1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ly Châu trong Lòng bàn tay (Cổ đại, Sủng)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      [​IMG]

      Tên truyên: Chưởng thượng Ly Châu/Ly Châu tay/Ly Châu trong lòng bàn tay
      Tác giả: Phân Phân Hòa Quang
      Thể loại: Cổ đại, Ngọt văn, Cung đình hầu tước, Hào môn thế gia, Trời đất tác thành
      Độ dài: 112 chương
      Người dịch: LC + Chim Ba Chân (https://www.facebook.com/dot.chay.lang.man/)
      Tiến độ: 2 chương/tuần

      Văn án:

      Diệp Ly Châu sinh ra cao quý, là mỹ nhân yểu điệu. Năm nàng đến tuổi cập kê, lại chẳng ai dám tới cửa cầu hôn.

      Người người đều biết, thân thể Diệp Ly Châu yếu ớt, hai bước cũng phải có người dìu, Thừa tướng lại là người thương con như mạng. Cưới mỹ nhân bệnh tật như vậy về nhà, hầu hạ hơi tốt chút, nhất định bị Diệp thừa tướng lòng dạ ác độc, thủ đoạn đen tối cho người giết chết.

      Diệp Ly Châu cũng rất phiền muộn, thân thể nàng mỗi ngày kém . Lúc an tâm chờ chết, người đàn ông lạnh lùng thường thường tới phủ Thừa tướng dạo chơi.

      Người đó thân cao dáng ngọc, dung mạo như người trời, chẳng qua là quá mức băng lãnh, ánh mắt nhìn về phía Diệp Ly Châu cũng đáng sợ vô cùng

      Thế nhưng, hễ Diệp Ly Châu tới gần người này, thân thể ốm yếu của nàng lại khôi phục lại mấy phần, khi người ấy rời xa, nàng lại thở chẳng ra hơi.

      Cuối cùng có ngày, Diệp Ly Châu có phần tâm cơ làm bộ sảy chân ngã sấp xuống, dự định tới gần người đàn ông đó hòng kéo dài sinh mạng.

      Diệp thừa tướng xưa nay sợ trời sợ đất vội túm lấy con mình, kề sát bên tai nàng thầm: "Đây là Nhiếp chính vương, chính là Tần vương mới dẫn theo mười vạn quân tới kinh đô uy hiếp hoàng đế. Con bảo bối của cha, chúng ta tìm người dịu dàng chút, đừng chọn vị sát thần này."

      Về sau, Nhiếp chính vương ôm Tiểu Ly Châu đáng thương vào trong lòng mình: "Ngoan, lại gần thêm chút nữa."

      Chỉ có Nhiếp chính vương tự mình biết, thích tiểu mỹ nhân này bao lâu rồi.

      Hướng dẫn sử dụng:

      Ngọt văn, nữ chủ bánh bèo, hiền lành đáng

      Nam chủ mạnh mẽ, thoạt nhìn cao ngạo lạnh lùng gần nữ sắc, thực tế...

      CẢNH BÁO:
      Phong cách dịch của mình có phần truyền thống như các bạn hay đọc, xin xem xét trước khi nhảy hố. Mọi ý kiến đóng góp được tiếp thu để hoàn thiện sau.
      số chương bị khóa (do bản dịch bị ăn cắp ghi nguồn) - cách thức để vào group đọc rất dễ, xin đọc hướng dẫn trang cá nhân facebook.
      Last edited: 5/4/20

    2. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 1
      /fb: dot.chay.lang.man/

      Lúc Diệp Ly Châu vừa tỉnh dậy, cảm thấy lồng ngực khó chịu.

      Từ khi sinh ra sức khỏe của nàng tốt. Diệp Ly Châu ra đời vào giờ Tý ngày mười lăm tháng bảy, trời sinh khí nặng, bị tai hoạ quấn thân. Khi còn bé, cao tăng nàng muốn sống tiếp, tốt nhất là phải xuất gia, sống cả đời ở trong chùa, cơm canh đạm bạc, làm bạn với nhang đèn.

      Chỉ là, cha của Diệp Ly Châu thương nàng nhất. con tốt như vậy, sao nỡ lòng để nàng xuất gia làm ni .

      Năm đó được ba tuổi, bà vú của Diệp Ly Châu nhất thời sơ ý, buổi tối mùa đông trước khi ngủ quên đóng cửa sổ, hại nàng bị rét cóng đêm, bệnh nặng trận, sốt cao tới nỗi suýt nữa chết non.

      Cha của Diệp Ly Châu là thừa tướng nay. Diệp thừa tướng mời danh y chữa bệnh cho nàng, miễn cưỡng bảo vệ được tính mạng. Thế nhưng, vào năm Diệp Ly Châu được năm tuổi, Diệp thừa tướng nhìn thân thể nàng càng ngày càng suy yếu, cũng dám giữ nàng ở nhà nữa, mà đưa Diệp Ly Châu đến Minh Phật Tự, từ đó chỉ có ngày lễ ngày tết, Diệp thừa tướng mới gặp Diệp Ly Châu lần.

      Diệp Ly Châu tu hành ở Minh Phật Tự sắp được mười năm, qua hai tháng nữa, chính là sinh nhật mười lăm tuổi của nàng.

      Mấy ngày gần đây, sức khỏe nàng lại kém . Nàng thường xuyên ho khan, tức ngực, khăn tay cũng dính loang lổ vết máu. Sư trụ trì trong chùa Diệp Ly Châu chịu cắt tóc thành ni thoát ly phàm tục, Phật tổ cũng bảo vệ được nàng nữa, để nàng sớm ngày về nhà, chừng có thể gặp được quý nhân.

      Diệp Ly Châu dùng tay gạt ra bức màn sa màu xanh.

      Nàng vừa tỉnh lại, tóc đen lỏng lẻo xõa xuống, hệt như mây mù, áo lót màu trắng cũng rộng thùng thình lỏng lẻo, lộ ra xương quai xanh mảnh mai tinh tế.

      Dáng dấp của Diệp Ly Châu cực kỳ động lòng người, chính nàng cũng biết. Ni trong chùa từ trước đến nay thảo luận về dung mạo của con , nhưng tâm mà , Diệp Ly Châu đúng là báu vật.

      Tuổi tác của nàng tuy , cử chỉ lại vô cùng mềm mại, như liễu yếu đón gió, màu da như băng như tuyết, quyến rũ tự nhiên, nhất là đôi mắt hoa đào hàm chứa đầm nước xuân, lúc nào cũng như mê hoặc người khác. Trời sinh chênh chếch giữa ấn đường là điểm chu sa đỏ xinh đẹp, giảm bớt vẻ quyến rũ người nàng, cho nàng thêm mấy phần ngây thơ.

      Mềm mại đáng và ngây thơ hồn nhiên cùng tồn tại, là trí mạng nhất.

      Bởi vì sức khỏe tốt, sắc mặt nàng thường tái nhợt, cánh môi cũng là màu hồng nhạt. Trong chùa cho phép người khác hầu hạ, Diệp Ly Châu đều là tự rửa mặt, tự mặc quần áo.

      Nàng cầm lấy cái áo dài màu xanh, che lại dáng người xinh đẹp lung linh của mình. Ngồi xuống bên cửa sổ, nàng đem mái tóc đen buộc lên, rồi đội lên cái mũ màu xanh.

      Diệp Ly Châu ra sau núi, vốc vốc nước suối rửa mặt và tay. Lúc sắp quay về, nàng nghe thấy hai giọng quen thuộc.

      "Ta nghe sư phụ , tháng này Châu Châu sắp phải trở về rồi."

      "Châu Châu trở về? Về đâu cơ?"

      Hai người chuyện là hai đệ tử bên người Ngộ Tâm sư thái, sư trụ trì của Minh Phật Tự. người gọi là Thanh Song , người gọi là Thanh Tuệ .

      Thanh Song : "Đúng nhỉ, ngươi biết. Lúc Châu Châu tới chùa, ngươi còn chưa xuất gia. Bình thường sư phụ cũng chưa từng qua. Châu Châu phải tiểu thư nhà bình thường, mà là con của quan lớn. Người nhà cũng lợi hại, quan bình thường nhìn thấy cha của Châu Châu còn phải quỳ xuống đấy. Châu Châu được mười lăm tuổi, sư phụ muốn nàng quay về."

      Thanh Tuệ biết bình thường Diệp Ly Châu có ra vẻ ta đây gì, kiêu căng lạnh nhạt, tuy sức khỏe kém chút, nhưng mỗi người trong chùa đều thích nàng. Nghe Diệp Ly Châu sắp , Thanh Tuệ có chút khó chịu: "Hả? Châu Châu sắp rồi à? Trước đó ta còn , chờ ta hoá duyên góp đủ tiền, mua cho Châu Châu cái trâm ngọc trai đẹp đấy."

      Trong chùa, mọi người đều cạo đầu tu, chỉ riêng Diệp Ly Châu là có mái tóc dài xinh đẹp, mặc dù nàng đội mũ nhìn thấy, nhưng người khác đều biết. Thanh Tuệ vẫn cho rằng Diệp Ly Châu xuất gia, nàng chỉ là để tóc tu hành.

      "Hừ, ngươi phải lo mua được trâm ngọc trai cho Châu Châu, mà là lo Châu Châu rồi, cuối tháng còn ai cùng ngươi xuống núi mua sắm nữa. Ngươi đó nha, đồ nhát gan!" Thanh Song lầu bầu , "Những năm gần đây, người cha là quan lớn của Châu Châu về thăm ngày lễ tết, ông ấy còn cúng ít tiền, chẳng qua, mẹ của Châu Châu lại chưa từng tới. Ta nghe , mẹ Châu Châu còn sinh cho Châu Châu đứa em trai, Thanh Tuệ này, ngươi thấy Châu Châu về nhà rồi, có khi nào bị người ta bắt nạt hay hả?"

      Thanh Tuệ cũng biết, các nàng trước giờ cũng mấy chuyện này ở trong chùa, Ngộ Tâm sư thái cũng để các nàng thảo luận chuyện phàm tục, cũng chỉ chút lúc riêng tư mà thôi.

      Thanh Tuệ nâng thùng nước lên, rồi : "Quay về ta với Châu Châu, nếu nàng thích ở nhà, bị người ta bắt nạt, phải sớm quay lại, chúng ta và sư phụ đều quý nàng."

      Nước suối tay Diệp Ly Châu chưa khô, vẫn ướt nhẹp như trước, nàng đưa tay lên dụi dụi mắt.

      Mỗi năm Diệp Ly Châu gặp cha hai lần, gặp mặt chưa đến hai ngày, cha nàng lại phải quay về kinh thành. Về phần mẹ nàng, từ lúc Diệp Ly Châu tới Minh Phật Tự chưa từng gặp lại.

      Cha thường thân thể mẹ nàng được tốt, thể xa nhà, cho nên mười năm này, Diệp Ly Châu chỉ nhớ nhung ở trong mộng.

      Năm tuổi nàng tới Minh Phật Tự, chuyện trước lúc năm tuổi, nàng nhớ lắm, dung mạo của mẹ, nàng cũng nhớ .

      Lúc trước cha từng nhắc tới với nàng lần về em trai. Ngay lúc ấy Diệp Ly Châu hề ghi nhớ, hôm nay nghe trong lời bóng gió của Thanh Song, mẹ nàng là bởi vì có em trai mới đến thăm nàng, trong lòng Diệp Ly Châu hơi có chút chua xót.

      Nhưng chỉ là trong chốc lát.

      Chưa về đến nhà, chưa nhìn thấy người nhà mình, nàng thể tùy tiện phỏng đoán.

      Diệp Ly Châu quét sân, xa xa có thể nghe được tiếng đàn, là Ngộ Tâm sư thái đánh đàn.

      Những năm gần đây, Diệp Ly Châu ở trong chùa, học được cầm kỳ thư họa, đều là Ngộ Tâm sư thái dạy nàng.

      Sau khi rửa tay, thay váy áo xong, Diệp Ly Châu ngâm trà thơm đưa đến phòng của Ngộ Tâm sư thái.

      Khuôn mặt của Ngộ Tâm sư thái trong sáng, siêu phàm thoát tục, Diệp Ly Châu đặt trà xuống: "Sư phụ, mời người dùng trà."

      Ngộ Tâm sư thái gật đầu: "Ly Châu, con cũng dùng cơm chay ."

      Diệp Ly Châu muốn xoay người, Ngộ Tâm sư thái lại gọi nàng tiếng: "Ly Châu."

      Ly Châu nâng mắt nhìn về phía Ngộ Tâm sư thái.

      "Con quay về thế tục rồi, quay lại được nữa. khi quyết định hoàn tục, thể quay đầu." Ngộ Tâm sư thái , "Ở lại đây, Phật tổ có thể bảo vệ con đời bình an, nếu con rời , sinh tử khó đoán."

      Ly Châu khẽ mỉm cười: "Thưa sư phụ, đệ tử nghĩ xong rồi, đệ tử muốn cạo đầu xuất gia."

      "Lục căn của đệ tử chưa sạch, hồng trần chưa dứt, nhân gian có khoản nợ cần đệ tử hoàn trả lại, đệ tử thể khước từ. Sinh cũng được, tử cũng đành, đệ tử ra quyết định, oán hối hận."

      ra từ tịnh thất của Ngộ Tâm sư thái, ánh nắng vừa mới xuyên qua ngọn cây rơi xuống mặt đất, Diệp Ly Châu ngẩng đầu nhìn về phương xa, xa xa là cây cỏ rậm rạp, tiếng chim hót líu lo.

      chú chim hoạ mi bay tới, bỗng nhiên đậu lên vai Diệp Ly Châu. Nàng sờ sờ lưng nó, nó khẽ dùng mỏ mổ ngón tay của nàng, rồi lại vỗ cánh bay .

      Diệp Ly Châu vào phòng ăn, lấy cơm chay, rồi ngồi xuống bên cạnh Thanh Song và Thanh Tuệ.

      Thanh Tuệ thỉnh thoảng dùng mắt ngó Diệp Ly Châu.

      Diệp Ly Châu nhếch môi: "Thanh Tuệ , nhìn ta làm gì? mặt ta có viết chữ hả?"

      Thanh Tuệ : "Châu Châu, có phải ngươi sắp rồi , ta có lời muốn ngươi biết..."

      Lời còn chưa dứt, Thanh Song véo Thanh Tuệ cái, cầm cái bánh bao nhét vào miệng Thanh Tuệ, rồi với Diệp Ly Châu: "Châu Châu à, cháo của ngươi sắp nguội rồi, nhanh ăn cháo ."

      Diệp Ly Châu cười cười, cúi đầu húp cháo, sức ăn của nàng rất yếu, trước giờ đều ăn xong sớm nhất.

      Chờ Diệp Ly Châu rồi, Thanh Tuệ : "Thanh Song, vừa rồi vì sao ngươi véo ta, còn cho ta chuyện nữa?"

      Thanh Song chọc chọc cái gáy của Thanh Tuệ: "Biết vì sao sư phụ đặt tên cho ngươi là Thanh Tuệ ? Bởi vì ngươi đần đó, cho ngươi chữ Tuệ, là hi vọng ngươi có thể thông minh hơn chút!"

      Thanh Tuệ bị chọc đến nước mắt giàn giụa.

      Thanh Song : "Châu Châu sắp về nhà rồi. Nhất định nàng ấy tràn đầy vui mừng, trong lòng vô cùng chờ mong gặp mặt người nhà, ngươi nghìn vạn lần nên giội nước lạnh người trong nhà người ta tốt. Người ngoài nên xen vào, có hiểu ? Châu Châu cũng phải đứa ngốc, sư phụ thường Châu Châu thông minh nhất trong đám bọn mình, về nhà rốt cuộc có tốt hay , đến lúc đó nàng biết, ngươi nên phá hư hào hứng của nàng trước."

      Thanh Tuệ : "Ta muốn nhiều như vậy. Ta chỉ muốn , Châu Châu sắp rồi, nhưng trâm ngọc trai mà ta hứa hẹn với nàng còn chưa có tiền mua. Ôi, Thanh Song, ngươi có thể cho ta mượn hai lượng tiền riêng ?"

      Thanh Song : "..."

      . . .

      Diệp Phụ An đem mọi việc dặn dò người bên dưới từ sớm, ở trước mặt Hoàng đế xin nghỉ mấy ngày, muốn đón con mình về.

      Năng lực làm việc cùng thái độ làm người của Thừa tướng Diệp Phụ An, Hoàng đế biết trong lòng, đột nhiên nghe Diệp Phụ An có con , Hoàng đế cũng rất tò mò, liền hỏi thêm mấy câu.

      Diệp Phụ An thích con cưng của ông nhất. Từ lúc Diệp Ly Châu vừa ra đời, ông hận thể ngày đêm trông chừng con mình.

      Hoàng đế muốn hỏi, Diệp Phụ An đầu tiên là khiêm tốn chút, sau đó lại tỉnh bơ thổi phồng Diệp Ly Châu thành tài nữ kiêm mỹ nữ trời khó tìm, dưới đất ít có.

      Diệp gia mấy đời trung lương, lại đều là quan văn. Diệp Phụ An tuy rằng thủ đoạn độc ác, tác phong khiến số người sợ hãi, nhưng là lòng trung thành với nước với dân. Hoàng đế có thành tựu gì quá lớn, tầm tầm thường thường hoàn toàn dựa vào trung thần.

      Ông ta có sáu vị hoàng tử, Hoàng đế Quý phi nhất, tự nhiên thiên vị Nhị hoàng tử dưới gối Quý phi. Gần đây, Hoàng đế muốn phế bỏ Thái tử, lập Nhị hoàng tử làm Thái tử.

      Thế nhưng thế lực của Thái tử vững chắc, lại có sáu mươi vạn quân của Tần vương làm hậu thuẫn. Hoàng hậu là chị ruột của Tần vương, thái tử là cháu ngoại trai của Tần vương. Tần vương sát phạt quyết đoán, uy chấn thiên hạ, cho Hoàng đế mười lá gan, Hoàng đế cũng dám phế Thái tử.

      Ông ta dám, phải là muốn. Gần đây, Quý phi thổi gió bên gối, Hoàng đế lại nổi lên dục vọng, muốn kéo Diệp thừa tướng ở phe trung lập về bên phía Nhị hoàng tử.

      "Dật Nhi còn chưa cưới Hoàng phi, Diệp tiểu thư thông tuệ như vậy, trẫm nhưng là muốn cho bọn họ mối hôn ."

      Trong thư phòng cũng hẳn chỉ có Hoàng đế và Diệp thừa tướng, còn có mấy quyền thần nữa.

      Diệp thừa tướng cười cười, khẽ vuốt chòm râu: "Thần cũng muốn để con bé gả cho Nhị hoàng tử, có điều con bé nhà thần lớn lên xinh đẹp, tính tình cũng tốt, chỉ là thân thể yếu đuối khó hầu hạ, nếu cũng đưa vào trong chùa nuôi dưỡng. Thần nghe trong phòng của Nhị hoàng tử điện hạ có mấy thị thiếp, sức khỏe của con bé nhà thần tốt, bị thị thiếp hơi sơ ý cãi lại hai câu, chắc chắn tức đến ngất , đến lúc đó, nếu con bé có gì hay xảy ra, lão thần nhất định cũng sống nổi nữa, theo con bé mất thôi."

      Nghe xong lời này, Hoàng đế liền do dự.

      Nhị hoàng tử hơi chơi bời chút, Diệp nữ bạc mệnh, chà đạp chết rồi cũng sao.

      Sợ là sợ Diệp nữ bị tức chết rồi, tên ác ôn Diệp Phụ An kia chết, trái lại muốn trả thù Nhị hoàng tử.

      Mặt khác, nghe ý tứ đó của Diệp Phụ An, nếu Diệp nữ vào cửa, thị thiếp khác là thể tồn tại. Chuyện quan trọng nhất trong hoàng gia chính là khai chi tán diệp, đến lúc đó, Hoàng đế sợ nhất là thân thể Diệp nữ yếu ớt thể sinh, còn cho người khác sinh, thậm chí liên thủ với cha nàng ta hãm hại thị thiếp khác, khiến Nhị hoàng tử có con nối dòng lưu lại.

      Hoàng đế cười : "Dật Nhi là đứa lỗ mãng, Diệp khanh coi trọng con rượu như vậy, trẫm cũng nỡ để tốt như vậy bị Dật Nhi chà đạp. Đất Thục có tiến cống ít tơ lụa, chút nữa Diệp khanh mang về cho Diệp tiểu thư ."

      Diệp Phụ An ra từ Thượng Thư Phòng, mặt mày hồng hào. Con cưng của ông há có thể để cho con sói háo sắc Triệu Dật kia chà đạp?

      Ông chỉ là thổi phồng con mình, khoe khoang chút thôi, hòn ngọc quý tay Diệp Phụ An ông, há là người bên ngoài muốn cưới là có thể cưới được?
      Last edited: 5/4/20

    3. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 2:

      Chạng vạng tối Diệp Ly Châu nhận được thư mà cha nàng gửi tới.

      Nét chữ của Diệp Phụ An vẫn phóng khoáng, sống động như vậy. Những năm qua, Diệp Phụ An viết cho Diệp Ly Châu mấy trăm phong thư. Mỗi phong thư, Diệp Ly Châu đều dày công giữ gìn. Mỗi phong thư, nàng đều đọc đọc lại rất nhiều lần.

      Đáng tiếc mẹ nàng chẳng bao giờ viết thư cho nàng. Diệp Ly Châu từng mơ thấy mẹ nàng rất nhiều lần, thế nhưng, bởi vì hai người lâu lắm rồi gặp mặt, dù cho mơ được, Diệp Ly Châu cũng nhìn khuôn mặt của mẹ.

      Diệp Ly Châu tỉ mỉ xem bức thư mà cha nàng viết.

      Đợi đến ngày mai, cha đón nàng về nhà.

      Diệp Ly Châu quên mất Diệp phủ là cái hình dáng gì rồi, đối với người nhà, trong lòng nàng có vài phần xa lạ.

      Sắc trời tối dần, Diệp Ly Châu vốn định thổi tắt ngọn đèn lên giường ngủ. Cánh cửa đột nhiên bị gõ hai cái, Diệp Ly Châu thu lại thư: "Vào ."

      Thanh Tuệ lôi kéo Thanh Song vào: "Châu Châu."

      Diệp Ly Châu đứng dậy, rót cho các nàng hai chén trà: " muộn thế này rồi, sao ngươi thế nào còn chưa ngủ?"

      Thanh Tuệ : "Sư phụ , ngày mai ngươi phải về nhà rồi."

      Diệp Ly Châu ở Minh Phật Tự mấy năm này, thực ra sống rất tốt, Ngộ Tâm sư thái rất quan tâm đến nàng, Thanh Tuệ và Thanh Song cũng rất tốt với nàng.

      Nàng phải rời , biết khi nào mới có thể quay lại, Diệp Ly Châu cũng rất luyến tiếc các nàng.

      Diệp Ly Châu nắm lấy tay Thanh Tuệ: "Đừng buồn, ta còn quay lại thăm các ngươi, ngày nào đó các ngươi muốn kinh thành thăm thú, cứ tới thẳng nhà ta là được."

      Vành mắt Thanh Tuệ chợt đỏ lên: "Nhưng mà... Nhưng mà chúng ta muốn gặp được ngươi mỗi ngày, Châu Châu, ngươi rồi, cũng còn ai đánh đàn cùng bọn ta nữa. Ban đêm ta gặp ác mộng, ngủ cùng ai. Ta bị sư phụ phạt sao chép kinh Phật, cũng có ai cầu xin giùm ta, ai cùng chép giúp ta nữa."

      Diệp Ly Châu ấn tay của Thanh Song lên mu bàn tay Thanh Tuệ: " phải còn có Thanh Song ở đây à?"

      Thanh Tuệ : "Buổi tối Thanh Song ngủ như heo ấy, mới biết an ủi dỗ dành ta, nàng cũng luôn bị sư phụ phạt."

      Thanh Song "Bốp" tiếng đập lên mu bàn tay của Thanh Tuệ: "Đáng ăn đòn!"

      Diệp Ly Châu xoa xoa mu bàn tay của Thanh Tuệ: "Đừng buồn, ta viết thư cho các ngươi."

      Thanh Song : "Châu Châu, ngày mai ngươi cứ yên tâm mà về nhà , bọn ta nhớ ngươi, nhất định tìm ngươi, sư phụ cũng luyến tiếc ngươi, bỏ mặc ngươi."

      Diệp Ly Châu gật đầu.

      Thanh Song đẩy Thanh Tuệ cái: "Mau lấy cái trâm ngọc trai mà ngươi mua ra ."

      Thanh Tuệ móc ra hộp gỗ tinh xảo từ trong tay áo: "Châu Châu này, đây là quà bọn ta tặng cho ngươi."

      Diệp Ly Châu nhận lấy, dưới ánh mắt ra hiệu của Thanh Tuệ, nàng mở cái hộp ra.

      Bên trong là cây trâm ngọc trai, thân trâm là bằng bạc, đầu trâm là châu hoa, rất xinh xắn rất tinh xảo.

      "Bọn ta có tóc, ngươi có tóc, Châu Châu, ngày mai ngươi chải đầu cài lên nhé, chắc chắn rất đẹp." ánh mắt Thanh Tuệ sáng lấp lánh, "Bọn ta muốn tặng cho ngươi từ sớm rồi."

      Diệp Ly Châu khẽ vuốt ve cây trâm ngọc trai, gật gật đầu.

      Đợi đến khi Thanh Tuệ và Thanh Song rời rồi, Diệp Ly Châu cất cây trâm ngọc trai ổn thỏa, mới cầm lấy cái khăn, kìm nổi mà bắt đầu ho khan.

      khăn tay trắng như tuyết nhiễm từng chấm máu, Diệp Ly Châu mím môi, thổi tắt ngọn đèn dầu, nằm lên giường. Thân thể của nàng càng ngày càng yếu, đôi khi vừa mở mắt ra cảm thấy trước mắt bóng đen trùng trùng, hình như có thứ gì đó bẩn thỉu vây quanh nàng, cắn nuốt sinh mạng của nàng.

      Diệp Ly Châu thấy, cho dù mình về đến nhà, cũng chẳng sống được bao lâu.

      Nhưng là, dù sao chăng nữa, nàng cũng phải trở về.

      Diệp Ly Châu nhớ cha mẹ mình.

      Ngày hôm sau, Diệp Ly Châu như lệ cũ thay váy áo, rửa mặt, chờ nàng ăn cơm xong ra từ trai đường, tiểu ni tới, với Diệp Ly Châu: "Châu Châu, cha tới rồi."

      Diệp Ly Châu theo tiểu ni ra đằng trước.

      Diệp Phụ An hơn bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn vạm vỡ, thân ở địa vị cao, nhưng thấy phong thái uy nghiêm, trái lại hòa nhã dễ gần, gặp người liền lộ ra ba phần tươi cười. Ông mặc thân áo gấm màu tím đậm, đầu đội Tử kim quan, ở trong Phật đường yên tĩnh vô cùng dễ thấy.

      Diệp Ly Châu bước vào ngưỡng cửa, hai mắt tức khắc sáng lên: "Cha ơi!"

      "Ly Châu!" Diệp Phụ An tiến lên vài bước, vội vàng giữ lấy vai Diệp Ly Châu, quan sát từ xuống dưới phen, "Con bảo bối, con lại cao lên rồi, lớn thành đại nương rồi!"

      Khóe môi Diệp Ly Châu hơi vểnh lên, liên tục gật đầu: "Dạ!"

      Ngộ Tâm sư thái cũng tới, bà thoáng nhìn Diệp Ly Châu: "Đồ đạc cũng thu thập xong cả rồi chứ?"

      Diệp Ly Châu : " thu thập xong rồi ạ."

      "Vậy thôi." Ngộ Tâm sư thái chắp hai tay trước ngực, giữa ngón tay treo chuỗi tràng hạt, "Sớm xuống núi, sớm về đến nhà."

      Diệp Phụ An vỗ vỗ lưng Diệp Ly Châu: "Ly Châu, dập đầu với sư phụ , sư phụ chăm sóc con nhiều năm như vậy."

      Diệp Ly Châu quỳ xuống, dập đầu ba cái với Ngộ Tâm sư thái: "Ly Châu tạ ơn dạy bảo của sư phụ gần mười năm qua."

      Cha mẹ ở bên cạnh, là Ngộ Tâm sư thái dạy nàng đọc sách viết chữ, dạy nàng phân biệt đúng sai. Cha mẹ cho nàng máu thịt, với nàng có ơn sinh thành, Ngộ Tâm sư thái với nàng có ơn dưỡng dục.

      Ngộ Tâm sư thái thở dài: "Ly Châu, con đứng lên ."

      Sau khi đứng lên, Diệp Phụ An đỡ lấy cánh tay của Diệp Ly Châu, dẫn nàng .

      Kiệu dừng ở bên ngoài, Diệp Phụ An chỉ lo Diệp Ly Châu ngồi thoải mái, đây là kiệu tám người khiêng, chờ xuống núi rồi ngồi xe ngựa.

      Ngồi trong kiệu mềm, do dự chút, Diệp Ly Châu hỏi: "Cha ơi, thân thể mẹ con vẫn khỏe như trước ạ?"

      Vẻ mặt của Diệp Phụ An ảm đạm chút.

      Chuyện này, ông giấu Diệp Ly Châu tám năm, cũng thể lừa gạt tiếp nữa.

      Diệp Phụ An : "Ly Châu à, mẹ con bà ấy... bà ấy sớm qua đời rồi."

      "Sao cơ?" Diệp Ly Châu dám tin vào lỗ tai mình.

      Qua nhiều năm như vậy, đến chùa thăm Diệp Ly Châu chỉ có Diệp Phụ An. Diệp Ly Châu cũng từng thầm nghĩ qua có phải mẹ ghét bỏ mình, muốn mình nữa, nhưng cái ý nghĩ này chỉ xuất trong nháy mắt bị đập tan, hôm nay, Diệp Phụ An cho nàng biết, mẹ của nàng sớm còn nữa, trong chốc lát, Diệp Ly Châu có chút khó tiếp nhận nổi.

      Trong miệng nàng chợt có vị tanh ngọt, vội vàng dùng khăn che kín môi, nhìn về phía Diệp Phụ An: "Cha, cha cái gì cơ?"

      Diệp Phụ An cũng nhận ra sắc mặt của Diệp Ly Châu khó coi hơn.

      Ông vốn định cho Diệp Ly Châu biết, nhưng rất nhiều chuyện, ông giấu được lúc, nhưng giấu được cả đời.

      Huống hồ, mẹ của Diệp Ly Châu, Khương thị tạ thế hơn tám năm rồi.

      Lúc đó tuổi Diệp Ly Châu còn , Diệp Phụ An sợ nàng chịu nổi, giờ Diệp Ly Châu sắp về nhà, dù cho Diệp Phụ An cho nàng biết, cũng có người với nàng tin tức này. Diệp Ly Châu cũng nên biết chuyện của mẹ nàng.

      Diệp Phụ An : "Hồi đó, lúc con rời , mẹ con mang thai em trai con. Lúc sinh, em trai con giữ được, mẹ con lại..."

      Con ngươi của Diệp Ly Châu bỗng nhiên mở to.

      việc qua lâu như vậy. Mẹ nàng cũng qua đời thời gian dài như vậy.

      Thế nhưng, tới tận bây giờ nàng mới biết!

      Diệp Phụ An nâng tay lau nước mắt của Diệp Ly Châu: "Ly Châu à, con đừng khóc, con là do mẹ con sinh ra, sao bà ấy có thể nhớ con. Sinh xong em trai con, mẹ con xuất huyết nhiều, trong miệng vẫn còn nhắc mãi tên con, bà ấy bà ấy xảy ra chuyện, muốn cha cho con biết. Xưa nay con hiếu thảo, nghe bà ấy còn chắc chắn chịu đựng được..."

      Cả người Diệp Ly Châu như hóa thành nước mắt, khóc đến nên lời.

      Chờ Diệp Phụ An dỗ con ngủ say, sắc trời sắp tối.

      Chỗ này cách kinh thành vẫn còn rất xa, phải ở lại quán trọ đêm.

      Diệp Phụ An gọi mụ thân thể to khỏe tới ôm Diệp Ly Châu vào trong.

      Xe ngựa dừng lại, sắc trời vừa tối, người hầu của Diệp Phụ An vào nhà trọ, muốn tiểu nhị chuẩn bị gian phòng, chưa được chốc lát, người hầu ra.

      "Lão... lão gia, tất cả phòng trong nhà trọ đều bị bao hết rồi, phòng để có, chỉ là cho phép người vào ở."

      Diệp Phụ An thoáng nhìn qua Diệp Ly Châu. Diệp Ly Châu khóc đến vành mắt đỏ ửng, sưng như quả đào, màu da trắng muốt như ngọc, mảnh mai yếu đuối. Ông mang theo con đáng như vậy, tự nhiên có khả năng để con chịu uất ức.

      Diệp Phụ An cười lạnh tiếng: "Ai bao hết nhà trọ?"

      Ông đường đường là thừa tướng, nguyên lão hai triều, Hoàng đế cũng cho vài phần thể diện. Ngoài thái tử, hoàng tử thấy ông đều hận thể sáp lại mà lôi kéo, Diệp Phụ An ngược lại là nhìn xem, rốt cuộc là người nhà ai lớn mật như vậy, lại dám cho ông vào ở.

      Người hầu giọng : "Là Tần Vương..."

      Diệp Phụ An thổi râu trừng mắt: "Người của Tần Vương dám chặn ta ở ngoài cửa?"

      Người hầu : " phải là người của Tần Vương, là Tần Vương ạ, tiểu nhị là Tần vương vào ở, Lão gia, Tần Vương thế nào muốn tới kinh thành?"

      Trong nháy mắt Diệp Phụ An ngẩn người.

      Tần vương muốn tới kinh thành?

      Tin tức khi nào?

      Cũng sắp đến dưới chân thiên tử rồi, vì sao ai thông báo cho ông biết?

      Chắc là giả rồi?

      Diệp Phụ An căn dặn người hầu vài câu, để bà ta cẩn thận trông chừng tiểu thư, rồi tự mình vào nhà trọ.

      . . .

      Cửa bị gõ hai cái.

      Đề Kiêu đặt cây bút trong tay xuống: "Vào ."

      gã tướng lĩnh trung niên, thân hình cao to mặc quân trang đẩy cửa mà vào: "Thưa Điện hạ, Diệp thừa tướng đón con về kinh, buổi tối muốn trọ lại ở đây đêm, giờ ngài xuống chứ ạ?"

      Ánh đèn mang theo quầng sáng vàng, nhìn từ phương hướng của người tướng lĩnh, người đàn ông ở cách đó xa, tóc đen hơi tản mạn, đôi mắt phượng nhấc lên, sâu thấy đáy, tự nhiên mang theo mấy phần lạnh lẽo, khiến người ta dám nhìn kỹ.

      đến khắc, Đề Kiêu xuống cầu thang, Diệp Phụ An chờ đợi lâu. Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, Diệp Phụ An vốn cho rằng Tần Vương giết người chớp mắt trong truyền thuyết hẳn là kẻ thô lỗ, hôm nay vừa nhìn, Tần Vương thân cao chín thước, dung nhan tuấn lãng, bởi vì thân ở địa vị cao, có khí phách tôn quý khó , ngược lại là đem đám quý công tử trong kinh thành ra so cũng bằng.

      Diệp Phụ An chắp tay: "Tần Vương điện hạ."

      Đề Kiêu ngoài cười nhưng trong cười : "Diệp thừa tướng, nghe danh lâu."

      , Đề Kiêu cũng có thiện cảm với Diệp Phụ An. Hoàng hậu nay là chị ruột của Đề Kiêu, Thái tử điện hạ là cháu ngoại trai của Đề Kiêu. Thái tử xuất thân cao quý lại là dòng chính, đám văn thần dưới tay Diệp Phụ An, lại chưa bao giờ nghiêng về phía Thái tử.

      Đương nhiên, Diệp Phụ An cũng thiên vị người khác.

      Diệp Phụ An : "Ái nữ quanh năm sống ở bên ngoài, Bổn tướng muốn đón con bé về nhà, sắc trời sắp tối, thể ở lại chỗ này đêm. Tần Vương điện hạ, nghe nhà trọ bị ngài bao trọn rồi..."

      Đôi mắt phượng hẹp dài của Đề Kiêu hơi híp lại.

      Diệp Phụ An lại có con .

      Thái tử vừa lúc chưa thành hôn, Đề Kiêu xưa nay thiên vị đứa cháu ngoại trai thông minh nghe lời này của , nếu là tướng mạo Diệp nữ có trở ngại, tuổi tác xấp xỉ, trái lại có thể làm mối hôn .

    4. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 3

      Đề Kiêu cười tiếng rồi : "Bản vương chỉ nghe Diệp thừa tướng có công tử, từ tài hoa nổi bật. Gia giáo trong nhà Diệp thừa tướng rất nghiêm, lệnh ái nhất định cũng là mỹ đức, giống con nhà bình thường."

      Sắc mặt Tần vương vừa đổi, Diệp Phụ An biết có ý gì.

      Còn chưa tới kinh thành đâu, người hai người, đều có ý đồ với con ông, ha ha.

      Diệp Phụ An : "Tần Vương khen lầm rồi, con ta tư chất thường thường, dù là sắc đẹp hay là tài hoa, đều khó so sánh với những quý nữ khác trong kinh. Từ con bé ốm yếu, lớn lên với Ngộ Tâm sư thái, nên tính tình cũng đơn thuần. Bổn tướng vẫn lo con bé trở về lại hợp với cuộc sống kinh thành."

      Trước mặt Hoàng đế, Diệp Phụ An ngược lại có thể yên tâm mà to gan khen ngợi, khen xong lại con cưng khó hầu hạ thể vào hoàng gia. Hoàng đế kiêng dè Diệp Phụ An, tự nhiên gò ép. Thêm nữa, thế lực của Nhị hoàng tử bày ra ở đó, Diệp Phụ An cầm đầu nhóm văn thần với thế lực khổng lồ, lấy con ốm yếu của Thừa tướng về, thua gì cưới được tổ tông.

      Tần Vương Đề Kiêu lại phải người dễ bị hù dọa như vậy. Dù cho con của Diệp gia gả , bị Thái Tử đùa giỡn chết rồi, Diệp Phụ An cũng thể trả thù.

      Trong tay Đề Kiêu này có quân đội, tính tình càng lạnh lùng hơn, đến Hoàng đế cũng kiêng dè. Văn đụng võ, còn là đụng tới người có dũng có mưu, đầu óc thông minh có thể đánh trận, tương đương với lấy trứng chọi đá.

      Bởi vậy, Diệp Phụ An càng cố ý hạ thấp con mình càng tốt, thế nào cũng thể bị Đề Kiêu đính hôn gả cho Thái Tử.

      Thái Tử cũng phải là tốt. Thái Tử rất tốt, nhưng thân thể Diệp Ly Châu tốt. Diệp Phụ An muốn Diệp Ly Châu gả vào nhà mà gia thế bằng nhà mình, ngày khác ai dám bắt nạt Diệp Ly Châu, Diệp Phụ An lập tức cho cả nhà bị bế .

      Đề Kiêu nhìn ra Diệp Phụ An có ý qua lại thân thiết với mình.

      Nhưng Đề Kiêu người này... phải người tốt gì. Diệp Phụ An nể mặt, Đề Kiêu cứ nhất định phải chĩa mũi nhọn vào.

      : "Ha ha, Diệp thừa tướng khiêm tốn rồi. Trong nhà trọ còn có hai gian phòng hảo hạng để , sao để lệnh ái ra khỏi xe ngựa, về phòng nghỉ ngơi trước?"

      Diệp Phụ An sờ sờ râu mép, phân phó thuộc hạ hai câu.

      Chưa qua chốc lát, bà vú thân thể cường tráng ôm Diệp Ly Châu tới. Thân thể Diệp Ly Châu yếu ớt, vẫn ngủ, người nào dám đánh thức nàng. Ra khỏi xe ngựa, mặt nàng liền được phủ cái khăn che mặt, cả người bị vây kín mít.

      Khứu giác của Đề Kiêu cực kỳ nhạy, có thể ngửi thấy mùi thơm ra được.

      Tựa như là hương hoa lan gì đó trộn hỗn với mùi bạch đàn nhàn nhạt, rất kỳ ảo, ngọt ngấy, mang theo chút xíu khói lửa nhân gian.

      Diệp Phụ An : "Con bé được nuông chiều, thân thể quá yếu, mấy bước đường cũng được, chỉ có thể để đầy tớ bế lên, Tần vương chê cười rồi."

      Ánh mắt của Đề Kiêu dõi theo đám nữ quyến này.

      biết mùi hương đó là của ai.

      Đề Kiêu quá quen tháng ngày liếm máu lưỡi đao, vốn dĩ lòng dạ sắt đá, ghét nhất là đàn bà con trắng mịn mang theo mùi son phấn. Mấy ngày liên tiếp đường mệt nhọc, bỗng nhiên ngửi được mùi hương thoang thoảng này, lại thấy rất dễ chịu.

      Diệp Phụ An có chút xảo quyệt, có điều phân biệt được trái phải đúng sai, người cũng có chút bản lĩnh, nếu cũng rất khó ngồi vững chức thừa tướng dưới người vạn người này. Con của ông ta, dù cho kém nữa, cũng kém đến mức nào.

      Vừa nghĩ như thế, Đề Kiêu càng muốn để Diệp Ly Châu gả cho Thái Tử.

      Diệp Ly Châu được bế vào trong phòng, bà vú cẩn thận từng ly từng tí hầu hạ, cởi giày cởi tất cho nàng, đem áo khoác người nàng tháo xuống.

      Đồ giường tự nhiên dùng, nha hoàn khác chân tay bày khăn trải giường và vỏ chăn đem theo ra, rồi kê lên cái gối đầu mới, để Diệp Ly Châu có thể ngủ ngon giấc.

      Đợi tới lúc đặt Diệp Ly Châu lên giường rồi, mấy đứa nha hoàn lui ra ngoài, để lại hai bà vú thân thể khỏe mạnh trông coi ở bên giường.

      Diệp Phụ An ở dưới lầu uống rượu với Đề Kiêu. Tuy là quan văn, nhưng Diệp Phụ An cũng quá cổ hủ, rượu qua ba vòng, dù cũng vẫn chưa chân chính thổ lộ nỗi lòng với Đề Kiêu, Diệp Phụ An vỗ vai Đề Kiêu xưng xưng em rồi.

      Ngay từ đầu Đề Kiêu cho rằng Diệp Phụ An là con hổ mặt cười gian xảo, chuyện với nhau vài câu, phát Diệp Phụ An đúng là con hổ mặt cười gian xảo.

      Chuyện nghiêm chỉnh , nhất định phải chuyện dưới tay ông ta mới có được thư sinh có tài văn chương tốt thế nào. Mỗi khi Đề Kiêu muốn thử thăm dò cách nhìn của Diệp Phụ An về mấy vị hoàng tử, đều bị Diệp Phụ An cho bút mà qua.

      Diệp Phụ An đặc biệt có khả năng tán gẫu, trong khoảng thời gian ngắn, Đề Kiêu biết, trong kinh thành, loại rượu nào của quán rượu nhà ai là chiêu bài, biết gần đây nhà thơ trẻ nào đó danh tiếng vang xa thực ra là để người viết thay, cũng biết Hoàng đế nuôi con vẹt vô cùng ồn ào —— chỉ là, thứ Đề Kiêu muốn biết từ trong miệng Diệp Phụ An, cũng phải là mấy chuyện vặt nhàm chán như thế.

      Đề Kiêu ngoài cười nhưng trong cười, : "Bản vương vốn cho rằng Diệp thừa tướng ngày bận trăm công nghìn việc, ngờ ngài có thú vui tao nhã như vậy."

      Diệp Phụ An cười ha hả : "Bổn tướng xưa nay thích nhất là nhàn nhã, cũng là tranh thủ lúc rảnh rỗi, ngày nào đó nếu bệ hạ cho phép, bổn tướng liền cáo lão về quê, mang theo con về nông thôn sống."

      Đề Kiêu cười nhạt. Muốn cáo lão về quê? Đề Kiêu nhưng là bằng lòng để Diệp Phụ An cáo lão về quê. Bớt Diệp Phụ An, Hoàng đế và Nhị hoàng tử, đám ăn hại còn phải là mặc xâu xé sao.

      Chỉ sợ lão già Diệp Phụ An này tham luyến quyền thế, ông ta chịu buông tay, người bình thường cũng động được tới ông ta.

      Khi Tiên đế còn sống, Diệp Phụ An hãy còn trẻ, chưa đến hai mươi tuổi, Diệp Phụ An dựa vào gia thế và năng lực nhận đến chức Ngự Sử. Lúc cuối đời Tiên đế cực kỳ coi trọng Diệp gia, trước khi qua đời, ban thưởng cho Diệp Phụ An hai khối kim bài cùng thanh bảo kiếm.

      Khi đó Diệp Phụ An ba mươi có lẻ được phong làm Thừa tướng, tuổi tác bực này địa vị như vậy, đừng triều đại này, ngay cả tiền triều cũng ít thấy.

      Bây giờ Diệp Phụ An hơn bốn mươi tuổi, nếu là mệnh dài chút, sống đến bảy mươi chịu giao quyền, ông ta làm ra sai lầm, sau khi Thái Tử lên ngôi rất khó động tới ông ta.

      Vừa rồi Đề Kiêu thoáng liếc mắt nhìn Diệp Ly Châu, tuy rằng tầng tầng nữ quyến che chắn, nhưng xuyên qua khe hở, nhìn ra được, con của Diệp Phụ An còn là trẻ con, mà là nương gần tới tuổi cập kê rồi, đến tuổi này rồi, luôn phải lấy chồng.

      Diệp Phụ An có ý với Thái Tử, chẳng lẽ là muốn gả con cho Nhị hoàng tử?

      Diệp Phụ An và Đề Kiêu bỏ chén đổi sang cốc, tửu lượng hai người đều cao, uống đến say khướt, hai người mới đều được dìu lên lầu.

      Diệp Phụ An đến cạnh cửa, hỏi nha hoàn chút: "Tiểu thư còn ngủ à?"

      Nha hoàn gật đầu : "Tiểu thư còn ngủ ạ. Vú Lý phòng bếp làm chút điểm tâm, vú Trần ở bên cạnh trông chừng, nếu tiểu thư tỉnh lại, chúng nô tỳ cho tiểu thư ăn chút gì đó. Lão gia, ngài nghỉ trước ."

      Diệp Phụ An gật đầu, mang theo tùy tùng về phòng.

      . . .

      Lúc nửa đêm, Diệp Ly Châu cảm thấy cơ thể mình nhõm hơn rất nhiều, cảm giác bị bóng đè trước đây phai nhạt, nàng mở mắt ra, giọng : "Trà."

      bà vú vội vàng lấy nước trà cho Diệp Ly Châu súc miệng.

      Diệp Ly Châu gắng gượng ngồi dậy: "Giờ là lúc nào rồi? Cha ta đâu?"

      Bà vú : " giờ Tý rồi ạ. Lão gia uống chút rượu, về phòng ngủ rồi. Tiểu thư, người được khóc nữa, nhìn xem đôi mắt này sưng lên như quả đào vậy. Người có đói bụng , có muốn ăn chút gì lót dạ ạ?"

      Diệp Ly Châu được bà vú này nhắc nhở, lại nghĩ tới Khương thị, mẹ mình.

      Chóp mũi nàng chua xót, cố nhịn khóc, miễn cưỡng : "Được."

      Trong nhà trọ này, đám bà vú cũng làm ra được thứ gì tốt lắm. Bởi vì Diệp Ly Châu mới từ trong miếu ra, đám bà vú cũng biết nàng có biết ăn mặn hay , chỉ dùng nhân sâm ninh chút cháo gạo tẻ, thả chút đường phèn lâu năm.

      Diệp Ly Châu thích vị nhân sâm, chỉ chạm môi, nhấp ngụm cháo, ăn miếng bánh mật ong.

      Nàng ăn sơ chút gì đó, đám hầu sợ nàng tiêu, ngủ tiếp tổn thương dạ dày, nên phái hai tiểu nha hoàn ra ngoài nhìn chút.

      Lúc này là nửa đêm canh ba, vầng trăng sáng soi bên ngoài như ban ngày. Nhà trọ có đầy tớ trong phủ Diệp gia vây quanh, lại có mấy chục binh mã của Tần Vương bảo vệ, bên ngoài nhà trọ còn có mấy trăm trọng binh canh giữ, hết sức an toàn.

      bà vú : "Tiểu thư, người vừa ăn xong, cũng thể nằm xuống nữa. Bên ngoài gió đêm nhàng, trời tháng năm cũng lạnh, nô tỳ khoác cho người cái áo choàng mỏng, người ra ngoài tản bộ chút nhé."

      Diệp Ly Châu gật đầu.

      Mỹ nhân dưới ánh trăng, tự nhiên là cảnh tượng cực đẹp. Diệp Ly Châu khoác áo choàng gấm màu xanh, áo choàng dùng chỉ bạc màu sắc lấp lánh thêu hoa văn phức tạp, váy màu xanh nhạt, gấu váy sạch , nhiễm hạt bụi, tóc đen vừa dày vừa lóa mắt, trâm ngọc trai tóc mơ hồ lưu chuyển ánh sáng rực rỡ.

      Mặc dù nhìn thấy thẳng mặt người thiếu nữ, vẻn vẹn chỉ là cái bóng lưng, thế nhưng, Đề Kiêu cảm thấy, thiếu nữ này hẳn là đẹp lạ thường.

      uống nhiều thêm mấy chén rượu, ở trong phòng buồn bực khó chịu muốn ngủ. Ánh trăng bên ngoài rất đẹp, Đề Kiêu liền muốn ra ngoài dạo chút.

      ngờ lại có thể nhìn thấy Diệp Ly Châu được mọi người vây quanh.

      Có điều, lúc này, Đề Kiêu còn chưa biết tên của Diệp Ly Châu.

      mình , khi ở trong bóng tối, nếu muốn bị người phát , ai cũng phát được .

      Mái tóc dài của người thiếu nữ cực đẹp, lỏng lẻo tản mát ở sau lưng, tạo thành đối lập cực kỳ nét với gấu váy xanh nhạt, cùng áo choàng màu xanh nõn.

      Đề Kiêu nghe mụ hầu hai câu, sau đó, chợt nghe thấy Diệp Ly Châu : " muộn thế này rồi, đều lên . Các ngươi vây quanh ta dày đặc thế này, cũng khiến ta thanh tịnh."

      Mụ hầu nhìn quanh. Bốn bề vắng lặng, người bình thường vào được bên trong sân của nhà trọ, nếu có chuyện gì, Diệp Ly Châu chỉ cần hô lên tiếng, mọi người cũng ra ngay.

      đoàn người đều quay về.

      Bớt vòng vây của đám người, trong nháy mắt Diệp Ly Châu cảm thấy nhõm hơn rất nhiều.

      Từ lúc Diệp Ly Châu tỉnh lại, nàng cảm thấy thân thể mình dường như nhàng thoải mái hơn hẳn. Cái cảm giác nằm xuống tựa như bị tảng đá đè lên ngực, ngồi như bị người ấn xuống vai, đứng lên lại như bị cái gì quấn lấy hai chân quá ràng nữa.

      Ngộ Tâm sư thái nàng sinh ra vào giờ xấu, có tai hoạ quấn thân, thân thể tự nhiên thoải mái.

      Nhưng lúc này, Diệp Ly Châu cảm thấy bệnh trạng của mình tốt hơn nhiều. Bớt tầng người che chắn, nàng càng cảm thấy nhàng hơn.

      Chẳng lẽ là bởi vì ... phong thuỷ của nhà trọ này tốt?

      Diệp Ly Châu quay người, về phía trước hai bước. Nàng cảm thấy hình như có thứ gì ở phía trước, càng về phía trước, bản thân càng cảm thấy dễ chịu.

      Đề Kiêu: "..."

      Khi thiếu nữ xoay người lại, thấy được gương mặt của nàng, trong chớp mắt, cảm giác tê dại khó diễn tả xẹt qua trong lòng.

      này là vưu vật, là tai họa.

      Đề Kiêu bắt đầu do dự.

      Đưa cho Thái Tử người con quyến rũ như vậy, có khi nào khiến Thái Tử cả ngày trầm mê nữ sắc, mất ý chí chiến đấu hay ?

      Vẻ đẹp của Diệp Ly Châu, thể dễ dàng ra miệng.

      Vừa thuần khiết lại quyến rũ, nơi nơi đối lập nhau.

      Điểm chu sa giữa ấn đường, có lúc khiến người ta cảm thấy nàng ngây thơ hồn nhiên, có lúc khiến người ta cảm thấy xinh đẹp mê người, có chút kiều diễm.

      Lông mi của nàng dài, mắt hoa đào trời sinh mập mờ ngấn nước, tựa như dụ dỗ người ta, bởi vì từng khóc qua, mơ hồ có chút sưng đỏ. Nhưng nhìn kỹ, lại phát con mắt của nàng sạch trong veo, hề có tạp niệm.

      Sống mũi mà thẳng rất đẹp, nhưng đẹp nhất qua được cánh môi của nàng, đầy đặn như cánh hoa, hơi ẩm ướt, vừa nhìn khiến người ta có xúc động muốn hôn cái.

      Đề Kiêu lui về sau hai bước.

      Thái Tử nhiều năm chưa tới đất Tần, chỉ thông qua thư từ, cũng biết định lực của Thái Tử đến tột cùng tốt ra sao, có thể khống chế được nữ này hay .

      Hơn nữa, Đề Kiêu cũng biết tính tình của Diệp Ly Châu. Dáng dấp quá đẹp, giống lại giống như tiên, tính tình khó tránh khác với những bình thường. Nếu này giống như Ðát Kỷ, Bao Tự là kẻ gây tai hoạ, chẳng phải là muốn hại cháu ngoại trai của sao?

      Nếu đúng như vậy... Đến lúc đó, lại chém kẻ gây hoạ này sao?

      Diệp Ly Châu tò mò về phía trước, nàng cách Đề Kiêu gần hơn chút, lại cảm thấy dễ chịu hơn chút.

      Đề Kiêu cũng chịu được nữa, giữ lấy thanh đao bên hông, xoay người bỏ .

      Diệp Ly Châu: "Ơ?"

      ------------------------
      Tác giả có lời muốn :

      (Trước khi nhìn thấy Diệp Ly Châu)

      Đề Kiêu: Cháu ngoại trai của Bản vương và Diệp thiên kim là trai tài sắc. Diệp thừa tướng, ngươi đồng ý cũng phải đồng ý.

      (Sau khi nhìn thấy Diệp Ly Châu)

      Diệp thừa tướng: phải làm mối cho Thái Tử điện hạ à? Thái Tử sao?

      Đề Kiêu: Thái Tử trấn áp được nữ này, để bản vương tới.

      Như trước là vừa gặp , nữ chính là người hiền lành dễ thương, phải nữ.

    5. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 4

      Diệp Ly Châu mơ hồ cảm nhận được bản thân lại có chút khó chịu.

      Nàng ấn ấn ngực, nhíu mày, cũng suy nghĩ nhiều lắm.

      Có lẽ là vì được gặp lại cha, sinh lực của nàng mới khá lên chút như vậy.

      Sắc trời cũng muộn, Diệp Ly Châu quay về phòng, mấy đứa nha hoàn, bà vú vội vàng túm tụm tới, hầu hạ nàng cởi quần áo.

      Sắp về đến phủ Thừa tướng rồi, những quy củ này tự nhiên giống với lúc ở trong chùa. Diệp Ly Châu ở Minh Phật Tự, trong cuộc sống hàng ngày đều là tự chăm sóc bản thân, chưa bao giờ cần người khác hầu hạ. Sắp trở lại kinh thành, nàng phải quen với việc bất cứ lúc nào cũng có nhiều người như vậy theo bên cạnh.

      Diệp Ly Châu đột nhiên nhớ tới chuyện rất quan trọng.

      Mẹ nàng qua đời tám năm rồi, trong tám năm này, cha nàng có lấy vợ kế hay ?

      Diệp Ly Châu với vú Trần: "Mẹ ta qua đời, trong nhà có chủ mẫu ?"

      Vú Trần dám lén giấu Đại tiểu thư, bà : "Sáu năm trước, Lão gia nâng Ô di thái lên làm vợ cả. Ô phu nhân thường ngày đối xử rộng lượng với mọi người, tiểu thư quay về, phu nhân tất nhiên cẩn thận chiếu cố người."

      Diệp Ly Châu gượng gạo gật đầu: "Cha ta chẳng bao giờ nhắc tới việc này... Trong nhà còn có thêm người mới?"

      Vú Trần lắc đầu : "Ô phu nhân có con, hai năm trước Đại công tử vẫn được nuôi ở chỗ Ô phu nhân, giờ công tử vào trường tư thục, mình ở viện khác."

      Diệp Phụ An dù sao cũng là thừa tướng, nhà to nghiệp lớn, thể có phụ nữ lo liệu xử lý việc trong nhà. Lúc Khương thị còn sống, bên cạnh Diệp Phụ An có ba vợ lẽ, Ô thị là người phát triển nhất, tính tình điềm đạm, dung mạo xinh đẹp. Sau khi Khương thị qua đời, Diệp Phụ An nâng nàng ta lên làm vợ cả.

      Vú Trần lại : "Đại công tử thông minh lanh lợi, dưới trong phủ ai thích Đại công tử. Tiểu thư, người trở về rồi, nhất định cũng thương Đại công tử, dù sao người hai người cũng chảy cùng dòng máu."

      Diệp Ly Châu gật đầu.

      Mẹ nàng còn nữa, nếu Ô thị hiền lành lương thiện, có thể khiến cha vừa ý mọi điều, nàng cũng đối đầu với Ô thị. Nhưng mà, Diệp Ly Châu chỉ thừa nhận mẹ ruột của nàng, tuyệt đối sửa miệng gọi người khác là mẹ.

      Về phần em trai, Diệp Ly Châu vừa muốn gặp, lại dám gặp. Nhiều năm như vậy, hai người chưa từng gặp nhau lần, Diệp Ly Châu sợ em trai xem người chị là nàng đây là người xa lạ.

      Dù sao nàng cũng lớn lên ở bên ngoài.

      Vú Trần : "Sắc trời còn sớm nữa, ngày mai chúng ta còn phải gấp rút lên đường. Tiểu thư mau lên giường nghỉ ngơi ."

      Chờ Diệp Ly Châu nằm lên giường rồi, bọn nha hoàn thổi tắt hai cây nến, để lại hai cây chiếu sáng.

      Vú Trần và vú Lý đều nghỉ ngơi ở bên ngoài, bất cứ lúc nào cũng nghe ngóng động tĩnh bên trong.

      Tuy rằng mấy năm này, Ô thị cũng làm chuyện gì xấu, nhưng bởi vì chuyện Diệp Gia Hữu trúng tà ba năm trước, Diệp Phụ An lại nổi lên cảnh giác với Ô thị. Lần này người tới đón Diệp Ly Châu, tất cả nữ quyến có thể hầu hạ ở trước mặt Diệp Ly Châu đều từng nhận được ân huệ của Khương thị, vả lại từ lớn lên trong Diệp phủ, mấy đời làm tôi tớ ở Diệp gia.

      Ngày kế, khi Diệp Ly Châu tỉnh lại, cảm giác bị tảng đá đè nặng ngực lại nổi lên.

      Nàng choáng váng nửa khắc, mới chậm rãi đỡ mép giường ngồi dậy, bên ngoài có chút ồn ào, thanh rung trời, Diệp Ly Châu : "Bên ngoài là sao thế?"

      Vú Trần : "Tần Vương điện hạ sắp . Tướng sĩ phía dưới kiểm kê nhân số khi rời ."

      Diệp Ly Châu gật đầu.

      Đợi nàng rửa mặt xong, người của Tần Vương rời khỏi chỗ này.

      Diệp Phụ An sớm thức dậy, ở dưới lầu. Xa xa nhìn con thay đổi cách ăn mặc, xinh đẹp hơn bất cứ vị tiểu thư nào mà ông gặp, trong lòng cũng hết sức tự hào: "Châu Châu à, xuống cầu thang chậm chút. Các ngươi đều đỡ tiểu thư . Nếu tiểu thư mà ngã, các ngươi cũng thoát được trách nhiệm đâu."

      Diệp Ly Châu chậm rãi xuống: "Con chính là muốn tự mình , cũng phải đứa bé ba tuổi, sao đâu cũng đều cần người dìu chứ."

      Diệp Phụ An : "Trong mắt cha, Châu Châu mãi mãi cũng là bé. Nào, con nếm thử bánh trôi nước này . Có hạt thông, hạch đào, hoa hồng, hạt vừng làm nhân bánh, cũng cho nhiều đường lắm, thả chút dầu thu, vừa thơm vừa ngọt."

      Diệp Phụ An cũng biết Diệp Ly Châu ra khỏi Minh Phật Tự có thể ăn mặn hay . Ông cố ý để người làm mấy món thanh đạm, nồi niêu đều để người mua mới, chỉ sợ có điểm đồ ăn mặn khiến Diệp Ly Châu ăn được.

      Diệp Ly Châu ràng là Đại tiểu thư, Thiên kim của phủ Thừa tướng, chỉ thấp hơn công chúa bậc, vốn nên trải qua cuộc sống thanh nhàn nhất, nhưng lại sống gần mười năm ở trong chùa, khỏi phải Diệp Phụ An đau lòng con ra sao. Cho dù Diệp Ly Châu muốn mặt trăng trời, ông cũng muốn lấy xuống cho con cưng.

      Diệp Ly Châu nhìn cái bát hình ngọc bích men trắng tinh xảo trước mắt, nước canh trong bát trong suốt, là chế biến từ trăm đấu ngân nhĩ, bên trong là ba viên bánh trôi cỡ quả trứng cút. Đầu bếp là người Diệp Phụ An cố ý mời tới, đường mang theo bên mình, bởi vậy, mùi vị của bánh trôi này cũng rất ngon miệng.

      Diệp Ly Châu nếm thử viên, rồi mới : "Hôm qua con có hỏi bà vú, vú cha cho Ô phu nhân làm vợ cả. Cha ơi, cha cưng chiều Châu Châu được, mọi việc thể thái quá. Ô phu nhân lo liệu việc bếp núc cho cha, nhìn thấy cha cưng chiều con cái quá mức chắc chắn khó chịu."

      Diệp Phụ An xưa nay biết thương tiếc đàn bà. Ông cũng từng thương mẹ của Diệp Ly Châu, Khương thị. Nhưng cái này chủ yếu là vì Khương thị xuất thân cao quý, dung mạo tuyệt thế, tài hoa hơn người. Khương thị là vợ cả, Diệp Phụ An bà, kính trọng bà. Ô thị chẳng qua là vợ lẽ được nâng lên, thực tế vẫn là nô tài trong nhà, khác gì mấy bà vợ lẽ khác, làm sao Diệp Phụ An đối xử với nàng ta như vợ mình được.

      Diệp Phụ An : "Châu Châu cần để ý cái nhìn của người khác. Con là cốt nhục của cha, là con của cha. chịu khổ nhiều năm như vậy, trước khi lấy chồng, cha đều phải đền bù cho con. Nếu Ô thị khiến con vui, con cứ cho cha biết, cha làm chủ cho con."

      Diệp Ly Châu gật đầu.

      Diệp Phụ An lại : "Con có người chị họ, là người bên chỗ bà ngoại con, tên mụ gọi là Nhiễm Thư Nhi, hẳn là con nhớ . Cha của Nhiễm Thư Nhi —— cũng chính là cậu ba của con, bốn năm trước được điều đến kinh thành, định cho Nhiễm Thư Nhi mối hôn , hai năm sau lại bị điều đến Vạn Châu rồi. Bà ngoại con nghe con về nhà, để Nhiễm Thư Nhi theo mợ con tới kinh thành, thứ nhất dễ bề cho Nhiễm Thư Nhi thành thân, thứ hai sợ con biết mẹ con còn nữa khổ sở trong lòng, để mợ con tới chăm sóc con. Chờ sau khi con trở về lâu, Nhiễm Thư Nhi và mợ con, Quân thị đến kinh thành."

      Lúc Diệp Ly Châu rời khỏi nhà vẫn còn , Diệp gia cành nhánh xum xuê, gia tộc khổng lồ, người nhà mình còn thể biết , càng cần người bên nhà bà ngoại.

      Có điều, Diệp Ly Châu cũng nhớ mang máng, nhà bà ngoại ở Vạn Châu, cũng là danh môn vọng tộc.

      Diệp Ly Châu đối với những cái này lắm, Diệp Phụ An lại nắm được rất ràng.

      Khương thị là con độc nhất của lão phu nhân Khương gia, ở nhà rất được cưng chiều. Mặc dù Khương lão phu nhân chưa từng gặp Diệp Ly Châu, trong lòng cũng thương đứa cháu ngoại này.

      Quân thị là con dâu mà Khương lão phu nhân thích nhất, để Quân thị tới, là xem xem Diệp Ly Châu trở về có khi nào bị Ô thị ức hiếp hay , hai là để quan hệ giữa Khương gia và Diệp gia thể theo Khương thị qua đời mà bị chặt đứt.

      Diệp Ly Châu là đích nữ của Diệp gia, Diệp Phụ An mang theo Đại tiểu thư trở về, vừa vào cổng thành, lập tức có người truyền tin đến, Ô thị liền mang theo đám nữ quyến cùng Đại công tử Diệp Gia Hữu chờ ở cửa.

      Kinh thành, ngày tháng năm, mặt trời chói chang ập xuống đầu, Ô thị mặc cái áo bào màu xanh đậm, bà ta đứng ở hàng đầu tiên, đại công tử Diệp Gia Hữu đứng bên cạnh, thị nữ ở hai bên mở ô che nắng, hai bên nữa, là vợ lẽ Lương thị và Chu thị.

      Ô thị cúi đầu, giọng lời dặn dò Diệp Gia Hữu: "Chờ lát nữa gặp Đại tiểu thư, nhưng là cho phép lại gần Đại tiểu thư quá, nghe chưa? Thân thể đại tiểu thư yếu ớt, cũng thể tùy tiện chạm vào nàng. Lão gia thiên vị Đại tiểu thư như vậy, con dọa nàng sợ, về sau Lão gia cưng chiều con như trước nữa."

      Diệp Gia Hữu và Diệp Ly Châu là mẹ sinh ra, khuôn mặt của hai người có ba phần tương tự. Diệp Gia Hữu bây giờ chẳng qua chỉ 7-8 tuổi, dáng dấp vô cùng tuấn tú, cậu mặc áo gấm màu xanh lơ, tóc đen được kết thành từng cái đuôi sam, đôi tròng mắt của cậu trong veo, là màu nâu rất đẹp. Khi Ô thị lại gần, Diệp Gia Hữu tỉnh bơ lùi sang bên cạnh.

      Lúc này, tên sai vặt ở ngoài ngõ hô lên tiếng: "Xe ngựa của Lão gia sắp tới rồi!"

      Người ở bên ngoài đều chạy ra nghênh đón, nữ quyến bên chỗ Ô thị cũng vội vàng cầm khăn lau mồ hôi trán, sửa sang dung nhan sơ qua chút, đều hơi cười rộ lên.

      Lúc này, mọi người đều nghe thấy tiếng xe ngựa qua, hơn mười gã tùy tùng mở đường ở phía trước, chờ xe ngựa tới gần, rồi ngừng lại, Diệp Phụ An xuống xe ngựa đầu tiên.

      mặt Ô thị đầy vẻ tươi cười: "Lão gia, ngài về, Đại tiểu thư đâu ạ? Nhiều năm gặp Đại tiểu thư, thiếp cũng rất nhớ nàng. Thiếp cho người quét dọn sạch nơi ở của Đại tiểu thư, ngay ở Vân Hương Các, mau mau để Đại tiểu thư xuống thôi."

      Lương thị cũng cười : "Phu nhân sai, tất cả mọi người đều rất nhớ Đại tiểu thư. Vừa nãy phu nhân còn , thân thể Đại tiểu thư yếu ớt, thể ra gió, thể dầm mưa, bảo chúng thiếp cẩn thận mọi chuyện."

      Diệp Phụ An nghiêm mặt: "Châu Châu rất khỏe mạnh. Thế nào là thể ra gió, thể dầm mưa hả? Đừng có cả ngày có việc gì làm, ở sau lưng nguyền rủa người ta tốt."

      Ô thị vội vàng liếc mắt thoáng lườm Lương thị. Lương thị ngượng ngùng : "Lão gia chớ giận, là thiếp lỡ lời."

      Ô thị cười : "Lão gia, trong xe ngựa oi bức kinh khủng, còn mau để Tiểu thư xuống?"

      Diệp Phụ An : "Châu Châu ngủ, xe ngựa cẩn thận chạy vào trong sân, đưa đến Tĩnh Thủy Hiên."

      Ô thị ngẩn người: "Đại tiểu thư ở Vân Hương Các ạ?"

      " ở đó." Diệp Phụ An , "Tới Tĩnh Thủy Hiên."

      Diệp Gia Hữu ở bên gọi to tiếng "Cha ơi". Diệp Phụ An xoa đầu Diệp Gia Hữu: "Ở chỗ này ra đầu mồ hôi rồi, bà vú thế nào mà ngày nắng to lại để công tử chờ ở đây?"

      Vú em của Diệp Gia Hữu vội : "Công tử chưa từng gặp Đại tiểu thư, lúc này mới —— "

      Diệp Phụ An lạnh lùng : "Nếu lại có lần sau, các ngươi cũng đừng theo bên cạnh công tử nữa."

      Ông vào bên trong, Diệp Gia Hữu vội vàng đuổi theo: "Cha ơi, con có thể thăm Châu Châu ?"

      Diệp Phụ An gõ cái lên trán cậu bé: " biết lớn , Châu Châu cái gì, gọi là chị. Chờ lát nữa thay quần áo khác theo cha vào cung chuyến, bệ hạ cho truyền bữa tối. Buổi tối trở về, chị con cũng tỉnh rồi."

      Diệp Gia Hữu : "Cha vừa trở về, sao lúc này bệ hạ lại gọi cha tới vậy?"

      Trước giờ Diệp Phụ An đều tị hiềm việc Diệp Gia Hữu chuyện trong triều, tương lai Diệp Gia Hữu cũng phải vào triều làm quan, tuổi tác cậu bé tuy , nhưng tâm tư lại rất sâu.

      Diệp Phụ An : "Tần Vương tới kinh thành, nên Bệ hạ mở tiệc chiêu đãi. Mấy vị quan lại cũng phải , con theo trông thấy Tần Vương, nhìn xem khí phách của người ta. Đừng có luôn chơi bời lêu lổng với Thế tử Trần Vương cùng mấy đứa quần là áo lụa kia nữa, phải đọc thêm sách, luyện thêm võ, như vậy mới có tiến bộ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :