Chương 53: Vật họp theo loài Nghe nhưng lời châm chọc này, nam tử kia ngược lại nổi giận hay có bất cứ hành động nào, trong mắt lại nổi lên tia hứng thú. Ngồi thẳng người dậy, ánh mắt tà nghễ nhìn xuống dưới, tay ôm quyền hướng các nàng mà , “Giờ ta hiểu thế nào là vật họp theo loài, đa tạ các vị chỉ điểm.” “Ngươi…” Tử Linh, Lệ Ảnh tức giận định phản bác, lại biết phải thế nào cho bõ tức. “Nhị tỷ, tứ muội sao lại tức giận rồi, ruồi muỗi vo ve chúng ta cùng chủng loại đương nhiên bị nó chích hút máu, nên kích động kẻo mà tự hại thân.” đoạn lại nhìn lên nam tử kia mắt cũng tà nghễ ngạo mạn kém, vân đạm phong khinh mà mở miệng, nhưng là phải với nam tử kia mà là với Tử Linh và Lệ Ảnh. “Huống chi, người ta sùng bái mình, ví mình như Long Phụng, như những thần thú cực phẩm, địa vị cao quý. Ha ha, hai người thích sao?” Cuồng vọng, đây chính là tiếng lòng của tất cả mọi người trong lâu. Đây chính là nương tử bảo bối của , vẫn luôn cuồng vọng như thế, bất quá thích. ai có thể đấu khẩu với nàng được, nếu muốn nghẹn khuất nên biết lấy lui làm tiến. “Vị nương này có phải hay còn chưa tỉnh ngủ?” “Ồ, nguyên lai vị công tử đây rất thích ngủ ngày nha, tốt tốt, dậy sớm, tập thể dục buổi sáng rất tốt cho sức khỏe, giúp cho tinh thần minh mẫn, đặc biệt vitamin D trong ánh nắng sớm rất tốt cho làn da của vị công tử đây, như vậy hiệu quả về sau cao hơn, thất thủ như bây giờ.” Ai có thể cho bọn họ biết cái gì mà tập thể dục buổi sáng rồi vitamin D trong ánh nắng mặt trời là cái gì được ? cay nghiệt, tuyệt đối là cay nghiệt. Trong mắt mỹ nam tử kia có tia dao động, nhưng ánh mắt lại thêm thâm trầm đánh giá Tuyết Thần. “Đa tạ nương chỉ giáo, lúc đầu ta còn có tia nghi ngờ, nhưng bây giờ ta hoàn toàn tin nương, nhận thức bản lĩnh của nương, ta làm sao có thể nghi ngờ được, ta hảo hảo mà học theo.” Nam nhân tốt lắm miệng lưỡi rất sắc bén. “Vị công tử này nên cảm kích tam muội ta như thế, cũng cần để bụng, nàng ấy vốn thiên bẩm có tính thích cái đẹp, nhìn thấy cái gì xấu mắt là tâm góp ý ngay, lại để ý chỉ có số người mới thích nghe những lời góp ý tâm đó, mặc dù đó cũng là tốt cho người ta, làm người ta đẹp lên, bất quá… có số người lại thích cái đẹp, công tử thế có đúng ?” Tử Giao nãy giờ im lặng rốt cuộc lên tiếng. Rồi lại quay sang Tuyết Thần mà dạy bảo, “Tam muội, từ nay về sau nên biết phân biệt chút, nên bạ ai cũng góp ý, vẫn biết muội là thiên tài bẩm sinh nhưng bớt những lời làm người ta hiểu , chúng ta hiểu có nghĩa là người khác cũng .” “Dạ, đại tỷ.” Tuyết Thần rất nhu thuận gật đầu. Đại tỷ nàng giỏi nha, cũng biết “con hát mẹ khen hay” rồi. “Vị nương kia cần khách khí như vậy, ta cũng trách vị tiểu muội muội này.” Vị tiểu muội muội này? Mụ nội nó, dám mắng ta tuổi thèm chấp sao? thế đừng trách ta. Hừ, thua lại còn cố vớt vát mặt mũi, ta đây cho đó. “Nàng ấy là Tiêu Vu phu nhân.” Chỉ câu cũng có sức nặng hơn tất cả những gì nàng định phản bác, khẳng định mọi suy luận của mọi người. Nàng chính xác là Tiêu Vu phu nhân. Nhất thời nam tử kia khuôn mặt đanh lại, híp mắt nhìn . Đánh giá lượt. Nam tử kia là ai? Đơn giản chỉ là Tiêu Vu công tử thôi sao? Tại sao cảm nhận được hơi thở của ta? Với bản lĩnh của Tiêu Vu công tử đến mức ngay cả tia hơi thở cũng cảm nhận được. Cả nữ nhân bên cạnh nữa, bọn họ rốt cuộc còn có thân phận như thế nào? Bọn họ tựa hồ đơn giản, trong số bọn họ ai phải cao thủ giang hồ. cũng mơ hồ đánh gia nam tử kia, ta tuyệt đơn giản. Trong lúc hai nam nhân đánh giá nhau, tên biết sống chết lại can đảm mở miệng. “Mẹ kiếp, dám đánh lão tử? Hôm nay lão tử cho các ngươi biết hậu quả khi động vào người của Từ gia ta.” Như cam chịu bị mọi người lãng quên, Từ Văn Trác được Triệu Khinh đỡ lên, tay ôm ngực, miệng cũng quên mắng người. Ánh mắt mọi người phiêu phiêu về phía Từ Văn Trác, trong mắt mọi người cũng che giấu tia chán ghét. “Xem ra “kẻ yếu” có bộ dạng như thế này.” Tuyết Thần ra bộ cảm khái khinh khỉnh nhìn “kẻ yếu”, sau đó lại quay sang Tử Giao, Tử Linh, “Đại tỷ, nhị tỷ giờ muội chân thực biết được thế nào là vật họp theo loài, đúng là muội vẫn còn nông cạn, suốt ngày chỉ có tiếp xúc với những cái cao siêu mà những cái bình dị thế này lại biết, rồi suốt ngày bị ví với cái gì mà Bạch Hổ, Chu Tước rồi Long Phụng gì đó làm muội quên những khái niệm tầm thường này rồi.” “Ha ha ha ha ha.” chỉ tiếng cười mà là đồng loạt cười, Từ Văn Trác là kẻ yếu là chuyện đáng cười nhất thiên hạ, lại còn cái gì mà Chu Tước, Bạch Hổ… nàng mà mặt chút xấu hổ, bộ dáng vô cùng chán nản, bộ dáng tự trách này của nàng nhìn đáng . Vật họp theo loài cư nhiên dùng cho Từ Văn Trác mới đúng nhất, còn kẻ bênh vực … “Ngươi được lắm, có giỏi lại lần nữa xem.” Triệu Khinh thấy Từ Văn Trác tức giận đến được lời nào, muốn nịnh bờ mà thay Từ Văn Trác chút giận. “Ta hôm nay cho ngươi còn mạng mà ra khỏi đây.” “Vu, dọa ta, ta sợ nha.” Nép vào lòng , ngước đôi mắt ngây thơ nhìn . Trời ạ, nàng là tra tấn sao. Có biết bộ dạng này của nàng có bao nhiêu dụ hoặc ? Nghĩ muốn hôn nàng a. Ý nghĩ vừa tới, muốn động thủ nàng rất nhanh liền tránh ra khỏi vòng tay . Tiểu tinh linh, đợi sau khi thành thân xem trừng phạt nàng như thế nào. “Tứ muội, ta cho muội nghe đạo lý nha.” “Được a, tam tỷ, muội rất hứng thú với các đạo lý của tỷ.” Lệ Ảnh ánh mắt hưng phấn nhìn nàng, giống như sủng vật lấy lòng chủ nhân. “Đúng vậy, tam muội, tỷ cũng muốn nghe, mau .” Tử Linh cũng chớp chớp mắt nhìn Tuyết Thần thúc giục. “ đời này ra tồn tại hai loại người, đó là : người tai thính nhưng thô lỗ, đầu óc ngu muội và người tai có vấn đề. Người thô lỗ là sau khi nghe người khác mắng thẳng tay cho đối phương quyền mà biết rằng quyền đấm chỉ làm đau tay mình, thỏa mãn hư vinh nhất thời mà biết còn có nhiều cách khác làm cho đối phương nhục nhã, đau đớn hơn bị ăn đánh. Con người tai có vấn đề… ” “Người tai có vấn đề thực chất là do bộ phận não đình trệ kịp xử lý các tín hiệu mà tai nhận được truyền đến đại não. ra họ cũng phải tai có vấn đề mà do não trì độn mà thôi, những người này sau khi nghe mắng còn muốn nghe lại lần nữa bằng cách : ngươi có giỏi lại lần nữa xem. ra phải họ khen đối phương giỏi, chẳng qua là che dấu khuyết điểm, kéo dài thời gian để xử lý tình huống thôi.” Ha ha ha ha ha Ha ha ha ha ha. tràng cười sảng khoái, ngay cả mỹ nam tử lầu hai kia nhịn được mà bật cười. Cái gì mà: do bộ phận não đình trệ kịp xử lý các tín hiệu mà tai nhận được truyền đến đại não? Công phu mắng người cũng đáng nể. Mặc dù cũng hoàn toàn hiểu được lời nàng , bất quá tốt đẹp gì, câu đầu hiểu lắm nhưng những câu sai họ hiểu được a. “Các ngươi… các ngươi giỏi lắm. Nếu giỏi như thế hãy đối mấy câu đối của đệ nhất tài tử Hoàng Thiên Quốc này . Như vậy cũng khiến người ta tâm phục khẩu phục.” “Nếu ta đối được có phải hay ta là đệ nhất tài tử của Hoàng Thiên Quốc? Như vậy có phải hay cả nam nhân các ngươi cũng bằng? So với để nam nhân kia làm đệ nhất tài tử tốt hơn? Hay là thích vì sĩ diện nhất thời mà đánh mất cả danh dự của toàn bộ nam tử hán Hoàng Thiên Quốc?” Lời lẽ sắc bén đanh nhọn cũng làm cho tâm mọi người ở đây trùng xuống, suy nghĩ thiệt hơn. So với để nữ nhân làm đệ nhất tài tử hay là để Xích Tâm công tử hơn . lúc mọi người trầm mặc biết ai lên câu làm mặt tên Từ Văn Trác và Triệu Khinh tức giận bỗng hưng phấn hẳn lên. “Còn có Huyền thiếu chủ và Tiêu Vu công tử mà.” Nhất thời tiếng nghị luận cũng vang lên làm cho ai kia đen mặt. “Đúng, đúng.” “Đúng vậy, Tiêu Vu công tử hãy đối .” “Huyền thiếu chủ đối thử a.” … Huyền Kha chết tiệt. Dám đem ta lôi vào cuộc, để xem sau khi về ta trừng trị ngươi như thế nào. “Huyền thiếu chủ có phải hay nên vì giai nhân mà hiến chút tài mọn. Cho ta được mở rộng tầm mắt, Vu của ta tài sơ học thiển, chỉ cần mình ta nhận thức là được rồi, nên làm mọi người mất hứng.” Ánh mắt trêu tức nhìn y, nàng tức giận, biết nàng biết văn chương lại còn lôi kéo nàng và Vu vào cuộc, để hôm nay ta xem nhà ngươi “đẹp mặt” cỡ nào. “Ta…” “Ta nghe Huyền thiếu chủ của Huyền môn trang văn chương thượng thừa, lại hay tìm các ‘tài nữ’ thọ giáo, ta tin tài năng của Huyền thiếu chủ.” “Đúng vậy, Huyền, chàng mau giúp tam tỷ , phải chàng rất hay thọ giáo các ‘tài nữ’ sao?” Lệ Ảnh biết Huyền Kha lại chọc giận tam tỷ vì thế đành hy sinh để giảm bớt tức giận trong lòng tam tỷ, nếu e rằng ngay cả nàng cũng yên ổn. “Ảnh nhi, nàng…” Nhận thấy ánh mắt của Lệ Ảnh như bảo: ‘Chàng hãy cố gắng hy sinh , vì bình yên của ta, chàng phải bảo trọng’, y chỉ có thế cười khổ mà thôi. Lại bị biến thành vật hi sinh rồi.
Chương 54. Song Thi Hợp Bích (Note: trong chương này ta có sử dụng lại mấy câu đối trong Tuyệt Thế Mị Phu Nhân của Thượng Quan Sở Sở, nhưng chưa có với dịch giả. Mong rằng nàng trách ta “tiền trảm hậu tấu”. Vô cùng cảm tạ.) “Thế nào? Huyền công tử thể giúp mọi người mở mang kiến thức sao?” Nam nhân bạch y ánh mắt như khiêu khích nhìn nhóm người Tuyết Thần, con ngươi sâu thẳm khiến cho người ta biết nghĩ gì. lúc Huyền Kha khó xử, người từ ngoài cửa vào thầm gì đó vào tai Vu Hạo, khẽ cau mày, ánh mắt thâm trầm mang theo tia sát khí nhìn thẳng vào Huyền Kha, phất tay cho người kia ra, tiến lại gần Tuyết Thần, lại tin tức mà vừa nhận được. Chỉ thấy khóe môi nàng câu lên nụ cười hứng thú, ánh mắt cũng xẹt qua tia quang mang rất nhanh liền biến mất. Huyền Kha hiểu vì sao lại bị Vu Hạo nhìn như thế, sống lưng bỗng nhiên trận mồ hôi lạnh. Bên nam tử kia cũng có người vào bẩm báo tin tức gì đó, ánh mắt bắn về phía Vu Hạo và Tuyết Thần. Nhất thời trong đại sảnh trận im lặng đến nghẹt thở. Hồi lâu sau cũng là nàng phá vỡ trầm mặc nhưng lại làm cho mọi người trận hít thở thông. “Nếu chúng ta giải được câu đối này, như vậy Xích Tâm công tử…” hết câu, ánh mắt nhìn thẳng vào bạch y nam nhân kia, hai mắt đấu nhau. Nghe thấy câu này của nàng, bạch y nam nhân nụ cười mặt cũng khẽ cương lại, ánh mắt xẹt qua tia dao động rất nhanh biến mất. Mọi người trong lâu cũng bị câu này của nàng trở nên hốt hoảng, nam nhân kia là thiên hạ đệ nhất tài tử – Xích Tâm công tử sao? Ngay lúc mọi người nghi vấn, đám người Lệ Ảnh cũng nghi vấn nhìn nàng, câu sau của nàng cũng làm cho mọi người thở ra, nhưng cũng nhịn được mà nhìn về phía bạch y nam tử kia. Rời ánh mắt khỏi bạch y nam nhân kia quét mắt qua mọi người, bình tĩnh , “… như vậy Xích Tâm công tử phải làm sao bây giờ? Có phải mọi người lại quên nhân tài như Xích Tâm công tử ?” “Như vậy , ta đây tài sơ học thiển, nhưng mọi người ép đành xin bêu xấu, ra mấy vế đối, nếu Xích Tâm công tử đối được vế đối của ta, hoặc có ai đó trong các vị tài ở đây đối được, ta đây cũng xin được đối lại mấy câu đối của Xích Tâm công tử. Mọi người có ý kiến gì chứ?” “ ai gì, vậy coi như là mọi người đồng ý, tiểu nhị, mang giấy mực lên đây.” Tiểu nhị cũng dám chậm trễ, rất nhanh nghiên mực được mang lên. “Tam tỷ, tỷ muốn viết câu đối sao?” “Đúng vậy, tam muội, muội muốn sao? phải là…” “Yên tâm, ta biết mình làm gì.” Nhìn Lệ Ảnh cùng Tử Linh khuôn mặt lo lắng, nàng nhàng trấn an. Haizz, cũng trách được, ai bảo nàng kém thơ văn làm gì. Nàng đến gần cầm bút lông gà lên viết. thể nàng kém thơ văn mà nghĩ nàng viết chữ kém, hoàn toàn sai lầm. Nương nàng lúc trước luôn muốn nàng văn võ toàn tài, luôn ép nàng luyện chữ. Hơn nữa, khi viết chữ nàng luôn toát ra khí thế áp nhân, phong tư trác tuyệt, chữ nàng viết cũng có nét riêng, ôn nhu mà kiên nghị, mạnh mẽ, ý trí, cương liệt. Vì thế mà nương luôn nàng là “hổ giấy”. Vu Hạo lại gần nhìn thấy câu đối nàng viết, tự chủ được mà cũng thầm tán thưởng, tay cũng cầm bút lông lên viết vế đối còn lại, nhưng đến câu đối cuối cùng lại thể nghĩ ra được vế đối. Hai người buông bút nhìn nhau. Lúc này trong mắt hai người chỉ có đối phương, ôn nhu thâm tình. Tiểu nhị rất nhanh treo lên hai câu đối hoàn chỉnh và câu mới có vế . Vế : Tửu khách tửu lâu đồng tuý tửu. Vế dưới: Thảo nhân thảo hoạ hảo ngâm thi. Vế : Hoa giáp trùng khai, ngoại gia tam thất tuế nguyệt . Vế dưới: Cổ hy song khánh, nội đa nhất cá xuân thu. Vế : Nguyệt viên nguyệt khuyết, nguyệt khuyết nguyệt viên, niên niên tuế tuế, mộ mộ chiêu chiêu, hắc dạ tẫn đầu phương kiến nhật. Nhìn vế đối của nàng, mọi tài ở đây đều cảm thấy hít thở thông, ngay cả Triệu Khinh, Từ Văn Trác cũng nhịn được mà thầm than trong lòng, mặc dù văn chương của hai người tài cao, nhưng chỉ cần nhìn nét chữ như rồng bay phượng múa, khí thế áp đảo, uy nghiêm kia cũng đủ làm cho họ khiếp sợ rồi. Viết được ra câu đối như thế này, vậy các câu đối của Xích Tâm công tử kia… Mọi người nhịn được mà ngẫm lại vế đối của Xích Tâm công tử, hẹn mà trong lòng mọi người cùng nghĩ: Nàng mà đối được câu đối này sao? Bạch y nam tử cũng kinh ngạc nhìn nàng, nàng là tài nữ như vậy sao? Tiêu Vu có ý kiến, nhưng còn nàng… “Hảo, là tài nữ.” “Tài nữ xứng với hùng.” … Vô số lời khen ngợi được thốt ra, ngay cả đám người Huyền Kha cũng ngạc nhiên tột độ, ngơ ngác nhìn vế đối lại nhìn nàng. Thế này mà nàng kêu là văn chương ngu dốt a? Vậy theo khái niệm của nàng như thế nào mới là có tri thức đây? Cảm nhận được ánh mắt tán thưởng của mọi người, cảm nhận được nàng và Vu càng ngày càng hợp, trong lòng cảm thấy mãn nguyện, lúc này mới lên tiếng. “Như vậy mọi người thấy mười vạn hoàng kim của Triệu công tử, chúng ta có xứng lấy ?” “Được, dĩ nhiên là được.” “Với câu đối này lấy được thế nào mới có thể lấy.” “Đúng vậy” … Triệu Khinh nhìn cảnh này mà đổ mồ hôi lạnh, lại như thế nào biết được mấy người kia lại viết được ra những câu đối như vậy? cũng có nhiều tiền như vậy. Ánh mắt cầu cứu nhìn sang Từ Văn Trác. “Trác huynh, ta…” “Hừ, vô dụng.” Từ Văn Trác tức giận, cũng nghĩ đến tình huống này xảy ra, lấy được người đẹp lại bị đánh. Giờ lại phải mất mười vạn hoàng kim. có thể đưa sao? Bao nhiêu người chứng kiến, ai cũng biết Triệu Khinh cũng là theo mà thôi. Mẹ kiếp, mối nhục này lão tử tìm các ngươi tính sổ. cầm giấy mực viết lát rồi đưa cho đám Tuyết Thần. “Đây là giấy ước, trở về mang đến Từ Phủ lấy tiền.” Ta xem các ngươi có dám đến lấy ? “Chỉ bằng tờ giấy này lúc đó ngươi chối cãi ta biết làm thế nào? Chi bằng đưa ngọc bội kia của ngươi làm tín vật .” Ngọc bội kia chính là tín vật trong tiền trang lớn nhất Hoàng Thiên Quốc, nó có chi nhánh trải khắp nơi, chỉ cần có tín vật và mật khẩu là có thể rút tiền. may tiền của trong tiền trang đó vừa đúng mười vạn hoàng kim. là định dụ đám người này đến Từ phủ rồi tính kế bắt bọn họ trả mối nhục này, bây giờ nữ nhân kia vậy có thể đưa sao? Nhưng cũng chưa chắc bọn họ biết điều này. Ngậm ngùi lấy ngọc bội cùng đưa ra cho Tuyết Thần. Cầm ngọc bội ngắm nghía, Lệ Ảnh thấy ngọc bội có gì đó đặc biệt, cũng chạy vội đến xem. “Oa, đây là ngọc bội tín vật của Hải Tiền tiền trang lớn nhất Hoàng Thiên Quốc a.” “Đúng vậy, đây chính là ngọc bội của Hải Tiền tiền trang chỉ cần có tín vật này và mật khẩu có thể rút tiền.” Huyền Kha cũng nhận ra được ngọc bội này. Nở nụ cười hứng thú nhìn Từ Văn Trác, giọng đầy khiêu khích, “Từ công tử, xem ra tiền ở tiền trang cũng phải đủ mười vạn hoàng kim chứ?” “Đương nhiên là đủ, ngươi nghĩ ta là ai mà có đủ mười vạn hoàng kim gửi tiền trang?” Từ Văn Trác thấy nàng khiêu khích mà coi thường làm ta nhịn được mà hồ đồ . “Vậy được, chúng ta đến Hải Tiền tiền trang lấy tiền, phiền ngươi đưa mật khẩu, lấy tiền xong ta để lại ngọc bội tín vật ở đó, ngươi cứ đến đó mà lấy. Dĩ nhiên là sau đó ngươi có thể đổi lại mật khẩu.” “Ngươi…” Tức giận nhưng thể được gì, mối nhục này thể trả, nhưng đó là chuyện sau này, tại vẫn phải viết mật khẩu đưa cho bọn Tuyết Thần. Nhận lấy ngọc bội tín vật và giấy ước cả bọn xoay người rời trong lòng vui rạo rực. Đùa à, dưng được mười vạn hoàng kim vui sao được. “Cáo từ. Đại tỷ chúng ta thôi.” Câu sau là nàng quay lại với Tử Giao. Đám người bước ra khỏi đại sảnh Bắc Vân lâu, trong lâu vẫn mảnh yên tĩnh, bạch y nam nhân vẫn dõi theo bóng dáng của nàng với ánh mắt tìm tòi.
Chương 55. Giáo chủ, Thánh nữ Huyết Ảnh thần giáo Về đến phủ vương gia, ngồi trong tiền sảnh nghỉ ngơi uống trà, đồng thời nàng cũng muốn hỏi lại tin tức mà lúc nãy Vu cho nàng. Nhưng mà có vẻ mọi người lại bình thản được như nàng, Vu Thiên vì trong cung có chuyện nên phải về xử lý, trong tiền sảnh cũng chỉ còn lại mấy người Huyền Kha. Cũng là Tử Linh giữ nổi bình tĩnh nữa, hỏi ra nghi vấn trong lòng mọi người. “Tam muội, muội , rốt cuộc là thế nào? Muội còn dám là văn chương ngu dốt sao?” “Đúng đó, tam tỷ? làm cho chúng ta ngạc nhiên nha, tỷ lại còn dối mọi người nữa.” “Tẩu tử là giấu tài nha.” mở miệng thôi, Huyền Kha vừa mở miệng nhận được ánh mắt giết người của Vu Hạo và Tuyết Thần khiến cho y cũng dám nhiều lời. Cũng thể trách y nha, tại y thấy hai người nên mới kêu lên chứ đâu cố ý, mặc dù y hi vọng Vu Hạo có thể giúp y. Y khổ sở mà. “Ta biết văn chương, mấy câu đối đó là mấy câu đối ta dùng cả tháng mới có thể học thuộc và ghi nhớ đó. Đó là mấy câu trong tiểu thuyết mà ta thích nhất.” “Vậy câu cuối sao?” Vu Hạo cũng thắc mắc, bởi vì câu cuối kỳ cũng có đáp án. “Cũng là trong tiểu thuyết đó, cũng vì tương lai trải qua mấy ngàn năm lịch sử, kế thừa những tinh hoa văn hóa của nhân loại, đương nhiên là hơn cổ đại rồi.” “Nhưng chữ viết cả khi thế khi viết chữ của Thần muội muội cũng kinh hãi thế tục nha.” “Đó là vì từ nương ta muốn ta văn võ toàn tài bắt ta luyện viết chữ và thơ văn, chỉ có điều ta chỉ thích viết chữ, vì đó cũng là cách rèn luyện cả ý trí và tinh thần. Nhưng ta lại nhớ được những gì ta viết.” Mọi người á khẩu, có người có thể luyện ra được khí thế cùng chữ viết như nàng nhưng thơ văn lại biết gì. làm cho người ta nên lời. “Được rồi, đừng quan tâm vấn đề này nữa. Vu, những tin tức của chàng là sao?” “Đúng vậy, để ta gọi Dạ vào hỏi cụ thể.” “Dạ” Rất nhanh có người tiến vào khom người hành lễ với hai người “Vương gia, Vương phi.” “ .” “Dạ. Khi người của Kiếm Hồn ở Bắc Sơn tìm hiểu thấy Huyền Nghi cùng đám người mặc y phục giống nhau, mà theo thuộc hạ phỏng đoán bọn họ là người của Huyết Ảnh thần giáo vì có người gọi nàng ta là thánh nữ. Bọn chúng giáo chủ ở Bắc Vân lâu. Vì thế người của chúng ta cũng theo lối mà họ ra tìm hiểu đường vào Hải Vân đảo.” “Kết quả.” “ tìm được đường vào Hải Vân đảo, người của chúng ta mai phục được lát thấy có người từ trong ra, chúng ta toàn lực bắt được , may mắn ngăn chặn được cho tự sát, vì thế lợi dụng được dẫn vào Hải Vân đảo, có điều, chỉ là tên tiểu tốt nên biết gì nhiều.” “Tốt lắm, lui ra .” Trong đại sảnh mảnh trầm mặc. Tất cả mọi người ngờ Huyền Nghi lại là thánh nữ của Huyết Ảnh thần giáo, lại nhìn về Huyền Kha, chỉ thấy y giờ phút này thất thần, trong mắt là tia thất vọng cùng khó hiểu, cũng có đau lòng. Y cũng ngờ muội muội mà mình thương nhất lại là thánh nữ của Huyết Ảnh thần giáo, kẻ thù chung của giang hồ, lại là kẻ thù của Tuyết Thần. y phải làm sao bây giờ? “Kha.” giọng ôn nhu mà thâm tình truyền vào tai y, ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt nhắn tuyệt mỹ ôn nhu nhìn y tràn đầy lo lắng. Ảnh nhi của y, Ảnh nhi vì vậy mà bỏ rơi y chứ? Nhưng còn Huyền Nghi? Y phải sao với phụ mẫu đây? “Huyền Kha, chúng ta ép ngươi, ngươi hãy suy nghĩ rồi hãy quyết định. Từ giờ đến hôm đại hôn của chúng ta hi vọng ngươi có đáp án cho chúng ta. Chúng ta có nhiều thời gian.” Vu Hạo biết Huyền Nghi là thân muội muội mà y vô cùng thương , vì thế cũng muốn ép buộc y. “Kha, chàng hãy suy nghĩ kỹ , dù chàng quyết định thế nào ta cũng trách chàng, chỉ có điều nếu chàng chọn Huyền Nghi chỉ có thể , tình này của chúng ta đành hẹn kiếp sau vậy.” Nàng cũng thực bất đắc dĩ, nàng cũng muốn là kẻ thù của y, nàng y. Nhưng nếu lựa chọn trong tình huống này, nàng thể vì tình mà ảnh hưởng đến đại cục, hơn nữa còn các tỷ tỷ của nàng nữa, còn Minh Thần giáo của nàng, nàng thể hủy tất cả. Nhìn ngắm dung nhan mà y thương nhất, nữ nhân mà y thương nhất, nữ nhân của lòng y, huynh đệ của y, muội muội của y. Y phải làm sao bây giờ? “Còn chuyện, nếu ta nhầm Xích Tâm – Thiên hạ đệ nhất tài tử chính là Huyết Tâm giáo chủ Huyết Ảnh thần giáo.” “Cái gì?” “ ?” “Nàng chắc chắn?” “ chắc chắn, chỉ là ta đoán, bằng cảm giác của ta. Lúc ta đến Xích Tâm, trong mắt có tia dao động, khuôn mặt cũng có biến hóa. Hơn nữa, người tỏa ra khí thế tà nghễ mà hiểm, bằng trực giác ta tin chính là Huyết Tâm.” Trong tiền sảnh yên tĩnh cơ hồ nghe được cả tiếng hít thở nặng nề của Huyền Kha. lâu sau Yến Vĩ mới phá vỡ im lặng này. “Như vậy bước tiếp theo chúng ta phải làm gì bây giờ?” “Vu, chàng có ý gì ?” “Trước mắt qua đại hôn của chúng ta rồi tính tiếp.” “Được rồi, vậy mọi người nghỉ ngơi , sau đại hôn rồi lên kế hoạch. Có lẽ hôm đó rất náo nhiệt, biết đâu lại có khách mời mà đến, chúng ta nên hảo hảo tiếp đón.” Giọng thâm trầm, ánh mắt ngoan tuyệt, nàng cũng chờ mong, kẻ thù của nàng rốt cuộc tính làm gì. Mọi người về phòng nghỉ ngơi. Trong lúc đó, tại gian phòng trong Tuyết Nguyệt lâu. giọng nữ nhân tràn đầy lạnh lẽo mang theo tia căm hận vang lên. “Giáo chủ, nữ nhân cùng Tiêu Vu công tử kia chính là Lâm Tuyết Thần, nữ nhi của Lâm lão quỷ, cũng chính là truyền nhân của Thần Quang bí tịch mấy tháng trước diệt Ngô gia trang.” “Lâm Tuyết Thần sao?” “Đúng vậy, hơn nữa Tiêu Vu chính là nhị vương gia Hoàng Thiên Quốc – Vu Hạo. Đầu tháng tới là đại hôn của bọn họ.” Giọng hậm hực che giấu ghen tị cùng thâm độc trong đó. “Xem ra thánh nữ của chúng ta thích hôn lễ này.” Huyết Tâm hí mắt nhìn ra khoảng như mực, giọng cũng kém phần lạnh lẽo cùng cảnh cáo. Nhận thấy điểm đó, Huyền Nghi cũng dám nhiều. tàn nhẫn cùng độc ác của nàng được chứng kiến. “Giáo chủ, như vậy người định tính bước tiếp theo thế nào?” “Cũng cần thánh nữ phải quản, bước tiếp theo nên làm thế nào cũng cần bổn giáo chủ báo cáo với ngươi.” “Là lỗi của thiếp, mong giáo chủ trách phạt.” Cúi gằm mặt xuống, trong mắt là tia phẫn hận cùng bất mãn. Tất cả là tại Lâm Tuyết Thần nhà ngươi, nếu phải vì ngươi, Tiêu đại ca cũng đối xử với ta như vậy, ta cũng phải chịu nhục theo Huyết Tâm kia. Tất cả những nhục nhã này, ta bắt ngươi phải gánh đủ. Cũng cần để ý đến Huyền Nghi, nếu phải nàng ta còn giá trị lợi dụng, với tính cách của ả có thể làm thánh nữ của Huyết Ảnh thần giáo sao? “Lôi.” “Có thuộc hạ.” “Để ý động tĩnh của Huyền Vương phủ, cũng chuẩn bị . Đại hôn của nhị vương gia Huyền Thiên Quốc, Xích Tâm công tử thể đến a.” “Thuộc hạ biết.” Rất nhanh bóng người phi thân ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Huyết Tâm và Huyền Nghi. Ánh nến mờ ảo chiếu lên ngũ quan tuấn mỹ của Huyết Tâm làm cho Huyền Nghi si mê. Mặc dù nam nhân này rất độc ác nhưng cũng thể phủ nhận mị lực của rất mê người. “Thánh nữ rất vừa lòng với vẻ đẹp của ta?” “Huyết.” Giọng quyến rũ mang theo vài phần câu dẫn. Quả thực nàng thể cưỡng lại vẻ đẹp của . Lại gần tiến vào lòng , ngồi lên đùi , bàn tay mò vào trong áo khiêu khích. Đây cũng là nhiệm vụ của nàng khi làm thánh nữ. Mà nàng… cũng bài xích nó. Nữ nhân ghê tởm. Đây chính là ý nghĩ của Huyết Tâm, biết Huyền Nghi thích Tiêu Vu, vậy mà vẫn có thể rên rỉ dưới thân . Nữ nhân đê tiện. Bất quá để phát tiết dục vọng cũng tồi. Trong phòng cảnh xuân sắc, tràn đầy tiếng rên rỉ cùng ngâm nga của nam nhân và nữ nhân.
Chương 56. Đại Hôn Mấy ngày trôi qua hôm nay chính là ngày đại hôn của và nàng. Vì để cho phù hợp với nghi thức hôn lễ cùng đón dâu mấy hôm trước nàng rọn đến ở hậu viện của Tuyết Nguyệt lâu của Huyền gia. Mặc dù là hậu viên nhưng lại là tòa trang viên hùng tráng rộng rãi kém Huyền Môn trang, trang viên này cũng có tên là Tuyết Nguyệt trang viên. Vừa sáng sớm nàng bị ba vị tỷ muội của mình dựng dậy, mặc dù rất muốn ngủ tiếp nhưng mà thể, bị mấy “con ong” vo ve bên tai dù cho nàng có ham ngủ thế nào cũng ngủ yên được. Sau khi ăn chút điểm tâm sáng, trang điểm và mặc giá y xong cũng là cận giờ đón dâu. Trong phòng của nàng tại Tuyết Nguyệt trang viên, “Oa, tam tỷ, tỷ xinh đẹp.” “Tam muội ta vẫn biết là muội xinh đẹp nhưng nghĩ mặc giá y vào lại mỹ mạo thiên tiên, dung động lòng người như thế. Oa, muốn hôn muội cái.” “Nhị muội, muội gì thế? Để tam muội phu nghe được còn trừng phạt muội.” “Đúng đúng, muội quên mất. Nhưng quả tam muội rất đẹp mà, đúng , tứ muội?” Lệ Ảnh đáp lời chỉ có cái đầu nhắn cứ gật lên gật xuống, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Tuyết Thần. “Tứ muội, muội nhìn gì mà khiếp thế.” Tuyết Thần nhìn hai mắt phát sáng của Lệ Ảnh mà rùng mình, lại bị mấy người trêu chọc hai má trở nên hồng nhuận. Quả hôm nay nàng xinh đẹp. Giá y đỏ thẫm thêu hình phượng, đường viền tay chỉ vàng cao quý, đầu đội kim quan, cài trâm long phụng, phía trước là đóa mẫu đơn rực rỡ mà cao quý, yểu điệu mà thanh cao. Giờ phút này vì bị trêu chọc mà hai má càng thêm hồng nhuận xinh đẹp cách lạ thường, còn vẻ lạnh lùng cao ngạo thường ngày, chỉ còn lại thiếu nữ hồi hộp chờ đến giờ lên kiệu hoa, về bên nam nhân mà mình thương trao trọn cuộc đời. Cuộc đời nữ nhân, đẹp nhất là lúc mặc giá y lên kiệu hoa. “Tam muội, ta biết tình cảm của muội và vương gia, nhưng dù sao cũng là sinh ra trong nhà đế vương, nhiều lúc tránh khỏi thân bất do kỷ, là phu thê đôi lúc nên hiểu và thông cảm cho , dĩ nhiên ta đồng ý việc lập thiếp. Chỉ có số việc vì Hoàng Thiên Quốc mà lơ là muội hãy thông cảm cho . Hơn nữa cũng tránh khỏi việc tranh đấu chốn quan trường, muội hãy bên để phân ưu tất cả, như vậy tình cảm giữa hai người mới bền đẹp, đừng ngang bướng. Tam muội, ta tin muội hạnh phúc.” Lý lẽ đơn giản mà thâm tình. Lúc này Tử Giao gọi Vu Hạo là tam muội phu mà là vương gia để nhắc nhở cho nàng biết chỉ là Tiêu Vu công tử, chỉ là phu quân của Tuyết Thần mà còn là vương gia. Thân phận cao quý, bao nhiêu người ngưỡng mộ, giờ phút này cưới nàng vi phi tránh khỏi ghen ghét của những nữ nhân trong thiên hạ. Hơn nữa, chốn quan trường lại làm vương gia đất nước lớn như Hoàng Thiên Quốc tránh khỏi giao tranh giữa các nước, tam muội gả cho , cuộc sống sau này cũng phải dễ dàng. Nàng chỉ hi vọng tam muội hạnh phúc, thoải mái sống, muội ấy chịu nhiều đau khổ rồi. Nhưng số phận an bài, người muội ấy là vương gia, biết làm thế nào. Haizzz, còn nhị muội nữa, người muội ấy chính là bậc cửu ngũ chí tôn đó. Nghe lời dặn dò thâm tình của đại tỷ, trong lòng nàng khỏi dâng lên cỗ cảm xúc nên lời. Ba mẹ, em trai ở đại thể dự được hôn lễ của nàng, nương cũng mất thể bên nàng chải đầu cho nàng, dặn dò nàng trước lúc lên kiệu hoa. Tất cả những việc đó là đại tỷ cùng các tỷ muội của nàng làm. Nàng tin nương ở trời cao có linh thiêng cũng vui và chúc phúc cho nàng. Nương, con nhất định hạnh phúc. “Đại tỷ, muội biết mình phải làm như thế nào. Cảm ơn tỷ và mọi người rất nhiều. Gặp và quen biết mọi người muội rất may mắn và hạnh phúc. Đại tỷ, nhị tỷ, tứ muội, ta nhất định hạnh phúc, mọi người cũng phải hạnh phúc đó.” “Nha đầu ngốc, quen biết muội chính là niềm vinh hạnh lớn nhất của chúng ta. Chúng ta mới phải cảm ơn muội, cảm ơn muội chịu kết giao với chúng ta, có muội liệu chúng ta có quen biết mà làm tỷ muội thân thiết với nhau thế này ? Tam muội, tất cả chúng ta nhất định hạnh phúc. Nhất định.” “Đại tỷ đúng, chúng ta nhất định hạnh phúc.” “Tam tỷ, chúng ta nhất định hạnh phúc. Muội rất vui vì quen biết và được làm tỷ muội với mọi người, hức. Nếu có mọi người biết muội phải trưng bày nụ cười giả tạo đến bao giờ, hức. muội rất biết ơn mọi người chịu làm bằng hữu với muội.” “Tứ muội, khóc, ngày vui của tam muội sao có thể khóc được. Phải vui vẻ mà chúc phúc cho muội ấy chứ? Có muội muội tinh nghịch đáng như muội mới là phúc khí của chúng ta, phải , đại tỷ, tam muội?” “Đúng vậy.” “Đừng những lời khách sáo như thế nữa, chúng ta là tỷ muội mà.” “Đúng vậy, chúng ta là tỷ muội.” “Đại tiểu thư, kiệu hoa đến rồi, kiệu hoa đến rồi.” tiểu Nguyệt hớt hải chạy vào, nàng là từ mấy hôm trước theo Tuyết Thần đến Tuyết Nguyệt trang viên này hầu hạ nàng chờ ngày tiến vương phủ. “Tiểu Nguyệt, cũng phải là đại hồng thủy đến, ngươi hớt hải như thế làm gì?” “Ách, tứ tiểu thứ, ta… ta chỉ là nóng lòng vào thông báo thôi mà. Phải nhanh chứ, kiệu hoa đến rồi, vương gia cũng đến rồi. thể chậm trễ a.” “Được rồi, tam muội chùm khăn hỉ lên . Chúng ta đưa tân nương ra thôi.” Khăn hỉ đỏ thắm thêu hình loan phụng được chùm lên đầu nàng. Hôm nay chính là ngày đại hôn của nàng và Vu. Ra đến đại sảnh thấy Vu Hạo đứng chờ, thấy nàng ra vội vàng tiến lại gần cầm tay nàng, đón nàng từ tay tỷ muội nàng. Miệng cười ngớt. Hôm nay là ngày hôn lễ của và nàng, ngày mà mong đợi bao lâu, sao mừng cho được. “Tam muội phu, ta giao tam muội cho ngươi, ta hy vọng ngươi cả đời đối tốt với muội ấy. Ngươi là vương gia nhưng ta mong rằng ngươi lập thêm thê thiếp, cả đời chỉ có mình muội ấy. Nếu ngươi phản bội muội ấy, mặc kệ ngươi là Huyền vương gia hay Tiêu Vu công tử ta cũng nhất định đòi mạng ngươi.” Tử Giao giọng nghiêm khắc cũng mang theo vài phần lãnh đạm. Mặc dù biết tình cảm của hai người nhưng nàng thể nhắc nhở, nàng thể để tam muội có chút nguy cơ gì. “Ta phản bội nàng ấy, làm nàng ấy thương tâm. Cả cuộc đời này chỉ thú mình nàng ấy, mang lại cho nàng ấy tất cả những hạnh phúc thế gian này. Vĩnh viễn thay đổi.” “Ta tin lời ngươi. Chúc hai người vĩnh kết đồng tâm, trọn đời hạnh phúc.” “Chúc tam muội và tam muội phu trăm năm hảo hợp, tương kính như tân.” “Chúc tam tỷ và tam tỷ phu thiên trường địa cửu, vĩnh kết uyên ương, sớm sinh quý tử, quý nữ. Ha ha ha.” “Được rồi, giờ lành đến rồi, lên kiệu .” Dắt nàng lên kiệu hoa, sau đó mới uy nghiêm lên ngựa. “Khởi kiệu.” Tiếng kèn, tiếng pháo hoa rộn ràng, dọc theo đường dân chúng đến xem đông đảo. Phải biết rằng đây là hôn lễ đầu tiên của hoàng thất cũng là vị thân đệ đệ duy nhất của hoàng thượng, lần đầu tiên vị mãnh tướng của Hoàng Thiên Quốc, vị vương gia uy nghiêm là nhân vật sùng bái trong lòng dân chúng Hoàng Thiên Quốc, là niềm ao ước của toàn bộ nữ nhân trong thiên hạ cưới nữ nhân vào nhà, lại lập nàng vi phi. Hôn lễ vô cùng lớn, có hoàng thượng làm chủ hôn, được đặc cách ban thưởng khăn hỉ thêu loan phụng, giá y cũng thêu hình phụng, viền áo thêu chỉ vàng quý giá, đây chính là tiện nghi của bậc mẫu nghi thiên hạ nhưng lại được ban thưởng cho vị tân phi của Huyền vương gia. Hơn nữa, nhìn vương gia ngày thường uy nghiêm lẫm liệt, chưa ai được ngắm nhìn dung nhan của vương gia, vậy mà hôm nay lại lộ diện vì tân phi đón dâu, nhìn vương gia dịu dàng dắt tân nương lên kiệu hoa, thể vương gia có biết bao nhiêu thương sủng hạnh vương phi. khiến cho người ta ngưỡng mộ. Tuyết Nguyệt trang viên cũng cách xa Huyền vương phủ, chưa đầy nửa canh giờ kiệu hoa đến nơi. “Dừng kiệu.” Vu Hạo từ ngựa xuống, tiến đến bên kiệu hoa, đón Tuyết Thần xuống, cõng nàng bước qua chậu than hồng trước cửa phủ tiến vào đại sảnh hôn lễ, phía sau là tiếng pháo hoa tưng bừng cùng tràng nghị luận của dân chúng và đám quan viên đứng ở trong đại môn vương phủ nghênh đón. Vì vị vương gia cao cao tại thượng của họ lại hạ mình cõng tân nương bước qua chậu than hồng. Bước vào đại sảnh quan lễ nghi trong cung cũng được sai xử đến vì hôn lễ của vương gia. vị trí cao đường là vị hoàng thượng, là bậc cửu ngũ chí tôn của Hoàng Thiên Quốc. “Hôn lễ tiến hành.” “Nhất bái thiên địa.” … “Nhị bái cao đường.” … “Phu thê giao bái.” … “Lễ thành. Đưa vào động phòng.”
Chương 57. Lai giả bất thiện “Tiêu Vu công tử đại hôn Xích mỗ sao có thể đến chúc mừng.” Ngay lúc hai người vừa xoay người ra, bóng người từ ngoài vào, đợi khi nhìn nam nhân kia mọi người được trận cả kinh. Nếu vương gia của họ là tuấn mỹ lãnh khốc, cao ngạo mà uy nghiêm nam nhân trước mặt chính là nghiệt. Mỹ mà ủy, mặt luôn là ý cười thản nhiên nhưng lại nhiếp phách hồn người,t rên người lại phảng phất loại hơi thở tà mị khiến cho ai nhìn thấy cũng bị mê muội. Nhưng như thế chưa đủ, câu của mới làm người ta bừng tỉnh. Tiêu Vu công tử đại hôn, cớ gì lại đến đây? “Xích Tâm bái kiến hoàng thượng.” Khom người hành lễ, quỳ như những người khác chứng tỏ có bao nhiêu ngạo mạn. Bất quá được nghe Tử Linh về thân phận của nên Vu Thiên cũng quá để ý. Giáo chủ Huyết Ảnh thần giáo, Xích Tâm công tử? Cũng khá hiển hách đấy. “Miễn lễ .” “Tạ hoàng thượng.” “Tiêu Vu công tử đại hôn, thông cáo giang hồ sao?” “Xích Tâm công tử là đến chúc mừng ta sao?” “Đương nhiên, Tiêu Vu công tử đại hôn, Huyền vương gia của Hoàng Thiên Quốc đại hôn, lẽ nào Xích mỗ lại nể mặt mà đến.” “Ồ, vậy sao?” “Xích Tâm công tử đến đại hôn của chúng ta, chắc phải tay đấy chứ?” Giọng trong trẻo lạnh lùng cắt ngang cuộc đối thoại đầy mùi thuốc súng của hai nam nhân. Nhìn về phía nàng, Xích Tâm nở nụ cười hứng thú. “Tiêu phu nhân quả là nữ trung hào kiệt, sảng khoái thẳng thắn. Xích mỗ sao có thể đến tay .” “Đa tạ công tử quá khen, bổn phu nhân ta chờ mong quà đại hôn của Xích Tâm.” “Đa tạ phu nhân đón nhận. Mang vào.” Câu sau là hướng ra ngoài hô lớn, rất nhanh có hai nam nhân tiến vào tay họ là hai câu đối, cung kính đứng trước Xích Tâm. “Treo lên.” Rất nhanh hai nam nhân dùng khinh công treo hai câu đối hai cây cột to hai bên đại sảnh. bên: Bách niên tình viên mãn, Bạc đầu nghĩa phu thê. bên: Sắc cầm hảo hiệp, Loan phụng hòa minh. Đều là hai câu đối mừng cho đại hôn của vương gia, tất cả mọi người trong đại sảnh đều tấm tắc. Cũng chỉ có Huyền vương gia của bọn họ mới có mặt mũi được Xích Tâm công tử – Thiên hạ đệ nhất tài tử đề câu đối mừng hỉ . Nhưng Xích Tâm công tử gọi Huyền vương gia là Tiêu Vu công tử, vậy Tiêu Vu công tử thân phận hiển hách kia cũng chính là Huyền Vương gia của bọn họ? Thiên ạ, họ thực điên mất rồi, hai nhân vật hiển hách kia lại chính là người. “ biết Tiêu Vu công tử và Tiêu phu nhân có hài lòng với lễ mọn của Xích mỗ ?” “Đúng là lễ mọn, nhưng chúng ta cũng phải là mọn, mặc dù phu nhân ta thích thơ văn. Có điều được Xích Tâm công tử chúc mừng phu thê ta sao có thể chối từ.” “Lâm, Vũ. Thu.” Rất nhanh từ bên ngoài hai nam nhân phi thân vào thu hai câu đối. “Tiêu công tử có thể cho ta phiền phu nhân chút được ? Ta rất ngưỡng mộ tài văn chương của phu nhân. Ngày đó ở Bắc Vân lâu ba câu đối của phu nhân quả làm Xích mỗ hổ thẹn bằng.” “Xích Tâm công tử quá khen, phu nhân của ta cũng chỉ là tùy hứng mà thôi.” Tùy hứng mà thôi? Ngày hôm đó việc ở Bắc Vân lâu cũng lan truyền khắp Lăng Phong thành, cả các vế đối của Vương phi cũng làm người ta mất ăn mất ngủ, bao nhiêu tài tử cũng thể đối ra. Vậy mà vương gia chỉ dùng câu tùy hứng, đả kích người. “Phu nhân học vấn uyên thâm, Xích mộ khâm phục. Chỉ có điều vế đối treo 5 năm tại Bắc Vân lâu mà chưa có người giải làm Xích mỗ cũng buồn lòng. Hy vọng Tiêu phu nhân có thể cho Xích mộ tí mặt mũi mà đối lại câu đối đó.” “Như ta , nếu ai giải được câu đối của ta, ta đối câu đối của công tử.” “Phu nhân, Xích mỗ tự nhận tài sơ học thiển đáp được câu đối của phu nhân, biết phu nhân có thể cho tại hạ mở rộng tầm mắt được ?” “Câu đối ta vừa treo được mấy ngày, tự ta giải ngay phải thực mất mặt sao? Như vậy phải bị giang hồ chê cười ta có bản lĩnh sợ người khác đối được mà vội vàng đối ngay để khoe tài sao? Ta đây thích hư vinh.” “Hơn nữa phải mục đích của ngươi đến là để mong ta đối câu đối của ngươi sao? Giờ ta vừa có mấy câu ngươi lại muốn ‘mở rộng tầm mắt’ nghe ta đối chính câu đối của mình, lập trường tư tưởng của ngươi kiên định, hay lòng tham của Xích Tâm công tử sâu thấy đáy?” Ngu ngốc, căn bản la bổn vương phi ta biết đáp án, giải bằng niềm tin à. Lập trường tư tưởng kiên định, lòng tham sâu thấy đáy? có sao? Nếu phải vì tò mò biết nàng có đối được câu đối của hay , thèm vào mà viết câu đối đến mà chúc mừng. Hừ, đúng là lòng tò mò giết chết bác thợ săn mà. Vương phi cũng lợi hại, chửi mắng người cũng văn vẻ mà cũng tao nhã, xem ra vương gia cưới được vương phi lợi hại, Hoàng Thiên Quốc cũng có vương phi lợi hại. Đây chính là tiếng lòng của các quan lại đại thần. “Phu nhân…” “Nhưng nể mặt Xích Tâm công tử tặng vế đối mừng đại hôn của chúng ta, ta đây cũng nên đáp lễ. Có điều ta cũng chỉ đáp vế của công tử, vế còn lại để cho tài thiên hạ . lại ta đây tranh giành tiếng thơm.” Vương phi cũng khiêm tốn a. Nhị đệ muội cần tiếng thơm? Thần muội muội, muội cũng kiêu ngạo . Vô sỉ, có mà biết câu kia có, lại còn bày đặt tranh giành tiếng thơm với tài thiên hạ. Tẩu tử cũng khéo. Nhận được ba ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía nàng, nàng cũng quản, chỉ có điều Vu Hạo lại thế. Quay lại ban tặng cho họ ánh mắt cảnh cáo làm mấy ai kia lạnh xương sống. Họ cũng muốn làm chuột bạch cho ai kia thử độc. “Vậy đa tạ phu nhân.” “Lôi, Hỏa.” Rất nhanh có hai người tiến vào mở hai câu đối ra. “Vu.” Vu Hạo hiểu ý, dùng tay mở khăn hỉ chùm đầu của nàng. Dù sao cũng là đại hôn, tân lang phải vén khăn hỉ của tân nương, chỉ có điều địa điểm lật khăn hỉ của hai người lại khác người trong thiên hạ mà thôi. ai là rung động trước dung nhan kiều diễm của tân vương phi, ngay cả Vu Hạo cũng phải thất thần mấy giây. Lúc này hận thể ôm nàng vào lòng cho đám háo sắc kia chiêm ngưỡng nàng. Đáng chết, Thần nhi là của a. Xích Tâm cũng thoáng thất thần. Nàng đẹp. Nhưng cũng chỉ có thế mà thôi. Đối với nàng cũng chỉ là hứng thú, kể có người trong lòng, mà sau này chính là tự tay giết nàng, vậy cho nàng ta chơi đùa chút . Hừ. Vừa nghĩ đến người trong lòng, đưa mắt nhìn khắp đại sảnh nhưng thấy thân hình của nàng đâu, cũng đúng nàng sao có thể có mặt ở đây được, cố che giấu tia mất mát, rất nhanh lấy lại tinh thần. để ý ánh nhìn của mọi người, nàng đọc lướt qua hai câu đối, sau đó tiến lại gần câu đối. Nghiên mực, giấy cũng được chuẩn bị xong. Ngẫm nghị chút, nàng đề bút. Rất nhanh câu đối được viết xong. Vế đối của Xích Tâm là: “Tẩu mã đăng, đăng tẩu mã; Đăng tức, mã dinh tề”. (Đèn kéo ngựa, ngựa kéo đèn; Đèn tắt, ngựa dừng chân). Nàng đối lại: “Phi kỳ hổ, hổ kỳ phi; Kỳ quyển, hổ tàng nhân”. (Cờ bay hổ, hổ bay cờ; Cờ cuốn, hổ giấu mình). “Ở đây có hai câu đối, ta tự nhận mình tài sơ học thiển xin được đối câu dễ hơn còn câu đối kia, xin để tài thiên hạ.” Ực. Câu đối dễ hơn? Tài sơ học thiển? Câu kia dễ hơn? Câu đối đầy nghĩa khí mà uy nghiêm, bễ nghễ thế kia mà tài sơ học thiển sao? “Xích mỗ cam bái hạ phong. Đa tạ phu nhân nể mặt.” “ khách khí.” “Lôi. Thu.” “Dạ.” “Như vậy Xích mỗ cũng phiền hôn lễ của nhị vị. Cáo từ.” “ tiễn.” Vu Hạo lãnh đạm, vẫn còn hậm hực vì để mọi người chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nàng. Nàng là của , của riêng . Rất nhanh thân ảnh của Xích Tâm biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Trong lễ đường vẫn còn tiếng nghị luận về tài văn chương của vương phi. Tin rằng sau ngày hôm nay Vương phi tài sắc vẹn toàn được truyền khắp Hoàng Thiên Quốc. Còn có tin trấn động giang hồ: Tiêu Vu công tử chính là Huyền Vương gia Hoàng Thiên Quốc. Cũng thèm để ý mọi người, vội vàng dắt tay nàng vào động phòng. Sảnh đường lại được nghị luận. Vương gia vương phi, thể chờ được mà vội vàng về động phòng rồi. Quan lễ nghi cũng hồi phục tinh thần hô to: “Đưa vào động phòng.” Spoil chương sau: “A, ngươi thấp xuống chút nữa.” “A, chết tiệt, đau ta.” “Nàng nhàng chút, đau ta.” “Còn a.”