1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ly Châu trong Lòng bàn tay (Cổ đại, Sủng)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chalychanh

      Chalychanh Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      142
      Chương này ko gặp được Tần vương...

    2. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      Bên nào ăn cắp đấy nàng @mo_hoa ới. Vào report trang nào

    3. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      @Trần Ngọc Hoa: mấy trang reup mà ai cũng biết ấy. Lấy về còn làm như bọn họ tự làm nữa, thèm ghi nguồn gì hết. >"<

      @các bạn muốn vào group phải đọc qua quy định của group và trả lời câu hỏi mình mới ad..

      Dạo này mình có nhiều tin nhắn nên trả lời riêng từng người được, các bạn thông cảm nhé ^^;

      Chương 36:
      /fb: dot.chay.lang.man/

      Đây phải là lần đầu tiên cạm bẫy loại này xuất . Mấy ngày trước, chuyện Sùng Văn Quán bị dột cũng bị trách tội lên đầu Thái Tử.

      Triệu Quân dù sao cũng trẻ tuổi, ngồi vị trí thái tử, bị vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, hơi sơ suất chút là bị quan can gián dâng sớ phê bình. Lúc trước, Hoàng đế giao ít việc vặt dễ làm lại dễ lung lạc lòng người cho Nhị hoàng tử Triệu Dật, về phần Triệu Quân, ông ta vốn thích , đa phần những việc bố trí cho đều tốn sức lại thu được kết quả tốt, hơi sơ ý chút là dễ phạm sai lầm.

      Hoàng đế chờ ngày nào đó Triệu Quân cẩn thận mà phạm lỗi, nhân cơ hội đó phê bình Triệu Quân có năng lực ở trước mặt các đại thần, rồi đoạt lấy phần quyền lực trong tay Triệu Quân.

      Do Triệu Quân phạm lỗi trước, Hoàng đế khiển trách cũng là chuyện đương nhiên, cấm túc càng là chút trừng phạt nho , Tần Vương cũng tiện cái gì.

      Hoàng đế chèn ép từng chút , từng chút mài mòn nhẫn nại của Thái Tử, dù sao Tần Vương cũng ở kinh thành, ngày nào đó, Thái Tử bị bức bách mà gây ra sai lầm lớn.

      Thái Tử bị cấm túc hai tháng, quyền hạn trong tay cũng bị chia mất hơn phân nửa, đợi đến lúc được thả ra là cuối tháng mười rồi.

      Diệp Ly Châu cũng biết về kiện này.

      Nếu là mọi khi, Thái Tử hay là trong những vị hoàng tử khác phạm lỗi, dựa theo tính tình của Diệp Phụ An, ắt hẳn ngay lập tức dâng sớ phê bình, cầu Thái tử hoặc hoàng tử chấn chỉnh thái độ, nhưng lần này, Diệp Phụ An niệm tình Hoàng hậu luôn để Diệp Ly Châu vào cung xem mạch, tuy chưa cầu xin cho Thái Tử, nhưng cũng có chỉ trích thêm.

      Hoàng đế vốn muốn lợi dụng Thừa tướng mà gia tăng thêm hình phạt, chỉ cấm túc hai tháng vẫn chưa đủ, nhưng bên phía Diệp Phụ An có động tĩnh, lúc riêng tư lại Thái Tử sơ ý, quản lý thuộc hạ nghiêm dẫn đến xảy ra cố. Diệp Phụ An chỉ xưa nay Thái Tử luôn chăm chỉ, thể bởi vì hai việc lần này mà làm lung lay vị trí người kế vị, vị trí thái tử dao động, quốc gia cũng an ổn.

      Hoàng đế cũng chưa muốn phế Thái Tử ngay lập tức, nhưng luôn phải có kế hoạch cùng chuẩn bị.

      Ông ta vẫn luôn thích Hoàng hậu, vây cánh của Thái Tử từng bước mở rộng ra, bên trong kinh thành có ít đại thần ủng hộ, bên ngoài kinh thành lại có Tần vương trợ giúp, Hoàng đế tự nhiên coi Thái Tử là mối đe dọa.

      Cho dù tạm thời ông ta động tới được, nhưng cũng muốn chèn ép chút nhuệ khí của Thái Tử.

      Cuối tháng mười, Diệp Ly Châu cũng vào cung thỉnh an Hoàng hậu. Theo thời gian Đề Kiêu rời lâu dần, sức khỏe của Diệp Ly Châu cũng ngày ngày yếu . Mấy ngày nay nàng tới chỗ Hoàng hậu, thái y cũng kê nhiều thuốc bổ hơn.

      Tình trạng của Diệp Ly Châu giờ, giống như ốc đảo mất nguồn nước, dần trở nên khô cạn.

      Lần này, sau khi thái y bắt mạch xong, đầu lông mày nhíu lại chặt, ở ngay trước mặt Diệp Ly Châu, nên ông ta cũng thêm gì. Đợi tới lúc Hoàng hậu để Diệp Ly Châu đến thiên điện nghỉ ngơi trước, thái y mới bẩm với Hoàng hậu: "Khoảng thời gian trước, mắt thấy sức khỏe của Diệp tiểu thư trở nên khá hơn ít, nhưng hai lần bắt mạch này, lại cảm thấy tình trạng của Diệp tiểu thư gần giống với lúc vừa tới kinh thành. Theo tình hình này, Diệp tiểu thư chống đỡ nổi tới mùa hè sang năm ạ."

      Đề hoàng hậu vốn vì việc của Thái Tử mà chau mày lo lắng, giờ lại nghe Diệp Ly Châu khỏe, lập tức sắc mặt lạnh : "Là Diệp tiểu thư uống đúng thuốc? Hay là bởi vì có tâm tích tụ?"

      Thái y : "Thần bất tài, tìm ra được nguyên nhân phát bệnh, đây là chứng bệnh mà Diệp tiểu thư có từ trong bụng mẹ, có lẽ bởi vì trời chuyển lạnh, bị thay đổi của thời tiết ảnh hưởng."

      Đề hoàng hậu day day trán: "Thôi, ngươi lui xuống ."

      Diệp Ly Châu ngồi trong thiên điện, phòng bếp riêng trong cung Hoàng hậu cũng tệ lắm, làm bát canh ngọt đưa qua đây, sau khi nàng ăn canh xong cảm thấy dưới người ấm áp hơn rất nhiều.

      Sau khi mùa đông đến, tay chân nàng luôn lạnh ngắt, cho dù là ở trong noãn các, cũng cảm thấy cả người đều lạnh. Qua hai khắc, Mai Chi bên cạnh Hoàng hậu tới : "Diệp nương, Quý phi nương nương tới thỉnh an Hoàng hậu nương nương, hẳn là phải qua lát nữa mới rời . Buổi trưa Thế tử Trần Vương và Diệp tiểu công tử tới chỗ Hiền Phi nương nương ăn cơm. Diệp tiểu công tử gửi lời về nhà cùng ngài, giờ đợi ở bên ngoài đấy, nô tỳ đưa ngài ra ngoài."

      Diệp Ly Châu đứng dậy, gật đầu : "Vâng, làm phiền rồi."

      Gần đây thế lực của Thái Tử bị suy yếu, Nhị hoàng tử trong khoảng thời gian ngắn cứng cỏi hẳn lên, kéo theo Thịnh quý phi cũng có tự tin mà chuyện. Diệp Ly Châu ở lại đây, nếu nghe được chuyện gì nên nghe cũng hay lắm.

      Đám người Mai Chi cùng Diệp Ly Châu ra ngoài.

      Sắc trời quả nhiên tối, bầu trời tối đen nặng nề như muốn đổ tuyết. Diệp Ly Châu quấn cái áo choàng dày, tóc cũng được buộc lại trong mũ lông, trán rủ xuống viên hồng ngọc màu đỏ thắm, bên dưới viên ngọc là nốt chu sa đỏ, cả hai làm nền cho nhau, tôn lên làn da trắng muốt của nàng.

      Vừa xuống bậc thềm, nhìn thấy hai cậu bé cười cười ở cách đó xa.

      Là Diệp Gia Hữu và Thế tử Trần Vương, Đào Hãn Văn.

      Đây là lần đầu tiên Đào Hãn Văn nhìn thấy Diệp Ly Châu, chỉ thoáng nhìn từ xa xa, nhưng vì sao thằng nhãi Diệp Gia Hữu này nỡ để chị ra ngoài chơi. Chị ấy thực quá đẹp, tuy rằng quấn áo choàng dày, nhưng vẫn có thể nhìn ra tư thế như liễu mềm đón gió của chị ấy.

      Diệp Gia Hữu : "Chị, đây là Thế tử phủ Trần Vương."

      Đào Hãn Văn rất ra dáng chắp tay : "Chị Diệp, em tên là Đào Hãn Văn, chị cứ gọi em là Hãn Văn là được."

      Hai đứa bé đều có diện mạo xinh đẹp, đứng cạnh nhau cũng khiến cho người cảm thấy cảnh đẹp ý vui. Diệp Ly Châu cười : "Thường nghe Gia Hữu về Thế tử, giờ gặp được, mới biết Thế tử quả nhiên tầm thường."

      Đào Hãn Văn được khen, ngay lập tức tươi cười rạng rỡ: "Vậy chị Diệp phải thường tới phủ Trần Vương làm khách đấy."

      Ba người trò chuyện, muốn lên kiệu rời , lúc này, đột nhiên có xe kéo ngừng lại, Mai Chi kéo ba đứa bé sang bên, hô lên tiếng "Thái Tử điện hạ".

      Đúng là người của Thái Tử điện hạ tới.

      Triệu Quân vẫn mặc áo gấm phong phanh như trước. gầy vài phần, trong khoảng thời gian này, dù là lời bàn luận trong cung hay là lời bàn trong triều đều khiến người ta khó chịu.

      Gặp được Diệp Ly Châu, Triệu Quân thể đối đãi tùy tiện như với những người khác, dù sao Diệp Ly Châu là người trong lòng ông cậu. Mặc dù tuổi tác còn lớn bằng Triệu Quân, Triệu Quân cũng chỉ có thể xem nàng là trưởng bối.

      Diệp Ly Châu, Diệp Gia Hữu, còn có Đào Hãn Văn đều hành lễ.

      Triệu Quân cười : "Diệp thừa tướng là trọng thần trong triều, Diệp tiểu thư, sức khỏe nàng yếu, sau này gặp ta cần đa lễ."

      Diệp Gia Hữu và Đào Hãn Văn đều cao hơn lần gặp trước rất nhiều, Triệu Quân vốn muốn sờ đầu hai đứa bé này, nhưng nghĩ lại, Diệp Ly Châu là chị ruột của Diệp Gia Hữu, ngày sau Diệp Ly Châu gả cho cậu mình, vai vế của lại phải thấp hơn Diệp Gia Hữu rồi.

      vỗ vai Đào Hãn Văn, với hai đứa bé: "Thế tử và Diệp công tử lại cao hơn nhiều rồi, sau này thường xuyên tới Đông Cung chơi. Ta trước thỉnh an Hoàng hậu, tiếp chuyện được nữa xin thứ lỗi cho."

      Chờ Thái Tử vào rồi, Diệp Ly Châu mới cùng hai tiểu công tử lên kiệu.

      Diệp Gia Hữu và Đào Hãn Văn bằng tuổi nhau, chẳng qua Diệp Gia Hữu chững chạc hơn chút, có đứa bé tuổi này chín chắn hiếm thấy, Đào Hãn Văn càng vui vẻ cởi mở hơn chút.

      Đào Hãn Văn : "Thái Tử điện hạ xưa nay đối nhân xử thế ôn hòa, thích nhất là dùng vũ lực, nhiều người cũng ủng hộ ngài ấy. Bởi vì việc hai tháng trước, người của Nhị hoàng tử làm tổn hại thanh danh của Thái Tử điện hạ khắp nơi, Thái Tử điện hạ biết xử lý công việc. Cái này , bệ hạ để Thái Tử điện hạ tiêu diệt giặc cỏ, là đám sơn tặc núi Cẩm ở Trần Châu, nghe đâu rất khó xử lý, lúc trước quan binh trừ giặc đều bị giết hết. Lần này nếu Thái Tử lại làm xong..."

      Sau này Đào Hãn Văn và Diệp Gia Hữu chắc chắn là phải vào triều làm quan, địa vị của đám con cháu thế gia như bọn họ càng tốt hơn so với người lên từ khoa cử. Thầy giáo dạy bọn họ đều là đại nho đương triều, trong gia tộc lại có ít môn sinh, ngày thường cũng thích thảo luận chuyện trong triều đình. Diệp Ly Châu là chị của Diệp Gia Hữu, Đào Hãn Văn cũng kiêng kỵ Diệp Ly Châu mà những chuyện này.

      Diệp Gia Hữu : "Thái Tử điện hạ văn thao vũ lược, chỉ là bình thường tốt tính, cười , đối xử với ai cũng đều nhã nhặn, mới khiến người ta cảm thấy ngài ấy am hiểu việc quân mà thôi."

      Đào Hãn Văn : "Ta có được cái tin, cũng biết là hay giả. Nghe đâu lần này Thái Tử rèn luyện, có Tần vương cùng đấy."

      Vừa nghe đến hai chữ "Tần vương", Diệp Ly Châu nhịn được căng tai lắng nghe.

      Diệp Gia Hữu sửng sốt: "Tần vương cùng?"

      Đào Hãn Văn : "Ta cũng chỉ là nghe mà thôi. Thái Tử và Nhị hoàng tử tranh đấu, tạm thời liên quan tới hai nhà chúng ta, bọn mình xem náo nhiệt trước là được rồi."

      Chờ ra khỏi cửa cung, Đào Hãn Văn lên xe ngựa nhà mình, chào tạm biệt Diệp Ly Châu và Diệp Gia Hữu.

      Thân thể Diệp Ly Châu gần đây tốt, Diệp Phụ An cũng lo lắng vô cùng. Diệp Phụ An có tòa nhà ở bên ngoài kinh thành, tọa lạc ở chân núi, trong nhà có suối nước nóng được dẫn từ núi xuống. Đại phu của Diệp phủ thấy Diệp Ly Châu hằng ngày thân thể hư nhược lạnh lẽo, liền đưa ra ý kiến cho Diệp Ly Châu ngâm nước nóng mỗi ngày.

      Thế nên, Diệp Phụ An để Khương Nhiễm Y và Diệp Ly Châu, còn cả mười mấy đầy tớ cùng tới ở trong tòa nhà dưới chân núi bên ngoài kinh thành.

      Lại bên phía Thái Tử cũng chuẩn bị ra kinh tiêu diệt giặc cỏ. Sơn tặc núi Cẩm hoành hành hai năm rồi, đám sơn tặc này chiếm núi xưng vương, kẻ cầm đầu từng là tên côn đồ trong Cẩm thành ở Trần Châu. ỷ vào sức lực thô bạo, ức hiếp hai con nhà quan, đợi bị truy bắt chạy trốn rồi. chạy lên núi Cẩm, trong thời gian hai năm tụ tập được ít người, thường xuống núi cướp bóc dân chúng, ức hiếp những trẻ. Quan binh địa phương tới nhiều lần nhưng cũng thể bắt được đám thổ phỉ này, ngược lại hao tổn ít người.

      Tuổi Thái Tử còn trẻ, tuy rằng bản lĩnh tệ, nhưng Hoàng hậu cũng yên lòng làm cái chuyện xui xẻo này. Đề Kiêu là bao che khuyết điểm nhất, lo Thái Tử có năng lực tiêu diệt giặc, chỉ lo hoàng đế ở sau lưng ngầm ngáng chân Thái Tử, bởi vậy, Đề Kiêu lén tập kết thuộc hạ tới Trần Châu.

      Trần Châu và kinh thành cách nhau xa, Đề Kiêu tới Trần Châu, đương nhiên ngại thêm năm trăm dặm đường nữa, tới kinh thành thăm Diệp Ly Châu.

      Thân thể Diệp Ly Châu tốt, trí nhớ hình như cũng tốt lắm, Đề Kiêu cảm thấy tuổi Diệp Ly Châu còn như vậy, rất dễ quên mất nhiều việc. Lúc trước nàng nhất thời nổi lên hứng thú với , thời gian vừa qua, nàng nhìn thấy người, có lẽ quên mất rồi.

      Ban đêm đến Diệp phủ, tới Tĩnh Thủy Hiên của Diệp Ly Châu, Đề Kiêu lại phát trong viện trống , bóng người. Ngay cả Hải Đàn cũng ở đó.

      Lúc này, Đề Kiêu mới nhận ra có điều ổn.

      Mấy lần trước Hải Đàn gởi thư thân thể Diệp Ly Châu hình như khỏe lắm, Đề Kiêu cũng phải là đại phu, biết chữa bệnh cho Diệp Ly Châu thế nào, đại phu tốt nhất gần như đều ở trong hoàng cung, y thuật của mấy vị thái y bên cạnh Hoàng hậu cũng rất tinh xảo, cho nên để Hoàng hậu chú ý thân thể của Diệp Ly Châu nhiều hơn.

      Lúc này Diệp Ly Châu có ở Tĩnh Thủy Hiên, chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì, ở trong cung chữa bệnh sao?

      Lần này Đề Kiêu về kinh, có báo tin cho Thái Tử và Hoàng hậu, thế nên, lúc xuất ở Đông cung, dọa cho Thái Tử, người vừa thay y phục rửa mặt xong chuẩn bị ngủ, giật nảy mình.

      Triệu Quân kinh ngạc hỏi: "Cậu, phải cậu ở Trần Châu à? Ngày kia cháu lên đường rồi, cậu là sợ cháu chuẩn bị đủ thỏa đáng ạ?"

      Đề Kiêu lạnh nhạt : "Cũng phải chuyện này. Vì sao Diệp Ly Châu ở nhà? Nàng ngã bệnh ở lại trong cung à?"

      Đầu óc Triệu Quân đầy sương mù: "Hở? Làm sao cháu biết cái này. Còn nữa, nửa đêm canh ba, sao cậu lại đột nhiên hỏi thăm tung tích của nàng ấy?"
      yuki0129, Lee Đỗ, Hale20524 others thích bài này.

    4. Chalychanh

      Chalychanh Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      142
      Úi ùi. Phải vào nhóm mới xem được hả nàng. Hic hic

    5. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Bạn nào muốn vào group phải trả lời đủ 3 câu hỏi nhé. Gợi ý nằm trong phần giới thiệu group ạ. Vì chống trộm nên mình phải khóa lại vài chương, tuần này update đều, về sau update trong group là chính, còn bên này chậm hơn ạ. (_._)
      https://www.facebook.com/groups/798..._profile_groups_tab&source_id=336051363720972

      Chương 37:

      /fb: dot.chay.lang.man/

      Đề Kiêu gõ gõ ngón tay thon dài lên mặt bàn, cũng trả lời câu hỏi của Triệu Quân, chỉ lạnh nhạt : "Hôm nay Hoàng hậu có gọi nàng vào cung ?"

      Triệu Quân đoán ra là ông cậu muốn nửa đêm hẹn hò với Diệp Ly Châu.

      Nhưng mà cậu cũng quá to gan rồi đấy.

      thế nào nữa, Diệp Phụ An cũng phải là người dễ chọc. Cậu tùy ý ra vào Diệp phủ, hơi sơ ý chút để Diệp Phụ An phát chuyện này thu dọn được dễ dàng đâu.

      Tuy rằng Đề Kiêu quyền khuynh thiên hạ, nhưng Diệp Phụ An cũng phải là nhân vật có thể tùy tiện bị bắt chẹt. Nghe Diệp Ly Châu là hòn ngọc quý tay Diệp Phụ An, dám dụ dỗ con cưng trong lòng Diệp Phụ An, ngày sau Diệp Phụ An chắc chắn thổi râu trừng mắt tìm Đề Kiêu tính sổ.

      Triệu Quân : "Hôm nay mẫu hậu cũng tiếp đãi Diệp tiểu thư, Diệp tiểu thư thể nào ở trong cung được. Cậu, lẽ nào Diệp tiểu thư đổi chỗ ở, nhưng chưa kịp cho cậu biết?"

      Việc Đề Kiêu Trần Châu, cũng có bao nhiêu người biết. Dù là Hải Đàn, Đề Kiêu cũng . Cho nên, trong khoảng thời gian này Hải Đàn dù có gửi thư ra ngoài, cũng là gửi đến Vương phủ ở Hàm Châu, Đề Kiêu cũng biết được.

      Đề Kiêu : "Chớ có cho Hoàng hậu biết tin ta trở về. Ngày mai cháu để người của hoàng hậu hỏi thăm chút, rốt cuộc Diệp Ly Châu ở chỗ nào."

      Triệu Quân lên tiếng, : "Cậu, tối nay cậu ở lại trong cung ạ?"

      ", ta về Vương phủ." Đề Kiêu lại , "Phòng vệ của Đông cung quá mức lỏng lẻo. Quân Nhi, cháu nên cố gắng chỉnh đốn người dưới tay ."

      Trong lòng Triệu Quân rét run, : "Dạ."

      ra, phòng vệ trong cung cũng lỏng lẻo, so sánh với nơi ở của những quan viên khác, phòng bị trong cung là cực kỳ nghiêm ngặt rồi. Với thân thủ của Đề Kiêu, qua lại bất kỳ nơi nào cũng tốn chút sức, càng cần tới hoàng cung. Đề Kiêu từ trước đến nay lại xoi mói, quản lý thuộc hạ nghiêm ngặt, dù là Vương phủ trong kinh hay là Vương phủ ở Hàm Châu, đều kín như thùng sắt vậy khe hở, so sánh ra, trong cung có vẻ nghiêm ngặt được đến vậy.

      Ngày hôm sau, Triệu Quân cho người tới phủ Tần Vương báo tin cho Đề Kiêu.

      Diệp Ly Châu tới tòa nhà bên ngoài thành, nghe sức khỏe nàng tốt, cần phải tĩnh dưỡng.

      Đề Kiêu thăm dò được địa điểm, để người với Hải Đàn tiếng.

      Thời tiết mỗi ngày lạnh hơn, cả ngày Diệp Ly Châu ở trong noãn các ra ngoài. Dù sao nàng và Khương Nhiễm Y ở cùng nhau, hai chị em cũng cảm thấy đơn. Khương Nhiễm Y là danh môn khuê tú, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, hai người cùng đọc sách, viết chữ, có rất nhiều chuyện để .

      Hai người cũng thường xuyên ngâm suối nước nóng. Nước suối bổ người, Diệp Ly Châu tới chỗ này, mỗi ngày đúng giờ uống thuốc, lúc sẩm tối ngâm nước nóng lát, sức khỏe tốt hơn rất nhiều so với lúc ở kinh thành.

      Buổi chiều Diệp Ly Châu ngủ được hơn giờ, lúc tỉnh lại sắc trời có chút tối. Bởi vì người của Khương gia tới, nên Khương Nhiễm Y tiếp đãi, chỉ có mình Diệp Ly Châu ở trong phòng.

      Nàng uống chút canh sâm, rồi để Hải Đàn cùng ngâm suối nước nóng.

      Ra khỏi cửa, Diệp Ly Châu mới phát tuyết rơi lất phất, bông tuyết nho , mặt đất tầng tuyết mỏng trắng xóa.

      Nàng quấn chặt áo choàng, tóc cũng được bó lại trong mũ lông, chỉ lộ ra khuông mặt, trán treo viên trân châu màu hoa hồng, càng tôn lên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp.

      được đoạn, vào đến trong vườn, Hải Đàn đỡ lấy tay của Diệp Ly Châu, : "Người cẩn thận chút, chờ ngâm xong ra, nô tỳ cho người mang kiệu tới đón người về."

      Sắc trời tối đen, tuyết lúc rơi lúc , dai dẳng đổ xuống.

      Sau khi thức dậy, Diệp Ly Châu cảm thấy thân thể nhõm hơn ít. Nàng ngủ giấc no nê, sắc mặt cũng nhợt nhạt như trước nữa: "Ừ. Cũng biết chị họ chuyện với người ta tới khi nào."

      Phía trước là mấy cây tùng cao to. ngọn cây có chút tuyết trắng. Tay của Diệp Ly Châu vốn đặt cánh tay của Hải Đàn, đợi tới lúc nhìn thấy bóng người cao lớn ở phía trước, nàng bỗng nhiên túm lấy cánh tay của nàng ấy.

      Là Đề Kiêu.

      Diệp Ly Châu biết vì sao Đề Kiêu đột nhiên tới kinh thành, lại càng biết Đề Kiêu làm sao lại tới đây.

      Mặc dù là ngày đông tuyết phủ, Đề Kiêu lại ăn mặc cực kỳ phong phanh. vẫn mặc trường bào màu đen như trước, đứng chắp tay sau lưng, chất vải quý giá, được dệt hoa văn chìm, tóc đen dùng Tử kim quan buộc lên cao, khuôn mặt khôi ngô lạnh lùng, ngũ quan ràng cuốn hút.

      Diệp Ly Châu vẫn chưa chuyện, chỉ có khóe môi nhếch lên, tràn đầy mặt là ý cười dịu dàng: "Điện hạ."

      Đề Kiêu thoáng liếc nhìn Hải Đàn: "Nơi này có bản vương là được rồi, ngươi lui xuống ."

      Hải Đàn thoáng nhìn qua Diệp Ly Châu. Diệp Ly Châu : "Hải Đàn, ngươi về trước ."

      Hải Đàn buông tay Diệp Ly Châu ra, lúc này mới rời .

      Diệp Ly Châu ngước mắt nhìn Đề Kiêu: "Điện hạ, sao chàng lại tới đây? Ai cho chàng biết vậy?"

      Tiểu nương líu ra líu ríu, như chú chim hoàng oanh vậy, ồn ào bên tai khiến người ta được yên tĩnh. Có điều giọng cực kỳ êm tai.

      Đề Kiêu : "Ta hỏi Hoàng hậu, cố ý tới đây nhìn xem nàng có khỏe ."

      Diệp Ly Châu vốn khỏe lắm, nhưng vừa gặp Đề Kiêu, nàng chỉ cảm thấy cái gì cũng tốt.

      Nàng : "Mấy ngày trước thân thể thoải mái lắm, hai ngày này khá hơn nhiều rồi."

      Đề Kiêu nhìn khuôn mặt nàng gầy vài phần, cái cằm nhọn hơn làm cho người thương xót. Có điều đôi tròng mắt chứa đựng tầng ánh nước, sóng nước long lanh, so với rượu ngon càng say lòng người hơn.

      Hai mắt Diệp Ly Châu hơi hơi cong lên: "Nửa tháng trước ta nghe trộm đại phu và cha ta chuyện. Đại phu trường hợp xấu nhất là ta chống đỡ qua nổi mùa đông này, ngờ, chàng lại quay lại sớm."

      Đề Kiêu quay lại rồi, Diệp Ly Châu đương nhiên có thể sống qua mùa đông năm nay.

      Đề Kiêu biết thân thể Diệp Ly Châu ốm yếu, nhưng ngờ nàng lại có thể nguy hiểm đến tính mạng, điểm này, Hoàng hậu cũng chưa từng nhắc tới với .

      cau mày: "Hôm khác ta để thuộc hạ tìm cho nàng đại phu tốt nhất trong dân gian."

      Thái y trong kinh thành, muốn mời tới xem bệnh cho Diệp Ly Châu rất dễ. Diệp Phụ An quyền thế che trời, chắc hẳn cũng mời rất nhiều danh y ở nơi khác tới, người có thể có chút danh tiếng, Diệp Phụ An đều phải mời đến xem cho con . Nhưng sức khỏe của Diệp Ly Châu kém, đơn thuần là bởi vì bệnh tật.

      Diệp Ly Châu giải thích được, nàng : "Ta cần người khác xem bệnh, điện hạ có thể nhìn ta chút là được rồi."

      Nửa năm qua, đại phu trong cung, đại phu trong kinh thành, Diệp Ly Châu đều gặp ít, cũng xem thuốc như cơm mà nuốt xuống, nhưng thân thể rất khó mà khá lên, duy chỉ có gặp được Đề Kiêu, thân thể nàng mới tốt được.

      Diệp Ly Châu biết mình có nên cho Đề Kiêu biết chuyện này hay .

      Bởi vì nghe qua rất lạ lùng, khó mà tưởng tượng nổi.

      Diệp Ly Châu uyển chuyển nhắc nhở: "Chỉ có gặp được điện hạ, thân thể ta mới có thể tốt lên."

      Đề Kiêu lại xem câu thành này thành Diệp Ly Châu thổ lộ với . Những lời này của nàng khiến cho người ta hiểu lầm.

      lãnh đạm phẩy bông tuyết vụn mũ của Diệp Ly Châu: " nên chỉ những lời này thôi, về sau vẫn phải thành xem bệnh."

      Diệp Ly Châu biết Đề Kiêu tin.

      Nàng giải thích tiếp, e là Đề Kiêu cho rằng nàng cố ý mượn cớ sức khỏe tốt mà quấn quýt lấy .

      Diệp Ly Châu : "Điện hạ, ta muốn ngâm ôn tuyền, chàng có muốn cùng ?"

      Đề Kiêu hơi híp mắt: "Hử?"

      Mặc dù Diệp Ly Châu biết nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng mà, Đề Kiêu giống những người khác. Nàng lớn lên từ ở trong chùa, Ngộ Tâm sư thái thể cho nàng biết những chuyện giữa nam và nữ, nàng cũng đợi được tới lúc xuất giá, vú em trong phủ có việc gì cũng cho nàng biết quá nhiều, cho nên, Diệp Ly Châu cũng cảm thấy có cái gì đúng.

      Dù sao nàng và Đề Kiêu từng ngủ trong cùng phòng, lại có người biết được.

      Sau này Diệp Ly Châu cũng có ý định lập gia đình. Nàng bệnh tật ốm yếu, lại có tình cảm gì, muốn gây họa cho người tốt. Càng có lẽ, nàng đợi được đến lúc xuất giá chết rồi, có thể tận hưởng lạc thú trước mắt, nàng vẫn là muốn để cho bản thân vui vẻ.

      Diệp Ly Châu : "Hẳn là chàng cũng rất mệt rồi nhỉ? Nước suối là dẫn từ núi xuống, cực kỳ sạch , mùa đông ngâm mình cũng thoải mái."

      Đề Kiêu cũng định ngâm suối nước nóng cùng Diệp Ly Châu.

      Nhưng là từ chối xong, có thể khóc nhè. Hai người từng ngủ cùng nhau từ sớm. Diệp Ly Châu còn từng cưỡng hôn . Đề Kiêu ngầm thừa nhận Diệp Ly Châu là Vương phi của mình rồi.

      gật đầu: "Được."

      Trong phòng cũng có ai khác, hơi nóng dày đặc, Diệp Ly Châu thay bộ váy áo khác, đột nhiên nàng nhớ ra Đề Kiêu có quần áo, cau mày nghĩ lát nữa Đề Kiêu mặc cái gì. Lúc nàng ra, lại thấy Đề Kiêu cởi ngoại bào, bên trong mặc áo lót màu trắng.

      Diệp Ly Châu : "Chờ lát nữa ta để Hải Đàn nghĩ cách tìm cho chàng bộ quần áo mới, chàng cứ mặc cái này ngâm ."

      Đề Kiêu vốn còn muốn cởi áo ra, nhìn thấy Diệp Ly Châu mặc áo lụa, cởi nữa, cùng ngâm nước với nàng.

      Chả trách tiểu nương dám mời cùng ngâm nước nóng, hóa ra nàng cũng mặc quần áo kỹ.

      Áo lụa mỏng mà lộ, khác y phục mà nàng mặc đêm hôm đó là bao.

      Nếu mặc gì cả, Diệp Ly Châu chắc chắn mở lời mời Đề Kiêu, như vậy xấu hổ lắm.

      Đề Kiêu chợt nhớ ra ở đây còn có tiểu thư khác họ nữa, lạnh lùng nhíu mày: "Những người khác ngâm qua chưa?"

      Diệp Ly Châu : "Tòa nhà này mới xây năm nay, chỗ này chỉ có mình ta từng ngâm qua thôi."

      Nàng chưa từng ngâm nước nóng cùng Khương Nhiễm Y. Diệp Ly Châu dù sao cũng là bệnh nhân, sức khỏe Khương Nhiễm Y chưa chắc tốt. Ăn cùng ngủ cùng còn tạm được, cùng nhau ngâm suối nước nóng, Diệp Ly Châu sợ truyền bệnh cho Khương Nhiễm Y, cho nên Khương Nhiễm Y ở trong ao nước nóng khác.

      Diệp Ly Châu rải tầng cánh hoa hồng đầy mặt nước. Hương hoa xông vào mũi, Đề Kiêu cũng thích thứ mùi ngọt mà ngấy này, nhưng xem ra Diệp Ly Châu rất vui vẻ, đành phải chấp nhận.

      Diệp Ly Châu rải cánh hoa xong, rồi xuống nước, giữa ao rất sâu, nàng chỉ ngâm người ở gần bờ.

      Áo lụa xanh biếc sau khi ngâm nước dính chặt lên người Diệp Ly Châu, tóc của nàng cũng ướt, giọt nước theo đó chảy xuôi xuống.

      Diệp Ly Châu cũng biết bản thân với Đề Kiêu mà , là cám dỗ lớn cỡ nào. Nàng cũng phải là đàn ông, làm sao hiểu suy nghĩ của đàn ông. Nàng thấy Đề Kiêu cách nàng rất xa, nhịn được sáp tới bên cạnh Đề Kiêu, giống hệt như con cá xinh đẹp: "Lần này Điện hạ lại là vì Thái Tử mà vào kinh sao?"

      Khi còn cách gần ba thước, Đề Kiêu giữ lấy vai của Diệp Ly Châu: "Ta có thể nghe tiếng nàng, đừng tới gần quá."

      Diệp Ly Châu bị nắm lấy bả vai, thân thể mềm nhũn, tức khắc cảm thấy người nóng lên, tới gần Đề Kiêu, nàng cảm thấy thoải mái.

      Nàng cách vô lại: "Ta nghe được tiếng của chàng."

      Đề Kiêu đành phải cho phép nàng lại gần hơn chút.

      nghĩ hay là hiểu được tiểu nương trẻ tuổi. Bình thường thoạt nhìn Diệp Ly Châu là tiểu thư khuê các đoan trang thận trọng, vừa đến trước mặt , lại luôn bày tỏ với , tìm cách tới gần .

      Ngày sau thành thân rồi, chắc chắn cũng đòi hỏi vô độ.

      mặt Diệp Ly Châu toàn là nước, tí tách xuống, lông mi dài treo chút bọt nước, Đề Kiêu giơ tay lên lau cho nàng: "Thái Tử vẫn còn là trẻ con. Chuyện diệt giặc cỏ ở Cẩm Sơn lần này cần ta trợ giúp chút."

      Diệp Ly Châu thầm nghĩ trong lòng, điện hạ người tốt, lo lắng cho vãn bối.

      Đề Kiêu lau bọt nước mặt nàng xong, đầu ngón tay vuốt qua cánh môi mềm mại của nàng.

      Bởi vì trong phòng ấm áp, bờ môi của nàng là màu đỏ tươi ướt át, gò má cũng đỏ ửng lên.

      Thân thể Diệp Ly Châu nhanh hơn não, còn chưa kịp suy nghĩ, vậy mà nàng làm ra.

      Ngón giữa của Đề Kiêu bị nàng cắn cái.
      yuki0129, Lee Đỗ, Hale20523 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :