Luyến Ái Vương Phi - Huyết Tử Lam (Hoàn) (Sưu Tầm)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Quyển 2. Cảm tình sâu đậm

      Chương 38. Quay về Y Thủy Cốc

      Trong tiếng ồn ào huyên náo cuối cùng bữa ăn cũng kết thúc ai về phòng nấy, sáng sớm hôm sau lên núi. Khi đến giữa Tuyết Sơn, địa hình khá dốc, rất khó cưỡi ngựa vì vậy mọi người cùng thống nhất cột ngựa ở ngoài rồi tiến vào bên trong. Lên được Tuyết Sơn muốn đến Y Thủy cốc phải qua ngọn núi băng, muốn vào đây nếu phải có hỗ trợ của đan dược Hỏa Lộ Đan mà nương nàng bào chế cho dù có trăm năm công lực, tuyệt đỉnh công phu cũng thể chống chọi lại với cái giá lạnh hơn cả hàn băng nghìn năm này. Có Hỏa Lộ Đan dù chỉ là người có chút nội công cũng có thể vào được.


      Nhưng cũng hẳn là thế, ngoài Hỏa Lộ Đan còn loại dược nữa là Hồng Lộ Đan cũng có thể giúp những cao thủ giang hồ, tuyệt đỉnh công phu ấy vượt qua được núi băng này, chỉ có điều Hồng Lộ Đan phải cứ muốn là có, nghe giang hồ 10 năm trước chỉ có 10 viên, ngoài khả năng đưa thân nhiệt con người về dạng đồng điệu theo khí hậu, giữ thân nhiệt luôn ở mức bình thường, nó còn là giải dược của Ảo Mộng Thương, nó vô cùng trân quý, chính là dược phẩm mà nương nàng chế ra, ngờ nó lại là tác nhân gây ra cái chết của nương.

      ngọn núi băng này lại có ôn tuyền nằm bên trong hang động khá , dùng nơi này để luyện công vô cùng hiệu quả, lúc nàng cùng nương thường xuyên đến đây luyện công.

      “Phía trước là núi băng, đây là Hỏa Lộ Đan, mỗi người viên nuốt vào .”

      Mỗi người cầm viên Hỏa Lộ Đan mà nàng đưa nuốt vào, rồi cùng vận công phi thân vào Y Thủy Cốc. Chẳng mấy chốc mà ngôi nhà trong rừng trúc lọt vào tầm mắt.

      “Đây là nơi muội từng sống sao?” Tử Giao lên tiếng hỏi khi vừa mới vào đến khuôn viên trước ngôi nhà .

      “Đúng vậy.”

      “Thế nương muội…”

      “Muội an táng người ở Mai Lâm, tỷ và tứ muội có muốn đên đó ? Muội giới thiệu hai người với nương.”

      “Hảo, quá tốt, ta cũng muốn đến gặp nương muội.”

      “Chúng ta cũng .” Ba đại nam nhân uất ức lên tiếng khi bị bỏ quên.

      “Ta cũng muốn ra mắt nhạc mẫu, sao nàng có thể cho ta chứ?” giận dỗi với nàng, trong mắt là khoảng ảm đạm, trong tâm nàng vẫn nghĩ đến , nàng vẫn là muốn gặp nương nàng. Khóe môi tự giễu, nhưng biết làm sao? Nàng vẫn chưa chấp nhận … Nhưng cũng bỏ cuộc, cả cuộc đời này định nàng là của , dùng cả cuộc đời của để nàng, theo đuổi nàng. tin thể làm nàng dung động.

      Nàng thấy biểu khuôn mặt của , lòng bỗng nhói đau, phải là nàng muốn cho gặp nương chỉ là… nàng vẫn là dám, nàng sợ nàng nhiều rồi cái nhận được là tổn thương nhiều, nàng sợ phản bội nàng, hai lần bị phản bội trái tim sớm bị chai lì, còn có thể đau được nữa sao?

      là vương gia, tam thê tứ thiếp, có thể thú mình nàng ? Bên cạnh phải chỉ có mình nàng, tài giỏi nàng biết, nhưng ai có thể trước được tương lai, là Vương gia có nhiều việc thể tự mình định đoạt, hơn nữa có thể bảo đảm vô tình tổn thương nàng ? Những tổn thương mà vô tình tạo ra cho nàng, những tổn thương mà nàng chưa từng gánh chịu, nàng… có thể chịu đựng được ? Nàng… vẫn là dám đối mặt, nàng sợ. Đúng vậy, nàng rất nhát gan, nàng phải mạnh mẽ như vẻ bề ngoài, nàng cũng chỉ là nữ nhân bình thường mà thôi.

      “Hảo, vậy mọi người đợi ta chút rồi ta dẫn mọi người đến Mai Lâm”.

      Nàng chuẩn bị chút đồ đến viếng nương rồi dẫn mọi người đến Mai Lâm.



      Mai Lâm



      ngôi mộ với tấm bia khắc dòng chữ “nương Lâm Tuyết Nhạn chi mộ, ái nữ Lâm Tuyết Thần lập” lạc trong khung cảnh tuyệt đẹp, những bông mai lay, những cánh mai bay bay tạo nên khung cảnh hoàn mỹ, những tuấn nam, mỹ nữ lạc vào rừng mai tưởng như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh. Những cánh mai với đủ màu sắc, tiếng chim hót, tiếng nước chảy róc rách, khung cảnh bình yên.

      “Oa, nơi đây tuyệt, ta nghĩ sau cái núi băng chết tiệt kia lại là nơi phong thủy hữu tình thế này.” Lệ Ảnh hưng phấn hẳn lên, nơi bình yên thế này khiến cho nàng, người sớm nhúng tràm giang hồ cũng trở nên thanh thản, tâm hồn như được thanh lọc.

      ngờ lại có nơi thế này, bình yên.”

      “Đúng vậy, bình yên.”

      Mọi người thả lỏng tâm tình, nhắm mắt hưởng thụ khí trong lành, mùi máu tanh, tranh đấu giang hồ. Lúc này đây còn là vương gia cao ngạo lãnh khốc, Tiêu Vu công tử lạnh lùng, lãnh đạm, còn Kiếm chủ giết người tàn nhẫn. còn giáo chủ ma giáo, còn là nữ, cũng còn phong lưu công tử, còn hoa hoa công tử, còn cung chủ Nhạn Băng cung tổ chức sát thủ lừng lẫy giang hồ, giờ đây họ chỉ là những con người bình thường như bao nhiêu con người khác, tất cả những ân oán, tranh đấu hãy tạm thời bỏ sang bên, hãy để cho họ hưởng thụ giây phút khoái hoạt này chút, chỉ chút thôi, họ mong gì thêm, cũng dám mong mỏi gì thêm, chỉ cần khoảng lặng như thế này là đủ lắm rồi.

      Nàng đến bên mộ nương, đặt vào trong đĩa mấy xâu kẹo hồ lô, đĩa quả lê trước nhà, loại quả mà nàng và nương thích ăn nhất. Thắp cho nương nén hương, đốt chút giấy tiền, nàng lẳng lặng ngồi đó tâm với nương,

      “Nương, nữ nhi bất hiếu, giờ mới về thăm nương được, nương đừng trách con, được ?”

      “Nương, nương ở đó có vui ? Có thoải mái ? Con rất nhớ nương, nương con phải làm sao bây giờ, con rất muốn gặp nương? Con cũng hoài niệm cha mẹ và em trai con. Con rất nhớ, rất nhớ.” Lệ, biết từ khi nào rơi xuống. tự nhủ bao nhiêu lần được yếu đuối, tự nhủ được rơi lệ nữa, được rơi lệ trước mặt nương, để nương lo lắng, vậy mà lại kìm chế nổi mình. Thực hận.

      “Nương, người đừng hiểu lầm, đừng trách con, a?”

      phải con yếu đuối… là tại con cao hứng vì gặp lại nương nên… lệ mới rơi, nương đừng hiểu lầm, con… sống rất tốt, người xem… con lợi hại như vậy… sao có thể tốt được chứ…? ” Lệ càng rơi, lúc này đây xin hãy để cho nàng yếu đuối chút, hãy để nàng bộc lộ cảm xúc của nàng, dù chỉ chút thôi. Nàng cứ ngỡ nỗi đau mất nương lung lạc, dần nguôi ngoai, ngờ nó vẫn ỷ cháy nơi đáy lòng, nhìn thấy ngôi mộ nằm độc lạnh lẽo ở đây, nhìn tất cả những gì thuộc về nàng và nương, nỗi đau lại lần nữa bùng cháy, thiêu đốt bức tường cứng rắn mà nàng tốn công xây dựng nên, bức tường bảo hộ yếu đuối của nàng. Có phải nàng vô dụng ?

      Nhìn bộ dạng của nàng bây giờ khiến cho mấy người ở đây càng thấy đau lòng, Lệ Ảnh tối qua cũng được Tử Giao kể cho nàng nghe chuyện của Tuyết Thần, tối qua sau khi ăn xong nàng cứ mè nheo theo Tử Giao bắt nàng ấy phải kể cho nàng nghe quá khứ của Tuyết Thần, nghĩ Tuyết Thần lại chịu nhiều đau khổ như thế, so ra trong số các tỉ muội có lẽ Tuyết Thần mới là người bất hạnh nhất, cả chuyện tình cảm của nàng nữa, có lẽ vì thế mà Tuyết Thần mới giữ khoảng cách với Tiêu Vu công tử.

      “Lâm lão tiền bối, vãn bối là đại tỷ kết nghĩa của tam muội, người yên tâm, chúng ta thay người chăm sóc cho tam muội, để muội ấy phải chịu ủy khuất.” Tử Giao đến quỳ bên mộ nương nàng hành lễ.

      “Đúng vậy, Lâm lão tiền bối, ta là ma nữ vì vậy giang hồ cũng rất sợ ta, ta chiếu cố cho tam tỷ, để kẻ khác ăn hiếp tỷ ấy, người yên tâm.”

      “Nhạc mẫu, hiền tế là Vu Hạo xin ra mắt nhạc mẫu, người yên tâm giao Thần nhi cho hiền tế, hiền tế thay người chăm sóc cho Thần nhi, để nàng chịu bất kỳ thương tổn nào, dùng cả thể xác lẫn linh hồn, dùng cả cuộc đời này để nàng, vì vậy người hãy yên tâm về Thần nhi. Mong người chúc phúc cho chúng con.” đến hành lễ với nương nàng làm mọi người chấn động, ngờ lại là vương gia của Hoàng Thiên Quốc, càng ngờ quỳ xuống hành lễ. vương gia cao cao tại thượng, vương gia lãnh khốc tuyệt tình, nhân vật nhân trung long phụng, nhân vật phong vân của Hoàng Thiên Quốc, của cả cái lục địa này, ngờ giờ khắc này vứt bỏ tất cả hạ mình hành lễ với Lâm lão tiền bối, vì người nữ nhân mà nguyện bỏ cao ngạo, tự tôn vương giả hành lễ với lão tiền bối giang hồ. Tình này sâu đến thế nào?

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 39. Thêm lần đau


      “Dưới này cất dấu Thần Quang sao?” Huyền Kha lên tiếng hỏi khi bọn họ vừa đặt chân vào căn mật thất phía dưới chiếc giường. Sau khi từ mộ Lâm lão tiền bối trở về, nàng liền dẫn bọn họ xuống đây, cũng gì cứ thế , cái khí quỷ dị này cũng kéo dài từ lúc tên Tiêu Vu kia những lời làm bọn họ sửng sốt. Y chịu được cái khí quỷ dị này nên lên tiếng hỏi phá tan yên lặng này.


      Cũng ai trả lời y, mãi cho đến khi xuống đến nơi, ánh sáng xanh rực rỡ từ hàng chục viên minh châu tỏa ra làm cho mọi người nhìn gian trong căn mật thất này, ngoài đống tài bảo của Lâm lão tiền bối ra còn gì cả, dưới này còn có gì sao?

      Nàng tiến đến chỗ lần trước nương có đặt Thần Quang, loay hoay tìm kiếm hồi cuối cùng cũng thấy cái đầu long bên dưới cái đế đặt viên minh châu, nàng dùng sức xoay cái đầu long đó, bỗng lúc này bức tường như bị đục khoét lúc sau chồi ra khoảng , nàng đưa tay vào lần mò bên trong, có quyển sách phong thư.



      Nàng mở thư ra đọc, càng đọc nước mắt nàng lại càng tự chủ được mà rơi xuống, đồng thời nỗi căm hận, sát khí cũng theo đó mà tăng lên bao quanh thân thể nàng. Mọi người nhìn màn này khỏi đau lòng cùng tò mò, hiểu rốt cuộc bức thư viết gì lại có thể khiến nàng thương tâm cũng như căm hận như thế.

      Có lẽ có liên quan đến cái chết của Lâm lão tiền bối.

      đành lòng nhìn nàng như thế, nàng đau cũng đau, nàng hận cũng hận. thề làm cho kẻ thương tổn nàng có cái chết tàn nhẫn nhất.

      Tiến đến ôm nàng vào lòng, nhàng an ủi,

      “Bảo bối, ngoan, nên khóc, mọi chuyện có ta, nàng nên thương tâm như thế. Dù trời có sập ta cũng thay nàng đỡ, dù kẻ thù của nàng là lão thiên gia ta cũng giúp nàng báo thù. Bảo bối đừng khóc, nàng khóc ta đau lòng.” chưa bao giờ an ủi, dỗ dành người khác nên biết phải an ủi như thế nào, chỉ biết ôm nàng, vỗ về nàng, những lời tâm của hi vọng nàng bớt thương tâm.

      “Vu, tại sao? Tại sao lại như vậy?”

      “Chàng xem nương có phải là đại ngốc ? Biết mình thể, vậy mà còn cố sức viết thư cho ta làm gì, còn cố tình vì ta mà an bài hết thảy làm gì!”

      “Nương là vô cùng ngốc, ngốc đến nỗi ta chỉ muốn lôi người lên lấy người ra làm vật thử độc, cho người chừa cái tính ngốc này .”

      “Sao nương có thể ngốc như thế chứ? Nếu nương đừng cố gắng sức an bài mọi chuyện, đừng tạo nên trường giả tốt rồi, như vậy nương chết, nương có thể chờ ta về giải độc cho nương. Ha ha ha, chàng xem nương có phải là lão ngoan đồng đại ngốc .”

      Mọi người chết lặng, ngay cả Yến Vĩ, Huyền Kha là hai đại nam nhân vậy mà giờ phút này khóe mắt cũng phiếm hồng, Tử Giao sớm ngã vào lòng Yến Vĩ mà rơi lệ. Lệ Ảnh, giáo chủ ma giáo lạnh lùng ác độc vậy mà giờ đây lại nghẹn lời, nước mắt sớm tràn mi.

      Cứ như thế, mọi người lặng im nhìn nàng trong lòng mà khóc đến lê hoa đái vũ. biết qua bao lâu tiếng thút thít dần rồi biến mất hẳn. Tuyết Thần khuôn mặt lúc này khô lệ, đôi mắt trong veo tia cảm xúc, như bức tượng đá sức sống. Mà nhìn nàng như vậy tâm quằn quại đau, tim như chết lặng, cả thân thể tự chủ mà run lên vì khiếp sợ. Giờ phút này nhìn nàng cảm xúc, sức sống, ôm nàng trong lòng mà cảm nhận được hơi ấm của nàng, nhìn thân hình bé của nàng như thể bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến vào hư , bất cứ lúc nào cũng có thể rời mất, bất giác sợ hãi ôm nàng chặt hơn.

      “Thần nhi, ngàn vạn lần đừng như vậy có được ? Nàng cứ khóc , có ta thay nàng lau nước mắt, nàng khóc , đừng như vậy được ? Ta xin nàng, hãy phát tiết mọi giận dữ lên người ta cũng được, ta cam nhận, đừng cứ như tồn tại như vậy, được ?” Mỗi từ “được ” mà thốt ra như lời cầu xin của đối với nàng, rất sợ, rất sợ nàng cứ như cái xác vô hồn mà sống, như vậy rất đau.

      Nàng lắc đầu, hồi tưởng lại những chuyện của nàng và nương ngày trước, nàng bình thản lên tiếng cứ như tất cả cùng nàng quan hệ,

      “Ta kể chàng nghe, từ lúc ta bị rơi xuống cốc, nương luôn thương ta, luôn làm tất cả vì ta, nương chữa bệnh cho ta, dạy ta võ công, truyền thụ nội lực, vì ta mà chế đan dược tăng nội lực, ta và nương hàng ngày động khẩu động thủ, nhưng lần nào cũng là nương thua, lúc đầu nương liền nhường ta để khích lệ ta, sau dần nương hết sức đấu với ta nhưng cũng thắng được, nương tức giận mắng ta sao lại nhường nương? Sao cứ thích tranh đấu với nương? Còn giành cả kẹo hồ lô với nương nữa. những thế hết lần này đến lần khác, ta dùng nương để thử độc dược, mặc dù nhiều lần nương cố tình tránh xa ta, tiếp xúc với ta, sợ ta lại thử dược nhưng dù cho thế nào kết quả vẫn là nương trúng độc dược của ta. Ngươi xem ta có phải bất hiếu lắm ?”

      Câu hỏi cần câu trả lời, mặt nàng hồi tưởng lại quãng thời gian hạnh phúc bên nương, nét cười khuôn mặt nàng cũng theo đó mà lên nhưng lại là nét bi thương sâu đậm. Nàng lại tiếp,

      “Ta nhớ có lần, ta và nương vào giữa rừng tìm hổ thử dược, nhưng lần đó chỉ tìm thấy hai con hổ đực và cái bên nhau, chúng ta sao thử được, thế là ta thôi miên nương để nương đánh lạc hướng chúng, kết quả là nương bị con hổ đực cắn vào bên chân cũng may ta tới kịp nên nương sao. Ngươi có phải nương ngốc ? Có thể dùng nội lực trống lại thôi miên sơ cấp của ta, sao nương lại làm mà tình nguyện vì ta cơ chứ? Nương ngốc, ngốc.”

      Nàng cứ thào như thế. Mọi người muốn lên tiếng nhưng lại biết phải gì, giờ khắc này hãy để nàng sống trong thế giới của nàng và nương nàng chút , có lẽ như vậy ổn hơn.

      “Ngươi xem, tại sao lại thế? Mọi người đều tốt với ta như vậy nhưng ta luôn lừa dối mọi người, luôn lợi dụng cảm tình của mọi người, ta tồi tệ.” Giờ khắc này hiểu sao nước mắt lại tràn ra, bao nhiêu thống khổ làm tim nàng quặn lại, cơ thể cũng vì thế mà co rút, ra thống khổ trong lòng cũng đau đến thế, còn đau hơn chịu đao thương đâm chém. Nhìn nàng quằn quại đau đớn, giãy giụa trong lòng làm và mọi người sợ hãi.

      “Bảo bối, nàng sao vậy? Đừng thương tâm, đừng làm ta sợ.”

      “Tam muội, muội đừng như vậy có được ? Muội còn chúng ta, chúng ta thương muội thay phần nương, nương ở trời có linh thiêng cũng muốn muội như thế.” Lòng quặn thắt, Tử Giao nguyện gánh lây phần thương tổn mà tam muội phải chịu, hãy chia sẻ nó cho nàng đừng để tam muội của nàng phải chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa. Tất cả quá đủ rồi.

      “Đúng vậy tam tỷ, tỷ đừng như vậy, nương ở trời muốn tỷ đau khổ như vậy đâu. Làm ơn nghe muội và mọi người, đừng tự hành hạ bản thân như thế. Tam tỷ!!!” Lệ Ảnh thống khổ khóc nấc, nàng cũng nguyện chia sẻ những tổn thương mà tam tỷ của nàng phải hứng chịu, so với nỗi đau cứ trồng chất của tam tỷ nỗi đau của nàng có xá gì, phải làm sao? Phải làm sao để tam tỷ thoải mái hơn đây? Lần đầu tiên trong đời nàng cảm thấy bản thân bất lực.



      mọi người hiểu, hiểu đâu.”

      Nàng thoát khỏi vòng tay của , thống khổ ôm đầu gào khóc,

      “Ta là lừa dối mọi người, ta là lừa dối nương, sợ nương và mọi người tin ta nên ta dối… ra ta phải cùng gia đình du ngoạn gặp thổ phỉ mà ngã xuống cốc, phải như thế. Ta ra là đến từ thế giời khác, thế giới của ta có ba mẹ, em trai, bạn học, ta đến từ thế kỷ 21, ta cùng bạn bè trả thù cái nam nhân cậy nhiều tiền mà coi nữ nhân ra gì kia. Ta cùng bạn bè băng qua đường chiếc xe ô tô lao tới muốn đâm phải Moon, ta cứu Moon nên mới bị tai nạn, xuyên đến thế giới của mọi người.

      Ở thế giới của ta, ta 20 rồi, vậy mà đến đây ta mới 13 tuổi, các ngươi xem nếu ta các ngươi liệu có tin ta ? Các ngươi chắc chắn tin ta. Ta sợ nương và mọi người tin ta ta điên nên ta mới dối. Tất cả là tại ta, tại ta, nếu ta ngăn cản Moon, trả thù nam nhân chết tiệt kia bị tai nạn xuyên cũng gặp nương, nương vì ta mà bị thương nhiều như thế, vì ta mà cái gì cũng quản chỉ biết thương ta, lo lắng cho ta, cũng vì tình của nương đối với ta mà chịu thương tổn, cũng vì hạnh phúc của ta mà mất mạng. Ta hận mình, tại sao ta lại độc ác như thế? So với Ngô Đạo ta còn muốn độc ác hơn. Ta muốn nương chết, TA..MUỐN.”

      Tâm chết lặng cả cơ thể nàng như có ngàn vạn mũi tên xuyên vào, tim như bị ai bóp nghẹt, đau lắm, nỗi đau cứ dày xéo tâm can nàng, làm nàng thở nổi. Bàn tay càng thêm lực, túm chặt lấy áo nơi trước ngực, tay ngừng đấm vào thân thể nàng, đấm mạnh vào trước ngực, nàng như muốn dùng nỗi đau thể xác để làm giảm nỗi đau ngày xâm chiếm trái tim nàng, ngừng lan tràn đến tư chi thân thể của nàng, bào mòn lục phủ ngũ tạng của nàng.

      “Tuyết Thần đừng như vậy được ? Đừng đau khổ như vậy.”

      “Tam tỷ, tỷ đừng như vậy, chúng ta tin tỷ, tỷ phải lừa gạt chúng ta, dù tỷ có thể nào mọi người vẫn bên tỷ, nương cũng thế, nương trách tỷ.”

      Tử Giao, Lệ Ảnh chạy đến ôm nàng vào lòng, cả ba ôm nhau khóc, lúc này đây xin hãy để vòng tay của hai nàng vỗ về những thương tổn mà Tuyết Thần phải chịu, xin có thể xoa dịu nỗi đau của nàng.

      nhìn nàng thống khổ như thế tim như có ai đó mang ra dùng cực hình tra tấn, như có ai dày xéo tâm can, như có ngàn vạn nhát đao chém vào trái tim . Giờ khắc này hận thể làm cho nàng quên hết thảy mọi nỗi đau để bình bình an an mà sống. nguyện thay nàng chịu đựng tất cả những tổn thương đó, chỉ xin nàng có thể hạnh phúc, bình an.

      tiến đến bên nàng, tiếp nhận nàng từ tay tỷ muội nàng, nhàng ôm nàng vào lòng. Chỉ yên lặng ôm nàng như thế, hi vọng nàng cảm nhận được tình sâu đậm của , hi vọng có thể cho nàng an tâm, an tâm rằng bên nàng còn có , luôn tin nàng.

      “Bảo bối, còn có ta tin nàng, nàng, sủng nàng, vĩnh viễn bên nàng. Trái tim ta đập vì nàng, linh hồn ta sống vì nàng, thể xác của ta cũng thuộc về nàng, tất cả của ta đều là của nàng, vì vậy… xin nàng tin tưởng ta, được ? Đừng tự dằn vặt mình như thế, ta đau lòng. Chẳng lẽ, nàng ta sao?”

      “Tam muội, muội còn chúng ta, chúng ta thương muội, bảo hộ muội, bên cạnh muội, để muội tổn thương.”

      “Cảm tạ mọi người, cảm tạ tha thứ ta. Nhưng ta xứng với những tình cảm đó, ta xứng với nương với mọi người, ta xấu xa. Vì ta mà nương mới chết, nếu phải sợ ta mình đấu lại Huyết Ảnh thần giáo nên mới giấu ta chuyện người chết vì bị trúng ám khí độc của U Vân – thánh nữ của Huyết Ảnh thần giáo. Người sợ ta biết chuyện tìm chúng trả thù.

      Người biết ta là người có thù ắt phải báo, vì vậy nên người dùng nội lực còn lại chống đỡ để tạo ra cái chết giả là do Tàn Trưởng của Ngô Đạo mà chết, cũng để lại thư cho ta biết . Nương Ngô Đạo chết là tốt cho Võ Lâm, vì vậy để ta đối phó lão ta, ta có khả năng đó.

      Nhưng còn Huyết Ảnh thần giáo thể, vì chúng có Ma trận thuật. Nếu Huyết Ảnh thần giáo tái giang hồ hãy để ta sống bình an hạnh phúc, vì ta chịu nhiều tổn thương rồi… Nương sao lại ngốc như thế? Nếu dùng nội lực chống đỡ làm tổn thương tâm mạch có thể đợi ta trở về cứu nương. Nương rất ngốc.”

      “Có phải nương cần ta nữa nên mới làm như vậy? Ta rất hối hận vì hay chọc giận nương, dùng nương thử độc, có phải nương chê ta nên muốn sống với ta nữa?” Ánh mắt đẫm lệ vô hồn ngẩng lên nhìn mọi người, hình ảnh này khiến cho người khách nhìn thấy mà thương tâm.

      “Nha đầu ngốc này, nương sao có thể cần nàng? Nàng thế nương nghe được đau lòng lắm đó. Nương rất nàng, nương biết nương thể nữa nên mới hành động như vậy để bảo vệ nàng, nương rất thương nàng vì vậy nàng phải kiên cường và phải sống hạnh phúc, như vậy nương mới yên lòng mà ra .”

      sao? Nương trách ta chứ? Mọi người trách ta chứ? còn thương ta sao?”

      “Ân, tất cả mọi người đều thương muội, trách muội.”

      “Đúng vậy, tam tỷ, tỷ phải kiên cường, phải mạnh mẽ hơn nữa mới báo thù được cho nương, diệt trừ nguy cơ của võ lâm, rồi sống hạnh phúc, có như vậy hi sinh của nương mới uổng phí.”

      “Mỹ nhân, Lệ Ảnh đúng đó, ngươi phải kiên cường, phải hạnh phúc Lâm lão tiền bối mới an tâm mà ra chứ? lẽ ngươi muốn Lâm lão tiền bối chết nhắm mắt?”

      “Đại tẩu, tẩu đừng suy nghĩ nhiều, còn có chúng ta mà, hơn nữa Tiêu Vu tẩu như thế, lẽ nào tẩu định nhìn đau khổ sao? rất tẩu.”

      Những lời an ủi nghe như vụng về, nhưng lại gửi hết tình cảm chân thành nhất mà những con người cao ngạo kia thốt ra, nó mới trân quý làm sao. Nó như tận sâu vào góc mềm mại nhất của trái tim nàng, thức tỉnh nàng từ trong đau khổ tỉnh lại, quay về với những người quan tâm nàng, dành cho nàng những tình cảm chân nhất, cũng quý giá nhất. Nàng còn bọn họ, nàng… nên làm cho họ lo lắng, những con người nguyện tin nàng, bảo hộ nàng, bên nàng mỗi lúc nàng đau khổ nhất này, có lẽ nương cũng muốn nàng đau khổ thế này, vì thế mà nguyện hi sinh bản thân, có lẽ nương cũng tha thứ nàng vì nương rất bao dung, có lẽ nương… mang họ đến với nàng giúp nàng vượt qua những lúc tổn thương nhất, đau khổ nhất. Cảm ơn nương, cảm ơn mọi người, tạ trời phật bất công với nàng. Nàng… làm họ phải lo lắng bận tâm vì nàng nữa. Vì họ là những người thân nhất của nàng, và có người… nàng !

      Khóe mi còn vương đẫm lệ, nhưng ánh mắt màu hổ phách trong trẻo và vô cùng tinh khiết, lúc này nàng cảm thấy mình lại bình tĩnh đến lạ thường, nhưng quanh thân vẫn khống chế được mà tỏa ra cỗ bi thương thống khổ nên có. Nhìn vào mọi người, thanh khàn khàn vì khóc nhiều của nàng vang lên,

      “Cảm tạ mọi người, ta rất cảm tạ mọi người bên ta lúc này, ta ổn thôi, mọi người hãy an tâm.” Quay sang , nàng mới từ từ ,

      “Vu, ta chàng, ta cũng biết ta chàng từ khi nào, nhìn thấy nữ nhân khác có ý với chàng là tim ta khó chịu, hình ảnh chàng luôn hữu trong đầu ta, trái tim ta cũng tồn tại hình bóng chàng. Nhưng… nhưng ta sợ rồi chàng cũng như những nam nhân kia mà phản bội ta, sợ chàng đối ta chỉ là hứng thú nhất thời rồi sau đó cũng quên ta, phản bội ta. Ta dám mơ tưởng nhiều.”

      “Vu, chàng biết ? Chàng là nam nhân đầu tiên khiến cho ta cảm thấy an toàn khi ở bên. Bên cạnh chàng ta còn vẻ mặt lạnh lùng, cao ngạo thường ngày, bên chàng ta còn là chính mình nữa. Nhưng ta nhát gan, ta rất sợ, hai lần tổn thương đối với ta mà thực là quá đủ rồi, thêm những nỗi đau trong cuộc sống này khiến tim ta như nát vụn. Ta thể chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa. Vì vậy, Vu! Mong chàng hãy suy nghĩ kỹ rồi hãy ta. Ta muốn sau này chàng phải hối hận vì tình cảm của chàng mà khiến ta lại thêm tổn thương lần nữa. ”

      “Ta tuyệt đối hối hận, nàng là nữ nhân duy nhất ta , ta nguyện dùng cả đời này kiếp này chỉ mình nàng, thậm trí nếu có kiếp sau, sau nữa ta cũng nguyện chỉ mình nàng.” bá đạo lên suy nghĩ của , nguyện ý chỉ duy nhất mình nàng.

      “Vu, ta tin chàng, nhưng nếu, ta là nếu. Nếu có ngày chàng ta nữa…”

      có ngày đó, tin ta.” Ánh mắt kiên định, nhưng đôi tay ôm nàng run , thân hình cứng đơ tố cáo , sợ. Phải, sợ nàng tin , sợ nàng rời bỏ , dám nghĩ đến, nếu có nàng bên cạnh, phải làm sao? thể sống nếu có nàng. Những ngày tháng trước đây có nàng, cuộc sống của vô cùng tẻ nhạt vô vị, tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống này. Nhưng khi tìm được, để lỡ, cũng dùng hết sức để bảo hộ tình của .

      Từ khi gặp nàng biết thế nào là , là ghen tị, là phẫn nộ, là lo lắng, là đau khổ, tất cả những cảm xúc mà chưa từng nếm trải qua. Ngay cả khi phụ hoàng mẫu hậu mất cũng đau khổ đến tê tâm liệt phế như lúc nhìn thấy nàng đau thương thống khổ, cũng chưa từng có cảm giác sợ hãi hay van xin ai đừng rời bỏ . Chỉ có nàng, chỉ khi có nàng bên cạnh mới cảm giác được còn sống.

      “Vu, nghe ta hết , được ?”

      “…Được, nàng , ta nghe.”

      “Nếu như có ngày chàng còn ta nữa, hãy với ta. Lúc đó, ta vĩnh viễn biến mất khỏi chàng, chàng bao giờ còn nhìn thấy ta nữa. Trong tình ta rất ràng, dù ta có chàng, nhưng chàng ta, ta níu kéo. Vì vậy, chàng phải suy nghĩ kỹ trước khi làm điều gì, vì nếu nó vô tình tổn thương ta dù chỉ là chút, ta cũng rời khỏi chàng, biến mất vĩnh viễn. Vĩnh viễn.”

      “Nàng yên tâm, ta để nàng biến mất khỏi ta.”

      “Ta tin chàng.”

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 40. Tất cả qua


      (Lam: Từ giờ tùy vào cách xưng hô của các nhân vật trong truyện mà mọi người nhận biết nhân vật nha, ta muốn đưa qua nhiều các chú thích cần thiết đó. Còn các nàng qua đêm hôm đó cũng xác định và quý trọng tình cảm của họ nên ta cũng đổi cách xưng hô, lúc cãi nhau tùy hứng lại như cũ, còn lại tùy hoàn cảnh, mong mọi người qua bận tâm về nó.)


      Mọi người quyết định ở lại Y Thủy cốc đêm, hôm sau lên đường kinh thành. Đêm đó nàng mình ngồi bên mộ nương, Lệ Ảnh, Tử Giao cũng muốn bên nàng nhưng ngăn họ lại, hơn nữa hai tên kia cũng muốn bảo bối của họ phải mệt mỏi, mà họ cũng hiểu lúc này nên để cho nàng mình để bình ổn lại tâm tình.

      Bên mộ nương tâm đêm, xin lỗi vì lừa dối nương, ôn lại chuyện ngày xưa khi còn của nàng với nương, những kỷ niệm mà mãi mãi nàng thể quên. Nàng kể cho nương nghe về ba mẹ, về em trai và bạn học ở đại của nàng. Chuyện tình cảm đau thương của nàng, nàng cũng nguyện kể cho nương nghe.

      “Nương, con rất hối hận vì cho nương biết ngay từ đầu. Con xin lỗi nương, nhưng xin nương hãy tha thứ cho con, được .”



      Tâm cả đêm, đến gần sáng nàng gục xuống trước mộ nương vì quá mệt mỏi. Cả đêm nàng ngủ cũng là đêm chợp mắt. Lặng lẽ đứng từ xa nhìn nàng lo lắng. nhìn nàng như thế, tâm rất đau, chỉ mong những đau thương đó hãy dồn hết vào , đừng để bảo bối của phải đau khổ thêm nữa, từ được sống trong tình thương của phụ hoàng và mẫu hậu. Tuy sinh ra trong nhà đế vương nhưng tình cảm mà có còn hơn rất rất nhiều những người khác, có lẽ là người hạnh phúc nhất đời, nhưng trong tâm lại như có khoảng trống vắng mà thể nào hiểu được vì sao. dùng tất cả quãng thời gian có để tìm cái khoảng trống đó là gì.

      Chinh chiến xa trường, tung hoành ngang dọc giang hồ, khắp đại giang nam bắc, tạo danh tiếng uy trấn thiên hạ, nhưng tất cả làm thỏa mãn. Vì vậy mà luôn luôn cao ngạo, lãnh đạm, lạnh lùng với tất cả, thậm chí là tàn khốc để có thể che cái khoảng trống trong tâm hồn của . cứ nghĩ cả đời này cũng thể lấp cái khoảng trống đó. Nhưng giờ biết, cũng khỏa lấp được cái khoảng trống khiến thành con người lạnh lùng lãnh khốc như bây giờ. Đó chính là tình !

      Từ khi gặp nàng cảm giác được cái khoảng trống trong tâm hồn như thu hẹp lại, rồi dần dần biến mất khi gọi nàng hai tiếng “nương tử”, khi tặng vòng ngọc đính ước, khi nàng cất tiếng gọi là “phu quân tương lai”, khi nàng gọi là Vu, khi nàng . nguyện dùng cả đời thậm chí nếu có kiếp sau, sau nữa cũng nguyện đến bên nàng, nàng.

      Đêm nay đứng canh cho bình yên của nàng bên nương, cho tỷ muội của nàng đến làm phiền nàng, hi vọng… chắc chắn đây là lần cuối cùng mà nàng phải chịu tổn thương, để ai tổn thương nàng dù chỉ là sợi tóc. vĩnh viễn nàng, bên nàng, bảo hộ nàng, dâng lên nàng thứ hạnh phúc nhất của đời người đó là tình , tình của .

      Ôm nàng vào trong lòng, lấy thân mình ủ ấm thân thể sớm lạnh băng của nàng, bồng nàng vào trong, nhàng đắp chăn cho nàng. nhàng ngồi xuống bên cạnh, thò vào trong chăn nắm lấy bàn tay lạnh cóng của nàng, hi vọng hơi ấm từ tay có thể sưởi ấm đôi tay của nàng, hi vọng hơi ấm từ trái tim có thể sưởi ấm trái tim lạnh giá, chằng chịt vết thương của nàng.



      Sáng hôm sau, chim vẫn hót, những giọt sương ban mai còn đọng từng lá trúc, mặt trời cũng lên, tất cả đều trở lại bình thường thậm chí còn mang theo khí tươi mát dịu ngọt, như còn cái tàn dư của ngày đầy đau thương hôm qua. Đúng vậy, đau thương của hôm qua hãy để nó qua , hãy sống cho niềm vui, niềm hạnh phúc của hôm nay, ngày mai để tất cả phải lãng phí.

      Dường như cũng cảm nhận được nhịp thở mới mang tên hạnh phúc, người giường khẽ động mi mắt, sau đó trở mình tỉnh giấc, cảm giác dưới tay có vật gì, nhìn xuống, nguyên lai là tay của nàng nằm trong lòng bàn tay to lớn ấm áp khác. Tim… bỗng ấm áp lạ thường, còn tổn thương nữa. Nhìn khuôn mặt hoàn mỹ tì vết, đầy vẻ nam tính ngủ gục bên giường, lại mang chút mệt mỏi nhưng cũng đầy lo lắng, tâm bỗng nhói đau.

      Nàng biết rất lo lắng vì nàng, đau lòng vì nàng. Nàng , vậy thử lần , nếu có tổn thương lần nữa nàng cũng chấp nhận. Nàng có đọc được blog nào đó có viết: Tình bay cao như cánh bướm, nới bắt đầu cũng là nơi kết thúc, đau khổ chỉ là thử thách, hãy tin vào con tim. Nàng sẻ thử lần nữa tin vào con tim của mình, nàng cũng chấp nhận đánh cược, cược với trái tim của nàng.

      Đêm qua nàng mơ thấy nương về bên nàng, nương nương trách nàng, nếu nàng cho nương nương càng thương nàng hơn, nương chỉ mong nhìn thấy nàng hạnh phúc, nên tự trách bản thân, từ giờ hãy sống vì bản thân mình, đừng suy nghĩ mà dằn vặt bản thân mình. Cũng đừng băn khoăn về gia đình ở đại, họ sống tốt.

      Nương tốt, nàng rất biết ơn nương. Nàng hạnh phúc.

      Nương, người yên tâm, con hạnh phúc. Cảm ơn vì nương là nương của con. Khẽ nhoẻn nụ cười tâm, nàng quyết định rồi, hi vọng Vu làm nàng thất vọng.

      đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt hoàn mỹ cương nghị, đầy mạnh mẽ của , khẽ thầm,

      “Vu, ta nguyện tin chàng lần này, hi vọng chàng làm ta thất vọng, nếu vĩnh viễn ta tha thứ cho chàng.”

      dường như nghe được lời của nàng, cảm nhận được cái vuốt ve đầy thương của nàng nên mi mắt lay động rồi từ từ mở ra, cái đầu tiên mà nhìn thấy là nụ cười ôn nhu của nàng, biết nàng chấp nhận ,

      “Thần nhi, nàng tin tưởng ta, ta bao giờ phụ nàng, bao giờ để nàng phải chịu thêm bất cứ thương tổn nào nữa.”

      “Ta tin chàng.” Ba từ này nghe có vẻ nhưng mang trọng lượng vô cùng lớn. rất thích nghe ba từ này, thích hơn cả ba từ “ta chàng”. xúc động kéo nàng vào lòng, siết chặt vòng tay, để cho nàng cảm nhận hơi ấm của , cảm nhận nhiệt thành ( nhiệt tình, chân thành) của , cảm nhận tấm chân tình của . … mãi mãi bao giờ phụ tin tưởng của nàng. Vì, nàng.

      “E hèm.” Đúng lúc này ngoài cửa vang lên giọng của nam nhân. Huyền Kha và mọi người tiến vào, định gọi họ dậy chuẩn bị xuống núi kẻo trễ, nhưng nhìn thấy hai người còn ngủ, xét thấy hôm qua cũng mệt, biết sáng sớm mới ôm nàng về ngủ nên quay ra, nhưng giờ chần chờ được nữa nên họ buộc phải tiến vào. Và y là kẻ kém may mắn nhất bị mọi người chèn ép, bị buộc phải phá vỡ khí ân ái của người ta.

      thấy có người vào lúc này mới tình nguyện mà buông nàng ra, cũng quên quay lại lườm y cái khiến y rét mà run.

      Oan uổng, oan uổn nha, y cũng chỉ là bị ép thôi mà, sao lại lườm y thế chứ.

      “Tam tỷ, tỷ thế nào rồi?” Lệ Ảnh, thèm để ý Vu Hạo, tiến đến bên giường ngồi xuống bên nàng, Tử Giao cũng đến bên nàng, khẽ vuốt tóc nàng,

      “Tam muội, sao rồi, mọi chuyện qua, có bọn ta rồi, ai có thể tổn thương muội thêm nữa.”

      “Cảm tạ mọi người, ta sao, ta thông suốt rồi. Mọi người yên tâm .” Nàng nhàng nở nụ cười vạn phần ôn nhu, vạn phần xinh đẹp làm tất cả mọi người ở đây đều ngây người, nhìn bọn họ mặt ngơ ngẩn như thế tâm nàng bỗng hạnh phúc lạ thường, nàng cười to. ra hạnh phúc đơn giản chỉ là thế. Nàng bao giờ để lỡ mất hạnh phúc nữa, bao giờ, vì bên nàng có Vu nàng, có đại tỷ, nhị tỷ, tam muội bên nàng, có bọn Yến Vĩ, Huyền Kha bên nàng, và… có nương luôn bên nàng. phải sao?

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 41. Rời Y Thủy Cốc

      Mọi người ăn chút bánh bao, và ít cháo mà Tử Giao nấu, uống chung trà chuẩn bị xuống núi. Đúng lúc này Tử Giao lên tiếng,

      “Đúng rồi, tam muội. Quyển sách hôm qua mà nương để lại cho muội, muội cất chưa?”

      “Nó là gì vậy tam tỷ?”

      mới nhớ, theo như trong thư của nương đó là ít kiến thức về Ma trận thuật mà ngày xưa sư tổ của nương ghi chép lại, hi vọng truyền nhân ngày sau của Thần Quang Kiếm có thể nghiên cứu để phá trận. Bất quá nghe như Phương Trượng phải có trợ giúp của cặp Loan Phụng, phải được chúng nhận làm chủ nhân, nhưng mấy trăm năm qua chưa ai thấy cặp Loan Phụng nhận chủ nhân cũng chưa hề nhìn thấy chúng, biết chúng có . ”

      “Như vậy có khả năng phá Ma trận thuật kia sao?” Lệ Ảnh lo lắng, phải biết rằng Ma trận thuật rất lợi hại, nếu tam tỷ cũng biết vậy phải làm sao đây?

      “Nếu vậy phải làm sao với Huyết Ảnh thần giáo bây giờ?” Tử Giao cũng lo lắng kém, hơn nữa bây giờ khắp giang hồ đều biết Tuyết Thần là truyền nhân của Lâm lão quỷ, là chủ nhân đời kế tiếp của Thần Quang bí tịch, e rằng tam muội an toàn trong thời gian tới, chỉ sợ Huyết Ảnh Thần giáo rất nhanh tìm đến.

      “Chỉ sợ sau 10 năm thoái , bây giờ tái xuất càng thêm nguy hiểm.” Vu Hạo trầm ngâm, biết nàng bây giờ rất nguy hiểm, nhưng nguyện dùng tính mạng để bảo hộ nàng, quyết để cho ai tổn thương nàng.

      “Như vậy giang hồ loạn mất, chỉ dựa vào nhất đại thế gia và lục đại môn phái thể chống đối lại được. Thêm cả Thần Quang, Ngọc Tiêu Tâm pháp và Kiếm Hồn chỉ sợ cũng khó chiếm được tiện nghi.” Huyền Kha cũng trầm ngâm, giang hồ e rằng sớm muộn cũng rơi vào tay Huyết Ảnh thần giáo.

      “Chẳng lẽ còn cách nào sao? Ma trận thuật rốt cuộc là cái dạng gì? Sao có thể bí hiểm như thế?” Yến Vĩ trong lòng cũng nổi lên lo lắng như mọi người mặc dù Huyền Môn trang là đệ nhất trang vô cùng lợi hại với Huyền Môn tâm pháp, Võ công thiếu lâm bác đại uyên thâm uyển chuyển, linh hoạt, Hoa Hồ Kiếm Pháp của Hoa Hồ phái dùng hoa làm lợi kiếm tuyệt phải tầm thường, Thích Nga Mi Truy Hồn Trượng của Nga Mi phái tuyệt đối phải dạng hữu danh vô thực, Nhạn Băng cung với Đại Nhạn Phi Điểu và Huyết Băng Đoạt Hồn nổi danh giang hồ, Ảnh Liên các với môn võ công tâm pháp Ảo Ảnh Lĩnh Hồn và Liên Tâm Đoạt Mệnh. Tất cả đều là lợi hại vô biên. Nhưng chỉ e là thể.



      “Ha ha ha ha, buồn cười quá, sao mọi người có thể có vẻ mặt này cơ chứ?” Nhìn khuôn mặt lo lắng với nhiều biểu cảm của đám người Tử Giao, giống như ngày tận thế đến gần rồi ấy, cười chết nàng.

      “Sao tỷ lại cười? Chuyện lớn như thế tìm ra cách giải Ma trận thuật chúng ta diệt vong đó, muội quý cái mạng này lắm.”

      “Chẳng lẽ Thần muội muội có giải pháp chăng? Nếu đừng cười sảng khoái như thế, chướng mắt.” Yến Vĩ khinh khỉnh nhìn nàng, mặc dù lo lắng nhưng tiếng cười trong trẻo của nàng lại làm cho mọi người bớt căng thẳng, hơn nữa nhìn nàng cười rộ lên như vậy rất đẹp, ta và mọi người thể phủ nhận điều đó.

      “Đương nhiên, ta cũng là ta có cách giải nha.” Nàng vẫn tinh nghịch đùa giỡn mọi người, thể phủ nhận, đùa giỡn người khác hảo vui nga.

      “Nhưng lần trước Phương Trượng có hỏi, nàng nàng nhận thức Ma trận thuật mà?” vẫn ôn nhu ngồi bên cạnh nàng, đối với nàng, vẫn là hết cách.

      “Dĩ nhiên ta nhận thức Ma trận thuật.” Nàng mang cái bộ mặt hiển nhiên mà với , đủ làm cho ai đó tức giận.

      “Tam tỷ, rốt cuộc là thế nào, tỷ nhanh , tỷ làm muội sốt ruột lắm đó nha.”

      “Đúng vậy, Thần muội muội, có gì .” Yến Vĩ cũng thúc giục, chịu nổi tính úp mở của nàng.

      Nhìn ánh mắt chờ mong kèm kiên nhẫn của mọi người làm nàng rất hài lòng, lúc này mới từ từ khai kim khẩu,

      “Muội chưa tiếp xúc cũng chưa nhìn thấy bao giờ cái Ma trận thuật dĩ nhiên là nhận thức nó rồi, còn cách giải nó muội có thể đảm bảo muội có thể giải, bất quá có phải cần đến Loan Phụng kia phải dần dần tìm hiểu.”

      sao?”

      là muội biết cách giải Ma trận thuật sao?”

      “Tẩu, tẩu là ?”

      Vu Hạo gì, chỉ là ánh mắt kiên nghị tràn đầy tin tưởng luôn dõi theo nàng lên suy nghĩ của , hôm đó nhìn thấy ánh mắt chợt lóe tinh quang của nàng là biết nàng có thể giải. Chỉ là có thể do hôm đó nhận sĩ giang hồ đông chỉ sợ người của Huyết Ảnh thần giáo ở đó nên nàng mới nhận thức chúng.

      “Vu, ngươi đáng nha.” Nhìn ra tin tưởng trong mắt , trong lòng nàng cũng vui vẻ lên, vẫn là tin tưởng nàng như thế. Nàng e ngại mà ôm mặt thơm cái khiến vô cùng cao hứng. Nhưng còn Tử Giao và Lệ Ảnh mặt mũi hồng khả nghi.

      hiểu họ nghĩ gì, thơm cũng là nàng thơm , có phải hai người họ đâu mà đỏ mặt?

      “Thần muội muội à, muội đừng có thể tình cảm sâu sắc của các người trước mặt chúng ta được ?”

      “Đúng vậy, tẩu sao có thể nghĩ đến những con người khốn khổ chúng ta chứ?” Bọn họ ôm còn được ôm vậy mà tên Tiêu Vu kia lại ngang nhiên được Tuyết Thần thân mật, làm người ta ghen tị, ngứa mắt quá . Đúng là những con người vô lương, chà đạp lên nỗi đau trong lòng bọn .

      “Ha ha, có người ghen nha Vu. Kém cỏi thừa nhận việc gì phải thế? Mà đừng là các người còn chưa ôm qua nha? Như vậy rất mất mặt đó.” Nàng cũng lấy đó làm xấu hổ, ngược lại lại giễu cợt hai tên nam nhân trước mặt.

      “Kệ bọn họ , nàng chỉ cần quan tâm ta là đủ, cần chi để ý bọn họ, vốn họ là kém cỏi, mãi thể theo đuổi được nữ nhân của mình.” sủng nịch nhìn nàng, ánh mắt mang theo vài phần giễu cợt bắn về phía hai tên hoa tâm kia. Đáng chết, mà bồi dưỡng tình cảm của mình lại còn ở đây cản trở và nàng chuyện đương. Đáng chết.

      “Ảnh nhi / tiểu Giao nhi, bọn họ bắt nạt vi phu.” Hai đại nam nhân lúc này ủy khuất chạy đến bên ôm lấy tiểu nương tử của bọn họ, nhân tiện ăn chút đậu hũ của các nàng.

      “Tránh xa ra, ai là tiểu nương tử của ngươi.” Tử Giao cùng Lệ ảnh đồng thanh cũng quên đập vào đầu hai tên cái đau. Hai tên vội ôm đầu, ủy khuất nhìn hai nàng.

      “Ai u, sao lại đánh vi phu? Hôm qua nàng nhận lời cùng ta bồi đắp tình cảm, nhận lời đương rồi mà, Ảnh nhi, nàng nên lời nuốt lời.”

      “Tiểu Giao nhi, nàng cũng đáp ứng ta rồi mà? Chẳng lẽ muốn nuốt lời? Hôm qua nàng cũng nàng ta, còn cho ta cơ hội cùng nhau bồi đắp tình cảm mà? phải nàng quên rồi chứ?”

      “Ta là cho ngươi cơ hội cùng bồi đắp tình cảm nhưng có ngươi sao? Bịa đặt.”

      “Tiểu Giao nhi, nàng hôm qua ràng có .”

      “Cứ cho là ta sao? Chúng ta cũng chưa có bái đường vi phu cái gì chứ?”

      “Vậy lần này về chúng ta cùng bái đường.”

      “Đúng vậy, Ảnh Nhi chúng ta cũng cùng bái đường.”

      “Bái đường cái đầu các ngươi, câm miệng cho ta.” Bão nổi lên rồi, nhưng hai tên nam nhân ngu ngốc nào đó nhận ra là hai nàng xấu hổ, lại cứ oang oang chuyện tình cảm riêng tư trước mặt hai con người cao ngạo luôn lấy việc đùa cợt người khác làm trò vui kia. hiểu hai tên nam nhân kia ngây thơ hay quá ngu ngốc.

      bồi đắp gì nữa cả, Tam tỷ / tam muội, chúng ta .”

      “Được rồi, hai người đừng tức giận nữa. Chúng ta chuẩn bị xuống núi.”

      xong nàng và cùng Tử Giao, Lệ Ảnh ra chuẩn bị xuống núi mặc hai tên kia í ới phía sau,

      “Tiểu Giao nhi/ Ảnh nhi. bái đường bái đường, chúng ta cũng vẫn phải bồi đắp tình cảm chứ, thể được.”

      “Ảnh nhi, nàng đừng giận ta, đừng quan tâm ta.”

      “Tiểu Giao nhi, chúng ta hoãn bái đường cũng được, đừng tức giận mà.”

      Cứ thế tiếng í ới xa dần rồi chìm vào khoảng xa vắng. Có lẽ cuộc sống sau này của họ cũng ồn ào náo nhiệt như thế, và cũng hứa hẹn nhiều điều bất ngờ nhất. Tất cả còn chờ họ phía trước.

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 42. Lăng Phong hoàng thành

      Lăng Phong thành là kinh thành Hoàng Thiên Quốc. Xưa nay kinh thành vốn là chốn phồn hoa đô hội, kinh thương phát triển, bởi đó là nơi dưới chân thiên tử, hơn nữa nơi đây chính là đầu mối quan trọng để giao lưu kinh thương đến các địa phương cũng như các nước khác vì vậy kinh thành Lăng Phong vô cùng tấp nập, phát triển và nhộn nhịp, tụ hội nhiều thương nhân các nước khác đến đây. Nhưng cũng vì thế mà mất an ninh trật tự.

      Nếu hỏi khắp Hoàng Thiên Quốc, nơi đâu an toàn mà tự do nhất người ta do dự mà đáp lại rằng đó chính là Lăng Phong thành. Hơn nữa, nơi đây tập trung rất nhiều cảnh đẹp. Phía đông là Bách Lan Chi Hội – khí tươi mát, quanh năm là hàng trăm loại hoa lan rực rỡ sắc màu thi nhau đua nở, các chậu lan được xếp thành cách hàng thẳng tắp, cành hoa rủ sang hai bên lối như muốn vờn lấy ngoạn gia, nhìn vừa đẹp lại có gì đó ấm áp, thân thiện, hơn nữa ở đây chỉ có Bách Lan mà còn có hàng trăm loại hoa khác nhau tràn ngập cảnh sắc.

      Phía tây là hồ nước lớn, vì nằm ở phía tây cộng thêm những đặc điểm riêng của hồ mà nó được gọi với cái tên Tây Sương hồ. Xung quanh là những rặng liễu rủ xanh mát, mặt hồ phẳng lặng, dù có trèo thuyền hay ngồi thuyền lớn mặt hồ vẫn gợn sóng, đó là điều đặc biệt nhất của Tây Sương hồ, mặt hồ luôn được bao phủ tầng sương mờ ảo, nhưng vào dịp mưa phùn mùa xuân khung cảnh nơi đây như được lột xác thay lớp áo mới, màn sương mờ như tan ra, lúc này có thể nhìn thấy màu hồng phấn rực rỡ, nấp trong sắc xanh của những chiếc lá to, đó là màu hồng phấn của hoa Sen. Những cánh sen chúm chím nở, màu hồng phấn điểm đầu cánh sen, hình ảnh này giống thiếu nữ e lệ, đỏ mặt thẹn thùng trước tình lang, khẽ khàng nép vào lòng tình lang để được che chở bảo vệ. Đến Lăng Phong thành mà Tây Sương Hồ thể đến Lăng Phong thành.

      Phía Nam là đỉnh Nam Sơn quanh năm có tuyết bao phủ nhưng lạnh lẽo như Tuyết Sơn ở Lạc Dương thành. Nơi đây quanh năm là Tùng, Cúc, Trúc, Mai, Lan, Đào đua nhau khoe sắc, đứng đỉnh Nam Sơn có thể nhìn bao quát toàn bộ Lăng Phong Thành, toàn bộ khung cảnh Lăng Phong thành như thu vào tầm mắt, làm cho người ta cảm giác tà nghễ đứng vạn vật.

      Nhưng để có được cái cảm giác “tà nghễ đứng vạn vật” lại phải đơn giản, để lên được đỉnh Nam Sơn phải vượt qua được 3650 bậc thang, hơn nữa càng lên cao khí lạnh càng thêm đậm, vì vậy đòi hỏi phải có kiên trì, bền bỉ và sức chịu đựng kiên cường. Nhưng khi vượt qua được thử thách đó, khi lên đến đỉnh khí lại vô cùng trong lành, tươi mát, mọi mệt nhọc, cực khổ trước đó như được tiêu tan. Hơn nữa “ Đỉnh Nam Sơn uống trà Hoa Cúc” mới gọi là hưởng thụ, bởi đây có nguồn nước suối tự nhiên dẫn từ thượng nguồn bên lưng chừng núi, nơi đây có khoảng đất trồng loại hoa cúc . Có thể dùng nguồn nước suối trong lành ngọt mát tự nhiên pha trà, có thể kiên nhẫn thu thập đủ 100 giọt sương 100 bông hoa cúc để thưởng trà còn gì tuyệt hảo bằng, vì thế mọi người thường truyền nhau bốn câu thơ:

      “Bồi hồi dạo bách Lan,

      Lặng ngắm Tây Sương hồ,

      Độc bộ đỉnh Nam Sơn,

      Tịnh thưởng trà Hoa cúc.”

      (Tử Lam: văn chương có hạn, ngồi cố lắm mới được 4 câu thơ này, mong mọi người đừng chê cười.)

      Còn nếu các nhân sĩ võ lâm, các bằng hữu bốn phương muốn bình thơ, đối ẩm thể nhắc đến Bắc Vân Lâu, đây cũng chính là sản nghiệp của Tiêu Vu công tử. Chào đón tất cả mọi khách nhân phân biệt tầng lớp thương nhân, quan lại hay vương công quý tộc, chỉ cần bước vào Bắc Vân lâu tất cả mọi người đều như nhau.

      điều vô cùng đặc biệt là hoàng cung rộng lớn của Vu gia lại nằm ngay chính giữa trung tâm của Lăng Phong thành, hoàng cung nguy nga mà tráng lệ nhưng lại làm cho người ta thấy phản cảm, ngược lại vô cùng cao quý. Đó cũng chính là thể phồn hoa, giàu có lớn mạnh của Hoàng Thiên Quốc. Đó chính là đất nước của những người dân an bình hưởng thụ, đất nước đứng đầu trong lục địa. Xung quanh hoàng cung là các phủ đệ của vương gia và các quan viên tùy theo phẩm quan mà ở gần hay xa hoàng cung.



      ngờ Hoàng Thiên Quốc lại giàu có và lớn mạnh như thế này.” Vừa đặt chân vào cổng thành Lăng Phong, Tuyết Thần bị phồn hoa tấp nập của nó choáng ngợp, nàng khỏi cảm khái.

      “Đúng vậy ngờ kinh thành lại rộng lớn mà thịnh vượng như vậy, giống như tiểu quốc.” Tử Giao từ ở trong Ảnh Liên các tu luyện được bước ra ngoài dù chỉ bước, sau đó lại gặp biến nên đến Ngô gia trang làm nha hoàn càng có cơ hội thăm thú bên ngoài. Nhìn thấy phồn thịnh này chỉ có ngưỡng mộ cũng thầm cảm thán, ngờ đất nước của nàng lại lớn mạnh như thế. Thế này lo gì ngoại sâm nữa, hèn chi mà người dân lại an nhàn như vậy.

      Nhìn khung cảnh trước mắt, mặc dù cảm khái nhưng cũng khỏi tâm khẽ động. Chỉ sợ được kết quả như ngày hôm nay Vu gia cũng như người dân Hoàng Thiên Quốc cũng trả giá ít, cũng biết là cướp bao nhiêu mạng sống của con dân Hoàng Thiên Quốc. Xưa nay vốn thế, hòa bình vốn được xây dựng xương máu của con dân các nước. Xem ra Hoàng Thiên Quốc là có nhiều tướng tài, mà đại diện là vị tướng trước mặt nàng đây, có lẽ trả giá ít cho hạnh phúc tại của con dân của Vu gia . Nàng biết mặc dù bản tính lãnh khốc vô tình nhưng lại là vị vương gia dân như con, mấy đời Vu gia qua , tất cả các bậc đế vương, vương gia của Hoàng Thiên Quốc đều là dân như con, luôn lấy nghĩa mà đối đãi với lê dân bách tính, kết quả này âu cũng là cái giá xứng đáng cho họ. Nàng tự hào về Vu.

      Nhận thấy ánh mắt ngưỡng mộ lẫn tự hào của nàng dành cho , vô cùng viên mãn, lần đầu tiên cảm thấy tất cả những gì trải qua xứng đáng, tất cả chỉ cần đổi lấy được nụ cười ôn nhu của nàng hết thảy đều đáng.

      “Suốt ngày ở núi cùng trong khuê phòng làm sao mà cảm nhận được hưng thịnh của đất nước chứ?” Lệ Ảnh bĩu môi, nhưng phải là chế nhạo mà là cảm khái, cũng là động lòng, nàng tuy cũng chịu qua ít đau khổ nhưng cũng được đây đó, nhìn nhận nhiều nên có tự do hơn còn các tỷ tỷ của nàng khác, sau này nàng dành những gì tốt đẹp nhất cho họ, để họ chịu tổn thương thêm nữa, đặc biệt là Tuyết Thần.

      “Thôi chúng ta đến Tuyết Nguyệt Lâu , Tử Linh đợi chúng ta ở đó.” Huyền Kha lên tiếng cắt đứt dòng suy tư của mỗi người. Gần 2 tháng ăn gió nằm sương nhanh chóng rời Y Thủy cốc để trở về kinh thành, giờ cũng quá trưa, mọi người cũng mệt nên nghỉ ngơi ăn cơm rồi, đói a.

      Tất cả mọi người cùng tiến về Tuyết Nguyệt Lâu, tửu lâu lớn nhất Lăng Phong thành cũng chính là sản nghiệp của Huyền Môn trang, tuy là lớn nhất nhưng lại nổi tiếng hơn Bắc Vân lâu của Tiêu Vu công tử.

      Vừa tiến vào Tuyết Nguyệt Lâu, nhóm người của bọn họ thu hút ánh nhìn, cũng đúng thôi nam tuấn mỹ phi phàm, nữ đẹp tựa thiên tiên thu hút sao được. Đám người Tuyết Thần định tìm bàn ngồi xuống bỗng có hai bóng trắng từ đâu phi đến, bóng trắng đến ôm chầm lấy Tử Giao và nàng, bóng trắng còn lại lại ôm chầm lấy . Còn chưa hiểu chuyện gì hai bóng trắng tuôn tràng,

      “Oa, tỷ tỷ, tam muội, nhớ hai người muốn chết, hai người sao lại lâu vậy chứ? Làm ta còn tưởng hai người vui quá mà quên mất ta ngày đêm mong nhớ. Ta còn tưởng hai người quay về Tuyết Sơn rồi ở đó luôn về nữa, hại chết ta héo mòn vì chờ đợi, hại ta mình lẻ loi bị người ta bắt nạt, hu hu.”

      “Đệ đệ, sao đệ du ngoạn thời gian mà luôn gần năm vậy? Hại ta ngày đêm thương nhớ, lại còn có chút tin tức nào nữa, sao đệ có thể bỏ mặc ta như vậy chứ? Có phải chơi vui rồi cần vị ca ca là ta nữa? hức hức.”

      Đám người Vu Hạo, Tuyết Thần, Tử Giao đầu đầy hắc tuyến, còn chưa kịp lời nào hai bóng trắng quay sang cãi nhau, cũng thèm buông các nàng ra.

      “Ngươi là nam nhân, khóc gì mà khóc, biết xấu hổ, đệ đệ ngươi cưới vợ mang ngươi theo làm gì?”

      “Ngươi khóc chắc, nữ nhân lớn ai thèm rước còn bày đặt làm nũng nhớ nhớ mong mong, chướng mắt.”

      “Kệ ta, liên quan gì đến ngươi? Nam nhân vô duyên.”

      “Nữ nhân biết phép tắc, ta thèm chấp ngươi.”

      “Ta mới thèm chấp ngươi.”

      Nhìn hai tên oan gia này cứ ta câu ngươi câu làm cho ba người bị ôm chặt cứng kia hắc tuyến càng thêm , còn hai tên nam nhân còn lại thảnh thơi nhìn người ta diễn trò. Bất quá rất nhanh có người cắt đứt mạch cảm xúc cãi nhau của hai cái bóng trắng kia.

      khẽ vận nội lực tung chưởng đánh cái bóng trắng kia ra xa, ngã gãy mất bộ bàn ghế, sau đó lại nhanh chóng tách cái bóng trắng còn lại ra khỏi người nàng, ném cái bóng trắng đó về phía cái bóng trắng vừa bị tung trưởng kia. Bóng trắng trước chưa kịp oán thán vì bị đệ đệ mình đánh lén thấy bóng trắng còn lại kia bay về phía mình vội giang tay ra đỡ bóng trắng đó vào lòng.

      Mọi người bị tình cảnh trước mắt làm cho ngây người, nàng cũng dở khóc dở cười, nào có ai lại ăn dấm như thế ?

      cho phép ai động vào bảo bối của dù là tỷ muội thân nhất của nàng cũng được.

      “Này ngươi buông ta ra, mắc mớ gì ôm ta?”

      “Ta ôm ngươi ngươi gãy xương rồi, còn ở đó mà mạnh miệng.”

      “Ta yếu đuối như thế, làm ngang như mình giỏi lắm bằng.”

      “Ngươi…”

      “Câm miệng.” Giọng quát lãnh vang lên hiệu quả chặn họng hai tên để ai câu nào cãi nhau kia.

      “Muội phu.”

      “Đệ đệ.”

      Hai kẻ kia cũng mang bộ mặt ủy khuất nhìn .

      “Nhị muội, muội bớt được ? Chúng ta cần ăn cơm.” Tử Giao lườm Tử Linh cái rồi vào trong.

      “Đúng rồi ăn cơm thôi, muội đặt gian phòng trước rồi, thôi.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :