1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ly Châu trong Lòng bàn tay (Cổ đại, Sủng)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      @mo_hoa à. Ta phục nàng thực . Edit nhanh lại hay với mượt lắm luôn. Thích truyện nàng lắm. Bao giờ hai chị lại gặp nhau đây. Hihi
      mo_hoa thích bài này.

    2. Chalychanh

      Chalychanh Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      142
      2 người cưng quá. mặt than dễ thương ghê hihi.

    3. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Tuần này mình có được mấy chương, mai tạm nghỉ 1 ngày. : )

      Chương 34:

      /fb: dot.chay.lang.man/

      Ô thị cũng để ý tới mấy con thỏ đó, bà ta chính là có ý định khiến cho Diệp Ly Châu mất hứng.

      Bà ta biết, thân thể ốm yếu bệnh tật này của Diệp Ly Châu căn bản thể chịu nổi tức giận. Chẳng qua là hai ba con thỏ bị làm thịt, Diệp Ly Châu làm ầm ĩ đến chỗ Diệp Phụ An, trái lại có vẻ nàng là người nhen.

      Huống hồ, Diệp Phụ An bận trăm công nghìn việc, nhiều người dưới quyền như vậy chờ. Việc ông quản lý đều là chuyện lớn như bổ nhiệm quan lại, xử phạt khen thưởng các kiểu, nào có thời gian để ý chị bà con của Diệp Ly Châu có mấy con thỏ bị ăn mất chứ.

      Ô thị cũng biết, Diệp Ly Châu là thiên kim đại tiểu thư, tùy tiện hạ thấp thân phận mà nổi nóng trận.

      Hậu trạch rốt cuộc là do Ô thị quản lý, hễ là bà ta động chút tâm tư, để cho Diệp Ly Châu thoải mái, Diệp Ly Châu có thời gian dễ chịu.

      Bà ta để nha hoàn chú ý tình hình trong Tĩnh Thủy Hiên. Đáng tiếc Tĩnh Thủy Hiên kín kẽ hở, nha hoàn của bà ta đơn giản là cũng vào được. Những nha hoàn khác trong Tĩnh Thủy Hiên đều đề phòng người của Ô thị, nghe lời Hải Đàn qua lại với bên Ô thị. Cho nên, Ô thị cũng nghe ngóng được gì, chỉ biết là Diệp Ly Châu trở về.

      Sau khi vào phòng, Hải Đàn cởi áo choàng xuống cho Diệp Ly Châu, nàng : "Tiểu thư, thái thái cố ý đối nghịch với người, khiến người thoải mái trong lòng. Giờ người tìm bà ta ngay lúc này, tám phần mười là rơi vào bẫy của bà ta."

      Từ đến lớn ngay cả con kiến Diệp Ly Châu cũng chưa từng giết. Bởi vì chịu ảnh hưởng quá lâu của Ngộ Tâm sư thái, nàng cũng chưa từng ăn mặn. Tuy nàng ăn chay, nhưng nàng cũng chỉ trích người khác ăn thịt, bởi vì đồ tể muốn sống, người nông dân nuôi gia súc cũng muốn sống.

      Nàng thấy khó chịu chính là, ba con thỏ mà Ô thị ăn đó, là của Khương Nhiễm Y nuôi, là bạn tốt của Khương Nhiễm Y, chị ấy nuôi cũng phải để cho người ta ăn.

      Diệp Ly Châu : "Ta cũng hiểu, mấy con thỏ này, ở trong mắt của người trong phủ, chẳng qua là thứ cực kỳ tầm thường. Nếu ta vì vậy mà nổi lên mâu thuẫn với thái thái, trái lại có vẻ ta đủ độ lượng, khoan dung với thái thái. Cha ta ngày thường bận rộn như vậy, nghe đâu chiều nay ông phải tiếp đãi Vương gia vừa vào kinh. Ta làm sao có thể vì chút chuyện xíu này mà khiến ông phiền lòng chứ."

      Nàng ngồi xuống, uống hớp nước trà nhuận giọng.

      Diệp Ly Châu : "Ta cũng phải nghĩ vài biện pháp, thể cứ để thái thái nhằm vào ta như vậy."

      Khi còn bé, Ngộ Tâm sư thái dạy Diệp Ly Châu "Lấy ơn báo oán". Diệp Ly Châu hiểu, vì sao người khác tổn thương nàng, mà nàng lại phải tha thứ, phải cho người ta lợi ích. Nàng càng nghiêng về lấy chính nghĩa báo oán hơn, thẳng thắn chỉ ra thương tổn của người khác, để người tổn thương nàng ý thức được sai lầm.

      Ngộ Tâm sư thái khi đó hiểu, mặc dù Diệp Ly Châu thoạt nhìn gầy yếu đáng thương, nhưng cũng thích hợp với cửa Phật. Nàng có tuệ căn, nhưng lại có tâm Phật.

      Dù sao cũng là con của Diệp Phụ An, tuy rằng máu lạnh bằng Diệp Phụ An, nhưng trong xương tủy, nàng cũng phải cái loại nhu nhược, người khác đánh má trái cũng đưa má phải ra.

      Diệp Ly Châu phải người đỡ nổi như vậy.

      Nàng muốn trước tiên lợi dụng sai lầm của vú em của Ô khiến nàng ta rời . Tuy làm gì được Ô thị, nhưng nổi giận với vú em phạm sai lầm của Ô vẫn là có thể. Sau đó lại tìm thời cơ thích hợp, trực tiếp trước mặt cha, tuy rằng Ô thị lo liệu việc nhà tệ, nhưng lòng dạ bà ta được, muốn cha cảnh cáo bà ta chút.

      Nàng vắt hết óc suy nghĩ, Hải Đàn lại đột nhiên nảy ra chủ ý, : "Tiểu thư, tôi nghĩ ra cách để với Lão gia. Tối nay người đừng ra ngoài, công tử tới, người cũng đừng gặp công tử, cứ thân thể khó chịu, hai chúng ta cùng diễn vở kịch..."

      Diệp Ly Châu nghe xong câu kế tiếp của Hải Đàn, lấy làm kinh hãi: "Hả? Cái này phải là lừa gạt cha ta sao?"

      Hải Đàn thở dài, : "Tiểu thư, người đúng là thành quá rồi. Lừa gạt Lão gia cách thỏa đáng, để Lão gia mắng thái thái trận, lần sau thái thái nhất định bớt phóng túng hơn chút. Người nghĩ xem, Khương tiểu thư tốt với người như vậy, thú cưng của nàng ấy bị ăn mất, chúng ta đương nhiên phải sớm xả giận cho nàng chứ."

      Diệp Ly Châu nghe Hải Đàn mình "Thành " trong lòng thầm phục.

      Trước kia nàng cũng biết gạt người, có được hả? Nàng còn từng gạt Đề Kiêu đấy, từng dối để Đề Kiêu ôm nàng.

      Có điều, cách mà Hải Đàn đúng là có thể. Diệp Ly Châu cũng phải người bảo thủ, biện pháp hay, nàng tự nhiên nghe theo.

      Nàng gật gật đầu.

      . . .

      Đợi đến lúc sẩm tối, Diệp Gia Hữu tan học về thăm Diệp Ly Châu. Ngọc Sa ngăn Diệp Gia Hữu ở bên ngoài, : "Tiểu thư khó chịu trong người, ngủ từ sớm rồi, công tử chớ làm phiền tiểu thư."

      Diệp Gia Hữu có chút khó hiểu: "Sớm như vậy mà chị ta ngủ rồi sao?"

      Ngọc Sa : "Thân thể thoải mái lắm, tối nay công tử tới chỗ Lão gia dùng cơm ạ."

      Diệp Gia Hữu đành phải tới chỗ Diệp Phụ An.

      Diệp Phụ An bận rộn ngày về đến phủ, buổi tối lúc dùng cơm, Ô thị ở bên cẩn thận hầu hạ.

      Bên ngoài đột nhiên có người tới thông báo, Hải Đàn nương bên người Đại tiểu thư tới.

      Diệp Phụ An cảm thấy nha hoàn Hải Đàn này cũng thông minh, theo bên người Diệp Ly Châu, cũng để cho người ta rất yên tâm.

      Hải Đàn vào, trong tay xách theo hộp đựng thức ăn, nàng : "Thỉnh an Lão gia, công tử, thái thái. Hôm nay tiểu thư vào cung, Hoàng hậu nương nương thưởng cho rất nhiều thứ, còn đặc biệt thưởng hai trái lê mùa thu cho tiểu thư nấu canh. Nhưng tiểu thư buồn bực vui, buổi tối ăn vào thứ gì ngủ rồi. Trái lê mà Hoàng hậu nương nương thưởng hầm xong, tiểu thư ăn, nô tỳ sợ bỏ phí tốt, nên đưa đến chỗ ngài."

      Hải Đàn nhiều lời như vậy, Diệp Phụ An chỉ chú ý tới mấy chữ "Tiểu thư buồn bực vui".

      Ông buông đũa xuống, dọa cho Ô thị nháy mắt cái: "Hoàng hậu nương nương nặng lời với tiểu thư à?"

      "Cũng phải ạ. Hoàng hậu nương nương chỉ mời thái y bắt mạch cho tiểu thư thôi." Hải Đàn nhìn lướt qua Ô thị, lại , "Đây chỉ là chuyện vặt, tiểu thư cố ý cho nô tỳ lộ ra, ra cũng khiến người ta chê cười."

      Diệp Phụ An : "Ngươi cứ thẳng đừng ngại."

      Hải Đàn : "Thái thái ở chỗ này, nô tỳ cũng vậy. Là thái thái và Ô nương khiến tiểu thư tức giận."

      Ô thị : "Hai ngày rồi ta gặp được tiểu thư, thế nào lại chọc tiểu thư vui hả?"

      Hải Đàn đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Ô thị. Nàng cũng sợ, thoải mái tự nhiên : "Cái này cũng là chuyện , chắc hẳn thái thái để ở trong lòng. Có điều, thái thái thân là trưởng bối, ngài có biết chăng, tiểu thư trước giờ ăn mặn?"

      Ô thị biết Hải Đàn muốn nhắc tới chuyện mấy con thỏ, bà ta : "Tiểu thư ăn mặn, chẳng lẽ muốn Lão gia cũng ăn chay theo hay sao?"

      "Tiểu thư cho tới bây giờ chỉ cầu bản thân, chưa từng cầu người khác? Thái thái, mấy ngày này ngài ăn thịt thỏ có thơm ạ? Đó là thứ mà Khương tiểu thư thích, tiểu thư cũng thường ôm vào lòng chơi đùa. Vú em của Ô nương giết cho ngài ăn. Tiểu thư biết được, vô cùng đau lòng, khóc đến hai mắt sưng húp lên."

      Ô thị vẫn giả vờ ngớ ngẩn: "Thỏ của tiểu thư bị vú em của Nhi giết à? Lão gia, tôi biết chuyện này, chắc hẳn chọc cho tiểu thư tức giận, ngày mai tôi cho người ta đưa mấy con thỏ nữa cho tiểu thư."

      Diệp Phụ An biết tính Diệp Ly Châu. Từ trước đến nay nàng chỉ chuyện tốt, chuyện xấu, thông minh hiểu chuyện, có gì bất mãn, đều giấu ở trong lòng, hôm nay nếu phải Hải Đàn to gan lớn mật ra, Diệp Phụ An vẫn biết là Diệp Ly Châu chịu uất ức.

      Mặc dù là chuyện vặt, nhưng nhìn lá rụng biết mùa thu đến, từ cái này cũng có thể nhìn ra, bình thường Ô thị quản lý người của mình tốt, cũng tôn trọng tiểu thư.

      Ô thị mực thừa nhận mình biết chuyện này. Bà ta thấy sắc mặt Diệp Phụ An lạnh , ngay lập tức quỳ xuống: "Lão gia, tôi thực biết chuyện này."

      Diệp Phụ An để cho con nhà người khác bắt nạt đến đầu con ông.

      "Vú em phạm tội đánh hai mươi gậy, về phần tiểu thư kia nhà ngươi, có vú em như vậy, sau này chớ để nó tới Diệp phủ nữa." Diệp Phụ An lạnh giọng , "Thân là chủ mẫu, quản giáo được người mang vào nhà, để Chu di nương cùng quản lý chuyện hậu trạch với ngươi ."

      Ô thị ngờ Diệp Phụ An lại vì chuyện như hạt vừng mà tước quyền trong tay bà ta.

      Bà ta vẫn luôn cư xử thận trọng, chưa bao giờ phạm sai lầm, lần này lại vì ba con thỏ mà té ngã, trong lòng Ô thị cam: "Lão gia, ngài nghe tôi giải thích..."

      Diệp Phụ An cau mày:" ra ngoài! Ở từ đường sao chép tâm kinh hai mươi lần."

      Ô thị có sức phản bác Diệp Phụ An, nhà mẹ đẻ của bà ta và bản thân bà ta đều dựa vào Diệp Phụ An, nếu như địa vị khó giữ được, cả nhà đều xuống.

      Càng như vậy, Ô thị càng cảm thấy cam lòng.

      Hạnh Nhi dìu Ô thị quay về từ đường, hai người cùng nhau, đường Ô thị dám nhiều lời, Hạnh Nhi cũng im lặng. Quyền lực trong tay Ô thị sắp bị chia cho Chu di nương phần, trải qua lần này, bà ta lại sắp trở thành trò cười trong phủ...

      Chỉ cần ngẫm lại, Ô thị cảm thấy bản thân già chục tuổi...

      Từ con đường này tới từ đường, phải qua cây cầu ngắn hẹp, dưới cầu có nước. Đây chủ yếu là để thưởng thức, cho nên, cầu lung la lung lay, cũng vững chắc, dài đến sáu thước, nước bên dưới cũng sâu.

      Ô thị viên đá phá đập lên eo của bà ta. Tuổi tác Ô thị cao, bà ta "ôi chao" tiếng, rồi rơi từ cầu xuống.

      Chỉ nghe thấy tiếng giòn giã của xương khớp đập lên tảng đá.

      . . .

      Hải Đàn đương nhiên cho Diệp Ly Châu biết chuyện mình hại Ô thị rơi xuống nước. Nàng chỉ với Diệp Ly Châu chuyện bữa tối, đem những lời với Diệp Phụ An lại lần từ đầu tới cuối.

      Diệp Ly Châu gật đầu: "Hôm nay may nhờ có ngươi thông minh mới có thể xử lý nhanh như vậy. Nếu ta , có lẽ ra được ràng."

      Hải Đàn :"Lão gia vừa muốn tước quyền của thái thái, bên đó thái thái liền cẩn thận rơi xuống nước đụng lên tảng đá đập phải chân... Ôi, thái thái cũng là, chắc chắn Lão gia cảm thấy bà ta dùng khổ nhục kế. Tôi cũng cảm thấy là bà ta diễn khổ nhục kế."

      Diệp Ly Châu suy nghĩ chút, cũng thấy nguôi giận.

      Trong lòng nàng vẫn ôm cái bình thủy tinh. Vừa rồi nàng đếm hạt trân châu ở bên trong, tính toán xem Đề Kiêu rời được bao nhiêu ngày rồi.

      Hải Đàn nhìn Diệp Ly Châu mệt mỏi ngồi giường, đôi chân nhắn lả lướt như ngọc như tuyết, đẹp đến khiến cho người ta mở mắt ra được.

      Nếu Đề Kiêu ở đây, biết nàng chịu ấm ức, chỉ cần ánh mắt của nàng, sợ là Đề Kiêu trực tiếp đem người ức hiếp nàng hành hạ đến sống bằng chết.

      Diệp Ly Châu để chuyện phiền muộn ở trong lòng. Nàng cúi đầu yên lặng đếm hạt trân châu, sắp đến tháng mười rồi, nàng có cảm giác trong hai tháng này mình cao hơn chút xíu, lần tới khi gặp được Đề Kiêu, nhất định cảm thấy nàng thay đổi rất lớn.

      Cũng biết Đề Kiêu có khi nào quên mất nàng .

      Gần đây Diệp Ly Châu thêu cái khăn tay. Nàng thêu tên mình lên khăn tay, lần sau khi gặp được , dù cho muốn cự tuyệt, Diệp Ly Châu cũng phải kín đáo đưa cho .

      muốn quên mất nàng. Dù sao Đề Kiêu là quý nhân của nàng, cũng giống như là thuốc của nàng vậy.

    4. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      Tiểu ly châu đáng quá. Thích mẫu nữ chính này dã man luôn
      mo_hoa thích bài này.

    5. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Do truyện của mình bị lấy cắp ghi nguồn nên thời gian tới có 1 số hạn chế. Mong các bạn thông cảm :-(

      Chương 35:

      /fb: dot.chay.lang.man/

      Ô thị bị ngã trẹo chân, tổn thương tới xương, trong khoảng thời gian ngắn bà ta thể khỏi ngay được.

      Diệp Phụ An hiển nhiên cho rằng Ô thị chơi trò khổ nhục kế. người khỏe mạnh, làm thế nào có thể ngã từ cầu xuống, hơn nữa lại phải là có mắt.

      Ông vì Ô thị lo liệu việc nhà mấy năm nay có công mà sinh lòng thương hại. Bản thân Diệp Phụ An cũng phải là người mềm lòng. Ông phân biệt mọi chuyện rất rạch ròi, có dư thừa lòng thương hại. Diệp Phụ An cho Ô thị thân phận, còn cho cả nhà Ô thị tương lai xán lạn. Ô thị làm việc cho ông, cũng là việc nên làm.

      Bây giờ Ô thị đặt Diệp Ly Châu ở trong lòng, chọc cho con cưng của ông tức giận, ông lấy quyền lực trong tay Ô thị, dĩ nhiên là nương tay chút nào.

      Đàn bà có tài, lại có năng lực làm việc, chỉ cần Diệp Phụ An muốn, tự nhiên là có cách để có được. Nhưng máu mủ ruột già của ông cũng chỉ có hai đứa bé này mà thôi.

      Diệp Phụ An cảm thấy bản thân mắc nợ Diệp Ly Châu quá nhiều. Diệp Ly Châu vừa sinh ra sức khỏe tốt, khi còn bé bị đưa lên núi. Đại tiểu thư nhà người khác được vú em vây quanh chơi đùa, đói bụng hay khóc lóc đều có người dỗ, Diệp Ly Châu lại lẻ loi mình đọc kinh trước Phật, đến cả đứa nha hoàn chăm sóc cũng có.

      Bình thường Diệp Phụ An cũng bận, năm chỉ có thể tới thăm Diệp Ly Châu hai lần. Nếu Diệp Ly Châu oán hận ông, trách ông làm hết trách nhiệm của người cha Diệp Phụ An cũng có thể hiểu được, nhưng Diệp Ly Châu khoan dung với người nhà, lúc nào cũng đứng ở góc độ của ông, hiểu cho mỗi cách làm của ông.

      Ô thị bị thương, Diệp Phụ An miễn cho bà ta từ đường quỳ chép kinh Phật, nhưng mà ông cũng tới thăm bà ta, chỉ để người tới cho Ô thị biết, mấy ngày này để Chu di nương quản lý việc lớn việc trong phủ, giao lại chìa khóa cho Chu di nương giữ, còn Ô thị cứ dưỡng thương trước .

      Ngày hôm sau, Ô thị nằm dài giường, sắc mặt vàng vọt hơn rất nhiều.

      Diệp Phụ An cũng lên tiếng, muốn Ô tiếp tục ở lại đây nữa, Ô thị cũng chỉ đành để người đưa Ô về.

      Ô dám chống lại mệnh lệnh của Ô thị, nhưng trong lòng nàng ta cũng lén oán hận Ô thị. Bởi vì Ô thị để vú em bắt mấy con thỏ, cuối cùng vú em bị đánh cho trận, sau này nàng ta cũng thể tới Diệp phủ nữa, cuối cùng Ô cũng bị bị thua lỗ nặng.

      Ô gia cũng là dựa vào tầng quan hệ của Ô thị và Diệp Phụ An mới có thể đặt chân ở kinh thành, trước mắt Ô thị sắp thất thế, Ô sợ sau này bản thân cũng bị ảnh hưởng.

      Hạnh Nhi an ủi Ô thị: "Thái thái, ngài đừng bực mình nữa. Ngài vẫn là chủ mẫu, về sau trong cung có việc gì cần người của Diệp phủ, vẫn là ngài ra mặt. Chu di nương chẳng qua là vợ lẽ mà thôi, nhiều lắm là xử lý vài việc ở trong phủ, việc lớn chân chính cần lộ diện, thể thiếu được người chủ mẫu là ngài."

      Lúc này sắc mặt Ô thị mới dịu chút.

      Chẳng qua là việc nhoi, lỗi mà bà ta phạm phải cũng tính là lớn, Diệp Phụ An đến mức chỉ bởi vậy mà bỏ bà ta. Nào có đạo lý vợ cả còn sống, mà vợ lẽ lại thay thế địa vị của vợ cả đâu chứ.

      Phủ Thừa tướng thể thiếu chủ mẫu. Trong phủ tiếp đãi vài nữ quyến có thân phận tôn quý, vào trong cung thỉnh an Hoàng hậu, còn có việc qua lại giữa các nhà, đều thể thiếu bà ta làm. Chu di nương nhiều nhất cũng chỉ quản lý việc thời gian mà thôi.

      Hơn nữa, Chu di nương có thể làm ổn thỏa mọi chuyện hay , còn là câu hỏi đấy.

      Mắt thấy Trung thu sắp đến rồi, thời tiết mỗi ngày lạnh hơn, Diệp Ly Châu sợ bị gió thu thổi, mỗi ngày đều ở trong phòng ra ngoài.

      Hôn của Khương Nhiễm Y và phủ Đôn quốc công vẫn trong thời gian bàn bạc, gần đây nàng ấy cũng rảnh mà tới Diệp phủ. Mỗi ngày Diệp Ly Châu đều đọc sách, đánh đàn để giết thời gian.

      Sau khi Chu di nương thay Ô thị quản lý việc trong phủ, ngày hôm sau bớt thời gian tới chỗ Diệp Ly Châu.

      Chu di nương và Lương di nương là những người ở trong phủ lâu nhất. Hai người làm việc cẩn thận như Ô thị, cũng so được với tâm kế của Ô thị, cho nên trước đây bị Ô thị chèn ép khắp nơi, cuối cùng người được lên làm vợ cả cũng là Ô thị.

      Chu di nương có can đảm gây chuyện, cũng có dã tâm quá lớn. Mặc dù sau khi Diệp Ly Châu trở về hề gần gũi mấy người vợ lẽ các nàng, nhưng Chu di nương cũng dám gì.

      Ô thị bị lạnh nhạt là bởi vì bất kính với Diệp Ly Châu, Chu di nương dám phạm sai lầm giống như Ô thị.

      Dù thế nào nữa, bây giờ Ô thị cũng là vợ cả, là bà chủ, Chu di nương là vợ lẽ, nếu nàng dám đắc tội tiểu thư trong nhà, hình phạt mà Diệp Phụ An dành cho nàng nhàng như với Ô thị.

      Chu di nương bắt chuyện với hai tiểu nha hoàn trông cửa Tĩnh Thủy Hiên, là muốn gặp tiểu thư.

      Tiểu nha hoàn cũng biết Chu di nương giờ xưa đâu bằng nay, cũng dám báo, lập tức vào cho Diệp Ly Châu biết.

      Chu di nương được gặp mặt Diệp Ly Châu nhiều lắm, lần này lại là lần đầu tiên ở khoảng cách gần như vậy. Nàng vốn tưởng rằng Diệp Ly Châu lạnh nhạt thờ ơ giống như là người trong viện Ô thị lan truyền, ngờ, Diệp Ly Châu lại đứng dậy từ sạp, còn để nha hoàn rót trà cho nàng nữa.

      Chu di nương ngồi chiếc ghế phía bên dưới, nàng : "Nghe tiểu thư khỏe, ta sớm muốn tới thăm tiểu thư rồi, nhưng lại sợ quấy rầy tiểu thư nghỉ ngơi, hôm nay mới lựa thời gian qua đây, hi vọng tiểu thư trách tội."

      Diệp Ly Châu khẽ cười : "Chu di nương nếu muốn tới, cứ việc tìm thời gian mà tới. Phần lớn thời gian, ta đều ở trong viện."

      Nghe giọng điềm đạm của Diệp Ly Châu, trái tim treo lơ lửng của Chu di nương cũng buông xuống.

      Nàng : "Nghe tiểu thư và Khương nương thiếu mất mấy con thỏ, ta để nha hoàn mua hai con chó con, nhìn cũng đẹp, nghe lời lại ngoan ngoãn, nếu tiểu thư thấy hứng thú, ta cho người mang vào trong viện để người nhìn xem."

      Hai mắt Diệp Ly Châu sáng lên: "Chó con à?"

      Trong viện cũng trống trải, hai con chó chạy tới chạy lui, trái lại cũng đáng . Dù sao Tĩnh Thủy Hiên nhiều người, chăm sóc hoa hoa cỏ cỏ với mấy con chim cũng có vấn đề gì, cũng khó nuôi hai chú cún con.

      Chu di nương thấy Diệp Ly Châu có hứng thú, lúc này mới lộ ra khuôn mặt tươi cười: "Ta sợ tiểu thư thích, nên để nha hoàn xách theo ở ngoài viện."

      Diệp Ly Châu : "Hôm nay ta cũng chưa dạo, vừa vặn vào trong sân lại chút, để người mang vào ."

      Mèo con, chó con, hay là chim chóc hơi lớn chút, đều được phép mang vào trong phòng của Diệp Ly Châu, vì sợ những con vật này rụng lông, cho nên có chỗ nuôi riêng.

      Sau khi ra ngoài, Chu di nương để tiểu nha hoàn ở bên ngoài viện vào.

      Tiểu nha hoàn xách theo cái làn, làn phủ tầng vải bố, vén tấm vải lên, có hai con chó tròn vo ló đầu ra.

      Hai chú chó con màu trắng, sinh ra chưa đến tháng, vòng màu phấn hồng bên mép, răng sữa cũng chưa dài, thoạt nhìn rất đáng .

      Diệp Ly Châu nhận lấy con chó , nàng sờ sờ con trong đó, chú cún ngoan ngoãn dúi đầu tới, cái tai mềm mại cụp xuống.

      Hải Đàn nhấc con chó lên, nhìn tỉ mỉ phen, rồi mới đặt lên cánh tay của Diệp Ly Châu, con chó bị Hải Đàn làm đau, kêu ăng ẳng hai tiếng.

      Chu di nương rồi, Hải Đàn mới : "Nhìn ánh mắt của Chu di nương, trái lại là người thà. Cặp chó con này rất đẹp, nàng mua được cũng dễ, là có ý tới lấy lòng người."

      Diệp Ly Châu : "Chỉ hi vọng nàng giống như thái thái, nơi nơi chốn chốn nhằm vào người ta. Trong phủ quan trọng nhất chính là hòa thuận, đám người đấu qua đấu lại, ai cũng vui vẻ."

      Hải Đàn cười khúc khích: "Tiểu thư ơi, người vẫn còn ngây thơ quá. đám người đấu tới đấu lui, người thắng luôn nhận được chỗ tốt. Về sau nếu người gả cho người ta, trong phủ nhà chồng tiểu thư có nhiều phụ nữ, dù cho người muốn tranh đấu, cũng có người nhất định phải kéo người xuống nước."

      Diệp Ly Châu gãi gãi cái tai của cún con.

      Hải Đàn lại : "Đàn ông ba vợ bốn nàng hầu là bình thường, người nhìn các công tử và các vị đại thần trong kinh thành này xem, mặc dù sợ hãi thế lực của phu nhân trong nhà dám cưới vợ bé, cũng thu nha hoàn mà phu nhân mang tới, hoặc là lặng lẽ tới nơi trăng hoa."

      Lời Hải Đàn đích xác là lời , trong kinh thành hễ là nhà có chút thế lực, đúng là vô cùng ít nhà chỉ có người phụ nữ trong phủ.

      Nhưng cũng phải là có.

      Hải Đàn lại khẽ: "Người có biết vị Điền công tử đính hôn với Khương nương ? Là công tử của phủ Đôn quốc công, chàng ta còn tiêu số tiền lớn để nuôi đầu bài đấy."

      Diệp Ly Châu ngẩn người: " lại là người như vậy sao?"

      Nàng về kinh chưa được bao lâu, trước đây người từng tiếp xúc qua đều rất đơn thuần, cũng có ai với nương chưa chồng như nàng những chuyện này, cho nên, Diệp Ly Châu cũng hiểu những việc này.

      "Các quý công tử trong kinh thành đều xem việc nuôi đầu bài là chuyện phong lưu vẻ vang. Dù sao kinh thành có thể có bao nhiêu người đứng đầu bảng nổi danh chứ? Lại có bao nhiêu người bỏ ra được số bạc này?" Hải Đàn thấy Diệp Ly Châu chẳng có chút hiểu biết nào về tình hình tại, nàng nhịn được phóng đại để lung lạc tiểu nương, "Nhưng là, Tần Vương điện hạ thế mà lại giữ mình trong sạch đấy."

      Diệp Ly Châu biết, Hải Đàn là người mà Hoàng hậu phái tới, Hoàng hậu là chị ruột của Đề Kiêu, Hải Đàn biết được chuyện của Đề Kiêu cũng có gì là lạ.

      Hải Đàn khép lại áo choàng cho Diệp Ly Châu, rồi : "Tần Vương điện hạ mấy năm này đều bận rộn việc lớn, giống mấy người quần là áo lụa thích cợt nhả với phụ nữ. Nô tỳ nghe , trong phủ Tần Vương có lấy thị thiếp, cũng hề có hồng nhan tri kỷ gì hết. Hoàng hậu nương nương Tần Vương điện hạ là chung tình nhất, gặp được người thích hợp thôi, khi gặp được rồi đời này cũng thay lòng."

      Diệp Ly Châu gật gật đầu, nàng cũng nghĩ ra Tần Vương mà thích người là tình huống thế nào.

      Tần Vương lạnh như băng, trời sinh vô tình. cũng thích cười, e là dọa người thích chạy mất.

      Hải Đàn lại : "Giả dụ mà gả cho Tần Vương, sau này cứ chờ được hưởng phúc thôi. Thứ nhất, trong phủ có mấy người phụ nữ quái gở chọc người ta phiền lòng, thứ hai, Tần Vương đức cao vọng trọng, địa vị cao như vậy, ra ngoài cũng thấy nở mày nở mặt..."

      Diệp Ly Châu gật đầu: "Có lẽ đúng."

      Thế nhưng Diệp Ly Châu chưa từng nghĩ gả cho Đề Kiêu. Thứ nhất, nàng cảm thấy chuyện lấy chồng thực quá xa vời. Thứ hai, Đề Kiêu hình như ý đó với nàng. Đề Kiêu đối xử tốt với nàng, nhất định là muốn cưới nàng.

      Khi ấy nàng ôm Đề Kiêu chút, đẩy nàng ra nhanh như vậy.

      Diệp Ly Châu cũng hiểu nổi tình cảm của chính nàng dành cho Đề Kiêu.

      Nàng tiếp cận Đề Kiêu, là bởi vì Đề Kiêu có thể khiến cho thân thể nàng khỏe hơn. Nếu như nàng bởi vậy mà nhất định phải gả cho , hình như là mực lợi dụng .

      Sau khi Đề Kiêu biết được, có khi nào tức giận lắm ?

      Diệp Ly Châu đột nhiên có hơi lo Đề Kiêu biết chuyện này.

      Hải Đàn thấy Diệp Ly Châu như có điều suy nghĩ, cho là những lời mình khiến Diệp Ly Châu động lòng rồi.

      Nàng lại ở bên châm lửa quạt gió: "Người thích Tần Vương điện hạ nhiều lắm, nhưng ngài ấy đều từ chối hết, đến cả sắc mặt hòa nhã cũng cho, đủ để thấy Tần Vương điện hạ chống lại được cám dỗ. Đàn ông tốt như vậy, đúng là đốt đèn lồng cũng tìm được."

      Trong đầu Diệp Ly Châu bị nhồi nhét quá nhiều thứ, cũng hiểu được ràng.

      Lúc nhớ tới Đề Kiêu chịu ôm nàng nhiều hơn, lúc lại nghĩ tới ngọc điêu mà Đề Kiêu tặng nàng, rồi hôn lòng bàn tay nàng. Giờ lại nghe Hải Đàn Đề Kiêu đối mặt với người theo đuổi "đều từ chối hết", chỉ cảm thấy Đề Kiêu đúng là người đàn ông phức tạp.

      Chẳng mấy chốc tới Tết trung thu. Hôm Trung thu, hoàng cung tổ chức thịnh yến, trong cung lại có thích khách lẻn vào, suýt nữa ám sát được Hoàng đế.

      Ngày đó phòng vệ trong cung là người của Thái Tử canh giữ, thích khách thấy tình thế ổn nên bỏ chạy. Bởi thế, Hoàng đế nổi giận lôi đình, giận cá chém thớt lên Thái Tử, phạt Thái Tử cấm túc hai tháng.

      Hoàng hậu cầu xin cho Thái Tử, nên cũng bị khiển trách trận. . . . .
      Last edited: 20/3/20

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :