1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ly Châu trong Lòng bàn tay (Cổ đại, Sủng)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Thời gian tới công việc bận rộn nên mình update hằng ngày được. Khả năng là 2 ngày 1 chương. ^^

      Chương 24:
      /fb: dot.chay.lang.man/

      Đợi sau khi đến phủ Trần Vương, sắc trời sắp tối rồi.

      Diệp Ly Châu vào từ cửa , sau khi lên kiệu mềm, nàng lặng lẽ xốc lên góc mành nhìn ra bên ngoài.

      Bố cục trong phủ Trần Vương giống với Diệp phủ, Diệp Phụ An có thú vui tao nhã, trong phủ nhiều kỳ hoa dị thảo, vắng vẻ yên tĩnh, phủ Trần Vương rộng rãi thoáng mát hơn chút.

      Tôi tớ trong phủ qua lại, người người ăn mặc chỉnh tề, nhìn thôi cũng để cho người ta vừa mắt.

      Nửa khắc sau, Diệp Ly Châu đến nơi ở của Nhị tiểu thư phủ Trần Vương.

      Nàng xuống kiệu, Hải Đàn đỡ lấy cánh tay nàng, Ngọc Sa theo ở phía sau. Người ở cửa vào thông báo, chỉ chốc lát, Diệp Ly Châu nghe thấy tiếng cười sang sảng: "Là em nhà họ Diệp tới rồi đấy à."

      Diệp Ly Châu nhìn thấy trẻ mặc váy áo màu lựu đỏ, này khoảng chừng 17-18 tuổi, dáng người cao gầy, mặt mày tươi tỉnh, thoạt nhìn khôn khéo lại nhanh nhẹn.

      nha hoàn thưa: "Đây là quận chúa nhà chúng tôi."

      Cũng chính là Nhị tiểu thư của phủ Trần Vương, Đào Mị Văn.

      Công chúa Tư Nhu cũng ở đây, dáng dấp Đào Mị Văn thon thả chói mắt, công chúa Tư Nhu mặc dù ngồi ở giữa, nhưng vẫn bị Đào Mị Văn đoạt mất ánh hào quang.

      Diệp Ly Châu cười : "Ra mắt Tam công chúa, ra mắt Quận chúa."

      Công chúa Tư Nhu cười nhạt nhẽo, Đào Mị Văn : "Hôm trước ta có việc vào cung, sớm nghe em đây là tiểu mỹ nhân, hôm nay vừa gặp, quả nhiên là hổ danh."

      Diệp Ly Châu : "Quận chúa quá khen."

      Tính tình Đào Mị Văn cởi mở, nàng : "Sau này đều thường xuyên chơi cùng nhau, cứ gọi ta là Mị Nhi là được."

      Diệp Ly Châu gật đầu, theo Đào Mị Văn vào trong viện.

      Cái viện này rất lớn, có hai cây đào rất to, cây đào ra quả, cành lá chìa ra chung quanh, bọn hạ nhân sớm treo đầy các loại hoa đăng ở đó.

      Quý giá có đèn ngọc lưu ly, đèn thạch , cũng có hoa đăng bình thường dễ nhìn thấy, dùng giấy dán thành, đèn có cái viết câu đố để người ta đoán, có cái bỏ trống, chờ người viết thơ lưu niệm ở phía .

      Trong viện có năm sáu nương chơi đùa, các nàng đoán câu đố với nhau, thỉnh thoảng viết bài thơ lên đèn, đột nhiên thấy người lạ đến, nương trong đó hỏi: "Quận chúa, đây là..."

      Đào Mị Văn : "Đây là tiểu thư của Diệp gia, Ô , trước kia ngươi chưa từng gặp sao?"

      Cha của Ô trai Ô thị, Ô chính là cháu Ô thị. Sau khi Ô thị được lên làm vợ cả, trai bà ta cũng lây dính ít vẻ vang, được cất nhắc tới làm quan trong kinh thành, tuy chỉ là lục phẩm, nhưng cũng là có thể diện.

      Ô vốn bấu víu nổi để chơi cùng với đám người Đào Mị Văn. Năm ngoái Ô thị tới phủ Trần Vương, có dẫn theo Ô , Ô lại là người thông minh biết luồn cúi, cho nàng ta cơ hội, nàng ta rất nhanh kết thân được với Đại tiểu thư của phủ Đôn quốc công, từ đó liền cùng tiểu thư phủ Đôn quốc công ra vào phủ Trần Vương.

      Đào Mị Văn mắt cao hơn đầu, bình thường cũng chướng mắt thân phận như vậy của Ô . Nhưng cái vòng luẩn quẩn này lớn như vậy, nếu nàng cố ý nhằm vào người nào đó, truyền ra tốt cho thanh danh.

      Ô lại chưa từng gặp Diệp Ly Châu, nàng ta lắc đầu : "Lúc trước vẫn chưa tới Diệp phủ gặp Diệp muội muội. Gần đây Diệp muội muội có khỏe ?"

      Diệp Ly Châu gật đầu: "Hết thảy đều tốt."

      Ô : "Sắc trời cũng gần tối rồi, mấy cái đèn này xem ra càng lúc càng sáng. Quận chúa, tôi nghe gần đây người mới sáng tác xong điệu múa, vì sao biểu diễn phen nhỉ?"

      Đào Mị Văn thích nhất là khoe mẽ ở trong đám người, nàng cười : "Được, vừa vặn nhạc cụ đều ở đây, các ngươi tấu nhạc ."

      Ô có tài hoa gì, nàng ta biết làm thơ, cũng giỏi đánh đàn, chơi cờ, chỉ biết thổi sáo, ít quý nữ chế nhạo sau lưng nàng ta.

      Ô nghĩ rằng Diệp Ly Châu lớn lên từ ở trong chùa, chỗ đó cũng có tiên sinh dạy nàng đọc sách viết chữ vân vân, lại càng cần tới nhạc khí.

      Nếu để người khác biết Diệp Ly Châu cái gì cũng biết, hôm khác bọn họ khẳng định đều cười nhạo Diệp Ly Châu, mà chế giễu nàng ta nữa.

      nghĩ như vậy, nha hoàn mang tới nhạc cụ của mọi người. Ô : "Diệp muội muội biết chơi nhạc cụ nào?"

      Ngọc Sa vội vàng : "Thân thể tiểu thư nhà chúng tôi tốt, hôm nay thổi được sáo cũng gảy được đàn."

      "Thế à." Ô mím môi cười khẽ, "Thân thể tốt, vậy Diệp muội muội xem như là khán giả ."

      Đào Mị Văn cũng nghĩ đến, Diệp Ly Châu lớn lên trong chùa, chừng ngay cả chữ cũng biết, để nàng tới diễn tấu nhạc cụ, nhưng ra là làm khó nàng.

      Nàng giải vây cho Diệp Ly Châu, : "Ca múa sao có thể thiếu người thưởng thức chứ? Diệp muội muội vừa vặn xem cho mắt."

      Diệp Ly Châu : "Các chị đều có nhạc cụ, lần sau tới đây, tôi mang theo đàn cùng nhau góp vui. Tôi hiểu sơ chút về vẽ vời, bằng để người chuẩn bị bút mực, các chị thỏa sức vui vẻ, tôi ở bên vẽ tranh."

      Đào Mị Văn lại do dự chút, nàng thoáng nhìn qua công chúa Tư Nhu.

      Công chúa Tư Nhu từ trước đến nay cũng là người nhu nhược có chủ kiến, nàng ta cũng gì.

      Mấy tiểu thư khuê các này, người nào mà giỏi vẽ tranh? Gia tộc dày công bồi dưỡng, các nàng có người mặc dù biết vẽ tranh, cũng có năng lực thưởng thức và đánh giá nhất định.

      Diệp Ly Châu lớn lên trong chùa, ở đó lại có danh họa gì để nàng thưởng thức chứ? Đào Mị Văn lo lắng Diệp Ly Châu có kiến thức gì lại tự kiêu tự đại, đợi lát nữa bức tranh vẽ ra để người ta xoi mói, bắt bẻ, trái lại mất mặt.

      Ô cũng tin Diệp Ly Châu biết vẽ tranh, nàng ta : "Vậy vừa đúng lúc, Quận chúa, lần trước người vẫn than phiền có người rảnh tay vẽ ra cảnh lúc chúng ta vui vẻ mà."

      Đào Mị Văn đành phải để đầy tớ chuẩn bị bút mực, trong lòng nghĩ thầm đợi lát nữa nàng phải khen ngợi trước, nàng mở đầu tán dương, những người khác nể mặt nàng cũng thể chê bai được.

      Bút mực chuẩn bị xong, tiếng nhạc hòa tấu lả lướt, Đào Mị Văn thân diễm lệ, ở dưới đèn bắt đầu nhàng múa. Dáng người nàng cao gầy mảnh mai, dáng múa cũng uyển chuyển tao nhã.

      Diệp Ly Châu ở ngay phía đối diện, bởi vì lúc sẩm tối trời nổi gió, nhiệt độ hạ xuống rất nhiều. Nàng mặc váy trân châu trắng, khoác áo choàng màu xanh nhạt, tóc đen mềm mại rơi rớt bờ vai, tuy rằng quần áo và trang điểm cực kỳ thanh nhã, nhưng gương mặt đó của nàng lại rất quyến rũ.

      Lúc này, Diệp Ly Châu nghiêm túc vén ống tay áo lên, cổ tay khẽ động, ngòi bút chấm vào màu vẽ, lưu lại nét bút đậm mặt giấy.

      khắc đồng hồ sau, Đào Mị Văn múa xong điệu, những người khác đều giao nhạc cụ cầm trong tay cho nha hoàn của phủ Trần Vương, tiến lại gần nhìn Diệp Ly Châu vẽ tranh.

      Tốc độ vẽ của Diệp Ly Châu rất nhanh, bởi vì thời gian ngắn, cũng miêu tả tỉ mỉ, lác đác vài nét bút phác họa ra đường nét khái quát, lại thêm chút màu sắc.

      Mặc dù miêu tả kỹ càng ngũ quan của từng người , chỉ phác họa dáng người, tư thế và màu sắc quần áo cùng trang sức, nhưng có thể nhìn ra khác nhau của mỗi người.

      Nàng vẽ ra cuốn hút riêng của từng người.

      Đào Mị Văn xem đến mê mẩn: "Ly Châu này, là ai dạy ngươi vẽ tranh thế?"

      Diệp Ly Châu nhàng vài nét bút, ở chỗ trống đề xuống câu thơ của cổ nhân:

      "Kim hoa chiết phong mạo, bạch mã tiểu trì hồi.
      Phiên phiên vũ nghiễm tụ, tự điểu hải đông lai. "
      (Mũ kim hoa gấp nếp, ngựa trắng quay về muộn.
      Váy dài nhàng nhảy múa, tựa như chim tới từ biển đông.)

      Nàng ngừng bút, rồi : "Ở trong chùa, khi buồn chán tôi thường mình vẽ tượng Phật, về sau vẽ những thứ khác nữa, cũng có ai dạy."

      Đào Mị Văn cười : "Ngươi là đáng nể, như bọn ta đây này, có người mời cả tiên sinh giỏi tới dạy cũng cạy ra được năng khiếu."

      Người nàng ngầm châm chọc hiển nhiên là Ô . Mới vừa rồi Ô giành lời trước Đào Mị Văn, khiến Đào Mị Văn phản cảm.

      Sắc mặt Ô cũng hề dễ nhìn, nàng ta nhìn kỹ lát, rồi : "Diệp muội muội vậy mà thông tuệ, nhưng mà, nếu có thể dùng lối vẽ miêu tả tỉ mỉ tốt rồi."

      "Đâu có nhiều thời gian như vậy." Đào Mị Văn , "Lúc này mới khắc đồng hồ, bức tranh đơn giản như vậy đủ dễ nhìn rồi."

      Ô cũng dám thêm nữa.

      Ô với nương nhà Đôn quốc công có quan hệ tốt, hằng ngày nịnh bợ người ta, đích nữ nhà Đôn quốc công tên là Điền Tiếu, mắt thấy Đào Mị Văn vì người mới tới là Diệp Ly Châu mà oán giận Ô , trong lòng nàng ta có vài phần bất mãn.

      Điền Tiếu : "Chung quy chỉ là chính thống, bức tranh như vậy treo được ở nơi thanh nhã."

      Hải Đàn tự nhiên để người khác xem thường Diệp Ly Châu, nàng : "Thời gian khắc, dù để cho Chu Phưởng và Trương Huyên tới vẽ, cũng vẽ ra tỉ mỉ nhiều người như vậy. nương cảm thấy tiểu thư nhà chúng tôi vẽ tốt, cho ngài thời gian khắc, ngài có thể vẽ ra được tác phẩm thanh nhã hay ?"

      Điền Tiếu đúng là thể, sở dĩ nàng ta giữ Ô lại bên cạnh, cũng là muốn tìm người làm cái đệm, thể mình phải là người kém cỏi nhất trong đám quý nữ.

      Bị đứa nha hoàn cãi lại, mặt Điền Tiếu trong nháy mắt đỏ bừng, mắt hạnh trợn to trừng Hải Đàn: "Ngươi —— "

      Diệp Ly Châu cười : "Đứa nha hoàn này —— chuyện cũng chịu suy nghĩ, khỏi làm mất lòng người khác. nương, quay về tôi phạt nàng ta, sáng mai cho nàng ta ăn cơm."

      Diệp Ly Châu có trách mắng Hải Đàn ở ngay trước mặt Điền Tiếu, câu nhàng cho ăn sáng, là bao che khuyết điểm cách quang minh chính đại rồi. Cái này cũng khác nào với tất cả người ở đây rằng, nàng phải quả hồng mềm mặc cho người chèn ép đâu.

      Giữa các nương luôn có những xung đột nho , cười cười là tạm thời bỏ qua thôi.

      chỉ trong viện của Đào Mị Văn có hoa đăng, trong khu vườn bên ngoài cũng có. Phủ Trần Vương có rừng mai rất lớn, mùa này cũng phải mùa hoa mai nở, cây mai được treo đầy đèn lồng.

      Hải Đàn để Ngọc Sa ở trong viện chờ Diệp Ly Châu, còn nàng theo Diệp Ly Châu chung quanh chút, mãi mãi, Hải Đàn túi tiền của mình bị mất rồi, phải quay lại nhặt, để Diệp Ly Châu vào cái đình ở trước mặt chờ nàng.

      Diệp Ly Châu nhớ đường về, cũng lo lắng, nàng tới bên đình, càng tới gần, bước chân càng nhàng.

      Nàng nghĩ thầm, phải là sắp gặp lại người đàn ông kia đấy chứ?

      Đề Kiêu đúng là ở đằng trước. Buổi chiều và đám người Trần Vương uống ít rượu, liền ở chỗ này ôm cây đợi thỏ, nhắm mắt lại nghỉ ngơi lát.

      Diệp Ly Châu cho rằng Đề Kiêu ngủ.

      Nàng ngửi thấy mùi rượu người Đề Kiêu, đoán rằng người này chắc là tới đây xã giao, lại cảm thấy hai người thực là vừa khéo, ở đây mà cũng có thể tình cờ gặp mặt.

      Buổi tối gió mát rười rượi, Đề Kiêu mặc áo bào màu đen mỏng manh, quần áo bao lấy dáng người vô cùng đẹp, tay tùy tiện đặt lan can, lộ ra đoạn cổ tay.

      Chỗ này ở đầu gió, Diệp Ly Châu lo Đề Kiêu uống rượu say bị gió thổi, chờ lát nữa tỉnh lại sinh bệnh. Nàng biết cảm giác bị bệnh dễ chịu, muốn để quý nhân bị ốm.

      Diệp Ly Châu nhìn bốn phía người, đem áo choàng của mình cởi xuống, phủ lên người Đề Kiêu.

      Ngay tức khắc, Đề Kiêu ngửi được hương hoa mẫu đơn nhàn nhạt.

      Diệp Ly Châu định im lặng ngồi bên cạnh người này khắc, rồi lặng lẽ cầm áo choàng của mình rời . ngờ tới, nàng vừa phủ áo choàng lên, người đàn ông mở mắt ra.

      Nàng kinh ngạc, cánh môi khẽ hé mở.

      Đêm nay sắc môi của Diệp Ly Châu quả thực quá mức diễm lệ, càng lộ ra vẻ đầy đặn mê người của nàng. Đề Kiêu giữ lấy cổ tay của Diệp Ly Châu, giọng lạnh lùng, trầm thấp: "Lại gặp được nàng rồi."


      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Tình cảm của nam nữ chính đến chỗ sâu phát sinh quan hệ, đợi thành thân, người có thành kiến về phương diện này xin thận trọng.

      Tác giả hành văn kém, phải văn nghiêm chỉnh có khảo chứng, có tình tiết, chỉ là tiểu bạch văn cho mọi người giải trí mà thôi.

    2. MaiAnhSF

      MaiAnhSF Active Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      246
      Úi giồi ôi, sắp đến chương đó chưa chủ thớt. Hóng quá nè.
      mo_hoa thích bài này.

    3. sweet mandy

      sweet mandy New Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      11
      @mo_hoa 2 ngày 1 chương cũng dc nàng ah, miễn là nàng đừng drop truyện là dc.
      mo_hoa thích bài này.

    4. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      Chỉ mong editor đừng drop. Mị theo nàng. Dạo này mị cũng bận à. Thỉnh thoảng chán quá ngó ngó cung đọc truyện nàng thấy đỡ buồn hẳn
      1900, sweet mandymo_hoa thích bài này.

    5. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Hôm nay update, mai lại nghỉ nha mọi người. ^^; Tuần sau chắc được tầm 4-5 chương nữa.

      Chương 25:

      Người dịch: Chim Ba Chân + LC

      Mảng da thịt bị Đề Kiêu nắm lấy ngứa ngứa tê tê, Diệp Ly Châu rút tay ra, chỉ : “Nơi này có gió, đại nhân nên ngủ ở đây.”

      Đề Kiêu buông nàng ra, đứng dậy, trong tay cầm cái áo choàng của nàng.

      Chất vải bằng gấm xanh, mềm mịn trơn nhẵn, cảm giác sờ vào cực tốt.

      người nàng quả thực quá thơm, vừa đến gần, Đề Kiêu có thể ngửi thấy mùi thơm người nàng.

      ra chỉ là hương thơm nhàn nhạt, nhưng Đề Kiêu đối với mùi hương người Diệp Ly Châu nhạy cảm khác thường.

      Đề Kiêu đưa áo choàng qua: “Áo choàng của nàng.”

      Diệp Ly Châu vươn tay ra nhận: “Ta sợ chàng bị gió thổi mà sinh bệnh.”

      Bị gió thổi sinh bệnh?

      Mùa đông ở Hàm Châu lạnh thấu xương, mặc áo giáp lạnh như băng luyện binh, cũng chưa từng sinh bệnh.

      Đề Kiêu cũng đặt áo khác vào tay Diệp Ly Châu, khẽ rũ cái, áo choàng mở rộng ra, gấm xanh dưới đèn phản chiếu ánh sáng nhu hoà nhàn nhạt: “Thân thể ta tốt, cần.”

      Diệp Ly Châu còn chưa kịp phản ứng, áo choàng phủ lên người nàng.

      Đề Kiêu giúp nàng cột lại đai áo, lại kéo mái tóc dài đen như mực của nàng ra ngoài.

      Đứng gần như vậy, Diệp Ly Châu bị Đề Kiêu bao phủ, nàng có thể ngửi thấy mùi thơm thanh đạm của cây tuyết tùng người .
      Thứ mùi này kích thích thần kinh, chóp mũi Diệp Ly Châu nhàng chuyển động, hít sâu hơi.

      Ngón tay thon dài của Đề Kiêu xuyên qua mái tóc dài xinh đẹp của Diệp Ly Châu, bị bản năng cơ thể ảnh hưởng, Diệp Ly Châu tự chủ được cọ cọ vào tay Đề Kiêu.

      Nàng ấm áp mềm mại, nhẵn nhụi, mịn màng, giống như đóa hoa quỳnh trân quý nở ra ngắn ngủi trong đêm đen.

      Tay Đề Kiêu hơi có chút cứng đờ. gom mái tóc dài của Diệp Ly Châu lại kéo ra.

      Cả người Diệp Ly Châu tê tê, bờ vai đặc biệt mềm yếu, nàng nhìn chằm chằm lồng ngực rộng lớn của Đề Kiêu, dựa sát về phía trước.

      Còn chưa kề sát vào, cái gáy bị người nắm lấy.

      Đề Kiêu : “Đứng cho vững.”

      Hai chân Diệp Ly Châu mềm nhũn, căn bản đứng vững được.

      Nàng vừa vì phản ứng của mình mà xấu hổ, vừa vì bản năng cơ thể khiến nàng vô cùng khát khao Đề Kiêu.

      Diệp Ly Châu ảo não lùi về sau hai bước: “Xin lỗi.”

      Đề Kiêu thấy nàng thế mà lui về phía sau, sắc mặt lạnh chút.

      Diệp Ly Châu biết nên che giấu bối rối của mình thế nào, nàng tiện ra chân tướng.

      Nếu như nàng , nàng gặp người khác đều có việc gì, nhưng gặp được , đầu cũng đau nữa, lưng cũng mỏi nữa, lúc chạm vào cả người còn thoải mái như ngâm mình trong suối tiên, người này nhất định cho rằng nàng là kẻ điên.

      Mặc dù đúng là như vậy.

      Đề Kiêu : “ miệng nàng bôi thứ gì thế?”

      Diệp Ly Châu thấy vậy mà chủ động chuyện, ngón tay trắng nõn nhàng sờ lên cánh môi của mình, ngẩng đầu nhìn Đề Kiêu: “Là son, ép cánh hoa hồng ra nước, rồi hong khô, thành son.”

      Đôi mắt nàng long lanh, ngón tay chạm vào bờ môi, màu đỏ kiều diễm ướt át cùng với ngón tay trắng như tuyết của nàng, tạo thành hai màu tương phản, vô cùng mê hoặc.

      Đề Kiêu cúi đầu, ngón tay thô ráp, quanh năm quen cầm đao kiếm, ngược lại là lần đầu tiên chạm vào đôi môi mềm mại của thiếu nữ.

      Diệp Ly Châu bị hành động của dọa sợ, cả người sững sờ cả nhúc nhích.

      Ngón tay lau màu son môi Diệp Ly Châu: “ đẹp.”

      ra là rất đẹp, có điều muốn để người khác nhìn thấy, chỉ muốn mình thấy. Mang nàng về giấu mình ngắm.

      Cánh môi của Diệp Ly Châu quá mềm mại, bị lau qua hơi hơi đau. Chờ Đề Kiêu buông tay, nàng liếm môi, cảm giác thỏa mãn khó có thể diễn tả bằng lời tràn đầy trong lòng Diệp Ly Châu.

      Đề Kiêu phát sắc mặt tiểu nương đỏ ửng tựa đóa hoa hồng.

      Trong quá khứ, nàng đều là xanh xao mệt mỏi, hoàn cảnh đỏ mặt như này ngược lại cũng thường thấy.

      Diệp Ly Châu bị Đề Kiêu mê hoặc đến choáng váng, quên mất bản thân ở nơi nào, cũng quên mất dè dặt mà bản thân nên có: “Lau sạch rồi sao?”

      Đôi mắt nàng mờ mịt, giống như ăn được thứ gì cực kỳ ngon miệng, lông mi vểnh lên, vòng cung đuôi mắt mềm mại xinh đẹp, đáy mắt như hồ nước trong veo.

      Lúc này Đề Kiêu nhận ra có điều đúng.

      biết, Diệp Ly Châu phải là nương to gan như vậy. Lần trước tên phế vật nhị hoàng tử Triệu Dật kia tạo cảm giác tồn tại trước mặt Diệp Ly Châu, liền bị nàng làm mặt lạnh.

      Vì sao nàng quyến luyến như vậy?

      Nàng cũng vừa gặp sao?

      Bóng đêm sâu thẳm, Đề Kiêu tiến lên từng bước. Lý trí cùng ham muốn của Diệp Ly Châu đấu tranh, nàng lui về sau chút, lại bước lên trước chút.

      Lý trí với nàng rằng, nàng thể duy trì khoảng cách gần như vậy với người đàn ông này, nhưng mà, thân thể nàng lại rất cần người này.

      Cảm giác bị áp bức mà cho nàng vượt qua vui sướng, cuối cùng Diệp Ly Châu vẫn lựa chọn lùi về phía sau, trâm ngọc tóc nàng lay động hai cái, vàng ngọc châu báu va vào nhau, phát ra thanh lanh lảnh.

      đợi nàng lùi ra khỏi đình, Đề Kiêu nắm lấy cằm của nàng.

      Giống hệt như trong mơ, cao nhìn xuống, nàng chật vật chịu nổi, nhưng lại sạch chỉnh tề.

      Ngón trỏ của Đề Kiêu vuốt ve cằm Diệp Ly Châu, đầu ngón tay nhàng quét qua cánh môi nàng: “Tâm ý của nàng, ta đều biết cả rồi.”

      Diệp Ly Châu: “???”

      Tâm ý của nàng? Tâm ý nào của nàng?

      Đề Kiêu hơi hơi cúi đầu.

      Trong mơ là trong mơ, thực là thực. Đôi khi, điều có thể làm được trong mơ, trong thực lại thể làm được.

      Giống như ở trong mơ và Diệp Ly Châu sớm là vợ chồng thực , cũng sắp đùa hư nàng rồi, trong thực Đề Kiêu vẫn còn là trai tân, biết nên hôn nàng thế nào.

      Dán thẳng môi lên sao?

      Có khi nào mũi hai người đụng vào nhau ?

      Vậy hẳn là nghiêng đầu hôn. Nhất định là như vậy rồi.

      Thân thể Diệp Ly Châu nhạy cảm vô cùng, cằm bị nắm lấy, dù hề dùng sức, nhưng cái cằm trắng nõn của nàng vẫn ra mấy dấu ngón tay rệt.

      Nhìn rất kích tình.

      Đề Kiêu lại cúi đầu xuống, Diệp Ly Châu có sức đẩy ra, dù có sức, thân thể nàng cũng cho phép nàng đẩy ra.

      Chỉ có Đề Kiêu có thể gần gũi nàng như vậy, nàng cũng chỉ cho phép mình Đề Kiêu.

      “Ơ kìa, cậu, sao cậu lại ở đây?” giọng thiếu niên trong trẻo truyền tới: “Cháu sợ cậu tìm được...”

      Tiếng im bặt.

      Triệu Quân ý thức được có điều ổn.

      Hình như cậu giấu thứ gì đó ra sau lưng.

      Có lẽ, đó phải thứ gì, mà là .

      Ông cậu uống rượu say, sau đó làm chuyện tốt, hình như bị quấy rầy rồi.

      Triệu Quân nhìn ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông, khí thế trong nháy mắt yếu hẳn : “Khụ khụ... Cháu biết...”

      Diệp Ly Châu nghe thấy giọng , cũng biết mình bị người ta nhìn thấy rồi.

      Đêm hôm khuya khoắt, nàng và người đàn ông này đơn độc ở bên nhau, nếu truyền ra ngoài, cha nhất định gả nàng cho người này, danh tiếng của con nhà lành rất quan trọng, nếu như người này chưa lập gia đình, chắc cha cũng uy hiếp cưới nàng.

      Nhưng mà... Trước kia Diệp Ly Châu chưa từng nghĩ lập gia đình, áo cưới cũng chưa may.

      Diệp Ly Châu thò ra nửa cái đầu, định bụng xem xem người trông thấy việc này là ai, nàng nhìn thấy thiếu niên cao lớn như tùng bách.

      Bởi vì cách xa, trời lại tối, Diệp Ly Châu thấy mặt mũi của thiếu niên.

      Nhưng Triệu Quân lại nhận ra Diệp Ly Châu.

      Dù sao trong đình sáng sủa hơn chút, gương mặt của Diệp Ly Châu cũng quá nét, nhìn qua lần thể quên.

      Triệu Quân dùng ánh mắt rất kỳ lạ nhìn Đề Kiêu cái.

      hổ là cậu, giấu Diệp Phụ An, lừa gạt con nhà người ta ra ngoài hẹn hò.

      Tiểu nương non nớt như vậy, nhìn quá đỗi ngây thơ, cậu đúng có thể xuống tay được.

      Cũng biết sau khi Diệp Phụ An biết được cải trắng nhà mình bị con sói đuôi to ngoạm mất, cái mặt mo bị chọc tức thành màu dưa muối hay màu gan heo đây.

      Đề Kiêu muốn để Diệp Ly Châu nhìn lén Triệu Quân, ấn cái đầu của nàng trở về.

      Diệp Ly Châu áp sát lên lưng Đề Kiêu, nàng cực kỳ mềm mại, mềm như mây vậy, cơ thể Đề Kiêu lại giống như được đúc ra từ sắt đá, rắn chắc mà lạnh như băng.

      Cộm người thoải mái.

      Dù là như vậy, Diệp Ly Châu dựa vào , cũng vẫn cảm thấy rất là vui vẻ.

      Đề Kiêu lạnh tanh : “Cháu về trước , cần chờ ta.”

      câu đơn giản, Triệu Quân lại nghe ra được sát ý, cảm thấy người rét căm căm, nếu còn , sau này Đề Kiêu nhất định dùng Trọng Uyên dạy làm người thế nào.

      Triệu Quân nhanh nhẹn bớt hai câu, nhưng vẫn nhịn được mà nhắc nhở: “Vậy cháu trước đây. Cậu chú ý thời gian chút, còn sớm nữa đâu.”

      Diệp Ly Châu vẫn còn là thiếu nữ trong khuê phòng, Triệu Quân Đề Kiêu làm quá mức bị phát .

      Dù sao cũng là con Diệp Phụ An, sau lưng Diệp Ly Châu là người cha có bản lĩnh, thể ức hiếp quá mức.

      Đề Kiêu tự nhiên hiểu điểm này. Cho dù cha của Diệp Ly Châu phải là Diệp Phụ An, chỉ cần thích nàng, trân trọng nàng, ức hiếp nàng quá đáng.

      Bàn tay nhắn của Diệp Ly Châu túm lấy áo Đề Kiêu, vẫn chờ Triệu Quân rời , ngón tay nàng khẽ gãi lên lưng Đề Kiêu, mới nhận ra cơ thể Đề Kiêu lại căng cứng.

      quay lưng về phía Diệp Ly Châu: “Buông ra.”

      Ngón tay nàng càng túm chặt hơn, chất liệu áo khoác của rất mỏng, nắm trong tay vừa lạnh vừa trơn.

      Diệp Ly Châu biết hành động dựa sát vào như vậy rất nguy hiểm, nàng chỉ chớp chớp mắt, rồi : “Vị công tử vừa rồi, có khi nào ra việc chúng ta chuyện cùng nhau ?”

      “Nàng có hi vọng người khác biết ?”

      Diệp Ly Châu cũng rất xoắn xuýt, lông mày xinh đẹp của nàng hơi cau lại.

      Diệp Ly Châu muốn ở cùng chỗ với Đề Kiêu, chỉ vì Đề Kiêu là quý nhân trong sinh mệnh của nàng.

      Nhưng chuyện tình cảm, coi trọng đôi bên cùng có ý. Diệp Ly Châu chưa rung động, sở dĩ nàng đứng ở đây, là vì cơ thể nàng cần Đề Kiêu.

      Đề Kiêu sao?

      Diệp Ly Châu nhìn bóng lưng cao lớn của người đàn ông.

      trước sau đều lạnh nhạt, có tình cảm gì, có lẽ ghét nàng, cho dù ghét nàng, nhìn vẻ mặt vĩnh viễn lãnh đạm của , cũng giống như thích nàng.

      Nếu như bởi vì nàng đơn phương đòi hỏi, để Đề Kiêu ở bên nàng, Diệp Ly Châu cảm thấy có lỗi với Đề Kiêu.

      Trong lòng nàng có chán nản nhàn nhạt, nàng thầm : “ hi vọng.”

      Đề Kiêu cuối cùng xoay người lại.

      hi vọng?

      Sao? Nàng quyến rũ , lẽ nào muốn chịu trách nhiệm?

      Đề Kiêu nâng cằn nàng lên: “ hi vọng sao?”

      Diệp Ly Châu nhìn vẻ mặt của thân thiện, : “Cha ta mà biết tức giận.”

      Lúc này Đề Kiêu mới bớt mấy phần lạnh lẽo.

      Diệp Phụ An nhất định tức giận, tiểu ương yểu điệu rơi vào trong tay võ tướng biết thương tiếc đàn bà con như Đề Kiêu, tới Hàm Châu xa xôi, Diệp Phụ An mới bỏ được.

      Đề Kiêu khép lại áo choàng của nàng: “Sắc trời còn sớm nữa, nàng cũng nên sớm quay về .”

      Diệp Ly Châu muốn về, nàng sợ ban đêm gặp ác mộng, ở bên Đề Kiêu, nàng cảm thấy rất yên tâm.

      Đề Kiêu luôn cho người ta cảm giác an toàn.

      Diệp Ly Châu : “Sao chàng lại thích mang theo đao? Cây đao này xem ra rất nặng.”

      Tiểu nương chuyển đề tài, ràng cho thấy muốn . Đề Kiêu đoán ra nàng muốn rời xa mình, có cái ý nghĩ này, trong lòng Đề Kiêu hiểu sao lại có cảm giác thỏa mãn.

      lấy Trọng Uyên xuống: “Sờ xem.”

      Đôi mắt Diệp Ly Châu trong nháy mắt sáng lên: “Ta có thể chạm vào sao?”

      Đồ của , nàng đều có thể chạm vào. Của Đề Kiêu, cũng chính là của Diệp Ly Châu.

      Đề Kiêu : “Có thể.”

      Mũi đao từng uống vô số máu tươi, hôm nay lại được lau chùi sạch , loan đao hắc kim có phong cách cổ xưa lại nặng nề mang theo sát khí lạnh lẽo, như ma vật khát máu, Diệp Ly Châu lại là kiểu người ngây thơ đơn thuần, hoàn toàn khác xa cây loan đao này. Ngón tay mảnh khảnh trắng nõn như sứ của nàng vuốt ve vỏ đao: “Cây đao này đẹp…”

      Đề Kiêu cong khóe môi.

      Nhiều năm như vậy, cũng là lần đầu tiên có người khen Trọng Uyên đẹp. Thanh loan đao khát máu này, có nhân tính giống hệt như Đề Kiêu, ở trong mắt Diệp Ly Châu, lại rất cuốn hút.

      Diệp Ly Châu ngửa đầu : “Có thể rút đao ra khỏi vỏ ?”

      Đề Kiêu : “ thể.”

      Ánh đao dọa người, sợ trong đêm tối hù dọa Diệp Ly Châu.

      Tay Diệp Ly Châu lại vuốt ve vỏ đao lần nữa, đáy lòng nàng cảm thấy đáng tiếc, tiếc là thấy được đao rời khỏi vỏ. Nàng rất thích thanh đao này, mặc dù nó đáng sợ, nhưng cho người ta loại cảm giác khác biệt.

      Đề Kiêu biết ngón tay Diệp Ly Châu mềm mại ra sao.

      Đầu ngón tay giống như cánh hoa, mang theo mùi thơm, nơi mà tay nàng chạm vào, khiến người ta có cảm giác run rẩy.

      Nhưng lúc này, ngón tay thon dài của nàng ngừng lưu luyến đụng chạm, còn là chạm vào thanh đao có tính người này. Đề Kiêu cảm thấy, động tác của nàng quá mức mập mờ.

      thấy thoải mái.

      Đề Kiêu cố định lại đao, đeo lên hông mình, sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước: “Đừng chạm vào nó như vậy, ta thích.”

      “Hả?”

      Diệp Ly Châu có chút hiểu nổi, vậy phải chạm thế nào đây?


      Tác giả có lời muốn :

      Châu Châu: Lại ghen với cây đao, chàng chính là giấm vương.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :