1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ly Châu trong Lòng bàn tay (Cổ đại, Sủng)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      Ây da. Lau tay lau mặt ........ Yayayayayayayaya. là vô hạn tưởng tượng mà. Hihi

    2. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 40:
      Người dịch: Chim Ba Chân

      Đề Kiêu gãi gãi chóp mũi nàng. Càng nhìn Diệp Ly Châu, trong lòng càng thích, loại thích này, chậm chạp mà cũng sắp tràn ra rồi.

      biết Diệp Ly Châu cũng thích giống vậy, dù là trong mộng, mà nàng cũng mớ.

      Diệp Ly Châu ôm cổ Đề Kiêu, vẫn ngủ say sưa như cũ.

      Ngày hôm sau, trời vừa hửng sáng Đề Kiêu tỉnh lại. vẫn còn nhiều việc phải làm, thể chìm đắm vào nữ sắc rất khó để tự thoát thân.

      Đề Kiêu lấy xuống cánh tay ngọc ngà khoác vai mình, dùng chăn bao kín nàng lại rồi đặt sang bên.

      Trong màn tối om, nhưng da thịt của Diệp Ly Châu lại trắng đến lóa mắt, mái tóc dài đen tuyền mềm mại xõa ra như mây, đẹp đến mức khiến người ta dời được mắt.

      Đề Kiêu muốn xuống giường mặc áo, hiểu sao Diệp Ly Châu liền tỉnh lại. Nàng vừa mơ mơ màng màng mở mắt ra, suy nghĩ còn chưa ràng, ý thức còn chưa tỉnh táo, nâng mắt lên thấy Đề Kiêu sắp , nàng theo bản năng từ phía sau ôm lấy thắt lưng : “Ta cho chàng .”

      Cơ thể Đề Kiêu chợt cứng đờ, buổi sáng vốn dễ động tình, Diệp Ly Châu lại còn to gan si mê quấn quýt như vậy, quả thực là biết sống chết.

      Giọng lạnh lùng: “Buông ra.”

      Diệp Ly Châu ôm lấy thắt lưng gầy mà khỏe khoắn của Đề Kiêu, lòng bàn tay chạm vào cơ bụng rắn chắc của , đầu óc nàng tỉnh táo hơn nhiều, từ từ nhận ra, nàng ôm Đề Kiêu như vậy hay lắm.

      Diệp Ly Châu “a” tiếng, rồi ngoan ngoãn buông tay.

      Đề Kiêu : “Ta có việc phải làm. Nàng chờ ta quay lại, ta lại tới thăm nàng.”

      Diệp Ly Châu gật đầu. Mặc dù trong lòng nàng muốn, nhưng có lý do gì để ép Đề Kiêu ở lại.

      Vào mùa đông Diệp Ly Châu chỉ nằm giường. Nàng muốn xuống giường, trong màn đều là mùi hương gỗ tùng người Đề Kiêu cùng với mùi đặc biệt thể ra lời. Diệp Ly Châu ôm cái gối đầu của mình, lén nhìn Đề Kiêu mặc quần áo.

      Đề Kiêu lấy từ trong áo ra cái hộp , là mang từ Hàm Châu tới cho Diệp Ly Châu, hôm qua quên mất.

      Đề Kiêu tới: “Ra đây.”

      Diệp Ly Châu vén màn lên, ngồi bên mép giường. Đề Kiêu cũng ngồi xuống, ôm Diệp Ly Châu vào lòng, tay vén mái tóc dày của nàng lên.

      Vành tai của nàng trắng trong như ngọc, nho nhắn mềm mại, thoạt nhìn vô cùng đáng .

      Diệp Ly Châu chớp chớp mắt: “Tần Vương điện hạ?”

      Đề Kiêu lấy ra đôi bông tai nho từ trong hộp gỗ đàn hương, đeo lên tai nàng.

      Đó là đôi khuyên tai ngọc trai. Ngọc trai óng ánh rực rỡ, chói mắt như đá quý vậy. Tuy Diệp Ly Châu thiếu châu báu, Diệp Phụ An đưa đến chỗ nàng đều là châu báu quý hiếm trong khố phòng, nhưng ngọc trai sáng bóng đến độ có tì vết nào như vậy cũng rất ít thấy.

      Đề Kiêu đeo lên cả hai bên cho nàng.

      Diệp Ly Châu sờ sờ bông tai: “Cảm ơn.”

      Đề Kiêu: “Ta phải đây. Qua trận này quay lại, ta dẫn nàng suối nước nóng núi.”

      Diệp Ly Châu : “Vậy chàng phải bảo trọng. Chuyện diệt giặc cỏ lần này, có cần cha ta giúp đỡ ? Nếu ông ấy giúp chàng, ta cầu xin ông ấy.”

      Ngón tay thon dài của Đề Kiêu xuyên qua mái tóc của Diệp Ly Châu: “Tâm ý của nàng ta biết, chuyện triều đình, nàng cũng hiểu, ngoan ngoãn ở đây chờ ta là được rồi.”

      Nếu Diệp Ly Châu vì cầu xin Diệp Phụ An, nhất định ngày hôm sau Diệp Phụ An đến cửa chất vấn Đề Kiêu vì sao dụ dỗ con ông, sau này triều đình nhất định thể yên tĩnh.

      Chuyện này Đề Kiêu làm, cần Diệp Ly Châu hao tâm tốn sức.

      Diệp Ly Châu “dạ” tiếng: “Vậy được rồi, điện hạ đường cẩn thận.”

      Đề Kiêu thấy nàng có thổ lộ gì khác. sờ sờ tóc nàng, nâng cằm nàng lên: “Ngoan, há miệng.”

      Diệp Ly Châu: “Hả?”

      Cổ tay nàng bị khóa chặt, cả người bị ấn lên giường. Đề Kiêu nắm cổ tay nàng, ép nàng ở bên dưới.

      Diệp Ly Châu bị hôn kịch liệt. Hiển nhiên, Đề Kiêu biết nên ứng phó với nàng thế nào, mỗi chỗ người nàng đều muốn chiếm lấy. Tuy rằng hết sức dịu dàng, nhưng Diệp Ly Châu vẫn suýt nữa ngất .

      Môi cọ qua khuôn mặt nhắn mịn màng của Diệp Ly Châu. Dái tai cùng với viên ngọc trai mượt mà bị liếm láp, ướt rượt mảnh. Cả người Diệp Ly Châu có sức, đẩy được Đề Kiêu ra, chỉ nghe thấy giọng trầm thấp khàn khàn của Đề Kiêu vang lên bên tai: “Ta phải rồi.”

      Diệp Ly Châu cũng ý thức được lời này của là có ý gì. Vừa hôn xong, nàng chỉ lo thở hổn hển, đợi đến lúc Đề Kiêu rời , trong phòng còn bóng dáng của nữa, Diệp Ly Châu mới nhận ra vừa rồi Đề Kiêu gì.

      rồi?

      Nàng sờ lên môi mình, lần này, Đề Kiêu cắn rách đầu lưỡi của nàng.

      Lúc Hải Đàn vào hầu hạ Diệp Ly Châu chải đầu rửa mặt, thấy Diệp Ly Châu có chút đăm chiêu, nhịn được mới hỏi: “Tiểu thư vẫn nhớ đến Tần Vương điện hạ đấy ạ? Tần Vương điện hạ rất nhanh thôi quay trở lại, người cần phải nhớ nhung quá nhiều.”

      Diệp Ly Châu lắc đầu.

      Đầu lưỡi nàng bị cắn rách, cũng chẳng muốn chuyện, lúc ăn cơm, nàng chỉ ăn chút cháo.

      Khương Nhiễm Y và Diệp Ly Châu cùng nhau ăn sáng. Thấy em mất hồn mất vía, nàng nhịn được hỏi: “Châu Châu này, đêm qua em ngủ ngon hả? Sao trông có tinh thần gì cả? Đừng chỉ có ăn cháo thôi, ăn miếng thịt nai .”

      Diệp Ly Châu : “Hôm nay khẩu vị của em tốt lắm, em ăn nổi nhiều thứ quá.”

      Khương Nhiễm Y : “Lát nữa để đại phu bắt mạch cho em. Điền phu nhân mời chị tới nhà bà ấy làm khách, mẹ chị cũng sắp về rồi, mấy ngày nữa, mấy người chúng ta cùng cho vui.”

      Lúc này Diệp Ly Châu mới nhớ tới hôn của Khương Nhiễm Y với phủ Đôn quốc công.

      Nàng bằng lòng để Khương Nhiễm Y gả cho quý công tử chơi bời lêu lổng, nhưng chuyện này, liên quan đến quan hệ giữa hai nhà, cũng phải là hàng con cháu như Diệp Ly Châu có thể chỉ trỏ.

      Diệp Ly Châu : “Chị, chị để mợ tìm hiểu chuyện Điền gia nhiều hơn chút, em sợ sau khi chị vào cửa phải chịu ấm ức.”

      Sao Khương Nhiễm Y có thể biết chuyện của Điền gia chứ?

      Khương gia cũng phải nhà giàu có bình thường, cũng từng qua lại với vương hầu, thế lực ở Vạn Châu rộng lớn, nhắc tới Vạn Châu, tất nhiên nhớ đến thế gia trăm năm Khương gia.

      Khương Nhiễm Y và Quân thị cũng biết rất nhiều tin tức có liên quan đến tiểu công gia của phủ Đôn quốc công.

      Tiểu công gia đính hôn với Khương Nhiễm Y tên là Điền Trác, vừa tới tuổi trưởng thành. Năm ấy lúc đính hôn, tuổi của Điền Trác cũng lớn, ngang bướng tệ hại như bây giờ.

      Bốn năm trước, cha của Khương Nhiễm Y và cha của Điền Trác qua lại rất nhiều trong quan trường. Đôn quốc công chủ động bày tỏ, muốn hai nhà kết thông gia. Cha của Khương Nhiễm Y thấy Điền Trác tuy tuổi còn , nhưng mặt mày khôi ngô tuấn tú, mồm miệng lanh lợi lại tương đối thông minh, Điền gia ở kinh thành cũng là nhà giàu có, nên mới hứa hôn con cho .

      Có điều, hai năm trước, Đôn quốc công bất ngờ từ ngựa ngã xuống, va phải đầu. Tuy chết, nhưng thần chí , mỗi ngày cần người chăm sóc. Điền Trác thiếu quản giáo của cha, bản tính xấu xa dần dần bộc lộ, ít nha hoàn trong nhà bị gây tai họa, ở nơi trăng hoa tiêu tiền như nước, thua mất rất nhiều gia sản.

      Phu nhân Đôn quốc công kiến thức hạn hẹp, chỉ cảm thấy tương lai con trai kế thừa tước vị, trong nhà phất lên, lại cảm thấy đàn ông háo sắc phải vấn đề gì, cho nên cũng quản Điền Trác.

      Quân thị và Khương Nhiễm Y cũng biết chuyện ấy, nhưng việc cưới xin cũng phải bỏ là có thể bỏ được.

      Thứ nhất, công tử nhà giàu có thêm vài thị thiếp ở trong mắt mọi người thực phải khuyết điểm gì, ngược lại, đàn bà con cầu chồng mình toàn tâm toàn ý mới là có đức hạnh. Điền Trác ăn chơi đàng điếm, người ngoài nhìn vào thấy rất bình thường. Lại , mấy vị công tử được kính trọng của Khương gia, cũng có lúc vung tiền như rác ở thanh lâu.

      Thứ hai, Khương gia có địa vị cao, Điền gia từ từ lụn bại, nếu Khương gia chủ động cầu từ hôn, người ngoài tất nhiên cảm thấy Khương gia ích kỷ chỉ quan tâm tới lợi ích của mình, giữ lời hứa, hôn tốt đẹp như thế bỏ là bỏ, điều này tốt cho thanh danh của Khương Nhiễm Y, cũng tốt cho danh tiếng của Khương gia.

      Trước mắt Quân thị bất mãn với hôn này, lần này tới Điền gia, cũng là để xem thế nào.

      Quân thị quan tâm Điền Trác có thị thiếp, cũng để ý Điền gia bằng Khương gia, dù sao thị thiếp chính là nô tài, uy hiếp được chủ mẫu.

      Bà chỉ lo tính cách Điền Trác xấu xa, gia phong Điền gia đàng hoàng, sau khi Khương Nhiễm Y vào cửa, để Khương Nhiễm Y chịu ấm ức.

      Mấy ngày sau, Diệp Ly Châu và Khương Nhiễm Y cùng với Quân thị cùng đến Điền gia.

      Dù sao cũng là phủ Quốc công, tuy trong nhà được như xưa, nhưng khí thế bên ngoài vẫn là phải có.

      Nha hoàn trong phủ đều mặc váy áo giống nhau, đại nha hoàn quấn người đều là lăng la tơ lụa. Đại tiểu thư phủ Đôn quốc công cùng với thiếu phu nhân và phu nhân Đôn quốc công đợi hồi lâu.

      Diệp Ly Châu được dìu xuống xe ngựa, Khương Nhiễm Y với Quân thị cũng xuống.

      Quân thị cười nhạt: “Điền phu nhân.”

      Phu nhân Đôn quốc công chia ra nhìn Diệp Ly Châu và Khương Nhiễm Y. Bà ta nhìn ra tuổi của Khương Nhiễm Y hơi lớn hơn chút, mặt mày giống hệt Quân thị, cười : “Đây chắc là Nhiễm Thư Nhi và Diệp tiểu thư nhỉ? Nhiễm Thư Nhi dịu dàng nền nã hơn trong tưởng tượng của ta đấy. Mau mau vào thôi, chúng ta vào nhà trò chuyện.”

      Quân thị dẫn theo hai tiểu như cùng với phu nhân Đôn quốc công vào trong phòng.

      Trà ngon được dâng lên, điểm tâm cũng tinh xảo, Quân thị tỉ mỉ đánh giá những người có mặt ở đây. Mặt mày đại tiểu thư Điền Tiếu có chút cay nghiệt, thiếu phu nhân thoạt nhìn khúm núm, phu nhân Đôn quốc công ăn lại tìm ra khuyết điểm gì.

      Cùng nhau ăn xong bữa trưa, phu nhân Đôn quốc công muốn chút chuyện riêng với Khương Nhiễm Y. Diệp Ly Châu ăn xong chút gì đó, Quân thị mang nàng ra ngoài dạo.

      Lúc này, bên ngoài khá lạnh, buổi chiều có nhiều hạ nhân làm việc bên ngoài. Trước khi đến đây Quân thị tới chợ đen ra giá cao thuê người ban đêm thăm dò phủ Đôn quốc công. Bà có được bản đồ phủ Đôn quốc công, đại khái biết được người nào ở chỗ nào. Hôm nay Khương Nhiễm Y đến đây, công tử Điền gia cũng ra khỏi nhà. Bà dẫn Diệp Ly Châu càng càng xa, nghĩ có thể nào tình cờ gặp được Điền Trác , cố gắng thử thăm dò phen.

      Mấy ngày trước trời đổ tuyết, tuyết trong rừng trúc còn chưa tan hết, Quân thị dẫn Diệp Ly Châu dọc theo đường trong rừng trúc, vẫn muốn tiếp tục về phía trước.

      Đằng trước có tiếng nhóm người cười , Quân thị đoán mình nhầm đường rồi, muốn cùng Diệp Ly Châu lộn trở lại. Lúc này, bà chợt nghe thấy người trong đó : “Điền Trác, vị hôn thê của ngươi đến đây, ngươi có xem chút ?”

      Sắc mặt Quân thị cứng lại, ra hiệu Diệp Ly Châu đừng phát ra tiếng.

      Giọng Điền Trác mang theo vài phần lỗ mãng: “Có mẹ ta ở đó là được rồi. Hôm nay thể đến chỗ Yên Nhi, quay lại nhất định nàng làm ầm lên với ta, nếu biết ta gặp tiểu thư Khương gia, nhất định ầm ĩ yên.”

      Người kia cười : “Ta nghe tiểu thư Khương gia này trước giờ hiền lành, chờ nàng ta vào cửa, ngươi cưới hết Yên Nhi, Hồng Nhi, Đào Nhi gì đó vào nhà, nàng ta cũng để ý đâu.”

      “Nếu phải là mẹ ta muốn ta cưới, nàng ta có thể mang đến ít của hồi môn, rồi mấy cửa hàng nhà ta xảy ra vấn đề, ta mới cưới đứa con từ vùng khác tới đâu.” Điền Trác : “Mấy tiểu thư khuê các này, người này lại nhàm chán hơn người kia, còn quản rất rộng, vợ ngươi chính là ví dụ đấy thôi.”

      Người kia cười : “Vợ ta qua nửa năm nữa chết. Thuốc lần trước ngươi cho ta hữu dụng. Chờ nàng ta chết rồi, năm sau là ta có thể tùy ý nạp thiếp. Đến lúc đó, bên nhà nàng ta cũng xen vào được. Đến lúc đó, nếu tiểu thư Khương gia cũng nghe lời. Dù sao người nhà nàng ta cũng ở kinh thành, Diệp gia cũng xen vào chuyện vợ chồng các ngươi được, tiểu thư Khương gia còn phải mặc ngươi định đoạt hay sao?”

      Thoáng chốc, sắc mặt của Quân thị và cả Diệp Ly Châu đều thay đổi.

      Quân thị kéo Diệp Ly Châu ra ngoài, xa gã sai vặt hỏi: “Các người là ai? Có biết đây là nơi công tử nhà chúng ta mời khách, thể tùy ý ra vào hả?”

      Quân thị : “Ta là phu nhân Khương gia, được phu nhân nhà các ngươi mời tới, cẩn thận nên lạc đường. Chàng trai, làm sao để ra ngoài đây?”

      Gã sai vặt cũng ngờ Quân thị vào sâu bên trong. phụng mệnh canh giữ ở chỗ này, vừa rồi nhà xí, cho nên nhìn thấy Quân thị vào. Nghe là người Khương gia, mặt mới tươi cười: “Hóa ra là Khương phu nhân, trong phủ đúng là dễ lạc đường, ngài từ đây tới phía trước, qua hai cái đình rẽ trái là có thể nhìn thấy chỗ ở của phu nhân nhà chúng tôi rồi.”

      Quân thị cười gật đầu, thưởng cho chút bạc, lúc này mới ra ngoài.

      Vừa ra, Diệp Ly Châu : “Mợ, Điền công tử này…”

      Ánh mắt Quân thị thoáng chốc lạnh : “Thứ lòng muông dạ thú ngu xuẩn này, muốn ngầm mưu tính đồ cưới của Nhiễm Thư Nhi, xem Khương gia chúng ta có người mà.”

      Quân thị kéo tay Diệp Ly Châu: “Châu Châu, cháu yên tâm, con cái nhà chúng ta chịu uất ức, cháu chờ xem mợ làm thế nào khiến chết nhắm mắt.”

      Diệp Ly Châu mím môi.

      Quân thị : “Để mợ cho cháu mở mang tầm mắt, ngày sau chớ có nhu nhược quá, xuất giá rồi lại để cho người ta tính kế bắt nạt.”
      yuki0129, Hale205, Lee Đỗ20 others thích bài này.

    3. Chalychanh

      Chalychanh Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      142
      Xem mợ của Ly Châu xử trí như thế nào đây.

    4. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 41:

      Điều đầu tiên lên trong đầu Diệp Ly Châu chính là, nàng lấy chồng.

      Sức khỏe của nàng kém như vậy, người chỉ nửa bước là vào quan tài, làm sao có thể lập gia đình đây. Mặc dù dựa vào Đề Kiêu có thể kéo dài hơi tàn đoạn thời gian, nhưng Đề Kiêu dù sao cũng phải là người trong kinh thành, hai người thể lúc nào cũng gặp mặt.

      Về phần khi trước Khương Nhiễm Y từng nàng gả cho Đề Kiêu...

      Diệp Ly Châu dám nghĩ quá sâu.

      Thứ nhất, cha nàng có đồng ý hay vấn đề, thứ hai, nếu nàng bởi vì lý do sức khỏe mà gả cho Đề Kiêu, với Đề Kiêu mà , chắc chắn là công bằng, đây xem như là loại lừa gạt.

      Nếu như Đề Kiêu biết nàng tới gần , cũng phải là xuất phát từ thích, mà là bởi vì thân thể nàng cần...

      Diệp Ly Châu nhớ tới ánh mắt bình thường vẫn lạnh như băng của Đề Kiêu thoáng rùng mình, đáy lòng có chút sợ hãi.

      Quân Thị thấy sắc mặt Diệp Ly Châu đúng, hỏi: "Châu Châu, cháu sao thế?"

      Diệp Ly Châu lắc đầu, gượng gạo : "Mợ, cháu sao. Cháu chỉ là lo, gã sai vặt kia có khi nào cho Điền công tử biết việc chúng ta tới đây hay thôi."

      Quân Thị lắc đầu: "Cháu yên tâm, lơ là nhiệm vụ, tùy tiện ra đâu. Điền Trác cũng là thứ ngu xuẩn, cho rằng ở trong phủ nhà mình lời gì cũng có thể tùy tiện ra."

      Nếu phải là Quân Thị sớm có đề phòng, muốn gặp Điền Trác trước, vì vậy mới tới chỗ Điền Trác thường xuyên ra vào, e rằng vẫn chưa biết người này tồi tệ như vậy.

      Diệp Ly Châu lại : "Mợ định làm thế nào để hủy mối hôn này ạ?"

      Chắc chắn Quân Thị thể để cho Điền gia chủ động từ hôn. Nếu Điền gia chủ động từ hôn, khác nào cho toàn bộ kinh thành này biết, bọn họ coi thường con Khương gia. Cho nên, hiển nhiên phải là Khương gia đề xuất chuyện này.

      Nhưng phải có lý do hợp lý.

      Quân Thị khẽ vỗ lên tay Diệp Ly Châu: "Châu Châu, quay về mợ trù tính chuyện này. Cháu cứ chờ xem, mợ nhất định phải cho cháu thấy, kẻ bắt nạt chúng ta có kết cục thế nào. Sau này cháu bị người ta ức hiếp, cứ việc với mợ."

      Diệp Ly Châu gật đầu.

      Thực ra nàng cảm thấy bản thân bị người nào ức hiếp. Ô Thị bắt nạt nàng bị Hải Đàn dạy dỗ đến mức tức mà cũng dám ra ngoài rồi.

      Ngoài Ô Thị ra, hình như cũng có ai bắt nạt nàng.

      . . .

      Chẳng mấy chốc mà nửa tháng trôi qua, Diệp Ly Châu và Khương Nhiễm Y vẫn ở trong tòa nhà bên ngoài kinh thành như trước.

      Sức khỏe của Diệp Ly Châu tuy rằng vẫn khá yếu, nhưng mà thường ho ra máu nữa.

      Chỉ chớp mắt, Thái Tử từ Trần Châu chiến thắng trở về. Thái Tử diệt sạch sơn tặc ở Cẩm Sơn, cũng mang đầu của tên thủ lĩnh trở về.

      Chuyện diệt giặc cỏ ở Cẩm Sơn, có thể hoàn thành trong thời gian ngắn như vậy, đương nhiên thể thiếu trợ giúp của Tần Vương, cho nên Tần vương cũng phải về kinh.

      Để chúc mừng Thái Tử bình an trở về, Hoàng hậu mở tiệc ở trong cung Chiêu Dương.

      Diệp Ly Châu và Khương Nhiễm Y cùng nhau vào cung.

      đường, Diệp Ly Châu đại khái biết được, ngày hôm trước Tần vương vào cung rồi.

      Đúng là ngày hôm trước Đề Kiêu dẫn theo Thái Tử trở về. Phần lớn người trong kinh thành đều biết Đề Kiêu cũng mang theo binh mã tới Trần Châu, hơn nữa phải là vài binh lính, mấy vạn binh mã lại có thể lặng yên tiếng động giấu giếm tất cả mọi người. Từ Hàm Châu đến Trần Châu, hai nơi cách xa nhau nghìn dặm, qua ít địa phương, quan viên ở những nơi này biết là chưa nhận được tin hay thế nào, lại chút tin tức truyền về kinh thành.

      Mãi tới lúc đến Cẩm Thành Trần Châu, Hoàng đế mới biết được chuyện này.

      Tối qua, Hoàng đế mở tiệc chiêu đãi, ở ngay yến tiệc, Đề Kiêu lấy đầu của tên thủ lĩnh Cẩm Sơn ra.

      ít quan văn ngồi đó, rất ít khi nhìn thấy cái đầu máu chảy đầm đìa, Hoàng đế cũng nhiều năm rồi chưa từng nhìn thấy cảnh tượng máu me như vậy.

      Đề Kiêu vào điện cần phải tháo đao, bảo đao Trọng Uyên của đặt ở ngay bàn. lạnh nhạt uống rượu, lơ đãng : "Đầu của sơn tặc Cẩm Sơn, là Thái Tử điện hạ tự tay chém được."

      Cũng đến lúc này rồi, chẳng ai để ý rốt cuộc đầu người là Thái Tử chém, hay là Đề Kiêu chém.

      vài quan văn thể đứng dậy mà khen ngợi Thái Tử.

      Đề Kiêu dẫn theo ít binh mã tới đây, đều đóng quân ở bên ngoài kinh thành, là để Thái Tử học luyện binh. Mặc kệ Đề Kiêu với bên ngoài dễ nghe bao nhiêu, thực tế, với Hoàng đế mà đều là uy hiếp.

      Hoàng đế biết Đề Kiêu còn khách sáo thờ ông ta là quân chủ nữa. Hàm Châu kiêu ngạo, nếu thực nổi lên chiến tranh, trong kinh thành có tướng lĩnh đắc lực có thể qua được Đề Kiêu.

      Ông ta đành phải đem chức quyền đoạt được từ trong tay Thái Tử lúc trước, giao trả lại cho Thái Tử.

      bữa tiệc rượu uống đến trong lòng mọi người đều yên, Hoàng đế sớm hối hận.

      Chuyện diệt giặc Cẩm Sơn lần này, vốn là cái thòng lọng mà ông ta hạ xuống cho Thái Tử, ngờ Đề Kiêu lại có thể có thể chạy tới giúp đỡ Thái Tử, khiến chuyện này biến thành công trạng của Thái Tử. Vất vả lắm mới tước được quyền lực của Thái Tử, bây giờ lại trả lại, hoàng đế tức đến suýt nữa nôn ra máu, Nhị hoàng tử Triệu Dật vốn đắc ý dạt dào cũng thay đổi sắc mặt.

      Chờ đến khi vào đến cửa cung, Diệp Ly Châu và Khương Nhiễm Y xuống xe ngựa. Bởi vì đến sớm, hai người tới cung Chiêu Dương trước, mà là tản bộ trong Ngự hoa viên.

      Cảnh vật trong cung tự nhiên là giống với bên ngoài, có rất nhiều chủng loại hoa mai, ở bên ngoài căn bản đều thấy được.

      Khương Nhiễm Y thích hoa mai, nàng vòng quanh ở trong vườn ngắm hoa, Diệp Ly Châu ngồi ở trong đình.

      Hải Đàn theo bên cạnh Diệp Ly Châu, hai cung nhân trong cung Hoàng hậu theo Khương Nhiễm Y, sợ Khương Nhiễm Y lạc đường trong Ngự hoa viên.

      Hải Đàn : "Hôm nay bệ hạ còn đãi tiệc trong cung điện ở phía trước. Lần này Thái Tử được việc, bệ hạ nể mặt Thái Tử, tất nhiên phải chúc mừng phen. Hôm nay, Lão gia cũng vào cung từ sớm, lúc về chúng ta về cùng Lão gia."

      Lúc này, Diệp Ly Châu nghe được giọng truyền đến: "Diệp tiểu thư."

      Nàng và Hải Đàn kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy thiếu niên mặc áo gấm tới, đúng là Nhị hoàng tử Triệu Dật.

      Hoàng đế và thừa tướng đánh cờ ở trong Ngự hoa viên, Triệu Dật vốn dĩ phải thỉnh an Hoàng đế, ngờ đường tới đó, lại gặp được Diệp Ly Châu.

      Diệp Ly Châu khách sáo đứng dậy, hành lễ: "Nhị hoàng tử điện hạ."

      Triệu Dật thản nhiên quan sát Diệp Ly Châu.

      Nàng mặc váy áo màu xanh mộc mạc, bên ngoài khoác áo choàng trắng như tuyết, mái tóc đen được giấu trong mũ áo choàng, khuôn mặt nhắn đẹp tuyệt trần thấy chút ý cười nào, trong đôi mắt hoa đào tình tự nhiên cũng tràn đầy xa cách.

      Bắt đầu từ lần đầu tiên gặp Diệp Ly Châu, Triệu Dật muốn có được vị giai nhân tuyệt sắc này, khổ nỗi thân phận của Diệp Ly Châu giống người khác, muốn cưới nàng cần phải trả giá chút, mà có trả giá lớn, Diệp Phụ An cũng nhất định đồng ý.

      Cho nên Triệu Dật chỉ có thể đỏ mắt trông mong.

      tiến lên chút, : "Bên ngoài lạnh như vậy, sao Diệp tiểu thư tới chỗ Quý phi nương nương ngồi lát? Tính tình Quý phi nương nương lương thiện, thích nhất là mấy nương trẻ tuổi như tiểu thư đây."

      Triệu Dật muốn ngồi chuyện với Diệp Ly Châu lát.

      Diệp Ly Châu lại hiểu sao chán ghét ánh mắt của Triệu Dật.

      ràng lúc Đề Kiêu nhìn nàng, so với khi Triệu Dật nhìn nàng còn to gan hơn nhiều, nhưng Diệp Ly Châu lại có bất kỳ ác cảm gì với Đề Kiêu.

      Hải Đàn : "Nhị hoàng tử điện hạ, tiểu thư nhà tôi sắp phải tới cung Chiêu Dương rồi. Chắc ngài cũng có việc ạ? Chúng tôi trước."

      Triệu Dật : "Ta bận, mấy tháng gặp được Diệp tiểu thư, ta muốn hỏi chút, sức khỏe của Diệp tiểu thư..."

      quá mức chuyên tâm, ngay cả người tới phía sau rồi cũng biết.

      Diệp Phụ An sa sầm mặt, bên cạnh ông là Hoàng đế.

      Diệp Ly Châu nhận ra Hoàng đế, chỉ hô lên tiếng "Cha" .

      Triệu Dật lúc này mới vội vã quay đầu lại. Lúc nhìn thấy khuôn mặt còn đen hơn đít nồi của Diệp Phụ An, tim rơi tõm xuống, vội vọt sang bên: "Nhi thần gặp qua phụ hoàng."

      Diệp Ly Châu lúc này mới biết, hóa ra người đàn ông trung niên mặc thường phục đứng bên cạnh Diệp Phụ An là Hoàng đế, nàng cũng hành lễ: "Thần nữ gặp qua bệ hạ."

      Hoàng đế : "Dật Nhi, Diệp tiểu thư, các ngươi đều đứng lên ."

      Dung mạo của Diệp Ly Châu quả thực tầm thường, Hoàng đế cũng trách Triệu Dật thất lễ như thế. Thoáng suy nghĩ chút, hoàng đế : "Vừa rồi Diệp tiểu thư và Dật Nhi trò chuyện với nhau vui vẻ, trẫm và Diệp thừa tướng tới, trái lại làm gián đoạn các ngươi rồi."

      Sắc mặt của Diệp Phụ An khó coi hơn, ông với Diệp Ly Châu: "Châu Châu, nam nữ thụ thụ bất thân. Tuy là trong cung, nhưng con cũng phải giữ lễ, sao lại tùy tiện chuyện với Nhị hoàng tử?"

      Diệp Ly Châu biết Diệp Phụ An là cho nàng bậc thang xuống, khiến câu "Trò chuyện với nhau vui" kia của hoàng đế đạt được kết quả, nàng : "Thân phận Nhị hoàng tử tôn quý, con gặp điện hạ, chỉ là hành lễ, cũng cái gì khác nữa."

      Diệp Phụ An : "Lần sau chớ tùy tiện lại ở bên ngoài. May mà lần này là cha và bệ hạ nhìn thấy, nếu là người khác nhìn thấy, thanh danh của con chắc chắn bị tổn hại đấy."

      Hoàng đế nghe thấy câu này của Diệp Phụ An, vì để cho trọng thần lạnh lòng, chỉ đành phải : "Chẳng qua là chào hỏi hai câu, ái khanh, sao ngươi lại kéo đến chuyện thanh danh. việc ngày hôm nay, trẫm và Dật Nhi tất nhiên để người ngoài lung tung."

      Lúc này sắc mặt Diệp Phụ An mới dịu . Ông nhìn về phía Triệu Dật, : "Nhị hoàng tử điện hạ, vài ngày trước ngài để người dưới quyền vận chuyển lương thảo từ Vạn Châu cứu tế Nam Châu, bên trong xảy ra chút sơ suất, thần muốn hỏi ngài chút, vừa vặn bệ hạ cũng ở đây, chúng ta đổi chỗ khác chuyện. Bệ hạ, người và nhị hoàng tử trước, thần xin được dặn dò con mấy câu."

      Sắc mặt của Triệu Dật khó coi hơn, Diệp Phụ An ràng là nhằm vào . chẳng qua là với Diệp Ly Châu hai câu, lại cực kỳ bình thường, lòng dạ của Diệp Phụ An còn hơn lỗ kim, nhất định phải tóm lấy sai lầm của .

      Chờ hoàng đế và Triệu Dật khỏi, Diệp Ly Châu mới : "Cha, con muốn chuyện với ngài ấy, là ngài ấy cứ mực..."

      Diệp Phụ An vỗ vỗ vai Diệp Ly Châu: "Được rồi, cha biết. Đều tại Châu Châu nhà ta đẹp quá đấy mà."

      Diệp Phụ An phải là biết, nếu như Triệu Dật vẫn tiếp tục dây dưa, vì ngại thân phận, Diệp Ly Châu cũng rất khó thoát thân.

      Ông : "Lần này cha cảnh cáo , lần sau quấy rầy con nữa, cha nhất định khách khí với ."

      Ván cờ của Diệp Phụ An và Hoàng đế kết thúc, lại qua hai khắc, trong cung điện phía trước, các đại thần hẳn là sắp đến đủ cả. Ông cũng tiện ở lại chỗ này lâu, chỉ dặn: "Con ở trong cung cẩn thận chút, thứ mà người khác cho con được tùy tiện ăn, cũng nên tùy tiện quá nhiều với người lạ, chơi với chị họ con thôi."

      Diệp Ly Châu gật đầu, nàng cũng phải là đứa bé ba tuổi, những lời Diệp Phụ An , nàng đều hiểu cả.

      Chỗ này thường có người qua, Diệp Phụ An muốn căn dặn Diệp Ly Châu tới chỗ Hoàng hậu, trước mặt lại có hai người tới.

      Chính là Thái Tử điện hạ và Tần Vương điện hạ.

      Diệp Phụ An để Diệp Ly Châu ở sau lưng mình, ông chắp tay tiến lên: "Thái Tử điện hạ, Tần Vương điện hạ."

      Diệp Ly Châu làm lễ vạn phúc.

      Đề Kiêu quan sát Diệp Ly Châu từ xuống dưới, lúc này mới : "Diệp thừa tướng, đây là lệnh ái Diệp tiểu thư sao?"

      Diệp Ly Châu ngước mắt thoáng nhìn Đề Kiêu.

      Khuôn mặt của trước sau như lạnh như băng, tuấn mà kiêu ngạo, nhìn ra bất kỳ cảm xúc dao động nào.

      Diệp Phụ An chỉ lo Đề Kiêu coi trọng Diệp Ly Châu, nhất định phải gả Diệp Ly Châu cho Thái Tử.

      Việc Đề Kiêu đột nhiên lấy ra cái đầu máu chảy đầm đìa hù dọa Hoàng đế yến tiệc ngày hôm trước, Diệp Phụ An vẫn còn nhớ . Người này tuyệt đối phải người lương thiện, con ông thể gả đến chỗ Thái Tử được.

      Diệp Phụ An : "Vừa rồi thân thể con bé thoải mái, suýt nữa té xỉu, nên ta tới đây nhìn xem. Châu Châu, đây là Thái Tử điện hạ, hẳn là con từng gặp ngài ấy trong cung của Hoàng hậu, đây là Tần Vương điện hạ, dựa theo vai vế, hẳn là con phải gọi Tần vương tiếng chú đấy."

      Diệp Ly Châu lại hành lễ nữa: "Thái Tử điện hạ, Tần Vương thúc thúc."

      Con ngươi của Đề Kiêu chợt tối .

      Diệp Phụ An cười : "Con bé nhát gan, gặp người là khúm núm, sức khỏe lại tốt, chỉ có thể nuôi ở trong nhà. Tần Vương, ngài cũng đừng so đo với đám trẻ con này làm gì."

      Khóe môi Đề Kiêu lạnh nhạt nhếch lên: "Đương nhiên là rồi. Người yến tiệc hẳn là tới gần đủ rồi, Diệp thừa tướng, chúng ta qua đó trước."

      Lúc qua ngang qua Diệp Ly Châu, người nàng có mùi thơm thoang thoảng, giữa chân mày rủ xuống viên hồng ngọc, viên bảo thạch nho , ánh lên nốt chu sa, chẳng những có vẻ thô tục, trái lại khiến cả khuôn mặt càng lộ ra vẻ quyến rũ hơn.

      Chờ xa rồi, Triệu Quân cười : "Cậu, hóa ra Diệp thừa tướng còn chưa biết cậu và Diệp tiểu thư từng gặp nhau. Nếu ông ta biết cậu và Diệp tiểu thư đêm hôm hẹn hò, nhất định phải tức đến râu cũng vểnh ngược lên ấy."

      Đề Kiêu thản nhiên : "Tò mò như vậy à?"

      Triệu Quân thu lại giọng điệu có chút hả hê: " tò mò, tò mò chút nào ạ."

      Đề Kiêu so đo với thằng nhóc Triệu Quân này, nhớ tới vừa rồi Diệp Ly Châu hơi mấp máy môi gọi "Tần Vương thúc thúc", trong lòng lại bỗng dưng bốc hỏa, chỉ muốn quay lại ức hiếp nàng phen.
      yuki0129, Hale205, Lee Đỗ20 others thích bài này.

    5. Chalychanh

      Chalychanh Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      142
      Ầy. Thúc thúc... là cấm kị mà...:yoyo60:
      mo_hoa thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :