1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Luyến Tình 2 - Ô Mông Tiểu Yến (song tính- Cao H)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      [LT2] Chương 3.10
      Chương 3.10

      “Vương tiểu thư, hiểu lầm, tôi chưa từng bức Trịnh Quân thú tôi, tôi…” Chu Tình khổ sở khóc, y cảm thấy hảo oan uổng.

      cần trang đáng thương! Ta phải Trịnh Quân, bộ dáng này đối với ta vô dụng! Tốt nhất nên thức thời chút, sớm ly hôn với Trịnh Quân, rồi nhanh cút ! Ta kêu ba ta cho chút tiền, để cuộc sống sau này của cần lo, còn về hai hài tử sinh ra, nếu muốn mang , có thể lưu lại bọn nó, ta như thân sinh của chúng nó, hảo hảo dưỡng dục bọn nó.” Vương Tuyết Dong kiên nhẫn đánh gãy y, vẻ mặt chán ghét mắng. Kỳ thực nàng tuyệt đối hy vọng hai hài tử kia lưu lại, nghe sau khi mẹ siêu chịu nổi, nhưng sau này nàng cũng sinh hạ kết tinh tình với Trịnh Quân, nhưng nàng lại sợ Trịnh Quân đồng ý đuổi bọn nó, dù sao cũng là con của , nàng chỉ có thể chịu khổ chút.

      “Tôi…” Chu Tình mới mở miệng, lại bị đánh gãy.

      cần rượu mời uống mà muốn uống rượu phạt, đừng chờ tới lúc Trịnh Quân mở miệng đuổi , mặt rất khó coi! cho biết, đến lúc đó ngay cả phân tiền cũng có mà cho !” Vương Tuyết Dong tức giận mắng, nàng muốn đập nữ nhân này trận, da mặt y cũng dày, đến mức này mà y còn biết điều!

      Thái độ bức người lần này của Vương Tuyết Dong làm Chu Tình luôn luôn mềm mại nhu thuận cũng nhịn được nổi bão. Chu Tình cố lấy hết dũng khí rống lớn, “Tôi rời khỏi Trịnh Quân! Tôi thương , cũng tôi!” Y rất ít tức giận, nhưng hôm nay Vương Tuyết Dong làm cho y rất tức giận, lời nàng kích thích nghiêm trọng đến thần kinh mẫn cảm yếu ớt của y. Nàng dựa vào cái gì Trịnh Quân ở cùng chỗ với y rất thống khổ, dựa vào cái gì Trịnh Quân căn bản thương y!

      “Phải ?” Vương Tuyết Dong chịu nổi trợn mắt, lạnh lùng cười, “Hảo, ta nhìn xem Trịnh Quân có bao nhiêu “, tại ta ra chiếu thư với , ta nhất định cướp Trịnh Quân từ tay , rồi làm cho ấy trong vòng tháng ly hôn với !” Người phụ nữ này gặp quan tài đổ lệ, y cũng cần khách khí!

      “Hảo, tôi nhận lời khiêu chiến của !” Chu Tình lập tức gật đầu, lớn tiếng hồi đáp. Giờ phút này, y muốn lửa giận công tâm, cái gì cũng quan tâm, tâm y chỉ còn ý niệm, y tuyệt đối thua, y tuyệt đối có khả năng làm nữ nhân kiêu ngạo khí diễm này nhìn lại trời.

      nhất định thua rồi!” Vẻ mặt Vương Tuyết Dong đầy tự tin, căn bản đem Chu Tình để vào mắt, làm Chu Tình thêm tức giận.

      “Người thua là mới đúng!” Chu Tình lập tức phản kích.

      “Hừ! Phải ? Chúng ta chờ xem!” Vương Tuyết Dong khinh thường hừ lạnh, rồi mới đứng dậy rời khỏi.

      thong thả tiễn!” Thái độ của Vương Tuyết Dong coi ai ra gì, làm Chu Tình sắp tức chết, đây là lần đầu tiên Chu Tình thốt ra những lời lễ phép.

      Lửa giận của Chu Tình cũng duy trì lâu, chờ sau khi Vương Tuyết Dong rời bao lâu, chậm rãi tỉnh táo lại y mới bắt đầu hối hận về lỗ mãng của mình. Vô luận Vương Tuyết Dong làm đúng, nhưng dù sao nàng cũng là khách, y nên đối đãi vô lễ với nàng như vậy, để Trịnh Quân biết y đối xử với bằng hữu như thế, nhất định tức giận. Tệ nhất là tại phải làm sao, y mạch đáp ứng lời khiêu chiến của Vương Tuyết Dong, mà Vương Tuyết Dong lại xinh đẹp lợi hại như vậy làm sao y có thể thắng nàng. Chính mình quá xúc động. Nếu vừa rồi mình hảo hảo cầu khẩn nàng, xin nàng đừng cướp Trịnh Quân , nàng có lẽ thấy mình đáng thương mà buông tha Trịnh Quân cũng chừng. Nay mình lại chọc giận nàng, nàng nhất định dốc hết toàn lực cướp Trịnh Quân, vậy Trịnh Quân sắp phải rời khỏi y, ô…

      Chu Tình càng nghĩ càng hối hận, tức giận gõ đầu mình hai cái, y quá ngốc, thế nhưng biến việc thành như vậy, lúc này thể vãn hồi. bằng bây giờ mình đuổi theo Vương Tuyết Dong, cầu nàng tha thứ, xin nàng buông tha Trịnh Quân cần chia rẽ hai người bọn họ?

      Trước mắt Chu Tình lập tức sáng ngời, chủ ý này sai! Y lập tức đứng lên đuổi theo Vương Tuyết Dong vừa mới rời khỏi, nhưng đến cửa lại do dự. Mình thể vô dụng như thế, mình tiếp nhận lời khiêu chiến của Vương Tuyết Dong , còn cứng nhất định thắng, mà giờ nếu mình cầu nàng, nhất định bị cười tử. Hơn nữa nhìn Vương Tuyết Dong, y liền biết là cùng loại người với Trịnh Quân, tính cách phi thường bá đạo, tuyệt buông tay những thứ mà mình thích. Nếu nàng Trịnh Quân, cho dù mình có ở trước mặt nàng khóc tử, nàng cũng buông tha cho Trịnh Quân.

      Chu Tình thở dài hơi, xoay người trở lại phòng, mặt mày nhăn càng nhanh. Nay ván đóng thuyền, xem ra mình còn cách nào khác, chỉ có thể chuẩn bị nhận khiêu chiến từ Vương Tuyết Dong. Chu Tình cúi đầu nhìn chiếc nhẫn bạch kim tay, thầm hạ quyết tâm, vô luận thế nào y đều phải thề sống chết bảo vệ Trịnh Quân, truyệt để người khác cướp , y muốn dồn hết toàn lực bảo hộ gia đình này. Nhưng mình nên làm gì đây? tại, y biết mình yếu đuối vô dụng, sao có khả năng thắng Vương Tuyết Dong? Ai!!

      Đột nhiên trong đầu Chu Tình lên lời của mẫu thân Chu Nhã và Khương Bân, thay đổi? Đúng! Y phải thay đổi bản thân! Y tuyệt đối thể tiếp tục yếu đuối, y phải biến cường! Hạnh mâu ảm đạm vô thần của Chu Tình đột nhiên trở nên kiên định, tuy rất khó khăn, nhưng phải có khả năng, mình chỉ cần cố gắng, nguyện ý đánh đổi, mình nhất định có thể thay đổi. Chỉ cần mình biến cường, cần lo lắng có người đoạt Trịnh Quân !

      Chu Tình càng nghĩ càng thấy có đạo lí, mình nhất định phải thay đổi, thay đổi bản thân là chuyện rất cần thiết!

    2. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      [LT2] Chương 3.11
      Chương 3.11

      Trong khi Chu Tình chuẩn bị thay đổi chính mình, ngờ Vương Tuyết Dong xuất chiêu, ngay sau tuần Vương Tuyết Dong đến đây, Chu Tình liền nhận được phong thư của Trịnh Quân. Khi Chu Tình cầm lá thư, lập tức nghi hoặc nhíu mày. Sao Trịnh Quân lại gửi thư cho mình? kì quái! Chẳng lẽ là… Thư tình! Đột nhiên trong đầu Chu Tình ra ý tưởng này, làm y xấu hổ đỏ mặt. Y loạn tưởng cái gì a, tên cầm thú thô lỗ dã man như Trịnh Quân sao có thể gửi thư tình cho mình, nhưng nếu phải là thư tình là cái gì?

      Chu Tình nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chỉ có khả năng là thư tình nhất. Nghĩ đến khả năng này, y khỏi mặt mày hớn hở, trong lòng mừng thầm. Tên cầm thú Trịnh Quân này cuối cùng cũng biến thành người, hiểu được ôn nhu!

      Chu Tình cao hứng dỗ song bào thai vừa đón về từ nhà Khương Bân ngủ, rồi mừng rỡ như điên mở thư ra, mặt nháy mắt biến sắc như tờ giấy trắng. Bên trong phải thư tình, mà là mấy bức ảnh, người trong ảnh chính là Trịnh Quân cùng Vương Tuyết Dong, hai người trong đó mặc quần áo, cả người trần trụi ôm cùng chỗ, hai người làm gì cần cũng biết.

      “A!!” Nhìn bức ảnh, lần tiên tiên Chu Tình thất thường, giống như phát điên hét lên chói tai, nước mắt theo hốc mắt lập tức tuôn ra như mưa.

      “Mẹ, xảy ra chuyện gì?” Song bào thai vừa mới ngủ bên cạnh Chu Tình, lập tức bị đánh thức, ngồi dậy mê mang nhìn y, sợ hãi hỏi.

      có việc gì, các con ngoan, nhanh ngủ .” Nghe tiếng lọt vào tai, Chu Tình nhanh chóng lau nước mắt, quay đầu miễn cưỡng nở nụ cười với hai con trai, thanh hơi run.

      Hai hài tử ngoan ngoãn gật đầu, tuy bọn nó cảm thấy mẫu thân thực khả nghi, nhưng dù sao tuổi vẫn còn , cũng hiểu chyện, chỉ biết hảo hài tử phải nghe lời người lớn, rất nhanh lại nằm lên giường tiếp tục ngủ.

      Chu Tình xác định bọn ngủ, mới quay đầu lại, niết ảnh chụp rồi che miệng giọng khóc, sợ lại đánh thức bọn . Chuyện này rốt cuộc là sao, ảnh chụp này là có ý gì? Trịnh Quân cùng Vương Tuyết Dong lại… Trời ơi! Y sắp điên rồi! Trịnh Quân phản bội y, Vương Tuyết Dong chiến thắng, còn y thua!

      Chu Tình nhìn hai người triền miên kích tình trong ảnh chụp, ánh mắt khóc sưng lên. Y Trịnh Quân như thế, sao Trịnh Quân lại có thể phản bội y, từng thương y, vĩnh viễn chỉ thương mình y, đúng là tên siêu cấp lừa đảo! Dự cảm của mình linh nghiệm, quả nhiên tiến vào đại học gặp được nữ hài tử xinh đẹp liền bỏ rơi mình sao? Y nên sớm phát Trịnh Quân hoàn toàn phản bội mình! Cẩn thận ngẫm lại nếu Trịnh Quân muốn ở cùng chỗ với Vương Tuyết Dong, sao Vương Tuyết Dong lại chạy đến nhà với y những lời đó, lại còn có bộ dáng tràn đầy tự tin như vậy, dám khẳng định trong tháng làm Trịnh Quân ly hôn với y! tại y phải làm sao đây?

      Chu Tình thương tâm muốn chết, tim như bị đao cắt, hận thể xé tấm ảnh thành từng mảnh , nhưng y vẫn cố nhịn xuống. Y phải cầm ảnh này hỏi Trịnh Quân, tuy Trịnh Quân cần y, nhưng y vẫn muốn biết lí do vì sao, y cam lòng bị Vương Tuyết Dong đánh bại như thế này.

      Chu Tình quyết định xong liền tìm Trịnh Quân hỏi mọi chuyện. Y xoa ánh mắt sưng đỏ, vội vàng lấy điện thoại gọi cho Trịnh Quân, rất nhanh cuộc gọi liền thông, nhưng người bắt máy phải là Trịnh Quân mà là Vương Tuyết Dong.

      “Nhìn thấy mấy tấm ảnh đó rồi sao? Mấy bức ảnh đó là Trịnh Quân bảo ta gửi cho , ấy muốn sau khi xem nhanh cút , cần tiếp tục bám theo ấy, ấy cần , tiện nhân!” Vương Tuyết Dong mở miệng liền kiên nhẫn mắng, trong thanh che giấu tức giận.

      “Tôi tin, mau bảo Trịnh Quân tiếp điện thoại!” Chu Tình lại khóc ra, Trịnh Quân cần y!

      tại Trịnh Quân bề bộn nhiều việc, có thời gian để ý đến ! Ta cần mặt dày mày dạn như vậy được hay ? Cầu có chút thẹn tâm , mau mang hai hài tử cút !” Vương Tuyết Dong siêu cấp khó chịu nổi giận mắng, tựa hồ phi thường tức giận.

      “Tôi muốn chuyện với Trịnh Quân, chỉ cần mở miệng bảo tôi cút, tôi lập tức mang hai cục cưng rời , bao giờ bám theo nữa!” Chu Tình lắc đầu, khóc thành tiếng, nhưng lại sợ đánh thức hai cục cưng nên y đành phải ra khỏi phòng bọn nó.

      chưa từng gặp người nào biết xấu hổ như ! Chẳng lẽ muốn ta toạc ra mới bằng lòng hết hy vọng sao? cho biết, giờ Trịnh Quân ở cạnh ta, nhưng ấy muốn chuyện với ! biết ? Ta mang thai, chúng tôi rất nhanh kết hôn! Cầu xin , mau rời khỏi ấy! cần làm ba người chúng ta thống khổ!” Vương Tuyết Dong tức giận chửi ầm lên.

      Nghe vậy, Chu Tình choáng váng, tắt di động, vô lực ngã xuống đất. Vương Tuyết Dong mang thai, rất nhanh Trịnh Quân kết hôn với nàng? Thượng đế a! Ai tới cho y biết, này hết thảy phải , tất cả đều là gạt người!

      Trong nháy mắt, thế giới của Chu Tình sụp đổ, y biết phải đường nào, nghe tin Trịnh Quân sắp kết hôn với Vương Tuyết Dong, tâm của y rất đau, tựa như bị ngàn vạn lưỡi đao cắt xéo, đau đến sắp chết. Nếu có thể y muốn chết để quên , nhưng y chết rồi hai đứa phải làm sao? Rất nhanh Trịnh Quân với Vương Tuyết Dong có những đứa trẻ mới, bọn họ cần hai hài tử của y nữa, bọn họ nhất định giống như phim truyền hình, ngược đãi tra tấn hai đứa . Y tuyệt đối thể ích kỉ, chỉ biết giải thoát cho bản thân, mà mặc kệ sống chết của hai hài tử. Cho dù Trịnh Quân cần y, hai hài tử vẫn như cũ là gốc rễ của y, là kết tinh tình giữa y với Trịnh Quân, tuy Trịnh Quân bây giờ người khác.

      Chu Tình ôm đầu khóc rống, biết khóc bao lâu, rốt cuộc nước mắt thể chảy ra nữa, mới lần nữa đứng dậy trở lại phòng hai cục cưng để đánh thức bọn nó, “ Hùng, Vô Địch nhanh thức dậy!”

      Hai hài tử biết nỗi thống khổ tê tâm phế liệt của mẫu thân chúng nó, ngủ phi thường sâu, Chu Tình phải gọi vài lần, bọn nó mới mở mắt, mất hứng kêu lên: “Mẹ làm gì vậy, chúng con muốn ngủ!”

      “Thực xin lỗi! Mẹ cố ý đánh thức các con, chỉ là chúng ta phải mau rời khỏi đây!” Cổ họng của Chu Tình vì khóc mà phát đau, thanh rất khó nghe. Tâm y chết, sau này y chỉ còn là cái xác hồn, nhân sinh của y chỉ còn lại hai hài tử, sau này y chỉ biết dựa vào hai hài tử mà sống.

      “Rời khỏi đây? Vì sao, là muốn ra ngoài ngoạn sao?” Trịnh Vô Địch đáng xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, chợt cao hứng hỏi.

      “Mẹ, chúng ta chơi đùa!” Vừa nghe đến chơi, Trịnh Hùng lập tức vui vẻ ôm tay Chu Tình kêu lên.

      “Hảo, mẹ dẫn hai con ra ngoài chơi!” Chu Tình gật đầu, nhìn hai đứa con cái gì cũng biết, vốn tưởng khóc khô nước mắt lại chảy ra. Hai con trai biết, bọn họ phải chơi, mà là vĩnh viễn rời khỏi đây, bao giờ trở lại. Y nghĩ, nếu Trịnh Quân tìm được hạnh phúc chân chính, mình nên thành toàn cho , bám theo nữa, giống như lời của Vương Tuyết Dong chỉ làm ba người thống khổ.

      “Mẹ, sao người lại khóc?” Hai hài tử nhìn thấy mẫu thân khóc, lập tức đồng thời lo lắng hỏi. Mẹ hôm nay kì quái!

      “Mẹ có việc gì, chỉ là mắt mẹ có chút đau! Hai cục cưng ngoan, mau đứng lên mặc quần áo” Lúc này Chu Tình mới phát mình lại bất tri bất giác khóc, vội vàng lau nước mắt cười . Hai hài tử đáng thương, sau này bọn nó có ba ba, chính ình thực có lỗi với bọn nó, mình nhất định phải hảo hảo chiếu cố bọn nó, mình cố gắng hết sức để làm bọn nó hạnh phúc. Tuyệt thể để bọn nó bởi vì có ba mà bị mọi người khi dễ, y nhất định phải làm cha mẹ tốt.

      Sau khi Chu Tình giúp hai con trai mặc xong quần áo, rồi đơn giản cầm ít quần áo của bọn cùng số vật cần thiết, còn đồ của mình y lấy vật gì. Đứng trước cửa, cuối cùng quay đầu lưu luyến nhìn thoáng qua nơi chứa đựng vô số kỉ niệm tốt đẹp với Trịnh Quân, Chu Tình mới thương tâm ôm hai con rời . Tái kiến, tình của tôi...

    3. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      [LT2] Chương 4
      Chương 4:

      Sau khi rời khỏi nhà, Chu Tình thương tâm muốn chết liên hệ với bất luận người nào, càng cho cha mẹ biết, y sợ cha mẹ tức giận tìm Trịnh Quân cùng Vương Tuyết Dong tính sổ. Chu Tình có chỗ nào để đành phải mang hai cục cưng lưu lạc chung quanh, cuối cùng đặt chân tới trấn hẻo lánh, trấn này ở trong núi nên rất yên tĩnh, tuyệt đối có người nào tìm thấy bọn họ. Nhưng lúc Chu Tình chỉ lấy ít tiền, khi đến trấn số tiền đó cũng gần dùng hết, mắt thấy sắp sơn cùng thủy tận, lưu lạc đầu đường.

      Chu Tình có biện pháp đành phải tìm việc làm, nhưng dễ hơn làm, y chưa tốt nghiệp Trung học bị đuổi học để kết hôn với Trịnh Quân, cho nên ngay cả bằng tốt nghiệp Trung học y còn có. Ở nơi nhân tài đông đúc, sinh viên xã hội đầy đường này, y rất khó tìm được phần công việc, hơn nữa y lại là người ngoài, muốn tìm việc lại càng thêm khó khăn.

      Chu Tình ở đường tìm kiếm hơn mấy ngày, vẫn như cũ thu hoạch được gì, trong lúc y gấp muốn chết, đột nhiên nhìn thấy quán cà phê ngang qua thuê bồi bàn. Chu Tình nhìn cầu tuyển dụng tờ thông báo, lập tức vui sướng giơ lên khóe môi, quán cà phê cầu rất thấp chỉ cần tướng mạo thanh tú, có thể chịu khó là được, còn bằng cấp hạn chế.

      Chu Tình định vào thử lần, nhưng nghĩ đến việc làm bồi bàn, y khỏi có chút do dự, làm bồi bàn ở quán cà phê chẳng phải đối mặt với rất nhiều người, mà y sợ nhất chính là tiếp xúc với người khác. Nhưng y sắp hết tiền, nếu tìm được việc làm, y cùng hai cục cưng bị chết đói.

      Chu Tình đứng ngoài quán cà phê bồi hồi lâu, rồi cố lấy dũng khí lớn nhất của mình, đẩy cửa tiến vào. tại cần quản nhiều như vậy, bụng của y và hai cục cưng quan trọng hơn.

      Chu Tình biết cửa gắn chuông gió, chỉ cần đẩy động cánh cửa đều vang lên tiếng chuông dễ nghe dọa y sốc trận. Dũng khí vất vả mới có được bị dọa tán hết, y lại bắt đầu trở nên kích động.

      “Hoan nghênh quang lâm!” Nghe được tiếng chuông cửa, bà chủ bận rộn lập tức ngẩng đầu kêu lên. Bà chủ là nữ nhân phi thường xinh đẹp, thua gì Chu Nhã, tinh thần rất phấn chấn, ràng là mùa đông mà mặc bộ váy mát mẻ, mái tóc cuộn sóng xinh đẹp đính thêm đóa hoa hồng đỏ tiêu diễm.

      “Bà chủ… Nhĩ hảo, tôi… Tôi đến tìm việc…” Chu Tình khiếp đảm nhìn bà chủ, lắp bắp . Y ở trong lòng liều mạng với chính mình cần sợ, cần khẩn trương, nhất định phải để lại ấn tượng tốt với bà chủ, nhưng y càng suy nghĩ lại càng thấy khẩn trương, chuyện càng lưu loát.

      “Nguyên lai là như vậy! Nhĩ hảo, tôi là bà chủ của quán cà phê này, mời ngồi!” Bà chủ buông hộp cà phê trong tay, tới trước mặt y cười tủm tỉm , dẫn y ngồi xuống ghế bên cạnh. Lúc này vẫn là buổi sáng, trong quán cà phê vị khách nào.

      “Bà chủ… Nhĩ hảo, tôi… Tôi là… Tôi là…” Chu Tình muốn giới thiệu bản thân với bà chủ, nhưng y quá khẩn trương, nguyên bản câu trong đầu cũng nhớ, nhanh vội muốn chết, quýnh lên càng thêm lắp bắp.

      “Cậu cần khẩn trương, thoải mái chút! Mau uống tách cà phê tôi pha, uống xong chúng ta bàn lại!” Bà chủ cũng sinh khí, ngược lại đứng dậy pha tách cà phê cho Chu Tình.

      “Cảm ơn!” Chu Tình tiếp nhận tách cà phê nóng, xấu hổ giọng cảm tạ. Chính mình quá mất mặt, ấn tượng của bà chủ về mình chắc chắn rất tệ, công việc này khẳng định có cơ hội.

      “Cà phê này là tôi tự pha, hương vị như thế nào, thích ?” Bà chủ cười hỏi.

      “Uống tốt lắm!” Chu Tình uống ngụm, lập tức tán dương, y chưa từng uống loại cà phê nào ngon như thế.

      “Cảm ơn! Trước kia cậu có nghiên cứu qua cà phê ?” Bà chủ cao hứng cười , đôi thủy mâu xinh đẹp đánh giá y.

      có!” Chu Tình thành lắc đầu, vội vàng : “Nhưng tôi biết làm số món điểm tâm ngọt, còn có thể pha trà!”

      giỏi, tiểu nam sinh lại biết làm điểm tâm ngọt, thực sai!” Bà chủ lộ ra nụ cười khen ngợi.

      Chu Tình ngượng ngùng cúi đầu, trong lòng thầm lo lắng: nam sinh lại có thể làm những thứ này, bà chủ có thấy kì quái hay ?

      đứa thẹn thùng, thế nhưng lại đỏ mặt! Thực có ý tứ!” Bà chủ là người thực thích cười, lập tức che miệng kiều cười rộ lên.

      Chu Tình càng thêm xấu hổ, mặt đỏ lợi hại hơn, hai chân dưới bàn xoay cùng chỗ.

      “Tên cậu là gì?” Bà chủ cười trong chốc lát, dừng lại hỏi.

      “Chu Tình!” Chu Tình do dự lát, mới thành thực trả lời. Tên Chu Tình này rất giống của nữ hài tử, y rất sợ bà chủ cảm thấy kì quái, nhưng y luôn là người thành , thể dối lừa bà chủ.

      “Tên đáng ! Nếu phải cậu mặc đồ nam, với diện mạo của cậu, tôi nhất định nhầm cậu là tiểu nương đáng !” Bà chủ nhìn y, chống cằm mỉm cười .

      “Tôi là con trai!” Trong lòng Chu Tình cả kinh, nhanh chóng kinh hoảng hét lớn. Sau khi rời khỏi nhà, vì muốn gặp phiền toái cần thiết, y liền cắt tóc, lần nữa mặc đồ nam, nếu người phụ nữ mang theo hai hài tử rất nguy hiểm.

      “Cậu cần khẩn trương, tôi biết cậu là con trai, vừa rồi tôi chỉ là giỡn!” Bà chủ sửng sốt chút, chợt ôn nhu cười .

      “Đối… Thực xin lỗi!” Chu Tình sắp mắc cỡ chết được, nghĩ mình còn hy vọng với phần công việc này, bà chủ nhất định thuê người như y.

      là đứa đáng !” Bà chủ hứng thú dào dạt nhìn Chu Tình, tựa hồ cảm thấy rất hứng thú với Chu Tình.

      “Ôm… có lỗi, tôi còn có việc, tôi trước! Tái kiến!” Chu Tình rốt cuộc ngồi được nữa, chuẩn bị chạy trối chết.

      “Cậu gấp cái gì? Chúng ta còn chưa thảo luận về tiền lương mà!” Bà chủ khơi mào, bụng cười phát đau, đứa này rất có ý tứ.

      Nghe vậy, Chu Tình đứng lên chuẩn bị rời lập tức dừng lại, quay đầu kinh ngạc nhìn bà chủ. Lời của nàng có ý gì? Hay là mình…

      “Cậu trúng tuyển!” Bà chủ cười tủm tỉm nhìn y.

      Chu Tình khó tin nhìn bà chủ, y phải nằm mơ ? Y biểu xong như thế, lại có thể trúng tuyển?!

      “Nguyên lai bồi bàn quán này vừa mới nghỉ việc, nơi này của tôi cần người gấp, ngày mai cậu có thể làm ?”

      “Có thể, đương nhiên có thể! Cảm ơn bà chủ!” Chu Tình cảm thấy bà chủ tươi cười xinh đẹp tựa như thánh mẫu, cao hứng gật đầu, hôm nay đây là lần đầu tiên y lắp, hơi xong.

      “Kia sau này xin mời chỉ giáo nhiều hơn!” Bà chủ gợi môi lên độ cong ngọt ngào.

      “Là!”

    4. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      [LT2] Chương 5
      Chương 5:

      Ba tháng sau

      Sáng sớm mặt trời đỏ mọc lên từ phương Đông, ánh bình minh đầy trời, lại là thời tiết sáng sủa. Tuy thời gian còn sớm, nhưng ở trấn hẻo lánh bắt đầu trở nên náo nhiệt, có cửa hàng bắt đầu mở cửa, chuẩn bị phấn đấu vì ngày mới.

      “Trương bá, sớm an!” Cửa hàng thuốc lá của Trương bá vừa mới mở cửa, liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười xinh đẹp tựa như thiên sứ.

      “Tiểu Chu, đưa báo đến đây à!” Trương bá lập tức cười với mỹ thiếu niên. Đó là thiếu niên có bộ dáng phi thường xinh đẹp, tuy y có hơi gầy yếu, còn hé ra gương mặt quá mức thanh tú trắng nõn.

      “Đây là báo hôm nay!” Mỹ thiếu niên mỉm cười gật đầu, rồi đưa cho Trương bá tờ báo.

      “Cảm ơn! Tiểu Chu, muốn vào ngồi trong quán bác lát , nghỉ ngơi chút. Mỗi ngày giao báo xong, cháu lại giao sữa, rồi lát nữa còn phải sang quán của Huệ di hỗ trợ, là rất vất vả!” Trong thanh của Trương bá tràn ngập thưởng thức, tại rất ít người trẻ tuổi chăm chỉ như thế.

      “Cảm ơn Trương bá, cần! Cháu còn phải đưa báo và sữa, cháu trước, ngày mai gặp!” Mỹ thiếu niên lắc đầu cười yếu ớt, vẫy vẫy tay với Trương bá rồi mới chạy . Y làm sao có thời gian nghỉ ngơi, y còn phải nhanh về nhà làm bữa sáng cho hai con trai.

      “Đứa này sai!” Trương bá nhìn bóng dáng Chu Tình xa tán thưởng, rồi quay vào nhà xem báo hôm nay.

      Chu Tình vội vàng giao báo và sữa, ở chợ mua đồ ăn hôm nay mới chạy nhanh về nhà. Tính thời gian, hai hài tử hẳn là thức dậy!

      Chu Tình vào căn phòng cũ nát cuối phố, lên lầu hai lấy chìa khóa mở cửa vào phòng. Phòng rất , chỉ có hai gian, gian là phòng khách, gian là phòng ngủ, ngay cả phòng bếp cũng có, chỉ có thể nấu cơm ngoài ban công. Bất quá tiền thuê nhà rất tiện nghi, đối với người có tiền như y sai.

      “Mẹ, người về?” Chu Tình vừa tiến vào nhà, lập tức có hai tiểu nam hài đáng chạy tới ôm lấy y. Bộ dáng của hai tiểu nam hài giống nhau như đúc, vừa nhìn liền biết là song bào thai, bọn nó chính là Hùng cùng Vô Địch. Hai hài tử được di truyền từ chiều cao của Trịnh Quân, tuy chỉ mới qua ba tháng, nhưng cao ít, nhìn qua tựa như hài tử 4 tuổi, làm người ta đoán ra kì bọn nó còn chưa mãn 3 tuổi.

      “Hai bảo bối, sớm an! Thực ngoan, tự mặc xong quần áo rồi!” Nhìn hai con trai, mặt Chu Tình lộ ra nụ cười nhu hòa yết ớt, sủng nịnh cúi đầu hôn lên mặt bọn nó cái.

      “Có cá nha!” Hùng phát Chu Tình mua món cá mà mình thích ăn nhất, lớn tiếng kêu lên, vẻ mặt khinh hỉ.

      “Còn có chân gà con thích ăn nhất!” Vô Địch cũng cao hứng kêu lên, tiểu nhãn xinh đẹp nhìn chằm chằm chân gà trong tay Chu Tình.

      “Ngoan, buổi tối mẹ làm cho các con ăn, tại các con nhanh rửa mặt đánh răng, rồi ăn sáng, để còn đến nhà trẻ đọc sách.” Chu Tình buông những thứ trong tay xuống, ôm hai cục cưng vào buồng vệ sinh hẹp cũ nát. Bởi vì y phải làm việc, có cách nào chiếu cố hai cục cưng, chỉ có thể đưa bọn nó đến nhà trẻ, hoàn hảo tuy hai hài tử còn nhưng tính cách lại giống “”, cho nên ai dám khi dễ bọn nó.

      “Mẹ, chúng con muốn đọc sách, tất cả người ở đó đều ngu ngốc, ghê tởm!” Nghe thấy phải nhà trẻ, hai tiểu gia khỏa lập tức khổ hạ khuôn mặt nhắn, Vô Địch cắn ngón tay .

      “Đúng vậy, mẹ, chúng con muốn nhà trẻ, người ở đó ngu muốn chết, dại dột như trư!” Hùng gật đầu, lớn tiếng kêu lên.

      “Hai con được như vậy, các con là bé ngoan phải hảo hảo ở chung với mọi người!” Chu Tình bất đắc dĩ thở dài, hai tiểu quỷ này làm người ta siêu đau đầu, thường xuyên lão sư cùng bạn học là ngu ngốc, ngu giống trư, cần nhà trẻ, sợ bị lây bệnh cũng biến thành ngu ngốc, tính cách này rất giống “”.

      “Mẹ, nhà trẻ được sao?” Hai hài tử bĩu môi, buông tay hỏi.

      được!” Chu Tình quyết đoán lắc đầu, “ Hùng, Vô Địch, mẹ với các con rất nhiều lần, được kêu mẹ là mẹ, phải gọi là ba!” Mỗi lần đến việc này, y đều thấy nhức đầu. Tuy qua mấy tháng, nhưng hai hài tử vẫn thay đổi xưng hô với y, thường xuyên gọi y là mẹ, còn tiếp tục như thế, sớm muộn gì cũng làm mọi người hoài nghi.

      “Nhưng mẹ ràng là mẹ của chúng con nha! Vì sao chúng con phải gọi mẹ là ba, ba ba của chúng con phải là đại ma vương hay sao?” Khuôn mặt nhắn của Hùng che kín nghi hoặc.

      “Đúng vậy!” Vô Đich vội vàng gật đầu, hỏi: “Mẹ, sao đại ma vương ba ba đến thăm chúng ta? phải mẹ ba rất nhanh đến thăm chúng ta sao?” Bọn nó lâu thấy đại ma vương ba ba, trước kia dù đại ma vương ba ba ở nhà, đại ma vương ba ba cũng thường xuyên gọi điện thoại cho bọn nó, hoặc là ở trong cái rương kì quái gặp bọn nó. Tuy hai hài tử còn nhưng phi thường thông minh, bắt đầu nghi ngờ!

      Sắc mặt Chu Tình lập tức trở nên tái nhợt, đáy mắt lên tia bi thương nồng đậm. Hai hài tử còn quá , y căn bản có biện pháp giải thích với bọn nó, đại ma vương ba ba của bọn nó cần bọn nó nữa, tại kết hôn với người phụ nữ khác, còn có tân cục cưng. Y chỉ có thể tiếp tục dối lừa bọn nó, y muốn chờ bọn nó lớn hơn chút, ít nhất chờ khi học đến sơ trung, y mới chân tướng tình cho bọn nó nghe.

      “Đại ma vương ba ba có chuyện rất trọng yếu phải làm, chờ xong việc đến thăm chúng ta!” Chu Tình miễn cưỡng nở nụ cời, lừa gạt hai con trai.

      “Kia muốn bao lâu a! Con rất nhớ đại ma vương ba ba!”

      “Con cũng vậy, con cũng nhớ đại ma vương ba ba! Rốt cuộc đại ma vương ba ba ở đâu? Mẹ, người mau gọi điện cho đại ma vương ba ba sớm xong việc chút rồi đến thăm chúng ta, bằng chúng con tức giận để ý đến ba ba nữa!” Hai hài tử biết đến thống khổ của thiếu niên, tiếp tục truy vấn.

      “Hảo!” Chu Tình gật đầu, tâm lại đau, xoay người vụng trộm xoa khóe mắt, mới quay lại mỉm cười với hai hài tử, “Hai bảo bối, bị muộn rồi, chúng con nhanh rửa mặt !”

      Sau khi Chu Tình giúp hai hài tử rửa mặt xong, vội vàng làm bữa sáng cho bọn nó, vừa ăn xong xe buýt nhà trẻ liền đến đón. Hai tiểu gia khỏa giống ngày thường tới tới lui lui, rồi giả bộ đau bụng muốn nhà trẻ, Chu Tình tả dỗ hữu dỗ, bọn nó mới miễn cưỡng đáp ứng lên xe.

      Chờ tiễn bước hai hài tử xong, Chu Tình mới nhàng thở ra. Hai hài tử này rắc rối, mỗi ngày đưa bọn nó đến nhà trẻ đều phải lại dỗ lại lừa, mệt chết người!

      Chu Tình cúi đầu nhìn thời gian, nên làm quán cà phê. Y vội vàng dọn dẹp phòng, rồi mới chạy đến quán. Quán cà phê cách nhà Chu Tình cũng xa, chỉ cách có hai khu phố, rất nhanh y liền đến nơi.

      Lúc đến nơi cửa mở, Chu Tình giơ lên khóe môi, hôm nay Huệ di đến sớm, ngày thường đều luôn là y tới trước mở cửa.

      “Huệ di, sớm an!” Chu Tình đẩy cửa vào, chuông gió treo ở cửa lập tức vang lên.

      “Tiểu Tình, sớm an!” Bà chủ lau bàn ngẩng đầu cười .

      “Huệ di hôm nay đến sớm!” Chu Tình qua, giúp bà chủ lau bàn. Quán cà phê rất chỉ có hai người là y với bà chủ.

      “Gần đây có chút béo, nếu dậy sớm vận động, biến thành trư!” Huệ di cười ha ha. Huệ di phi thường sáng sủa, tuy qua 40 tuổi, nhưng vẫn hoạt bát giống như thiếu nữ.

      “Sao như vậy được! Thân hình của Huệ di thon thả xinh đẹp, còn cách trư đoạn rất xa!” Chu Tình lắc đầu cười yếu ớt.

      “Nếu tôi xinh đẹp như vậy, vì sao người ta muốn lấy thân báo đáp, mà cậu lại chịu?” Huệ di dựa vào bờ vai của Chu Tình, đáng thương hề hề ai oán .

      “Huệ di, cần giỡn như vậy!” Chu Tình liền xấu hổ đỏ mặt, Huệ di luôn có chuyện gì làm là lại trêu đùa y.

      “Trờ ạ! Cậu lại đỏ mặt, cậu thực dễ đỏ mặt nha! Làm cho tôi nhớ tới lần đầu tiên gặp cậu. Khi đó cậu cũng như thế này, dễ đỏ mặt, là đáng muốn chết!” Huệ di gợi lên khóe môi, thân thủ nhéo mặt Chu Tình.

      “Khi đó cảm ơn Huệ di!” Chu Tình lập tức chân thành cảm tạ, mỗi lần nhớ tới lúc đó, y đều vô cùng cảm kích nữ nhân trước mặt này. Huệ di chính là ân nhân suốt đời này của y, lúc ấy nếu có Huệ di hảo tâm thuê y, chỉ sợ y cùng hai cục cưng sớm chết đói đầu đường.

      Huệ di đối với y rất tốt, nàng chưa bao giờ hỏi quá khứ của y, cũng hỏi vì sao y lại mang theo hai hài tử lưu lạc đến nơi này, chỉ biết tận lực giúp y. Còn nhớ lúc mới bắt đầu làm việc, bởi vì nhát gan thẹn thùng của y, nên thường xuyên làm lỗi, những đắc tội với khách hàng mà còn đưa sai những thứ khách hàng gọi, nhưng Huệ di chưa từng mắng y, ngược lại còn thường xuyên an ủi y, cổ vũ y, với y chờ quen rồi tốt thôi. Y biết nếu là người chủ bình thường, gặp người ngu ngốc như y sớm cho y thôi việc. Huệ di trừ bỏ thuê y làm việc, còn giới thiệu cho y giao báo và sữa với bằng hữu nàng, giúp y có đủ tiền nuôi sống hai hài tử. Ân huệ mà Huệ di cho y, cả đời này chắc y cũng thể nào trả hết.

      Tuy cuộc sống tại rất khổ, nhưng lại phi thường phong phú, đây là lần đầu tiên y nếm thử cuộc sống tự lập khoái hoạt như thế này, biết được nguyên lai mình cũng có thể dựa vào đôi tay này để nuôi sống bản thân cùng hai đứa , hề giống phế vật chút nào. Tuy vì sợ mọi người phát mình là song tính nhân, cuộc sống của y vẫn như cũ rất cẩn thận, nhưng bây giờ y còn là Chu Tình trước kia nhát gan vô năng, yếu đuối vô dụng, y chậm rãi thay đổi!

    5. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      [LT2] Chương 6.1
      Chương 6.1:

      Bởi vì trấn nằm trong núi, thời tiết luôn thay đổi, giữa trưa còn thực sáng sủa, nhưng đến lúc chạng vạng lại đột nhiên mây đen dày đặc, hạ nổi mưa rào có sấm chớp, nên quán cà phê có sinh ý nào.

      Huệ di nhàm chán dựa vào quầy, ngáp dài cái, đối với Chu Tình kêu lên: “Tiểu Tình, cần quét dọn, mưa to như thế, tạm thời có khách, lại đây nghỉ ngơi chút !”

      sao, chỉ còn vài cái bàn là xong rồi!” Chu Tình mỉm cười đáp.

      Huệ di giơ lên khóe môi, hảo hài tử đáng ! Nàng đứng dậy ra khỏi quầy, đến bên người Chu Tình rồi đưa cho y phong thư.

      “Tiểu Tình, đây là tiền lương tháng này của cậu!”

      “Nhưng tháng này còn chưa đến mà!” Chu Tình tiếp nhận phong thư, sửng sốt chút.

      quan hệ, dù sao sớm muộn gì cũng phải phát! Tiền thuê nhà của cậu phải thanh toán trong ngày mai sao?” Huệ di mỉm cười .

      “Huệ di, cảm ơn!” Chu Tình chân thành cảm tạ, y biết phải lời cảm tạ gì với Huệ di mới tốt, Huệ di biết cuộc sống mình nuôi hai hài tử của y rất khó khăn, thường xuyên phát lương trước tháng cho y, tận lực tiếp tế về mặt kinh tế.

      “Sao nhiều như vậy? Huệ di, nhiều lắm, tôi thể nhận!” Chu Tình mở phong thư, lập tức kinh ngạc kêu lên, rồi trả lại cho Huệ di.

      “Đừng khách khí, nhiều thế này là tôi muốn cho Hùng cùng Vô Địch, cậu mua cho bọn nhiều đồ ăn ngon chút!” Huệ di đặt lại tiền vào tay Chu Tình, ôn nhu cười .

      được, điều này sao có thể! Huệ di, cảm ơn, nhưng tôi thể nhận!” Chu Tình lắc đầu, gần đây sinh ý của quán được tốt, tiền thuê quán lại sắp trả, Huệ di cũng gặp khó khăn.

      “Tiểu Tình, nếu cậu nhận, tôi tức giận! Nếu cậu cần tiền của tôi, tức là khinh thường tôi, tôi tức giận mà khai trừ cậu!” Huệ di uy hiếp , đứa này cố chấp.

      “Huệ di!” Chu Tình khó xử nhìn Huệ di, Huệ di lại bắt buộc y.

      “Nghe lời, mau lấy !” Biểu tình của Huệ di phi thường kiên trì.

      “Cảm ơn Huệ di! Nhiều tiền thế này coi như là tôi mượn, sau này nhất định trả lại!” Chu Tình đành phải bất đắc dĩ nhận lấy, y nhất định phải hảo hảo báo đáp ân tình của Huệ di.

      “Tùy cậu!” Huệ di trợn mắt, nàng chưa từng gặp qua người nào cố chấp như y.

      “Huệ di, cảm ơn!” Chu Tình lại chân thành cảm tạ, y quá may mắn, gặp được người chủ tốt như Huệ di.

      “Tiểu Tình, cậu xem dưới mắt lại có thâm quầng, có phải lại đêm ngủ làm búp bê vải hay ? Tôi biết cậu mình nuôi hai hài tử rất vất vả, nhưng cậu cũng cần liều mạng như vậy, phải hảo hảo chiếu cố mình!” Huệ di phát dưới mắt Chu Tình có vòng thâm đen khỏi thấy choáng váng, rồi lại thở dài. Đứa này làm người ta lo lắng! Chu Tình vì muốn kiếm tiền, giúp tiệm đồ chơi gần đó làm búp bê vải, để đẩy nhanh tốc độ còn thường xuyên ngủ liên tục mấy đêm.

      “Tôi biết! Huệ di cần lo lắng?” Chu Tình ngượng ngùng mỉm cười lắc đầu. Kì mấy hôm trước y làm xong búp bê vải rồi giao , chỉ là do Hùng cùng Vô Địch bạn học Tiểu Mập của bọn nó có ba là tác gia, thường viết chuyện xưa đồng thoại cho Tiểu Mập, nên hai hài tử thực hâm mộ Tiểu Mập, muốn y cũng viết chuyện xưa đồng thoại cho bọn nó. Y lại muốn làm bọn thất vọng, chỉ có thể thức đêm viết đồng thoại.

      “Tiểu Tình, cậu vừa phải làm cha vừa phải làm mẹ, cũng phải cách hay, cậu cũng nên vì mình mà lo lắng!” Huệ di lắc đầu thở dài, nghiêm túc .

      “Có ý gì?” Chu Tình mê hoặc nhìn nàng.

      ngu ngốc! Ý của tôi là cậu nên tìm mẹ cho hai hài tử! Có nữ nhân bên cạnh, bọn mới có người chiếu cố, cậu cũng có người bồi!” Huệ di cười .

      “Điều này tôi còn chưa nghĩ tới, tôi cảm thấy tại mình nuôi hai hài tử cũng rất tốt!” Chu Tình cười gượng tiếng, trong lòng thầm than: Huệ di biết bọn có mẹ, bọn nó chỉ thiếu ba ba! Bất quá y nhất định có thể làm người ba tốt, tại y cố gắng làm như thế nào để trở thành mẫu thân tốt, phụ thân tốt!

      “Tiểu Tình, cậu hãy nghe tôi , tuy tôi biết trước kia xảy ra chuyện gì, sao tuổi cậu còn như vậy mà có hai hài tử, nhưng con đường nhân sinh của cậu vẫn còn rất dài, hẳn cậu thấy. Cái gọi là thiên nhai nơi nào mà có cỏ thơm làm gì phải đơn phương mến đóa hoa, hảo nương đời này cũng hiếm có!” Lời của Huệ di thấm thía khuyên nhủ, nàng đoán Chu Tình bị tình làm tổn thương, bị nữ nhân vứt bỏ. Nhưng nàng biết Chu Tình là bị tình làm tổn thương, bất quá người vứt bỏ y phải là nữ nhân, mà là nam nhân.

      “Tôi biết!” Chu Tình gật đầu, trong mắt nhanh chóng lên tia u quang. Huệ di rất có đạo lí, nhưng cả đời này chắc y có khả năng thích người khác, y rất cố chấp, thích ai rồi tuyệt đối thay đổi. Cho dù Trịnh Quân cần y, cưới người khác, cùng nữ nhân khác sinh nhi dục tử, nhưng y vẫn như cũ có cách nào quên .

      “Biết là tốt rồi, cậu mau nhanh tìm tốt rồi bắt đầu lại lần nữa!” Huệ di vỗ vai y cười , trong lúc vô ý quay đầu nhìn về phía ngoài cửa, trước mắt lập tức sáng ngời, “Mẹ mới của bọn đến đây!”

      “Huệ di gì vậy?” Chu Tình nhíu mày.

      Huệ di trả lời y, đôi mắt ám muội nhìn ngoài cửa, rất nhanh chuông cửa liền vang lên, nữ sinh che ô từ bên ngoài vào, nữ sinh cột tóc đuôi ngựa, bộ dáng rất đáng , coi như là loại hình được nam sinh hoan nghênh.

      “Huệ di, Chu đại ca, các ngươi hảo!” Nữ sinh thu ô, tươi cười đầy mặt .

      “Em thấy trời mưa, nên đến đây đưa ô cho Chu đại ca!” Nhị nha đầu đưa ô cho Chu Tình, đôi mắt trong veo như nước thẳng tắp nhìn y, trong mắt khó nhìn ra mộ ý với Chu Tình.

      Chuyện Nhị nha đầu thích Chu Tình ở trấn này sớm còn là bí mật, nàng là con của tiệm tạm hóa phía trước, lần đầu tiên gặp Chu Tình nàng liền thích nam hài ôn nhu lương thiện này, chút ngại chuyện y có hai hài tử. Mấy tháng nay, Nhị nha đầu cũng thường xuyên đến quán cà phê tìm Chu Tình, đối với y hỏi han ân cần, còn mua này nọ cho Hùng cùng Vô Địch, bất quá hai hài tử chưa bao giờ để ý đến nàng.

      “Lý tiểu thư, cảm ơn !” Chu Tình do dự chút, mới nhận chiếc ô, mặt nổi lên tầng đỏ ửng. Nhị nha đầu thích y, y biết, nhưng y có cách nào tiếp nhận tình cảm của nàng. Trước kia đến chuyện trong lòng y chỉ có mình Trịnh Quân, còn có thân thể y thể có kết quả gì với Nhị nha đầu, nhưng y lại thể trực tiếp cự tuyệt nương nhà người ta.

      “Chu đại ca, phải em rồi sao? Gọi em là Nhị nha đầu được rồi, đừng tả cái Lý tiểu thư, hữu cái Lý tiểu thư, nghe được tự nhiên!” Nhị nha đầu gắt giọng, đôi thủy mâu tình ý triền miên.

      “Thực xin lỗi!” Chu Tình vội vàng xin lỗi, xấu hổ vô cùng. Tuy trải qua mấy tháng tôi luyện, tính cách của y sáng sủa hơn rất nhiều, nhưng phương diện tình cảm vẫn như cũ thực ngượng ngùng.

      Thấy thế, trong lòng Huệ di đứng bên cạnh bất đắc dĩ trợn mắt. Đứa này quá khoa trương , so với tiểu nương còn dễ thẹn thùng, cứ như vậy y sao có thể nở hoa kết quả với Nhị nha đầu a!

      “Tiểu Tình, xem trời mưa thế này chắc đến tối cũng chưa ngừng, hôm nay lại có khách, cậu tan ca sớm !” Huệ di mở miệng cười .

      Chu Tình kinh ngạc nhìn Huệ di, Huệ di muốn làm gì sao? Nàng biết ý tứ của Nhị nha đầu đối với mình, sao còn làm như vậy…

      “Cảm ơn Huệ di, chúng ta trước, tái kiến!” Chu Tình vừa định mở miệng, nhưng lại bị Nhị nha đầu giành trước, “Chu đại ca, chúng ta nhanh lên! Vô Địch cùng Hùng cũng sắp tan học, chúng ta mau đến đón bọn nó!” Nhị nha đầu nhiệt tình kéo tay Chu Tình, cao hứng tha y ra khỏi quán cà phê, hoàn toàn cho y có cơ hội cự tuyệt.

      “Tái kiến! Tiểu Tình, nhớ kĩ hảo hảo nắm chắc cơ hội!” Huệ di xua tay kêu lên, vẻ mặt đầy ý cười.

      Nghe vậy Chu Tình mắc cỡ muốn chết, mà Nhị nha đầu lại vui vẻ gợi lên khóe môi, thẹn thùng ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt của Chu Tình, làm Chu Tình càng thêm ngượng ngùng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :