Phiên Ngoại 1. Moon “VU HẠO.” “A, bà xã, nàng bình tĩnh, nên xúc động, cục cưng bị ảnh hưởng.” “Chàng dám để tiểu Tường cùng tiểu Tuyết theo nhị tỷ kinh thành. Tốt, tốt lắm. Chàng làm rất tốt.” “A, bà xã, phải a, là tiểu Tuyết muốn , thế là tiểu Tường cùng theo. Á, bà xã tay.” bên đỡ cái tai bị Tuyết Thần nhéo, bên ngừng giải thích. “Chàng còn dám , phải chàng xúi giục chúng sao? Chàng dám thừa nhận?” Tuyết Thần tức đến thở phì phì, hai bảo bối của nàng, xa chúng làm sao mà nàng chịu được a? chính là dám thừa nhận đó, thừa nhận phải là bị bà xã vứt bỏ sao? “Hề hề, bà xã… là chúng muốn đến kinh thành chơi mà, nàng ngàn vạn lần đừng hiểu lầm ta, ta phải xúi chúng a.” Vu Hạo rất chân chó nịnh nọt, xum xoe nàng, cũng hết cách, ai bảo trong nhà bà xã là lớn nhất a. “A, chàng làm ta tức chết a, chàng…” “A, Thần nhi, nàng sao vậy? Tỉnh, tỉnh lại a.” Tuyết Thần cảm giác như bản thân bị lực hút, hút vào vòng xoáy nào đó nàng sợ hãi nhắm chặt mắt lại, sau khi cảm giác được mọi thứ bình thường lại nàng mới từ từ mở mắt ra. Nhưng đập vào mắt nàng là ngôi nhà hai tầng xinh, phía trước là giàn hoa giấy xinh đẹp ôm lấy vòm cổng vào, nàng vô cùng hoảng sợ? Sao lại thế này, nàng lại xuyên về đại sao? Vậy Vu của nàng, hai bảo bối của nàng, phải làm sao đây? trong hoảng sợ nàng lại phát ra, nàng là lơ lửng trung, nàng phải mà là nàng bay, nghĩa là đây chính là linh hồn của nàng. Đây là có chuyện gì? “Moon, con gọi Bom và tiểu Tuyết chưa?” “Dạ rồi, hai đứa lát từ công ty đến đây luôn. Đúng rồi, tiểu Tường hôm nay có làm ?” “Có, nó chúng ta cứ trước rồi đến nghĩa trang luôn.” “Vâng, vậy chúng ta đến đó trước .” “Ông à, nhanh lên .” “Được rồi, chúng ta thôi. Mà chúng ta xe bus đến à?” “ cần, con lái xe đến, chúng ta xe của con, thôi ba mẹ.” Tuyết Thần theo bọn họ đến ngôi mộ trong nghĩa trang cách nhà xa. Nhìn tấm hình ngôi mộ mà Tuyết Thần lặng người, ra đây là mộ của mình, hôm nay là ngày giỗ của mình. Sau lúc tiểu Tường hay chính là Lâm Tường em trai nàng cùng hai nữ nhân nữa đến, đó là Hướng Tuyết và Bom hai người bạn cùng phòng ký túc của nàng. tên Moon dọn dẹp ngôi mộ, ánh mắt đầy áy náy và đau lòng. Mọi người thấy vậy cũng biết gì, thắp hương cho Lâm Linh xong mọi người cùng nhau ngồi xe Moon về nhà. Trong xe khí có chút đau thương. “Moon, con cũng đừng áy náy, con làm hết phận của người con thay tiểu Linh đối với ba mẹ rồi, còn lo lắng cho tiểu Tường, con cũng nên vì bản thân vì gia đình nhà con mà suy nghĩ. Hơn nữa, tiểu Linh cũng muốn nhìn con như vậy. ” “Đúng đó chị Moon, chị đừng tự trách nữa, em và ba mẹ tại rất hạnh phúc, chị Linh cũng biết điều này. Chị phải dày vò bản thân như thế.” “Moon, cũng 8 năm rồi, chúng tớ cũng có gia đình cả rồi cậu còn muốn độc thân đến bao giờ?” “Tuyết đúng đó Moon, Vũ rất cậu, theo đuổi cậu 7 năm rồi, chẳng lẽ cậu dung động sao?” Moon gì, chỉ im lặng lái xe, mọi người thấy thế chỉ biết thở dài. dung động ư? từ 4 năm về trước, nhưng có tư cách để hưởng hạnh phúc sao? Tám năm trôi qua mọi người đều tha thứ cho , nhưng lại thể tự tha thứ cho bản thân được. Ngày đó nếu phải nhõng nhẽo bắt bằng được Linh cùng trả thù nam nhân kia, vì cứu Linh làm sao mà chết? Cũng là tại cướp sinh mệnh của Linh, chỉ có thể thay linh chiếu cố ba mẹ và tiểu Tường, đón ba mẹ Linh và tiểu Tường lên thành phố sống cùng để tiện chăm sóc, số lần ở với họ còn nhiều hơn số lần ở cùng ba mẹ . coi họ như người thân của mình mà đối đãi nhưng áy náy trong lòng lại thể nào giải tỏa nổi. có thể lo cho họ về mặt vật chất, nhưng còn tình thần? biết bao nhiêu lần bắt gặp mẹ Linh thầm ôm bức ảnh của Linh mà khóc, bao lần thấy ba Linh và tiểu Tường nhìn bức ảnh của Linh đến thẫn thờ. Trước mặt họ luôn tỏ ra sao cả, luôn tỏ ra là mình hạnh phúc để dấu nỗi đau, nỗi mất mát trong lòng, cũng là để yên tâm, để có thể nghĩ cho hạnh phúc của mình. Nhưng có thể sao? Những lúc tạm quên lỗi lầm của mình mà tận hưởng hạnh phúc, để cảm nhận thương của ba mẹ ruột, của trai, của ba mẹ Linh, của tiểu Tường. Khi nằm trong vòng tay thương của mẹ Linh lại chợt nghĩ, vị trí này đáng lẽ phải là của Linh, nếu Linh còn sống… Nhưng tất cả chỉ là nếu mà thôi. Ba mẹ Linh rất thương , đem tất cả thương của Linh dồn lên , cũng vô tư mà đối xử với , có nhiều lúc tiểu Tường còn ghen tị “ba mẹ còn thương chị hơn cả em rồi nè.” Nhìn khuôn mặt phụng phịu giả bộ giận dỗi của tiểu Tường cả nhà lại bật cười. ở bên họ cười rất nhiều, rất hạnh phúc. Nhưng mà … Về nhà ba mẹ Linh ăn cơm xong, Mặc Vân uể oải tắm rửa rồi nằm lên giường nhìn trần nhà, lâu sau mới chìm vào giấc ngủ. Nhìn Mặc Vân (tên của Moon) khó khăn chìm vào giấc ngủ Tuyết Thần bỗng thấy áy náy, ra Moon cũng hạnh phúc gì, khi hạnh phúc người thân của lại đau lòng vì nhớ , vì áy náy, vì cảm giác tội lỗi mà dám nắm bắt hạnh phúc của mình. phải làm sao bây giờ? Bỗng nhiên căn phòng tối om trước mắt Tuyết Thần được thay thế bằng khoảng vô định, trong đó là hình ảnh người con có mái tóc dài ngang eo ngồi bó gối, khuôn mặt buồn bã, do dự lúc Tuyết Thần mới cất tiếng gọi. “Moon.” … “Moon.” Mặc Vân từ từ ngẩng đầu lên, hình ảnh đầu tiên nhìn thấy là người con vô cùng xinh đẹp, quyến rũ vận trang phục cổ trang nhìn mỉm cười hết sức ôn nhu. Là tiên nữ sao? “Tớ phải tiên nữ, tớ là Lâm Linh.” Tuyết Thần bật cười, nhìn Moon lúc này ngốc, ngốc đến đáng . “ là… Lâm Linh? Sao có thể?” Mặc Vân ngỡ ngàng cùng thể tin, người này sao có thể là Lâm Linh? “Moon, nghe tớ này. Tớ là Lâm Linh, ngày đó tớ cứu cậu mà bị tai nạn ô tô, tớ chết mà là xuyên đến thế giới khác.” “Lâm Linh, là cậu sao? là cậu?” Mặc Vân hoảng hốt, cũng vui mừng, nghe thấy câu sau, chỉ nghe được Tuyết Thần ấy vì cứu mà bị tai nạn ô tô. Đây là Lâm Linh sao? nhàng bước đến ôm vào lòng, Tuyết Thần an ủi. “Là tớ, tớ là Lâm Linh, là Lâm Linh ngày đó theo cậu trả thù tên nam nhân khốn kiếp, bắt khỏa thân nhảy điệu Abracadabra.” “Oa oa oa, Lâm Linh, là cậu, là cậu, tớ nhớ cậu muốn chết, oa oa, Lâm Linh.” “Ngoan, khóc.” Sau hồi đợi cho Mặc Vân bình tĩnh lại cuối cùng cũng có thể mọi chuyện. Nghe xong Mặc Vân ngây ngốc, hồi lâu mới có phản ứng. “Cậu có hai nhóc rồi? Lại còn mang thêm baby nữa? Oa, cậu là heo nái à?” “Moon, cậu thích chết à? Cậu mới là heo nái có.” “Oa đừng đánh tớ, tớ sai rồi.” “Moon, tại tớ rất rất hạnh phúc. Vu đối xử với tớ rất tốt, tớ lại có con ngoan ngoãn, đáng , có những người bạn thân thiết đối xử chân thành với tớ, điều này làm tớ mãn nguyện. Và tất cả là do cậu mang đến cho tớ, vì vậy, Moon, tớ , cảm ơn cậu.” “Linh, tớ…” “Cậu thấy dung mạo của tớ xinh đẹp tựa thiên tiên sao? Nếu xuyên làm sao mà có được?” “Xì, cái gì mà thiên tiên chứ? Tự sướng cuồng.” “Moon, Có thể đây chính là số phận, là số phận của tớ, chân mệnh thiên tử của tớ phải ở thế giới đại này mà là ở cổ đại, là ở thế giới có Vu – nam nhân của tớ. Vì vậy cứu cậu chỉ là nhân cơ hội đó thôi, dù có cái tai nạn đó số phận cũng tạo ra cái tai nạn khác mà thôi. Vậy nên cậu cần phải tự trách bản thân, hãy vì bản thân mà sống hạnh phúc, như vậy ở thế giới kia tớ mới thoải mái mà hưởng hạnh phúc.” Mặc Vân ngơ ngác nhìn Lâm Linh, biết điều này, có là như vậy ? Lâm Linh hạnh phúc, chân mệnh thiên tử của ấy ở thế giới kia, đây là số phận của ấy? sao? “Moon, tớ còn nhiều thời gian ở đây nữa, cậu chẳng lẽ tin tớ hạnh phúc, cậu nhìn xem bụng tớ phải phình to ràng sao? Còn muốn tớ làm gì cậu mới tin hả? Cậu nhìn tớ xem có giống ma đói ? thấy tớ phổng phao, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc sao? TMD, cậu còn muốn tức chết lão nương sao? Cậu muốn lão nương hạnh phúc sao? Còn cứ nghĩ lão nương bất hạnh? Tức chết lão nương.” Càng giọng điệu Tuyết Thần càng lên cao, nàng bất lực với Mặc Vân rồi, ngờ bạn lại cố chấp như thế. “A, đừng tức giận, cẩn thận ảnh hưởng đến baby sao? nên tức giận. Là tớ sai, tớ biết sai rồi.” “Sai sao?” “Tớ vì mình mà nắm bắt hạnh phúc. ra tớ Vũ 4 năm rồi, chỉ là tớ dám…” “Được rồi, tỉnh dậy phải gọi điện cho Vũ của cậu ngay, cậu , biết chưa?” “ biết.” “Thôi tớ phải rồi, thay tớ chiếu cố ba mẹ và tiểu Tường, gửi lời hỏi thăm tới Tuyết và Bom, cũng đừng cho ba mẹ và tiểu Tường biết tớ gặp cậu trong mộng. Tớ muốn khuấy đảo cuộc sống của họ, họ nguôi ngoai rồi hãy để bình yên như vậy . Có cậu thay tớ làm con làm chị hai là tốt rồi, cậu làm rất tốt.” “Linh.” “Được rồi, tớ phải rồi, Vu gọi tớ. Tạm biệt. Nhớ phải hạnh phúc đó.” “Tạm biệt, Linh, tớ nhất định hạnh phúc.” Mặc Vân giật mình tỉnh lại, nhớ lại giấc mơ vừa rồi, khỏi ngây người lúc, môi nhoẻn nụ cười hạnh phúc, là nụ cười trong 8 năm qua của . quan tâm tại là mấy giờ, với lấy điện thoại bấm dãy số quen thuộc in sâu trong đầu suốt 4 năm qua. Cuộc gọi được kết nối, vừa nghe được giọng nam trầm ấm quen thuộc, tim Mặc Vân bỗng nhiên đập lỗi nhịp, hồi lâu cũng phản ứng lại được. “Moon, nghe, em có chuyện gì thế? Em khỏe sao? lập tức đến. Moon, giờ em ở đâu.” Mặc cho các quản , các trưởng phòng nhìn Tề Vũ bằng ánh mắt ngạc nhiên đến há hốc mồm, vị tổng tài cao cao tại thượng, vị tổng tài nổi tiếng lạnh lùng hơn cả băng tuyết, tàn khốc thương trường, luôn luôn dùng mặt lạnh để đối xử với người khác, giờ đây lại ôn nhu, lo lắng cho ? Đây chính là ngạc nhiên hơn cả sao hỏa đâm vào địa cầu, hôm nay phải có bão chứ? Tề Vũ cũng thèm quan tâm bọn họ. Moon của là quan trọng nhất. Đây là trong những lần hiếm hoi Moon chủ động gọi cho , khỏi phải trong lòng có bao nhiêu phấn khích. Nghe giọng ôn nhu, gấp gáp lo lắng cho , trong lòng lại càng thấy có lỗi, lại cảm thấy ủy khuất muốn làm nũng với , muốn sà vào lòng nghe an ủi vỗ về. . “Oa oa oa oa, Vũ.” “Chết tiệt. Moon. A, phải mắng em. Em… em bị làm sao? Em ở đâu, bình tĩnh, mau cho biết.” Nghe thấy khóc đầy ủy khuất Tề Vũ kìm chế nổi mình mà chửi thề câu, hận lúc này thể bay nhanh đến bên , ôm vào lòng mà thương, săn sóc. Đây là lần đầu tiên làm nũng như thế này với , lần đầu tiên gọi tên dịu dàng như vậy, bình tĩnh nổi sao? “Oa oa oa, lại chửi thề, em thèm để ý .” “A. Moon, em…” “ thương em? Oa oa oa, bắt nạt em.” “Ngoan, Moon, sao lại thương em, em còn hết, sao lại thương em.” Phụt, khụ khụ. Bịch Hàng loạt tiếng động lạ vang lên, đó là tiếng có người sặc nước, tiếng ngã từ ghế xuống, Tề Vũ lia ánh mắt giết người về phía mấy người kia, tất cả sợ quá chạy nhanh khỏi phòng hội nghị. “Moon, …” “Vũ, nghe em . Vì em luôn áy náy chuyện của Linh nên dám nhận lời , hôm nay em mơ thấy Linh, ấy ấy rất hạnh phúc và em phải biết nắm giữ hạnh phúc cho mình, nếu ấy hạnh phúc. Vì vậy em cũng muốn để lỡ hạnh phúc của mình, muốn lỡ mất tình của mình, muốn lỡ mất .” Thịch. Tề Vũ nghe được tiếng tim mình đập dữ dội, chính là đợi câu sau của 7 năm. Chết tiệt, sao tim lại đập nhanh như vậy chứ. “Vũ, em , từ 4 năm trước rồi.” … “Vũ, còn nghe ? còn em sao?” “ phải như vậy. Moon, giờ em ở đâu? lập tức đến.” Cúp điện thoại, Mặc Vân mỉm cười hạnh phúc, Lâm Linh đúng, nên đánh mất , đánh mất hạnh phúc của mình. Lâm Linh ấy rất hạnh phúc, ấy muốn nhìn hạnh phúc. cũng hạnh phúc. Lâm Linh, cảm ơn cậu.
Phiên ngoại 2. Phái nam xuống bếp Sau lần Tuyết Thần bị ngất dọa cho Vu Hạo sợ muốn đứng tim, từ đó kiếp sống thê nô của lại càng lợi hại, nhưng cũng phải mình chịu chung, Yến Vĩ, Huyền Kha còn cả Vu Thiên cũng ngoại lệ. Hôm nay ngày đẹp trời, ánh nắng ấm tran hòa khắp nơi, tiếng chim hót nghe mới vui tai, các đại nam nhân của chúng ta nghe thê tử muốn ăn canh chua, cá kho khế chua, sinh tố hoa quả, cánh gà rán thế là lại lần nữa xuống bếp, vì thê tử mà hiến “tài” nghệ. ấy vậy mà có người lại phá hủy tất cả. “Vu Hạo, rốt cuộc là ngươi cho bao nhiêu muối vào cái nồi canh chua này hả? Vị chua thấy chỉ toàn là vị mặn.” “Ngươi xem cái món cánh gà rán này , ngươi nhìn xem cháy đen thành cái dạng gì rồi?” Vu Hạo và Huyền Kha bới móc nhau về mấy món ăn là tác phẩm của đối phương rất kịch liệt, bỗng nhiên tiếng hét của nam nhân kinh động đám chim chóc líu lo hót, cùng đám nhóc con chơi gần đó. “Đại ca, tiếng gì kinh khủng vậy?” “Tiểu Tuyết ngoan cần để ý, chỉ là tiếng heo bị giết thịt thôi.” … “Hoàng huynh, huynh lại la cái gì nữa vậy.” “Ta nhầm muối thành đường, lỡ tay cho nhiều vào nồi cá kho khế chua này rồi.” “ đổ làm nồi khác.” “ kịp a. Linh nhi sắp đói chết rồi. Yến Vĩ, ngươi làm gì vậy?” Vu Thiên hốt hoảng biết gì, bấn loạn nhìn xung quanh lại phát tác phẩm của Yến Vĩ. Yến Vĩ đắc ý nhìn tác phẩm tuyệt đẹp của mình. “Ta làm sinh tố hoa quả.” “Nhìn ngon nha, Yến Vĩ, ngươi giỏi.” Huyền Kha ngưỡng mộ nhìn Yến Vĩ, sao lại có thể làm ra món ăn đẹp mắt vậy chứ? “Ta học nhị muội đó.” “Cho ta nếm thử.” Huyền Kha chưa được đồng ý của khổ chủ lấy thìa xúc miếng, sau khi đưa vào miệng, hồi câm lặng bắt đầu. “Sao vậy? Huyền Kha, ngươi phải trúng độc chứ?” “Chắc chắn là ngon quá nên xúc động đó.” “Ta cũng nếm.” “Ta cũng muốn.” Vu Thiên cùng Vu Hạo hấp tấp lấy thìa xúc miếng nhanh chóng đưa vào miệng sau đó cũng là hồi câm lặng bắt đầu. Chưa đầy giây sau cả ba cùng nhìn nhau ai bảo ai chạy nhanh ra ngoài, nhổ miếng “sinh tố hoa quả” kia ra, vội vàng tìm nước uống. “Sinh tố gì mà chua gay gắt như vậy? Hoàng đệ muội phải làm ăn rất ngọt, ngon mà mát sao?” “A lại còn có vị mặn mà đắng nữa.” “Ngươi rốt cuộc là bỏ thứ gì vào mà cay như vậy?” “AAAAAAAAAA, ngươi dập lửa sao Huyền Kha?” … “Đại ca, hôm nay hình như thời tiết rất thích hợp để giết heo.” “Tiểu Tuyết thông minh lắm, những thế còn thích hợp để làm món cẩu hun khói nữa a.” Mấy đại nam nhân đau lòng chấp nhận số phận thứ 20 trong tháng, ý định chân chó nịnh nọt thế tử cùng hài nhi của bọn họ thất bại thảm hại, lại còn đốt phòng bếp lần thứ 20. Đại xỉ nhục. hoàn