Luật sư và Bị cáo - James Patterson [Trinh Thám] 117c

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 62: Tom



      Trong lúc Kate bay trực thăng đến Manhattan, tôi lèn người vào chiếc ghế bé tí của lớp bốn trường Amagansett, đầy mùi phấn viết và sữa chua.

      Giống Kate, tôi phải đóng vai và lòng, tôi dám chắc vai đó kéo dài lâu.

      Trong lúc tôi quan sát, thêm nhiều người lớn vào phòng học, chen chúc vào những bộ bàn ghế bé tí dù họ giàu có đến chừng nào nữa, và ai giữ điệu bộ thường ngày.

      Người chỉ huy đóng cửa và ra hiệu cho tôi, tôi bước ra trước phòng và hắng giọng.

      - Tôi tên là John, - tôi , - là kẻ nghiện rượu.

      Đám đông lẩm bẩm công nhận và cổ vũ lúc tôi bịa câu chuyện quen thuộc.

      - Năm tôi mười tuổi, cha tôi cho tôi uống cốc bia đầu tiên, - tôi những lời ngẫu nhiên là thực. - Tối hôm sau, tôi ra ngoài với các bạn và say trận huy hoàng. - Đấy cũng là thực, nhưng từ đây trở , tôi bắt đầu vẽ rắn thêm chân. - Suốt hai chục năm tiếp theo, tôi cố tái tạo cảm giác ấy. bao giờ xảy ra nữa, nhưng như các vị biết đấy, tôi vẫn cứ thử ngừng.

      Nhiều tiếng xì xào, nhiều cái gật đầu mạnh mẽ và có lẽ tôi thực thuộc về nơi này - hầu như tôi thể là mẫu người tỉnh táo. Nhưng tôi cố nghĩ đến điều đó và vẫn kể tiếp:

      - Sáu năm trước, vợ tôi bỏ và tôi phải vào viện. Đó là khi tôi đến với cuộc họp này lần đầu và ơn Chúa, từ hồi đó tôi bỏ hẳn rượu. Nhưng thời gian gần đây, vợ và công việc gây cho tôi nhiều căng thẳng hơn. - Tôi làm ra vẻ có số người trong phòng biết tôi và công việc tôi đến, nhưng Amagansett khác hẳn Montauk, và tôi nhận ra người nào. - Mấy tuần gần đây, tôi cảm thấy cheo leo như bên bờ vực, vì thế tối nay tôi đến đây, - tôi và điều đó cũng là . - khó cho tôi khi phải thừa nhận, nhưng tôi cần được giúp đỡ dù chỉ chút.

      Lúc cuộc họp sắp kết thúc, tôi có vài người bạn mới, và nhóm người đó nấn ná trong bãi xe. Họ chưa muốn rời khỏi đây, rồi lại chỉ có mình. Thế là đứng dựa vào những chiếc Beames, Benzes, họ trao đổi, chuyện trò. Đàn ông vẫn là đàn ông, vẫn luôn cạnh tranh.

      Lúc người tả ta bị hai cảnh sát kèm ra khỏi phòng đẻ vào sáng hôm con trai ta ra đời, người khác át bằng chuyện ta say còn biết trời đất gì trong đám ma ông bố. Tôi thực cảm thấy đầu óc mình tỉnh táo.

      - uống gì nào? - đạo diễn Hollywood râu hoa râm có trong những ngôi nhà đường Beach hỏi. ta lôi tôi ra khỏi trạng thái đề phòng.

      - Cụ thể là...? - Tôi hỏi và cố kéo dài thời gian trong lúc vắt óc suy nghĩ.

      - Phải, cụ thể, - ta và cười hô hố.

      - Russians trắng, - tôi phun ra. - Tôi biết nghe có vẻ khôi hài, nhưng phải thế đâu. Mỗi đêm tôi nốc hết hai chai vodka. Còn ?

      - Mỗi tuần tôi bắn hết ba ngàn đôla, và trong rắc rối của tôi là tôi thể trang trải nổi.

      - mua của Loco? - Tôi hỏi, và ngay lập tức, tôi biết mình vượt quá ranh giới. Cả bãi đột nhiên lặng ngắt, còn người đạo diễn trừng trừng nhìn xoáy vào tôi. Tôi vội vớt vát, - tôi hỏi vì đấy là thằng cha điên mà tôi từng mua.

      - Ồ, ra thế? - vị đạo diễn và từ mui chiếc Range Rover đen nhô về phía tôi. - Hãy thẳng ra . là thằng nghiện rượu hay nghiện ma túy?

      - Ma túy, - tôi và nhìn xuống nền xi măng. - Tôi quen biết các , vì thế tôi bịa ra chuyện nghiện rượu.

      - Lại đây, - ta .

      Nếu ta nhìn vào cánh tay tôi tìm dấu vết hỏng bét, nhưng tôi còn lựa chọn nào nữa.

      Tôi đến gần xe ta hơn và ta nhìn chằm chằm vào mắt tôi chừng phút. Rồi lao ra khỏi xe, ta chộp lấy vai tôi và dúi bộ râu hoa râm vào cổ tôi.

      - Đồ trẻ con, - ta . - nếu như tao có thể làm thế, mày cũng có thể lắm. Đừng lảng vảng bất cứ nơi nào gần thằng khốn Loco. Tao nghe là kẻ thịt mấy thằng ôn bãi biển hè vừa rồi.



      Chương 63: Tom



      Sáng hôm sau tại văn phòng, Kate và tôi trình bày những ghi chép như các ngư dân đổ mẻ lưới lên cầu tàu ở Montauk. Suốt tháng đào bới, số động tác thẳng thắn còn phần nhiều là lén lút cách trơ trẽn, chúng tôi thành công theo năm, sáu cách giải quyết vụ Dante rất phức tạp. Theo Kate, mỗi lời mách nước mới có thể lột bỏ nghi ngờ dễ dàng hơn về những gì thực xảy ra đêm ấy.

      - Với bên nguyên, đây là nỗi sợ các thanh niên da đen, - . - Giờ chúng ta có thể duyệt qua. Nếu những thứ chúng ta có là chính xác, trong mấy tuần trước khi chết, các cậu thanh niên da trắng hành động bừa bãi. Chúng hút, hít mà chích loại ma túy nặng nhất và đặc hiệu nhất. Rồi đến tên buôn bán bí Loco này.

      - Giờ chúng ta làm gì đây? - Tôi hỏi.

      - Củng cố những thứ chúng ta có. Tìm nữa. Tìm Loco. Nhưng lúc này, chúng ta hãy chia sẻ những thứ có.

      - Chia sẻ?

      Kate rút trong túi đồ thể thao ra hộp đựng giày màu trắng và đặt lên bàn. Với vẻ trịnh trọng như samurai tuốt kiếm, lấy ra hộp đựng danh thiếp Rolodex kiểu cũ:

      - Trong này là số điện thoại của các phóng viên và biên tập viên hàng đầu ở New York, - . - Đây là thứ giá trị nhất tôi mang theo khi rời Walmark, Reid và Blundell.

      Suốt phần ngày còn lại, Kate làm việc qua điện thoại, kể câu chuyện của Dante cho hết biên tập viên hàng đầu này đến người khác, từ những vụ giết người đến vụ bắt giam và phiên tòa sắp tới.

      - Vụ này có đủ mọi thứ, - với Betsey Hall của tờ Vanity Fair rồi đến biên tập viên Graydon Carter. - Những nhân vật nổi tiếng, găngxtơ, các tỷ phú. Dòng dõi, giai cấp, tương lai của ngôi sao NBA mười tám tuổi đối mặt với tội chết. Mà tất cả đều xảy ra ở Hamptons.

      Thực ra, câu chuyện này rất dài và trước khi hết buổi chiều, chúng tôi thỏa thuận được với nửa tá báo chí lớn lên tiếng tiếp cận với thông tin đặc biệt cho cả Dante và chúng tôi.

      - Bí mật tiết lộ, - Kate lúc cuộc gọi cuối cùng xong và cất hộp Rolodex . - Giờ cầu Chúa giúp chúng con.



      PHẦN BA: THẤT CƠ LỠ VẬN Ở HAMPTONS


      Chương 64: Raiborne



      Khi cần tính toán việc gì đó, tôi rút vào chỗ như Tony Soprano[35]. Tôi lang thang vào Công viên Fort Greene và ngồi xuống bên kia pho tượng Methuselah[36] với kẻ cờ bạc bịp tên là Ezekiel Whitaker. Thay cho trò chuyện tôi có thể suy nghĩ, và ngồi ngoài trời thay vì nhốt mình trong căn phòng u ám.

      Nó hợp với tôi hơn, nhất là trong chiều hè Chủ nhật, những chiếc lá cuối cùng màu nâu nhàng rụng xào xạc trong công viên Brooklyn này.

      - Đến lượt , - Zeke sốt ruột lúc mông tôi vừa đặt lên ghế đá.

      Với Zeke, thời gian là tiền bạc, y như bác sĩ tâm thần. Zeke có bộ mặt trông như tạc bằng gỗ cứng và những ngón tay dài, duyên dáng của người chuyên hái quả. Cả ta và tôi từng làm việc nhiều năm ngoài trời. Thế nên tôi biết công việc của tôi được vạch ra từ trước.

      Nhưng mới vào cuộc độ mươi phút, tôi chộp được nước cờ gian lận ngay trước cái mũi kiêu ngạo của ta, tôi phải cho :

      - có chắc là mình ổn đấy, bạn? - Tôi hỏi. - lạnh à? Cúm? Hay bị Alzheimer[37]?

      Lẽ ra tôi nên im miệng hơn, vì tất nhiên lúc đó đầu óc tôi rời khỏi bàn cờ và trở lại với công việc, với cái tên viết bằng phấn tấm bảng đen bẩn thỉu trong ngôi nhà có tường bao quanh. Đáng lẽ tôi nên tập trung củng cố vị trí của tôi bàn cờ và dạy con dê già này nhún nhường cần thiết, tôi lại nghĩ đến Manny Rodriguez. Vụ giết Rodriguez chưa tìm ra làm tôi mất ăn mất ngủ nhiều tuần lễ. Mỗi lần vào khu vực ấy, tên ta lại như giục tôi rời bàn cờ.

      Tôi chưa bao giờ mua chuộc báo chí bằng chuyện đó, đưa ra hợp đồng thuê đất vĩnh viễn giữa Glock Inc. và Cold Ground Inc. việc là những tay rapper quá bộp chộp thể là kẻ ám sát được, còn tên giết người này lại để lại dấu vết. Chẳng những thế, Rodriguez nhận bữa trưa và chạy ra giữa mưa để thả hai nhăm xu vào đồng hồ là loại sinh vật quá thấp, bõ là mục tiêu trong hệ sinh vật ăn thịt lẫn nhau.

      Rodriguez là người chạy việc vặt, hoặc như các tay trùm cờ bạc thích , là quân tốt đen, và trong lúc tôi mải nghĩ thế, Zeke với qua bàn với chính xác của tay chuyên móc túi, thó luôn quân hậu của tôi khỏi ô.

      - Cứ giữ lấy nó, Zeke. Đằng nào tôi cũng chưa bao giờ thích mụ ấy.

      Giờ thắng là điều thể được, nỗ lực chưa chắc thành công và bàn cờ trông như cái bẫy lớn bằng thép rỉ chờ kẹp chặt mông tôi. Nếu còn chút tự trọng tôi bỏ, nhưng tôi đến đây để suy nghĩ về Rodriguez nên để mặc Zeke xoáy tiền trong lúc tôi cố giành phần của tôi. Lúc tôi làm thế, Zeke quét tuốt quân của tôi. ta nhặt quân hậu và quân đầu ngựa cuối cùng của tôi, lúc thành của tôi sụp đổ giữa các thương vong khác, ta :

      - Tôi cho rằng còn phải lo về đầu óc sa đọa của tôi nữa, Connie.

      - Thế càng .

      Kết cục nhanh chóng nhưng đặc biệt nhân từ, và như thường lệ, nó khiến tôi nhớ tới điệu rumba của Mỹ Latinh - chiếu tướng, chiếu tướng, chiếu tướng, chiếu hết.

      Tôi mở ví và đưa cho Zeke hai chục đôla mà thấy vẫn còn thoải mái hơn trong những tuần qua - vì cuối cùng, tôi nảy ra ý tưởng về kẻ giết Manny Rodriguez.
      Chương 65: Raiborne



      Tôi ghét gọi “bác sĩ pháp y” Krauss trong kỳ nghỉ cuối tuần, nhưng thể đừng. đồng ý lái xe khỏi Queens, và khi tôi ghé vào khu đất rào kín sau nhà xác, ở đấy, ngồi vắt chéo chân mui chiếc Volvo. Ngoại trừ điếu thuốc lá cháy dính miệng, trông Krauss giống như ông Phật .

      - Cảm ơn cậu đến, - tôi với .

      - Giữ lấy lời cảm ơn, Connie. Tôi hết nạn họ hàng bên vợ từ tối thứ Sáu. mong cậu gọi.

      Chúng tôi đổi bãi xe đầy ánh nắng lấy những hành lang trải vải sơn màu be, có vẻ yên tĩnh hơn thường lệ. Chúng tôi nhằm phòng làm việc của Krauss, ở đó đọc cho tôi nghe báo cáo về đường đạn bắn Rodriguez.

      Lúc đọc xong, tôi :

      - Giờ hãy cho tôi ân huệ, Kraussie, nhắc lại báo cáo về Michael Walker.

      Walker là cậu thanh niên chúng tôi tìm thấy khoảng tháng trước, bị giết giường cách đây ba khối nhà. Tôi nghĩ hai vụ này có thể liên quan với nhau. Tôi biết có nhiều điểm tương tự giữa hai vụ này tuy chỉ là bề ngoài, nhưng sau khi được nghe rành mạch hơn, về cơ bản cả hai đều bị giết vào khoảng gần như nhau trong đêm và ở cùng khu vực.

      Nhưng khi Kraussie đọc xong hai danh sách về đường kính viên đạn, cỡ nòng súng... lại chẳng có gì phù hợp, kể cả kiểu và cấu tạo của bộ giảm thanh cũng khác.

      - Logic cũng khác, - Krauss . - Ý tôi là hầu như hiểu nổi vì sao Walker, nghi phạm chủ yếu trong vụ giết bộ ba kia lại có thể bị sát hại. Hay là người đưa tin chưa bao giờ thuộc loại rắc rối nào chăng? Thế lại là việc nội bộ hoặc có người biết gì đó.

      - Có khi chúng khác nhau nhưng vẫn có liên quan.

      Chúng tôi mỗi người chộp lấy bản báo cáo và đọc lại lần nữa trong im lặng sâu xa, buồn rầu khó tìm thấy ở bất cứ nơi nào ngoài nhà xác trong chiều Chủ nhật.

      ai tìm ra thứ gì đáng bàn, rốt cuộc chỉ còn lặng lẽ như ở đáy đại dương, sâu thẳm vì cách , đưa chúng tôi trở lại ánh nắng bên ngoài và cái gọi là cuộc sống của chúng tôi.
      Chương 66: Tom



      Tối thứ Hai, Kate và tôi đến Barnes Pharmacy mua tạp chí mới trong tháng Giêng. Giống bất kỳ đôi khát thông tin, chúng tôi vồ lấy Vanity Fair, New York và The New Yorker rồi vội vã mang về xe.

      Chúng tôi kiếm bàn trong phòng sau ở Sam rồi trải rộng những tờ bìa lộng lẫy, bóng láng và sáng ngời như những tấm kim loại ở phòng triển lãm. Kate chộp tờ New York và đẩy Vanity Fair cho tôi. Ở trang 188, Dante ngước nhìn tôi qua song sắt nhà tù. Nó là bức ảnh tàn phá, nắm bắt cả tuổi trẻ và nỗi sợ của Dante, và cả ra vẻ hiên ngang giả tạo để che giấu.

      Trong tất cả các tạp chí, gương mặt cậu được chiếu sáng làm nước da cậu càng sẫm hơn. Vấn đề chủng tộc và các kiện ở Hamptons là kết hợp ăn ý quầy sách báo, được khai thác mọi khía cạnh cho bõ.

      Hơn hết thảy là cảm giác dễ chịu được ở đây cùng Kate. Hơi giống cuộc hẹn hò. Suốt tiếng sau đó, chúng tôi đọc và đẩy tới, lui các tạp chí, chỉ dừng lại ăn miếng bánh mì kẹp thịt xông khói và actisô hoặc uống ngụm bia lạnh. Tờ The New Yorker đăng kèm bức ảnh đen-trắng nổi bật, khiến Dante trông như vũ công hoặc ngôi sao nhạc pop, Dominick Dunne Vanity Fair và Pete Hamill tờ New York còn viết mười ngàn chữ đầy công bằng và thông cảm với Dante. Kate trao đổi từng chủ đề qua điện thoại, từ chủ nghĩa phân biệt chủng tộc đến nhóm bên nguyên quá tích cực, những lời đồn các nạn nhân sử dụng ma túy được trình bày rất đẹp và hợp thời. Nhìn tất cả trải rộng bàn, ít nhiều hơn kém lời đồn và có phần áp đảo.

      Ngoài ra còn nhiều đoạn dành cho “cặp luật sư trẻ can đảm sinh ra và lớn lên ở Montauk” dũng cảm nhận đại diện cho người bạn cũ của họ bị kết tội giết người.

      Tôi ngờ Kate và tôi lại đóng vai trò lớn như thế trong chuyện này.

      Dunne miêu tả chúng tôi như “ Jackie tóc đỏ và JFK vạm vỡ”[38] và viết rằng “ngay cả con chó sục Wingo của Dunleavy cũng ăn ảnh đến ngộ”. Theo Hamill, “quan hệ tự nhiên của họ phải là chuyện tưởng tượng. Trong tuổi thiếu niên và ngoài hai mươi tuổi, cả hai người từng là đôi trong hơn dăm năm”. Cả hai tờ Vanity Fair và New York cùng in bức ảnh chụp chúng tôi sau thắng lợi ở St. John năm 1992.

      - hay vì mọi người trong thị trấn ghét chúng ta, - tôi . - Vì đây là điều vượt ra ngoài giới hạn.

      Chúng tôi trả tiền và tháo dây buộc con Wingo cho nó chạy ra trước. Wingo có vẻ thích nghi tốt với danh tiếng bất ngờ nhưng bồn chồn vì mùi cháy khét trong khí. Lúc chúng tôi vào khu đất đằng sau nhà hàng, xe chở nước của Đội Cứu hỏa East Hamptons chạy vèo qua.

      Mùi khét càng nồng nặc, và lúc vòng qua tòa nhà đá trắng ở góc phố, chúng tôi thấy thứ mà cứu hỏa địa phương vừa dập tắt làôtô của tôi. Hoặc là thứ còn lại của chiếc ôtô.

      Các cửa kính bị đập vỡ nát, nóc xe bị bóc toạc, ghế ngồi là chồng tạp chí hào nhoáng cháy thành than, sũng nước.



      Chương 67: Tom



      Dù ở khu thương mại Baghdah hay East Hampton, cái vỏ cháy trụi của chiếc ôtô cũng là cảnh tượng thu hút chú ý, dẫu chỉ còn lại những làn khói nghi ngút. Kate, Wingo và tôi nhìn trừng trừng vào nó lúc, chết điếng. Khi thấm lạnh, chúng tôi lại rút vào Sam, và tôi gọi điện cho Clarence.

      - Lũ mất dạy vừa ra khỏi đây, - Clarence lúc chúng tôi trở lại trường và cậu nhìn thấy di tích chiếc ôtô bỏ mui thời hợp mốt của tôi.

      Tất cả chúng tôi chen chúc vào chiếc xe màu vàng to tướng của Clarence, và cậu chở chúng tôi về chỗ Mack ở Montauk.

      - Tom thích cái xe cũ ấy lắm, - Kate với cậu ta, - nhưng hầu như ấy bối rối tí nào. Còn tôi, phải thừa nhận là tôi rất xúc động.

      - Chà, nó chỉ là chiếc xe. đồ vật, - tôi , thỏa mãn trong giây lát vì trọng nể của Kate.

      Thực ra, cả tôi cũng ngạc nhiên vì tôi ít quan tâm đến chiếc xe đến thế. Hơn nữa, nhìn nó bốc khói trong khu đất, tôi cảm thấy gần như là công bằng.

      Lúc chúng tôi đường, Clarence rầu rĩ, mặt và tư thế cậu vẫn in hằn tác động khủng khiếp vụ bắt giữ Dante và phiên tòa sắp tới.

      - Clarence, đừng thế , - tôi , - mọi theo hướng của chúng tôi.

      - Hai người nghĩ thế sao?

      - Các tạp chí cháy ghế xe đầy những bài giúp chúng ta thắng vụ này. Ngay chiếc ôtô của tôi cũng bức ảnh tuyệt vời mở mắt cho mọi người thấy chuyện diễn ra ở đây.

      Nhưng tôi có nữa, mặt Clarence vẫn biểu lộ gì. Dường như mọi thứ lạc quan cậu có thể thu thập và bám lấy trong suốt thời gian khó khăn này chỉ là thứ nhảm nhí.

      Trong cái đêm thứ Hai tháng Giêng ấy, vùng Ditch Plains lặng lẽ và tăm tối. Song, nhà Mack thế! Nó sáng rực như cây thông Giáng Sinh, và lúc chúng tôi đỗ lại, Mack đứng ngưỡng cửa, khoác áo choàng tắm kẻ ô sờn. Hai xe cảnh sát vừa rời .

      - Ôi, ! - Kate kêu lên và nhảy khỏi xe. Nhưng Mack, tay chống gậy, tay kia cầm cốc scotch, hình như nghe thấy.

      - sao đâu, thân mến ạ, - ông . - Chỉ là hòn sỏi ném qua cửa sổ. Ở tuổi tôi, tôi biết ơn mọi thứ chú ý tôi nhận được.

      Mặc cho Mack phản đối, tôi nhất quyết để con Wingo lại với hai người. con chó bản tính dịu dàng đến đâu nếu gặp cái mặt nó thích cắn, ít ra nó cũng sủa thành tiếng.

      Sau đó tôi trở lại xe với Clarence.

      - Cậu nghe thấy Mack với Kate ở ngưỡng cửa chưa, - tôi bằng giọng Ireland nặng trịch của mình. - “Chẳng có gì nghiêm trọng đâu, thân mến ạ. Chỉ là hòn sỏi”. Giống y như những lời vớ vẩn, vô nghĩa tôi về cái xe của tôi vậy. Thằng khốn ấy theo vết của tôi, Clarence ạ, vậy chúng ta làm y như thế.

      - Tốt hơn hết là để mắt đến con dê già ấy, - Clarence , gần như mỉm cười. - Nghe tích trữ Viagra. Mua sạch những mớ lẻ Internet.

      - Thảo nào trông khang khác.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 68: Tom



      Tôi thích để Kate lại nhà Mack, nhưng khăng khăng là sao, rằng họ ổn. Có điều tôi ước giá Kate ở cùng tôi đêm nay. Suốt thời gian qua tôi ước ao như thế, khiến tôi hơi điên điên, nhất là sau việc vừa xảy ra.

      Tôi hơi là lạ khi bước vào nhà nghe thấy con Wingo chạy nhào xuống hành lang dài, tối tăm, nghe thấy tiếng cổ dề của nó cọ vào cái bát sắt hay tiếng lưỡi nó táp nước soàm soạp.

      Cùng với việc vắng con cún, có mùi kim loại tanh lờm lợm mà tôi thể xác định nổi. Khó chịu, như mùi mồ hôi khô. Có lẽ là của tôi. Sau ngày dài dằng dặc.

      Tôi theo hành lang vào bếp, chộp chai bia và nhìn chằm chặp vào cánh cửa trượt bằng kính ở sân sau. Tôi vẫn quan tâm lắm đến cái xe của tôi, nhưng mức độ căm hận mãnh liệt của thị trấn với Kate và tôi hạ gục tôi, đặc biệt vì tôi hiểu là nó bao giờ hết.

      Tôi có hai lựa chọn: nằm dài đivăng, hoặc sung sướng đứng dưới vòi nước nóng. Tôi chọn tắm hương sen, và lúc trở lại phòng ngủ, vẫn cái mùi kim loại ấy khiến tôi dừng lại ở phòng khách.

      Lần này mùi đó mạnh hơn, nên tôi đoán phải là của tôi.

      Rồi tôi nhận ra là cái gì. Đó là mùi sợ hãi, rồi tiếng gỗ sàn cót két, tiếng thớ vải sột soạt gấp gáp và cái gì đó lao tới, quả đấm lớn tống thẳng vào mặt tôi.

      Máu tuôn ra từ mũi tôi, sức mạnh của cú đấm quăng tôi vào người nào đó đứng ngay sau tôi. cũng đánh tôi. Khuỷu tay tôi thúc mạnh làm thằng khốn làu bàu, và nửa phút sau là hỗn loạn bừng bừng những cú đấm, những khuỷu tay, đầu gối bay tới. Đây là nhà tôi, phòng khách của tôi, và dù chúng đông hơn, tôi tận dụng mọi khả năng cho đến lúc tôi bắt đầu gục xuống.

      Tôi nằm sàn nhận những cú đá vào đầu, vào sườn lúc giọng cắt ngang nỗi đau:

      - Đủ rồi, tao bảo! Thế là đủ.

      Nhưng tôi thể chắc là tôi nghe thấy hay nghĩ thế, hoặc là cầu như thế.



      Chương 69: Kate



      Wingo cất tiếng sủa ầm ỹ trong xe tôi, khiến tôi thấy cần nhưng vẫn nắm cái vòng thép và gõ mạnh ba cái vào cửa nhà Tom.

      Lúc đó là tám giờ sáng, chắc Tom có nhà, nhưng ai trả lời tiếng Wingo sủa lẫn tiếng đập cửa đều đặn của tôi. Tôi đoán tắm.

      Dịch vụ kéo dắt thả những thứ còn lại thuộc chiếc xe của Tom đường dành cho xe, nên Wingo và tôi vòng quanh cái vỏ xe cháy thui vào sân sau.

      Cánh cửa trượt ở sân trong khóa, nhưng tôi có thể nhìn vào trong nhà khá . cái ghế trong phòng khách bị đổ. Cái giá sách cũng thế.

      Tôi bấm số di động nhắn gọi Tom, và hoang mang thấy ở phía bên kia ngôi nhà, con Wingo sủa như gặp cáo.

      Tôi chạy tới và thấy nó tru vào nơi để đồ trong bếp.

      Cửa vẫn để mở. Bên trong là hai cái ghế gấp tan nát và cái ô biển cũ kỹ. Tôi lại gọi vào di động của Tom lần nữa, nhưng may mắn gì hơn lần đầu.

      Tôi với Tom là đón , nên thay vì xông vào hoặc gọi cảnh sát, tôi bám lấy hy vọng là thu xếp với Clarence. Tôi đẩy Wingo vào xe và lái tới văn phòng của chúng tôi ở Montauk.

      Với bao ý nghĩ bộn bề trong đầu và ánh mặt trời sáng sớm rọi thẳng vào mắt, tôi suýt đâm phải người hùng hục đạp xe ở mép đường.

      Chỉ khi Wingo kêu ăng ẳng và cuống cuồng giật mạnh tay áo tôi, bắt tôi nhìn qua gương chiếu hậu, tôi mới nhận ra người đàn ông xe đạp chính là Tom. Tôi nhấn phanh, rồi vội lùi lại.

      Tôi cả người nhưng chỉ đến lúc nhìn thấy mặt . mắt Tom hoàn toàn nhắm nghiền, mắt kia trầy trượt, đỏ tía. cổ và tai có nhiều chỗ sưng tấy và vết rách, vết thương dài và sâu, nham nhở bên lông mày.

      - Lúc tôi về đến nhà có hai đứa đợi sẵn, - Tom . - Tôi định là bốn đứa.

      - có gọi cảnh sát ?

      - nhìn thấy gì hết. Như Mack , việc này là tượng trưng hơn bất cứ thứ gì.

      - Chẳng hay ho gì khi cứ vài tháng lại bị táng vào đầu như thế này. Có thể bị chấn thương nguy hiểm, Tom ạ.

      - Tom? Đấy là tên tôi sao?

      - Có gì đáng cười đâu.

      - , nó khá ngộ đấy chứ.

      - Thực ra cũng khá ngộ.

      - Công nhận là càng già, tôi càng khá hơn, Kate ạ.

      - có nhiều chỗ phải sửa sang lắm.

      Tôi ghé vào Barnes Pharmacy để tẩy rửa và mua băng, gạc vô trùng. Trở lại văn phòng, chúng tôi rửa sạch những vết rách. Tôi cố nhắc mình rằng diễn biến của việc này dễ dẫn đến tai họa và tôi nên nhận vụ này để dính dáng với Tom Dunleavy thêm nữa. Nhưng trong thâm tâm, tôi thấy mình chỉ là kẻ khờ, vì tôi cũng tự hỏi sao cứ phải gay gắt giữ mãi lòng hận thù vì cách người ta đối với mình khi mới hai mươi hai tuổi, và chẳng có quy định nào giới hạn cách hành xử tồi.



      Chương 70: Tom



      Ngày hôm sau tại văn phòng, Kate ghi tường tận số cuộc phỏng vấn chúng tôi thực quanh căn hộ Dante trốn ở thành phố New York. Trong khi đó, tôi rút tập hồ sơ về khẩu súng lục nửa tự động cỡ 45 ly tìm thấy sau quán ăn, vào đêm Dante khai báo. Về số mặt, đây là chứng cứ có sức thuyết phục nhất của bên nguyên.

      Chúng tôi có thể sử dụng nó ra sao đây?

      Hồ sơ gồm năm bức ảnh đen trắng cỡ 8x10 chụp vũ khí, và tôi đặt chúng lên bàn. Theo nhân viên Pháp chứng hạt Suffolk, có dấu vân tay báng súng hoàn toàn trùng khớp với Michael Walker; thử nghiệm đường đạn cho thấy vũ khí dùng để giết cả bốn nạn nhân. Nhưng Dante thề trước kia chưa từng nhìn thấy khẩu súng đó.

      - Thậm chí còn chưa đến gần, - Dante với tôi trong buổi chuyện dài đầu tiên đến mệt lử ở Riverhead. - Súng của Michael , rẻ tiền, loại dành riêng cho cuộc thi tối thứ Bảy. Còn đây là súng . Cỡ to gấp đôi và khác màu. cũng ở đấy mà.

      Đó là thực. Tôi đứng ngay cạnh Walker lúc cậu ta dí súng vào đầu Feifer, và nếu ai có thể miêu tả tỉ mỉ khẩu súng lục ổ quay đó chính là tôi. Nhưng tôi chưa bao giờ nhìn vào nó, thậm chí còn quyết nhìn vào nó và chính vì thế mới có thể khiến cậu ta hạ súng xuống. Tôi coi như khẩu súng ấy tồn tại, và chúng tôi chỉ là hai chàng biết điều chuyện trong buổi sáng thứ Bảy.

      Nhưng đây là những tình huống làm khẩu súng tìm thấy trở thành nghi phạm đặc biệt:

      - Nếu Dante giết Michael ở Brooklyn như họ , - tôi nửa với Kate, nửa với chính mình, - cậu ta có nhiều thời gian để thủ tiêu vũ khí. Cậu ta có thể vứt nó ở đâu đó tại Bed-Stuy hoặc ném xuống sông Đông. Thay vì đó, cậu ta lại giữ và đến phút cuối cùng mới quẳng nó ngay sau quán ăn ở Southampton?

      - Tên ghi trong báo cáo của cảnh sát là gì? - Kate hỏi.

      - Tôi nhận ra, - tôi và cố đọc chữ ký ở cuối. - Trông như Lincoln. Tên bắt đầu bằng chữ h. Có lẽ là Harry.



      Chương 71: Tom



      Viên trung úy ở bàn giấy bảo tôi họ của sĩ quan cảnh sát là Lindgren chứ phải Lincoln, tên là Hugo và tuần này ta làm đêm.

      Sau khi khóa cửa văn phòng, Kate và tôi đến đồn cảnh sát và lảng vảng ở cửa sau, hy vọng gặp Lindgren lúc ta tới phiên.

      Sau hai mươi giờ vừa qua, trong tôi chẳng còn lại mấy nhiệt tình. , tôi nôn nóng đến cháy ruột cháy gan, nhưng vẫn chia sẻ thông tin chưa biết đích xác đó với người bạn cùng .

      - Sau khi chúng ta xong việc ở đây, - tôi vừa vừa duỗi chân và xem đồng hồ, - tôi nghĩ bạn Wingo và tôi phải chạy lúc mất. Nó giúp chúng tôi ngủ thiếp .

      - Tom, toàn những điều nhảm nhí nghe phát khiếp.

      - Chẳng hoài bão, và ung dung trong cát mười lăm, mười sáu dặm.

      chiếc Jeep chạy vào, người bạn cũ của tôi tên John Poulis xuống xe. Rồi Mike Caruso, người bạn cũ nữa xuất chiếc Honda. Phải dùng chữ “cũ” để tả phần lớn các bạn tôi, cả hai viên cảnh sát nhìn thấu qua chúng tôi như chúng tôi bằng thủy tinh.

      Tiếp theo là chiếc Datsun Z. màu bạc óng ánh vào bãi.

      - Khá bảnh so với thu nhập ba mươi tư ngàn đô năm, - tôi .

      - Sao biết ông ta kiếm được bao nhiêu tiền? - Kate hỏi.

      - Chúng tôi thường rằng nếu hiệu trưởng Trường Luật St. John phải là người hâm mộ bóng rổ, tôi có thể thành công ngay lúc này.

      - Ông Lindgren? - Tôi gọi to và người đàn ông tóc nâu, chắc nịch dừng lại giữa đường. - Chúng tôi có thể chuyện với ông vài phút được ?

      - Cũng chỉ được thế thôi. Tôi bị muộn rồi.

      Tôi tự giới thiệu rồi đến Kate.

      - Cú điện thoại nặc danh về khẩu súng, - Kate hỏi, - gọi thẳng cho ông hay qua tổng đài?

      - Gọi thẳng cho tôi, - Lindgren .

      - Như thế có bình thường ? Cú điện nặc danh lại gọi thẳng cho cảnh sát cụ thể?

      - Làm sao tôi biết nó có bình thường ? Ý muốn gì?

      - Tôi chuẩn bị cho vụ của thân chủ tôi, thưa sĩ quan Lindgren. Đây là việc đúng thể thức thôi. Tại sao ông có vẻ đề phòng thế? Có việc gì ở đây sao? Tôi bỏ lỡ gì chăng?

      Việc tôi quan sát Kate thoải mái chọc tức Lindgren hôm nay chắc chắn vào cái băng ghi hình đặc biệt của chúng tôi.

      - Ý tôi là, - Kate tiếp, - chẳng kỳ cục lắm sao khi người gọi biết chuyện với ai mà lo giấu danh tính?

      Lindgren chuyển từ giọng gây gổ thành hạ cố.

      - có gì đâu. Người gọi sợ dính dáng vào vụ giết người và có khi tạo nên những kẻ thù nguy hiểm. Chính vì thế các đơn vị cảnh sát ở Mỹ đều có đường dây nóng nặc danh.

      - Nhưng người gọi sử dụng đường dây nặc danh. Người đó gọi thẳng cho ông.

      - Có lẽ ta nhìn thấy tôi quanh quẩn. Có thể ta cảm thấy gọi cho tôi thoải mái hơn. Có Trời mới biết được? Mà này, tôi hết thời gian chuyện rồi. Ai cũng phải làm việc để sống chứ.

      - Vậy ra người gọi là đàn ông, - Kate . - Ông vừa ta.

      - Tôi thế ư? - Lindgren và hầu như vượt qua chúng tôi vào phía sau đồn cảnh sát.

      Năm phút sau - lúc Kate đưa tôi về đến nhà - chiếc Mini Cooper màu bạc đỗ sau thứ còn lại của chiếc XKE của tôi. Lúc tôi ra khỏi xe của Kate, người lái xe ra khỏi chiếc Mini. Giờ lại gì nữa đây?

      ta trạc hai mươi nhăm, là người Ấn Độ hoặc Pakistan và nếu đây là chi tiết bạn quan tâm, điển trai cách lố lăng.

      - Tôi chân thành xin lỗi vì đường đột này, - vị khách và tự giới thiệu là Amin. - Tôi được ông chủ cử đến mời từng người, và may mắn gặp được cả hai vị lúc.

      - Sao biết chúng tôi?

      - Ai cũng biết các vị, thưa ông Dunleavy.

      Amin đưa cho chúng tôi hai cái phong bì làm bằng thứ giấy mỏng như lụa casơmia. Tên chúng tôi viết nguệch ngoạc phong bì bằng lối chữ thảo màu xanh sẫm.

      - Tôi có thể biết tên ông chủ của ?

      - Tất nhiên rồi, - Amin với bộ mặt bất động. - Steven Spielberg.



      Chương 72: Loco



      Nếu Gã Kỳ quặc luôn bắt tôi đợi mỗi khi chúng tôi cùng bàn công việc, tôi cũng làm y như thế với những người làm việc dưới quyền tôi. Làm khác sao được để họ biết vị trí của mình trong tôn ti trật tự?

      Thế nên dù nhìn thấy sĩ quan Lindgren ghế dài sau khách sạn East Deck, tôi vẫn lượn vòng quanh khu nhà để viên cảnh sát chờ mỏi gối. Đấy chẳng phải là việc Gã Kỳ quặc vẫn làm với tôi sao?

      Nó khiến Lindgren cáu kỉnh hơn thường lệ và khi tôi ngồi xuống cạnh ta trong bóng râm, ta buồn rời mắt khỏi tờGun & Ammo.

      - Tôi muốn đọc House and Garden hoặc O hơn.

      - đến muộn.

      - làm khác được, - tôi . - có kiếm được mẩu tin tức gì ?

      - Các luật sư của Halleyville là chuyện. Tối qua họ dồn tôi vào thế bí ở đồn. Con sói cái Ivy League[39] làm bộ làm tịch ấy tấn công tôi dồn dập.

      - Về cái gì?

      - Tại sao cuộc gọi về khẩu súng lại đến thẳng tôi chứ qua tổng đài.

      Tôi cười, nhưng đấy chẳng phải việc đáng cười.

      - ả chỉ ăn ốc mò thôi.

      - Tôi nghĩ thế. Họ nhằm vào việc gì đó, và tôi muốn biết chúng ta làm gì về việc này?

      - làm gì hết. mong tôi giết người mỗi khi tim đập dồn hả? Nếu là loại hay lo nên bám lấy cái nghề cảnh sát và tránh cho xa cái thằng buôn bán ma túy nhầy nhụa như tôi. Thỏa thuận nhé?

      - có thuốc hay thứ gì đại loại thế ? - Lindgren và phì ra tiếng cười.

      - Tôi biết thế đấy. Mở bàn tay ra.

      Bạn thể là tay buôn bán ma túy nếu bạn tin vào sức mạnh của dược học đại, và khi Hugo xòe các ngón tay ra, tôi đổ đầy lòng bàn tay ta tá viên Vicodin trắng, hấp dẫn.

      - Những thứ bé xinh xinh này làm cái lỗ đít dịu lại.

      - Tôi cho là chúng ta đến việc cốt lõi, - Lindgren . - và tôi nghĩ muốn là người biết đầu tiên. Nhưng tôi phải cho đầu óc thông thoáng .

      xong, Lindgren đặt hai viên Vicodin lên lưỡi, nhét mấy viên còn lại vào túi sơmi và bỏ tới cuộc chiến chống tội phạm ở Hamptons.



      Chương 73: Tom



      Tôi đoán bạn gọi lúc này là cao điểm, và đúng là thế. Chí ít nó cũng là quãng nghỉ cần thiết cho Kate và tôi.

      Amin đón chúng tôi như bạn cũ và dẫn chúng tôi qua chuỗi phòng rộng lớn, thoáng đãng trang hoàng bằng nhiều bức tranh của Picasso[40] và Pollock[41], ngay người như tôi cũng nhận ra. Rồi vòng ra bên ngoài tới sân hiên lát đá nhìn ra phong cảnh vô tận của hồ Georgica. Tôi xem qua nhiều tạp chí in ảnh lâu đài quảng cáo, nhưng có lẽ lâu đài lại bao giờ lên ảnh, vì tòa lâu đài này vượt xa những quảng cáo.

      sân hiên có tiệc cocktail hồi rộn ràng, và lúc chúng tôi bước vào, Steven Spielberg đội mũ bóng chày trông còn dễ gần hơn, ông thoát khỏi cuộc trò chuyện gần đó.

      - Tom! Kate! tuyệt, cuối cùng cũng gặp các vị, - ông như thể đây là việc bấp bênh nhất trong mọi hoàn cảnh, trì hoãn dài dài, ông vẫy những người hầu bưng champagne và sò tới.

      - Chúng tôi cũng thấy thế, Steven. - Kate cười tươi đến mức tôi thực hiểu ý kiến của về quang cảnh nơi đây.

      - Vì những người bạn mới, - ông . - và tất nhiên vì việc biện hộ thành công cho Dante Halleyville.

      Cặp mắt sáng, vui vẻ của Spielberg ngời lên khi chúng tôi nhấp ngụm champagne đầu tiên của ông. Tôi “của ông” theo nghĩa đen vì nó làm từ vườn nho của riêng ông ở Bắc California.

      Cách mươi mét, trước ban nhạc jazz ba người, phụ nữ da đen lộng lẫy trong bộ váy áo dài quét đất hát Rất đúng lúc, em tìm thấy rất đúng lúc, khí tràn ngập những tiếng rì rào trong như bạc. Kate và tôi là trung tâm của chú ý, hiển nhiên như bộ râu cằm Spielberg vậy.

      Sau đó Steven - lúc này chúng tôi gọi ông bằng tên - nhớ ra nhiệm vụ chủ nhà, ông giơ bàn tay và :

      - Lại đây! Để tôi giới thiệu các vị. - Chúng tôi theo ông từ vòng ngoài đến trung tâm, nơi buổi tối nhanh chóng lướt qua cao điểm thành Vùng Chạng vạng.

      - George và Julianne, - Steven , - tôi muốn các bạn gặp Kate và Tom. - Lúc này chúng tôi còn lựa chọn nào khác là chuyện phiếm với George Clooney và Julianne Moore, cả hai người nhấp nhổm như ngồi ghế nóng cạnh Letterman, Leno hoặc Jon Stewart. Chỉ đến lúc gặp Clive Owen, Kate Winslet, Julia Robert, Matt Damon và Ashley Judd, chúng tôi mới thấy thoải mái hơn chút. Gương mặt duy nhất nhận ra khi được giới thiệu là Alan Shales, người đoạt giải Oscar cho kịch bản phim.

      sân hiên, số khách chưa đầy tá nhưng đều là những nhân vật tầm cỡ, loại A ở Hollywood. phải ngẫu nhiên mà họ có mặt tại Hamptons cuối tuần này, nhất là vào thời gian này trong năm. Lúc cưỡng lại được, tôi hỏi Steven :

      - Tôi đưa họ đến đây chiều nay.

      Nửa giờ sau, chúng tôi được đưa sang sân hiên thứ hai, nơi đặt sẵn cái bàn và suốt hai giờ tiếp theo, Kate và tôi trả lời những câu hỏi về bản thân, lai lịch của chúng tôi và vụ án. Tôi đoán chúng tôi là thứ giải trí, là gia vị trong tháng mà vì ý thích bất chợt, Spielberg quyết định chia sẻ với tá bạn bè.

      Nhưng phải thế chút nào. Các nam nữ diễn viên này đều là chỗ quen biết trong nghề, là đồng nghiệp chứ phải là bạn thân. Vì sao tất cả bọn họ cứ nhìn chằm chằm vào Kate và tôi, bám lấy từng lời của chúng tôi như thể sáng hôm sau có cuộc thử nghiệm? Tôi thề là bịa, nhưng khi tôi câu gì đó về vụ án, tôi chú ý thấy Clooney và Damon giơ tay lên như tôi và ngồi lún vào ghế với dáng thườn thượt y như thế.

      Các diễn viên này làm thế cách vô tình hay tôi là kẻ bắt chước? Hay cả hai? Sau đó tôi vỡ lẽ. Bộ phim về vụ này sắp bấm máy. Steven ký hợp đồng, nhưng còn đủ thứ việc cho mọi người. Việc mà George, Julianne, Julia, Kate và Clive làm tại cuộc họp mặt huy hoàng này là nhập vai.

      Họ đóng vai chúng tôi.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 74: Kate



      Các vị khách đến Trung tâm cải huấn Riverhead đều được đón chào bằng tờ áp phích hiếu khách:

      CHO BẠN TÙ TIỀN, ĐỒ ĂN HOẶC BẤT KỲ HÀNG LẬU KHÁC LÀ TRỌNG TỘI, CÓ THỂ BỊ PHẠT NĂM TÙ. NẾU BỊ BẮT GẶP ĐƯA HÀNG LẬU VÀO TRUNG TÂM, PHẢI Ở LẠI ĐÂY.

      Tom và tôi qua đấy vô số lần, nhưng sáng nay, Tom huých tôi và hắng giọng.

      - Kệ nó, - tôi .

      Năm phút sau, sau khi cất tiền, chìa khóa của chúng tôi, rồi cho qua máy dò kim loại và trạm kiểm soát, chúng tôi trở lại căn phòng luật sư bé tí thành văn phòng thứ hai của chúng tôi.

      Nhưng hôm nay phải là ngày làm việc bình thường, lúc Dante bước vào phòng, tôi chỉ cho cậu chiếc ghế trước cái máy tính, mọi khi là chỗ của tôi bên bàn. Sau đó tôi khép cửa lại.

      - Dante, - tôi nhàng, - chúng tôi biết Chủ nhật là sinh nhật cậu, vì thế chúng tôi tặng cậu bữa liên hoan .

      Lúc Dante lóe nụ cười ngạc nhiên và trìu mến, có sống đến trăm tuổi tôi cũng thể quên, Tom đeo tai nghe lên đầu cậu. bấm phím máy tính, và tôi tắt đèn.

      - Chúc mừng sinh nhật, Dante!!! - những nhịp hip-hop chạy khắp màn hình, và Dante gõ bàn chân hài lòng. Việc này khá nghiệp dư. Như các đạo diễn phim, Tom và tôi có nhiều cách tiến hành, nhưng sau khi loạng choạng ra khỏi sân sau của Spielberg vài tuần trước, chúng tôi hình dung Dante cũng có thể có khoảng ngắt khỏi thực tại.

      Sau lời chúc sinh nhật là bộ phim mới, còn chưa ra lò của Jamie Foxx, chúng tôi kiếm được nhờ giúp đỡ to lớn của người bạn mới của chúng tôi, choán hết màn hình, và Dante, sắp mười tám tuổi mỉm cười như chú bé. Lúc bắt đầu đến danh sách đạo diễn, diễn viên, tôi mở cặp và trao cho Dante hồ sơ pháp luật quan trọng. thế hoàn toàn đúng. Thứ tôi trao cho Dante là ống bỏng ngô. Tôi đọc tấm biển. Tôi biết đây là trọng tội, nhưng thể xem phim mà thiếu bỏng ngô.

      Hai giờ sau, khi bộ phim của chúng tôi đến hồi kết, Tom ấn phím Return lần cuối. Trong vô vàn thứ Dante bị tước đoạt bất công trong hơn bảy tháng qua là cuộc thi nhảy lên cao ném bóng vào rổ cho các ngôi sao NBA. hơn được nữa. Đêm qua, chúng tôi tải nó vào máy tính của tôi và trong suốt mười lăm phút tiếp theo, tôi ngắm Dante và Tom lắc lư đầu và thào những lời bình láu lỉnh như “Chơi bẩn!”, “Buồn nôn!” và “Lố bịch!”.

      Tôi thể nhớ lần cuối cùng tôi vui như thế là khi nào, và tôi nhận ra rằng toàn bộ đời tôi ở trong căn phòng bé này.



      Chương 75: Dante



      Tôi nghĩ lại có thể như thế. phải trong cái địa ngục này. xuống đường hầm dài, bẩn thỉu, cổ tay và cổ chân đeo xiềng, bị giam giữ vì việc tôi hề làm.

      Nhưng tôi cảm thấy dễ chịu. Thay cho nghĩ về mọi việc lộn xộn, về bà tôi đau đớn trở về căn nhà lưu động của bà, tôi nghĩ đến việc Kate và Tom làm sáng nay. Nó khiến tôi cảm thấy ấm áp trong lòng.

      Tôi cho rằng có thể sống trong tâm tưởng hơn ở bất cứ nơi nào khác. Nếu đầu óc bạn bay bổng, dẫu những thứ khác của bạn có gò bó cũng chẳng sao. Lần đầu tiên từ khi vào đây, tôi thấy thời gian như tảng đá tôi phải kéo lê từ đầu này đến đầu kia ngày. Giống như nó có thể tự trôi qua.

      Đường hầm đưa tôi trở lại dài khoảng hai trăm mét rồi lên cầu thang đến khu xà lim của tôi, và vì sáng nay bất thường như vậy, đến nửa chừng tôi chú ý đến người lính gác tên là Louis hôm nay hầu như lặng lẽ. Có chuyện gì thế? Hàng ngày, Louis là người hay chuyện, thích kể cho tôi nghe về những người ta ngưỡng mộ trong trường cũ từ thập niên tám mươi và chín mươi, còn hôm nay tôi thực thích chuyện Louis lại chẳng chịu hé răng. Tôi hiểu là người giữ chìa khóa nhà tù ắt phải khó khăn nhiều bề.

      - Tôi vào nhà vệ sinh đây, - Louis bảo tôi. - Tôi để cậu lại phút.

      - sao. Tôi chẳng vội gì.

      Louis khóa cái xích vòng qua mắt cá chân tôi vào cái ống chạy dọc tường và khi nhìn vẻ mặt ta lúc bước vào nhà vệ sinh, mọi ào tới cùng lúc. Tôi hiểu chuyện gì sắp xảy ra.

      Đúng lúc đó tôi nghe thấy tiếng bước chân nặng nề từ cuối hành lang nhanh tới.

      Tôi cố với chuông cứu hỏa cách khoảng mét rưỡi tường, nhưng cái kiểu Louis khóa tôi vào tường làm tôi thể với tới. Tôi thử giật cái ống khỏi tường nhưng tôi thể cử động nổi, gì đến kéo mạnh.

      tiếng trong xà lim gần đó hét lên:

      - Chạy , cậu bé! Chạy !

      Nhưng tôi chạy sao được khi cả tay lẫn chân đều bị xích? Muộn quá mất rồi. Thậm chí tôi thể chộp lấy cái bình dập lửa tường. Lời giải từ nơi nào đó trong đầu vụt đến với tôi. phải là từ nơi nào đó, mà nó đến rất nhanh.

      Tiếng bước chân thình thịch mỗi lúc to hơn, và khi nhìn xuống hành lang lần nữa, tôi thấy họ cử chàng làm việc này. gã to con. choán hết lối chẳng khác gì toa xe điện ngầm chạy trong đường hầm.

      Giờ tôi nhìn thấy mặt - là người trước kia tôi chưa hề gặp - và thứ gì đó lóe sáng trong bàn tay phải.

      Tôi chỉ có thể lùi được ba bước, nhưng cũng đủ với tới cánh cửa phòng vệ sinh mà Louis trốn, đợi cho việc xong xuôi mới nhảy ra kéo còi báo động.

      Tôi đập cửa như người tuyệt vọng sắp chết. Tôi gõ bằng khuỷu tay, giống như người xong việc giết người và thào bằng giọng khác lạ “Louis, xong rồi”.

      Rồi tôi bước sang phía bên kia cánh cửa nhanh. Tôi cũng bắt đầu cầu nguyện.

      Kẻ giết người cách tôi chưa đầy mười mét, đủ gần cho tôi thấy cũng hoảng sợ. Tôi cần thấy tôi cũng to lớn chẳng kém gì , và nắm đấm của tôi vung ra cho biết tôi chịu gục ngã mà chiến đấu. Nó khiến dừng lại giây, nhưng chỉ giây thôi.

      Rồi bước thêm bước nữa, con dao lăm lăm phía trước như ngọn giáo. lao con dao vào tôi đúng lúc cánh cửa bật mở, tôi chúi đầu xuống còn Louis bước ra.

      Tên sát nhân giật mình cho tôi đủ thời gian bật khỏi thế núp và chập hai nắm đấm lại, tôi tống thẳng vào dưới cằm . Tôi giáng bằng cả sức mạnh có sẵn. Nó làm ngã sóng soài và con dao rơi xuống lách cách bên chân .

      Dù tay chân bị xích tôi vẫn có thể với được con dao và giết tên sát thủ được người ta cử đến giết tôi, nhưng mặc cho thiên hạ nghĩ gì, tôi chưa giết bất cứ người nào và lúc này càng định bắt đầu.



      Chương 76: Raiborne



      Thực ra trong các báo cáo pháp y chẳng có gì liên kết các vụ giết Michael Walker và Manny Rodriguez giúp đầu óc tôi đỡ vương vấn vì hai người chết trong cùng thời gian. Sau đó tôi bắt đầu điểm lại các chi tiết. Tôi gọi Vince Meehan. Vince phụ trách phòng Pháp chứng, cho tôi số điện thoại của người nhặt được cây thánh giá bạc, cái ví rỗng và vỏ iPod của Rodriguez.

      Số đó của hầu Moreal Entonces, hai mươi ba tuổi, và vài giờ sau, tôi ở bên quầy quán ăn Cuba hợp mốt ở Nolita, lắng nghe Moreal kể chuyện của và Manny.

      Chuyện này còn buồn hơn nhiều chuyện khác. chỉ vì Moreal và Manny có đứa con mười tám tháng kháu khỉnh, mà còn vì thực tin tưởng chàng. Mà ta cũng đáng để tin.

      - Manny có tài, - Moreal , nước da nâu sẫm của cùng màu với miếng bánh flăng để cạnh tách cà phê của tôi. - Nhưng ấy gặp may. Chính vì thế ấy làm việc ở Cold Ground. Manny là nghệ sĩ, nhưng lúc rảnh ấy làm người chạy việc vặt. Mà chỉ thế đâu. Thỉnh thoảng, ấy mua bánh mì kẹp và cà phê bằng tiền riêng trong những dịp đạo diễn tầm cỡ cho ấy bốn phút trong thời gian quý giá của ông ta.

      Và chuyện gì đến khi cuối cùng, nhà đạo diễn ấy vui lòng nghe bài hát của ấy? Manny bị bắn vào gáy đêm hôm trước, vướng vào giữa mớ lộn xộn mà ấy chẳng làm gì hết.

      - Bài hát cuối cùng ấy là gì? - Tôi hỏi.

      - Arroz con Frijoles: Gạo và đậu. Bài ấy hay. đấy.

      - Còn tên có ý nghĩa như thế , Moreal? Có nghĩa là Thực hơn ư?

      - Nghe hay đấy. Thậm chí tôi có thể vay mượn ý đó. Nhưng phải đâu. Ở Columbia quê tôi, Moreal có nghĩa như Mary hoặc Martha.

      Tôi nâng tách cà phê và ngắm các bức ảnh về Cuba tường - những đường phố đẹp, lộng lẫy đầy những ôtô Mỹ từ thập niên năm mươi. Tôi để Moreal kể hết chuyện mình và mươi phút sau tôi mới hỏi câu mà tôi chỉ đến đây để hỏi.

      - Moreal, tôi biết nghe có vẻ lố bịch, nhưng Manny có ở Hamptons lúc nào ?



      Chương 77: Raiborne



      Lúc này tôi cảm thấy dường như tôi mở rộng vỏ bọc quá xa, ngay cả với tôi.

      Sáng hôm sau, thay cho lái xe đến ngôi nhà có tường bao ở Brooklyn, tôi theo đại lộ Grand Central đến Northern State và theo biển báo đến Eastern Long Island. Hai giờ sau, tôi lăn bánh qua những cây du lớn nhất, già nhất tôi từng thấy vào khu thương mại East Hampton.

      Vì là lần đầu tiên đến đây, tôi chen chiếc Taurus của mình giữa chiếc Porche và chiếc Ferrari đỏ chót rồi nhìn quanh.

      Đây là phố Main của Mỹ. Từ Bed-Stuy mất hai giờ nhưng tôi cảm thấy gần như tôi ở trong cuộc thám hiểm của National Geographic, giống như Darwin ở Galápagos. Tôi định mua cuốn sổ và ghi nhanh những cảm tưởng, nhưng chẳng có nơi nào mà mua.

      Hình như casơmia, cà phê và bất động sản là những thứ duy nhất để bán. Chó , ở đây nhiều đại lý bất động sản hơn cả cửa hàng tạp hóa ở Brooklyn. Trong hai khối nhà tôi đếm được bảy cái, tất thảy là những ngôi nhà ốp ván trắng với những cái tên mỹ miều: Devlin McNiff và Brown Harris Stevens.

      Nhưng giá cả chẳng mỹ miều tí nào dưới những tấm ảnh đen trắng 8 x 10, giống những tấm ảnh Krauss chụp ở nhà xác. Hai mươi triệu cho những ngôi nhà lớn, bốn triệu cho các ngôi nhà xinh xắn và 950.000 đôla cho ngôi nhà sơ sài dựng phần tám mẫu tây. Có thể thế được ?

      Lúc chán bộ, tôi thăm thú “cửa hàng” tên là Golden Pear Café, đủ lạ vì mọi người sau quầy đều là người Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha, giống hệt cửa hàng tạp hóa thực . Tôi chọn trong sáu loại cà phê và miếng bánh ngọt giá bốn đôla, rồi mang ra cái ghế dài ở bên ngoài cửa trước.

      Cà phê pha ngon hơn tôi quen uống, còn bánh ngọt giống như Hostess Twinkie nhưng có phần hơn. Nhưng tiền chi cho mọi thứ nhiều đến mức tôi thể đoạn cuối thị trấn ở đâu và tiền bắt đầu từ chỗ nào. Thay vì mất thêm thời gian ngẫm nghĩ, tôi cho phép mình nghỉ ngơi và dùng mươi phút tiếp theo sưởi ấm trong nắng, mỉm cười với các dạo qua, bất chợt nhớ tới cuộc sống quá ngắn ngủi còn biết bao việc phải làm.



      Chương 78: Raiborne



      Đồn Cảnh sát East Hamptons hoàn toàn êm đềm như hè đường bên ngoài Golden Pear. Tôi thất vọng thấy nó y hệt mọi đồn cảnh sát khác - bè bè, dữ tợn, đông đúc và đầy mồ hôi. Ba thanh tra lực lưỡng trông như người Ireland lèn trong phòng. Chánh thanh tra là người trẻ nhất trong bốn người, có phòng làm việc riêng , cỡ bằng phòng kho be bé.

      - Cứ tự nhiên như ở nhà nhé, - Thanh tra Van Buren . ta đổ ào những thứ cái ghế bành xuống sàn. - giờ, chúng tôi sắp chuyển đến trụ sở mới trong hai năm.

      Tôi mong thái độ lịch hơn, và chẳng nhận được gì. cảnh sát điển hình. Ai thích cảnh sát từ thành phố lớn đến thăm, nhìn ta như dạng cảnh sát phách lối? Nhưng Van Buren giống như mọi cảnh sát trẻ khác, đầy hoài bão, và chẳng có gì “tỏ vẻ” về những con người chồng chất ở sân sau.

      - Tôi đến đây, - tôi , - vì khoảng tháng sau khi Michael Walker bị bắn chết, tôi điều tra vụ Manny Rodriguez, rapper cũng bị bắn chết. Hôm qua, tôi phát ra cậu ta cũng lảng vảng gần cơ ngơi nhà Wilson. Như thế là có năm xác chết liên quan đến sân bóng của Wilson.

      - nhóm khởi đầu, - Van Buren và tôi bật cười vì nghĩ nó giúp tôi cùng ta đến nơi nào đó.

      - nhóm toàn người chết, - tôi .

      - Chắc là nên chuyện với Phòng điều tra các vụ giết người của hạt Suffolk. Sau vài tuần đầu tiên, họ điều hành công việc ở Southhold. Nhưng vì cả quãng đường đến đây, tôi sẵn lòng lái xe đưa đến nhà Wilson.

      Tôi để chiếc Taurus khác thường màu đen của tôi lại bãi đỗ và vào chiếc Crown Vic khác thường màu đen của Van Buren, chúng tôi đến khu vực sang trọng của thành phố. Chẳng mấy chốc, chúng tôi trong vùng khiến phố Main trông như các sơ đồ.

      - Qua các hàng rào kia là nhà của Seinfeld, - Van Buren . - Cuỗm khỏi tài sản sáu mươi sáu triệu đô của Billy Joel. con đường kia là nơi Martha Stewart ở.

      - Nơi này thú vị , nhưng những người da đen sống ở đâu?

      - Chúng ta sắp đến cơ ngơi của Wilson, - Van Buren và rẽ vào con đường nông thôn đặc biệt rộng tên là đường Beach.

      Van Buren mở khóa dây xích của cảnh sát cánh cửa gỗ mộc và chúng tôi theo con đường dành cho xe dài, thẳng ra đại dương. Sân bóng rổ cũng khóa, nhưng Van Buren có chìa.

      - là người chuyện với Wilson đầu tiên? - Tôi hỏi.

      - .

      - trong các thanh tra khác?

      - ai chuyện với Wilson hết.

      - Ba cậu trai địa phương chồng chất bãi cỏ. Sau đó lại người chết nữa, vậy mà ai thấy cần thiết phải chuyện với Wilson?

      - À, . Đấy phải cách chúng tôi làm ở đây.

      Tôi nhìn khắp cơ ngơi, nhưng ngoài phong cảnh đại dương đẹp mắt chẳng có gì hơn để xem hoặc ghi chép.

      Rốt cuộc, Van Buren và tôi đứng trong hiên tòa nhà đồ sộ, cậu ta rao bán.

      - Lúc này tôi thúc bách về tiền mặt, - tôi .

      Van Buren cười vang, và chúng tôi thực ăn ý với nhau.

      - Có cái tên chợt đến, - cuối cùng ta . - tay buôn bán ma túy ở địa phương tự xưng là Loco.

      Tôi gật và gãi đầu:

      - chuyện với Loco chưa?

      - Chưa người nào tìm ra ta.

      - Nếu tôi thử sao?

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 79: Raiborne



      Quang cảnh lộn xộn này có gì ổn nhỉ? Ba ngày trước tôi bị đá ngược lại Hamptons. Giờ tôi ở thành phố New York, quỳ bằng tay lẫn đầu gối sàn chiếc xe tải ọp ẹp, quan sát lối vào hắc điếm bán đồ ăn sẵn ở Williamsburg, Brooklyn.

      Lát nữa về thành phố, chúng tôi dựa vào mạng lưới những kẻ ăn cắp vặt, những tên nghiện để xem có biết được tin tức gì về kẻ buôn bán ma túy tên là Loco.

      Cái tên ấy chẳng có nghĩa gì với vài kẻ tội phạm chuyên cung cấp tin, nhưng chúng tôi phát ra thứ Hai tuần trước, kẻ buôn bán chính lái xe từ Hamptons đến và được những người Colombia hoạt động dưới vỏ bán đồ ăn sẵn ở Nam Williamsburg đổ đầy hàng.

      Chỗ đó tên là Susue’s Work, và suốt hai giờ qua, tôi quan sát phong cảnh khá đẹp ở cửa ngách lúc đoàn hippy xăm trổ đầy mình mặc quần đen bó, giày thể thao truyền thống, đến và . Có nhớ hồi các chàng trai da trắng đầy chất nghệ sĩ như Hemingway đến Paris viết tiểu thuyết ? Giờ những kẻ cuồng nhiệt lại từ Paris đến Williamsburg để khởi đầu ban nhạc rock.

      Văn phòng luật sư quận làm cái việc giám sát dân Colombia nhiều tháng nay, nghe trộm điện thoại và gây nên nhiều phản ứng gay gắt. Vì thế chúng tôi thể đụng đến quán Susie. Họ tống khứ chúng tôi nếu biết chúng tôi theo dõi Loco. Nếu như cómột Loco .

      Nếu chúng tôi phát ra , chúng tôi có thể theo rồi ép vào lề đường vì tội vi phạm luật giao thông hoặc đại loại thế.

      Thế đấy, nếu Loco xuất .

      Trong nhiều giờ, tôi chưa thấy người tử tế xuất bên cánh cửa quán Susie, và đầu gối tôi muốn long ra. Khi nhìn thấy con buôn Do Thái lẻn vào mua món hàng lậu - tôi cho rằng chúng tôi chỉ đạt được có thế và sợ ập vào bắt giữ - tôi gọi hôm đó là ngày lãng phí và theo gót vào trong.

      Sau khi nhìn trừng trừng vào Susie’s Work cả ngày, tôi thèm miếng thịt lợn rán đến khốn khổ.



      Chương 80: Loco



      Vào các ngày thứ Hai, khi nhờ xe vào Brooklyn, tôi để chiếc Tahoe ở nhà và mượn tạm chiếc xe.

      “Những người nghỉ xa nhà” thường đến thứ Sáu mới về, và đủ hào phóng để cả dãy xe cho tôi chọn ở ga xe lửa. Hôm nay, tôi chọn chiếc Accord màu trắng nhạt dùng mươi năm, dễ nhận ra đặc điểm gì. Sau ba mươi giây cạy khóa và đánh lửa, tôi bon đến Brooklyn.

      Cảnh sát có mạng lưới chỉ điểm của họ, còn tôi cũng có mạng lưới của tôi. Thực ra chỉ là mà thôi. Có điều tôi trả cao hơn chút và chơi rắn hơn nhiều.

      Chúng thuật lại gần đây Susie’s Work bị chú ý rất nhiều. Có chuyện gì đó mà cảnh sát chầu chực ở Work, vì thế khi đến đấy, tôi lượn vòng quanh khối nhà vài lần để thám thính.

      Lượn vòng lần đầu, mọi xem chừng ổn cả.

      Lần thứ hai, tôi chú ý đến chiếc xe tải trắng đỗ bên kia đường, trông hơi quá chướng. Lần thứ ba, tôi thấy rèm che các cửa chiếc xe tải mới hơn cái thân xe sập sệ nhiều.

      Nếu tôi có chỉ số thông minh của kẻ đần hoặc chỉ hiểu biết tí ti về các nguyên tắc hoạt động hình , tôi rẽ và thẳng. Nhưng tôi tốn ba giờ liền hóa trang và ăn mặc, và với bộ râu cùng món tóc hai bên lốm đốm hoa râm, chính tôi cũng nhận ra mình. Thế là tôi đỗ xe cách quán phần tư dặm, rồi đội cái mũ rộng vành màu đen, mặc áo khoác rộng lùng thùng màu đen, tôi bộ tới quán Susie.

      Tôi biết mình hóa trang rất cừ vì ở phía sau Susie cách bốn khối nhà, có hai gã ăn mặc giống hệt tôi chúc “May mắn nhé”, và nàng Do Thái bé , xinh xắn ban cho tôi cái liếc.

      Bên trong Susie, ông bạn Diego của tôi sốt ruột đếm bước bên ngoài văn phòng nho đằng sau.

      - Shalom[42], - tôi .

      - Shalom ông bạn, - Diego , và nhìn đồng hồ nôn nóng.

      - Khi tôi shalom là có ý nghĩa shalom thực . phải thứ suông.

      Câu đó khiến Diego chú ý và nhìn tôi chăm chú, cảnh giác trước khi nụ cười thoáng môi.

      - Loco? - ta lẩm bẩm.

      - Đúng thế, ông bạn.

      Sau những cánh cửa đóng chặt, cuộc giao dịch của chúng tôi diễn ra nhanh chóng và hiệu quả. Hai chục ngàn đô cho Diego và tay chân của , trăm ngàn đô cho tôi vì những khoản xa xỉ xứng đáng. Ma túy đóng trong các hộp các tông và hộp thiếc đựng đồ ăn sẵn, với nắm thực đơn rải rác bên .

      Công việc quá ngon, vì lúc bước ra cửa tôi suýt đâm sầm vào tay da đen to con có chiếc xe to tướng và áo khoác da màu đen in chữ NYPD[43].

      - Đồ ăn ngon chứ? - ta hỏi.

      - Miễn chê, - tôi và bước tiếp. Tôi nhìn vào gương chiếu hậu cho đến khi các hộp đựng đồ ăn sẵn và tôi ra khỏi Williamsburg rồi trở về.

      - Lo-co! - tôi gào to vào kính chắn gió của chiếc Accord ăn cắp. - Mi là bố thiên hạ!



      Chương 81: Tom



      Hôm nay là thứ Sáu, nhiều ngày trước khi bắt đầu phiên xử Dante Halleyville, những chuyến xe buýt đầu tiên đầy ắp người phản đối đến East Hamptons ngay sau lúc bình minh. Dân chúng đổ đến đây để hiểu phạm vi vụ này và những dính líu của nó đến nhà nước.

      Những chiếc xe buýt phải hạng tồi, cao, điều hòa nhiệt độ đẹp đẽ thả những người dân Manhattan ăn vận kỳ quái xuống các bến xe buýt kỳ quái ngược xuôi đường 27. Chúng lăn bánh cùng đội xe buýt han rỉ của các trường, những chiếc Greyhound nghỉ hưu từ lâu và những chiếc xe tải lồi lõm. Có hàng trăm xe, chạy tận điểm cực bắc như New Hampshire và cực nam là Florida Panhandle.

      Như đoàn quân Trung Cổ bị vây hãm, đoàn xe dừng ở bên ngoài East Hampton. Những người đến sớm choán hết bãi đối diện ga Getty và khi thể chứa thêm được nữa, những người phản đối tràn vào các phố sang trọng phía nam quốc lộ dẫn ra biển.

      Buổi trưa, đội hình hàng dọc dài dặm, bề ngang là mười hai người vào thành phố, và hai khối nhà kiểu Gothic của East Hampton, nơi bạn có thể tuần cũng gặp người Mỹ gốc Phi nào, nay tràn ngập ba chục ngàn người hầu hết là da đen, đàn ông, đàn bà và trẻ em.

      Họ vẫy các tấm biển tự làm, viết TRẢ TỰ DO CHO DANTE HALLEYVILLE! và NGỪNG HÀNH HÌNH KIỂU LYNOH VỚI THANH THIẾU NIÊN CỦA CHÚNG TÔI! Tất cả bọn họ, dù là dân East Hamptons hoặc , tất thảy đều hăng hái, lúng túng và giận dữ.

      Đám đông tuần hành qua các cửa sổ vội vã đóng lại của Cashmere Hampton, Coach và Ralph Lauren. Họ rẽ trái vào làn đường Newtown, qua Calypso, Scoop và Om Yoga cho đến lúc tới trường trung học.

      Tại đó, cảnh sát cuống cuồng và Binh đoàn Quốc gia vừa tới, lùa họ sang bên kia đường phố vào công viên.

      sân khấu thấp dựng trong sân bóng mềm hình thoi, tận góc phía xa của khu đất hai chục mẫu tây, và Đức Cha Marvin Shields trong bộ complê trắng chói mắt, vồ lấy micro.

      - công bằng! - Shields gầm lên.

      - hòa bình! - Hàng ngàn giọng đồng thanh đáp lại.

      - Tôi thể nghe thấy các bạn, - Đức Cha to và khum bàn tay lên tai.

      - hòa bình!

      - Thế là gì?

      - hòa bình!

      - Sáng nay chúng ta có vị khách rất đặc biệt, - Shields . - người luôn chứng tỏ là bạn, người có văn phòng trong khu vực của tôi ở Harlem, cựu Tổng thống Mỹ, ngài Bill Clinton!

      Cựu Tổng thống Clinton thong thả bước lên sân khấu trong tiếng hò reo điếc tai, và phút sau, ông vẫy tay, mỉm cười, thoải mái trước đám đông khổng lồ này, phần lớn là người da đen, như thể ông ở sân sau nhà mình. Rồi ông quàng tay ôm Đức cha Shields và tay kia chộp lấy micro.

      - Xin chào tất cả các bạn ở Hamptons, - ông . - Ra đây dễ chịu, phải thế các bạn?



      Chương 82: Tom



      Lúc Kate kéo tay tôi , Bill Clinton vẫn . Lúc này chỉ lo East Hamptons có thể bốc cháy. Chúng tôi phải chuẩn bị bào chữa cho vụ giết người tệ hại, và chúng tôi vẫn còn bộn bề bao việc.

      Đường về Montauk vắng tanh như thể vùng cực đông Long Island sơ tán hết. Chuyến cùng Kate khiến tôi nhớ lại kỷ niệm những ngày bên nhau, khi chúng tôi trẻ hơn. Chúng tôi thường nắm tay nhau, và lúc này tôi cũng muốn với lấy bàn tay Kate. Nhưng tất nhiên là tôi làm, vì như thế việc chỉ càng tệ hơn mà thôi. Lúc chúng tôi về đến Montauk, trong bãi đỗ bên ngoài văn phòng còn chiếc xe nào.

      Được yên tĩnh khác thường trợ giúp, Kate chuẩn bị tập tài liệu cho mỗi nhân chứng chúng tôi có thể mời lên bục, còn tôi thử thảo lời mở đầu. Đúng lúc đó, Kate ôm tôi. Tôi biết nên làm thế nào dù tôi muốn cái ôm kết thúc.

      Được cảm giác là ngày quan trọng truyền cảm hứng, câu chữ bắt đầu tuôn ra ào ào. Nhưng Kate chẳng có ấn tượng gì. Khi đẩy trả bản thảo, nửa bị gạch chéo, còn nửa kia ghi chú loằng ngoằng.

      - Đây là vụ lớn, Tom ạ, - gợi ý như khích lệ.

      Được người có trình độ cao hơn hẳn tôi kích thích, tôi thảo hết bản này đến bản khác, cho đến lúc chiếc ôtô đỗ trong bãi xe vắng vẻ bên ngoài, tôi vẫn chẳng có cảm giác về thời gian. Tôi chợt nhận ra buổi chiều qua từ lâu, cửa sổ duy nhất của chúng tôi tối đen. vậy, gần mười giờ đêm.

      Cửa xe mở và đóng sầm, rồi những tiếng bước chân nện thình thịch lên cầu thang. Hình như có ba hoặc bốn người lên, căn cứ vào tiếng cót két, chắc là đàn ông và đều to lớn.

      Tôi với cái gậy bóng chày để cạnh bàn và nhìn Kate. nhún vai đáp lại nụ cười căng thẳng của tôi, nhưng ánh lấp lánh trong mắt : “Để xem sao”.



      Chương 83: Tom



      Cái đầu thò qua cửa phải của chàng sở tại say bét nhè, lỗ mãng. Đó là Calvin, mục sư giáo phái Baptist[44] Riverhead. Trong vài tháng gần đây, Calvin đến nơi này đôi lần. Ông xin lỗi vì đến thăm quá muộn lúc hai người đàn ông da đen đáng sợ kia vào phòng. Đầu ba người gần chạm trần nhà thấp.

      Cole mỉm cười lúng túng và giới thiệu các bạn cùng . người là cha Marvin Shields, người kia là Ronnie Montgomery, luật sư da đen lanh lợi, nổi tiếng sau khi cãi cho ngôi sao Lorenzo Lewis của Liên đoàn Bóng chày Major trắng án trong vụ giết vợ.

      - Tôi có số tin ly kỳ đây, - cha Shields , ông bước tới và đan hai tay vào nhau. - Sau vài cuộc tán tỉnh và thuyết phục nghiêm túc, ông Montgomery đây hào phóng tình nguyện nhận bào chữa cho Dante Halleyville.

      - Chỉ còn vài ngày nữa là phiên tòa bắt đầu, - Kate , giọng bình tĩnh, nhưng mắt vằn đỏ.

      Ronnie Montgomery đáp lại bằng nụ cười hạ cố:

      - Tất nhiên là tôi đề nghị gia hạn, - ta . - Và có lý do gì phải tin là được.

      - với Dante chưa? - Cuối cùng, tôi hỏi.

      - Tôi muốn đến đây trước, - Montgomery , - như lịch thiệp trong nghề.

      Montgomery xét nét văn phòng khiêm tốn của chúng tôi, nhún vai như hàm ý rằng chúng tôi thích hợp với vụ lớn như thế và khả năng của chúng tôi trong phiên tòa sắp tới.

      - Tôi biết các vị có ý tốt và tôi chắc các vị làm việc rất vất vả. Cả hai vị đều được đón mừng ở lại thêm thời gian nữa giúp cho việc bàn giao. Nhưng vụ này vượt quá năng lực của các vị và Dante Halleyville xứng đáng hơn thế.

      Khi Montgomery nở nụ cười hạ cố lần nữa, tôi gần như tiếc đặt cái gậy bóng chày xuống.
      Chương 84: Tom



      Sáng hôm sau, lúc chiếc Jetta của Kate đỗ ở bãi xe đằng sau Trại Cải huấn Riverhead, chiếc Mercedes đen bóng của Montgomery chạy ra. Việc này quá sức chịu đựng của chúng tôi. Giống như đến ngày làm việc cuối cùng, bạn thấy người thay thế ngồi ung dung ghế của bạn, bàn làm việc của bạn dọn sạch bong.

      Nhưng Kate và tôi giữ vững lề thói hàng ngày. Chúng tôi đỗ đúng chỗ, chào hỏi Mike và Billy ở bàn tiếp tân, cất đồng hồ và chìa khóa vào ngăn tủ số 1924.

      Có lẽ là lần cuối cùng, Sheila, lính nữ duy nhất ở nhà tù an ninh tối đa, làm việc ở đây hai mươi ba năm, hộ tống chúng tôi qua các cánh cửa trượt bằng thép vào phòng luật sư. Dante ở đấy, cậu vừa gặp Montgomery.

      Cậu nhìn xuống bàn chân và :

      - Chúng tôi vừa chuyện.

      Kate và tôi ngồi chìm trong ghế bên chiếc bàn . Tôi cắn vào lưỡi, đợi thải hồi công việc. Lâu rồi, tôi chưa cảm thấy kinh khủng như thế này.

      - Ronnie Montgomery, người gỡ tội cho cầu thủ bóng chày Lorenzo Lewis, vừa đến thăm tôi, - Dante .

      - Ông ta ghé qua văn phòng của chúng tôi tối qua, - Kate .

      - Tôi đoán chị biết ông ấy đề nghị nhận vụ này. Ông ấy trong mười lăm năm qua, ông ấy chưa thua vụ nào.

      - Có lẽ thế, - Kate .

      - Ông ta bảo đây là quyết định quan trọng nhất tôi nên làm. Rằng tôi cần nắm lấy thời cơ này.

      - Còn cậu sao?

      - Hết rồi, ông Montgomery. Tôi mất mười tháng ở đây. Tôi biết việc mình phải làm.

      - Là gì vậy? - Tôi hỏi.

      - chị thừa hiểu đây phải là việc cá nhân. Quần áo Lorenzo Lewis dây máu vợ. Khi cảnh sát tới, ta ở lỳ trong phòng vệ sinh, nuốt ba chục viên thuốc ngủ và gọi mẹ ời ời. Thế mà Montgomery vẫn gỡ được tội cho ta.

      - Đấy là vụ độc nhất vô nhị, - Kate , - nhưng chúng tôi coi việc đó chĩa vào chúng tôi.

      - chị chắc chứ?

      - Vì Chúa, Dante, cậu gì với ông ta?

      - Tôi bảo ông ta, , xin cảm ơn. Tôi thích luật sư tôi có. Chị nghĩ tôi có điên ? - Dante rồi chỉ ngón tay dài vào Kate và mỉm cười. - Nếu tôi thuê Montgomery, mọi người, kể cả chánh án cho là tôi có tội như Lorenzo Lewis. Thêm nữa, tôi hình dung Montgomery tận dụng vận may của ông ta cho ba mạng kia kìa. Kate, chị khóc vì tôi đấy ư?



      Chương 85: Kate



      Bà ngoại Marie của Dante cúi đầu và nắm lấy tay tôi, khiến tôi rất cảm kích.

      - Cảm tạ Chúa vì dồi dào chúng con sắp được nhận, - bà . - Cảm tạ Người cho con sức khỏe để chịu đựng thử thách kinh khủng này, và hơn hết thảy con xin cảm tạ Người cho chúng con những luật sư tận tụy như Tom và Kate. Xin Chúa ban phúc cho bữa ăn này, cầu xin Người để mắt tới cháu trai Dante của con. Cháu trai con vô tội. Amen.

      Tối thứ Bảy, hai ngày trước phiên tòa, các bạn của Tom và tôi ngồi quanh bàn ăn ở nhà Macklin. Chỉ có Mack và Marie; Jeff, trai của Tom và cháu Sean; Clarence và vợ là Vernell, có quá nhiều chỗ cho cẳng chân và khuỷu tay.

      - Hãy uống vì thời gian này sang năm, - Mack và nâng cốc, luôn cố làm tâm trạng. - Khi Dante ngồi cạnh chúng ta, kể những câu chuyện đáng tin về Shaq[45] và Kobe[46], Amare và LeBron[47].

      Số khách mời ít ỏi, song cái bàn trĩu xuống dưới kết hợp hiếm thấy các món ăn Caribbean và Ireland. Sau gần năm trong tình trạng hầu như lẻ loi, với tôi bè bạn có ý nghĩa nhiều hơn đồ ăn. Nhưng các món ăn rất ngon. Chúng tôi ăn quá nhiều, và đúng lúc ấy chuông điện thoại di động của Tom reo.

      - Tốt hơn hết là tôi trả lời, - .

      rút điện thoại trong túi ra và giơ bàn tay xin lỗi lúc máu rút hết khỏi mặt .

      - Chúng ta hãy bật Fox News, - bảo mọi người.

      nửa trong chúng tôi vào phòng khách ăn tráng miệng, số còn lại túm tụm và xoay ghế đối diện với chiếc Zenith cổ lỗ của Mack. Sean tìm kênh 16, gặp đúng phóng viên thể thao.

      - Tôi sống ở Queen, - chàng tóc vàng hoe vênh váo , - ngay đối diện trường Luật St. John, trường của Tom Dunleavy, đồng luật sư trong phiên tòa xử vụ giết người tàn bạo của Dante Halleyville. Theo hồ sơ của Fox, Dunleavy là ngôi sao bóng rổ ở St. John được nhận vào trường mặc dù điểm số thấp dưới điểm chuẩn.

      - Toàn tin vịt, - Macklin và khịt mũi.

      - Mặc dù tốt nghiệp đứng thứ năm từ dưới lên trong lớp, - phóng viên tiếp tục, - Dunleavy được Văn phòng Luật sư Bào chữa Brooklyn thuê, ở đó ta bị đánh giá là tầm thường.

      Tuy vậy, chuyện phiền hà nhất là trong năm 1997, Dunleavy nhờ người thi hộ ta lấy bằng Luật.

      Theo các bản sao trắc nghiệm của Fox và các chuyên gia xét nghiệm chữ viết, các bài thi, trong đó Dunleavy đạt điểm giỏi cách đáng ngạc nhiên so với sinh viên có trình độ như ta, là do người thuận tay phải viết. Dunleavy, kẻ lừa gạt toàn nước Mỹ là người thuận tay trái.

      Nếu đây là thực, Dante Halleyville, người đối diện với án tử hình và phiên tòa xét xử bắt đầu trong bốn mươi tám giờ nữa, đặt sinh mạng của mình vào bàn tay của người chưa từng là luật sư.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 86: Tom



      Chín giờ tối hôm sau, viên thư ký mặt mày u ám của chánh án Tòa Tối cao hạt Suffolk là Richard Rothstein vẫy tôi, Kate và luật sư quận Dominic Ioli vào các phòng chỉ định sẵn, chúng tôi ngồi bên chiếc bàn dài bằng gỗ hồng sắc.

      Ioli là chính khách ba hoa, đầu đầy tóc hoa râm, vài câu vu vơ nhưng thấy chẳng ai bắt chuyện, ông ta bỏ cuộc và lật giở tờ Times. Tôi biết nhiều về Dominic Ioli - ông ta khôn ngoan hơn bề ngoài và hiếm khi thất bại.

      Khi chánh án Rothstein sải bước vào, mặc bộ kaki và áo sơmi trắng, cặp mắt đen sắc sảo và cái mũi dài nhọn của ông ta cho tôi biết tôi đích thực là tên Ireland gần như ngu ngốc, ông ta chẳng cần mất thời giờ làm gì.

      Phớt lờ phép lịch , ông ta quay sang Ioli và hỏi:

      - Nhiệm vụ của ông ở đây là gì, Dominic?

      - Chúng tôi chưa có thời gian xem xét đầy đủ những lời buộc tội, - ông ta , - nhưng tôi nghĩ cũng chẳng sao. Phán quyết ra sao tòa này vẫn chê vào đâu được. Nếu tiếp tục bào chữa, chúng ta bỏ ngỏ cửa cho kháng án. Chỉ định luật sư mới cần đến trì hoãn, nhưng tốt hơn là bây giờ nên dùng thời gian vào việc đó hơn phải làm lại vụ này lần nữa.

      - Nghe có lý đấy, - Rothstein và xoay cái nhìn sang tôi. - là Dunleavy?

      Tôi chuẩn bị để tranh cãi hăng hái, nhưng hề có ý định quỳ gối trước bất cứ ai.

      - Thưa Ngài, trình độ và đánh giá là thứ chúng vốn có, - tôi bằng giọng tự nhiên. - Nhưng tôi tin chắc rằng trong nghề nghiệp của ngài, ít nhất ngài cũng gặp vài luật sư tài ba mà phải là sinh viên luật nổi bật. Theo tất cả những gì tôi biết, luật sư quận là trong những người đó.

      Được cổ vũ vì thoáng cười trong mắt Rothstein, tôi dấn tới:

      - Vì thế lời buộc tội duy nhất là tôi nhờ người thi hộ bằng Luật, và lời đó là hoàn toàn giả dối. Ở đây có bản X-quang cổ tay trái của tôi, chụp đêm trước khi tôi nhận bằng, và đây là bệnh án tôi đến phòng cấp cứu Saint Vincent ngày 5 tháng Tư, 1997.

      Đêm hôm ấy tôi chơi bóng rổ ở Cage tại Village bị ngã rất nặng. Tôi có thể xin y tế gia hạn, nhưng tôi mất nhiều tháng chuẩn bị và , vào thời điểm đó tôi chắc muốn làm luật sư. Tôi quyết định viết bằng tay phải và cứ để cho điểm số quyết định hộ tôi.

      - kể cho tôi nghe rằng thi đỗ khi viết bằng bàn tay thuận?

      - Tôi có tay thuận. Tôi thuận cả hai tay.

      - Có thể có nhiều lựa chọn ngoài việc viết tiểu luận chứ?

      - Đúng thế, - tôi và nhìn thẳng vào mắt ông ta. - Hoặc nhận hoặc bỏ qua nó.

      - Chúng tôi xem xét, - Rothstein và đẩy tập giấy qua bàn. Rồi với tay ra sau, ông vớ đại cuốn sách giá.

      - gặp may đấy, Dunleavy - Ulysses của Joyce. Tôi đọc chính tả dòng đầu, viết bằng tay phải nhanh hết mức có thể. Sẵn sàng chưa?

      - bảy năm nay tôi làm việc này.

      - lo gì? có bàn tay thuận kia mà. Sẵn sàng?

      - Vâng.

      Rothstein đọc với vẻ khoái trá.

      Tôi giận dữ ngoáy vội và đẩy trả tập giấy.

      - Giờ tôi biết vì sao viết bằng tay phải cừ thế, Dunleavy, - Rothstein và nụ cười trong mắt ông chuyển xuống đôi môi mỏng. - Chữ đẹp hơn chữ tôi nhiều. Mà này, chiều nay tôi gọi vài cú điện, té ra tin đồn này từ văn phòng Ronnie Montgomery. Gặp ở tòa vào sáng mai nhé.

      - Nhưng, thưa ngài... - Ioli .

      - gặp cả nữa, Dominic.



      Chương 87: Kate



      Mệt mỏi vì cuộc trắc nghiệm trong phòng của Rothstein, Tom từ từ lái xe của tôi qua Riverhead tới quốc lộ Sunrise. ai trong chúng tôi lời.

      Trăng rằm chiếu sáng ngời đường, ánh sáng tràn lên ghế trước, nơi bàn tay phải của Tom đặt tay ghế giữa chúng tôi.

      lòng, tôi luôn đôi tay khỏe khoắn của Tom, có những mạch máu dày, nổi, chạy từ khuỷu tay mòn vẹt đến cổ tay . Trong hai thập niên chơi bóng rổ, các ngón tay trật khớp nhiều lần nên chẳng ngón nào thẳng. Chúng gần như bản đồ nổi của đời , để lộ mọi điều trải qua.

      Chẳng nghĩ ngợi gì, tôi đặt bàn tay tôi lên đó.

      Bàn tay Tom nảy lên, nhìn tôi, sững sờ. Rồi rất nhanh, ngoảnh . Sao tôi lại làm thế? Tôi . Có thể vì khéo léo và hấp dẫn thể khi thắng Rothstein và giành thắng lợi lần nữa, hoặc có thể vì mọi thứ hai chúng tôi trải qua trong năm vừa rồi. Hoặc tôi muốn làm thế nhiều tháng nay.

      Nhưng tôi ân hận và muốn Tom biết phải là ngẫu nhiên mà là việc điên rồ có chủ tâm, những ngón tay tôi ôm lấy những ngón tay .

      Nửa tiếng sau đó, trong xe lặng lẽ khác thường.

      - Tôi đón em lúc bảy rưỡi, - là câu duy nhất Tom suốt dọc đường, nhưng lúc đỗ xe trước nhà Mack, tôi cảm thấy dường như chúng tôi chuyện nhiều giờ liền.

      - Ngủ ngon nhé, - tôi và nhảy ra khỏi xe. - cừ lắm, Tom. Em tự hào vì .

      Câu đó khiến Tom mỉm cười theo kiểu tôi chưa từng nhìn thấy, từ khi cả hai chúng tôi còn là những đứa trẻ.



      PHẦN BỐN: XẤU CHƠI


      Chương 88: Kate



      Tám giờ mười lăm sáng, bãi đỗ xe trước Khu liên hợp tòa án Arthur M. Cromarty bị các phương tiện truyền thông dày xéo. Xe lấy tin của truyền hình chiếm sáu hàng gần tòa án nhất; dây cáp to màu đen tỏa khắp mọi hướng nền xi măng.

      Các phóng viên mạng và truyền hình cáp, từ eo trở xuống ăn mặc lôi thôi thoải mái, còn phần chỉnh tề và chải chuốt chê vào đâu, mặt mũi trang điểm dày, đứng trong vòng ánh sáng chói lòa và lời mở đầu.

      Tom và tôi len qua cảnh hỗn độn này và đỗ xe. Rồi nhanh tới lối vào khu liên hợp, vội vã vào bên trong an toàn trước khi bị đám đông các nhà báo vồ lấy.

      Chúng tôi tính thời gian rất tuyệt, vì lúc ấy các máy quay trong bãi chĩa vào người đàn ông da đen thanh lịch, đứng sừng sững bậc thềm tòa án. Lúc chúng tôi vội qua, tôi thấy chẳng ai khác T. Smitty Wilson. Tôi đoán rốt cuộc ông đến để tỏ lòng tôn trọng.

      Bên trong khoảng ba trăm khán giả hoặc hơn lèn chặt bốn chục dãy ghế, tách phòng xử ra làm đôi. Những người ủng hộ Dante đến từ những nơi rất xa của California, ngồi đầy ắp bên trái. Bên phải là những người ở gần hơn, ủng hộ các gia đình nạn nhân. Tôi quen biết hầu hết, gần như suốt đời.

      Ít nhất năm chục cảnh sát vây quanh đám đông đầy mâu thuẫn, và trong trường hợp này, hình như phải là tùy tiện. Cảnh sát hành pháp đứng vai sát vai dọc các bức tường phía trước và sau, sau chỗ ngồi của bồi thẩm đoàn, hai bên bục quan tòa.

      Ngoài các nhà báo ở hai hàng ghế đầu, có vài ghế ngoại lệ tạo thành hình mẫu của chủng tộc. người là Macklin, tám mươi tuổi, biệt lệ với hầu hết các quy định. Ông ngồi ngang ngược giữa Marie và Clarence, và khốn cho kẻ nào muốn chuyển ông . Ngay ở hàng đằng sau là Jeff và Sean.

      Tom lật chồng hồ sơ, chỉ ngước nhìn khi mười hai bồi thẩm, cứ hai người lần lượt vào chỗ.

      Nhưng cả hai chúng tôi thể nén được hơi thở hổn hển khi Dante có hai cảnh sát kèm, bước vào phòng xử. Cậu mặc áo cộc tay màu xanh rẻ tiền và quần, cả quần lẫn áo đều cỡ quá - trong tù, cậu cao lên hơn hai centimét. Cậu nhìn đăm đăm xuống đất cho đến khi ngồi xuống giữa chúng tôi.

      - chị ổn ? - Dante hỏi bằng giọng khẽ khàng nhất tôi có thể hình dung từ người cao lớn như cậu.

      - chỉ ổn mà còn rất ổn, - tôi bảo cậu. - Chúng tôi sẵn sàng.

      Nụ cười thoáng của Dante vô giá.

      Muộn hai mươi phút so với lịch trình, giọng mũi the thé của chấp hành viên tòa án vang khắp phòng xử:

      - Nghe đây! Nghe đây! Tất cả mọi người có mặt trước Tòa án Tối cao hạt Suffolk và Ngài Chánh án Richard Rothstein, đứng dậy!



      Chương 89: Tom



      Luật sư hạt Suffolk là Dominic Ioli đẩy ghế khỏi bàn bên nguyên và cẩn thận gấp kính bỏ vào bao da. Chỉ sau khi chúng được cất an toàn vào túi áo khoác mới màu xám, ông mới đứng lên và quay mặt vào hai hàng ghế của bồi thẩm đoàn.

      - Thưa các quý ông quý bà, vài tuần nữa các vị được nghe về vụ giết người máu lạnh, sát hại bốn thanh niên trong mùa hè vừa qua. Trước khi phiên tòa này kết thúc, bang được chứng minh vượt xa mọi nghi ngờ rằng bị cáo ngồi bên trái tôi, Dante Halleyville, trù tính cách kỹ lưỡng và chủ tâm rồi tiến hành cả bốn vụ giết người cực kỳ tàn ác.

      Chúng tôi chứng minh rằng trong ba vụ đầu, Halleyville hành động cùng với Michael Walker, và mười ngày sau, chĩa chính vũ khí đó vào người bạn thân nhất và kẻ tòng phạm.

      Ioli giải thích tỉ mỉ hết thời gian của ông ta tại tòa, và có thể nghe thấy nó trong cách đắn đo của ông ta. Lúc Ioli nhắc đến “ khẩu súng, cái mũ và xác chết chứng tỏ bị cáo để lại tại cả hai trường tội ác”, tôi liếc nhìn cả biển những bộ mặt mâu thuẫn nhau trừng trừng nhìn từ hai phía đối diện của phòng xử. Tôi lướt qua vẻ mặt của Jeff, Sean, Clarence, Mack và nấn ná mặt Marie.

      - Giết người còn là từ quá , - Ioli gầm vang, lôi tôi trở lại bài của ông ta. - Từ chính xác hơn, từ duy nhất lột tả được những tội ác này là hành hình.

      Lúc Ioli thở ra, tôi nhìn quanh tìm mẩu động viên cuối cùng, lần này trong hàng ghế phóng viên và các luật sư tên tuổi, cả hệ thống những cái đầu đầy ý tứ.

      Ngồi cạnh Alan Dershowitz mặc complê nhàu nhĩ và Gerry Spence mặc áo khoác da lộn là Ronnie Montgomery. Trong giây, cái nhìn của chúng tôi khóa chặt vào nhau.

      Khoảnh khắc ấy khiến tôi nhớ đến Cecil Felderson, cầu thủ dự bị trong thời gian ngắn ngủi tôi đấu với Timberwolves. Theo Cecil, người tích trữ oán giận trong lòng như trữ vàng, “điều tồi tệ hơn hết thảy, thứ thể nuốt được là nghe thấy có người “Tôi bảo thế rồi”.

      Nhìn chúng tôi và văn phòng bé tí của chúng tôi cách ngạo mạn, Montgomery coi tôi là đồ bỏ, là kẻ nghiệp dư và thất bại, năng lực vô vọng. Bây giờ hoặc là tôi chứng minh ta đúng và lắng nghe vụ này bằng cách này hay cách khác cho đến hết đời tôi, hoặc tôi có thể chứng minh ta nhầm và bịt miệng ta cùng những người khác lại.

      Tôi đứng lên khỏi ghế.



      Chương 90: Kate



      Tôi biết lúc này ai căng thẳng hơn, Tom hay tôi, nhưng hiểu vì sao tôi nghĩ là tôi. Đây là phiên tòa lớn hơn, quan trọng hơn mọi phiên chúng tôi dính dáng đến trong nghiệp, và nó bắt đầu ngay bây giờ.

      - Thưa các quý ông quý bà, - Tom và quay mặt vào bồi thẩm đoàn, - sáng nay tôi chỉ có đề nghị duy nhất với từng vị trong đoàn bồi thẩm, và điều này khá khó khăn. Tôi đề nghị các vị lắng nghe.

      Vì thực công bằng cho chàng trai mười chín tuổi ngồi sau tôi đây, tôi cần các vị lắng nghe với đầu óc sắc sảo, cởi mở và biết phê phán.

      đường lái xe tới đây, trông Tom xanh mét và suốt buổi sáng tới mười từ, nhưng bỗng nhiên bộ mặt can đảm của cau lại.

      - Vì chỉ cần các vị lắng nghe thôi, vụ khởi tố này sụp đổ như trò chơi xếp nhà vậy.

      Vị luật sư quận vừa kể với các vị rằng đây là vụ rành rành, cực kỳ đơn giản và ông ta có hàng núi chứng cứ chống lại Dante Halleyville. Thưa các quý ông quý bà, gì có thể xa hơn thực. chỉ vì Dante hề có động cơ để phạm phải các vụ giết người này, cậu ta còn có động cơ to lớn để làm việc đó.

      Trong sáu năm qua, Dante Halleyville tập trung hết nghị lực, tài năng và ý chí quyết tâm để trở thành cầu thủ bóng rổ hàng đầu của học sinh trong nước. Cậu đạt được mục tiêu cao ngất ấy. Dante Halleyville thành công rực rỡ đến mức những người chiêu mộ chuyên nghiệp bảo đảm với cậu rằng bất cứ lúc nào cậu cũng được chọn làm hội viên của NBA, cậu ở trong số ứng viên sáng giá nhất, có lẽ là số . Lớn lên trong hoàn cảnh quá đỗi khó khăn và tai họa chọn hết người này đến người khác trong gia đình, Dante bao giờ lơi là khỏi mục tiêu. Cho đến khi bị những lời buộc tội giả dối, Dante chưa lần nào gặp vướng mắc về mặt luật pháp, ở trường trung học BridgeHamptons cũng như trong vùng cậu ở.

      Vậy giờ đây, vì sao khi gần đạt ước mơ, cậu lại phạm phải những tội ác tự hủy hoại mình như thế? Câu trả lời là cậu làm. Chỉ đơn giản thế thôi. Dante làm gì hết.

      Thưa các quý ông quý bà, thưa các vị bồi thẩm, lựa chọn của các vị là ngẫu nhiên, nhưng vài tuần nữa có thể có ý nghĩa nhất trong đời các vị. Tương lai của thanh niên trong tay các vị. chỉ là mạng sống của thanh niên mười chín tuổi vô tội, mà còn của thanh niên thực xuất chúng. Cả Dante và các vị phải sống cùng quyết định của các vị cho đến hết đời của các vị.

      Kẻ nào đó giết những thanh niên này đường Beach. Và trong căn hộ ở Brooklyn. Kẻ giết họ có máu lạnh. Bất cứ kẻ nào phạm tội ác kinh hoàng này cuối cùng nhất định bị bắt giữ và đưa ra xét xử, nhưng kẻ đó thể là Dante Halleyville.

      Vì thế tôi đề nghị các vị thận trọng lắng nghe, bình tĩnh và phê phán mọi việc đưa ra với các vị tại phòng xử. Xin đừng để bất cứ người nào ngoài các vị quyết định vụ khởi tố này mạnh hoặc yếu. Tôi tin rằng các vị có thể và nhất định làm như thế. Xin cảm ơn.

      Lúc Tom quay người khỏi bồi thẩm đoàn, ba trăm con người ngọ nguậy ghế. Ngoài tiếng sột soạt, hầu như có thể cảm thấy ngạc nhiên, và nó chạy từ chánh án Rothstein cho đến viên cảnh sát bụng bia cuối cùng dựa vào tường phía xa. Viên luật sư thiếu kinh nghiệm này, với khả năng xoàng xĩnh và điểm số tào lao, có thể tự xoay xỏa trong phòng xử án.



      Chương 91: Kate



      Tom ngồi xuống, còn Melvin Howard, trợ lý của Ioli đứng dậy. Howard trạc ngoài năm mươi, cao, gày, bộ râu hoa râm xén tỉa gọn gàng, đeo kính gọng kim loại kiểu cổ. Ông ta cũng là người Mỹ gốc Phi, và gì trùng khớp ngẫu nhiên hơn.

      Vì những lý do ràng là bất cần đạo lý, bên nguyên chọn người đàn ông da đen có phong cách ôn hòa như giáo sư đại học kiện Dante Halleyville, hệt như hãng cũ của tôi chọn tôi biện hộ cho Randall Kane thoát khỏi tội quấy rối tình dục do nữ công nhân của ông ta kiện. lựa chọn như muốn với bồi thẩm đoàn vụ này phải về chủng tộc mà là về tội ác, vụ giết người xấu xa, xúc phạm trắng trợn cả người da đen lẫn người da trắng.

      Có điều, chiến lược này quá lộ liễu và ích kỷ, nên chưa chắc trót lọt.

      - Ngoài việc lắng nghe, - Melvin Howard bắt đầu lúc gắn tấm ảnh màu 30 x 35 cm lên khung lớn, đặt ngay trước bồi thẩm đoàn, - tôi e rằng các vị cũng phải nhìn xem.

      Ông ta chậm rãi gắn thêm ba tấm nữa lên khung - và lúc tránh ra, các vị bồi thẩm lùi lại ghế, cố tránh xa hết mức những hình ảnh khủng khiếp.

      - Đây là những tấm ảnh chụp từng nạn nhân tại trường tội ác, và vì tuyên thệ, bổn phận của các vị là quay .

      Trong ánh sáng trắng lóa của đèn chớp, da của các nạn nhân trắng bệch như ma, môi xám xanh, chỗ viên đạn xuyên vào trán màu cam, mép cháy đen, trầy trượt, đẫm máu. Máu chảy giàn giụa xuống mắt và má, xuống cằm, xuống cổ sơmi thành màu nâu sẫm, màu đỏ bầm trông gần như đen.

      - Người bị đạn xuyên giữa hai mắt này là Eric Feifer. Cậu ta hai mươi ba tuổi, trước khi bị hành hình ngày mười ba tháng Tám, Feifer là tay lướt sóng chuyên nghiệp.

      Người thanh niên này là Robert Walco, cũng hai mươi ba. Trong khi các thanh niên khác vào đại học và trường kinh doanh, cậu ta làm việc bằng xẻng mỗi ngày mười giờ liền. Kết quả của mồ hôi và công sức của cậu là công ty xây dựng vườn hoa và công viên thành đạt do cậu và bố cậu, ông Richard Walco làm chủ.

      Đây là Patrick Roche, hai mươi nhăm tuổi, họa sĩ phải làm bồi rượu thêm ngoài giờ để trang trải các hóa đơn, tốt tính nên được mọi người quen biết quý mến.

      Cuối cùng, đây là Michael Walker, các vị có gì về cậu cũng sao, cậu mới mười bảy tuổi và là học sinh trung học.

      Xin các vị đừng ngoảnh . Các nạn nhân thể làm thế. Kẻ sát nhân và tòng phạm của để họ làm thế. Thực ra, tên sát nhân là kẻ ác dâm, muốn chắc chắn từng nạn nhân nhìn thấy việc xảy ra lúc nòng súng dí gần đến mức đốt cháy da trán họ.

      Tên sát nhân đạt chính xác những gì muốn vì các vị có thể đọc được sửng sốt, sợ hãi và đau đớn trong mắt họ.

      Trong mười năm qua tôi khởi tố mười vụ giết người, nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấy những tấm ảnh chụp trường như thế này. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy những cuộc hành hình úp mặt vào nhau như thế này. Và tôi cũng chưa bao giờ thấy những cái nhìn như thế này. Thưa các quý ông quý bà, xin đừng cho rằng đây là nỗi kinh hoàng tầm thường. Đây là khác hẳn. Giống như nhìn thấy ác quỷ đến gần.

      Rồi Melvin Howard rời mắt khỏi bồi thẩm đoàn và trừng trừng nhìn thẳng vào Dante.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :