Luật sư và Bị cáo - James Patterson [Trinh Thám] 117c

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 92: Tom



      Trong buổi sớm tháng Sáu ngột ngạt này, nhiệt độ xấp xỉ ba mươi sáu độ C, chính quyền bang khởi đầu việc theo đuổi công lý bằng cách gọi Mammy Richardson, bạn cũ của tay buôn bán ma túy Artis LaFontaine lên bục. Mammy có mặt ở sân bóng rổ khi Feif và Dante đánh nhau. nhìn thấy tất cả.

      phụ nữ to lớn, đẹp, trạc ngoài ba mươi, Mammy là người nổi bật ở dinh thự của Wilson trong hè vừa qua. bước lên bục nhân chứng, vận trang phục màu kem làm trông càng đầy đặn trong chùm tia sáng chiếu qua cửa sổ duy nhất của phòng xử.

      - Xin các vị chú ý đến ngày mười ba tháng Tám năm ngoái. Richardson, hãy nhớ lại ở đâu trong buổi chiều hôm ấy?

      - Tôi xem trận đấu bóng rổ ở dinh cơ của ông Wilson, - Richardson , ràng là thích thú với diện của mình, giọng rung lên háo hức.

      - có thể kể lại cho chúng tôi ai chơi trong trận đó?

      - Các chàng trai ở BridgeHamptons đấu với đội Montauk lớn tuổi hơn.

      - Đây là trận đấu giao hữu?

      - Tôi thế. Theo cách cả hai đội chơi, các vị có thể cho đó là cuộc đấu chung kết của NBA.

      - Richardson, có biết vì sao cuộc chơi cuối tuần lại căng thẳng như thế?

      - Phản đối! - Kate ngắt lời. - Nhân chứng phải là người đọc ý nghĩ của người khác.

      - Phản đối được chấp nhận.

      - Richardson, tất cả các cầu thủ trong đội BridgeHamptons đều là người Mỹ gốc Phi?

      - Vâng, - Richardson .

      - Còn đội Montauk?

      - Da trắng.

      - Đội nào thắng, Richardson?

      - Đội da trắng.

      - Lúc đó xảy ra chuyện gì, Richardson?

      - Lúc đó xảy ra rắc rối. vài người trong đội Montauk bắt đầu khoe khoang. trong các cầu thủ đội BridgeHamptons thông cảm. Cậu ta đẩy người. Họ xô đẩy lại. Trước khi mọi người bình tĩnh lại, trong các nạn nhân và bị cáo ngã xuống.

      - Ngã xuống? - Howard hỏi, giả vờ hiểu.

      Richardson chiếu cái nhìn vào ông ta.

      - Ông hiểu đấy, họ đánh nhau.

      - ngồi cách sân bao xa, Richardson?

      - Gần hơn từ chỗ tôi đến bồi thẩm đoàn lúc này.

      - Eric Feifer cao to bao nhiêu?

      - Cao khoảng mét tám và gầy gò. Nặng nhiều nhất khoảng 75 kg.

      - có con mắt tinh tường đấy, Richardson. Theo báo cáo của nhân viên điều tra, Eric Feifer cao mét bảy tám và nặng bảy mươi ký. Còn bị cáo?

      - Mọi người đều trông thấy rồi.

      - Chính xác là cao hai mét năm centimét, nặng 115 kg. Làm thế nào Eric Feifer đánh lại được?

      - chàng da trắng gầy gò ấy đánh. Cậu ta đấm vào người Dante.

      - Sau đó xảy ra chuyện gì?

      - Michael Walker, trong những người trong đội với Dante chạy ra ôtô và trở lại với khẩu súng. Cậu ta kề súng vào đầu Eric.

      - Cậu ta dí súng cách đầu Eric Feifer bao xa?

      - Cậu ta dí súng vào sát đầu. Như các bức ảnh kia cho thấy.

      - Phản đối, - Kate kêu to như người hâm mộ gào lên với trọng tài vì cú còi thổi sai. - Thưa ngài, ràng nhân chứng được huấn luyện và có quyền đánh đồng những gì ta nhìn thấy với các bức ảnh tại trường tội ác. Đây là nguyên cớ cho vụ xử sai.

      - Bồi thẩm đoàn để ý đến nhận xét cuối cùng của Richardson, và nhân viên tốc ký xóa nó trong biên bản.

      Howard dấn tới:

      - Sau đó xảy ra chuyện gì, Richardson?

      - Walker hạ súng xuống.

      - Michael Walker có ?

      - Phản đối, thưa ngài, - Kate , giận điên lên. - Đây chẳng khác gì lời đồn.

      - Bác bỏ, - Rothstein .

      - Michael Walker gì, Richardson?

      - Cái chuyện cứt đái này chưa xong đâu, thằng da trắng. phải bằng phát tầm xa.

      - còn câu hỏi nữa, thưa ngài, - Howard và Kate sẵn sàng bật dậy khỏi ghế.



      Chương 93: Tom



      Tôi ngả người gần Dante, nghĩ rằng cậu cần vững dạ.

      - Đây phải trò vui như Mammy tưởng, - tôi .

      - Richardson, sống bằng nghề gì? - Kate bắt đầu.

      - nay tôi chưa có việc làm.

      - Còn hè vừa qua sao? Hồi đó làm gì?

      - Tôi cũng có việc làm.

      - Vậy là có việc làm hơi lâu đấy, Richardson. Chính xác là bao lâu?

      - Ba năm rưỡi.

      - nhanh nhẹn và xinh đẹp, vướng bận gì. Lý do gì khiến thể kiếm được việc làm?

      - Phản đối, thưa ngài.

      - Chấp nhận.

      - Chiều hôm đó đến cơ ngơi của ông Wilson mình?

      - Tôi cùng Artis LaFontaine.

      - có quan hệ gì với ông LaFontaine?

      - Bạn .

      - có biết ông LaFontaine ở tù mười hai năm vì hai vụ ma túy riêng rẽ ?

      - Tôi biết ấy bị tù nhưng nguyên nhân.

      - ư? có biết là theo cảnh sát, bạn trai cũ của và vẫn là tay chuyên buôn bán ma túy ?

      - Tôi bao giờ hỏi ấy làm gì để kiếm sống.

      - thấy lạ vì người đàn ông nghề nghiệp lại lái chiếc Ferrari giá bốn trăm ngàn đôla sao?

      - Thực ra là , - Richardson , rung trong giọng của ta biến mất từ lâu.

      - nay còn giữ quan hệ này , Richardson?

      - hẳn.

      - có quan hệ với Roscoe Hughes ?

      - Chúng tôi hẹn hò thời gian.

      - có biết ông ta cũng bị tù thời gian vì ma túy ?

      - Tôi hiểu cụ thể.

      - Nhưng tôi có, Richardson, vì vậy hãy cho biết, chuyên hẹn hò với những tay buôn bán ma túy hay chỉ phần lớn thời gian thôi?

      - Phản đối, - Howard kêu to.

      - Chấp nhận, - Rothstein .

      Mammy Richardson bị làm mất thể diện của nhân chứng cách khéo léo, nhưng cũng biết cách tự vệ chút ít.

      - sao? - hỏi, nhún vai với Kate và đặt tay lên bộ hông đầy đặn. - muốn tôi thu xếp hộ chăng?



      Chương 94: Tom



      Tiếp theo là thanh tra Van Buren. lên bục và trong số nhiều điều khác, rằng có cú điện gọi đến đồn báo có người theo miêu tả phù hợp với Dante ném khẩu Beretta 45 ly vào thùng rác phía sau quán ăn Princess. Sau lời xác nhận của Barney, Rothstein đề nghị nghỉ giờ ăn trưa, nhưng trung tâm thương mại bên ngoài nóng và bóng cây, nên mặc dù điều hòa nhiệt độ trong phòng xử hoạt động kém, đám đông vẫn nhanh chóng về chỗ.

      Khi họ yên vị, Melvin Howard bất ngờ đứng dậy khỏi bàn và đến gần ghế quan tòa, mỗi tay cầm túi nhựa to.

      - Luật sư bên nguyên xin đệ trình tòa khẩu Beretta 45 ly tìm được sau quán ăn Princess ở SoutHamptons sáng sớm ngày mười hai tháng Chín làm vật chứng. Từ nay xin gọi nó là vật chứng A. cái mũ bóng rổ Miami Heat màu đỏ tìm thấy ở 838 phố Mac Donough, Brooklyn bốn ngày sau, được coi là vật chứng B.

      Sau đó Howard gọi cảnh sát Hugo Lindgren ở East Hampton.

      - Cảnh sát Lindgren, vào buổi sáng bị cáo đến khai báo, ông phiên trực?

      - Ngày hôm đó tôi phải làm việc, nhưng tôi nhận được điện gọi đến. Tôi đến đồn ngay sau Van Buren và Geddes.

      - Ông có thể chia sẻ điều bị cáo với các thanh tra sáng hôm ấy?

      - Có, thảo luận về khẩu súng. Tôi tìm được nó ở quán ăn Princess.

      - Hãy kể lại cho chúng tôi.

      - Khoảng năm rưỡi sáng, chính xác là năm giờ ba mươi ba phút, có cú điện nặc danh gọi đến đồn, gọi vào bàn tôi. Người gọi báo rằng vài giờ trước đó, ông ta nhìn thấy người ném thứ vũ khí vào thùng rác đằng sau quán ăn Princess.

      - Người gọi có miêu tả người đó ?

      - Có. Ông ta người thanh niên đó rất cao và là người Mỹ gốc Phi.

      - Lúc đó ông gì?

      - Tôi cùng cảnh sát Richard Hume lái xe đến quán ăn. Chúng tôi tìm thấy vũ khí trong đống rác.

      - Đây có phải là vũ khí các ông tìm thấy sáng hôm đó?

      - Đúng, chính nó.

      Khi Howard báo với Rothstein là còn câu hỏi nữa, Kate đứng dậy, quay nhìn ông bạn Lindgren của chúng tôi lần nữa.

      - Theo lời bị cáo và các hóa đơn, sáng hôm ấy Dante Halleyville có mặt ở quán vào lúc nào? - hỏi.

      - Từ hai giờ đến hai giờ ba mươi bẩy phút sáng.

      - Ông đến đồn cảnh sát lúc nào?

      - Hơn năm giờ chút.

      - Vậy người gọi, dù ai nữa, giữ thông tin này suốt ba tiếng liền.

      Lindgren nhún vai và cau mày:

      - Người ta ngại dính dáng.

      - Hoặc có thể người gọi chỉ đợi ông, cảnh sát Lindgren đến đồn. Vì sao đời lại có chuyện như thế? Hả?

      Dante thầm với tôi:

      - Chị ấy cừ quá.

      Phải, ấy rất cừ.



      Chương 95: Kate



      Sáng hôm sau, Melvin Howard kiên nhẫn và khá khéo léo dựng hết vật cản này đến vật cản khác, đưa tiến sĩ Ewald Olson lên bục.

      Olson là nhà khoa học pháp y lưu động, từ phòng xử này đến phòng xử khác, cung cấp bản chứng nhận theo chuyên môn của ông cho bất kỳ ai sẵn lòng thanh toán hóa đơn. Ông mang theo dàn video và trợ lý điều khiển máy từ laptop. Chỉ sau khi Olson mất gần giờ chạy hết các thứ phân tích và chú giải, trợ lý của chưởng lý quận mới hướng chú ý vào những hình ảnh màn hình.

      - Tiến sĩ Olson, ông có thể cho chúng tôi biết về bức ảnh bên trái được ?

      - Đây là bức phóng to vỏ đạn 45 ly xuyên vào và ra khỏi sọ Patrick Roche, - Tiến sĩ Olson, cao, lom khom, bằng giọng đều đều, quỵ luỵ.

      Khi hết mọi điều về viên đạn, ông ta đến khẩu Beretta và những thử nghiệm bên trong nòng súng.

      - Những bức ảnh bên phải chụp nòng khẩu Beretta, - Olson , chiếu tia lade màu đỏ, - rất ấn tượng. Các vị có thể thấy, các vết nòng rất phù hợp với các vết viên đạn.

      - Điều đó cho biết gì?

      - Viên đạn giết chết Patrick Roche nổ từ vũ khí tìm thấy.

      - Tiến sĩ Olson, căn cứ vào hai mươi tám năm là nhà khoa học pháp y, ông có chắc chắn đây là vũ khí giết người?

      - Hoàn toàn chắc chắn, - Olson . - Nòng súng và các viên đạn phù hợp tuyệt đối.

      Đến trưa, Rothstein nhân từ cho nghỉ ăn trưa, nhưng giờ sau, Olson xuất đúng nơi rời , lần này trình bày thấu đáo y như thế về các dấu vân tay tìm thấy báng súng.

      - Như các vị có thể thấy, - Olson , - những dấu vân tay tìm thấy báng súng hoàn toàn phù hợp với những vân tay lấy từ bàn tay phải của Walker.

      - Tiến sĩ Olson, ông có chút nghi ngờ nào các vân tay vũ khí tìm thấy là của Michael Walker?

      - Chỉ của người thôi, ông Howard. Những vân tay này thuộc người nào khác ngoài Michael Walker.

      Rồi Howard giơ vật chứng B, chiếc mũ màu đỏ của đội Miami Heat tìm thấy trong căn hộ ở Brooklyn, nơi Walker bị giết. Ông ta đề nghị Olson so sánh hai bộ dấu vân tay màn hình.

      - Những vân tay bên trái là của ai, tiến sĩ Olson? - Howard hỏi.

      - Của bị cáo, Dante Halleyville.

      - Còn những vân tay bên phải?

      - bộ vân tay giống hệt lấy từ lưỡi trai chiếc mũ bóng rổ tìm thấy trong căn hộ, nơi Michael Walker bị giết.

      - Tiến sĩ Olson, lần nữa, ông có thể cho chúng tôi biết chênh lệch của các dấu vân tay này là của ai ngoài bị cáo?

      - Những dấu vân tay này thuộc người nào khác ngoài Dante Halleyville.

      Khi bên nguyên hỏi xong, Olson nặng nhọc lê bước giống như con rùa sau sáu giờ luôn bắt kịp con thỏ.

      Nhiều tiếng rên thất vọng dài hết mức lúc Tom đẩy ghế của .

      Cảm xúc của tôi còn mạnh hơn nhiều. Chúng tôi trù tính việc kiểm tra chéo Olson. Tom bỏ qua cách khinh suất.

      - Tiến sĩ Olson, ai nghi ngờ báng súng tìm thấy sau quán ăn Princess là vũ khí giết người. Vấn đề là ai bắn? Có bất kỳ chứng cứ về thân thể liên kết bị cáo với vũ khí này ?

      - . Những vân tay duy nhất còn lại báng súng là của Michael Walker.

      - Vì các vân tay tìm thấy khẩu súng thuộc về Michael Walker, chúng ta đến đặc điểm loại nào vậy?

      - Rất hay. Loại cao nhất.

      - Theo thang điểm từ đến mười?

      - Là chín, thậm chí có khi là mười điểm, - Olson , giọng đầy tự hào.

      - Tiến sĩ Olson, ông chút nghi ngờ rằng khẩu súng được lau cẩn thận lại có bộ vân tay hoàn chỉnh, từng đầu ngón tay in hoàn hảo ư?

      Lần đầu tiên trong nhiều giờ, đám đông thực xôn xao và chú ý.

      - phải trong vụ này, - Olson .

      - Nhưng tôi biết rằng trong quá khứ, ông có ít nhất hai dịp kết luận về dấu vân tay tìm thấy vũ khí giết người mà theo lời ông, “quá hoàn hảo đến khó tin”. Đấy là kết luận của ông trong vụ Bang Rhode Island kiện John Paul Newport. Có đúng thế ?

      - Đúng, nhưng đấy phải kết luận của tôi về dấu vân tay.

      - Bên bị cáo có câu hỏi thêm.

      Đám đông vẫn rì rầm lúc chánh án Rothstein ra lệnh hoãn xử ngày, và dù nước cờ liều lĩnh trong hai phút của Tom có thành công trong việc làm suy yếu sáu giờ xác nhận hay , chúng tôi dừng lại đó lâu.

      Sau khi Dante ôm ghì cả hai chúng tôi và cảnh sát kèm cậu về xà lim, luật sư bên nguyên giao bức thư ngắn.

      Họ bổ sung Nikki Robinson, mười tám tuổi, em họ Dante vào danh sách nhân chứng của họ.

      Nikki ở trong số khán giả nhìn thấy Walker dí súng vào Feifer, nhưng bên nguyên xác minh việc xảy ra sau cuộc đấu bóng. Vì thế quyết định đưa Nikki lên bục nhân chứng lúc này là vô nghĩa.

      Lúc bên nguyên làm động tác mà tôi hiểu, tôi đâm hoảng.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 96: Tom



      Khi Nikki Robinson qua bàn chúng tôi lên bục nhân chứng, mọi con mắt đổ dồn vào , đám đông buổi sáng rì rầm đề phòng. ra mà , Kate và tôi còn băn khoăn hơn đám khán giả kia nhiều. Nikki làm hầu cho dịch vụ dọn dẹp nhà cửa địa phương. lang thang gần nhà Smitty Wilson - nhưng còn gì nữa đây? Vì sao bây giờ lại bị gọi?

      - Robinson, - Melvin Howard , - vui lòng cho biết quan hệ của với bị cáo?

      - Dante là họ tôi, - Robinson , giọng con của yếu ớt.

      - có mặt ở trận đấu tại nhà Smitty Wilson chiều hôm đó?

      - Tôi đến đấy ngay trước khi xảy ra cuộc ẩu đả, và Michael Walker lấy khẩu súng đó.

      - rời ngay sau đó?

      - , thưa ông.

      - Vậy làm gì?

      - chuyện với Eric Feifer, - Robinson , giọng càng mờ nhạt hơn.

      - Đấy là lần đầu tiên gặp?

      - Tôi gặp ta trước đó.

      - Chiều hôm ấy chuyện có dài ?

      - . Tôi dọn dẹp cho Maidstone Interior và phải đến làm ở nhà. Eric hỏi liệu ta có thể cùng tôi . Trong lúc tôi làm việc, ta bơi trong bể. Tôi bảo được.

      - Thế là hai người cùng nhau?

      - ấy để xe đạp vào thùng xe tôi.

      - Có chuyện gì xảy ra khi đến ngôi nhà phải dọn dẹp?

      - Eric lang thang bên bể bơi. Tôi làm việc. Ngôi nhà bề bộn lắm. Chủ nhân là gay, mà dân gay thường rất ngăn nắp.

      - Sau đó xảy ra chuyện gì?

      - Tôi hút bụi phòng ngủ của ông chủ, - Nikki , tiếng hạ xuống thành thào, - có cái gì đó làm tôi quay lại. Eric đứng ngay sau tôi. Trần truồng. Lúc đầu, tôi sửng sốt, tôi chú ý trong tay ta có con dao.

      Lúc này cả phòng xử nhìn Robinson chằm chằm, và Rothstein gõ búa. Tôi cố nhìn Kate, nhất là Dante. Chuyện nàylà gì đây?

      - Lúc đó làm gì, Nikki?

      - Tôi hét lên, - , cố kìm nước mắt. - Tôi chạy và cố trốn vào phòng vệ sinh. Nhưng Eric vồ lấy quả đấm cửa. ta khỏe so với tầm vóc.

      - Tôi biết đây là chuyện đau lòng, - Howard và đưa cho ta cái khăn giấy. - Sau đó sao?

      - ta cưỡng hiếp tôi, - Nikki Robinson rít lên tiếng , thống thiết.

      Rồi đầu Robinson gục xuống ngực, và lần đầu tiên từ lúc phiên tòa bắt đầu, cả hai bên phòng xử lo lắng như nhau. Trong vòng vài giây ở cả hai bên, người phụ nữ kêu to: “ dối!”, bên kia hét: “Con chó cái dối!”. Mỗi bên có lý do khác nhau để giận dữ.

      - Còn làm ồn nữa, tôi đuổi hết ra khỏi phòng. - Chánh án Rothstein quát, cố kiểm soát phòng xử.

      phút sau, Howard hỏi:

      - Chuyện gì xảy ra sau khi bị hiếp?

      - Tôi nhấc người khỏi sàn. Làm xong công việc. Tôi biết vì sao. Tôi đoán là bị sốc. Rồi tôi rời căn nhà.

      - đâu, Robinson?

      - Tôi định về nhà. Nhưng mỗi lúc tôi càng hoang mang hơn. Tôi đến sân bóng sau trường trung học. Dante và Michael ở đó. Tôi kể cho họ chuyện xảy ra. Rằng Feifer cưỡng hiếp tôi.

      - Dante phản ứng ra sao?

      - ấy tức phát điên. ấy gào lên, dậm chân thình thịch. ấy và Michael.

      - Trật tự! - Rothstein lại quát, giữ cho phòng xử lắng xuống.

      - nghĩ gì khi nghe tin về các vụ giết người, Robinson?

      - Đây là lỗi của tôi, - Robinson và nhìn vào lòng. - Lẽ ra tôi bao giờ nên để cho Feifer cùng đến ngôi nhà ấy. Hơn nữa, tôi bao giờ nên kể với Dante và Michael Walker.

      Dante dựa vào tôi:

      - ấy dối, Tom. ấy bịa ra tất cả chuyện này. Từng lời .



      Chương 97: Kate



      Lúc Rothstein gõ búa như tay dô kề quất ngựa đường đua, Tom viết Lindgren lên mẩu giấy. đẩy nó cho tôi trước khi tôi đứng dậy. Tôi bục.

      - Robinson, lần đầu tiên tất cả chúng tôi nghe thấy chuyện đó. cho cùng, chúng tôi hơi choáng. Và bối rối. có thể cho chúng tôi biết vì sao quyết định ra trình diện lúc này?

      - Vì Chúa Jesus, - Nikki rồi ngừng lại dường như để lời đó thấm thía. - Người đến với tôi trong giấc mơ và bảo nhiệm vụ của tôi là thuật lại việc.

      - Jesus có hay đến với trong mơ , Nikki? - Tôi hỏi, đủ gây nên tiếng cười chế giễu trong phòng khiến Rothstein đập bàn vài cái.

      - Đấy là lần đầu tiên.

      - Chà. Nhưng sao phải đợi lâu đến thế mới ra trình diện? Vì sao lại làm đúng lúc này?

      - Tôi sợ. Tôi muốn họ tôi bị tổn thương. Nhưng Chúa bảo tôi nên những gì tôi biết.

      - Sau khi bị cưỡng hiếp, có đến bệnh viện ?

      - .

      - Thế ư? có đến khám bác sĩ ở nơi nào ?

      - .

      - nhờ bất cứ ai kiểm tra?

      Robinson lắc đầu và tôi :

      - Tôi nghe thấy trả lời, Robinson.

      - , tôi đến bất cứ bác sĩ nào.

      - sợ bị lây bệnh qua đường tình dục hoặc có thai sao? - Tôi hỏi.

      - Tôi vẫn dùng thuốc tránh thai.

      - sợ lây bệnh qua đường tình dục?

      - ra là .

      - Vì thế kể với ai về chi tiết đó. ai. có biên bản của cảnh sát, có chứng nhận y tế, và lau dọn cho xong ngôi nhà sau khi bị hiếp. Thế là chút chứng cứ, kể cả chứng cứ gián tiếp xác nhận cho câu chuyện của ?

      - Phản đối, - Howard kêu to.

      - Câu hỏi của là gì, luật sư? - Chánh án Rothstein hỏi.

      - Hai ngày trước đây, khi quyết định trình diện - sau cuộc thăm của Chúa Jesus - chuyện với ai đầu tiên?

      - Tôi gọi đến Đồn cảnh sát East Hampton.

      - Chính xác chuyện với ai?

      - Cảnh sát Lindgren.

      Lúc này tôi suy nghĩ ráo riết, và đằng nào cũng thử.

      - Robinson, gần đây mới bị bắt giam? Nghe trong vài tháng vừa qua?

      - Vâng. Vì tội tàng trữ.

      - Tàng trữ ma túy?

      - Vâng.

      - Ai bắt giam ?

      Nikki Robinson hết nhìn sang trái lại nhìn sang phải, vào mọi nơi ngoài tôi, nhưng kiếm chác được gì.

      - Cảnh sát Lindgren, - ta .

      Nhiều tiếng oang oang, giận dữ nổ bùng từ mọi phía, và chánh án Rothstein còn lựa chọn nào khác, cuối cùng phải thực lời dọa. Ông dọn quang phòng xử án.



      Chương 98: Loco



      bé Nikki được đưa ra trình diễn bục nhân chứng. Ai ngờ trong người chứa hư hỏng? Nhưng sau khi nàng Costello thông minh buộc Nikki buột ra tên Lindgren và vụ bắt giam, cả phòng gần như nổ tung khiến Rothstein phải đuổi tất khỏi phòng và hoãn xử ngày.

      Mọi người tràn ra sân tòa nóng rẫy, và nếu có hai trăm cảnh sát, hẳn có cuộc lộn xộn ngay lập tức. khí rối loạn và đáng sợ đến mức Rothstein hoãn vụ xử thêm hai mươi tư giờ.

      Thế là đến tận sáng thứ Năm, tất cả chúng tôi mới lại nối đuôi nhau vào phòng xử. Rothstein ắt phải cho chúng tôi là lũ trẻ con, vì ông ban cho chúng tôi bài giảng nghiêm khắc về ý nghĩa phục tùng tòa án trong các xã hội văn minh. lố bịch, hầu hết chúng tôi biết cả rồi.

      Sau đó ông quay sang Costello, người gọi Marie Scott lên bục. Chuyện này hay đây. Scott là nhân chứng quan trọng cho Dante, là bà ngoại quý của thằng nhãi.

      Chỉ thoáng nhìn Scott, tôi thấy bà là trong những người kính sợ Chúa, những người đàn bà ngay thẳng thường thấy các bản tin của tivi sau khi xảy ra thảm kịch. Bạn hiểu ý tôi chứ, đấy là loại người thẳng ruột ngựa, kiên trung dù vừa xảy ra việc thể ra được.

      Bà ta còn trẻ nhưng lưng thẳng như tấm ván. Với cung cách từ tốn bước lên tuyên thệ, bạn có thể tưởng bà đến đây để nhận phần thưởng đặc biệt của Tổng thống.

      - Quan hệ của bà với bị cáo là gì, bà Scott? - Costello hỏi.

      - Tôi tự hào rằng cậu thanh niên kia là cháu ngoại tôi, - bà Scott , giọng bà oang oang trong phòng.

      - Dante sống với bà bao lâu?

      - Năm năm. Kể từ khi mẹ của Dante bắt đầu thụ án của bang. Hồi đó cha Dante bị đâm chết.

      - Bà nuôi dạy Dante từ đó?

      - Đúng thế, và cho đến khi có những lời buộc tội dối trá, nó chưa bao giờ dính chút rắc rối. Chưa lần nào.

      câu hỏi luôn đến trong đầu tôi khi gặp phụ nữ như Marie là tại sao bà cứng rắn như thế, mà con cái bà lại bất lương? Dẫu bà có nuôi dạy Dante rất tốt, vì sao con bà lại tù? Thái độ dạy đời kia phải lái họ theo con đường khác chứ.

      - Cậu ta sống ở đâu trong nhà bà? - Costello hỏi.

      - Nhà chỉ có hai bà cháu tôi. Vì thế cháu nó có phòng ngủ riêng.

      - Bà có thể miêu tả phòng ấy , bà Marie?

      - có gì khác thường. Có cái giường quá so với nó, nhưng cái bàn cỡ đại và tường có nhiều giá. Chúng tôi có tiền mua máy tính nhưng nó dùng cái ở trường.

      - các giá ấy có những gì? - Costello hỏi.

      - bên tường là những thứ các học sinh trung học thường có - sách vở, CD. Giá khác đựng các đồ bóng rổ. Nó gọi là Bức tường Mơ ước vì gian đó dành cho mơ ước của nó được chơi trong NBA. Lẽ tất nhiên, nó chưa bao giờ gọi thế, mà gọi là “Liên đoàn”.

      Mọi thứ này rất hấp dẫn, nhưng chúng ta đến đâu, hở bà?

      - Còn bức tường kia có những gì, bà Marie?

      - Có năm ngăn. Ngăn bên ngoài đựng cúp của các cuộc thi gồm toàn ngôi sao, các trại hè, hai năm nó được chọn là Cầu thủ Trung học ưu tú hạt Suffolk, xếp thành hàng.

      - Còn bên trong?

      - Là nơi Dante cất các mũ bóng rổ. Dante có ba mươi cái, mỗi đội trong Liên đoàn cái. Nó sống vì mơ đến lúc người ta xướng tên Dante Halleyville trong thính phòng ở thành phố New York và nó bước lên sân khấu, đội trong các mũ đó.

      - Cậu ấy có bao giờ đội chiếc nào ra ngoài , bà Marie? - Costello hỏi.

      - bao giờ! - Bà Scott to đến mức cả căn phòng cảm thấy nỗi giận trong đó, và cần nhìn cảnh sát Lindgren cũng biết lúc này mồ hôi ta rỏ từng giọt.

      - Thời gian qua, nó chưa bao giờ đội chiếc nào hết! Những cái đó phải để đội. Chúng dành cho ước mơ. Nó đặt mua qua bưu điện, lấy mũ khỏi hộp và đặt lên giá, nhưng bao giờ đội. Nó là người mê tín. Nó muốn đội cái nào cho đến khi được gọi lên sân khấu và biết được chơi trong đội nào.

      Tôi ghét phải thừa nhận điều này, nhưng Lindgren đúng. Con sói cái Costello đó dồn đến quá gần.

      - Bao lâu sau vụ giết người, Đội cảnh sát Sullfolk đến nhà bà?

      - Chiều hôm sau.

      - Họ làm gì?

      - Lục soát phòng Dante, chụp ảnh, lấy vân tay. Rồi họ niêm phong lại. Cho đến hôm nay, tôi vẫn chưa thể vào phòng cháu trai tôi.

      - Họ là những cảnh sát đầu tiên đến nhà bà phải , bà Marie?

      - . Sáng hôm ấy có cảnh sát ở Đồn East Hamptons đến mình. ta cần tìm Dante và hỏi liệu có thể nhìn qua phòng nó cái .

      Lúc này, bụng tôi quặn lên vì linh cảm xấu.

      - Bà cho ta vào chứ, bà Marie?

      - Vâng. Tôi biết Dante dính líu gì với các tội ác này, vì thế tôi thấy có gì tổn hại. Thực ra, tôi nghĩ biết đâu có thể giúp cảnh sát thấy nó vô tội.

      - Bà có vào phòng Dante cùng viên cảnh sát ấy ?

      - , tôi để ta vào mình. ta muốn thế mà.

      Giờ đám đông sôi sùng sục, đến mức Rothstein phải giơ cánh tay áo choàng đen lên. thế nguy to.

      - Viên cảnh sát ở trong đó bao lâu?

      - lâu lắm, - Marie . - quá vài phút.

      - Nhưng đủ lâu để lấy chiếc mũ Miami Heat của Dante khỏi giá chứ? - Costello .

      Giờ, cả ba thứ xảy ra cùng lúc - đám đông nổ bùng; viên luật sư quận gào to “Phản đối!”; còn Scott hét lên: “Vâng, thưa bà!” với tất cả sức lực, nghĩa là rất to.

      - Xóa câu hỏi và câu trả lời cuối cùng ra khỏi biên bản, - Rothstein bảo nhân viên tốc ký, rồi quay sang nàng quá ư khôn ngoan kia. - Costello, coi chừng đấy.

      - Bà Marie, bà có nhớ viên cảnh sát đến nhà bà sáng hôm ấy là ai ?

      - Có, tôi nhớ. Lẽ tất nhiên là tôi nhớ.

      - Tên ông ta là gì?

      - Hugo Lindgren.

      - Hugo Lindgren, - Costello dường như cũng choáng váng. - Chính viên cảnh sát tình cờ nhận cú điện nặc danh báo về khẩu súng ở đằng sau quán ăn Princess và cú điện của Nikki Robinson, ta ở trong phòng của Dante mình trong vài phút? Bà thề xác nhận điều đó chứ, bà Scott?

      - Vâng, - Scott . - Đó là điều chắc chắn nhất. Hugo Lindgren.

      Giờ đám đông, chí ít là bên trái tôi, sẵn sàng thiêu rụi phòng xử án, bất chấp Rothstein về nghĩa vụ công dân ra sao.

      Nhưng chính Costello chứ phải Rothstein làm họ im miệng. Vì đây là nơi đánh đòn cân não mọi người, kể cả tôi.

      - Marie Scott là nhân chứng duy nhất của chúng tôi, thưa ngài, - Costello , xoay cái nhìn chăm chú vào giữa chánh án và bồi thẩm đoàn. - Bà Scott lên tất cả. Bên bị xin hủy vụ này.

      Lời tuyên bố của Costello làm cả hai bên phòng xử sững sờ và lặng ngắt, tất cả xẹp xuống và bối rối, khiến tôi nhớ tới phải lách qua cả hệ thống truyền hình cáp và qua vệ tinh vướng đường quá sớm. Nhưng bạn còn biết gì nữa? Con sói cái ấy quá tài trí.

      Có lẽ nàng vừa giành ưu thế trong cuộc chiến.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 99: Tom



      Sáng hôm sau, khi đám đông lục tục trở lại phòng xử, có thể thấy căng thẳng từng bộ mặt. căng thẳng tràn đầy phòng xử. Sau tuần nóng nực và điều hòa nhiệt độ chỉ kêu chứ mang lại hiệu quả mấy tí, căn phòng như cái hộp kín gió, nồng nặc mùi mồ hôi khô và mùi người. Lúc tôi bước đến chỗ ngồi cạnh Kate, mồ hôi chảy ròng ròng xuống lưng.

      Quyết định đưa Dante lên bục là mạo hiểm có tính toán, nhưng phó mặc cậu thiếu niên sợ hãi cho bên nguyên nghe chừng còn nguy hiểm hơn. Dù sao chăng nữa, nó cũng gây nhiều sức ép cho bản lập luận của tôi. Tôi ngoáy vội những ghi chép cuối cùng lần thứ hai, thư ký tòa hô:

      - Tất cả đứng dậy!

      Quá nhanh, chánh án Rothstein sải bước vào phòng, trèo lên ghế và quay sang tôi.

      - Ông Dunleavy, - ông ta và tôi quay mặt về bồi thẩm đoàn lần cuối cùng.

      - Thưa các quý ông quý bà, khi tôi đứng trước các vị lúc mở phiên tòa này, cầu của tôi là các vị chấp nhận những gì nghe thấy, cho đến khi lọc qua suy xét của các vị. Tôi biết các vị làm điều đó vì tôi ngồi quan sát các vị làm, và tôi có thể thấy hiệu quả trong cố gắng của các vị. Vì thế, xin cảm ơn các vị.

      Sáng nay chúng ta kiểm tra vụ của bên nguyên lần cuối cùng và xem xét từng thứ được gọi là chứng cứ của họ.

      Mặt tôi ròng ròng mồ hôi, lúc tôi lau trán và uống ngụm nước, thanh duy nhất trong phòng là tiếng o o của cái điều hòa nhiệt độ vô dụng.

      - Khi nhận bào chữa cho Dante, tôi nghĩ đây là trường hợp bi thảm của thiếu niên thấy mình ở nhầm chỗ và nhầm thời gian. Giờ tôi nhận ra rằng vận rủi làm gì được Dante Halleyville và Michael Walker lúc họ đến cơ ngơi nhà Smitty Wilson vào đêm Eric Feifer, Robert Walco và Patrick Roche bị giết.

      Dante và Michael bị cố ý lôi kéo đến trường để có thể khớp với những vụ giết người kia. Đó là cách giải thích duy nhấtcó lý.

      Chính xác Dante và người bạn thân nhất làm gì đêm hôm đó trong cái cơ ngơi năm chục triệu đô của Wilson? Khi Dante khai báo, cậu kể với cảnh sát rằng khoảng năm giờ sáng, cậu nhận được cú điện thoại, chúng tôi biết cậu vì băng ghi cho biết cậu nhận cú gọi dài tám mươi ba giây, vào lúc năm giờ phút. Cú gọi từ trạm điện thoại trả tiền bên ngoài quán hải sản tên là Clam Bar ở Napeague.

      Người gọi xưng tên là Eric Feifer. ta mời Dante đến dinh cơ của Wilson để họ có thể xua tan nghi kỵ và gạt cuộc xô xát lại đằng sau. Dante vốn tốt bụng, cũng muốn như thế về cuộc cãi lộn ngu ngốc - mà bên nguyên trơ tráo thổi phồng thành cuộc xung đột chủng tộc - nên đồng ý gặp Eric Feifer ngay lập tức. Nhìn bên ngoài, hình như Michael Walker mua cần sa đêm hôm ấy. Dante thừa nhận thế.

      Nhưng thưa các ông các bà, người gọi cú điện đó phải là Eric Feifer. Đó là người mạo danh Eric Feifer.

      Nếu Eric Feifer là người gọi, cậu ta dùng điện thoại di động của mình chứ phải ra ngoài gọi để khỏi bị truy đến mình, vì Eric chẳng có gì phải dấu giếm. Nhưng người gọi cố bẫy Dante và Michael vào các vụ giết người này nên cần giấu. Vì thế dùng điện thoại trả tiền.

      Cú gọi đó, - tôi và ngừng lại, chỉ đủ lau bộ mặt mồ hôi rỏ ròng ròng lần nữa, - là bước đầu tiên trong những bước mà những kẻ sát nhân thực bẫy Dante, nhưng đây là bước quan trọng nhất. Nó kéo được Dante và Michael đến trường và ngay khi bọn giết người nghe thấy họ đến, chúng bèn giết ba cậu thanh niên kia.

      Lúc này bọn giết người có Dante và Walker ở trường, nhưng chúng thấy thế chưa đủ. Chúng phát ra - có thể do quan hệ trong đơn vị cảnh sát - nơi Michael Walker trốn. Chúng bèn giết cậu cũng bằng thứ vũ khí giết chết Feifer, Walco và Roche. Sau khi in trọn vẹn những dấu vân tay của Walker lên vũ khí, chúng giữ khẩu súng cho đến lúc Dante ra nộp mình.

      Ngay khi chúng biết Dante ghé vào quán ăn Princess đường từ thành phố về đêm ấy, chúng bèn thả khẩu súng vào đó. Rồi gọi cú điện nữa, hoặc là cú gọi là nặc danh cho cảnh sát Hugo Lindgren, chúng tiết lộ rằng khẩu súng trong thùng rác. Tiện lợi mọi đường.

      Thưa các quý ông quý bà, có người nào trong các vị còn dùng điện thoại trả tiền? Ai trong các vị có điện thoại di động? Nhưng trong vụ này, hai cú gọi quyết định đều từ trạm điện thoại trả tiền. Cả hai đều cùng lý do để thể theo vết người gọi.

      Xin các vị hãy suy nghĩ kỹ những điều bên nguyên thuật lại cho các vị. Nó có ý nghĩa gì hết. Nếu Dante giết ba cậu kia, sau đó lại dùng chính khẩu súng ấy giết người bạn thân nhất, cậu ta có nhiều thời gian để tống khứ vũ khí giết người . Như bên nguyên xác nhận, nếu Dante mình từ Lower East Side đến Brooklyn để giết Walker rồi trở về Lower Manhatttan, cậu ta có thể quẳng khẩu súng ở bất cứ chỗ nào dọc đường. Thay vào đó, cũng theo bên nguyên, Dante giữ nó lại đến phút cuối cùng. Sau đó, cậu ta lại khinh suất vứt nó ở nơi công cộng.

      Còn những dấu vân tay của Michael Walker khẩu súng. Nó cũng thất bại trong xét nghiệm về mùi. Nếu Dante giết Walker, cậu ta ắt phải lau sạch mọi vân tay trước khi vứt bỏ vũ khí. Dante thể nào lại xóa vân tay của mình cẩn thận và để lại vân tay của Walker.

      Giờ đến cái mũ Miami Heat - vì đây là nơi bọn giết người thực mắc hai sai lầm quan trọng. Vì bọn giết người thể in dấu vân tay của Dante lên súng, chúng quyết định để lại trong những cái mũ của cậu ở trường. Nhưng làm sao bọn chúng biết được rằng những cái mũ giá của Dante đơn thuần chỉ là biểu tượng, chưa bao giờ được đội vì Dante cho rằng rủi ro nếu đội trong những cái mũ ấy trước khi được vào NBA? Chúng thể biết được điều đó.

      Chính vì thế, chúng để lại cái mũ hề có dấu vết mồ hôi hoặc dầu tóc của Dante nhãn. Chúng để lại trường tội ác cái mũ chưa đội lần nào. Nếu đêm ấy Dante ra giết người bạn thân nhất, liệu cậu ta có chọn cái mũ đỏ chói nhất, rạng rỡ nhất trong bộ sưu tập của mình ? Trong năm qua, bên nguyên thể tìm ra, người nào nhìn thấy người đàn ông cao xấp xỉ hai mét đội cái mũ đỏ chói đường phố New York đêm ấy. Lẽ tất nhiên họ thể. Đêm hôm ấy, cậu ta đường phố.

      Vậy chuyện gì xảy ra thực ? Ai là kẻ giết người?

      người nào đó hoặc nhóm nào đó liên quan tới việc buôn bán ma túy, ngang nhiên buôn bán ngay tại cơ ngơi của ông Wilson hè vừa qua giết ba cậu thanh niên này. Chúng dàn xếp đưa Dante Halleyville vào cho khớp. Chúng cũng giết Michael Walker, nhưng trong quá trình bọn chúng phạm nhiều sai lầm nghiêm trọng. Những kẻ giết người luôn mắc sai lầm.

      cái mũ Dante chưa hề đội để lại trường. khẩu súng vứt trong thùng rác theo kiểu rất vô lý. Và sai lầm ngớ ngẩn lớn nhất là dựa vào cảnh sát thoái hóa quá nhiều.

      Nghe câu đó, cả căn phòng trở nên lúng túng, nhất là những người đàn ông mặc đồng phục màu xanh lơ vai kề vai đứng dọc theo bốn bức tường.

      - Chúng ta có thể tin đây là trùng khớp, khi chính người cảnh sát nhận cú điện thoại nặc danh về khẩu súng cũng là người nhận điện của Nikki Robinson khi ta thuật lại vụ cưỡng hiếp bịa đặt đến lố bịch? Cũng chính viên cảnh sát ấy bắt giam ta vì tội tàng trữ? Chính viên cảnh sát ấy ở lại mình trong phòng của Dante với những cái mũ? Xin mời.

      Nhưng với mọi sai lầm của kẻ giết người, có tính toán ràng là cảnh sát dễ tin rằng thanh niên da đen, kể cả người chưa hề có tiền sử bạo lực và tương lai là trong những ứng viên sáng giá nhất thành hội viên NBA, vứt bỏ tất cả vì thua trận bóng rổ tình cờ, chẳng có ý nghĩa gì và bị quả đấm vô hại. Tại sao? Vì đó là việc mà các cậu thanh thiếu niên da đen làm phải ? Họ nổ súng chẳng vì lý do gì.

      Ngay từ đầu phiên tòa này, bên nguyên lầm đường khi đến chủng tộc. Họ với các vị về trận đấu mà, lạy Trời, đội toàn cầu thủ da đen còn đội kia toàn da trắng. Họ làm các vị tin chắc khi nghe về cậu thiếu niên hoảng sợ : “Chuyện này chưa xong đâu, thằng da trắng.” Đó là vì trong thâm tâm, bên nguyên giả định rằng thanh thiếu niên da đen dễ hư hỏng và bấp bênh đến mức bất cứ việc gì cũng làm họ nổi điên lên giết người.

      Tôi biết Dante Halleyville, nhân cách và cá tính của cậu chẳng có gì là dễ hư hỏng. Khi trai cậu xoay ra phạm tội, cậu vẫn học và thi đấu. Khi mẹ cậu thất bại trong trận chiến với cơn nghiện ma túy, cậu vẫn ở trường và thi đấu, và giờ đây, cậu vẫn đứng vững gần năm trong nhà tù an ninh tối đa vì tội mà cậu hề phạm.

      Trong vụ này, và trong nhiều vụ khác nữa, dòng dõi chẳng là gì ngoài cái bình phong mờ ảo. Tôi biết các vị rối trí hoặc nhầm lẫn. Các vị nhìn ra cảnh ngộ của bên nguyên. Vì mẩu chứng cứ nào đáng tin nối kết Dante với các vụ giết người này, các vị đến kết luận duy nhất có thể được là bên nguyên chứng minh được ngoài nghi ngờ.

      Bây giờ, thưa bà Chủ tịch đoàn bồi thẩm, bà hai từ mà Dante Halleyville đợi nghe năm nay - vô tội.

      Nếu bà làm thế, bà giúp những kẻ giết người trốn thoát với vụ giết người thứ năm, vụ giết thanh niên ưu tú, người bạn rất tốt của tôi tên là Dante Halleyville.



      Chương 100: Kate



      Tom đổ sụp vào ghế, còn các vị bồi thẩm mặt lạnh như đá nhìn trừng trừng. Năm vị là người Mỹ gốc Phi và tám vị là nữ, nhưng đến chủng tộc là việc liều lĩnh và đặc biệt nguy hiểm với bồi thẩm đoàn hầu hết là người da trắng.

      Howard đừng được, bắt chúng tôi trả giá ngay.

      - Thưa các quý ông quý bà, tôi tên là Melvin Howard. Tôi năm mươi hai tuổi và với tất cả hiểu biết của mình, tôi vốn là người da đen trọn vẹn.

      Ở Alabama nơi xuất thân của gia tộc tôi, ông bà tôi là cháu của các nô lệ, và khi cha mẹ tôi ra đời, người da đen được dùng chung phòng vệ sinh hoặc ăn cùng nhà hàng với người da trắng. Nhưng lịch sử nhục nhã đó còn sót lại mảy may với Dante Halleyville hoặc phiên tòa này, ông Dunleavy thừa biết điều đó.

      Tom như thế. Thực ra, ngược lại, nhưng Howard cố tình xuyên tạc, làm bất cứ thứ gì ông ta nghĩ là trót lọt. Vấn đề là nó đóng vai trò như thế nào với mười hai vị ngồi ghế có giá trị kia, và lúc nhìn vào mắt họ tôi thể đọc được tí gì. Tôi tự hào về việc Tom làm, nhưng cũng rất căng thẳng.

      - Chủng tộc và cảnh sát tha hóa? - Howard mỉa mai hỏi. - Nghe quen quá, phải ? Trước kia tôi nghe thấy ở đâu rồi nhỉ? - Rồi ông ta nhìn vào cuối hàng ghế nhà báo, nơi Ronnie Montgomery ngồi và vẫn giữ cái nhìn chằm chằm, chế giễu.

      Ồ, giờ tôi nhớ ra rồi. Trong bản tin về phiên tòa thế kỷ, xử vụ giết người của Lorenzo Lewis. Về thứ duy nhất thiếu vắng là khẩu hiệu hợp thời, như “nếu cái mũ quá đỏ, vụ kiện của họ tắt ngấm”.

      Nhưng ngày nay, có bao nhiêu người vẫn nghĩ Lorenzo vô tội? , kể cả những người bạn thân chơi golf của ông ta ở Arizona. Vì thế thưa các quý ông quý bà, xin các vị đừng để bị lừa bịp như bồi thẩm đoàn đó, trừ khi các vị muốn được nhớ tới y như thế.

      Giờ là lúc các vị nhìn thấu hành động ngu dại, những lý thuyết đầy mưu mô xoáy vào chứng cứ. Trước hết, chúng tôi có vũ khí giết người in dấu vân tay của Michael Walker, thu được ở quán ăn SoutHamptons ba giờ sau khi Dante Halleyville ghé vào đó. Dù bên bị rất cố gắng mớm lời, Tiến sĩ Eward Olson, trong những nhà khoa học pháp y hàng đầu trong nước chứng nhận các vân tay đó chỉ thuộc về người là Michael Walker, và khẩu súng đó giết cả bốn thanh niên.

      Giờ tôi về cảnh sát East Hamptons tên là Hugo Lindgren, người được trọng thưởng. - Ở Riverhead, gia đình nào cũng có bà con họ hàng làm cảnh sát hoặc quản giáo, và Howard sắp tranh thủ trực tiếp phòng vệ trung thành của họ.

      - Vấy bẩn danh tiếng của ông cách tắc trách, họ chỉ nghi ngờ cảnh sát được khen thưởng mười bảy lần trong chín năm làm việc, mà còn lan sang toàn thể các cảnh sát và quản giáo liều thân từng ngày để chúng ta có thể làm ăn sinh sống an toàn.

      Theo bên bị, đây là chứng cứ của mưu rằng có cảnh sát dính líu mọi mặt đến vụ giết người lớn nhất trong trăm năm qua ở East Hampton. Các cảnh sát tốt như Lindgren dành cả nghiệp đợi chờ những vụ như thế này. Ông ta bị vụ đó ám ảnh cũng hết sức tự nhiên. Xin nhớ rằng đồn cảnh sát East Hamptons là đơn vị , vì thế cảnh sát liên quan vài lần trong quá trình điều tra là việc có gì phải nghi ngờ. Tôi ngạc nhiên nếu tên ông ta được nhắc đến thường xuyên hơn.

      Bên bị trong lúc tuyệt vọng lên vài điều trái thực, cần sửa lại.

      là nghi ngờ cú điện báo về khẩu súng từ trạm điện thoại công cộng ở quán ăn Princess. Có lẽ giờ hầu hết chúng ta có điện thoại di động, nhưng nhỡ người gọi đêm ấy là người phụ giúp dọn dẹp bàn ăn, làm việc ca đêm ở nhà hàng với số tiền lương tối thiểu? phải ai cũng có điện thoại di động. Thứ hai là, hàm ý khẩu súng được tìm thấy sau khi bị cáo báo với cảnh sát là ghé qua quán ăn tối hôm đó, và bị cáo tự nguyện thông báo tin ấy. có điều nào đúng thực hết. Lindgren ở đâu đó gần căn phòng nơi bị cáo bị thẩm vấn và cảnh sát phát ra Halleyville ở quán ăn sau khi tìm thấy khẩu súng.

      Cũng xin ghi nhớ rằng người đưa viên cảnh sát đó vào phòng Dante chính là bà Marie Scott, bà ngoại của Dante. Marie Scott có thể là phụ nữ rất tốt bụng và tôi tin chắc thế, bà thề trước tòa, toàn bộ thực và lạy Chúa, gì giúp bà ngoài thực. Nhưng bà cũng là con người, và ai trong chúng ta có thể chính xác cách tuyệt đối rằng chúng ta làm hoặc gì để cứu mạng sống của người cùng máu mủ với mình?

      Howard đầm đìa mồ hôi ít nhất cũng như Tom, nhưng ông ta chỉ ngừng để uống ngụm nước.

      - Còn phần quan trọng trong vụ này mà bên bị thử nghi ngờ hoặc che đậy là buổi sáng trước khi xảy ra các vụ giết người, Michael Walker lấy khẩu súng khỏi xe của Dante, mang vào sân bóng của T. Smitty Wilson và dí vào sát đầu trong các nạn nhân là Eric Feifer. Như nhân chứng thuật lại với các vị, chĩa súng vào Eric Feifer mà dí đầu nòng súng vào sát đầu Eric, và các vị nhìn thấy những bức ảnh rùng rợn để biết rằng kẻ giết người dí gần đầu nạn nhân như thế nào khi nổ súng. Trước khi Walker tạm thời hạ súng xuống, tuyên bố: “Chuyện này chưa xong đâu, thằng da trắng, phát tầm xa”. Trước vụ tàn sát thực , cuộc diễn tập bên ngoài cho mười bốn nam nữ được mời đến.

      Thưa các ông các bà, đây là vụ khá đơn giản. Các vị có hai bị cáo ở trường tội ác; các vị có vũ khí giết người in dấu vân tay của trong hai tên đó; các vị có cái mũ có vân tay liên quan tới bị cáo ở trường vụ giết người thứ hai. Và bây giờ, nhờ can đảm của Nikki Robinson, các vị có động cơ giết người mạnh mẽ là trả thù cho vụ cưỡng hiếp tàn bạo.

      Tôi muốn cảm ơn tất cả các vị vì chăm chú và tận tâm mà các vị thể . Xin cảm ơn trước vì tập trung mà các vị làm phần việc còn lại. Các quý ông quý bà hầu như đều có gia đình. Vậy xin các vị lúc này đừng rời mắt khỏi viên đạn này. Dante Halleyville là kẻ phạm tội giết người. Nếu các vị coi trọng an toàn của các vị và của những người các vị quý, xin đừng để được tự do.



      Chương 101: Kate



      Những người dự thính còn nấn ná ghế như khán giả đọc danh sách đạo diễn, diễn viên ở cuối phim trong vài phút im lặng.

      - Chúng ta con, Dante, - bà Marie hét lên lúc cảnh sát đến bàn bị cáo đưa cậu . - Chuyện này sắp xong rồi, con ạ.

      - Phải, - thanh niên mặc quần áo bảo hộ lao động dây đầy sơn từ cửa kêu to, - đến lúc đó mày bị xử tử!

      Tom và tôi bắt tay Dante, bàn tay cậu vẫn còn run; rồi cảnh sát còng tay cậu và đưa cậu ra thang máy có lồng thép đưa cậu xuống xà lim ở tầng hầm. Ở đầu kia căn phòng, hai cảnh sát hộ tống bồi thẩm đoàn ra cửa thứ hai và đưa họ vào xe buýt đợi. Xe chở họ phần tư dặm xuống con đường đến khách sạn Ramada, họ nghỉ cuối tuần tầng bảy, tách rời khỏi phần còn lại của thế giới.

      Sau khi xe buýt của bồi thẩm đoàn lăn bánh, Tom và tôi lẻn qua cửa sau và vội vã băng qua bãi đến chiếc xe Clarence để lại cho chúng tôi.

      Khi chiếc xe tải màu vàng của chúng tôi chạy qua cửa sau, các phóng viên truyền hình và nhiều nhà báo khác vẫn đợi chúng tôi ở cửa trước. Lúc họ hiểu ra cơ , chúng tôi được nửa đường đến đường cao tốc Sunrise.

      Phần lớn quãng đường về, chúng tôi nhiều. Mệt mỏi là phần lý do, nhưng đa phần là bẽn lẽn hoặc thứ đại loại thế. Bỗng nhiên lại ở mình với nhau, chúng tôi biết nên xử ra sao. Thực ra, tôi nghĩ đến những ngày xưa, khi chúng tôi trẻ hơn nhiều. Trong năm cuối cùng ở trường trung học, Tom và tôi gặp nhau hàng ngày - lang thang bãi biển. Lối đó gần như xuyên qua trường đại học, và tôi đến hầu hết các cuộc Tom thi đấu hồi học ở St. John. Chính vì thế tan vỡ là đòn choáng váng cho tôi. Tôi vẫn biết liệu tôi lành vết thương chưa.

      Dù sao khi Tom rẽ vào con đường nhà Macklin và tôi nhanh chóng nhảy ra khỏi xe, tôi đọc thấy vẻ thất vọng trong mắt .

      Tôi cũng cảm thấy thế nhưng tôi mệt đến mức cần vào phòng riêng ngay trước khi ngã quỵ. Tôi mở khuy váy trước khi lên đến đầu cầu thang dựng đứng, kéo mành cửa sổ và nằm sóng soài ra giường.

      nhõm vì được nằm trong những tấm trải sạch , trắng tinh chỉ kéo dài phút. Rồi đầu óc tôi tua lại và bắt đầu ngẫm nghĩ lần thứ hai. Tom chủ trương đến vấn đề chủng tộc? Chúng tôi đưa Dante lên bục liệu có đúng ? Vì sao tôi lại dễ dàng với Nikki thế? Lẽ ra tôi phải xé ta. Liệu chúng tôi cố gắng hết sức chưa, nhỡ chúng tôi theo được vết Loco? Chúng tôi lừa ai đây, khi nghĩ có thể thắng vụ này?

      Sau đó giấc ngủ, món quà đáng nhất mà con người được ban tặng, rủ tấm màn đen xuống.

      Khi ngồi dậy giường lần nữa, tôi nhận ra những thanh như chim gõ kiến mổ vào kính, mà lúc này mới ba rưỡi sáng. Tôi thiếp hơn chín tiếng.

      Có tiếng cách vào kính, rồi tiếng cách nữa, tôi bò ra khỏi giường và lảo đảo đến bên cửa sổ. Tôi dò dẫm tìm tấm rèm, giật cái, nó bay qua mặt tôi lên trần nhà.

      Đứng trong sân sau, chiếc xe đạp nằm dưới chân, ném thêm hòn sỏi vào cửa sổ, là chàng duy nhất từng làm tan nát trái tim tôi.

      Lúc mặt Tom dãn thành cái cười rộng ngoác, tôi mới nhận ra mình trần truồng.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 102: Tom



      Làm sao cựu cầu thủ NBA có thể ném trượt mục tiêu cỡ cánh cửa cách chưa đầy bốn mét rưỡi? Hòn sỏi nảy khỏi ván gỗ, đập vào mép ống nước và rơi xuống cỏ gần bàn chân tôi.

      Tôi bốc vốc sỏi nữa đường nhà Mack cho vào túi và thử lần nữa. Lần này tôi ném trúng cửa sổ, rồi tôi lại ném tiếp.

      Tôi băn khoăn phải ném bao nhiêu cú nữa tấm rèm bay vèo lên và Kate đứng ở cửa sổ, ánh trăng chiếu sáng bờ vai có vết tàn nhang và khuôn ngực đầy đặn của . Sau vài giây tưởng như vô tận, Kate đưa ngón tay lên môi và mỉm cười, tôi lại có thể thở được rồi, ít nhất cho đến lúc cửa sau mở và bước ra ngoài, chân , mặc quần soóc và áo phông Led Zeppelin.

      Chúng tôi rón rén qua nhà nhiếp ảnh ngủ say trong chiếc Toyota ông thuê và qua đường phố Montauk ngon giấc xuống bãi biển. Chúng tôi để giày dưới gầm ghế dài sau East Deck và qua cồn cát.

      Cát ẩm và mát, ánh trăng trông như tấm thảm trắng lăn đến chỗ chúng tôi lớp sóng vỗ sáng ngời.

      Trước khi đến bãi biển hẹp, tôi tìm ra chỗ gần vách đá dựng đứng để trải tấm chăn, và Kate kéo tôi vào giữa. nhìn đăm đăm vào mắt tôi. Cặp mắt tỉnh ngủ, che đậy và đẹp, gió quấn mái tóc đỏ của bao quanh khuôn mặt.

      - là ai, Tom?

      - Tôi tưởng phiên tòa hoãn rồi.

      - , Tom, - Kate và trông như sắp khóc.

      - con người thay đổi. con người phạm nhiều sai lầm. Giờ chúng lùi lại sau tôi.

      - Sao tôi phải tin điều đó?

      - Vì toàn bộ câu chuyện này, về em cũng như về Dante. Vì tôi em từ khi mới mười lăm tuổi, Kate.

      - Đừng những điều nghĩ, Tom ạ. Xin đấy. Tôi đủ là nạn nhân để tin chúng. Đủ gấp đôi. Tôi vẫn nhớ khi gọi điện cho tôi, rằng tôi. rất lạnh lùng. Có thể nhớ.

      - Chà, Kate, nếu còn cách gì để giành được lòng tin của em lần nữa, - tôi , nỗi thất vọng dâng lên tận cổ, nôn nao, - em cứ ngay bây giờ vì tôi biết có thể làm gì nữa. Hồi đó, em có hiểu thực ra vì sao ? Tôi cảm thấy xứng với em, Kate.

      Có lẽ thất vọng trong giọng tôi thuyết phục được . Tôi biết, nhưng kéo cổ tôi xuống và hôn lên miệng tôi.

      - Em báo trước cho , - thầm vào tai tôi, - làm khổ em lần nữa là phải chịu trách nhiệm với Macklin đấy. em chứ, Tom?

      - Kate, em thừa biết là .

      kéo tuột áo phông qua đầu và quần soóc xuống bàn chân, với bờ vai trắng trẻo lấm tấm tàn nhang và mái tóc đỏ rực, trông Kate đẹp hơn người người phụ nữ trong tranh đứng bãi biển. Tôi giơ tay ra, và khi tôi chạm vào cái vòng tròn xinh xinh ánh bạc cắt qua đầu vú trái của , miệng hé mở và đầu ngả ra sau thích thú.

      - Em biết từ bao giờ? - Tôi thầm và với lấy lần nữa.

      - Biết gì kia, Tom?



      Chương 103: Kate



      khủng khiếp khi cảm nhận niềm hạnh phúc này, dù hạnh phúc trọn vẹn, trong khi Dante ngồi trong tù, mạng sống nằm trong tay đoàn bồi thẩm có thể sai lầm. Nhưng tôi còn làm gì được nữa? Tôi chỉ là con người, và con người thể kiểm soát cách họ cảm nhận, còn tôi hạnh phúc. Nhưng tôi cũng cảm thấy thế là quá quắt.

      Chiều Chủ nhật, Tom và tôi vẫn tấm chăn, nhưng lúc này trải sàn phòng khách của , tôi dựa lưng vào chân đivăng, tờ New York Times lòng, tìm các bài báo có lẽ tôi đánh giá quá thấp khi mới xem vài lần đầu.

      Tom ngồi cạnh tôi làm việc tương tự, con Wingo nằm giữa chúng tôi, nghiêng người ngủ lơ mơ. Ba chúng tôi ngồi như thế này ba mươi sáu giờ qua, ngay cả khi sức nặng của lời phán quyết lơ lửng đầu chúng tôi và những cái bóng sát lại nhau, chống lại các nhà nhiếp ảnh và đoàn quay phim đóng ở bên kia đường, cứ làm như chúng tôi chung sống nhiều năm chứ phải mới hai ngày. Tất nhiên là họ có cách của họ. Tôi cố giữ kín quá khứ nhưng khi nó nổ bùng hầu hết là chuyện hay ho chứ phải là tan vỡ. Mười năm trong quá khứ hạ nhục ấy, ít ra là tí chút, và khiến tôi càng hơn.

      Tôi đứng dậy thay Exile on Main Street bằng Let It Bleed trong lúc Tom xếp bát đĩa vào chậu rửa và mở hộp thức ăn cho Wingo. Trong lúc Wingo mải ăn, Tom ngồi xuống và chạm đầu bàn chân lên mu bàn chân tôi. Chúng tôi mò mẫm vào giữa chân nhau rồi cởi tuột quần áo.

      Như tôi , chúng tôi chỉ là con người nhưng dù sao tôi vẫn cảm thấy là sai trái, và tôi được giải vây khi sáng sớm thứ Hai, chúng tôi dẫn đầu đoàn xe báo chí trở lại Riverhead.

      Tom và tôi được chỉ định phòng dưới hành lang trong số các căn phòng của chánh án Rothstein. Chúng tôi ở đấy cả ngày, soát xét, suy ngẫm lại đến lần thứ trăm từng quyết định chiến lược và những câu hỏi, chúng tôi cam đoan với nhau tuy hiệu quả lắm, là chúng tôi làm đúng. Suốt ngày, chúng tôi nghe thấy lời của bồi thẩm đoàn, và đến năm rưỡi chiều, họ xe buýt về khách sạn Ramada, còn chúng tôi trở lại sàn phòng khách nhà Tom.

      Ngày thứ Ba cũng trôi qua chậm như thế.

      Rồi đến ngày thứ Tư cũng vậy.

      lòng, tôi sung sướng được ở bên Tom.

      Sáng thứ Năm, hy vọng của chúng tôi bay vọt lên khi bồi thẩm đoàn đòi bản ghi lời khai của bà Marie, nhưng đến chiều lại rơi thẳng xuống khi họ đòi lời khai của Nikki Robinson. Tôi đọc đọc lại bản ghi lời khai của ta cho đến lúc thư ký của Rothstein thò đầu vào cửa.

      - Bồi thẩm đoàn ra phán quyết, - ta .



      Chương 104: Tom



      Những người đến đầu tiên là Macklin và Marie; Sau nhiều ngày lo lắng triền miên, Marie hốc hác đến nỗi phải dựa vào Mack cho vững. Rồi đến cha mẹ của Feifer, Walco và Roche, bạn bè họ kéo vào ào ào như lính cứu hỏa tình nguyện, bỏ bê mọi việc làm để hưởng ứng còi báo động.

      Bản thân phòng xử chia đôi ở giữa, những người ủng hộ Dante và những người có cảm tình với Montauk, nhưng vì có nhiều người của Dante ở bên ngoài, nên đám đông hôm nay trông hầu như toàn người Montauk. Dante chỉ được duy nhất nhóm , căng thẳng đại diện, gồm những người tin cậy - Clarence, Jeff và Sean mặc sơmi in dòng chữ TRẢ TỰ DO CHO DANTE và khoảng tá bạn bè của Dante ở trường trung học và cùng đội bóng.

      Khi căn phòng gần như chật ních, cánh báo chí ùa vào và ngồi đầy những hàng ghế dành sẵn ở đằng trước.

      Các họa sĩ vẽ phác hoạ vừa dựng xong giá Dante tay bị còng, được dẫn vào lần cuối. Dante rất căng thẳng khi nhìn thấy chúng tôi, lúc ngồi xuống giữa và xiết chặt tay chúng tôi dưới bàn, bàn tay cậu run run và ướt. Tay tôi cũng thế.

      - Bình tĩnh nhé, bạn, - tôi thầm. - thực ủng hộ chúng ta.

      giờ trước, khi ra lời phán quyết, bồi thẩm đoàn cầu đưa họ về phòng để tắm và thay đồ. Lúc này họ thành hàng vào phòng xử, diện trang phục đẹp nhất, đàn ông khoác áo choàng cộc tay và thắt càvạt, đàn bà mặc váy và sơmi. Họ vừa yên vị, Steven Spielberg và George Clooney ào vào trong những bộ thường phục mốt mới nhất và đắt tiền của họ. Ngoài ra còn có nhà biên kịch Shales, người dự khán loại A và bất thường theo trình tự phiên tòa.

      Nhưng ai muốn bỏ lỡ mười phút cuối cùng.



      Chương 105: Tom



      Mọi bỗng diễn ra quá nhanh. Thư ký tòa hô: “Tất cả đứng dậy”. Rothstein lướt vào và trèo lên bục, còn bà chủ tịch đoàn bồi thẩm, phụ nữ bé trạc sáu mươi tuổi đeo kính dày cộp, đứng quay mặt vào ông.

      - Bồi thẩm đoàn có lời phán quyết về cả bốn vụ chưa? - Rothstein hỏi.

      - Chúng tôi có, thưa ngài.

      Dante nhìn thẳng về phía trước, mắt cậu xoáy vào điểm bí trong lòng cậu và cái nắm tay ướt át của cậu xiết chặt. Kate cũng làm thế.

      - Các vị xác minh và tuyên bố ra sao? - Rothstein hỏi.

      Tôi liếc nhìn bộ mặt đau đớn của Marie rồi ngoảnh , nhìn thấy gương mặt điềm tĩnh của thanh tra Connie Raiborne ngồi bên phải bà. Tôi đoán ông cũng muốn để lỡ lúc phán quyết.

      - Về lời buộc tội giết người loại trong cái chết của Eric Feifer, - bà chủ tịch đứng tuổi , giọng bà rắn rỏi và ràng, - bồi thẩm đoàn thấy bị cáo Dante Halleyville vô tội.

      Bàn tay tôi trong tay Dante cảm thấy giống như kẹp trong cỗ máy, và đằng sau chúng tôi, những tiếng khóc thống thiết chen với những tiếng ca ngợi Chúa và Amen. Rothstein ra sức gõ búa để giữ im lặng.

      - Về lời buộc tội giết người loại trong cái chết của Patrick Roche và Robert Walco, - bà chủ tịch , - bồi thẩm đoàn thấy bị cáo Dante Halleyville vô tội.

      Cả phòng xử náo loạn, cảnh sát thẳng lưng dựa vào tường. Mười giây xen giữa Dante và phần còn lại của đời cậu.

      - Còn phán quyết của bồi thẩm đoàn về lời buộc tội giết người loại trong cái chết của Michael Walker? - Rothstein hỏi.

      - Bồi thẩm đoàn thấy bị cáo Dante Halleyville vô tội.

      Người phụ nữ tóc hoa râm nhấn quá mạnh, vang rền vào hai từ cuối cùng, nhưng trước khi nguyên cuối tắt, căn phòng nổ tung. Marie và Clarence ắt phải cảm thấy dường như họ ngắm nhìn Dante đứng dậy từ cõi chết, còn mẹ của Feifer buột ra tiếng thét khủng khiếp như nhìn thấy Eric bị giết lần nữa ngay trước mắt bà. Tiếng reo hò và nguyền rủa, gào thét và mừng rỡ quá gần với nhau, căn phòng mấp mé đến bờ vực của bạo lực.

      Nhưng tất cả những cái đó chỉ có ý nghĩa với Dante. Cậu bật dậy khỏi ghế, kéo chúng tôi đứng dậy cùng cậu rồi vung nắm đấm đồ sộ vào khí, cậu ngửa đầu ra sau và rống lên. Kate nhận cái ôm đầu tiên. Tôi thứ hai, rồi sau đó chúng tôi ở giữa đám thân người ướt át, nóng hổi; rồi tất cả nhóm người sôi nổi nhảy nhót và hô vang.

      - Halleyville! Halleyville! Halleyville!

      Lúc Kate và tôi thoát ra được, mới thấy phần còn lại của căn phòng trông rã rời như quảng trường Times ba giờ sau cuộc khiêu vũ mừng năm mới. Kate và tôi nhảy vào vòng cảnh sát bao quanh Dante và lúc họ đưa chúng tôi qua cửa ngách, cái nhìn của tôi khóa chặt vào Alan Shales, nhà biên kịch của Spielberg.

      Trong khoảnh khắc điên rồ ấy, Dante, Shales và tôi nối kết với nhau. Dante lại được tự do chơi bóng; tôi có nghiệp sau mười năm phí phạm, còn kịch bản của Shales sắp hoàn thành. Nếu Dante bị kết án, có bộ phim. Nhưng nay, bỗng nhiên cả ba chúng tôi đều có tương lai.



      Chương 106: Kate



      giờ sau khi phán quyết, hàng xóm và bạn bè vui sướng mang đồ ăn thức uống đến nhà bà Marie, nhưng buổi liên hoan chính thức chưa bắt đầu cho đến khi Dante, tay cầm chai champagne sủi bọt, tay kia cầm kéo cắt sợi dây màu vàng của cảnh sát niêm phong phòng cậu gần năm nay. Lúc mẩu băng dính cuối cùng rứt , cậu và các bạn thân ào vào phòng như đoàn quân giải phóng.

      - Đây là bạn đồng hương Dunleavy của tôi, - Dante , cậu đội cái mũ đen và xanh của Minnesota T-wolves, đội bóng trước kia của Tom.

      Sau đó cậu tung hai mươi tám cái mũ khác - mũ của đội Miami Heat vẫn còn trong bao ở đâu đó tại Riverhead - cho các bạn và cho những người khác trong buổi liên hoan, tôi quay sang đâu cũng thấy những cái mũ mới tinh, lấp lánh nhảy nhót vui vẻ bên đám đông.

      Về phần tôi, mắt tôi chưa khô sau khi phán quyết mười phút. Cứ nhìn Marie đăm đăm hướng vào đứa cháu ngoại của bà, hoặc Tom và Jeff ôm ghì lấy nhau, hay nhõm gương mặt kiệt sức của Clarence là nước mắt tôi lại trào ra. lát sau, tôi chẳng buồn lau nữa.

      Lúc này Macklin đập xuống bàn bếp đánh ầm và kêu lớn:

      - Trật tự tại tòa! Tôi , tại tòa phải trật tự! - Căn phòng bùng lên những tiếng cười, tiếng huýt sáo và tiếng dậm chân. - Có ai nhận ra cái này ? - Ông và khua cây gậy gỗ quen thuộc, nghe chừng ông uống vài cốc. - Chúng ta rằng cái thằng cha Rothstein khốn khổ ấy phải tìm thứ gì khác để đập vào cái ghế của chứ. Vì tôi muốn rời khỏi phòng xử mà món quà lưu niệm.

      Maklin tiếp:

      - Tuyệt lắm, Dante ạ. Ta tự hào vì cháu. - Ta biết làm cách nào cháu bền bỉ đến thế, nhưng căn cứ vào bản chất của bà ngoại cháu, ta ngạc nhiên. Ta mong rằng ngày nào đó cháu có thể nhìn lại cái chuyện rác rưởi này và cảm thấy rút ra được điều gì đó. Bất cứ thứ gì. Lúc này tôi muốn nghe Kate Costello thông minh và xinh đẹp.

      Khi căn phòng quay hết về phía tôi mà hoan hô, tôi mở lời.

      - Chúc mừng Dante! - Tôi và giơ cốc champagne. - Vì tự do chờ quá lâu của cậu! Chúc mừng Marie! Và tự do củahai bà cháu! Tôi cảm thấy an lòng vì Tom và tôi bỏ rơi các bạn. Tôi cả hai người. - Rồi tôi lại chìm nghỉm lần nữa khi Dante và bà Marie ôm ghì tôi trong vòng tay họ.

      - Còn điều mà cộng của tôi muốn , Dante ạ, - Tom và giơ cái bánh mì của tôi như cây gậy bị bỏ rơi, - là sáng mai cậu nhận được hóa đơn của chúng tôi.

      Những lần nâng cốc đầy xúc động và hân hoan cứ liên tiếp chịu ngừng. Tôi đến đứng cạnh Macklin và Marie trong lúc Tom bước ra ngoài nhập bọn với những người nhảy múa trong sân. Nửa giờ sau, tràng sấm rền xuyên qua tiếng ầm ỹ và những đám mây nặng trĩu suốt buổi chiều lúc này vỡ òa.

      Mưa trút xuống ào ào làm nửa số hàng xóm chạy vào căn nhà lưu động mười tám mét vuông của bà Marie để . Ngay lúc đó, Tom đập vào vai tôi, lông mày nhíu lại lo âu.

      - Chuyện về Sean. Hình như cháu bị bạn bỏ rơi. còn chưa biết nó có bạn nhưng đoán ra vì nó toàn những thứ điên rồ, ngớ ngẩn.

      - cần chuyện với nó?

      - nghĩ thế.

      - Nhớ ôm nó hộ em nhé.

      - làm thế. Và khi trở lại, điều bất ngờ.

      - Em biết liệu bây giờ em có thể chịu thêm điều bất ngờ nữa đây.

      - Là chuyện vui mà. hứa, - Tom rồi ra hiệu về phía Macklin và Marie, - bị ảo giác, hay hai người kia cầm tay nhau?

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 107: Loco



      Khi Gã Kỳ quặc lượn vòng đằng sau căn nhà lưu động bé , bẩn thỉu và qua mảnh sân đầy bùn, trông gã khác đến mức tôi lạnh ớn sống lưng.

      Giống như vừa nhận ra gã, tôi có cảm giác kinh khủng này lúc gã vào ôtô của Costello, nơi tôi đợi bốn nhăm phút như gã dặn, gã còn chưa nhận ra tôi. Hay là có, cũng như chúng tôi chẳng là gì ngoài là người quen biết và tám năm vừa qua chưa bao giờ xảy ra.

      Gã Kỳ quặc vốn là thằng khốn gian xảo, chắc chắn gã có kế hoạch ngay từ đầu. Tôi về buổi chiều nay hay mùa hè vừa qua, mà muốn là ngay từ đầu, tám năm về trước, khi gã đến đồn Cảnh sát Village vào lúc ba giờ sáng bảo lãnh cho tôi ra, sau khi cảnh sát ập đến bắt tôi bán ma túy bãi biển. Tôi biết gã làm gì hoặc làm thế nào, nhưng bằng cách nào đó gã khiến sếp cảnh sát bỏ qua toàn bộ và sửa lại hồ sơ trọn vẹn đến mức ngay các bạn tôi cũng bao giờ phát ra. Nhưng giờ đây nghĩ lại chuyện này, tôi cá là gã bố trí trước với cảnh sát để gã có thể đến và bảo lãnh cho tôi ra, khiến tôi mang ơn gã ngay từ đầu.

      tuần sau, gã đưa tôi đến Nick và Tony, chọn chai vang ba trăm đôla mà gã hầu như động đến. Tuy vậy, gã vẫn rót đầy cốc của tôi và đường về nhà, gã làm việc gọi là “ kế hoạch , khiêm tốn”. Tôi để các bạn tôi ở trường trung học thành những tay nghiệp dư và thay vào đó, tôi giúp gã tiếp quản toàn bộ việc buôn bán ma túy ở Hampton.

      - Những thằng khốn ấy chẳng cần gì ngoài những khoản tiền bất hợp pháp, - gã . - Ngoài ra, chúng ta giàu có suốt đời. Đây là lúc gia nhập vào câu lạc bộ thể thao ngoài trời.

      Hồi đó tôi mười bảy tuổi, là học sinh lớp lớn của trường. Tôi nào biết gì đâu? Nhưng Gã Kỳ quặc biết chính xác việc gã định làm, gã suy nghĩ, còn tôi chỉ là kẻ bám càng hạng nặng, chẳng mấy chốc tiền đến đầy bao.

      Gã Kỳ quặc rất khôn ngoan. Gã nếu chúng tôi sống như những kẻ dắt khách, nhiều tháng sau cảnh sát đánh hơi thấy chúng tôi. Vì thế tám năm ròng chúng tôi sống như thầy tu, chẳng thay đổi gì trong nếp sống ngoại trừ con số trong tài khoản gã mở ở nhà băng Antigua và Barbados.

      Đấy cũng chưa phải là vấn đề. Tàn nhẫn là trong những món tủ của Gã Kỳ quặc, và nghĩ cho cùng, tôi cho rằng mình cũng kém cạnh gì về khoản này. Nhưng tôi cho bạn biết, lúc nào cũng thể biết Gã Kỳ quặc nghĩ gì.

      Mưa rơi xối xả nhưng Gã Kỳ quặc vẫn thong thả trong mưa, như thể gã cần rửa ráy sạch . Có lẽ thế . Tôi hiểu hơn bất cứ ai điều gã có khả năng làm và chung sống. Tôi đứng cạnh gã khi gã vừa găm từng viên đạn vào Feifer, Walco và Rochie, vừa oang oang chửi đ. mẹ chúng cho đến giây cuối cùng.

      Mà vì chuyện gì kia chứ? Ăn cắp ngàn đô có bõ bị xơi kẹo đồng thế ? Bằng cú buôn bán vặt. Tất cả chỉ có thế. Chơi xỏ còn hơn tội ăn cắp, vì ngày hôm sau, Feifer và Rochie mang tiền mặt đến nộp, cộng cả lãi.

      Nhưng Gã Kỳ quặc cho tôi nhận tiền. Gã bảo chúng ta phải gửi thông điệp. thông điệp mạnh. Nó là tinh thần nhưng cũng phải khéo léo, vì gã đợi cho đến sau cuộc cãi lộn ở sân bóng nhà Smitty, nơi Walker dí súng vào đầu Feifer. Bằng cách đó chúng tôi có thể đổ riệt toàn bộ câu chuyện cho người khác, và tôi tưởng chúng tôi có thể thoát khỏi chuyện này như bao việc khác.

      Nhưng lúc Gã Kỳ quặc mở cửa ôtô, gã có vẻ biến đổi và cách biệt, cái tên cũ của gã hình như hợp với gã nữa. Lúc ngồi vào sau tay lái, gã chỉ hỏi lạnh lùng:

      - Chuyện gì thế?

      Tôi phải viện đến cái tên tôi gọi gã suốt mười lăm năm, trước cái đêm gã xuất ở đồn cảnh sát.

      - Biết thế quái nào được, - tôi . - Có chuyện gì thế, Tom?

      Câu đó khiến gã chú ý. Với chúng tôi, bao giờ được dùng tên là quy định còn khắt khe hơn có tiền để tiêu, và trước khi hiểu ra, gã chiếu cái nhìn khắc nghiệt y như với Feifer, Walco và Rochie ngay trước lúc gã bắn chúng xuyên qua mắt. Rồi gã che giấu bằng nụ cười và hỏi:

      - Sao lại gọi ta là Tom, hở Sean?

      - Vì tiệc tàn rồi, chú ạ. Chúng ta xong việc.



      Chương 108: Tom



      - Có lẽ chúng ta vẫn có thể tìm ra đường thoát, - tôi lúc khởi động chiếc Jetta của Kate và thận trọng lùi khỏi con đường lầy bùn. Hàng xóm láng giềng trong vòng nhiều dặm đổ hết về nhà bà Marie ăn mừng nên phố xá vắng tanh, và trong trận mưa như trút, trông càng hoang vắng hơn bao giờ. - Cái gì làm cháu nghĩ là mọi kết thúc, hở? Xảy ra chuyện gì?

      - Raiborne, - Sean . - Phán quyết vừa xong, cháu chuồn ngay khỏi đó nhưng lúc ra xe, Raiborne đứng cạnh đó. Thằng chó ấy đợi cháu. Chắc phải chạy hết tốc lực để đến đó trước, nhưng dù có thở nặng nhọc, cũng để cháu thấy. tự giới thiệu. rằng ba phút trước các vụ giết Eric Feifer, Patrick Roche, Robert Walco và Michael Walker lại mở rộng lần nữa, cùng với vụ giết người chưa bao giờ sáng tỏ của Manny Rodriguez. Rồi mỉm cười và theo , nghi phạm duy nhất của cả năm vụ này là kẻ buôn bán ma túy bị tâm thần tên là Loco.

      Lúc cháu hỏi vì sao lại với cháu, Raiborne nhìn cháu ranh mãnh và : “Vì tôi tin khá chắc là cậu, Sean ạ. Cậu chính là Loco!”.

      Lúc này tôi đường 41, nhưng mưa rơi mù mịt nên tôi chạy quá ba mươi dặm/ giờ. Tôi càng chậm hơn lúc nhìn thấy biển Citgo, và lúc qua đó, tôi rẽ ngoặt vào con đường ảm đạm khác.

      Tôi nhìn Sean và mỉm cười:

      - Cháu cần phải lo về thanh tra Raiborne nữa đâu.

      - sao?

      - . cũng đến gặp chú. Chiều nay, tại nhà chú, ngay sau khi Clarence đón Kate đến nhà Marie. thể tưởng tượng nổi vì sao chú biết nhiều đến thế về các vụ giết người này, rằng khẩu súng là thứ bẫy, về các dấu vân tay và cuộc gọi mạo danh Eric, về tên Lindgren bẩn thỉu. Rồi nhận ra rằng ắt chú phải dính dáng.

      - Thế chú sao?

      - Chú định hỏi từng đến Antigua, bất kỳ hòn đảo nào chưa. tưởng là về hưu sớm được chăng? Nhưng chú biết chỉ mất giờ của chú.

      - Vậy chú làm gì? - Sean hỏi, ngoảnh vì nó thừa biết câu trả lời.

      - Làm việc phải làm. Chú bảo này, thằng cha ấy có dễ tới hơn trăm ký. Chú mới tống trong cốp xe.

      - Giờ chú giết cả cảnh sát à, Tom?

      - có nhiều lựa chọn, - tôi lúc nghe thấy tiếng còi hú của xe cảnh sát East Hamptons chạy về hướng bắc đường 41 tới nhà bà Marie.

      - Làm thế nào mà Dante tìm được luật sư cho cậu ta? Hoặc nếu chú phải là ngôi sao lớn lần nữa, nổi bật cùng bạn của chú, để ta biến mất sao được?

      Con đường chỉ vừa vặn nhìn thấy qua màn mưa sầm sập, trèo qua căn nhà bỏ hoang.

      - Chú đoán cháu chưa bao giờ nghe đến thứ gọi là chuộc tội, cháu ạ.

      - Cháu nghĩ là chưa.

      - cơ hội xóa bỏ những lỗi lầm như của chú chỉ đến lần trong đời, Sean ạ.

      - phải là hơi muộn rồi sao, chú?

      - Ý cháu là gì?

      - Xóa bỏ quá khứ? Làm lại từ đầu ư?

      - Ồ, bao giờ là quá muộn để chuộc tội, Sean.



      Chương 109: Tom



      Lúc này mưa dồn dập đến mức dù cái gạt nước chạy hết cỡ, tôi cũng sao nhìn thấy đường. Nếu nghĩ là có thể liều mạng, tôi tấp vào ven đường đợi cho mưa tạnh.

      - Chúng ta làm gì với Raiborne đây? - Sean hỏi, cố nhìn tôi, kiểu tôi thấy người ta ngoảnh để phải cải đạo.

      - Chôn , - tôi . - Ở nghĩa trang cổ của người da đen đỉnh đồi. Hình như ở ngay bên phải.

      con đường đất dẫn lên đó. Tôi biết rất . Dẫu sao tôi cũng mở khe hổng giữa các bụi cây và cạnh đó là tấm biển Nghĩa trang Heavenly Baptist.

      Tôi len qua khe hở, bụi cây quật vào cửa và xe leo lên con đường đất. Đường mềm và lún, nhưng nếu chậm và tránh những chỗ xấu nhất, tôi có thể lái xe lên tận đỉnh đồi, nơi mở ra khoảng trống có hàng chục bia mộ và những vật đánh dấu bằng đá vôi khiêm nhường.

      Tôi đỗ xe cạnh chiếc ghế dài mục, gật đầu với Sean và chúng tôi miễn cưỡng bước vào trận mưa đổ như trút. Bùn ướt sũng mút chặt giày chúng tôi, chúng tôi ra cuối xe. Mưa nặng hạt trút ào ào lên mui và thân xe lúc Sean đẩy cái khóa chrome rồi tránh sang bên khi nắp cốp xe màu xanh từ từ nâng lên, nhưng lẽ tất nhiên thứ duy nhất bên trong ra rành rành là phụ tùng cũ của Kate và vài dụng cụ làm vườn dùng ở nhà Macklin.

      - Cái quái gì thế này? - Sean và quay sang tôi rồi vội ghìm chặt cánh tay tôi.

      Nhưng lúc đó khẩu súng của tôi dí chặt vào bên sườn nó, và lúc nó trừng trừng nhìn tôi với vẻ sửng sốt giống y như nhân viên nhà tang lễ lúc lau rửa cho Feif, Walco và Rochie, tôi bắn nó.

      Tôi điều. Sean gọi mẹ như những thằng ranh kia. Chắc nó nghĩ tôi là mẹ nó vì nó với lấy tôi và :

      - Tom? Chú làm gì đấy, Tom?

      Tôi nổ thêm ba phát nữa, nòng súng ấn chặt vào bộ ngực vạm vỡ của Sean giống như bộ giảm thanh bằng da thịt, và thanh của những phát súng nghẹt lại chỉ vọng đến những hàng cây ướt sũng. Thế là bịt được miệng nó, nhưng mắt nó vẫn mở to và dường như nhìn tôi trừng trừng. Tôi cảm thấy cái nhìn của Sean người tôi lúc tôi lấy cái xẻng trong cốp xe và đào cái huyệt nông choèn. Rồi tôi bắt đầu hất đất lên mặt nó. Tôi tìm chỗ khác chôn khẩu súng; sau đó tôi trở lại xe.

      Tôi thích ngồi trong xe, nghe tiếng mưa nhảy nhót gõ nóc, tôi ngồi đó lúc và ngắm mưa rửa sạch bụi bẩn kính chắn gió, giống như tôi giũ sạch Sean khỏi tôi. Và bạn có biết điều này ? Tôi vẫn cảm thấy được cứu rỗi.



      Chương 110: Kate



      Phòng khách bé của Marie đông đúc đến nỗi gần giống như bơi trong đại dương. Bạn đến bất cứ chỗ nào sóng cũng giữ lấy bạn. phút trước tôi lắng nghe chàng George Clooney rất điển trai huênh hoang về hệ thống tư pháp của Mỹ, tiếp đó tôi có cuộc tâm tình cảm động với Jeff, trai của Tom, kể rất lo lắng cho Sean.

      - Từ khi bắt đầu mở phiên tòa, nó còn là nó nữa, - Jeff . - Nó lo âu, suy nhược hoặc đại loại thế. Và nó chưa bao giờ lời với tôi về nào đó.

      - Đây là thời kỳ gay go, - tôi và cố an ủi , nhưng chưa kịp nhiều, tôi bị kéo như bị sóng lôi tới chỗ trong góc, cạnh Lucinda Walker, mẹ của Michael Walker. kinh khủng khi đứng trong đám đông tưng bừng như thế với người mẹ của cậu trai bị giết, nhưng Lucinda nắm lấy bàn tay tôi.

      - Cầu Chúa phù hộ cho , Costello, - bà . - cứu được mạng sống của người vô tội nữa khỏi bị hủy hoại. Tôi chưa bao giờ tin Dante giết con trai tôi hoặc các cậu kia. Có lẽ bây giờ cảnh sát tập trung vào việc tìm ra những kẻ sát nhân thực .

      Lúc Lucinda về Dante và Marie, cửa trước bật mở và Tom len vào cuộc liên hoan chật ních; khi mỉm cười với tôi ở bên kia phòng, trái tim tôi bay vút tới . Tôi kinh hãi khi nghĩ tôi suýt cho cơ hội thứ hai. Nếu có vụ này, có lẽ tôi bao giờ trò chuyện với lần nữa.

      - cảm thấy như con cá hồi bơi ngược dòng để đẻ trứng, - Tom , mồ hôi mũi rỏ xuống từng giọt.

      - Đừng nghĩ thế. Sean ra sao rồi?

      - Suy sụp chưa từng thấy. Nó buồn, nhưng kể cho nó nghe chuyện của và chuyển cái ôm của em. Còn em sao, Kate? của thế nào rồi?

      - Em nghĩ hạnh phúc lại làm người ta mệt lử thế này.

      - Em sao nếu hai chúng ta biến lát?

      - chỗ nào đó ư?

      - Thực ra là có. Đấy là điều bất ngờ lúc trước.

      đưa tôi qua phòng, đến chỗ Mack và Marie, bà Marie ôm tôi chặt đến mức tôi bật cười.

      - Nhìn hai người kìa, - bà , cặp mắt bà long lanh vui sướng. - cậu xuất trước mọi người. Tất cả mọi người! Cho toàn thế giới!

      - Chúng cháu ư? Còn hai bác sao? - Tom và chạm chai bia của đánh cách vào cốc của Mack.

      - Vì các đôi, - Macklin và vòng cánh tay ôm Marie.

      - Hay lắm, song đôi này muốn về nhà đây, - Tom . - Hôm nay là ngày trọng đại nhưng quả là dài. Chúng cháu đứng vững nữa.

      Vị khách danh dự ở trong bếp, các bạn thân ở trường vây quanh, chiếu lên cậu cái nhìn kính sợ. Dù cùng trang lứa với Dante, trông họ dường như trẻ hơn dăm tuổi. Dante để chúng tôi ra về trước khi giới thiệu với tất cả bọn họ.

      - chàng to lớn này, - Dante và chỉ vào cậu to con đứng bên trái cậu. - là Charles Hall. Đây là em Cutty, đây là Buford, nhưng chúng tôi đều gọi là Boo. Họ là bạn thân của tôi.

      Tom và tôi ôm ghì Dante lần nữa, rồi chúng tôi rời khỏi đấy. Thực ra, tôi suy nghĩ nhiều hơn là trong tâm trạng đợi điều bất ngờ.



      Chương 111: Kate



      Bên ngoài mát hơn tới mười độ, màn mưa giống như vòi hương sen ấm áp, dịu dàng. Tom vòng tay ôm và đưa tôi qua sân tới xe. Lúc tôi nhìn xuống lốp xe đầy bùn, Tom kéo tôi vào mạnh hơn và :

      - chỉ muốn hôn em, Kate.

      - làm .

      Chúng tôi hôn nhau trong mưa rồi chui vào xe, ướt đẫm. Tom cài dây cho tôi và nhằm hướng về nhà, nhưng đến đường 27, rẽ về phía tây thay cho phía đông, và nếu bạn lớn lên ở đây như chúng tôi, bạn thể làm thế dưới trời mưa tầm tã hoặc mệt rã rời. Khi tôi ngước nhìn đợi giải thích, Tom cười toe toét đáp lại, bất cần.

      - với em là bất ngờ mà.

      - Để em đoán, - tôi , và quá mệt nên còn nghĩ ngợi gì được nữa. - kỳ nghỉ cuối tuần ở Peninsula?

      - Còn hay hơn nhiều.

      - Thế ư. nhất định cho em biết bây giờ sao? Đấy là điều làm em ngạc nhiên lúc này.

      - Kate, chúng mình làm việc quần quật hàng thập kỷ rồi ấy nhỉ? - Tom hỏi, vẫn mỉm cười lúc nhìn xuyên qua màn mưa ào ạt.

      - Gần như thế.

      - Chúng ta có được thân chủ đối tốt ?

      - Có thể như thế.

      - Và em có tin ?

      - biết là có mà, - tôi và chạm vào vai Tom và bỗng nhiên, cảm xúc nồng nhiệt ấy khiến tôi nghẹn ngào biết lần thứ bao nhiêu trong ngày.

      - Em ngồi ngả lưng và thư giãn . Em đáng được hưởng thế lắm, thưa luật sư.

      Giống bé ngoan, tôi làm như bảo; lát sau, tôi gà gà ngủ. Lúc tôi mở mắt, Tom rẽ sang đường 495 và lao xuống con đường ngang tối tăm, qua nhiều khu vườn um tùm và những ngôi nhà cửa sổ bít kín bằng ván. Chúng tôi ở đâu đây? Tôi mất phương hướng và lạc lối.

      Đúng lúc đó tôi nhìn thấy tấm biển Sân bay Kennedy.

      - Tom?

      Tom gì, vẫn cái nụ cười ngớ ngẩn ấy lúc lái vào làn đường đến nơi xuất phát quốc tế và đỗ trước phòng đón khách của Air France.

      - Em đến Paris lần nào chưa, Kate?

      - Chưa.

      - cũng chưa.

      Tôi cảm thấy nhiều thứ khác nhau, nhưng chỉ :

      - Ai chăm con Wingo?

      - Macklin, - . - Sao em lại nghĩ đến việc ấy? - Rồi đưa tôi hộ chiếu có tấm vé điện tử bên trong.

      - gửi xe nhé, - Tom , dường như đây là việc thông thường nhất đời. - gặp em ở cổng. - Nhưng tôi thể nhúc nhích hoặc thôi nhìn , như thể đây là lần đầu tiên nhìn thấy .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :