duẫn đầu cũng quay lại, dường như cảm giác được tầm mắt thất thần kia dừng lại người , vừa lòng cong khóe môi lên, vẫn là thích ánh mắt đặt người .

      “Tôi quyết định, Âu Thừa Duẫn, tôi mặc kệ giữa và chị là có chuyện gì, nhưng tôi muốn ở giữa các người, cho tôi tự do!” Tô Vận Nhi nghĩ rất cẩn thận, kỳ những chuyện kia, bi kịch của Tô Ân Huệ cũng phải chị ấy muốn, lại , chị ấy cũng là người bị hại, chị ấy là chị của , thể để chị chịu ủy khuất, cũng thể để chị khó xử!

      “Tô Vận Nhi, hình như em thường đem lời của tôi để ở trong lòng. Âu Thừa Duẫn tôi vì có được người phụ nữ mà hao hết tâm tư. Em, thay thế được Tô Ân Huệ rồi!”

      là có ý gì?” Trong lòng Tô Vận Nhi lộp bộp chút, lời của , đột nhiên nhớ tới lời Âu Dương từng , có lẽ, ở trong mắt , cũng phải muốn lợi dụng để kiềm chế Tô Ân Huệ!

      có năng lực, hơn nữa khiến cho Tô Ân Huệ nếm tư vị thống khổ, phải sao?

      “Tiếp tục làm Âu phu nhân của em, cho đến khi tôi mới thôi!” Âu Thừa Duẫn bá đạo xong, dẫm chân ga, đuôi xe nổi lên trận khói đặc cuồn cuộn, biến mất trong bóng đêm.

      Vận Nhi cả đêm đều nghĩ đến ý tứ trong lời của Âu Thừa Duẫn, Tô Ân Huệ trở về còn muốn giữ ở bên người , là có ý khác sao?

      Gần đây có chút khác thường, làm cho càng ngày càng nắm được tâm ý của mình, muốn cách xa , lại bởi vì câu , ánh mắt, động tác của , mà chậm rãi tới gần , tự chủ được bị hấp dẫn.

      Nhưng vừa nghĩ đến dung nhan tái nhợt chịu nhục nhã của Tô Ân Huệ kia, bị Âu Thừa Duẫn tùy ý nhục nhã, cuối cùng vẫn là có cách nào thuyết phục chính mình khuất phục trước , hôn lễ sớm bị tính kế, bất quá cũng chỉ là điều ngoài ý muốn mà thôi.

      Nhân vật chính phải , phải ly hôn!

      Khi trong đầu Vận Nhi bừa bãi nhớ tới thần thái tự nhiên của Tô Thượng Đông, trong mắt lại dấy lên hy vọng, trai mặc kệ !
      Last edited by a moderator: 2/6/15

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 96: Động tâm


      Edit: Bướm Giang Hồ.


      Ban ngày bận rộn, rốt cuộc nghênh đón Đại nhạc hội của Riche. Khi màn đêm lặng lẽ buông xuống, Vận Nhi vội vàng bố trí hội trường, toàn bộ hành trình đều cùng chỗ với Lam Hạo. Cũng giống như trước kia từng có nhiều trao đổi như vậy, đạo cụ, hoa tươi, các loại đèn sáng, ruy băng, trong gian lớn có thể chứa mấy vạn người tích tụ đầy đủ đám người đông nghìn nghịt, phô trương chưa bao giờ từng có, kinh ngạc đến Vận Nhi đều phì cười thổn thức thôi, là đại minh tinh, ánh sáng của mặt trăng giữa các vì sao luôn thể bỏ qua.

      đợi Riche xuất , trong thích phòng liền ầm ĩ mảnh tiếng gọi, nơi nơi đều có ánh đèn chiếu sáng danh hào Riche, những tấm ảnh treo khắp nơi, khuôn mặt đẹp trai, khuôn mặt tươi cười, đàng hoàng mà chói mắt.

      là đòi mạng, hậu trường sao lại thế này, trang phục tại đưa sửa, còn kịp ?” Trong tay nhà thiết kế cầm đồ diễn của diễn viên, sốt ruột xoay quanh chờRiche hóa trang xong, bắt đầu mở màn biểu diễn.

      Trước đó có tuyển hai vị khách quý làm bạn nhảy, thế nhưng có người quần áo quá, thầy vũ đạo bên suy nghĩ đối sách: “ cần sửa lại, còn kịp rồi, đổi người , em, Tô Vận Nhi, thay thế bổ sung!”

      “Em!” Vận Nhi bị điểm tới lên, có vẻ có chút kinh hoảng, lúc trước vốn cũng rất có năng khiếu, chẳng qua cũng có báo danh, vừa nghĩ đến có khả năng diễn cùng Riche, trong lòng vẫn là có chút khẩn trương.

      người chưa từng có kinh nghiệm biểu diễn ở trước mặt Thương Nhĩ Kỳ quả thực là chút nổi bật, có chút múa rìu qua mắt thợ: “, , em được, thầy à, để cho Hứa Tâm Lam diễn , ấy có kinh nghiệm hơn em!”

      Tô Vận Nhi lôi Hứa Tâm Lam ra, các cùng học hệ vũ đạo, con bé kia vẫn luôn hâm mộ Riche, lần này rớt tuyển còn thương tâm hơn nửa ngày: “Tâm Lam lúc trước trúng tuyển, đến cửa cuối cùng mới soát rớt lại, ấy vẫn quen thuộc vũ điệu biểu diễn kia, vẫn là ấy thích hợp hơn!”

      “Ừ, cũng đúng!” Thầy giáo vũ đạo nghĩ lại chút, quyết định liền đổi Hứa Tâm Lam lên sân khấu, Tô Vận Nhi cũng có năng khiếu, chẳng qua thời gian kịp, thân hình hai người các cũng kém nhiều lắm, hẳn là có thể làm tốt.

      “Vận Nhi, cậu là phúc tinh may mắn của tớ, hôn cái!” Hứa Tâm Lam hưng phấn hoa chân múa tay vui sướng, ở mặt Vận Nhi hôn cái, vui vẻ cầm trang phục diễn xuất đến phòng thay quần áo thay quần áo.

      “Được rồi, chuẩn bị đèn, Riche xuất !” Vận Nhi chỉ cảm thấy xung quanh bỗng có trận gió lạnh, mấy cái bóng đen vây quanh thân hình màu đen rắn chắc, người con trai kính râm nam tính mười phần lướt qua bên người . Dung nhan quen thuộc kia nhảy vào mí mắt , mới hoảng hốt thấy , người kia, là Riche.

      ta thân màu đen càng có vẻ u mị tà khí, giống như tinh linh trong bóng tối, gây cho cảm giác xung đột thị giác khác thường.

      Theo ta lên sân khấu, dưới đài tiếng người ồn ào, tiếng la phá tan bầu trời đêm, vang vọng toàn bộ vườn trường, làm nên đêm cuồng hoang mà say mê. Vận Nhi đến thính phòng, mở màn biểu diễn là ca vũ làm nóng khí. Vận Nhi rốt cuộc cũng hiểu được vì cái gì mà nhiều người lại mê luyến ta như vậy. ta vũ đài, động tác, ánh mắt, đều mị lực bắn ra bốn phía, tựa hồ trời sinh ta chính là vật sáng, chiếu đến nơi nào, đều kéo trận mưa rền gió dữ, đem khí đưa lên cao trào nhất.

      Khách quý ta mời đến cũng đều là những người quan trọng cấp Thiên Vương, luôn phối hợp ăn ý với ta. Khi ta sống động, khi ta xướng tình ca, đều là bộ dáng khiến mọi người say mê, làm cho Vận Nhi ý thức được, ta thần tượng, là Đại Minh Tinh mọi người hâm mộ, say mê, mà phải là người thường trong mắt .

      Liên tục hai giờ cao trào, chỉ có xu thế càng ngày càng điên cuồng, hoa cả mắt nhìn Riche biến hóa thành đủ loại kiểu dáng. Vận Nhi cũng theo giai điệu chuyên chú nghe ta hát. Khi nhìn sắp đến giờ, Vận Nhi từ trong thính phòng đứng dậy, đến sau hậu trường.

      Tiết mục cuối cùng là ca khúc bi tình: Động Tâm, là ca khúc chủ đạo mới nhất của ta, còn có đưa ra thị trường. Lần đầu tiên khuynh tình kính dâng, thỏa mãn thính giác của mọi người, nhạc hoa lệ mà tuyệt đẹp, thầm chảy xuôi, biểu lộ ánh mắt thâm tình, tâm cũng theo đó mà rung động.
      Last edited by a moderator: 1/6/15

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 97: Làm vợ được

      Cảm giác được ánh mắt nóng bỏng cách đó xa xuyên thấu cả người mình, Vận Nhi chỉ thấy da đầu căng lên, dám ngẩng đầu, ánh mắt đó khiến hoảng hốt, cố ý tránh né Lam Hạo, chính là muốn nhìn thấy ánh mắt khinh thường của với .

      Trái tim từng đập nhanh đến vậy, hình như trong giờ phút này còn mãnh liệt như trước, thậm chí Vận Nhi cũng biết, đối với Lam Hạo, đó chỉ là giấc mộng thời thiếu nữa của mà thôi, giống như đơn thuần say đắm chàng hoàng tử có thể vứt bỏ mọi thứ vì , phấn đấu quên mình đuổi theo , giải thích với tất cả mọi việc, nhưng dường như lại chút thuyết phục nào.

      “Lam Hạo….” Vận Nhi cố lấy dũng khí, đứng ở phía sau thân hình cao to đưa lưng về phía , thở ra tiếng, đột nhiên bị bóng đen che khuất tầm mắt,” Xuỵt, theo tôi!”

      Bên tai ập tới luồng khí nóng, ngay sau đó miệng bị người che lại, tiếng tim đập mãnh liệt bao lấy , chỉ nghe thấy tiếng bước chân mạnh mẽ và từng tiếng thở gấp, Vận Nhi bị người kéo , tự chủ theo bước chân của về phía trước, cảm giác được hô hấp xung quanh thông thuận, tức giận trừng mắt nhìn Thương Ngĩ Kỳ, “ làm gì vậy?”

      “Dẫn em bỏ trốn, nhanh lên chút!” Thương Nhĩ Kỳ nhìn thoáng qua phía sau, khóe miệng lộ ra nụ cười tinh nghịch, cầm tay Vận Nhi rồi biến mất ở trường, chậm bước nữa, đoán chừng được!

      “Ơ! Nhưng mà buổi biểu diễn vẫn chưa kết thúc!” Lời Vận Nhi lập tức truyền trong gió, tay bị Thương Nhĩ Kỳ nắm, nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền tới lòng hai người….

      “Yên tâm, có người thay thế tôi” Dưới ánh trăng mờ ảo, Thương Nhĩ Kỳ thân trang phục kị sỹ màu đen càng tăng thêm tầng thần bí, giống như mang theo tầng ánh sáng trong đêm, chiếu sáng toàn bộ đêm tối, thắp sáng thành phố Quang Hoa.

      “Nhưng mà….”Vận Nhi muốn , tại sao lại kéo cùng a?

      Khi Vận Nhi bị Thương Nhĩ Kỳ kéo ra từ trong xe, còn chưa phục hồi trạng thái, cơn gió lạnh thổi qua mặt, hai chân chạm đất, mở mắt cứ ngỡ là mình nhìn thấy dải ngân hà.

      bé, dường như tôi tặng em kinh hỉ mà!”

      “Cái gì?” Vận Nhi quay đầu, tóc dài tung bay trong gió, vô ý lướt qua gò má của Thương Nhĩ Kỳ làm cho lòng mềm mại thành khối, có chút ngưa ngứa, đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át khẽ mở, tựa như đóa hồng đẫm máu, khiến hận thể hung hăng hôn xuống, khi thanh vang lên trong trung mới hồi hồn lại,” Nơi này đẹp quá!”

      Phóng tầm mắt nhìn, đây là thế giới tràn ngập sao và trăng, bầu trời đầy sao như gần kề với mặt biển, ở nơi mảnh màu xanh lá cây này toát ra hoa lệ chói lọi, rạng rỡ lấp lánh.

      “Thương Nhĩ Kỳ đây là chỗ nào? Có thể thấy sao băng ?” Vận Nhi chưa bao giờ biết núi cũng có thể có cảnh sắc mỹ lệ như vậy, nhìn những ngôi sáng trời lóe sáng giống như những con đom đóm mùa hè, đưa tay ra là có thể chạm tới.

      “Tôi biết như em chắc chắn thích!” Vận Nhi cảm thấy vai ấm áp, trở lại chỗ cũ, khuôn mặt hướng về phía Thương Nhĩ Kỳ, người đàn ông ưu tú như thế, trong đôi mắt màu lam có loại lực hấp dẫn khiến đến gần nhau hơn.

      “Vận Nhi! Quay lại!” Chỉ nghe tiếng “Bùm, bùm, bùm” lớn truyền đến từ phía sau, lúc xoay người ngẩng đầu nhìn, trời tràn ngập pháo hoa, vô số tia sáng từ trời rơi xuống, rơi vào tay lại trở thành những cánh hoa.

      “Làm vợ được ?” giọng trầm thấp vang lên bên tay, đợi ngước nhìn lên, chỉ cảm thấy môi mát lạnh, trong lòng trào dâng từng đợt sóng.
      Last edited by a moderator: 5/6/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 98: Pháo hoa của hai người

      Vận Nhi hốt hoảng, theo bản năng đẩy ra thân thể nóng hổi dựa vào, giống như bị trúng tà lùi lại về phía sau, đôi mắt to tràn ngập thể tin được, ấy vừa mới gì?

      “Làm sao vậy? muốn à? chính là người đàn ông độc thân vàng đó!” bầu trời tiếng pháo vẫn tiếp tục vang lên, những cánh hoa rơi lả tả giống như những giọt mưa, nhàng bay lên người bọn họ rồi rơi đầy xuống đất, nhìn qua tựa như cơn mưa cánh hoa.

      “Tôi kết hôn rồi!” Đột nhiên Vận Nhi rất nghiêm túc , lễ cưới kinh thế hãi tục kia, nghĩ tại ai là biết! Thế nhưng lại muốn nhìn tình cảm trong mắt hay là giả, điều ngờ tới là, chưa từng nghĩ rằng Thương Nhĩ Kỳ lại tặng kinh hỉ như thế.

      “Tôi biết, chồng em, Âu Thừa Duẫn!” Đôi mắt Thương Nhĩ Kỳ chợt lóe lên bi thương, rất nhanh lại khôi phục ý cười dạt dào, khi nhìn tới đôi mắt nghiêm túc của khỏi cười khẽ tiếng, bàn tay khách khí chút nào gõ lên trán : “ bé, em hiểu thế nào là hài hước sao? Bầu khí tốt như thế này…”

      “A? đùa sao?” Sắc mặt Vận Nhi cứng đờ, khi nhìn thấy đùa giỡn trong mắt ngay lập tức đỏ bừng cả mặt.

      “Tôi đây làm người dự bị của em có được ? Nếu có ngày Âu Thừa Duẫn cần em nữa, em cho tôi, tôi cưới em!” Giây lát dịu dàng ấy khiến Vận Nhi phân biệt được có phải mắt nhìn .

      “Cái chuyện cười này chút cũng buồn cười!” được cảm nhận trong lòng là gì, Vận Nhin biết giờ phút này chỉ dối, nhưng bị cảm động, Thương Nhĩ Kỳ, cảm ơn muốn cưới !

      “Tô Vận Nhi, nhận được kinh hỉ rồi chứ?” Thương Nhĩ Kỳ quay mặt rất nhanh, đơn trong mắt cũng theo đó mà tan biến trong màn đêm. muốn làm khó xử dù chỉ là chút!

      “Ừm, có kinh ngạc nhưng vui!” Vận Nhi kéo áo khoác vai, cũng theo ánh mắt của , cùng nhau nhìn về phía bầu trời.

      Những tia sáng xinh đẹp trong chốc lát gần hết nhưng lại mang đến mỹ lệ trong nháy mắt, như thế là đủ rồi, tình cũng như vậy, chừng ở lúc nào đó lại lặng lẽ nở rộ ở trong lòng, lúc tới ai hay biết, lúc mới cảm giác được… Hóa ra, lại ngắn ngủi như vậy!

      màn pháo hoa thuộc về hai người!

      “Tôi đưa em về!” Ra khỏi con đường bị bao quanh bởi bình địa, Thương Nhĩ Kỳ mở cửa xe cho Vận Nhi, Vận Nhi lúc này mới nhớ, tối hôm qua cả bảo co6hom6 nay cùng nhau về nhà, nhưng mà túi xách của vẫn còn ở trường, điện thoại di động vẫn tắt máy.

      “Xong rồi xong rồi, tôi quên mất cả, mau đưa tôi về hoa viên Tinh Đô!” Vận Nhi vội vàng mở điện thoại di động, ngồi lên xe, thấy màn hình có hai mươi mấy cuộc gọi nhỡ, có ba cuộc gọi là của Âu Thừa Duẫn, còn lại hai mươi cuộc gọi là của Tô Thượng Đông.

      Đến khi gọi lại liên lạc được, Vận Nhi nghĩ thầm có phải cả về trước rồi ?

      “Xem ra em rất sợ cả em!” Thương Nhĩ Kỳ liếc nhìn khuôn mặt lo lắng của , trái tim đập nhanh hơn chút, khởi động xe, phóng nhanh như cơn bão, lúc rẽ vào chỗ ngoặt, đột nhiên có chiếc Bentley màu bạc vọt lên từ phía sau, dồn xe hai người vào ven đường.

      “Đó là xe của chồng em à?” Thương Nhĩ Kỳ nhanh mắt nhìn thấy người đàn ông mở cửa xe ra, hướng phía bọn họ tới, Vận Nhi cũng khẩn trương, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, tháo dây an toàn chuẩn bị xuống xe. “Hình như là vậy!”

      “Cuối tuần này đến công ty điện ảnh và truyền hình Kỳ Thụy tìm tôi, kinh hỉ vẫn chưa tặng em đâu!” Khi Vận Nhi mở cửa xe Thương Nhĩ Kỳ kéo lại, dưới tình huống Vận Nhi kịp đề phòng, nâng lên hai má , nhàng hôn cái lên trán , sau đó nở nụ cười thắng lợi, khiêu khích nhìn người tới trước mặt bọn họ, sắc mặt Âu Thừa Duẫn u như màn đêm.
      Last edited by a moderator: 5/6/15

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      LY HÔN - CHƯƠNG 99: MUỐN LÀM CHUYỆN XẤU

      “Này, …” ngờ tới Thương Nhĩ Kỳ lại đột ngột làm vậy, còn chưa kịp chuẩn bị gì Vận Nhi bất ngờ bị đẩy xuống xe, đụng phải lồng ngực cứng rắn của Âu Thừa Duẫn, quay đầu lại muốn lên án đầu sỏ gây nên chỉ còn lại trận khói và khuôn mặt đắc ý vênh váo của Thương Nhĩ Kỳ dần biến mất trong màn đêm.

      “Tô Vận Nhi, lá gan của em là càng lúc càng lớn!” Khuôn mặt tức giận của Âu Thừa Duẫn tràn ngập ghen tuông, bá đạo quay mặt Vận Nhi lại, hôn xuống chỗ mà Thương Nhĩ Kỳ vừa mới hôn Vận Nhi. Sức lực to lớn, chỉ kém chưa đem Vận Nhi khảm vào trong thân thể của .

      Khoảng cách gần như vậy, hơi thở ấm áp phun lên mặt Vận Nhi, Vận Nhi có thể cảm giác được ngọn lửa nóng rực trong cơ thể , giống như là muốn thiêu cháy , theo bản năng giải thích, “ ấy là minh tinh trường tôi mời tới, thuận tiện đưa tôi về.”

      “Mặt mũi của em lớn quá nhỉ!” Âu Thừa Duẫn để lại dấu ấn của mình trán mới buông ra, mặt vẫn còn tức giận, đàn ông hiểu nhất đàn ông, có thể nhìn ra ánh mắt khiêu khích kia đại biểu cho cái gì, xem ra là quá coi thường sức hấp dẫn của Vận Nhi rồi, ngay cả thái tử nhà họ Thương cũng muốn có được vợ , điều này càng tăng thêm ham muốn chiếm giữ của , muốn buông ra nữa.

      Âu Thừa Duẫn chưa từng nghĩ tới chính mình bởi vì người phụ nữ mà phải nếm mùi vị này, chứng minh, toàn bộ tức giận trong cơ thể đều do Thương Nhĩ Kỳ.

      khó hiểu!” biết ta nổi giận vì cái gì, Vận Nhi sờ chỗ Âu Thừa Duẫn hôn trán, theo phản xạ lấy tay lau, lại nhìn thấy ánh mắt tối sầm của Âu Thừa Duẫn, bất mãn thu tay về, tay kia bị Âu Thừa Duẫn kéo lên xe.

      đến nhà rồi sao vào?” Vận Nhi thấy Âu Thừa Duẫn đổi hướng xe, ngược lại hướng đến biệt thự Tinh Đô, hảo tâm nhắc nhở.

      “Nhà em ở Âu Viên!” Âu Thừa Duẫn hơi nâng mí mắt nhìn thẳng , trong lòng vẫn còn ăn giấm chua.

      “Rất nhanh phải nữa!” Khuôn mặt nhắn quật cường của Vận Nhi tràn ngập kiên định, sợ chết phản bác lại, đêm nay yên tĩnh.

      “Tôi ở đó là ở đó!” Vẻ mặt Âu Thừa Duẫn cho ai phản bác, cho dù là với Tô Vận Nhi cũng là kiểu giọng điệu máy móc.

      “Để tôi về nhà, ngày hôm qua tôi với cả rồi!” Vận Nhi để ý tới phán đoán độc tài của , ra lệnh .

      “Dường như Tô Thượng Đông quá mức quan tâm với em!” Âu Thừa Duẫn biến sắc, đôi mắt sáng ngời sâu thẳm như màn đêm, trong lời lại mang theo giọng điệu khác thường, nhạy bén ngửi thấy loại tình cảm bình thường.

      “Đó là trai tôi!” Vận Nhi nhấn mạnh, cứ có cảm giác Âu Thừa Duẫn luôn tính toán phòng ngừa chu đáo với TôThượng Đông, lại rốt cuộc là chỗ nào đúng.

      “Phải ?” tay Âu Thừa Duẫn lái xe tay chống cằm, suy nghĩ chuyện gì đó, Vận Nhi nhìn thấy sắc mặt thâm trầm của , có chút sợ nắm chặt dây an toàn, cũng mở miệng chuyện nữa.

      sắp phát điên rồi, rốt cuộc Âu Thừa Duẫn muốn làm cái gì, lúc cưới luôn mang bộ dáng lãnh đạm, tại sao đột nhiên bây giờ lại để ý như vậy?

      Xe dừng lại trước khách sạn màu vàng cao cấp, Vận Nhi theo bước chân Âu Thừa Duẫn, có cảm giác ở trước mặt luôn luôn có cách nào cự tuyệt, nhưng lại thần phục.

      Sàn đá cẩm thạch bóng loáng phản chiếu phong cách bố trí xuất sắc kinh điển, Âu Thừa Duẫn duỗi cánh tay dài, chính xác ôm lấy Vận Nhi đưa mắt nhìn xung quanh ở phía sau, đôi mắt u mê mở to, dáng vẻ đáng quyến rũ lòng người như vậy khiến mây mù trong lòng Âu Thừa Duẫn bị quét sạch, đột nhiên ghé vào bên tai ám muội , Vợ à, bộ dáng em bây giờ khiến rất muốn làm chuyện xấu!”

      Suy nghĩ kĩ chút, hình như từ sau khi kết hôn, rất ít khi nhìn vừa mắt những người phụ nữ khác, điều này có liên quan rất lớn với trước mắt.

      Vận Nhi hiểu nhìn chằm chằm vào đôi môi , chưa kịp hiểu ý tứ trong lời của , thân thể bị Âu Thừa Duẫn ôm lấy trực tiếp vào phòng VIP.



      Chương 100: Tự chuốc lấy.

      Sau khi vào mới phát , Tô Ân Huệ ngồi ở chỗ kia quay lưng về phía bọn họ. Tô Viễn Hàng và Hạ Uyên Như ngồi ở phía đối diện, nhìn thấy vào, mặt lộ ra nụ cười vui mừng, “Thừa Duẫn và Vận Nhi tới rồi!”

      “Đây là. . .” Vận Nhi bước lên phía trước, còn chưa hiểu tình hình, Âu Thừa Duẫn kéo ngồi xuống bên cạnh , “ Thượng Đông đâu?”

      “Đến đây!” Mới vừa ngồi vững, bóng dáng cao gầy của Tô Thượng Đông cũng bước vào phòng, ngồi xuống bên cạnh Tô Ân Huệ, hai tay nắm vào nhau, nhìn Vận Nhi.

      Bởi vì bọn họ đến mà gian rộng rãi bên trong phòng có chút hài hòa.

      “Được rồi, dọn thức ăn lên !” Âu Thừa Duẫn xoay người dặn dò nhân viên phục vụ tới, Vận Nhi lúc này mới hiểu , ra là mọi người đợi , tự biết đuối lý, Vận Nhi cúi thấp đầu xin lỗi, “Xin lỗi, con biết!”

      “Thừa Duẫn khách sáo quá, cũng phải lần đầu tiên Thượng Đông về nước, cần long trọng như vậy!” Tô Viễn Hàng vài lời khách sáo với Âu Thừa Duẫn, mà Tô Thượng Đông ngồi đó mặt chút thay đổi, nhìn ra nghĩ cái gì.

      Tô Ân Huệ cũng có chút mất tự nhiên, lén lút liếc mắt nhìn Âu Thừa Duẫn lại phát từ đầu đến cuối ánh mắt của đều đặt người Vận Nhi.

      “Thượng Đông là trai của Vận Nhi, phải rồi!” Âu Thừa Duẫn nở nụ cười mang theo chút tà ác, dường như nhìn thấy ánh mắt Tô Ân Huệ quăng tới, ngón tay gõ mặt bàn gỗ lim theo quy luật, mang theo hứng thú nhìn về phía Vận Nhi.

      ngờ lời của Âu Thừa Duẫn mượn cớ đón tiếp Tô Thượng Đông để mời bọn họ tới nhà hàng cao cấp nhất thành phố A dùng cơm, trái tim Vận Nhi lại có chỗ nho bị xúc động, Âu Thừa Duẫn khiến càng hiểu .

      Vận Nhi dám ngẩng đầu, sợ nhìn thấy đau thương trong mắt Tô Ân Huệ, tình hề che dấu như vậy ngay cả cũng nhìn ra, làm sao mà Âu Thừa Duẫn lại cảm giác được?

      Ra khỏi nhà hàng hơn mười giờ, Vận Nhi và Tô Ân Huệ đầu, mấy lần Vận Nhi định mở miệng muốn hỏi Tô Ân Huệ về tình cảm của Phạm Tu Vũ, lần trước khi rời khỏi bệnh viện, cũng chưa kịp hỏi tình hình của ấy, chỉ biết là tại thời điểm Tô Ân Huệ cầu ly hôn với Âu Thừa Duẫn liền chạy ra ngoài, có chút , hình như khi đó tâm trạng của chấn động hơi lớn.

      “Ân Huệ, tối nay tới nhà , có lời muốn với em!” Giọng của Tô Thượng Đông lớn, vừa rơi vào tai Âu Thừa Duẫn, mím môi, quan sát vẻ mặt của Tô Thượng Đông, những lời này là ta cố ý cho nghe!

      ta muốn che dấu cái gì hay là muốn chứng minh điều gì?

      Nụ cười bên khóe môi Âu Thừa Duẫn càng đậm, “Vợ à, chúng ta trước thôi!” thân thiết nắm tay Vận Nhi qua trước mặt Tô Thượng Đông và Tô Ân Huệ, thu toàn bộ vẻ mặt phức tạp của bọn họ vào đáy mắt nhưng cũng có buông Vận Nhi ra.

      Cùng chào hỏi Tô Viễn Hàng và Hạ Uyển Như, mắt lại nhìn thoáng qua Tô Thượng Đông và Tô Ân Huệ vẫn đứng tại chỗ, Vận Nhi ngồi xe của Âu Thừa Duẫn, có thể cảm giác được kiềm nén của cả và nhẫn của chị suốt tối nay.

      “Âu Thừa Duẫn, cảm thấy đối với chị tôi như vậy rất là quá đáng sao?” Vận Nhi nhịn được đành mở miệng, nhất định là ta cố ý, làm như thế chỉ khiến càng khó chịu hơn.

      “Đó là ta tự chuốc lấy!” Đầu ngón tay thon dài của Âu Thừa Duẫn lướt qua tay lái, nhàng lái xe, giữa hai hàng lông mày mang theo lười biếng, từ từ mê hoặc tâm trí Vận Nhi.

      còn muốn vài lời nữa nhưng lại bị tăng tốc đột ngột của xe mà sợ hãi tới nỗi sắc mặt trắng bệch, chịu nổi tính khí khó chịu của ta, đoán được tức giận ngay sau đó của ta là từ đâu mà tới.

      ngày mệt nhọc, tắm rửa xong liền ngã nhào lên chiếc giường lớn mềm mại, trong lúc ngủ, dường như cảm nhận được cơ thể ấm áp bên cạnh, hơi thở quen thuộc bao quanh khiến cảm thấy an toàn và yên tâm, dịch chuyển cơ thể, càng thêm đến gần phía nguồn nhiệt.
      Last edited by a moderator: 11/6/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :