1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ly hôn đi điện hạ - Lục Thiếu (200/257+ 4NT) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chuơng 62: mình sao?

      ba, là bất công nha, em cũng có!” Hứa Tâm Lam đứng bên cạnh bất mãn hừ hừ. Kỳ , nhìn tình huống bây giờ Vận Nhi và ba của có vẻ xứng đôi, chỉ tiếc, Hứa Minh Dịch phải kiểu hình mẫu mà Vận Nhi thích.

      nhớ trước kia đưa cho em vài bộ váy, tùy tiện chọn bộ là được!” Hứa Minh Dịch nâng mi, dễ dàng vạch trần .

      Hứa Tâm Lam mắng thầm sau đó liền kéo Vận Nhi chạy vào phòng tắm.

      Bộ váy dài chất liệu tơ tằm màu tím như là làm theo dáng người của Vận Nhi, thân váy được thiết kế chít eo cao, khiến cả người như đều tô đậm tầng hơi thở thần bí, có tân trang gì, cũng tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, đường xẻ cao đem đùi đẹp thon dài của khoe ra, thể nghi ngờ. Trước ngực là nhành hoa trang trí nằm ở độ cao vừa phải. Xứng với khuôn mặt tinh xảo kia của , toàn thân cao thấp phối hợp đều là vô cùng xinh đẹp như vậy. Hứa Tâm Lam nhìn thôi cũng có chút ghen tị, hai mắt sáng lên, giống như hai ngọn đèn sáng trong đêm khuya, đều tự nở rộ xinh đẹp.

      Thời điểm Hứa Minh Phong xuất thấy Hứa Minh Dịch nắm tay Vận Nhi, có chút ghen tỵ, cố ý ra đứng chung chỗ với hai người : “Vận Nhi, hai cũng thiếu người bạn , bằng em cùng với hai !”

      A, Vận Nhi ngạc nhiên, có chút biết phải làm sao, đứng sững sờ tại chỗ.

      hai, cũng sao ? Vậy lát cùng đến với em, chúng em trước !” Hứa Tâm Lam đúng lúc tha Hứa Minh Phong làm vướng bận, tự động nắm tay ra ngoài, quay đầu cũng quên làm tư thế “ok” với Tô Vận Nhi.

      Cứ như vậy, khi Vận Nhi cùng Hứa Minh Dịch, Hứa Tâm Lam cùng Hứa Minh Phong tới bữa tiệc, hấp dẫn nhiều chú ý của mọi người.

      Hình tượng cậu hai nhà họ Hứa đều bị dừng ở hình ảnh hoa hoa công tử ( công tử ăn chơi), cho nên đối với chưa từng chú ý. Ngược lại là Hứa Minh Dịch vẫn luôn rất bận rộn, lần này lại tự nhiên cùng Tô Vận Nhi xuất , khó tránh khỏi khiến cho vài người bàn luận.

      Tô Vận Nhi cúi đầu, có chút mất tự nhiên đùa nghịch sợi tóc, theo Hứa Minh Dịch tiến vào chính sảnh. khỏi có chút khiếp sợ đối với nơi xa hoa khí phái này. Đèn treo thủy tinh thuần màu sắc thiên nhiên, phảng phất phát ra nhiều màu sắc, giống như vào thiên đường mộng ảo, y hương tấn ảnh, ung dung đẹp đẽ quý giá, nghe lần này tổ chức là tổng giám đốc vừa mới nhận chức của tập đoàn Thương thị – Thương Chính Vinh, ông ta được xem là người cấp nguyên lão, ở trong thương giới dốc sức hơn ba mươi năm, danh hào của ông sớm như sấm bên tai, cho nên lấy quyền thế của ông, mọi người đều cho ông chút mặt mũi.

      Hứa Tâm Lam kéo Vận Nhi với Hứa Minh Dịch tiếng liền vọt đến góc xa, bắt đầu nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng Lam Hạo.

      ấy hình như là có tới!” Vận Nhi có chút thất vọng nhìn vòng xung quanh, nhìn thấy hình bóng người muốn gặp, tùy tay cầm lấy ly Champagnes trong tay bồi bàn, gượng ép bảo trì tươi cười. chút cũng có chú ý tới ánh mắt cực nóng phía sau tập trung vào .

      “Ừ, mặc kệ ấy!” Hứa Tâm Lam đột nhiên xoay chuyển ánh mắt, ghé vào bên tai Vận Nhi : “Vận Nhi, kỳ hôm nay tớ tới là muốn gặp Riche, nghe ấy trở thành giám đốc kinh doanh của Thương thị!” Hai mắt Hứa Tâm Lam phát ra tia sáng chói mắt, ra là có chủ ý này nha. Vận Nhi tức giận trắng mắt liếc cái, đúng là, còn khiến cho nghĩ là nha đầu kia đổi tính rồi.

      Riche? Là người đàn ông lần trước nhìn thấy kia sao? Thuơng Nhĩ Kỳ!

      Khi Vận Nhi còn sững người, Hứa Tâm Lam thấy bóng dáng, lưu lại còn mơ hồ đứng tại chỗ, nhìn người đến người có thân sĩ, có thục nữ, đột nhiên cảm thấy giả tạo, ngọn đèn đẹp mắt chiếu xuống làm mắt có chút đau đớn.

      khí se lạnh từ điều hòa lưu động như mạch nước ngầm chảy chậm, Vận Nhi nghe bên tai những lời , giống như tình nhân thỏ thẻ tâm , thế giới như xoay tròn, hết thảy trước mắt đều trở nên có chút đúng.

      Vận Nhi xoay người, muốn ra bên ngoài hít thở khí chút, Hứa Minh Dịch thỉnh thoảng xoay đầu cho ánh mắt an ủi, cũng cùng vài người đàn ông mặc tây trang giày da xung quanh chuyện với nhau, Vận Nhi lần đầu tiên nhìn thấy năng nhã nhặn như vậy, thế nhưng có loại sức quyến rũ nên lời.

      Vận Nhi chỉ chỉ bên ngoài, sau đó cười chậm rãi đến phía sau hoa viên.

      Ban đêm thổi tới gió lạnh, vẫn chảy xuôi đến người Vận Nhi, làm tản hậm hực trong lòng , hai tay đỡ lan can ban công, nhìn mảnh bầu trời đêm, dường như có bóng tối, quanh thân đều bao phủ tầng ánh sáng, ngay cả mọi biểu tình mặt cũng đều gắn vào trong màu mơ hồ.

      “Tiểu thư, mình sao ?” Phía sau đột nhiên vang lên giọng nam, làm cho thân thể Vận Nhi run lên.
      Last edited by a moderator: 29/3/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 63: Thương Nhĩ Kỳ

      cỗ hơi thở quen thuộc, đôi mắt u lam, Vận Nhi vừa quay đầu lại, liền ngã vào trong đại dương xanh thẳm trước mặt kia.

      …”

      “Chúng ta lại gặp mặt, tiểu mỹ nữ !” Riche thân âu phục với áo khoác dài, trong tay cầm Champagnes, chậm rãi về phía .

      Trong tao nhã mang theo mê hoặc, Vận Nhi thoáng hoa mắt, ngón tay cứng ngắc đặt lan can lạnh lẽo, theo hơi thở mê hoặc của càng ngày càng gần, thân thể có chút buộc chặt lui về sau, trong đầu rất nhanh nảy ra tên của : “Riche ?”

      “Ừ, hừ !” Bạc môi Riche khẽ nhếch, khuôn mặt tuấn tú ý cười dạt dào, ngón tay đặt lên môi đào của : “Nhưng tôi cho phép em gọi tên tôi, Nhã Kỳ !”

      lần trước có qua !” Vận Nhi rất khó đem cái hình tượng đại minh tinh kia cùng người đàn ông tao nhã trước mắt liên hệ với nhau. Trong mắt của , Riche giống như điều thần kỳ, cho kinh hỉ .

      “Ừ, em cho tôi cảm giác… Rất tốt…” Dưới mặt nạ mê người của Thương Nhã Kỳ có dụng tâm, ngón tay vuốt ve cằm Vận Nhi, cái loại xúc cảm vuốt ve nhẵn nhụi này làm cho lưu luyến mà quên phản ứng nhắc nhở của Vận Nhi.

      “Mời tôn trọng chút !” Vận Nhi khách khí đẩy ra bàn tay to của , tức giận nắm chặt nắm tay : “Đừng tưởng rằng là vạn người mê, phải tất cả phụ nữ đều thích !”

      Người gì thế này, động chút là động thủ động cước với , người này nhìn cũng thực chán ghét. Cảm giác trước kia của nhất định là ảo giác, ảo giác !

      “Phụ nữ khác tôi mặc kệ, nhưng mà em, nhất định phải thích tôi !” Độ cong bên miệng Thương Nhã Kỳ càng lúc càng lớn, hôm nay ông già kia cuối cùng làm được chuyện tốt, nữ nhân vật chính cho tiệc tối tìm được rồi.

      “Bệnh thần kinh !” Vận Nhi hoàn toàn nghĩ ra tâm tư của người đàn ông này, gần đây như thế nào toàn gặp được mấy người đàn ông thâm trầm. Ai, đau đầu muốn chết !

      Nâng chân lên, chuẩn bị để ý tới mà trở về, Hứa Tâm Lam vội vội vàng vàng chạy tới cửa: “Vận Nhi, Vận Nhi, học trưởng Lam Hạo đến đây, mau vào thôi !”

      Ánh mắt lơ đãng liếc đến phía sau Vận Nhi, ngay sau đó, ánh mắt trừng to : “Ri… Riche ?”

      Phong độ quay người lại, giơ tay nhấc chân đều là phong thái của thần tượng, Hứa Tâm Lam lướt qua người nhìn Thương Nhã Kỳ, tự chủ được siết lấy Vận Nhi bên cạnh : “Tớ nhìn lầm chứ? Là Riche sao ?”

      “A, trời ạ, là sắp điên rồi !” Vận Nhi bị đau, tay bé gỡ tay Hứa Tâm Lam. Trong khí tựa hồ còn mang theo hơi thở nam tính thản nhiên, theo phía sau Thương Nhã Kỳ, lần nữa tiến vào đại sảnh.

      Theo nhạc nhàng chậm chạp vang lên, chỗ cửa đột nhiên truyền đến trận xôn xao, Vận Nhi theo tầm mắt mọi người nhìn lại, khuôn mặt tươi cười đột nhiên chuyển thành đỏ bừng.

      trùng hợp như vậy ?

      Âu Thừa Duẫn cùng tình nhân của ta ?

      Ôi, tại muốn tìm cái động tiến vào đó!

      Vận Nhi hai tay bụm mặt, muốn tìm nơi nấp trốn , lại nhìn thấy bóng dáng mặc âu phục màu đen, tuấn dật như tượng thần Hy Lạp cổ tới chỗ , chỗ khuỷu tay còn kéo theo Jenny mặc lễ phục màu trắng cao quý, lập tức liền nhận được chú ý của mọi người. Ở giữa tự động chừa ra con đường, giống như chính là quân vương cao cao tại thượng, cả người đều tản ra hơi thở tôn quý.

      Vận Nhi nghe tiếng tim đập của mình ngày càng nhanh, dưới chân muốn chạy lại thể động bước, khi Âu Thừa Duẫn dừng lại, đứng ở trước mặt , làm như lập tức ngừng lại hô hấp.

      Nhưng mà chỉ vài giây sau, thân hình cao lớn đó ôm người phụ nữ bên cạnh, chậm rãi vào sân nhảy, hai bóng dáng kia, thiếu chút nữa tổn thương mắt Vận Nhi.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 64: Trao đổi bạn nhảy

      đen trắng phối hợp, tuấn nam mỹ nữ, tập trung tất cả ánh mắt của mọi người, xứng đôi nha!

      Vận Nhi có chút tự giễu nở nụ cười, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong lòng lại cảm thấy khó chịu. Âu Thừa Duẫn, để ý sao ?

      Nhưng mà có chút để ý đến !

      Đột nhiên, trước mắt mảnh tối đen, bên hông lại có thêm đôi tay lớn, cảm giác được đôi tay chế trụ eo của , sau đó liền bị kéo vào cái ôm ấm áp, Thương Nhĩ Kỳ buông cánh tay hấp dẫn ánh mắt Vận Nhi ra, xoay tròn vòng xinh đẹp, đem Vận Nhi mang vào sàn nhảy, tiếng trầm thấp kéo suy nghĩ của Vận Nhi quay trở về : “Nha đầu, thể thích người khác!”

      “Cái gì ?” Vận Nhi cảm giác được lòng bàn tay mình nóng lên, cuốn theo nhạc phập phồng, dưới chân bước theo nhạc tạo nên bước nhảy hoa lệ.

      “Người đàn ông kia, phải người em có thể mơ ước!” Thương Nhĩ Kỳ ánh mắt thâm thúy nhìn về phía bóng dáng màu đen kiêu căng ở giữa kia, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, theo điệu nhạc kéo Vận Nhi vào lòng, cằm đặt vai , động tác của họ nhìn qua thân mật khăng khít như vậy : “Nha đầu, nhớ kỹ lời của tôi !”

      Vận Nhi còn có tiêu hóa hết ý tứ trong lời của , đôi bàn tay to bên hông buông ra, theo sau là thân thể bị đôi tay khác ôm lấy, nhìn vào đôi mắt ôn nhu, trước mắt Vận Nhi sáng ngời : “Lam Hạo ?”

      “Vận Nhi, đêm nay em rất đẹp!” Lam Hạo phát ra ca ngợi từ đáy lòng, ánh mắt cũng trở nên cực nóng.

      “Cám ơn !” Vận Nhi quay đầu, nhìn tháy Thương Nhĩ Kỳ ôm Mạc Tử Kỳ khiêu vũ, thế nhưng lộ ra chút tươi cười cảm tạ với .

      Mà ánh mắt sắc bén chung quanh kia, làm cho có điểm mất tự nhiên, lơ đãng, đôi mắt nhìn thấy tầm mắt lãnh liệt, đem đầu rụt lui trong lòng Lam Hạo, cũng nắm chặt bàn tay to của .

      Lam Hạo cũng phải là người đàn ông nguy hiểm, khi Thương Nhĩ Kỳ đem ánh mắt chuyển tới tầm mắt thâm trầm kia, môi bạc loan ra đường cong xinh đẹp, lại xem người phụ nữ quát tháo trong lòng, thiên kim Mạc thị ?

      Điệu nhảy kết thúc, Vận Nhi rời khỏi như trốn chạy, thậm chí là quên mục đích đến đây, lòng muốn rời nơi làm cho hít thở thông này.

      “Vận Nhi, đưa em trở về !” Hứa Minh Dịch biết khi nào đến bên cạnh Vận Nhi, nhìn thấy bộ dáng yên lòng, tựa hồ nhìn ra cái gì đó, vừa rồi màn Lam Hạo cùng Thương Nhĩ Kỳ trao đổi bạn nhảy kia rơi vào mắt .

      “A, cần, em với Tâm Lam tiếng, em tự trở về được rồi !”Vận Nhi từ chối ý tốt của Hứa Minh Dịch, đến bên bóng dáng màu đỏ trong đám đông.

      “Tổng giám đốc Thương, lâu thấy !”

      “Tổng giám đốc Âu, là hạnh ngộ !”

      Âu Thừa Duẫn đứng ở trước mặt Thương Chính Vinh, khí thế hoàn toàn thua ông, ngược lại có phần trò giỏi hơn thầy. Hai người khách sáo đôi câu, Âu Thừa Duẫn xuất thể nghi ngờ là cho ông thêm mặt mũi, cũng vì hai công ty lớn mạnh liên thủ mà tăng thêm khoản thu nhập lớn.

      hy vọng con trai tôi cũng có thể có cơ trí cùng gan dạ sáng suốt như tổng giám đốc Âu vậy, sau này còn phải nhờ tổng giám đốc Âu chiếu cố nhiều hơn !”

      “Tổng giám đốc Thương quá lời rồi!”

      Âu Thừa Duẫn mặt vẫn thay đổi, bình tĩnh mà ổn trọng, ánh mắt cũng tự chủ bắt giữ bóng dáng màu tím trong đám đông.

      tốt, chủ tịch, thấy thiếu gia!”

      “Cái gì?” Thương Chính Vinh sắc mặt lập tức trầm vài phần, cùng Âu Thừa Duẫn so chiêu liền tìm cớ rời , kỳ mục đích chủ yếu của yến hội hôm nay là chính thức giới thiệu con ông cho mọi người, thân phận tổng giám đốc Thương thị mà phải là đại minh tinh thần tượng – Riche.

      Thương Nhĩ Kỳ ? Âu Thừa Duẫn hai tay khoanh trước ngực, nhìn theo bóng dáng biến mất ở trước mắt, khóe miệng nhếch lên, tươi cười mỉa mai càng thêm sâu sắc.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 65: Mục tiêu mới

      Rời khỏi bữa tiệc tráng lệ, Vận Nhi ôm chặt thân thể, mang giày cao gót đường cái rộng lớn, bóng dáng mơ hồ in ngược đường lạnh giá, lờ mờ mà đơn, kéo dài mặt đất, nơi này là khu của những người giàu có, rất ít có taxi chạy qua.

      Vận Nhi vừa vừa nhìn bốn phía xung quanh, hy vọng có thể trở lại nhà họ Âu trước Âu Thừa Duẫn. nghĩ tới gặp lại trong trường hợp như vậy, ràng là vợ chồng, lại như người xa lạ, cứ như đối với , vẫn luôn là vô hình!

      “Vận Nhi, lên xe, đưa em về !” BMW màu trắng của Lam Hạo dừng lại bên cạnh Vận Nhi, khoảng cách vừa đủ, lốp xe đen bóng, vững vàng đứng giữa bầu trời đen đầy sao, giống như ngọn đèn, chiếu sáng trong lòng Vận Nhi.

      Theo bản năng, Vận Nhi lập tức khoát tay áo, ánh mắt lơ đãng nhìn đến Mạc Tử Kỳ bên cạnh Lam Hạo, phản cảm cự tuyệt : “ cần, em chờ Tâm Lam cùng nhau trở về.”

      “Lên xe , vừa nhìn thấy Tâm Lam đuổi theo người đàn ông ra ngoài !” Lam Hạo bên miệng vẫn là lộ vẻ tươi cười ôn nhu, Vận Nhi lập tức biết nên cự tuyệt như thế nào, mà để học trưởng Lam Hạo đưa về, chỉ có thể trở về Tô gia.

      Nhấc chân, vừa mới chuẩn bị kéo mở cửa sau của BMW, đột nhiên từ phía sau ánh sáng mãnh liệt chiếu đến, Vận Nhi nâng tay che mắt, Bentley chợt lóe mà lướt qua trước mắt , bừa bãi mà dứt khoát.

      Khi cùng BMW ma sát dừng ở đối diện Vận Nhi, cửa kính xe hạ xuống, khuôn mặt tuấn tú thâm trầm kia liền xuất ở trước mắt Vận Nhi, ngay cả thanh cũng đều bá đạo cùng độc tài giống như vậy : “Tô Vận Nhi, lại đây !”

      Vận Nhi dưới chân như mọc rễ, thân thể cũng có chút rung rung, tiến lên cũng được, lui về cũng xong.

      Lên xe Lam Hạo, hay là lên xe Âu Thừa Duẫn?

      Khi ánh mắt Lam Hạo hồ nghi nhìn về phía khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ đến chê vào đâu được kia của Âu Thừa Duẫn, lại đem ánh mắt chuyển về phía sau, Vận Nhi chần chờ, làm cho có chút khẩn trương, là Âu Thừa Duẫn, bên người luôn xuất người đàn ông xuất sắc như vậy sao?

      “Lại đây !” Âu Thừa Duẫn tăng thêm lượng, khỏi nặng nề lặp lại lần. Vận Nhi biết, nhẫn tức giận, nếu qua, khẳng định nổi bão, vì thế rụt tay về, giọng với Lam Hạo : “Học trưởng, thực xin lỗi, em trước!”

      , xuống xe !” Khi Vận Nhi kéo ra cửa xe ngồi vào ghế sau, Âu Thừa Duẫn cau mày ra lệnh cho người phụ nữ bên cạnh, miệng cường ngạnh chấp nhận bị người cự tuyệt.

      “Duẫn…” Jenny có chút tình nguyện lôi kéo cánh tay làm nũng. Đêm nay vất vả lắm mới dựa vào tên tuổi mà nổi lên chút, còn muốn trói chặt con cá lớn này mà.

      “Đừng để tôi lặp lại lần nữa, cút!” Nhẫn nại của luôn luôn có hạn, phụ nữ thức thời đều biết tình huống trước mắt, người đàn ông này là thể chọc, mặc dù cam lòng, nhưng Jenny vẫn xuống xe. Nhưng cũng quên quay đầu liếc mắt trừng Vận Nhi cái.

      “Em, ngồi vào bên cạnh tôi!” Vận Nhi vừa thở dài nhõm hơi, thanh như ác ma lại từ phía trước truyền đến.

      Nghĩ đến thái độ vừa rồi của , Vận Nhi lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh , vẫn còn chưa cài dây an toàn, xe giống như mũi tên bắn bay .

      Mà trong chiếc Rolls-Royce màu đen đứng ở ven đường, đôi mắt sắc bén vẫn nhìn chăm chú vào màn vừa phát sinh khi nãy.

      Thương Nhĩ Kỳ hai tay nâng cằm, sau khi Bentley, mới khởi động xe chạy theo hướng ngược lại.

      Ông già là quá coi thường , ràng thủ thuật che mắt cũng thể tránh được ánh mắt , chờ khi nào còn hứng thú với giới giải trí nữa, có lẽ cũng suy nghĩ đến việc trở về tiếp quản công ty của ông.

      Nhưng mà tại hình như tìm được mục tiêu mới rồi!
      Last edited by a moderator: 5/4/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 66: Càng ngày càng chán ghét

      luôn luôn tuyệt tình với phụ nữ như vậy sao ?” Vận Nhi kìm lòng được, hỏi ra miệng, ra rồi lại phát hình như mình có chút lắm miệng.

      Ánh mắt lạnh lùng của Âu Thừa Duẫn thản nhiên nhìn thoáng qua, sau đó chớp mắt mà phun ra câu: “Em ghen tị sao ?”

      Vận Nhi muốn mếu máo, làm bộ dáng thờ ơ, lắc lắc đầu : “ có!” Chỉ là cảm thấy đáng giá thay người phụ nữ kia.

      “Tô Vận Nhi, hình như em quên lời cảnh cáo của tôi ?” Âu Thừa Duẫn đột nhiên phanh gấp, xe vững vàng dừng lại, Vận Nhi mờ mịt nâng mắt, hiểu nhìn : “Cái gì?”

      tại ở trong mắt Vận Nhi, Âu Thừa Duẫn giống như ma vương đến từ địa ngục vậy, làm cho người ta cảm thấy khiếp sợ, tâm hồn bị áp bách. Trong con ngươi đen dường như mang theo ánh sáng mê người, khiến cho nhịn được, muốn nhìn thêm vài lần.

      “Thương Nhã Kỳ, Lam Hạo, Hứa Minh Dịch, còn có ai nữa? Tôi xem sức quyến rũ của em rồi!” khuôn mặt tuấn tú của Âu Thừa Duẫn nhìn ra biểu tình, tùy ý đánh giá phen, khinh miệt hừ lạnh tiếng, lại lần nữa khởi động Bentley.

      Loại hoa bách hợp thanh thuần này, nhìn như vô hại, nhưng chỉ cần thượng, tựa như thuốc độc quyến rũ, làm cho người ta muốn ngừng mà được!

      Vận Nhi kinh ngạc lúc sau mới từ trong ánh mắt khinh miệt của phục hồi tinh thần. Ánh mắt Âu Thừa Duẫn tràn đầy khinh thường, làm cho kinh ngạc lâu.

      Hành động của Âu Thừa Duẫn như vậy, có thể lý giải là, để ý đến hay ?

      Nhưng Âu Thừa Duẫn là tổng giám đốc của SK cao cao tại thượng, điện hạ hoàng, hoàng gia nước Đức, quen dùng tư thái cao ngạo đối đãi với tất cả những người hoặc việc vừa mắt mà?

      Tô Vận Nhi, chung quy cũng chỉ là dâu thay thế!

      Dọc theo đường khí trầm mặc bao phủ, chỉ có đôi con ngươi đen phát ra ánh sáng nóng bỏng, khiến cho người ta mê muội, cuối cùng thể tự kiềm chế mà đến gần.

      Nhưng mà có cảm giác gì đó, lặng lẽ biến hóa…

      “Âu Thừa Duẫn, rốt cuộc xem tôi là cái gì?” Trước khi Vận Nhi bước vào cửa phòng, tay nắm khóa cửa rung rung chút, vẫn hỏi ra nghi hoặc trong lòng. có thể tiếng nào mang theo người phụ nữ của xuất trước mặt , chưa từng nghĩ đến cảm nhận của , có thể xem là người vợ vô hình, là vật trang trí. Nhưng vì cái gì mà khi còn ôm chút hy vọng nào với , lại muốn áp đặt, can thiệp và trào phúng như vậy. Âu Thừa Duẫn, rốt cuộc xem là cái gì ?

      người phụ nữ nhân mang thân phận là vợ của Âu Thừa Duẫn tôi mà thôi! còn có hy vọng xa vời gì sao?” Trong con ngươi đen của Âu Thừa Duẫn tia gợn sóng, đứng sừng sững ở trước phòng của mình hành lang, bình tĩnh trả lời.

      “Tôi hy vọng, chuyện hôm nay phát sinh lần thứ hai, phải là gì của Tô Vận Nhi tôi, chỉ là người đàn ông mang thân phận chồng của Tô Vận Nhi tôi mà thôi!”

      “Phanh!” tiếng, cửa đóng lại, như phát tiết tất cả bất mãn trong lòng, như tia sét mạnh đánh vào trong lòng Âu Thừa Duẫn. hề bỏ qua tia bi thương ánh lên trong mắt , lại ngăn cản được ghen tị trong lòng mình!

      Đúng vậy, ghen tị !

      Ghen tị với những người đàn ông xuất ở bên cạnh !

      chưa từng để ý người phụ nữ nào đến như vậy, nhưng chết tiệt là lại để ý đến !

      Nhưng mà, làm tổn thương , chỉ làm chính mình càng thêm thống hận!

      Tô Vận Nhi chết tiệt, tại vì sao lại luôn ảnh hưởng đến cảm xúc của ?

      Vận Nhi ngã người lên giường lớn, nước mắt cũng chịu thua kém chảy ra. cần, nhưng nhìn đến ánh mắt lạnh lùng, nghe những lời trào phúng của , vẫn nhịn được muốn khóc, Âu Thừa Duẫn đáng ghét, càng ngày càng chán ghét !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :