1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ly Châu trong Lòng bàn tay (Cổ đại, Sủng)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 20:
      /fb: dot.chay.lang.man/

      Buổi tối Diệp Ly Châu cũng chưa ăn gì, bên kia Ô Thị cố ý phái Hạnh Nhi tới quan tâm thân thể của nàng.

      sẩm tối rồi, khí trời lại nóng, nơi ở của Diệp Ly Châu mặc dù là cái viện tốt nhất Diệp phủ, gian phòng râm mát, nhưng trong phòng dùng băng, nên vẫn có vài phần khô nóng.

      Hạnh Nhi là nha hoàn đắc lực nhất bên cạnh Ô Thị, nàng ta lớn lên cũng cuốn hút, có đôi mắt đen láy. Sau khi vào, trước tiên Hạnh Nhi vấn an Diệp Ly Châu: "Nô tỳ gặp qua Đại tiểu thư, viện của thái thái cách xa chỗ này, tại lại có việc vụn vặt quấn thân, tiện qua đây, cho nên phái nô tỳ tới vấn an người. Người mệt mỏi ngày rồi, thân thể vẫn còn chịu đựng được nữa chứ ạ? Nếu người cảm thấy khỏe, kêu đại phu tới kê ít đơn thuốc cho người."

      Diệp Ly Châu mặc cái áo đơn màu đỏ nhạt, mệt mỏi vô lực dựa lên gối mềm, mái tóc đen của nàng là nắm lớn, tự nhiên tản mát rơi xuống, tóc đen như mực, mang theo ánh sáng rất dịu dàng.

      tầng màn sa lay động theo chiều gió, cách tầng lụa mỏng này, Hạnh Nhi chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mảnh mai vô lực bên trong, nhưng thấy mặt người.

      Tâm tư của Diệp Ly Châu còn hoảng hốt, ngủ giấc tỉnh lại, sao ăn được thứ gì. Tinh thần của nàng tốt, biếng nhác khác thường. Tiểu nha đầu tới thăm hỏi, Diệp Ly Châu cũng để ý nhiều hơn.

      Trì hoãn lát, Hạnh Nhi mới nghe được giọng lạnh nhạt của Đại tiểu thư: "Phiền thái thái phí tâm rồi, nhớ thay ta gửi lời hỏi thăm thái thái. Ngọc Sa, tiễn vị này về ."

      Hạnh Nhi cười : "Đại tiểu thư, hoặc nhiều hoặc ít cũng để nô tỳ nhìn người chút. Nô tỳ biết được khí sắc của người có tốt hay , mới có thể trở về báo cáo kết quả với thái thái. Nếu người mệt mỏi cả ngày, thân thể đặc biệt khỏe, thái thái nhất định lo lắng cho người, nàng lo lắng đến ăn được cơm đấy."

      Bàn tay trắng như ngọc của Diệp Ly Châu đỡ lấy cằm: "Kéo mành ra."

      Tấm màn sa màu đỏ được rẽ ra, Hạnh Nhi dám tiến lên, xa xa nhìn thấy người con nằm nghiêng sạp mềm.

      Diệp Ly Châu có mái tóc đen, da trắng như tuyết, đôi mắt hoa đào thấm ánh nước nhàn nhạt, tràn lan nghìn loại tình ý, dù cho lạnh nhạt nhìn người ta, cũng cho người ta cảm giác dịu dàng tình tứ.

      Dù sao cũng là Đại tiểu thư của Diệp gia, dù là lớn lên ở nơi vắng vẻ thấy người ở, từ thiếu chăm sóc, cũng tự mang theo khí chất khác biệt.

      Hạnh Nhi dám nhìn nhiều hơn, vội hỏi: "Khí sắc của tiểu thư khá tốt, thái thái biết được chắc chắn vui mừng. Mỗi ngày người chớ quên uống thuốc, có gì cần cứ với thái thái, thái thái đều giúp ngài. Nô tỳ lui xuống trước."

      Chờ người rồi, Diệp Ly Châu mới mệt mỏi day day ấn đường.

      Cũng cho người ta thanh tịnh chút nào, nàng mới thích người của thái thái hay vợ bé gì đó tới đây quấy rầy.

      Ngọc Sa tiễn xong người quay lại, quỳ gối bên cạnh Diệp Ly Châu, cầm cái chùy mỹ nhân nhàng đấm chân cho Diệp Ly Châu, Diệp Ly Châu duỗi người cái, Ngọc Sa : "Tiểu thư, đông trùng hạ thảo mà hôm qua Hoàng hậu nương nương đưa tới, nô tỳ phân phó người ninh cháo với gạo tẻ tốt nhất. Người dù ít dù nhiều cũng ăn hai miếng, ăn xong rồi hãy nghỉ ngơi."

      Diệp Ly Châu nhắm mắt lại: "Đưa đến chỗ Gia Hữu , ta thực có khẩu vị."

      Ngọc Sa : "Công tử dùng qua bữa tối rồi. Thân thể người hư nhược, nhiều ít ăn chút cháo thuốc, ăn gì đó buổi tối mới ngủ ngon."

      Vừa nhắc tới chuyện ngủ, Diệp Ly Châu mới nhớ tới những thứ mình nhìn thấy tối hôm qua.

      Như là giấc mộng, lại như là nhìn thấy.

      Diệp Ly Châu với Ngọc Sa: "Tối nay ngươi vào bên trong ngủ, để người khiêng vào đây cái giường, buổi tối thuận tiện hầu hạ."

      Ngọc Sa thưa: "Bây giờ trời nóng, nô tỳ trải cái chăn nằm dưới đất là được, chuyển cái giường nữa vào quá chiếm chỗ."

      Chờ đến buổi tối lúc ngủ, Diệp Ly Châu nhắm mắt lại.

      Rất nhanh, nàng chìm vào giấc mộng.

      Nàng mơ thấy người đàn ông đáng sợ kia.

      nắm lấy cằm của nàng, người Diệp Ly Châu là trận tê dại, bất giác mềm mấy phần, sáp về phía trước, định dựa lên người .

      Váy áo của nàng xộc xệch, quần áo rộng rãi lỏng lẻo, đây căn bản phải quần áo mà bình thường Diệp Ly Châu mặc.

      tầng sa mỏng màu đỏ thắm rất diễm lệ.

      Màu da của nàng vốn trắng muốt, da thịt tựa tuyết như như , sa mỏng màu son tôn lên nước da, cả hai tôn nhau lên, rất là rực rỡ.

      Chỗ cổ áo lỏng lẻo mở ra, bên dưới xương quai xanh mảnh mai là mảnh da trắng như tuyết, châu tròn ngọc sáng vô cùng đầy đặn, nhàng bao phủ trong lớp áo lụa, cùng với vòng eo thon thả của nàng, sống lưng gầy yếu hình thành đối lập nét.

      đối lập càng mãnh liệt, càng lộ ra vẻ xinh đẹp quyến rũ của Diệp Ly Châu.

      Nhưng đáy mắt nàng vô tội, còn mang theo chút ánh nước.

      Đề Kiêu nắm lấy cằm của Diệp Ly Châu, chậm rãi cúi người, quá cao, Diệp Ly Châu quá mức yếu đuối.

      biết vì sao. Ở trong mộng, Diệp Ly Châu rất khó khống chế được bản thân, nàng tự chủ được mà sáp lại gần Đề Kiêu, Đề Kiêu lại cố ý giở trò xấu, tay chỉ nắm lấy cằm của nàng, những chỗ khác đều chạm vào nàng.

      Cánh môi Diệp Ly Châu hơi hé mở, thoạt nhìn ngây thơ mà tội nghiệp.

      Váy áo của nàng lỏng lẻo rời rạc, ra chút mồ hôi mỏng, áo lụa phác họa thân hình.

      Người đàn ông mặc áo bào màu mực đen, chất liệu quý giá, hề có nếp nhăn. So sánh với Diệp Ly Châu, loại cảm giác cấm dục lại lạnh lùng.

      Diệp Ly Châu đứng cũng đứng vững, nàng muốn đẩy tay của ra, muốn nắm lấy cằm mình nữa.

      Bàn tay bé của nàng vừa đặt lên cổ tay của người đàn ông, thân thể lại càng thêm tê dại, cũng muốn rời nữa.

      Người đàn ông cúi người xuống, ở bên tai nàng : "Tận lực quyến rũ ta? Hử?"

      Giọng trầm thấp lạnh lùng, hô hấp nóng hầm hập, khuôn mặt của Diệp Ly Châu trong nháy mắt đỏ ửng, đỏ đến tận mang tai.

      Đáy mắt nàng mang theo ánh nước, mờ mịt sương mù, đỏ ửng mảnh, vô tội lại vô hại.

      Diệp Ly Châu muốn " phải", nhưng nàng căn bản phát ra được chút xíu thanh nào.

      Ánh mắt của người đàn ông sâu thẳm, Diệp Ly Châu đọc hiểu nét mặt của , biết kềm chế được, nhưng nàng có thể nghe lời của .

      Đôi môi mỏng lạnh như băng của chạm vào dái tai Diệp Ly Châu. Ở bên tai nàng thấp giọng : "Tiểu nữ."

      Vào lúc này Diệp Ly Châu tỉnh lại. Nàng mở mắt ra, bởi vì vừa tỉnh ngủ, nàng vẫn đắm chìm trong trong giấc mộng.

      Câu "Tiểu nữ" kia quanh quẩn ở bên tai, Diệp Ly Châu sờ sờ mặt mình, nóng hôi hổi, có chút xấu hổ.

      Bởi vì thân thể tốt, nàng thường tỉnh lại vào nửa đêm, lúc này, Diệp Ly Châu chậm rãi ngồi dậy, dựa vào gối đầu. Sắc trời còn chưa sáng, trong phòng vẫn mờ tối như cũ, trong màn càng là dầy đặc nặng nề thấy sắc trời.

      Diệp Ly Châu mặc áo ngủ màu tuyết trắng, ôm lấy đầu gối của mình.

      Tóc dài tản mát rơi xuống, giống hệt như thác nước màu đen. Trong bóng đêm, Diệp Ly Châu chỉ nghe được tiếng tim mình đập thình thịch.

      Nàng còn cam lòng về việc trong giấc mộng.

      Diệp Ly Châu biết mình là người thế nào... Dù sao chăng nữa, nàng cũng tuyệt đối có khả năng ăn mặc thành như vậy lén lút ở chung với người đàn ông.

      Ở trong mộng, người đàn ông đó còn gọi nàng là " nữ" .

      Diệp Ly Châu vò vò góc chăn.

      Nàng là nữ sao? Nàng đâu có giống nữ chứ?

      Có điều, người đó quá lạnh nhạt, có lẽ thực rất ghét con có dung mạo như nàng nhỉ.

      Diệp Ly Châu miên man suy nghĩ, người ra thân mồ hôi, trái lại cảm thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều.

      Lúc sắp ngủ tiếp, nàng cảm thấy bụng mình hơi nhói đau, nàng cau mày, xảy ra chuyện gì?

      Phía dưới chảy ra thứ gì đó. Rất kỳ lạ, ướt sũng mảnh.

      Lúc này tối om om Diệp Ly Châu cũng nhìn , nàng gọi tiếng "Ngọc Sa", Ngọc Sa tức khắc tỉnh lại, đốt thêm mấy cây nến.

      Diệp Ly Châu : "Ta muốn thay bộ quần áo."

      Ngọc Sa rất thông minh, nếu , cũng thể từ nha hoàn bé phục vụ bên ngoài trở thành đại nha hoàn bên người tiểu thư. Ở bên ngoài quét sân tiếp khách, thức khuya dậy sớm, mùa hè bị nóng mùa đông bị lạnh, đâu so với được với thân phận nở mày nở mặt ở bên cạnh tiểu thư chứ. Nàng nhanh nhẹn đẩy màn ra, đỡ Diệp Ly Châu xuống giường: "Tiểu thư là gặp ác mộng bị bóng đè sao? trán đều là mồ hôi này."

      Chóp mũi Diệp Ly Châu có giọt mồ hôi trong suốt, nàng nâng tay lau : " ngại. Lấy thêm bộ áo ngủ tới đây ."

      Ngọc Sa cầm bộ quần áo tới, Diệp Ly Châu quay lưng lại để Ngọc Sa thay quần áo cho nàng.

      Ngọc Sa thoáng nhìn Diệp Ly Châu phen từ xuống dưới, sắc mặt lập tức thay đổi: "Tiểu thư, kinh nguyệt của người tới rồi ạ?"

      áo ngủ của Diệp Ly Châu nhuộm mảng đỏ chót.

      Diệp Ly Châu hiểu ý Ngọc Sa: "Kinh nguyệt là cái gì?"

      Ngọc Sa sai tiểu nha hoàn ở bên ngoài nấu nước đem vào, nàng nhìn lên giường, quả nhiên, giường cũng nhuộm chút vết máu. Ngọc Sa nhanh chóng thay đổi đồ giường.

      Nàng đoán trước đây Diệp Ly Châu chưa từng có kinh nghiệm, liền giải thích phen.

      Thân thể Diệp Ly Châu yếu hơn người bình thường rất nhiều, vốn dĩ kinh nguyệt tới, thể sinh đẻ, bởi vậy, lúc trước Ngộ Tâm sư thái cũng chưa từng với Diệp Ly Châu chuyện này, nhưng chẳng biết tại sao, sau khi trở về kinh thành, gặp được Đề Kiêu, hiểu ra sao kinh nguyệt lại tới rồi.

      Tiểu nha hoàn đưa nước nóng tới, Ngọc Sa vắt cái khăn sạch lau người cho Diệp Ly Châu, rồi thay quần sáo cho nàng.

      Sắc trời vẫn chưa sáng, Diệp Ly Châu lại nằm lên giường.

      Nàng sờ sờ chỗ bụng dưới, có chút đau đớn ỷ, nhưng ràng. Diệp Ly Châu nhắm mắt lại lần nữa ngủ thiếp .

      Bên này, Diệp Ly Châu vừa ngủ, Đề Kiêu ở Tần Vương phủ đầu đầy mồ hôi tỉnh lại.

      Trời tháng năm vốn khô nóng, Đề Kiêu ra thân mồ hôi, sắc mặt vẫn lạnh băng như cũ.

      lại lần nữa mơ thấy Diệp Ly Châu.

      Diệp Ly Châu tiến vào trong giấc mộng của , trước giờ đều chưa từng an phận, người con này như là hồ ly tinh đầu thai vậy, vừa xinh đẹp vừa quyến rũ.

      Đề Kiêu chuẩn bị xong chuyện trở về Hàm Châu, đợi lâu ở kinh thành nữa, lần sau tới, chính là dự định kết thông gia với Diệp gia. Nhớ ở trong mộng, bằng mang về nhà.

      Lần này xa xôi ngàn dặm, trước khi rời , Đề Kiêu nghĩ mình nhất định phải gặp lại Diệp Ly Châu lần nữa.

      tắm nước lạnh cái, ngâm người trong nước lạnh như băng, Đề Kiêu từ từ bình tĩnh lại.

      Diệp Phụ An cũng phải người hiền lành. Người như Diệp Phụ An có ham muốn khống chế cực mạnh, nhất định là muốn giao Diệp Ly Châu cho người mà ông ta hiểu tận gốc rễ, tốt nhất là môn sinh của ông ta. Đề Kiêu muốn đưa Diệp Ly Châu tới Hàm Châu, bên phía Diệp Phụ An khẳng định đồng ý. Hơn nữa Diệp Phụ An luôn là trung lập, đem Diệp Ly Châu đính hôn cho , chẳng khác nào Diệp Phụ An nhảy vào phe của Thái Tử.

      Đường nét ngũ quan của Đề Kiêu ràng, giọt nước theo khuôn mặt khôi ngô của chảy xuống, rơi thẳng xuống ranh giới ràng ngực .

      Đề Kiêu chưa bao giờ thích dùng phương pháp nhàng, chẳng qua lần này giống trước kia, nếu mạnh mẽ bức bách Diệp Phụ An gả con cho , nhất định tổn thương tình cảm mà Diệp Ly Châu dành cho .

      Lại xử lý quan hệ với Diệp Phụ An nữa?

      Con ngươi hẹp dài tĩnh mịch của Đề Kiêu lóe lên cái, Diệp Phụ An và ở chung, đều là xem như ngang vai ngang vế, nếu biết Đề Kiêu nhòm ngó con mình... Chậc, e rằng sau này ngay cả cửa của Diệp gia cũng vào được.
      Last edited: 3/3/20

    2. Cá bơi ngửa

      Cá bơi ngửa New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      17
      Truyện siu hay, cảm ơn ad nhé
      :yoyo14:
      mo_hoa thích bài này.

    3. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 21:
      /fb: dot.chay.lang.man/

      Lúc Đề Kiêu tới Diệp phủ lần nữa, Diệp Phụ An vô cùng kinh ngạc.

      Diệp Ly Châu vào cung hai lần, thân thể nàng ra sao, thái y khẳng định lại tỷ mỉ cho Hoàng hậu và Đề Kiêu biết.

      Người con mảnh mai như vậy, có người cha ngang ngược như Diệp Phụ An, người bình thường thực dám lấy làm vợ.

      Lúc trước ở điện Kim Loan Diệp Phụ An cũng biểu đạt suy nghĩ của mình, cưới con ông thể năm thê bảy thiếp, có thể tùy tiện bắt nạt.

      Với người bình thường mà , là cưới về tổ tông.

      Dù cho phe Thái Tử ỷ vào thế lực của Đề Kiêu mà ức hiếp người khác, nhưng Diệp Phụ An cũng phải người ăn chay, luôn có thể khiến cho phe của Thái Tử thoải mái.

      Trong lòng Diệp Phụ An yên, lẽ nào con ông lớn lên quá đẹp, Thái Tử vừa gặp thương, vậy mà để ý đến những chuyện khác nữa?

      Diện mạo của Diệp Ly Châu đẹp thế nào, Diệp Phụ An hiển nhiên là biết.

      Lần này Đề Kiêu tới, vẫn mang theo quà tặng.

      đôi chim giẻ cùi trắng*. Loại chim này có lông đuôi lộng lẫy, rất khó chăm sóc, có điều ngụ ý rất tốt.

      Dải lụa giới quan lại thường thấy, dùng để cột ấn quan, tặng đôi chim giẻ cùi, đại biểu cho chúc phúc thăng chức.

      Diệp Phụ An nhìn thấy cặp giẻ cùi trắng này nhíu mày, tự nhiên mà vậy ông cho rằng hành động này của Đề Kiêu là chúc ông đường làm quan thuận lợi.

      Đề Kiêu ngồi xuống, nhấp ngụm trà, lúc này mới thản nhiên : "Nghe thân thể của Đại tiểu thư quý phủ tốt, nên là tặng đôi chim cầu phúc cho tiểu thư."

      Chim giẻ cùi còn có tên là chim mang Thọ, tiếng kêu của nó cực kỳ giống "Cầu phúc —— cầu phúc", hơn nữa trong tên có chữ "Thọ", ngụ ý sống lâu. Đề Kiêu tặng Diệp Ly Châu đôi chim giẻ cùi, cũng là hi vọng nàng có thể cố gắng sống tiếp.

      Vẻ tươi cười của Diệp Phụ An trong nháy mắt nhạt : "Con bé đâu nhận nổi lễ vật của Tần Vương điện hạ."

      "Bản vương nghe các nương tuổi đều thích những con vật nhắn đẹp đẽ, cố ý phí chút tâm tư mà thôi."

      Thực ra Đề Kiêu cũng thích con chim lộng lẫy quá mức như vậy, chim giẻ cùi nâng cái đuôi dài, đẹp có đẹp, lại chỉ được cái mẽ bên ngoài, càng ưa chuộng các loại mãnh điểu như chim ưng hơn, nhưng ngụ ý của chim giẻ cùi rất hay, nếu đưa con kim điêu ăn đồ sống đến tặng cho Diệp Ly Châu, sợ là có thể dọa nàng ngất mất.

      Diệp Phụ An vừa nghe Đề Kiêu phí tâm tư, vẻ tươi cười càng thêm giữ nổi nữa.

      Lẽ nào Thái Tử nhìn trúng Diệp Ly Châu?

      Diệp Phụ An : "Nếu là Tần Vương điện hạ cố ý tặng, ta thay con nhận lấy. Con bé vốn nên ra cảm tạ điện hạ, đáng tiếc thân thể nàng yếu ớt, tạm thời ra được."

      Đề Kiêu : " sao cả, chờ chút nữa bản vương tự mình đưa tới."

      Đề Kiêu có ba câu đều rời khỏi Diệp Ly Châu, Diệp Phụ An nhìn ra được, Đề Kiêu có vài phần coi trọng dành cho Diệp Ly Châu.

      Giả sử thân thể Diệp Ly Châu hơi khá hơn chút, trải qua được thâm cung, mà nàng cũng có tình ý với Thái Tử, Diệp Phụ An cũng ngăn cản con mình và Thái Tử bàn chuyện tình cảm. Nhưng tình huống tại, Diệp Ly Châu thực qua nổi quy củ trong cung.

      Nếu Diệp Ly Châu ở bên Thái Tử, sau này nàng cũng phải gọi Đề Kiêu tiếng cậu, ai cũng biết, Tần Vương tuy rằng cực kỳ bao che khuyết điểm, nhưng khi cần nghiêm khắc cũng rất nghiêm khắc, Thái Tử cực kỳ kính trọng Tần vương, chút phép tắc cũng thể làm sai, ngày khác Diệp Ly Châu trở thành vợ của cháu trai Tần Vương, Tần Vương dạy bảo đứa cháu này, khẳng định lưu tình chút nào.

      Diệp Phụ An lo lắng vô cùng, ông vuốt râu được câu nên lời.

      lúc lâu, Diệp Phụ An mới : "Điện hạ là trưởng bối của con bé, sao tiện để điện hạ mang theo lễ trọng tới gặp nàng chứ. Lòng tốt của điện hạ, ta truyền đạt thay ngài."

      Trưởng bối?

      Ngón tay thon dài của Đề Kiêu vuốt ve chén trà bằng sứ trắng trong tay. người đàn ông như tùy tiện tới nơi ở của Diệp Ly Châu gặp nàng, với người bảo thủ như Diệp Phụ An mà , hình như quả thực thích hợp.

      Buổi trưa, Diệp Phụ An bố trí tiệc rượu chiêu đãi Đề Kiêu, hai người đều có thể uống rượu. Diệp Phụ An tuy là văn thần, nhưng cổ hủ, tính tình sảng khoái, Đề Kiêu càng là ngàn chén say.

      Nửa giờ sau, Diệp Phụ An uống say khướt, để người dìu nghỉ, cũng dặn dò thủ hạ quét tước sương phòng, đỡ Tần Vương điện hạ nghỉ ngơi.

      Đề Kiêu được dìu vào trong phòng. Tuy cả người đầy mùi rượu, nhưng cũng chưa say.

      Lúc uống rượu thử thăm dò Diệp Phụ An mấy câu, lão cáo già này rất khéo đưa đẩy, toàn bộ ý tứ trong lời đều là muốn Diệp Ly Châu gả xa, muốn Diệp Ly Châu thuận tiện về nhà mẹ đẻ, muốn Diệp Ly Châu gả cho người hư hỏng thay đổi thất thường, muốn tìm người mà ông ta hiểu gốc rễ.

      Diệp Phụ An chưa nhìn ra là Đề Kiêu có ý với Diệp Ly Châu, nếu ông biết suy nghĩ tồn tại dưới đáy lòng Đề Kiêu, khẳng định lại thêm câu thể lớn hơn Diệp Ly Châu từ năm tuổi trở lên.

      Đề Kiêu tạm thời muốn bứt dây động rừng, nếu để Diệp Phụ An biết , lão cáo già này nhất định sớm nghĩ ra cách đối phó, gậy đánh uyên ương.

      . . .

      Sau khi Diệp Ly Châu thức dậy, nàng ngồi ở bên cửa sổ thêu khăn lát, lúc giữa trưa, Diệp Phụ An phái người qua đây, tặng hai con chim giẻ cùi trắng tới.

      Diệp Ly Châu lần đầu tiên thấy con chim to như vậy, xinh đẹp như vậy, mắt nàng chớp nhìn chằm chằm lông vũ xinh đẹp cùng cái đuôi dài của con chim: "Đây là chim gì? Là chim công à?"

      Hai gã sai vặt đưa đôi chim tới, thưa: " phải chim công ạ. Tiểu thư muốn thấy chim công trong nhà chúng ta có nuôi trong cái vườn khác ở ngoài thành. Đây là chim giẻ cùi, có thể bay được."

      Diệp Phụ An cố ý dặn dò gã sai vặt, cần cho Diệp Ly Châu biết đây là Tần Vương đưa tới. Ông muốn để Diệp Ly Châu có thiện cảm với người của Thái Tử.

      Diệp Ly Châu cười : "Sao cha nghĩ tới việc tặng đôi chim cho ta nhỉ?"

      Gã sai vặt ngập ngừng chút, rồi : "Sợ tiểu thư ở trong phòng bực bội buồn chán, chim giẻ cùi có ngụ ý là trường thọ, trong viện nuôi đôi chim xinh đẹp như vậy, tiểu thư nhất định có thể cầu phúc được phúc, thân thể khoẻ mạnh, bình an suôn sẻ."

      "Vậy mượn lời chúc lành của các ngươi." Diệp Ly Châu , "Ngọc Sa, cầm chút bạc, thưởng cho hai trai đây."

      Hai gã sai vặt được bạc, lời cảm tạ rồi ra ngoài.

      Cửa viện được đóng lại, Ngọc Sa : "Cái lồng to quá, đôi chim lớn, tiểu thư, chúng ta làm thế nào nuôi đôi chim này đây?"

      Diệp Ly Châu cũng biết nuôi thế nào, nàng : "Đợi lát nữa hỏi bà vú có kinh nghiệm, bình thường cha ta cũng thích nuôi chim, đôi chim này thoạt nhìn quý giá khó nuôi, có thể là người khác tặng."

      Về phần là ai tặng, Diệp Ly Châu ngược lại nghĩ nhiều.

      Diệp Phụ An là thừa tướng, việc lễ nghĩa qua lại là thể thiếu được, cũng thiếu người biếu đồ cho ông.

      Ngọc Sa suy nghĩ chút rồi : "Có lẽ là người ở thôn trang đưa tới, khoảng thời gian trước bọn họ còn bắt con hươu lớn như vậy đưa tới, là công tử thích thịt hươu, nên giết cho công tử ăn. Giờ nghe tiểu thư trở về, bắt lấy hai con chim cho tiểu thư cũng có gì lạ."

      "Chim giẻ cùi trắng hẳn phải là chim bình thường dễ bắt." Diệp Ly Châu , "Người trong thôn trang cũng thể lấy cái lồng tinh xảo như vậy nhốt nó."

      Lúc này Ngọc Sa mới chú ý tới, cái lồng là lồng vàng, đỉnh lồng khảm đá quý, lộng lẫy hoa lệ cực kỳ.

      Diệp Ly Châu nhìn đôi chim bị nhốt trong lồng, lại chợt nhớ tới ánh mắt mà người đàn ông kia nhìn nàng.

      Giả dụ Diệp Ly Châu là chim giẻ cùi xinh đẹp, có lẽ bẻ gãy cánh của nàng, đem nàng nhốt vào trong lồng giam màu vàng hoa lệ.

      Cách lồng giam cho nàng uống nước, cách lồng giam trêu chọc nàng.

      Mặc dù biết được người đó cũng phải người hiền lành, thế nhưng, thân thể ốm yếu bệnh tật này của Diệp Ly Châu, cũng chỉ có thể đến gần nhiều hơn, cố gắng kéo dài sinh mạng.

      Diệp Ly Châu vươn tay vào trong lồng chim, muốn sờ sờ lông vũ của chú chim, con chim giẻ cùi trắng trong đó nghiêng nghiêng đầu, há mồm mổ Diệp Ly Châu cái.

      Đau buốt trận, Diệp Ly Châu vội vàng rụt tay về.

      Ngọc Sa nâng tay Diệp Ly Châu lên: "Con chim chết tiệt này, lại còn mổ tiểu thư! Đem chúng mày vặt lông nướng thôi!"

      Diệp Ly Châu cười : "Cũng phải là mèo con hay chó con hiểu tính người, lần đầu gặp mặt, ta nên tùy tiện thò tay vào đó, nuôi đoạn thời gian, quen thuộc rồi tốt thôi."

      Ngón tay của nàng non mềm, bị mổ ra chút máu, Ngọc Sa băng bó lại cho nàng.

      Băng bó xong, Diệp Ly Châu nhìn hai chú chim xinh đẹp, rồi : "Lần sau được mổ người nữa."

      Con chim nghe hiểu những lời Diệp Ly Châu , ở trong lồng đập thình thịch hai cái.

      Buổi trưa Diệp Ly Châu ăn cơm xong, trêu chọc chim lát, rồi ra ngoài tản bộ tiêu cơm.

      Hôm nay cũng tính là nóng lắm, trời u, cũng có mặt trời bao phủ. Từ trước đến giờ Diệp Ly Châu thích đám người theo sau lưng mình, liền tự mình lại ở bên ngoài.

      Khu vườn bên cạnh Tĩnh Thủy Hiên yên tĩnh mát mẻ, bởi vì gần hồ nước, nên cũng tương đối ẩm ướt.

      Diệp Ly Châu ngồi bên đình, ngắt đồ ăn cho cá để ở trong đình ném cho cá ăn.

      Cá chép màu vàng rất nhanh tụ tập lại cùng nhau đớp mồi.

      Cho cá ăn lát, Diệp Ly Châu phát giác ra điểm thích hợp. Cái cảm giác Đề Kiêu tới gần hình như lại quay lại nữa rồi.

      Nàng cảm thấy mệt mỏi nữa, nàng thả đồ ăn cho cá xuống rồi đứng dậy, từ trong đình xuống, dựa vào cảm giác mà về phía trước.

      Xuyên qua khóm hoa tường vi, Diệp Ly Châu thấy được góc áo bào màu đen.

      Nàng vịn cành hoa, len lén quan sát người đàn ông đó.

      Đề Kiêu tới đây, cũng là dựa vào trực giác. Lần trước cao nhìn ra xa, nhìn bố cục Diệp phủ, đại khái đoán rằng Diệp Ly Châu khu này, nên tới đây, vào cái vườn ở chỗ này.

      Diệp Ly Châu trốn trong bụi hoa nhìn trộm , tự nhiên phát giác ra được.

      Nhưng tiểu nương vẫn cảm thấy mình nấp rất kỹ, đầu đội lá cây màu xanh biếc, cánh hoa vướng trâm gài tóc cũng biết, đôi mắt hoa đào câu hồn đoạt phách như có điều suy nghĩ nhìn Đề Kiêu.

      Lúc Đề Kiêu xoay người tới, cả người Diệp Ly Châu mềm nhũn. Nàng chưa kịp chạy trốn, chờ lúc kịp phản ứng, đến trước mặt rồi.

      Nhìn đôi tròng mắt thâm thúy hẹp dài của người đàn ông, Diệp Ly Châu chợt nhớ tới giấc mơ buổi tối, nàng mơ thấy mình ăn mặc thành như vậy ở trước mặt , còn bị nhéo cằm. ràng nàng phải là nữ, người này lại muốn gọi nàng là tiểu nữ.

      Đôi tròng mắt của Diệp Ly Châu mờ mịt, trời sinh bao phủ tầng ánh nước, điểm chu sa trán đỏ đến chói mắt, càng tôn lên da thịt trắng như tuyết của nàng.

      Đề Kiêu vươn tay ra: " ra."

      Nửa người nàng núp trong bụi hoa, cây tường vi hỗn loạn, cành lá um tùm rậm rạp, đóa hoa sáng rực tươi đẹp, nàng ở trong đó, đẹp đến giống người .

      Diệp Ly Châu nhìn ngón tay thon dài của Đề Kiêu, mím môi, dè dặt vươn tay mình ra, muốn đặt vào trong lòng bàn tay .

      Đề Kiêu lôi cái, kéo nàng ra ngoài.

      sắp buông tay, nhưng là, ngón tay mảnh mai trắng trẻo của tiểu nương nắm chặt ngón tay thon dài mạnh mẽ của .

      Tay nàng cực kỳ cực kỳ mềm mại, xúc cảm thực quá tốt đẹp, còn tuyệt vời hơn cảm giác trong mộng nghìn lần.

      Nàng cũng quá mềm mại. So với cánh hoa tường vi còn mềm mại hơn.

      Diệp Ly Châu tự chủ được nắm lấy tay Đề Kiêu, cả người nàng tê dại, cả người lâng lâng, trong lúc nhất thời, đôi mắt vốn hàm chứa tình ý tự nhiên càng ra sương mù, nàng lại quên buông Đề Kiêu ra.

      Nàng giống như cây non khô héo sắp chết, đột nhiên được tưới dòng nước mát, trổ cành đâm lá, nở ra đóa hoa xinh đẹp.

      -------
      *"Chim giẻ cùi" trong truyện còn có tên "dải lụa trắng" vì đuôi nó dài như dải lụa.
      Last edited: 3/3/20

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Cảm ơn nàng quá chăm chỉ, thương thương @mo_hoa lắm lắm
      mo_hoa thích bài này.

    5. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      Cảm ơn nàng nhé. Truyện hay quá. Cứ muốn đọc mãi thôi. chăm chỉ của nàng làm con dân vô cùng sung sướng. Hihi
      mo_hoa thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :