1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ly Châu trong Lòng bàn tay (Cổ đại, Sủng)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 8:

      Ô thị dẫn theo đám nha hoàn bà vú về hướng Tĩnh Thủy Hiên, nơi ở của Diệp Ly Châu, được nửa đường vợ của quản gia là Tôn thị tới.

      Tôn thị : "Thưa Thái thái, Lão gia vừa hạ triều trở về, trong cung bên đó truyền đến tin tức, Thái Tử điện hạ và Tần Vương điện hạ sắp tới Diệp phủ, Lan Hinh trong cung Hoàng hậu nương nương cũng tới, ngài chuẩn bị ngay để tiếp đãi trong cung Hoàng hậu ạ."

      Những người khác xem trọng Diệp Phụ An, khi Khương thị còn sống, đám phu nhân trong kinh cùng với quý nhân trong cung đều coi trọng Khương thị. Ô thị xuất thân thấp hèn, là vợ lẽ lên làm vợ cả, tự nhiên được hưởng thụ đãi ngộ của Khương thị. Cũng chỉ ngày lễ ngày tết, mới gặp mặt hoàng hậu lần. Hoàng hậu phái nữ quan trong cung tới, càng là lần đầu tiên.

      Trong tay Ô thị nắm chuỗi tràng hạt, bà ta cười : "Ta vốn định thăm Đại tiểu thư chút. Hôm qua Đại tiểu thư về, còn chưa thấy mặt nàng nữa đấy."

      Tôn thị : "Đại tiểu thư là bậc con cháu, tự nhiên thỉnh an ngài, việc tiếp đón quan trọng hơn, ngài tiếp đãi Lan Hinh trước ạ."

      Ô thị gật đầu, với hai nha hoàn ở sau lưng: "Các ngươi mang điểm tâm tới chỗ Đại tiểu thư, nhớ thay ta hỏi thăm sức khỏe Đại tiểu thư."

      Hai nha hoàn khẽ cúi người, xách theo hộp đựng thức ăn mà , vừa đến Tĩnh Thủy Hiên, các nàng liền gõ cửa viện, bé ló đầu ra.

      Hai nha hoàn : "Thái thái để bọn ta tới thăm Đại tiểu thư. Đại tiểu thư có ở đây ?"

      : "Tiểu thư vừa ăn cơm xong, vào trong vườn tản bộ tiêu cơm rồi, thái thái là có lời gì?"

      Hai nha hoàn nâng hộp thức ăn cầm trong tay lên: "Thái thái để bọn ta đưa tới mấy món điểm tâm, hỏi thăm sức khỏe của tiểu thư chút."

      dẫn hai người bọn họ vào, lấy đĩa bày điểm tâm ra, rồi để nha hoàn mang hộp đựng thức ăn rời .

      Hai nha hoàn này cầm theo hộp đựng thức ăn trống , vừa đường, vừa : "Bọn mình cũng chưa gặp được tiểu thư, vị này đúng là, chẳng nể mặt ai cả. Thái thái là nữ chủ nhân trong nhà đấy, nàng đắc tội Thái thái, trước khi lấy chồng, có thể có tháng ngày tốt gì chứ?"

      người khác : "Ta nghe người ta , thân thể tiểu thư rất kém, chưa đợi được xuất giá chết rồi."

      Vú Trần và Diệp Ly Châu vừa lúc tới chỗ góc quanh, nghe được lời của hai nha hoàn này, vú Trần tức khắc nổi giận, muốn xông tới mắng hai đứa nha hoàn.

      Diệp Ly Châu nhíu mày, nắm lấy ống tay áo của vú Trần: "Vú Trần, thôi ."

      Nàng xoay người, về hướng ngược lại: "Ta vừa về đến Diệp phủ. Diệp phủ vốn yên ổn, bởi vì ta mà bắt đầu nổi lên sóng gió hay."

      Vú Trần theo sau lưng Diệp Ly Châu, bà : "Tiểu thư, người là thiên kim tiểu thư, mới là chủ nhân trong cái nhà này, hai đứa nha hoàn huyên thuyên sau lưng người ta, cắt đầu lưỡi của các nàng cũng quá đáng. Lão gia mà biết, khẳng định cũng đứng về phía người."

      Diệp Ly Châu : "Cha vốn bận rộn, chuyện triều đình khiến ông đủ vất vả rồi, những chuyện nhặt này, cũng cần làm phiền ông phải cân nhắc quyết định. Ai chưa từng bậy ở sau lưng người khác chứ, sai có thể sửa, đầu lưỡi còn mọc lại được nữa. Vú à, cứ bỏ qua cho các nàng lần này , nếu lần sau lại nghe các nàng xấu chủ nhân nữa, trực tiếp đuổi ra khỏi phủ."

      Vú Trần : "Tiểu thư ơi, người theo Ngộ Tâm sư thái lâu quá rồi. Các nàng là người xuất gia, khẳng định mỗi ngày ở bên tai người cái gì mà người xuất gia trong lòng phải khoan dung, nhưng kinh thành lưu hành cái này, sau này người biết thôi."

      Lúc Diệp Ly Châu ở Minh Phật Tự, đều là tự làm mọi việc mình, thực ra nàng cũng quen có đám người vướng chân vướng tay theo bên cạnh.

      đến ngồi xuống trong hoa sảnh, Diệp Ly Châu : "Các ngươi đều quay về , để ta mình yên tĩnh lát."

      Người vừa , bên cạnh trong nháy mắt mát mẻ hơn rất nhiều.

      Trong lòng Diệp Ly Châu cũng biết, nha hoàn đó vừa nãy sai, bệnh của nàng hết phương cứu chữa, trị được nữa rồi. Nàng chưa đợi được người tới cưới chết rồi.

      Nàng mất ngủ, ngủ ngon giấc, dễ giật mình, được hai bước thở dốc, người ngoài , nhưng chính nàng hiểu nhất tình trạng thân thể của mình.

      Diệp Ly Châu ngồi ở trong hoa sảnh, nàng nhìn thấy ở cách đó xa có cái xích đu, nhất thời trong lòng có chút ngứa ngáy, muốn tới ngồi lên xích đu chơi.

      Diệp Ly Châu đứng dậy, lảo đảo qua đó.

      . . .

      Đề Kiêu và Triệu Quân tới phủ Thừa tướng, Diệp Phụ An đương nhiên cười ha hả ra tiếp đón hai người này.

      Trong lòng ông biết Đề Kiêu tám phần mười là muốn Triệu Quân cưới con bảo bối của mình, có mấy lời, Diệp Phụ An muốn ràng trước.

      Triệu Quân, thân là Thái Tử, người kế vị của nước, là nhân vật như lan như ngọc. Người mà quý nữ trong kinh ngưỡng mộ nhất trong lòng chính là . Tuy Diệp Phụ An kết bè kết cánh, nhập bọn với Thái Tử, nhưng ông thể thừa nhận, Thái Tử đúng là rất ưu tú.

      Nhưng người chồng mà Diệp Phụ An muốn tìm cho Diệp Ly Châu, thể quá cường thế. Cường thế quá sợ Diệp Ly Châu chịu ấm ức.

      Diệp Phụ An cần dựa vào con để củng cố quyền thế của gia tộc, Diệp gia là dựa vào đàn ông, qua nhiều năm như vậy, Diệp gia chưa từng đưa con vào cung.

      Đến Diệp Ly Châu, tự nhiên cũng như vậy.

      Diệp Phụ An sớm phân phó gã sai vặt mở cửa Lâm Tiên Lâu, ba người ở lầu cao uống rượu chuyện.

      Chỗ cao gió to, sáu cánh cửa sổ đều mở ra, lúc Diệp Phụ An và Triệu Quân thảo luận chuyện năm nay miền nam cải cách ruộng dâu, Đề Kiêu đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

      Nơi này là tầng tư, tòa nhà cao nhất trong Diệp gia. Lâm Tiên Lâu nằm ở góc lệch về phía Bắc của Diệp gia, nhìn về phía nam, gần như có thể thu toàn bộ Diệp phủ vào trong tầm mắt.

      Đề Kiêu quan sát bố cục của toàn bộ Diệp phủ, đại khái phỏng đoán ra nơi Diệp Phụ An để Diệp Ly Châu ở lại.

      Diệp Phụ An thấy Đề Kiêu mãi mà chuyện kết thân với mình, trong lòng có phần đắn đo chắc.

      Đề Kiêu chuyện này, Diệp Phụ An cũng tiện chủ động tới, ông nhìn về phía Đề Kiêu: "Tần Vương điện hạ, sao lại hóng gió mình ở đó?"

      Đề Kiêu quay đầu lại : "Ở lâu cao, bản vương cảm thấy váng đầu, Thái Tử, cháu và Thừa tướng cứ từ từ chuyện, bản vương xuống phía dưới dạo chút."

      Triệu Quân thoáng kinh ngạc, sau đó cười : "Cậu thích chỗ cao, Thừa tướng, vừa rồi ngài đến chuyện phạm vi trồng của ruộng dâu vẫn nên giảm bớt..."

      Sau khi Đề Kiêu xuống lầu, cũng để tùy tùng theo, người của Diệp phủ tự nhiên dám theo .

      là người ngoài, nữ quyến trong nội viện nhiều, thân là ngoại nam, tiện bừa vào trong nội viện. Tường cao trùng trùng, Đề Kiêu ước đoán hai nơi Diệp Ly Châu có thể ở, mặc dù biết khả năng gặp được nàng cũng lớn, nhưng vẫn là có ý nghĩ này.

      Đêm hôm đó nhìn thấy Diệp Ly Châu, sau khi vào giấc ngủ Đề Kiêu liền có giấc mộng. Tối hôm qua lại mơ thấy, từ trước tới giờ chưa từng nằm mơ, nội dung của giấc mơ lại cực kỳ quá đáng. Cảm xúc của Đề Kiêu rất ít khi bị chấn động, nhưng khi tỉnh lại sắc mặt có thay đổi lớn, lúc đó vừa thay quần áo vừa nghĩ, người con này thể đưa cho Thái Tử.

      Chỉ là nét mặt thoáng qua, Đề Kiêu nghĩ chỉ là dáng dấp Diệp Ly Châu quá đẹp, hồng nhan họa thủy. Ngày thường tuy thanh tâm quả dục, nhưng dù sao cũng là người đàn ông bình thường, nhìn thấy tuyệt sắc như vậy, có vài suy nghĩ cũng khó lý giải. Có lẽ, dẫn người về, đưa vào nhà, gặp mặt nhiều lần rồi, mỗi ngày nhìn thấy, phát nàng và những người phụ nữ khác cũng gần như nhau, cũng có gì đẹp mắt nữa.

      Đề Kiêu về phía trước, Diệp Ly Châu ngồi chán xích đu, cũng muốn quay về Tĩnh Thủy Hiên.

      Chỉ là Diệp phủ quá lớn, nàng vòng tới vòng lui, lại lạc đường.

      Giờ này, nàng cũng gặp được người khác để hỏi đường, cứ càng càng xa, ra khỏi nội viện.

      Thân thể Diệp Ly Châu yếu ớt, bộ vài bước thở hổn hển, nàng lau giọt mồ hôi trán, sắc mặt tái nhợt. Lúc ngang qua chỗ nào đó, Diệp Ly Châu dựa vào tường nghỉ ngơi chút, chưa tới nửa khắc đồng hồ, nàng cảm thấy người hình như nhàng hơn ít.

      Ngực khó chịu như vậy nữa.

      Hai chân cũng nặng như đổ chì.

      Diệp Ly Châu cảm thấy khó hiểu, cảm giác đêm hôm đó, hình như lại quay lại.

      Nàng sinh ra đầy đủ, thân thể rất kém, biết người bình thường cảm thấy thế nào, nhưng cảm giác bây giờ, dường như nàng khỏe mạnh như người bình thường vậy.

      Diệp Ly Châu rời khỏi bức tường, nàng nhìn thấy trước mặt có cổng vòm, bất giác về phía đó.

      Đối diện lại tới người đàn ông.

      Người này quá cao, còn cao hơn cả Diệp Phụ An.

      Từ lúc năm tuổi Diệp Ly Châu ở trong Minh Phật Tự, từ lúc hiểu chuyện tới nay, ngoại trừ cha mình, còn chưa từng gặp qua đàn ông nào. Người hầu theo bên cạnh Diệp Phụ An căn bản thể ngẩng đầu nhìn Đại tiểu thư, hơn nữa, có nha hoàn bà vú, Diệp Phụ An cũng để người hầu chạm tới đầu ngón tay của Diệp Ly Châu.

      Cho nên, thường ngày Diệp Ly Châu nhìn thấy phần lớn là phụ nữ, bỗng nhiên để nàng nhìn thấy người cao lớn như vậy, bên hông còn đeo binh khí, trong lòng Diệp Ly Châu có chút thích ứng.

      Nàng cũng rốt cuộc nhận ra, hình như mình rẽ đường khác, nếu là thành ở trong nội viện, có khả năng đụng phải người đàn ông cao lớn thế này.

      Diệp Ly Châu và người này quen biết, nam nữ khác biệt, gặp mặt cũng thể chuyện. Cho nên, nàng chần chừ lát, rồi quay đầu trở về.

      Thừa dịp bây giờ còn có chút ấn tượng, nàng hẳn là có thể mò về cái đình lúc trước, chờ vú Trần tới tìm nàng.

      Đề Kiêu: "..."

      lầu ngắm núi, đầu tường ngắm tuyết, trước đèn ngắm trăng, trong thuyền ngắm ráng chiều, dưới ánh trăng ngắm mỹ nhân, đây đều là những cảnh tượng tuyệt đẹp. vốn tưởng rằng, ngày đó dưới ánh trăng, bởi vì ánh trăng mông lung, nên Diệp Ly Châu tăng thêm mấy phần sắc đẹp, giờ đây nhìn nàng dưới ánh mặt trời, phát Diệp Ly Châu càng đẹp hơn, so với suy nghĩ trong đầu hai ngày này còn dễ nhìn hơn.

      Diệp Ly Châu mặc áo lụa màu vàng nhạt, áo lụa tầng tầng lớp lớp, rất là phóng khoáng. Dáng vẻ nàng cụp mi cúi đầu rất dịu dàng, điểm chu sa ấn đường lại đỏ đến chói mắt. Vì là ban ngày, Đề Kiêu nhìn , mới phát nàng quả thực đảm đương được hai chữ "Báu vật".

      Nhưng là ——

      Diệp Ly Châu vì sao ngẩng đầu lên nhìn chứ?

      Thấy là trốn, xấu hổ sao?

      Ngón tay của Đề Kiêu chợt cong lại, nhìn Diệp Ly Châu từng bước biến mất trước mắt mình.

      Bên này, Diệp Ly Châu cứ tiếp, rốt cuộc phát đúng.

      Nàng lại cảm thấy thể lực của mình chống đỡ nổi nữa, người thoải mái.

      ràng vừa nãy lúc dựa vào mặt tường còn tốt lắm.

      Chẳng lẽ, bức tường đó vô cùng kỳ diệu?

      Diệp Ly Châu quay đầu lại nhìn bức tường đó, nhưng lại kinh ngạc phát , người đàn ông mới tình cờ gặp được kia vẫn đứng nguyên chỗ cũ, đôi tròng mắt sắc bén nhìn nàng chằm chằm.

      Ánh mắt của người đàn ông khiến Diệp Ly Châu thoải mái, nàng có thể nhận ra được, khí phách tầm thường của người này, hẳn là người ở chức vị cao, có lẽ là bạn tốt của cha. Chỉ là, da mặt người này cũng quá dày , lại vẫn cứ nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt cũng có thể chọc ra cái lỗ người nàng.

      Đề Kiêu thấy Diệp Ly Châu thế mà quay đầu lại nhìn , trong lòng khỏi cảm thấy buồn cười: Nàng vừa rồi còn xấu hổ, cách xa chút, lại dám to gan quay đầu lại nhìn .

    2. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 9:

      Diệp Ly Châu lại loạng choạng bỏ , Đề Kiêu vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, cho đến tận lúc nàng hoàn toàn biến mất.

      Dáng của Diệp Ly Châu rất đẹp, vòng eo khẽ lắc lư, dáng người yểu điệu, như thủy liên trong gió.

      Eo của nàng rất , dư ra chưa đủ cái nắm tay, thoạt nhìn cũng rất dẻo dai, biết nắm cái vòng eo nhắn này trong tay, là cảm giác thế nào.

      Diệp Ly Châu về đến cái đình lúc ban đầu, nhóm người của vú Trần cũng tìm nàng rất lâu rồi.

      Vú Trần : "Tiểu thư ơi, người đâu vậy? Tướng phủ rộng lớn quá, hôm khác nô tỳ dẫn người xem đường. Lúc biết đường, mình người chớ lại lung tung."

      Diệp Ly Châu gật đầu: "Vú Trần, ta biết rồi."

      Vú Trần : "Mặt trời gắt quá, Tiểu Hồng, che ô cho tiểu thư, đừng để tiểu thư phơi nắng."

      trẻ mặc trang phục của nha hoàn màu hồng nhạt vội vàng tới, đem cái ô xòe ra đầu Diệp Ly Châu.

      Mắt của nha hoàn này rất to, khẽ chớp chớp, lộ ra thông minh lanh lợi, nàng ta : "Tiểu thư, để nô tỳ che ô cho người."

      Diệp Ly Châu ở phía bên trái của nha hoàn. Nàng thấy nha hoàn này lớn lên rất xinh đẹp, thuận miệng hỏi thêm mấy câu: "Ngươi tên là Tiểu Hồng à? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

      Tiểu Hồng cười : "Thưa, vốn gọi là Hồng Hoa, nhưng người khác đều cảm thấy thô tục, nên chỉ gọi là Tiểu Hồng. Nô tỳ năm nay mười sáu tuổi rồi ạ."

      Về đến Tĩnh Thủy Hiên, Diệp Ly Châu đọc thư lát, sau khi dùng cơm trưa xong, lười biếng ngồi thêu thùa ở bên giường .

      Vú Trần thấy Tiểu Hồng có duyên lọt vào mắt Diệp Ly Châu, trong phòng chung quy cần hai nha hoàn trẻ tuổi bưng trà rót nước, bà liền thúc giục Tiểu Hồng rót trà cho Diệp Ly Châu.

      Tiểu Hồng cũng thông minh, biết Tĩnh Thủy Hiên từ xuống dưới gần mười mấy nha hoàn bà vú, mà có thể vào phục vụ trong phòng cũng chỉ có mấy người như vậy. Nếu tiểu thư nhìn trúng, chừng sau này có thể tiếp tục hầu hạ ở trong phòng.

      Nàng ngâm tách trà , dùng hai tay đưa đến trước mặt Diệp Ly Châu: "Thưa tiểu thư, mời người dùng trà. Đây là trà mới của năm nay, Long đoàn thắng tuyết, trong cung năm mới được hai mươi bánh, chỉ có nương nương từ tứ phi trở lên mới được dùng. Trong phủ chúng ta được mười bánh, chỗ Lão gia để lại ba bánh, đưa đến chỗ thiếu gia ba bánh, còn dư lại đều ở chỗ này của người."

      Diệp Ly Châu nhìn nước trà chút, nước trà vậy mà trắng như tuyết, Long đoàn thắng tuyết, chính là ở hai chữ "Thắng tuyết" này.

      Nàng nhấp ngụm: "Ngươi cũng miệng mồm lanh lợi đấy, đừng gọi là Tiểu Hồng nữa, bình thường quá, đổi tên là Ngọc Sa được rồi."

      Tiểu Hồng được tên mới, tức khắc mặt mày hớn hở: "Tạ ơn tiểu thư ban tên cho!"

      Diệp Ly Châu gật đầu, đặt tách trà vừa nếm thử ngụm xuống: "Ta ngủ lát, các ngươi xuống ."

      Bọn nha hoàn dám ở lại lâu, đóng cửa sổ lại, lấy chậu băng ra, cũng kéo mành lên.

      Diệp Ly Châu để cả áo nằm giường . Nàng hơi tức ngực, cảm thấy thoải mái như trước, trước lúc mơ mơ màng màng vào giấc ngủ, Diệp Ly Châu định, sẩm tối ngày hôm nay lại đến cạnh bức tường kia xem chút.

      . . .

      Sau khi Đề Kiêu quay trở lại, cuộc trò chuyện của hai người Triệu Quân và Diệp Phụ An vẫn chưa xong, Triệu Quân có tài hùng biện, Diệp Phụ An lưỡi nở hoa sen. Sau khi Đề Kiêu ngồi xuống, Diệp Phụ An vuốt râu, : "Lần này điện hạ tới kinh thành, ngàn dặm xa xôi, có lẽ phải ở lại thêm đoạn thời gian."

      Đề Kiêu : "Ta ở lại năm ngày nữa rồi rời , công việc ở Hàm Châu còn bề bộn nhiều, phân thân ra được."

      Nghe thấy lời Đề Kiêu , Diệp Phụ An tạm thời yên tâm. Ông chỉ mong sao Đề Kiêu sớm rời , Đề Kiêu ở kinh thành, từ hoàng đế đến đại thần đều căng như cây cung.

      Thái Tử Triệu Quân rót cho Đề Kiêu chén rượu, Đề Kiêu nâng chén rượu lên, hờ hững thoáng liếc nhìn Diệp Phụ An: "Bản vương nghe , Diệp tiểu thư dịu dàng hiền thục, vừa có phúc vừa thông tuệ, chẳng biết thừa tướng hứa hôn cho lệnh ái hay chưa?"

      Diệp Phụ An: "! ! !"

      Con sói đuôi to cuối cùng giấu được nữa, đúng ?

      Muốn làm mai cho Thái Tử với con cưng của ông, đúng ?

      Diệp Phụ An : "Dịu dàng hiền thục , lan chất huệ tâm cũng là . Có điều, con bé lại hề tốt phúc, bản thân cũng ốm yếu, càng thể vượng phu. Việc hôn nhân vẫn chưa định, con bé lớn rồi, có cách nghĩ riêng của mình, ta nỡ xen vào hôn của con , vẫn là để con bé tự mình lựa chọn."

      Diệp Phụ An tuy là như vậy, nhưng thực tế, hôn của Diệp Ly Châu, vẫn là do ông làm chủ. Đến lúc đó Diệp Phụ An cảm thấy chàng thanh niên nào xuất thân tệ, tướng mạo xấu, để Diệp Ly Châu gặp mặt lần, nếu Diệp Ly Châu vừa ý, quyết định.

      Dù sao Diệp Ly Châu là tiểu thư khuê các, ngày thường nuôi ở trong khuê phòng, lại có thể gặp được mấy người?

      Đề Kiêu uống ngụm rượu, rồi cười tiếng: "Tự mình chọn sao?"

      Triệu Quân lại rót đầy rượu cho Đề Kiêu, giờ chỉ ở bên nghe, xem hai người này thảo luận thế nào.

      Diệp Phụ An vui cười hớn hở: "Ta vội, con ta cũng gấp, dù sao con bé hãy còn mà, muốn nuôi ở nhà thêm hai năm nữa. Ơ này—— Tần Vương điện hạ, ngài thế nào mà vẫn chưa cưới Vương phi vậy hả? Mắt thấy Thái Tử hơn thế hệ đều sắp kết hôn rồi, ngài còn chưa có Vương phi, người em ta đây cũng rất bận tâm. Chỗ ta mới có được hai vũ nữ từ Giang Nam tới, nếu ngài nhìn chút ?"

      Đề Kiêu cười nhạt. Ai muốn xưng xưng em với Diệp Phụ An chứ.

      Vừa , Diệp Phụ An vừa vỗ tay cái, bình phong bị tách ra, thế mà nhảy ra đám vũ nữ ăn bận táo bạo.

      Thẩm mỹ của Diệp Phụ An xưa nay tệ, dáng dấp của đám vũ nữ này uyển chuyển, giọng hát cũng êm tai.

      Đáng tiếc Đề Kiêu căn bản chướng mắt đám son phấn tầm thường này.

      Diệp Phụ An lại : "Thái Tử điện hạ sang năm là nhược quán (20 tuổi) rồi nhỉ? Con nhà Lão Lâm và Lão Đặng đều tệ, nếu Thái Tử chọn phi ở kinh thành, hai nhà bọn họ là thích hợp nhất đấy. Tối qua ta quay về, còn với con bé nhà ta chuyện này. Con bé trẻ người non dạ, nếu nàng có người chị tốt rồi, tuổi nàng còn , thân thể lại yếu đuối chỉ có thể ở trong khuê phòng, nếu có chị hơn hai tuổi, vừa vặn gả cho Thái Tử ca ca mà người người đều ca ngợi."

      Triệu Quân: "..."

      Bốn chữ Thái Tử ca ca này, quả gánh nổi.

      Lão cáo già Diệp Phụ An này, muốn để con mình có dây dưa với bọn họ cứ thẳng chứ, quanh co lòng vòng, vừa con có phúc, vừa để con tự chọn, sau cùng còn đổi cách tuổi con còn . Nếu là bình thường, Diệp Nữ cũng nên gọi tiếng , nhưng trước mắt, cậu hình như có ý với Diệp Nữ, gọi tiếng thực là chiết sát Triệu Quân.

      Vũ nữ còn ca hát nhảy múa, mấy gã nhạc công tấu nhạc ở bên, Đề Kiêu đưa tay ra hiệu, quét ánh mắt sắc lạnh về phía nhạc công.

      Nhạc công bị ánh mắt của Tần vương hù dọa, lập tức ngừng tấu nhạc.

      Đề Kiêu : " ra ngoài!"

      Vũ nữ cũng ngừng ca múa, đồng loạt đứng thành hàng, cúi đầu .

      Diệp Phụ An vuốt râu: "Những người này hợp nhãn Tần vương sao?"

      Đề Kiêu híp mắt: "Bản vương có cái hứng thú này."

      Diệp Phụ An cười : "Ánh mắt của Tần vương đúng là kén chọn, các ngươi đều lui xuống ."

      Đề Kiêu hiểu , lúc này, nếu gọn gàng dứt khoát cho Diệp Phụ An biết, là vừa ý Diệp Ly Châu, sợ là Diệp Phụ An bị làm cho tức chết tươi.

      Mỗi lời , cử động của lão cáo già này đều khiến thoải mái, tự nhiên Đề Kiêu để cho Diệp Phụ An dễ chịu.

      Đề Kiêu cười nhạt tiếng, : "Thời gian còn sớm, Thái Tử, chúng ta nên thôi. Diệp thừa tướng, Diệp tiểu thư vừa trở về, còn chưa gặp qua hoàng hậu nhỉ? Hôm khác để nàng vào cung chuyến, thỉnh an hoàng hậu, cũng làm quen với Thái Tử ca ca của nàng chút."

      Triệu Quân chợt lạnh sống lưng.

      Diệp Phụ An: "Hở?"

      Ý cười mặt Đề Kiêu càng ngày càng lạnh, ánh mắt cũng cực kỳ u ám: "Chuyện này cứ quyết định vậy . Giờ Tỵ (9h-11h) ngày mai, người của hoàng hậu tới đây đón nàng."

      Diệp Phụ An xoát lại những gì mình vừa lần nữa.

      Lẽ nào ý tứ của ông còn chưa đủ ràng? Diệp Ly Châu có phúc, thân thể yếu ớt, tuổi còn , thích hợp với Thái Tử, gã Đề Kiêu này sao đáng ghét thế, còn cố ý để Diệp Ly Châu tới chỗ hoàng hậu?

      Ông để Diệp Ly Châu gả , lẽ nào Đề Kiêu còn muốn để Thái Tử ép cưới hay sao?

      Diệp Phụ An : "Con ta bị ốm, thể xuống giường lại."

      Đề Kiêu nhìn lão cáo già này dối mà mặt vẫn tỉnh bơ, cười lạnh tiếng: "Vừa vặn bên cạnh hoàng hậu có Thái y, đón Diệp tiểu thư vào cung cho Thái y xem xem. Diệp thừa tướng, ngài thể nể mặt bản vương và hoàng hậu chứ?"

      Diệp Phụ An đúng là muốn lật bàn nể.

      Nhưng gã Đề Kiêu này đến việc cỏn con cũng ghi thù, thể tùy tiện đắc tội, làm mất lòng rồi, nổi giận để hoàng đế ban hôn, vậy là lui cũng lui được.

      Diệp Phụ An suy nghĩ chút, với tình trạng thân thể của Diệp Ly Châu, hoàng hậu chắc chắn bằng lòng để nàng gả cho Thái Tử, hơn nữa, bên chỗ Thái Tử cũng lo sau khi Diệp Ly Châu gả đến xảy ra sơ xuất gì.

      Cứ để thái y xem cho Diệp Ly Châu chút, để Thái Tử đây biết được, bỏ ý niệm trong đầu là được rồi.

      Diệp Phụ An hiểu tính tình Diệp Ly Châu, tuy rằng nhiều năm qua Diệp Ly Châu đều ở trong chùa, tiếp xúc nhiều với người khác, nhưng cử chỉ của nàng thanh tao lịch , lặng lẽ ít , dưới tình huống bình thường phạm sai lầm.

      Diệp Phụ An : "Vậy cũng được, ngày mai cứ để con bé vào cung thỉnh an Hoàng hậu nương nương, lại để thái y xem chút."

      Biểu cảm của Đề Kiêu dịu rất nhiều, như cười mà cười thoáng nhìn Diệp Phụ An: "Vậy bản vương chờ."

      Diệp Phụ An cứ cảm thấy đúng lắm, vẻ mặt này của Đề Kiêu, như là muốn tính toán ông vậy, nhưng trong lúc nhất thời, Diệp Phụ An lại nghĩ ra đến tột cùng là đúng ở chỗ nào.
      Last edited: 20/2/20

    3. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      Đề Kiêu : Ai muốn xưng em với ngươi * liếc mắt * . Ta muốn xưng nhạc phụ với người kkkk
      1900, Hale205, mo_hoa2 others thích bài này.

    4. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      Truyện quá đỉnh. Lâu lắm mới đọc truyện hay như này
      1900Ami Anh thích bài này.

    5. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 10:

      Lúc Diệp Ly Châu tỉnh dậy, người có cảm giác kiệt sức, nàng mở hé mắt ra, khẽ : "Trà."

      Nha hoàn ở bên ngoài nghe thấy tiếng, Ngọc Sa vội vàng bưng nước chè xanh tới: "Tiểu thư."

      Váy áo của Diệp Ly Châu xộc xệch, tóc mai cũng lộn xộn. Bởi vì vừa tỉnh ngủ, nên nét mặt của nàng vẫn còn mấy phần mệt mỏi: "Giờ là mấy giờ rồi?"

      Ngọc Sa đáp: "Người ngủ được nửa canh giờ, tại sắp qua giờ Thân (17h) rồi ạ."

      Diệp Ly Châu dựa sát vào tay Ngọc Sa nhấp ngụm trà: "Gia Hữu cũng phải tan học về nhà rồi nhỉ."

      Nàng ngồi dậy, chải gọn tóc mai. Ngọc Sa nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, đẩy cửa sổ ra nhìn chút, rồi thưa với Diệp Ly Châu: "Tiểu thư, thái thái đến thăm người đấy."

      Diệp Ly Châu đứng lên: "Thái thái tới rồi à?"

      Ngọc Sa : "Lúc sáng, thái thái cho người đưa tới hai món điểm tâm. Bánh ngọt dễ tiêu, vú Lý sợ người ăn vào ngấy, nên trước đó mới nhắc tới."

      Diệp Ly Châu gật đầu: "Ta biết rồi."

      Hai người chuyện, quả nhiên bé ở bên ngoài tới thông báo: "Thưa tiểu thư, thái thái tới rồi."

      Diệp Ly Châu liền đến gian ngoài. Nàng vừa nâng mắt, nhìn thấy phụ nữ trung niên mặc váy áo sẫm màu.

      Tuổi tác Ô Thị chưa tới bốn mươi, mặt mũi dịu dàng, màu da trắng nõn, thoạt nhìn hòa nhã dễ gần.

      Vú Trần với Diệp Ly Châu: "Thưa Tiểu thư, đây là Ô phu nhân."

      Diệp Ly Châu gọi tiếng "Thái thái" .

      Ô thị cười tiến lên phía trước, nắm lấy tay Diệp Ly Châu: "Tiểu thư chắc là còn nhớ ta nữa. Năm đó, lúc tiểu thư rời mới có 5 tuổi, tội nghiệp, bây giờ tiểu thư trở về, nhưng là lớn thành thiếu nữ rồi. Hôm nay Lan Hinh bên người Hoàng hậu nương nương còn người lớn rồi, Hoàng hậu nương nương muốn gặp người đấy."

      Diệp Ly Châu cười : "Làm phiền thái thái phí tâm rồi. Mời thái thái ngồi. Ngọc Sa, rót trà cho thái thái."

      Ngọc Sa "dạ" tiếng, ngâm hai chén trà Long Tỉnh mùa xuân đem qua.

      Ô Thị thản nhiên quan sát Diệp Ly Châu.

      Bà ta vốn cho rằng, Diệp Ly Châu lớn lên ở trong chùa, con bé thô lỗ hiểu biết, nhưng hôm nay xem ra, cử chỉ của Diệp Ly Châu đoan trang, năng nhã nhặn, trái lại là ra dáng tiểu thư Tướng phủ.

      Điểm mấu chốt nhất chính là gương mặt đó cùng thân hình khiến người thương của Diệp Ly Châu.

      Khương thị, mẹ của Diệp Ly Châu, trước đây có danh hiệu là đệ nhất mỹ nhân Vạn Châu. Khương thị có sắc đẹp khuynh thành, dựa vào sắc đẹp và gia thế, mới có may mắn gả cho Diệp Phụ An làm vợ. Có thể , mười mấy năm trước, Khương thị là người phụ nữ được các thiếu nữ chưa chồng trong kinh hâm mộ nhất.

      Hôm nay trông thấy Diệp Ly Châu, cái cảm giác bị kim đâm này lại quay lại trong lòng Ô Thị.

      Ô Thị uống hớp trà, rồi cười : "Tiểu thư trở về, ta cũng chuẩn bị thứ gì tốt, ở đây có bộ đồ trang sức, tặng cho tiểu thư, ngày mai tiểu thư vào cung vừa hay có cái để đeo."

      Ô Thị , rồi để Hạnh Nhi bê đồ trang sức lên. Hạnh nhi cười ngọt ngào: "Thưa tiểu thư, bộ đồ trang sức này là thái thái cố ý để thợ thủ công chế tác đấy ạ. tốn rất nhiều bạc, có thể thấy thái thái rất coi trọng ngài."

      Diệp Ly Châu cười lời tạ ơn, rồi để nha hoàn nhận lấy.

      Ô Thị ngồi chưa đến hai khắc, Diệp Gia Hữu tan học trở về.

      Hôm nay Diệp Gia Hữu ở học đường, tròn ngày đều là tâm trạng yên. Cậu lo lắng Tần vương và Thái Tử là vì cầu hôn mà đến. Tuy cha cậu hoàn toàn có thể ứng phó được, nhưng Diệp Gia Hữu vẫn lo lắng như cũ.

      Cậu muốn để chị lấy chồng sớm như vậy. Nếu gả cho Thái Tử, chị bị ức hiếp, Thái Tử là quân, Diệp gia là thần, cũng tiện vì chị mà ra mặt. Cho nên, vừa tan học, Thế tử Trần Vương Đào Hãn Văn còn muốn gì đó với Diệp Gia Hữu, nhưng Diệp Gia Hữu lại nhấc túi sách ném cho gã sai vặt, rồi chạy ra ngoài.

      Về tới nhà, tới Tĩnh Thủy Hiên của Diệp Ly Châu, Diệp Gia Hữu còn chưa vào, nha hoàn ở cổng : "Thưa Đại công tử, thái thái cũng ở trong đó."

      Diệp Gia Hữu gật đầu, thẳng vào trong.

      đường vào, trong miệng nha hoàn liên tục ngừng kêu "Đại công tử", cũng để những người ở bên trong biết Diệp Gia Hữu tới.

      Hôm nay, Diệp Gia Hữu mặc thân áo gấm màu xanh da trời, cổ đeo cái vòng vàng óng ánh, bên dưới vòng cổ rủ xuống hình kỳ lân, mái tóc đen của cậu được dùng mão vàng buộc lại, mặt mày như tranh vẽ, vẻ mặt còn mang theo vài phần ngây thơ, dù sao vẫn chỉ là đứa bé 7-8 tuổi mà thôi.

      Ô Thị tươi cười : "Gia Hữu, con về rồi đấy à. Vừa về chạy tới chỗ chị con, cũng sợ quấy rầy chị con nghỉ ngơi."

      Diệp Gia Hữu hành lễ: "Thỉnh an thái thái, thân thể thái thái có khỏe ạ?"

      Ô Thị : "Khỏe, đều tốt, mau lại đây ngồi xuống ."

      Diệp Gia Hữu ngồi bên cạnh Diệp Ly Châu. Diệp Ly Châu giơ tay lên sờ trán cậu: "Cả người đầy mồ hôi rồi này, rốt cuộc là chạy về hay là ngồi xe về thế?"

      Diệp Gia Hữu : "Xe đến tiền viện dừng lại, gã sai vặt vào được hậu viện, nên em chạy về."

      Diệp Ly Châu cầm khăn lau cho cậu, đồng thời phân phó Ngọc Sa: " múc cho công tử bát canh hương nhu để giải nhiệt."

      Ô Thị thấy đôi chị em này tình cảm thắm thiết, bà ta sờ sờ cái nhẫn tay, cười : "Thời gian còn sớm nữa, ta cũng nên về thôi. Gia Hữu, tối hôm nay ta đặc biệt để đầu bếp làm món thịt hươu quay mà con thích ăn nhất. Chỗ chị con đây ăn đồ mặn, về cùng ta ."

      Diệp Gia Hữu : "Thái thái có lòng, ta xin được lĩnh. Có điều thời tiết khô nóng, ta cũng ăn được thịt. Ta ăn chay cùng với chị ta là được rồi."

      Ra khỏi Tĩnh Thủy Hiên, nụ cười mặt Ô Thị phai nhạt.

      Hạnh Nhi thầm : "Công tử là, theo ngài nhiều năm như vậy, thứ đó vừa về, lập tức quên mất ngài, đây phải là con sói mắt trắng à."

      Ô Thị lườm Hạnh Nhi cái.

      Hạnh Nhi vội vàng che miệng, nhìn chung quanh trái phải chút. Rốt cuộc là ở bên ngoài, cái gì cũng đều tiện .

      Trong lòng Ô Thị cũng dễ chịu, ngoài mặt Diệp Gia Hữu cung kính với bà ta, thực tế tránh kịp. Là lần trước bà ta lỡ tay, rút dây động rừng, khiến thằng nhóc này nổi lên lòng nghi ngờ. Diệp Gia Hữu giống Diệp Phụ An, tuổi còn , nhưng suy nghĩ lại rất sâu sắc.

      Ô Thị có con, cũng phải là thể sinh, mà là Diệp Phụ An cho bà ta cơ hội sinh con. Diệp Phụ An thiên vị cặp Kim Đồng Ngọc Nữ mà Khương thị sinh ra này, cũng thiên vị quá mức. Nếu cặp chị em này còn ở đây, dù cho Ô Thị có con, cũng bị đè đầu cưỡi cổ.

      Diệp Phụ An chán ghét nhất là chuyện em trong nhà cãi nhau, những năm gần đây cơ thiếp trong nhà tăng nhanh, con nối dõi lại vẫn như trước chỉ có hai đứa này, có thể nhìn ra được manh mối.

      Ô Thị nắm tràng hạt trong tay, khẽ câu "A di đà Phật", rồi về hướng mà mình ở.

      Diệp Gia Hữu thấy Ô Thị rời , vội tháo mão vàng, đổi sang thường phục, để Diệp Ly Châu buộc dây đeo trán lên cho mình, Diệp Gia Hữu : "Lòng dạ Thái thái thâm sâu, nhưng nhiều năm qua chưa từng phạm sai lầm. Châu Châu, chị đừng tin bà ta là được, thứ bà ta cho chị ăn, chị đừng có ăn, cho chị đồ chơi, chị cũng đừng chơi. Có cần cái gì cứ tìm em và cha thôi."

      Diệp Ly Châu gật đầu.

      Diệp Gia Hữu thấy bên này Diệp Ly Châu có chuyện gì khác, cùng nhau ăn cơm tối, Diệp Gia Hữu chỉ và vài miệng cơm, chê Diệp Ly Châu ăn quá thanh đạm, chút xíu nước béo cũng có, rồi thẳng tới chỗ Diệp Phụ An ăn chực.

      . . .

      Đề Kiêu mơ thấy Diệp Ly Châu, nàng lười biếng dựa vào tháp mỹ nhân, váy áo phất phơ trong gió, đôi chân lung linh như ngọc.

      Đề Kiêu tới, Diệp Ly Châu nâng mắt lên, khuôn mặt như tuyết từ từ nhuộm màu đỏ ửng, nàng chăm chú nhìn Đề Kiêu.

      Sắc đẹp của Diệp Ly Châu câu hồn đoạt phách, Đề Kiêu dời mắt sang chỗ khác: "Mặc quần áo vào cho chỉnh tề ."

      Áo lụa của Diệp Ly Châu dập dềnh trong gió, vòng eo của nàng hết sức , đôi tay ngọc đỡ lấy gò má: "Điện hạ, chàng nhìn ta này."

      Đề Kiêu nhịn được liếc nhìn nàng cái, Diệp Ly Châu lại đứng dậy, nàng nhào vào trong lòng Đề Kiêu: "Ta vừa gặp điện hạ, chàng cưới ta, có được ? Đưa ta quay về Hàm Châu, có được ?"

      Đề Kiêu bị nàng ôm chặt, thân thể tức khắc cứng đờ.

      Đây là lần đầu tiên từ lúc có thể hiểu chuyện cho tới nay, bị đàn bà ôm lấy.

      Đề Kiêu muốn được vô lễ. muốn để nàng to gan lớn mật này tách ra khỏi lồng ngực của mình. Nàng thực quá vô lễ mà, chưa từng có người phụ nữ nào có thể tới gần Đề Kiêu, nàng lại to gan dám chui vào trong lòng .

      Đề Kiêu lạnh mặt : " cho phép tận lực tới gần bản vương, bản vương thích ngươi suồng sã như vậy."

      Diệp Ly Châu nghe xong lời cự tuyệt của , trong mắt nhất thời tràn đầy nước mắt: "Hóa ra điện hạ thích ta... Ta đây nên ở cùng với điện hạ, ta muốn tìm Thái Tử ca ca."

      xong, nàng xoay người muốn ngay.

      Đề Kiêu nghe đến bốn chữ "Thái Tử ca ca", lập tức bị lửa ghen thiêu đốt, phen giữ chặt lấy Diệp Ly Châu: "Bản vương cho phép!"

      Tay quanh năm nắm binh khí, đầu ngón tay thô ráp, nhàng vuốt ve gò má Diệp Ly Châu: "Bản vương cho phép nàng gọi ."

      Diệp Ly Châu còn chưa mở miệng, Đề Kiêu cực kỳ thô bạo đặt nàng lên giường .

      Đề Kiêu ở trong mộng quả thực kích động như gã trai mới lớn, ép Diệp Ly Châu gọi mình " trai" vô số lần, rồi mới thả nàng ra.

      Diệp Ly Châu khóc như hoa lê ướt mưa, nước mắt nhiều đến nỗi nên lời, Đề Kiêu ôm nàng, rồi : "Tiểu Ly Châu, nàng đổi tên thôi, thích khóc như thế, vậy gọi là tiểu mít ướt ."

      ...

      Khi Đề Kiêu mở mắt ra, sắc trời còn chưa sáng.

      Đề Kiêu cảm thấy bản thân xảy ra vấn đề.

      Diệp Ly Châu đó đích thực là nữ, mới gặp có hai lần, dụ thất lễ như vậy.

      Đề Kiêu tuy ngớt tự cho mình là quân tử, nhưng bình thường tuyệt đối phải người háo sắc. ở trong trung tâm của quyền lực, vô số người đều muốn dùng mỹ nữ tuyệt sắc để lấy lòng , chỉ là Đề Kiêu chán ghét những người đàn bà đó, chẳng bao giờ tiếp nhận.

      giờ, chẳng qua vội vã nhìn thấy Diệp Ly Châu hai lần, thất lễ như vậy, trong lòng Đề Kiêu khó tránh khỏi có vài phần phập phồng nóng nảy.

      gõ mép giường cái, người hầu tiến đến mặc quần áo cho Đề Kiêu. Bây giờ mặc dù còn sớm, nhưng người theo hầu tập mãi thành quen, biết điện hạ thường luyện võ vào buổi sáng.

      Thân hình Đề Kiêu cao to, dáng người tự nhiên rất đẹp, cơ bắp rắn chắc, quá mức khoa trương, cũng gầy yếu. Ở trong mơ, Đề Kiêu chính là cậy vào vóc người này, mà bắt nạt Diệp Ly Châu đến nước mắt giàn giụa.

      Nhưng bất kể như thế nào, đó chung quy chỉ là giấc mơ mà thôi.

      Đề Kiêu cảm nhận được nhiệt độ của nàng, nghe được tiếng tim nàng đập.

      Cũng biết nàng có phải yếu ớt lại thích khóc như vậy hay .

      Người hầu dù sao cũng là đàn ông, lúc thắt đai áo tay chân lóng ngóng, thắt sai hai lần rồi, lúc này ý thức Đề Kiêu cũng từ từ tỉnh táo lại.

      cảm thấy phải chăng mình phí quá nhiều tâm tư người Diệp Ly Châu? Chẳng qua là hai lần gặp mặt mà thôi, nhớ nhung nàng như vậy. này đúng là kẻ gây hoạ.

      Có điều, nếu để Diệp Ly Châu tới mặc quần áo cho , nàng chắc chắn vụng về như thế này.

      Đề Kiêu tự cài cái vòng vàng đai lưng, hừ lạnh tiếng: "Đồ ngu!"

      Người hầu vội quỳ xuống, lắng nghe Đề Kiêu rời .


      --------------------
      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Diệp Phụ An: Con à, nghe con vừa gặp Đề Kiêu? Còn muốn theo tới Hàm Châu?

      Diệp tiểu mít ướt (vẻ mặt mờ mịt): Đề Kiêu là ai? Hàm Châu ở đâu ạ?

      Diệp Phụ An (nghiến răng nghiến lợi): Mà thôi, đó chỉ là tên xấu xa mắc cái chứng hoang tưởng, vừa lầm lì vừa biến thái, thích nằm mơ thôi.

      Hmm Tiểu Ly Châu vẫn chưa nhận ra Tần vương, hôm khác nếu nhận ra, có lẽ Tần Vương cũng nghĩ xong tên mụ của cháu trai tương lai rồi.
      PS: bình thường Ly Châu phải Tiểu mít ướt, chỉ trong tình huống đặc biệt mới là Tiểu mít ướt thôi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :