Chương 73. Chân tình của Yên nhi Bên trong Ma Trận vực, Tuyết Thần dần mất ý thức, hơi thở như có như . Nàng chết sao? Nàng thực phải chết nơi này sao? Có phải nàng quá cao ngạo mà xem thường Ma trận thuật nên mới thất bại thảm hại như vậy? Nàng đáng chết, có lẽ mọi người rất đau lòng và lo lắng cho nàng. Nàng… lại làm mọi người lo lắng rồi. Vu của nàng. Vu của nàng ổn chứ? có nàng Vu sống tốt chứ? gặp được người con khác rồi nàng ta sao? Rồi lãng quên nàng sao? quên sao? Vu, ta trách chàng, chỉ mong chàng hạnh phúc, đừng đau lòng vì ta, ta chàng. Vĩnh viễn chàng. Đại tỷ, nhị tỷ, tứ muội, Yến Vĩ, Vu Thiên, Huyền Kha chúc các người hạnh phúc. Từ Yên, muội cũng có hạnh phúc của mình. Ta xin lỗi mọi người. Đôi mắt màu hổ phách dần khép lại, giọt lệ màu đỏ theo khóe mắt của nàng chảy ra. Kiếp này, nàng phụ rồi. Kiếp sau, sau nữa, sau nữa nữa nàng nguyện được , cùng cùng chỗ. Vu, ta trước chờ chàng. Ánh mắt nhắm nghiền, thần trí cũng dần mất , trước khi hoàn toàn mất ý thức cái gì đó lóe sáng trong đầu nàng, giọng gấp gáp vang vọng trong đầu nàng: “Chủ nhân, gọi chúng ta. Chủ nhân, thức tỉnh chúng ta.” Miệng nàng khẽ lẩm bẩm câu mà thần trí nàng cũng , chỉ biết dường như nàng nhìn thấy nó ở đâu đó. “Th..ần Quang Ư…ng Điểu Loan Ph..ụng xuất thế D…uy hộ đất tr..ời V..ạn vật t..ái sinh.” Giọt huyết lệ lăn dài xuống má chảy xuống ngấm vào trong lòng đất. Bên ngoài ma trận vực “ sai, Lâm Tuyết Thần chỉ còn lại tia hơi thở, ta cũng hảo tâm cho các ngươi biết, trong ma trận vực là Phệ Hoa Tán, cho dù nàng ta có năng lực chăng nữa cũng thể vượt qua, bây giờ cũng quá 2 canh giờ rồi. Chỉ cần Lâm Tuyết Thần hơi tàn vạn vật trong vòng ba mươi trượng bị hủy diệt hết thảy. Ha ha ha ha.” … “Huyết Tâm, dừng tay được ?” giọng nữ nhân mềm vang lên làm mọi người chú ý. “Yên nhi, sao nàng lại ở đây? Mau mau nhanh kẻo kịp.” “Chết tiệt, Lôi.” “Giáo chủ, chúng thuộc hạ ngăn được phu nhân.” “Vô dụng, mau đưa nàng .” Mặc dù nhìn thấy thân ảnh của Huyết Tâm nhưng nghe giọng cũng biết rất tức giận, phẫn nộ cũng là lo lắng. Chết tiệt, biết Yên nhi quan hệ tốt với Lâm Tuyết Thần vì vậy mới bắt nàng, giam nàng vào mật cung của , ngờ nàng vẫn trốn thoát. “Từ Yên, sao muội lại ở đây? Còn nữa, muội biết Huyết Tâm?” “Khoan khoan, sao hộ giáo Huyết Ảnh thần giáo lại gọi muội là phu nhân?” “Mà phải muội mất tích mấy ngày nay sao? Muội đâu?” “Linh tỷ, Ảnh tỷ. Muội là bị Huyết Tâm bắt. giam muội trong mật cung của , mọi người đừng hiểu lầm muội.” “Yên nhi, ta bắt nàng, ta chỉ muốn đưa nàng , cùng nàng cùng nhau ở chung chỗ.” “Huyết Tâm, ngươi và Yên nhi…?” “Đúng vậy, ta Yên nhi, nàng là nữ nhân của ta.” “Nhưng Yên nhi là…” “Đoạn tay áo? Ta biết, ta biết nàng ấy Lâm Tuyết Thần, nhưng vậy sao? Chỉ cần ta nàng ấy là đủ. Ta muốn nàng ấy vĩnh viễn bên ta, cũng vì thế mà ta mới càng muốn giết Lâm Tuyết Thần.” “Ngươi giết Tuyết Thần ta hận ngươi.” “Yên nhi, so với việc nàng để ý ta, coi ta như khí, như vậy ta tình nguyện để nàng hận ta, ít ra như vậy trong lòng nàng ta vẫn tồn tại.” Giọng đầy chua xót, đau đớn của Huyết Tâm làm Từ Yên và mọi người kinh ngạc, ngờ ma đầu lại Từ Yên như vậy, tình bá đạo và cực đoan. Nàng cũng để ý Huyết Tâm, quay sang Vu Hạo đau đớn nhìn về phía màn khói dày đặc kia. Nhìn Vu Hạo như thế chật vật Từ Yên bỗng nhiên cảm thấy lòng, nếu nàng còn cuộc đời này nữa Tuyết Thần vẫn hạnh phúc, vẫn có người thay nàng Tuyết Thần, thậm chí còn hơn cả tình của nàng dành cho Tuyết Thần, như vậy nàng yên tâm rồi. “Giao tỷ, lúc trước muội vô tình nghe được mọi người chuyện và biết mọi người muốn đối phó Huyết Tâm, cũng biết mọi người biết được kế hoạch của Huyết Tâm. Khi đó muội rất lo lắng nhưng lại giúp được gì cho mọi người. Sau đó Huyết Tâm sai người đến bắt muội, muội nghĩ nếu muội vào được Huyết Ảnh thần giáo nắm bắt được kế hoạch cụ thể của rồi mật báo cho mọi người nên muội để cho bắt muội.” “…Nhưng ngờ muội lại vô tình nghe lén được Huyết Tâm và cha muội và sứ giả của Đa Đạc và Vũ Phượng quốc bàn chuyện, kế hoạch hôm đó mọi người nghe được chỉ là cái bẫy, vào ngày đại hôn của Ảnh tỷ chúng mới là chính thức hành động, khi đó vừa tấn công võ lâm, vừa tấn công ở biên giới Đa Đạc và Vũ Phượng, như vậy mọi người phản ứng kịp rơi vào Ma Trận thuật mà táng thân, Hoàng Thiên Quốc có Vu Hạo cũng nguy khốn.” “…Muội vội vàng mật báo cho mọi người nhưng lại bị Huyết Tâm bắt lại, hôm nay giáo chúng Huyết Ảnh thần giáo đều bị điều , trong giáo phái canh phòng lơi lỏng, muội thừa cơ chạy thoát. Hải Vân đảo vào khó ra dễ. Chỉ tiếc muội đến muộn rồi.” “Yên nhi, nàng muốn ở bên ta sao?” “Huyết Tâm, người ta là Tuyết Thần, ngươi hãy buông tha nàng, ta theo ngươi.” Cay đắng, chua xót. được bên Tuyết Thần mọi thứ còn có ý nghĩa gì? So với để Tuyết Thần chết, vậy nàng tình nguyện hi sinh bản thân để Tuyết Thần được tiếp tục sống hạnh phúc. “Yên nhi, Nếu tam muội biết muội vì muội ấy mà hi sinh bản thân, muội ấy cũng tha thứ cho bản thân.” “Giao tỷ, tỷ hãy ta mất tích, như vậy tốt rồi, Tuyết Thần biết.” “Yên nhi.” “Huyết Tâm, nếu ngươi thả Tuyết Thần vậy ta chết cùng nàng.” để ý bọn người Tử Linh, Lệ Ảnh kêu gọi, nàng dứt khoát quay về màn khói dày đặc kề thanh kiếm lên cổ, có lẽ vì quá xúc động mà tay nàng hơi dùng sức, tia máu chảy thân kiếm. “Yên nhi, nàng đừng xúc động. Ta thể thả Lâm Tuyết Thần. Nàng ấy chết rồi.” “Ngươi láo, hãy dừng Ma Trận Thuật nếu ta chết cho ngươi xem.” Từ Yên lại hơi dùng sức máu cổ lại chảy ra, khuôn mặt lãnh liệt càng thêm cương nghị nhưng nhiều hơn là lo lắng, nàng lo Tuyết Thần chết. “Yên nhi, ta xin nàng, Tuyết Thần chết. Ta cũng dừng được Ma Trận Thuật, giờ ta thể khống chế được.” Theo lời gấp gáp tràn đầy hoảng sợ của Huyết Tâm là hình ảnh mơ ảo của Huyết Tâm khoảng mơ hồ phía màn khói dày đặc kia. quả thực mất khống chế Ma trận thuật, trong Ma Trận Vực cũng cảm nhận được hơi thở của Tuyết Thần. Dường như trong Ma Trận Vực chết có biến hóa gì đó. Cơ thể dần suy yếu. “.” Nghe Huyết Tâm Tuyết Thần chết Vu Hạo cảm giác như trái tim cũng muốn chết , tiếng hét tê tâm liệt phế vang vọng cả bầu trời, làm bọn Tử Giao cũng bình tĩnh được mà khóc thét lên. Lúc này trong bầu trời đêm ngoài tiếng gió gào thét cùng tiếng khóc thê lương còn gì hết. Từ Yên kích động, tay cầm kiếm cũng buông lỏng, thanh kiếm rơi mặt đất. Nàng tin Tuyết Thần chết, nàng tin. Tuyết Thần sao có thể chết? Nàng còn chưa chính thức với Tuyết Thần, nàng chưa lòng mình. Nàng muốn lần thổ lộ tất cả. Nàng đến muộn sao? . “.” Từ Yên như mất lý trí phóng nhanh vào màn khói dày đặc kia, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. “Yên nhi.” Huyết Tâm thấy Từ Yên lao vào Ma Trận thuật gào thét, dùng hết nội lực còn lại khống chế Ma Trận thuật, nhưng tất cả đều vô nghĩa. “Yên nhi ngu ngốc kia, muội quay lại a.” “THẦN NHI, ĐỢI TA.” Cố gắng vùng ra khỏi kìm hãm của Yến Vĩ, Huyền Kha lao về phía trước. “Tam muội phu/Tiêu/Vương gia.” “Dạ, Phong, Vũ mau giữ lại.” Dạ, Phong, Vũ cũng kịp hồi thần phi thân lên trước kịp thời giữ lại trước khi hoàn toàn biến mất trong màn khói đặc kia. “CÚT. Bổn vương gia lệnh cho các ngươi, mau thả bổn vương.” Vu Hạo gào thét, có trời mới biết giờ có bao nhiêu thương tâm, bao nhiêu đau khổ. Thần nhi của , bảo bối của chết, muốn bồi nàng, cùng nàng nắm tay nhau trọn đời trọn kiếp, nguyện cùng nàng bên nhau đến hết kiếp này, hết kiếp sau, sau nữa. có Thần nhi, sống còn ý nghĩa gì. có Thần nhi sống mà để làm gì? AAAAAAAAAAAAAAA. “Phụt, khụ khụ.” Cùng tiếng hét thê lương của Vu Hạo là tiếng hét thống khổ của Từ Yên. Từ Yên bị bắn từ trong Ma Trận thuật ra, bay về phía gần Tử Giao. “Yên nhi, muội sao chứ?” “Yên nhi.” Huyết Tâm thống khổ nhìn Từ Yên bị đả thương, chết tiệt nội lực của giống như bị cạn kiệt, thân hình cũng trở nên hơn, nhưng lại càng suy yếu hơn. Đây là có chuyện gì a? “M..uội kh…ông sao.” Yên nhi cố gắng chống đỡ, nhưng cứ tiếng là máu lại trào ra xối xả. Lực lượng trong Ma Trận thuật quá mạnh, nàng vào được, lực lượng ngăn cản nàng quá cường đại, giống như nó thuộc về thiên địa này. Nội lực của nàng chống đỡ nổi, tâm mạch bị đứt đoạn. “Yên nhi.” “N…ói với… Th..ần… nhi, T..a ..nàng.” Vậy là nàng thể được lời với nàng ấy. Tuyết Thần, ta xuống suối vàng cũng cầu chúc cho nàng hạnh phúc, ta tin nàng chết. Ta nàng. “YÊN NHI. AAAA.”
Chương 74. Loan Phụng xuất thế Huyết Tâm thống khổ nhìn Từ Yên máu ngừng trào ra khóe miệng cho đến khi hơi tàn. Đau đớn gọi tên Từ Yên, đời này vậy là mất nàng rồi, là tại sao? Là tại nên nàng mới chết sao? Yên nhi của . Yên nhi! Ngay lúc Huyết Tâm thống khổ vạn phần, kỳ tích xảy ra. khí ngày càng trở nên lạnh đến tê tâm, cái lạnh như muốn đóng băng hết thảy mọi thứ xung quanh, hơi thở dần trở nên ngưng kết, màn khói đặc kia bị ngưng tụ thành tảng băng khổng lồ lạnh thấu xương. Sau đó lại là cỗ nhiệt lưu ngừng phát tán, cảm giác còn lạnh hơn cả đường vào Y Thủy cốc. Cái băng lạnh duy trì lâu, dần dần bị thay thế bởi cái nóng gay gắt, giống như muốn thiêu hủy hết thảy. Màu lửa đỏ dần dần lan truyền rộng khắp bao phủ khối băng, làm tan chảy khổi băng khổng lồ kia, ánh sáng chói mắt lan tỏa phát sáng cả vùng trời, làm mọi người ở đây thể mở nổi mắt nhìn rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Chỉ có thể ngừng ngưng tụ nội lực điều tiết thân nhiệt cơ thể cho thích ứng với nhiệt độ nếu muốn lạnh mà chết hay bị biến thành món “người nướng”. Đợi đến khi quang mang đạm dần, khí cũng bình ổn, nhiệt độ cũng trở về bình thường, và sau đó là tiếng thét chói tai của Huyết Tâm, mọi người mới dám mở mắt nhìn hết thảy, tất cả đều ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mắt. Vẫn là Lạc Thiếu Phàm hiểu biết, kinh ngạc kêu lên đầy mừng rỡ. “Loan Phụng? Loan Phụng xuất thế? Thực có thể thức tỉnh được Loan Phụng.” Thiên a. Tiêu phu nhân thức tỉnh được Loan Phụng. còn vinh hạnh được diện kiến. Đây là sao? “Loan Phụng xuất thế? Vậy nghĩa là tam muội chết?” “Đúng vậy, Tiêu, tẩu tử chết, ngươi nhìn, ngươi nhìn.” Vu Hạo từ trong ngơ ngác hồi thần, mừng như điên, ba bước thành chạy về phía trước tiến lại gần cặp thần ưng kia, ý định muốn đỡ người nằm lưng thần ưng lửa đỏ lại ý thức được nguy hiểm trước mắt. “Tiêu Vu công tử nguy hiểm.” Lạc Thiếu Phàm thấy được sát khí bên trong ánh mắt của cặp thần ưng kia vội vàng muốn ngăn cản nhưng kịp, chỉ thấy bạch ưng màu trắng băng lãnh tung cước đá Vu Hạo bay về phía sau, ngăn chặn ý định muốn tiến lại gần chủ nhân của chúng. Vu Hạo bị thương thống khổ phun ra ngụm máu, nhưng vẫn nản chí, vẫn tiến về phía trước nhưng lần này lại thành khẩn nhìn cặp thần ưng. “Đó là nữ nhân của ta, là tính mạng của ta, là tâm can bảo bối của ta, ta chỉ muốn bảo hộ nàng, ta thương tổn nàng.” Nhận ra chân thành cùng khẩn thiết của Vu Hạo, nhưng trong mắt chúng ngoài khinh bỉ vẫn là khinh bỉ. Nhân loại ngu ngốc, hừ, tâm can bảo bối? Bảo hộ chủ nhân? Chủ nhân cần ngươi bảo hộ, vậy chúng ta để làm gì? Định tranh công với chúng ta? Hơn nữa nếu ngươi bảo hộ được chủ nhân chủ nhân bị thương như thế này sao? Nhân loại chết tiệt. Mặc dù là nghĩ như thế, tròng lòng hờn giận, chán ghét nhân loại này, nhưng bên chủ nhân lâu như vậy, cũng thấu hiểu tâm tình chủ nhân, biết chủ nhân của chúng chính là nhân loại này, vì vậy khinh bỉ quay đầu chỗ khác quyết thèm để ý . Lúc nãy tung cước về phía là do nó tức giận nhân loại này bảo hộ được hủ nhân, nếu phải chúng hao tổn linh lực vận dụng thần thức, thức tỉnh chủ nhân về tồn tại của chúng, liệu chủ nhân còn mạng mà ra khỏi cái trận quái đáng chết kia ? Hừ, càng nghĩ càng giận. Vu Hạo dường như cũng hiểu chúng là tức giận, khinh bỉ mình, nhưng cũng để ý nhiều, tiến lại gần Phụng, chính là thần ưng lửa đỏ mang Tuyết Thần lưng, đỡ nàng xuống đất, ôm nàng vào lòng. “Thần nhi, tỉnh, tỉnh. Thần nhi. Ta là Vu, Vu của nàng đây.” Lúc này mọi người cũng tỉnh khỏi cơn mộng mị, vội vàng chạy đến bên người Tuyết Thần. “Tam muội/Tam tỷ/ Tiêu phu nhân/ Tẩu tử/ Vương phi người mau tỉnh a.” “Tam tỷ sao còn tỉnh a? phải tỷ ấy thức tỉnh được Loan Phụng sao?” “Đúng vậy, sao vương phi còn chưa tỉnh lại?” Đám người ngu ngốc, các ngươi cứ vây lấy chủ nhân làm sao chủ nhân có khí mà thở, hơn nữa chủ nhân chiến đấu đến tia hơi thở mỏng manh cuối cùng, thương tổn có bao nhiêu nặng, mặc dù chúng là thần ưng là Loan Phụng trời đất nhưng cũng chỉ có thể lần nữa tái sinh cho chủ nhân, chữa trị nội thương, bảo vệ tâm mạch được cho chủ nhân là tốt lắm rồi, còn ngoại thương cần phải điều trị thời gian, kiệt sức như vậy sao có thể tỉnh ngay? Nhân loại ngu ngốc. Còn mau tránh ra cho chủ nhân ta hít thở. Đám người nhận thấy được ánh mắt phi thường khinh bỉ bắn về phía mình, cùng ánh mắt lạnh đến thấu xương vội vàng ngẩng lên, chỉ thấy hai thần ưng trừng mắt nhìn họ, ánh mắt đầy khinh bỉ lẫn phẫn nộ. Ách, họ làm gì sai sao? Đám người hết ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi hiểu. Còn nhìn gì, mau cút sang bên. Chủ nhân cần dưỡng khí có biết ? Ngu ngốc. “A, mọi người tản chút cho Tiêu phu nhân hít thở, ta vừa bắt mạch cho phu nhân, chỉ là ngoại thương có phần nghiêm trọng, cần tĩnh dưỡng chút, còn lại tâm mạch cùng gân cốt tất cả được bảo vệ và chữa lành, còn đáng ngại nữa.” Vẫn là nhân loại này có chút hiểu biết, hừ. Loan Phụng ném cho Lạc Thiếu Phàm ánh mắt khích lệ nhưng rất nhanh chuyển hướng mọi người trừng mắt. Tất cả cũng hiểu ý mà tránh ra chút. Sống đến từng này tuổi rồi, thử hỏi trong đây có ai phải là hùng trong thiên hạ? phải hô phong hoán vũ phương, ngay cả Dạ, Phong, Vũ tuy chỉ là hộ vệ nhưng cũng chịu người tôn kính, có bao giờ chịu qua khinh bỉ lẫn coi thường như vậy? Vậy mà giờ đây lại bị hai con chim này khinh bỉ, nhân sinh của họ bi ai a, bi ai a. Nhìn lại vị vương gia cao cao tại thượng, chiến thần trong mắt người dân Hoàng Thiên Quốc, Tiêu Vu công tử danh trấn giang hồ giờ phút này ai oán nhìn cặp Loan Phụng, ánh mắt ủy khuất. Giống như là tranh giành tình nhân, lại giống như bị người ta giành mất tình nhân mà ai oán mà bất cam. Họ hài lòng rồi, có người thân phận hiển hách hơn họ cũng bị khinh bỉ, họ cũng là có gì phải ủy khuất rồi. — Ngự thư phòng “Nhị đệ và nhị đệ muội vẫn chưa tỉnh sao?” “Chưa, cũng tháng rồi.” “Chẳng phải là nhị đệ muội chỉ là ngoại thương thôi sao? Còn có Loan Phụng nữa, tại sao còn chưa tỉnh? Cả nhị đệ nữa. Mặc dù tâm mạch vì bị đả kích mà chịu tổn thương, nội thương cũng nặng lắm. Loan Phụng cũng hỗ trợ trị thương, sao đến giờ họ còn chưa tỉnh?” “Thiên, Lạc minh chủ tuy rằng nước mắt của cả Loan Phụng thần ưng có thể chưa trị được ngoại thương, nội thương và tâm mạch hồi phục nhưng vẫn cần thời gian tĩnh dưỡng, hội phục cơ thể, cơ thể của họ cũng chỉ là suy nhược quá mà thôi. Chàng yên tâm. Họ chắc chắn tỉnh, chỉ là vấn đề thời gian thôi, ta tin họ mau chóng tỉnh lại.” Vu Thiên tiến lại kéo Tử Linh vào lòng, vì biến cố hôm đó mà đại hôn của họ cũng như lễ phong hậu bị hoãn, chỉ là Tử Linh vẫn ở trong cung, thỉnh thoảng đến Huyền vương phủ thăm tình hình của Vu Hạo và Tuyết Thần. Huyết Ảnh thần giáo chính thức bị diệt môn, tất cả giáo chúng cũng toàn bộ bị diệt, tin tức này làm chấn động giang hồ. Khi biết Tuyết Thần thức tỉnh cặp Loan Phụng phá giải được Ma Trận thuật, nhân sĩ võ lâm vô cùng vui mừng, ngoài ra việc diệt Ngô gia trang là do Tuyết Thần chủ mưu, tuy rằng là trả thù nhưng cũng là giúp võ lâm vì thế nhân sĩ giang hồ vô cùng cảm kích hai người. Hơn nữa biết Vu Hạo và Tuyết Thần vì thế mà bị thương nặng nên khắp Hoàng Thiên Quốc thậm chí là cả đại lục này, các thế lực ngừng mang các kỳ trân dị bảo, các loại thuốc quý hiếm chữa nội ngoại thương như Tử Tuyết Liên, Băng Sơn Tuyết Liên, Nhân sâm ngàn năm, Linh chi ngàn năm… đến để biếu tặng Tuyết Thần và Vu Hạo để họ chữa thương, tỏ lòng cảm kích. Lúc này trong bảo khố của vương phủ cũng đầy ắp nhưng thứ quý hiếm ngàn năm khó gặp. Nhưng cũng có ít kẻ lòng tham nổi lên, muốn đến đoạt Thần Quang cùng vòng ngọc Loan Phụng, bởi Loan Phụng thần ưng chính là cư ngụ trong vòng ngọc Loan Phụng. Bất quá bên cạnh họ luôn có người của Huyền Môn trang, Kiếm Hồn, Ảnh Liên các, Minh Thần giáo cùng các đại môn phái bảo hộ ngay cả võ lâm minh chủ Lạc Thiếu Phàm cũng thông cáo giang hồ: Ai có ý đồ bất chính với Tuyết Thần và Vu Hạo chính là kẻ thù của võ lâm. Vì thế đến lúc này hai người kia vẫn bình an vô mà dưỡng thương. Đấy là chưa khi hai người kia có nguy hiểm, Loan Phụng tự khắc thân bảo hộ họ. Từ đó giang hồ ai muốn đánh chủ ý lên bảo vật cũng phải thu hồi móng vuốt của mình. “Thiên, chàng lại buồn phiền chuyện Đa Đạc và Vũ Phượng sao?” Tử Linh ngồi đùi giúp xoa bóp chỗ mi tâm nhăn lại, nàng đau lòng . Nhìn thấy mệt mỏi mà nàng lại giúp được gì, nàng bỗng nhiên cảm thấy mình vô dụng. Vu Thiên sao lại biết điều đó, nhìn nàng đau lòng cho , rất cao hứng nhưng lại cũng nỡ, nhìn nàng cứ buồn phiền, lo lắng làm tâm lại đau. Vì thế mà chưa bao giờ dấu nàng chuyện gì, kể cả chính . “Chỉ phần, Đa Đạc và Vũ Phượng biết chúng ta có Loan Phụng thần ưng, hơn nữa, trước đây đại lục có truyền thuyết ai có được Loan Phụng thần ưng có được thiên hạ. Vì thế chúng có lòng tham muốn đoạt, muốn tranh thủ cơ hội chiến thần Hoàng Thiên Quốc còn hôn mê mà đánh chiếm Hoàng Thiên Quốc, cũng ngừng phái người ám sát nhị đệ và nhị đệ muội, may mắn có đám người đại tỷ và Loan Phụng luôn kịp thời bảo hộ. Hơn nữa, chiến trường có Yến Vĩ, Huyền Kha mặc dù kinh nghiệm chinh chiến có nhưng dù gì họ cũng từng thống lĩnh bang phái chinh phạt giang hồ mới có địa vị như ngày hôm nay, họ cũng cũng là thân bản lãnh, lại có Lâm, Dạ và Lăng trợ giúp, hai người đó cũng theo nhị đệ nam chinh bắc chiến, dĩ nhiên tầm thường, vì vậy những có nguy cơ mà lại còn chiếm được số thành trì của chúng, những nước có ý đồ cũng dám vọng động, biên giới tạm thời bình ổn.” Hơn nữa đại lục này coi như là thống nhất, giang hồ cũng thống nhất, các thế lực võ lâm cũng phân biệt quốc gia, quốc thổ mà đối địch. ra Hoa Hồ phái hay Uy Khâm tiêu cục phải là của Hoàng Thiên Quốc, ít các môn phái cũng là từ các nước khác đến Hoàng Thiên Quốc mở rộng thế lực, vì đây chính là đất nước bá chủ và hùng mạnh nhất đại lục. Cũng vì lý do này mà các nước khác cũng dám hành động vô cùng an tường, chỉ sợ sơ sót chút là giang hồ ngại lật đổ nước đó, bởi trong mắt nhân sĩ võ lâm bây giờ Tuyết Thần và Vu Hạo chính là bậc hùng là tồn tại tôn kính nhất cũng là người họ sùng bái nhất, dĩ nhiên họ thể để hai người đó bị xâm phạm, cũng vì thế mà Hoàng Thiên Quốc cũng là thơm lây. “Vậy chàng vì sao còn phiền lòng?” “Sưu thành nạn đói vẫn diễn ra, lại bị số thể lực kích động. Từ gia nội phản kích động dân chúng Sưu thành tạo phản hòng nội ứng ngoại hợp với ngoại xâm, may mắn có Lệ Ảnh cùng Phong, Vũ trấn áp. Mặc dù diệt được Từ gia và đồng đảng, tàn dư cũng bị Huyền Môn trang cùng số thế lực lớn trong giang hồ hỗ trợ cũng hoàn toàn trảm thảo trừ căn, nhưng dân chúng vẫn là an cư được.” “Triều đình phải phát lương thảo cứu tể sao?” “Làm sao mà đủ được, Sưu thành mặc dù phải vô cùng lớn, nhưng dân cư ở đó rất đông, lại nằm ở nơi quốc lộ tiện, lương thảo chuyển đến mỗi lần được rất ít, căn bản là giải quyết được vấn đề. Hơn nữa, cứ phát lương cứu tế cũng phải là cách hay.” “Thiên, đừng làm mệt bản thân, có cách thôi.” Đúng lúc này tiểu phúc tử từ bên ngoài hớt hải chạy vào, cũng thèm để ý quy củ, thỉnh an, vừa chạy vào là ngã lăn ra đất vội vàng ngồi dậy thở hồng hộc, làm Vu Thiên và Tử Linh khỏi nhíu mày. “Tiểu phúc tử, ngươi đây là làm sao? có chút phép tắc gì cả.” “H..oàng…Hoàng Thượng. N…ô N…ô” “Được rồi ngươi thở rồi .” Từ Linh nhìn như vậy vừa tức giận vừa buồn cười, theo Thiên từ , tuy là công công nhưng lại rất có phong phạm, hiểu sao hôm nay lại thê thảm thế này. Phải mất lúc lâu mới bình ổn lại hơi thở hướng Tử Linh cảm kích. “Tạ ơn Linh tiểu thư.” Mặc dù cả hoàng cung đều biết nàng chắc chắn là hoàng hậu của Hoàng Thiên Quốc, bất quá vì chưa sắc phong, cũng chưa gả cho Thiên, vì thế Tử Linh kiên quyết cho gọi hoàng hậu. “Được rồi, , có chuyện gì?” Vu Thiên cũng mất hết kiên nhẫn, người của khi nào trở nên dông dài mà có quy củ như thế? “Hoàng Thượng, Vương gia, Vương phi tỉnh lại rồi.” “Ngươi cái gì?” Cả Vu Thiên lẫn Tử Linh đều nhảy dựng lên, như thể tin vào tai mình. Tiến lại gần túm áo tiểu phúc tử hỏi cho ràng, chỉ khổ cho vừa chạy mệt lại bị hoàng thượng dọa cho sợ hãi. “Hoàng thượng, Linh tiểu thư. Vừa rồi nô tài có nhiệm vụ cần ra ngoài cung, lúc trở về gặp Triệu quản gia muốn tiến cung bẩm báo vương gia và vương phi tỉnh vì thế nô tài thay vội vàng về bẩm báo hoàng thượng và Linh tiểu thư.” “A, Thiên mau, mau vương phủ xem tam muội.” Tử Linh vội vàng kéo Vu Thiên ra ngoài, cũng may sau khi lên triều cũng thay ngoại bào rồi, nếu mặc hoàng bào đến còn bị đại tỷ và mọi người chỉ trích khoe mẽ. Có ai làm hoàng thượng mà bi thương như ? “Được rồi, Linh nhi chậm chút.” “Nhanh nhanh a.”
Chương 75. Cuối cùng cũng tỉnh Huyền vương phủ mảnh náo nhiệt, lúc này mọi người tập trung trong tẩm phòng của Vu Hạo ở Lãnh Hiên Viên, nơi Vu Hạo và Tuyết Thần dưỡng thương trong tháng nay, lúc này hai người cũng vừa tỉnh dậy, bị mọi người bao vây, nào là tại sao bây giờ mới tỉnh, nào là các chuyện xảy ra trong tháng hai người bất tỉnh, làm hai người có chút đau đầu. Đúng lúc này có hai bóng người phi thân vào, nữ nhân sà vào lòng Tuyết Thần nũng nịu. “Tam muội, ta tưởng muội tỉnh lại nữa a, làm ta lo muốn chết, muội có biết tháng qua ta khổ sở như thế nào ? Oa oa oa, cuối cùng muội cũng tỉnh, làm ta lo muốn chết.” Bao nhiêu ủy khuất cùng đau lòng kìm nén bấy lâu, nay bộc phát, mặc dù luôn an ủi Thiên là thế, nhưng trong lòng nàng lại có biết bao nhiêu đau đớn, nàng chỉ sợ tam muội tỉnh, nàng phải làm sao bây giờ? “Được rồi, nhị tỷ, phải muội tỉnh rồi sao? Muội cam đoan bao giờ làm tỷ và mọi người lo lắng như vậy nữa.” “Được rồi, Linh nhi, nàng nên làm nhị đệ muội mệt, để muội ấy nghỉ ngơi chút, muội ấy cũng vừa mới tỉnh.” Vu Thiên biết tình cảm của Tử Linh dành cho Tuyết Thần, mặc dù trong lòng có chút cam nhưng vẫn là chịu đựng, ai bảo nương tử của thần tượng nhị đệ muội lắm cơ. “Đúng đó, Linh nhi để tam muội nghỉ ngơi.” Tử Giao với Tử Linh sau đó lại quay sang Tuyết Thần căn dặn. “Hai người nghỉ ngơi , có gì mai tiếp.” “Được, đại tỷ.” Ngày hôm sau tất cả sớm tụ tập tại Lãnh Hiên Viên, mọi người cũng tóm tắt lại tình hình tại cho hai người biết. Tuyết Thần thực thấy sốc với cái tin Từ Yên chết, là chết vì muốn cứu nàng. trớ trêu, Yên nhi khả ái sao lại có kết thúc đau lòng như vậy? Là tại nàng hại Yên nhi sao? Nhìn khuôn mặt nhắn của Tuyết Thần tràn ngập áy náy cùng ưu thương mọi người cũng thấy đau lòng, phải biết rằng nàng rất quý Yên nhi, tại vừa tỉnh dậy biết được Yên nhi chết, mà cái chết đó khỏi cùng nàng có liên quan, ta giết người nhưng người lại vì ta mà chết, tâm trạng giờ của nàng mọi người cũng hiểu được. Vẫn là Vu Hạo phá vỡ trầm mặc, muốn nhìn Thần nhi của ưu thương như thế, mặc dù đối với Từ Yên cũng có chút thương tiếc, nhưng tuyệt phải áy náy, dù sao và nàng ta cũng có chút hảo cảm nào, tìm ra lý do gì làm phải áy náy hay đau lòng. Nhưng là thương tiếc cho số phận của nàng ta, hơn nữa cái chết của nàng ta làm cho Thần nhi của đau lòng. “Thần, đừng suy nghĩ nhiều, có lẽ đó là kết thúc tốt nhất của nàng ta, hi vọng kiếp sau nàng ta có được tình và hạnh phúc của mình. Có lẽ đây phải thế giới của nàng ta, nếu tiếp tục có lẽ chỉ là áp lực đối với nàng ta. Nhìn người mình hạnh phúc bên người khác đó cũng là loại hạnh phúc, nhưng đó cũng là loại đau đớn, rày xéo con tim. Hãy coi như đây là giải thoát đối với nàng ta. Đừng tự trách mình.” “Tam muội phu đúng đó, muội đừng tự trách mình nữa. Thần nhi, Yên nhi cũng từng rất hạnh phúc, đó là do muội đem đến, đừng nghĩ nhiều.” “Tam tỷ, lẽ nào tỷ muốn Yên nhi được thanh thản nơi suối vàng mà cứ tự trách vì bản thân mà tạo gánh nặng cho tỷ, làm tỷ hạnh phúc. Đó phải là kết cục mà Yên nhi muốn.” Nhìn mọi người ngươi câu ta câu an ủi nàng, nàng bỗng nhiên cảm thấy may mắn. Rốt cuộc nàng tu bao nhiêu kiếp mới có được hạnh phúc của ngày hôm nay? “Hảo, muội biết, nhưng muội muốn an táng muội ấy ở Mai Lâm.” “Được rồi, chờ mọi chuyện ổn thỏa rồi đưa Yên nhi đến Mai Lâm.” “Đúng rồi, Hoàng huynh, nghe huynh còn phiền muộn vấn đề ở Sưu thành? Có chuyện gì sao?” Vu Hạo lúc này mới nhớ đến vấn đề nan giải lúc trước Vu Thiên . “Đúng vậy, Sưu thành nạn đói liên miên, thể cứ phát lương cứu tế mãi được, đây phải là giải pháp tốt.” “Muội nghe ở Sưu Thành người tuy đông nhưng đất lại vô cùng rộng rãi, tại sao tự cung lương thực?” “Sưu thành đúng là đất đai rất rộng, nhưng chủ yếu lại là đồi núi, đất đai khô cằn, các mảnh đất bằng phẳng trải dài rộng khắp có lởm chởm lại dốc thoai thoải, căn bản là thể cải tạo để trồng lúa được. Còn đất trồng lúa hay mất mùa, lại tìm được nguyên nhân.” Vu Thiên cũng hết sức đau đầu. Mọi người cũng là trầm mặc, ai ai ở đây cũng là người vùng vẫy trong giang hồ, bảo họ sát phạt giang hồ, hay mượn lực giết người, dẹp phản loạn họ còn miễn cưỡng làm được, bảo họ dẹp yên nạn đói? Hay là vẫn để cho hai vị hoàng thượng và vương gia kia nghĩ cách giải quyết . “Ở đây có cây chè ?” Theo như nàng biết đồi thoai thoải khô cằn như vậy rất thích hợp với trồng chè, hơn nữa các quả đồi liền nhau như vậy gom kết lại tạo thành các mảnh đồi trồng chè được rồi. Còn về đất lúa, vậy phải xem tình hình cụ thể . “Chè? Ý muội là trà xanh đây sao?” “Đúng vậy, muội thấy chúng ta chỉ dùng trà xanh uống, mặc dù rất tốt nhưng mà vận chuyển xa lại được, bảo quản được lâu, hơn nữa lúc đó trà uống cũng còn được mùi vị nguyên sơ của nó nữa. Tại sao mọi người làm chè khô để uống, rất ngon, mùi vị cũng giống trà xanh nhưng lại có vị ngon đặc trưng của chè khô, bảo quản lâu mà lại có thể thoải mãi vận chuyển, đâu cũng thành vấn đề.” “Tam tỷ, muội sùng bái tỷ, sao tỷ có thể biết nhiều như thế?” “Cũng là đại tốt, có internet tha hồ tra cứu thông tin.” “Vậy còn đất trồng lúa? Cũng thể cứ phát lương cứu tế.” “Chúng ta tạo mảnh đồi trồng chè làm mẫu, thao tác làm chè khô ta hướng dẫn mọi người làm, sau đó cùng hướng dẫn cho dân chúng, giải quyết được vấn đề thổ phỉ nhàn cư vi bất thiện kia. Còn vẫn đề đất lúa, vậy phải để xem tình hình cụ thể .” “Vậy chuyện này nhờ muội được .” Vu Thiên vừa ra nhận được ánh mắt giết người của tất cả mọi người ở đây, ai ai cứ như sài lang hổ báo nhìn như muốn xé xác ra làm trăm nghìn mảnh mới hả. có làm gì đâu? “Thiên, ngươi dám can đảm để tam muội vừa thụ thương xong lại vào nơi nghèo đói, khô cằn? ” “Đúng vậy, nhị muội phu, ngươi thể lợi dụng tam muội, ta đồng ý.” “Nhị tỷ phu, huynh vô lương, có nhân tính.” Vu Thiên tội nghiệp nhìn Vu Hạo, nhưng chỉ nhận được ánh mắt cảnh cáo của Vu Hạo. chợt nhận ra, nhân sinh của vô cùng bi ai. “Được rồi mọi người, hoàng huynh cũng là vì dân chúng thôi, đừng trách .” Vu Thiên gật đầu như giã tỏi, ánh mắt cảm kích nhìn Tuyết Thần, may mắn vẫn còn nhị đệ muội là người tốt, Tử Linh cũng tốt, nhưng cứ khi nào có việc liên quan đến nhị đệ muội là trở mặt với ngay. Nhìn thái độ của Vu Thiên mọi người cũng thấy buồn cười, đường đường là hoàng thượng lại bị chèn ép như thế, nhưng ít ra còn may mắn hơn Huyền Kha và Yến Vĩ, trước kia những bị ức hiếp mà còn làm ‘chuột bạch’ cho nàng thử độc, ăn biết bao nhiêu khổ rồi. “Muội cũng khỏe rồi, đợi mấy ngày nữa đại hôn của hoàng huynh và nhị tỷ xong muội Sưu thành.” “Ta cùng nàng .” Vu Hạo thương nhìn nàng, cùng nàng Sưu thành sau đó cùng du ngoạn giang hồ luôn. “ được, chàng phải giải quyết tận gốc Đa Đạc và Vũ Phượng quốc, nên diệt cỏ mà để lại gốc, phải diệt hậu hoạn sau này, như vậy chúng ta mới có thể an tâm mà sống thế giới của hai chúng ta.” “Nhưng mà như vậy chúng ta cách nhau rất xa, đó là hai đầu Hoàng Thiên Quốc a. Ta nhớ nàng, ta cũng yên tâm để nàng mình.” “Còn có các tỷ muội của ta mà, hơn nữa nay giang hồ còn ai dám động đến ta? Còn có tiểu Loan và tiểu Phụng nữa mà. Chẳng lẽ chàng muốn cùng ta du ngoạn giang hồ cũng yên? Năm bữa nửa tháng lại phải quay về triều đình lĩnh quân đánh giặc?” “Được rồi, theo ý nàng.” Vì tương lai của hai người, cũng đành chịu ủy khuất. Phốc, xì. Yến Vĩ, Huyền Kha nhìn bộ dáng của nhịn được mà bật cười. A, nhìn người ta bị ủy khuất cũng là thú vui tao nhã. “Chàng cũng phải cùng tam muội phu/ tam tỷ phu.” “Nhưng mà…” “ nhưng gì hết.” Yến Vĩ, Huyền Kha chỉ có thể ngậm miệng chấp hành mệnh lệnh của nương tử, biết vậy im miệng đứng chỗ còn được theo nương tử. A, số bọn thực khổ. Cứ như vậy, ngày hôm sau các lộ hùng các chưởng môn các phái cùng Lạc Thiếu Phàm nghe tin Tuyết Thần và Vu Hạo tỉnh đều đến thăm hỏi tỏ lòng cảm kích, làm cho bọn họ tiếp đãi muốn mệt người, người đến còn đông hơn cả đại hội võ lâm, đây cũng là lần đầu tiên giang hồ cũng triều đình cùng chung chiến tuyến, hợp tác tiêu diệt địch nhân. Cha, nương Huyền Kha sau những chuyện xảy ra với Huyền Nghi cũng thoái giang hồ giao lại Huyền Môn trang cho Huyền Kha và Lệ Ảnh quản lý. Cũng mất hai ngày để tiếp đón các nhân sĩ khắp nơi đến chúc mừng, tặng quà, đến ngày thứ ba là đại hôn của Vu Thiên và Tử Linh, cũng là đại lễ phong hậu. Khắp nơi Hoàng Thiên Quốc ăn mừng, chúc phúc cho đế hậu, Vu Thiên muốn dân chúng cùng vui mừng, cùng chúc phúc cho và Tử Linh ban đặc ân, miễn ba năm thuế cho tất cả các quận huyện của Hoàng Thiên Quốc. Sau đại hôn nửa tháng Tuyết Thần, Tử Giao, Lệ Ảnh hướng Sưu thành mà . Còn Vu Hạo, Huyền Kha, Yến Vĩ dẹp loạn Đa Đạc, Vũ Phượng. Ban đầu Tử Linh còn sống chết đòi , nhưng mọi người nàng mới đại hôn, hơn nữa cũng cần chỉnh đốn lại hậu cung, mặc dù trong hậu cũng chỉ có mình nàng nhưng còn nhiều việc của bậc mẫu nghi thiên hạ cần nàng xử lý, vì thế Tử Linh đành ngậm ngùi ở lại.
Chương 76. Tân Sưu thành Sau gần nửa tháng đường, trải qua bao phen giao tranh với thổ phỉ cuối cùng đám người Tuyết Thần cũng đến được Sưu thành, vừa nhìn thấy cổng thành trong lòng Tuyết Thần khỏi trận nản trí, nàng nghĩ nó lại tồi tàn như vậy, đến cả tấm biển ghi hai chữ “Sưu Thành” cũng bị vỡ mất nửa, nằm xiêu vẹo tường thành, cổng thành cũng chẳng có người canh giữ. vào trong thành lại càng uể oải hơn, ăn mày la liệt đường phố, người gây đánh nhau gây mất trật tự trị an thành cũng thấy quan phủ đến giải quyết, đây là cái tình huống gì? Đám người tiến thẳng đến phủ huyện nha, đợi nửa ngày mới có sai nha đến, thái độ hách dịch nhìn các nàng, nhưng khi nhìn lại quần áo người các nàng thái độ lại thay đổi hẳn, chân chó lại ton hót. “Các vị nương tìm quan phủ có chuyện gì ? Nhìn các vị hình như là người từ nơi khác đến.” “Đúng vậy, chúng ta từ kinh thành đến, đại nhân nhà các ngươi đâu? Mau gọi ra đây cho ta.” Lệ Ảnh nhìn cảnh tượng ở Sưu thành sớm thấy tức nghẹn họng, quan phủ gì mà thèm quan tâm đến dân chúng, mặc cho dân chúng tự sinh tự diệt như thế? Thấy tên sai nha đến cũng thèm khách khí, thái độ tức giận thấy . Vừa nghe đến hai chữ kinh thành, sai nha sớm mừng như điên cũng để ý đến Lệ Ảnh tức giận, chạy nhanh vào bẩm báo đại nhân của bọn họ. Cuối cùng triều đình cũng phái người đến cứu tế bọn họ sao? Bọn họ được cứu rồi. Nhanh chóng chạy vào tìm quan phủ, lâu sau trung niên nam tử thân hình mập mạp ục ịch chạy ra, theo sau là đám sai nha. Vừa nhìn thấy nàng, cảm nhận được cỗ khí tức người nàng biết người tới thân phận tầm thương, dù gì cũng làm quan bao nhiêu năm, mặc dù là quan phủ ở thành trấn nghèo đói nhưng mắt nhìn người cũng vẫn có. “ biết vị nương này là ai? Tìm ta có chuyện gì?” cũng dám xưng bản quan, đứng trước vị nương này luôn cảm thấy bị áp chế. “Ta là Huyền vương phi, phụng mệnh hoàng thượng đến để giải quyết vấn đề nạn đói ở Sưu thành.” Vừa Tuyết Thần vừa giơ lệnh bài mà trước khi Vu Thiên đưa cho nàng, khi gặp quan phủ giơ lệnh bài này ra, đương nhiên nàng cũng hiểu lệnh bài này dùng để làm gì. Trương Khanh vừa nhìn thấy lệnh bài làm từ vàng, bên là hoa văn hình long có khắc chữ “Huyền”, vội vàng quỳ xuống hành lễ. “Hạ quan tham kiến Huyền vương phi.” “Tham kiến Huyền vương phi.” Đám sai nha thấy như vậy cũng vội vàng quỳ xuống thỉnh an, bọn họ ngờ lần này triều đình lại phái Huyền vương phi cao cao tại thượng, thân phận hiển hách đến Sưu thành. Phải chăng hoàng thượng rất coi trọng Sưu thành? “Hạ quan biết vương phi giá lâm tiếp đón từ xa, xin vương phi trách tội.” “Được rồi, đứng lên hết , cũng trách các ngươi, thu xếp chỗ nghỉ ngơi cho chúng ta, ngày mai dẫn chúng ta thăm thú các khu vực đất trồng lúa và các ngọn đồi ở Sưu thành.” “Hạ quan tuân mệnh.” Phân phó người sửa soạn phòng nghỉ cho Tuyết Thần, Tử Giao, Lệ Ảnh xong xuôi, sau đó mới an bài chỗ nghỉ ngơi cho hai mươi thị vệ theo bảo vệ đám người Tuyết Thần. Sáng hôm sau, sau khi ăn điểm tâm bằng bánh bao và chén cháo trắng xong Tuyết Thần dẫn đầu mọi người xem xét tình hình. Lúc Trương Khanh đích thân mang điểm tâm đến, cứ ái ngại, mong nàng thông cảm vì chỉ có bánh bao và cháo trắng tiếp đãi. ra Trương Khanh cũng là vị quan tốt, thanh liêm, thân mình tuy mập mạp nhưng khuôn mặt lại phúc hậu làm cho Tuyết Thần rất có hảo cảm với , trong phủ của cũng có sơn hào hải vị hay đồ đạc xa hoa gì, mang tiếng quan phủ nhưng cũng chỉ hơn dân chúng là có chén cơm ăn no mà thôi. Sau khi quan sát khắp các cánh đồng trồng lúa và các ngọn đồi, quả ngoài dự kiến của nàng, loại đất trồng rất phù hợp trồng chè. xem xét quanh ngọn đồi, sâu vào cánh rừng, gọi là cánh rừng chứ ra chỉ là khoảng đất cây cối rậm rạp ngọn núi gần đó, ánh mắt Tuyết Thần bỗng sáng quắc. “Trương Khanh, sao lại trồng dứa ở đây?” “Dứa? Ý vương phi là cây độc thơm này?” “Độc thơm?” “Đúng vậy, cây này rất thơm, nhưng có người trong làng có lần ăn quả này sau đó lâu có triệu chứng của trúng độc, may mắn chữa kịp thời, vì vậy mọi người dám ăn loại quả này.” “Có phải người đó là đói lả sau đó chỉ bỏ phần gai rồi ăn liên tục nhiều dứa?” “Đúng vậy, ta là đói lả ba ngày, hôm đó lang thang vào khu này thấy được, lúc đầu ăn thấy ngon liền ăn gần chục quả.” “Nôn mửa ra máu, bụng đau quằn quại giống như đầy bụng cũng giống như đói mà nước miếng cứ ứa ra?” “Đúng đúng, vương phi, là như vậy.” Trương Khanh ngờ vương phi lại biết tượng trúng độc, ngài ấy là thần y sao? “Tam tỷ biết cây này sao?” “Biết, ở chỗ ta cây này rất phổ biến, làm hoa quả ăn rất ngon, nó là loại quả có tính mát mùa nóng ăn rất tốt, cũng có thể chế biến các món xào nấu, cũng có thể làm sinh tố hoa quả, hay ép lấy nước uống rất mát, cũng giúp đẹp da.” “Nhưng mà người kia…” “Chẳng qua là do đói lại ăn nhiều dứa, lại bỏ phần lõi dứa, cũng khoét mắt, dứa có tính axit, ăn quá nhiều trong lúc đói dẫn đến xuất huyết dạ dày, dứa tuy tốt nhưng ăn nhiều lại thành hại.” Tính axit? Xuất huyết dạ dày? Đó là gì? Sao biết? Thắc mắc thắc mắc, cũng chẳng ai thèm để ý , cũng có can đảm mở miệng hỏi vương phi. Mọi người thường , người của hoàng thất hỉ nộ vô thường, vẫn là an phận hơn. “ sao? Vậy muội có ý tưởng gì sao?” Tử Giao biết tam muội của nàng lại nghĩ ra ý gì hay ho. Mấy từ ngữ kia nàng cũng nghe quen rồi, nàng hứng thú với các ý tưởng của tam muội hơn. “Đương nhiên, về muội cho mọi người.” “Đúng rồi, Trương Khanh, lúc ta xem xét tình hình thấy mỗi nhà đều có mảnh đất rất rộng phía sau, nhưng lại để hoang dùng? Sao thế?” “Hồi vương phi, căn bản đó là đất trồng được gì, mọi người cũng biết nên làm gì với mảnh đất đó nên mới để như vậy, hạ quan cũng là thúc thủ vô sách.” “Được rồi, ngươi cũng đừng tự trách, ta biết.” Từ hôm đó Tuyết Thần bắt tay vào cải tạo Sưu thành, người của Huyền Môn trang và Ảnh Liên các lại hóa thân thành các “bác nông dân” chăm chỉ, y theo phương pháp của Tuyết Thần mà làm, những quả đồi thích hợp trồng chè trồng chè, những quả đồi thấp hơn thích hợp trồng dứa trồng dứa, mùa mưa trồng sắn. Riêng đối với các mảnh vườn rộng để của các nhà dân, nàng còn hướng dẫn người dân xây dựng mô hình VAC, đào ao nuôi cá, xây chuồng nuôi heo lấy thịt, lại làm đất trồng rau theo vụ hay cây ăn quả tự cung cấp lương thực cho người dân trong thành. Dĩ nhiên giống cây trồng vật nuôi là phải vận chuyển từ thành trấn bên cạnh tới. Ở đây mùa mưa mặc dù nhiều đồi núi dốc, đất cao nhưng lại rất hay ngập úng nhất thời, sau đó nước lại thoát đâu mất. Ruộng lúa ở đây lại theo kiểu chỗ cao chỗ thấp, nàng cho “hoạn ruộng” sâu thêm chút, lấy đất đắp cao bờ sông dẫn nước tránh ngập úng vào ruộng lúa, lại đào các đập giữ nước đảm bảo cung cấp đủ nước trong mùa hạn hán cho vụ mùa, đồng thời đắp bờ vùng, bờ thửa giữ nước cho ruộng lúa. Ban đầu người dân ở đây còn chưa tín nhiệm, có người còn dám ăn dứa, nàng còn ở trước mặt mọi người ăn liền hai quả dứa và dĩ nhiên nàng phải ăn no cơm rồi mới dám ăn. Sau đó hướng dẫn mọi người cùng làm công tác cải cách Sưu thành. Vu Hạo cũng giải quyết tận gốc Đa Đạc và Vũ Phượng, ra cũng khó khăn lắm, sau khi hai người tỉnh lại cùng với Loan Phụng thần ưng trong tay, thêm thất bại từ trước của các nước nên tất cả cũng yên phận, tại thân chinh dẹp loạn chẳng qua là lập lại uy thế cho Hoàng Thiên Quốc, vì vậy cũng trải qua chinh chiến gay gắt lắm. Các nước cũng ký kết hiệp ước hữu nghị, hàng năm tiến cúng vật phẩm cho Hoàng Thiên Quốc, giao thương giữa các nước cũng được đãi ngộ hơn nhiều. Mặc dù trước đây các nước phải hoàn toàn “bế quan tỏa cảng”, nhưng việc giao thương vẫn còn hạn chế và nhiều quy tắc nghiệm ngặt. Giải quyết xong phản loạn, bình ổn giang sơn, năm sau Vu Hạo, Yến Vĩ, Huyền Kha cũng theo đến Sưu thành cùng đám người Tuyết Thần. Năm năm sau Sưu thành còn là Sưu thành của năm năm trước, nơi đây bây giờ vô cùng tấp nập, là thành trấn đông dân cư, phồn hoa, đô hội. Đây cũng là nơi cung cấp chè tươi lẫn chè khô thượng hạng cho khắp các nơi, cũng là nơi cung cấp thực phẩm cho những thành trì khác, còn có nhiều loại hoa quả tươi ngon, mà đặc trưng là dứa hay còn gọi là quả thơm. Đồng thời cũng thu hút ít thương nhân từ khắp các quốc gia đại lục về đây buôn bán chè khô. Cũng vì thế mà các quán trà, tửu lâu, các khách điếm được mọc lên rầm rộ, nhằm phục vụ cho thương nhân cũng như người từ nơi khác tới thăm vườn quả. Vườn quả này cũng là nàng bày cho người dân đất thích hợp xây dựng mô hình VAC, tìm tòi trồng các loại quả như táo, lê, xoài, nho, quýt, cam… chăm sóc chu đáo nên rất sai quả, quả nào cũng tươi mọng thơm ngon. Mỗi người chỉ cần mất năm lượng bạc là có thể ăn thoải mái thứ quả mình thích, chỉ là được phép mang ra khỏi vườn, hái xuống là phải ăn hết, nếu bị phạt 50 lượng bạc. Dân chúng Sưu thành bước sang trang sử mới với cuộc sống no đủ, giàu có, còn là Sưu thành đói kém liên miên hàng năm phải nhận lương cứu tế. Trong lòng người dân Sưu thành Huyền vương phi chính là bồ tát tái thế, là ân nhân của cả người dân Sưu thành, phải Sưu thành dân số cũng rất đông, cũng ít người làm thương nhân, vì thế tiếng lành đồn xa, khắp Hoàng Thiên Quốc, khắp đại lục này ai biết Huyền vương phi trí tuệ hơn người, thông minh tuyệt đỉnh lại có cặp thần ưng Loan Phụng hộ giá. Nàng bỗng nhiên trở thành thần trong mắt mọi người. Có thể biết chiến thần là ai, có thể biết tự danh của hoàng thượng Hoàng Thiên Quốc là gì, nhưng tuyệt thể biết vị bồ tát sống, người thay đổi hoàn toàn Sưu thành – Huyền vương phi. Hai năm trước, sau khi Sưu thành tạm ổn định, Tuyết Thần đưa Từ Yên đến Mai Lâm an táng cạnh nương, sau đó mọi người quyết định an cư tại Sưu thành, hàng năm đến Mai Lâm ở hai tháng vào tháng dỗ của hai người. Họ cùng nhau mua mảnh đất rộng rãi, xây trang viên đặt tên là ‘Mãn Ý trang viên’, mọi người cùng nhau cư sống cuộc sống an nhàn tự tại, tranh đoạt.
Chương 77. Nhân sinh viên mãn Tại tửu lâu, trong nhã phòng có 6 vị tuấn nam mỹ nữ cùng uống trà chuyện phiếm. Bên cạnh còn có 5 đứa đáng như thiên thần. “Haizzz, tẩu tử, bây giờ tẩu tử là thần, là bồ tát sống trong lòng mọi người rồi nha, lại còn ‘có thể biết tự danh của hoàng thượng Hoàng Thiên Quốc, có thể biết chiến thần là ai, nhưng tuyệt thể biết vị bồ tát sống, người thay đổi hoàn toàn Sưu thành – Huyền vương phi’. Chậc chậc, hoành tráng nga.” “Xì. Tứ thúc, đây gọi là cách mạng gian khổ cuối cùng cũng thành công, nương lao tâm khổ tứ, dĩ nhiên phải được đền đáp rồi. Những người nhàn cư vi bất thiện lại cứ thích ghen tị, là đức tính tốt.” “Tiểu Tuyết ngoan, thúc phải ghen tị, thúc chỉ là cảm thán, cảm thán cháu có biết ?” Huyền Kha khuôn mặt vạn phần nghiêm túc nhìn Vu Hạo Tuyết, cái đửa này sao lại giống nương nó vậy chứ? Thông minh mà lại hay móc , những người khác sao , cứ chĩa mũi kiếm vào làm gì? “Thúc cần gì phải cảm thán, đại bá có cảm thán đâu? Rất là ngoan ngoãn ngồi yên chỗ bên đại a di. Hơn nữa đại a di, tứ a di có gì đâu? Đấy là các a di còn là thành phần chủ chốt của cách mạng nha.” Y còn có thể gì nữa sao? Tẩu tử biến thái, ác ma, dậy đứa con cũng biến thái, ác ma như vậy. Yến Vĩ yên ổn ngồi bên cạnh bóc quýt cho Tử Giao, nghe thấy lời của Vu Hạo Tuyết tức giận thôi, nhưng lại thể làm gì, chỉ có thể thầm mắng chửi Huyền Kha, Huyền Kha chết tiệt, dưng trêu vào ma đầu đó làm gì? cũng có làm gì nha, vậy mà vào trong miệng con nhóc kia lại biến thành giống con chó con ngoan ngoãn ngồi cạnh tiểu Giao nhi của ? Tức chết . “A, đại bá sao mặt lại đen hơn cả than vậy? phải định diễn vở Bao Công chứ? Tiểu Tuyết thuộc làu cốt truyện rồi, tiểu Tuyết thích xem đâu.” “Tiểu Tuyết, đại bá là tức giận, phải diễn Bao Công, muội nên sai, hơn nữa, Bao Công tuy mặt đen nhưng rất có phong phạm, muội nhìn đại bá xem. Có sao?” Vu Hạo Tường mặt đổi sắc, liếc cũng thèm liếc Yến Vĩ, thương nhìn Vu Hạo Tuyết, bàn tay bé mũm mĩm vuốt ve má bé, vén sợi tóc vương xuống mặt của bé sang bên. rất thích vuốt ve khuôn mặt trắng nõn, ửng hồng đáng của tiểu muội bảo bối của nha. Ha ha ha ha ha. Người lớn nhìn nhau ôm bụng cười, tiểu gia hỏa cũng ác khẩu, sao hai đứa nhóc này toàn thừa hưởng những “đức tính tốt” của nương nó vậy? Vu Hạo Tường năm nay vừa tròn 5 tuổi, nhưng có khí phách của chiến thần, khuôn mặt lạnh lùng biểu cảm đối với người ngoài, ngay cả phụ thân – Vu Hạo cũng thể nhận được thái độ tốt của , chỉ ôn nhu, mỉm cười sủng nịch với muội muội bảo bối, biến thành đứa trẻ ngoan ngoãn biết nghe lời với Tuyết Thần. Vu Hạo vô cùng ai oán, sao lại có đứa con như thế chứ? Luôn tranh giành tiểu bảo bối với làm gì, còn tranh luôn cả vợ bảo bối với , tức sao được? Nhưng lại thể làm gì. Trong nhà, nương tử là lớn nhất, nữ nhi thứ hai, tiếp đó là tiểu gia hỏa kia, chính là người có tiếng a. Cũng phải riêng gì nhà , mấy nhà kia cũng thế cả thôi. Vì thế mà cũng được an ủi phần nào, ít ra chỉ riêng mình bị đàn áp trong cái gia đình mẫu hệ. Huyền Tiểu Nguyệt năm nay 4 tuổi, Yến Tố Tâm 4 tuổi, Yến Phong Vũ 3 tuổi, Vu Hạo Tuyết cũng hơn 3 tuổi, cuối năm nay cũng là sang 4 tuổi, nhưng lại khôn ranh nhất, luôn trưng ra bộ mặt hiền lành, đáng để thu phục lòng người, nhưng chỉ có bọn họ mới biết, bên trong thực là ác ma. Nhưng cũng là bảo bối trong lòng mấy tiểu tinh kia. “Tường ca, đệ cũng muốn vuốt tóc của Tuyết tỷ, huynh tránh ra cho đệ vuốt ve .” Yến Phong Vũ từ trong lòng Tử Giao nhảy phốc xuống, chạy đến tranh giành với Vu Hạo Tường khiến chân mày cậu bé nhăn lại. Hừ, Yến Phong Vũ đáng chết, lại tranh bảo bối với . Yến Phong Vũ kế thừa tính trăng hoa của phụ thân , mới tí tuổi dụ dỗ biết bao nhiêu tiểu nữ hài ở khắp Sưu thành, nên để lại gần tiểu muội. “Tiểu Vũ, đệ tránh xa tiểu Tuyết ra, giải quyết cho xong đám hoa đào của đệ đừng có lại gần tiểu Tuyết.” “Đúng vậy, đệ mau biến ra chỗ khác, đồ playboy như đệ ghê tởm.” Câu sau chính là của Huyền Tiểu Nguyệt, tiểu mỹ nhân này vô cùng thần tượng tam a di, vì thế cũng cưng chiều bảo vệ Vu Hạo Tuyết vô cùng, có lần còn vì bênh vực Vu Hạo Tuyết mà đánh cả Yến Phong Vũ. Yến Tố Tâm cũng ngoại lệ, rất cưng chiều Vu Hạo Tuyết, còn hiệp trợ Huyền Tiểu Nguyệt khi dễ, đánh Yến Phong Vũ, khi dễ Yến Vĩ, chính là phụ thân đáng kính của nàng. Mấy đứa trẻ này ai thừa hưởng vẻ đẹp của cha và nương chúng, đứa nào cũng đáng như thiên thần, còn mà nam tuấn, mỹ thiếu niên, nữ xinh đẹp động lòng người. Ấy vậy mà hiểu sao ai cũng chỉ cưng Vu Hạo Tuyết, mấy “lão nữ nhân” kia bảo, đây là Lâm Tuyết Thần phiên bản thu , lại còn được chứng kiến “tuổi thơ” của Tuyết Thần nên bây giờ phải thương sủng nịch bù, họ còn Vu Hạo Tuyết hơn cả con ruột của mình, ấy vậy mà mấy đứa này oán thán, lại giống như lây nhiễm, cưng Vu Hạo Tuyết tận trời xanh. Vu Hạo Tuyết chạy đến bên Yến Tố Tâm, Huyền Tiểu Nguyệt kéo kéo tay áo của hai người, khuôn mặt vạn phần ủy khuất. “Tiểu Nguyệt tỷ tỷ, Tố Tâm tỷ tỷ, hôm qua tiểu Vũ với mấy bạn nữ ở thành đông, muội là tiểu ác ma, rất đáng , tiểu Vũ mới thèm thương, cưng chiều muội. Oa oa oa, muội phải ác ma, muội là tiểu thiên sứ cơ.” xong còn úp mặt vào lòng Huyền Tiểu Nguyệt oa oa khóc rất thương tâm, làm cho hai tiểu nương kia phóng ánh mắt như đao sắc về phía Yến Phong Vũ. Vu Hạo Tường trực tiếp hạ Yến Phong Vũ đo ván, hừ dám xấu tiểu bảo bối của . Chỉ khổ thân Yến Phong Vũ bị đánh đành, lia ánh mắt cầu cứu với nương bị nương ném ánh mắt “đáng đời, lại dám trêu vào bảo bối làm chi? Bé tí lại còn bày đặt trăng hoa. Nam nhân có bản lĩnh, bị đánh về kêu họ làm gì?”. Yến Phong Vũ đáng thương tiếp tục tìm trợ giúp từ cha và thúc thúc, đáng tiếc cũng chỉ nhận được ánh mắt đồng tình của họ. “Ngoan, lần sau nhớ đừng gây chuyện với tiểu bảo bối của bọn họ, cha/ thúc thúc cũng hết cách.” “Được rồi, tiểu Tuyết nháo nữa. Tiểu Nguyệt, tiểu Tâm, tiểu Tường đừng bắt nạt tiểu Vũ nữa, ngồi vào chỗ .” Yến Phong Vũ mang ánh mắt cảm kích nhìn Tuyết Thần, vẫn là tam a di tốt với , sao phải là hài nhi của tam a di chứ? vậy, sau này bỏ nhà đến ở với tam a di, xem cha và nương có khổ tâm . Hừ. Đúng lúc này lại có giọng trẻ con chen vào, non nớt nhưng lại rất trầm ổn. “Tiểu Tuyết, ai bắt nạt muội, cho ca ca biết, ca ca thay muội xả giận.” “A, Dương ca ca, oa oa oa, tiểu Tuyết nhớ Dương ca ca, ca ca mãi thăm tiểu Tuyết, tiểu Tuyết còn tưởng Dương ca ca quên tiểu Tuyết, thương tiểu Tuyết nữa.” “Tiểu Tuyết ngoan, Dương ca ca sao lại thương tiểu Tuyết. Là Dương ca ca sai, sau này thường xuyên đến thăm tiểu Tuyết.” Vu Thiên Dương – thái tử Hoàng Thiên Quốc, hài tử của Vu Thiên và Tử Linh, cũng thuộc phe của các a di và mấy đứa kia, ra Yến Phong Vũ cũng rất thương cưng chiều Vu Hạo Tuyết, chỉ có cậu bé biết trong lòng cậu bé có biết bao nhiêu thương với Vu Hạo Tuyết. Nhưng bị Vu Hạo Tuyết bắt nạt nhiều, lại thêm thói trăng hoa vì thế nghiễm nhiên bị đẩy về phe của mấy nam nhân kia. A, nhân sinh của Yến Phong Vũ cũng bi ai. Hừ, lại dám tranh tiểu muội bảo bối với , tên Thiên Dương chết tiệt. “Tiểu Tuyết nhớ Thanh tỷ sao? Chỉ nhớ mình Dương ca ca của muội sao?” “A, Thanh tỷ, tiểu Tuyết cũng nhớ Thanh tỷ muốn chết. Nhưng mà sao hai người lại đến đây? Hoàng bá bá và Hoàng bá mẫu đâu?” Vu Hạo Tuyết lại rời khỏi lòng Vu Thiên Dương chạy đến bên Vu Thiên Thanh nhào vào lòng nàng. Vu Thiên Dương 6 tuổi và Vu Thiên Thanh 5 tuổi chính là hai bảo bối nhà Vu Thiên và Tử Linh. “Là tỷ và đại ca cùng mẫu hậu chốn nhà bỏ , phụ hoàng cứ viện cớ bận quốc đưa chúng ta , lại cái gì mà yên tâm để chúng ta mình. Mẫu hậu lần này quyết định đưa chúng ta chốn đến đây.” “Oa, vậy hoàng bá mẫu đâu?” “Đây đây, tiểu Tuyết, nhớ hoàng bá mẫu sao?” Tử Linh tử bên ngoài tiến vào, ôm tiểu Tuyết, hôn vào khuôn mặt bầu bĩnh trắng nộn đáng của tiểu Tuyết, đây chính là lý do nàng muốn đến Sưu thành nhất, những được ăn hoa quả tươi ngon tại vườn, còn được ở bên tam muội, ôm hôn tiểu Tuyết đáng . là hạnh phúc a. “Dương ca ca.” Huyền Tiểu Nguyệt e thẹn tới trước mặt Vu Thiên Dương, nàng chính là rất thích Dương ca ca a. “Tiểu Nguyệt, muội lại cao thêm chút, càng ngày càng đáng nha.” Vu Thiên Dương cũng mỉm cười sủng nịch nhìn Huyền Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt chính là luôn e thẹn đáng trước mặt như vậy, rất thích. “ sao Dương ca ca.” “Đương nhiên rồi.” Người lớn ngồi nhìn đám nhóc con gì, đất nước bình an, dân chúng hạnh phúc ấm no, bản thân lại có được gia đình hạnh phúc, con cái xinh đẹp đáng , nhân sinh thế là viên mãn rồi, họ đâu cần gì thêm.