1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Luyến Tình 2 - Ô Mông Tiểu Yến (song tính- Cao H)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 2.2:

      Chu Tình cố gắng khóc, nhưng bởi thanh khàn khàn quái dị nên vẫn bị Trịnh Quân phát , “Tiểu bạch thỏ, ngươi xảy ra chuyện gì? Ngươi có phải khóc hay ?”

      có, ta có khóc!” Chu Tình muốn cho Trịnh Quân biết. chính mình lại vô dụng ngồi khóc.

      “Gạt người! Thanh của ngươi khàn thành như vậy khóc mới là lạ! Co phải nhớ lão công nên khóc hay ?” Trịnh Quân cười mỉa .

      , có, ta mới nhớ tới ngươi rồi khóc mỗi ngày, ngươi bớt tự kỉ !” Chu Tình nhanh chóng phủ nhận, nếu để Trịnh Quân biết mình mỗi ngày đều vì nhớ mà khóc đến sưng cả mắt, cái tên trứng thối kia cười chết.

      “A! Nguyên lai mỗi ngày tiểu bạch thỏ đều nhớ ta rồi khóc a! đúng là ngờ nguyên lai ngươi ta như thế! Ha ha ha!” Nam nhân đắc ý cười ha ha.

      “Ta có, ngươi bậy!” Chu Tình xấu hổ đỏ bừng mặt, mình bổn a! Thế nhưng lại lỡ miệng, biết tên tự đại kia giễu cợt y trong bao lâu.

      “Tiểu bạch thỏ, cần ngượng ngùng! Ta là lão công của ngươi, ngươi nhớ ta là chuyện đương nhiên, ta cũng rất nhớ ngươi a!” Nam nhân cười xấu xa , thanh khàn khàn che giấu tia vui sướng.

      “Gạt người! nếu ngươi nhớ ta, vì sao lâu như vậy mới gọi điện!” Chu Tình nhu chiếp , trong thanh tràn đầy bất mãn cùng ủy khuất.

      “Nguyên lai tiểu bạch thỏ sợ lão công vắng vẻ ngươi! oan uổng a! Ngươi muốn trách phải trách huấn luyện viên của chúng ta, mấy hôm nay chúng ta đều phải quân huấn, lão biến thái kia tịch thu điện thoại của chúng ta, ta căn bản có biện pháp liên hệ với ngươi. Đêm nay, ta phải chạy vài dặm sơn đạo, mới tìm được điện thoại gọi cho ngươi.” Nam nhân thẳng hô oan uổng.

      vậy chăng? Cái gì sơn đạo? tại ngươi tột cùng ở nơi nào?” Nghe vậy, Chu Tình lắp bắp kinh hãi, lo lắng hỏi. Bất quá biết nam nhân phải vì có người tình mới mà cần y, y cuối cùng mới thở phào nhõm, buông xuống tảng đá nặng treo trong lòng.


      “Ta lừa ngươi làm gì! tại chúng ta ở trong khe suối ngay cả con chim cũng ị mà nhận quân huấn, ta sắp điên rồi!” Nam nhân bụng mật vàng có chỗ tố, nếu sớm biết tới loại địa phương này nhận quân huấn căn bản có ý niệm học ở cái trường Đại học Quân chó má ấy.

      “Sao thảm như vậy? Ngươi ở đó có việc gì ?” Nghe được người ở bên ngoài chịu khổ, Chu Tình nhịn được lại muốn khóc.

      “Sao có chuyện gì! Ban ngày huấn luyện còn khỏe re, nhưng tới lúc tối, ta nhớ ngươi muốn chết. Mới nghĩ đến đại muội muội cùng tiểu muội muội của ngươi, tiểu đệ đệ của ta liền cứng rắn sắp tạc, ngươi biết đâu cả đêm ta phải làm vài lần súng lục, ngày qua ngày còn là người nữa.” Nam nhân tình sắc thanh nên lời hạ lưu.

      Chu Tình nghe được mắc cỡ muốn chết, ngượng ngùng mắng: “Hạ lưu!” Kỳ thực y cũng rất nhớ cái kia của nam nhân.

      “Tưởng chính mình lão bà tự an ủi, sao lại là hạ lưu! Lại tiếp, tiểu tao thỏ ngươi, thời điểm ta ở nhà ngươi có thông đồng với dã nam nhân , để nam nhân khác làm tao muội muội của ngươi?” Thanh của Trịnh Quân vừa chuyển, nghiêm khắc hỏi. Tuy rằng biết Chu Tình mặc trinh tiết khố căn bản có khả năng làm loại chuyện này, nhưng nam nhân chính là loại sinh vật đa nghi đố, cả ngày việc gì làm liền thích hoài nghi lão bà của mình có hay ở sau lưng mình trộm qua lại với nam nhân khác.

      “Ngươi nhàm chán! Sao lại hỏi vấn đề này!” Chu Tình bất đắc dĩ trợn mắt, y đối với tố chất thần kinh của nam nhân thể chống đỡ nỗi.

      “Mau thành trả lời cho ta! Rốt cuộc có hay ?” Nam nhân hung ác chất vấn. Bởi vì mẫu thân quan hệ, đối với phương diện này cố chấp đến đáng sợ, cũng có chút điểm thần kinh.

      “Ta có! Rốt cuộc muốn ta bao nhiêu lần ngươi mới tin?” Chu Tình có biện pháp với .

      “Ta tin! Ta muốn kiểm tra!” Nam nhân tà ác .




      Chương 2.3

      “Ngươi muốn kiểm tra?” Chu Tình ngượng ngùng kêu lên, “Ta, chúng ta cách xa như vậy, ngươi sao… kiểm tra được?”

      “Ta tự có biện pháp! Ngươi mau chụp vài tấm ảnh rồi gửi ta!” Nam nhân tà ác ra lệnh, thích điểm này của tiểu bạch thỏ, vô luận làm ít nhiều thứ, cho dù có bao nhiêu dâm đãng, y vẫn đơn thuần thẹ thùng giống xử nữ, nghĩ đến giờ phút này, bộ dáng xấu hổ quẫn bách của y đủ làm cho nửa người dưới của trở nên hưng phấn.

      cần! Hảo xấu hổ!” Chu Tình lắc đầu, sao y có thể làm ra loại chuyện xấu hổ này chứ.

      “Nhanh chút, đừng làm tốn thời gian! Nếu ngươi nghe theo, liền đại biểu ngươi chột dạ, khẳng định làm chuyện có lỗi với ta.” Nam nhân nghiêm khắc ra lệnh, mấy ngày nay nhìn thấy thân thể thần bí mê người của tiểu bạch thỏ, nhanh nghẹn chết.

      “Ta biết! Ta chụp!” Chu Tình hiểu tính cách của nam nhân, nếu nghe theo, nhất định miên man suy nghĩ.

      Chu Tình đỏ bừng mặt, ngượng ngùng chụp hai tấm ảnh gửi qua. Trịnh Quân vừa xem ảnh chụp di động, thiếu chút nữa đương trường phun máu mũi. Nhà cái kia phong tao tiểu tinh, mặc chiếc váy ngủ màu tím rộng rãi mà mua, trinh tiết khó màu đên cùng trinh tiết y ở bên trong như như , gợi cảm chết.

      Này đại sắc lang Trịnh Quân muốn cấm dục nhiều ngày, nhìn thấy bộ dáng mê người của Chu Tình sao nhịn được, phía dưới lập tức đứng lên. thô suyễn khí, vội vàng đưa ra mệnh lệnh truyền vào điện thoại: “Tiểu bạch thỏ, ngươi nhanh chút cởi sạch rồi chụp mấy tấm ảnh tự an ủi gửi qua đây.”

      Luôn luôn ngại ngùng thẹn thùng, Chu Tình đương nhiên kiên quyết cự tuyệt: “Ta muốn!”

      “Tiểu tao thỏ, đừng làm kiêu! Động tác nhanh chút, ta là trộm chạy tới, thời gian có hạn, lập tức phải trở về!” Nam nhân kiên nhẫn thúc giục, cùng vài tên đồng học trộm chạy đến đây, bọn họ giao ước quay về trước giờ kiểm tra, vài người khác nhậu nhẹt trong quán rượu ! Còn mượn điện thoại của lão bản quán rượu, trốn trong toilet vụng trộm gọi điện thoại cho Chu Tình.

      “Nhưng là…”

      có nhưng là! Ngươi có biết vì sao ta lại gọi điện thoại cho ngươi sau vài giờ mới chạy tới đây? nguyện vọng nhoraays của lão công mà ngươi làm được, ngươi còn kêu là lão bà làm gì! Nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời, sau này ta gọi điện cho ngươi nữa!” Nam nhân tà ác uy hiếp, biết chiêu này nhất định dùng được.

      Quả nhiên Chu Tình lập tức đáp ứng, “Được! Cái gì ta cũng nghe lời ngươi, ngươi trăm ngàn lần đừng gọi điện cho ta.” Y muốn nam nhân để ý mình, vì nam nhân chuyện gì y cũng đều nguyện ý làm.

      “Đây mới là lão bà ngoan của ta! Nhớ tư thế phải liêu nhân chút, sau này ta còn phải nhờ vào mấy tấm ảnh của ngươi để thủ dâm đấy!” Nam nhân lập tức lộ ra nụ cười cao hứng, tà ác dặn dò.

      “Vậy ngươi… Ngươi trước mở trinh tiết khô ra !” Chu Tình thẹn thùng .

      Nam nhân lập tức lấy ra vòng cổ bạch kim hình con hổ cổ xuống. Vòng cổ hình con hổ này chính là chìa khóa mở trinh tiết khố cùng trinh tiết y, có nó vô luận cách bao xa, đều có thể mở ra trinh tiết khố và trinh tiết y người Chu Tình.

      Phát hình cụ người mình thế nhưng thần kì mở ra, Chu Tình chấn động, trợn mắt há mồm nhìn chúng nó, hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, thẹn thùng cởi trinh tiết khố cùng trinh tiết y ra rồi chụp mấy bức ảnh lõa thể của mình gửi qua Trịnh Quân.

      “Tiểu tao thỏ, lỗ tai ngươi bị điếc à? Ta là ngươi chụp mấy tấm tự an ủi rồi gửi qua đây, chứ phải là hình lõa thể của ngươi!” Nam nhân bất mãn mắng, tuy Chu Tình lõa thể siêu mê người, nhưng càng thích nhìn bộ dáng động dục của y.

      “Ta… Ta !” Chu Tình cảm thấy thẹn đến độ muốn khóc.

      “Gạt người! Trước kia phải ta dạy cho ngươi phải làm gì sao? Ta nhớ lúc ấy, tiểu tao hóa nhà ngươi thích muốn chết!”

      “Ta…” Chu Tình vẫn là làm được.

      “Ngươi lại ấp a ấp úng, nếu chịu nghe lời, ta liền cho đồng học xem mấy bức ảnh lõa thể của ngươi, để cho bọn họ thấy lão bà của ta có bao nhiêu tao!”

      cần! Ta, ta làm!” Chu Tình cuối cùng nhịn được khóc lóc, này đại phôi đản chỉ biết uy hiếp y.

    2. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      [LT2] Chương 2.4
      Chương 2.4

      Warn: phải H nhưng vẫn phải cảnh báo

      “Ngươi này chỉ tao thỏ là cái đồ đê tiện, rượu mời uống mà muốn uống rượu phạt!” Nam nhân khinh thường hừ lạnh, trong lòng kích động muốn chết, hảo chờ mong bộ dạng tự an ủi của tiểu bạch thỏ.

      Chu Tình đáng thương nức nở, bên để điện thoại đối diện với mình, bên thẹn thùng vuốt ve thân thể. Thân thể đói khát lâu cuả y, lập tức trở nên run run hưng phấn, khủng bố khô nóng cùng tao ngứa lại đánh úp, sắp đem y cắn nuốt.

      “Ân a… Ân… Ngô ân…” Rất nhanh Chu Tình liền vứt bỏ tâm lí thẹn thùng, bắt đầu lớn mật tự an ủi. Y dùng lực xoa nắn vú của mình, lấy điện thoại chụp đủ loại tư thế, đồng thời đặt cái gối giữa hai chân, dâm đãng ma sát hai tiểu huyệt trống .

      đến Trịnh Quân ở đầu dây bên kia, khi thấy đông cung đồ hương diễm trong điện thoại, liền miệng khô lưỡi nóng, mãnh liệt nuốt nước miếng. Hận thể lập tức quay về nhà, áp Chu Tình dưới thân mà điên cuồng thao trận, làm y khóc cha gọi mẹ.

      Tên dâm ma Trịnh Quân này tuy ở bên người Chu Tình, nhưng lại có biện pháp đùa bỡn y: “Tiểu tao hóa, ngươi ngoạn hai muội muội như thế, có thể thỏa mãn sao? Trực tiếp tiến vào chủ đề, ra phòng bếp tìm hai trái dưa chuột cắm vào an ủi chúng nó.”

      Vừa vặn trong phòng ngủ có dưa chuột mà ban sáng Chu Tình chưa ăn xong, Chu Tình muốn hóa thành dâm thú hề nghĩ ngợi lập tức cầm tới tay, sau đó cắm hai trái dưa chuột vào trong hai mật khách sớm chảy ra dâm thủy, “A!!”

      Loại cảm giác phong phú lâu chưa được trải nghiệm này làm Chu Tình phát ra từng đợt rên rỉ hưng phấn, y cài chế độ chụp ảnh tự động cho điện thoại rồi để nó đối diện với mình, sau đó mới cầm hai trái dưa chuột bắt đầu trừu sáp, đại lượng dâm thủy theo vỏ ngoài màu xanh chảy ra ngoài, nhiễm ướt sàn đan màu đỏ trông dâm mỹ vô cùng.

      “A a… Ngô ha… A ân… Ngô ân…” Hạnh mâu của Chu Tình hàm xuân, khuôn mặt đỏ bừng, đôi môi hé mở, thân thể đầy đặn tựa bạch xà ở giường màu đỏ dâm loạn vặn vẹo, hai tay kiều tuyết trắng mềm mại dùng sức đong đưa hai trái dưa chuột ở bên trong, làm cho chúng nó lấy lòng chính mình, làm cho mình đạt được khoái hoạt.

      Nhìn tấm ảnh tự an ủi dâm uế hạ lưu của Chu Tình, Trịnh Quân huyết mạch bí trướng, máu toàn thân nhắm thẳng hạ phúc, tiểu huynh đệ trong quần lót cứng rắn sắp tạc. Trịnh Quân cởi quần, nhìn ảnh Chu Tình mị tự an ủi, tay rảnh tay an ủi tiểu đệ đệ.

      Hai vợ chồng Trịnh Quân cùng Chu Tình cứ dâm uế như vậy ở cách xa vạn dặm, ôm tưởng niệm đối với đối phương, đồng thời điên cuồng tự an ủi, cùng nhau biểu đạt ái niệm của mình với đối phương…

      # # # # # # # # #

      Hôm sau, trời vừa sáng Chu Tình liền tỉnh dậy, giống lúc trước tử khí mù mịt, hôm nay vẻ mặt Chu Tình đầy ý cười, cao hứng hát ca. Chu Tình hội vui vẻ như thế là đương nhiên, vẫn tra tấn y tình dục cuối cùng cũng được giải quyết, trọng yếu nhất là Trịnh Quân liên lạc với y, nghe được thanh của .

      Nghĩ tới Trịnh Quân, Chu Tình khỏi đỏ mặt. Siêu cấp sắc ma kia, tối qua ép buộc y đủ điều, chỉ bảo y chụp ảnh tự an ủi, mà còn lệnh y cười thân con lợn màu hồng để làm tình, sau đó lại bảo y khuấy động hai trái dưa chuột trong cơ thể, còn phải ghi trăm câu y thương rồi gửi qua. Nếu phải thời gian có hạn, đồng học của ở bên ngoài thúc giục, biết đại sắc ma này làm gì ép buộc y nữa!

      Tuy rằng bị Trịnh Quân bắt buộc làm đống chuyện dâm loạn, bất quá trong lòng Chu Tình thất rất ngọt ngào, Trịnh Quân mua điện thoại của lão bản quán rượu, sau này cứ vài ngày vụng trộm gọi điện cho y.

      lúc Chu Tình tràn đầy vui sướng, ánh mắt cười loan loan, bỗng nhiên chuông cửa vang lên. Chu Tình nhanh chóng chạy ra mở cửa, vừa nhìn thấy người ở bên ngoài, lập tức cao hứng kêu to: “ Hùng, Vô Địch!”

      “Mẹ!” Song bào thai hơn tuổi, có thể , bọn nó vừa nhìn thấy mẹ mà chúng nhất, lập tức ngốc chạy lên ôm chầm lấy Chu Tình.

      “Hai bảo bối của mẹ, các con trở về! Mẹ nhớ các con muốn chết!” Chu Tình xoay người ôm lấy hai đứa con trai, cao hứng chảy nước mắt.

      “Mẹ, chúng con cũng nhớ người!” Song bào thai phủng trụ mặt Chu Tình, đều tự giác ở mặt y hôn cái.

      “Trước công chúng, mạt mắt lau lệ giống bộ dáng gì!” tiếng rống giận lạnh như băng đánh gãy vui sướng của mẫu tử gặp lại, khí lập tức trở nên đầy áp lực.

      “Mẹ, người cũng tới đây!” Chu Tình ngẩng đầu liền thấy, lúc này mới chú ý mẫu thân cũng đến, lập tức sợ hãi giọng kêu lên.

      Chu Nhã khinh thường hừ lạnh tiếng, kiên nhẫn giải thích: “Vệ Nhật Thanh có việc họp ở châu Âu, cho nên ta mang song bào thai trở về!”

      “Nga!” Tuy rằng chính mình cũng là mẫu thân người khác, nhưng Chu Tình đối với mẫu thân Chu Nhã vẫn như cũ thập phần sợ hãi, quan hệ mẫu tử của hai người vẫn giống như trước chút chuyển biến tốt nào.

      [LT2] Chương 2.5
      Chương 2.5

      “Lão Trương, ông dẫn hai tiểu thiếu gia tới khu vui chơi ở phụ cận trong chốc lát!” Chu Nhã lạnh lùng nhìn Chu Tình, hơi nhăn lại mày liễu, bỗng nhiên mở miệng ra lệnh đối với lái xe bên cạnh.

      “Là, chủ tịch!” Trương lái xe lập tức ôm lấy Trịnh Vô Đich cùng Trịnh Hùng chuẩn bị rời .

      Chu Tình khó hiểu nhìn mẫu thân, hiểu vì sao mẫu thân lại làm như vậy, bọn vừa mới về nhà, sao lại cho người mang bọn . Y vừa muốn mở miệng hơi Chu Nhã, Chu Nhã giành trước mở miệng: “Ta có lời muốn với ngươi!”

      Trong lòng Chu Tình đầy bụng nghi hoặc, trong mắt lên chút sợ hãi, mẫu thân muốn gì với y? Biểu tình của mẫu thân là khủng khiếp. Tuy rằng trong lòng thực sợ hãi, nhưng sau khi lời tạm biệt với song bào thai, Chu Tình liền cung kính thỉnh mẫu thân vào nhà.

      “Mẹ, thỉnh dùng trà!” Chu Tình đặt xuống chén trà Bích Xuân tốt nhất đưa cho mẫu thân, nhưng nghĩ tới sau khi Chu Nhã tiếp nhận chén trà lập tức hất lên người y.

      “Mẹ!” Chu Tình kinh ngạc nhìn mẫu thân, cánh tay tuyết trắng bóng loáng bị nước trà nóng hổi làm đỏ bừng, rất nhanh liền nổi lên bọt nước.

      “Đừng gọi ta là mẹ! Ngươi xứng là con của Chu Nhã ta!” Chu Nhã lạnh như băng trừng y, biểu tình đáng sợ tựa như ác quỷ địa ngục.

      Chu Tình khổ sở rơi nước mắt, đây là xảy ra chuyện gì? Y biết nàng thích y, nhưng từ sau khi kết hôn với Trịnh Quân, nàng phải còn chán ghét y sao?

      “Lại khóc! Phế vật!” Chu Nhã thấy Chu Tình khóc, có chút đau lòng hay áy náy nào, ngược lại đứng lên hung hăng cho Chu Tình bạt tai.

    3. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      [LT2] Chương 2.6
      Chương 2.6:

      Khuôn mặt xinh đẹp của Chu Tình lập tức ra năm ngón tay khủng bố, thũng đắc giống như cái bánh bao. Chu Tình ô mặt, vẻ mặt đầy nước mắt, biết mình làm gì để mẫu thân tức giận.

      “Ngươi xem ngươi tại là cái bộ dáng gì?” Chu Nhã nhìn Chu Tình thân mê người gợi cảm váy, còn trang điểm, khuôn mặt luôn chút thay đổi lần đầu tiên xuất phẫn nộ.

      “Có ý tứ gì?” Chu Tình cúi đầu nhìn mình, có địa phương nào đúng, bộ váy này được Trịnh Quân mua sau Tết Đoan Ngọ, nhờ người từ nước Pháp chuyển về, y phi thường thích.

      “Ta dưỡng là con trai, phải nữ nhi!” Chu Tình thấp giọng giận dữ hét, thanh lạnh như hàn băng. Nàng thế nào cũng thể ngờ được, chỉ gần năm thấy, Chu Tình liền biến thành như bây giờ, cái hoàn toàn là tiểu nữ nhân.

      “Con, con là song tính nhân!” Lúc này, Chu Tình mới bừng tỉnh đại ngộ nguyên nhân mẫu thân tức giận, ngập ngừng nhắc nhở mẫu thân. Từ đến lớn, mẫu thân muốn nhìn thấy bất kì hành vi giống nữ hài tử nào của y, mà tại y lại mặc đồ giống nữ nhân, mẫu thân đương nhiên tức giận.

      “Song tính nhân phải nữ nhân! Ai cho ngươi mặc nữ trang? Nhất định là cái tên tiểu súc sinh Trịnh Quân kia!” Chu Nhã lãnh diễm ngọc dung bởi vì giận dữ trở nên càng thêm chói mắt động lòng người, tựa như hỏa phượng hoàng xinh đẹp, đẹp đến độ làm người ta nghẹt thở.

      Chu Tình lặng yên , tuy rằng y kết hôn với Trịnh Quân hơn năm, nhưng mẫu thân vẫn như cũ thích Trịnh Quân, rất ít đến nhà bọn họ, chỉ có phụ thân là thường xuyên tới.

      “Ta tưởng ngươi kết hôn hơn năm, hẳn là có điểm tiến bộ, nghĩ tới ngươi vẫn vô dụng như vậy! Thế nhưng để tên súc sinh Trịnh Quân bài bố, ngươi có chút chủ kiến hay , hoặc là cảm thấy thẹn tâm?” Chu Nhã phẫn nộ chất vấn, Vệ Nhật Thanh chết tiệt, con biến thành như vậy mà lại gì với nàng!

      “Mẹ, ta hiểu ngươi cái gì! Vì sao lại trách Trịnh Quân, có làm sai gì đâu!” Nghe mẫu thân nhục mạ Trịnh Quân, Chu Tình chút sợ hãi, lớn mật chống đối. Mẫu thân mắng y sao cũng được, dù sao y cũng quen, nhưng y cho phép nàng mắng Trịnh Quân, Trịnh Quân là trượng phu của y, là người y nhất, Trịnh Quân đối với y so với nàng là mẫu thân còn tốt hơn trăm lần.

      “Tốt! Ngươi dám vì Trịnh Quân tiểu súc sinh kia mà tranh luận với ta! Ngươi là hết thuốc chữa!” Chu Nhã nổi trận lôi đình, thân thủ cho Chu Tình cái bạt tai.

      Khóe miệng của Chu Tình bị đánh chảy ra máu, y ủy khuất nhìn Chu Nhã, lần đầu tiên trong lòng đối với mẫu thân này tràn ngập oán hận. Nàng cho tới bây giờ vẫn vậy, nếu y làm gì phải nàng liền đánh mắng, cho tới giờ còn cho y vẻ mặt ôn hòa.


      “Chu Tình, ta sao có thể dưỡng ra loại người vô dụng phế vật như ngươi! Ta thực hoài nghi ngươi có phải là do ta thân sinh hay !” Chu Nhã chỉ vào mũi Chu Tình, chửi ầm lên. Xem ra nàng phải hảo hảo quản lí Chu Tình, hy vọng hết thảy còn kịp.

      Chu Tình lời nào, trong lòng thầm nghĩ: Y cũng hoài nghi bọn họ có phải là thân mẫu tử hay , đời nào có người mẫu thân đối xử hung dữ như vậy với đứa con của mình, nàng phải nhìn y, chỉ là nàng khinh bỉ y, chưa từng đem y trở thành con thân sinh của nàng.

      Chu Nhã hít hơi sâu, cưỡng chế lửa giận, thanh lạnh lùng nghiêm túc : “Chu Tình, làm mẫu thân của ngươi, ta nuôi ngươi từ đến lớn, cho ngươi ăn cho ngươi mặc, ta muốn hoàn thành trách nhiệm làm cha mẹ ngươi. tại ngươi 19 tuổi, là người trưởng thành, còn khi kết hôn, sao là tự do của ngươi, ta có nghĩa vụ để xen vào!”

      Chu Tình cúi thấp đầu, mũi càng ngày càng toan, đáy mắt tràn ngập chua sót. Nguyên lai ở trong lòng mẫu thân, mình chỉ là cái trách nhiệm, ngươi cho tới bây giờ vốn có đem y làm đứa con trai của nàng mà đối đãi, đối với y chút tình cảm nào.

      Chu Nhã lần nữa ngồi lại sô pha, lãnh mặt tiếp tục : “Nhưng làm ngươi mẫu thân, ta thể nhìn ngươi sống như vậy, sao này thống khổ cả đời.”

      Chu Tình cảm thấy rối loạn, ngẩng đầu nhìn mẫu thân, mẫu thân gì thế? cái gì mà biết sống, cuộc sống tại xảy ra chuyện gì, y thấy rất khá a! Y có lão công, có con, y rất hạnh phúc.

      Nhìn hoang mang mặt Chu Tình, Chu Nhã cười lạnh: “Ngươi cảm thấy cuộc sống tại tốt lắm phải ? Ta cho ngươi biết, trắng ra tại ngươi chỉ là món đồ chơi đáng thương.”

      “…” Mẫu thân sao biết y suy nghĩ cái gì, lời này của nàng có nghĩa là gì? Biểu tình của Chu Tình càng thêm nghi hoặc.

      hiểu? đơn giản ngươi chính là búp bê của Trịnh Quân, ngươi có biết bình thường búp bê có kết cục gì ?” Chu Nhã cười lạnh hơn, thanh chút độ ấm, làm Chu Tình như bị đông lạnh run như cầy sấy.

      Chu Tình dù ngốc cũng biết búp bê là có ý gì, ta y khỏi hơi run. Làm búp bê khi bị chủ nhân ghét bỏ, chủ nhân chút lưu tình vứt bỏ, bị đặt trong rương vĩnh viễn nhìn thấy ánh mặt trời. Thảm hại hơn còn có thể bị chủ nhân phanh thây, tàn nhẫn phá hủy. Mẫu thân y là búp bê của Trịnh Quân, chẳng phải đại biểu Trịnh Quân sớm muộn gì cũng đối với y như vậy? ! , Trịnh Quân làm thế với y, y phải là búp bê của Trịnh Quân, y là người của Trịnh Quân, là thê tử của Trịnh Quân…

      Chu Tình nhất cử nhất động hoàn toàn rơi vào mắt Chu Nhã, bao gồm cả sợ hãi cùng kinh hoảng, trong mắt Chu Nhã lên tia vừa lòng. Xem ra Chu Tình quả thực rất tên súc sinh kia, có thể lợi dụng điều này để làm Chu Tình lột xác, nếu Chu Tình mới ở độ tuổi này bị hủy, “Ta cho ngươi biết, làm búp bê của Trịnh Quân, bị vứt bỏ chính là vận mệnh của ngươi!”

      Chu Nhã thanh phi thường kinh, có sức nặng ngàn cân, ép tới Chu Tình thở nỗi. Chu Tình vất vả mới miễn cưỡng trấn an bản thân, lại bắt đầu khủng hoảng trở lại.

      ! Trịnh, Trịnh Quân ! con… con!” Chu Tình lắc đầu, nhưng thanh run run chút tự tin, ngay cả chính y cũng thể thuyết phục bản thân, chứ chi đến chuyện thuyết phục Chu Nhã.

      “Chuyện đáng buồn nhất đời chính là lừa mình dối người!” Chu Nhã lưu tình chút nào chọc thủng Chu Tình, “Chu Tình, tính cách của Trịnh Quân là gì, ngươi hẳn so với ta hơn! chỉ là đứa , tình đối với chẳng là gì cả, ngay cả tình chân chính còn biết. Ta dám khẳng định kết hôn với ngươi, tuyệt đối phải vì ngươi, chỉ là cảm thấy hứng thú với thân thể song tính của ngươi mà thôi, đối với ngươi chỉ là món đồ chơi mới lạ, nhưng đến ngày nào đó cũng thấy chán ngấy món đồ choi như ngươi.”



      Chu Tình liều mạng với chính mình, tất cả những gì mẫu thân đều là cố ý, nàng luôn thích y ở cùng chỗ với Trịnh Quân, nàng cố ý tách bọn họ ra, y thể động tâm. Nhưng trong đầu lại tự chủ lên thân ảnh của Thang Na, Trịnh Quân trước kia phải thực thích Thang Na sao? Kết quả kết cục của nàng là gì, chẳng lẽ kết cục của y giống với nàng! cần, y cần làm Thang Na thứ hai!

      “Chu Tình, ta hỏi ngươi, ngươi có ước mơ ?” Chu Nhã xuất ra bật lửa, chuẩn bị hút thuốc. Từ sau ngày làm lành với Vệ Nhật Thanh, nàng rất ít hút thuốc, nhưng tại nàng bị Chu Tình chọc giận.

      Ước mơ? Chu Tình ngây ngẩn cả người, ánh mắt càng thêm mê mang. Chưa từng có người hỏi y vấn đề này, nên y cúng chưa từng nghĩ tới, y vẫn cảm thấy quái vật được trọn vẹn như y, có tư cách có ước mơ.

      “Chu Tình, người có ước mơ chẳng khác nào hoạt tử nhân. Ngươi chỉ có thân thể trọn vẹn mà ngay cả tâm của ngươi cũng trọn vẹn. tại ngươi chỉ là ếch ngồi đáy giếng, ngươi căn bản biết về rộng lớn và thú vị của thế giới bên ngoài. Bước ra khỏi cánh cửa này, ngươi phát nhiều nam nhân so với ngươi càng xinh đẹp và vĩ đại, còn nữ nhân đâu chỉ có vài trăm ngàn, ngươi lấy cái gì so với họ? Ngươi cho rằng ngươi có thể làm gì để duy trì cảm giác mới mẻ của Trịnh Quân! Ở thế giới bên ngoài, Trịnh Quân càng bay càng cao, càng bay càng xa, chệnh lệch của các ngươi càng xa, ly hôn là kết cục chắc chắn!”

      Chu Tình căn bản tìm được lời phản bác mẫu thân, những lời nàng đều là những điều y lo lắng, y biết mình xứng với Trịnh Quân, y chỉ là phế vật! Cho nên vô luận Trịnh Quân cầu y có quá đáng bao nhiêu, ở giường như thế nào tra tấn, y đều toàn lực phối hợp, trừ bỏ tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cuộc, y căn bản có biện pháp gì để lưu lại Trịnh Quân, cho dù biết chuyện này hạ lưu, nhưng y thể nghĩ ra cách nào khác.

      Mới suy nghĩ Chu Tình liền nhịn được khóc lên, Chu Nhã tức giận đến mặt ngọc xanh mét, chụp bàn mắng: “Ngươi trừ khóc có thể làm gì? Tính cách yếu đuối hay khóc của ngươi lúc nào mới có thể bỏ? Cho dù ngươi có khóc tử, Trịnh Quân cũng muốn ngươi! Ngươi ngay cả nữ nhân cũng bằng! ! Nữ nhân đều so với ngươi cường, vô luận ngươi làm nam nhân hay nữ nhân đều là kẻ thất bại!” Nàng càng hoài nghi Chu Tình có phải con của nàng và Vệ Nhật Thanh hay , tính cách của Chu Tình cách biệt trời vực với bọn họ, từ y đứa yếu đuối, vô năng, hay khóc, vô dụng cho nên nàng mới thích y.

      “Con nên làm gì bây giờ?” Chu Tình càng khóc càng lợi hại, y trừ nước mắt để cứu vớt đoạn tình cảm sắp bị chấm dứt này còn có thể làm gì? Nếu Trịnh Quân cần y, muốn ly hôn với y, lấy tính cách của Trịnh Quân, dù y có quỳ xuống cầu xin cũng vô dụng.

      “Thay đổi chính mình, thể là kẻ yếu. Thế giới này chỉ có cường giả mới có thể sinh tồn, chỉ có cường mới xứng với hạnh phúc và tình .” Chu Nhã giơ lên khóe môi, lộ ra nụ cười xinh đẹp vô cùng.

      có khả năng! Con nhất định làm được!” Chu Tình lắc đầu, y sao có khả năng trở thành cường giả, là song tính nhân có thể giống tại có gia đình cũng thực dễ dàng.

      “Ngươi…” Chu Nhã tức giận thiếu chút nữa hộc máu, thiếu chút nữa muốn cho Chu Tình thêm cái bạt tai, nhưng nàng vẫn có thể nhịn xuống. Chính mình nhiều như thế, y thế nhưng câu cũng nghe vào, buồn cười! Nàng thực muốn mở đầu Chu Tình ra để xem thử bên trong chứa gì!

      Nhìn mẫu thân tức giận sắp phát điên, Chu Tình sợ hãi cúi đầu, nhìn mũi chân của mình.

      Thấy thế, Chu Nhã bất đắc dĩ nhu huyệt thái dương đau muốn chết, “Hôm nay, ta rất nhiều rồi, cuối cùng ta chỉ muốn thêm câu, mẫu thân ta làm hết sức, nếu ngươi còn muốn sống ti tiện đáng thương như vậy ngươi nên chết ! Chính ngươi phải nhớ kĩ, vận mệnh là do mình nắm giữ, tương lai là do mình lựa chọn, ngươi hảo hảo dùng đầu óc của mình mà ngẫm lại!”

      Chu Nhã xong, đứng lên lãnh ngạo phất tay rời , ném Chu Tình người đứng tại chỗ yên lặng rơi lệ.

    4. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      [LT2] Chương 3.1
      Chương 3.1:

      Sau ngày cùng mẫu thân chuyện, Chu Tình vốn bất an lại càng thêm hỗn loạn phiền chán. Chu Tình biết mẫu thân sai, nếu mình thay đổi khoảng cách giữa y và Trịnh Quân ngày càng xa, tại y có thể hấp dẫn Trịnh Quân bởi thân thể song tính của mình, Trịnh Quân chỉ cảm thấy hứng thú với thân thể y. Điểm ấy rất dễ nhận thấy ở chỗ chỉ cần Trịnh Quân thấy y, liền tựa như cầm thú chẳng quan tâm điều gì, nhưng nếu mà tiến đến hôn nhân cũng đáng kể. Nếu Trịnh Quân thực thương y, hôn nhân của bọn họ cần bị ngoại lực tác động cũng tự tan rã, nhưng y biết làm như thế nào để thay đổi bản thân.

      “Ai ──” Chu Tình nhu huyệt thái dương đau, gần đây y thường hay đau đầu, có thể là do y dùng não quá độ, suy nghĩ nhiều thứ. tại mỗi ngày chuyện đầu tiên y làm chính là ngừng tự hỏi, tự hỏi “Thay đổi” trong miệng mẫu thân đến tột cùng là cái ý tứ gì.

      “Mẹ!!”

      lúc Chu Tình đau đầu thôi, nhìn thấy hai đứa con giống nhau như đúc, ngốc chạy về phía y, trong tay hai đứa đều có que kẹo, nhìn que kẹo, Chu Tình lập tức xấu hổ đến đỏ bừng mặt. Bởi vì y vừa nhớ lại chuyện rất xấu hổ, có lần y mua hai que kẹo cho hai cục cưng, rồi mới…

      Ai nha! Y nghĩ gì vậy! Chu Tình nhanh chóng lắc đầu, chính mình lại bị tên biến thái kia lây bệnh, cả ngày chỉ nhớ đến những chuyện hạ lưu. Ai! Cẩn thận ngẫm lại những kỉ niệm y có thể nhớ lại giữa mình và Trịnh Quân chỉ có SEX, còn những thứ khác đều có, nào có vợ chồng nào như vậy, y càng ngày càng thấy y cùng Trịnh Quân có vấn đề.

      “Mẹ! Mẹ!” Thấy mẫu thân để ý tới bọn nó, song bào thai mất hứng đô khởi cái miệng nhắn hồng hồng, ôm chân Chu Tình dùng sức lắc lắc.

      “Bảo bối, thực xin lỗi!” Chu Tình nhanh chóng lấy lại tinh thần, ôm hai cục cưng lên đùi, sờ sờ khuôn mặt nhắn đỏ rực phì đô đô của bọn nó. Hai hài tử này càng lớn càng giống Trịnh Quân, nhất là cặp mắt đen láy tỏa sáng.

      “Mẹ! Bụng bụng đói đói!” Trịnh Vô Địch đáng chỉ bụng, dùng non nớt đồng kêu lên, Trịnh Hùng cũng gật đầu theo.

      phải vừa mới uy các con ăn cơm xong sao? Sao lại đói bụng! thể ăn nhiều quá, cẩn thận đau dạ dày, đợi giờ nữa, mẹ uy các con ăn cơm được ?” Chu Tình khẽ nhíu mày, hai cục cưng cũng ham ăn! Tuy bọn nó ở tuổi phát dục, có thể ăn nên ăn, nhưng vừa rồi bọn nó mỗi người ăn chén cơm to, lại uống thêm ly sữa bột lớn.

      “Ô! tại chúng con rất đói, muốn ăn cơm cơm!” Hai cục cưng thuận theo, bắt đầu giật quần áo của Chu Tình rồi nháo lên.

      “Cục cưng ngoan ngoan! Nhịn chút nữa là tốt rồi!” Chu Tình dỗ dành, y sợ làm hại bụng của hai cục cưng, nghe người ta hệ tiêu hóa của tiểu hài tử tốt lắm, cẩn thận làm cho bọn nó sinh bệnh.

      cần! Mẹ xấu! Ô ô… Đói đói, hảo đói đói…” Hai cục cưng giống như ước định từ trước, đồng thời gào khóc kêu la.

      Khóc, là vũ khí cường đại nhất của tiểu bằng hữu, đời ai sợ. Chu Tình đương nhiên cũng ngoại lệ, y lập tức đầu hàng, “Cục cưng khóc, mẹ uy các con ăn cơm cơm! Ngoan, đứng khóc!”

      Nghe vậy, hai cục cưng lập tức nín khóc rồi mỉm cười, Chu Tình bất đắc dĩ thở dài, là hai tên quỷ , khó hầu hạ y chang lão cha bọn nó. Sau khi để hai cục cưng ngồi sô pha, Chu Tình đứng dậy vào bếp làm đồ ăn, hai cục cưng mới ăn cơm xong, thể cho bạn nó ăn nhiều quá, tùy tiện cho bạn nó ăn chút gì đó để dỗ dành là được rồi.

      Chu Tình pha ly sữa , vào phòng khách, cười tủm tỉm đặt sữa trước mặt Trịnh Vô Địch, “Cục cưng, uống chút sữa, sữa tối dinh dưỡng!”

      nghĩ tới Trịnh Vô Địch phiết khởi cái miệng nhắn, oa oa khóc rống lên, Chu Tình nhíu mày, có chuyện gì sao, phải là đói bụng sao? Chu Tình lại uy Trịnh Hùng, nhưng nghĩ tới Trịnh Hùng đồng dạng ăn, còn khóc lớn đại náo.

      “Bảo bối, các con xảy ra chuyện gì? phải đói bụng, muốn ăn gì sao?” Chu Tình rất buồn rầu nhưng vẫn cố mỉm cười.

      “Chúng con ăn cái này, chúng con muốn ăn cái kia bà nội!” Trịnh Hùng cùng Trịnh Vô Địch trăm miệng lời kêu lên.

      “Cái kia bà nội là cái gì? Sữa này mới chuyển tới hồi sáng, phi thường ngon, bảo bối các con uống chút !” Chu Tình vẻ mặt cảm thấy rối loạn, sữa còn có loại khác sao?

      “Ô ô… cần! Chúng con nhất định phải ăn cái kia bà nội! Mẹ, cho chúng con ăn ! Chúng con lâu chưa ăn!” Trịnh Vô Địch khóc rất đáng thương, đáng thương hề hề cầu xin.

      “Các con rốt cuộc muốn ăn cái gì bà nội?” Chu Tình càng nghe càng hồ đồ.

      “Chính là cái này!” Đột nhiên Trịnh Hùng chạm vào ngực Chu Tình, muốn trảo mẫu thân đầy đặn vú, nhưng lại phát nới đó cái gì cũng có.

      “Sao có?” Trịnh Vô Địch khó hiểu mở mắt, nhìn bộ ngực bằng phẳng của mẫu thân, nó nhớ ràng chỗ đó giống bà ngoại có hai bánh bao lớn a!

      “Cái gì có? Còn có tại sao các con lại trảo ngực của mẹ làm gì?” Chu Tình rút ra bàn tay bé của nó, hai cục cưng nhà y rốt cuộc suy nghĩ cái gì, làm cho người ta cảm thấy đau đầu.

      “Bánh bao sao có, đại bánh bao của chúng con đâu?” Trịnh Vô Địch lo lắng hỏi.

      “Mẹ, có phải người giấu bánh bao rồi , chúng con muốn ăn bánh bao!” Trịnh Hùng cũng lo lắng truy vấn.

      “Cái gì bánh bao, mẹ có bánh bao a! Bánh bao…” Chu Tình cuối cùng cũng hiểu được “Bánh bao” trong miệng hai cục cưng nguyên lai là vú của y, y lập tức xấu hổ đỏ bừng mặt, như vậy bọn nó vừa bà nội, cũng khong phải là sữa, mà là nãi của y.

      “Chúng con muốn ăn bánh bao, mẹ nhanh chút biến ra cho chúng con!” Song bào thai tới đùi mẫu thân, hai đôi tay béo ú sờ sờ trước ngực mẫu thân, liều mạng tìm kiếm “Bánh bao” tung tích.

      “Cục cưng, cần! Đừng làm vậy! Mẹ có bánh bao!” Chu Tình mắc cỡ muốn chết, cặp vú của y bị trinh tiết y gắt gao bao lấy, hai bé con căn bản có khả năng tìm được.

      “Mẹ là người xấu, cho chúng con bánh bao! Chúng con mặc kệ, chúng con muốn ăn bà nội!” Hai huynh đệ khóc hy lý hoạt, Chu Tình mau hỏng mất.

      “Cục cưng, mẹ van cầu các con đừng khóc! Mẹ uy các con ăn sữa, sữa so với cái kia… Cái kia “Bà nội” ngon hơn nhiều!” Chu Tình xấu hổ đến cả người hồng hồng như con cua luộc. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hai cục cưng muốn cai sữa rất lâu, sao đột nhiên nhớ tới muốn ăn nãi?

      “Chúng con ăn sữa! Chúng con phải về đẹp đẹp tìm ông ngoại, vẫn là ông ngoại tốt nhất, mỗi ngày đều cho chúng con ăn bà nội…”

      “Các con cái gì? Ông ngoại cho các con ăn “Bà nội”?” Nghe vậy, Chu Tình chấn động, vẻ mặt hoang mang, ba ba sao có khả năng cho hai cục cưng ăn “Bà nội”?

      “Ân! Mỗi ngày ông ngoại đều để bà ngoại uy chúng con ăn bà nội, bà nội của bà ngoại ăn rất ngon!” Trịnh Vô Địch gật đầu, nhớ tới cặp vú xinh đẹp đầy đặn hơn mẫu thân, khỏi chảy nước miếng.

      “Cái gì?” Chu Tình thiếu chút nữa té xỉu, y thực hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề hay . Đối! Nhất định là y nghe lầm, sao mẫu thân có khả năng đút hai cục cưng uống sữa! Ha ha! Cho dù Địa Cầu bị hủy diệt cũng có khả năng, kia rất thái quá!

      “Cục cưng chờ mẹ chút, ba ba gọi điện thoại về!” Chu Tình muốn hỏi hơn, đột nhiên di động đặt trong phòng ngủ vang lên, Chu Tình lập tức vô tình ném hai cục cưng ra, chạy vào phòng ngủ tiếp điện thoại. Hôm nay là Chủ Nhật, điện thoại nhất định là do Trịnh Quân gọi về. Sau khi hoàn thành quân huấn, Trịnh Quân mỗi Chủ Nhật đều gọi về cho y.

      “Tiểu tao thỏ, có nhớ lão công vô địch “Thịt heo tràng” a!” Dĩ vãng giống nhau, nam nhân mở miệng đầu tiên đều làm Chu Tình đỏ mặt.

      “Hạ lưu!” Chu Tình mặt đỏ bừng, thẹn thùng mắng.

      “Thích ăn ta vô địch “Thịt heo tràng” nên tiểu tao thỏ mới kêu hạ lưu, lâu như thế ăn “Thịt heo tràng” của lão công, đáng thương tiểu tao thỏ có phải thực cơ khát hay ?” Nam nhân tà ác cười xấu xa .

      “Trịnh Quân, ngươi có thể đứng đắn chút hay ?” Chu Tình tức giận kêu lên.

      “Ta thực đứng đắn a! Ngươi cần thẹn thùng, đợi tới ngày 10 được về, ta nhất định hảo hảo uy tiểu tao thỏ ngươi ăn no!”

      Trịnh Quân ngả ngớn tiếng cười làm cho Chu Tình vừa thẹn vừa giận, trong lòng khỏi khổ sở. Nam nhân mỗi lần gọi điện thoại về chưa bao giờ hỏi thăm y có khỏe , hay quan tâm thân thể y, chỉ biết ăn đậu hủ của y, những lời hạ lưu đùa giỡn y… Y đối với rốt cuộc là cái gì, y là thê tử của , phải tiểu thư ngoài đường!

      “Tiểu tao thỏ, sao ?” Trịnh Quân phát đầu dây bên kia vẫn im lặng , hơi hơi nhíu mày.

      “Ta có nghe ngươi ! Ngươi ở trường học sao rồi? Cùng đồng học và bạn cùng phòng ở chung như thế nào?” Chu Tình nhanh chóng lau nước mắt, mỉm cười hỏi.

      “Vô nghĩa! Lão công ngươi là ai? Ta là Trịnh Quân nha! tại ta chính là lớp học đại ca, tất cả mọi người đều nghe theo ta. Cuộc sống của ta ở đây cần cũng biết có bao nhiêu dễ chịu!” Nhắc đến chuyện này, Trịnh Quân lập tức thổi phồng bản thân ở trường mình lợi hại như thế nào với Chu Tình, còn lên làm cả ban cán .

      “Phải !” Chu Tình miễn cường mỉm cười, mũi càng ngày càng toan. Chính mình ở nhà sống ngày bằng năm, còn ở trường học vui vẻ vô cùng…

      “Ân! Tiểu tao thỏ, ta với ngươi biết, hôm kia chúng ta căn cứ quân , xem các loại máy bay chiến đấu, ta còn thấy được máy bay ném bom loại mới nhất, làm phi công, cần cũng biết có bao nhiêu ngưu! Lần này ở đại học ta còn kết bạn với vài tên sai, nhất là dã tiểu tử Vương Tuyết Dong!” Trịnh Quân hoàn toàn phát Chu Tình thích hợp, thao thao bất tuyệt chia xẻ cuộc sống thú vị ở đại học với Chu Tình, ai ngờ trong lời của lại tát muối vào vết thương của y, làm cho y đơn yếu ớt càng thêm thống khổ.

      “Vương Tuyết Dong?” Vừa nghe thấy tên của nữ hài tử, Chu Tình kinh hãi.

      “Đối! Vương Tuyết Dong là bạn cùng lớp với ta, ta gọi nàng là tiểu phi hiệp! Dã tiểu tử này lợi hại, nữ hài tử thế nhưng muốn làm phi công, so với nam nhân càng hung hãn. Lúc vào trường, nha đầu kia liền kết thù với ta, còn mời ta làm ban cán , khoa trương nhất là muốn mình đấu với ta trận. Bất quá chúng ta hóa thù thành bạn, tại chính là thiết tử.” Trong giọng tràn đầy thưởng thức.

      “Bộ dáng của nàng rất đẹp sao?” Chu Tình chưa gặp qua Trịnh Quân đối với nữ sinh cảm thấy hứng thú như vậy, bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt.

      “Bộ dáng cũng được! Là hoa hậu giảng đường ở trường chúng ta!”

      Nghe vậy, Chu Tình càng lo lắng. Hoa hậu giảng đường? Kia phải bộ dáng siêu xinh đẹp sao? Làm sao đây?

      “Tiểu tao thỏ, ta muốn treo! Tiểu phi hiệp bọn họ tới tìm ta chơi bóng rổ, tuần sau chúng ta lại tán gẫu, bye bye!” Chu Tình còn muốn hỏi thêm, nhưng Trịnh Quân vội vàng treo điện thoại.

      Chu Tình nhìn di động, ánh mắt thêm chua xót, tâm co rút đau đớn.

      “Ô ô… Mẹ! Mẹ!”

      Nghe được tiếng kêu khóc quen thuộc, đầu Chu Tình càng đau, bất đắc dĩ quay đầu. Chỉ thấy hai cục cưng muốn chờ kịp, khóc lóc vào đây. Hôm nay vô luận như thế nào bọn nó cũng phải ăn được cái kia vừa to vừa trắng, hương vị ngọt ngào ngon miệng bà nội.

      “Ô ô… Mẹ xấu xa, cho cục cưng uống nãi!” Hai tiểu tử béo ú khóc lớn, đáng thương lên án “Hành vi phạm tội” của mẫu thân!

      Chu Tình thở dài, trời ạ! Ai tới cứu y, y có biện pháp thỏa mãn cầu của hai cục cưng…

    5. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Hai bé bảo bảo đáng quá:037:
      Last edited: 28/2/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :