1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ly hôn đi điện hạ - Lục Thiếu (200/257+ 4NT) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 73: Ăn cơm với Thương Nhĩ Kỳ

      " buông tôi ra!" Vận Nhi kháng cự lại đụng chạm của Thương Nhĩ Kỳ, tránh ra khỏi lồng ngực của , lại bị ôm vào trong ngực chặt hơn. Trong lúc nhất thời, tất cả xe phía sau bọn họ đều bị chiếc Rolls-Royce màu đen mới tinh kia chặn lại. "Xem , nếu như em ngoan ngoãn lên xe, làm ảnh hưởng tới giao thông đấy!" Thương Nhĩ Kỳ bình tĩnh nhìn gương mặt có chút trắng bệch kia, khuôn mặt tuấn dưới mũ lưỡi trai chút vẻ kiên nhẫn nào.

      ". . ." Vận Nhi tức giận trừng mắt nhìn người có chút vô lại kia, xe của vừa vặn dừng ở phía trước, ràng tạo thành cản trở giao thông nhất thời, nếu , cảnh sát cũng sắp tới mời rời rồi. Nhưng người đàn ông này vẫn như có chuyện gì xảy ra, vẫn rất có kiên nhẫn "mời" lên xe.

      chịu được người chung quanh thúc giục, Tô Vận Nhi xấu hổ đỏ mặt, liền chui vào xe của , thời tiết nóng bức, Tô Vận Nhi lại cảm thấy lạnh từ đầu đến chân, trong lòng như bị cái gì đè nặng, cực kỳ buồn bực.

      "Có phải em có chuyện gì hay ?" Thương Nhĩ Kỳ quan sát thấy sắc mặt Vận Nhi bình thường, ân cần hỏi thăm. Đối với có duyên gặp mặt vài lần này, luôn có rất nhiều nhiệt tình, muốn tìm tòi nghiên cứu tất cả bí mật của . " có việc gì, cảm ơn quan tâm!" Vận Nhi khách sáo lời cảm ơn, muốn dính líu đến ta quá nhiều, "Phiền cho tôi xuống xe ở ngã tư phía trước!"

      "A, tôi vốn là muốn đến buổi thông báo, tại em làm chậm trễ thời gian của tôi, em định bồi thường cho tôi thế nào đây?" Thương Nhĩ Kỳ nhếch miệng cười, lộ ra khóe môi xinh đẹp, có chút tính trẻ con nhìn Tô Vận Nhi.

      Khóe miệng Tô Vận Nhi co quắp vài cái, lầm chứ, là làm chậm trễ thời gian của ta sao? ràng là chính ta tự mình đa tình kéo lên xe có được hay ?

      " ngại quá, chuyện này hình như đâu có quan hệ gì với tôi chứ? Thương Đại Bài, có thời gian để tôi xuống xe !" Tô Vận Nhi vừa liền cởi dây an toàn người ra, cũng muốn tự mình tìm phiền phức.

      "NO NO NO, đổi lại tên gọi !" ràng đối với tên gọi Thương Đại Bài này, Thương Nhĩ Kỳ cảm thấy rất tức giận, từ trước đến giờ tên của cũng xuất màn ảnh, chỉ có lần đầu tiên khi nhìn thấy liền cho biết, này đúng là biết tốt xấu, "Nhĩ Kỳ hoặc là Kỳ?"

      "Chúng ta thân quen đến vậy, dừng xe!" Vận Nhi lại nhấn mạnh lần nữa, xem lời của ta là quan trọng, bây giờ trong đầu tràn ngập lời của Tô Ân Huệ, chị ấy muốn ly hôn với Âu Thừa Duẫn!

      "Dù sao cũng đến muộn, cứ để bọn họ chờ , để bày tỏ thành ý xin lỗi, em mời tôi ăn cơm !" Từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên Thượng Nhĩ Kỳ nếm trải tư vị bị cự tuyệt, đúng là cho mặt mũi mà. Nghĩ tới ngàn vạn thiếu nữ toàn châu Á bằng tuổi đều điên cuồng mê luyến , tại sao trong mắt Tô Vận Nhi lại phát được chút ưu điểm nào của ?

      "Tôi có tiền!" Vận Nhi cần suy nghĩ liền cự tuyệt, chút cũng nhìn ra ngoài ngoại hình đẹp người ta còn có ưu điểm gì. "Vậy được rồi, tôi mời em!" Thương Nhĩ Kỳ cũng giảm tốc độ, mà là hướng tới nơi cần đến, lúc đầu chính là muốn từ chối tới buổi thông báo của nhà đầu tư bên kia, ngờ lại gặp Tô Vận Nhi, chẳng cần nghĩ ngợi liền tới sau . "Tôi rảnh!" Vận Nhi có chút mất kiên nhẫn lườm cái, "Thương Đại soái ca, nếu như muốn mời người ăn cơm, chỉ cần tùy tiện búng tay cái, có phụ nữ đứng đầy con đường phía sau nguyện ý ăn trưa với . Làm phiền dừng xe được ?"

      "Nhưng tôi chỉ coi trọng em thôi, em ăn với tôi!" Thương Nhĩ Kỳ nở nụ cười mê hoặc, đợi Vận Nhi phản bác, liền tăng tốc nhanh hơn, dừng lại ở nhà hàng Tây cao cấp.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 74: Quên gặp lại

      Nhờ việc cải trang hoàn hảo, khuôn mặt tuấn tú dưới mũ lưỡi trai của Thương Nhĩ Kỳ bị che khuất hơn nửa, nếu như nhìn kỹ hoàn toàn nhận ra chính là siêu sao Riche. Vận Nhi bị dắt , ăn cơm với ta, thực ra Thương Nhĩ Kỳ vẫn rất cẩn thận, rất kiên nhẫn, rất phong độ. Vận Nhi muốn tìm lý do phát tiết cũng tìm được cớ gì.

      sợ tôi công khai thân phận của , khiến cho người khác chú ý sao?” Khi ra khỏi nhà hàng Tây, Vận Nhi hỏi lại câu. Là quá tin tưởng , hay là rất có lòng tin với chính mình?

      “Em làm sao?” Thương Nhĩ Ký nhếch miệng, nhìn qua tâm tình rất tốt, trả lời mà hỏi lại Vận Nhi.

      “Tô nhàm chán đến như vậy!” Vận Nhi thưởng cho cái liếc mắt, chuẩn bị bắt xe tới trường học.

      “Này, làm gì thế?” Còn chưa được hai bước, lại bị người đàn ông phía sau lôi về.

      “Đúng lúc tôi cũng muốn tới đại học A, cùng chứ?”

      Thương Nhĩ Kỳ lời nào lại kéo Vận Nhi lên xe, phản ứng của quá lạnh nhạt, là khiến có chút bị đả kích. Nhưng chính vì đặc biệt, mới thích chứ! nhưng mà, dù sao cũng là thần tượng được vạn người săn đón, tại sao ở trước mặt lại thấy được giá trị của chính mình vậy?

      đến trường học của chúng tôi làm cái gì, buổi họp fan phải còn hai ngày nữa sao?” Vận Nhi chớp mắt nghi ngờ, khó hiểu nhìn .

      “Em có muốn biết tại sao tôi lại tổ chức buổi họp mặt fan ở trường học em ?” Đột nhiên Thương Nhĩ Kỳ đưa khuôn mặt tuấn tú tới trước mặt Vận Nhi, hơi thở bất ngờ xuất ràng khiến thân thể có rúm lại, trợn to hai mắt kinh ngạc, lắc lắc đầu.

      “Nếu như tôi , là vì em sao?” hàng mi dài của Thương Nhĩ Kỳ chớp động lên xuống, thu hết ánh mắt ngạc nhiên của Vận Nhi vào đáy mắt, khóe môi cong lên, xem phản ứng tiếp theo của .

      “Đừng đùa được ?” Vận Nhi hô hấp dồn dập quay mặt , nhìn vẻ mặt ta là nghiêm túc hay đùa, theo bản năng né tránh, trong lòng cũng có chút kích động.

      bé ngốc!” Thương Nhĩ Kỳ biết phản ứng như vậy, cưng chiều vuốt tóc , lúc này mới khởi động xe. Hành động này nhìn như động tác lơ đãng, lại khiến trong lòng Vận Nhi nổi lên tầng tầng gợn sóng. Cho tới bây giờ cũng chỉ có trai mới thân mật với như vậy, ngay cả học trưởng Lam Hạo cũng có hành động thân mật, nhưng rốt cuộc Thương Nhĩ Kì có ý gì đây? Hai người cũng chỉ mới gặp nhau vài lần mà thôi.

      “Tôi trước, cảm ơn !” xe dừng lại, Vận Nhi giống như chạy trốn nhảy xuống xe, lời cảm ơn Thương Nhĩ Kỳ chuẩn bị về phía trường học.

      Từ trong cửa sổ xe lộ ra đôi tay thon dàu nhưng cũng chỉ vẫy tay với , chiếc xe thể thao màu đen tạo nên trận bụi bặm rồi biến mất trước mắt . phải ta tiện đường đến trường học sao? Tại sao lại rồi?

      Vận Nhi quay đầu lại, nhìn phương hướng điểm đen biến mất, trong lòng có chút cảm động. mới vừa tới cửa trường học, liền bị tiếng còi vang lên kéo suy nghĩ trở về lại, Vận Nhi xoay người, hai mắt trừng to, “…”

      “Tôi hình như quên với em hẹn gặp lại!” Thương Nhĩ Kỳ tựa trước cửa xe, mùi hương nam tính tỏa ra, bóng dài đổ dưới gốc cây, tất cả tạo thành cảm giác thần bí, lúc này Vận Nhi mới phát ra hào quang minh tinh người ta vốn chói mắt như thế.

      “Chỉ vì muốn hẹn gặp lại với tôi mà quay lại sao?” Vận Nhi nở nụ cười, đây là lần đầu tiên nở nụ cười má lúm đồng tiền xinh đẹp như vậy với Thương Nhĩ Kỳ khỏi nhìn đến ngẩn người.

      Tháo kính râm xuống, Thương Nhĩ Kỳ tới phía trước hai bước, tay đút túi quần, động tác phóng khoáng đẹp trai, “Vậy, hẹn gặp lại, Tô Vận Nhi!”

      Thương Nhĩ Kỳ nhìn hình bóng mình phản chiếu từ đôi mắt trong suốt kia, cánh tay dài duỗi cái, thân hình cao lớn bao lấy Vận Nhi, trong mắt chứa đầy tình cảm, Vận Nhi nghĩ tới, ra còn biết tên của .
      Last edited: 9/5/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 75: Ở lại bên canh Âu Thừa Duẫn

      cái ôm nhàng mang đến cho hai người những rung động khác thường, giống như thời gian dừng lại ở thời khắc này,Vận Nhi cảm thấy được ấm áp mà Thương Nhĩ Kỳ mang đến cho , nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của , bỗng nhiên lại quên đẩy ra.

      “A, người kia trông rất giống Riche, nhưng làm sao ấy có thể xuất ở trường học của chúng ta vào lúc này?”

      “Hình như kia là Tô Vận Nhi hoa khôi của khoa văn học?”

      “Tại sao hai người họ lại ở chung chỗ?”

      phải nhìn lầm đấy chứ? tại sao có thể là Riche được? phải hai ngày nữa ấy mới xuất ở trường học chúng ta sao?”

      Tức , mọi ánh mắt xung quanh đều tập trung thân thể hai người ôm nhau kia, Tô Vận Nhi lập tức tỉnh táo lại, vội vã đẩy ra, mà Thương Nhĩ Kỳ cũng nhanh tay nhanh mắt đeo lại kính, kéo mũ lưỡi trai thấp xuống, hai tay nắm vai Vận Nhi, ghé vào bên tai thấp giọng , “ngày kia gặp, tôi tặng em bất ngờ!”

      Thương Nhĩ Kì nở nụ cười thần bí, sau đó nhanh chóng ngồi vào trong xe, Vận Nhi vẫn đứng ngẩn người tại chỗ. dường như chung quanh còn tràn ngập mùi hương của , Vận Nhi nhìn theo nữa, chống lại những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu trước cổng trường, cúi đầu, nhanh vào trường học.

      Thương Nhĩ Kỳ, hình như ta cũng đáng ghét đến vậy!

      Hai ngày sau chính là buổi họp mặt fan của , mà trong lòng Vận Nhi lại có mong chờ nho .

      ***

      “Não bộ ngài Phạm phải chịu va đập nghiêm trọng, có thể sống sót kì tích, chỉ là thân thể ngài ấy chịu đựng được di chứng sau tai nạn xe, đại não tiến vào trạng thái hôn mê, nên chuẩn bị tâm lý tốt !”

      Lúc bác sĩ kết quả cuối cùng cho Tô Ân Huệ biết, lập tức tê liệt ngồi mặt đất lạnh băng, nắm chặt áo của bác sĩ, giống như bắt được nhánh cỏ cứu mạng, giọng run rẩy hỏi:

      “Ý của ông muốn là, ấy … trở thành người thực vật sao?”

      “Có thể là như vậy, nhưng mà xác suất tỉnh lại của người thực vật cũng rất cao!” Bác sĩ làm xong chức trách của mình, liền rời để lại mình Tô Ân Huệ trong khí đầy thuốc sát trùng nghẹn ngào nức nở.

      “Tu Vũ… Tại sao?” Nghẹn ngào trong im lặng, cách nào đối mặt với chỉ trích của người nhà họ Phạm, đột nhiên trong lúc đó, có cảm giác ngay cả thế giới này cũng vứt bỏ mình, chỉ còn lại mình lẻ loi với căn phòng lạnh lẽo và đau thương.

      Tại sao ông trời lại đối xử với như vậy?

      Cuộc đời của có hai người đàn ông rất quan trọng, người chết, người trở thành người thực vật…

      Nhưng mà,a nh ấy còn sống, chỉ cần còn sống, còn có hi vọng.

      Tô Ân Huệ lau khô nước mắt, chạy ra khỏi bệnh viện giống như người điên, dùng thân thể của mình ngăn cản chiếc xe Bentley màu bạc lái ra khỏi tập đoàn SK, vẻ mặt dứt khoát, nhìn thấy người đàn ông xe về phía mình tức giận tràn ngập trong lòng lại hóa thành uất ức.

      “Muốn chết phải ? Cút xa chút!” Âu Thừa Duẫn nhìn khuôn mặt tái nhợt kia, chỉ chút nữa, xe của đâm vào , người phụ nữ này muốn sống nữa sao? Mà , đáng chết khi vẫn còn quan tâm tới sống chết của !

      “Thừa Duẫn, cho em biết, em phải làm thế nào mới tha thứ cho em?” Tô Ân Huệ bỗng vọt vào trong ngực , những giọt nước mắt nóng bỏng khiến aanh đau nhói, cũng làm mắt cay xè. Nhưng lời lại làm bình tĩnh hơn.

      cỗ cảm giác quen thuộc trở về, đây là lần thứ hai ôm , vì thế muốn đẩy ra.

      “Tô Ân Huệ, em suy nghĩ kĩ chưa? Em chắc chắn muốn ở lại bên cạnh chứ?”

      Giọng Âu Thừa Duẫn khàn khàn mang theo bất đắc dĩ nặng nề, ôm chặt trong ngực, trong lòng nổi lên cỗ phiền muộn. từ thủ đoạn nào để trói buộc bên cạnh mình, bởi vì đáp ứng Thừa Huyễn.

      “Vâng, em nghĩ kĩ rồi, em trốn tránh nữa!” Tô Ân Huệ ngẩng lên, đôi mắt đẫm lệ, hai mắt phiếm tầng sương mù chứa đầy áy náy, chăm chú nhìn từng đường nét ràng của Âu Thừa Duẫn, đây là khuôn mặt vẫn luôn khiến say đắm, từ đáy lòng vang lên thanh vô cùng chân , bằng lòng ở lại bên cạnh !
      Last edited: 9/5/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 76: Chỉ là người tình

      Phải chịu đừng nỗi đau Tu Vũ trở thành người thực vật, chắc mình có còn sức lực để tiếp nhận hậu quả nghiêm trọng hơn thế hay , nhưng biết, vào giờ phút này, thực cam tâm tình nguyện.

      “Tốt, hãy nhớ kỹ lời em !” Âu Thừa Duẫn nhíu mày, đẩy ra khỏi lồng ngực mình, với bằng thái độ lạnh nhạt.

      “Vâng, em biết, vậy trả lại Phạm Thị cho Tu Vũ, ly hôn với Vận Nhi chứ?” Khuôn mặt nhắn quật cường của Tô Ân Huệ tràn ngập khát vọng, ra vẫn luôn mong muốn trở thành vợ , dù là ba năm trước đây hay là ba năm sau, nếu như chuyện đó xảy ra, có lẽ chỉ có thể yên lặng nhìn từ phía sau.

      “Tô Ân Huệ, cho em cơ hội, là do em biết quý trọng nó!” Âu Thừa Duẫn nhướn mày, nở nụ cười mỉa mai, con ngươi sắc bén như chim ưng nhìn người phụ nữ trước mặt, “Phạm Tu Vũ, có hứng thú với người này! Còn than phận của em bây giờ, chỉ là người tình của mà thôi, em biết chưa?”

      “Oanh” Lập tức toàn bị suy nghĩ trong đầu Tô Ân Huệ đều nổ tung, thể tin mà nhìn người đàn ông đẹp trai lại giống như quỷ dữ kia, ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin, gương mặt lại càng tái nhợt như tờ giấy trắng, “ cái gì?” Cơ thể Tô Ân Huệ lảo đảo về phía sau hai bước, trái tim bị con dao sắc bén cứa vào từng chút từng chút .

      “Sao? hiểu ư?” Hai mắt Âu Thừa Duẫn bắn ra hàn quang khiến người khiếp sợ, thu hết vẻ măt Tô Ân Huệ vào đáy mắt. Sau đó, trong lòng dâng lên cảm giác khoái trá khi trả thù, càng làm trở nên độc ác. Nhìn từ cao, “Tô Ân Huệ, em cũng chỉ là người phụ nữ mà thôi!”

      , thể đối xử với em như vậy, Âu Thừa Duẫn…” Tô Ân Huệ vội vàng bước lên phía trước, muốn nắm lấy cánh tay Âu Thừa Duẫn, lại bị chán ghét né tránh, tay chống lại cửa xe, khuôn mặt Âu Thừa Duẫn lạnh lùng chút tình cảm nào, xoay người bước vào trong xe, bóng dáng Tô Ân Huệ đơn đứng trước mặt , Âu Thừa Duẫn kéo cửa kính xe xuống, ném chùm chìa khóa tới trước mặt , “Biệt thự ở núi, ngày mai chờ ở đấy!”

      trận gió lạnh gào thét bên tai, cơ thể Tô Ân Huệ theo bản năng nghiêng sang hướng bên cạnh, đợi đến khi chiếc xe của Âu Thừa Duẫn biến mất trước mắt , mới nuốt nước mắt vào trong, cúi mình nhặt lên chùm chìa khóa đất. biết luôn hào phóng với phụ nữ, chỉ là nghĩ rằng, cũng dùng phương pháp như vậy với .

      Âu Thừa Duẫn, nếu như có Thừa Huyễn, có thể em ?

      *****

      “Này, Vận Nhi, về cùng tớ , ba tớ đến rồi!” Hứa Tâm Lam và Tô Vận Nhi tới sân trường thấy xe của Hứa Minh Dịch chờ, tới việc này cũng kỳ lạ, trước kia thấy ba tốt với như vậy, ba ngày hai buổi đưa đón học.

      cần đâu, tớ còn có việc, cậu về trước !” Vận Nhi đẩy Hứa Tâm Lam ra, nở nụ cười với Hứa Minh Dịch chuẩn bị xuống xe, rồi về hướng ngược lại. Trước đây vẫn kuono ở trong kí túc xá của trường, nhưng bây giờ kết hôn, Tô Viễn Hàng đồng ý cho tiếp tục ở lại kí túc xá nữa, vì thế mỗi ngày đều phái Thiên Đô đưa đón đến trường.

      “Đúng là, người kết hôn có khác!” Hứa Tâm Lam khẽ thầm theo hướng Hứa Minh Dịch tới, trước kia ngày nào các cũng dính chung chỗ, tại lại khiến có cảm giác khác biệt lớn.

      ba, thôi. Vận Nhi có tài xế tới đón rồi!” Hứa Tâm Lam chú ý tới thất vọng trong mắt Hứa Minh Dịch, thúc giục rời khỏi trường.

      Buổi sáng Vận Nhi xin nghỉ học, cho nên hôm nay sau khi tan học tài xế nhà họ Tô tới đón , vẫn có chút quen với cuộc sống an nhàn sung sướng như vậy.

      nghĩ có nên về nhà họ Tô hay , bây giờ Tô Ân Huệ trở lại, quan hệ của với Âu Thừa Duẫn cũng nên ràng rồi.

      Vươn tay ra, vừa mới chuẩn bị bắt taxi chiếc Bentley xa hoa màu bạc bên đường đập vào mắt , vô cùng chói lọi, Vận Nhi hoảng hốt lắc đầu, phải nhìn lầm chứ, sao ta lại xuất ở nơi này?
      Last edited: 14/5/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 77: Từ giờ phút này, hãy tôi

      Vận Nhi quay , cười cười tự giễu mình, mới vừa được hai bước, chiếc xe Bentley bạc lái về hướng , chiếc xe càng đến gần, Vận Nhi cảm thấy tim mình đập càng nhanh. Là ta sao?

      Cho đến khi cửa sổ xe được kéo xuống, khuôn mặt đẹp trai hoàn mĩ xuất trước mắt mới có cảm giác cảnh tượng này là . Vận Nhi có chút dám tin, lui về phía sau hai bước, “Sao lại ở đây?”

      “Tan học tôi tới đón vợ mình có gì đúng?” Dưới chiếc kính râm, đôi mắt Âu Thừa Duẫn đen nhánh như màn đêm, hất cằm với Vận Nhi, ý bảo lên xe.

      Vận Nhi nhìn bốn phía xung quanh, cảm thấy chiếc xe này ở đây vô cùng nổi bật, suy nghĩ nhiều liền mở cửa xe ngồi vào, bên trong xe tràn ngập mùi nước hoa riêng biệt của , khiến Vận Nhi hơi rung động, thắt dây an toàn vào, những cây thông bên đường ngừng lướt qua mắt .

      “Tôi nghĩ là lại đặc biết tới đón tôi, có chuyện gì sao?” Điểm này Vận Nhi tự biết , cũng tự mình đa tình cho rằng Âu Thừa Duẫn làm chuyện như vậy là để nhìn bằng con mắt khác.

      “Xem ra tôi cho em cảm giác rất tệ nhỉ?” Âu Thừa Duẫn nhếch môi lên góc 45 độ, nhìn qua tâm trạng rất tốt, trong lòng Vận Nhi kinh ngạc, chẳng lẽ là có liên quan đến Tô Ân Huệ?

      Nắm chặt dây an toàn vai, Vận Nhi chớp đôi mắt sáng long lanh như nước nhìn bên mặt đẹp trai của , mọi hành động của đều nằm trong suy nghĩ của , làm vợ quá thất bại.

      “Vậy sau này chúng ta nên dành nhiều thời gian bên nhau hơn, đúng ? Vợ!” Qua gương xe, Âu Thừa Duẫn chống lại đôi mắt kinh ngạc của Vận Nhi, ý cười bên khóe môi càng đậm.

      Có vấn đề, nhất định có vấn đề!

      Trong ấn tượng của Vận Nhi, Âu Thừa Duẫn luôn là người lúc nóng lúc lạnh, hoàn toàn đoán được suy nghĩ của . Mối quan hệ tế nhị giữa hai người cũng rất mơ hồ, khi phòng bị luôn làm ra những hành động ngoài ý muốn của . Mà lời này của là có ý gì? Bọn họ còn có sau này sao?

      “Âu Thừa Duẫn, chị tôi trở về, chúng ta…” Vận Nhi nghĩ đến lúc ở bệnh viện, Tô Ân Huệ dùng thái đọ quyết liệt muốn ly hôn biết, chị có tình cảm với Âu Thừa Duẫn. Mà vốn chỉ là người ngoài cuộc!

      Ly hôn , ba chữ còn chưa ra khỏi miệng, giọng ngang ngược độc đoán của Âu Thừa Duẫn vang lên bên tai , “Tô Vận Nhi em hãy nghe cho , từ khoảnh khắc em tiến vào nhà thờ với tôi, em chính là vợ của Âu Thừa Duẫn, liên quan đến Tô Ân Huệ!” từ cùng này thường được thay bằng từ và hoặc với, tùy trường hợp

      Đây là lần thứ hai ra câu này, liên quan đến Tô Ân Huệ!

      Nhưng liên quan tới chị sao? Ngay từ đầu, Tô Ân Huệ mới đúng là dâu của .

      “Hôn nhân của chúng ta tính là gì cả, tôi !” Tô Vận Nhi vô cùng chán ghét dùng giọng điệu ra lệnh này với , mặc dù quen với thái độ kiêu căng ngạo mạn của , nhưng là người có chủ kiến, hôn nhân có tình , phải là điều muốn. Hợn nữa từ lúc bắt đầu, là người bị ép buộc! Việc này hoàn toàn là cái bẫy, còn lựa chọn nào khác!

      ?” Âu Thừa Duẫn nghe được câu này đột nhiên phanh xe lại, quay mặt sang, nhìn vẻ mặt kiên quyết của Tô Vận Nhi, cười cách tà ác, “Hai chị em giống nhau!”

      Tô Ân Huệ , Tô Vận Nhi lại ! Tốt, rất tốt!

      “Vậy từ giờ phút này, hãy tôi!” Âu Thừa Duẫn cách chắc chắn, nhấn ga xe, dùng tốc độ như mũi tên mà bay .

      Vận Nhi nghe thấy câu khiếp đảm kia, ngừng sợ hãi…
      Last edited: 14/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :