1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ly Châu trong Lòng bàn tay (Cổ đại, Sủng)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 17:

      Sau khi Đề Kiêu thu hồi cung tên, lại ngẩng đầu thoáng nhìn Diệp Ly Châu giống như trước.

      Bởi vì cách xa, Diệp Ly Châu chỉ biết nhìn về bên này, nhưng biết nhìn ai.

      Lông mi khẽ rung rung, nàng cúi đầu nhấp ngụm nước trà.

      Đề Kiêu cũng lạnh nhạt buông mắt xuống, tay nắm dây cương, cưỡi tuấn mã rời khỏi sân đấu.

      đài cao, tầm mắt của mấy quý nữ đều dừng lại người Đề Kiêu.

      Tần Vương điện hạ trẻ tuổi tuấn, là đối tượng mà thiên tử cũng kiêng dè. Trước mặt Hoàng đế quỳ xuống, Thái Tử tôn quý cũng hết sức kính nể ngài. Lúc Tần vương xuất , tất cả thiếu niên quý tộc đều mờ nhạt ảm đạm, cái này khiến các nàng làm sao có thể động lòng?

      Chẳng qua là nghe Tần vương gần nữ sắc, trời sinh tính tình lãnh đạm, sợ là trêu chọc được.

      khắc đồng hồ sau, Tần Vương điện hạ gần nữ sắc thay đổi áo bào, sắc mặt lạnh băng, chỉ kém phân phó người tóm Diệp Ly Châu qua đây dạy dỗ trận.

      Thái Tử Triệu Quân tới, : "Cậu, kế tiếp, cậu ra sân nữa ạ?"

      Đề Kiêu gật đầu, : "Triệu Dật bị mất mặt, lát nữa nếu người của xuống tay nặng với cháu, cần nể nang, lấy mạng của bọn họ cũng sao. Ta tự nhiên có thể cho cháu toàn vẹn trở về."

      Triệu Quân văn võ song toàn giống phần lớn con cháu trong hoàng tộc, võ công của được Đề Kiêu chỉ bảo, cao hơn bạn cùng lứa đoạn.

      Bình thường Triệu Quân dễ dàng bị phe của Hoàng đế và Nhị hoàng tử chèn ép phải chịu uất ức, nhưng nay có Đề Kiêu trấn thủ, cũng cần kiêng kỵ quá nhiều.

      Bình thường Đề Kiêu lạnh như băng rất ít mở miệng, nhưng vừa lên tiếng, đen cũng có thể bị thành trắng.

      Triệu Quân chắp tay, khom lưng : "Cháu hiểu, cậu, cháu ra ngoài trước, cậu ở chỗ này nghỉ ngơi lát ."

      Đề Kiêu uống trà, nhưng trong đầu tự chủ mà lên khuôn mặt tuyệt mỹ của Diệp Ly Châu.

      Tiểu nữ này.

      Là nàng quá mức quyến rũ, hay là đủ định lực đây?

      Đề Kiêu ở phòng trong, cách tấm bình phong, nghe thấy tiếng bước chân.

      Lan Hinh bên người Hoàng hậu : "Người của Thái Tử điện hạ , gian phòng này luôn có người, Diệp tiểu thư, thể lực của ngài chống đỡ nổi nữa, có thể dựa lên giường mềm nghỉ ngơi lát."

      Đề Kiêu híp mắt.

      Diệp Ly Châu vốn ngồi bên cạnh Thịnh quý phi, từ lúc thấy Đề Kiêu, lồng ngực của nàng lại càng nặng trĩu, hoàng hậu biết nàng chống đỡ được nữa, phân phó cung nữ đưa nàng nghỉ ngơi lát.

      Kết quả là tới bên này.

      Sau khi Diệp Ly Châu bước vào căn phòng này, liền cảm thấy thân thể trở nên khá hơn rất nhiều. Nàng ngồi lên giường mềm, chiếc bàn có đặt mấy quyển sách, Diệp Ly Châu tiện tay cầm quyển, cởi giầy thêu nằm nghiêng đọc sách.

      Nha hoàn nàng mang theo người đều bị Lan Hinh điều ra bên ngoài, nếu Diệp Ly Châu cần gì, lập tức rung chuông gọi các nàng tiến vào là được.

      Bởi vì trời nóng, Diệp Ly Châu mặc áo lụa giống như trước, tầng tầng lớp lớp áo lụa, mỗi tầng đều mỏng như cánh ve, nhưng cổ áo của nàng chồng chất, lộ ra xương quai xanh, lộ cổ, vẫn kín đáo che đến tận dưới cằm.

      Diệp Ly Châu giống như con mèo duỗi người cái, lật tập thơ trong tay, thỉnh thoảng lẩm bẩm đọc mấy câu trong đó: "Tương tư đêm hoa mai nở..."*

      Lúc này, nàng nghe được tiếng khớp ngón tay khẽ gõ mặt bàn.

      Diệp Ly Châu: "? ? ?"

      Nàng ngồi dậy, trong bình phong ra người.

      Là người đàn ông ngày hôm qua.

      Diệp Ly Châu trợn tròn mắt, sao lại gặp nữa rồi? Hơn nữa, sao lại ra từ bên trong?

      Lẽ nào, trước khi nàng vào, ở ngay bên trong?

      Trong con ngươi của nàng chứa đầm nước động lòng người, tự nhiên mang theo đoạn tình cảm, điểm chu sa ấn đường càng lộ ra tinh khiết lại quyến rũ của nàng. Bởi vì giật mình, đôi môi hồng phấn của Diệp Ly Châu hơi hé mở, thoáng lộ ra hàm răng trắng muốt.

      Đề Kiêu : "Tương tư đêm hoa mai nở, câu sau là gì?"

      Diệp Ly Châu lên tiếng.

      Đôi mắt sâu thẳm hẹp dài của Đề Kiêu đánh giá Diệp Ly Châu phen từ xuống dưới: "Đây vốn là chỗ ta nghỉ ngơi."

      Diệp Ly Châu lúc này mới : "Xin lỗi, người của Thái Tử dẫn ta tới, có lẽ là bọn họ nhầm rồi, ta đây liền ngay."

      " cần." Đề Kiêu , "Nàng là yếu đuối, đừng lại nữa, ở chỗ này nghỉ ngơi ."

      Diệp Ly Châu vốn đứng dậy, nghe được câu mệnh lệnh "Ở chỗ này nghỉ ngơi" của Đề Kiêu, sống lưng có chút cứng đờ.

      Đề Kiêu dường như trời sinh chính là người đứng ở phía ra lệnh, con mắt lạnh buốt, khuôn mặt khôi ngô lộ ra biểu cảm gì khác, khiến người ta sinh ra rất nhiều kính nể.

      Lúc Đề Kiêu quét mắt qua Diệp Ly Châu, từ đáy lòng Diệp Ly Châu có cảm giác run cầm cập. Cảm giác này, giống như là bị con mãnh thú ăn thịt theo dõi vậy.

      Nàng quá mức nhu mì, nhiều năm như vậy hề gặp đàn ông, tự nhiên cũng hiểu, ánh mắt của Đề Kiêu là mang theo ý tứ xâm lược.

      Đó cũng phải là chán ghét, mà là muốn phá hủy ăn vào bụng, muốn chiếm giữ.

      Chính là bởi vì hiểu, Diệp Ly Châu lầm tưởng rằng Đề Kiêu ghét nàng, cho nên mới nhìn nàng như vậy.

      Diệp Ly Châu lại ngồi xuống, bởi vì vừa nằm nghiêng, cây trâm có chút xiêu vẹo, tóc nàng như mây, nửa tản mát rơi xuống, mềm mại phủ bờ vai.

      Nàng cuốn nắm tóc đen, cắn cắn ngọn tóc, tiếp tục xem tập thơ tay.

      Trong mắt đều là chữ, nhưng trong đầu Diệp Ly Châu lại chữ nào.

      Nàng cảm thấy thân thể mình bây giờ rất khỏe.

      Đầu cũng đau, ngực cũng có cảm giác bức bối như trước nữa, hai chân cũng cảm thấy đặc biệt nặng nề.

      Lần trước thân thể khá lên, lần trước nữa thân thể khá lên, hình như đều là bởi vì đụng phải người đàn ông này.

      Chẳng lẽ bởi vì người đàn ông này có số mạng tốt dương khí thịnh, tai hoạ nào dám quấy rầy?

      Diệp Ly Châu từng láng máng nghe Ngộ Tâm sư thái qua. Ngộ Tâm sư thái , nàng muốn xuống tóc làm ni , vậy cũng chỉ có thể trở về thế tục, nếu may mắn, gặp được quý nhân phúc lớn mạng lớn, trái lại có thể giúp nàng chút.

      Diệp Ly Châu nhịn được thoáng liếc nhìn Đề Kiêu.

      nhìn lần thứ nhất, liền muốn nhìn lần thứ hai.

      Đề Kiêu ở ngay bên cái bàn gỗ lim gần đó, trong tay cầm cái sổ con. Ngũ quan cực kỳ sâu sắc lập thể, sống mũi cao thẳng như ngọn núi vậy, cánh môi rất mỏng, thoạt nhìn cũng rất lạnh lùng. Ngón tay thon dài của nắm lấy sổ con, tư thế tùy tiện mà cao quý. Có thể nhìn ra, người đàn ông này có địa vị cao, sống trong nhung lụa.

      Ánh mắt của Đề Kiêu rời khỏi sổ con, chỉ cười lạnh tiếng: "Thích nhìn chằm chằm đàn ông như vậy sao?"

      Diệp Ly Châu kinh ngạc thu hồi ánh mắt: "Xin, xin lỗi..."

      Trong nháy mắt sau đó, Đề Kiêu đến trước mặt Diệp Ly Châu, nàng cũng biết, động tác của người đàn ông này sao có thể nhanh như vậy.

      Nàng có chút căng thẳng: "Đại nhân, mới vừa rồi là ta nên nhìn trộm ngài..."

      Theo tiếp cận của Đề Kiêu, Diệp Ly Châu càng có cảm giác mình như là con cá ngâm trong nước, hô hấp cũng thông thuận hơn rất nhiều.

      Đề Kiêu lấy cây trâm tuột xuống đến nửa của nàng, đặt vào trong tay nàng, giọng cực lạnh nhạt: "Sửa sang lại tóc nàng."

      Mái tóc đen của Diệp Ly Châu như mây, nhiều như vậy, dày như vậy, khiến tâm phiền ý loạn.

      Nàng ngẩng đầu, hai tròng mắt hàm chứa ánh nước trong suốt, khe khẽ "A" tiếng.

      Diệp Ly Châu xác định rồi, người đàn ông này là quý nhân, có thể khiến thân thể nàng khỏe hơn.

      Nhưng là, xem ra quý nhân rất ghét nàng.

      Diệp Ly Châu cụp mắt xuống, khẽ: "Mới vừa rồi thấy đại nhân cưỡi ngựa bắn cung, trong luyện võ trường, phong thái của đại nhân đè ép rất nhiều người."

      Đề Kiêu nghe tiểu mỹ nhân tâng bốc mình, vẫn như cũ duy trì vẻ cao ngạo lạnh lùng trước sau như : "Ừ."

      Diệp Ly Châu cầm cây trâm trong tay, định cài trâm lên tóc. Tóc nàng vừa dày vừa nhiều, trâm ngọc quá trơn, thể cài lên được.

      Đề Kiêu cau mày, bỗng nhiên cầm lấy cây trâm ngọc từ trong tay nàng.

      quanh năm cầm đao cưỡi ngựa, ngón tay thô ráp, da thịt Diệp Ly Châu cực kỳ mềm mại, lúc tiếp xúc với , cả người tê dại khác thường.

      Rất thoải mái.

      Nàng bất giác mê mẩn, ngước mắt lên nhìn Đề Kiêu.

      Đôi mắt của Diệp Ly Châu quá quyến rũ, dáng mắt chính là hình hoa đào câu hồn đoạt phách, dù cho đáy mắt trong veo, cũng luôn cho người ta loại cảm giác đa tình tràn lan. Tiểu mỹ nhân vừa thanh thuần vừa quyến rũ như vậy nhìn người đàn ông, mặc cho là ai, cũng rất khó mà động lòng.

      Con ngươi của Đề Kiêu tối sầm lại.

      Diệp Ly Châu nhận ra thất lễ của mình, vội vàng thu lại ánh mắt.

      Nàng cúi đầu, đột nhiên nhớ tới việc hôm qua Đề Kiêu bắt mạch cho nàng, khi tay chạm qua cổ tay nàng, nàng cũng là thoải mái như vậy.

      Diệp Ly Châu có chút hổ thẹn, dù sao, thân là nương chưa chồng, nàng nên tiếp xúc như vậy với đàn ông. Nhưng cái cảm giác này, lâng lâng, cả người tê dại ... bị bệnh mười mấy năm xưa nay Diệp Ly Châu chưa từng được cảm nhận.

      Nàng nỗ lực để nét mặt mình khôi phục lại vẻ quạnh quẽ vốn có, cái chớp mắt sau, mái tóc bị Đề Kiêu nắm trong lòng bàn tay.

      Đề Kiêu cầm trong tay cây trâm của Diệp Ly Châu, cố định mái tóc dài cho nàng.

      Ngón tay của thon dài, cực kỳ linh hoạt.

      Diệp Ly Châu : "Tạ ơn đại nhân."

      "Nam nữ thụ thụ bất thân." Đề Kiêu cảm thấy, có vài đạo lý vẫn là để tiểu nữ thiếu quy củ này biết, tránh cho ngày nào đó nàng cũng thế này, để người đàn ông khác vấn tóc cho nàng, "Sau này chớ để đàn ông con trai đụng vào tóc của nàng."

      Diệp Ly Châu bình thường phải là lỗ mãng.

      Nàng cũng cảm thấy, ở trước mặt Đề Kiêu, bản thân hình như có chút xíu tùy tiện, lại cự tuyệt gần gũi của .

      Thế nhưng, Đề Kiêu là quý nhân, Diệp Ly Châu từ chối được. Dù cho trong đầu muốn cự tuyệt, thân thể cũng cự tuyệt được.

      Nàng cúi đầu "dạ" tiếng.

      Lúc này, Diệp Ly Châu ngồi xổm giường , áo lụa tuy có vài phần lộn xộn, nhưng vẫn phóng khoáng như trước, mái tóc dài nửa buộc nửa thả, bờ vai bé, vòng eo mảnh khảnh, Đề Kiêu đứng ở cao nhìn xuống nàng.

      biết, tối nay lại được ngủ ngon rồi.

      bàn có nước trà, Đề Kiêu : "Trà."

      Diệp Ly Châu ngâm cho ly trà, nước trà là nước lạnh, Kim đàn lưỡi tước, nước trà trong suốt màu xanh biếc, Đề Kiêu nhấp ngụm.

      cảm thấy sắc mặt của Diệp Ly Châu còn tái nhợt như trước kia.

      Hôm nay nàng thoa chút phấn mỏng, cánh môi cũng có hơi đỏ. Cánh môi của Diệp Ly Châu luôn ẩm ướt lại đầy đặn, giống như cánh hoa lúc sớm tinh mơ mang theo sương sớm vậy.

      Chẳng biết trằn trọc hấp thu, có thể nếm được ngọt ngào thế nào.

      Trà ngon cần tỉ mỉ thưởng thức, Đề Kiêu lại đem nước trà uống hơi cạn sạch.

      đặt chén trà xuống, rồi : "Ta trước."

      Do dự chút, Diệp Ly Châu : "Ta là Diệp Ly Châu."

      Nếu có ý, Diệp Ly Châu muốn người đàn ông này tới Diệp phủ.

      Người từng nếm qua rượu ngon tinh khiết nhất, uống nổi rượu mạnh bình thường nữa, nếm trải qua mùi vị khỏe mạnh, tự nhiên cũng muốn triền miên giường bệnh nữa.

      Cảm giác bị bệnh quá thống khổ.

      Dù cho người này chán ghét nàng, đối xử lạnh nhạt với nàng, nàng cũng muốn tận lực giao hảo với , ngộ nhỡ may mắn chút, có thể trở thành huynh muội kết nghĩa gì đó với người này sao.

      ---------------------
      * Tương tư đêm hoa mai nở, bóng lay cửa sổ ngỡ đâu bóng nàng.
      (Nhớ ai – Lư Đồng)

    2. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 18:
      /fb: dot.chay.lang.man/

      "Diệp Ly Châu."

      Người đàn ông cao to tuấn ở trước mặt mặc áo bào màu đen, chất liệu của áo bào nhìn qua cực kỳ quý giá, hoa văn chìm lúc lúc , giống như sóng nước.

      Diệp Ly Châu thấy mặt mày của người đàn ông vẫn lạnh nhạt như trước, hình như hoàn toàn để ở trong lòng, chỉ khe khẽ thốt ra tên của nàng, quay người lại, dường như liền có thể quên hết sạch.

      Diệp Ly Châu sợ người này vừa quay đầu là quên mất nàng. Nàng ngẩng mặt, đôi mắt si mê chăm chú nhìn , giọng rất khẽ: "Là Ly Châu trong đài sen điểm sương tựa Ly Châu."

      Đề Kiêu : "Nhớ rồi."

      Diệp Ly Châu khẽ mỉm cười.

      Đề Kiêu xoay người rời .

      Theo bóng dáng xa, Diệp Ly Châu cảm thấy cái cảm giác nặng nề vô lực đó lại quay trở lại người mình.

      Đúng là Đề Kiêu ảnh hưởng đến nàng.

      Diệp Ly Châu dựa lên gối mềm, nâng tay ấn lên huyệt Thái Dương. Nàng có chút buồn ngủ, ý thức càng ngày càng mê man, cuối cùng nặng nề ngủ thiếp .

      Sau khi tỉnh lại, nàng rung chuông, Ngọc Sa từ căn phòng cách vách vào hầu hạ nàng sửa sang lại dung nhan.

      Diệp Ly Châu mệt mỏi nhìn cái gương: "Giờ nào rồi? Phải chăng là nên quay về rồi?"

      Ngọc Sa : "Giờ Ngọ (11h) còn có bữa tiệc, ở ngay trong cung Chiêu Dương, chờ người và các nương nương ăn cơm xong, là có thể về rồi. Mới vừa nãy Lan Hinh có việc rời , nàng cho nô tỳ đường tới cung Chiêu Dương, tiểu thư, chúng ta có thể ngồi xe đến Ngự hoa viên, rồi vòng qua từ bên đó."

      Diệp Ly Châu gật đầu.

      Lúc đến Ngự hoa viên, Diệp Ly Châu xuống khỏi xe kéo, Ngọc Sa đỡ lấy cánh tay của nàng, : "Công tử vẫn ở cùng chỗ với Thịnh quý phi. Xem ra Thịnh quý phi rất thích công tử."

      Diệp Gia Hữu thông minh lanh lợi, người lớn đều thích những đứa bé như vậy.

      Thế nhưng, Diệp Ly Châu lại cho là Thịnh quý phi lòng quý mến Diệp Gia Hữu.

      E rằng bà ta xem Diệp Gia Hữu như quân cờ.

      đường, Diệp Ly Châu nghe được giọng vừa xa lạ vừa quen thuộc: "Diệp nương."

      Nàng chậm rãi xoay người lại, là Nhị hoàng tử Triệu Dật.

      Hôm nay hung hăng ngã xuống từ lưng ngựa, may là bản lĩnh của tệ, bị thương quá nặng, chỉ bị cọ xát ra mấy vết máu, lúc này có thể lại bình thường.

      Diệp Ly Châu hành lễ: "Nhị hoàng tử điện hạ."

      Bên môi Triệu Dật lên nụ cười gượng: " việc ngày hôm nay khiến Diệp nương chê cười rồi."

      Diệp Ly Châu : "Là con ngựa can trường khó thuần phục, điện hạ chớ để ở trong lòng mới phải."

      Lời nàng xem ra rất ấm áp dịu dàng, nhưng Triệu Dật nhìn ra được, Diệp Ly Châu có cảm tình gì với , thậm chí nàng còn theo bản năng lui về sau chút.

      Triệu Dật thấp giọng : "Ta là sợ nàng để ở trong lòng."

      Thiếu niên tận lực đè thấp giọng, giọng vốn trong trẻo hiểu sao nhiều thêm mấy phần thô ráp: "Diệp nương, sau khi ra từ luyện võ trường, trong lòng ta vẫn luôn khó chịu."

      , mỗi người trong hoàng thất đều có dáng dấp thanh tú. Vóc dáng Triệu Dật thon dài, thẳng tắp như cây tùng, bởi vì thân phận cao quý, bản thân tự có khí chất riêng. giống Thái Tử, Thái Tử dịu dàng tao nhã mà dí dỏm, trong dung mạo của Triệu Dật lại có phần tà khí.

      Diệp Ly Châu hiển nhiên là hiểu vì sao Triệu Dật ra vẻ đáng thương như vậy trước mặt nàng. xem nàng như bé vừa bị dụ dỗ là cư xử bốc đồng vậy.

      Mặc dù Diệp Ly Châu chưa gặp qua quá nhiều người, chưa từng gặp quá nhiều việc, nhưng nàng có thể nhận được cục diện.

      Đáy lòng nàng thầm cảm thấy trào phúng, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên như cũ: "Có lẽ tổn thương tới lồng ngực, đáy lòng khó chịu nên để thái y nhìn xem. Nhị hoàng tử, hoàng hậu bên đó còn chờ, thần nữ xin lỗi tiếp chuyện được nữa."

      Triệu Dật thấy ý tứ trong lời của mình đều lộ ra ràng như thế, mà Diệp Ly Châu vẫn lạnh nóng, ngoài mặt cũng có chút qua nổi.

      Triệu Dật tiến lên bước: "Diệp nương, ngày khác. . ."

      Diệp Ly Châu lui về sau hai bước: "Nhị hoàng tử, xin tự trọng."

      Nét dịu dàng mặt nàng giảm mấy phần.

      ràng là bé rất tuổi, thoạt nhìn yếu đuối, mềm mại đến mức có thể bị người tay bóp nát, lúc này lại lạnh tanh nhìn về phía Triệu Dật.

      Diệp Ly Châu tin Phật, mặc dù làm được lục căn thanh tịnh, thất tình lục dục đều còn đó, nhưng nàng nhìn qua lại như người nhiễm tình cảm phàm tục: "Nam nữ thụ thụ bất thân, ngài vượt quá giới hạn rồi."

      cam lòng cùng tức giận trong lòng Triệu Dật cũng phai nhạt.

      nhìn Diệp Ly Châu lần nữa.

      Lúc trước chỉ cảm thấy là mỹ nhân khuynh thành, giai nhân hiếm thấy, nhưng phụ nữ xinh đẹp nữa, cũng phải gục đổ bởi quyền thế, phải dựa vào đàn ông như mà sống, huống chi, Diệp Ly Châu lớn lên trong chùa miếu ở thôn quê, ắt hẳn có kiến thức lại có tầm mắt hạn hẹp.

      Nhưng ngay lúc này, tính tình nàng lãnh đạm, thuần khiết như thần nữ, trong mắt có dục vọng, có xảo trá.

      Triệu Dật chắp tay: "Là ta thiếu lễ phép."

      Diệp Ly Châu có tự trọng, cũng phải cho nàng tôn trọng.

      Diệp Ly Châu nhàng lắc đầu, rồi xoay người rời .

      Đợi sau khi Diệp Ly Châu khỏi, sắc mặt Triệu Dật mới lạnh , : "Ra ."

      Trong nhánh cây mây cành lá rậm rạp um tùm gần đó thế mà ra thiếu nữ mặc trang phục gấm hoa lộng lẫy.

      Thiếu nữ chính là Đại tiểu thư Trịnh Nhân Nhi của phủ Tuyên Uy Tướng quân.

      Tuyên Uy Tướng quân xuất thân thấp hèn, được Hoàng đế cất nhắc mới có địa vị ngày hôm nay, bởi vậy, ông ta trung thành và tận tâm với hoàng đế. Hoàng đế thiên vị Nhị hoàng tử, Tuyên Uy Tướng quân liền trở thành người của Nhị hoàng tử, nhưng Triệu Dật lo lắng Tuyên Uy Tướng quân ngày nào đó trung thành nữa, vẫn luôn muốn dùng cái gì đó để lôi kéo ông ta, cho nên rất ôn hòa với những người bên cạnh Tuyên Uy Tướng quân.

      Chỉ là Trịnh Nhân Nhi hiểu lầm Triệu Dật, vẫn luôn cho là thái độ của Triệu Dật tốt chính là thích nàng ta. Triệu Dật biết Trịnh Nhân Nhi phải người hiền lành, tùy tiện giải thích chỉ khiến nàng ta thẹn quá hóa giận, nên vẫn cứ để cho nàng ta tiếp tục hiểu lầm.

      Trước khi Diệp Ly Châu trở về, Trịnh Nhân Nhi vẫn cho rằng bản thân đặc biệt, bây giờ thấy Triệu Dật lại sáp đến trước mặt Diệp Ly Châu, hơn nữa còn muốn thân thiết hơn ở trước mặt nàng ta, sắc mặt Trịnh Nhân Nhi tức khắc tái xanh.

      Cho dù nàng ta treo Triệu Dật, cũng cho Triệu Dật câu trả lời ràng, Triệu Dật cũng nên lấy lòng người phụ nữ khác.

      Mới vừa rồi trong sân tập võ, Trịnh Nhân Nhi lần đầu nhìn thấy Đề Kiêu. Đề Kiêu tôn quý phi phàm, giống với đám đàn ông con trai thông thường, Trịnh Nhân Nhi vừa gặp ái mộ. Nàng ta hỏi thăm được Đề Kiêu tới bên này, liền vội vàng tới, ngờ lại bắt gặp Diệp Ly Châu và Triệu Dật trò chuyện.

      Triệu Dật : "Trịnh tiểu thư, nàng nghe lén?"

      Trịnh Nhân Nhi : "Chỉ là trong lúc vô ý bắt gặp thôi, cũng có nghe trộm, người vừa rồi là thiên kim Diệp phủ sao?"

      Triệu Dật biết tính tình của Trịnh Nhân Nhi. Trịnh Nhân Nhi tham hư vinh lại máu lạnh, lòng đố kỵ cực mạnh. Bất kể là ai, nàng ta đều phải chèn ép phen, bình thường Triệu Dật đối xử tốt với Trịnh Nhân Nhi, chẳng qua là nể mặt Tuyên Uy Tướng quân mà thôi.

      Triệu Dật thầm tính toán.

      trái lại muốn lợi dụng Trịnh Nhân Nhi.

      Trịnh Nhân Nhi chịu được nhất chính là nghe người khác tốt hơn nàng ta. Lòng dạ nàng ta thâm sâu khó lường, những quý nữ có thân phận hay địa vị gần như nàng ta đều từng bị nàng ta chèn ép.

      Nếu lợi dụng Trịnh Nhân Nhi để chèn ép Diệp Ly Châu, rồi lại chạy tới làm hùng cứu mỹ nhân. . .

      Triệu Dật : "Đúng là tiểu thư Diệp phủ, tên là Diệp Ly Châu, tính tình nhưng ra trang nghiêm, so với đa số quý nữ trong kinh thành cũng quy củ hơn. Quý phi và Hoàng hậu đều rất quý mến nàng."

      Trịnh Nhân Nhi tức khắc vui, bởi vì Triệu Dật trước giờ chưa từng khen nàng ta như vậy.

      Nàng ta cười lạnh tiếng, rồi : "Thảo nào điện hạ chuyện với nàng ta dịu dàng như vậy, bình thường nào có ai có mặt mũi, có thể được sắc mặt tốt của Nhị hoàng tử chứ."

      Trịnh Nhân Nhi quen giọng điệu quái gở, Triệu Dật lại ghét nàng ta ở điểm này. Nhưng trước mắt, Triệu Dật cũng tỏ vẻ gì.

      Lúc này, Trịnh Nhân Nhi nhanh như gió quét mắt qua, nét mặt thay đổi lần nữa.

      Cách mấy bụi cây cỏ, Trịnh Nhân Nhi nhìn thấy Đề Kiêu dẫn theo thủ hạ tới.

      Nàng ta chợt đỏ mặt, lại muốn lấp liếm chút trước mặt Triệu Dật: "Nhị hoàng tử điện hạ, thời gian còn sớm nữa, thần nữ cáo lui trước."
      Last edited: 28/2/20

    3. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 19:
      /fb: dot.chay.lang.man/

      Triệu Dật là người thông minh bực nào, tìm đường sống trong kẽ hở dưới áp bức của Hoàng hậu và Thái Tử, hễ là vụng về chút, bị Đề hoàng hậu sát hại mà thần biết quỷ hay rồi.

      Vừa nhìn sắc mặt của Trịnh Nhân Nhi là Triệu Dật biết có điều mờ ám.

      Triệu Dật thể nhìn thấy Đề Kiêu tới, tỉnh bơ, trì hoãn chút rồi mới : "Trịnh tiểu thư đường cẩn thận."

      Bởi vì người có vết thương , gã ác ôn Đề Kiêu đó còn ở trong cung, Triệu Dật cũng muốn nghỉ trước, lại thay thêm lần thuốc nữa. Hôm nay, con ngựa mà cưỡi tự dưng nổi điên, chắc chắn là Hoàng hậu động tay, Triệu Dật cũng muốn phái người thăm dò phen.

      Trịnh Nhân Nhi chờ Triệu Dật quay đầu khuất, lúc này mới nhấc váy, vội vàng vòng theo đường tắt đuổi theo Đề Kiêu.

      Nàng ta xuất thân danh môn, cha là tướng quân, nên đặc biệt thích những người đàn ông có vũ lực cao cường. tại đàn ông con trai trong kinh thành quá mức nho nhã hiền lành. Trịnh Nhân Nhi lại thích kiểu người có thân hình cao to, mặt mũi khôi ngô sáng sủa như Đề Kiêu. Kiểu người này, vừa nhìn là có cảm giác an toàn.

      Hơn nữa, thân phận của Đề Kiêu tôn quý biết bao... là Tần vương, người gặp được thiên tử cũng cần hành lễ đó.

      Trong số các Vương gia khác họ, kể ra Đề Kiêu là lợi hại nhất.

      Trịnh Nhân Nhi có tính tình gan dạ hoạt bát, nàng ta biết, chỉ có người con thông minh dũng mãnh như mình mới có thể xứng đôi với Đề Kiêu. Đám quý nữ nhà quyền quý trong kinh thành chỉ biết ngấm ngầm mưu tính, đâu có thể sánh được với phóng khoáng, nhiệt tình của nàng ta. Kiểu đàn ông có quyết đoán, có dã tâm giống như Đề Kiêu, bên người nên sánh đôi với người vợ có tài có đức như nàng ta.

      Nàng ta đường vòng, rất nhanh chạm mặt Đề Kiêu.

      kiện ngày hôm nay rất theo quy củ, Hoàng hậu và Quý phi đều có mặt, Trịnh Nhân Nhi mặc thân đỏ chót, tươi đẹp loá mắt, hơn nữa mặt mũi nàng ta sinh động, đôi mắt lấp lánh vô cùng hoạt bát, quả thực là thu hút ánh mắt người khác.

      Trịnh Nhân Nhi vốn tưởng rằng lúc hai người giáp mặt, Đề Kiêu chú ý đến mình.

      Dù sao dung mạo của Trịnh Nhân Nhi xuất chúng, quý nữ kinh thành cũng còn ai nổi bật hơn nàng ta nữa.

      Thế nhưng, Đề Kiêu cũng chẳng cả dừng lại, cứ tiếp tục về phía trước.

      Trịnh Nhân Nhi cam lòng, nàng ta hô lên tiếng: "Ra mắt Tần Vương điện hạ."

      Đề Kiêu lạnh nhạt "Ừ" tiếng, cũng để ý tới nàng ta, tiếp tục về phía trước.

      Trịnh Nhân Nhi theo: "Tần Vương điện hạ, cha tôi là Tuyên Uy Tướng Quân, ông vẫn luôn rất ngưỡng mộ ngài, lần này ngài tới kinh thành, biết có thời gian tới hàn xá làm khách hay ạ?"

      "Tuyên Uy Tướng Quân?" Đề Kiêu đứng lại, thoáng liếc nhìn Trịnh Nhân Nhi.

      Là nữ, con nhóc con.

      mặt Trịnh Nhân Nhi lên sắc đỏ nhàn nhạt: "Tôi là đích nữ của phủ Tướng quân, tôi thường nghe cha và cả nhắc tới ngài."

      Tuyên Uy Tướng Quân Trịnh Hồng là người của Nhị hoàng tử, trung thành và tận tâm với Hoàng đế và Triệu Dật, trong nhà thường nhắc tới Đề Kiêu sao?

      Sợ là lúc nào cũng muốn đối phó Đề Kiêu.

      Đề Kiêu : "Nếu có chuyện quan trọng, bản vương tự tới phủ tướng quân thăm hỏi."

      Trịnh Nhân Nhi còn muốn thêm gì đó nữa, nhưng Đề Kiêu lên trước rồi, nàng ta còn chưa tiến lên, hai thị vệ sau lưng Đề Kiêu khẽ chạm vào bội kiếm bên hông, ngăn cản nàng ta tiếp.

      Tiếng kiếm va leng keng, hù Trịnh Nhân Nhi trợn tròn mắt, nàng ta lui về sau hai bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần vương xa.

      Trịnh Nhân Nhi tiu nghỉu như mất mát thứ gì, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt.

      Nàng ta rốt cuộc nhìn ra, nhiều năm như vậy Đề Kiêu chưa thành thân, chưa lấy vợ, gần nữ sắc, e là phân biệt được phụ nữ đẹp hay xấu.

      Nàng ta từng nghe về đủ loại tích của Đề Kiêu, người đàn ông này, xuất sắc nhất phải là tướng mạo.

      Trước đây Địch Nhung xâm phạm biên cảnh Yến triều, Địch Nhung binh hùng tướng mạnh, râu vàng mắt xanh, người người đều dũng mãnh bạo ngược, quấy nhiễu Yến triều nhiều năm, chém giết con dân Yến triều, cướp đoạt phụ nữ, đáng hận nhất chính là cướp đoạt hàng trăm trẻ em ở biên cảnh để moi tim tế tự.

      Võ tướng trong triều đều có cách nào làm gì bọn họ. Đề Kiêu tuổi còn trẻ mang binh đánh giặc, nổi danh nhất là lần chiến dịch, Đề Kiêu đốt cháy 13 tòa thành của Địch Nhung, giết hàng loạt mấy vạn Địch Nhung, rửa sạch nỗi nhục trước kia, báo thù cho vô số người dân Yến triều mất mạng, điều này khiến Địch Nhung nghe tin sợ mất mật, đưa thư cầu hoà tới, cắt đất bồi thường xin khoan dung.

      Đàn ông như vậy, Trịnh Nhân Nhi sao có thể ái mộ.

      Lúc này hấp dẫn được Đề Kiêu, Trịnh Nhân Nhi cũng gấp, xinh đẹp đứng đầu kinh thành như nàng ta, Đề Kiêu cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn thêm cái, càng cần nhắc tới người khác.

      Lúc Trịnh Nhân Nhi đến cung Chiêu Dương, mọi người gần như ngồi vào chỗ rồi. Diệp Ly Châu ngồi bên cạnh Hoàng hậu, bên kia là Nhị công chúa, Tam công chúa, Tứ công chúa và Ngũ công chúa ngồi. Lục công chúa tuổi, còn quấn tã, nên được ôm tới.

      Diệp Ly Châu cách Trịnh Nhân Nhi quá xa, đến cả cơ hội để hỏi mấy câu nàng ta cũng có.

      Trong lòng Trịnh Nhân Nhi vẫn chán ghét như trước, cảm thấy là Diệp Ly Châu mê hoặc Triệu Dật.

      Dù cho Trịnh Nhân Nhi bây giờ ái mộ Đề Kiêu, cũng mong muốn người từng ái mộ mình thay lòng.

      Nàng ta nhìn về phía Diệp Ly Châu, cười : "Lần đầu gặp Diệp nương, nhưng ra rất lạ mắt, trước kia tôi nghe Diệp nương lớn lên ở trong chùa, chẳng biết Diệp nương có từng đọc sách chăng?"

      Trịnh Nhân Nhi biết, Thịnh quý phi luôn luôn khởi xướng việc con tài mới là đức, Hoàng hậu thiên vị người thông tuệ có tài hoa, mặc kệ Diệp Ly Châu thế nào, chung quy khiến người trong đó vui.

      Diệp Ly Châu : "Trụ trì trong chùa mỗi ngày đều dạy học, thân thể tôi ốm yếu thể học lâu, thỉnh thoảng có nghe giảng chút, chỉ nhớ ít mà thôi."

      Những lời này của nàng nửa nửa giả, như là khiêm tốn, cũng giống như mình hiểu mấy thứ này cho lắm. Thịnh quý phi và Đề hoàng hậu đều cảm thấy phản cảm.

      Trịnh Nhân Nhi nghe xong những lời Diệp Ly Châu , nổi lên cảnh giác, xem Diệp Ly Châu là cường địch.

      Dung mạo của Diệp Ly Châu ở nàng ta, ăn trôi chảy đến giọt nước lọt, phải là cái loại vụng về dễ đối phó.

      Mọi chuyện Trịnh Nhân Nhi đều muốn đè lên đầu người ta, tự nhiên muốn có danh tiếng nổi bật hơn Diệp Ly Châu.

      Diệp Ly Châu trái lại hề đặt Trịnh Nhân Nhi ở trong lòng.

      Tâm của nàng vẫn luôn ở chỗ này.

      Từ lúc Đề Kiêu rời , thân thể Diệp Ly Châu lại mệt mỏi rã rời giống như lúc trước, tay nàng khẽ chạm vào đầu ngón tay của mình, chỗ đó từng được Đề Kiêu chạm qua.

      Cái cảm giác tê dại đó lại lần nữa quanh quẩn trong lòng, Diệp Ly Châu biết, nàng mê đắm cảm giác này.

      Tuy rằng người đàn ông đó phải người tốt.

      Nhưng cảm giác mà mang tới, lại là cảm giác cực tốt.

      A, khi nào có thể gặp lại lần nữa đây?

      Trịnh Nhân Nhi vẫn luôn len lén quan sát Diệp Ly Châu, nàng ta thấy Diệp Ly Châu hơi thất thần, biết là nghĩ gì. Nhìn càng lâu, Trịnh Nhân Nhi nhận ra Diệp Ly Châu càng xinh đẹp.

      Từ góc độ của nàng ta, có thể nhìn thấy khuôn mặt kiều mị của Diệp Ly Châu, vòng eo thon thả, bộ ngực thiếu nữ cũng rất đẹp, độ cong mềm mại lại nở nang.

      Trong lòng Trịnh Nhân Nhi càng khó chịu.

      Màu da của Diệp Ly Châu trắng hơn nàng ta, vòng eo hơn nàng ta, ít tuổi hơn nàng ta, đến ngực cũng lớn hơn nàng ta.

      Nhận ra có ánh mắt thân thiện, Diệp Ly Châu lấy lại tinh thần, ngước mắt thoáng nhìn Trịnh Nhân Nhi.

      Trịnh Nhân Nhi lạnh mặt đối diện với nàng, trong tay Diệp Ly Châu nâng chén trà, nàng cúi đầu nhấp ngụm, cánh môi ướt át lại đầy đặn, trong nước trà trong suốt trôi nổi lá trà xanh biếc, thấy Trịnh Nhân Nhi lâu mà thu lại tầm mắt, trong lòng Diệp Ly Châu vui, nàng cau mày nhìn Trịnh Nhân Nhi lần nữa.

      Lúc này Trịnh Nhân Nhi mới thu hồi ánh mắt.

      Ăn xong bữa cơm này, Diệp Ly Châu và Diệp Gia Hữu trở về nhà.

      Về đến nhà, Diệp Ly Châu mệt lử, nàng nằm giường, ôm gối đầu lật cái, hàm răng cắn lấy góc của cái gối.

      Luôn nhịn được mà nhớ lại cảm giác khi người đó tới gần mình.

      Cảm giác đó là... quá tuyệt vời.

      Giả dụ cả người đều ngã vào trong lòng , là cảm giác thế nào đây?

      Nghĩ tới cái này, Diệp Ly Châu cảm thấy hổ thẹn trong lòng.

      Nhưng nàng chung quy nhịn được mà nghĩ.

      Nếu cả người đều ở trong lòng , sợ là đến xương cũng đều mềm nhũn nhỉ?

      Trong đầu Diệp Ly Châu từ từ lên khuôn mặt tuấn lãng mà lạnh lùng của người đàn ông, nhớ lại ánh mắt đáng sợ lúc nhìn nàng.

      Ngón tay mảnh khảnh của nàng nắm bên của cái gối, gối mềm là màu vàng ấm, càng tôn thêm vẻ trắng muốt như ngọc của ngón tay nàng.

      Diệp Ly Châu ngẫm nghĩ, nhịn được khẽ rùng mình.

      Giả dụ nàng ngã vào trong lòng , người đó chắc chắn là vẻ mặt lạnh nhạt lại ghét bỏ đẩy nàng ra, sau đó kiên nhẫn mà câu "Nam nữ thụ thụ bất thân" .

      Nhưng là...

      Nàng thực rất muốn tới gần người đàn ông lạnh lùng đó thêm lần nữa.

      Rất muốn, rất muốn.

      Diệp Ly Châu giống như mèo con vụng trộm ăn thịt vậy, khi nếm mùi máu, muốn ăn chay nữa.

      Trong đầu nàng rối bời, cuối cùng, Diệp Ly Châu đem khuôn mặt đỏ ửng vùi vào trong chăn. Nàng cảm thấy suy nghĩ của mình quá mức viển vông, hết thuốc chữa rồi.
      Last edited: 29/2/20

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Hehe, cuối cùng chị ấy "tình trong như mặt ngoài còn e" nhỡ
      mo_hoa thích bài này.

    5. sweet mandy

      sweet mandy New Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      11
      Truyện hay quá nàng @mo_hoa ơi, ủn mông chờ chương kế của nàng nha.
      mo_hoa thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :