1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ly hôn đi điện hạ - Lục Thiếu (200/257+ 4NT) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 90:
      "Vận Nhi, chị cảm thấy Tô Ân Huệ vẫn xứng được ở bên cạnh em sao?" Vẻ mặt Âu Dương cực kỳ bi thương, từng chút , như có những con kiến cắn vào lòng Vận nhi, cho đến bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới, giữa Tô Ân Huệ và Âu Thừa Duẫn lại có khúc mắc như vậy.

      Bây giờ Vận nhi biết, vì sao ba năm trước lại có khoảng thời gian ý chí và tinh thần của Tô Ân Huệ trở nên sa sút, sau khi bị bệnh nặng cả người cũng thay đổi, chị rất ít khi cười, tất cả tinh lực đều đặt vào công việc, chỉ cho rằng chị bị cha áp bách, hóa ra đây cũng là phương thức để chị khiến mình còn đau khổ.

      Từ đầu tới cuối, chị vẫn luôn Âu Thừa Duẫn!

      Âu Thừa Duẫn cố ý tiếp cận , sớm bố trí tốt ván cờ này, mà lại ngu ngốc nhảy vào!

      “Âu Dương, xin lỗi, xin lỗi!” Vận nhi biết phải an ủi vết thương của Âu Dương như thế nào, cũng ngồi xổm xuống theo , hai tay vịn vai Âu Dương khóc thút thít, lúc ấy, bọn họ có bao nhiêu căm hận Tô Ân Huệ!

      “Vận nhi, phải lỗi của chị, Tô Ân Huệ có tư cách nhận được hạnh phúc, em cũng muốn ta, chị đừng ly hôn!” Khuôn mặt xinh đẹp đẫm lệ của Âu Dương mang theo chờ đợi tha thiết, khẩn cầu nhìn Vận nhi.

      , Âu Dương, nếu như ấy cưới chị cũng chỉ là phương thức để trả thù chị của chị, chị còn có thể coi như có chuyện gì xảy ra mà làm vợ ấy sao?”

      “Chị là ngoại lệ, em tin chắc em đối với chị là đặc biệt, nếu ấy cũng dẫn chị về nước Đức!” Đây cũng là phương thức mà công nhận thân phận của , nhưng Vận nhi nghĩ tiếp tục thảo luận đề tài này.

      Bây giờ biết ân oán giữa và chị mình, càng tin tưởng mình có lý do gì để ở lại bên cạnh nữa.

      “Âu Dương, nếu Thừa Huyễn mất, em có từng nghĩ rằng, nếu như Âu Thừa Duẫn cũng có tình cảm với chị của chị, mọi người thể thử đón nhận chị ấy sao?” Bây giờ Vận nhi có thể biết được trong lòng của Tô Ân Huệ có bao nhiêu đau khổ, mặt bị ương tâm khiển trách, mặt còn phải chịu đựng chà đạp vô tình của Âu Thừa Duẫn. Giống như con nhím bị thương, cuộn tròn lại trong thế giới khép kín của mình, tự đâm mình đến đẫm máu.

      kìm nen phần tình cảm, chỉ có thù hận, cho nên chị mới kháng cự lại cuộc hôn lễ như vậy, biết cưới mình với mục đích đơn thuần, sau đó bất chấp tất cả chạy trốn, phần tình bị che giấu này, cần bao nhiêu nghị lực?

      , , ấy ta!” Âu Dương vội vàng lắc đầu bác bỏ, vạn lý do có thể tin tưởng, người đó tuyệt đối thể nào là Tô Ân Huệ.

      “Mọi việc bao giờ là tuyệt đối cả!” Vận nhi đỡ Âu Dương dậy, lau khô nước mắt gò má , cho tới bây giờ đây lúc nào cũng là hi hi ha ha, nên có tâm tình như vậy.

      “Vận nhi, đáp ứng em, đừng ly hôn với em được ?” Âu Thừa Duẫn chỉ chơi đùa mà thôi, chẳng qua là ấy chưa gặp được người con khiến động lòng, nhưng mà tin, Vận nhi là liều thuốc mà trái tim cần.

      “An hem ưu tú như thế, em rất hoài nghi, có người phụ nữ nào mà thích ấy, Vận nhi, chị cũng thích em phải ?” Trong nháy mắt Âu Dương trở lại bộ dáng thích trêu chọc người khác thường ngày.

      Vận nhi bật cười lắc đầu, trong ngực là trận chua xót khổ sở, người trong lòng còn khả năng nữa rồi. Lam Hạo chắc là rất thất vọng về !

      Âu Dương lén lút quan sát vẻ mặt yên lòng của Vận nhi, cho là lời lòng, đối với Âu Thừa Duẫn, rất có lòng tin.

      Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại trong túi xách Vận nhi vang lên, Vận nhi thu hồi tâm tư, nhìn cuộc gọi tới, vội vàng bắt máy, “ Thượng Đông?”

      “Em ở đâu?” Giọng Tô Thượng Đông lạnh nhạt, Vận nhi cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ băng lạnh kia của , theo bản năng ra vị trí tại.

      Dường như có chút do dự, Vận nhi hồi hộp nghe tiếng hít thở qua điện thoại, chỉ yên lặng vài giây, giọng trầm thấp của Tô Thượng Đông lại vang lên, “Đợi ở đó đừng đâu, đến đón em!”

      Vận nhi đờ đẫn đóng điện thoại lại, đôi mắt hạnh chợt trừng lớn, Tô Thượng Đông vừa mới đến đón ?

      cả về nước rồi sao?
      Last edited by a moderator: 26/5/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 91: Tô Thượng Đông.

      Edit: Bướm Giang Hồ

      Mắt to chuyển nhanh như chớp, cố gắng tiêu hóa tin tức vừa biết được, Âu Dương cùng Vận Nhi lần lượt bộ con đường giữa hai hàng cây xanh xum xuê.

      Dưới ánh mặt trời chiều mùa hạ, ánh nắng hừng hực khí thế chiếu xuống người, chiếc bóng kéo dài theo bóng người, gió thổi oay động bóng theo từng bước người . Mới vừa đến bên đường lớn, “Chi” tiếng, tiếng xe chuẩn xác phanh lại, phát ra tiếng ma sát vang dội bên tai Vận nhi.

      chiếc xe thể thao Ferrari lửa đỏ số lượng có hạn, dừng trước mặt các , Vận nhi nâng mắt, khuôn mặt gì sánh kịp của Tô Thượng Đông bước ra khỏi xe thể thao, chậm rãi tới chỗ .

      , , ....” Âu Dương nhìn người đàn ông đến gần, tưởng như thấy được vương tử trong thần thoại, nam nhân lãnh tuấn này là người thứ hai ngoài Âu Thừa Duẫn làm cho nhịn được nhìn rồi lại càng muốn nhìn thêm, đương nhiên cũng nhận ra ta chính là người đàn ông đụng phải ở sân bay, giờ phút này gặp lại ta, có chút kích động, nghĩ tới trong ngày, bọn họ lại gặp nhau đến hai lần.

      Nhưng Tô Thượng Đông dường như nhìn thấy , thẳng đến trước mặt Vận nhi, tháo xuống kính mắt chiếc mũi cao ngất, ánh mắt dừng lại ở người Vận nhi vài giây, nghiêng mặt : “Sao lại gầy như vậy?”

      Vẫn thản nhiên mở miệng, lại vẫn mang theo quan tâm của ta.

      “A?” Tay bé của Vận nhi bị nắm chặt trong đôi bàn tay lớn kia, lòng bàn tay thế nhưng toát ra tầng mồ hôi. Lúc này mới hiểu được ý tứ trong lời của Tô Thượng Đông, khuôn mặt nhắn nóng lên, khẽ hạ mi mắt: “, trở về khi nào vậy?”

      trở về, có phải em định đem chuyện em kết hôn cho biết hay ?” Lưng rông lớn cảu Tô Thượng Đông quay về phía Âu Dương, như muốn quên phía sau bọn họ còn có người: “ thôi, về nhà trước!”

      “A? Vâng!” Vận nhi bị Tô Thượng Đông nắm tay, có cảm giác như làm chuyện xấu bị bắt được, đương nhiên quên còn Âu Dương ở phía sau.

      “Âu Dương!” Vận nhi quay đầu nhìn thấy trong ánh mắt ấy giật mình vô cùng, ngoắc ấy lên xe.

      Tô Thượng Đông nhếch môi mỏng, câu, dường như gặp phải người vừa mắt, dưới ánh mắt cẩn thận quan sát của Vận nhi, đợi Âu Dương lên xe liền nhanh chóng khởi động động cơ, nhanh chóng rời khỏi vùng ngoại ô.

      Vận nhi nghĩ tới Tô Thượng Đông lại đột nhiên về nước, còn biết chuyện kết hôn, dọc theo đường thủy chung vẫn duy trì trầm mặc, trong lòng bất an, nhìn bộ dạng trai, hình như rất vui!

      Tuy rằng tại thời tiết còn rất nóng bức, nhưng ngồi ở trong xe, khí lạnh khiến cơn nóng như tồn tại, làm cho Âu Dương rùng mình cái, nghĩ tới người đàn ông lãnh khốc này lại là trai của Vận nhi, nhưng cảm giác bị xem như vô hình làm cho rất khó chịu.

      “Dễ nhìn, chỉnh nhiệt độ cao lên chút !” Âu Dương ghé vào lưng dựa ghế trước, đột nhiên thốt ra câu.

      “Âu Dương, rất lạnh sao?” Vận nhi có chút khó hiểu quay đầu, ngồi ở ghế lái phụ, căn bản cảm thấy nhiệt độ trong xe rất thấp.

      Nhưng khi nhìn đến ánh mắt Âu Dương nhìn thẳng vào Tô Thượng Đông, có chút hiểu ý gật gật đầu.

      xuống xe ở đây !” Tô Thượng Đông đột nhiên phanh lại cái, dừng xe ở quảng trường trung tâm cách nội thành xa, mắt chớp, với Âu Dương ở ghế sau.

      “Này này, tôi , sao có thể làm như vậy?” Âu Dương tức giận vỗ túi xách, nhìn Tô Thượng Đông lạnh lùng như sương, thế nào cũng là em của em rể ta, quá thất lễ .

      “Nơi này cho dừng xe, phiền nhanh lên chút!” Tô Thượng Đông chăm chú nhìn đèn xanh đèn đỏ ở phía trước, tay gõ tay lái, lời thản nhiên, trầm thấp vài phần.

      , Âu Dương cũng vừa về nước, chúng ta cùng nhau trở về !” Vận nhi nhịn được mở miệng giải vây, trong lòng cũng khỏi thầm, hình như thích có người ngoài cùng.

      “Em à người nhà họ Tô, ấy cũng vậy sao?” Tô Thượng Đông nhíu mày, trong giọng lại thêm tia kiên nhẫn, ngón tay cũng gõ nhanh hơn, giống như kiên nhẫn có hạn.

      Âu Dương lại cảm thấy như vậy, giận dữ trừng mắt liếc Tô Thượng Đông cái, ngược lại với Vận nhi: “Vận nhi, tôi đến chỗ tôi trước, tối nay để tôi đến đón nha!”

      Âu Thừa Duẫn trực tiếp tới tìm tôi!” Tô Thượng Đông xong, chờ Âu Dương hai chân vừa rời xe, liền phóng xe tựa như tên bắn.
      Last edited by a moderator: 30/5/15

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 92: Họa là từ miệng mà ra.

      Edit: Bướm Giang Hồ

      Âu Dương trợn mắt há hốc mồm nhìn bụi đất bay lên, chiếc Ferrari biến mất ở trước mắt , phát điên ở tại chỗ đá mấy đá, đàn ông gì chứ, chút phong độ cũng có!

      Nơi này cách SK xa, Âu Dương dựa vào trí nhớ sờ soạng đến tập đoàn SK, khuôn mặt cười biết là vì phơi nắng hay là bởi vì tức giận, đỏ hồng mảnh, hai tay chống nạnh, quên mắng Tô Thượng Đông.

      A!!! là tức chết !

      đâu? Em mình chạy về đây, mẹ đâu ?” Chân trước vừa bước vào văn phòng tổng giám đốc, cửa lại bị người mở ra từ bên trong, vừa bước vào đầu Âu Dương liền đụng vào lồng ngực kiên cố, vừa rồi chịu ủy khuất còn có bình ổn, lại nghe thấy thanh quá ôn nhu của Âu Thừa Duẫn. Âu Dương chu miệng, đem toàn bộ đầu vùi vào trong ngực Âu Thừa Duẫn, miệng mang theo làm nũng kêu : “!”

      “Âu Dương, em làm cái gì?” Âu Thừa Duẫn có chút ghét đẩy ra vừa dựa vào. vừa trở lại công ty liền nghe Tín báo cáo, Âu Dương về nước, trước đó có tin tức gì, ấy sao lại đột nhiên chạy về đây?

      trai chết tiệt lương tâm, hy vọng em trở về hả! Em là theo đoàn trường học mà tới, chỉ ở tuần mà thôi!” Thủy mâu của Âu Dương mở to, tầng sương mù mỏng manh, ngón tay ngọc chỉ thẳng vào người đàn ông tuấn dật mặc âu phục mà lên án, sao tất cả nam nhân lớn lên đẹp trai đều là người bạc tình chứ, chút cũng đáng !

      Bộ dáng đáng thương của Tô Vận Nhi trong ấn tượng có chút tương tự, thời điểm tức giận đều là dùng loại ánh mắt ngập nước ủy khuất này chỉ trích , miệng Âu Thừa Duẫn khỏi nhu hòa xuống, kéo Âu Dương đến bàn làm việc : “Nếu trở lại liền ở thêm vài ngày , trường học bên kia cũng có vấn đề. Thân thể mẹ thế nào?”

      “Vẫn là bộ dáng cũ!” Âu Dương hiểm cười hai tiếng, cọ cánh tay Âu Thừa Duẫn, cái mũi thông linh lập tức liền ngửi ra người mang theo mùi nước hoa phụ nữ : “, tán về sao?”

      “Em cái gì vậy chứ!” Sắc mặt Âu Thừa Duẫn lập tức trầm xuống, Âu Dương chán ghét nhíu nhíu mày, lầm bầm lầm bầm : “Khó trách Vận Nhi muốn ly hôn, cũng biết thu liễm chút !”

      “Âu Dương !” Âu Thừa Duẫn bỏ qua tài liệu trước mắt, ánh mắt sắc lạnh nhìn qua : “Em và Tô Vận Nhi cái gì?”

      , liền như vậy , sớm muộn gì có ngày Vận Nhi bỏ chạy theo người khác, đến lúc đó cũng đừng trách em nhắc nhở !” Âu Dương thở phì phì đứng trước bàn làm việc của Âu Thừa Duẫn, ngẩng đầu : “Giúp em đem hành lý đưa đến khách sạn, em về nhà ở!”

      Ngày mai phải cùng đoàn , liền vào ở trong khách sạn của SK, Âu Dương nghiêm mặt thái độ sai sử tuyệt chừa mặt mũi cho Âu Thừa Duẫn.

      “Thuận tiện lại cho câu, trai Tô Vận Nhi cũng về nước, người bị ta đón rồi, tự đón về ! Xem ra, trai người ta đối với rất bất mãn!” Âu Dương cuối cùng lại bổ sung câu, tiêu sái xoay người chạy lấy người.

      Trước mắt, quan trọng nhất là để cho trai trước mang lão bà trở về!

      Tô Thượng Đông, Âu Dương Duẫn ở trong đầu tìm tòi cái tên này, trong tay rất nhanh bấm gọi nội tuyến : “Tín, đem tiểu thư đưa đến khách sạn!”

      Tô Thượng Đông giảm tốc độ xe xuống, Vận Nhi phát hướng bọn họ cũng phải nhà họ Tô, khi nhìn đến phía trước kia là biệt thự vườn hoa lịch tao nhã, tò mò hỏi : “Chúng ta muốn đâu?”

      “Nhà!” Tô Thượng Đông ngắn gọn trả lời, khóe miệng lại tràn đầy nụ cười yếu ớt dễ phát , nghiêng mặt nhìn thoáng qua Vận Nhi có chút nghi hoặc, xe liền dần dần chạy vào trang viên xinh đẹp.

      “Nơi này là nhà sao?” Vận Nhi tại mới biết được, nhà trong miệng Tô Thượng Đông, là chỉ nơi ở, biết ở trong nước có vài chỗ ở, trước kia khi chưa xuất ngoại cũng rất ít ở nhà họ Tô.

      “Thích nơi này sao?” Tô Thượng Đông dừng xe xong cũng vội vã xuống xe, đem ánh mắt chuyển đến người Vận Nhi, trong ánh mắt lại mang theo loại hồi ức lâu cùng với tình cảm hiểu được, Vận Nhi nhìn nhúc nhích, cũng thu hồi chân bước ra, gật gật đầu : “Rất đẹp!”

      “Vậy từ giờ về sau liền ở nơi này!” Tô Thượng Đông nhìn ánh mắt trong suốt của Vận Nhi .
      Last edited by a moderator: 5/6/15

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 93: Chuyển biến thần kỳ.

      Edit: Bướm Giang Hồ

      Đôi mắt Vận Nhi dưới ánh nắng chiều càng trở nên động lòng người, nghe ra tầng ý tứ sâu trong câu của Tô Thượng Đông, từ giờ về sau, là bọn họ sao? Hình như có chút quá chân .

      “Em lái xe được ?” Tô Thượng Đông đột nhiên vươn tay, khi cách hai má Vận Nhi còn có nửa cm liền dừng lại, sau đó nhàng vuốt ve mái tóc dài mềm mại của . Trong trí nhớ của Vận Nhi, Tô Thượng Đông rất ít khi dùng loại ánh mắt sủng nịch này nhìn , biết từ khi nào bắt đầu, loại tình cảm này, giống như cùng trước kia có chút giống.

      được sao? Trước kia phải cho em học qua sao?” Thấy Vận Nhi kinh ngạc giương cái miệng nhắn chuyện, Tô Thượng Đông nhíu nhíu mày, thu hồi cánh tay.

      “A, phải, bằng lái em lấy rồi, chẳng qua vẫn cơ hội sử dụng!” Vận Nhi vẫn còn nhớ , khi Tô Thượng Đông còn ở Mĩ cũng quên chú ý chương trình học của , còn đặc biệt phái người dạy lái xe, ngay cả Tô Viễn Hàng cũng có bắt buộc làm bất cứ chuyện gì.

      “Ừm, trước luyện tập !” Tô Thượng Đông đăm chiêu nâng cằm, sau đó ánh mắt cùng Vận Nhi trao đổi cái, liền rời khỏi ghế điều khiển để cho Vận Nhi ngồi vào vị trí của ta, xe thể thao màu đỏ ở đường cái rộng lớn chậm rãi chạy .

      Tô Thượng Đông kiên nhẫn dạy tay nên đặt như thế nào, chân nên dùng như thế nào. Vận Nhi trước kia vốn có học qua chạy xe, cũng có chạy thử vài đoạn đường ngắn nhưng từ khi bắt đầu, cũng , vì cái gì trai lại để cho lái xe.

      “Chính mình lái xe, về sau cần phiền toái người khác!” Tô Thượng Đông giọng điệu như cũ nhàn nhạt , sau khi nhìn thấy thành quả của Vận Nhi mới kéo đến biệt thự.

      Vận Nhi luôn luôn có loại ảo giác, tại nhìn Tô Thượng Đông, cảm thấy thay đổi!

      Nhưng lại thể ra có chỗ nào đúng, nhưng đột nhiên thái độ của chuyển biến làm cho có chút giật mình, nhưng đối với hình thức ở chung như vậy, có chút được tự nhiên.

      Tô Thượng Đông đối với chuyện kết hôn chữ cũng chưa nhắc tới, Vận Nhi biết, kế tiếp nên cho lời giải thích.

      Nơi này cùng biệt thự nhà họ Tô có chút tương tự, trong phòng khách rộng lớn là bộ bàn ghế cổ quý cùng với vài cây xanh. Tô Thượng Đông là người thích cổ, nên bố cục nơi này có chút cổ điển, phong cách nơi này cũng hoàn toàn là dựa theo sở thích của .

      theo phía sau Tô Thượng Đông lên lầu, toàn bộ biệt thự ngoài bọn họ, giống như có người hầu, lại được quét dọn thực sạch , Vận Nhi đoán rằng thời điểm trai ở trong nước khẳng định cũng sắp xếp người định kỳ quét dọn.

      “Em trước tắm rửa , sau đó ăn cơm! Phòng ở cách vách!” Tô Thượng Đông chỉ vào phòng ngủ lầu hai dặn dò Vận Nhi. Vận Nhi có ý kiến khác, xoay người liền đến phòng nghỉ, nơi này là lần đầu tiên đến, nhưng cũng cảm thấy mới lạ.

      Trong tủ là quần áo mới tinh, đều cùng nhãn hiệu với quần áo của Vận Nhi trước kia ở nhà họ Tô, cho tới bây giờ cũng biết, những thứ trước kia đó, kỳ cũng là Tô Thượng Đông dặn dò mà chuẩn bị bởi vì .

      Kiểu dáng cũng là phong cách thích, Vận Nhi tùy tay cầm bộ váy liền tắm, màu xanh nước biển càng khiến làn da thủy nộn của càng thêm mê người. Đợi thời điểm xuống lầu, Tô Thượng Đông tao nhã ngồi bàn cơm, bàn sẵn hai phần beefsteak, nhìn thấy Vận Nhi xuống, Tô Thượng Đông nâng mắt : “Lại đây ngồi!”

      Đây khẳng định phải là làm, hẳn là phái người đưa tới.

      Vận Nhi có chút kinh ngạc, dường như Tô Thượng Đông và Âu Thừa Duẫn là cùng loại người, đều thâm tàng bất lộ, làm được, hơn nữa đều thuộc loại người thâm trầm, làm cho người ta có chút hiểu được.

      , về nhà sao?” Vận Nhi đánh vỡ ban đêm bình tĩnh, mở miệng hỏi.

      “Ngày mai trở về.” Động tác của Tô Thượng Đông rất nhanh, cắt xong tảng thịt bò trước mặt, đem đĩa thịt cắt xong đổi với đĩa của Vận Nhi, sau đó mở miệng : “Ngày mai chúng ta cùng nhau trở về!”

      “Đêm nay em liền ở lại nơi này !” Tô Thượng Đông Bình tĩnh xong, tựa hồ biết hết thảy mọi việc, lại vẫn duy trì tư thế ngồi trấn định tự nhiên.

      “Em… kết hôn!” Vận Nhi có chút chột dạ cúi đầu, nghĩ tới Tô Thượng Đông lưu ở lại nơi này.

      “Chuyện này giải quyết, Âu Thừa Duẫn thích hợp với em!” Tay Tô Thượng Đông cầm dao nĩa, chỉ hơi tạm dừng chút, sau đó lại tiếp tục động tác tay.
      Last edited by a moderator: 5/6/15
      Lonna thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Ly hôn , điện hạ - Lục Thiếu.

      Chương 94: thầm đánh giá.

      Typer: ngocyenphung.


      Kế tiếp đó là trận trầm mặc, Vận Nhi phát mình dùng cơm với Tô Thượng Đông hình như là lần đầu tiên, ta cẩn thận giúp rót thêm nước, săn sóc giúp cắt thịt bò, hết thảy đều tự nhiên như vậy.

      Vận Nhi rất ngạc nhiên, đối với chuyện kết hôn, Tô Thượng Đông vì cái gì hỏi? Nhưng lại giống như có an bài của chính mình.

      xử lý, biết đột nhiên kết hôn cấp tốc là bất đắc dĩ sao?

      Sau khi dùng qua bữa tối liền nhìn thấy trong biệt thự đột nhiên lại có thêm người, ăn mặc sạch , cùng với người đàn ông mặc tây trang màu đen phía sau, lại nhìn thấy ta theo sau Tô Thượng Đông vào phòng khách, người phụ nữ trung niên phía sau chủ động dọn dẹp mọi thứ bàn ăn. Vận Nhi biết người đàn ông kia, là người công ty cha, như vậy, Tô Viễn Hàng cũng biết trai về nước.

      Chỉ nghe đến trong phòng khách truyền đến vài thanh vụn, nghe được ta cung kính xưng hô đại thiếu gia, Vận Nhi từ trong miệng ta mới biết được, những thứ này đều là Tô Thượng Đông sắp xếp.

      Đứng ở phía sau cửa kính, Vận Nhi do dự có nên vào hay , thân ảnh Tô Thượng Đông tới chỗ , thuận miệng lại dặn dò vài câu, sau đó người đàn ông phía sau và người phụ nữ kia dọn dẹp xong, lại rời khỏi biệt thự.

      , em nghĩ ... ” Vận Nhi muốn , trở về nhà họ Âu có vẻ thích hợp hơn, dù sao tại còn chưa ly hôn với Âu Thừa Duẫn, cũng muốn nhanh chóng giải quyết quan hệ giữa với .

      đợi xong chuông cửa biệt thự liền vang lên, Tô Thượng Đông tựa hồ có chút hờn giận. Vận Nhi thấy thế, vội vàng chạy tới mở cửa, trai thích thanh tĩnh, hẳn là có người tới quấy rầy mới đúng.

      “ Sao lại là ? ” khắc cửa được mở ra, sau khi Vận Nhi nhìn thấy người tới, kinh ngạc giương cái miệng nhắn, khiếp sợ ra lời.

      Sau Âu Thừa Duẫn lại tìm tới nơi này?

      “ Sao lại là biểu tình này? Vợ à, trai em về nước sao có thể báo với tôi chứ? ” Thân hình Âu Thừa Duẫn giấu ở trong bóng đêm kiêu căng đứng thẳng, sợi tóc đàng hoàng bị gió thổi loạn, càng tăng thêm vài phần quyến rũ.

      tay chống ở cạnh cửa, thực tự nhiên đến hướng Vận Nhi vừa mở cửa, Vận Nhi chưa kịp chuyện, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt trao đổi của hai người đàn ông giao nhau giữa trung.

      “ Tô tiên sinh? ” Trong con ngươi sâu lường được của Âu Thừa Duẫn xẹt qua chút ánh sáng kỳ lạ, lịch thiệp vươn tay với Tô Thượng Đông, cánh tay kia có buông Vận Nhi ra, Vận Nhi có thể cảm giác được hai cỗ lực lượng thể bỏ qua lan tràn ra xung quanh.

      Ước chừng qua mười giây, Tô Thượng Đông đem ánh mắt đặt người Vận Nhi chuyển đến người Âu Thừa Duẫn cao lớn, ánh mắt đột nhiên lãnh vài phần, thong thả vươn tay, nắm lấy tay thon dài của Âu Thừa Duẫn: “ Tổng giám đốc Âu! ”

      Đối với xưng hô của , Tô Thượng Đông cũng có bất mãn, mà ngược lại, là dùng loại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn lại , hai con ngươi đen sâu thẳm phát ra hàn ý làm cho Vận Nhi có chút sợ, giống như là hai đốm lửa nóng đánh giá, bên ngoài hài hòa, nhưng bên trong cũng là trời đất rung động, hết sức căng thẳng.

      nghĩ tới tình cảm giữa Tô tiên sinh và em lại tốt như vậy, theo tôi được biết, nơi Tô tiên sinh ở, hình như còn có nữ nhân nào tới qua! ” Âu Thừa Duẫn tao nhã rút tay về, cười thực tà mị. Tươi cười như vậy làm cho Vận Nhi có chút rợn người, ghét bỏ, tránh khỏi ôm ấp của : “ Âu Thừa Duẫn, tới nơi này làm cái gì? ”

      “ Đương nhiên là đón vợ của tôi về nhà! ” Ánh mắt Âu Thừa Duẫn nóng lạnh, vẫn đều dừng ở khuôn mặt nhắn sạch của Tô Vận Nhi, khi nhìn đến Tô Thượng Đông, lại có chút mơ màng: “ Chúng ta là vợ chồng! ” lại lần nữa cường điệu, khóe miệng vẫn lộ vẻ tươi cười tầm thường.

      Vận Nhi quen với Âu Thừa Duẫn như vậy, thời điểm cười so với thời điểm lạnh lùng càng làm cho đoán ra tâm tư của .

      “ Tô tiên sinh cảm thấy Vận Nhi là nên ở lại bên người trai, hay là cần phải ở bên người chồng ... Qua đêm đây? ” Thân thể Âu Thừa Duẫn khẽ nghiêng về phía trước, khi thân thể với Tô Thượng Đông chạm mạnh cánh tay vào nhau, ý phóng ba chữ cuối cùng kia, cho nên Vận Nhi nghe được.
      Last edited by a moderator: 4/6/15
      Lonna thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :