Chương 15. Lâm Tiểu Thư Sáng hôm sau tỉnh dậy, thân thể thoải mái. Tối qua mặc dù muộn nhưng về đến phòng nàng vẫn phân phó tiểu nhị chuẩn bị nước tắm cho nàng, đưa cho tiểu nhị ít bạc vụn coi như thưởng cho . Sau khi tắm xong nàng liền ngủ. thoải mái a. Nàng vệ sinh cá nhân xong, vừa ngồi xuống ăn được mấy miếng điểm tâm mà lúc nãy tiểu nhị mang lên bên ngoài có người gõ cửa, “Lâm tiểu thư, có 2 vị nương muốn gặp tiểu thư.” Sáng nay nàng quyết định cải nam trang nữa, định bụng thăm dò Ngô gia trang sau đó mới trở về là nữ nhân, nhưng giờ cần nữa. Dù sao làm thân phận nữ nhân của mình cũng thoải mái hơn phải dùng nội lực nén giọng , mà gặp phải những tên như tên Vu Hạo kia chẳng phải nàng lại làm trò cho chúng xem rồi sao? Nàng thích. Lúc sáng tiểu nhị đem điểm tâm vào cũng thoáng giật mình á khẩu, nàng cũng giải thích gì nhiều chỉ vứt cho 5 chữ “ta la Lâm Tuyết Thần” rồi kêu ra ngoài dặn có ai tìm trực tiếp dẫn lên phòng. “Dẫn họ vào.” Nàng cũng biết là ai, ngờ lại đến nhanh như thế. Nhận được mệnh lệnh của nàng, tiểu nhị mở cửa mời 2 vị nương vào. Tử Giao, Tử Linh cũng hơi ngạc nhiên vì tiểu nhị gọi là Lâm tiểu thư, mà bên trong truyền ra giọng trong trẻo, êm tai của nữ nhân cũng có điểm quen thuộc nên thắc mắc gì mà theo tiểu nhị vào. Sau đó tiểu nhị cũng xoay người rời , ý nhị đóng cửa lại, bên trong phòng của còn lại 3 nữ nhân, gian tĩnh lặng bao trùm 3 người. Trước mặt Tử Giao, Tử Linh bây giờ là thiếu nữ tuổi tầm 16, khuôn mặt diễm lệ động lòng người, dáng vóc eo thon quyến rũ, đôi mắt màu hổ phách càng nổi bật khuôn mặt xinh đẹp như câu hồn bất cứ ai có đủ can đảm nhìn vào đôi mắt xinh đẹp đó. Mà khuôn mặt quyến rũ mê hồn đó lại có vẻ lạnh lùng, lãnh khốc tạo nên vẻ đẹp của riêng nàng: xinh đẹp thoát tục, quyến rũ động lòng người, đồng thời tỏa ra ngạo khí của bậc vương giả, đôi mắt đẹp hờ hững như có ai xứng được nàng để vào mắt. đẹp tựa thiên tiên này làm cho tỷ muội Tử Giao chỉ biết ngây ngốc đứng nhìn nhất thời liên hệ được tiên nữ trước mặt này với người họ muốn tìm. Dù sao người họ tìm cũng là nam nhân còn đây lại là nữ nhân xinh đẹp, mặc dù người tỏa ra ngạo khí, lãnh khốc vô tình giống nam tử hôm qua, cả 2 cùng có đôi mắt màu hổ phách riêng biệt, độc nhất nhưng… họ vẫn thể liên tưởng được. Nàng là nữ nhân xinh đẹp nhất mà họ từng gặp, đệ nhất mỹ nhân Huyền Nghi họ chưa được gặp nhưng 2 vị tiểu thư nhà họ được giang hồ xưng tụng đệ tam, đệ tứ mỹ nhân, nhưng quả thực còn kém xa so với nữ nhân trước mặt. Được khoảng 1 khắc, cảm thấy 2 nữ nhân kia đánh giá mình đủ nàng cũng muốn có người nhìn mình như thế nên lên tiếng phá vỡ bầu khí kỳ lạ này, “Ta là Lâm Tuyết Thần, các ngươi là Tử Giao, Tử Linh đồng các chủ Ảnh Liên các?” Nàng cũng muốn vòng vo, cứ vào thẳng vấn đề phải hơn sao? “Ách, ngươi.. ngươi là Lâm Tuyết Thần sao? Nhưng…” Tử Giao lên tiếng thắc mắc, nghe thấy giọng trong trẻo, êm tai của vị nương kia nhất thời tỉnh ngộ lúc này mới nhận thấy mình hơi thất thố, trong khi Tử Linh vẫn ngây ngốc nhìn theo từng cử chỉ điệu bộ của nàng. “Ân, ta là nữ nhân, ngồi xuống , rồi chúng ta chuyện.” Nàng lịch mời 2 người họ ngồi xuống, thể đứng để bàn việc được nha, rất mỏi chân đó. “Ân, đa tạ.” Tử Giao ngồi xuống đồng thời cũng kéo Tử Linh còn ngây ngốc ngồi xuống bên cạnh mình. “Xin hỏi vì sao ngươi biết chúng ta là đồng các chủ của Ảnh Liên các?” Tử Giao thắc mắc. “Hôm qua ta nghe hết chuyện của các ngươi.” Nàng hổ thẹn giải đáp thắc mắc của tỷ muội các nàng, cũng phải nàng nghe lén, việc gì phải ngại chứ. xong bưng tách trà lên nhâm ngụm rồi lại tự nhiên ăn miếng điểm tâm. “Ngươi muốn gì?” Lúc này Tử Linh mới bừng tỉnh lên tiểng vẫn là ngưỡng mộ nhưng cũng thêm phần cảnh giác, biết nàng ta muốn gì? Nàng ta biết được hết bí mật của tỷ muội nàng rồi? À chưa đâu, cứ cho là bị lộ lúc đó các nàng quay về Ảnh Liên các, mặc dù giết được tên cẩu tặc kia nhưng tin rằng 5 năm trước để mất Ảnh Liên các 5 năm sau cũng bị mất. Nghĩ thế nên Tử Linh cũng nở nụ cười đắc ý rồi rất nhanh biến mất, nhưng lại thoát khỏi ánh mắt của nàng. Nàng biết Tử Linh nghĩ gì, bất quá nàng chấp nhất trẻ con, cử để nàng ta tự sướng . “Trước hết ta muốn các ngươi tháo bỏ lớp dịch dung, ta muốn đối tác của ta lừa dối ta, hợp tác với ta là phải toàn tâm toàn ý, ta có thể cho người khác biết bí mật của ta nhưng người khác tuyệt đối được phép.” Nàng lạnh giọng lên tiếng, vô hình chung tạo nên áp lực làm cho 2 tỷ muội song Tử (HTL: là Tử Giao, Tử Linh đó, từ giờ nếu 2 người kia cùng nhau ta gọi là song Tử nha.) “Được, chúng ta tháo lớp dịch dung, chỉ hy vọng dù giúp được chúng ta cũng mong nương đừng làm kẻ thù, kẻo lúc đó trở thành kẻ thù của Ảnh Liên các lại hay.” Dù gì Tử Giao cũng trưởng thành hơn, biết thể lộ mặt nhưng tốt nhất vẫn nên đề phòng, mặc dù lời đề phòng này có thể có tác dụng. Nhếch mép chế giễu, “Yên tâm, từ trước tới giờ chưa có việc gì ta muốn lại làm được cả, ta giúp các ngươi trả thù Ngô Đạo ta làm được, bất quá…” Nàng ngừng lại đưa mắt nhìn song Tử khiến bọn họ bỗng nhiên cảm thấy lạnh người, sát khí từ người nàng tỏa ra làm họ cảm thấy sợ hãi. Trải qua trận sinh tử năm 14 tuổi, chứng kiến cái chết của sư phụ, 5 năm sống trong hận thù khiến họ sớm màng đến cái chết, nhưng hôm nay họ lại cảm thấy sợ hãi. Trong lòng họ cùng có ý nghĩ chung, nữ nhân trước mặt nên động vào. Vô thức nuốt nước bọt nhìn chằm chằm vào từng cử chỉ ưu nhã của Tuyết Thần. “…Bất quá, chưa có ai có gan uy hiếp ta cả… vì những kẻ đó có kết cục thực rất khó coi.” Lời nàng vừa dứt, song Tử bỗng cảm giác trong người khó chịu, vô cùng thống khổ, sau đó lại bình thường trở lại, ngước mắt đầy nghi vấn nhìn nàng, nàng cũng thoải mái mà trả lời nghi vấn của họ, “Có phải lúc đầu cảm thấy đau đớn thống khổ? Sau lại bình thường rồi?” Song Tử gật đầu. “Yên tâm, đó là loại độc mới ta vừa bào chế được, ta biết lấy ai thử thuốc, sẵn các ngươi muốn ta cũng đành giúp.” Nàng vân đạm phong khinh mà cũng thèm để ý đến khuôn mặt tối đen của họ. Họ biết nàng hạ độc mình lúc nào? “Đây là thuốc giải, nhưng phải sau 5 canh giờ mới được uống nếu các ngươi muốn trúng Phệ Hoa Tán.” Đưa thuốc giải cho họ nàng cũng từ bi mà nhắc họ. Lời của nàng làm cho song Tử khiếp sợ. “Ngươi.. bỉ ổi.” Tử Linh tức giận mắng nàng. “Đa tạ, ngươi cũng phải người đầu tiên khen ta như thế, hơn nữa đây chỉ là lễ mọn ta tặng các ngươi làm quà gặp mặt. Nhớ, lần sau nên uy hiếp lung tung, vạ từ miệng mà ra đó.” Nàng lạnh lùng nhắc nhở họ, nàng cũng muốn giết người a, nàng là con người lương thiện mà, hơn nữa nàng cũng thấy có hảo cảm với 2 nữ nhân này, mà nguyên tắc lại thể phá. “Đa tạ nương nhắc nhở, chúng ta chú ý.” “Vẫn là Tử Giao thông minh.” “Được, giờ cho ta được chiêm ngưỡng dung nhan của các vị được chưa? Nhanh còn vào việc chính, ta có nhiều thời gian cùng các ngươi tám nhảm.” Nàng còn phải ăn kẹ hồ lô a, thèm chết được.
Chương 16. Song Tử lộ mặt Song Tử nhìn nhau rồi gật đầu, lấy ra lọ nước trong người, khẽ chấm lên mặt, sau đó khắc ra trước mặt nàng là 2 khuôn mặt giống nhau như đúc, trắng trẻo, xinh đẹp, khuôn mặt Tử Giao có vẻ trưởng thành hơn, còn Tử Linh có vẻ đáng , tinh nghịch. Nàng vốn thích cái đẹp, mỹ nam, mỹ nữ nàng đều thích cả, nhìn thấy 2 nương xinh đẹp đáng trước mặt bản tính háo sắc kia cũng lộ ra. “Oa, các ngươi xinh đẹp nha, hổ gianh là giang hồ đệ ngũ mỹ nhân, xinh đẹp mà. Oa, da mặt các ngươi cũng mịn nha, ngực cũng tròn mà săn chắc nữa!” Nàng chạy lại hết oa oa, hết sờ mặt lại sàm sỡ ngực Song Tử làm họ vừa xấu hổ vừa sợ hãi đến đỏ mặt. “Ấy, Lâm nương.” Song Tử kinh hoàng tránh thoát khỏi móng vuốt của Tuyết Thần. “Sợ gì chứ, ta cũng là nữ nhân mà? Cho ta sờ tí thui!” Hề hề nhìn Song Tử, nhìn Tuyết Thần lúc này khác nào tên háo sắc đầu đường. “ được.” Hai người cùng kêu lên, đồng thời trong đầu họ cùng có chung ý nghĩ, mà là nữ nhân ư? Có nữ nhân nào lại háo sắc như ? Mà lại háo nữ nhân nữa? Tử Linh có chút ngốc lăng, buột miệng hỏi ra ý niệm trong đầu, “Ngươi là nữ nhân? Ngươi có dịch dung ? Chắc chắn ngươi là nam nhân đúng ? Mau lột mặt nạ ra!” Đây chính xác cũng là tiếng lòng của Tử Giao, lời vừa dứt tiếng cười thanh thúy của Tuyết Thần vang lên, sao lại có người nàng là nam nhân chứ? Mặc dù nàng có háo sắc , chiều cao cũng cao hơn nữ nhân bình thường nơi đây, 1m7, nhưng vẫn là nữ nhân nha. “Ngươi cười cái gì?” Tử Linh khó hiểu nhìn Tuyết Thần “Ây da, vẫn là Tử Linh đáng nha.” Nàng chồm người lên 2 tay véo má Tử Linh, véo má Tử Linh thích. “Lâm nương.” Tử Linh hờn dỗi. Trong lúc này, khoảng cách giữa họ dường như được kéo gần lại, họ cũng ý thức rằng hôm nay họ gặp nhau chỉ là để trao đổi vì có chung mục đích. Giờ phút này họ như những người tỷ muội thân thiết, có lẽ là duyên là phận? Hay cũng có thể là do mỗi người bọn họ đều tự chủ được mà tỏa ra hương vị thân thiết làm cho đối phương tin cậy. “Được rồi trêu các ngươi nữa.” Nàng cũng đùa nữa, bất quá trêu chọc bọn họ thực thích sau này phải thường xuyên ghẹo bọn họ mới được, cổ đại da mặt nữ nhân mỏng, hơi tí là đỏ mặt. Tử Giao từ nãy đến giờ im lặng nhìn 2 người, nàng biết người cười đùa trêu ghẹo bọn họ này có phải là người lúc nãy uy nghiêm, lãnh khốc, tuyệt tình cảnh cáo bọn họ . người nàng tỏa ra thanh khiết tươi mát khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu, năng động tinh nghịch của nàng làm cho họ dở khóc dở cười nhưng cũng rất đáng , muốn giận cũng thể giận được. Khoảng cách của bọn họ dường như được thu hẹp lại sau trêu ghẹo này. “Được rồi sau này nếu đến chỗ ta các ngươi cần dịch dung nữa, hoa đẹp phải để ngắm, nên che , như vậy rất hoài phí nha.” “Chúng ta vào Ngô gia 5 năm, chúng ta cũng muốn ai biết khuôn mặt của chúng ta, rất dễ lộ thân phận, phải lúc nào xinh đẹp cũng tốt. Hơn nữa Ngô Thông rất háo sắc, chúng ta cũng phải bảo vệ mình, mà tỷ muội Ngô Liên, Ngô Ngọc rất độc ác muốn nhìn thấy ai xinh đẹp hơn mình, dù là bằng nhưng cũng thích xung quanh mình có ai đặc biệt xinh đẹp, nên chúng ta phải dịch dung” Tử Linh kể cho nàng nghe nỗi khổ của tỷ muội mình. Là nữ nhân ai chẳng muốn mình xinh đẹp nhưng có lúc xinh đẹp lại phải là điều đáng mừng. “Được rồi, Linh nhi ta giúp các ngươi trả mối thù này, giúp các ngươi rửa nhục được ?” Nàng hiểu tâm trạng của bọn họ, sư phụ vì các nàng mà mất mạng, hỏi sao hận. “Đa tạ, nhưng ta có thể hỏi ngươi vì sao lại giúp chúng ta ?” Tử Giao giờ mới lên tiếng hỏi câu hỏi chung của 2 nàng. “Vì ta cũng giống các ngươi, có mối thù đội trời chung với tên súc sinh đó.” Lời của nàng làm cho song Tử chấn động. Giọng điệu của nàng lộ căm hận, sát khí tỏa ra làm họ cũng thấy sợ hãi. Nàng hận giết nương, nương cứu con mạng vậy mà vì Thần Quang Kiếm, vì chức võ lâm minh chủ chết tiệt mà dám giết nương, nàng khiến sống bằng chết. Vừa nghĩ đến nương, nàng bỗng nhiên cảm thấy khổ sở, nương tốt với nàng thế mà giờ bỏ nàng mà , biết ở đó nương có thoải mái ? Có đơn ? “Ách” Song Tử cũng cảm nhận được biến hóa khuôn mặt của Tuyết Thần, đầu tiên là lãnh khốc, tuyệt tình, sát khí nồng đậm tỏa ra, sau đó lại là thống khổ, bi thương khiến cho người ta đành lòng, nữ nhân xinh đẹp thế này phải để cho người ta thương , bảo hộ ở trong lòng, vỗ về thương, mặt nên là nụ cười chứ phải là bi thương này. “Lâm nương, sao chứ?” Tử Linh e dè nhìn nàng lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng. “Ân, ta sao chỉ là nghĩ lại chuyện xưa thôi.” Nàng thu liễm sát khí, nhưng vẻ lạnh lùng thể mất . “Ta có thể hỏi là chuyện gì ? Nếu ngươi muốn cũng sao.” Tử Giao lòng quan tâm hỏi. Nàng nhận thấy chân thành quan tâm nét mặt của Song Tử, đáy lòng tự chủ mà dâng lên cỗ cảm động, ấm áp như tràn vào trong lòng làm nàng cảm thấy thoải mái. Từ khi xuyên đến nay, 2 người họ là người thực lòng quan tâm, lo lắng cho nàng nhất sau nương, cảm tình của nàng đối với họ cũng sai biệt lắm, nàng cũng hiểu sao đối với Song Tử nàng lại có chút tâm lý đề phòng mà chỉ có thân thiết cùng tín nhiệm. Tình cảm khó hiểu, duyên phận lại càng khó hiểu hơn. Nàng đem tất cả những thống khổ mà nàng kìm nén trong lòng tâm với 2 người họ, từ chuyện bị ngã xuống Y Thủy cốc đến chuyện được nương nhận nuôi, rồi chuyện nương bị Ngô Đạo giết. Lúc này đây nàng sống với bản thân mình, phải gắng gượng khống chế cảm xúc, phải dùng lãnh huyết vô tình để đè nén đau thương trong lòng, tâm mọi chuyện, gánh nặng tâm lý giống như được cởi bỏ, tâm tình nàng cũng tốt lên ít. Nghe xong mặt Tử Linh sớm đẫm lệ, Tử Giao là người giỏi che dấu cảm xúc, trưởng thành nhất nhưng lúc này cũng thể kìm nén. “ ngờ nương lại mang mệnh khổ như vậy, 2 lần chứng kiến cảnh người thân bị giết, so với nỗi đau của chúng ta lớn hơn rất nhiều.” Tử Linh nghẹn ngào lên tiếng, những gì mà Tuyết Thần tâm ngoài sức tưởng tượng của nàng, nàng ngờ Lâm nương lại trải qua những chuyện đau lòng như vậy, có lẽ nàng và Tử Giao còn hạnh phúc hơn Lâm nương nhiều lắm, ít ra bọn họ có hai người an ủi lẫn nhau, nhưng Lâm nương chỉ đơn độc mình, gánh chịu những đau thương to lớn ấy mình, đau khổ dĩ nhiên là lớn hơn các nàng nhiều lắm. Tư Giao cũng biết nên gì lúc này, chỉ im lặng đau lòng nhìn nàng, tất cả đều xảy ra, gì lúc này cũng chỉ là những lời sáo rỗng vô nghĩa, nàng dùng tình cảm chân thành của mình để xoa dịu vết thương lòng của Lâm nương. cố gắng bảo hộ và mang lại những tháng ngày khoái hoạt nhất cho Lâm nương. Cảm tình khó hiểu, chỉ gặp nhau, tâm với nhau buổi sáng có thể làm cho họ trở nên thân thiết như vậy. “ sao, cảm ơn các ngươi quan tâm ta, cảm ơn các ngươi nghe ta tâm .” Nàng cố nặn ra nụ cười còn khó coi hơn khóc, nàng rất cảm tạ họ lo lắng cho mình. Hôm nay được dãi bày hết tâm nặng chĩu trong lòng bấy lâu làm nàng cũng cảm thấy thoái mái hơn, bớt thống khổ hơn. “Lâm nương, nếu nương chê chúng ta kết bái tỷ muội được ? Mặc dù ta biết chúng ta võ công thấp kém xứng để kết bái với nương nhưng chúng ta là lòng.” Tử Giao lên tiếng nêu ý kiến của mình, lòng nàng cũng muốn kết bái tỷ muội với Lâm Tuyết Thần, rất muốn bảo vệ nàng để nàng chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa. “Đúng đúng, ta cũng có ý này, ngươi chê chúng ta xứng chứ?” Tử Linh vội vàng lên tiếng, nàng cũng rất muốn bảo vệ Tuyết Thần nha. Nhìn thấy chân thành trong mắt Song Tử, nàng thực cảm động thôi, nàng may mắn mới gặp được họ, có lẽ nương mang họ đến để bầu bạn với nàng. giọt lệ vương mắt giai nhân từ từ kéo dài xuống khuôn mặt mỹ lệ động lòng người. “Hảo, cảm ơn các ngươi lòng đối xử với ta, ta cầu còn được sao có thể từ chối.” “Được vậy tại đây chúng ta lấy trà thay rượu mà kết bái .” Tử Giao nêu chủ ý, “Hảo” Hai người còn lại hưởng ứng, rót ra 3 chén trà, 3 người đứng dậy nhìn nhau cùng lời tuyên thệ kết bái, cùng uống cạn ly trà. “Chúng ta tại là 19 tuổi, còn ngươi mấy tuổi?” “Ân, muội vừa qua sinh nhật 16, vậy muội là nhất rồi, từ nay muội lại có thêm 2 vị tỷ tỷ xinh đẹp động lòng người nữa rồi.” Nàng nở nụ cười ngọt ngào, phút bi thương qua tại là nỗi vui mừng vì có thêm người thân, nàng đơn nơi đất khách quê người này nữa. “Được vậy ta là đại tỷ, Linh nhi làm nhị tỷ, Tuyết Thần là tam muội.” “Vậy từ nay 2 người gọi muội là tam muội, muội gọi 2 người là đại tỷ, nhị tỷ nha?” “Ân, tam muội!” “À, đúng rồi, tam muội, chẳng phải Lâm lão quỷ từng cứu Ngô Thông mạng sao?” Tử Linh hỏi, Tuyết Thần cũng kể cho các nàng về Thần Quang Kiếm và Thần Quang bí tịch. “Hừ, lão ta là cầm thú còn biết gì đến ân nhân nữa? Địa vị với mới là quan trọng nhất mà?” Nàng cay đắng , đúng là con người là loại động vật đáng sợ nhất. “Được rồi, các tỷ ra ngoài cũng lâu rồi, nên trở về kẻo lại có chuyện, các tỷ về vẽ lại bản đồ của Ngô gia trang rồi mang cho muội, kế hoạch cụ thể muội cho 2 người sau.” “Được, chúng tỷ về trước, bản đồ 2 ngày nữa tỷ mang tới cho muội, muội cũng nên cẩn thận, bảo trụ thân thể nha!” Tử Giao ân cần dặn dò. “Ân, muội biết, 2 tỷ dịch dung lại rồi về .” “Tạm biệt muội” Song Tử dịch dung lại như cũ rồi vội cáo từ ra về. Cũng trưa, nàng gọi tiểu nhị mang cơm lên phòng, ăn xong nghỉ ngơi chút chiều còn dạo phố.
Chương 17. Gặp lại oan gia – P1 Bạch Liên cư, phòng thiếu trang chủ Huyền Môn trang “Ngươi định Mỹ Nhân lâu nữa à?” trâm chọc y, biết sau lần trúng Mị dược của nàng y cứ nhìn thấy nữ nhân là lại buồn ói, sáng hôm sau từ Mỹ Nhân lâu về cả người nhếch nhác, quần áo xộc xệch bước vào Huyền Môn trang, hình tượng công tử tuấn lãng cũng theo đó mà mất sạch. Còn , sau khi các huyệt vị tự động giải khai về nghỉ ngơi cũng quan tâm xem bằng hữu của sống chết ra sao, mà cũng nên quan tâm, lỡ làm dở dang công việc của y chẳng phải là vô tình giết bằng hữu sao? Sau khi tỉnh dậy nhìn thấy y bộ dạng nhếch nhác, hảo ý gọi nha hoàn vào giúp y nhưng hiểu sao sắc mặt y đại biến nhìn thấy nha hoàn mà y thường hay khen là mỹ lệ này lại nôn thốc nôn tháo. Ngẫm lại cũng hiểu được vì sao, nếu là chỉ sợ là ngất luôn ấy chứ. Vì thế đuổi nha hoàn kia , gọi gia nô đỡ y vào phòng, chuẩn bị y phục, nước tắm cho y. Sau khi chỉn chu, y liền nghỉ giam mình trong phòng cả ngày tiếp ai, kể cả Huyền Nghi muội muội của cũng ngoại lệ, ngay cả nương của y cũng tiếp. “Ngươi muốn chuyện ta .” đứng dậy muốn rời , lúc này y mới lên tiếng. “Vì sao lúc đấy giúp ta? Ít ra cũng phải đổi nương xinh đẹp hơn chứ? Làm ta giờ cứ nhìn thấy nữ nhân là khiếp sợ?” Y chất vấn, biết tên kia ở đâu lúc y thê thảm như thế? “Ta bị điểm huyệt.” “Ách, ngươi mà bị điểm huyệt ư?” mà cũng bị người khác điểm huyệt sao? thể tin được. “Cách điểm huyệt.” cảm thấy có gì là xấu hổ, cũng phải thánh nhân. “Ách .. nhưng cái đó thất truyền từ lâu mà?” “Thất truyền có nghĩa là vĩnh viễn còn tồn tại, cũng có nghĩa vĩnh viễn có ai luyện được.” lười nhác bê y nguyên câu của nàng giải thích cho y hiểu. “Cái này…nhưng ngươi có thể tự giải khai huyệt đạo?” có thể tự giải khai huyệt đạo nha. Mặc dù cách điểm huyệt làm cho người bị điểm huyệt rất khó để giải, cách điểm huyệt thông thường khó cách điểm huyệt còn khó hơn. những đòi hỏi nội lực cao thâm mà còn phải giải đúng trình tự các huyệt nữa, chỉ cần đủ nội lực, hay sơ sót trong trình tự các huyệt có thể mất toàn bộ nội lực, nặng có thể mất mạng. Mặc dù cách điểm huyệt chỉ cần điểm huyệt nhưng lúc giải rắc rối vô cùng, nó liên quan đến nhiều huyệt khác nhau, trong quá trình giải vừa phải điểm huyệt này rồi lại giải huyệt kia, vì dùng rất nhiều nội lực nên sau khi giải xong cũng mất sức và mệt mỏi vô cùng. Nhưng y tin có thể. ra ngoài ra e là có ai có thể giải được vì cách điểm huyệt thất truyền từ lâu cơ bản là có nhiều người hiểu biết sâu về nó. “ nếu ta tự giải khai huyệt đạo thống khổ hơn ngươi gấp nhiều lần.” hiểu vì sao lại muốn cho y biết nàng là nữ nhân. Mà có lẽ mới chỉ mình biết nàng là nữ nhân. “ ?” Y vẫn nghi vấn. “ .” “Sao có thể? Mặc dù ta nghe cách điểm huyệt rất lợi hại nhưng sao có thể chứ?” “Ngươi cứ tìm thử biết.” cũng muốn nhiều, thắc mắc nhiều như thế làm gì? tìm nàng thử biết ngay. phải sao? “Đừng đến nữa, cứ đến là ta lại thấy tức giận, làm cho ta giờ cứ nhìn thấy nữ nhân là buồn nôn, ngay cả Nghi nhi ta cũng giám tới gần, chỉ hận đùa cợt ta mà ta lại biết là ai để trả thù” “Lâm Tuyết Thần.” “Hả? Tên là Lâm Tuyết Thần sao? Đúng rồi, ở Nghị Vân lâu, ta tìm tính sổ, cứ đợi đấy.” hảo tâm cho y biết tên nàng, cũng mong đợi nhìn nàng có thái độ như thế nào. “ ra ngoài dạo phố, tiện thể tìm Lâm Tuyết Thần. Thù này trả phải Huyền Kha.” Huyền Kha khí thế hừng hực ra khỏi phòng, thù này y nhất định phải báo. lên tiếng, theo y ra ngoài, bất quá cũng có hảo ý nhắc nhở y nên động vào nàng nếu muốn sống được chết xong. Nghĩ đến ánh mắt của nàng tối đó bỗng thấy rùng mình, có lẽ cũng nên động vào nàng. Hai người nam nhân khuất bóng sau Bạch Liên cư, biết có người nãy giờ nghe hết được những gì họ chuyện. Thực ra cũng phải là hết mà chỉ là đoạn thôi, nhưng nàng cũng hiểu chuyện gì xảy ra với đại ca mình. Nghe thấy đại ca mình có chuyện Huyền Nghi vội đến thăm, mặc dù đến nỗi ói nhưng sắc mặt lại xanh xao, tránh nàng như tránh tà, nàng hỏi nhưng trả lời, chỉ lạnh nhạt nhìn nàng, đại ca chưa bao giờ như thế với nàng, luôn thương chiều chuộng nàng hết mực mà giờ lại… “Lâm Tuyết Thần, ngươi phải trả giá cho việc này.” Trong mắt Huyền Nghi lên tia ngoan độc, vẻ đoan trang hiền thục hàng ngày cũng bay đâu mất, khuôn mặt vì căm hận mà trở nên méo mó xấu xí. Ả cho phép ai cướp đại ca dấu của mình, cũng như được phép tổn hại đại ca, cướp tình cảm của đại ca dành cho ả. “Hãy đợi đấy, ta để ngươi được yên ổn đâu, Nghị Vân lâu ư? ” Nụ cười quỷ dị nở môi ả.
Chương 18. Gặp lại oan gia P2 Sau khi ăn uống nghỉ ngơi xong, nàng cũng cảm thấy khoan khoái, khoác bộ tử y, tóc vấn tùy ý bằng voan mỏng màu xanh nhạt, cài thêm cây trâm bạch ngọc, tất cả những cái đơn giản đó lại làm cho nàng càng trở nên xinh đẹp mỹ lệ, phong tư trác tuyệt. Nhìn ngắm mình trong gương, thấy cũng khá ổn, nàng nhanh chóng rời , quên cất dấu Thần Quang Kiếm. Thản nhiên bước xuống lầu, bỏ mặc những ánh mắt hâm mộ, thèm thuồng của những nam nhân trong lâu, nàng nhanh chóng rời khỏi Nghị Vân lâu. Ra đến phố tình trạng cũng khác trong lâu, thậm trí có phần thái quá hơn. Vẫn là tập trung các ánh nhìn, hâm mộ có, khát vọng có, cả ghen tị, căm ghét cũng có, thậm chí có nam nhân định lực kém, phun trào máu mũi, có người ngất tại chỗ, nhất thời làm cho con phố nhốn nháo cả lên. Nhưng nàng cũng có quan tâm bọn họ làm gì, vẫn khuôn mặt băng lãnh, biểu tình hờ hững mà qua, dừng chân trước ông lão bán kẹo hồ lô, “Ông lão, bán cho ta 2 xâu hồ lô.” Nàng giọng nhàng, thanh thoát. “Đây nương, tặng thêm xâu.” “Ân, đa tạ ông lão.” Nàng nhận lấy kẹo, đưa tiền cho ông lão rồi nhanh chóng rời . Cầm 3 xâu kẹo tay tâm hư vinh lại nổi lên, ngờ xinh đẹp lại có chỗ tốt như thế, bỗng nhiên nàng nở nụ cười như gió thoảng nhưng cũng đủ khiến cho mọi người xung quanh nhìn thấy đứng ngẩn ngơ kể cả nữ nhân cũng ngoại lệ. Nàng cũng quan tâm, vô tư ăn hồ lô, ghé thăm các hàng quán của các tiểu thương sờ mó đồ vật này nọ. Sau khi tâm hết những thống khổ trong lòng, tâm tình nàng cũng tốt hơn nhiều, vô cùng thoải mái, ra có người để chia sẻ tâm lại tốt như vậy. Đảm bảo Song Tử mà nhìn thấy cảnh này chắc chắn ngạc nhiên thôi, nghĩ đến Song Tử trong lòng nàng lại dâng lên cỗ ấm áp. Nương! Cảm tạ người mang họ đến với con. Con hạnh phúc. Từ phía đối diện, 2 nam tử tuấn mỹ cùng nhau, người tuấn mỹ ấm áp luôn nở nụ cười, còn người cả người tỏa ra khí chất vương giả, cao ngạo, lạnh lùng, lãnh khốc. Thấy phía trước mảnh hỗn loạn Huyền Kha kéo tới xem sao, đúng lúc nhìn thấy nụ cười của giai nhân nhất thời làm cho cả 2 ngây người. Nữ nhân chết tiệt! Sao có thể để bộ dạng đó mà ra ngoài đường chứ? thấy mấy ánh mắt như hổ đói nhìn về phía nàng sao? Lại còn cười ngọt ngào đến thế? Nàng muốn, có thể mua cho nàng cà núi kẹo hồ lô về cho nàng, sao có thế chỉ có 3 cây hồ lô mà cười tươi như thế chứ? Tức chết . Vô thức nhanh về phía nàng, lúc này bên tai lại vang lên thanh của Huyền Kha, “ đẹp nha, nữ nhân này đẹp, sao có thể đẹp như thế chứ? Như tiên nữ hạ phàm, mỹ lệ thoát tục, xinh đẹp động lòng người, nụ cười cũng ngọt ngào cho dù chỉ là thoáng qua cũng đủ mê hoặc chúng sinh rồi, cả người lại toát lên cỗ khí tức cao ngạo, dù cười mà vẫn có thể tỏa ra hàn khí như bảo vệ bản thân nàng. là nữ tử cực phẩm.” Huyền Kha cứ mải ca tụng mỹ nhân trước mặt mà để ý bên cạnh mình có kẻ tối sầm mặt lại và có ý định móc mắt y. “Ngươi có thấy mỹ nhân này quen ? Ách, mắt màu hổ phách… phải giống Lâm Tuyết Thần sao? Lẽ nào họ là huynh muội? Phải đến xem mới được.” đợi đồng ý y phi nhanh về phía mỹ nhân, thấy thế cũng theo, thể để tên kia mình lại gần nàng được. “Xin chào mỹ nhân.” Y lên tiếng chào hỏi. xem cái vòng tay bên tai vang lên tiếng của nam nhân, ngước mắt lên nhìn hóa ra là “cố hữu”. Hừ, y vẫn chừa? Nếu vậy nàng đành phụng bồi thôi. “Ồ hóa ra là Huyền đại thiếu gia, hân hạnh.” Nàng lãnh đạm nhìn y, ý cười mặt cũng mất , thay vào đó là cái nhếch mép đầy khinh bỉ. “Nàng nhận thức ta?” Y hồ nghi nhìn nàng, mỹ nhân cư nhiên lại nhận thức y? “Dĩ nhiên, thế nào? Món quà ra mắt của ta làm Huyền thiếu gia hài lòng chứ?” Nàng hảo tâm nhắc nhớ lại chuyện đêm đó. “Nàng..?” “Quên rồi sao? Mới có 2 hôm thôi mà? Hay chơi đùa với “mỹ nhân” vui quá mà nhớ đến công lao của ta?” “Nàng… nàng là Lâm Tuyết Thần?” Y nhất thời tưởng tượng nổi, người mà y muốn trả thù lại là nữ nhân, lại là đại mỹ nhân xinh đẹp thế này? “Chính là tiểu nữ.” Có lẽ Vu Hạo cho y biết tên nàng nhưng cho y biết nàng là nữ nhân, tại sao? Nàng vô thức ngước lên nhìn nam nhân bên cạnh nãy giờ nhìn nàng chằm chằm. Thấy ánh nhìn của nàng lung chuyển, y nhìn theo thấy nàng nhìn hảo tâm giới thiệu nghĩ nàng chưa biết tên , cũng quên luôn muốn trả thù nàng: “À, đây là Tiêu Vu, nàng có thể gọi là Tiêu Vu công tử.” “Tiêu Vu công tử?” Nàng cũng hơi ngạc nhiên ngờ Vu Hạo nhị vương gia Hoàng Thiên Quốc lại chính là Tiêu Vu công tử, thú vị. “Tiêu Vu công tử, hân hạnh được gặp mặt.” hiểu sao lúc này nàng lại theo thói quen của thời đại mà giờ tay ra ý định muốn bắt tay, thấy và y cứ nhìn nàng khó hiểu lúc này mới nhìn ra hành động của mình đúng, vội rút tay về, ngờ lại bị bàn tay khác giữ lại. “Hân hạnh, Tuyết Thần.” cũng học nàng đưa tay ra giữ lấy bàn tay của nàng, tay nàng , lại mềm mại nữa. bàn tay to lớn ấm áp nắm lấy bàn tay nàng, làm nàng nhất thời kịp phản ứng, hiểu sao khi bàn tay kia nắm lấy tay nàng, tim nàng liền đánh thịch tiếng, mặt vô thức mà đỏ lên, tim cũng như đập nhanh hơn. vô cùng vừa lòng với thái độ của nàng, nhìn nàng e thẹn đỏ mặt hảo xinh đẹp nha, cũng dễ nhìn hơn lúc nàng dùng bộ mặt lãnh đạm đối diện với . Khi bàn tay bé mà mềm mại kia chạm vào tay , nghe tim mình đập lỗi nhịp, mặt cũng tự chủ được mà ửng đỏ. Nhìn đôi nam nữ kia cứ đứng nắm tay nhau rồi đỏ mặt làm y thấy khó chịu, hắng giọng nhắc nhở bọn họ. Nghe thấy tiếng của y cả 2 người bừng tỉnh nhanh chóng rụt tay về, cả 2 người hiểu nổi cảm xúc của bản thân, nhưng cũng rất nhanh cả 2 trờ về dáng vẻ hàng ngày. “Lâm nương, giờ nương ở Nghị Vân lâu sao? Nếu chê có thể đến Huyền Môn trang làm khách?” Y có hảo ý mời nàng về trang nghỉ ngơi, có lẽ nàng đến đại hội võ lâm, từ giờ đến đại hội võ lâm cũng còn lâu, mời nàng về trang để có thể ngày ngày ngắm nhìn dung nhan của nàng. “Ngươi cảm thấy món quà ta tặng ngươi chưa đủ lớn?” Nàng lạnh nhạt mở miệng, y có ý gì chẳng lẽ nàng biết? “Cái này… chẳng qua ta có ý muốn mời nàng về gia trang nghỉ ngơi đợi đến ngày đại hội võ lâm thôi, ở ngoài nguy hiểm lắm.” “Ngươi dựa vào gì ta đến đây vì cái đại hội võ lâm ngớ ngẩn kia? Ngươi có bảo đảm nếu ta có vẻ ngoài này liệu ngươi có mời ta về? Hay lại muốn báo thù ta?” Y nghĩ gì lẽ nào nàng biết? Tên hoa tâm như y phải tặng cho y bài học mới được. Dám có ý tứ với nàng, xem ra lần trước vẫn còn tay với y rồi. “Cái này..” Y á khẩu, nàng có cần thẳng thắn như thế ? “Theo ta nghĩ ngươi tốt nhất nên hảo hảo chiếu cố bản thân mình hơn.” “Có ý tứ?” “Trong vòng nửa canh giờ nữa nếu ngươi giao hoan đứt mạch mà chết, thống khổ vô cùng, nhưng nếu ngươi giao hoan khuôn mặt xinh đẹp chuyên lừa tình các nương này nổi lên những bông hoa đỏ chót xinh đẹp, trong vòng tuần tự khỏi, nếu tự tìm cách chữa trị càng nặng hơn mà thôi, vì vậy ta khuyên ngươi…” Nàng cảm thấy bản thân sao lại tốt bụng như vậy? Nhiệt tình giảng giải thiệt hơn cho y, nàng là rất thiện lương có phải ? “Ngươi… ngươi là ? Ngươi động thủ khi nào? Sao ta phải tin lời ngươi?” Y sắc mặt tái nhợt, 2 lần y đều thua nàng, đúng là sỉ nhục mà. “Tùy tiện ngươi, ta ép ngươi phải tin ta, ngươi có thể thử, nhưng ta khuyên ngươi nên về Huyền Môn trang rồi tìm người mà giao hoan, nhớ phải trong vòng canh giờ nha, được hơn cũng được kém, nên đến Mỹ Nhân lâu tìm các vị tỷ tỷ ở đó hại các tỷ ấy sợ hãi, lúc xong xuôi lại dám vác mặt về.” Lời nàng vừa dứt có bóng trắng vọt mất lời trăn trối. “ thong thả, ha ha ha ha.” là vui, ngờ trêu đùa tên này lại vui như thế, sau này phải thường xuyên khi dễ y mới được. Nàng mải cười mà để ý bên cạnh vẫn còn 1 nam nhân nãy giờ im lặng nhìn nàng với ánh mắt ôn nhu đong đầy tình cảm, chính cũng biết điều này, chỉ ngây ngốc nhìn nàng cười mà vô thức muốn thương, chìu chuộng, bảo vệ sủng nịch nàng. Thấy môi nàng vướng mấy sợi tóc, vô thức đưa tay vuốt sợi tóc sang bên cho nàng, hành động đầy vẻ sủng nịch chiều. “Ách, ngươi…” Hành động của làm nàng có chút bị động, từ trước đến nay có nam nhân nào đối nàng như thế làm nàng có chút quen, mặt tự chủ được đỏ ửng lên. Nhìn thấy nét bối rối trong đôi mắt hổ phách của nàng làm thấy thích thú. “Xuân dược mới?” “Ân, Tình hoan.” Nàng vô thức trả lời .
Chương 19. Gây thù chuốc oán “Nhớ từ giờ được cười như thế nữa, chỉ được cười trước mặt ta, biết chưa? Nàng có thế đùa bỡn và bất cứ ai chỉ đừng cười như vậy là được, ta muốn ai nhìn thấy nụ cười này của nàng, ngoại trừ ta.” bá đạo cầu. “Nam nhân bá đạo, ngươi lấy quyền gì mà cấm ta chứ?” Thất khó chịu, có quyền gì mà cấm nàng, nàng thích cười lúc nào chẳng được? Người ra lệnh được cho nàng còn chưa ra đời đâu, nàng ra lệnh thôi, dám? “Sau này nàng biết.” biết tình cảm của mình là gì, biết “nhất kiến chung tình” với nàng. Con người luôn máu lạnh vô tình, cao ngạo lãnh khốc như , từ ngoài mẫu hậu cũng gần nữ nhân nào, người thấy nữ nhân là chán ghét như lại vô thức đặt nàng vào vị trí quan trọng nhất trong tim ngay từ làn đầu gặp mặt, lại vô thức muốn thương, chìu chuộng nàng, dung túng cho nàng, ôn nhu mà sủng nịch nàng, muốn nụ cười của nàng là của mình . Nhưng muốn cho cả hai thêm thời gian để hiểu tình cảm của nhau, cũng để cho nàng có thời gian dần dần tiếp nhận . “Ngươi.. chuyện với ngươi nữa.” rồi nàng xoay người bỏ , nàng còn phải chơi nữa mà. cũng gì cứ thế mà theo nàng, nàng cứ sà vào hàng này, lại chạy sang hàng khác thấy cái gì đáng là nàng lại oa lên như trẻ con được nương mua quà, cứ lặng im theo nàng, ấm áp nhìn nàng hoạt bát đáng , cũng biết tại sao, chỉ biết muốn và nên làm thế. Nàng tung tăng phía trước, an nhàn theo sau nàng, bỗng có đám người chặn trước nàng, nàng ngẩng đầu lên thấy là tên công tử khuôn mặt vênh váo nhìn nàng thèm khát, nếu phải đây là ngoài đường nàng móc mắt ra rồi. Theo sau là bốn tên gia đinh, nhìn vào cũng đủ biết là tên phá gia chi tử, cậy nhà có quyền thế mà ức hiếp người khác, nàng ghét nhất là loại người này. Nàng thèm nhìn tên trước mặt lách người qua nhưng tên đó lại chặn đường nàng cất giọng ngang phè lại pha chút dâm đãng làm nàng muốn ói, “Tiểu mỹ nhân, theo đại gia ta về làm thiếp, nếu nàng hầu hạ ta tốt bảo đảm cuộc sống sau này của nàng được sống trong vinh hoa phú quý, ha ha ha.” xong còn cười cách ghê tởm, tay đưa lên định vuốt ve khuôn mặt của nàng nhưng nửa đương lại bị ban tay khác chụp được. đứng bên từ nãy đến giờ nhìn thấy tên này chỉ muốn giết ngay tức khắc, lại còn muốn vuốt ve khuôn mặt của nàng? phải giết tên này. hơi dùng sức, tên kia đau quá vội kêu lên: “Á , ngươi.. ngươi biết ta là ai ?” “Ta cần gì phải biết.” lạnh lùng lên tiếng. “Ngươi.. cho ngươi biết, ta chính là đại thiếu gia của Ngô gia trang, cha ta chính là minh chủ võ lâm.” “ sao?” sớm biết tên kia là ai, nhưng dù có là ai cũng được động vào nàng. Nàng đứng bên khó hiểu, tại sao lại bảo vệ nàng? Nhìn thấy hành động bảo vệ của dành cho nàng làm tim nàng lại có cỗ mật lan truyền, nhưng khi nghe thấy thân phận của tên kia nàng lại ngăn lại. “Vu.” Nàng nhàng gọi tên làm tự chủ được mà cảm thấy ngọt ngào, tim cũng đập nhanh hơn, nhưng tại sao nàng lại ngăn , nàng phải Huyền Môn trang cũng dám động sao? Hay nàng e ngại Hắc Báo? Nếu vậy … “Nàng đừng lo, ta trừng trị .” ôn nhu . “ phải. Vu, tha cho , ta có việc quan trọng hơn phải làm, thôi.” rồi kéo tay . Nhìn thấy bàn tay bé mềm mại chủ động nắm lấy bàn tay , tâm bỗng thấy vui kỳ lạ, cũng quản lũ người kia nữa, xoay người rời theo nàng. “Các ngươi đứng lại cho ta, ai cho…” Ngô Thông vừa lên tiếng cả chủ lẫn tớ đều bị chưởng phong của đánh cho ngã ra đất hộc máu, “Mẹ kiếp, các ngươi đợi đấy.” … được đoạn khá xa, lúc này nàng mới buốn tay ra, cảm giác lòng bàn tay trống rỗng, trong lòng lại dâng lên mất mát khó hiểu. Ánh mắt hờn giận nhìn nàng, “Sao lúc nãy lại tha cho bọn chúng?” “Để sau này tính cả vốn lẫn lời đòi luôn thể, thời gian càng lâu lãi càng nhiều, phải sao?” Nhìn nở nụ cười quỷ dị, ai động vào nàng mà lại có kết quả tốt đẹp cả. Nhìn nụ cười quỷ dị của nàng, bỗng thấy lạnh sống lưng, trong thâm tâm lại thêm lần tự nhắc nhở bản thân mình lần nữa: nên đắc tội nàng, nếu muốn chết cách khó coi nhất. Mặc dù biết nàng rất nguy hiểm nhưng lại tự chủ được mà muốn gần gũi nàng. Sau đó 2 người lại dạo phố tiếp, bỗng nàng nhìn thấy cái vòng ngọc rất đẹp, tuy đơn giản nhưng lại được tạo ra rất tinh tế, vừa nhìn thấy nàng thích, vội kéo tay đến bên quầy hàng, vừa vừa phấn khích kêu lên, “Vu, ngươi nhìn xem, chiếc vòng kia đẹp nha.” Nhìn thấy nàng phấn khích như thế cũng thấy vui lây, “Nàng thích?” “Ân” Nàng gật đầu, định hỏi giá cái vòng đó bao nhiêu lên tiếng trước. “Ông lão bán cho ta cái vòng này.” còn chưa hỏi giá mà? “Vị công tử này có con mắt tinh tường, chiếc vòng này có tên là Loan Phụng ngọc, đời chỉ có chiếc duy nhất này thôi, là vật gia truyền nhà lão, nhưng nó có duyên với nhà lão nên lão mới mang ra bán, nó…” Ông lão tận tình giải thích, định tiếp bên tai lại vang lên giọng chua loét, đỏng đảnh của nữ nhân, “Ta mua chiếc vòng đó, ta trả gấp đôi số tiền mà bọn họ trả.” Cả 3 người cùng liếc lên nhìn về phía phát ra giọng đập và mắt của mọi người là 2 nữ nhân xinh đẹp vô cùng, khuôn mặt trái xoan thanh tú, da mặt mịn màng, cánh môi hồng quyến rũ, dáng người eo thon, rất xinh đẹp, bất quá cả người khoác lên y phục diêm dúa, quá nhiều hoa văn họa tiết cần thiết làm người ta thấy phản cảm. Khuôn mặt lại vênh váo, bất quá 3 người này cũng để họ vào mắt. Nàng vốn gặp qua ít mỹ nhân, ở kiếp trước, phòng nàng toàn mỹ nhân, Moon kiêu sa đài các, Hướng Tuyết dịu dàng hiền thục, Bom tinh nghịch đáng , bây giờ còn song Tử đệ ngũ mỹ nhân bên cạnh, nàng thấy 2 nữ nhân trước mặt này còn thua xa Song Tử. Còn vốn có hứng với nữ nhân, mà lại càng căm ghét nữ nhân chua ngoa, son phấn lòe loẹt, hống hách, hơn nữa tại bên cạnh chẳng phải là tiên nữ hạ phàm sao? cần gì để ý 2 nữ nhân điêu ngoa kia. Ông lão bán ngọc cũng đồng dạng như vậy. Sống gần hết cuộc đời rồi, nữ nhân đẹp sao chứ? phải nương này xinh đẹp diễm lệ, hiền dịu dễ thương, cả người tỏa ra thanh khiết tươi mát khiến người đối diện cảm thấy dễ chịu, cũng làm mất vẻ cao sang quý phái, ngạo khí trời ban, nàng giống như tiên nữ hạ phàm vậy, so với 2 nữ nhân vừa mới tới kia trời vực. Ba người theo đuổi 3 ý nghĩ khác nhau, 2 nữ nhân kia thấy họ thất thần tưởng họ ngỡ ngàng trước sắc đẹp của mình lại càng thêm vênh váo tự đắc, lúc đầu qua họ cũng để ý chiếc vòng tầm thương này, nhưng khi thấy nữ nhân xinh đẹp như tiên nữ kia thích, mà nam nhân tuấn phi phàm kia lại muốn mua cho nàng nên họ rất ghen tức vì thế mới muốn mua. Mặc dù họ thấy nam nhân trước mặt phải là người có thể chọc vào nhưng nhìn nữ nhân xinh đẹp kia là họ thấy chướng mắt, ai được xinh đẹp hơn họ, mà lại cứ lởn vởn quanh họ. “Thế nào? Lão già, ta mua cái vòng này với giá gấp đôi đó, trả ba nhiêu?” Nữ nhân áo vàng lên tiếng. “ ngàn lượng vàng.” lên tiếng, lới ra làm mọi người ở đây muốn xỉu. bị điên à? Sao có thể trả giá cao như thế? Chưa đợi nàng lên tiếng tiếp, câu sau khiến 2 ả kia á khẩu, tức muốn hộc máu. “Nếu các ngươi trả được mười vạn hoàng kim nên cút .” Ngữ khí lạnh lùng. “Ngươi.. ngươi..” “Ngươi biết chúng ta là ai ? cho các ngươi biết chúng ta là nhị tiểu thư và tam tiểu thư của Ngô gia trang, các ngươi mà đắc tội chúng ta, chúng ta cho các ngươi sống bằng chết.” Nữ nhân áo đỏ tức giận lên tiếng. cái nhếch mép khinh bỉ môi nàng, khẽ động tay cái, làn gió bay bay. Lại là Ngô gia trang, xem ra nàng có duyên với Ngô gia trang nha. “Ngu ngốc.” Nàng phun ra 2 chữ. “Ngươi ai ngu ngốc? Tiện nhân kia.” “Ngu ngốc vẫn là ngu ngốc, đến con cẩu còn biết là mắng nó.” Nàng thèm liếc mắt nhìn 2 nữ nhân ngu ngốc kia. “Ngươi đợi đấy…” Ngô Liên, Ngô Ngọc xong xoay người rời , mặc dù rất tức giận nhưng 2 ả cũng dám làm gì, vì hôm nay họ lén ra ngoài mang gia đinh mà bọn họ cũng có nhiều ngân lượng như thế. “Lâm Tuyết Thần, ta ghé thăm các ngươi, cứ từ từ mà hưởng thụ.” Nàng ném cho 2 ả lời khó hiểu, chỉ có mình biết xảy ra chuyện gì. Nàng lại thử dược gì lên người các ả rồi.