Luật sư và Bị cáo - James Patterson [Trinh Thám] 117c

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 112: Tom



      Chuyến bay qua đêm của Air France hạ cánh lúc giờ sáng, chúng tôi len qua sân bay Charles de Gaulle huyên náo. phải đợi lấy hành lý, nên chúng tôi là những người đầu tiên trong hàng người nhập cư và dễ dàng qua cửa hải quan. Trong đời, chưa bao giờ tôi thấy thoải mái và tự do đến thế.

      Mười tiếng trước, tôi lái xe qua Queens. Lúc này tôi ngồi ở ghế sau chiếc Fiat màu đen, băng qua những biển chỉ đường đất Pháp. Chúng tôi rời đường cao tốc buồn tẻ vào những phố ba làn xe đẹp như trong tranh, đặc Paris. Xe rời khỏi đại lộ lớn, chạy lạo xạo lớp sỏi lát và đỗ trước khách sạn ở Left Bank, tôi đặt phòng từ chiều nay qua Internet.

      Phòng của chúng tôi chưa dọn xong, nên chúng tôi qua hai cửa xuống hiệu cà phê. Chúng tôi gọi cà phê sữa và ngắm những đường phố hối hả.

      - Chúng ta ở đâu thế, Tom? - Kate hỏi và liếm bọt môi.

      - Paris.

      - Em chỉ kiểm tra thôi.

      Năm phút sau khi trả tiền cà phê, chúng tôi dựa vào hàng lan can bằng đá ngắm sông Seine đục ngầu. Những biệt thự bằng đá thanh lịch, cái nào cao quá năm tầng và dưới năm trăm năm tuổi, đứng thành hàng cách xa dòng sông. Tuy vậy, thứ đẹp nhất là ánh long lanh trong mắt Kate.

      Chúng tôi qua Pont-Neuf và theo hướng người phu khuân vác chỉ, đến cửa hàng gần nhất.

      Bên trong Galeries Lafayette, chúng tôi chia mỗi người ngàn euro và tách ra mua đồ. Tôi lấy hai cái quần, ba sơmi, áo len dài tay hàng casơmia, đôi giày da mềm, tất cả đều sang trọng hơn những thứ tôi từng mặc. Nhưng, tôi phải là con người năm trước hoặc hai mươi tư giờ trước, vì sao tôi lại mặc y như cũ?

      - Ông bà có vali? - Người phụ nữ mặc đồ xám chỉnh tề sau bàn tiếp tân ở khách sạn hỏi.

      - lại cho , - Kate và xách cái túi đựng đồ vừa sắm.

      Cầu thang máy cỡ bằng bốt điện thoại đưa chúng tôi lên tầng ba, nơi căn phòng đầy đồ cổ của chúng tôi nhìn ra quảng trường hình tam giác xíu là Quảng trường de Léon.

      Tôi cho người phu khuân vác khá nhiều tiền rồi khóa cửa, và quay lại đúng lúc kịp đón Kate trần truồng lao vào vòng tay tôi.



      Chương 113: Kate



      Xin đừng ghét chúng tôi, nhưng việc hàng ngày của chúng tôi ở Paris là thế này. Tom dậy lúc tám giờ, mua tờ International Herald Tribune và đến hiệu cà phê. Nửa giờ sau tôi xuống, giúp ăn hết bánh sừng bò và Jumble. Rồi Tom nhắm mắt và mở đại cuốn sách chỉ dẫn của chúng tôi, để mặc số phận chọn điểm đến trong ngày.

      Thứ Hai, đến Bảo tàng Picasso trong khu vực có nhiều con phố ngoằn ngoèo, ấm cúng tên là Marais. Thứ Ba, chúng tôi trèo các phố dốc ngược lên đỉnh đồi Montmartre. Sáng hôm nay, chúng tôi bộ đến khách sạn từ thế kỷ mười tám thành Bảo tàng Rodin[48].

      Chúng tôi ngắm hình dáng mạnh mẽ của nhà văn Balzac bằng đá granit đen và leo lên đài vòng ngắm Nhà tư tưởng[49] nổi tiếng, to lớn mà nặng nề, trông cuồn cuộn cơ bắp so với trí thức.

      Đằng sau hai pho tượng đó, trong góc là thiên sử thi Cổng Địa ngục, tác phẩm ngốn hết ba mươi bảy năm cuối đời của Rodin. Nó gồm hai cánh cửa khổng lồ màu đen lúc nhúc hơn hai trăm thân hình quằn quại, mỗi người chịu hình phạt khổ sở vĩnh viễn, và vì lý do nào đó, Tom thể rời mắt khỏi tác phẩm này.

      cứ đứng ngây ra mãi, tôi đành để mặc dạo các con đường bằng đá trong vườn, có nhiều luống trồng nhiều loại hoa hồng khác nhau, tôi tin rằng địa ngục hẳn có nhiều kẻ phạm tội. Có ghế dài dưới nắng, tôi ngắm người mẹ trẻ cho con bú Tom tìm thấy tôi.

      - đưa ra tòa xử chết bao nhiêu người rồi, Tom?

      - Tất cả bọn họ.

      - Bận gớm nhỉ.

      Chúng tôi ăn bánh mì kẹp và uống vang trong quán cà phê vườn, rồi lang thang vào các vùng lân cận, nhiều tòa nhà của các nhân vật quan trọng biến thành sứ quán nước ngoài, có lính gác vũ trang ở đằng trước. Mọi thứ đều đẹp đẽ và mới mẻ, những tội nhân thân thể rách toạc và quằn quại Cổng Địa ngục biến khỏi đầu tôi, rượu vang ngây ngất khiến tôi kéo Tom trở về căn phòng của chúng tôi.

      Thực lòng, tôi thể đợi lâu hơn nữa. Lúc Tom dò dẫm tìm chìa khóa, tôi dính lưỡi vào tai rằng tôi muốn lắm rồi, và chúng tôi vừa lọt vào phòng, tôi kéo vào buồng tắm, cởi quần áo trước tấm gương dài.

      - Thế này có phải là tội lỗi , Tom?

      - nghĩ thế.

      - ư? Lúc này em có làm gì sai ?

      - , em làm bất cứ việc gì sai hết. Em làm mọi việc đều đúng.

      - Đừng nhìn em, Tom. Hãy nhìn chúng ta trong gương.

      Vài giờ sau, giường, Tom rên rỉ rất khác thường rồi lẩm bẩm: “ có máu, có máu”.

      Tôi lay , lúc đầu còn nhàng, sau mạnh hơn và mở bừng mắt ra, hoảng sợ.

      - cơn ác mộng à, Tom?

      - ?

      - về máu, Tom ạ.

      - Máu của ai? Máu gì?

      - .

      - còn gì nữa? - Tom hỏi, ánh mắt vẫn khiếp đảm.

      - , - tôi bảo mỉm cười, ngọt ngào đến mức tôi lại muốn ở trong tôi lần nữa.



      Chương 114: Tom



      Tôi dám ngủ lại, nhưng Kate ngủ.

      Khi Kate tỉnh giấc, chúng tôi lỡ bữa tối đặt trước, nên chúng tôi ra ngoài tìm xem có thứ gì ăn. Lúc chúng tôi qua những tủ kính sáng trưng đủ loại, Kate có vẻ trầm ngâm khác thường và tôi thể nghĩ đến cơn ác mộng, những lời tôi có thể buột ra trong lúc ngủ.

      Chúng tôi rời phố St. Germaine đông đúc đến những phố yên tĩnh hơn và tối hơn dọc sông Seine. Suốt thời gian đó, Kate cứ bám chặt cánh tay tôi và lời.

      Nếu có điều gì để buộc tội - về Sean hoặc những người khác - trót buột ra từ cái miệng ba hoa của tôi, Kate thể ân ái với tôi như thế. Nhưng nếu tôi gì, sao ấy lại hành động phi lý và căng thẳng đến vậy?

      Cả hai chúng tôi đói mềm, nhưng Kate từ chối mọi nhà hàng trông đầy hứa hẹn, hết cái nọ đến cái kia.

      - Quá nhiều khách du lịch.

      - Quá rởm đời.

      - Quá vắng vẻ.

      còn là mình nữa. Dù muốn hay , tôi cũng thể bỏ qua khả năng nhàm chán là tôi để lộ mình.

      Nếu thế , làm sao tôi có thể dọn dẹp sạch mọi thứ trong thành phố tôi vừa mới biết?

      Cuối cùng, chúng tôi ghé vào quán rượu đầy người bản xứ. Ông chủ da ngăm đen dẫn chúng tôi đến giá màu đỏ để đồ ăn ở đằng sau, nhưng ngay tại chốn này Kate vẫn nhìn vào mắt tôi. Rồi, đăm đăm nhìn xuống hai bàn tay để lòng, và bằng giọng rạn vỡ, :

      - Tom, có chuyện em cần với .

      phải ở đây. trước mặt mọi người - nơi tôi thể làm gì được.

      - cũng có chuyện muốn , - tôi đáp. - Nhưng đầu sắp vỡ tung ra ở đây mất. Ồn ào quá. Chúng ta có thể đến nơi nào yên tĩnh hơn, dễ chuyện hơn ?

      Xin lỗi ông chủ, chúng tôi ra lề đường và bộ đến Vườn Luxembourg.

      Nhưng ngay lúc mười giờ đêm này, khu vườn vẫn đầy ắp khách du lịch. Cứ cách độ hai chục mét lại có nhạc công đường phố bập bùng bài hát của Beatles hoặc nghệ sĩ xiếc tung hứng các cây gậy cháy đùng đùng, cái ghế nào vắng khách lại nhìn thấy mồn từ ngoài đường.

      Rốt cuộc, tôi phát ra cái ghế trống trong bóng các cây cao. Sau khi kiểm tra nhanh để biết chắc ai nhìn thấy chúng tôi, tôi kéo Kate vào lòng. Vẫn chưa tin chắc sắp xảy ra việc gì, tôi nhìn thẳng vào mắt Kate và đặt bàn tay vào cuối cần cổ mảnh dẻ của .

      - Tom?

      - Gì thế, Kate?

      Tim tôi đập thình thịch to đến nỗi hầu như tôi nghe thấy lời lẽ của mình, tôi nhìn nhanh qua vai để biết chắc có người nào từ đường chính sắp tới.

      Kate có thể nhìn tôi suốt đêm. Lúc này mắt giống như tia lade và rời tôi, dường như nghiên cứu mắt tôi để đọc phản ứng với điều sắp .

      - Gì thế, Kate? Có chuyện gì sao? - Tôi hỏi và đưa nốt bàn tay kia lên họng .

      - Em muốn có đứa con, Tom ạ, - . - Em muốn có con với .

      Tôi biết nên cười hay khóc, nhưng Kate khao khát câu trả lời, nhìn đăm đăm vào tôi như con nai bất chợt gặp đèn pha.

      - Chỉ thôi ư? - Tôi thào và hôn lên những giọt nước mắt , rồi hạ dần bàn tay run run của tôi xuống eo . - mong có ba hoặc bốn đứa.



      Chương 115: Tom



      Nhiều giờ sau cuộc chuyện đầu tiên về con cái, tôi nằm nghiêng yên ả ngắm Kate ngủ, tuyệt vọng mấy giờ trước được cơn phởn phơ quét sạch. Tôi vốn ghét nghĩ đến tương lai. Tôi tự nhốt mình vào nơi xó xỉnh chật hẹp và tôi khoái gì. Giờ tôi hơn hẳn cái người đỗ đầu trong lớp ở trường Luật Harvard.

      Kate và tôi vừa thắng trong phiên tòa xử vụ giết người lớn nhất trong mười năm qua. Chúng tôi có thể sống hoặc làm việc ở bất cứ nơi nào thế giới, là cộng cho bất cứ hãng luật nào trong nước, mỗi năm có thể chia nhau vài triệu đôla mà tốn giọt mồ hôi. Hoặc nếu chưa sẵn sàng lao đầu vào công việc, chúng tôi có thể lang thang ở Paris thời gian. Kéo dài chuyến từ tuần thành vài tháng. Thuê căn hộ ở Marais. Thâm nhập nền văn hóa. Học hỏi về rượu vang.

      người phụ nữ hạnh phúc là cảnh tượng đáng , và trông Kate mãn nguyện, ngay cả trong giấc ngủ. Nếu quyết tâm bắt đầu gia đình, sao lại cơ chứ? Tôi sắp còn trẻ nữa. Có lẽ làm, còn tôi, ông bố ở nhà, dạy bọn trẻ con những điều cơ bản trước khi quá muộn, rê bóng với chúng bằng hai bàn tay khi chúng chưa đến tuổi học.

      Đồng hồ báo thức bàn đêm kêu tích tắc, con số lên 6:03. Tôi thận trọng trượt khỏi giường, giai điệu của Joni Mitchell[50] vương vấn trong đầu Tôi là người tự do ở Paris, và rón rén vào buồng tắm để những tấm ván sàn cổ cót két.

      Tôi tắm nước nóng lâu và cạo mặt. Chui vào cái quần và sơmi vừa lấy từ phòng giặt của khách sạn. Tự do và thoải mái vô cùng.

      Trong những thứ tôi ở Paris, tôi các buổi sáng nhất. thể đừng được, tôi định ra đường phố ẩm ướt mua tờ Tribune. Tôi có thể thưởng thức cái bánh sừng bò bong từng vẩy và tách cà phê đặc, thơm ngậy.

      Ra đến cửa, tôi ngoảnh nhìn Kate lần nữa, chìm vào giấc mơ làm mẹ khôn cùng, và lúc tôi nhàng khép cửa lại sau lưng, nòng súng thép giá lạnh ép chặt vào gáy tôi, cò súng kéo về phía sau sẵn sàng ghim đạn vào tai tôi.

      Tôi ngửi thấy mùi nước cạo râu rẻ tiền trước khi nghe thấy tiếng Raiborne: “Cảm ơn đưa tôi đến Paris, Dunleavy”. Rồi ông ta đá băng đôi giày dưới chân tôi, ấn tôi úp sấp mặt xuống sàn, bẻ quặt cổ tay tôi ra sau lưng và còng lại. Bạn có thể là thằng khó trị nếu có sáu sen đầm lăm lăm chĩa súng sau lưng.

      Tôi vẫn lời vì sợ Kate thức giấc. Tôi muốn giấc mơ ngọt ngào của kéo dài thêm chút nữa. hỗn loạn này có thể ổn, tôi bắt đầu tin thế, nếu Raiborne hoặc người nào đó đuổi kịp tôi, tôi có thể thoát. Đây chỉ là vai kịch, đúng nào? Nếu tôi có thể đóng vai luật sư đủ tài ba cứu mạng Dante, tôi hành động như người chồng, người cha mua ổ bánh.

      Nhưng Raiborne biết đến điều đó.

      - Cháu mày hiểu chú nó hơn mày tưởng, thằng khốn hung bạo.

      - Nó mặc áo chống đạn? - Tôi thào, vẫn cố gây tiếng ồn.

      - Sao mày biết?

      - Vì nó là thằng chó đẻ, - tôi , nhưng tôi biết lý do thực - vì có máu. có máu!

      - Ba ngày sau nó trườn khỏi huyệt và đến đầu thú, cầu xin lời. Nó chỉ muốn chia sẻ mọi điều nó biết về chú Tom của nó, ngẫu nhiên khớp thành mớ trọn vẹn.

      Sao ngậm miệng? biết Kate ngủ? Theo những điều chúng tôi biết, ngủ cho hai người. Nhưng quá muộn.

      Cửa bật mở và Kate ra hành lang, mặc áo phông. Bàn chân trần của chỉ cách mặt tôi hai chục centimét, nhưng dường như là hai chục dặm, vì tôi biết tôi bao giờ chạm tới được nữa.



      ĐOẠN KẾT: SAU MÙA THU


      Chương 116: Tom



      Tiếng giày ống nặng nề của người gác ban ngày dội vào những bức tường cách trộn than sỉ vây quanh tôi. phút sau có tiếng chìa khóa lách cách và tiếng then rít lanh lảnh, rồi lại có tiếng bước chân, tôi nhảy khỏi cái giường sắt rộng sáu mươi phân. Khi người gác rẽ qua góc cuối cùng đến xà lim của tôi, tôi đứng bên cửa.

      Trong bảy tháng bị nhốt ở Riverhead - tôi ở đúng tầng giam Dante -, tôi được người nào đến thăm, những bức thư duy nhất tôi nhận được là của thanh tra Connie P. Raiborne. Nếu Connie muốn moi và sử dụng kiến thức về tội phạm của tôi, tôi bảo, cứ lấy .

      Vì những bức thư của ông ta là tất cả những gì tôi nhận được trong mối tương tác với nhân loại, tôi cố hết sức khiến ông ta thích thú, dẫu tôi phải bịa đặt ra nhiều thứ, tôi vốn rất cừ khoản này.

      Người lính gác dẫn tôi vào mảnh sân rào kín vì chính quyền bang có lệnh mỗi tuần cho tôi ra ngoài hai mươi phút, mở còng cho tôi qua khe trong mớ dây thép gai khi tôi ở bên trong an toàn.

      Bên kia con đường, các bạn tù được đưa đến đây chạy ngược xuôi trong sân, làn da đen của họ lấp lánh mồ hôi ngay dưới mặt trời tháng Chạp nhợt nhạt.

      Tôi chơi vẫn cừ hơn những gã kia, nhưng người ta cho phép tôi chơi bóng rổ trong cái ổ lưu manh này. Tôi chỉ được tự do ngắm quả bóng nảy lên và để mặt trời dọi vào gáy tôi. Lúc tôi tận hưởng những thứ đó, có gì đó rối loạn ở cuối trại, số bạn tù bị đẩy vào trong.

      Chỉ còn lại mình tôi, cách biệt với tất cả các bạn tù khác, từ khi tôi phang cho thằng cha ấy trận nhừ tử đến mức họ vẫn phải cho ăn bằng ống. Lúc này tôi hiểu xảy ra chuyện gì đó với cả sân, vì quả bóng rổ ngừng nảy và nơi này bỗng im phăng phắc. Với những thằng khốn tởm lợm ấy, nơi này còn tốt chán.

      Tôi hầu như cảm thấy như thế. Nó làm tôi sợ chết điếng, nhưng là nỗi sợ đầy kích thích. ai biết được toàn bộ thực về mình, nhưng ở nơi như thế này, bạn khám phá ra mình thiếu vắng những gì, hơn cả làn da hoặc nụ cười của Kate hoặc mơ mộng khiến nàng sinh động, tôi thiếu hành động, như đổ những quân xúc xắc lắc rào rào rồi để chúng lăn tròn, và lúc này chúng nảy qua sàn xi măng quây kín của sân nhà tù này.

      Tôi đứng dậy và ung dung đến góc gần hàng rào. Bằng cách đó ai có thể đến sau tôi, và mỗi lần chỉ người có thể với tới tôi.

      Họ cử ba tên tới hành . tay da trắng trông ốm yếu, tay áo dài lượt thượt màu xanh và hai tay da đen to con.

      Tôi lúc nào rời mắt khỏi tên da trắng, vì tôi biết kẻ ở giữa bao giờ cũng thủ dao.

      Lúc này, chúng quá nửa khoảnh đất và nhanh, nhưng tôi động đậy bắp thịt, ngay cả mặt. Tôi để chúng đến gần hơn nữa, và khi đó mọi thay đổi trong chớp mắt. Tôi đưa bàn chân phải lên và giáng cú vào xương bánh chè của tên bên phải. tiếng rắc và tiếng hét đau đớn, và lúc này mặc dù bắp tay xăm hình giao lộ vòng xuyến, thằng cha Ireland thấy thế là may sao?

      Nhưng còn nhiệm vụ sau đó, còn lựa chọn. rút bàn tay phải từ phía sau đùi và thọc mạnh con dao vào tôi.

      Tôi nhìn thấy con dao khắp mọi phía, như cú đấm chậm. Tôi có đủ thời gian cần thiết để xoay người và chộp lấy cổ tay , quăng vào tên thứ hai. Rồi tôi nện liên tiếp vào thằng khốn xăm hình cỏ ba lá, đồng thời dùng người làm khiên, che đỡ khỏi tên kia. Lúc khập khiễng, tôi chộp lưỡi dao tự tạo trong tay và mảnh sân đầy tiếng chân dậm thình thịch của bọn chúng như đây là trận đấu quyền ăn tiền, tôi xoay vào tên đứng bên trái, to con, lạnh lẽo, đột nhiên tiến đến gần hơn hề vội vã.

      Tôi có ba vụ giết người, thêm vụ nữa nào có khác gì, nhưng có thứ khiến tôi lưỡng lự - có lẽ trong mắt tí tẹo của Raiborne - và đó là lúc thằng cha thứ tư, tôi nhìn thấy vì đứng ngoài lồng sắt, thò cánh tay qua mắt lưới. cắt cổ tôi từ đằng sau.

      - Người đó của Macklin, - giọng phía sau tôi .

      Khi cái thứ ướt, nóng tràn xuống cổ tôi, tôi biết thế là hết.

      Tôi quỵ gối rồi ngã ngửa, tự hỏi ý nghĩ cuối cùng tôi có, vật cuối cùng tôi nhìn thấy là gì. Tôi cần cha cố hoặc ai đó nắm bàn tay tôi. Tôi nhìn thấy Kate trần truồng đứng trong ánh trăng bãi biển. Tôi chơi bóng rổ trong NBA. Tôi đến Paris.

      Mặt trời mỗi lúc rực rỡ hơn và tung tóe thành hàng ngàn chấm trắng rồi các chấm này tan ra và hình chữ nhật đen ngòm, khổng lồ choán hết bầu trời. Từ phía sau vẳng tới tiếng ầm ĩ kinh hoàng của kim loại cọ vào kim loại, rồi hình chữ nhật tách ra làm đôi và biến thành hai cửa sổ đồ sộ ấy, Cổng Địa ngục. Lúc giọt máu cuối cùng chảy khỏi người tôi, các cánh cửa mở toang đón tôi vào.



      Chương 117: Kate



      Tôi đỗ xe cách xa đường Beach, và ngay khi vừa mở cửa xe, con Wingo lao vút khỏi xe và chạy nước rút ra bãi biển trắng tinh mênh mông. Cả bộ răng nanh của nó lóe sáng vì vui sướng. Khoảng rộng vắng vẻ của cát và nước làm tôi cảm thấy dễ chịu hơn. Chính vì thế ngày nào tôi cũng đến đây, ngay cả trong buổi chiều giữa tháng Chạp như hôm nay, chỉ khoảng năm, sáu độ C.

      Tôi xuống bãi biển khoảng nửa dặm, cho đến lúc tìm ra đường mòn bằng phẳng, đầy nắng áp sát vách đá dựng đứng, chắn ngọn gió lạnh buốt và tôi trải tấm chăn.

      Tiếng sóng vỗ bờ nhịp nhàng làm lòng tôi dịu lại và giúp tôi tập trung tư tưởng, mà tôi lại cần mọi giúp đỡ. Từ Paris trở về nhiều tháng nay, tôi vẫn chưa hề nghĩ ra làm gì để bắt đầu lại cuộc đời.

      Con Wingo mệt lử cuộn tròn cạnh tôi, tôi bật radio và chỉnh sóng nghe đoạn cuối trận đấu của đội Miami Heat với đội Boston Celtics. Sau trận thắng đặc biệt cuối hè, đội Celtics ký với cậu lính mới Dante hợp đồng ba năm trị giá mười hai triệu đôla, và cậu xứng đáng với hai mươi hai điểm, mười cú bật ngược và bốn cú ném chặn. Vì có thành tích toàn diện, chiều nay Dante được phỏng vấn trực tiếp ngay bên lề sân bóng, và con Wingo cũng vểnh tai lúc giọng sôi nổi của Dante vang ra từ cái đài bán dẫn xíu của tôi.

      - Tôi muốn cảm ơn bà ngoại Marie của tôi, - Dante . - Và cảm ơn Kate Costello, nữ luật sư, đồng hương và đại diện của tôi. Tôi cả hai người, và hẹn sớm gặp lại.

      - Mày có nghe thấy , Wingo? Tao chỉ nhận được lời cảm ơn đầu tiên của Fleetcenter, - tôi và dí mũi vào con chó đáng , trung thành của tôi.

      Xa xa, có đôi bước cát và tiến thẳng tới chỗ chúng tôi ven mép nước. Họ chậm rãi, xiêu xiêu trong gió và khi họ đến gần hơn, tôi nhận ra là Macklin và Marie.

      Wingo và tôi đứng dậy chào đón họ, nhưng có gì đấy ổn và nước mắt chảy thành từng vệt mặt Marie.

      - Có chuyện gì thế ạ? - Tôi hỏi trước khi họ đến chỗ tôi.

      - Tom chết rồi, - bà . - Bị giết trong trại giam sáng nay, Kate ạ. Mack hiểu vì sao tôi lại khóc, nhưng chắc là hiểu.

      Tôi chắc có hiểu hay , nhưng bỗng nhiên tôi cũng khóc, tức tưởi như bị ai quất cho roi và khi Marie với tôi bám lấy nhau, Macklin nhìn ra biển và bứt rứt dậm chân lên cát.

      - Hai người làm sao thế? kẻ dối trá, tay buôn bán ma túy cặn bã, và là tên giết người máu lạnh. phải chết mười lần mới xứng.

      - Tôi biết thế, - Marie và nhìn thẳng vào cặp mắt đầy lệ của tôi rồi đưa khăn tay lên chấm nước mắt, - nhưng tôi vẫn khóc. Cậu ta giúp Dante. Cậu ấy làm việc tốt.

      - Phải, sau khi đưa Dante vào bẫy, - Mack nhưng ai nghe.

      Marie mời tôi đến nhà bà, nhưng tôi cần ở mình. Mặc dù nức nở, gánh nặng bỗng nhiên được cất , và lần đầu tiên trong nhiều tháng nay, tôi có thể nghĩ đến tương lai cách ràng.

      Wingo và tôi ngồi xuống tấm chăn dưới nắng, và lúc chúng tôi đứng dậy lê bước ra xe, tôi cho rằng biết mình phải làm gì.

      Tôi chuyển đến Portland hoặc Seattle, nơi chẳng ai biết hoặc để ý tôi là ai. Tôi mua căn nhà có hiên đằng trước, và biết đâu có dòng suối chảy qua sân sau, tôi đặt ăng ten chảo mái nhà để có thể xem các cuộc thi đấu của Dante.

      Rồi khi con Wingo và tôi định cư ở nơi mới, tôi sửa sang chỗ ở theo ý thích, mọi thứ ấm cúng và dễ chịu, tôi lấy tên tôi để đăng ký xin con nuôi. Tôi cần đứa trẻ là da trắng, da đen, da nâu hoặc da vàng, là người Albania, Chile, Triều Tiên hay Los Angeles, miễn là có thể thương lượng được. Đứa trẻ phải là bé . Dù biết rằng Tom Dunleavy chẳng phải là hình mẫu cho bất cứ điều gì ngoài cái tôi méo mó của ta, Wingo và tôi thấy với nam giới thế là đủ lắm rồi.

      - Có phải thế , Wingo?

      HẾT





      [1] Montauk: Mũi đất cực đông của bán đảo phía nam Long Island, đông nam New York, có khu nhà nghỉ mùa hè nổi tiếng và ngọn hải đăng bằng đá xây dựng từ năm 1795. (Các chú thích của người dịch).
      [2] R. Kelly: Ca sĩ dòng nhạc R&B và hip-hop của Mỹ.
      [3] Thuốc lá cuốn tay có cần sa.
      [4] Ngày Lao động: Ngày thứ Hai đầu tiên của tháng Chín.
      [5] Steven Spielberg (sinh năm 1946): Đạo diễn điện ảnh, nhà sản xuất phim nổi tiếng của Mỹ, có nhiều tác phẩm đoạt các giải thưởng danh giá.
      [6] NBA: Hiệp hội Bóng rổ Mỹ.
      [7] Derek Jeter: Sinh năm 1974, cầu thủ bóng chày nổi tiếng của Mỹ, là người có công dẫn dắt đội New York Yankees giành danh hiệu Vô địch Thế giới 4 năm liền.
      [8] Shaq (Shaquille O’Neal): Sinh năm 1972, được coi là trong những cầu thủ xuất sắc nhất trong Hiệp hội Bóng rổ Mỹ.
      [9] Dr. Dre: Sinh năm 1966, là ca sĩ và nhà sản xuất dòng nhạc rap của Mỹ, gặt hái nhiều thành công rực rỡ.
      [10] Michael Jordan (sinh năm 1963), được tôn vinh là cầu thủ vĩ đại nhất trong lịch sử bóng rổ Mỹ.
      [11] Đội bóng rổ thuộc NBA, ở khu vực Tây-Bắc Mỹ.
      [12] Dịch vụ y tế khẩn cấp.
      [13] Vùng núi ở phía Nam nước Mỹ, chủ yếu ở các bang Arkansas, Missouri và Oklahoma.
      [14] Phần hoang vu của nước Mỹ, gồm phía nam các núi Appalachia.
      [15] Ulster: tỉnh nổi tiếng trong lịch sử ở bắc Ireland.
      [16] James Cagney (1899-1986): diễn viên điện ảnh Mỹ, nổi tiếng vì các vai mạnh mẽ, thô bạo, từng đoạt giải Oscar.
      [17] Phim về cuộc chiến tranh của Mỹ ở Việt Nam của đạo diễn Francis Ford Coppola, từng đoạt giải Oscar.
      [18] Phim của đạo diễn Mỹ Michael Cimino, là trong những bộ phim đầu tiên của Mỹ về cuộc chiến ở Việt Nam, giành 4 giải Oscar.
      [19] Norah Jones: Nữ ca sĩ Mỹ, giành giải Grammy năm 2002.
      [20] IKEA: Công ty nội thất Thụy Điển, nổi tiếng toàn thế giới vì thiết kế giản dị, thanh lịch và đắt.
      [21] Mick Jagger: Ca sĩ Mỹ, là trong những người thành lập ban nhạc rock Rolling Stones năm 1962.
      [22] Nhà soạn nhạc jazz tài năng của Mỹ, trong những năm 1950 và 60 kết hợp với Frank Sinatra và vài người khác sản xuất số album được coi là tiêu biểu cho dòng nhạc cổ điển.
      [23] Jennifer Lopez: Ca sĩ và diễn viên điện ảnh nổi tiếng của Mỹ, sinh năm 1970.
      [24] Bill Parcells: Cầu thủ bóng đá nổi tiếng của Mỹ.
      [25] Ai mà biết được? (nguyên bản tiếng Tây Ban Nha).
      [26] Yogi Berra, sinh năm 1925, cầu thủ bóng chày lừng danh của Mỹ, thi đấu suốt 18 năm liền và giành nhiều giải thưởng danh giá.
      [27] Môn thể thao dùng vợt để bắt và ném bóng.
      [28] Jimi Hendrix (1942-1970): Ca sĩ Mỹ, nhạc công guitar và sáng tác, được coi là trong những nhạc sĩ vĩ đại nhất của dòng nhạc rock. mất khi ở đỉnh cao danh vọng vì dùng ma túy quá liều.
      [29] Bob Dylan (sinh năm 1941): trong các nhạc sĩ nổi tiếng nhất của dòng nhạc dân gian và rock của Mỹ.
      [30] John Lennon (1940-1980): Ca sĩ, nhạc sĩ nổi tiếng của , thành viên ban nhạc The Beatles, là trong những người xuất sắc nhất của dòng nhạc pop và rock. bị ám sát năm 1980.
      [31] Rumor: Tin đồn, tiếng đồn.
      [32] Pilates: Phương pháp tập thể dục tăng cường sức khỏe, mềm dẻo và thăng bằng; thường dùng dụng cụ hoặc tập sàn, chiếu hoặc thảm.
      [33] Nhà sáng chế ôtô lừng danh của Italia.
      [34] Wilhelm Maybach (1846-1929): kỹ sư, nhà sáng chế và nhà công nghệ Đức, nổi tiếng vì phát triển rất hiệu quả các động cơ đốt trong, cơ cấu truyền động, cơ chế lái..., đáng chú ý nhất là các mô hình ôtô Mercedes đầu tiên.
      [35] Trùm mafia trong loạt phim truyền hình ăn khách The Sopranos (do diễn viên James Gandolfini thủ vai).
      [36] Theo Kinh Thánh, Methuselah là tổ tiên của Noah và sống tới 969 năm.
      [37] Alzheimer: Bệnh rối loạn, suy giảm chức năng gây ra chứng mất trí nhớ, nhất là về cuối đời.
      [38] Tức vợ chồng cựu Tổng thống Mỹ Jackie và John F. Kennedy.
      [39] Nhóm các trường đại học danh tiếng và lâu đời của Mỹ như Harvard, Princeton, Yale...
      [40] Pablo Picasso (1881-1973): Họa sĩ Tây Ban Nha, nổi tiếng toàn thế giới và được tôn vinh là họa sĩ có nhiều ảnh hưởng nhất trong thế kỷ 20.
      [41] Jackson Pollock (1912-1956): Họa sĩ trường phái trừu tượng Mỹ.
      [42] Câu chào bằng tiếng Do Thái khi gặp hoặc khi tạm biệt.
      [43] Cảnh sát New York.
      [44] Giáo phái chỉ rửa tội cho người lớn, rửa tội cho trẻ sơ sinh.
      [45] Shaq (Shaquille) O’Neal (sinh năm 1972): Cầu thủ bóng rổ Mỹ, được coi là trong những cầu thủ xuất sắc nhất của NBA.
      [46] Kobe Bryant (sinh năm 1978-): Cầu thủ bóng rổ xuất sắc của Mỹ.
      [47] James LeBron (sinh năm 1984): Cầu thủ bóng rổ Mỹ, là cầu thủ trẻ nhất trong NBA giành giải trong năm.
      [48] Auguste Rodin (1840-1917): Nhà điêu khắc Pháp, được tôn vinh là lỗi lạc nhất trong thế kỷ 19 và đầu thế kỷ 20. Tác phẩm của ông thấm nhuần sức mạnh nội tâm, thể qua kết cấu và khuôn tượng.
      [49] Pho tượng nổi tiếng của Rodin.
      [50] Joni Mitchell: Nữ ca sĩ và nhạc sĩ Canada, có ảnh hưởng lớn trong dòng nhạc dân gian.

      Mời các bạn ghé thăm Đào Tiểu Vũ's eBook để tải thêm nhiều ebook hơn nữa.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :