1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ly hôn đi điện hạ - Lục Thiếu (200/257+ 4NT) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 7: Hôn lễ tiếp tục

      Ông hổn hển chạy tới bên cửa sổ, chỉ kịp nhìn thấy Ân Huệ được chiếc xe thể thao màu đen chở mất.

      Tô Viễn Hàng tức hộc máu,cái gì cũng đề phòng kỹ càng, thế nhưng lại bỏ sót cánh tay trái của con bé. Chị em bọn nó thông đồng với nhau quá ăn ý?

      “Con bé chết tiệt, có phải con sớm biết?” Sắc mặt Tô Viễn Hàng trắng bệch như xác chết, giờ chỉ biết quay mũi dùi về phía Vận Nhi. Kế hoạch nội ứng ngoại hợp thành công rồi.

      “Con….” Vận Nhi bị trúng tim đen, cũng giải thích gì thêm cho mình, đỡ Hạ Uyển Như ngất lịm dậy, mặc cho cha mắng chửi mình. Lần này là đồng phạm, bị cha chửi cũng đáng lắm.

      “Bây giờ hay rồi, làm sao ăn với Âu tổng bây giờ? ” Tô Viễn Hàng chống nạnh, nhìn Vận Nhi mặc thân áo cưới trắng tinh, trong lòng nhất thời có ý tưởng, nhưng mà lại cảm thấy ổn. Vận Nhi còn , ông thể hại nó.

      “Cha .” Vận Nhi ấm ức nhìn Tô Viễn Hàng, nếu ngay từ đầu ông chịu từ chối hôn này hôm nay cũng đâu phải khó xử như vậy. "Chị tình thích người đàn ông đó, kết hôn với ta cũng có hạnh phúc.”

      “Có chuyện gì vậy?” Âu Thừa Duẫn đến nhanh như ngọn gió, mặc mottj bộ âu phục màu trắng, xen vào chuyện náo loạn của nhà họ Tô. hỏi Tô Viễn Hàng.

      “Á….” Vận Nhi chớp chớp mắt, nhìn thấy Âu Thừa Duẫn, có chút hoảng hốt. vậy, người này chính là người sắp làm rể của . Sau đó, mỉm cười dịu dàng:” rể…gì gì đó ơi, chị của tôi muốn lấy đâu.”

      “Vậy sao?” Khuôn mặt đẹp trai của Thừa Duẫn ghé sát lại, làm cho Vận Nhi nhìn mặt mũi của . Đúng là hàng thượng hạng, đôi lông mày sắc nét cùng với khoé miệng cong cong như nở nụ cười, cặp mắt đen sau thăm thẳm giống như hồ nước, có thể nuốt trọn linh hồn người khác, làm người ta điên đảo mặc dù cố ý. Bây giờ Vận Nhi có lí do tin tưởng người đàn ông hoàn mỹ như vậy có thể quyến rũ tất cả phụ nữ đẹp đời.

      “Cái đó……”Vận Nhi có chút mất tự nhiên vì Thừa Duẫn, trong vô thức đôi chân lùi về sau vài bước. Cha và Thừa Duẫn có cùng ánh mắt kì cục, hiểu sao có cảm giác rất bất an.

      “Âu tổng, là tôi tốt, quản lý được con bé.” Tô Viễn Hàng nhìn thấy hàn ý trong mắt Thừa Duẫn, ông cố sức cứu vãn tình hình. Chuyện dâu bỏ trốn khiến bọn họ mất hết mặt mũi, buổi hôn lễ này được tổ chức rất long trọng. Nhất thời ông cũng biết nên xoay sở thế nào.

      sao cả, vẫn còn có dâu này.” Âu Thừa Duẫn chỉ tay vào người Vận Nhi. chuẩn bị chuồn êm nhìn thấy ta…nhìn thấy…..người ta chỉ là . “ để cho dâu của tôi chạy mất vậy phải thay thế ấy.”

      thất kinh, nhảy dựng lên, xua tay lia lịa :” , , , tôi chỉ là giúp chị……” xong mới phát mình lỡ miệng hớ,chứng tỏ thừa nhận chuyện giúp chị Ân Huệ bỏ trốn là .

      “Nếu như vậy, giúp chị mình hoàn thành cho xong buổi hôn lễ này .” Âu Thừa Duẫn cười gian ác, phun ra câu làm Vận Nhi choáng váng.

      Hết chương 7

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 8: chính thức trở thành vợ chồng

      đôi trai là trung tâm của mọi chú ý từ từ tiến vào lễ đường, hướng thẳng tới cây thánh giá ở chính giữa nhà thờ. Trai xinh, đẹp thu hút vô số ánh mắt, đúng là do trời đất tạo nên. Họ đến trước mặt cha xứ, rồi dừng lại. Vận Nhi tức tối nghiến răng nghiến lợi, cái tên đàn ông đáng chết này lại dám uy hiếp , đem lí do bao che giúp dâu chạy trốn, bắt phải bồi thường cho ta. Nếu ngoan ngoãn hợp tác hoàn thành cho xong buổi hôn lễ này, lập tức thu mua tập đoàn, xóa tên Tô Viễn Hàng ra khỏi giới thương gia giàu có. Cha mẹ cũng đau khổ van nài thay thế chị, phối hợp với ta cho đến khi hôn lễ chấm dứt. Tại sao chị rồi, phải thay chị vác cái của nợ này chứ. Cho dù ngàn lần muốn, nhưng mà bất đắc dĩ vẫn phải làm. Thôi coi như là vì chị, vì hạnh phúc suốt đời của chị, có chịu uất ức lần cũng sao. Dù sao kết hôn rồi vẫn có thể ly hôn được.

      “Tập trung vào.” Cánh tay bị người khác giật cái đau, Vận Nhi mới hoàn hồn thoát khỏi những suy nghĩ của mình, quay lại nhìn chăm chăm vào người đàn ông đứng trước mặt lúc, phát ta cũng dùng ánh mắt thâm trầm nhìn . Đóng kịch thôi có cần diễn y như vậy ?

      Giọng mục sư trầm trầm truyền đến, " Thừa Duẫn tiên sinh, con có đồng ý lấy Tô Vận Nhi tiểu thư làm vợ, thương ấy, tôn trọng ấy, bảo vệ ấy, bất luận sinh lão bệnh tử, cho đến vĩnh hằng ?” Âu Thừa Duẫn chút do dự, liếc mắt nhìn người con trước mặt, khoé miệng nhếch lên, " Con đồng ý.”

      “Tô Vận Nhi tiểu thư, con có đồng ý lấy Âu Thừa Duẫn tiên sinh làm chồng, thương ấy, tôn trọng ấy, bảo vệ ấy, bất luận sinh lão bệnh tử, cho đến vĩnh hằng ?” Mọi người đều nín thở,chờ đợi câu trả lời của dâu.

      “Hả?” Vận Nhi nhìn thấy ánh mắt trừng trừng cảnh cáo của Thừa Duẫn, càng lúng túng hơn khi nhìn thấy bóng cha đứng thấp thoáng gần đó, cuối cùng giọng đáp,”Con…đồng ý.”

      Hu hu hu hu , trong lòng muốn chút nào hết. Làm thế nào lại có việc thay đổi dâu chứ? Lần đính hôn trước, mọi người chỉ biết Âu Thừa Duẫn sắp kết hôn với thiên kim của Tô gia, cũng biết dâu từ nhị tiểu thư đổi thành tam tiểu thư. Vận Nhi cũng thể ngưỡng mộ năng lực của Thừa Duẫn, ngay cả chuyện mục sư đọc diễn văn ta cũng an bài thỏa đáng. Vận Nhi còn tưởng dùng tên chị Ân Huệ kết hôn nữa chứ.

      Giọng của Vận Nhi đầy đau khổ bi ai, làm trong lòng Thừa Duẫn hơi khó chịu, sắc mặt cũng rất nhanh khôi phục lại vẻ bình thản.

      “Cha tuyên bố, từ giây phút này trở , Âu Thừa Duẫn tiên sinh cùng Tô Vận Nhi tiểu thư chính thức trở thành vợ chồng, bây giờ chú rể có thể hôn dâu.” Mục sư đọc xong bài diễn văn dài lướt thướt, phía dưới đài vang lên tiếng vỗ tay như sấm dội cùng ánh chớp của máy ảnh, tất cả đều muốn lưu lại khoảng khắc đẹp đáng nhớ này.

      Vận Nhi cảm thấy tất cả dường như có chút , còn thả hồn suy nghĩ vẩn vơ, đột nhiên cảm thấy bên eo ấm ấm, sau đó đôi môi lạnh ngắt đột nhiên in lên môi , lúc hoàn hồn lại, khuôn mặt tuấn tú của Thừa Duẫn phóng đại ở ngay trước mắt. hết hồn đẩy ra, điều này càng kích thích Thừa Duẫn trở nên thô bạo hơn.

      “Ưm…..” Đóng kịch thôi mà, cần phải diễn như vậy chứ? Ánh mắt Vận Nhi bất mãn lên án . ngờ cảm giác đụng chạm với lại dễ chịu như vậy, Âu Thừa Duẫn càng hôn càng nghiện, cuối cùng cũng luyến tiếc rời ra. Cảm thấy thể thở được nữa, mới buông ra. Gương mặt nhắn của đỏ bừng vì xấu hổ, làm cho Thừa Duẫn vô cùng vui vẻ. Tô Vận Nhi, ra là bé thú vị như vậy. . .

      “Này, kéo con đâu vậy?” Vận Nhi mở to mắt nhìn Tô Viễn Hàng và Hạ Uyển Như cười tủm tỉm kéo vào xe của Âu Thừa Duẫn, hiểu sao có linh cảm là mình rơi vào miệng cọp. phải sau khi hôn lễ kết thúc là có thể về nhà sao? Vận Nhi gượng cười, quay đầu lại thấy Thừa Duẫn ngồi kế bên, vẻ mặt gian tà nhìn chằm chằm. Chết tiệt, hiểu sao có cảm giác như là ta cười thầm vậy.

      Hết chương 8

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 9: BÉ ĐÁNG

      "Về nhà!” Dưới vẻ ngoài giảo hoạt, bên trong, Âu Thừa Duẫn là tâm hồn lạnh lùng, đơn giản hai chữ ngắn ngủi cho Vận Nhi biết. bé này, tại còn chưa hiểu là vợ hợp pháp của rồi sao?

      “Về….về nhà?” Vận Nhi có chút ngỡ ngàng nhìn ra ngoài cửa sổ, ràng đâu phải đường về nhà . “Về nhà người nào?”

      “Đương nhiên là nhà của chúng ta.” Thừa Duẫn cười rất tự nhiên, nhưng lại khiến cho Vận Nhi cảm thấy như rơi xuống vực thẳm.

      “Hả? Cái gì ?….. gì ? dừng xe lại cho tôi, tôi phải quay về nhà tôi.” Vận Nhi tức giận chỉ tay vào mặt , cũng lo lắng đến tình hình tại. Trực giác cho biết người đàn ông này rất nguy hiểm.

      còn chưa tình huống tại của mình sao? Bây giờ là vợ của tôi.” Thừa Duẫn cũng tỏ vẻ bực mình, những ngón tay thon dài xoa xoa cằm, tốt bụng nhắc nhở .

      “Ai là vợ của ? phải là chỉ diễn kịch thôi sao? tốt nhất là đừng có tự ý thay đổi bậy bạ như vậy?” Bộ dáng của Vận Nhi như bé quàng khăn đỏ gặp phải con chó sói, ánh mắt mở to, hai tay ôm chặt trước ngực.

      Please, cho dù có vạn người mê , đâu có nghĩa là cũng phải thích chứ? Con người phải có tự trọng của riêng mình chứ. Thừa Duẫn nhìn biểu của Vận Nhi, mỉm cười, chống hai tay, cúi người về phía trước. Vận Nhi còn chưa kịp hiểu Thừa Duẫn định làm gì, bị ép chặt lên cửa kính xe, hơi thở đầy nam tính lập tức xông thẳng vào mũi, làm cho …..có chút run rẩy.

      cười cái gì?” Vận Nhi vươn đôi tay bé, cố sức đẩy ra, tự dưng bất ngờ dựa sát vào làm cái gì? Mặt có cảm giác nóng như bị lửa thiêu đốt.

      “Bảo bối, em….. đáng .” Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Vận Nhi, trong đầu Thừa Duẫn ngừng tìm kiếm từ ngữ để hình dung bé này, cuối cùng nhận ra, hai từ 'đáng ' là thích hợp nhất, trái ngược hẳn với ai kia. Tô Ân Huệ, dám đối mặt với sai lầm của chính mình, vậy để em gánh chịu thay .

      “Bệnh thần kinh.” Vận Nhi nghe ra hai chữ này, cặp mắt cụp xuống, cái gì với cái gì chứ?

      Thừa Duẫn nghe mắng, càng cười gian xảo hơn, ép sát vào , nhạy cảm cảm nhận mùi hương toát ra từ người , tâm trí như bị kích thích, bàn tay vuốt ve gò má , làm Vận Nhi run lên. nhích người, định lách ra khỏi cánh tay của , nhưng lại đột nhiên bị kéo mạnh cái, cả người lọt thỏm ngã úp vào lòng Âu Thừa Duẫn. Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy đôi mắt như diều hâu của .

      “Sao hả, có phải bảo bối muốn được ôm ấp thương ?” Giọng của Âu Thừa Duẫn vang lên, làm cho Vận Nhi hận thể tìm được cái hố nhảy xuống để trốn. lật đật ngồi dậy, tách ra khỏi người Thừa Duẫn.

      “Điện hạ, tới rồi.” Vận Nhi còn muốn chửi người từ ghế xe phía trước truyền đến tiếng của tài xế. Vận Nhi càng lúng túng hơn, xe ngoại trừ hai người bọn họ còn có người tài xế. Việc này khiến cho xấu hổ đến mức muốn chui luôn xuống đất.

      “Ừ.” Thừa Duẫn thản nhiên lên tiếng,Vận Nhi còn chưa kịp phản ứng lại, bị Thừa Duẫn kéo xuống xe, nhìn thấy ánh mắt ngơ ngẩn của , Thừa Duẫn cười xảo trá: "Sao vậy? Có muốn bế vào trong ?”

      Hết chương 9

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 10: Muốn làm gì

      Vận Nhi cảm nhận được hơi thở nam tính của , hoảng sợ lùi về sau hai bước, giữ khoảng cách an toàn với vẫn tốt hơn. Nhìn phía trước, Vận Nhi bị vẻ đồ sộ bề thế xanh vàng rực rỡ của ngôi biệt thự dọa đến ngơ ngẩn. giống với cung điện hoàng gia nguy nga tráng lệ, chính giữa có hồ phun nước đủ mọi màu sắc, hoa viên núi giả đầy đủ cả. Thiếu chút nữa Vận Nhi còn tưởng mình bị lạc thiên đường. Từ trước tới giờ, cứ tưởng nhà của đủ xa hoa, nhưng bây giờ mới được mở rộng tầm mắt, mới biết cái gì gọi là biệt thự hoàng cung chân chính.

      Mà, tình huống tại là sao? Nơi này là, nhà của …..và ta? “Này …này…này.” Vận Nhi nhìn thấy Thừa Duẫn đăng thẳng vào nhà, liền kéo đuôi áo cưới dài vướng víu lên chạy theo sau . Ở cái nơi xa lạ này, Thừa Duẫn vẫn làm cho cảm thấy có quen thuộc.

      “A,sao đột nhiên dừng lại ?” Vận Nhi xoa xoa cái trán bị đụng đau. đâu ngờ rằng nhanh lại đột ngột dừng lại, kịp đề phòng, nên bổ nhào vào tấm lưng rắn chắc của .

      Thừa Duẫn cau mày, nheo mắt lại, làm cho Vận Nhi hơi sợ hãi nuốt nước miếng cái, biết lại muốn làm cái gì.

      “Tôi phải tên “Này”, nhớ kỹ.” Con bé này luôn dễ dàng chọc tức giận.

      Gì? Vận Nhi trừng to cặp mắt, nhìn thấy Thừa Duẫn lại quay người . Vừa rồi cái gì? Bắt gọi là chồng? Thừa Duẫn là ai chứ? Nghĩ đến điều này, Vận Nhi lại bắt đầu run lên, biết là chuyện tốt hay xấu nữa?

      “Điện hạ.Phu Nhân.” Lúc Vận Nhi còn ngẩn ngơ suy nghĩ, lại nghe thấy tiếng hô to. trợn tròn mắt nhìn về phía trước, trong phòng khách,ánh pha lê loang loáng, hàng người hầu mặc đồng phục đứng nghiêm chỉnh, cúi người chào Thừa Duẫn.

      'Điện hạ', trận thế long trọng, như là Thái Tử vậy? Vận Nhi nhíu nhíu mày, ganh tị liếc mắt nhìn thái độ hưởng thụ như thói quen bình thường của Thừa Duẫn, trong lòng lại thắc mắc thân phận của . biết xuất thân cao sang, tại xem ra còn quyền quý hơn cả tưởng tượng của .

      “Còn đứng thất thần ở đó làm cái gì?” Thừa Duẫn đặt chân lên bậc thang trải thảm đỏ, lại thấy phía sau có bóng dáng của vợ, quay đầu nhìn cái ….

      Vẻ mặt bây giờ chính là vô cùng kinh ngạc. Tất cả những thứ này, về sau đều là của sao? “Hả? Ờ.” Vận Nhi giật mình, đuổi theo Thừa Duẫn. Nhưng mà đúng nha, mắc gì phải chạy theo ta chứ?

      Khi trí não của hoạt động bình thường trở lại, chỉ nghe thấy tiếng “Rầm” lớn đằng sau vang lên, cánh cửa gỗ chạm hoa văn bị đóng lại. Âu Thừa Duẫn cởi âu phục người xuống, tháo cà vạt, chuẩn bị sờ tới hàng cúc áo sơ mi bên trong,l àm Vận Nhi giật mình hoảng hốt, khẩn trương giữ chặt áo váy của mình. , , ….muốn làm gì?

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 11: Thêm danh phận

      Vận Nhi hét to tiếng, lấy tay che mắt lại, xoay người đưa lưng về phía Thừa Duẫn vô tư cởi quần áo. : “ cởi đồ làm gì?”

      “Tôi .” -Thừa Duẫn có chút hài lòng với phản ứng của Vận Nhi, cởi được nửa dừng lại. Nhìn thấy Vận Nhi xoay người sang hướng khác, khoé miệng lại nhếch lên, bé này quá đơn thuần, ngay cả nhìn cởi quần áo cũng mắc cỡ như vậy? -” cởi quần áo làm sao tắm rửa được?”

      “Á?” Vận Nhi xoay người, mặt đỏ lựng nhìn Thừa Duẫn, khuôn ngực rắn chắc, làn da màu nâu đồng khỏe mạnh, dáng người làm người khác mê muội. Mặt Vận Nhi càng đỏ hơn, mất tự nhiên lúng túng nhìn sang hướng khác.

      Thừa Duẫn cười khẽ, quay người ,trong mắt xẹt qua tia tình cảm ấm áp, ngay bản thân cũng phát ra. bước vào trong phòng tắm, ngay sau đó bên trong vang lên tiếng nước chảy”ào ào”, làm Vận Nhi lại thêm trận lo lắng bất an nữa.

      ta tắm rửa? Vậy , kế tiếp muốn làm cái gì? Tuy bọn họ là vợ chồng, nhưng tình huống này ngoài ý muốn của mà? Tô Vận Nhi đâu phải búp bê để mặc người ta muốn làm gì làm chứ. nam quả nữ sống chung phòng giống như quả bom nổ chậm, cũng ngốc đến mức biết đến bản năng của giống đực. Nhúc nhích ngón chân cũng có thể đoán được kế tiếp xảy ra chuyện gì.

      Vận Nhi giữ chặt váy cưới, liếc liếc mắt nhìn phòng tắm, chút động tĩnh chạy nhanh tới cửa, vừa sờ tới tay nắm, bên eo bị lực giữ chặt lấy, cần nghĩ cũng biết là tên đàn ông xấu xa đó.

      “Bảo bối, muốn đâu vậy?” Âu Thừa Duẫn mới tắm rửa xong từ sau lưng áp sát tới, làm cảm giác khác thường, chính là trong giọng của hoàn toàn lạnh lẽo khiến cho người ta run sợ.

      “Ơ, tôi nghĩ…..” định xoay người với hai chữ ‘ về nhà’ nhưng lại khi đối diện với đôi mắt sắc như báo săn của , lại nuốt ngược nó vào trong bụng.

      “Tới phiên em đó, bảo bối.” Âu Thừa Duẫn có vẻ luyến tiếc buông ra, bàn tay to bóp chặt bên hông Vận Nhi làm đau đến mức thở ra hơi.

      bé ương bướng, dưới mí mắt của lại còn muốn chạy trốn sao? “Sao vậy? Có cần tôi giúp em ?” Thừa Duân ôm thân thể cứng ngắc của Vận Nhi về phía phòng tắm, cảm nhận được thân thể mảnh dẻ của Vận Nhi, thế nhưng ngờ lại có phản ứng với .

      “Từ từ, tôi có lời muốn .” Vận Nhi vùng ra chạy vào phòng tắm, cố sống cố chết giữ chặt lấy cánh cửa, cho Thừa Duẫn vào. Trước mắt bày ra cảnh tượng vô cùng sexy làm cho Vận Nhi suýt chút nữa xịt máu mũi. Thừa Duẫn khỏa thân từ thắt lưng trở lên, lộ ra toàn bộ khuôn ngực rắn chẳc của , cân xứng với dáng người hoàn hảo. Thân dưới quấn cái khăn tắm, đứng tấm thảm đỏ, giống như tác phẩm điêu khắc nghệ thuật, hoàn mỹ chút tỳ vết nào.

      Vận Nhi nuốt nước bọt, chỉ ngón tay vào người : “ phải sau khi hôn lễ kết thúc là tôi có thể về nhà sao?” Phải chuyện ràng trước , cũng có ý định cùng ta…gì gì đó. A, có thể là nghĩ qua nhiều, nhưng mà tình cảnh thế này, cũng giống như con sơn dương chờ bị người ta cắt tiết .

      “Tôi có như vậy sao?” Thừa Duẫn khoanh tay trước ngực, ngạo nghễ nhìn Vận Nhi, bé này vẫn chưa hiểu hoàn cảnh của mình sao, xem ra lại phải lại lần nữa . “Tô Vận Nhi, em nghe cho kỹ. Từ hôm nay trở , em là người đàn bà của Âu Thừa Duẫn tôi, chẳng qua là em có thêm cái danh phận so với những người đàn bà khác thôi,hiểu chưa?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :