1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Luyến Tình 1- Ô Mông Tiểu Yến (cao H, song tính)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Luyến Tình 1 – Chương 4 (1)
      Trịnh Quân ôm Chu Tình đến tới phòng y tế, đem giáo y đuổi y xong, lập tức đem Chu Tình ném tới cái giường trắng.
      “Ừm. . . Ah ừm. . . Nhanh lên cho ta. . . là khó chịu. . .”Thân thể tuyết trắng xinh đẹp mềm mại dâm đãng đến khó nhịn ở giường mà giãy dụa uốn éo như rắn vậy. Bởi vì bị nam nhân vừa rồi tà ác đùa bỡn, Chu Tình tại đầu óc như bị vất , tại cứ như con thú cái,thầm nghĩ bị nam nhân cuồng mãnh mà thao!
      “Đem chân mở ra!” Bị dâm xà trước mắt trêu đến máu nóng trong người, Trịnh Quân nhịn được nuốt ngụm nước miếng, thanh khàn khàn mà ra lệnh.
      Chu Tình lập tức nghe theo mà đem hai chân mở ra, cho rằng nam nhân trực tiếp nhào lên công thành đoạt đất,để cho thỏa mãn. Nhưng y có làm như vậy, mà là bắt lấy mầm mống nhắn đứng lên từ bao giờ.
      “Ngươi giống như rất khó chịu, tiểu côn thịt đều cứng rắn như vầy rồi!” Trịnh Quân dùng kỷ xão cực phú xoa lấy mộng thịt (aka côn thịt), còn dùng móng tay đâm vào lổ .
      “Ừm. . . U-a..aaa. . .” Chu Tình cắn môi, thoải mái được nhiều hơn là đau đớn. Hảo bổng, giống như muốn lên thiên đồng dạng! Nhưng mà mộng thịt càng thoải mái, hoa viên ở dưới được ai an ủi càng thấy trống rỗng, rất muốn có cái gì đâm vào khiến nó sảng khoái.
      “Tiểu lẳng lơ, tại đây có người ngươi có thể thỏa sức mà kêu!” Thấy Chu Tình cố nén rên rỉ, Trịnh Quân tà tà cười cười, hung hăng gảy mộng thịt của
      “Ah. . . Ừm. . . Ah ah. . .” Chu Tình rốt cuộc đè nén khoái cảm trong cơ thể được, lớn tiếng mà rên rỉ lấy.
      Như nguyện ý nghe được tiếng rên rỉ ngọt ngào của Chu Tình, Trịnh Quân tăng tốc khuấy động mộng thịt của hơn, Chu Tình rất nhanh đến được cao trào chuẩn bị giải phóng, nhưng mà Trịnh Quân lại bỗng nhiên bóp nhặt gốc rễ của .
      “Mau buông ra, để cho ta bắn. . .” Chu Tình bất mãn kêu lên.
      “Bắn sớm như vậy có cái gì thú vị!” Trịnh Quân lạnh lùng cười cười, từ bên trong túi quần xuất ra dây vải bằng gấm màu xanh da trời, đem mộng thịt đỏ tía của Chu Tình buộc chặt lại, xong còn ở mắt ngựa thắt thành cái nơ bướm xinh xắn. Y hôm nay có tâm trạng tốt a, hào muốn dạy dmón đồ chơi đáng của y.
      “Ô. . . Ngươi làm cái gì thế. . . Nhanh cởi bỏ. . .” Cực dục phát tiết điên cuồng chỗ giải quyết, Chu Tình mộng thịt trướng sắp nổ.


      “‘Đại muội muội’ đều ẩm ướt thành như vậy, ngươi là tao! Ta tại tới chơi lẳng lơ muội muội này của ngươi!” Trịnh Quân đẩy dừng ờ bên trong hoa huyệt sớm ướt nhẹp, chạm vào phần thịt lồi lên ở bên trong.
      “Ô ô. . . Ngươi muốn điều gì đều được, nhưng ngươi trước cởi bỏ, để cho ta bắn. . .” Chu Tình đau nhức đến xanh cả mặt, khóc cầu khẩn . Nhưng mà vô luận như thế nào cầu khẩn, Trịnh Quân đều giải khai cái nơ ra.
      Trịnh Quân hung hăng mà xoan nắn hoa hạch trước mắt, hoa hạch lập tức tựu xông huyết mà bắt đầu ngạnh lên.”Tiểu khả ái, ta hôm nay dạy ngươi chuyện thú vị!”
      Trịnh Quân đùa bỡn hoa hạch, đồng thời lại duỗi thân hai ngón tay vừa thô vừa lớn tiến vào hoa huyệt của Chu Tình, ở bên trong mà lần mò chạm đến hoa tâm mẫn cảm của .
      “Đừng như vậy chơi. . . kỳ quái. . . Ah. . .” Chưa bao giờ bị đùa bỡn như thế, Chu Tình toàn thân sợ run, sung sướng mà cong người lên. Trịnh Quân khiến cho vừa đau lại ngứa, bên tron hoa huyệt như có đám kiến tại chỗ đó mà ra sức cắn vậy, vì ngứa nhanh sắp điên rồi, nhưng mà đồng thời lại khoái cảm điên người nên lời.
      “Rất thoải mái a! Còn có thoải mái hơn đấy!” Trịnh Quân trong lúc vô tình trông thấy mặt bàn bên cạnh bày đặt lon cola, trong mắt lập tức lên tia hưng phấn. Trịnh Quân cầm chai cola qua , phát Cola là ướp lạnh, cười đến tệ hơn nữa.
      Chu Tình chợt phát Trịnh Quân đem ngón tay rút khỏi, mà thay vào đó lại là cái đồ vật lạnh như băng vậy. Cúi đầu xem thử, Chu Tình phát Trịnh Quân cư nhiên đem Cola cắm vào hoa huyệt của cứ như cắm hoa vào bình cảnh vậy!
      “Ngươi làm gì? Nhanh lấy ra !” Chu Tình lập tức hoảng sợ mà kêu to, nam nhân này nhất định là biến thái siêu cấp, có ai lại đem Cola bỏ vào chỗ đó của cơ chứ.
      “Ta muốn uy ‘Đại muội muội’ ăn Cola!” Trịnh Quân hơi nâng tay cầm chai cola lên, nhanh chóng có chất lỏng lạnh vô cùng chảy vào bên trong hoa huyệt của Chu Tình.
      “Ah ──” Chu Tình khó chịu mà ngửa đầu kêu to, Cola là đồ uống chứa axit cacbon, tính kích thích phi thường mạnh, bên cạnh đó còn được ướp đá, cho nên uy lực kia khó có thể tưởng tượng. Cola lạnh giống như mấy ngàn cái kim châm vậy, hung ác mà công kích tới vách tường yếu ớt của cùng hoa tâm, làm cho vách tường ban đầu đầy lửa nóng bây giờ lại vừa đau vừa lạnh.
      “Bảo bối, dễ uống sao? Uống nhiều vào, bắt nó toàn bộ uống hết!” Trịnh Quân đem Chu Tình chân gác ở vai, đem Cola toàn bộ đổ vào.
      “Ngươi điên rồi, ta chết. . . Ô ô. . .” Nước Cola toàn bộ hướng hoa huyệt mà chảy về ở chỗ sâu trong, Chu Tình sợ hãi mà lớn tiếng kêu khóc. Nam nhân này tuyệt đối là ác quỷ, hôm nay nhất định bị y đùa chết.
      Bộ dáng thống khổ của Chu Tình làm cho nam nhân càng thêm vô tư tàn sát bừa bãi, y bên toán tâm toàn lực mà chèn ép Chu Tình, bên cầm chai cola dùng sức đút vào hoa huyệt của .
      “Ah ah. . . Cứu mạng ah. . . Mẹ. . . Cứu ta. . .” Chu Tình đau đến toàn thân phát run, ngừng kêu rên. Bụng của nhanh bị áp phát nổ, hoa huyệt cũng nhanh bị chai cola làm lạn, phần thịt lồi bên (ở đây là muốn cái tiểu côn thịt của ẻm) trướng đau đến còn cảm giác rồi.
      “Lại bị lão tử làm đến gọi mẹ, là đáng chết!” Trịnh Quân hưng phấn mà cười to, “Yên tâm, ngươi bây giờ càng đau nhức, đợi lát nữa càng thoải mái.” Ngoài miệng mặc dù như vậy, nhưng mà Trịnh Quân lại càng thêm tàn nhẫn mà chà đạp Chu Tình.
      Lúc Chu Tình cho rằng bị cái cảm giác thống khổ cùng với bị xé rách này tra tấn mãi mãi, Trịnh Quân lại đột ngột dừng lại rút chai cola ra, cũng cởi bỏ thịt lồi bị buột băng gấm.
      “Ah ──” Chu Tình điên cuồng mà co rút kêu khóc, đại lượng tinh dịch cùng nước ngọt thể phân biệt từ mầm mống của cùng hoa huyệt lao ra, cái loại cảm giác được phóng thích sau thời gian dài mang lại cho sảng khoái tả được, nhận được cao trào chưa bao giờ đạt được.
      “Tiểu lẳng lơ, rất thoải mái a! Nhìn ngươi lẳng lơ đến dạng này cơ mà!” Trịnh Quân cười tà buông chân Chu Tình ra, thưởng thức bộ dáng tuyệt diễm lúc cao trào của .
      Chu Tình chịu được cái cuồng nhiệt khoái cảm đột ngột kia, rất nhanh trước mắt trở nên tối sầm, lâm vào hôn mê bất tỉnh. Nhưng mà Trịnh Quân sao lại có thể như vậy buông tha , tức giận mà nhăn đôi mày kiếm lại, y cởi quần nâng chân của lên lại, eo hổ động vọt lên vào bên tron.
      “Tiểu tiện nhân, ngươi sướng rồi, nhưng lão tử còn có thoải mái đây này!”
      “Ah ah. . . Ừm. . .” Chu Tình vừa ngất lập tức vì cơn đau mà tỉnh lại, nhận cái loại tra tấn giày vò này, khí lực cầu khẩn cũng có, chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng.
      “Tiểu tiện nhân, ngươi bên trong lạnh quá, là vì uống Cola sao? Bất quá ta rất nhanh khiến nó nóng lên.” Trịnh Quân mới mặc kệ tình trạng của thân thể , điên cuồng mà làm lấy Chu Tình, dũng mãnh mà lách vào chỗ sâu bên trong hoa huyệt. Chỉ bằng cái chọc vào vậy mà làm đến chỗ sâu nhất ở miệng tử cung, Chu Tình lập tức đau đến nghẹn ngào mà kêu thảm thiết.
      “Mẹ kiếp, đó là cái gì? phải là tử cung a!” Trịnh Quân vốn là sững sờ, chợt kinh hỉ mà cười : “Nếu như ngươi có tử cung, ngươi có phải hay cũng có thể sanh con!”
      Chu Tình cảm thấy thẹn mà nhắm mắt lại. Đúng vậy, có tử cung, Bác Sĩ từng qua có nguyên vẹn hai bộ khí quan của nam và nữ, có thể như những nữ nhân bình thường, đồng dạng sanh con dưỡng cái.
      “Ta là nhặt được bảo vật rồi!” Gặp phản ứng của , nam nhân cười đến rất tà khí. Ha ha! Về sau có thể có càng nhiều cách chơi dạy dỗ Chu Tình, bất quá bây giờ y muốn trước hảo hảo hưởng thụ cái thân thể kỳ diệu này trước .
      Trịnh Quân dã man mà hướng miệng tử cung điên cuồng làm, giống như muốn đem tử cung đâm nát! Chu Tình bị khiến cho hai chân run rẩy, điên cuồng mà hét chói tai.
      “Mẹ kiếp, làm chết ngươi cái này tao hóa, đùa chơi chết ngươi tao muội muội. . .” Trịnh Quân hưng phấn mà tại hoa huyệt mất hồn đâm vào rút ra, trong miệng ngừng phun ra những lơi dâm uế.
      “Ah. . . Ừm. . . U-a..aaa ừm. . . Ah. . .” Hoa huyệt đau nhức đến tê rần dần dần cảm nhận được cổ khoái cảm quen thuộc, Chu Tình nhịn được mà kêu vài tiếng kiều, hai tay chủ động ôm lấy bả vai của nam nhân.
      là dâm đãng, bị đối đãi thô bạo như vậy cũng có thể có cảm giác!” Tiếng kêu vui thích đó lại để cho Trịnh Quân chọc vào càng sâu, sâu đến đỗi như muốt phá hư hoa huyệt, tàn bạo mà đong đưa thắt lưng.
      lúc Chu Tình cùng Trịnh Quân chìm đắm trong bể dục, say mê mà hưởng thụ khoái cảm Trịnh Quân mang đến, chợt nghe cửa sổ ngoài truyền tới thanh trời mưa, hướng ngoài cửa sổ nhìn, phát trời chẳng biết từ lúc nào chuyển biến như vậy. Nguyên lai bầu trời trong xanh lúc này đổ cơn mưa rào lớn.
      Nguy rồi! Tiểu Hoa! Chu Tình lập tức tỉnh táo lại, bối rối mà đẩy Trịnh Quân ở ra, gắn gượng mà vận động thân thể vô lực, tùy tiện mà nhặt quần áo xuyên vào, nhanh chóng chạy ra ngoài.
      Vừa làm được nửa lại bị người ta đẩy ra, vô luận là ai cũng nổi trận lôi đình, Trịnh Quân đều nhanh muốn lên cơn điên rồi. Mẹ kiếp, tiện nhân kia đến giờ lên cơn sao? Y còn chưa có làm xong đâu!
      “Mẹ kiếp, Chu Tình, ngươi đâu? Ngươi cho quay lại đây cho lão tử!”
      Trịnh Quân nhảy xuống giường kéo quần, nộ khí trùng thiên mà đuổi theo. . .
      Hết Chương 4 (1)

    2. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Luyến Tình 1 – Chương 4 (2)
      Mưa bỗng đổ xuống phi thường lớn, bao phủ xung quanh trường học. Trong cơn mưa to gió lớn như vậy xuất thân ảnh mảnh khảnh hốt hoảng mà chạy . Mưa lớn như vậy, Tiểu Hoa nhất định lâm bệnh, nhất định phải tìm cho ra nó!
      Chu Tình cố nén thân thể ngừng truyền đến kháng nghị, chạy ra khỏi trường học, vào con ngõ bên hông trường, la lớn: “Tiểu Hoa, Tiểu Hoa. . .”
      Sao trúng thời khắc gấp gáp như này, tiểu hoa lại chạy đâu mất rồi? Tiểu Hoa là con cẩu lang thang, phi thường đáng thương, Chu Tình mỗi ngày đều đến xem nó, mang đồ ăn cho nó.
      Chu Tình cố gắng chịu cơn mưa lạnh táp vào mặt mà bước . Đông nhìn cái, tây nhìn cái, nhưng tìm cả buổi đều có ra Tiểu Hoa.
      “Chu Tình, ngươi làm gì?” Trịnh Quân theo sau, vẻ mặt khó hiểu mà hỏi thăm.
      “Ta tìm Tiểu Hoa.” Chu Tình quay đầu đáp xong, lại quay người tìm bóng dáng của chú chó khắp nơi.
      “Cái gì Tiểu Hoa?”
      “Tiểu Hoa phải . .” Chu Tình vừa muốn trả lời, chợt nghe phía trước truyền đến tiếng rên rỉ yếu ớt.
      Tiểu Hoa? ! Chu Tình hai mắt sáng rực lên, chạy nhanh về phía trước, quả nhiên trông thấy có tiểu cẩu với hoa văn màu đen đáng thương trốn ở trong đống thùng phế liệu.
      “Tiểu hoa, tốt quá, rốt cuộc tìm được ngươi rồi!” Chu Tình chảy xuống những giọt nước mắt mừng rỡ, mặc kệ tiểu hoa toàn thân dơ bẩn, bắt nó ôm đến trong ngực.
      “Mẹ kiếp, ngươi làm đến nửa chạy , ta còn tưởng rằng xảy ra chuyện quốc gia nào đại nào! Nguyên lai chính là do cái con cẩu này phá!” Trịnh Quân rốt cuộc biết Tiểu Hoa là ai, nghĩ đến chính mình so với cẩu còn bằng, lập tức nổi điên. “Mẹ kiếp, đem nó ném , chúng ta trở về tiếp tục thoải mái.” Trịnh Quân tới, nắm Tiểu Hoa ném mặt đất. ‘Tiểu đệ đệ’ của y còn cứng ngắc đây này! Trở về y nhất định phải địt chết cái đồ đê tiện này.
      Tiểu Hoa gầy yếu vì đau mà nằm bệt mặt đất uông uông gọi, Chu Tình vội vã chạy tới xem tiểu hoa có bị thương .”Ngươi làm gì? Tiểu Hoa thiếu chút nữa ngã chết rồi!” Phát chân tiểu cẩu chảy máu, Chu Tình phẫn nộ mà quay đầu lại trừng mắt Trịnh Quân. Cái này bại hoại ngờ còn đối đãi như vậy với tiểu động vật, bằng cầm thú mà!
      phải chỉ là cẩu thôi ư? Chết chết, có cái gì quan trọng. Nhanh lên theo ta trở về, chúng ta còn chưa có làm xong đâu!” Trịnh Quân mới mặc kệ Tiểu Hoa sống hay chết, bắt buộc Chu Tình phải trở về.
      “Ta ! Tiểu Hoa chảy máu, ta muốn chiếu cố nó!” Chu Tình sống chết muốn , Tiểu Hoa bị thương sao có thể , hơn nữa trời lại mưa nữa!
      “Chiếu cố cái rắm! Nếu ngươi , lão tử đánh chết ngươi!” Thực con mẹ nó chịu nổi mà, muốn cho tên ngu ngốc này này mấy cước.
      Chu Tình đối với uy hiếp của y mặc kệ, ra sức tránh bàn tay của y, cuối người ôm lấy Tiểu Hoa vừa lạnh vừa run, đau lòng mà an ủi: “Tiểu Hoa, đừng sợ! Ta lập tức giúp ngươi băng bó miệng vết thương, ngươi tốt lên rồi.”
      Trịnh Quân trào phúng mà liếc mắt, coi cẩu là người sao! Cùng cẩu chuyện, làm cho người ta nhìn khó chịu mà!
      “MD! Ngươi rất quan tâm cái con cẩu chết tiệt này đúng ? Tốt! Lão tử tại làm thịt nó!” Trịnh Quân lần nữa đoạt lấy Tiểu Hoa, bắt lấy cổ nó muốn đem bẻ gảy .


      muốn! Cầu ngươi ngàn vạn lần được giết Tiểu Hoa!” Chu Tình kinh hãi, sợ tới mức hướng y quỳ xuống. Tiểu Hoa đối với rất quan trọng, tuyệt thể để cho tên ác quỷ Trịnh Quân này thương tổn nó.
      “Ngươi cứ như vậy quan tâm cái con cẩu này?” Trịnh Quân khó có thể tin Chu Tình lại con chó lang thang mà quỳ xuống trước mặt mình, trước kia vô luận bị y khi dễ giày vò thê thảm đến thế nào, đều chưa bao giờ hướng y quỳ cả.
      “Trịnh Quân, đây là ta lần đầu ta hướng ngươi quỳ, xin người mở lòng từ bi buông tha Tiểu Hoa a! Ta dập đầu tạ lỗi với ngươi mà!” Thấy Tiểu Hoa ngừng phát ra tiếng kêu đầy sợ hãi, lòng Chu Tình nóng như lửa đốt, hướng Trịnh Quân dập đầu ngừng.
      Trịnh Quân nhìn hai mắt Chu Tình đẫm lệ, khốn khổ cầu khẩn y, lại nhìn tiểu cẩu trong tay chút cũng ngừng phát run uông uông mà sủa, trong mắt lên tia lưu quang phức tạp, rốt cục mềm lòng đem Tiểu Hoa ném cho Chu Tình.
      “Tiểu hoa, ngươi sao chớ! Có phải hay rất đau a?” Chu Tình đau lòng mà vuốt đầu Tiểu Hoa
      Trịnh Quân nhăn đôi mày đẹp đẽ lại, trong mắt tràn vẻ mê mang. Chu Tình này đầu óc có phải hay có vấn đề, vì cái gì luôn làm những việc rất ngu ngốc như thế. ràng là người vô cùng nhu nhược nhát gan, nhưng mà cũng có khi lại trở nên rất cố chấp, dũng cảm, thậm chí vì số thứ mà liều mạng của mình.
      Nhớ lần trước bọn y đánh Trương lão sư, ai dám ra ngăn cản, nhưng cái tên song tính nhân so nữ nhân còn nhu nhược hơn này lại vọt ra, ràng có năng lực cứu Trương lão sư, nhưng tình nguyện bị đánh để giúp Trương lão sư. Lần đó còn hiểu được, bởi Trương lão sư dù sao cũng vốn là lão sư, cứu lão cũng hợp tình hợp lí. Nhưng lần này là khiến người ta khó hiểu, cái con cẩu này nhìn tới nhìn lui, cũng chỉ là con chó ti tiện đầu đường xó chợ, vì cái gì nguyện ý vì nó mà dập đầu. Rốt cuộc Chu Tình này là cái loại người như thế nào?
      Nhìn miệng vết thương của Tiểu Hoa ngừng chảy máu, Chu Tình vội muốn chết. muốn giúp Tiểu Hoa băng bó vết thương, nhưng mà có khăn tay sạch , phải làm sao bây giờ ? Nếu xử lý vết thương kịp thời, nước mưa chảy vào nhất định nhiễm trùng.
      bằng mang nó đến tìm bác sỹ thú y, nhưng mà Chu Tình phát mưa rơi càng to, xối thẳng vào làm mắt mở ra còn được. Bất đắt dĩ Chu Tình đành phải trốn đến dưới mái hiên gần đó, nhưng mà mưa quá lớn, mái hiên thể che khuất hết thân mình của . chăm chú đem Tiểu Hoa ôm vào trong ngực, cho mưa làm ướt nó, cơ mà chính lại bị mưa xối ướt sũng, lạnh đến toàn thân ngừng run rẩy.
      Trịnh Quân cũng sớm vào mái hiên tránh mưa, càng xem càng phát hỏa. Mẹ kiếp, đời tại sao có đồ đần như thế này tồn tại, là heo sao? Nhìn mãi cũng nhịn được, Trịnh mang theo cái mặt đen của mình bước về phía Chu Tình ──
      Hết Chương 4 (2)

    3. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Luyến Tình 1 – Chương 4 (3)
      “Chưa thấy ai như ngươi, so với heo còn muốn ngốc hơn!”
      Chu Tình quay đầu, phát Trịnh Quân mặt mũi tái nhợt, cởi áo khoác của y phủ lên người , ngăn cho mưa xối vào người . (sợ mưa xối ướt áo em a~)
      “Ngươi. . .” Chu Tình kinh ngạc mà nhìn .
      “Ngậm miệng lại!” Trịnh Quân hung hăng mà trừng phát, đưa tay xé đại mảnh vải từ áo quăng cho , “Giúp con cẩu kia băng sơ chân lại !”
      “Cái gì?”
      “Còn mau làm, ở đó phát ngốc làm cái gì?” Nhìn xem biểu tình ngờ nghệch của Chu Tình, Trịnh Quân có chút được tự nhiên mà giương giọng hét lớn. Y cũng biết rốt cuộc mình bị làm sao, y chỉ biết là muốn thấy cái bộ dáng ngu ngốc làm người ta muốn thổ huyết của Chu Tình mà thôi.
      Chu Tình nhanh chóng lấy lại tinh thần, giúp Tiểu Hoa băng bó lại miệng bết thương, phát Tiểu Hoa có vì đau mà kêu rên này nọ, Chu Tình cao hứng mà sờ đầu nó. Vạn nhất để phòng ngừa, vẫn là nên đưa Tiểu Hoa đến bác sĩ thú y hơn.
      Ngẩng đầu nhìn Trịnh Quân mắt lộ ra hung quang, Chu Tình trong lòng đầy thắc mắc. Trịnh Quân làm sao vậy? Như thế nào đột nhiên thay đổi thái độ mà giúp , y phải rất chán ghét Tiểu Hoa, hơn nữa mới vừa rồi còn muốn giết Tiểu Hoa nữa sao? Chẳng lẽ y kỳ cũng phải hoàn toàn có nhân tính, y cũng có bộ mặt tốt dấu đó sao? Thôi dù gì y cũng giúp Tiểu Hoa, cũng muốn chính mình lời cảm ơn với y.
      “Trịnh Quân, cám ơn ngươi!” khuôn mặt nhợt màu của Chu Tình lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào.
      Trịnh Quân lập tức vì kinh diễm mà ngây người. Y chưa bao giờ thấy Chu Tình cười, nghĩ tới nụ cười của là như thế đáng , như thế xinh đẹp, như thế. . . Mê người. . . ( có dấu hiệu của thằng công bị bẻ cong =D])
      Nghĩ đến mình bị nụ cười của y mê hoặc, Trịnh Quân hơi tức tối, lập tức lắc đầu. Xem ra chính mình hôm nay là có điểm bình thường, suy cho cùng đều do trời mưa. Trịnh Quân cư nhiên ngang ngược mà đem bất bình thường của mình đổ hết cho thời tiết.
      Chỉ là cái cơn mưa này đến khi nào mới chịu dừng đây? Những giọt mưa cứ lách tách rơi, khí lạnh làm Trịnh Quân hắt hơi cái.
      “Ngươi sao chớ?” Chu Tình vội hỏi, Trịnh Quân chỉ mặc cái áo sơ mi mỏng, khẳng định rất lạnh nha.
      có gì!” Với quan tâm của , Trịnh Quân khinh thường đến cực điểm.
      “Ngươi vẫn là đem áo khoác mặc vào ?” Chu Tình muốn đem áo khoác của y trả lại cho y, nhưng bị y phản bác.
      cần, ta có việc gì có việc gì, ngươi làm cái gì cứ phiền phức như vậy!” Trịnh Quân kiên nhẫn mà mắng, chính mình thành ra thế này còn phải vì .
      “Ai ơ ──” Chu Tình còn muốn khuyên nữa, bỗng nhiên chân nhuyễn hướng chuẩn bị ngã nhào mặt đất, may mắn Trịnh Quân nhanh mắt nhanh nhanh tay kịp thời ôm lấy , bằng nhất định té rất thảm.
      Tựa ở Trịnh Quân trong ngực, Chu Tình khuôn mặt nhắn vì mắc cỡ trở nên đỏ bừng. Bởi vì cái chuyện kịch liệt ban nãy, cái chỗ kia vừa xót vừa đau, hai chân giống như bị phế , điểm khí lực cũng có, nhưng mà chạy đến đây tìm được Tiểu Hoa quả thực là kỳ tích.
      Trông cảnh người mình quan tâm nhất thiếu chút nữa ngã nhào, Tiểu Hoa vốn an phận trong lòng ngực Chu Tình nghỉ ngơi tựu sốt ruột mà “Uông uông” lên.
      “Tiểu hoa, đừng lo lắng, ta sao!” Chu Tình mỉm cười trấn an , Tiểu Hoa tựa hồ có thể nghe hiểu lời , lập tức an tĩnh lại, thân mật mà liếm liếm tay của .
      “Ngươi thoạt nhìn cùng nó rất thân thuộc, các ngươi nhận thức nhau lâu rồi sao?” Thấy thế, Trịnh Quân chẳng biết tại sao trong lòng lại có chút mùi vị khó chịu.


      “Chúng ta biết hơn năm rồi, Tiểu Hoa rất đáng thương, bởi vì người nào tình nguyện thu dưỡng nó, nó chỉ có thể ở bên ngoài lang thang, đến nơi để che gió tránh mưa cũng có.” Chu Tình gật đầu, khuôn mặt nhắn tràn đầy thương .
      “Thế ngươi làm gì nuôi nó? Là giả vờ từ bi sao!” Trịnh Quân cười lạnh, khuôn mặt tuấn ngập vẻ khinh bỉ.
      phải, ta thu dưỡng nó là có nguyên nhân. Mụ mụ ta rất ghét động vật, ta thể làm những chuyện khiến cho mụ mụ thích.” Chu Tình lắc đầu giải thích. mực tự trách, bởi vì sợ mẫu thân mất hứng, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu Hoa ở bên ngoài lang thang chịu khổ, mà thể cho nó cái gia đình an ổn hạnh phúc.
      Nghe vậy, Trịnh Quân chợt nhớ tới những điều tra được báo cáo, mẫu thân Chu Tinh là người lãnh khốc vô tình, bởi vì bà ta ghét bỏ nên Chu Tình từ đến lớn đều trải qua đơn tịch mịch trong cuộc sống bi thảm của mình. Nghĩ nghĩ lại, Trịnh Quân khỏi nghĩ về bản thân y, trong đầu lại lên khuôn mặt của nữ nhân mà y hận nhất đời kia.
      “Tại sao phải sợ bà ta? Bà ta chỉ là cái nữ nhân dâm tiện, hạ lưu, điếm thúi ngàn người cưỡi vạn người áp! Làm cho bà ta tức chết tốt rồi!” Trịnh Quân đột nhiên giận dữ chửi ầm lên.
      cho phép ngươi vũ nhục nàng!” Chu Tình tức giận đến dương tay cho bạt tai, ngờ y lại vũ nhục người mẫu thân mà vẫn luôn tôn kính.
      “Ngươi lại dám đánh ta?” Trịnh Quân chạm vào bên mặt vừa bị đánh, lửa giận ngút trời, hạ thấp con mắt dữ dằn mà trừng Chu Tình. Y sống từng ấy năm, đây là lần đầu tiên y bị người ta tát trong khi lão nhân gia còn có từng đánh qua y.
      Tiểu Hoa cũng cảm nhận được nộ khí của y, ở trong ngực Chu Tình mà lạnh run người. Nhưng Chu Tình lại tuyệt sợ hãi, muốn điên lên, phẫn nộ mà nghênh mặt nhìn Trịnh Quân.
      “Ngươi có thể mắng ta, nhưng được ngươi mắng mụ mụ ta! Mụ mụ ta mới phải thuộc cái lọa… Xấu nữ nhân kia.” Chu Tình khổ sở mà khóc lớn lên.
      Nghe vậy, Trịnh Quân có chút kinh ngạc. “Ngươi. . .”
      “Ta vốn vẫn nghĩ ngươi có lẽ là người tốt, nhưng ta sai rồi, ngươi căn bản chính là cái đồ bỏ . Ta chán ghét ngươi, cả đời cũng muốn cùng ngươi chuyện nữa.” Chu Tình khóc xong, đẩy cánh tay ôm sau lưng , chịu đựng đau nhức ôm Tiểu Hoa lao ra ngoài trời, giội mưa to mà chạy.
      “Shit!” Thân ảnh nho kia cứ thế mờ dần trong màn mưa khiến giận dữ bên trong làm y kềm được xoay người cho vách tường sau lưng quyền, giận dữ hét: “Ta mới có chửi, mới có mắng mụ ngươi, sinh khí cái rắm. . .”
      Hết Chương 4 (3)
      an6636 thích bài này.

    4. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Luyến Tình 1 – Chương 5 (1)
      Vì thương tâm Chu Tình bên khóc ôm chặt Tiểu Hoa, bên lao đầu chạy trong mưa, căn bản có chú ý tới sau lưng có chiếc Ferrari dần tiến tới.
      “Chị dâu!” Cửa kính khai mở, chiếc xe dừng bên cạnh Chu Tình, qua cửa sổ xe có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười ôn nhu.
      Chu Tình quay đầu nhìn lại, có chút kinh ngạc, Khương Bân?
      “Chị dâu, lên xe trước a!” đợi Chu Tình mở miệng, Khương Bân lập tức bước xuống xe mở dù.
      Chu Tình khẽ lắc đầu tỏ vẻ cần, nhưng Khương Bân lại cười cười kiên quyết kéo lên xe.”Đừng khách khí, ngươi muốn đâu ta đưa ngươi .” Ngồi xe, Khương Bân xuất ra cái khăn mặt sạch đưa cho Chu Tình.”Mau lau tạm trước , toàn thân ngươi chỗ nào cũng ướt.”
      Chu Tình chần chừ chút mới tiếp nhận khăn mặt, cời áo của Trịnh Quân ra, đem tóc cùng mặt lau khô, sau đó lại giúp Tiểu Hoa yên lặng trong lồng ngực mình chà chà. Bởi vì lần trước Khương Bân từng giúp , cho nên đối với Khương Bân hề có cảm giác sợ hãi giống người bình thường.
      “Cảm ơn ngươi!” Đem Tiểu Hoa cẩn thận lau sạch xong, đưa khăn mặt trả lại cho Khương Bân, “Còn có chuyện lần trước cũng thế, cám ơn ngươi!” Nét mặt tái nhợt của chợt xuất nụ cười ngượng ngùng vui vẻ, cũng có thói quen cùng người xa lạ chuyện, nhưng mà người ta giúp mình, chính mình phải lời cảm tạ mới đúng.
      cần cám ơn! Đúng rồi như thế nào chỉ có mình chị dâu, Tiểu Quân sao? phải là mang ngươi phòng y vụ sao?” Khuôn mặt tuấn nhã lộ đầy vẻ hiếu kì.
      Nhắc tới Trịnh Quân, khuôn mặt Chu Tình lập tức đổi sắc. Thấy thế, Khương Bân mỉm cười hỏi: “Làm sao vậy, có phải hay cùng Tiểu Quân cãi nhau?”
      Chu Tình khôn biết dối nên thà gật gật đầu. Chỉ là Khương Bân là làm sao mà đoán được chuyện này.
      Khương Bân thở dài, có chút bất đắc dĩ : “Tuy biết các ngươi phát sinh chuyện gì, nhưng ta biết chắn chắn là Tiểu Quân đúng, tính cách y rất chi là thối nát, thường xuyên làm những chuyện đả thương người ta.”
      “Ừm!” Chu Tình gật đầu như giã tỏi, vô cùng đồng ý với điều Khương Bân .
      “Có thể cho ta biết các ngươi đến cùng phát sinh ra chuyện gì ?”
      Chu Tình nghĩ nghĩ rồi cũng đem chân tướng việc từ đầu chí cuối mà cho Khương Bân. xong còn thương tâm mà : “Ta rất sinh khí, y vậy mà như vậy chửi loạn mụ ta, mụ ta còn có chọc tới y a.”
      “Chị dâu, ngươi có thể là hiểu lầm, Tiểu Quân cũng phải mắng mụ mụ ngươi, người y có thể là thân mẫu của y.” Khương Bân lắc đầu cười , khó trách Tiểu Quân phát hỏa lớn như vậy, nguyên lai là bị hiểu lầm rồi.



      “Là có ý gì?” Chu Tình vẻ mặt nghi hoặc.
      “Chị dâu, ngươi có từng nghe y kể về những chuyện trong nhà của y chưa?” Khương Bân cũng trả lời vấn đề của , mà là hỏi ngược lại.
      Chu Tình lắc đầu, và Trịnh Quân quen nhau chỉ mới vài ngày, hơn nữa lại là cái loại quan hệ như này, y làm sao cùng những chuyện riêng tư như thế.
      “Vậy ngươi khẳng định biết mụ mụ tại của y phải thân sinh mẫu thân của y, mà là mẹ kế là của y a!”
      “Mẹ kế? Vậy thân mẫu của y sao? chết rồi sao?” Chu Tình lập tức tò mò hỏi, như thế nào chưa từng có nghe qua.
      chết, bất quá ở trong lòng của Tiểu Quân nàng chết rồi. Ngươi biết siêu sao quốc tế Cáo Oan Thiên chứ?”
      “Biết !” Người nào lại biết Cáo Oan Thiên chứ, nàng là bóng hồng nổi tiếng thế giới nha, từng đạt được nhiều giải thưởng lớn về diễn xuất, chỉ là cuộc sống riêng tư của nàng phi thường loạn, hầu như lúc nào cũng bị người ta rêu rao những điều xấu xí. Nào là từng trải qua bảy lần kết hôn, còn có nhi tử. Vân…vân. Nhi tử sao, phải là. . .
      Chu Tình kinh ngạc mà trừng lớn mắt nhìn xem Khương Bân, “Ngươi là Cáo Oan Thiên là Trịnh Quân. . .”
      “Là thân mẫu của y a!” Khương Bân gật đầu, “Tiểu quân ba ba Trịnh thúc thúc là người chồng đầu tiên của Cáo Oan Thiên, bọn kết hôn lâu sau sinh ra Tiểu Quân, Trịnh thúc thúc rất Cáo Oan Thiên, đối với nàng phi thường tốt. Nào có thể ngờ nàng là người hoa tâm phóng đãng, thường xuyên sau lưng Trịnh thúc thúc cùng nam nhân khác du tình, Trịnh thúc thúc mực bị che mắt. Thẳng đến có lần, nàng mang tình nhân về nhà làm loạn bị Tiểu Quân vẫn còn tuổi phát , Trịnh thúc thúc mới biết được việc này. Trịnh thúc thúc như thế nào chịu được thê tử phản bội, lập tức cùng với nàng ly hôn, về sau cưới mẹ kế bây giờ của y. Cáo Oan Thiên còn lá nữ nhân vô cùng nhẫn tâm nữa, cùng Trịnh thúc thúc ly hôn rồi, nàng lần cũng có đến thăm Tiểu Quân nữa. Đây là điều làm tổn thương y sâu sắc nhất, y sở dĩ trở thành như bây giờ, cùng Cáo Oan Thiên có liên quan rất lớn.”
      Chu Tình khiếp sợ được ra lời, nghĩ tới Trịnh Quân có tuổi thơ như vậy, mụ của y cũng quá tàn nhẫn, nàng sao có thể như vậy mà đối Trịnh Quân.
      Thiện lương Chu Tình phi thường đồng tình với cảnh ngộ của Trịnh Quân, ác cảm với y cũng tiêu giảm ít, quan tâm mà hỏi thăm: “Trịnh Quân mẹ kế đối với có tốt ?”
      “Ngươi có nghe qua người mẹ kế nào thiện lương chưa?” Khương Bân thở dài hơn.
      “Như vậy lẽ nàng ngược đãi y sao?” Chu Tình nhớ tới những cái TV …kia mẹ kế đều phi thường ngoan độc mà hành hạ con của người vợ trước a!
      “Cái này cũng phải tới mức ấy, chỉ là nàng phi thường chán ghét Tiểu Quân, mỗi lần nhìn thấy y đều châm chọc khiêu khích, thường xuyên lấy chuyện của Cáo Oan Thiên ra mà châm ngoài. May mắn thay nàng cùng Trịnh thúc thúc đều là người bận rộn, năm khó có thể được về nhà mấy lần.” Khương Bân lắc đầu.
      “Nàng tại sao lại có lòng dạ thâm độc như vậy!” Chu Tình lòng đầy căm phẫn kêu lên. Xem ra thân mẫu của y còn tốt hơn người này.
      Nhìn xem bộ dáng tức giận của , khóa môi Khương Bân nhích lên. “Chị dâu, cho nên ta mới người Tiểu Quân mắng phải Chu bá mẫu, hẳn là mắng Cáo Oan Thiên mới đúng. Rất có khả năng ngươi kể về Chu bá mẫu, mới làm cho y nghĩ đến mụ mụ của mình.”
      Chu Tình trầm mặc , những lời này của Khương Bân xét như thế nào cũng rất đúng, Trịnh Quân lúc đó biểu tình phi thường kì quái. Hơn nữa y căn bản biết mụ mụ a, những lời kia hẳn là dành để mắng nàng. Xem ra chính mình lại hiểu lầm y rồi!
      “Chị dâu, ngươi đều ướt đến như vậy, trước ta đưa ngươi về nhà nghỉ ngơi! Nhà của ngươi ở đâu?” đạt được mục đích, Khương Bân cũng gì thêm, mà khéo léo chuyển chủ đề.

      Chu Tình có chút yên lòng địa chỉ, tại trong lòng rất loạn, còn tron đầu đều là chuyện Trịnh Quân. Chính mình mới vừa rất nhiều lời đả kích y…, còn trong cơn giận dữ đánh y nữa, làm sao bây giờ? Y nhất định rất sinh khí! ruột gan đều nhanh chóng cảm thấy hối hận rồi.
      Nhìn bộ dạng lấm lem buồn bực của Chu Tình, Khương Bân trong mắt lên tia vui vẻ bí . Khương Bân rất nhanh đưa Chu Tình tới Lan Hương viên, “Chị dâu, nhà của ngươi đến rồi!”
      “Ngươi bây giờ đưa ta tìm Trịnh Quân được , ta muốn hướng xin lỗi.” Chu Tình có ý tứ mà thỉnh cầu , nghĩ nửa ngày thông suốt rồi nên muốn hướng Trịnh Quân xin lỗi a.
      “Ta cảm thấy ngươi cũng là về đến nhà rồi, nhanh vào thay mớ quần áo ướt nhẹp này , nghỉ ngơi tốt. Ngày mai tìm Tiểu Quân cũng muộn.” Khương Bân cười yếu ớt, ra suy nghĩ của mình.
      “Nhưng mà. . .” xin lỗi được ngay bây giờ, lương tâm của rất áy náy.
      “Tiểu Quân tại cần phải an tĩnh để tiêu hao nộ khí, ngươi tìm chỉ làm y tức thêm, bằng chờ ngày mai y nguôi giận, ngươi lại tìm y a!”
      “Được rồi!” Chu Tình nghĩ nghĩ cảm thấy điều Khương Bân rất có đạo lý, tại tìm Trịnh Quân nhất định rất thảm.
      “Xuống xe a!” Khương Bân mở cửa xe, tác phong nhàng mà cầm du tiễn Chu Tình đến cửa, lúc gần đến còn tỉ mỉ dặn dò : “Nhanh vào tắm nước nóng gội rửa sạch , coi chừng cảm mạo.”
      “Ừm! Cám ơn ngươi!” Chu Tình thành tâm mà cảm tạ . Trong nội tâm thầm nghĩ: Khương Bân đúng là người vừa ôn nhu vừa dễ gần, giống như thiên sứ vậy, Trịnh Quân so với kém rất xa nha, thực nghĩ ra bọn như thế nào lại là bạn tốt của nhau!
      Cùng Chu Tình tạm biệt xong, Khương Bân cũng về nhà, mà là lái xe trở lại khu vực phụ cận trường học. Xuống xe vào hẻm , nhìn Trịnh Quân đứng đem đầu gội bằng nước mưa, Khương Bân giương lên nụ cười bất đắc dĩ.
      “Ta đem đưa về nhà rồi, ngươi đừng lo lắng!” Khương Bân đến, bung dù ngăn lại cơn mưa đầu Trịnh Quân. (sao ta cứ thấy cảnh này có gian tình a~~~~)
      “Ta tại sao phải lo lắng? là cái thá gì, đáng được đại thiếu gia ta lo lắng sao!” Trịnh Quân quay đầu, nhìn tên cười nham nhở kia mắng.

    5. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Luyến Tình 1 – Chương 5 (2)

      Khương Bân cười mà , là con vịt chết cũng còn mạnh miệng mà, nếu như lo lắng, làm cái trò gì lại gọi điện thoại bảo mình tìm Chu Tình, đưa về nhà.
      “Ngươi có cùng Chu Tình bậy bạ gì đó chứ?” Trịnh Quân lo lắng mà hỏi thăm.
      có.” Khương Bân trong mắt đầy quỷ dị. quàng, mà là chuyện đứng đắn. Nếu để Tiểu Quân biết đem chuyện nhà y cho Chu Tình, y nhất định nổi trận lôi đình mà làm thịt a.
      “Vậy là tốt rồi, ngươi ngàn vạn đừng có như cái tên Dương miệng rộng kia !” xong Trịnh Quân bình tĩnh hướng phía ngoài hẻm bước .
      đâu? Muốn Dương gia chơi sao? vừa gọi điện thoại tới bảo chúng ta tới nhà .” Khương Bân nhanh nhẹn đuổi theo.
      được, ngươi bảo là ta phải về nhà ngủ.” Trịnh Quân cự tuyệt. Y nhất định là cảm mạo rồi, đầu óc có vấn đề, cho nên mới làm thêm mấy cái chuyện ngu ngốc nữa. Bị Chu Tình hiểu lầm y vậy mà cảm thấy trong nội tâm rất nao núng. Sợ gặp chuyện may mới bảo Tiểu Bân tìm . Y tin rằng chỉ cần về ngủ giấc trở lại như cũ thôi.
      “Tiểu quân, Chu Tình nhà ngươi cũng đáng , hơn nữa rất lương thiện, tệ chút nào.” Khương Bân vừa vừa lấy tay khoác bả vai y.
      “Đáng cái rắm! Phiền phức muốn chết!” Động chút lại khóc.
      Khương Bân cười gian, khuôn mặt tuấn nhã vòng cao thâm mạt trắc. Xem ra sau này, phát sinh rất nhiều chuyện thú vị đây . . .




      Bầu trời đêm xanh thẳm, ánh trăng nhu hòa tỏa lên ánh sáng dịu mát, làm cho những đám mây bên cạnh cũng nhiễm lây phần hào quang.
      Đứng ở bên cửa sổ thưởng thức ánh trăng, Chu Tình khỏi có chút cảm khái, thời tiết là thay đổi liên tục, ràng ban ngày mưa to tầm tã, buổi tối lại có trăng.
      Khí trời cùng tâm cảnh của là có vài phần tương tự, buổi sáng ràng chán ghét Trịnh Quân muốn chết, đối với y đầy bụng căm hận. Nhưng là bây giờ lại đối với y tràn đầy áy náy cùng đồng tình. Cũng biết ngày mai gặp Trịnh Quân phải mở lời thế nào mới tốt, phải làm thế nào y mới tha thứ cho , với tính cách của Trịnh Quân chỉ sợ khó nguôi giận a!
      “Ai ──” Chu Tình thở dài tiếng, là làm cho người ta đau đầu chết mất!
      “Uông uông uông. . .” Thấy mặt mũi đầy vẻ u sầu, Tiểu Hoa thân mật mà ở trong lòng ngực liếm láp tay của .
      “Tiểu Hoa, ngươi có phải hay bảo ta đừng lo lắng?” Chu Tình cúi đầu xuống đem Tiểu Hoa ôm đến trước mặt, khuôn mặt tú lệ lên vòng mỉm cười.
      Tiểu Hoa lập tức uông uông kêu hai tiếng, Chu Tình cười càng thêm ngọt hơn, ôn nhu mà sờ lên đầu nó. “Cảm ơn ngươi, Tiểu Hoa tốt.”
      Tiểu Hoa con chó thông minh, vừa đáng lại nghe lời, rất muốn thu dưỡng nó, cho nó ở cùng với mình. Nhưng đây là điều tuyệt đối thể thực , nếu mụ mụ biết nuôi chó, chỉ có may, Tiểu Hoa còn có thể bị mụ mụ giết chết. Chẳng biết tại sao mụ mụ dị thường chán ghét động vật, giống như động vật cùng nàng có cái mối thâm thù gì đó vậy.
      Nhớ lúc khi còn bé, trông thấy tiểu miêu mị bị thương, đem tiểu miêu mang về nhà chữa thương, nào có thể đoán được mụ mụ sau khi nhìn thấy lập tức nổi lôi đình, đem tiểu miêu từ lầu hai quăng ra ngoài, để cho tiểu miêu chết tại chỗ, sau đó cảnh cáo còn dám đem bất kì động vật gì về nhà, tựu cắt chân của . (ta phải điều như này, ta thích mẹ ẻm sí nào, bật mí cho mấy nàng mụ mụ ẻm là nữ vương thụ, nhưng mà ta thích nữ vương quá đáng như thế :”P, đọc nhiều khúc thấy muốn đè mụ ẻm xuống cho mất tát, dù có xảy ra chuyện gì với chồng của ẻm cũng nên đối xử như vậy với con mình chứ [-x)
      Nhớ bộ dạng chết thảm thương của tiểu miêu, hốc mắt khỏi trượt xuống những giọt nước mắt bi thương, tiểu miêu chết toàn bộ là vì , nếu như mình đem nó mang về nhà, nó phải chết rồi. . .


      “Uông uông uông. . .” Tiểu Hoa cũng cảm thấy Chu Tình đau lòng, lập tức lo lắng mà kêu lên, giống như hỏi làm sao vậy.
      “Tiểu hoa, ta sao! Ta chỉ là chợt nhớ tới ít vui tình, đừng lo lắng.” Chu Tình tranh thủ thời gian lấy lại tinh thần, cười trấn an tiểu hoa.
      Tiểu Hoa duỗi ra cái lưỡi dài liếm liếm khuôn mặt Chu Tình, như muốn khuyên nên như vậy. Lại làm cho Chu Tình trong nội tâm càng thêm khổ sở, Tiểu Hoa đáng như thế, nỡ đem nó đưa về con hẻm dơ bẩn, để nó tiếp tục trải qua cuộc sống bi thảm như thế.
      “Đinh đinh đinh. . . Đinh đinh đinh. . .” Điện thoại trong phòng khách bỗng nhiên vang lên, phá vỡ trầm bi của . Chu Tình đuổi ôm chặc Tiểu Hoa lại, trễ thế như vậy là ai, chẳng lẽ là mụ mụ gọi tới sao? “Chị dâu!” Chu Tình tiếp điện thoại, lập tức nghe truyền đến đạo nam ôn nhu quen thuộc.
      “Khương Bân!”
      “Chị dâu, Tiểu Quân xảy ra chuyện rồi, ngươi lập tức đến nhà y !” Thanh dễ nghe tràn đầy lo lắng. (ta bảo có gian tình mà =D]])
      “Trịnh Quân bị làm sao vậy?” Nghe vậy, Chu Tình khỏi hoảng hốt mà hỏi thăm.
      “Tiểu quân gọi bảo ta sắp chết rồi, bảo chúng ta mau đến, nhưng bây giờ bọn ta ở nơi khác, tiện đến, phiền ngươi đến xem thế nào, nhà là XXXXXX. Tất cả trông vào ngươi, bi bi …!” Khương Bân xong liền ngắt máy.
      “Này, uy uy. . .” Nghe trong điện thoại truyền đến thanh tít tít, Chu Tình ngẩn người. Khương Bân như thế nào nhanh như vậy treo máy rồi, y còn ràng là đến cùng xảy ra chuyện gì cơ mà! Bất quá bây giờ quan trọng nhất là đến nhà Trịnh quân, cũng biết Trịnh Quân bị làm sao nữa!
      Nghĩ đến Khương Bân Trịnh Quân có khả năng sắp chết, Chu Tình lòng nóng như lửa đốt, chút cũng thấy điềm khả nghi trong lời của Khương Bân. vội vàng đem áo ngủ thay đổi, ôm Tiểu Hoa ra ngoài bắt taxi đến nhà y.
      Bên kia, Lưu Dương mặt mũi tràn đầy mơ hồ mà nhìn Khương Bân cười có chút quỷ dị xen lẫn gian trá, khó hiểu mà hỏi: “Tiểu Bân, ngươi đến cùng đùa cái gì? Quân ca ràng gọi điện thoại phát sốt rồi, bảo chúng ta qua, ngươi như thế nào gọi điện thoại lại bảo Chu Tình qua, còn Quân ca sắp chết. Hơn nữa chúng ta bây giờ đâu phải ở ngoại ô đâu.”
      “Chơi trò hồng nương!” (ta hảo hiểu a*lắc lắc*) Đối mặt với mấy vấn đề liên tiếp mà Lưu Dương hỏi, Khương Bân vẻ mặt tươi cười chỉ cấp đơn giản bốn chữ
      “Có ý tứ gì?” Lưu Dương nghe mà hiểu.
      “Ý tứ mặt chữ!” Sợ Lưu Dương dứt mà hỏi tiếp, Khương Bân giương lên nụ cười nho nhã.”Tiểu Dương, ngươi phải mực muốn làm quen tiểu muội của ta sao! Có muốn ta bây giờ mang ngươi đến nhà nàng chơi?”
      ? Đương nhiên muốn, mau mau dẫn ta .” Lưu Dương lập tức hưng phấn kêu to, siêu cấp mến cái hoạt bát tiểu muội của cái tên Nho Nhã tính cách siêu kì quái kia.
      Khương Bân trong mắt lên tia bất đắc dĩ, là cái đồ ngốc vô đối! Chính mình đêm nay nhất định cùng cái thằng ngốc này bị tiểu ác ma kia chỉnh rồi. Bất quá vì hạnh phúc của người nào đó, phải đành hi sinh chút. . . ( *trỏ trỏ* ta bảo có gian tình mà =D]])
      Hết Chương 5 (2)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :