1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ly Châu trong Lòng bàn tay (Cổ đại, Sủng)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 42:

      Diệp Ly Châu cũng muốn tìm Khương Nhiễm Y, hai người cùng tới cung Chiêu Dương.

      Diệp Phụ An : "Châu Châu, cha cũng phải trước đây. Con ở trong cung cẩn thận chút."

      Diệp Ly Châu gật đầu.

      Đợi đến khi tìm được Khương Nhiễm Y, hai người tới cung Chiêu Dương. Sau khi cung nữ vào thông báo xong, lúc này Diệp Ly Châu mới cùng Khương Nhiễm Y vào.

      Hoàng hậu còn chưa ra. Nhóm người Quý phi, Hiền Phi cùng phi tần địa vị cao cũng chưa đến, người tới phần lớn là tiểu thư thế gia, phu nhân và phi tần có địa vị thấp.

      Diệp Ly Châu với Khương Nhiễm Y vừa vào, phu nhân Đôn quốc công liền gọi Khương Nhiễm Y sang ngồi bên cạnh bà ta.

      Khương Nhiễm Y và Diệp Ly Châu ngồi xuống bên cạnh phu nhân Đôn quốc công.

      Phu nhân Đôn quốc công quan sát Khương Nhiễm Y lượt.

      Khương Nhiễm Y ăn mặc mộc mạc, ăn bận trang điểm đều rất khiêm tốn. Cũng giống như Diệp Ly Châu, trước ngực hai người đều đeo cái khóa vàng rất đẹp. khóa vàng được khảm nạm các loại bảo thạch quý hiếm. khóa vàng được chế tạo tinh xảo khác thường, chỉ ra vẻ tao nhã quý giá, mà có vẻ nặng nề thô tục. cổ tay của Khương Nhiễm Y còn đeo cái vòng tay xanh biếc, chất ngọc dồi dào, óng ánh xinh đẹp, giá trị có lẽ rẻ, ít nhất cũng phải nghìn lượng bạc.

      Phu nhân Đôn quốc công nhìn ra được, Khương Nhiễm Y ở trong nhà rất được chiều, tương lai nếu như gả đến Điền gia, nhất định mang theo ít đồ cưới.

      Quan hệ của Điền Tiếu và Ô thân hơn chút, bởi vì Ô bị đuổi ra khỏi Diệp gia, nên Điền Tiếu hề thích Diệp Ly Châu. Về phần Khương Nhiễm Y có hôn với Điền gia Điền Tiếu tận lực muốn nịnh bợ. Phu nhân Đôn quốc công Khương gia có tiền, chờ Khương Nhiễm Y vào cửa, tiền mà Khương Nhiễm Y mang tới chính là của Điền gia rồi, nếu Điền Tiếu và Khương Nhiễm Y có quan hệ tốt, chừng Khương Nhiễm Y còn có thể chia cho nàng ta vài thứ.

      Điền Tiếu cười : "Cái trâm bảo thạch đeo đầu chị Khương là đẹp, trân châu to như vậy, hẳn là rất khó có được nhỉ?"

      Khương Nhiễm Y cũng nghe Diệp Ly Châu và Quân Thị về chuyện của Điền gia, nàng cũng hề có thiện cảm với Điền gia, mặc kệ Điền Tiếu và phu nhân Đôn quốc công giả vờ giả vịt tốt hơn nữa, Khương Nhiễm Y cũng động lòng.

      Nàng sờ sờ trâm cài đầu mình, cách qua loa: "Cũng tính là khó có được, vài ngày trước mấy ông họ trong nhà đưa cho hộp đá khổng tước, nên là chọn ít để thợ thủ công chế tác thành đồ trang sức, chia sẻ với em họ."

      Điền Tiếu cười : "Chị Khương vẫn ở nhà Diệp tiểu thư ạ? Nghe Diệp tiểu thư xưa nay cần người chăm sóc, cái này cũng quá phiền toái mà, nếu chị Khương chê tới nhà em ở tốt biết bao."

      Diệp Ly Châu : "Diệp gia và Khương gia là thân thích. Khương gia cũng có nhà ở trong kinh thành, vô duyên vô cớ tới nhà ở, là muốn làm hỏng danh tiếng của chị họ tôi phải ?"

      Từ trước đến nay Diệp Ly Châu thích nhiều, Điền Tiếu thấy Diệp Ly Châu chỉ im lặng ngồi ở bên, cho là nàng lên tiếng, đột nhiên bị cho trận, sắc mặt Điền Tiếu cũng đỏ ửng lên.

      Khương Nhiễm Y còn chưa xuất giá, đúng là thể tới nhà của vị hôn phu ở. Phu nhân Đôn quốc công nỡ răn dạy con , vội vàng đứng ra hoà giải: "Tiếu Nhi hiểu chuyện, Diệp tiểu thư, Nhiễm Thư Nhi, hai người đừng so đo với nó."

      Điền Tiếu vặn khăn tay ở bên hờn dỗi, trong lòng lại ghi hận Diệp Ly Châu và Khương Nhiễm Y.

      Hai chị em ngoại trừ hỏi han khách sáo, cũng để ý nhiều tới người Điền gia.

      Trong lòng phu nhân Đôn quốc công lo sợ bất an, thầm nghĩ có phải là Khương Nhiễm Y biết chuyện Điền Trác gần đây lại cẩu thả hay .

      Đám người Quý phi, Hiền Phi rất nhanh cũng tới, sau khi Hoàng hậu ra, lại là hành lễ ân cần hỏi han như thường lệ.

      Lễ tiết đều rất rườm rà, đám người thăm hỏi tới lui, Khương Nhiễm Y nghiêng đầu với Diệp Ly Châu: "Rất thú vị, nghe đâu sẩm tối chúng ta còn phải nghe kịch nữa, cái này còn thú vị chút."

      Diệp Ly Châu nhếch môi cười : "Ở nhà cũng rảnh rỗi, còn bằng ở đây ăn chút gì đó, nhìn cảnh tượng náo nhiệt. Cái bánh này ăn ngon nha, chị nếm thử xem."

      Diệp Ly Châu gắp miếng bánh thịt cua cho Khương Nhiễm Y.

      Bởi vì lần này là để chúc mừng Thái Tử, sắc mặt của Hoàng hậu tự nhiên càng thoải mái hơn lúc bình thường, mặt đều là tươi cười.

      Sắc mặt của Thịnh quý phi được xem là tốt, Tam công chúa ngồi ở bên cạnh Thịnh quý phi khúm núm dám câu.

      Cung nữ rót cho Hoàng hậu chén rượu, rượu ở trước mặt những nữ quyến khác cũng được rót đầy. Diệp Ly Châu lặng lẽ lấy trà thay rượu.

      Hiền Phi đứng dậy, cười híp mắt : "Lần này Thái Tử tiêu diệt đám trộm cướp ở Cẩm Sơn, nhưng là lập công lớn. Thái Tử tuổi trẻ tài cao, là vinh quang và may mắn của toàn bộ Đại Yến Triều chúng ta, cũng là vinh hạnh của Hoàng hậu nương nương ngài."

      Hoàng hậu dịu dàng cười tiếng: "Thái Tử hãy còn trẻ, có điều làm việc quả thực thỏa đáng. Thời gian trước bọn thuộc hạ đúng mực mới làm phiền đến . Trải qua kiện này, về sau bệ hạ cũng yên tâm về năng lực của Thái Tử, triều đình cũng ổn định hơn. Bổn cung mời mọi người chén, hi vọng ngày sau Yến Triều quốc thái dân an, tiền triều cùng hậu cung đều yên ổn."

      Hoàng hậu uống xong rượu ngon trong chén, các phi tần, phu nhân và tiểu thư ngồi bên dưới cũng uống hết rượu ở trước mặt mình.

      Diệp Ly Châu lấy trà thay rượu, cũng bình thản uống ly.

      Điền Tiếu thoáng liếc nhìn Diệp Ly Châu, : "Diệp tiểu thư, Hoàng hậu nương nương mời rượu, lại uống trà, đây là ý gì? Là kính trọng Thái Tử đúng ? Bất kính với Hoàng hậu?"

      Điền Tiếu xưa nay phải là người thông minh được lòng người, cũng bởi vậy, bất kể là Quận chúa Đào Mị Văn của phủ Trần Vương, hay là tiểu thư Trịnh Nhân Nhi của phủ Tướng Quân, bình thường đều thích lôi kéo nàng ta chơi cùng. Nàng ta cũng chỉ thích kéo người tầm thường lên được mặt bàn là Ô đến bên cạnh làm nền cho bản thân.

      Những lời này vừa ra, phu nhân Đôn quốc công liền kéo vạt áo của Điền Tiếu.

      Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Diệp Ly Châu.

      Diệp Ly Châu đứng lên, : "Thần nữ cũng phải là kính trọng Hoàng hậu nương nương và Thái Tử, gần đây thần nữ uống thuốc, đại phu dặn thể uống rượu, nên lúc này mới lấy trà thay rượu ạ."

      Hoàng hậu nương nương hiển nhiên là thiên vị Diệp Ly Châu. Nàng cười cười, rồi : "Điền tiểu thư là nương thà, có điều, những chuyện nhặt này cũng cần để ở trong lòng. Sức khỏe của Diệp tiểu thư tốt, ép buộc nàng uống rượu, chỉ hại nàng ngã bệnh nặng hơn, lần này, Diệp tiểu thư có thể kéo lê thân thể ốm yếu tới đây, đủ để thấy nàng nể mặt Thái Tử và Bổn cung rồi."

      Điền Tiếu nghe ra được chỉ trích trong lời của Hoàng hậu, cũng biết bản thân bêu xấu ở trước mặt mọi người, sau khi ngồi xuống, đối mặt với ánh mắt trách cứ của phu nhân Đôn quốc công, Điền Tiếu giọng : "Con chỉ ăn ngay thôi mà."

      Diệp Ly Châu : "Ăn ngay cũng phải phân trường hợp, Điền tiểu thư, tố cáo ta ở trước mặt Hoàng hậu nương nương, chỉ làm phiền hứng thú của Hoàng hậu nương nương, cũng khiến ta hoài nghi, có phải là ta và chị họ làm sai điều gì đắc tội hay , để nhằm vào như vậy."

      Phu nhân Đôn quốc công hiểu được lần này là Điền Tiếu đúng, nhưng Diệp Ly Châu hùng hổ dọa người, Khương Nhiễm Y giúp Điền Tiếu, cũng khiến bà ta có chút vừa lòng. Em họ cho dù thân hơn nữa, có thể hơn được em chồng tương lai sao? Làm mất lòng em của chồng, sợ sau khi vào cửa được nhà chồng thích à?

      Nhưng ngoài mặt, phu nhân Đôn quốc công thể để Khương Nhiễm Y nhìn ra điều gì. Bà ta : "Tiếu Nhi còn tuổi, bình thường cứ như vậy đó, suy nghĩ nhiều lắm. Diệp tiểu thư, ngươi chuyện nể tình chút, hãy bỏ qua cho nàng lần này ."

      Sắc mặt Diệp Ly Châu lạnh rất nhiều, dù cho nhân phẩm Điền Trác cũng được, nhưng với giáo dưỡng của em chồng Điền Tiếu này cùng bao che vô cớ của phu nhân Đôn quốc công, cũng thể để Khương Nhiễm Y gả vào Điền gia được.

      Hoàng hậu cố ý mời gánh hát vào cung hát hí khúc, đều là những đào kép có tiếng đương thời, hát vở lại vở, mãi cho đến lúc sắc trời tối om.

      Nửa chừng cũng có vài phu nhân, tiểu thư rời khỏi chỗ, Quý phi rời từ sớm, Hoàng hậu nửa buổi cũng rời lát.

      Diệp Ly Châu và Khương Nhiễm Y xem kịch đến say sưa, mãi đến khi bị người lay cái, nàng mới phản ứng lại.

      Hải Đàn : "Tiểu thư, người xem tròn giờ đồng hồ rồi, cả giờ đều hề cử động, cứ tiếp tục như vậy cả người bị tê. Nô tỳ dẫn người tới Ngự hoa viên tản bộ chút, qua khắc lại quay về xem tiếp, được ạ?"

      Diệp Ly Châu muốn rời : "Bên ngoài lạnh lắm. Ta muốn xem xong màn này ."

      Lúc xem xong vở kịch, Diệp Ly Châu cũng cảm thấy chân cẳng ê ẩm, đúng là ngồi quá lâu.

      Khương Nhiễm Y còn muốn xem tiếp, Diệp Ly Châu và Hải Đàn cùng nhau ra ngoài.

      Vừa ra cửa điện, Diệp Ly Châu : "Lạnh quá, gió to đấy. Sắc trời cũng tối rồi, chúng ta lại ở hành lang lát rồi quay trở về . Bên này cũng có cung nhân canh giữ, chắc hẳn bọn họ cũng thấy lạnh, đều về phòng nghỉ ngơi rồi."

      Hải Đàn cười : "Tiểu thư xem kịch đến mê mẩn, bộ chút ở bên này cũng tốt, người tới đây ạ, để nô tỳ khoác áo choàng cho người."

      Diệp Ly Châu quay người lại, để Hải Đàn sửa sang áo choàng cho nàng từ sau lưng.

      Nàng đợi lâu, mà cũng đợi được hành động nào khác, lúc sắp quay đầu lại, đôi tay giữ lấy bả vai của nàng, kéo cái mũ áo choàng xuống.

      Diệp Ly Châu kinh ngạc quay đầu lại, thân thể lại bị người giữ chặt, cánh cửa được mở ra, nàng bị mang vào trong căn phòng xa lạ.

      Sắc trời sớm tối om, trong phòng lại có bất kỳ đèn đóm gì, càng có người nào khác.

      Diệp Ly Châu bị ấn lên mặt cửa gỗ. Nàng có thể ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt cùng mùi cây tuyết tùng người của người đàn ông cách ràng.

      Nàng cựa quậy được, giọng hô "Tần Vương điện hạ."

      Cằm của người đàn ông cọ qua trán nàng. Bàn tay bé của Diệp Ly Châu chạm vào ống tay áo của , có cảm giác chất vải lạnh lẽo dày nặng.

      lúc lâu, Đề Kiêu mới véo cái cằm mềm mại của nàng: "Sao gọi chú nữa ?"

      Trong phòng là mảnh tối đen, Diệp Ly Châu thích ứng được với bóng tối kiểu này, nàng chỉ có thể nghe được giọng trầm thấp êm ái của người đàn ông, chạm vào mảnh thân thể rắn chắc.

      Nàng : "Là cha ta để ta gọi như vậy..."

      Ngón tay của Đề Kiêu hướng lên . Ngón tay của thon dài sạch , có mùi rất nhàng khoan khoái lại dễ ngửi.

      Diệp Ly Châu thể tách hai cánh môi ra.

      Tiếng của từ phía truyền tới: "Nàng thể uống rượu à?"

      ra cũng phải là thể uống rượu, loại rượu trái cây có độ cồn thấp này, Diệp Ly Châu có thể uống, chỉ là từ nàng ở bên cạnh ở Ngộ Tâm sư thái, tuân thủ nghiêm ngặt năm giới luật của nhà Phật gần mười năm, uống rượu phá hư nhan sắc tổn hại uy nghi, nàng uống giọt rượu nào, muốn bởi vì người khác mà thay đổi.

      Cái tay khác của Đề Kiêu ôm lấy eo nàng: "."

      Cả người Diệp Ly Châu chợt mềm nhũn. Nàng muốn chuyện, cái cảm giác này là kỳ lạ vô cùng, nhưng Đề Kiêu hiển nhiên chịu bỏ qua cho nàng, giọng dịu dàng hơn mấy phần: "Ngoan, ."

      Diệp Ly Châu vừa , đầu lưỡi tự nhiên phải theo lời mà cử động.

      Như vậy chạm vào ngón tay của Đề Kiêu. Hơn nữa, nàng cũng được.

      Đề Kiêu nhất định phải nghe thấy tiếng của nàng, Diệp Ly Châu đẩy nhưng đẩy ra, trốn cũng trốn thoát, nàng từ chối được Đề Kiêu, chỉ đành phải giọng : "Sư phụ cho uống rượu, là giới quy nhà Phật."

      Giới quy nhà Phật, Đề Kiêu chợt động tâm, cảm giác mà ngón giữa truyền tới ràng như vậy, mảnh ánh nước mênh mông, thấp giọng : "Nàng sớm vì ta mà phá giới rồi."

      Diệp Ly Châu cách qua loa: "Ta có."

      Cảm giác ngón tay càng rệt, con mắt Đề Kiêu lại càng u ám hơn. Nếu như lúc này có ngọn đèn, Diệp Ly Châu nhất định có thể phát được, ánh mắt người đàn ông nhìn nàng đáng sợ nhường nào.

      Loại ham muốn chiếm hữu nồng đậm này, làm thế nào cũng hóa giải được.

      biết qua bao lâu, Đề Kiêu rốt cuộc buông tha nàng. Diệp Ly Châu muốn thở ra hơi, lại bị chặn ngang eo bế lên.

      Dù sao nàng cũng bỗng, Đề Kiêu đặt nàng lên sạp mềm. giữ chặt cổ tay của Diệp Ly Châu. Cổ tay nàng vô cùng mảnh mai, bên đeo vòng tay, bị Đề Kiêu nắm ở trong lòng bàn tay.

      Diệp Ly Châu : "Điện hạ, ta phải quay về rồi. Thờì gian quá dài, chị họ nhất định lo lắng. Lúc Hoàng hậu nương nương hỏi tới cũng hay."

      Đề Kiêu : "Gọi tiếng trai."

      Diệp Ly Châu: "Ta..."

      Nàng biết nên mở miệng thế nào.

      Đề Kiêu dù sao cũng là vai vế cao hơn, dù gọi là chú, cũng có thể gọi trai hay gì được. cho cùng Đề Kiêu và Diệp Phụ An ngang hàng, nàng và Thái Tử mới là cùng thế hệ.

      Dựa theo cầu của mà gọi, có cảm giác quá mức xấu hổ.

      Diệp Ly Châu : " được, ta muốn."

      Đề Kiêu nheo mắt: " muốn?"

      Giọng điệu của có chút nguy hiểm, áo choàng của Diệp Ly Châu bị cởi ra ném mặt đất, trâm cài đầu cũng rơi đất, vạt áo mở ra rất rộng.

      Chỗ xương quai xanh truyền đến cảm giác lạnh lẽo, như là lưỡi dao lạnh như băng nhàng xẹt qua vậy.

      Diệp Ly Châu thoáng rùng mình.

      Nàng biết, đó phải là lưỡi dao, mà là đầu ngón tay lạnh buốt.

      Cảm giác mà nàng dành cho Đề Kiêu rất phức tạp, mặt, thân thể của nàng rất cần Đề Kiêu, bản năng cơ thể khiến nàng ngừng đòi hỏi Đề Kiêu. Mặt khác, Đề Kiêu, người này, quá mức khó đoán, ở sâu trong lòng, Diệp Ly Châu có chút cảm giác sợ hãi, đặc biệt là dưới tình huống thế này, nàng nhìn thấy Đề Kiêu, Đề Kiêu lại có thể thấy nàng ràng.

      Diệp Ly Châu giọng gọi “”.
      Last edited: 27/3/20
      yuki0129, Hale205, Lee Đỗ20 others thích bài này.

    2. Chalychanh

      Chalychanh Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      142
      Mình thấy ghi " ca ca" thấy hợp hơn nhỉ?

    3. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      THÔNG BÁO lần cuối về việc tham gia group kín.
      Điều kiện để được vào group:
      1. đọc kỹ và tuân thủ nội quy của group.
      2. trả lời ĐÚNG và ĐỦ cả 3 câu hỏi.
      https://www.facebook.com/groups/798668833977274/

      Từ tuần sau mình chỉ đăng bài ở bên này 2 chương/tuần thôi nhé. số chương chỉ có trong group. (Cái này để chống trộm, các bạn thông cảm)

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~``
      Chương 43:

      Ngón tay của Đề Kiêu chạm vào cánh môi đầy đặn ẩm ướt của Diệp Ly Châu, nàng bị giam cầm đến thoải mái.

      Tuy Đề Kiêu cách nàng rất gần, cái này hẳn là nên khiến lòng người vui mừng, nhưng Đề Kiêu giữ lấy nàng quá chặt, đến xương của nàng cũng đau.

      Diệp Ly Châu suy nghĩ chút, cầu xin mang tính thương lượng để Đề Kiêu thả mình ra: "Điện hạ, chàng thả ta ra trước , có được ?"

      Trừ phi Đề Kiêu chết, bằng thể nào buông nàng ra được.

      hướng xuống dưới nâng cằm của Diệp Ly Châu lên lần nữa, buộc nàng ngửa đầu.

      Trong phòng có chút ánh sáng nào, trong bóng tối, Diệp Ly Châu chỉ cảm thấy tim nàng đập dồn dập.

      Cũng chỉ có tiếng của nàng, nũng nịu quyến rũ, mềm đến có thể chảy ra nước.

      Giọng Đề Kiêu trầm thấp khàn khàn: "Gọi thêm tiếng nữa nghe xem nào."

      Diệp Ly Châu giọng : "... Ưm..."

      Lời còn chưa dứt, nàng phát ra được câu chữ ràng nữa, lời mơ hồ , đều bị nuốt vào trong bụng.

      Lần này Đề Kiêu còn thành thạo hơn lần trước, Diệp Ly Châu nếm được mùi rượu nhàn nhạt.

      còn kỹ càng hơn đàn ông bình thường, cũng bắt bẻ nhiều hơn. Với Diệp Ly Châu mà , bản thân Đề Kiêu ngây ngất như rượu ngon vậy. Bản năng của cơ thể nàng cần Đề Kiêu, cần được chuốc say lần.

      Lần đầu tiên nàng nếm được mùi vị như vậy, cho nên, Diệp Ly Châu nhịn được mà mút lấy chút hương rượu này.

      Dường như nén nổi cảm xúc, cũng giống như là tận lực dụ dỗ.

      Sống lưng thẳng tắp của Đề Kiêu chợt cứng ngắc, để Diệp Ly Châu ngồi dậy.

      Trâm ngọc trai rơi xuống đất, phát ra tiếng vang trong trẻo, khóa vàng cũng nặng nề rơi xuống. Trong bóng tối, những thứ châu báu quý hiếm này hơi tản ra tia u ám.

      Nàng quá mức mảnh mai, Đề Kiêu ôm lấy vai nàng, nếu như Diệp Ly Châu có thể nhìn nét mặt , nhất định muốn cách xa gã đàn ông đáng sợ này.

      Cánh môi bị người tham lam cắn xé, đau đến tê dại, Diệp Ly Châu khẽ rên lên tiếng.

      Đề Kiêu rốt cuộc buông tha nàng. Giọng khàn khàn gợi cảm, : "Màu sắc cũng mộc mạc như vậy à?"

      Lúc này Diệp Ly Châu mới nhận ra, người mình mặc cái áo yếm, màu sắc là màu hồng nhạt, cũng có bất cứ hình thêu nào.

      Bởi vì trong phòng ấm áp, vừa rồi nàng cũng cảm thấy lạnh, chỉ nghĩ Đề Kiêu hôn nàng, nhận ra áo quần người mình bị người lột ra từng tầng vứt xuống đất.

      Diệp Ly Châu ngồi đùi người đàn ông, quần áo người chỉnh tề, hiển nhiên là rất chỉnh tề.

      Nàng ôm chặt bả vai mình: "Ta... Ta phải quay về rồi..."

      Đề Kiêu lại bắt nạt nàng , chỉ muốn phạt nàng hôm nay gọi là "chú" mà thôi, áo quần cởi xuống, há có thể được mặc vào dễ dàng như vậy?

      Bánh bao Diệp Ly Châu yếu đuối, bắt nạt nàng chút, Đề Kiêu cũng cảm thấy có lỗi với lương tâm của mình.

      kéo Diệp Ly Châu vào chỗ bả vai. Vai Đề Kiêu rộng rãi, cánh tay mạnh mẽ, đủ để khiến nàng chút sức mà cựa quậy.

      lạnh lùng : "Đây là hình phạt, biết chưa? Lần sau cho phép nàng gọi là chú nữa."

      Diệp Ly Châu gật đầu.

      Đề Kiêu để nàng ngồi lên sạp, quần áo cởi xuống, lại mặc lại từng cái từng cái cho nàng.

      Diệp Ly Châu mảnh mai lại xinh đẹp, tưởng chừng như giống người sống sờ sờ, tính tình lại đơn thuần, như là con cáo sống ở trong núi chưa bị thế tục lây nhiễm vậy.

      Đề Kiêu nắm lấy bắp chân nhắn của nàng, cúi đầu hôn cái.

      Da thịt của Diệp Ly Châu mịn màng trơn mềm, xúc cảm đặc biệt tốt. Nàng cảm thấy ngứa ngứa, có chút chịu nổi: "Điện hạ, chàng đừng như vậy, nếu ..."

      Đề Kiêu nắm bắp chân của nàng: "Nếu sao?"

      Mặc dù Diệp Ly Châu nhìn thấy, nhưng nàng vẫn che mắt lại: "Nếu ta muốn nhiều hơn..."

      Đề Kiêu thản nhiên : "Nàng thích tất cả những việc ta làm với nàng?"

      Thân thể Diệp Ly Châu kháng cự được Đề Kiêu, khi tới gần , sức khỏe của nàng luôn trở nên tốt hơn, có cảm giác rất vui sướng, cho nên tự nhiên thích những hành động mà Đề Kiêu làm.

      Chẳng qua là Đề Kiêu có chút thô lỗ, có chút hời hợt, khiến Diệp Ly Châu tự chủ mà vùng vẫy trốn tránh.

      Dù cho thân thể cần, nhưng lý trí cho nàng biết Đề Kiêu quá mức lạnh nhạt, muốn khiến nàng cách xa.

      Hết sức mâu thuẫn.

      Tạm thời Diệp Ly Châu dám ràng cặn kẽ những điều này với Đề Kiêu. Nàng sợ Đề Kiêu biết rồi, cảm thấy nàng lợi dụng , cũng muốn để ý tới nàng nữa.

      Sau khi mặc xong váy áo, Diệp Ly Châu chỉnh sửa lại mái tóc lộn xộn.

      Đẩy cửa ra ngoài, ánh trăng dịu dàng rải đầy mặt đất.

      Diệp Ly Châu dưới ánh trăng mặc váy cùng áo choàng trắng trong mộc mạc, chỉ lộ ra khuôn mặt nhắn, cánh môi nàng hơi có chút sưng đỏ, tươi đẹp đầy đặn, như đóa hoa hồng sắp nở vậy.

      Diệp Ly Châu quên mất chuyện vừa rồi ở trong phòng nàng bị Đề Kiêu hôn cuồng nhiệt, bị vuốt ve, khi nhìn thấy Đề Kiêu, nàng vẫn coi người quân tử.

      cao to rắn rỏi, đứng ở trước mặt Diệp Ly Châu rất có cảm giác áp bức. Khuôn mặt khôi ngô vẫn lạnh băng như trước, đẹp đến mức khiến người ta dời mắt được.

      Đề Kiêu trời sinh hờ hững lạnh lùng như vậy, thờ ơ lại xa cách, dường như khinh thường nữ sắc, rất dễ khiến Diệp Ly Châu chú ý, thực ra cũng hóa thân thành cầm thú ức hiếp người.

      Diệp Ly Châu : "Ta phải rồi. Điện hạ, khi nào chàng lại tới tìm ta nữa?"

      Đề Kiêu : "Qua hai ngày nữa ta tới Diệp phủ."

      Diệp Ly Châu suy nghĩ chút, rồi : "Chàng được để cha ta nhìn thấy. Ông mà nhìn thấy tức giận."

      Nàng dè dặt như vậy, lại giống như hai người đương vụng trộm.

      Đề Kiêu chỉnh lại trâm ngọc trai tóc Diệp Ly Châu, cúi đầu hôn lên gò má nàng: "Ta cố gắng giải thích với ông ấy."

      Tuy Diệp Ly Châu Đề Kiêu cố gắng giải thích với Diệp Phụ An cái gì, nhưng nàng hiểu sao rất tin tưởng Đề Kiêu, liền "dạ" tiếng.

      Đề Kiêu lại : "Trong phủ Tần Vương có cất kỹ rất nhiều rượu ngon, hôm khác ta tới tìm nàng, cùng nàng uống rượu."

      Diệp Ly Châu lắc đầu: "Ta muốn, điện hạ giữ lại tự mình uống ."

      Nàng nhớ tới vừa mới rồi, lúc bị Đề Kiêu hôn môi, mùi rượu nhàn nhạt đó cũng làm người ta chán ghét, ngược lại khiến cho người ta mê say.

      Tuy rằng sớm rời khỏi Minh Phật Tự, nhưng rất nhiều thứ đều khắc trong xương tủy rất khó thay đổi, nàng muốn uống rượu, luôn cảm thấy cái đó là phạm lỗi.

      Cũng giống như chuyện thân mật với Đề Kiêu vậy, lúc đầu óc tỉnh táo và tình trạng thân thể khỏe hơn, nàng cảm thấy bản thân có tội, nhưng vào lúc sức khỏe tốt hoặc là lúc gặp được Đề Kiêu, nàng lại muốn sáp lại gần hưởng thụ cảm giác mà mang tới cho mình.

      Diệp Ly Châu biết đây là nàng lợi dụng Đề Kiêu, hành vi của nàng rất xấu, nhưng là...

      Đề Kiêu khẽ chạm vào trán nàng: "Thời gian còn sớm nữa, quay về thôi."

      Diệp Ly Châu thoáng nhìn Đề Kiêu, sóng mắt lưu chuyển. Nàng ôm cái, lúc này mới xoay người rời .

      Đề Kiêu nhìn theo bóng dáng nhắn xinh xắn của nàng càng càng xa, cuối cùng biến mất ở cuối đường.

      Lúc Diệp Ly Châu về tới trong điện, người ra thân mồ hôi lạnh. Hải Đàn cởi áo choàng xuống cho nàng. Diệp Ly Châu ngồi xuống cầm lấy nước trà, khẽ nhấp ngụm.

      Khương Nhiễm Y : "Vở kịch này kết thúc, chúng ta cũng nên về rồi. Ơ, Châu Châu, khóa vàng người em đâu rồi?"

      Diệp Ly Châu ngẩn người, theo bản năng sờ lên cổ mình.

      Quả thực, khóa vàng của nàng thấy đâu nữa.

      Diệp Ly Châu nhớ tới vừa nãy nàng bị Đề Kiêu cởi chỉ còn lại có cái yếm, lỗ tai chợt đỏ, : "Vừa nãy em đường, có lẽ là làm rơi khóa vàng ở chỗ nào đó rồi."

      Khương Nhiễm Y : " vật nặng trình trịch như thế, em lại cũng có thể làm rơi mất, cũng sơ ý quá đấy. Hải Đàn, ngươi tìm cho tiểu thư ."

      Hải Đàn đáp lời, rồi ra ngoài.

      Qua đủ khắc, lúc vở kịch cũng sắp diễn xong, Hải Đàn mới quay lại.

      Nàng giao khóa vàng cho Diệp Ly Châu: "Tiểu thư, khóa vàng của người."

      Khóa vàng được bọc trong cái khăn tay, Khương Nhiễm Y nhìn ra, nhưng Diệp Ly Châu lại nhận ra được, cái khăn này là của mình.

      Nàng nhận lấy cái khóa vàng, rồi đeo lên.

      Đêm nay Diệp Ly Châu quay về Diệp phủ ở. Diệp phủ cách hoàng cung gần hơn chút, ngày mai lại tới ở tòa nhà bên ngoài kinh thành.

      Nàng và Diệp Phụ An còn có Diệp Gia Hữu cùng nhau quay về. Mấy ngày được gặp Diệp Ly Châu, Diệp Gia Hữu rất nhiều, Diệp Ly Châu ở bên nghiêm túc lắng nghe.

      Về đến nhà, sáng hôm sau Diệp Gia Hữu còn phải tới trường tư thục, nên cũng theo Diệp Ly Châu cùng quay về Tĩnh Thủy Hiên.

      Về đến phòng mình, Diệp Ly Châu để nha hoàn chuẩn bị nước nóng. Nàng muốn tắm rửa.

      Lúc ngâm mình trong làn nước ấm áp, bốn phía ánh nến sáng rực, Diệp Ly Châu nâng cánh tay lên, mới nhìn thấy dấu ngón tay rệt.

      Lực tay của Đề Kiêu quá lớn.

      Lúc này cái yếm cũng được cởi ra, nơi mềm mại bị vải vóc che phủ, vốn là mảnh trắng như tuyết, lúc này cũng lên dấu ngón tay.

      Da dẻ của Diệp Ly Châu đặc biệt mềm mại, hơi va chạm chút là có máu tụ, cho nên bình thường nàng vô cùng cẩn thận, tránh cho bản thân bị thương.

      Đề Kiêu vốn là người tập võ, tuy hiểu Diệp Ly Châu là mỹ nhân yểu điệu, nhưng khi nhìn thấy nàng, mặc dù tay nhiều thêm vài phần dịu dàng, vẫn làm cho người bị tổn thương.

      Diệp Ly Châu vốc vốc nước trong, hắt lên mặt.

      Bọt nước chảy xuống theo lông mi cong cong dài của nàng, càng lộ ra mặt mày xinh đẹp, da thịt phản chiếu ánh nước, càng lộ vẻ óng ánh trong suốt, như đá phù dung ngâm trong nước tuyết vậy.

      cánh tay trắng ngần của Diệp Ly Châu khoác lên thành thùng tắm, mái tóc dài đen nhánh ướt sũng dán lên vai, cảnh tượng này quả thực quyến rũ, nhưng đầu lông mày của nàng hơi cau lại, dường như cất giấu tâm nào đó.

      Chờ Diệp Ly Châu ra, Hải Đàn lau người và tóc cho nàng, rồi phủ quần áo lên.

      Hải Đàn : "Cái khóa vàng bị mất hôm nay, là ở chỗ Tần Vương điện hạ, còn có khăn tay, túi hương, hương hoàn của người, ít đồ lặt vặt mang theo bên người, ngài ấy đều nhặt được cả. Ngài ấy chỉ đưa cho nô tỳ khóa vàng và khăn tay, những thứ khác đều ở chỗ Tần Vương điện hạ."

      Diệp Ly Châu "Ừ" tiếng.

      Hải Đàn để nàng ngồi sạp mềm ở bên, nhàng xoa bóp vai cho nàng, : "Tòa nhà bên ngoài kinh thành đó cũng rất trống trải, Lão gia và công tử cũng thường tới đó. Mặc dù Khương tiểu thư cũng dẫn theo người qua bên đó ở với người, nhưng cũng ở hết, người qua lại trong viện vô cùng ít. Tiểu thư, nô tỳ thấy, bằng người mời Tần Vương điện hạ tới ở cùng, hai người mỗi ngày gặp mặt, cũng tốt hơn là giờ lén lút gặp nhau."

      Diệp Ly Châu ngẩn người: "Cha ta có khả năng đồng ý đâu."

      Hải Đàn : "Sao Lão gia có thể đồng ý chứ. Chuyện này, chỉ có trời biết đất biết, người biết, tôi biết, Tần Vương điện hạ biết mà thôi. Tiểu thư cần với Lão gia."

      Diệp Ly Châu cảm thấy như vậy hay lắm, chỉ suy nghĩ chút, cảm thấy có lỗi với cha nàng.

      Thêm nữa, bình thường Tần Vương bận rộn như vậy, sao có thể tới ở cùng nàng mỗi ngày chứ.

      Đây cũng chỉ là biện pháp của mình Hải Đàn thôi. Hải Đàn đoán được, lần này về kinh, Tần Vương muốn đề nghị kết thông gia với Diệp Phụ An, tuyệt đối thể tùy tiện mở miệng.

      Thứ nhất, khả năng Hoàng đế ban hôn là cực kỳ bé.

      Thứ hai, Tần Vương quang minh chính đại cầu hôn, Diệp Phụ An lại quang minh chánh đại cự tuyệt, chuyện này huyên náo rất khó xử. Nếu như Tần Vương dùng thủ đoạn cứng rắn, bên là người cha ruột thịt có công sinh dưỡng, bên là tình lang dấu, Diệp Ly Châu bị kẹp giữa Tần Vương và Diệp Phụ An cũng ở vào thế khó xử.

      Hải Đàn biết Tần Vương dùng cách nào để có được Diệp Ly Châu, nàng nghĩ biện pháp tốt nhất chính là để rễ tình của Diệp Ly Châu với Tần Vương cắm sâu, tình cảm của hai người sâu nặng hơn, tương lai Diệp Phụ An thương con , cũng tiện lấy gậy đánh uyên ương.

    4. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 44:

      Diệp Ly Châu cất giấu tâm , cũng nghĩ nhiều thêm về những lời mà Hải Đàn .

      Nàng lau khô tóc rồi lên giường ngủ. Hôm nay gặp được Đề Kiêu nên sức khỏe của Diệp Ly Châu cũng khá hơn nhiều, nàng thiu thiu muốn ngủ, chỉ là, cảm giác từ trước người truyền tới khiến nàng sao ngủ được.

      Trong ánh sáng lờ mờ, Diệp Ly Châu nhàng nhắm mắt lại, nhưng lông mi lại vẫn rung rung.

      Ban đầu nàng có cảm giác gì, nhưng bây giờ, Diệp Ly Châu mới phát giác ra, những chỗ từng bị Đề Kiêu nắn bóp qua, đau nhức từng trận.

      Diệp Ly Châu cũng hiểu biết rất ràng về tình nam nữ, cho nên nàng cũng nghĩ ra đây chỉ là loại tình thú, chỉ cảm thấy Đề Kiêu có phần thô lỗ.

      Chờ nha hoàn ở bên ngoài đều ngủ cả, Diệp Ly Châu rón rén ngồi dậy, tìm tìm kiếm kiếm bàn trang điểm, cuối cùng tìm ra lọ cao. Lúc bình thường nàng cẩn thận mà quệt sứt tay chính là dùng thuốc này để bôi. Thuốc có mùi hoa lan và hoa tuyết liên, hết sức dễ ngửi.

      Diệp Ly Châu cầm lên giường, xoa lên những chỗ bầm tím người.

      Nàng lo vết bầm vẫn chưa tan hết, còn lưu lại người, nên nàng để thuốc cao ở bên gối, dự định ngày mai tỉnh lại thoa thêm lần nữa.

      Ngày hôm sau, Diệp Ly Châu vốn muốn cùng Khương Nhiễm Y tới tòa nhà bên ngoài kinh thành ở, nhưng tối hôm trước trời đột nhiên đổ trận tuyết lớn, mặt đất tích tầng tuyết dày.

      Diệp Gia Hữu cũng học. Cậu đắp hai người tuyết ở trong sân của Tĩnh Thủy Hiên cho Diệp Ly Châu xem.

      Mùa đông, Diệp Ly Châu vẫn luôn giấu tay ở trong tay áo ấm áp, hoặc là lúc nào cũng đều ôm cái lò sưởi . Thân thể nàng yếu, thể chạm vào tuyết, sợ bị đông lạnh hư người.

      Khương Nhiễm Y cũng tới bên này xem cảnh náo nhiệt. Nàng khen Diệp Gia Hữu mấy câu. Tuy rằng Diệp Gia Hữu thân thiết với chị ruột, nhưng từ trước đến nay lẫn vào trong đám đàn bà con , việc các chị chơi với nhau, cậu hỏi nhiều. Diệp Gia Hữu mấy câu với Khương Nhiễm Y, rồi quay về chỗ ở của mình.

      Khương Nhiễm Y tỉ mỉ nhìn Diệp Ly Châu, : "Châu Châu, đêm qua em ngủ được ngon giấc."

      Diệp Ly Châu sờ lên mặt mình: "Nhìn qua hốc hác quá ạ?"

      Khương Nhiễm Y lắc đầu: "Bình thường khi em ngủ đủ giấc, căn bản buồn bã như vậy."

      Diệp Ly Châu ra tâm trong lòng. Những chuyện xảy ra giữa nàng và Đề Kiêu trong khoảng thời gian này, nếu ra, nhất định hù dọa Khương Nhiễm Y.

      Nàng : "Tối qua xem kịch mệt quá, buổi tối em vẫn luôn nằm mơ."

      Khương Nhiễm Y cũng nghĩ quá nhiều.

      Diệp Ly Châu lẩm bẩm : "Chờ tuyết tan hết là chúng ta có thể quay về tòa nhà bên ngoài kinh thành rồi."

      Ngày kế, Diệp Ly Châu nghe được tin Đề Kiêu tới Diệp phủ, nghe đâu còn mang theo lễ trọng, là bảng chữ mẫu quý giá mà Diệp Phụ An tìm kiếm nhiều năm ở khắp mọi nơi cũng chưa tìm được.

      Diệp Phụ An dù sao cũng là văn nhân, thích tranh chữ cũng thích đồ cổ, nơi ở của Diệp Ly Châu cũng treo mấy bức tranh chữ nghìn vàng khó có được.

      Diệp Phụ An gặp qua sóng to gió lớn, hiển nhiên là biết Đề Kiêu thể nào vô cớ ra vẻ nịnh nọt. Đề Kiêu đột nhiên kết thân, muốn kéo gần quan hệ với ông, chắc chắn là có tính toán gì đó.

      Dù rằng vẫn luôn tâm niệm, nhưng cuối cùng ông cũng nhận lấy.

      Gần đây sức khỏe của Diệp Ly Châu khá hơn chút, hôm qua còn vào cung, cũng để Đề Kiêu nhìn thấy. Tranh chữ trân quý nữa, cũng thua kém con cưng sống sờ sờ của mình, Diệp Phụ An chỉ sợ Đề Kiêu còn chưa từ bỏ hi vọng, vẫn muốn Diệp Ly Châu gả vào đông cung.

      Nếu như mục đích của Đề Kiêu phải là Diệp Ly Châu, mà là muốn Diệp Phụ An dựa vào chức thừa tướng làm chuyện gì đó cho , vậy cũng được.

      Mặc dù Diệp Phụ An phải là người tốt rộng lượng cởi mở gì, nhưng ông ngồi ở vị trí này nhiều năm như vậy, chưa từng làm chuyện trái lương tâm có lỗi với quốc gia, có lỗi với trăm họ. Hai quyền thần, văn võ, triều đình, ở địa phương, nếu là có dính dáng, có lòng riêng, sinh ra ảnh hưởng thế nào với quốc gia, trong lòng Diệp Phụ An hiểu .

      Cho nên, dù thế nào nữa, Diệp Phụ An cũng thể mở rộng cửa lòng với Đề Kiêu.

      Sau khi Đề Kiêu bị uyển chuyển từ chối quà tặng cũng tức giận, vẫn như trước cùng uống rượu chuyện phiếm với Diệp Phụ An.

      Diệp Phụ An cũng phải là người có lòng dạ sắt đá, tuy rằng thể trở thành bằng hữu chân chính, cũng làm được huynh đệ chân chính, nhưng cũng có thể làm bằng hữu giả vờ, chút chuyện triều đình, bàn chút chuyện mà Thái Tử và Nhị hoàng tử làm gần đây.

      Thoáng chốc, sắc trời tối, Diệp Phụ An cho người tiễn Đề Kiêu ra ngoài.

      Trong lòng ông rất tán thưởng Đề Kiêu. Đề Kiêu đúng là nhân vật hiếm thấy, đáng tiếc Diệp Phụ An kết bè kết phái, thiên vị, Thái Tử làm sai chuyện, ông dâng sớ phê bình Thái Tử, Nhị hoàng tử làm sai chuyện, ông cũng nể tình mà cầu hoàng đế nghiêm khắc trừng phạt.

      Đề Kiêu là người của Thái Tử, Diệp Phụ An muốn tham dự vào những tranh đấu đó.

      Diệp Ly Châu chỉ biết tin tức Đề Kiêu tới đây, nhưng biết Đề Kiêu và Diệp Phụ An những chuyện gì.

      Buổi tối nàng có khẩu vị gì, cho nên định dùng bữa tối. Chờ tới lúc nằm giường, Diệp Ly Châu cảm thấy trong phòng đột nhiên có cơn gió lạnh, nàng nghĩ phải chăng cửa sổ chưa đóng kỹ, đưa tay vén màn lên.

      Đề Kiêu nắm lấy cổ tay nàng.

      Tay lạnh buốt, Diệp Ly Châu bị lạnh, rùng mình cái. Nàng đem bàn tay kia phủ lên tay Đề Kiêu: "Điện hạ bị đông lạnh ở bên ngoài lâu rồi ạ? Tay lạnh như vậy, ta xuống lấy lò sưởi tay cho chàng."

      " cần." Thực ra người vẫn luôn lạnh giá.

      Võ công tuyệt thế thực ra cũng tệ. Chí ít muốn tới chỗ nào, vĩnh viễn để người ta phát ra.

      Đề Kiêu nhìn khuôn mặt nhắn đơn thuần của Diệp Ly Châu.

      Nàng đem bàn tay bé phủ lên tay Đề Kiêu. Diệp Ly Châu lo Đề Kiêu bị lạnh, cho nên dùng tay của mình sưởi ấm cho .

      Lông mi nàng cong cong, thoạt nhìn hết sức đơn thuần.

      Nếu trong tương lai con của bọn họ cũng đơn thuần như Diệp Ly Châu vậy, lại theo tính tình của Diệp Ly Châu, Đề Kiêu nhất định lấy trọng binh canh gác bốn mặt khuê phòng của con .

      : "Ta lạnh, nàng vào bên trong ."

      Diệp Ly Châu ngoan ngoãn lui vào sâu hơn trong giường.

      Đề Kiêu cởi áo khoác ra rồi cũng lên giường.

      ôm Diệp Ly Châu vào lòng.

      Được hơi thở quen thuộc của người đàn ông vây quanh, cả người Diệp Ly Châu đều rất thoải mái, mắt cũng nhàng nhắm lại.

      Nàng tự chủ mà sáp lại gần hơn trong lòng Đề Kiêu.

      Thân thể Đề Kiêu cứng lên chút. vẫn quen việc Diệp Ly Châu chui vào lòng mình như vậy.

      nàng ngốc nghếch này.

      Diệp Ly Châu giọng : "Khi nào chàng rời khỏi kinh thành?"

      Nàng muốn xác nhận chút lúc nào Đề Kiêu rời . Thời gian hai người có thể ở bên nhau nhiều lắm, cơ bản, Đề Kiêu vừa , nàng cũng sống được bao nhiêu ngày nữa.

      Đề Kiêu : "Năm sau ta quay lại."

      Diệp Ly Châu lại ôm chặt, năm sau trở lại... Thực ra cũng còn bao nhiêu ngày nữa.

      Đề Kiêu nhìn vẻ mặt nàng căng thẳng, trong lòng cũng cảm thấy buồn cười: " nỡ hả?"

      Diệp Ly Châu vùi đầu trong lòng lời nào.

      Tuy rằng Đề Kiêu có định lực tốt, bây giờ còn tốt hơn nữa, nhưng nàng nằm sấp trong lòng mềm mại như vậy, hô hấp của vẫn là nặng nề hơn mấy phần: "Diệp Ly Châu."

      Nàng khẽ "dạ" tiếng.

      Đề Kiêu muốn hỏi nàng, tay lại sờ phải thứ gì đó.

      cầm tới nhìn chút, là cái hộp đồng nho .

      "Đây là cái gì?" Đề Kiêu mở ra, ngửi cái, "Sao lại để dầu thơm ở giường?"

      Diệp Ly Châu: "..."

      Tai của Diệp Ly Châu từng chút đỏ lên.

      Đề Kiêu nhận ra có điều đúng, : "Cái này dùng để làm gì?"

      Diệp Ly Châu : "Hôm qua chàng lưu lại vết bầm người ta, cái này là để xoa máu tụ đó."

      Đề Kiêu cũng ý thức được lực tay của mình lại lớn như vậy.

      : "Để ta xem chút."

      Diệp Ly Châu giữ chặt váy áo của mình: "."

      phản kháng của nàng ở trong mắt Đề Kiêu, gần như bằng có. Quần áo lại bị nhàng cởi xuống.

      Cảnh tượng lần này càng tươi đẹp mỹ miều hơn lúc ở trong ôn tuyền.

      Bởi vì lần trước, Diệp Ly Châu hoặc nhiều hoặc ít còn mặc áo lụa mỏng, bọc bản thân lại kỹ.

      So với hôm qua càng to gan hơn.

      Hôm qua là ở trong bóng tối, Diệp Ly Châu vẫn còn mặc bộ áo lót, cái yếm màu sắc mộc mạc cũng có hoa văn gì, chỉ có vẻ sạch , tăng thêm vẻ thuần khiết như băng như ngọc của nàng.

      Hôm nay cái gì cũng có.

      Hô hấp của Diệp Ly Châu ổn định. Nàng có chút tủi thân: "Điện hạ..."

      Nàng biết Tần Vương điện hạ phải là tên háo sắc, hành động của , nhất định là vì quan tâm thân thể của nàng. Nhưng Diệp Ly Châu vẫn có phần thích ứng.

      Cơ thể nàng rất đẹp, chỗ căng đầy giống hệt như núi tuyết, vòng eo hết sức vừa nắm tay, dường như khẽ bẻ cái là khiến nó gãy mất.

      Màu da lại trắng đến phát sáng, cực kỳ chói mắt.

      Yết hầu của Đề Kiêu lăn cái.

      Giọng hơi có chút khàn: "Đừng bướng bỉnh, ngồi qua đây, ta bôi thuốc cho nàng."

      Tóc của Diệp Ly Châu rất dài, lúc toàn bộ xõa xuống có thể chạm tới chỗ xương hông. Nàng đem cây trâm tóc lấy xuống.

      Tóc đen như thác nước, màu mực cùng màu tuyết tương phản nổi bật, có kiểu phong tình khác.

      Cặp mắt hoa đào của nàng long lanh nước, nốt chu sa trán đỏ đến chói mắt, lúc lông mi nhấp nháy, Đề Kiêu cũng lo nàng rơi nước mắt.

      Diệp Ly Châu vừa cảm thấy sợ, lại theo bản năng mà tín nhiệm Đề Kiêu.

      Tuy rằng Đề Kiêu luôn lạnh lùng, nhưng lại chưa từng làm ra chuyện gì khiến Diệp Ly Châu đau lòng. Diệp Ly Châu cảm thấy Đề Kiêu rất tốt, nàng hẳn là phải tin tưởng .

      Nàng sáp lại gần, khẽ: " cho phép chàng bóp nữa, buổi tối ta ngủ ngon giấc."

      Đề Kiêu "Ừ" tiếng.

      khắc đồng hồ sau, Diệp Ly Châu ôm chăn quay người .

      Nàng cắn góc chăn, câu cũng muốn thêm.

      Đề Kiêu xoay bả vai của nàng lại: "Xin lỗi, ta nhất thời nhịn được. Nếu nàng giận, ta cho nàng cắn lại."

      vốn ăn mặc chỉnh tề, vì để cho Diệp Ly Châu nguôi giận, Đề Kiêu thể kéo cổ áo xuống chút: "Nàng cắn , cắn ra máu cũng sao."

      Diệp Ly Châu có ham muốn cắn người, cũng thích véo người. Nàng quấn lấy chăn, khuôn mặt nhắn chôn trong chăn như trước, chịu nâng lên nhìn Đề Kiêu, hiển nhiên là vẫn chưa nguôi giận.

      Nàng cũng hiểu, ràng Đề Kiêu chỉ bôi thuốc thôi, trong quá trình bôi thuốc, lại đem hộp thuốc quẳng mất, tay cũng chẳng dính chút thuốc mỡ nào.

      Đề Kiêu : "Còn giận à?"

      Diệp Ly Châu dùng đầu ngón chân móc lấy quần áo: " giận nữa, chờ qua hai ngày ta ngâm suối nước nóng, có lẽ dấu vết cũng còn nữa rồi."

      Nàng mặc quần áo, Đề Kiêu tự nhiên là rất quân tử quay lưng nhìn nàng.

      Diệp Ly Châu tỉ mỉ buộc lại từng cái dây áo, ngón tay nàng trắng nõn mảnh khảnh, giống như cọng hành vậy.

      Hôm nay váy áo mặc trong phòng là màu củ sen, màu sắc hòa nhã, cũng tôn lên màu da của nàng.

      Lúc mặc xong, Diệp Ly Châu thấy Đề Kiêu vẫn như trước đưa lưng về phía mình. Nàng quên mất vừa rồi để mặc cho người định đoạt tới thoải mái. Nàng vốn chính là người hay quên lại mang thù, càng biết giận Đề Kiêu.

      Diệp Ly Châu : "Ta mặc xong rồi. Điện hạ, ta nghe hôm nay chàng tới tìm cha ta, hai người có chuyện gì muốn làm sao?"

      Đề Kiêu : "Vốn là muốn bàn về hôn của chúng ta. Chuyện này dễ mở miệng, trước tiên ta làm quen với Diệp thừa tướng khoảng thời gian nữa, chờ ông ấy bỏ xuống lòng phòng bị, nhắc lại chuyện thành thân."

      Diệp Ly Châu ngẩn người: "Chàng muốn cầu hôn?"

      Đề Kiêu chú ý tới vẻ mặt Diệp Ly Châu đúng.

      Lúc này biểu cảm bình thường của nàng vốn phải là mừng rỡ hoặc xấu hổ, nhưng thực tế, vẻ mặt của Diệp Ly Châu có vài phần nghi hoặc, cũng có mấy phần luống cuống.

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Em đâu muốn chịu trách nhiệm vs đâu, Kiêu à

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :