1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ly Châu trong Lòng bàn tay (Cổ đại, Sủng)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      Trời ơi, sao truyện hay quá vậy. Hì hì
      mo_hoasweet mandy thích bài này.

    2. Huỳnh Thượng Hỷ

      Huỳnh Thượng Hỷ Active Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      204
      Lần đầu nhảy hố, truyện quá là hay lun. Thanks editor ❤️.
      mo_hoa thích bài này.

    3. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 26:
      Người dịch: Chim Ba Chân + LC

      Đề Kiêu muốn để Diệp Ly Châu chạm vào thanh đao chết tiện này nữa, nhìn ánh mắt mê hoặc của tiểu nương, : “Trở về thôi, đợi đến qua tết, ta đến Diệp phủ thăm nàng.”

      Qua tết sao?

      Diệp Ly Châu bấm ngón tay tính thời gian.

      Giờ là tháng năm. Tháng năm, tháng sáu, tháng bảy… tháng mười hai, tháng giêng, bảy tháng.

      Thời gian dài như vậy, chừng, chờ được tới Diệp phủ lần nữa nàng chết rồi.

      Diệp Ly Châu có chút tủi thân: “Sao lại lâu như vậy?”

      Đề Kiêu nghe giọng tủi thân của nàng, trong lòng cũng có chút nỡ.

      đặt tay lên đầu Diệp Ly Châu, nhàng xoa xoa tóc nàng.

      Diệp Ly Châu cảm thấy thoải mái, rất đáng cọ vào tay : “Có phải chàng bị điều ra ngoài làm quan ? Nếu chàng muốn rời khỏi kinh thành, ta cầu xin cha ta, để ông giúp chàng ở lại kinh thành.”

      Đề Kiêu đột nhiên cười khẽ tiếng.

      Diệp Phụ An lại có thể nuôi ra con ngây thơ ngốc nghếch như vậy.

      Nhưng nếu con của và Diệp Ly Châu trong tương lai cũng có cái tính tình này giống nàng, nhất định cũng nỡ để đứa con bảo bối ngoan như vậy bị người ta lừa mất.

      Ngón tay Đề Kiêu vuốt ve mái tóc đen như mực lại mềm mại của Diệp Ly Châu, : “Chuyện này, có lẽ cha nàng thể xen vào. Chờ ta rồi, nếu có việc gì, nàng cứ tìm hoàng hậu giúp đỡ, bất kể là chuyện gì, người cũng giúp nàng, cứ xem hoàng hậu như chị nàng là được.”

      Diệp Ly Châu: “???”

      Hai ngày trước hoàng hậu còn khen nàng là “đứa bé ngoan”, bây giờ lại để nàng xem hoàng hậu như chị sao?

      Diệp Ly Châu cuối cùng chịu động não, nàng : “Đại nhân, vị công tử vừa rồi gọi chàng là cậu, người đó là ai vậy?”

      Lúc trước Đề Kiêu vốn định giấu nàng, lừa gạt trận, nhưng hiểu, chuyện này quá dễ vạch trần, còn bằng thẳng cho Diệp Ly Châu biết, xem nàng phản ứng thế nào.

      “Đó là thái tử Triệu Quân.” Đề Kiêu .

      Diệp Ly Châu gật gật đầu, thái tử Triệu Quân.

      Khoan

      Thái tử Triệu Quân?

      Nàng bỗng nhiên phản ứng lại.

      Thiếu niên gọi người đàn ông trước mặt này là “cậu”, thái tử chỉ có người cậu, cũng chính là Tần Vương uy chấn thiên hạ.

      Vậy , người trước mặt này là Tần Vương?

      Diệp Ly Châu thận trọng : “Tần Vương điện hạ?”

      Đề Kiêu “ừ” tiếng.

      Diệp Ly Châu kinh ngạc ngửa đầu lên, nàng nhìn người đàn ông trẻ tuổi lại tuấn đứng trước mặt, ngốc nghếch : “Ngài cũng trẻ quá chứ.”

      Đề Kiêu: “…”

      cảm thấy đây phải lời gì hay ho.

      cốc cái vào trán Diệp Ly Châu: “Tuổi tác xấp xỉ tuổi nàng, chỉ là vai vế cao hơn chút thôi.”

      Sau khi bị Đề Kiêu cốc , nàng xoa xoa trán, trong lòng bắt đầu chán nản.

      Đề Kiêu là người Hàm Châu, Hàm Châu cách kinh thành xa như vậy, đương nhiên thể nào thường xuyên qua lại.

      Dù lần sau trở lại, cũng chỉ có thể ở lại kinh thành thời gian rất ngắn.

      Diệp Ly Châu giọng : “Ngày mai điện hạ rồi, có thể đồng ý cầu quá đáng của ta ?”

      Đề Kiêu : “Ta đồng ý cầu của nàng, nàng cũng phải đồng ý cầu của ta.”

      Diệp Ly Châu gật đầu: “Được.”

      Đề Kiêu : “Đừng với cha nàng rằng, ta và nàng qua lại.”

      Đề Kiêu biết, nếu Diệp Phụ An biết được chuyện này, nhất định trăm phương ngàn kế ngăn cản và Diệp Ly Châu ở bên nhau. Trước mắt, rời khỏi kinh thành thời gian, khoảng thời gian này, nếu Diệp Phụ An gây trở ngại từ bên trong, phá hỏng tình cảm của và Diệp Ly Châu, sau này sửa lại nữa đơn giản.

      Mặc dù Diệp Ly Châu vì sao Đề Kiêu lại ra cầu này, nhưng nàng vốn cũng định cho Diệp Phụ An biết.

      Vậy nên, nàng đồng ý cách rất sảng khoái: “Được, ta nghe lời ngài. Điện hạ, vậy ta ra cầu của mình.”

      Đề Kiêu gật đầu.

      Diệp Ly Châu thấy gật đầu, đột nhiên lại có chút thẹn thùng, hai gò má nàng lên màu đỏ nhàn nhạt, vành tai càng là đỏ như máu.

      may bây giờ là buổi tối, sắc đỏ ửng mặt nàng bị ánh đèn làm nhạt rất nhiều.

      Diệp Ly Châu : “Ta… Ta muốn ôm ngài, cái thôi.”

      Đề Kiêu: “...”

      Ngón tay Đề Kiêu hơi co quắp lại, mặt vẫn là cảm xúc như cũ, giống như chuyện vô cùng bình thường: “Có thể.”

      Diệp Ly Châu nhắm hai mắt lại, cả người nhào vào trong lòng Đề Kiêu, ôm lấy vòng eo gầy mà mạnh mẽ của .

      Dù sao nàng cũng sống được lâu, nên so đo với lễ nghi thế tục nữa. Có thể vui vẻ được lúc nào, để bản thân vui vẻ lúc ấy.

      Đề Kiêu được nàng chủ động ôm như vậy, cả người đột nhiên trở nên căng cứng hơn.

      Bình thường ghét mùi son phấn người đàn bà, ghét nhất nơi trăng hoa Tần lâu Sở quán, cho nên tới giờ vẫn tới đó. Đàn bà con với , là đứa con ghẻ trắng mịn vừa thơm vừa giả dối, khiến chán ghét, nhưng mà, Diệp Ly Châu lại giống vậy.

      ràng nàng thơm hơn, nhưng Đề Kiêu lại chán ghét. vẫn luôn ngửi được mùi thơm người nàng, người nàng có hương hoa, quần áo được ướp qua hương liệu, bất kể là hương hoa sen, hương hoa lan hay hoa mẫu đơn, trong mùi thơm cũng trộn lẫn mùi trong veo của trẻ sơ sinh. Đề Kiêu quá nhạy cảm với thứ mùi này, cũng quá mức mê luyến.

      Đề Kiêu là người mạnh mẽ, từ trước tới giờ đều chuyện dựa vào thủ đoạn, cũng thích người mạnh mẽ, giờ đây, người được thích nhất trong mắt , lại là tiểu mỹ nhân bệnh tật gió thổi cái ngã.

      Khuôn mặt Diệp Ly Châu dán lên áo , chất vải bằng tơ lụa hơi có phần lạnh buốt như băng.

      Càng dựa vào gần Đề Kiêu, nàng thấy bản thân càng ấm áp.

      Ánh mắt Diệp Ly Châu dịu dàng như nước, gò má lên màu nhàn nhạt như hoa đào. Nàng gần như quên mất mình ở nơi nào.

      Nàng ở trong lòng Đề Kiêu, ngón tay túm lấy quần áo , khoảng cách càng gần hơn. Đề Kiêu có thể cảm nhận được, nàng rất cần bầu bạn. Tiểu tinh này…

      Diệp Ly Châu đứng đắn như vậy, rất nhanh Đề Kiêu có phản ứng.

      giữ lấy Diệp Ly Châu, kéo nàng ra: “Đủ rồi.”

      Diệp Ly Châu cảm thấy thỏa mãn: “Hả?”

      Bây nhiêu đủ rồi sao?

      Giọng Đề Kiêu khàn khàn, nhìn Diệp Ly Châu: “ được ôm nữa.”

      Diệp Ly Châu được ăn ngon lần liền nhớ hương vị, luôn cảm thấy còn chưa đủ.

      Nàng nhìn Đề Kiêu cách đáng thương: “Ôm thêm lát nữa có được ?”

      Ôm thêm lát nữa, Đề Kiêu biết mình làm ra chuyện gì với Diệp Ly Châu.

      Vì suy nghĩ cho an toàn của bé, Đề Kiêu thể lạnh mặt xuống dọa nàng: “Vừa rồi nàng , chỉ ôm cái.”

      Diệp Ly Châu có chút hối hận, nên chỉ muốn ôm cái.

      Đề Kiêu biết bé rất thích mình, chịu cho mình rời . Nhưng chuyện gì cũng có mức độ, sau khi cưới dù là nàng ngày ngày dính lên người , cũng để ý.

      Trước mắt, nàng sờ cái ôm cái rất sảng khoái, Đề Kiêu lại thể kiềm chế bản thân.

      Diệp Ly Châu nhìn ánh mắt Đề Kiêu hung dữ, giống như nàng còn lằng nhằng chút nữa, ăn thịt nàng vậy.

      Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Diệp Ly Châu cũng hiểu , nàng thể cầu nhiều hơn, nếu dây dưa nữa, Đề Kiêu nhất định cảm thấy nàng là kẻ nhiều chuyện.

      Chớp chớp mắt, Diệp Ly Châu : “Được rồi, ta đây. Điện hạ, chàng được quên ta đó, sang năm nhất định phải trở lại.”

      Vừa xong, chóp mũi nàng có chút cay cay.

      Cũng biết chờ lúc Đề Kiêu quay lại, nàng có còn mạng để gặp nữa.

      Đề Kiêu thấy đuôi mắt nàng đỏ lên, trong đôi mắt đẹp như ngọc lưu ly rịn ra nhiều ánh nước hơn, sắc mặt cũng dịu dàng mấy phần.

      Đề Kiêu “ừ” tiếng: “Đến lúc đó, ta chủ động ôm nàng.”

      Ôm nàng chặt, cưới nàng về nhà.

      Diệp Ly Châu cười tiếng: “ được dối.”

      Đề Kiêu gật đầu.

      Diệp Ly Châu quay người, áo choàng vẽ ra độ cong mềm mại, ánh trăng cùng ánh đèn vàng đồng thời rắc lên người Diệp Ly Châu. Quần áo, mái tóc đen, da thịt của nàng đều lóe lên cảm giác sáng bóng nhàn nhạt, giống như sáng lên.

      Đề Kiêu dõi theo tiểu nương yên lặng xuống bậc thang, ra khỏi đình, rồi biến mất trong đêm sâu.

      Trong tay còn sót lại nhiệt độ của nàng.

      Diệp Ly Châu ra ngoài, chưa được bao xa, Hải Đàn ra. Hải Đàn : “ khéo, tiểu thư, nô tỳ định vào đình tìm người.”

      Diệp Ly Châu mỉm cười : “ tìm được túi tiền chưa?”

      Hải Đàn gật đầu: “Tìm được rồi ạ, nhưng phải tìm hồi, xách theo đèn lồng tốn rất nhiều thời gian, mới nhìn thấy nó kẹt ở trong kẽ đá.”

      Diệp Ly Châu khẽ mỉm cười, gì nữa.

      Hải Đàn thấy mặt Diệp Ly Châu có chút đỏ ửng, nụ cười dịu dàng bờ môi, nghĩ rằng nhất định nàng và Tần Vương ở bên nhau rất hòa hợp.

      Cái này cũng đúng, hai người là trai tài sắc, Diệp Ly Châu vừa khéo léo lại xinh đẹp, dù muốn sao trời, Tần Vương cũng hái xuống cho nàng.

      Hải Đàn : “Chúng ta cũng nên quay về rồi, thời gian còn sớm nữa, ngày khác tiểu thư có hứng thú, lại tới phủ Trần vương chơi.”

      Diệp Ly Châu gật đầu cái.



      Sau khi Đề Kiêu về phủ, phát Triệu Quân vậy mà cũng ở đó.

      Triệu Quân biết bản thân cẩn thận quấy rầy chuyện tốt của cậu mợ, gặp lại cậu nhất định được ăn quả ngon.

      Nhưng hôm sau Đề Kiêu phải rời khỏi kinh thành, tối nay Triệu Quân muốn ngủ lại ở phủ Tần Vương, ngày mai muốn tiễn Đề Kiêu rời kinh.

      Bóng đêm trầm, ánh trăng khi rẽ mây ló ra, khi bị mây che bóng, Triệu Quân mặc trường bào màu tuyết trắng, đứng ở cuối hành lang dài.

      Xa xa, thấy đám người tới, người dẫn đầu mặc áo bào màu đen, thân hình cao lớn, ngũ quan lạnh lùng nghiêm nghị lại thâm thúy, giống như điêu khắc ra vậy, đúng là Tần Vương.

      Triệu Quân sải bước tiến lên: “Cậu.”

      Đề Kiêu hừ lạnh tiếng: “ ngờ cháu còn có mặt mũi tới gặp ta.”

      Triệu Quân giống như nghe ra trách mắng của Đề Kiêu, hòa nhã cười tiếng: “Ngày mai còn phải tiễn cậu, sao lại tới gặp chứ? Hôm nay chắc cháu dọa mợ sợ rồi chứ gì? Mai cháu cho người chọn chút đồ chơi xinh đẹp quý giá lấy danh nghĩa của cậu đưa qua.”

      Đề Kiêu nghe Triệu Quân ra chữ “mợ”, sắc mặt mới dịu nhiều.

      Triệu Quân theo sau lưng Đề Kiêu, : “Đợi đến tháng sáu phụ hoàng dẫn theo đại thần tới sơn trang nghỉ mát, Diệp thừa tướng nhất định mang Diệp tiểu thư theo cùng. Cậu này, nếu cậu về Hàm Châu, hai người nhất định có rất nhiều thời gian ở chung, Diệp tiểu thư chủ động nhắc tới chuyện này với Diệp thừa tướng, cũng dễ xử lý hơn chút.”

      Chung đụng lâu rồi, ván đóng thuyền, Diệp Phụ An nhất định đồng ý để Đề Kiêu đưa Diệp Ly Châu .

      Đề Kiêu muốn dùng thủ đoạn như vậy.

      Chuyện cầu hôn, thể để Diệp Ly Châu với Diệp Phụ An, chuyện của hai người, càng thể huyên náo thành chuyện bàn tán trong thành. Diệp Ly Châu là con , da mặt mỏng, loại chuyện này sao có thể để nàng mở miệng.

      Đề Kiêu muốn để người khác cho rằng Diệp Ly Châu mất giá, dù người khác đó là Diệp Phụ An.

      muốn người khác tôn trọng Diệp Ly Châu, thấy nàng là tốt. Nàng vốn là tốt.

      Đề Kiêu : “Ta tự có biện pháp. Khoảng thời gian ta có ở đây, chớ để Triệu Dật đến gần nàng. Quân Nhi, nếu Triệu Dật hù dọa nàng, ta muốn mạng ngay lập tức.”

      Sắc mặt Triệu Quân kinh hãi, biết, Đề Kiêu lời thừa, nếu cậu muốn xuống tay với ai đó, tất nhiên là sấm rền gió cuốn nể tình. Triệu Dật là nhị hoàng tử Yên triều, thân phận tôn quý, dưới tình huống Triệu Dật phạm sai lầm mà muốn mạng , gần như tương đương với muốn mạng đương kim thánh thượng.

      Trăm việc thiện hiếu làm đầu, dù sao Triệu Quân cũng đọc sách thánh hiền lớn lên, xưa nay khoan dung, việc lớn tuy có thể tàn nhẫn hạ quyết tâm, nhưng vẫn thua kém người từ trong đống xác chết giết ra như Đề Kiêu. Dù cho hoàng đế thiên vị, trong lòng Triệu Quân vẫn tồn tại mấy phần tình nghĩa.

      Triệu Quân chắp tay : “Cậu, cháu canh chừng Triệu Dật.”

      Đề Kiêu nhìn người nhìn việc luôn rất chính xác, hiểu Triệu Quân quá , để đứa này chịu chút đau khổ, vĩnh viễn đắm chìm trong thế giới của chính mình.

      “Sắc trời còn sớm nữa. Ngày mai phải lên đường sớm, Quân Nhi, cháu cũng nghỉ ngơi .”

      Lúc này Triệu Quân mới trở về phòng cho khách.

      Chờ Đề Kiêu về đến phòng, trong đầu lần nữa lên gương mặt của Diệp Ly Châu.

      Nàng chắc ngủ rồi nhỉ?

      Vừa nhớ tới chuyện Diệp Ly Châu làm với hôm nay, có chút phập phồng nóng nảy.

      Nàng ở bên cạnh , quả nhiên là mềm mại xương, hơi thở nhàn nhạt người nàng quanh quẩn chóp mũi Đề Kiêu, xua được.

      Đề Kiêu lại lần nữa có cảm giác.

      vốc vốc nước lạnh như băng. Nước lạnh theo đường nét gương mặt tuấn của chảy xuống, dần dần rơi xuống lồng ngực ràng, sau đó là cơ bụng với đường nét nổi bật, ràng tắm nước lạnh, nhưng Đề Kiêu lại cảm thấy toàn thân nóng lên.

      Sau đó, Đề Kiêu lại nhớ tới lúc Diệp Ly Châu vuốt ve Trọng Uyên. Trọng Uyên nặng nề to rộng, do vàng đen cùng với đá phượng hoàng chế tạo thành, là hung khí khát máu, hoàn toàn hợp với nàng, bàn tay trắng nõn mảnh mai của nàng chạm vào vỏ đao đen bóng với phong cách cổ xưa, cả hai tôn nhau lên, phá lệ nổi bật.

      Ngón tay của Diệp Ly Châu rất mềm. Tiểu nữ này.

      Đề Kiêu có chút hối hận, nên ôm nàng nhiều thêm chút nữa.
      Last edited: 9/3/20

    4. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 27:
      /fb: dot.chay.lang.man/

      Diệp Ly Châu về đến nhà tự nhiên là đêm ngon giấc. Bình thường nàng cũng có tâm gì, bây giờ cũng chỉ thỉnh thoảng nghĩ tới Đề Kiêu chút.

      Diệp Ly Châu chỉ cảm thấy Đề Kiêu là quý nhân của nàng, ở trong lòng, nàng cũng rất gần gũi với Đề Kiêu. thực tế, đàn ông mà Diệp Ly Châu từng gặp tổng cộng có mấy người, tình khiếu chưa mở, cũng hiểu tình cảm là gì.

      Sáng sớm thức dậy, Diệp Ly Châu càng cảm thấy thoải mái, ban đêm nàng mơ thấy thứ gì đáng sợ, cũng cảm thấy thân thể khó chịu.

      Xem ra, tiếp xúc nhiều với Đề Kiêu, quả thực rất có lợi cho thân thể của nàng.

      Đáng tiếc Đề Kiêu rồi.

      Diệp Ly Châu tìm cái bình thủy tinh xinh đẹp, mỗi ngày ném vào trong đó viên trân châu. Bình thủy tinh to cỡ bàn tay nàng, óng ánh trong suốt, Diệp Ly Châu nghĩ, có lẽ bình thủy tinh đầy, là đến mùa đông, chờ mùa đông tới rồi, năm mới cũng sắp tới, Đề Kiêu trở lại.

      Diệp Ly Châu hi vọng bản thân có thể sống đến ngày đó.

      Qua được chưa đến sáu bảy ngày, khách quý tới Diệp phủ.

      Trước đây Diệp Phụ An từng với Diệp Ly Châu, cậu ba của Diệp Ly Châu định mối hôn cho con là Nhiễm Thư Nhi ở kinh thành, mợ ba Quân Thị dẫn theo Nhiễm Thư Nhi tới kinh thành.

      Thứ nhất, là muốn xem xem Diệp Ly Châu có chịu ấm ức hay . Mặc dù Diệp Ly Châu là Đại tiểu thư, thân phận cao quý, nhưng Ô thị nắm giữ mọi việc trong nhà, phải là đứa trẻ từ trong bụng mình chui ra, chắc chắn Ô thị thương Diệp Ly Châu nhiều. Bà ngoại của Diệp Ly Châu sợ đàn bà trong hậu trạch độc địa, khiến nàng chịu thiệt.

      Thứ hai, chính là chuyện thành hôn của Nhiễm Thư Nhi.

      Trong kinh thành có nhà của Khương gia, Khương gia ở Vạn Châu cũng là gia tộc lớn có mặt mũi phương. Trước giờ Khương gia đều sinh ra mỹ nhân, mẹ đẻ của Ly Châu từng là mỹ nhân đẹp nhất Vạn Châu.

      Nhưng Quân thị tới đây, trước tiên nhất định phải ở lại Diệp gia hai ngày, cho Diệp Phụ An chút thể diện.

      Quân thị dẫn theo đều là nữ quyến, Diệp Phụ An tiện tiếp đãi, nên tự nhiên là do Ô thị chiêu đãi.

      buổi sáng sớm, Diệp Ly Châu thức dậy rồi cũng ra ngoài cổng cùng Ô thị, chờ Quân Thị và Nhiễm Thư Nhi tới.

      đám người đứng chen chúc ở cửa ra vào, Hải Đàn sợ Diệp Ly Châu bị nắng chiếu, hoặc bị người nào đó có mắt va phải, nên nàng cầm cái ô mở ra che cho Diệp Ly Châu.

      Ô thị đứng ở bên, liếc mắt nhìn lén Diệp Ly Châu.

      Mấy ngày này, sắc mặt của Diệp Ly Châu vẫn luôn rất tốt, da dẻ cực kỳ mịn màng, cho dù là dưới ánh mặt trời, cũng chiếu ra được chút tỳ vết nào. Cái này còn chưa tính, khiến Ô thị khó chịu nhất chính là, màu da của Diệp Ly Châu trong sắc trắng lại hồng hào, như cánh hoa đào vậy, ràng giống như người có bệnh nặng.

      Hình như cảm nhận được ánh mắt Ô thị, Diệp Ly Châu ngoái đầu lại nhìn bà ta: "Thái thái nhìn ta chăm chú như thế, là vì mặt ta có cái gì sao?"

      Ô thị cười : " có, chẳng qua là cảm thấy khí sắc của tiểu thư càng ngày càng tốt hơn, trong lòng ta mừng cho tiểu thư."

      Hải Đàn cười híp mắt : "Tiểu thư là người hiền được trời phù hộ, sau khi về phủ thân thể liền trở nên khỏe hơn. Sau này nhất định càng ngày càng tốt. Về sau thái thái cũng vui vẻ mỗi ngày, thái thái xem có đúng ?"

      Lúc này Ô thị mới nhìn nha hoàn bên người Diệp Ly Châu.

      Bà ta nhưng lại nhìn ra, đứa hầu mà hoàng hậu thưởng cho Diệp Ly Châu trái lại nhanh mồm nhanh miệng, rất biết ăn .

      Ô thị lần tràng hạt, : "Đây là đương nhiên."

      chuyện, gã sai vặt thông báo đoàn người Quân thị vào phủ, sắp ngồi kiệu tới đây.

      Ô thị hiển nhiên là biết Quân Thị tới làm chỗ dựa cho Diệp Ly Châu.

      Lúc Khương thị, mẹ đẻ của Diệp Ly Châu còn sống, Ô thị ghen tị với Khương thị rồi.

      Ghen tị Khương thị xuất thân cao quý, là đích nữ Khương gia, giàu nhất thiên hạ, còn thoải mái hơn Quận chúa. Ghen tị Khương thị lớn lên xinh đẹp, là mỹ nhân Vạn Châu được người người ca ngợi, vóc dáng dung mạo đều bới ra được nửa phần sai sót. Ghen tị Khương thị được người tôn trọng, lúc ở nhà, Diệp Phụ An nể mặt người vợ cả Khương thị này, khi ra ngoài, những phu nhân khác cũng đều nịnh bợ Khương thị.

      Giờ Khương thị chết rồi, chết sạch rồi, để lại hai đứa tạp chủng, vốn nên là để Ô thị đùa bỡn trong lòng bàn tay, kết quả gia tộc Khương thị còn có thể phái người đến xem hai đứa nhãi ranh này sống thế nào.

      Ô thị xuất thân thấp hèn, cha bà ta có bản lĩnh, dựa vào Diệp Phụ An mới miễn cưỡng làm được chức quan ở kinh thành. Bản thân bà ta tuy đẹp, nhưng lại gọi được là tuyệt sắc, bà ta có trèo thế nào nữa, trước sau cũng đuổi kịp Khương thị. Càng hồi tưởng, oán hận của Ô thị dành cho Khương thị lại càng nhiều. Khương thị còn nữa, mối hận của bà ta với Khương thị lại chuyển sang người Diệp Ly Châu.

      Lúc này, hai cỗ kiệu được khiêng tới, người khiêng kiệu đương nhiên là tôi tớ trong Diệp phủ, phía sau theo rất nhiều đầy tớ của Khương gia.

      Sau khi cỗ kiệu dừng lại, phụ nữ trung niên mặc váy áo màu lam xanh biếc được nha hoàn dìu ra, trong kiệu mềm phía sau ra thiếu nữ xinh đẹp 16-17 tuổi.

      Đây chính là Quân thị và Nhiễm Thư Nhi.

      Đôi con ngươi sáng ngời của Quân thị đảo qua mấy người phụ nữ có mặt ở đây, sau đó, bà tươi cười tiến lên phía trước : "Diệp phu nhân."

      Ô thị cũng mang theo nha hoàn lên phía trước "Khương phu nhân, bà và nương đường nhất định vất vả rồi, về phòng trước ."

      Diệp Ly Châu gọi tiếng "Mợ", Quân thị kéo lấy tay của nàng: "Châu Châu."

      Bà gọi tiếng, vành mắt lập tức đỏ lên: "Đứa bé ngoan, từ lúc cháu ra đời, mợ còn chưa từng gặp cháu lần... Bây giờ coi như gặp được rồi."

      Lúc Quân thị gả đến Khương gia, Khương thị còn chưa xuất giá, tình cảm của hai người như chị em vậy. Chớp mắt cái hơn mười năm, Quân thị thấy con cái của Khương thị đều lớn như vậy rồi, chóp mũi cũng chua xót: "Em trai cháu đâu?"

      Diệp Ly Châu thấy mợ đau lòng, biết bà nhớ tới mẹ đẻ của mình, cũng rơi nước mắt: "Em ấy đến học đường rồi ạ, hơi muộn chút trở về. Bên ngoài nóng, mợ với chị về phòng thôi."

      đoàn người vào trong phòng. Ô thị ngồi ở bên , hỏi han Quân thị tình huống đường tới đây, hàn huyên mấy câu.

      Trong khoảng thời gian ngắn, Quân thị cũng nhìn ra được Ô thị là tốt hay xấu, bà quan tâm nhất bây giờ chính là Diệp Ly Châu.

      Ô thị sắp xếp chỗ ở cho Quân thị, chính là ở đối diện Tĩnh Thủy Hiên.

      Hơi muộn chút, Diệp Ly Châu theo Quân thị an bài ổn thỏa trong viện.

      đường Nhiễm Thư Nhi nghe Quân thị , nàng biết Diệp Ly Châu sớm mất mẹ, thân thế đáng thương, cho nên chỉ yên lặng ở bên lời nào, để Quân thị quan tâm Diệp Ly Châu nhiều hơn chút.

      Trong viện sớm được quét tước sạch , đầy tớ mà Quân thị mang tới bày biện xong mọi thứ. Quân thị là mang theo đồ cưới của Nhiễm Thư Nhi tới đây, cụ bà nhà họ Khương cũng cố ý chuẩn bị cho Diệp Ly Châu phần đồ cưới, để Quân thị mang tới.

      Khương gia giàu nhất phương, của cải thâm hậu, bà cụ Khương thương Khương thị gả xa, tự nhiên cũng thương đứa cháu Diệp Ly Châu sớm còn mẹ.

      Bây giờ, nữ chủ nhân của Diệp gia đổi thành người khác, bà cụ Khương lo lắng trong tương lai khi Diệp Ly Châu xuất giá, của hồi môn đủ hậu hĩnh khiến người ta chê cười.

      Quân thị đặt chìa khóa vào trong tay Diệp Ly Châu, rồi : "Mấy rương này đều là đồ cưới mà bà ngoại cho cháu đấy. Ly Châu, tuy rằng bà chưa từng gặp cháu, nhưng trong lòng bà luôn nhớ tới cháu. Cháu là cháu ngoại của bà, bà thể thương cháu."

      Diệp Ly Châu có chút hoảng hốt, nàng lắc đầu : "Mợ, tài sản mà bà ngoại gom góp nhiều năm, cháu thể nhận..."

      Nàng chưa từng gặp bà ngoại, cũng làm tròn đạo hiếu bên cạnh bà, sao tiện nhận lấy nhiều đồ như vậy chứ?

      Quân thị thấy Diệp Ly Châu thuần khiết lương thiện như thế, trong lòng càng thương hơn: "Mấy thứ này cầm cố cũng quá mấy vạn lượng bạc, Khương gia thiếu những cái đó, bà ngoại cháu cũng thiếu. Mọi người chỉ muốn sau này khi cháu gả mang thêm vài thứ theo, đừng để người ta bắt nạt."

      Diệp Ly Châu từ chối được, lúc này mới nhận lấy.

      Cho dù nàng lập gia đình, có cha dưới có em trai, cũng thể nào bị bắt nạt.

      Có điều, Diệp Ly Châu xem như là nửa người Khương gia, bà cụ Khương thương nàng, chỉ lo Diệp Phụ An đủ thương đứa con này.

      Của hồi môn mà bà cho Nhiễm Thư Nhi và Diệp Ly Châu là nhiều như nhau, so với những nhà giàu bình thường khác, các nàng vậy cũng xem như cực kỳ hậu hĩnh rồi.

      Khương gia ở Vạn Châu là thuộc về trong những gia tộc đứng đầu toàn bộ Yến triều, giống như Quân thị vậy, Khương gia đích xác thiếu ít bạc này.

      Tối nay Diệp Gia Hữu và Thế tử Trần Vương vào cung, muốn ở lại chỗ Hiền Phi đêm, cũng trở về. Buổi tối Diệp Ly Châu cũng ở lại bên chỗ Quân thị, nghe Quân thị rất nhiều chuyện có liên quan tới mẹ đẻ của nàng trước khi bà lấy chồng. Buổi tối lúc ngủ, Diệp Ly Châu và Nhiễm Thư Nhi ngủ cùng nhau.

      Nhiễm Thư Nhi được người nhà bảo vệ rất tốt, trời sinh có quá nhiều tâm cơ, cũng được coi là rất thông minh. Tên mụ của nàng là Nhiễm Thư Nhi, tên đầy đủ là Khương Nhiễm Y, tính tình nàng dịu ngoan, tuy rằng rất ít , nhưng cũng lộ ra vẻ cục mịch, ngược lại để cho người ta cảm thấy dịu dàng, dễ thân cận.

      Khương Nhiễm Y có đôi mắt hạnh, đen nhánh yên tĩnh, Diệp Ly Châu và nàng, hai người tính tình hợp nhau, rất nhanh quen thuộc.

      Lúc ngủ, Khương Nhiễm Y cố ý để Diệp Ly Châu ngủ ở bên trong, nàng ngủ ở bên ngoài. Nàng kể cho Diệp Ly Châu rất nhiều việc trải qua đường tới kinh thành.

      Diệp Ly Châu nghe đến say sưa, lúc hai người sắp vào giấc ngủ, Diệp Ly Châu khẽ : "Chị họ, đính hôn với chị là nhà nào thế?"

      Nhà quyền quý trong kinh thành chỉ đến bấy nhiêu thôi, Khương Nhiễm Y : "Là đại công tử của phủ Đôn quốc công."

      Diệp Ly Châu cũng chưa từng có qua lại với người của phủ Đôn quốc công, nàng chỉ từng gặp phải Điền Tiếu. Điền Tiếu ăn suy nghĩ, dường như gia giáo hề tốt. Nhưng Diệp Ly Châu biết tình huống cụ thể, cũng tiện thêm điều gì, dự định quan sát hồi rồi xem thế nào.

      Hai người vừa gặp mà như quen từ lâu, Diệp Ly Châu ngốc nghếch giấu được tâm , nàng với Khương Nhiễm Y chuyện nàng vừa gặp được Tần Vương thân thể khỏe hơn.

      Ban đầu Khương Nhiễm Y tin, Diệp Ly Châu hết lần này đến lần khác cam đoan mình dối, Khương Nhiễm Y mới tin.

      Suy nghĩ lát, Khương Nhiễm Y : "Châu Châu, có phải em vẫn chưa đính hôn ?"

      Diệp Ly Châu gật đầu.

      Khương Nhiễm Y lại : "Tên tuổi Tần Vương lừng lẫy, chị cũng từng nghe qua, ngài ấy cũng có Vương phi, sao em gả cho ngài ấy nhỉ?"

      Diệp Ly Châu: "Hả?"

      Khương Nhiễm Y cảm thấy lời bản thân rất có lý: "Đúng vậy, em gả cho ngài ấy, hai người mỗi ngày ở bên nhau, thân thể em khẳng định khỏe lên, cũng phát bệnh nữa."

      Diệp Ly Châu : "Cái này được..."

      Tai nàng có chút đỏ ửng: "Lấy chồng phải là chuyện ... Cực kỳ phiền phức, phải cân nhắc rất nhiều..."

      Diệp Ly Châu suy nghĩ chút, Đề Kiêu chắc chắn muốn cưới nàng.

      Ngày đó nàng ôm chút, chẳng qua là chút thôi, Đề Kiêu lạnh mặt cho nàng tiếp tục ôm nữa.

      Hơn nữa, tuổi nàng còn , lúc Đề Kiêu bằng tuổi nàng, cũng biết từng đánh thắng bao nhiêu trận rồi.

      nhất định ghét bỏ nàng cái gì cũng đều hiểu.

      Diệp Ly Châu : "Ngài ấy là cậu của Thái Tử, Gia Hữu gọi Thái Tử là , có thể thấy em và Thái Tử là cùng trang lứa, em chỉ xem Tần Vương điện hạ là trưởng bối mà thôi."

    5. Mun lùn

      Mun lùn New Member

      Bài viết:
      25
      Được thích:
      20
      Khương Nhiễm Y tiếp tục đẩy thuyền :yoyo40:
      mo_hoa thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :