1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ly Châu trong Lòng bàn tay (Cổ đại, Sủng)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 22:
      /fb: dot.chay.lang.man/

      Ánh mắt Đề Kiêu dừng lại bàn tay bé mảnh khảnh của Diệp Ly Châu, lạnh nhạt : "Buông ra."

      Sắc mặt Diệp Ly Châu lập tức đỏ bừng, nàng : "Xin lỗi, ta cũng phải cố ý."

      , Diệp Ly Châu cảm thấy thắt lưng mềm nhũn, tự chủ được dựa sát lên người Đề Kiêu.

      Khi sắp sửa nằm sấp trong lòng tay Đề Kiêu đỡ lấy hông của Diệp Ly Châu, để nàng cách xa .

      Nàng chỉ nhìn như vậy, chỉ là được nắm bàn tay chút, kềm chế nổi chính mình rồi.

      Nếu nàng ngã vào trong lòng ...

      Đề Kiêu nhìn quanh bốn phía.

      Mặc dù là tháng năm, hôm nay lại đặc biệt râm mát, bụi hoa ở đây rậm rạp, che chắn rất kín đáo. được tính là quân tử, nếu như Diệp Ly Châu quá đáng quá, Đề Kiêu ắt hẳn bỏ qua cho nàng.

      Nhưng mỹ nhân bệnh tật này, vừa tinh xảo vừa mảnh mai, ở bên ngoài gặp gió tốt.

      tay Đề Kiêu nắm lấy thắt lưng Diệp Ly Châu, để nàng cách mình xa hơn chút, lời lẽ lạnh nhạt: "Cẩn thận."

      Diệp Ly Châu được Đề Kiêu đỡ đứng vững vàng rồi, nàng ngước mắt nhìn : "Vừa nãy ta ở chỗ này tản bộ, ngờ trùng hợp như vậy, lại có thể gặp được đại nhân."

      " trùng hợp."

      Đâu được tính là trùng hợp, ràng là chủ động tìm tới chỗ này.

      Diệp Ly Châu nghe xong câu " trùng hợp" này của Đề Kiêu, lại hiểu lầm. Nàng cho rằng Đề Kiêu phát nàng là đến tìm .

      Diệp Ly Châu buông thõng tầm mắt, lông mi dài chiếu ra mảnh bóng mờ dưới mắt, vành tai hơi có chút đỏ.

      Nàng mới xỏ lỗ tai, cũng đeo bông tai, dái tai mượt mà lại mềm mại, xinh xắn lả lướt.

      Đề Kiêu khống chế tay mình, tuy rằng rất muốn vân vê dái tai của nàng, nhưng nhịn xuống.

      buông lỏng thắt lưng của Diệp Ly Châu: " đứng cẩn thận, về sau chớ có trốn ở trong bụi hoa."

      Diệp Ly Châu "Dạ" tiếng, rồi : "Đại nhân giữ chức vụ ở nơi nào? Sau này vẫn thường xuyên tới Diệp phủ chứ?"

      Nàng cũng cầu xin nhiều lắm, thỉnh thoảng có thể gặp Đề Kiêu lần, để thân thể thoải mái như vậy đoạn thời gian, là nàng đủ hài lòng rồi.

      "Ở trong cung." Đề Kiêu cũng ra thân phận của mình, "Sau này thường tới Diệp phủ nữa."

      Cái nhìn mà người khác dành cho ra sao, Đề Kiêu đều biết . Tần Vương trong lời đồn là người mặt lạnh vô tình, sát phạt quyết đoán, thủ đoạn độc ác, cho tiểu nương cảm nhận tốt, Đề Kiêu muốn hù dọa nàng.

      Trước tiên che giấu thân phận, nếu nàng muốn biết, nhất định có thể hỏi thăm được.

      Diệp Ly Châu nghe thường tới nữa, ngẩn người, : "Hả, ạ?"

      Đáy lòng nàng hơi có chút mất mát.

      Sau này nếu gặp được Đề Kiêu, nàng thể thoải mái như lúc này nữa rồi.

      Đề Kiêu thu vào đáy mắt vẻ mặt mất mát trong tích tắc của Diệp Ly Châu, cố ý bắt nạt Diệp Ly Châu, nhếch môi : "Phải, tới nữa."

      Ngón tay của Diệp Ly Châu xoắn lấy ống tay áo, giọng của người đàn ông lạnh như băng, khuôn mặt cũng cực kỳ lạnh lẽo. Từ trong con ngươi sâu thẳm của , nàng đọc ra được chút xíu tình cảm nào.

      Có lẽ người trước mặt rất ghét nàng.

      Dù sao nàng ba lần bốn lượt xuất trước mặt , hình như đều đúng lúc.

      Diệp Ly Châu : "Vậy được rồi, hi vọng đại nhân sau này mọi việc suôn sẻ. Thời gian còn sớm nữa, ta cũng nên rời , vậy quấy rầy ngài nữa."

      Đề Kiêu đột nhiên giơ tay lên nắm lấy bả vai của nàng: "Đừng ."

      Diệp Ly Châu vô cùng kinh ngạc.

      phải rất ghét nàng sao? Vì sao để nàng rời ?

      Đề Kiêu lấy ra vật từ trong tay áo: "Cái này tặng nàng."

      Diệp Ly Châu nhìn chút, là con cáo điêu khắc từ ngọc, con cáo có cái đuôi to dài, thoạt nhìn dáng điệu thơ ngây có thể cầm lấy được.

      Bàn tay của Đề Kiêu rất to, con cáo bằng ngọc cuộn mình trong lòng bàn tay , càng lộ ra vẻ đáng .

      Con ngươi vốn ảm đạm của Diệp Ly Châu trong nháy mắt lại sáng lên: "Tặng ta sao?"

      Đề Kiêu gật đầu.

      Lúc rỗi rãi điêu khắc ra, nếu Diệp Ly Châu là tinh, nhất định là hồ ly tinh.

      Diệp Ly Châu vốn dĩ còn có chút vui, nàng cho rằng Đề Kiêu ghét nàng. Bây giờ nghĩ lại, nếu là thực ghét nàng, vì sao còn muốn tặng quà cho nàng chứ?

      Nàng ngẩng đầu nở nụ cười: "Tạ ơn đại nhân."

      Diệp Ly Châu thoải mái nhận lấy, lúc tiếp nhận, đầu ngón tay của nàng nhàng xẹt qua lòng bàn tay Đề Kiêu.

      Cảm giác hơi nhột, giống như bị móng vuốt non nớt của con cáo khẽ cào cái.

      Con mắt của Đề Kiêu càng tối tăm hơn: "Nàng lấy cái gì làm quà đáp lễ?"

      Diệp Ly Châu: "Hả?"

      Còn phải đáp lễ nữa hả?

      Cũng đúng, có qua có lại, có tới mà có về cũng lễ phép.

      Nhưng mà ngay lúc này Diệp Ly Châu cũng có đồ gì có thể tặng cho Đề Kiêu.

      Nàng nắm chặt con cáo , có chút sợ Đề Kiêu lấy lại của nàng.

      Diệp Ly Châu : "Xin lỗi, ta có mang theo quà tặng."

      tay nàng đeo chuỗi vòng tay bằng gỗ đàn hương lá , vòng tay là Diệp Gia Hữu tặng, cũng là thứ trước đây Đề Kiêu đưa cho Diệp Gia Hữu.

      Con ngươi Đề Kiêu đảo qua cổ tay trắng bóng như sương đọng của Diệp Ly Châu, cuối cùng dừng lại bên hông nàng.

      thắt lưng nàng có đeo túi hương, túi hương là nàng tự tay làm ra, dùng để đựng vài thứ linh tinh, tua rua rất dài, rất đẹp.

      Diệp Ly Châu chú ý tới tầm mắt của Đề Kiêu, nàng : "Đại nhân muốn cái này sao?"

      Mấy thứ đồ thêu thùa của con , bình thường thể tặng cho người ngoài.

      Nhưng Đề Kiêu là quý nhân của Diệp Ly Châu, nàng vừa gặp được Đề Kiêu, thân thể khỏe hơn rất nhiều, cho nên cũng để ý tới những quy củ thông thường.

      Đề Kiêu và người ngoài chung quy giống nhau.

      Nàng tháo túi hương xuống, rồi với Đề Kiêu: "Ngài phải giữ gìn cho tốt."

      Diệp Ly Châu cảm thấy Đề Kiêu tuy mặt lạnh, nhưng nhất định là quân tử, tùy tiện phá hỏng danh dự của con nhà người ta.

      Đề Kiêu nhận lấy túi hương.

      Diệp Ly Châu lắc lắc con cáo trong tay: "Ta cũng cố gắng quý trọng."

      Trong con ngươi vốn luôn lạnh như băng của Đề Kiêu nhiều thêm tia cưng chiều ra được: "Nửa năm sau ta trở lại, chờ ta."

      Nửa năm sau?

      Diệp Ly Châu bắt được trọng điểm. Lâu như vậy à?

      Thân thể nàng kém thế này, có thể sống được đến nửa năm sau hay đây?

      Đề Kiêu hoàn toàn biết tiểu nương nghĩ gì, nhìn vẻ mặt của nàng, hình như có chút vui.

      Ở trong mơ, nàng ràng buông thả như vậy, lời nào cũng được ra miệng, bây giờ lại lúng ta lúng túng được câu.

      Đề Kiêu hỏi: "Sao thế?"

      Diệp Ly Châu xoa xoa trán, lắp ba lắp bắp dối: ", có gì, chỉ là hơi váng đầu..."

      Nàng lắc lư lảo đảo hai bước, tựa như sắp ngã xuống đất, Đề Kiêu tiến lên đỡ nàng, tay giữ lấy vai Diệp Ly Châu.

      Diệp Ly Châu biết mình như vậy là tốt, dè dặt chút nào, nhưng lý trí của nàng đấu tranh với bản năng cơ thể, vẫn là bản năng chiến thắng lý trí.

      Nửa năm lâu quá, có thể tới gần Đề Kiêu nhiều thêm chút tới gần .

      Cách váy áo mỏng, Đề Kiêu có thể cảm nhận được ràng thân thể mềm mại của nàng, giống như xương vậy.

      Hương thơm người nàng thoang thoảng, quanh quẩn nơi chóp mũi của Đề Kiêu, giống như là thuốc kích tình mãnh liệt nhất, khiến cho ngay cả hô hấp của cũng nặng nề.

      Diệp Ly Châu chính là thuốc của .

      Đề Kiêu thầm hung hăng ghi sổ nàng, chờ ngày sau lúc thành thân tìm nàng đòi lại.

      giống như là quân tử chính trực nhất đời này, chỉ đỡ bả vai Diệp Ly Châu, cũng chạm vào những chỗ khác người nàng.

      Cho nên Diệp Ly Châu cũng cho rằng Đề Kiêu thực là quân tử ái mộ nữ sắc.

      Chỉ là cảm thấy người lạnh lẽo, ánh mắt Đề Kiêu nhìn nàng thực thân thiện. Diệp Ly Châu tưởng rằng nàng giả vờ váng đầu khiến vừa lòng, cũng dám giả vờ quá lâu, chỉ để đỡ lát.

      Cho dù rời khỏi người Đề Kiêu, cái cảm giác thân thể thỏa mãn no đủ này cũng hề biến mất.

      Đêm hôm đó, Đề Kiêu có giấc mộng rất hoang đường, Diệp Ly Châu đêm mộng mị, nàng ngủ rất ngon.

      Ngày hôm sau tỉnh lại, khí sắc của Diệp Ly Châu ràng khá hơn.

      Nàng nhìn con cáo mà Đề Kiêu đưa cho, nâng tay sờ sờ cái mỏ nhọn của nó, ở trong lòng thầm cảm tạ chủ nhân của cáo .

      Giả dụ gặp được Đề Kiêu, nàng chắc chắn khá lên nhiều như vậy.

      Lúc Đề Kiêu tỉnh lại, lấy ra túi hương mà Diệp Ly Châu đưa cho từ dưới gối.

      túi hương có thêu hoa lan, đường thêu tỉ mỉ tinh tế, sống động như , trong túi hương chỉ có hương liệu, còn có cái khăn mỏng. Trong giấc mộng vừa nãy, chính là dùng cái khăn như thế này che lại mắt của Diệp Ly Châu, cho nàng dùng này đôi mắt câu hồn đoạt phách tới mê hoặc .

      Giấc mộng ban đêm quả thực kích thích, nhưng so được với gặp được người .

      Sau khi rời giường, trước tiên Đề Kiêu vào cung tới chỗ hoàng hậu.

      nhìn trúng Diệp Ly Châu, cho phép bất kỳ rủi ro nào phát sinh. Tiểu nương này, thoạt nhìn phải là người cường thế, nữ chủ nhân của Diệp phủ phải mẹ đẻ của Diệp Ly Châu, trong nhà cao cửa rộng nhiều mụ đàn bà nham hiểm, Đề Kiêu cũng lo lắng Diệp Ly Châu bị ức hiếp.

      Cho nên, muốn mượn tay hoàng hậu, sắp xếp người của mình ở bên cạnh Diệp Ly Châu, thứ nhất bảo vệ nàng, chớ để bé này bị người khác mưu hại, thứ hai, lần sau vào kinh, hai người gặp mặt có người tiếp ứng, cũng dễ dàng hơn chút.

      . . .

      Khí sắc Diệp Ly Châu rất tốt, sáng sớm cũng ra ngoài tản bộ chút.

      Buổi sáng còn có chút sương mù, mông lung mờ mịt, con đường lát đá xanh hơi trơn. Diệp Ly Châu mặc trang phục màu hồng cánh sen, tóc đen lỏng lẻo tản mát ở sau lưng, mắt hoa đào ngấn nước, khuôn mặt tinh xảo có chút ửng đỏ.

      Đúng lúc lại chạm mặt Ô Thị.

      Ô Thị dậy sớm vốn là dạo xem vòng trong phủ, đột nhiên nhìn thấy Diệp Ly Châu đường , trái lại vô cùng kinh ngạc.

      Bà ta ngờ, con ma ốm Diệp Ly Châu này lại có thể dậy sớm như thế.

      Lần trước mời thầy mo làm phép lần, Diệp Ly Châu hẳn là bị tai hoạ quấn thân mới đúng, theo lý thuyết nàng cơm nước màng, nặng triền miên giường bệnh, sao còn có thể dậy sớm mà tản bộ thế này?

      Hạnh Nhi theo sau lưng Ô Thị, đôi tròng mắt cũng mở rất to.

      Ô Thị : "Đại tiểu thư lại có thể dậy sớm thế này, thân thể khỏe hơn chút rồi à?"

      Từ lúc Diệp Ly Châu về phủ, Ô Thị liền rất an phận, cũng gây rắc rối, ở trước mặt Diệp Ly Châu cũng lấy thân phận trưởng bối để bắt chẹt. Nhìn từ bên ngoài, Diệp Ly Châu thực phân biệt được đây là tốt hay xấu.

      Có điều trời sinh tính tình Diệp Ly Châu lãnh đạm, cũng chỉ có ở trước mặt Đề Kiêu, bởi vì lý do thân thể nên nàng nhiều lần thất thố.

      Nàng cũng hoàn toàn tín nhiệm Ô Thị, bất cứ việc gì đều đề phòng chút.

      Diệp Ly Châu cười : "Hôm qua ngủ sớm, nên hôm nay mới dậy sớm, thái thái đâu vậy?"

      " nhìn xung quanh chút, rồi tới chỗ Lão gia bên kia." Ô Thị , "Đại tiểu thư cứ chậm rãi tản bộ, ta quấy rầy nữa."

      được đoạn, Ô Thị lại nhịn được quay đầu nhìn Diệp Ly Châu.

      Diệp Ly Châu ở chỗ cũ cũng nhúc nhích, lúc này đây, nàng nhận ra được Ô Thị quay lại nhìn nàng mà ánh mắt mang theo thiện ý.

      Có đôi khi, người núp tốt nữa, trong lúc lơ đãng cũng lộ ra tình cảm chân .

      Diệp Ly Châu nắm lấy hạt gỗ đàn hương tay, lông mày hơi cau lại.

      Ngọc Sa : "Tiểu thư, dù sao cũng phải là mẹ đẻ của người, sau này chào hỏi hai câu là được rồi, nước giếng phạm nước sông, đừng tới quá gần bà ấy."

      Trong thâm tâm Diệp Ly Châu cũng biết.

      Nước giếng phạm nước sông, nhưng có lúc, nước sông cứ phải phạm nước giếng.

    2. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 23:
      /fb: dot.chay.lang.man/

      Chờ đến buổi trưa, đột nhiên có người từ trong cung tới. Là cung nữ bên cạnh Hoàng hậu.

      Nghe Đề hoàng hậu mới có được tổ yến hảo hạng, nhớ rằng thân thể Diệp Ly Châu tốt, cố ý đưa tới cho nàng bồi bổ thân thể, chỉ như vậy, Đề hoàng hậu còn tặng cho Diệp Ly Châu cung nữ. Cung nữ này hiểu sơ về y thuật, Đề hoàng hậu lo lắng ngày nào đó thân thể Diệp Ly Châu tốt kịp gọi đại phu, có người cung nữ này ở bên, cũng có thể cấp cứu.

      Diệp Ly Châu hiển nhiên thể từ chối.

      Đồ thu, người cũng chỉ phải nhận.

      Cung nữ mà Đề hoàng hậu đưa tới tên là Hải Đàn, 18-19 tuổi, cặp mắt hẹp dài, da dẻ trắng nõn, vóc dáng cao gầy thanh nhã, dẫn theo ra ngoài cũng có thể diện.

      Hải Đàn hướng về phía Diệp Ly Châu hành lễ: "Đại tiểu thư."

      Diệp Ly Châu nâng nàng dậy: " cần nhiều lễ nghi như vậy."

      Nàng nghĩ ra tại sao Hoàng hậu lại đưa người tới đây, có điều Hải Đàn thoạt nhìn là người thông minh ngay thẳng, Diệp Ly Châu hỏi hai câu, rồi để tiểu nha hoàn dẫn Hải Đàn làm quen Diệp phủ chút.

      Buổi trưa, Diệp Ly Châu tới nơi ở của Diệp Phụ An thỉnh an.

      Diệp Phụ An thích ở trong thư phòng, người bình thường cũng được vào thư phòng của ông, dù là Ô Thị tới, cũng đều đứng ở bên ngoài, để gã sai vặt vào truyền tin.

      Diệp Ly Châu đến bên ngoài thư phòng, muốn vào gã sai vặt ngăn nàng lại: "Tiểu thư, để tiểu nhân truyền tin cho lão gia trước."

      Diệp Ly Châu khẽ mỉm cười: " ."

      Gã sai vặt vừa vào, cho Diệp Phụ An biết là tiểu thư tới, Diệp Phụ An ngay tức khắc mắng trận, rằng sau này tiểu thư có tới, cần ngăn cản, lập tức để người vào.

      Diệp Ly Châu vịn tay Ngọc Sa bước vào: "Cha."

      Diệp Phụ An thả bút lông trong tay xuống: "Châu Châu, con ngồi xuống, hôm nay khí sắc của con tốt hơn nhiều đấy."

      Diệp Ly Châu : "Dù sao trở về nhà. Vừa nãy người của Hoàng hậu nương nương từ trong cung tới, tặng chút tổ yến kim ty, cái này nhưng là thứ yếu, người còn đưa tới cho con cung nữ nữa."

      Diệp Phụ An có chút kinh ngạc: "Cung nữ à?"

      Diệp Ly Châu : "Nghe đâu cung nữ này có hiểu biết sơ về y thuật, là vì lo cho thân thể của con mới đưa tới."

      Diệp Phụ An vuốt râu: "Ngày khác cha hỏi thăm chút lai lịch của cung nữ này, Hoàng hậu tội gì làm hại con, tuy rằng động cơ , nhưng bà ấy có lý do gì đối xử với con tốt."

      Diệp Ly Châu cũng hiểu tầng quan hệ này.

      Cho nên mới với Diệp Phụ An, cũng là để tránh có chuyện ngoài ý muốn.

      Chờ sau khi nàng quay lại, nha hoàn chờ ở cửa từ sớm: "Thưa tiểu thư, Tam công chúa phái người đưa thiệp mời tới, là tối mai ngắm hoa đăng ở phủ Trần Vương, muốn người cùng xem. Nô tỳ chờ người tới rồi quyết, nhưng người đưa thiệp kia có việc gấp, đợi được người tới rời rồi, chỉ để lại thiệp mời."

      Hôm nay Diệp Ly Châu thức dậy tinh thần thoải mải, cũng cảm thấy thân thể tệ.

      Ra ngoài lại chút, chơi với mấy nương cùng tuổi cũng tốt.

      Nàng : "Trước tiên giữ gìn thiệp mời cho tốt, ngày mai nhớ nhắc ta."

      Tiểu nha hoàn đáp lại tiếng.

      Diệp Ly Châu vào phòng, nàng ngồi đọc sách cạnh giường mềm mà bình thường hay ngồi, lúc đọc đến mê man mành bị vén lên, hạt trân châu va vào nhau phát ra tiếng vang trong trẻo, Diệp Ly Châu lập tức tỉnh táo hơn nhiều.

      Nàng quay đầu lại, thấy Hải Đàn bê cái khay tới.

      Hải Đàn : "Thưa tiểu thư, nô tỳ để phòng bếp ninh tổ yến đường phèn cho người, người nếm thử ạ."

      Mặc dù Diệp Ly Châu có khẩu vị gì, nhưng tổ yến là Hoàng hậu đưa tới, Hải Đàn lại là người của Hoàng hậu, nàng có thế nào nữa cũng phải cho Hoàng hậu thể diện.

      Nàng dùng thìa nhàng khuấy bát tổ yến óng ánh trong suốt: "Hoàng hậu nương nương có lòng."

      Trong sương khói mù mịt, Diệp Ly Châu chạm môi vào tổ yến, nghe thấy Hải Đàn ở bên cạnh : "Tiểu thư cần đề phòng, nô tỳ theo ai, trung thành và tận tâm với người đó, bây giờ nô tỳ là người của tiểu thư, nếu tiểu thư có gì vừa lòng cứ trách mắng."

      Mùi vị của tổ yến coi như tệ, Diệp Ly Châu nếm thêm hai miếng, cánh môi càng đỏ ửng ướt át, nàng : "Bình thường ta tùy tiện trách phạt người khác, làm tốt bổn phận là được rồi."

      Hải Đàn là người hầu trong phủ Tần Vương, trung thành và tận tâm với Tần vương, Diệp Ly Châu là người mà Tần Vương điện hạ vừa ý, Hải Đàn đương nhiên lòng muốn làm mối cho Tần vương và Diệp Ly Châu.

      Dù sao tuổi tác của Tần Vương cũng nữa, đàn ông bình thường giống như Tần Vương, con cái đều biết từ lâu rồi.

      Nếu có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai Tần Vương chỉnh đốn nhân mã rời khỏi kinh thành. Hải Đàn biết Diệp Ly Châu và Tần vương từng gặp mặt, nàng nhìn dáng dấp của Diệp Ly Châu, đoán ra rằng tiểu nương hề có tạp niệm nhớ người, cho nên nàng muốn nhắc thêm chút về Tần vương ở trước mặt Diệp Ly Châu, để tránh nàng đem người quên mất.

      "Nô tỳ nhất định nhớ kỹ lời tiểu thư, về sau an phận làm việc." Hải Đàn , "Chỉ cần tiểu thư dung nạp nô tỳ, nô tỳ luôn hầu hạ người."

      Diệp Ly Châu gật đầu: "Tối mai Tam công chúa mời ta tới phủ Trần Vương xem hoa đăng. Ngươi ở lâu trong cung, chắc hẳn cũng hiểu Tam công chúa cùng với những tiểu thư khác, ta nhận ra được tất cả các nàng, dẫn ngươi cùng , ngươi phải chuẩn bị ."

      Hải Đàn trái lại ngây người.

      Tối mai, tiểu thư ra khỏi Diệp phủ?

      Hải Đàn nắm được, Đề Kiêu cũng phải là gấp gáp rời vào ngày mai, quay về trễ ngày cũng có gì đáng ngại. Hải Đàn nhớ kỹ ở trong lòng, muốn đợi lát nữa viết thư mật truyền .

      ngày này rất nhanh trôi qua, buổi tối lúc ngủ, theo thường lệ là Ngọc Sa ở trong phòng với Diệp Ly Châu.

      Ban đêm lúc Ngọc Sa dậy tiểu đột nhiên phát chăn của Diệp Ly Châu rơi mặt đất, nàng vội vàng tới nhặt lên, lần nữa đắp lên cho Diệp Ly Châu.

      Ánh nến mông lung, Ngọc Sa lờ mờ nhận ra sắc mặt của Diệp Ly Châu được bình thường cho lắm, mặt nàng đỏ ửng, vẻ mặt cũng có chút đau đớn.

      Do dự chút, Ngọc Sa gọi Hải Đàn nghỉ ngơi ở gian ngoài tới.

      Hải Đàn khẽ: "Tiểu thư chắc chắn là gặp ác mộng, bị bóng đè rồi."

      Diệp Ly Châu quả bị bóng đè, nàng có thể nghe được ràng Hải Đàn và Ngọc Sa chuyện, nhưng nàng lại hoàn toàn cựa quậy được.

      Hải Đàn cầm khăn lau mồ hôi mỏng trán Diệp Ly Châu, nàng giọng : "Tiểu thư, người tỉnh lại ."

      Vai của Diệp Ly Châu bị lắc hai cái, cuối cùng nàng mở mắt ra.

      Nàng còn mê man buồn ngủ, lúc lâu, mới mở miệng: "Vừa rồi gặp ác mộng."

      Mơ thấy bị quỷ nước quấn lấy người, hai chân đều bị quấn chặt, ngực thở được, cả người đều rất khó chịu.

      Hải Đàn rót chén trà, đỡ vai của Diệp Ly Châu, bón cho nàng ngụm nước.

      Trà hơi lạnh, sau khi thấm ướt cánh môi, Diệp Ly Châu cảm thấy tỉnh táo hơn vài phần.

      Hải Đàn : "Ban ngày tiểu thư ràng khỏe lắm, sao buổi tối gặp ác mộng rồi? Trước giờ người cũng gặp ác mộng như vậy sao?"

      "Lúc trước cũng gặp, đây là tình trạng bình thường." Diệp Ly Châu , "Tĩnh Thủy Hiên gần kề nước, hai lần này đều mơ thấy quỷ nước, ta đoán là nơi này có vấn đề, ngày khác nếu có thời gian, đổi tới ở viện khác."

      Hải Đàn hiểu sơ qua về phong thuỷ, nàng nhìn ra được. Chỗ ở của Diệp Ly Châu có phong thuỷ cực tốt, tuy rằng gần sát hồ nước, nhưng dẫn tới tà vật.

      Diệp Ly Châu hễ nhớ tới giấc mộng vừa rồi, lại rùng mình. là quá mức chân .

      Nàng khẽ day trán: "Mấy con quái vật đó, giống như là chân xuất ở trước mắt vậy, khiến ta như nhìn thấy ."

      Hải Đàn vỗ lưng Diệp Ly Châu: "Chớ sợ, có tôi ở đây nữa mà."

      Cũng có Tần Vương ở đây. Hải Đàn là thủ hạ mà Tần Vương phái tới, sao có thể để cho nữ chủ nhân tương lai của Tần Vương phủ chịu thương tổn chứ.

      Diệp Ly Châu được Hải Đàn vỗ lưng, hiểu sao lại nhớ tới mẹ, nàng nhắm mắt lại, lần nữa vào giấc ngủ.

      Hai giờ trước, Hải Đàn thả bồ câu đưa tin ra ngoài, thư mật hẳn cũng đến tay Tần Vương rồi, ngày mai là có thể biết Tần Vương có rời hay .

      Ngày kế, Hải Đàn ra ngoài xem bồ câu đưa tin có bay về hay chưa. Nàng làm chuyện này nhất định phải rất kín đáo, bởi vậy hôm qua nàng thừa dịp đêm tối, ở nơi cách Tĩnh Thủy Hiên xa chút thả chim bồ câu đưa tin, hôm nay tự nhiên là tới chỗ cũ chờ.

      Bồ câu cũng chưa quay lại, Hải Đàn sợ biến mất quá lâu khiến người ta nghi ngờ, nên trở về.

      tới nơi vắng vẻ, nàng nghe thấy giọng của hai người phụ nữ.

      người trong đó : "Lần này vội vội vàng vàng gọi thầy tới, là vất vả cho ngài rồi."

      " vất vả, có thể làm việc cho thái thái, là vinh hạnh của ta."

      Hai người đó càng càng xa, Hải Đàn núp trong bóng tối nhìn theo, đều là ăn mặc theo kiểu trang phục đầy tớ bình thường trong phủ, vì sao người trong đó lại gọi người còn lại là thầy?

      Hải Đàn cảm thấy trong đó có chuyện kỳ quái, nhưng nàng mới tới Diệp phủ, cũng biết nhiều, thể phỏng đoán lung tung.

      Nếu là việc có liên quan tới Diệp Ly Châu, Hải Đàn cũng lười để ý.

      Bởi vì ban đêm gặp ác mộng, nên cả ngày Diệp Ly Châu đều uể oải, sẩm tối nàng mới để cho nha hoàn hầu hạ trang điểm. cầm được thiệp mời của Tam công chúa, cũng sớm là , tự nhiên vẫn phải tới đó lần.

      Trong lòng Diệp Ly Châu cũng có chút suy nghĩ thực tế.

      Ngộ nhỡ có thể tình cờ gặp lại người đàn ông kia sao?

      Thân thể của nàng càng khó chịu, càng dễ nhận ra chỗ tốt của người đó.

      Ở bên , thực khiến cho người ta quá thư thái mà.

      Hải Đàn chải tóc cho Diệp Ly Châu, tóc của nàng vừa dày cừa dài, sạch lại xinh đẹp, dù ai nhìn đều muốn sờ cái.

      Ánh mắt Tần vương quả tệ, ngoại trừ thân thể yếu ớt, dáng dấp và tính tình của Diệp Ly Châu đều khiến cho người ta thương. Đưa thiếu nữ như vậy về Hàm Châu, nhất định khiến mọi người cảm thấy xứng đôi.

      Diệp Ly Châu nhìn cánh môi màu hồng nhạt của mình, khí sắc tốt, màu môi cũng nhợt nhạt.

      Nàng chấm chút son, nhàng bôi vẽ cánh môi.

      Sau khi tô vẽ xong, cánh môi lập tức lộ ra vẻ kiều diễm ướt át, hết sức rực rỡ.

      Diệp Ly Châu hơi chu môi, như vậy xem ra càng dễ nhìn hơn.

      Hải Đàn vắt xong cái khăn nóng, ngẩng đầu lên ngẩn người.

      Cánh môi của Diệp Ly Châu vốn đầy đặn, đặc biệt thu hút ánh mắt người ta, lúc này đây được thoa tầng son, khiến nàng ít mấy phần thanh thuần, nhiều thêm vài phần quyến rũ.

      là quá kiều mị.

      Nếu Tần Vương điện hạ rời khỏi kinh thành, nếu lát nữa Tần Vương điện hạ có thể gặp được Diệp Ly Châu, ngài ấy thực có thể nhịn nổi mà hôn đôi môi đầy đặn ướt át của nàng ?

      Hải Đàn lắc lắc đầu.

      Nàng vừa cảm thấy Đề Kiêu là người thanh tâm quả dục, tùy ý ôm con nhà người ta vào trong lòng mà hôn, lại vừa cảm thấy Tiểu Ly Châu xinh đẹp như vậy, Đề Kiêu nếu có ý với nàng, sợ là kiềm chế nổi bản thân.

      Diệp Ly Châu với Hải Đàn: "Ngươi có lẽ biết tính tình Tam công chúa ra sao, nàng và phủ Trần Vương lại có quan hệ thế nào chứ?"

      Hải Đàn lúc này mới phản ứng lại: "Tam công chúa được sủng ái, chỉ là nương bình thường thôi. Trần Vương cũng nghiêng về Thái Tử hay Nhị hoàng tử, Quận chúa của phủ Trần Vương nghe người dễ sống chung."

      Diệp Ly Châu nâng ngón tay lên, chuẩn bị lau môi: "Có phải là diễm lệ quá ?"

      Hải Đàn giữ lấy tay của Diệp Ly Châu: " đâu ạ."

      Nếu là diễm lệ , để Tần vương lau cho nàng.

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Háo hức chờ 2 bạn tái ngộ, ôm ôm vịn vịn
      mo_hoa thích bài này.

    4. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      Ui mong sớm thấy chàng và nàng chạm nhau. Hihi. Bà mẹ kế kia là nhân vật đẩy thuyền quan trọng. Hì hì
      mo_hoa thích bài này.

    5. MaiAnhSF

      MaiAnhSF Active Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      246
      Ad thân hôm nay có chương mới ạ. Hóng từ sáng đến giờ nè.
      mo_hoa thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :