1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lung Linh Như Nước - Hàm Hàm

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      tức giận của Mộc Vũ
      Trình Mộc Dương vào phòng sách, Trình Thương Hải chờ .

      "Thế nào? Chuyến thành phố H lần này có thu hoạch gì ?"

      "Gặp rất nhiều người, ít nhân vật then chốt trong các lĩnh vực liên quan". Trình Mộc Dương do dự chút, "Ông nội, thực ra lúc này đưa số tiền lớn vào bất động sản có mạo hiểm. Tình hình kinh tế nay có dấu hiệu của đợt khủng hoảng".

      "Điều này cháu cần suy nghĩ. Cháu hiểu về ngành bất động sản, chỉ dựa vào tư liệu có hạn là đủ để nhận định, còn phải có kinh nghiệm. Sau khi quen hình thành loại trực giác, rất nhiều lúc trực giác còn chính xác hơn cả phân tích". Trình Thương Hải dạy bảo cháu trai.

      "Vâng. Có điều giá nhà đất ở thành phố H rất cao, bây giờ đấu giá mảnh có lẽ phải trả giá trời, hệ số mạo hiểm càng tăng cao". là thực tình, mấy ngày nay nghiên cứu rất nhiều lần, hầu như dồn tất cả tinh thần và thể lực vào việc này, chỉ vì muốn thuyết phục ông nội rút khỏi kế hoạch này.

      "Cháu cũng phải có lý, có điều có vụ làm ăn nào cần mạo hiểm chứ? Mạo hiểm càng lớn lợi nhuận càng cao". Ông cũng là thực tình, nhiều năm chinh chiến thương trường như vậy, rất nhiều lúc ai có gan người đó có lợi nhuận kếch sù.

      "Ông nội, tham gia đấu giá là chuyện rất đơn giản, chúng ta cần tìm nhiều quan hệ như vậy". Với tố chất cộng thêm sức mạnh hùng hậu của tập đoàn Trình thị, mua mảnh đất phải chuyện rất khó khăn.

      "Cháu mới kinh doanh được ngày à? có quan hệ, chừng người ta còn cho cháu tư cách đấu giá! Hơn nữa, vạn nhất đấu giá được sau đó còn có bao nhiêu chuyện, có quan hệ nửa bước khó !" trạng của xã hội Trung Quốc chính là như thế.

      "Nhưng ông ạ", Trình Mộc Dương dừng lại chút, "Có thể cần liên lụy đến Ngâm Ngâm hay ?" Rốt cục cũng ra suy nghĩ trong lòng, mặc dù là quá muộn nhưng thể còn lợi dụng như vậy.

      " phải cháu với nó kết thúc rồi à? Kể cả ông muốn kéo nó vào cũng kéo được. Như trước rất tốt, con bí thư thành ủy, ai dám nể mặt?" Trình Thương Hải tiếc nuối.

      "Ông nội, có phải ngày đầu tiên nhìn thấy Ngâm Ngâm ông biết thân thế của ấy ? nghĩ đến lợi ích sau này?" Trình Mộc Dương nhìn Trình Thương Hải như muốn nhìn thấu lòng ông nội. Bảo Trình Mộc Giai cùng là vì ông biết chịu đề nghị Âu Dương Ngâm giúp đỡ. Ông nội đúng là tính hết tất cả, lại nhớ tới câu thương cảm kia của Âu Dương Ngâm, " ra có ý đồ". Có phải nên vui mừng vì bỏ , để có thể ít bị tổn thương, mặc dù như bây giờ cũng tổn thương rồi.

      " phải, có điều sau đó lập tức có tài liệu được đưa tới bàn ông. Bạn học của bí thư Hàn? Ngoài bạn học ở Trường đảng trung ương, cháu cho rằng dân đen dám nhờ bạn học là cán bộ cấp tỉnh chăm sóc con mình?" Trình Thương Hải quay mặt qua chỗ khác, "Mộc Dương, có rất nhiều tốt".

      "Ông nội, bọn cháu kết thúc rồi, cháu tìm bạn , chuyện lần này được kéo Ngâm Ngâm vào, được ? ấy làm rất nhiều". Nhiều đến mức khiến thể nào quay lại.

      Nhìn bóng lưng , Trình Thương Hải hơi thương.

      Hết giờ làm, Trình Mộc Vũ vẫn ngồi trong văn phòng. Hôm nay phải đến chỗ ông nội ăn cơm, sợ nhìn thấy thân hình càng ngày càng gầy của trai, cũng sợ nhìn thấy vẻ mặt như biết tất cả của ông nội. Cho nên phải ở đây thêm lát, tự với mình như vậy.

      "Giám đốc Trình còn chưa nghỉ à?" La Tiểu Cương dọn dẹp xong chuẩn bị về.

      Trình Mộc Vũ hơi phiền, bây giờ cậu ta cũng còn pha cà phê cho nữa, hết giờ làm là vội vàng về.

      "La Tiểu Cương, số tờ rơi đó đưa cho đám sinh viên khóa dưới của em chưa?" Đó là công việc quảng cáo phát tờ rơi của bộ phận bọn họ, bây giờ thường xuyên tạo cơ hội làm thêm cho các sinh viên nghèo đó.

      "Đưa rồi". La Tiểu Cương khoác ba lô lên.

      "Hôm qua uống nhiều rượu như vậy, có việc gì chứ?" đành phải hỏi tiếp. Buổi tối hôm qua ăn cùng đơn vị nghiệp vụ, vì khá quen nhau nên mọi người uống đến lúc để ý quy củ, nhất định ép uống. La Tiểu Cương phải uống đỡ ít. Buổi sáng vừa đến nơi giáo huấn đám thủ hạ lâm trận rụt đầu trận.

      " có việc gì!" La Tiểu Cương cười , "Có những việc nên do đàn ông gánh vác, sao có thể để phụ nữ gánh hết chứ!"

      Trình Mộc Vũ liếc cậu, cảm thấy vui vui. Lại nghĩ tiếp, với vẻ vui, "Bạn cũ lại tới tìm em à? sống được nữa à?"

      "Bây giờ tìm việc rất khó", La Tiểu Cương thở dài , "Em thể thấy chết mà cứu được".

      "Lão già đó trả phí chia tay cho ấy à?" Trình Mộc Vũ tức giận, " phải ấy có tiền nên mới bám lấy em, là có ý đồ khác! Em có đầu óc hay ?"

      Nhìn gương mặt tức giận của , La Tiểu Cương mềm mỏng cười , "Em biết, em xử lý tốt, chị đừng giận".

      Trình Mộc Vũ đỏ mặt lên, "Chị có gì phải giận, vì sao chị phải tức giận vì chuyện của bọn em chứ?" Dừng lại chút, tiếp, "Có nhân viên ngốc như em, quả chị cũng nên tức giận".

      La Tiểu Cương gãi đầu , "Giám đốc Trình, chị yên tâm, cậu nhân viên ngốc này từ từ thông minh lên. Em đây, chị cũng về nhà ăn cơm sớm ". Dứt lời cậu vẫy tay chào rồi về.

      Nhìn bóng lưng cậu ta, Trình Mộc Vũ càng thêm tức giận, "Có còn ra thể thống gì , chuyện với sếp như thế à?"

      Lúc vội vã chạy tới chỗ ông nội, mấy người bắt đầu ăn cơm. Trình Chi thấy đến liền vội kêu lấy cơm. Trình Mộc Vũ , " vội, cháu với đầu bếp Lưu rồi, hôm nay phải ăn mì xào, chờ lúc nào cháu đến mới xào chắc phải mất chút thời gian".

      Trình Chi lén nhìn Trình Mộc Dương, giọng , "Nhiều thức ăn như vậy còn xào gì nữa, cứ ăn luôn !"

      Trình Mộc Vũ nghe, " , cháu muốn ăn món đó, có gia vị gì nhưng ăn rất đậm, biết ai nghĩ ra món này".

      Trình Chi , "Nhìn có gia vị nhưng thực ra phiền phức lắm, dầu dùng để xào được chiên với rất nhiều thứ để lưu lại mùi thơm, cũng như con người, nhìn có gì đặc biệt nhưng sống với nhau mới biết người ta tốt thế nào".

      Trình Mộc Dương bên cạnh , "Cứ để chú Lưu xào đĩa , cháu cũng muốn ăn".

      Trình Mộc Vũ nhìn , ", có làm sao mà gầy thế, khám sức khỏe xem".

      Trình Chi bất mãn, "Bố, bố xót cháu trai à? Tấn Đạt của Mộc Dương phải công ty , sao nhất định phải bắt nó đến lo chuyện bất động sản ở thành phố H? phải còn trai con nữa sao?"

      Trình Thương Hải , " con bận việc khác, Mộc Dương cũng nên rèn luyện, chỉ có thể quản lý công ty sao được? Tương lai ai đến nhận việc của bố?"

      Mọi người chuyện xào xong, Trình Mộc Vũ vui vẻ gắp miếng, "Cẩn thận bỏng!" Trình Mộc Dương vội , "Ăn từ từ, đừng ăn nhanh quá đau bụng!"

      Nghe vậy, Trình Chi đứng dậy vào phòng bếp, giọng dịu dàng và chu đáo như vậy khiến hầu như phải rơi nước mắt.

      Cơm nước xong, Trình Mộc Vũ kéo Trình Mộc Giai lên tầng, "Mộc Giai, lần này em với cả đến thành phố H có gặp ta ?"

      "Ai?" Trình Mộc Giai hỏi, suy nghĩ chút mới vỡ lẽ, "Chị Ngâm Ngâm? Gặp rồi. Vẫn rất đẹp". Trình Mộc Giai ra vẻ thần bí, "Chị biết , Ngâm Ngâm ở đó khác lắm, đến dự tiệc với bố ấy, đám đông vây quanh, nở mày nở mặt, bao nhiêu người săn đón".

      " cả có gặp ta ?"

      "Đương nhiên là có".

      "Thế nào?"

      "Còn có thể thế nào? Ở đây còn tán được, đến đó càng cần nghĩ". Trình Mộc Giai thở dài , " cả vẫn thích ấy, em thấy được. ấy gọi cả là tổng giám đốc Trình, cả đau lòng, mặt trắng bệch, em nhìn mà khó chịu dám tới".

      Trình Mộc Vũ , "Lần này về hình như sắc mặt cả rất xấu".

      "Hôm đó bọn em mời mấy vị tai to mặt lớn ăn cơm, cả uống say, nôn, đến bệnh viện truyền nước rồi mới về".

      " cả luôn rất kiềm chế, ai ép ấy uống như vậy?"

      "Hôm đó Ngâm Ngâm đến, còn tỏ ra thân thiết với ấy, cũng để mọi người nhận ra kỳ thực ấy và bọn em còn dính dáng gì nữa. Nhưng ấy lại chịu nổi khi thấy ấy như vậy". Trình Mộc Giai thở dài , "Ngâm Ngâm cũng buồn cười, lợi dụng thân thế ấy chút sao, bao nhiêu con em cán bộ lãnh đạo đều lợi dụng quan hệ của bố mẹ để làm ăn đấy thôi! Vậy mà ấy cứ nhất quyết cho rằng cả lợi dụng tình cảm của bọn họ. Bây giờ vui rồi, hai người bọn họ chia tay, ấy lại cam tâm tình nguyện chạy tới giúp bọn em, muốn đền đáp việc trai đối xử tốt với ấy ở đây".

      "Thế vì sao bọn em còn phải đến tìm ta giúp đỡ?"

      Trình Mộc Giai nhìn với vẻ kì lạ, "Chị cho rằng tìm ấy hai người bọn họ làm hòa được à? Thời gian dài như vậy rồi. Chị, cho cùng người như Ngâm Ngâm rất sạch , trong tình cảm cũng sạch , thà rằng chính mình chịu khổ cũng cho phép có chút vẩn đục nào".

      "Em hiểu cái gì!" Trình Mộc Vũ mắng.

      "Em hiểu, nếu em là cả em nhất định chịu khổ như ấy. Nhưng ấy , ấy và Ngâm Ngâm là những người giống nhau". Trình Mộc Giai , "Em thấy ấy gầy hơn rất nhiều, rất đáng thương, chẳng thà để ấy giúp chúng ta làm vài việc, như vậy ấy thanh thản hơn chút. ấy cũng xem như nghĩa khí, ấy đến ngồi xuống bàn bọn em, ai dám nể mặt ấy? Sau này chúng ta làm việc ở thành phố H thuận lợi hơn nhiều".

      "Em đúng là thằng ăn cây táo rào cây sung!" Trình Mộc Vũ vỗ mạnh lên vai Trình Mộc Giai, " ta thanh thản rồi, còn cả?"

      "Em cũng có biện pháp, chị, chị khuyên nhủ cả . Ngâm Ngâm rất tốt, nhưng bây giờ ấy cách xa ngàn dặm, lại được bố ấy che chở trong lòng bàn tay, muốn có bạn trai kiểu gì mà chả được. ấy hồi tâm chuyển ý đâu".

      "Làm sao ta có thể như vậy, cả tốt với ta như thế, vậy mà vừa quay người rũ bỏ hết, đúng là quá tàn nhẫn! Em xem, cả gầy như vậy, ta thấy mà đau lòng à? Đúng là con bé xấu xa!"

      "Chị, phải bọn họ chia tay rồi à?" Trình Mộc Giai , "Trước kia chẳng phải chị vẫn là người muốn họ nhau nhất à? Chị cũng bợ đỡ như vậy sao? Thấy người ta là nữ nhi bí thư thành ủy liền gật đầu luôn?"

      "Đương nhiên phải. Chị vì cả thôi!" Trình Mộc Vũ phản bác, xong lập tức sững người.

      nhớ tới lời La Tiểu Cương, "Có số việc nên do đàn ông gánh vác, làm gì có chuyện bắt phụ nữ gánh hết!" Trước kia bắt Âu Dương Ngâm gánh vác những gì?




      Chân tướng tàn khốc
      Cuộc đấu giá ba mảnh đất ở thành phố H diễn ra. Trong đại sảnh, mười mấy công ty thay nhau giơ thẻ, trông rất quyết liệt. Giám đốc Lưu của bộ phận nghiệp vụ nhìn hai em Trình Mộc Dương và Trình Mộc Giai ngồi bên cạnh, sắc mặt hai người vẫn trầm tĩnh. Ông thấy hơi lạ, cậu ông còn hiểu, cậu em sao lại cũng có vẻ nặng nề tâm như vậy? Bọn họ phân tích về các đối thủ, trừ tập đoàn Trung Thiên của bản địa, tất cả những công ty còn lại đều đáng nhắc đến. Tập đoàn Trung Thiên, tập đoàn bất động sản danh tiếng, mấy năm nay làm ăn rất thuận lợi, hầu như mỗi khu nhà của họ vừa bán ra liền lập tức bị tranh mua sạch , nhanh chóng trở thành thương hiệu bất động sản trong cảm nhận của người dân. Nhưng thời gian trước họ lần lượt mua hai mảnh đất ở tỉnh ngoài, mặc dù giá cả đều cao lắm nhưng có lẽ bây giờ tình hình tài chính cũng căng thẳng.

      Giá đấu từ từ lên cao, mảnh số 6 và mảnh số 9 đều có người mua, bây giờ chỉ còn lại mảnh số 8 đẹp nhất. Đó vốn là trường đại học, nay trường được chuyển vào khu giảng dạy chất lượng cao, mảnh đất được mang ra đấu giá, tiền thu được dùng để bổ sung vào số tiền xây dựng mới.

      Âu Dương Ngâm sốt ruột chờ ở bên ngoài đại sảnh, chút kiến thức về bất động sản, cũng chưa từng quan tâm đến lĩnh vực này. Có điều lần này vì tập đoàn Trình thị phải tham gia đấu giá nên nghiên cứu tỉ mỉ các thông tin có liên quan tìm thấy báo chí. mảnh lớn, hai mảnh , lớn là mảnh số 8, ở trung tâm hai ở ngoại biên, trung tâm vẫn là mảnh số 8. báo có chuyên gia dự tính giá mảnh số 8 vượt qua ba trăm tỷ, Trình Mộc Giai với bọn họ phải đấu giá mảnh này. Mặc dù biết sức mạnh của Trình thị nhưng vẫn hơi giật mình, ba trăm tỷ, cũng có nghĩa hôm nay Trình Mộc Dương nắm khoản đầu tư ít nhất ba trăm tỷ, vậy mà cũng muốn can thiệp vào. Đúng vậy, cau mày tức giận với , "Em được xen vào!" thở dài sâu. nhớ tới lời của Trình Mộc Giai, "Ông nội muốn để cả kế nghiệp nhưng cả vẫn tự mở công ty của mình, dù sao cũng phải làm số việc cho tập đoàn Trình thị ông nội mới có thể mạnh ở hội đồng quản trị được. Tuy ai phủ nhận năng của lực ấy, nhưng còn cống hiến sao?" Mặc dù vẫn cười đùa bỡn cợt nhưng Âu Dương Ngâm cảm thấy cũng có lý. Vậy mình cứ giúp ấy, mình thể ở bên cạnh, hi vọng ấy thuận buồm xuôi gió. với bố, thực tình cũng che giấu tư tâm, tư tâm của chỉ ở Trình thị mà chủ yếu là ở ấy. Trình thị là tập đoàn có sức mạnh, có uy tín, cũng tin tưởng Trình Mộc Dương.

      Trong đại sảnh chỉ còn tập đoàn Trình thị và tập đoàn Trung Thiên giằng co mảnh đất số 8.

      Trình Mộc Dương lạnh lùng với giám đốc Lưu: "Thêm sáu mươi tỷ".

      Người chủ trì lập tức thông báo: "Tập đoàn Trình thị thêm sáu mươi tỷ, báo giá ba trăm ba mươi tỷ!" Tiếng xuýt xoa vang lên bốn phía.

      Người chủ trì lại tiếp tục, "Tập đoàn Trung Thiên thêm ba mươi tỷ, báo giá ba trăm sáu mươi tỷ!"

      Trình Mộc Dương , "Thêm sáu mươi tỷ!"

      "Tập đoàn Trình thị tăng sáu mươi tỷ, báo giá bốn trăm hai mươi tỷ!"

      "Tập đoàn Trung Thiên thêm mười lăm tỷ, báo giá bốn trăm ba mươi ba tỷ!"

      "Tổng giám đốc Trình, xem ra Trung Thiên chịu được rồi!" Giám đốc Lưu hưng phấn .

      Sắc mặt Trình Mộc Dương càng trầm, đột nhiên đứng dậy lấy điện thoại di động ra, "Ông nội, cháu là Mộc Dương, cháu..."

      Người chủ trì hô to: "Bốn trăm ba mươi lăm tỷ lần thứ hai!"

      "Dừng lại , Mộc Dương, dừng đấu giá!" Giọng của Trình Thương Hải truyền đến ràng.

      Trình Mộc Dương sững sờ chút, "Cảm ơn ông nội". đứng dậy ra khỏi hội trường.

      Âu Dương Ngâm sốt ruột qua lại, ngẩng đầu nhìn thấy Trình Mộc Dương và giám đốc Lưu ra, vội nghênh đón.

      "Xong rồi à? Thế nào? Có mua được mảnh số 8 ?"

      "Tiểu thư Âu Dương, đúng lúc có thể mua được tổng giám đốc Trình lại dừng đấu giá". Giám đốc Lưu bất đắc dĩ với Âu Dương Ngâm.

      "Vì sao? Tổng giám đốc Trình, vì sao lại dừng?" Âu Dương Ngâm sốt ruột , " phải mấy người đến vì mảnh số 8 sao? Tốn bao nhiêu công sức, vì sao lâm trận lại bỏ cuộc? về ăn với ông nội thế nào? Giải thích với hội đồng quản trị thế nào?"

      "Tổng giám đốc Trình?" Trình Mộc Dương vừa về phía trước vừa cười lạnh , "Vì sao tiểu thư Âu Dương ở bệnh viện mà lại đến đây? Vì sao quan tâm đến mảnh số 8 như vậy?"

      Âu Dương Ngâm theo phía sau , ngập ngừng , "Em, em chỉ hi vọng tập đoàn Trình thị có thể có cơ hội cạnh tranh công bằng ở thành phố H..."

      "Để có thể trả lại tỉnh cảm của dành cho em khi ở thành phố D?" Trình Mộc Dương dừng bước, xoay người lạnh lùng nhìn .

      Âu Dương Ngâm đỏ mặt, "Em, em chỉ..."

      "Đừng hòng!" Trình Mộc Dương cầm chặt tay , Âu Dương Ngâm kinh ngạc muốn giãy ra, nhưng tay vẫn bị nắm chặt. Trình Mộc Dương xanh mặt bước dài ra ngoài, cũng thèm nhìn tới , bị kéo loạng choạng.

      "Trình Mộc Dương, buông ra!" Âu Dương Ngâm kêu lên, "Mau buông ra!"

      Trình Mộc Dương thèm để ý, cứ kéo tới bên cạnh xe mình đỗ ngoài bãi cỏ, mở cửa xe đẩy vào rồi ngồi lên xe lái xe chạy như bay.

      "Trình Mộc Dương, Trình Mộc Dương, tỉnh táo chút!" Âu Dương Ngâm luống cuống tay chân thắt dây an toàn, " nghe em !" cái gì? Bây giờ gì cũng muộn rồi, đấu giá nhất định kết thúc. ngồi ghế, ngỡ ngàng, thừa thãi. nhìn ra ngoài cửa xe, cây cối bên đường nhanh chóng lui lại, hoang mang, " định đâu?" nhịn được hoang mang hỏi, mặc dù nơi này là ngoại ô xe cộ thưa thớt nhưng Trình Mộc Dương lái nhanh như vậy quả thực là liều mạng.

      "Sao? Sợ rồi à?" Trình Mộc Dương vừa đạp chết chân ga vừa hung ác, "Đôi khi thực muốn cùng chết với em!"

      "Mộc Dương, Mộc Dương, đừng như vậy!" Âu Dương Ngâm kêu lên, tóm lấy cánh tay Trình Mộc Dương cầu xin, "Đừng như vậy!"

      Trình Mộc Dương đẩy mạnh tay ra, tiếp tục đạp ga chạy như điên.

      “Em sợ lắm!" Rốt cục Âu Dương Ngâm khóc lên.

      Tốc độ xe giảm xuống, Trình Mộc Dương tấp xe vào lề đường.

      "Em sợ? Em có bao giờ sợ cái gì đâu? Em quá kiêu ngạo, giải thích thế nào em cũng chịu nghe, thời gian hơn nửa năm này gọi cho em bao nhiêu lần, gửi bao nhiêu tin nhắn, email? đến thành phố này bao nhiêu lần? đến cửa nhà em, đến bệnh viện em, cả ban ngày, cả buổi tối, ngóng trông chỉ để nhìn thấy em, giải thích với em tất cả. Ngày nào cũng nhắn tin cho em QQ, cho dù em chỉ trả lời chữ cũng được, để biết em vẫn đọc, nhưng có! Âu Dương Ngâm, em quá nhẫn tâm! Đúng vậy, em là con bí thư thành ủy, sau khi em chuyện với Tiểu Vũ ở Tử Kinh nó cho biết điều đó, vậy mà giải thích em cũng muốn nghe, cứ như vậy bỏ . Em biết sau khi từ châu Âu về, thời gian đó sống thế nào ? Em có nghĩ tới việc phải chấp nhận người nhà trống thế nào ? Em là tàn nhẫn, Trình thị muốn phát triển ở thành phố H, em sử dụng thân thế để giúp mở quan hệ, từng bước dập tắt hi vọng của , làm cho thể nào mở miệng, mỗi chén rượu em uống vì đều làm trái tim đau buốt!"

      Âu Dương Ngâm cầm được nước mắt, Trình Mộc Dương ôm vào lòng, hôn mạnh lên môi , "Âu Dương Ngâm, tại sao em tàn nhẫn như vậy?" giọt nước mắt rơi xuống mặt Âu Dương Ngâm, nước mắt hai người hòa cùng nhau. Nụ hôn sâu, nụ hôn dài, nụ hôn dịu dàng, dai dẳng triền miên, bao nhiêu nhớ nhung trong bằng đó ngày đều trút hết vào trong nụ hôn này.

      " về với !" Trình Mộc Dương khàn giọng.

      Âu Dương Ngâm chậm rãi ngẩng đầu lên, lau khô nước mắt, nhìn Trình Mộc Dương lâu, "Em chia tay phải vì sợ lợi dụng em, việc này mặc dù khiến em đau lòng, nhưng đúng, hề muốn lợi dụng em làm gì, như vậy là đủ rồi. Mộc Dương, em chia tay là bởi vì..." Âu Dương Ngâm dừng lại chút, chân tướng tàn khốc, khi ra sao còn có thể quay lại. Nhưng, phải , "Là bởi vì, bởi vì Trương Trạch, bởi vì em , chúng ta thể đến với nhau".

      Trình Mộc Dương nhìn khiếp sợ. Trương Trạch, chồng chưa cưới của em , say mê nhìn dưới ánh trăng?

      " người có thích mình , có mình , cần người khác phải , trong lòng chính mình là ràng nhất. Người đó nhìn mình, cầm tay mình, ôm mình vào lòng, tràn đầy thương, chính mình cũng có cảm thụ sâu nhất. Cho nên bất kể Trình Mộc Vũ tàn nhẫn thế nào em vẫn chưa từng nghi ngờ tình cảm của đối với em. Mộc Dương, cảm ơn , vì có , em ra được khỏi những mịt mờ và thất vọng Trương Trạch từng để lại, khiến em tin rằng đời này chàng trai quý trọng và cũng cần em như vậy. Có câu em giấu ở đáy lòng chưa từng ra, sau này cũng có cơ hội nữa, em chỉ lần, phải nghe , cả đời này đều phải nhớ". Âu Dương Ngâm hít hơi sâu, "Em !" Âu Dương Ngâm dịu dàng hôn lên môi , "Nhưng chúng ta thể đến với nhau!"

      Mất thời gian hai năm mới thoát ra khỏi đau khổ Trương Trạch để lại, sau hai năm lại được biết chân tướng, trong nháy mắt đó biết làm sao, thậm chí biết rốt cục mình nên ai, ai? Nhưng khi ngày ngày thấy có tin nhắn QQ, rốt cục ràng, bây giờ . Có điều, có thể phải mất càng nhiều thời gian để thoát ra khỏi mối tình này.

      Âu Dương Ngâm mở cửa xe bước xuống, vẫy chiếc xe taxi, lướt như bay về phía trung tâm thành phố.

      Chào ngày mới!

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chạm trán QQ
      Trình Mộc Vũ ngồi ngẩn người trong văn phòng. La Tiểu Cương ngẩng đầu nhìn mấy lần, cũng chuyện với cậu ta như trước kia. Rốt cục có chuyện gì?

      "Gọi cho chị suất cơm!" Đột nhiên Trình Mộc Vũ mở miệng , "Em vẫn đợi quyển sách tuyên truyền kia à? Đừng đợi nữa, về , chị đợi cho!"

      "Giám đốc Trình về à?" La Tiểu Cương hỏi, hôm nay chị ấy vẫn ngỡ ngàng như vậy, còn thần thái như mọi ngày.

      "Chị nghĩ số chuyện". Trình Mộc Vũ , "Nhưng nghĩ ra, đầu óc sao suy nghĩ được".

      La Tiểu Cương lấy điện thoại gọi cơm, chuyện của sếp phải thứ cậu có thể hỏi bừa.

      "Có số việc, lúc làm cảm thấy nếu làm chịu nổi, nhưng khi làm xong mới phát làm rồi vẫn cứ chịu nổi". Trình Mộc Vũ thở dài, biết là với La Tiểu Cương hay là với chính mình.

      Buổi tối hôm Trình Mộc Dương từ thành phố H về, Trình Thương Hải gọi mấy đứa cháu đến chỗ mình ăn cơm, sau đó gọi Trình Mộc Dương vào phòng sách, rất lâu rất lâu sau mới ra. Trình Mộc Vũ lo lắng đợi ở bên ngoài, lúc ra, mặt Trình Mộc Dương biểu lộ tình cảm gì. sốt ruột hỏi, "Sao thế? mua được mảnh đất đó nên bị ông nội mắng à?"

      Trình Mộc Dương lắc đầu ôm vào lòng, "Xin lỗi Tiểu Vũ!"

      Trình Mộc Vũ sững sờ, rốt cục trai biết hết mọi chuyện rồi!

      Cho nên trở về với hồn xiêu phách lạc. bên là , bên là em , thể lựa chọn được.

      "Giám đốc Trình". La Tiểu Cương đặt hộp cơm lên bàn làm việc của , "Có cần pha cà phê ?"

      lắc đầu, cúi đầu ăn cơm. Quả phải suy nghĩ chút. Mấy ngày nay hôm nào hết giờ làm cũng ngồi lại suy nghĩ, nhưng lại nghĩ ra đáp án nào.

      La Tiểu Cương vừa nhìn màn hình máy tính vừa chuẩn bị ăn cơm, đột nhiên phát thứ gì đó. Cậu vui mừng a tiếng rồi cầm lấy chuột, dùng bàn phím gõ mấy chữ rất nhanh.

      Trình Mộc Vũ liếc nhìn cậu ta, "Thấy ma hay sao mà hưng phấn thế?"

      "Còn khó hơn cả thấy ma!" La Tiểu Cương vui vẻ , bàn phím kêu lách cách.

      Trình Mộc Vũ ăn cơm, để ý đến cậu ta nữa. nhớ lần đầu tiên gặp Âu Dương Ngâm, Phùng Phất Niên cầm tay ta, ta ngoan ngoãn theo ta, chắc là ngại muốn để Phùng Phất Niên khó xử. Nhưng sao ta có thể để Phùng Phất Niên kéo tay, trai mà biết phải đau lòng sao? Lúc đó họ còn chưa nhau à? Chẳng lẽ ban đầu ta hề nghĩ đến chuyện trai mình?

      Còn lần nọ uống rượu, ngờ ta lại dám nhận, có đầu óc hay sao? Có phải ta nghĩ vì mình xinh đẹp nên có người che chở? Con bí thư thành ủy thành phố H, Hàn Hiểu Bân sao có thể để ta uống , chỉ có ông trai ngốc nghếch của mình mới dễ kích động như vậy, có điều, hình như sau đó họ tốt hơn? Mình đúng là khéo quá hóa vụng!

      oán hận xúc thìa cơm, khiêu khích lúc mua sắm ở tòa nhà D City lại khiến trai càng thương hại ôm ta vào lòng.

      Bữa cơm ở quán cơm Quảng Đông, người lo lắng đến luống cuống là trai mình.

      Đáng giận nhất là ở trước cửa biệt thự, ngờ ta từng bước lên đến tận lúc đứng ở cùng độ cao với mình mới bắt đầu phản bác, ta gì? " phải tôi dám, mà là tôi khinh thường! cho rằng tài giỏi sao?"

      Rốt cục đánh bại ta ở Tử Kinh, đúng là sướng, mình vẫn ngóng trông ngày này, thứ gì có thể ngăn cản bước chân báo thù của . Nhưng mình hy vọng đánh bại ta sao? Mình đánh bại ta sao? Thực ra mình vẫn chỉ đợi chờ tình của A Trạch, nhưng đến lúc chết người A Trạch vẫn là ta, trả thù của mình đánh bại trai mình.

      Còn ta, vẫn cho rằng bị người mình vứt bỏ, hai năm mới hết khúc mắc. Cuối cùng lại do mình đến với ta, người ta cũng ta. Mình thành toàn cho bọn họ, vì vậy ta cũng vứt bỏ trai mình.

      Vận mệnh đúng là chạy đến đâu cũng trốn được. Ai đúng? Ai sai? Ai phản bội tình ? Hay là chung quy tình thể bị phản bội?

      mệt mỏi ngẩng đầu nhìn La Tiểu Cương vẫn gõ bàn phím, "Thấy ma à? Sao còn chưa ăn cơm?"

      La Tiểu Cương thèm ngẩng đầu lên, "Là Âu Dương, nửa năm em gặp chị ấy, ra chị ấy nick!" Đột nhiên nhớ ra Trình Mộc Vũ biết, cậu thêm câu, "Chính là khóc cùng em đó!"

      Trình Mộc Vũ chạy tới thấy La Tiểu Cương hỏi tình hình Âu Dương Ngâm gần đây, Âu Dương Ngâm gửi icon mặt cười, "Xung quanh toàn là trai đẹp, bổ mắt!"

      Trình Mộc Vũ sững lại, vội , "Hỏi chị ấy có bạn trai chưa?"

      La Tiểu Cương ngẩng đầu lên khó hiểu, nhìn nghi hoặc.

      "Hỏi mau!" Trình Mộc Vũ nhịn được .

      "Chưa". Âu Dương Ngâm trả lời.

      "Vì sao?" Trình Mộc Vũ lại hỏi. La Tiểu Cương cảm thấy nhất định là đầu óc Trình Mộc Vũ xảy ra vấn đề, chuyện này liên quan gì tới chị ấy chứ?

      " thích, ngủ đông". Phía sau là icon tinh nghịch.

      "Mùa đông qua rồi, gọi chị ấy tỉnh dậy !" Trình Mộc Vũ cau mày , hành hạ trai như vậy mà vẫn còn cười được.

      Đối phương chuyển đề tài, "Em làm nhân viên của Trình Mộc Vũ có ổn ?"

      La Tiểu Cương hơi ngoài ý muốn quay lên nhìn Trình Mộc Vũ, "Tốt lắm!"

      "Chị ấy bắt nạt em chứ?"

      La Tiểu Cương bất an, Trình Mộc Vũ đằng sau hừ lạnh tiếng.

      "Chị ấy rất tốt với em, chị ấy cũng là tốt giống như chị!"

      " cần phải nịnh!" Trình Mộc Vũ lạnh lùng, mặc dù trong lòng vẫn rất thích nghe. Có điều nhìn thấy dòng chữ La Tiểu Cương gõ tiếp theo lại thấy hơi ảo não, "Cũng thích xen vào việc của người khác như chị!"

      Hồi lâu đối phương đáp. Trình Mộc Vũ : "Em với chị ấy, nếu Trình Mộc Vũ muốn làm việc tiếp tục làm, chịu dừng lại, nhất định phải xong".

      Đối phương lại im lặng, bởi vì nick nên cũng biết Âu Dương Ngâm out hay chưa. La Tiểu Cương hơi thất vọng, định thoát ra đột nhiên hàng chữ lên, "Đó là loại bệnh". lát sau lại lên mấy chữ, "Rối loạn ám ảnh cưỡng chế, loại bệnh tinh thần".

      La Tiểu Cương cười ha ha, Trình Mộc Vũ cầm lấy quyển sách đập mạnh xuống đầu cậu ta, " ta mới có bệnh! Gõ! Trình Mộc Vũ muốn tồi khóc, lần được hai lần, hai lần được ba lần. Cuối cùng tồi đó cũng khóc, chị ấy rất vui vẻ".

      Lần này, Âu Dương Ngâm lập tức trả lời, " đó khóc nhưng trước đó chị ta khóc từ lâu rồi, chỉ mạnh miệng mà thôi!"

      Trình Mộc Vũ trợn mắt nhìn màn hình, hồi lâu chuyện, sau đó xoay người .

      Trình Mộc Dương nhìn nụ cười của Âu Dương Ngâm màn hình máy tính, trong đầu nhớ tới cuộc đối thoại trong phòng sách của ông nội hôm đó.

      "Vì sao Ngâm Ngâm vẫn chịu về cùng cháu? phải con và nó cãi nhau vì chuyện thân thế à? Ông nội từ bỏ cả mảnh đất lớn như vậy mà ấy vẫn thể tin cháu được à?" Trình Thương Hải nhớ tới những gì Trình Mộc Giai thêm mắm thêm muối, mặc dù trước đây ông có che giấu nhưng con bé này cũng tàn nhẫn, giày vò cháu trai ông thành như vậy.

      "Ông nội, ông dừng đấu giá là vì ấy à?" Trình Mộc Dương kinh ngạc. Quả gọi điện thoại là muốn dừng đấu giá, có điều nếu ông nội hạ lệnh cũng chỉ có thể tiếp tục. Tự ý từ bỏ, có quyền này.

      "Thế cháu muốn dừng lại à?” Trình Thương Hải nghiêm mặt , "Cuối cùng người chịu oan lại là mình ông!"

      "Ông nội!" Trình Mộc Dương biết gì cho phải.

      " mảnh đất là gì. Đối với thương nhân thực , ở đâu cũng có cơ hội làm ăn, khắp nơi đều là tiền, cần gì phải treo cổ chết thân cây!" Trình Thương Hải , "Trình thị chúng ta cũng thể làm mọi người coi thường. Ông nội cháu làm ăn đến nay, quả có rất nhiều bạn bè nâng đỡ mới được như thế này, tuy nhiên lại chưa bao giờ phải hy sinh tình cảm của con cháu. Trình thị đâu suy bại đến nước ấy!"

      Trình Mộc Dương im lặng nhìn ông nội, trong lòng dần dần nhàng. Ông nội vẫn luôn là người kính nể nhất.

      Trình Thương Hải thở dài , "Lúc đầu ông nghĩ nếu cháu thích Ngâm Ngâm nhạc phụ quan trường làm chỗ dựa cũng tốt, việc làm ăn càng thoải mái. Nhưng Ngâm Ngâm quá trẻ con, giận dỗi cháu vì nguyên nhân này, ông đành phải giúp cháu, phái cháu đến thành phố H. Đồng thời ông cũng muốn kiểm nghiệm xem cháu có bị phụ nữ làm mê mẩn hay ?". Cho nên ông , ' được thấy sắc quên lợi'.

      “Ông rất hài lòng với biểu của hai đứa, Ngâm Ngâm có thể lòng suy nghĩ cho Trình thị, còn cháu, còn biết gọi cuộc điện thoại đó". Trình Thương Hải , "Nếu cháu gọi điện thoại dừng đấu giá cháu có tư cách kế vị ông, nhưng nếu cháu gọi điện mà vẫn đấu giá tiếp ông rất thất vọng".

      Nhìn Trình Mộc Dương nghi hoặc, Trình Thương Hải , " thương trường, thương nhân chỉ có lợi ích vĩnh viễn, có bạn bè vĩnh viễn, cho nên càng phải coi trọng tình cảm giữa người nhà với nhau. Có thể làm được như thế vì Ngâm Ngâm, cũng xem như cháu có tình có nghĩa", Trình Thương Hải cười , "Những người phụ nữ này xem như may mắn, bà nội cháu tìm được ông, mẹ cháu tìm được bố cháu, Ngâm Ngâm tìm được cháu. Nhưng sao con bé tinh ranh này lại chịu về cùng cháu? Hai đứa còn chưa giảng hòa à?"

      "Vậy có nghĩa là từ đầu ông định từ bỏ mảnh đất đó?" Trình Mộc Dương hỏi.

      "Sau khi cháu trở về từ thành phố H hồi đầu năm, Mộc Giai với ông rồi", Trình Thương Hải , " mảnh đất sao quan trọng bằng cháu trai ông được, càng huống chi còn có cháu dâu nữa! Sau đó chỉ là diễn trò, phải biết có bao nhiêu người nhìn Trình thị chằm chằm, thể bỏ dở nửa chừng được. Có điều vì cháu nâng giá nên trường đại học đó được lợi lớn, bố vợ cháu cũng hài lòng!"

      Cho nên trong những giây phút cuối cùng của cuộc đấu giá Mộc Giai vẫn đứng ngồi yên, ra ông nội có chỉ thị từ trước. Trình Mộc Dương chỉ có thể cười khổ, ông nội mình đa mưu túc trí, tính ngàn vạn đường, nhưng cuối cùng vẫn tính sai nguyên nhân chia tay của và Ngâm Ngâm.

      ================

      Chú thích: Obsessive-compulsive disorder, OCD, vi.wikipedia.org/wiki/Rối_loạn_ám_ảnh_cưỡng_chế




      Màn cầu hôn khéo léo
      Buổi tối thứ 7, Trình Mộc Vũ và Trình Mộc Dương từ trong nhà ra, hai em cùng tản bộ dọc đường cái.

      ", vì sao còn tìm bạn ? Nhìn mẹ suốt ngày bóng gió lo lắng cho chỉ giả câm vờ điếc. Em với , tuy đàn ông 30 đóa hoa, nhưng sau..."

      "Biết rồi biết rồi, sau 35 chính là biến thái". Trình Mộc Dương cười , " quá 35 đâu, em yên tâm. cũng thể làm chậm trễ chuyện của em được".

      "Sao biết quá 35?" Trình Mộc Vũ hừ lạnh, " sắp thành trai già rồi, mau chơi xấu kiếm ".

      Trình Mộc Dương cúi đầu . Em 30 tuổi, vẫn xinh đẹp, vẫn trẻ trung, nhưng trái tim nó còn có thể thức dậy như cỏ cây mỗi khi xuân về hay ?

      Nhiều năm nó cố sống cố chết giữ bí mật trong lòng như vậy, chỉ vì người đó mà bỏ lỡ tình , bỏ lỡ hôn nhân. Từ lúc Trình Mộc Vũ ở Mỹ về A Trạch trở lại thành phố D, hai người nhanh chóng xác định quan hệ. Cả gia đình đều thầm đoán được A Trạch chính là người khiến Trình Mộc Vũ phải Mỹ, có điều mọi người đều ngầm hiểu mà ra. Cuối cùng có thể đến với nhau. A Trạch lại là chàng trai giỏi giang, tuổi trẻ bồng bột, có ai mà hiểu.

      Nhưng em lại hề vui vẻ, người nó rất nhiều lại lẳng lặng nhìn gương mặt như hoa khác dưới ánh trăng, cả đêm ngủ.

      thể mình tủi thân với người , thể mình đau khổ với người nhà. Đau buồn, tuyệt vọng và giận dữ ngày ngày bùng cháy trong lòng nó, khiến xót thương. Nó hủy hạnh phúc của , nhưng trai nó, sao có thể hận nó được.

      chiếc xe đẩy bán khoai nướng dừng lại bên đường, Trình Mộc Dương tới chọn hai củ đưa cho em , Trình Mộc Vũ nhận lấy , "Tháng tư rồi, ấy còn trở lại phải đợi đến sang năm mới có khoai nướng".

      "Ai?" Trình Mộc Dương vừa trả tiền vừa thuận miệng hỏi.

      "Mấy hôm trước QQ ấy còn mắng em có bệnh, em bị bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế làm em tức chết!"

      Trình Mộc Dương lờ mờ hiểu ra, quay đầu lại.

      "Con bé đáng chết này, đợi bao giờ nó bước qua cửa xem em bắt nạt nó thế nào. , nhất định được giúp nó".

      "Được rồi được rồi, em nhất định giúp em!" Trình Mộc Dương vui mừng cực kì.

      " đằng nghĩ nẻo!" Trình Mộc Vũ lườm trai, "Nếu em vẫn mở miệng tìm ta à?"

      " đợi, biết có xinh đẹp, ấy để phải đợi mãi!" Trình Mộc Dương nhìn xinh đẹp trước mặt, nó lớn lên rồi, biết khoan dung, biết từ bỏ, biết rồi. Nó xinh đẹp.

      "Em gọi nó là chị dâu, con bé xấu tính xấu nết. , sao lại tìm con bé biết điều như vậy chứ?"

      "Vậy gọi ấy là bé con, phải Mộc Giai vẫn gọi ấy là bé con à?"

      "Mộc Giai dám gọi như vậy à? chút quy củ nào cả!"

      Trình Mộc Dương dở khóc dở cười nhìn .

      Trình Mộc Vũ nhìn con đường sạch phía trước, rất rộng, rất thẳng. Người luôn phải về phía trước, vứt bóng tối lại phía sau. Vì trai, vì A Trạch, đều phải trả lại hạnh phúc cho ta.

      *** *** ***

      "Tiếp theo, Trình... Trình Mộc Dương?" Âu Dương Ngâm đọc cái tên quyển bệnh án trước mặt, ngẩng đầu, phải trùng tên trùng họ, quả là Trình Mộc Dương đứng trước mặt .

      Âu Dương Ngâm sầm mặt nhìn lời.

      Trình Mộc Dương thẳng tới ngồi xuống đối diện , "Bác sĩ Âu Dương khám bệnh !"

      " bị bệnh gì?" Âu Dương Ngâm mở bệnh án, thèm ngẩng đầu lên.

      "Trình Mộc Dương cười , " biết bệnh gì nên mới đến khám bệnh, sao em lại hỏi ?"

      Âu Dương Ngâm cắn môi, "Triệu chứng thế nào?"

      "Cả đêm nhớ người ngủ được, sợ ăn uống tử tế, ngủ đầy đủ, sợ ấy đau lòng, sợ ấy tức giận, sợ ấy chạy đến nơi nhìn thấy, tìm được". Trình Mộc Dương nhìn chớp mắt, ung dung trả lời.

      "Vậy là mắc bệnh hoang tưởng, chuyển lên khoa thần kinh!" Âu Dương Ngâm chịu ngẩng đầu lên.

      Trình Mộc Dương nhịn cười, " lên rồi, người ta bệnh của phải tìm bác sĩ Âu Dương mới được".

      "Ở đây là khoa tim mạch".

      " sai, cứ nhìn thấy người là tim lại căng thẳng đập nhanh ngừng".

      Âu Dương Ngâm đỏ mặt, tức giận , " liên thiên ở đâu đấy?"

      "Đừng giận, đùa em thôi, đâu dám liên thiên", Trình Mộc Dương cười , "Ngâm Ngâm, em oai hơn ở bệnh viện Huệ Lợi nhiều!"

      "Đương nhiên, ở đây em là bác sĩ chính thức". Âu Dương Ngâm nghiêm mặt , "Trình Mộc Dương tiên sinh, đây là hội chứng chu kì tim đập đều, biện pháp duy nhất chính là rời xa người kia, được nhớ đến ấy nữa, ảnh cũng phải xóa. Mắt thấy tim phiền, thời gian sau đỡ hơn".

      "Nếu như mấy năm cũng đỡ hơn, cả đời đều đỡ hơn phải làm thế nào?"

      "Nhất định đỡ, có ai thể quên người khác, thời gian là phương thuốc tốt nhất". Âu Dương Ngâm nhìn , "Mộc Dương, cần đến đây nữa, ngoài ngàn dặm, quá xa xôi". nhớ có lần giận , mở đĩa CD của Chu Kiệt Luân cho nghe xe, chính là bài hát 'ngoài ngàn dặm', hình như hát về hai người bọn họ.

      "Hết giờ làm tới đón em ăn cơm, nhất định phải , được trốn, nếu ngày nào cũng đến khám bệnh". hồi mà Trình Mộc Dương vẫn mắt điếc tai ngơ xoay người bước .

      *** *** ***

      Trình Mộc Dương đưa Âu Dương Ngâm tới nhà hàng nằm giữa những cây xanh thấp thoáng, rất kín đáo. vào xem, lối ngoằn ngoèo, khung cảnh nhã nhặn, Âu Dương Ngâm biết giá phòng VIP ở những nơi như thế này đều phải 30 triệu, khỏi oán thầm. Mới tới thành phố H được mấy lần mà quen thuộc hết những chỗ ăn chơi phóng túng thế này rồi, đúng là dân chơi có khác!

      Như biết suy nghĩ gì, Trình Mộc Dương cười , "Đừng mắng là dân chơi, hôm nay phải chiêu đãi hai vị khách rất quan trọng, phải thể thành ý của mình".

      " chiêu đãi khách quan trọng liên quan gì đến em? Chẳng lẽ lại cần em làm cầu nối?" Âu Dương Ngâm vui, "Lần trước em vất vả thế mà làm công sức của em đổ sông đổ biển hề chớp mắt, lần này vì lí do gì mà em lại phải giúp ?"

      "Lần trước? Lần trước em cơ bản có ý tốt!” Trình Mộc Dương , "Lần này có em được, bọn họ chỉ nghe em thôi".

      Âu Dương Ngâm tức giận, "Tổng giám đốc Trình, cần em mời bố em đến ?"

      " có ý này, tiểu thư Âu Dương ạ!" Trình Mộc Dương kéo tay Âu Dương Ngâm vào trong, "Chúng ta gọi đồ ăn trước, còn biết sở thích của hai vị đó!"

      Âu Dương Ngâm có gắng giãy ra khỏi tay , " làm cái gì thế? Diễn trò quen rồi à?"

      "Người vẫn diễn trò là ai? Là ai khoác tay gặp các quan chức lớn của thành phố H, khiến người ta cho rằng quan hệ của chúng ta hề tầm thường? đoán rất nhiều người cho rằng là rể hiền của bí thư đại nhân, đúng ? Ngâm Ngâm, em đúng là khảng khái, chuyện hiểu lầm lớn như vậy cũng để ý!" Trình Mộc Dương cười lạnh .

      "Em diễn trò vì ai, phải là vì Trình thị nhà sao? Cho dù trước kia em có lỗi với nhưng phải em cố gắng bồi thường sao? Còn bọn lại trêu đùa em phen, đầu tiên là khiến em vất vả, sau đó là vứt bỏ như giẻ rách. Em chạy về tận đây, chạy xa như vậy rồi mà vẫn còn bắt nạt em!" Nước mắt Âu Dương Ngâm tràn ra, "Tất cả những chuyện đó em đều chấp nhận, Trình Mộc Dương, còn muốn thế nào?"

      "Đừng khóc, em khóc biết làm thế nào?" Trình Mộc Dương nắm vai , " giận vì em gì cả mà chỉ làm khổ chính mình". thở dài tiếp, "Thực ra khi đó em có ra cũng làm gì được, nhưng nhìn mà thương chịu nổi".

      Âu Dương Ngâm đẩy tay ra, " được giả bộ, lần trước em với rồi, chúng ta thể làm gì được, cần tự tìm phiền muộn nữa".

      "Tiểu Vũ đúng, em đúng là trái tính trái nết, sau này qua cửa cẩn thận nó bắt nạt em, nhận lời nó là nhất định giúp em đâu". Trình Mộc Dương nở nụ cười, "Em mà ngoan lén giúp em".

      "Ai cần giúp, ai muốn qua cửa, Giang Nam non xanh nước biếc em sống, lại đến nơi lạnh giá như vậy làm gì?"

      " ra em biết trước Tiểu Vũ thay đổi quan điểm, thế mà em còn đối với như vậy?" Trình Mộc Dương tức giận nhìn chằm chằm.

      " ấy cho rằng ấy vào QQ của La Tiểu Cương là em biết? Giọng điệu kiêu ngạo đó giấu được ai?" Âu Dương Ngâm khinh thường.

      "Em cố ý ấy có bệnh làm ấy tức gần chết!" Trình Mộc Dương cốc đầu , "Sao còn nghịch ngợm như vậy?"

      Âu Dương Ngâm nghiêng đầu tránh, " ấy còn làm em khóc, ấy rất vui vẻ".

      Trình Mộc Dương vừa bực mình vừa buồn cười, đành giọng dỗ dành, "Được rồi, quay lại chúng ta nghĩ cách chọc tức nó".

      " cần lời ngon tiếng ngọt, nếu ấy gật đầu có đến tìm em ?" Âu Dương Ngâm đau lòng, bao nhiêu ngày thèm quan tâm đến .

      Trình Mộc Dương hiểu ra, ra lúc đầu ấy giận mình là vì vậy, "Ngâm Ngâm, xin lỗi, có điều cũng bị đánh trở tay kịp, dù sao cũng phải cho thời gian phục hồi lại tinh thần chứ. Sau khi nghĩ ràng vài chuyện, muốn tới tìm em, hỏi em có thể đợi cùng hay , đợi Tiểu Vũ nghĩ thông suốt, nó là đáng thương, dần dần em phát nó cũng là tốt bụng". Trình Mộc Dương nắm chặt tay , " mâu thuẫn rất lâu, nếu em chịu đợi cùng phải làm thế nào? Em trẻ trung xinh đẹp như vậy, bố em lại có quyền thế, bao nhiêu chàng trai vây quanh, đưa ra cầu như vậy, em cho rằng có áp lực à? Ngày nào cũng do dự. nghĩ, nếu em là bình thường tốt, ít nhất có thể bớt chút băn khoăn". Khi tình đậm sâu, có những tình thể nào ra.

      "May là Tiểu Vũ thông suốt sớm như vậy, buổi tối hôm đó nó với sau này chỉ chịu gọi em là bé con, chịu gọi là chị dâu. cũng đồng ý thay em rồi".

      "Ai cần làm chị dâu ấy chứ?" Âu Dương Ngâm rút tay ra về phía trước, người phục vụ dẫn bọn họ vào phòng riêng, nhàng khép cửa lại.

      "Lần này vốn Mộc Giai đòi theo đến, để chúng ta có thể đến với nhau, nó và ông nội tốn ít công sức, nó phải đòi em trả tiền công".

      "Em làm gì có tiền, trả!"

      Trình Mộc Dương thầm bật cười, " và chú Văn sắp cưới rồi, phải chờ chúng ta cưới trước".

      "Tại sao lại phải chờ chúng ta cưới trước?" Âu Dương Ngâm , lời còn chưa dứt vội che miệng, gì thế này? Cưới trước? Ai cần cưới?

      Trình Mộc Dương thở phào cười , "Cũng được, để họ cưới trước rồi chúng ta cưới sau vậy".

      Âu Dương Ngâm vội , "Ai cần cưới chứ?"

      "Em còn bắt đợi tới bao giờ hả bé con?" Trình Mộc Dương ôm , hôn lên môi .

      Âu Dương Ngâm choáng váng, muốn đẩy ra nhưng sao đẩy được bao nhiêu ngày nhớ nhung như vậy?

      Tiếng bước chân vang lên ngoài cửa.

      "Hình như khách của đến rồi", Trình Mộc Dương giọng , vẫn dán lấy .

      Âu Dương Ngâm cố đẩy Trình Mộc Dương, khách cần có mình xuất chắc là cấp dưới của bố mình, sao có thể để họ nhìn thấy cảnh này chứ?

      "Về với !" Trình Mộc Dương nhàng chạm vào môi .

      Âu Dương Ngâm gật gật đầu, cực kì sốt ruột, "Vâng!"

      "Cưới !" vẫn chịu rời khỏi môi .

      Âu Dương Ngâm nghe thấy giọng nữ dịu dàng vang lên xa xa, "Là phòng này đúng ?" giọng nam khác đáp, "Hình như là ở đây". Đó là Âu Dương Sảnh Như và Trang Hoa Hằng.

      Âu Dương Ngâm kinh hãi, bố mẹ mình sắp đẩy cửa vào mà Trình Mộc Dương vẫn ôm hôn mình như vậy. gần như sắp ngất xỉu, vội gật đầu , "Vâng!"

      " được đổi ý!" Trình Mộc Dương khẽ cắn lên môi .

      Tiếng bước chân càng ngày càng gần, "Vâng", Âu Dương Ngâm ra sức gật đầu.

      lát sau, hai người ngoài cửa lại dần dần xa.

      "Đồ ngốc!" Trình Mộc Dương ôm chặt vào lòng, khẽ cười bên tai , " ra mở cửa bố mẹ em vào, thỏa thuận trước rồi". Từ khi gặp , luôn bị chiếm thượng phong, hôm nay cuối cùng thắng được ván quyết định. cúi đầu hôn sâu.

      Ngoài cửa sổ, ánh nắng chiều rực rỡ, đẹp như tình ở trong này.

      (HẾT)

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :