Chương 20. Vòng ngọc đính ước “Lần này là gì?” lên tiếng hỏi nàng. “Ta chưa có đặt tên, bảo đảm trong vòng 5 ngày các ả giám ra ngoài, càng chữa càng nặng, ngày cuối cùng khắp người các mụn nhọt vỡ ra rồi tự khỏi.” “Tàn Hoa, nàng thấy thế nào?” hảo ý nghĩ hộ nàng cái tên. “Hảo, Tàn Hoa, tên rất hay nha.” Tàn Hoa rất hợp với độc dược này nha. Bỗng nhiên có thắc mắc, “Sao người khác giải được độc dược mà nàng chế?” “Có người xứng sao? Chỉ có lão thiên gia mới xứng.” Nàng khinh bỉ nhìn , đám người ngu ngốc này mà xứng giải độc dược của nàng ư? Chỉ có liều thuốc thời gian của ông trời mới xứng giải được độc dược của nàng thôi. á khẩu, khẩu khí rất mạnh, rất ngông cuồng, nhưng lại thích cái ngông cuồng đó của nàng. Lão bá bán hàng hiểu họ gì nhưng nhớ lại thân phận của 2 ả kia cũng thấy lo ngại cho tiểu nương này, “Tiểu nương, đắc tội với Ngô gia trang rồi, về sau nên cẩn thận hơn.” “Cảm ơn lão bá, nhưng có lẽ Ngô gia trang cũng chỉ tồn tại được mấy ngày nữa thôi.” Nàng lãnh đạm , trong mắt nàng xẹt qua tia ngoan độc, hận thù, bi thương rất nhanh biến mất. Ông lão hiểu cũng gì, còn thấy những biểu cảm của nàng, mặc dù rất nhưng cũng nhận ra, Rốt cuộc là giữa nàng và Ngô gia trang có mối hận thù sâu đậm như thế nào mà lại khiến nàng muốn diệt Ngô gia trang? Lại còn nét bi thương kia? muốn nàng như thế, hứa mang lại cho nàng nụ cười, cho nàng sống hạnh phúc. “Lão bá đây là ngàn lượng vàng, ông bán cho ta chiếc vòng này.” quay lại với ông lão. “ nương, trước hãy đeo thử chiếc vòng này lên được ?” “Ân.” Mặc dù khó hiểu nhưng nàng vẫn cầm lấy chiếc vòng ý muốn đeo thử, nhưng nhanh tay hơn cầm lấy chiếc vòng trước đeo cho nàng, mặc dù hơi ngạc nhiên nhưng nàng cũng phản đối. Ngay giây phút chiếc vòng được an vị trong cổ tay nàng quầng sáng xanh đỏ quấn quýt lấy nhau bao quanh chiếc vòng rồi rất nhanh biến mất. và nàng khó hiểu nhìn vị lão bá, còn ông vui vẻ ra mặt. “Mấy trăm năm nay từ đời cụ tổ của ta vẫn chưa tìm được chủ nhân của chiếc vòng này, hôm nay cuối cùng cũng tìm được, ta cuối cùng cũng có thể yên tâm gặp mặt tổ tiên rồi, nương cảm tạ rất nhiều.” “Lão bá?” “Chiếc vòng này như lúc đầu ta giới thiệu đó, nó là vật báu gia truyền nhà ta, nhưng trong mấy trăm năm qua nó lại nhận người trong nhà ta làm chủ nhân, hôm nay ta quyết định mang ra chợ bán xem có tìm được chủ nhân cho nó ? ngờ ta tìm được. Ha ha ha.” “Chiếc vòng rất đẹp ta phải cảm tạ ông lão mới đúng.” Nàng nhàng , chiếc vòng này rất hợp ý nàng, là nàng phải cảm ơn ông lão mới đúng, hơn nữa nó là vật báu gia truyền của người ta, giờ nàng lấy lại được người ta cảm ơn, như thế có vẻ đúng. “ nương, và nó có duyên, lão tặng , chúc và vị công tử đây sớm kết lương duyên, hạ sinh quý tử.” “Lão bá, ta..” “Cảm tạ lão bá bán cho ta chiếc vòng quý để tặng nàng làm lễ vật đính ước. Bất quá, là vật đính ước thể lấy của người khác để tặng được.” đợi nàng hết chen vào, đồng thời đưa ông lão ngân phiếu ngàn lượng vàng. Được chiếc vòng độc nhất vô nhị tặng nàng sao lại thích cho được. “Hảo, nhưng ta cũng chỉ lấy đúng giá của chiếc vòng này thôi, mười lượng vàng. Đa tạ công tử.” Sau khi trả tiền xong kéo nàng chỗ khác. “Uy, ngươi cho ta, vật đính ước gì chứ? Ta cũng có thể mua được mà?” “Nàng nghe lão bá kia đây là chiếc vòng để đính ước sao?” dối chớp mắt. “ sao? Sao ta nghe thấy vậy?” Nàng nghi hoặc hỏi . “Sao nàng lại nghe thấy câu quan trọng này chứ? Hay là mải suy nghĩ việc gì?” khôn khéo lái nàng nghĩ sang hướng khác. Có lẽ do lúc nãy nàng nghĩ đến việc của Ngô Đạo mà nghe thấy. “Nhưng vậy ta cũng cần, ta muốn lễ vật đính ước gì hết.” Mặc dù nàng rất thích chiếc vòng này, nhưng vật đính ước… ây da vẫn là trả lại hơn. rồi nàng toan tháo vòng ra, nhưng quái sao chiếc vòng sao tự nhiên lại bé thế này? tháo được, nàng bỏ tay ra chiếc vòng lại trở lại bình thường. Chuyện quái gì vậy? Thực ra cũng hẳn là dối, chiếc vòng này là thân của Loan Phụng, cũng là vật hẹn thề của nam nhân tặng cho nữ nhân mà . Nếu nam nhân nào đeo vào tay nữ nhân chiếc vòng mà chiếc vòng đó nhận nữ nhân đó là chủ nhân họ chính là đôi uyên ương trời định. Vĩnh viễn rời, và khi chủ nhân của chiếc vòng này gặp nguy hiểm chúng cũng có thể thân để bảo vệ chủ nhân. Và nó chỉ được tháo ra khi tình cảm của cả hai rạn nứt. Thấy nàng tháo được chiếc vòng ra cười khoái trí. Nàng định cuộc đời này là của . Thấy nụ cười của , nàng tức giận, vui gì khi nàng tháo được vòng ra chứ? “Ngươi cười cái gì?” Nàng phụng phịu hỏi , nhìn bộ dạng này của nàng, thấy rất thỏa mãn. “Nàng là của ta.” cười đểu nhìn nàng. “Cái gì là của ngươi? Ngươi là của ta mới đúng.. ách” Nàng bỗng nhiên ý thức được mình cái gì, mặt đỏ bừng lên. Nàng cái gì chứ? Gì mà của nàng, nàng muốn cắn đứt cái lưỡi của mình a. “Hảo, ta là của nàng.” cũng tranh cãi với nàng, chỉ cần nàng ở cạnh nàng là của hay là của nàng có gì quan trọng đâu? Miễn nàng thấy vui vẻ thoải mái là được. “Tóm lại ta phải của ngươi, trả ngươi tiền.” Nhìn thấy ý cười càng thêm nồng đậm môi , nàng bỗng thấy thẹn, lấy tiền ra trả . “, nàng nhận lễ vật đính ước rồi, sao có thể coi như mua bán được? Nàng cũng ta là của nàng rồi? Sao lại có thể vứt bỏ ta chứ?” bộ dáng ủy khuất nhìn nàng, khuôn mặt phụng phịu nhìn chỉ muốn véo cho cái, nghĩ là làm tay nàng vô thức đưa lên véo khuôn mặt trắng mịn của . Cảm giác thích nha. Nhìn da mặt , trắng mịn nhưng lại cho người ta cảm giác thư sinh yếu đuối, đặc biệt. “Nương tử, phu quân hảo đau nha.” Khuôn mặt ủy khuất như làm nũng, bộ dạng này mà cho Huyền Kha, Vu Thiên và bọn người thủ hạ của nhìn thấy mất mặt, bất quá cũng chỉ có mình nàng được hưởng thụ khuôn mặt này, và cũng chỉ có mình nàng dám véo mặt mà thôi. Nghe thấy 2 tiếng nương tử, phu quân phát ra từ miệng làm nàng đỏ mặt, “Ai là nương tử của ngươi chứ? Đáng ghét.” xong xoay người rời . chẳng lẽ muốn ở lại nghe tên kia linh tinh. Nàng điên rồi, hôm nay sao lại toàn làm những chuyện giống bình thường, lại hay thẹn thùng như thế chứ? Ừm, nhất định là nàng có bệnh rồi, phải về hảo hảo bắt mạch tìm bệnh cho mình mới được. Ây da, ra nàng cũng có bộ mặt này nữa nha? Nàng là xấu hổ với , nàng e thẹn với , ha ha ha, trong lòng cười rất to, rất sảng khoái. “Ấy, nương tử, đợi vi phu với, nàng chính là nương tử của ta mà.” Vậy là đường cái diễn ra cảnh, tiên nữ đỏ mặt e thẹn trước, nam nhân tuấn dật phi phàm í ới chạy sau luôn mồm: nương tử, nương tử làm cho con đường càng thêm náo nhiệt. Tất cả nhưng hình ảnh đó rơi vào mặt người – Huyền Nghi. Ngay sau khi 2 nam nhân kia rời nàng cũng cùng nha hoàn rời trang đến Nghị Vân lâu, nhưng tiểu nhị nàng ra ngoài, ngờ “” trong miệng của đại ca lại là nữ nhân. Bực mình dạo khắp nơi, bỗng thấy trước quầy hàng bán vòng ngọc có thân ảnh quen thuộc định đến gần lại nghe được đoạn đối thoại đó. ngờ mà cũng mua quà cho nữ nhân, hết lòng bảo vệ tiện nhân kia, lại còn gọi nàng ta là nương tử, cũng chưa bao giờ có vẻ mặt đó với nàng, ngay cả liếc mắt nhìn nàng cũng chưa, cho dù đại ca là bằng hữu thân thích nhất của cũng nhìn thấy cười như thế. Tại sao tiện nhân kia lại có thể chứ? Nàng tha cho tiện nhân đó, dám cướp của nàng? dễ như vậy đâu, phải là của nàng.
Chương 21. Thêm bạn bớt.. oan gia Sau khi cùng chơi đùa dạo phố mệt lả người, nàng cáo biệt ra về. Về đến Nghị Vân lâu tiểu nhị có tiểu thư Huyền Môn trang đến tìm, vì Nghị Vân lâu này là gia sản của nhà nàng ta, hơn nữa nàng ta cũng thường cùng Huyền Kha và Tiêu Vu công tử đến đây nên lâu chủ ở đây cũng nhận thức nàng ta. biết vị tiểu thư kia lại tìm nàng có chuyện gì? Nàng cùng nàng ta đâu có quen biết. Mặc kệ có chuyện gì, nàng cũng sợ, đừng chọc vào nàng là được kẻo chết khó coi mà chết lúc nào cũng biết. Lên phòng ăn uống nghỉ ngơi. 2 ngày sau Tử Linh, Tử Giao mang bản đồ đến cho nàng. Nàng sơ qua cho bọn họ kế hoạch của nàng, dặn họ vào trước hôm mừng sinh thần của lão cũng là đại hội võ lâm ngày thực kế hoạch, đến lúc đó nàng liên lạc với họ. Sau khi nghe xong kế hoạch của nàng, song Tử cảm thán: “Tam muội, muội quá nham hiểm.”- Tử Linh. “Tàn nhẫn, độc ác, biến thái”-Tử Giao. “Tiểu muội xin nhận lời khen của nhị vị tỷ tỷ.”-nàng mặt dày nhận lời khen của song Tử. “Đúng rồi, để mình muội đối phó với lão hồ ly có sao ? Có cần ta hỗ trợ ? Bọn Ngô Thông, Ngô Liên, Ngô Ngọc để mình Tử Linh và Ảnh Liên các lo là được rồi.”- Tử Giao lo lắng hỏi, chưa biết thực lực của tam muội thế nào nhưng lão hồ ly đó rất nguy hiểm, cáo già, thể khinh thường được. “Đại tỷ yên tâm, muội lo được, còn nhiều điều các tỷ chưa biết hết về muội đâu, cứ từ từ mà tìm hiểu.”-nàng nháy mắt tinh nghịch. Bàn bạc kế hoạch xong, Tử Linh mới có thể tám nhảm mà kể lể số phận của mình: “Haizz, mấy ngày nay muội vất vả nha.” “Nhị tỷ. Tỷ có chuyện gì vậy?” “Haizz.”- Tử Linh trả lời mà chỉ biết thở dài. “Hai hôm trước hiểu Ngô Liên, Ngô Ngọc đâu gây thù chuốc oán với ai mà bị người ta hạ độc thủ, mặt và toàn thân nổi toàn mụn nhọt, bọc nước nhìn rất đáng sợ. giám ra ngoài gặp ai chỉ ở trong phòng mà đập phá đồ đạc, chửi bới đánh đập hạ nhân. Ngô Thông bị người ta đánh đến hộc máu. Ngô Đạo mời đại phu về chữa trị cho 2 ả kia nhưng càng chữa càng nặng, biết bao nhiêu người bị đánh oan rồi.”- Tử Giao thay muội mình giải thích. “Ha ha ha ha.”- tràng cười thanh thúy vang lên, nghe thấy Tử Giao thế nàng cao hứng, ngờ Tàn Hoa lại lợi hại như những gì nàng nghĩ nàng mong muốn, cứ lo được như ý. Thấy nàng cười như thế, song Tử khó hiểu nhìn nàng. “Tàn Hoa.”- nàng hảo ý cho họ biết. “Là gì?”- Tử Linh thắc mắc. “Độc dược muội mới chế, hôm đó bọn họ chọc đến muội sẵn tiện thử độc luôn.” “Muội..”- song Tử á khẩu. “Ba ngày nữa hoa nở, lúc đó nhìn nhất định rất đẹp.”-nàng còn bồi thêm câu làm cho song Tử hiểu gì cả, thấy ra ngoài cũng lâu vội về, giám thắc mắc nhiều. “Thôi được rồi, nếu thay đổi kế hoạch phải báo cho bọn ta ngay nha? Giờ chúng ta phải về rồi.” “Ân, hai người cẩn thận, đừng manh động gì nha, có thể ba ngày nữa muội đến Ngô gia đó.” “ biết.”- song Tử cáo biệt ra về. Ra đến đường lớn Tử Linh hạ giọng : “Đại tỷ, nên đắc tội tam muội, nêu sống bằng chết.” “Đúng vậy, tam muội quá độc.”-Tử Giao cũng đồng tình với muội mình. Kể từ ngày lấy được bản đồ, nàng cứ ngồi trong phòng xem bản đồ, chuẩn bị độc dược, chế thêm mấy loại mới hôm nay là ngày thứ 3. Hôm qua thức muộn chế dược nên hôm nay giữa trưa nàng mới dậy, sau khi vệ sinh xong nàng rời khỏi phòng xuống lâu ăn cơm. Vì là giữa trưa nên trong lâu cũng khá đông, nàng định kiếm bàn thấy 2 thân ảnh quen thuộc, nàng nhanh chóng đến chỗ họ: “Vu, ngươi cũng đến đây ăn cơm à?”- bỏ mặc những ánh nhìn ngưỡng mộ nàng thẳng đến ngồi bên cạnh chào hỏi. “Ân, giờ nàng mới dậy sao? Bữa sáng cũng bỏ.”- ôn nhu hỏi nàng trong giọng còn có ý trách móc, nàng sao lại quan tâm đến sức khỏe cơ chứ? Nhìn nàng mỏng manh thế này cẩn thận ốm sao? (TL: tỷ ấy thuộc lọa tê giác chúa rồi, ốm sao được?) “Ngô.. hôm qua mải chế dược nên hôm nay dậy muộn.”-thấy quan tâm nàng nên nàng cũng trách tội lắm chuyện. Đúng lúc này tiểu nhị chạy đến bên nàng: “Lâm tiểu thư muốn dùng gì?” “Cho ta đĩa rau cải xào, thịt nướng và mấy cái bánh bao, cho ta bình trà nữa.” (TL: ôi ta đói, ta thèm thịt nướng, ta thích thịt nướng) “Có ngay, có ngay.”-tiểu nhị vào chuẩn bị món ăn, rất nhanh sau thức ăn được mang ra. “Bữa ăn này ta xin được mời Lâm nương.”-y quay sang với tiểu nhị. “Ân, thiếu chủ.”-tiểu nhị nhận mệnh nhanh chóng rời . “ đời có bữa cơm nào là cho , Huyền đại thiếu gia mời ta ăn cơm là có mục đích gì?”-nàng liếc y hỏi, phải nàng sợ , được ăn cơm miễn phì nàng cần gì phải lo nghĩ nhiều, chẳng qua là muốn châm chọc y tí thôi. “Lâm nương đừng hiểu lầm, ta chỉ là muốn tạ tội với nương thôi, ta từ nay cũng giám chọc nương nữa, mong nương về sau nương tay cho tại hạ.”-y rất sợ nha, qua 2 lần y biết y phải đối thủ của nàng, vẫn là nên hạ mình hơn. “ vậy sao?”-nàng tin hỏi y. “ , mong Lâm nương đừng hiểu lầm, tại hạ là muốn tạ tội nương”-y lòng . “Nàng bỏ qua cho , là lòng đó, hôm nay kéo ta đến đây từ sớm nhưng tiểu nhị nàng chưa dậy thế là chúng ta ở đây đợi từ sớm đến giờ.”- hảo tâm đỡ cho y. Y nghe thế gật đầu lia lịa như sợ nàng hiểu cho y. “ sao?”-nàng vẫn còn nghi hoặc nhìn hỏi. “Ân, là .”- khẳng định với nàng, đồng thời đưa tay vén tóc của nàng sang bên, mặc dù cũng quen với thái độ của nhưng nàng vẫn tự chủ được mà đỏ mặt. Thấy thái độ của cặp tiên đồng ngọc nữ trước mặt mà y ngẩn cả người, đặc biệt là , sao lại có thái độ đó chứ? Y chưa từng thấy ôn nhu như thế bao giờ, với y lúc nào cũng mang cái bộ mạnh lạnh lùng, lẽ nào ..? Dường như thấy được khác lại, nàng cúi xuống ăn, lảng sang chuyện khác: “Giờ các ngươi bận gì ?”-nàng cũng hiểu sao trong vô thức muốn tiếp nhận những cử chỉ quan tâm, chăm sóc của giành cho nàng, hề muốn phản đối lại . Và có lẽ cũng nhận ra điều này nên rất vui và luôn quan tâm nàng, chăm sóc nàng. “Để làm gì?”-y hỏi vẻ mặt nghi hoặc. “Nêu bận cùng ta đến nơi.” “Có trò vui ?”-y ham hố hỏi nàng, nếu là trò vui thể bỏ qua được. “Đảm bảo vui, ngươi thích vui như thế nào vui như thế.”-yên tâm , với nàng đảm bảo nhiều trò vui. “ sao? Nơi nào?”-y phấn khích. “Ngô gia trang.”-nàng câu khiến mặt y đơ luôn, từ nãy đến giờ gì chỉ nhìn nàng, nhưng nghe thấy câu của nàng mày khẽ nhíu lại. phải hôm nọ đắc tội với đám con của lão sao? Giờ nàng lại muốn đến đó? Muốn tự chui đầu vào rọ à? Y biết những việc sau khi y về, cũng phải kẻ nhiều lời, hơn nữa đấy là kỷ niệm của riêng và nàng sao mà kể cho kể khác nghe được. Vì vậy y biết đến Ngô gia trang có nguy hiểm y chỉ biết đến Ngô gia trang có gì vui chứ? Hơn nữa Ngô gia trang đâu phải là nơi muốn phá là phá? Đến phụ thân còn phải nể mặt Ngô Đạo vài phần mà nàng bảo muốn vui như thế nào vui như thế? Y bắt đầu có hứng thú với nàng rồi đó. “ cho phép .”- lạnh mùng mở miệng mang theo chút lo lắng, lo… Biết lo lắng cho nàng nhưng nàng quan tâm, dù thấy rất vui khi được quan tâm nhưng thể vì thế mà phá hỏng kế hoạch được. Hôm nay nàng đến là để thăm dò Ngô gia trang mà chủ yếu là Ngô Đạo và Ngô Thông.
Chương 22. Đến chơi Ngô gia trang để ý đến nàng ngẩng đầu lên nhìn y, “ , ngươi có ?” “Cái này…” Y cũng khó sử. “Thôi được rồi các ngươi thôi vậy, ăn cơm . ” Nàng cúi xuống ăn cơm, thấy nàng ngoan ngoãn nghe lời Ngô gia bỗng thở tiếng, môi bỗng nở nụ cười mãn nguyện. Nàng mà cố chấp muốn em chỉnh cũng có biện pháp ngăn cản nàng. quay sang tiếp thức ăn cho nàng mặt là ý cười ôn nhu, nàng cũng khách khí, từ sáng đến giờ ăn nàng cũng thấy rất đói nha. Riêng y lại được phen ngơ ngác. .. cư nhiên lại cười, cười rất ôn nhu? Lại vì tiểu nương nghe lời mình mà cao hứng? Lại bồi thức ăn cho nàng? Y chắc chắn mơ. Dụi dụi mắt lại chớp chớp mấy cái rồi mở ra thấy vẫn vậy. Y lại tự nhủ đây là mơ nhất định vậy, Y tự véo vào mặt mình cái đau. Y kêu “A” tiếng, hảo đau nha. Thấy trước mặt mình là nụ cười khinh bỉ của nàng còn mặt thủy chung là nét cười ôn nhu và bồi nàng ăn cơm, giờ y mới tin là , cứ ngơ ngác nhìn 2 người. quan tâm, bồi nàng ăn no là quan trọng nhất, quan tâm kẻ điên đó làm gì? Cảm thấy mình ăn đủ, nàng lau miệng, uống ngụm trà, xong đứng dậy tạm biệt bọn , xoay người rời , “Ta ăn xong rồi, các ngươi cứ từ từ mà ăn, ta trước.” Thấy nàng có ý rời tâm bỗng loạn, vội hỏi: “Nàng định đâu?” Y cũng thắc mắc, vừa mới mời nàng được bữa cơm chưa chuyện để bồi đắp tình cảm, xây dựng mối quan hệ tốt, kẻo sau này vô ý đắc tội nàng lại khó sống giờ nàng lại muốn đâu? phải y với nàng mà nàng giận chứ? nên nha. “Ngô gia trang, phải các ngươi vừa rồi sao?” Nàng cũng thắc mắc a. phải vừa rồi bảo sao? Giờ lại đổi ý à? “Nàng vẫn muốn ? phải lúc nãy nàng nữa mà?” tức giận, phải vừa rồi nàng bảo sao? Sao giờ lại đòi ? “Ta có sao?” Nàng quay sang hỏi y? Y suy nghĩ hồi rồi lên tiếng đáp trả: “Hình như .” “ phải là hình như mà chắc chắn, từ trước đến giờ ta chưa bao giờ thay đổi quyết định của mình trừ khi bắt buộc hay có ý tưởng mới. Nhớ kỹ.” Nàng rứt khoát từng câu, nhắc nhở hai người. “Cái này…” “Nhưng mà…” “Ta các ngươi thôi chứ ta ta nữa à? Thần kinh.” Nàng bực bội gằn giọng, “Ta…” được nên lời, đúng là nàng là nàng . Vậy mà làm tưởng bở nàng nghe lời . “ ta ta ngươi ngươi gì cả, ta hỏi lại các ngươi hay ? biến, mất thời gian của ta quá.” Nàng bắt đầu cáu rồi nha. “Ta .” Hai nam nhân đồng thanh như thể sợ nàng cho họ vậy. Biết thể thay đổi quyết định của nàng nên đành theo bảo vệ nàng có gì hỗ trợ nàng. “Vậy thôi.” xong nàng luôn hai tên kia thấy thế cũng vội theo sau. Ba người mỗi người tâm trạng tiến thẳng đến Ngô gia trang, khi đến Ngô gia, Huyền Kha biết ý đến trước mặt tên thị vệ , “ bẩm báo Ngô trang chủ có Huyền gia thiếu trang chủ và Tiêu Vu công tử đến bái phỏng. ” Tên thị vệ vừa nghe đến Huyền thiếu trang chủ cộng thêm Tiêu Vu công tử vội vàng vào bẩm báo cho trang chủ biết, được lúc tên thị vệ kia quay lại, “Ba vị, thỉnh theo thuộc hạ, trang chủ đợi ở tiền sảnh.” Ba người theo tên thị vệ kia tiến vào Ngô gia trang. Phải vòng vèo qua mấy dãy nhà mới đến tiền sảnh, khi đến tiền sảnh tên thị vệ kia cáo lui, ba người tiến vào đại sảnh thấy vị trí chủ tọa là lão nhân tuổi tầm ngũ tuần, tuy nhiên nhìn vẫn còn rất khỏe mạnh, đúng là người học võ có khác, thân hình tráng kiện có vẻ thời trẻ có thể được gọi là mỹ nam nhân những cũng miễn cưỡng coi là tuấn mỹ. Nàng thầm đánh giá lão ta đồng thời lão cũng đánh gia 3 tuấn nam mỹ nữ trước mặt, Huyền Kha lão biết, còn Tiêu Vu và vị mỹ nữ bên cạnh chưa. Trong mắt lão, Tiêu Vu tuấn mỹ bất phàm, cả người tỏa ra hàn khí bức người, lãnh ngạo, khí chất cao quý mà phải cứ ai là bậc quyền quý cũng có. Còn vị mỹ nữ bên cạnh, lão sống nửa đời người nhưng chưa từng thấy ai xinh đẹp như vậy, đệ nhất mỹ nhân Huyền Nghi lão gặp nhưng cũng thể bằng vị mỹ nữ này. Xinh đẹp thoát tục, cả người tỏa ra khi chất bất phàm, lạnh lùng cao ngạo kém vị Tiêu Vu công tử kia. Nhìn vẻ quan tâm và ánh mắt của Tiêu Vu công tử kia với vị mỹ nhân này, có lẽ cũng hiểu. Vu Hạo ngược lại, chẳng thèm quan tâm, trong mắt chỉ có nàng. “ biết Huyền thiếu chủ và Tiêu Vu công tử đến chơi, thất lễ đón tiếp từ xa được. vinh hạnh, biết vị nương này là..?” Cáo già vẫn là cáo già, lão rất nhanh lấy lại tinh thần mở màn câu chuyện. “Nàng ấy là bằng hữu của ta, Lâm Tuyết Thần.” “Nàng ấy là nương tử tương lai của ta, Lâm Tuyết Thần.” và y cùng lên tiếng giới thiệu, nhưng hai người lại hai ý khác nhau. Y cũng rất ngạc nhiên nhìn . Nương tử? Y kinh ngạc hết sức nghe thấy câu của nàng làm đứng hình, “Ta là bằng hữu của ngươi hồi nào?” Nàng phản đối y nhưng lên tiếng phản đối , nàng cũng hiểu là bản thân như thế nào, cảm thấy bài xích , thậm trí nghe nàng là nương tử tương lai của , nàng bỗng thấy vui vẻ lạ thường. “Lúc nãy ta mời Lâm nương ăn cơm giảng hòa, nương cũng đồng ý rồi mà?” “Ta chấp nhận lời giảng hòa của ngươi có chấp nhận làm bằng hữu của ngươi ư? Hơn nữa ngươi cũng chưa hỏi ta có đồng ý làm bằng hữu của ngươi ?” “Cái này…” Y nhìn sang câu cứu. “Nương tử, nàng bỏ qua cho , là bằng hữu của ta lẽ nàng chấp nhận làm bằng hữu với ?” “Ta là nương tử của ngươi hồi nào?” Nàng thẹn quá hóa giận quát , sao lại có thể gọi nàng là nương tử dễ dàng trước mặt người khác thế chứ? “Ta gọi dần cho quen là vừa, phải sao? Cũng có vật đính ước rồi còn gì?” “Vật đính ước?” Y ngơ ngác hiểu? Vật đính ước nào? Hai người họ đính ước lúc nào chứ? “Ngươi cần biết.” Nàng và quay sang quắc mắt với y, y nhiều lời làm gì biết. “Ồ, gia là Tiêu Vu phu nhân, thất lễ, mời các vị ngồi.” Lão hồ ly cũng hiểu phần nào câu chuyện, ngờ vị mỹ nữ này lại là nương tử tương lai của Tiêu Vu công tử, nàng ta còn đẹp hơn cả ái thiếp mà lão đưa về mấy tháng trước đường cướp Thần Quang mà được, nếu mang nàng ta về làm thiếp hảo tốt nha, bất quá lão cũng thể quá sơ hở. biết lão có ý đồ gì, ngay từ lúc nhìn thấy nàng lão động tâm vì thế mà mới giới thiệu nàng là nương tử của , bất quá cũng có sai . “ biết các vị hôm nay đến tệ xá của lão phu có chuyện gì?” “Cũng có gì, chỉ là đến thăm hỏi xem Ngô trang chủ chuẩn bị cho đại hội võ lâm thế nào rồi, năm nay lại cùng sinh thần 50 của trang chủ ắt hẳn phải rất long trọng. Nếu cần trợ giúp gì mong Ngô trang chủ cứ lên tiếng, Huyền Môn trang nhất định hết lòng.” Y lên tiếng trả lời. “Lão phu cảm tạ Huyền thiếu chủ, bất quá mọi việc cũng dần ổn thỏa, cũng còn khoảng 2 tuần nữa là đến rồi, các vị bằng hữu võ lâm cũng có số người đến, nghỉ ngơi trong gia trang, đến lúc đó mong Huyền thiếu chủ, Tiêu Vu công tử và Tiêu Vu phu nhân hạ cố đến làm khách, như vậy lão phu vinh hạnh.” “Dĩ nhiên, náo nhiệt vậy phải chứ, phải Vu?” “Ân.” ôn nhu nhìn nàng. “Nhất định chúng ta đến.” Y quen với thái độ của 2 người kia rồi, còn gọi nàng là nương tử rồi còn gì sốc hơn nữa đâu. “Hảo, đến lúc đó lão phu nhiệt tình tiếp đón.” Đến lúc đó xem ngươi có nhiệt tình tiếp đón được nữa ? Nàng thầm nghĩ.
Chương 23. Tức Chết Người – P1 Đúng lúc này có hai nữ nhân tiến vào tiền sảnh, nữ nhân trước thân vận huyết y rực rỡ, nữ nhân sau lại thân hoàng y hoa hoa lệ lệ, cả hai bước đến trước mặt Ngô Đạo dừng lại, nữ nhân huyết y lên tiếng, “Phụ thân, nghe gia trang có khách?” Nghe a hoàn thân cận bẩm báo có Huyền thiếu trang chủ và Tiêu Vu công tử đến nên 2 ả trang điểm xinh đẹp rồi tiến đến tiền sảnh. Ngô Liên thầm Huyền Kha mấy năm nay, kể từ lần 5 năm trước đến Huyền môn trang tham dự đại hội võ lâm, đối với Huyền Kha chính là nhất kiến chung tình. Còn Ngô Ngọc nghe danh Tiêu Vu công tử giang hồ đệ nhất mỹ nam cũng hứng thú đến xem, ngờ vừa nhìn thấy ả ta ngây ngất, đẹp, nam nhân khí chất như vậy nàng rất thích. Nhưng nam tử này nhìn rất quen mắt. “Liên nhi, Ngọc nhi, đến đây phụ thân giới thiệu: Đây là Huyền thiếu chủ Huyền Môn trang chắc các con biết, đây là Tiêu Vu công tử, và đây là Lâm nương vị hôn thê của Tiêu Vu công tử.” Lúc nãy gọi nàng là Tiêu Vu phu nhân giờ lại giới thiệu là vị hôn thê? Lão có ý đồ gì chẳng lẽ và nàng hiểu? Nhưng quan tâm, bọn họ xứng cho chú tâm, hơn nữa dù sao vẫn chưa cưới nàng về mà? Lực bất tòng tâm thôi. Nàng lại nghĩ khác : dù sao cũng sắp chết cho mơ tưởng chút cũng tốt. Hai ả vừa nghe giới thiệu đến vị hôn thê của Tiêu Vu công tử tức giận nhìn sang nữ nhân kia, giờ các nàng mới để ý bên cạnh còn có nữ nhân nữa bất quá vừa nhìn thấy 2 ả tức giận, “Tiện nhân, ngươi còn dám đến đây?” “Sao ta lại dám? Lần trước giữa đường giữa phố đòi cướp vòng ngọc đính ước của phu quân tương lai tặng ta, ta còn chưa hỏi tội giờ lại dám mở miệng mắng người, xem ra…” Ngừng lát lại nhìn sang Ngô Đạo mà tiếp. “..Xem ra Ngô gia trang rất biết cách dạy con, bất quá ta chấp trẻ hiểu chuyện. biết Ngô trang chủ thấy ta có đúng ?” Y khâm phục tài ăn của nàng, ngang nhiên mắng Ngô trang chủ biết cách dạy con. Từ giờ nàng câu nào phải ngẫm sâu mới có thể hiểu hết được ý của nàng, công phu mắng người của nàng cao nha. “Này.. thứ cho lão phu dạy dỗ con chưa nghiêm. Bất quá chúng nó còn là hài tử. Hài tử hay tranh giành nhau cũng thể trách, biết lão phu có đúng ?” Đúng là cáo già, phản ứng rất nhanh, đánh đồng nàng là trẻ nít sao? “Ngô trang chủ rất đúng, trẻ 18 tuổi nên chấp. Bất quá ta mới có 16 cái xuân xanh, hơn nữa có phu quân tương lai cùng, ra phố cũng sao, nhưng hai tiểu hài tử đây ra phố có vẻ được phải đạo cho lắm, lại mang người lớn theo bảo vệ, mình ra phố vậy rất nguy hiểm a.” “Phụt, khụ khụ khụ.” Y vưa đưa ngụm trà lên uống nghe thấy lời của nàng bao nhiêu nước trà phun hết ra ngoài, ho sặc sụa. Thử xem có ai gọi nữ nhân 18 tuổi là tiểu hài tử ? Thời đại này, đến cái tuổi 18 mà chưa gả coi như là tiểu rồi. Nhưng cũng đúng thôi, là do lão nhận mà. nhìn y đầy khinh bỉ, định lực kém phải rèn luyện nhiều mới theo nàng được. Lại quay sang nhìn nàng đầy ôn nhu sủng nịch, nàng công nhận quan hệ của hai người rồi nha. Nàng sau khi song mặc phản ứng của hai người, vẫn thản nhiên đưa trà lên miệng uống. Nghe thấy nàng vậy lão xanh mặt tức giận. Nàng ta thế khác nào con lão là già 18 tuổi còn chưa có phu quân? Ở thời đại này nữ nhân 16 là phải gả ra ngoài, hơn nữa nữ nhân 16 nếu có phu quân hoặc hôn ước được coi là trưởng bối rồi, mà con lão 18. Mặc dù Ngô gia trang là người trong giang hồ cũng quá khắt khe trong việc nữ nhi được ra khỏi phủ như các tiểu thư khuê các khác nhưng cũng thể tùy ý ra ngoài mà mang theo gia nhân hay hộ vệ, hơn nữa vừa rồi lão lại con mình là “hài tử”. Khác nào bảo Ngô gia trang dạy con nghiêm để trẻ con tùy ý chạy ra ngoài quậy phá người lớn, truyện này mà truyền ra ngoài nữ nhi của lão làm sao gả được? là câu trước đá câu sau, tự mình vác đập chân mình mà. Nhưng thể manh động, dù sao cũng sắp đến đại hội võ lâm nên thất thố. Chưa kịp mở lời ngoài tiền sảnh có bóng người vào, đó là Phương trượng trụ trì thiếu lâm và số vị bang chủ các môn phái cũng tiến vào. Họ cũng dạo quanh Ngô gia trang vì mọi người trong đây đều là cao thủ nên nghe hết câu chuyện, vì thế họ mới kéo nhau vào xem kịch vui. Xem ra vị nương kia phải tầm thường “Ngô trang chủ thứ cho chúng ta thất lễ, biết trang chủ có khách.” Phương trượng lên tiếng trước. “Đâu có, các vị, mời ngồi” Khi an tọa, lúc này vị công tử tuấn mỹ, ngọc thụ lâm phong đứng ra giới thiệu, “Bái kiến Ngô trang chủ, tại hạ là Yến Vĩ, hôm nay đến Ngô gia trang thăm hỏi, thứ cho tại hạ mạo muội đến đây đường đột.” “Đâu có, Nhạn Băng Cung cung chủ đến thăm vinh hạnh cho lão phu.” Phương trượng đức cao vọng trọng lại là bậc tiền bối, nên ngồi cùng trang chủ ở vị trí chủ tọa ở , dãy bên phải là y, nàng, cùng mấy bằng hữu giang hồ, dãy bên trái là Yến Vĩ và trưởng môn Võ phái, trưởng môn Hoa Hồ phái, trưởng môn Nga Mi phái, Uy Khâm tổng tiêu đầu, và 2 ghế ngoài cùng là Ngô Liên và Ngô Ngọc. Lúc này phương trượng chỉ về phía ba người, lên tiếng hỏi, “ biết các vị đây là..?” “À, vị đầu tiên là Huyền thiếu chủ của Huyền Môn trang, bên cạnh là Tiêu Vu công tử, còn vị nương kia là Lâm nương.” Lão biết thể coi thường nữ nhân này, thôi tạm thời hòa hoãn . “Xin chào các vị, thứ lỗi, đúng ra chúng ta là hậu bối nên lên tiếng chào hỏi trước.” Y lên tiếng chào hỏi Phương Trượng và các vị trưởng lão. “Huyền công tử cần câu nệ.” Phương Trượng là người sảng khoái câu nệ tiểu tiết. “Đúng vậy, Huyền công tử cần câu nệ.” Những người còn lại cũng lên tiếng. “Đa tạ các vị.” “ biết năm nay Tiêu Vu công tử có tham gia đại hội võ lâm ?” Câu này là của Phương Trượng, ông rất mong những người tài như đứng ra giúp võ lâm trừ hại thể lại để rơi vào tay kẻ hiểm ác như Ngô Đạo. “Thứ cho tiểu nữ thất kính, nhưng Vu thể tham gia đại hội được.” “Vị nương đây vậy là có ý gì?” “Ta và Vu có hôn ước lần này đến đây coi như là du ngoạn mà thôi có ý tranh giành chức vị minh chủ võ lâm kia.” Nàng là muốn chọc tức hai ả kia, dám mắng nàng, đâu thể tha được, hơn nữa cho lão hồ ly kia tưởng bở chút mất gì. Khi nghe nàng câu này người thất vọng cũng có kẻ vui mừng cũng có. Ngô Đạo còn lo lắng tham gia đại hội như vậy chức minh chủ võ lâm rất khó giữ, giờ yên tâm rồi. “ ngờ mỹ nhân đây lại có hôn ước rồi, đáng tiếc mà.” Yến Vĩ lúc này mới lên tiếng, ngay lúc đầu vào ta để ý ngay đến nữ nhân kia. ta gặp qua ít mỹ nhân nhưng chưa thấy ai xinh đẹp như nàng, vẻ đẹp của nàng phải kẻ phàm tục nào cũng có thể mơ tưởng đến. ta cũng bị vẻ lạnh lùng, khí chất cao ngạo của nàng cuốn hút, hơn nữa ta cũng nghe được mẩu đối thoại của nàng khi vượt tường viếng thăm Ngô gia trang. Lúc đầu ta chỉ có ý muốn thắm dò Ngô gia trang, ngờ ta lại lạc vào nơi ở của Ngô Đạo, cũng may cho ta, định ra gặp tiểu nha đầu lãnh đạm tuy chỉ là dễ nhìn chút nhưng lại kiệm lời kém, móc ta làm tức muốn ói máu chỉ muốn giết nàng ta nhưng lại thể manh động, hơn nữa trong thâm tâm ta cũng muốn giết nàng, buồn bực hơn là ta còn cảm thấy nàng… rất thú vị và đáng . Đáng ? Chết tiệt nghĩ cái gì vậy chứ? Tóm lại chỉ có thể … bỏ chạy, mất mặt mà. Chạy hồi đến đây nghe được đoạn đối đáp của vị mỹ nhân kia nên mới xuất đầu lộ diện theo đám người kia vào. Nữ nhân này thú vị nha.