1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

LUI LUI LUI LUI RA - BỐ ĐÌNH LƯU LY

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • ?

    Bạn thấy truyện này thế nào?

    1. Hay lắm. Viết tiếp đi.

      100.0%
    2. Cũng tạm được.

      0 vote(s)
      0.0%
    3. Không hay. Đừng viết nữa.

      0 vote(s)
      0.0%
    Bạn có thể lựa chọn nhiều phương án.
    1. habang27

      habang27 Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      2,445
      Chương 4: Tính sổ
      Editor: Greeny
      Beta: Dâu Tây

      ___________

      Lúc trước, Lương thái hậu dùng lý do bảo vệ tiểu Hoàng đế nên bắt buộc phải buông rèm chấp chính, bà ta lấy danh nghĩa "phò trợ minh quân" kết bè kết phái với Cẩm y vệ, nắm tất cả quyền lực trong triều đình, khống chế tiểu Hoàng đế làm việc xằng bậy. Chướng ngại lớn nhất ngăn cản kế hoạch của Lương thái hậu là phía Đông Xương luôn luôn trung thành với Tiên đế.

      Hậu thuẫn của Lương thái hậu vững chắc, bà đấu với Thẩm Huyền suốt năm qua nên tự biết mình phải đối thủ của . Bà ta đành lùi bước để tiến hai bước bằng cách chủ động liên hôn cầu hòa, bà tính gả nữ nhân trong hoàng thất làm vợ Thẩm Huyền. Ngoài miệng liên hôn là muốn tốt cho cả hai bên, nhưng ra bà ngấm ngầm cài nội gián vào Đông Xưởng, thầm điều khiển thế lực của Thẩm Huyền.

      Thẩm Huyền thông minh, cũng rất tàn nhẫn, lớn lên trong đao gươm, mưa máu, vung kiếm khác gì ác thần. Bây giờ, ngồi vững ở vị trí Đô đốc Đông Xưởng như Đức Phật, sao nhìn thấu toan tính nhặt của Lương thái hậu chứ!

      Thẩm Huyền vừa muốn hoàn thành giao ước với người, vừa muốn nhân dịp làm khó Thái hậu, : "Nếu Thái hậu nương nương thành tâm buông bỏ tất cả để kết giao với ta, vậy chi bằng người gả Trường Ninh công chúa, ái nữ Tiên đế quý nhất cho ta ."

      Vốn chỉ định gây khó dễ, ai ngờ Lương thái hậu lập tức gật đầu đồng ý.

      Hôm nay tổ chức hôn , Thẩm Huyền xử lý xong chuyện nội tặc liền vội vàng quay về Đông Xưởng, bị tùy tùng thúc giục mặc hỉ phục mà cảm thấy rất mông lung. ngờ tiểu công chúa kiều, kiêu ngạo sáu năm trước bây giờ trở thành phu nhân của mình.

      Tiêu Trường Ninh lớn lên càng thướt tha, duyên dáng, vậy mà khi được gả cho nàng lại quyết tâm phải chết, tự chuẩn bị xong hết tang phục cho mình rồi.

      Thẩm Huyền cảm thấy dường như mình vừa bị con thỏ bông mềm mại cắn.

      Mặc dù tức giận nhưng vẫn bật cười, đứng phắt dậy cầm khay rượu bàn, đưa cho Tiêu Trường Ninh ly: "Bản đốc biết công chúa vừa đến, rất nhiều việc còn chưa quen. Nhưng dù thế nào nàng cũng phải uống ly rượu này."

      Tiêu Trường Ninh uống rượu, nàng dùng bộ dạng đằng nào cũng chết bướng bỉnh : "Dù sao cũng bách niên giai lão, cần uống."

      Giọng vừa dứt, khí trong phòng đột nhiên biến chuyển.

      Ánh mắt Thẩm Huyền như chìm xuống, chỉ gằn chữ: "Uống."

      Mặc dù tính tình Tiêu Trường Ninh hơi kiêu căng, nhưng cũng may là khả năng tiếp thu của nàng rất tốt. Nghe thấy ngữ điệu lạnh như băng trong giọng của Thẩm Huyền, nàng tự biết mình lỡ lời, sau đó chậm chạp đón lấy ly rượu, chần chừ nhìn nó.

      "Thế nào? Sợ có độc sao?" Thẩm Huyền cười lạnh, uống cạn ly rượu trong tay: "Giết nàng có lợi gì cho ta, vậy cớ sao ta phải lãng phí lọ thuốc độc?"

      Tiêu Trường Ninh lo lắng yên khi bị người khác nhìn thấu, nàng đành đưa ly rượu về phía Thẩm Huyền ra hiệu.

      "Khoan ." Thẩm Huyền ngăn cản nàng: "Ăn ít cháo rồi uống."

      "Ta nuốt trôi." Tiêu Trường Ninh cố nhấp thử ngụm.

      Rượu thượng đẳng rất thơm, cũng rất mạnh, nó trượt qua cổ họng gắt như dao, khi xuống bụng bừng cháy như ngọn lửa.

      Cay quá! Cay đến mức nàng phải rơi lệ.

      Khoảnh khắc đó, nàng nghĩ có thể chết rồi, cần gì quan tâm đây có phải rượu độc hay ! đau đớn, lo sợ, cứ lẳng lặng đến rồi lẳng lặng .

      Nhưng ý niệm này chỉ xuất trong vài giây, ngay khi nước mắt rơi xuống tất cả liền biến mất.

      Tiêu Trường Ninh muốn chết, nàng mới 17 tuổi, cho dù chỉ sống qua tối nay cũng là chuyện tốt rồi.

      Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng kêu lách tách của lò sưởi, Thẩm Huyền nhìn đôi mắt ửng đỏ của Tiêu Trường Ninh, hàng lông mi còn đọng nước mắt trông mong manh, nhắc nhở: "Rượu cay nồng, nàng chưa ăn mà uống rượu làm tổn thương dạ dày đấy."

      Tiêu Trường Ninh chơi đùa với ống tay áo, nàng : "Bổn cung muốn ăn."

      Tiểu công chúa này nhìn rất dịu dàng yếu đuối, nhưng tính tình lại vô cùng ngang ngược.

      Thẩm Huyền đứng thẳng người, vóc dáng cao lớn rắn chắc, cúi đầu nhìn Tiêu Trường Ninh như nhìn chú chim , bình tĩnh : "Ta thích nghe những lời chán nản, cũng thích đêm động phòng vui vẻ mà nàng mặc y phục trắng. Mời công chúa điện hạ cởi bỏ tang phục ra."

      "Ta cởi." Hai má Tiêu Trường Ninh ửng đỏ, nàng nắm chặt vạt áo, : "Đèn sáng như vậy sao ta có thể cởi đồ?"

      Thẩm Huyền chớp chớp mắt, dứt khoát để ý đến nàng mà tự cởi bỏ hỉ phục, để lộ ra võ phục màu nâu đen bên trong. Tay chân thon dài, vai rộng eo hẹp, dáng người vô cùng hoàn mỹ. Đáng tiếc Tiêu Trường Ninh hoàn toàn có tâm tư thưởng thức, nàng chỉ cảnh giác : "Ngươi muốn làm gì?"

      Thẩm Huyền trả lời: "Bây giờ đêm khuya yên tĩnh, ta còn có thể làm gì?" Đương nhiên là cởi áo ngủ rồi.

      Vừa , vừa dùng khăn lạnh trong chậu để rửa mặt, sau đó vòng tay ra sau lưng để tháo đai lưng, mặc kệ chiếc áo choàng nâu đen nửa kín nửa hở mặc người. Tiếp theo, tháo mũ kim quan xuống, để lộ ngũ quan sắn bén, tuấn mỹ trong ánh nến.

      Thẩm Huyền bước đến bên giường ngồi xuống. Tiêu Trường Ninh giật mình đứng phắt dậy, vội vàng tránh xa .

      Thẩm Huyền thu hết những hành động nhặt của nàng vào tầm mắt, lát sau, nhặt chiếc khăn ướt Tiêu Trường Ninh để giường xoa xoa bàn tay, : "Ta nhớ rất kỹ, Trưởng công chúa luôn thích người bị thiến!"

      Thôi xong! Đây là điềm báo muốn tính toán nợ cũ!

      Thẩm Huyền ném khăn chuẩn xác vào chậu đồng. Quả nhiên sau đó đứng dậy, bước đến gần Tiêu Trường Ninh: "Nàng ta dối gạt dưới, suốt ngày chỉ biết ẻo lả, đúng ?"

      Thẩm đại công công có thù tất báo, đúng là danh bất hư truyền! qua sáu năm rồi mà vẫn nhớ sót chữ!

      "Thẩm... Thẩm Huyền... ngươi muốn làm gì?" Hàm răng Tiêu Trường Ninh va lọc cọc, màn trân châu vàng mũ phượng cũng run theo cơ thể nàng.

      Thẩm Huyền nhếch khóe miệng, nhìn nàng châm chọc: "Tối nay ta để công chúa nhìn lần, xem xem ta có phải là kẻ ẻo lả hay !"

      Nhìn nam nhân tuấn mỹ từng bước về phía mình, Tiêu Trường Ninh nước mắt lưng tròng, run rẩy : "Đừng lại đây... bổn cung ra lệnh cho ngươi... lui... lui... lui... lui ra!"

      Vì quá khẩn trương mà nàng líu cả lưỡi, thể phát chính xác, bụng bỗng dưng quặn đau như lửa đốt.

      Tiêu Trường Ninh cố gắng ngăn chặn cơn buồn nôn, cong lưng ôm lấy bụng. Thẩm Huyền bắt đầu lo lắng, thu lại ý cười khuôn mặt, nhướn bên mày, nghiêm túc : "Ta nên để bụng rỗng uống rượu, bây giờ dạ dày bị tổn thương rồi."

      "Ta đâu biết có phải do ngươi thầm hạ độc hại ta !" Dạ dày Tiêu Trường Ninh đau như dao cứa, nàng khó chịu ôm bụng rồi lên tiếng chế nhạo.

      Thẩm Huyền ngờ vẻ ngoài nàng kiều nhu nhược mà miệng lưỡi lại sắc bén như thế. muốn tính toán với người bị bệnh nên đưa tay đỡ nàng lên giường.

      Tiêu Trường Ninh muốn để người "ẻo lả" chạm vào mình, cố tình tránh né. Thẩm Huyền kiên quyết giữ lấy thân hình gầy gò của nàng, cưỡng chế ấn nàng ngồi xuống giường. Sau đó, về phía cửa phòng: "Người đâu!"

      thanh đồng bóng của Phương Vô Kính vang lên ngoài cửa, vui vẻ : "Đại nhân, nhanh như vậy mà xong việc rồi à?"

      Thẩm Huyền lạnh lùng trừng mắt, Phương Vô Kính lập tức im miệng, cúi đầu chờ lệnh.

      Lúc đó, Thẩm Huyền mới trầm dặn dò: "Nhà bếp có canh gà vừa nấu, mau sai người mang lên đây."

      Tác phong làm việc của Đông Xưởng như sấm rền gió cuốn, chưa đến khắc [*] cháo gà được dâng lên.

      [*] khắc = 15 phút

      Tiêu Trường Ninh tháo mũ phượng, lau sạch son phấn, biết do nước rửa mặt hay do mồ hôi lạnh mà hai sợi tóc mai của nàng bị thấm ướt.

      Thẩm Huyền đóng cửa, đổ canh gà ra chén, đưa đến trước mặt Tiêu Trường Ninh rồi ra lệnh cho nàng: "Uống ."

      Tiêu Trường Ninh bị bệnh nên dám làm cao, nàng thành , ngoan ngoãn cầm chén sứ đựng canh gà, miệng nhấp vài hớp canh.

      Thẩm Huyền ngồi đối diện quan sát Tiêu Trường Ninh, dáng người cao lớn, gần như nhấn chìm nàng trong cái bóng của mình. Thấy nàng muốn đặt chén canh xuống, Thẩm Huyền vô cùng vui: "Mau uống hết."

      Tiêu Trường Ninh đành cố nén nhịn, nhấp thêm vài hớp, sau đó đưa chén ra, nhíu mày : " uống nổi nữa!"

      Bây giờ bụng nàng ngập tràn ấm áp, còn đau đớn nữa.

      "Đêm nay khó chịu, Trưởng công chúa vô cùng phiền phức." Ngoài miệng Thẩm Huyền tỏ vẻ chán ghét nhưng hề có ác ý.

      Ngẫm lại lúc Dư quý phi còn sống, Tiêu Trường Ninh là nhân vật rất nổi danh, giống như lần đầu tiên gặp nàng, vạn đóa tử yên hồng [*] cũng sánh nổi khí chất cao quý của nàng. Đâu ai ngờ mấy năm sau, nữ nhân như nàng phải gả cho "thái giám" để liên hôn. Qua đó có thể hiểu được vì sao bộ dạng nàng yếu ớt như bây giờ.

      [*] Tử yên hồng: hoa tử yên hồng

      Tiêu Trường Ninh đặt chén xuống, ánh mắt mông lung, biết nàng suy nghĩ điều gì.

      Thẩm Huyền tự cởi áo ngoài: "Lên giường, ngủ." Giọng vẫn lạnh như băng, nhưng còn sắc bén như trước.

      Tiêu Trường Ninh ngắm nhìn chiếc giường duy nhất trong phòng, ngồi yên bất động.

      Suýt chút quên, vị công chúa này vô cùng thanh cao, nàng ghét nhất "hoạn quan", sao nàng có thể ngủ chung giường với "hoạn quan" được chứ?

      Thẩm Huyền lạnh nhạt nhìn nàng: "Công chúa điện hạ thân thể tôn quý, nếu nàng muốn ngủ cùng ta cố gắng chịu thiệt thòi ngủ dưới chân giường vậy."

      Dưới giường có cái chân giường khoảng ba thước, được trải miếng lót ba tư mềm mại. Nơi đó vốn là chỗ nghỉ đêm cho cung tỳ khi hầu hạ chủ tử, nhưng vì Đông Xưởng có cung tỳ, nên chân giường này rất sạch , chưa ai dùng qua.

      Tiêu Trường Ninh chút nghĩ ngợi, lập tức ngồi xuống chân giường.

      Ánh mắt Thẩm Huyền trầm xuống, vô cùng chán nản. Tất cả đồng cảm vừa rồi dành cho nàng trong nháy mắt bay lên chín tầng mây.

      Khuôn mặt biểu cảm, giơ tay lên, vận khí làm tắt ánh nến, bốn phía chìm vào bóng tối, chỉ có ánh trăng dìu dịu xuyên qua cửa sổ rọi vào phòng, vô cùng quạnh quẽ.

      có chăn đệm, Tiêu Trường Ninh tự lấy y phục của mình phủ lên người, sau đó nằm xuống chân giường.

      Nàng quen ngủ giường lớn xa hoa, lần đầu tiên phải ngủ dưới chân giường, xoay người trở mình mấy lần vẫn ngủ được. Bất chợt nàng cảm thấy vô cùng tủi thân, sống mũi cay cay, nước mắt suýt nữa rơi xuống. Nàng rất muốn được nằm chiếc giường của Thẩm Huyền, nhưng lại muốn nằm chung với , và trăm triệu lần dám.

      Vừa đến nghe về "điểm thiên đăng" vô cùng đáng sợ, dường như nàng có thể ngửi được mùi thịt khét từ người Thẩm Huyền... ngoan độc như vậy, sao nàng dám đến gần đây?

      "Trưởng công chúa yên tâm , Đông Xưởng giết người vô dụng."

      giọng truyền từ chiếc giường uyên ương đến, Tiêu Trường Ninh trợn trừng mắt trong bóng đêm, cho rằng mình vừa gặp ảo giác.

      Tiêu Trường Ninh nghiêng tai hồi lâu, Thẩm Huyền giường vẫn hề mở miệng, vì thế bốn phía lại chìm vào yên lặng.

      Sau đó, Tiêu Trường Ninh vô tri vô giác nhớ ra: cái gì mà " giết người vô dụng"? Bổn cung là người vô dụng sao?

      biết nên mừng hay nên giận đây.

      Đêm động phòng cứ thế trôi qua trong nơm nớp lo sợ, Tiêu Trường Ninh ngủ thiếp lúc nào hay. Ngày hôm sau tỉnh dậy nàng liền thấy mình nằm giường êm, người được đắp chăn thêu chỉ đỏ, còn Thẩm Huyền, trượng phu hoạn quan của nàng thấy đâu.
      Last edited: 18/8/18
      Mengotinh_Ranluoi, nhoxbina, thuyt8 others thích bài này.

    2. Chu Hải( mỡ đông lạnh)

      Chu Hải( mỡ đông lạnh) New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      4
      Đù, ông cũng ác mà bà cũng bướng:yoyo59::yoyo60::yoyo60:
      levuong thích bài này.

    3. habang27

      habang27 Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      2,445
      Chương 5: Sống riêng
      Editor: Greeny
      Beta: Dâu Tây

      __________

      Mặc dù thân phận cùng địa vị của Tiêu Trường Ninh còn như lúc trước, nhưng nàng vẫn là Trưởng quốc công chúa, ăn uống thịnh soạn, ngủ giường êm là chuyện hiển nhiên. Vậy mà đêm đầu tiên sau khi gả cho tên thái giám này, nàng phải ngủ dưới chân giường dành cho cung tỳ, việc này nếu bị thấy được ghi vào thiên cổ.

      Vì vậy, khi tỉnh lại, Tiêu Trường Ninh cảm thấy sống lưng mình đau nhức, dường như nàng trong giấc mộng hoang đường.

      “Điện hạ, người ổn chứ?” Những cung tỳ bên ngoài nghe thấy trong phòng có động tĩnh liền đẩy cửa bước vào.

      Tiêu Trường Ninh mang theo ba cung tỳ từ Tẩy Bích Cung đến đây: Hạ Lục, Thu Hồng, Đông Tuệ. Trong đó, Thu Hồng là người của Lương thái hậu ban cho nàng, vì thế Thu Hồng luôn ăn cẩn trọng, quá thân thiết. Còn Hạ Lục và Đông Tuệ là thị tỳ ở với Tiêu Trường Ninh từ , luôn luôn lo lắng cho nàng.

      Thấy Tiêu Trường Ninh khó chịu ngồi giường, mí mắt Đông Tuệ đỏ hoe, giữ lấy nàng thận trọng xem xét:

      “Điện hạ, người khó chịu ở đâu? đối xử với người như thế nào?”

      Tiêu Trường Ninh ôm lấy cái cổ đau nhức, lắc lắc đầu: “Rút cuộc cũng sống được thêm ngày… Aaa… Hạ Lục, mau xoa bóp vai cho bổn cung, chân giường cứng quá, ngủ đấy khó chịu.”

      “Chân giường?” Hạ Lục bóp vai cho Tiêu Trường Ninh mà ngăn nổi nước mắt, nghẹn giọng : “ dám để người ngủ dưới chân giường! Người là Trưởng công chúa đó!”

      Tiêu Trường Ninh : “Trong phòng này chỉ có chiếc giường, nếu ta ngủ ở chân giường lẽ ngươi muốn ta ngủ cùng thái giám sao?” Dường như nhớ ra gì đó, nàng chớp mắt, kéo tay Hạ Lục: “Đúng rồi, các ngươi ở sương phòng phía tây phải ? Bên đó có tổng cộng bao nhiêu gian?”

      Hạ Lục : “Hai gian, nô tỳ và Đông Tuệ ở gian, Thu Hồng tỷ tỷ gian.”

      “Hay lắm.” Tiêu Trường Ninh búi gọn tóc lên, đứng dậy thay y phục màu hồng tươi mới, sau đó căn dặn: “Ba người các ngươi chịu khó ở chung gian, nhường gian phòng còn lại cho bổn cung.”

      “Công chúa, như vậy có ổn ?”

      Thu Hồng là người bên cạnh Lương thái hậu nên đương nhiên tâm tư đơn giản, nàng nhíu mày : “Người vừa mới được gả , bây giờ lại muốn phân phòng, chỉ sợ Thẩm đô đốc nảy sinh bất mãn rồi trách cứ điện hạ.”

      Tiêu Trường Ninh quét mắt liếc tiểu cung tỳ có khuôn mặt như ngọc bích, cười : “Ngươi đúng là thông minh, biết nghĩ xa như vậy. Vừa mới bước vào Đông Xưởng nghĩ cách phụ thuộc vào người khác rồi.”

      Thu Hồng tự biết mình quá giới hạn, chột dạ cúi đầu.

      “Thẩm Huyền quá nguy hiểm, giết người rất nhiều, uy hiếp thiên tử, khống chế triều thần. Bổn cung ở cạnh chỉ sợ làm sai chuyện gì rước lấy họa sát thân, chi bằng cách xa chút.” xong, Tiêu Trường Ninh đứng dậy ngắm nhìn nhan sắc đoan chính, kiều diễm của mình trong gương, nàng chợt thở dài, : “Mở cửa, dâng cơm.”

      Có chết nàng cũng muốn làm quỷ đói.

      Mặc dù thức ăn của Đông Xưởng khá đơn giản, phong phú như Tẩy Bích Cung, nhưng mùi vị rất ngon.

      Lúc này, trong phòng yên ắng, sau khi Tiêu Trường Ninh ăn no căng bụng chợt thấy có bóng người tới, nàng ngước mắt nhìn chăm chú, đó là thái giám trẻ tuổi mặc y phục màu bạc.

      Tiểu thái giám khấu đầu, ôm quyền : “Đô đốc phu nhân, có Lâm Hoan cầu kiến.”

      Lâm Hoan…

      Hình như Tiêu Trường Ninh nghe tên ở đâu đó… là Huyền Vũ [*], người nhất ở Đông Xưởng, cũng là đao khách trẻ tuổi.

      [*] Huyền Vũ: là linh vật thiêng liêng có tượng là hình con rắn quấn quanh con rùa.

      Nhưng nàng ngờ rằng Huyền Vũ tiếng tăm lừng lẫy lại là nam nhân có cặp mắt to tròn sáng ngời, khuôn mặt bánh bao trắng trẻo, non nớt khoảng 17, 18 tuổi này. Bây giờ, Lâm Hoan đứng trước cửa, tùy tiện vác thanh loan đao vai, sợi tóc tơ ánh lên trong nắng sớm, thoạt nhìn trông như nam nhân thân thiết cạnh nhà, hoàn toàn giống đao khách chỉ biết giết người lấy máu trong lời đồn.

      Tiêu Trường Ninh động đậy, nàng đưa cháo vào miệng, hỏi: “Chuyện gì?”

      Lâm Hoan cong môi cười, nụ cười để lộ lúm đồng tiền bên má, : “Xưởng đốc phái ta đến hỏi phu nhân rằng thức ăn có hợp khẩu vị ?"

      Nhắc tới Thẩm Huyền, Tiêu Trường Ninh vừa sợ lại vừa hận. Nàng sợ hiển hách uy danh, còn hận khống chế triều chính, làm ra những việc hoang đường trong thiên hạ.

      Tiêu Trường Ninh hết muốn ăn, dùng khăn ướt lau ngón tay, cười như cười, : “Nhờ phúc của Thẩm đô đốc, món ăn ngon cỡ nào ta đều cảm thấy có lòng thưởng thức”

      Lâm Hoan hiểu ý nàng, ngờ nghệch lúc lâu, sau đó gãi gãi đầu : “Ta đọc sách nên nghe hiểu lắm. Ý của phu nhân là thức ăn ngon sao?”

      Tiêu Trường Ninh mất bình tĩnh, nàng liếc thái giám trẻ tuổi cái: “Đô đốc của ngươi đâu?”

      Lâm Hoan : “Xưởng đốc bận nghị . Ta đến dẫn phu nhân tham quan các nơi trong xưởng để phu nhân nắm đường .”

      Vừa nghe Thẩm Huyền có trong xưởng, gan Tiêu Trường Ninh lớn thêm ít, cũng màng cẩn thận khi chuyện nữa: “Bổn cung cần tham quan, cũng muốn nắm .”

      “Nhưng mà…”

      có nhưng mà.”

      “Phu nhân…”

      “Bổn cung phải phu nhân gì hết, theo lễ ngươi phải gọi ta là ‘Trưởng công chúa điện hạ'.”

      “...”

      Lâm Hoan lại ngẩn ra, cũng cảm thấy thù địch trong giọng của Tiêu Trường Ninh.

      quyết định từ bỏ việc trao đổi, dập tắt nụ cười, đôi mắt to tròn vô hại trở nên sắc bén, bàn tay vốn đặt đao bây giờ rút mạnh đao ra, lạnh lẽo như sương.

      Lâm Hoan: “Xưởng đốc nếu phu nhân nghe lời, ta có thể tùy ý hành .”

      Tiêu Trường Ninh nhanh chóng buông chén xuống, lau sạch khóe miệng, : “Chúng ta tham quan xưởng để quen thuộc các nơi . Lâm công công, mời dẫn đường.”

      Keng tiếng, lưỡi đao được tra vào vỏ, nháy mắt Lâm Hoan lại trở về bộ dạng phúc hậu và vô hại trước đó, ngượng ngùng cười: “Phu nhân, mời theo ta.”

      Tay chân Tiêu Trường Ninh lạnh lẽo, nàng giống như hồn bất tán phía sau Lâm Hoan.

      Trong phòng, Hạ Lục và Đông Tuệ ôm nhau khóc: “Hu hu, người ở Đông Xưởng là đáng sợ!”

      Sân đình ở Đông Xưởng yên tĩnh đến mức buồn tẻ, Lâm Hoan đeo thanh đao như chiếc đòn gánh vai, hai tay treo lỏng thanh đao. Trong lúc , giọng điệu như nam nhân trong sáng: “Đây là nơi ta thích nhất.”

      Tiêu Trường Ninh nhìn theo ánh mắt của , nàng chỉ thấy gian nhà treo đầy thịt khô và củ tỏi, bên là tấm bảng sơn màu hồng, có hai chữ “nhà bếp”. Im lặng hồi lâu, sau đó nàng hỏi: “Ngươi rất thích ăn à?”

      “Đương nhiên, Thẩm đại nhân từng : ‘Dân coi cơm như trời’, nếu được ăn cuộc sống còn ý nghĩa gì nữa?” Vừa chuyện, Lâm Hoan vừa đưa tay lấy từ bếp lò cái bánh bao thịt lớn, cho vào miệng nhai ngấu nghiến.

      Tiêu Trường Ninh kinh hoàng, nàng nhìn hai má phồng ra của Lâm Hoan, thể tin được có thể nhét hết cái bánh bao to hơn bàn tay vào miệng.

      Thấy Tiêu Trường Ninh trợn mắt nhìn mình, Lâm Hoan liền hiểu sai ý nàng. nhìn cái bánh bao còn lại trong tay, rồi ngước lên nhìn Tiêu Trường Ninh, sau đó tiếp tục cuối xuống nhìn cái bánh bao. lúc lâu, mới hạ quyết tâm nhưng vẫn lưu luyến đưa cái bánh bao đến trước mặt Tiêu Trường Ninh: “Thẩm đại nhân ngươi là phượng hoàng bị gãy cánh chứ phải con gà, đại nhân muốn ta chăm nom ngươi nhiều chút… cái bánh bao này ta cho ngươi.”

      Bị gọi là “phượng hoàng gãy cánh” khiến Tiêu Trường Ninh tức giận nuốt trôi.

      Nhưng nàng dám mắng Thẩm Huyền, đành cắn răng cười lạnh: “Bổn cung đói, ngươi ăn .”

      Ánh mắt Lâm Hoan sáng lên, sau đó cái bánh bao biến mất, trong nháy mắt bị nuốt vào bụng. chưa thèm, đứng liếm liếm đầu ngón tay, thấy Tiêu Trường Ninh nhìn mình chằm chằm, liền mím môi cười ngượng ngùng: “Khi còn ta rất sợ đói, ta luôn bị ám ảnh bởi việc ăn uống.”

      Tiêu Trường Ninh còn đắm chìm trong lời chế giễu của Thẩm Huyền nên quan tâm đến Lâm Hoan pha trò, nhưng vừa nghe “Khi ta rất sợ đói” biết vì sao nàng cảm thấy có chút mềm lòng.

      Căn cứ của Đông Xưởng quá rộng lớn, dạo nửa canh giờ, Tiêu Trường Ninh mỏi đến mức thể đứng thẳng, ngược lại, Lâm Hoan vẫn chân bước như bay, linh hoạt như khỉ.

      “Bên trái là Tàng Thư Các, phía trước là giáo trường, bình thường Thẩm đại nhân huấn luyện người của Đông Xưởng ở đây.” Lâm Hoan quay đầu, chờ đợi: “Phu nhân, mau đến xem.”

      được, bổn cung nổi nữa.” Tiêu Trường Ninh ngồi phiến đá dưới bóng cây, xoa xoa đầu gối: “Bổn cung chưa bao giờ xa như vậy, đến cả cỗ kiệu cũng có.”

      “Trong xưởng chỉ có ngựa, có kiệu. Ngồi kiệu có chỗ tránh né, rất dễ bị kẻ địch ám sát.” Nghe Lâm Hoan chuyện nghiêm túc mà Tiêu Trường Ninh rợn cả người, liếc nhìn nàng mồ hôi nhễ nhại khắp người: “Thân thể phu nhân quá yếu, cần phải tăng cường huấn luyện.”

      “Huấn luyện cái đầu ngươi.” Tiêu Trường Ninh vừa mệt còn vừa bực, nàng lấy khăn thêu ra lau mồ hôi, tức giận : “Bổn cung là Trưởng công chúa, phải thuộc hạ của Đông Xưởng các ngươi.”

      Lâm Hoan “À” tiếng.

      Ánh mặt trời dìu dịu, bóng cây đung đưa, mái hiên cách đó xa đột nhiên truyền đến tiếng mèo kêu.

      Mắt Tiêu Trường Ninh sáng lên, nhìn về phía tiếng kêu: “Hổ Phách!”

      “Meo…” Con mèo biến mất ngày lười biếng nằm dài mái hiên, bộ lông màu nâu vàng trông trơn bóng dưới ánh mặt trời.

      Vì sốt ruột cứu mèo, Tiêu Trường Ninh chút nghĩ ngợi chạy về phía mái hiên, nàng hoàn toàn chú ý bên dưới có tấm bảng được sơn vàng 3 chữ “Nghị đường”.

      “Khoan , nơi đó là…”

      Lâm Hoan muốn ngăn lại nhưng Tiêu Trường Ninh chạy theo con đường lớn vào sân Nghị đường. Cửa bên trong phòng đóng chặt, Tiêu Trường Ninh đứng dưới mái hiên ngửa đầu nhìn mèo con tắm nắng, nàng định kêu lên liền nghe thanh của thái giám tranh luận truyền đến.

      “Chu Tước cải tiến chiếc nỏ này, lúc bắn ra được mười mũi tên, tất cả đều có tẩm độc.”

      “Bạch Hổ còn chế tạo ra loại độc mới, màu mùi, khi độc phát ngũ tạng đau đớn, tứ chi run rẩy, nhưng đảm bảo con người luôn ở trạng thái tỉnh táo, rất thích hợp dùng để thẩm vấn phạm nhân.”

      “Xưởng đốc, Thanh Long nghiên cứu ra loại hình cụ mới, có thể làm gãy lìa xương cốt…”

      “Theo tin tình báo gần nhất, Binh bộ Thái Phong trung thực, chúng thầm mời đám giang hồ thuật sĩ vào thành, mưu đồ gây rối, có cần phải lập tức hành động?”

      “Ừm.” Giọng trầm thấp, quen thuộc của Thẩm Huyền vang lên: “Thái Phong giấu diếm dã tâm phải ngày ngày hai, đến lúc nên ra tay rồi.”

      Ngày thu mát mẻ, vậy mà toàn thân Tiêu Trường Ninh toát đầy mồ hôi lạnh.

      quá đáng sợ! Đám thái giám của Đông Xưởng giữa ban ngày ban mặt ngang nhiên bàn luận vấn đề hiểm độc như vậy!

      “... Là nơi Xưởng đốc nghị .” Lâm Hoan cắn móng tay phóng tới, bổ sung nửa câu còn lại.

      Tiêu Trường Ninh lui về phía sau bước, có lẽ nghe thấy tiếng động bên ngoài nên thanh trong phòng im bặt. Sau đó, giọng trầm thấp, lạnh lẽo của Thẩm Huyền truyền đến: “Ai?”

      Thẩm Huyền mở cửa, đúng lúc trông thấy bóng dáng bỏ chạy như bay.

      Dưới đất là chiếc khăn thêu thủ công tinh xảo, ràng chỉ nữ chủ nhân duy nhất ở Đông Xưởng có nó.

      nhìn về phía Lâm Hoan: “Nàng nghe thấy rồi à?”

      “Nghe được vài câu liền bị dọa chạy mất.” Lâm Hoan đưa mắt theo hướng Tiêu Trường Ninh vừa chạy , buồn bực : “Còn là hết sức, phải chạy trốn rất nhanh sao?”

      Dường như Thẩm Huyền hề lo lắng Tiêu Trường Ninh nghe được cơ mật, chỉ khom lưng nhặt chiếc khăn màu ngọc trai bị rơi xuống đất, rất lâu sau mời nhàn nhạt : “Gần đây an toàn, mau theo nàng.”
      ________

      Tác giả có lời muốn :

      Trường Ninh (kinh sợ): Bổn cung biết quá nhiều! Thẩm Huyền muốn giết ta diệt khẩu! Làm sao bây giờ???

      Thẩm Huyền (vẫy tay): Lại đây ăn cơm.

      Trường Ninh (nước mắt lưng tròng): Chờ ta viết xong… bức di thư này ! Cảm ơn.
      nhoxbina, thuyt, Thanhbliss9 others thích bài này.

    4. habang27

      habang27 Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      2,445
      Chương 6: Khom lưng
      Editor: Greeny
      Beta: Dâu Tây

      ____________

      Tiêu Trường Ninh chạy về phòng, vội vàng đóng cửa, dựa lưng vào cửa phòng thở dốc, tim đập như đánh trống.

      Nàng sớm nghe đồn Đông Xưởng thường nghị bí mật vào đầu tháng, đầu tiên là trao đổi tin tình báo, thứ hai là xác định mục tiêu hành động trong tháng tiếp theo. Có thể là giám sát người nào đó, hoặc ám sát ai đó… bọn họ giống những con dã thú mình trong bóng đêm, biết khi nào nhào lên cắn đứt yết hầu người khác.

      Tiêu Trường Ninh cảm thấy gần đây vận khí của nàng tốt, xui xẻo thế nào lại nghe được mưu đồ bí mật của Đông Xưởng.

      Hạ Lục bưng bình trà lạnh lên, lấy khăn thêu lau mồ hôi giúp Tiêu Trường Ninh, quan tâm hỏi: “Điện hạ, sao sắc mặt của người khó coi vậy? Gặp phải chuyện gì buồn bực à?”

      Tiêu Trường Ninh ngồi ghế khóc ra nước mắt, nàng cầm chung trà lạnh lên nhấp hai ngụm sau đó mới định thần : “Bổn cung… cẩn thận nghe được bí mật của Đông Xưởng, có thể bị diệt khẩu.”

      “Hả?!” Hạ Lục kinh sợ hô to, nàng lui về phía sau bước rồi quỳ xuống, khóc thút thít: “Điện hạ, chúng ta phải làm gì bây giờ?! Chi bằng chúng ta nghĩ cách bỏ trốn !”

      “Trốn? Chỗ này nguy cơ tứ phía, người của Đông Xưởng khắp nơi, ta với ngươi tay tấc sắt, có thể chạy được bao xa?” Tiêu Trường Ninh thở dài: “Ngươi đừng khóc, để bổn cung bình tĩnh lại chút, từ từ nghĩ cách.”

      ___________

      Nghị đường.

      “Xưởng đốc, kế hoạch bị Trường Ninh công chúa nghe được, có cần phải chuyển sang hướng khác ?” Người lên tiếng là thái giám trung niên hơi mập, ngữ điệu ôn hòa, tỏ ra thái độ cực kỳ thiện chí. là người tạo ra loại độc mới màu mùi - độc dược Bạch Hổ, họ Ngô tên Hữu Phúc.

      Thẩm Huyền khẽ nhếch đôi môi mỏng, nhả ra hai chữ: “ cần.”

      "Người tin tưởng nàng vậy sao?" Phương Vô Kính đùa nghịch với thanh đoản kiếm, dùng lưỡi kiếm sắc bén làm gương đồng, ngắm nhìn nhan sắc của mình, cười đùa : “Chắc chắn Thái hậu muốn nàng làm nội gián, sai khiến nàng thầm lấy mạng người. Người sợ nàng bán đứng người à? có vị công chúa nào cam tâm tình nguyện gả cho những người như chúng ta.”

      ra thuộc hạ hiểu dụng ý của Đô đốc đại nhân.” Ngô Hữu Phúc cầm viên đan dược màu xanh lục nhạt, cười tủm tỉm : “Trưởng công chúa chỉ là con rối trong tay kẻ khác, có mưu trí, người như vậy đáng sợ. Nếu công chúa thông minh đương nhiên vì việc kia mà đẩy mình vào cảnh nguy hiểm.”

      Vừa dứt lời, con chim tước bay xà xuống đậu lên vai Ngô Hữu Phúc. Sau đó, việc kỳ lạ xảy ra trong chớp mắt: con chim khi nãy còn đậu vai đột nhiên há mỏ ra, nó vỗ cánh phành phạch rồi rớt xuống đất, cổ họng giống như bị bóp chặt, lông vũ bắt đầu khô héo. Con chim rơi mặt đất co quắp móng vuốt, nó vùng vẫy lát và tắt thở.

      Từ đầu đến cuối, ai liếc nhìn con chim tước, dường như họ rất quen thuộc với thủ đoạn dùng độc của Ngô Hữu Phúc.

      Thẩm Huyền ấn thanh song đao treo bên người, ý kiến: “Cả ngày Đông Xưởng chỉ biết chém chém giết giết, lâu rồi có việc gì vui vẻ, giữ nàng bên cạnh tạo ra huyên náo cũng rất thú vị.”

      Phương Vô Kính cười ha ha: “Xưởng đốc là Độc Cầu Bại, cầu tới khi có mỹ nhân trong lòng!”

      Thẩm Huyền lạnh lùng liếc nhìn.

      Nụ cười mặt Phương Vô Kính tắt ngúm: “Thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ nên giễu cợt Xưởng đốc!”

      Con mèo vàng nâu mái nhà nhảy xuống được, nó gấp đến độ lấy móng vuốt gãi gãi lên mái nhà, liên tục kêu “meo meo”, khiến con chó mực của Thẩm Huyền nuôi dưỡng ngừng sủa inh ỏi.

      “Mèo của nàng.” Thẩm Huyền cau mày, vội : “Các ngươi mau bắt mèo trả lại cho nàng.”

      “Được! Việc bắt giữ là sở trường của Đông Xưởng chúng ta.” Phương Vô Kính vừa vừa vén tay áo, leo lên xà gỗ, sau đó xoay người nhảy lên nóc nhà bắt mèo.

      Thẩm Huyền với Ngô Hữu Phúc: “Từ giờ ngươi đừng ném độc dược bừa bãi, cẩn thận giết nhầm tiểu nương hiểu chuyện này đấy.”

      Ngô Hữu Phúc ôm quyền, nhàng cười: “Thuộc hạ tuân mệnh.”

      ___________

      Trong sương phòng.

      “Điện hạ, nô tỳ muốn chăm sóc người thêm vài năm, sống thêm vài ngày… hu hu hu…”

      Mặt mũi Hạ Lục giàn giụa nước mắt, ngược lại Tiêu Trường Ninh nhoẻn miệng cười.

      “Chưa chắc bị diệt khẩu, lúc nãy bổn cung quá gấp gáp, thuận miệng vậy thôi, ngươi đừng tưởng .” Sau khi nghỉ ngơi lúc, Tiêu Trường Ninh thấu đáy ngọn nguồn, bình tĩnh phân tích: “Mặc dù Đông Xưởng hung ác nhưng làm việc luôn nghĩ đến hậu quả. Địa vị của kẻ như Binh bộ thị lang Thái Phong bằng ta, Thẩm Huyền nhân vật như vậy mà bội ước đâu.”

      sao?” Hạ Lục khóc nấc lên, nửa tin nửa ngờ.

      .” Tiêu Trường Ninh cảm thấy mệt mỏi, chợt hỏi: “À… các người chuẩn bị sương phòng cho bổn cung thế nào rồi?”

      chuẩn bị xong, nhưng còn hơi sơ sài, sương phòng vốn được dành cho bọn nô tỳ ở nên ánh sáng tốt.” Hạ Lục lau nước mắt, cẩn thẩn : “Người ở chung với Thẩm đô đốc nữa sao?”

      là hoạn quan, bọn ta thể làm chuyện kia, dùng được thân thể này ta cần gì tự rước lấy nhục.” Tiêu Trường Ninh đứng dậy, xoa xoa bắp chân đau nhức, uể oải : “ dạo nửa ngày, vô cùng mệt mỏi, bổn cung nghỉ ngơi lát, khi nào có cơm trưa mang cơm vào phòng bổn cung. Nếu Thẩm Huyền đến đây ngươi cứ thân thể ta khỏe, thể tiếp .”

      Hạ Lục ân cần vén rèm trân châu giúp nàng, cúi đầu: “Vâng, nô tỳ .”

      Ngay sau đó, Thẩm Huyền trở về tiểu viện liền nghe thấy Tiêu Trường Ninh dọn đến gian phòng cho hạ nhân.

      “Có cần ta đưa phu nhân về giúp người ?” Lâm Hoan đứng ở cửa ngập ngừng hỏi, tay cầm đường giòn bọc trong giấy dầu, ăn ngấu nghiến khiến miệng dính đầy đường.

      Thẩm Huyền cầm ly trà lên rồi cười nhạo: “ cần. Nếu nàng chịu được khổ cực cứ để nàng , đừng làm thành mớ hỗn độn là được, để ta xem nàng nháo mấy ngày.”

      “Nếu phu nhân gây họa sao?” Lâm Hoan dùng sức cắn khối đường trong miệng, chúng phát ra thanh sởn gai ốc, vẻ mặt của lại vô cùng ngây thơ: “Có cần ta tuân theo quy củ xử lý ?”

      Thẩm Huyền ngước mắt lên, : “Tiểu Lâm Tử, ngoài ăn ra ngươi còn biết làm gì khác ?”

      “Còn, ta có thể ngủ.” Lâm Hoan ngại ngùng đáp.

      Thẩm Huyền lấy chén trà làm ám khí, dùng sức ném thẳng đến mặt Lâm Hoan.

      Lâm Hoan linh hoạt lách người tránh ám khí, vững chãi đứng yên vị trí cũ, còn đường giòn trong tay hề bị tổn hại.

      Thẩm Huyền đứng dậy, nắm lấy chuôi thanh đoản đao bên hông, toan tính : “Thời xưa, để xoa dịu đàn trâu bạo lực của mình, nông dân thường để con cừu mềm yếu vào đàn trâu, nhằm gây tê liệt ý chí chiến đấu của trâu đực. Tiểu Lâm Tử, theo ngươi Trường Ninh trưởng công chúa có phải con cừu chui vào Đông Xưởng ?”

      Lâm Hoan nghiêm túc suy nghĩ, sau đó liếm liếm đường dính ngón tay: “ hiểu.”

      “Nên đọc nhiều sách hơn.” Thẩm Huyền khuyên nhủ.

      Tiêu Trường Ninh sảng khoái ngủ giấc, đến lúc trong bụng cảm thấy cồn cào nàng mới lười biếng ngồi dậy dùng bữa.

      Ăn trưa mình trong phòng rất buồn chán, Tiêu Trường Ninh liền bắt tay thu dọn của hồi môn. Đa số đều được cung tỳ dọn dẹp xong, chỉ có rương gỗ vẫn còn phong kín, rương gỗ này có những đồ vật nàng quý nhất, cung tỳ dám tự ý đụng vào.

      Tiêu Trường Ninh lấy chìa khóa mở khóa rồi mở nắp rương, bên trong là vài món đồ được sắp xếp gọn gàng, gồm có: Chiếu thư sắc phong “Trường Ninh công chúa” do đích thân Tiên hoàng ngự bút, và túi thơm màu xanh xinh xắn, túi thơm là Dư quý phi thêu, bà muốn để lại cho nàng kỷ vật cuối cùng.

      Tiêu Trường Ninh đeo thúi thơm bên mình, sau đó cầm chiếu thư bắt đầu xem xét, bút tích quen thuộc của phụ thân đập vào mắt khiến khóe mắt nàng cay cay.

      Bên viết ngày tháng năm, sắc phong nàng là Trường Ninh công chúa, thực ấp [*] ba trăm… Sau này, do Dư quý phi bệnh chết, Tiên đế quá bi thương nên thêm cho Tiêu Trường Ninh thực ấp ba trăm, vị Trưởng công chúa có chỗ đứng rất vững chắc.

      [*] Thực ấp (thái ấp): Thực ấp được ban cho các vương thần, quí tộc tôn thất, những người thân cận trong hoàn tộc. Tất cả đất đai được ban cấp làm thực ấp đều thuộc quyền sở hữu của nhà nước. Thực ấp của Trung Quốc và thực ấp thời Trần đều là đất phong cho các quý tộc, tôn thất, nhưng thực ấp ở Trung Quốc được quyền truyền lại cho con cháu họ, còn thực ấp thời Trần thuộc sỡ hữu của nhà nước, chỉ được ban cấp cho vương hầu, tôn thất sử dụng đời.

      Bây giờ, nàng trở thành Trưởng công chúa, thực ấp cũng tăng lên sáu trăm, còn vị Đế vương nho nhã, đa tình vĩnh viễn ngủ trong lòng đất rồi.

      Mắt Tiêu Trường Ninh cay xè, nàng đem chiếu thư cất kỹ trong rương, sau đó đóng rương lại.

      Nửa buổi chiều vô cùng nhàn nhã tự tại, tĩnh lặng đến lạ kỳ.

      Tĩnh lặng như thế đúng là hơi bất thường… Tiêu Trường Ninh lờ mờ cảm thấy có điềm may, quả nhiên, đến bữa tối, tên Thẩm Huyền tàn nhẫn kia xuất .

      Tiêu Trường Ninh muốn ngồi trong phòng dùng bữa cùng , Thẩm Huyền thấy vậy sai người cắt sạch khẩu phần ăn của nàng, phòng bếp to như vậy đến cả chén cháo cũng chừa lại.

      “Xưởng đốc đại nhân Trưởng công chúa bằng lòng ở gian phòng dành cho hạ nhân là vì muốn người ở Đông Xưởng đối đãi với mình như nữ chủ nhân. Vì vậy việc ăn mặc cũng phải giống hạ nhân, tự mình vào bếp mới được.”

      Nghe vậy, Tiêu Trường Ninh vô cùng chán nản.

      Tự mình vào bếp là điều thể.

      chỉ Tiêu Trường Ninh, ngay cả cung tỳ nhoi sống cùng nàng trong cung cũng chỉ biết hầu hạ chủ tử mặc quần áo, rửa mặt, chưa bao giờ xuống bếp nấu ăn, đồ ăn đều do Ngự thiện phòng mang tới. Sao có thể làm đồ ăn được đây?

      Trong phòng bếp, tiếng kêu lách cách leng keng vang dội, sương khói lượn lờ, thỉnh thoảng có thanh ho sặc sụa truyền tới. Ở gian phòng cách đó sân viện, dưới ánh đèn ấm áp tĩnh mịch, Thẩm Huyền chìm trong mái tóc đen nhánh, khoác áo choàng ngồi bên bàn, ngón tay thon dài của đánh xuống quân cờ đen.

      nhìn chăm chú những quân cờ đen bàn cờ, khóe miệng quyến rũ nhếch lên: “Cầm cự nhiều nhất là tới ngày mai.”

      Rốt cuộc, bữa ăn này làm thành công, Tiêu Trường Ninh nhịn đói đêm.

      Sáng hôm sau, chủ tớ bốn người mặt mày xanh xao, giương mắt nhìn nhau, Tiêu Trường Ninh thở dài: “Thôi, hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt! Bổn cung khiến Thẩm Huyền mất mặt, bây giờ chịu thua là được…”

      Vì vậy, Tiêu Trường Ninh thầm hát bài ca “ thành kế”, lặng lẽ nuốt nước mắt, buồn bã, chậm chạp rửa mặt và thay y phục. Sau đó nàng hít sâu, chân tay mềm nhũn ra đại sảnh dùng cơm với Thẩm Huyền…

      Khom lưng vì nắm cơm ư?

      sao, đó mới là việc làm của bậc thánh nhân.

      _____________

      Lời beta: Hicc tạm dừng hơn tuần mà các nàng có vẻ nhớ bé quá !! Bé trở lại rồi nha ^^
      Mengotinh_Ranluoi, nhoxbina, thuyt7 others thích bài này.

    5. habang27

      habang27 Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      2,445
      Chương 7: Dùng cơm chung
      Editor: Greeny
      Beta: Dâu Tây

      ____________

      Khi Tiêu Trường Ninh đến đại sảnh, Thẩm Huyền ngồi ghế lớn, gác hai chân lên nhau, tay phải tùy ý chống vào đầu gối, tư thế uy nghiêm mà ngạo mạn. Thấy Tiêu Trường Ninh đứng chần chừ ở cửa, Thẩm Huyền ngước mắt lên, chỉ trầm giọng : "Ở Đông Xưởng, đúng giờ Thìn phải dùng cơm sáng, bây giờ là giờ Thìn khắc."

      ràng muốn nàng tới trễ.

      Sắc mặt Thẩm Huyền chút biểu cảm, Tiêu Trường Ninh chậm chạp tiến vào đại sảnh, nàng đảo mắt nhìn quanh phòng, phát còn ghế dư để nàng ngồi dùng cơm.

      Chẳng lẽ nàng phải đứng ăn sao? Hay muốn mượn "Hồng Môn Yến" [*] để giết chết kiêu ngạo của nàng?

      [*] Hồng Môn Yến: Hồng Môn Yến là kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn (鴻 門) bên ngoài Hàm Dương, thủ đô của Triều đại nhà Tần. Các bên tham gia chính trong bữa tiệc là Lưu Bang và Hạng Vũ, hai nhà lãnh đạo nổi bật của các lực lượng nổi dậy chống lại nhà Tần từ năm 209 đến 206 TCN. kiện này là trong những điểm nhấn của chiến tranh Hán-Sở, cuộc đấu tranh quyền lực cho uy quyền tối cao toàn Trung Quốc giữa Lưu Bang và Hạng Vũ, kết thúc với thất bại của Hạng Vũ và thành lập Triều đại nhà Hán với Lưu Bang là hoàng đế đầu tiên. Hồng Môn Yến thường được ghi nhớ lại trong lịch sử Trung Quốc, tiểu thuyết và văn hóa đại chúng.

      Đầu óc Tiêu Trường Ninh hỗn loạn, nàng bắt đầu suy nghĩ miên man.

      Dường như nhìn ra suy nghĩ của nàng, Thẩm Huyền nhướn cặp mắt sắc bén lên, vỗ vỗ cái đệm bên cạnh, : "Đến đây, ngồi chung với ta."

      Dê vào miệng cọp! Tiêu Trường Ninh vốn muốn cự tuyệt lời đề nghị này.

      Nhưng nhìn ánh mắt nặng nề, uy nghiêm của Thẩm Huyền, chắc chắn cho phép nàng từ chối. Tiêu Trường Ninh do dự lát, cuối cùng nơm nớp lo sợ ngồi lên chiếc đệm bên cạnh Thẩm Huyền, nàng cách chưa đến nửa cánh tay.

      Cảm giác ngột ngạt ngày càng mạnh mẽ, giống như nước thủy triều dâng, giống như bị xiềng xích trói chặt.

      Thẩm Huyền vẫn chưa chất vấn việc hôm qua nàng thất lễ trốn tránh , chỉ khẽ nâng cằm, ra lệnh: "Dâng cơm."

      lâu sau, tiểu thái giám dâng đồ ăn sáng lên, bàn là cháo và ba món, gồm: thịt nướng, thịt thái lát, súp bắp cải và cháo gà trông rất giản dị, tinh xảo như Ngự thiện phòng.

      Nhưng bên phía Tiêu Trường Ninh có thêm đĩa bánh tơ vàng và chè đậu đỏ.

      Tiêu Trường Ninh thầm quan sát, nàng phát bàn Thẩm Huyền có phần đồ ngọt này.

      Thẩm Huyền giấu giếm thứ gì bên trong đồ ngọt.

      Bánh tơ vàng... muốn cảnh cáo nàng sao?

      Tiêu Trường Ninh bị dọa toát mồ hôi lạnh, nàng quen ăn kèm món mặn nên đụng vào thịt nướng, chỉ dùng muỗng ngọc khuấy khuấy chén cháo, cái miệng ăn hớp. Nàng tự chủ liếc mắt nhìn Thẩm Huyền, nhìn thấu vị thái giám Đô đốc này nghĩ gì.

      Ăn cháo xong, nàng dè dặt dùng muỗng bạc cắt chiếc bánh tơ vàng để kiểm tra, vẫn chưa phát ra thứ gì kỳ quái...

      "Đừng nhìn, có độc." Thẩm Huyền bất ngờ lên tiếng.

      Bị nhìn thấu suy nghĩ, tay cầm muỗng của Tiêu Trường Ninh run lên, điểm tâm suýt nữa rớt ra ngoài. Khuôn mặt nàng ửng đỏ, ánh mắt bởi vì xấu hổ mà dao động, nàng đút miếng bánh vào miệng để che giấu. Miếng bánh giòn tan, vị ngon lưu mãi trong miệng, nàng vui sướng ăn hơn nửa cái bánh, tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều.

      Thẩm Huyền nhìn bộ dạng khẩn trương của nàng, hàng chân mày rậm rạp hơi nhướn, trong giọng có chút vui vẻ khó phát : "Hình như Trưởng công chúa cần với ta việc gì đúng ?"

      Rốt cuộc điều nên đến cũng đến, Tiêu Trường Ninh buông chén muỗng, đôi môi đỏ mấp máy, xấu hổ quay lại: "Hôm qua... là bổn cung đúng."

      Thẩm Huyền nhanh chậm : "Hửm? Trưởng công chúa đúng chỗ nào?"

      Biết còn cố hỏi!

      Tiêu Trường Ninh rất sợ dáng vẻ hùng hổ dọa người của Thẩm Huyền, nhăn mày, mềm giọng đáp: "Tục ngữ có câu lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, bổn cung nên nhen dọn ra ở riêng, chưa hoàn thành bổn phận thê tử với Thẩm đô đốc."

      Nghe vậy, Thẩm Huyền nhàng nhoẻn miệng cười.

      Ngay sau đó, : "Trưởng công chúa cần tránh ta như rắn rết, ra, bổn đốc cũng muốn ngủ chung với nàng đâu."

      Ánh mắt Tiêu Trường Ninh sáng lên, hàng lông mi dài mảnh tin tưởng chớp chớp: " ư? Ngươi đồng ý cho ta phân giường hả? Vậy tại sao đêm qua ngươi lại tức giận, cho bọn ta ăn cơm tối?"

      Nghe nàng liên tiếp đặt câu hỏi, Thẩm Huyền nhàn nhạt trấn tĩnh: "Ta có ham muốn mạnh mẽ với nữ nhân, phân phòng ngủ được, nhưng đến giờ ăn nàng phải bầu bạn cùng ta, thể tránh ta. Nhớ , trong mắt người ngoài, nàng là thê tử của bổn đốc, ngày thứ hai lấy về dùng cơm chung, huyên náo quá mức, khó tránh khỏi miệng lưỡi người đời."

      Đường đường là Đô đốc Đông Xưởng, tiếng ác sớm truyền xa, bây giờ còn mang tai tiếng phu thê bất hòa nữa sao?

      Dù trong lòng còn nghi ngờ, nhưng Tiêu Trường Ninh vẫn nhàng thở ra, gật đầu đáp: "Chỉ cần Đô đốc tôn trọng ta là được. Ngươi yên tâm, ngày ba bữa hay ra ngoài dạo bổn cung đều đồng ý với ngươi."

      Thấy Thẩm Huyền nhìn chằm chằm mình, Tiêu Trường Ninh lại toát mồ hôi lạnh: "Ngươi nhìn ta làm gì? ăn cơm..."

      Sau đó nàng cả kinh, đồ ăn trước mặt Thẩm Huyền sạch , hột cơm cũng chừa lại, mâm thức ăn sạch bóng.

      Nhưng từ lúc dâng cơm đến giờ chỉ mới nửa khắc trôi qua!

      Rốt cuộc trong nửa khắc này, làm cách nào mà lặng lẽ quét sạch đồ ăn mâm thế kia?

      Thẩm Huyền cầm cái khăn ướt bàn, chậm rãi lau tay, : "Ở Đông Xương trải qua huấn luyện lâu ngày, hành động nhanh lẹ, ăn cơm cũng vậy."

      Tiêu Trường Ninh "À" tiếng, sau đó lấy dũng khí thử lôi kéo quan hệ với Thẩm Huyền, nàng tìm đề tài: "Đầu bếp ở Đông Xưởng các ngươi là ai? Tuy thức ăn đơn giản nhưng vô cùng ngon, dư vị để lại rất đậm đà."

      Thẩm Huyền xếp khăn ướt gọn gàng, đặt bên, giọng điệu để ý: "Đồ ăn của Trưởng công chúa đều do Bạch Hổ Ngô Hữu Phúc đích thân xử lý."

      Tiêu Trường Ninh hoang mang hỏi: "Ở Đông Xưởng các ngươi, đầu bếp cũng có thể đứng vào hàng Tứ đại dịch trường [*] sao?"

      [*] Dịch trường: Kiểu như trưởng phòng

      Thẩm Huyền nở nụ cười thâm thúy, trông cực kỳ ngông cuồng: "Mặc dù vị Ngô dịch trường này tinh thông trù nghệ, nhưng đứng được trong hàng ngũ Tứ đại dịch trường là vì tuyệt kỹ."

      Tiêu Trường Ninh hiểu: "Tuyệt kỹ gì?"

      Thẩm Huyền nghe nàng hỏi, chậm chạp nhả ra hai chữ: "Luyện độc."

      "..."

      Ánh mắt Tiêu Trường Ninh phức tạp nhìn chén cháo trống trơn trước mặt mình, khóe miệng giần giật: "Bổn cung... ăn no rồi."

      Thẩm Huyền tựa hồ tìm được niềm vui, ung dung ngắm nhìn nàng: "Nàng yên tâm, biết phân biệt khi nào dùng độc dược, khi nào dùng hương liệu. Nếu Trưởng công chúa có hứng thú, lần sau bổn đốc đưa bốn gã dịch trường đến cho nàng nhìn mặt."

      Tiêu Trường Ninh ý .

      Theo lý mà nàng được Thái hậu dâng tặng cho Thẩm Huyền, nên phòng bị hơn mới đúng. Tại sao hề xem xét dẫn tâm phúc đến trước mặt nàng? Nếu nàng thăm dò bố trí ở Đông Xưởng sao? sợ nàng bán đứng à?

      Mặc dù vẻ ngoài Tiêu Trường Ninh ngốc nghếch, nhu nhược nhưng ra nàng rất thông minh lanh lợi, chuyện như vậy nàng nhìn thấu cách nghĩ của Thẩm Huyền... Nam nhân này còn đáng sợ hơn tính toán của Lương thái hậu.

      Suy nghĩ lát, nàng đành qua loa với : "Ta nghe theo sắp xếp của Đô đốc. Bổn cung no rồi, phải về phòng nghỉ ngơi."

      "Khoan ." Thẩm Huyền gọi nàng.

      Tiêu Trường Ninh đành phải ngồi xuống, hơi nghiêng đầu nhìn , đôi mắt nàng trong sáng ngập nước, trông nhu nhược như số loài động vật ăn cỏ yếu ớt.

      Thẩm Huyền bất giác thả chậm điệu: "Địa vị của Trưởng công chúa , ngủ ở gian phòng dành cho hạ nhân ổn, để việc này truyền ra ngoài người khác lại buộc tội Đông Xưởng bọn ta keo kiệt. Bổn đốc sai người thu dọn khu phòng ở Nam Các, hôm nay nàng chuyển vào được rồi, thiếu thứ gì cứ việc báo lại bổn đốc."

      Nam Các? Đây phải nơi đối diện tẩm phòng của Thẩm Huyền, chỉ cách nửa sân viện sao?

      Trong lòng Tiêu Trường Ninh mừng thầm, vì tuy rằng gần hơn chút nhưng nàng phải ngủ với thái giám nữa.

      Thẩm Huyền tiếp: "Mèo của nàng bổn đốc ra lệnh Tiểu Lâm Tử trả về phòng nàng."

      Đúng là vui mừng hết! Tuy đối diện với ác nhân có tiếng – Thẩm đô đốc, nhưng Tiêu Trường Ninh vẫn kìm được nở nụ cười tươi, vui vẻ hỏi: "Ngươi bắt Hổ Phách về rồi sao?"

      Nhắc tới con mèo kia, Thẩm Huyền hơi mất kiên nhẫn: "Đêm qua nó ở phòng ta kêu meo meo cả đêm, vô cùng phiền phức."

      Dù thiếu kiên nhẫn nhưng có ác ý, cuối cùng Tiêu Trường Ninh cũng sợ Thẩm Huyền nữa, vội : "Bổn cung nuôi dưỡng Hổ Phách tốt, sau này để nó quấy rầy ngươi nữa."

      xong, nàng gấp gáp đứng dậy, muốn trở về nhìn xem Hổ Phách có bị thương . Vừa vài bước, dường như nghĩ ra gì đó, nàng chần chừ muốn rồi lại thôi.

      Thẩm Huyền biết nàng có chuyện muốn , thúc giục, mặc dù bận vẫn khoanh tay bình tĩnh nhìn nàng.

      Sau đó, Tiêu Trường Ninh mở lời: "Hôm nay hồi cung thăm phụ mẫu, bổn cung phải Từ Ninh cung bái kiến Thái hậu."

      Thẩm Huyền giương mắt, trong mắt ánh lên tia u tối.

      lát sau, đứng lên, thân hình cao lớn sừng sững như ngọn núi, luồng ánh sáng chiếu vào khóe miệng hơi cong, ràng cười nhưng nụ cười lại chút ấm áp.

      : "Bổn đốc bộn bề công việc, thể cùng Trưởng công chúa, nhờ Trưởng công chúa thay ta vấn an Thái hậu."

      Tiêu Trường Ninh biết từ trước tới nay luôn đối đầu với Lương thái hậu, chắc hẳn tâm tình cũng vui, nên sau khi nàng được cho phép hồi cung cũng nhiều lời, chỉ gật đầu với Thẩm Huyền rồi xoay người bước ra cửa.

      Dáng người yểu điệu của Tiêu Trường Ninh biến mất khỏi sân viện, góc tối trong phòng xuất bóng người hơi mập, đó là kẻ có tài luyện độc và trù nghệ nổi tiếng – Bạch Hổ Ngô Hữu Phúc.

      "Trưởng công chúa rất thú vị." Ngô Hữu Phúc cười tủm tỉm, : "Xưởng đốc cho nàng chỗ tốt, nàng liền thu nhận, mảy may nghi ngờ, Xưởng đốc cho nàng bậc thang nàng lập tức thuận theo biết lên biết xuống, vui vẻ hồi cung thăm phụ mẫu... Chỉ sợ vị Đô đốc phu nhân này ngây thơ, nhu nhược như chúng ta tưởng tượng."

      Ánh mắt Thẩm Huyền dừng lại ở hướng Tiêu Trường Ninh rời , giọng trầm thấp: "Có thể sống sót dưới tay Lương thái hậu đương nhiên nàng đần độn. Việc Trưởng công chúa biết xem xét thời thế đối với bổn đốc mà là chuyện tốt."

      Nghe vậy, Ngô Hữu Phúc ôm quyền: "Thuộc hạ chúc mừng đại nhân."

      "Hửm?" Thẩm Huyền nhướn mày, trong mắt là trầm ổn, thông thấu, khóe miệng cong lên: "Chúc mừng việc gì?"

      Ngô Hữu Phúc cười như cười, ôn tồn chuyển chủ đề: " biết lần này Trưởng công chúa hồi cung thăm phụ mẫu mang về bất ngờ gì cho chúng ta đây?!"
      AELITA, Mengotinh_Ranluoi, nhoxbina7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :