Luật sư và Bị cáo - James Patterson [Trinh Thám] 117c

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13: Kate



      - Chào bạn, khỏe ?

      Tôi nghe thấy lúc đến trường đầy ác mộng, trường giết người cái bãi biển mà tôi vẫn phần nào coi là của riêng vì hồi còn , tôi lang thang ở đây suốt.

      - khỏe lắm. Còn ? - Tôi , tuy biết chắc với ai hoặc vì sao lại trả lời câu hỏi ngu ngốc của chàng này.

      giờ sau khi nhân viên cứu hỏa tình nguyện ở Montauk nghe thấy tiếng kêu cứu màn hình của cảnh sát, có ít nhất hai trăm người dân địa phương nghiền nát bãi biển bên dưới cơ ngơi của Wilson, và tôi là trong những người đó. Hơn chục năm nay tôi sống ở đây, nhưng tôi vẫn được coi là người hàng phố Montauk, vì tôi cũng băn khoăn và lo lắng y như những người hàng xóm cũ của tôi vậy.

      Phía chỗ tôi đứng, có ba xe cấp cứu đỗ trong các cồn cát, toàn đội Cảnh sát East Hamptons vây quanh.

      Khoảng hơn mười phút sau, nhiều tin đồn lan xuống đồi, khẳng định, hiệu chỉnh hoặc thay thế tên người chết. Các bậc cha mẹ réo gọi con, và vui mừng khi chúng trả lời, hoảng hốt khi có. Tôi nghĩ đến Mary Catherine tóc đỏ sớm nay nhanh nhẹn chạy qua bãi cỏ và các bậc cha mẹ dễ nguy hiểm biết chừng nào khi sinh đứa con thứ hai.

      Từ nhiều giờ nay, chúng tôi biết cả ba nạn nhân đều là nam thanh niên, nhưng cảnh sát giữ kín tên tuổi cho đến khi thông báo cho các gia đình.

      Song dân chúng bãi biển quen biết quá nhiều cảnh sát ở bên trong sợi dây vây quanh trường, và khi người nào đó nhận cú gọi của người rể ở đồi, chúng tôi được biết những người chết là Walco, Rochie và Feifer. Tin này ném thẳng vào chúng tôi như quả thủ pháo.

      Mùa hè, có khi tới mười ngàn người đến ở Montauk, nhưng số người ở đây quanh năm chỉ khoảng phần mười, và những lúc như thế này, chúng tôi giống như gia đình lớn. Đây là trong những lý do khiến tôi ra và là trong những điều tôi thấy nhớ nhất. Ở nơi đây, người sống ngay nhà bên phải là người lạ dửng dưng, mà là hàng xóm chân thành, thực quan tâm đến cuộc sống của bạn và cảm thông với thắng lợi cũng như thảm kịch của bạn; vì thế, mọi người nức nở, kêu gào và cố an ủi lẫn nhau.

      Ba cậu trai bị chết này đều trẻ hơn tôi mười tuổi, và gần đây tôi sống ở nơi này nhiều, tôi chỉ biết bạn của Walco có thai và mẹ Rochie bị ung thư dạ dày. Ơn Chúa, trước đây lâu Feifer là đứa trẻ quá hiếu động và tôi từng phải trông hộ. Tôi nhớ lại Feifer chịu ngủ nếu thiếu bát bỏng ngô.

      Nỗi thương tiếc biến thành phẫn nộ khi các chi tiết từ từ lan xuống đồi. Cả ba đều bị bắn thẳng vào giữa mắt. cổ tay cả ba đều có vết dây chão đốt. Lúc các xác chết được tìm thấy, chúng chồng chất lên nhau như rác trong bãi đổ của thành phố. Chúng tôi biết các chàng trai này đủ để hiểu họ chẳng phải là thiên thần. Chúng tôi cũng biết họ phải là tội phạm. Vậy chuyện quái quỷ gì diễn ra ở đây tối nay?

      Tôi khỏi dãy các ngôi nhà mười triệu đô bãi biển và trở lại chỗ xe cứu thương. Trong số hàng chục cảnh sát quần nát quanh họ, có tốp dân địa phương vì lý do này khác, tự cho phép mình đến gần trường.

      Lúc quan sát, tôi thấy trong những người này, người đàn ông to lớn, chắc nịch quàng cánh tay lên vai người đàn ông khác cao và gầy hơn nhiều bên cạnh. Khốn kiếp, tôi thầm nhủ.

      Lưng họ quay về phía tôi, nhưng tôi biết người to con hơn là Jeff Dunleavy, còn người kia là Tom, em trai ta, và lúc này tôi cảm thấy nỗi đau mới mẻ đến choáng váng, tôi xấu hổ mà rằng chẳng làm gì được với vụ giết lúc ba cậu trai Montauk dễ thương này.



      Chương 14: Tom



      Chắc chắn rằng tốp cảnh sát East Hamptons tại chưa bao giờ phải giải quyết trường gây án kinh hoàng, gần như quá ư bẩn thỉu như thế này. Thực ra có quá nhiều cảnh sát, quá nhiều xác chết và quá nhiều xúc động, tất cả đều quá gần mặt biển.

      Cuối cùng, Van Burren, thanh tra trẻ nhất đội đóng cọc vây quanh những cái xác mười mét vuông và tắt bớt đèn sân để các nhân viên Pháp chứng có thể rắc bụi lấy dấu vân tay và nạo vét tìm ADN.

      Tôi muốn quấy rầy Van Burren, nên đến gần Cảnh sát trưởng Bobby Flaherty mà tôi quen từ lâu.

      - báo cho gia đình Feif chưa? - Tôi hỏi.

      - Tôi định cử Rust, - ông và gật đầu về phía cảnh sát trẻ măng, trông xám ngoét y như tôi bốn chục phút trước.

      - Để tôi làm việc đó cho, Bobby. Được ? Họ nên nghe tin ấy từ người quen.

      - có trợ giúp đâu, Tom.

      - Tôi chỉ cần xe về bến cảng thôi. Tôi để xe ở đấy.

      Nhà Feifer sống cạnh trường tiểu học, trong phố cụt yên tĩnh ở ngoại vi Montauk từ năm ngoái. Đây là nơi trẻ con có thể chơi bóng chày ngoài phố mà sợ bị xe chẹt, là nơi mà các gia đình như Feif chọn để nuôi dạy con cái cách cẩn thận vì họ tưởng phải lo xảy ra chuyện tồi tệ như thế này.

      Lúc đó muộn, song đèn trong nhà vẫn sáng và tôi rón rén, lặng lẽ như tên trộm đến gần cửa sổ lớn.

      Vic, Alisson Feifer và con Lisa lên mười cùng ngồi chiếc văng rộng, thoải mái, màn hình tivi chiếu sáng mặt họ. Cái túi Montauk Video treo ghế gần đó, có lẽ họ xem bộ phim hấp dẫn với cánh nữ vì cằm ông già Feifer tựa lên ngực, còn Ali và Lisa ngây người, rời mắt khỏi màn hình, ngay cả lúc thò tay vào bát bỏng ngô đặt giữa hai mẹ con.

      Tôi biết việc này đơn giản, nhất là thấy gia đình họ vui vẻ, mãn nguyện đến thế.

      Tôi hít hơi sâu; rồi bấm chuông. Tôi quan sát Lisa nhảy phắt khỏi đivăng, bé mặc áo len chui đầu, dép lê trong nhà màu trắng.

      Lisa giật mạnh cửa, nóng lòng trở lại với bộ phim. bé dẫn tôi vào nhà, để tâm đến bất thường của cuộc đến thăm muộn màng như thế này.

      Nhưng lúc đứng trước họ, tôi ngoảnh mặt . Allison với cánh tay tôi, còn ông già Feifer vừa tỉnh giấc lúc tôi bấm chuông, đôi chân tất quờ quạng.

      - Chuyện về Eric, - tôi , cố nặn ra từng lời. - Tôi rất tiếc. Người ta tìm thấy xác cậu ấy tối nay, cùng với Rochie và Walco tại cơ ngơi của Wilson đường Beach. Cậu ấy bị giết. Tôi rất tiếc phải báo với ông bà tin này.

      Chỉ là lời thôi, nhưng khác nào những viên đạn. Trước khi chúng thoát khỏi miệng tôi, mặt Allison vỡ thành nhiều mảnh, và lúc bà nhìn chồng, nom cả hai tuyệt vọng đến mức họ chỉ muốn lấy lại vẻ bề ngoài của họ năm phút trước.



      Chương 15: Tom



      Nếu có ai hỏi tôi ở lại nhà Feifer bao lâu, tôi dứt khoát là gần giờ. Còn theo đồng hồ ở bếp nhà tôi, chắc chắn chưa đầy mười phút.

      Lẳng lặng, tôi rút chai whiskey giá và mang ra sau nhà, nơi ông bạn Wingo của tôi đợi. Wingo biết ngay tôi rối trí. Thay vì chờ tôi dẫn dạo, nó dụi mõm vào lòng tôi và tôi cưng nựng nó như chẳng có ngày mai. Với ba người bạn của tôi, chẳng còn ngày mai nữa.

      Tôi cầm chiếc điện thoại trong tay, nhưng tôi thể nhớ ra vì sao lại có. À, phải rồi, Holly. là người tôi đưa chơi suốt mấy tuần qua. Chẳng có việc gì quan trọng.

      Đáng tiếc, tôi muốn gọi cho . Tôi chỉ muốn gọi cho theo kiểu giả vờ là bạn của tôi, dẫu cả hai chúng tôi đều biết chỉ là giết thời gian.

      Wingo là con cún chứ phải bạn trai. bạn của tôi cũng phải là bạn . Nhưng whiskey là , tôi rót nửa cốc và uống. Ơn Chúa là cái thằng cha bác sĩ Jameson vẫn hay gọi điện về nhà.

      Tôi cảm thấy nếu khóc được hay hơn, nhưng tôi khóc từ năm lên mười, khi cha tôi mất. Tôi uống ngụm lớn rồi ngụm nữa, rồi thay vì nghĩ đến việc khủng khiếp vừa xảy ra hôm nay, tôi nghĩ đến Kate Costello. Chúng tôi chia tay mười năm nay, và lúc nào tôi cũng nghĩ đến Kate, nhất là khi có việc quan trọng dù hay hoặc dở. Ngoài ra, tối nay tôi nhìn thấy đường Beach. Kate vẫn xinh đẹp như mọi khi, và ngay trong hoàn cảnh như vậy trông vẫn kiều diễm đến choáng váng.

      Lúc tôi bắt đầu ân hận sao lại đối xử tệ đến thế với Kate, tôi chỉ còn biết nhấp thêm vài ngụm trước khi xem lại Khoảnh khắc ấy. Ngày 11 tháng Hai, 1995, Boston Garden. Mới chơi hơn phút và T-wolves mất hai mươi ba điểm. Phần cuộc đấu ngớ ngẩn đến mức bị gọi là “thời gian vô nghĩa”. Tôi ngã vào mắt cá chân người cùng đội, đầu gối trái của tôi vỡ, và nghiệp nhà nghề của tôi chấm dứt trước khi tôi ngã xuống sàn gỗ.

      việc giữa tôi và bác sĩ Jameson là thế. Tôi nghĩ đến việc mất Kate Costello trước. Sau đó tôi nghĩ về trận bóng rổ bị thua.

      Bạn thấy đấy, ban đầu tôi chẳng có gì. Thế cũng hay vì lúc khởi đầu chẳng ai có gì hết. Rồi tôi tìm được môn bóng rổ và qua đó, tôi tìm ra Kate Costello. Giờ Kate phủ nhận điều đó. Đàn bà thường làm thế. Nhưng và tôi, bác sĩ ạ, chúng ta phải trẻ con. Cả hai chúng ta thừa biết rằng tôi chưa bao giờ đến gần Kate Costello trong vòng ba mét mà có quả bóng. Ý tôi là, nhìn ấy xem!

      Rồi tôi mất Kate. Sau đó tôi mất môn bóng rổ. Là lá la. Lá là la.

      Suốt mười năm nay, tôi tự hỏi mình câu này: Nếu còn môn bóng rổ, ấy ủng hộ tôi thế quái nào kia chứ?

      Bác sĩ, vẫn còn đó chứ?



      Chương 16: Kate



      Cho đến buổi sáng vô cùng khủng khiếp, tồi tệ đầu tháng Chín này, tôi mới dự duy nhất đám ma thanh niên là Wendell Taylor. Wendell là con gấu to lớn, đáng , hát giọng trầm trong Save the whales, ban nhạc địa phương khá hay và bắt đầu chuyến lưu diễn vòng quanh New England.

      Hai lễ Tạ ơn trước, Wendell lái xe từ chương trình từ thiện ở Providence về nhà. Lúc ngủ gật tay lái, chỉ cách giường mình có sáu dặm, đâm vào cột điện thoại, đồ vật bất động duy nhất trong vòng hai trăm mét ở hướng đối diện. EMS[12] mất chín mươi phút mới đưa được ra khỏi xe.

      Wendell là chàng trai tử tế, thực sống bằng nhạc và cái chết của gây nên nỗi buồn khôn tả. hiểu vì sao, tang lễ của đầy ắp những món quà ngộ nghĩnh và đẫm nước mắt của bạn bè từ hồi ở nhà trẻ, làm mọi người cảm thấy khuây khỏa hơn.

      Đám tang của Rochie, Feifer và Walco trong ngôi nhà thờ đá ở mạn đông thành phố làm ai dễ chịu dù chỉ tí chút.

      Thay vì những giọt nước mắt cảm động là cơn thịnh nộ cao độ, phần lớn nhằm vào vắng mặt lộ liễu của chủ nhân ngôi nhà, nơi xảy ra các vụ giết người. Với nhiều người chen chúc trong nhà thờ sáng thứ Bảy đó, Walco, Feif và Rochie chết vì phù phiếm của ngôi sao điện ảnh.

      Tôi hiểu chuyện này đơn giản như thế. Tôi được biết rằng suốt mùa hè, Feif, Walco và Rochie lang thang ở sân thưởng ngoạn phong cảnh như bao người khác. Sao nghĩ rằng nó thể lòng tốt của Smitty Wilson và tỏ lòng kính trọng ông ấy?

      Sáng hôm nay có khoảnh khắc gay gắt. Trước khi buổi lễ bắt đầu, em trai Walco phát ra có người chụp ảnh ở bên kia đường. hóa ra tờ Daily News còn chỉ trích ông Wilson cay độc hơn chúng tôi. Họ thấy đây là cơ hội bêu xấu ông ta, bèn cử phóng viên đến, mang theo ống kính chụp từ xa.

      Em trai Walco và bạn bè cậu ta phá cái máy ảnh khá tàn tệ, và việc còn tệ hơn nếu cảnh sát có ở đấy.

      Sau này tôi mới nghĩ ra rằng cảnh tượng đó, thứ bạo lực luân phiên đó đối với số người có thể là điềm gở.


      Chương 17: Kate



      Trong ngày tang lễ, việc chỉ mỗi lúc xấu hơn.

      Mình còn thuộc về nơi này nữa, tôi tự nhủ và muốn chạy khỏi ngôi nhà của Walco, nhưng đủ can đảm.

      Dòng lân bang hàng xóm đợi chia buồn với Mary và Richard Walco bắt đầu vào phòng ăn, ngoằn ngoèo theo bức tường của ba phòng khách rồi qua cửa trước và xuống hành lang phòng ngủ. Nắm chặt bàn tay bé của Mary Catherine, tôi lách qua đám đông phiền muộn như thể tấm thảm bị gài đầy mìn và đến cuối hàng chia buồn.

      Suốt buổi sáng tôi cứ bám riết đứa cháu như cái phao cứu sinh.

      Nhưng con bé, ơn Trời chưa hay biết gì về nỗi đau của con người, chịu như vậy và dứt ra, chạy lung tung khắp phòng cách vô tình. Cuối cùng, nó vồ lấy mẹ.

      Tôi dựa vào bức tường dán giấy màu vàng tuyền đợi đến lượt, cố biến mình thành vô hình. Nhiều năm nay tôi vẫn chưa làm chủ được kỹ năng này. cái gõ đáng ngại lên vai tôi.

      Tôi quay lại. Đó là Tom.

      Vừa nhìn thấy , tôi hiểu ngay chính là quả mìn dưới đất mà tôi mong Mary Catherine che chắn cho tôi khỏi vướng phải.

      Tôi chưa kịp thốt ra lời, ôm tôi, cái ôm ngập ngừng mà tôi đáp lại.

      - Kinh khủng quá, Kate, - lẩm bẩm. Trông cũng khủng khiếp kém, như thể chưa ngủ suốt mười ngày nay.

      Tôi cố “Kinh khủng”. gì hơn thế. Tom xứng đáng hơn. Mười năm trước làm tim tôi tan nát, bay theo chiều gió song dường như quan tâm gì nhiều lắm. Nghe đồn chỉ lăng nhăng với tôi và hay đàn đúm. Tôi tin vào lời đồn đại. Nhưng rốt cuộc, chắc là tôi tin.

      - May quá gặp em, Kate.

      - Xin miễn cho, Tom.

      Tôi nhìn thấy vẻ đau đớn mặt và giờ đây tôi thấy khó chịu. Lạy Đức Mẹ Maria! Tôi làm sao thế này? Sau năm năm bên nhau, chia tay tôi QUA ĐIỆN THOẠI, và bây giờ chính tôi cảm thấy bứt rứt.

      Toàn bộ câu chuyện khiến lòng tôi quặn thắt, tôi những muốn chạy ra phố và gào thét như người điên.

      Nhưng đương nhiên tôi làm thế. ổn với Kate Costello đoan trang. Tôi đứng đó, nụ cười đần độn dính chặt mặt, dường như chúng tôi bình luận những lời vô thưởng vô phạt, rồi cuối cùng, Tom quay .

      Tôi hít hơi sâu, nghiêm khắc tự nhắc mình phải chiến thắng bản thân và đợi đến lượt chia buồn với Mary Walco ngàn lần bất hạnh hơn mình.

      điều lạ lùng và bối rối: lúc đứng đợi trong hàng người để gặp Mary, tôi hầu như nghe thấy câu này đến chục lần - kẻ nào đó đưa các cậu trai đến nông nỗi này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 18: Kate



      Tôi chia buồn với mẹ Walco, rồi kiếm cớ tìm con bé tóc đỏ mặc áo nhung đen.

      Tôi tìm ra Mary Catherine trong góc phòng với mẹ nó, rồi phát ra ông bạn già quý hóa Macklin Mullen của tôi và cháu nội Jack điển trai của ông ở quầy rượu tạm thời. Jack là luật sư như tôi, vơ vẩn lúc tôi đến gần. Hay quá. Tôi định chúc mừng sắp cưới vợ, hoặc bất kể việc gì.

      Mack nhấp ngụm whiskey và nặng nề dựa lên cây gậy đầy mấu màu đen, nhưng lúc ôm lấy tôi, vòng ôm của ông vẫn ấm áp và mạnh mẽ như trước đây.

      - Bác chân thành mong cái ôm bao giờ hết, Katie, - ông lúc chúng tôi buông nhau ra.

      - Tạ ơn Chúa, Macklin, bác làm cháu vui lên đấy.

      - Bác định nhờ cháu làm vụ này đây, thân mến của bác. Ba chàng trai chết thảm, vô nghĩa và bí . Hồi này cháu trốn ở đâu thế? Tất nhiên là bác biết nhiều thành tích của cháu, nhưng vẫn đợi được đích thân nâng cốc chúc mừng. Thực ra, bác đợi chuốc cho cháu say mèm kia! Sao trông cháu như người xa lạ thế?

      - Lời giải thích thông thường mất nhiều giờ lắm, nào cha mẹ cháu ở tận Saratosa, em tản mát mỗi người phương. Cháu e rằng có thực tế lâm ly là muốn chạm trán Tom Dunleavy. Mà cháu lại vừa đụng phải ta.

      - Thực tế luôn luôn lâm ly, phải cháu? Chính vì thế ta tránh nó như tránh dịch. Đằng nào cháu cũng bất chợt gặp Dunleavy rồi, sao cháu ra khỏi đây và gạt cái chuyện vớ vẩn, nho ấy ra khỏi đầu? Như thế gần như là thành tích rồi. Bác nghe mỗi năm ta được thanh toán khoảng trăm giờ.

      - Hơn thế nữa, sao cháu lại tha thứ cho ta và bỏ ? Chuyện ấy gần mười năm rồi.

      - Tha thứ? Bỏ ? Kate Costello, cháu tha thứ vì cháu là người Ireland?

      - Bác Macklin, bác làm cháu cười đây này, - tôi và đúng lúc đó, Mary Catherine lẫm chẫm chạy qua phòng và lao vào chân tôi. - Quên chuyện ấy , Mack ạ, đây mới là vấn đề thực với cháu và Montauk. Của hai người cháu quý, mới hai mươi tháng, còn người kia tám mươi tư tuổi.

      - Nhưng Kate, cả hai chúng ta đều vững. Cái gậy ngớ ngẩn này chẳng là gì ngoài khúc khí cổ lỗ sĩ.



      Chương 19: Tom



      Hôm sau, sốt ruột chờ đám tang, tôi ra bãi biển, con Wingo, huấn luyện viên bốn chân của tôi, cắn vào gót chân tôi. Đây là thứ Hai đầu tiên sau Ngày Lao động, ngày khởi đầu chính thức kỳ nghỉ hè của dân thành phố, và phần lớn dân cư New York thể chịu đựng được ra .

      Trong ngày đẹp nắng, mát mẻ, rực rỡ như thế này, bãi biển trải dài nhất Bắc Mỹ vắng tanh.

      Chạy cát ướt nén chặt gần mép nước khó hơn chạy đường đua sau trường là mấy. Thế nhưng, để tự trừng phạt, tôi dẫm lên lớp cát mềm, mút chặt bàn chân từng bước.

      Sau năm phút, mọi thứ người tôi đều đau - chân, phổi, lưng, đầu - nên tôi phải tăng tốc.

      Năm phút sau nữa, tôi có thể ngửi thấy mùi whiskey từ những giọt mồ hôi túa ra mặt. Thêm dăm phút nữa, cơn nôn nao của tôi gần như biến mất.

      Chiều muộn hôm đó, Wingo và tôi khỏe lại nhờ buổi rèn luyện giữa ngày, tôi nằm đivăng, con Wingo ngủ dưới chân tôi, có tiếng gõ cửa đánh thức chúng tôi dậy. Lúc đó là bốn giờ, bên ngoài vẫn rất sáng, chiếc ôtô đỗ con đường trải sỏi dành cho xe.

      Đứng bên cửa là viên thanh tra trẻ, ưu tú Van Burren, người chỉ huy cuộc khám xét bãi biển tối hôm kia.

      Tròn ba mươi tuổi, ta làm cảnh sát điều tra từ đầu hè này. Xét theo tuổi tác, đây là việc phi thường. vượt qua năm, sáu cảnh sát khá giỏi, tuổi nghề nhiều hơn , kể cả Belnap, và người bạn nào trong đồn cảnh sát thắng được . Thử đoán xem biệt hiệu của Barney là gì?

      - Tom, tôi cần phải vì sao tôi đến đây, - ta .

      - Tôi lạ là sao lâu thế.

      Vẫn còn khát vì buổi chạy, tôi vớ lấy chai bia mời Burren, và chỉ nghe thấy từ chối.

      - Sao chúng ta ra ngoài nhỉ? - Tôi , rồi vì ta từ chối lời gợi ý đầu tiên của tôi, hoặc vì muốn gây vô cớ, tôi nhắc lại. - Chắc là tôi thể mời uống chai bia này? Nó gần năm đô đấy.

      Van Burren phớt lờ tôi và rút ra cuốn sổ tay màu cam mới tinh, chắc vừa mua nhân ghé qua cửa hàng ở Montauk.

      - Tom, người ta hôm kia làm việc tốt, làm cậu ta hạ súng xuống. Điều làm tôi băn khoăn là vì sao gọi cảnh sát.

      Tôi có thể Van Burren mong trả lời. ta chỉ muốn để tôi biết ta cũng có thể là tay gai góc.

      - Đúng là tôi nên làm thế, nhưng tôi có thể cậu ta có ý định dùng súng.

      - Tôi nghe thế.

      - Tôi ở gần hơn. Cứ tin tôi , cậu ta còn hoảng hơn cả Feif.

      - có biết là loại súng gì ?

      - Tôi hiểu biết về súng, Barney.

      - có thể tả nó ?

      - Tôi chỉ nhìn thấy nó. Thực ra, chỉ nhìn thấy mũi súng. Tôi cố làm ra vẻ tôi và Walker như hai người chuyện. Lờ khẩu súng dễ dàng hơn nhiều.

      - có biết bất cứ lý do gì làm Michael Walker hoặc Dante Halleyville có thể muốn giết Faifer, Walco hoặc Roche ?

      - . có lý do gì.

      - Sao lại thế, Tom?

      - Họ mới quen biết nhau.

      Viên thanh tra trẻ bĩu môi và lắc đầu:

      - ai nhìn thấy họ từ vụ giết người.

      - Thế ư?

      - Thêm nữa, chúng tôi có lý do để cho rằng Dante và Walker có mặt tại trường tối hôm ấy.

      Tôi hơi lắc đầu vì tin đó.

      - Vô lý. Chẳng có lý do gì họ trở lại đấy sau những chuyện xảy ra lúc buổi chiều.

      - Nếu họ khôn ngoan , - Van Burren . - Nhưng Tom ạ, những chàng này khôn ngoan. Họ có thể là kẻ giết người.



      Chương 20: Tom



      Chao ôi! Nửa giờ sau khi Barney Fife Van Burren ra về, tay cầm cuốn sổ màu cam, Wingo lại có vẻ hoảng hốt. Lại có khách nữa đây.

      Nhìn qua cửa sổ đằng trước, tôi trông thấy nửa người Clarence, có nghĩa là chẳng có tin gì tốt lành.

      Clarence lái taxi trong thành phố và tham gia hướng đạo trong trường, thành bạn thân từ khi đưa tôi đến St. John mười lăm năm trước. Vì lái taxi cũng như làm luật sư ở Montauk là nghề có nhiều thời gian chết, nên thường ghé vào văn phòng tôi hai hoặc ba lần mỗi tuần. Clarence cao hơn mét chín và là họ của Dante, tôi hiểu vì sao đến đây qua vẻ lo lắng mặt. Nghe chừng thể là tin tốt.

      - Tôi vừa nhận cú điện của cậu ta, - Clarence . - Cậu ấy sợ thất thần. Tưởng như người ta sắp giết cậu ấy.

      - Ai? Ai sắp giết cậu ấy?

      - Cậu ấy biết chắc.

      Tôi lấy hai chai bia trong tủ lạnh và Clarence cầm chai.

      - Cậu ấy ở chỗ quái nào vậy? Van Burren vừa ở đây về. ta bảo Dante và Walker bỏ trốn. Xem chừng xấu đây.

      - Tôi biết thế, Tom ạ.

      Mặt trời lặn, chúng tôi ngồi bên quầy trong bếp.

      - Van Burren cũng bóng gió rằng tối hôm ấy Dante và Walker có mặt tại trường vụ án.

      - Họ có nhân chứng? - Clarence hỏi.

      - Tôi biết. ta rất khôn về việc này. Thế quái nào mà Dante và Walker trở lại chỗ đó sau chuyện xảy ra?

      - Dante bảo cậu ấy có thể giải thích mọi chuyện. Nhưng lúc này chúng ta phải bảo được cậu ta tự khai báo. Chính vì thế tôi đến đây. Dante kính trọng , Tom ạ. bảo, cậu ấy nghe lời.

      Clarence đăm đăm nhìn tôi.

      - Tôi xin , Tom. Trước kia tôi chưa bao giờ cầu xin ân huệ gì.

      - Cậu ấy có là họ ở đâu ?

      Clarence lắc đầu, trông đau xót:

      - cho tôi cả số điện thoại nữa kia.

      Tôi xòe hai bàn tay:

      - Cậu muốn gì, Clarence? Đợi ở đây và hy vọng cậu ta gọi điện ư?

      - Dante chúng ta nên chuyện với bà cậu ấy. Dante bảo hễ bà Marie bảo yên rồi, cậu ấy gọi cho chúng ta.



      Chương 21: Tom



      Ngay lập tức tôi cảm thấy nếu vội vã, mọi việc rất tệ hại và tôi nên dính vào. Nhưng dù sao tôi cũng với Clarence.

      Chúng tôi trèo vào chiếc xe tải Buick to tướng màu vàng của Clarence và nhằm hướng tây, qua Amagansett và East Hampton, và trước khi đến khu thương mại BridgeHamptons hai khối nhà, chúng tôi rẽ phải vào đài kỷ niệm và về phía bắc theo đường 114.

      khá lâu, con đường dẫn đến bến cảng Sag, nhưng dọc đường đầy rẫy cảnh bần hàn còn rớt lại lâu dài ở Hamptons. Tên con đường là Kings Highway (Đường cái của Nhà vua), nhưng nó gợi cho ta là Black Hamptons (Hamptons ảm đạm). Vừa qua những cơ ngơi nhiều triệu đô, ngay sau đó là những túp lều sơ sài, những căn nhà di động, những chiếc ôtô cũ kỹ, mục nát vứt thành đống giống như ở Azarks[13] hoặc Appalachia[14].

      Dante sống với bà ngoại cạnh con đường bẩn thỉu dẫn lên bãi rác thành phố, và lúc chúng tôi đỗ cạnh nhà, người phụ nữ ra mở cửa có gò má, cặp mắt nâu sinh động của Dante nhưng có tầm cao của cậu. Bà ta rắn chắc và tròn trịa, còn Dante cao và dẻo dai.

      - Đừng đứng ngoài lạnh, - bà Marie .

      Phòng khách trong căn nhà di động tối tăm và hơi ảm đạm. Ánh sáng duy nhất chiếu từ ngọn đèn bàn điện áp thấp và tuyệt vọng trong khí ngột ngạt như sờ thấy được. Khó mà tưởng tượng bà và Dante có thể chung sống tại nơi này.

      - Chúng cháu đến đây để giúp đỡ, - Clarence , - và bước đầu tiên là bảo Dante khai báo.

      - Các cậu đến đây để giúp đỡ? Giúp thế nào? Dante và Michael chẳng dính dáng gì đến những tội ác ấy, - bà Marie . - GÌ HẾT! Dante hiểu rất cơ hội người ta tạo cho và nó giành được, đó là thứ rất có ý nghĩa.

      - Cháu hiểu thế, - Clarence , giọng cậu ta đau thắt lòng. - Nhưng cảnh sát . Dante về nhà càng lâu, càng xấu hơn cho cậu ấy.

      - Cháu tôi có thể thành hội viên NBA, - bà Marie , dường như bà nghe thấy lời của Clarence. - Nhà này đầy ôtô của những kẻ trục lợi, dí tiền vào mũi nó, còn Dante từ chối hết. Dante với tôi rằng khi nó trở thành cầu thủ chuyên nghiệp, nó muốn mua cho tôi ngôi nhà mới và chiếc ôtô mới. Tôi hỏi nó, nhà này có gì tệ? Xe của bà có gì tệ? Bà cần những thứ ấy.

      Marie xoáy cái nhìn chằm chằm, nghiêm khắc lên chúng tôi. Nơi ở bé tin hin của bà chê vào đâu được, có thể thấy cố gắng ngang ngạnh tạo cho nó vẻ giống cuộc sống ổn định của tầng lớp trung lưu. Ngang tầm mắt, bức tường phía sau Marie là bức ảnh trang trọng của Dante, trai, cha mẹ cậu ta, tất cả ăn vận chải chuốt và chỉnh tề, đứng bên ngoài Nhà thờ Tưởng niệm Baptist ở Riverhead. Trong ảnh, Dante khoảng lên mười, Clarence cho tôi biết ngay sau khi chụp bức ảnh này, bố Dante bị đâm chết ngay phố và mẹ cậu bị tống giam. Tôi cũng biết trai Dante, người có triển vọng nghề nghiệp rạng rỡ gần như Dante, bị kết án hai năm trong trung tâm trừng giới hẻo lánh.

      - Bà Marie, - Clarence , - bà hãy bảo Dante gọi điện cho Tom. Tom từng là cầu thủ giỏi. giờ Tom là luật sư vững vàng. Nhưng ấy thể giúp Dante nếu Dante cho phép.

      Marie trừng trừng nhìn tôi, gương mặt bà lộ vẻ gì.

      - Vùng này đầy rẫy những kẻ từng là cầu thủ vĩ đại, - bà .


      Chương 22: Loco



      buổi chiều im lìm giữa tuần trong thủ đô đông đúc, tại khu thương mại Montauk, Hugo Lindgren ngồi bên quầy của Quán bánh kếp John, giết thời gian mà chỉ cảnh sát mới có thể bằng cách biến tách cà phê miễn phí thành quãng nghỉ hai giờ có lương.

      Vì chỉ có mình Lindgren bên quầy - thực ra là “vị khách” duy nhất ở toàn bộ nơi này - tôi làm ra vẻ thân thiện và ngồi vào ghế cạnh ta. Có bao nhiêu kẻ buôn bán ma túy dám làm hành động như thế?

      - Loco, - ta lẩm bẩm.

      Lúc tôi ngồi, Erin Case mắt xanh tới, bưng bình cà phê gần cạn.

      - Xin chào, - Erin bằng giọng Ulster[15] trầm, khỏe của .

      - Nếu phiền quá, tôi thích cà phê tách cafeine pha sữa, thêm vài giọt vani.

      - Có gì phiền đâu, thưa ông. Có ngay đây ạ, - Erin và bàn tay phải của rót đầy cặn trong bình vào tách của tôi. - Ông gọi cà phê tách cafeine pha sữa, thêm vài giọt vani?

      - Hẳn đây là ngày may mắn của tôi.

      - Ngày nào cũng là ngày may mắn của ông, thưa ông!

      Quán bánh kếp John sắp đóng cửa và treo biển, nên khi Erin xin lỗi để lau sirô quầy bằng gỗ phong phủ vải giả da màu đỏ, tôi và Lindgren ngượng ngùng quay lại với thứ gọi là cà phê của chúng tôi. Lúc Erin cúi xuống gầm bàn nhặt tờ thực đơn rơi, tôi đẩy tờ Newsday của tôi cho ta.

      - Cột của John Paul Newport ở Hillary, - tôi . - Đây là tin vui. Loại tin mà trung úy như có thể “thổi còi” đấy.

      - Cảm ơn ông bạn, - Lindgren .

      ta hé bài xã luận chỉ đủ thấy hai cái phong bì dày cộp, rồi đẩy trả tờ New York Post của ta.

      - Hôm nay, trò chơi đố chữ là chai bia, - ta , - nhưng có khi may hơn tôi.

      - Tiền cà phê của tôi, Hugo, - tôi và thả năm đôla lên quầy lúc ra cửa.

      Tôi chỉ mở tờ Post khi an toàn ở ghế sau chiếc Big Black Beast đỗ giữa bãi xe vắng vẻ.

      Tôi đọc bức thư ngắn của Lindgren.

      Hình như sáng nay, công dân tinh mắt gọi điện đến cảnh sát, báo về người có ngoại hình rất giống Michael Walker, kẻ bỏ trốn bị truy nã. Tối qua, nghi phạm rời phòng tập thể dục ở Brooklyn, và tên người gọi dài 22 chữ cái. Lúc liếc nhìn vào ghế sau, tôi thấy Hugo cũng để lại cho tôi thứ ân huệ nho - cái mũ mới tinh màu đỏ tươi của đội bóng rổ Miami Heat.

      Có lẽ trong nhiều năm qua tôi đánh giá Lindgren quá thấp. Tôi biết chỉ là tờ Post chứ phải London Times, nhưng ai có thể ngờ đó là cái cớ bẩn thỉu, suy đồi cho sĩ quan cảnh sát có những hình tròn hoặc từ vựng để chơi trò đố chữ?

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 23: Loco



      Nhờ khôn ngoan và lắm mánh khóe hơn vẻ bên ngoài, tôi xác định trung tâm Bed-Stuy Community là nơi cực kỳ thuận lợi. Cái khéo là tìm ra chỗ đỗ để chiếc Big Black Beast thu hút chú ý và tôi nhìn cả hai lối vào. Hơn nữa, đây là khu vực được giám sát liên tục. Chỉ do cảnh sát thôi.

      Sau khi lượn quanh khối nhà vài lần, tôi đỗ cạnh xe khác, cách trung tâm sáu khoảng trống. Bên kia phố là hàng bánh pizza Carmine, vì thế trông tôi như ngồi đó thưởng thức Pepsi và miếng bánh như bất kỳ bố già đàng hoàng nào khác trong vùng.

      Tôi tưởng các câu lạc bộ đấm bốc này mai , chỉ còn trong những bộ phim đen trắng của Cagney[16]. Ngày nay, những chàng hung bạo ẩu đả. Họ dùng mánh khóe để thắng. Vì thế làm chủ được khoa học thú vị này chỉ đưa bạn đến chiến thắng.

      Nhưng có lẽ tôi nhầm, vì nơi này trông tân trang và vui mắt, dân chúng ra vào khá rộn ràng. Phần lớn có vẻ oai vệ.

      cần gì nữa, đấm vào bao cát ắt kiềm chế được căng thẳng. Lúc này, chàng Michael Walker của chúng ta rất căng thẳng, bị thông báo truy nã khẩn cấp trong 15 bang với tội danh nổi bật là giết liền ba người.

      Trong khi đợi Walker ra ngoài, tôi làm đen đầu điếu Graycliff Robusto mua ở Tinder Box, East Hampton. Có vẻ tôi khéo chọn. Nó ngon và mềm, như giấc mơ.

      Tin dữ là tôi vừa rít được ba hơi xì gà ngon Walker lẻn qua cửa sau, mặc áo ngắn tay màu xám có mũ trùm, cái túi đựng đồ thể thao to vắt bờ vai xương xẩu.

      Tôi bực lắm. Nếu tôi dập xì gà và châm lại, Graycliff bao giờ có vị như cũ. Nếu hút tiếp, tôi khó có cảm giác nhõm khi bỏ mười lăm đôla để mua.

      Làm quyết định hầu như khó khăn vì mất khoản lớn, tôi mở cửa nóc xe và nhàng để điếu xì gà vào cái gạt tàn. Rồi tôi theo Walker về hướng bắc, tới phố Fulton.

      Lùi về phía sau nửa khối nhà, tôi nhìn cậu ta ngoặt trái. Lúc tôi vòng vào góc phố, cậu ta nhìn ngược ngó xuôi rồi chui vào chung cư sáu tầng giữa đường đến khôi nhà. Hai phút sau, đèn bật sáng và nhiều cái bóng sụp xuống góc căn phòng ở đầu cầu thang tầng bốn.

      Cha mẹ ơi!

      Tôi tóm được kẻ bỏ trốn.



      Chương 24: Loco



      Cho gã đàn ông may mắn đó điếu xì gà!

      Tôi trở lại chiếc Big Black Beast và mọi thứ, kể cả điếu Graycliff cháy chậm của tôi, vẫn như lúc tôi .

      Tám giờ sáng, các làn xe ở Manhattan rất thoáng, và hai mươi phút sau, điếu xì gà của tôi cháy hết, tôi ở quán Jake, Khu phố Tàu. giết thời gian.

      Nơi đây là cõi nhân gian khác, những con người bé , tràn đầy sinh lực hối hả vỉa hè đông đúc lúc nào cũng làm tôi hào hứng. Làm tôi nghĩ đến Saigon, Apocalypse Now[17] và Người săn hươu[18].

      Tôi gặp may vào được chỗ đỗ đủ rộng cho chiếc Beast, điều kỳ diệu ở chốn này, và lang thang cho đến lúc tìm ra nơi quen thuộc, tôi chén sạch hai đĩa tỉm sắm ngọt, ướt với hai chai bia .

      Sau bữa tối chắc dạ, tôi loanh quanh giết thời gian thêm lúc nữa, rồi lái xe đến khu Tribeca tối tăm hơn, yên tĩnh hơn.

      Tôi đỗ xe phố Franklin, trèo vào ghế sau và duỗi dài tấm đệm bằng bọt biển.

      Các cửa kính sẫm màu của xe tôi đều có khe thông hơi, ngủ ở đây khá tốt, và lúc tôi mở mắt lần sau ba rưỡi sáng, tôi đấm thùm thụp vào ngực như khi bị chuông báo thức lôi khỏi giấc ngủ lúc nửa đêm. Tôi dụi mắt và khi đường phố lại lọt vào tiêu điểm, tôi thấy những cái bóng run rẩy lớp sỏi là chuột. Những người Đức cổ xưa gì về việc thức dậy trong thành phố bao giờ ngủ nhỉ?

      dừng lại uống cà phê, tôi nhằm hướng Bed-Stuy, và nửa giờ sau khi tắt chuông báo thức, tôi mở khóa bằng móc vào tiền sảnh nhà Michael Walker. Rồi mỗi bước tôi trèo hai, ba bậc lên mái nhà kẻ bỏ trốn.

      Ở đây mát mẻ và yên tĩnh, trong thời khắc này Bed-Stuy thanh bình như Bethlehem trong đêm đầy sao, đẹp êm đềm.

      Khi người dân đơn độc cuối cùng ngoặt vào góc phố, tôi tụt xuống cửa thoát hiểm vào bếp của Walker.

      Tôi cần dịp may ở đây và tôi có. Các cửa sổ mở nửa chừng, tôi phải cạy để lọt vào trong. Có nhiều ánh sáng để lắp bộ giảm thanh vào khẩu Beretta Cougar của tôi, tiện thể mà , nó rất đẹp.

      Như tôi : giết thời gian.

      người ngủ dễ bị làm hại đến thể tin nổi gần như là cảm giác sai khi chăm chú ngắm cậu ta. Michael Walker khoảng hai mươi hai tuổi, và trong thoáng chốc, tôi nghĩ lại trông tôi ra sao khi trẻ trung và ngây thơ. Cách đây chưa lâu lắm.

      Tôi ho khẽ.

      Walker cựa quậy, rồi cặp mắt đen chớp chớp, mở hẳn:

      - Cái gì...

      - Chào Michael, - tôi .

      Nhưng viên đạn bay vèo và găm vào đằng sau não cậu ta giống lời chúc ngủ ngon hơn nhiều.

      Tôi cam đoan Walker kịp hiểu xảy ra chuyện gì và vì sao.

      Tôi cần với bạn rằng giờ này chẳng có gì ngoài bản tin tào lao tivi. Tôi tìm chương trình Saturday Night Livephát lại do Rob Lowe dẫn, ta độc thoại lúc tôi cẩn thận ấn những ngón tay thờ ơ của Walker quanh báng súng của tôi. Rồi tôi đút súng vào túi nilon dán kín.

      Sau khi tìm thấy khẩu súng của Walker trong góc phòng kho, thứ đồ duy nhất tôi để lại đây là thả món quà của chàng sĩ quan Lindgren - cái mũ Miami Heat màu đỏ - lên sàn bếp, rồi tôi rút qua cửa thoát hiểm.

      Lúc tôi hạ cửa xe xuống cầu Brooklyn và ném khẩu súng lục giá trăm đôla của Walker xuống dòng sông Đông, còn giờ nữa mặt trời mới mọc.

      Tôi hát bài Bình minh của Norah Jones[19] dễ thương gần suốt dọc đường về nhà. Việc xảy ra với Walker hầu như đáng trách, nhưng thực ra tôi cảm thấy gì. Trống rỗng.


      Chương 25: Tom



      Rốt cuộc, tôi trìu mến nghĩ đến thời gian chết này, gọi nó là khoảng lặng trước giông bão.

      Ngày hôm sau, tại phòng làm việc của tôi, tôi vo viên tờ giấy in rồi dựa vào lưng ghế (59 đôla) và ném. Quả bóng giấy đập vào trần nhà nghiêng theo mái trong văn phòng áp mái tầng hai của tôi (650 đôla tháng), sượt qua cạnh chiếc tủ đựng hồ sơ (39 đôla), nảy mép bàn làm việc (109 đôla) và nhàng rơi vào thùng rác bằng nhựa trắng (6 đôla).

      Đồ đạc trang nhã đều của IKEA[20], và cú ném thành công của tôi - trong thùng rác chẳng có gì - là cú thứ mười liên tiếp.

      Dù người ta có cảm giác rằng nghiệp luật pháp của tôi thăng tiến quá nhanh, nó tới gần điều tốt lành nhất cho cá nhân tôi. Tôi nắm được vô số thứ trong nhiều dịp phức tạp, và buổi chiều đẹp trời, khi thực cảm nhận được cơ hội, tôi bắt giam loạt bộ ba chủ ngân hàng, kỷ lục chắc còn kéo dài khá lâu, với điều kiện là người có sẵn tiền và quá nhiều thời gian trong tay.

      Sau hai năm là ông chủ và người làm duy nhất trong Công ty Tom Dunleavy, trụ sở đặt tại ngôi nhà gỗ đẹp đẽ ngay bên Montauk Books, những thủ thuật tung hứng giấy tờ của tôi ràng đạt tầm cỡ thế giới. Nhưng tôi biết đây là tình trạng làm việc đáng buồn cho người ba mươi hai tuổi, ăn học đàng hoàng, khỏe mạnh, và sau cuộc đến thăm bà Marie, bà ngoại của Dante, thấm thía những điều bà trải qua, tôi càng thấy ổn, thậm chí còn hơn cả hai mươi tư giờ trước.

      Có lẽ tôi tưởng tượng, nhưng ngay cả con Wingo cũng nhìn tôi chằm chằm tán thành.

      - Này Wingo, đừng nhìn tao như thế. Hãy thân thiện tí nào, - tôi bảo nó, nhưng chẳng ăn thua gì.

      Lúc chuông điện thoại phá vỡ tình trạng buồn nản, hình ảnh Marie vẫn luẩn quẩn trong đầu tôi. Tôi mặc chuông reo hai hồi để giữ vẻ đàng hoàng.

      phải Dante.

      , đó là Peter Lampke, người bạn cũ. ta vừa nhận được lời mời đến Hither Hills và muốn biết tôi có thể giải quyết thủ tục cuối cùng .

      - Tôi bận mờ mắt, Peter ạ, nhưng dành thời gian cho cậu. Tôi gọi cho người môi giới ngay bây giờ và bảo ta gửi hợp đồng đến. Xin chúc mừng.

      Chẳng phải là việc hào hứng gì, nhưng ít ra là hai hoặc ba giờ làm công việc luật pháp, được trả công ngay thẳng. Tôi gọi ngay cho Phyllis Schessel là người môi giới, người bạn cũ khác, để lại lời nhắn cho .

      Tôi chẳng còn muốn bắn cú thứ mười hai, chỉ để lại chỗ giấy bị vò nhàu trong thùng.

      Tôi ra cửa đến nửa chừng, chìa khóa trong tay chuông lại reo. Tôi trở vào và trả lời.

      - Tom, - đầu dây bên kia là giọng trầm trầm, - Dante đây.



      Chương 26: Tom



      Ba giờ sau tôi ở thành phố New York và phải thừa nhận rằng toàn bộ việc kỳ dị.

      Hai then cửa xoay, dây xích lách cách vào rãnh, và thân hình Dante Halleyville choán hết khuôn cửa 3A nhà 26 phố Cinton. hơn tuần, Dante bước ra khỏi căn hộ hoặc mở hé cửa sổ, nên khí bên trong nặc mùi mồ hôi, sợ hãi và đồ ăn Tàu ngấy mỡ.

      - Tôi đói lắm, - là những lời đầu tiên buột khỏi miệng cậu. - Ba ngày trước người đưa hàng nhìn tôi có vẻ khang khác, làm tôi sợ dám gọi thứ gì nữa. Thêm nữa, tôi tiêu hết mười hai đôla tiền mặt.

      - Cũng may là chúng tôi đỗ lại dọc đường, - tôi rồi rút trong ba hộp pizza to ra khỏi túi và đặt trước mặt Dante.

      Cậu ta ngồi xuống cùng Clarence chiếc đivăng thấp, loại cũ, bức ảnh Mick Jagger[21] năm bốn mốt tuổi nhìn tôi qua vai họ. Tôi tán thành quyết định bỏ trốn của Dante, nhưng cả vùng nhập cư cũ đầy những chàng da trắng phóng túng, nửa trong số họ được cha mẹ trả tiền thuê nhà, phải là nơi đầu tiên cảnh sát đến tìm thanh niên da đen chạy trốn. Căn hộ là của người chị chàng trai Dante gặp tại trại hè Nike.

      Dante ngốn ngấu hết miếng bánh, chỉ dừng lại đủ lâu để :

      - Tối hôm đó tôi và Michael có mặt ở đấy. Ý tôi là chúng tôi ở đúng chỗ đó, - Dante , cắn thêm miếng nữa và uống hơi Coke. - Cách khoảng mười mét. Có lẽ gần hơn. Khó mà lắm.

      - Cậu gì thế, Dante? Cậu nhìn thấy Feifer, Walco và Rochie bị bắn? Cậu kể với tôi cậu là nhân chứng?

      Dante ngừng ăn và nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi thể cậu ta giận dữ hay bị xúc phạm.

      - , tôi nhìn thấy. Tôi và Michael nấp sau bụi cây, nhưng có thể nghe như tôi nghe lúc này. Trước tiên là giọng : “Quỳ xuống, mấy thằng khốn”, rồi giọng khác, có lẽ là Feifer hỏi: “Rồi sao nữa?” nghe có vẻ thân thiện, như đây là chuyện đùa. Rồi khi họ nhận ra là nghiêm trọng, tất cả la hét và van xin cho đến phát súng cuối cùng. Tôi bao giờ quên được. Tiếng họ van xin tha mạng.

      - Dante, tại sao các cậu trở lại nơi đó đêm ấy? - Tôi hỏi. - Sau chuyện xảy ra ban chiều? Tôi thấy vô lý lắm. - Hoặc cảnh sát thấy thế, tôi muốn thêm.

      - Feifer bảo chúng tôi đến. có chuyện quan trọng.

      Câu này nghe càng vô lý.

      - Feifer? Vì sao?

      - Chiều hôm đó Feifer gọi điện cho chúng tôi. Chính vì thế tôi nhận ra giọng cậu ta ngay bãi biển. Cậu ấy muốn gạt mọi chuyện lại đằng sau, muốn việc dịu . Michael muốn . Tôi cho rằng chúng tôi nên đến.

      - Michael vẫn có súng kia mà? - Clarence hỏi, dường như để ý đến tôi.

      - Quên chuyện đó . Nghe Michael bán cho người họ ở Brooklyn.

      - Chúng tôi bắt đầu tìm khẩu súng, - Clarence . - Nhưng trước hết, cậu nên nộp mình cho cảnh sát. Cậu càng trốn tránh lâu, chuyện này xem chừng càng xấu hơn. Cậu phải làm thế , Dante.

      - Clarence đúng, - tôi và dừng lại ở đó. Clarence cho tôi biết Dante luôn kính trọng tôi. Dante gì trong vài phút, những phút dài. Tôi hoàn toàn hiểu - cậu ta vừa ăn no, và thoải mái.

      - Tối nay, tôi làm việc đó, - cuối cùng, Dante . - Nhưng Tom cùng tôi được ? Tôi muốn có chuyện này nọ xảy ra khi tôi xuất ở đồn cảnh sát.



      Chương 27: Tom



      đường về Bridgehampton, tôi gọi cú điện thoại và phải cho cảnh sát. Tôi gọi cho Len Levitt, nhà nhiếp ảnh thể thao của hãng AP tôi quen và gần như tin cậy nhiều năm nay.

      - Phải, tôi biết bây giờ là mấy giờ chứ, Len. Bây giờ cậu có muốn biết vì sao tôi đánh thức cậu nào? - Khi nghe thấy tiếng tôi, Levitt cảm ơn thay vì nguyền rủa.

      Ngay khi chúng tôi rời thành phố và xuyên qua đường hầm Midtown, Clarence cho chúng tôi thấy chiếc Buick to tướng của cậu vẫn có thể chạy được. Gần ba giờ sáng, chúng tôi đến nhà bà Marie.

      Lúc chúng tôi đỗ xe, bà Marie đợi ở bên ngoài. Lưng bà thẳng như tấm ván, và bộ mặt của bà vẫn kiên cường. Nếu người ta tưởng bà tan nát vì những kiện trong tuần qua, họ nhầm.

      Bà mặc bộ quần áo ngày Chủ nhật và cạnh bà là cái túi to đựng đầy đồ ăn bà nấu nướng suốt đêm và xếp cẩn thận vào các hộp, phòng khi Dante bị giam cả đêm. Ai mà biết bà đứng đây bao lâu, nhưng chẳng sao vì bạn biết bà ở đó suốt đêm nếu cần phải thế.

      Trái lại, khi nhìn vào mặt bà, bạn hiểu bà vào địa ngục vì đứa cháu trai. Những người bà phải có ý nghĩa nào đó chứ.

      Nhưng lúc này, hơn mọi thứ đời, bà Marie cả người vì rốt cuộc, bà có thể nhìn thấy và đặt tay lên người Dante, và khi bà vòng tay quanh eo cậu, tình trong mắt bà hiển đến dữ dằn. Rồi lại ngạc nhiên nữa - Dante bật khóc trong vòng tay bà.

      - Bà đừng lo bà ạ, cháu ổn thôi, - cậu qua nước mắt.

      - Nhất định là thế rồi, Dante. Cháu vô tội.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      PHẦN HAI: KATE COSTELLO


      Chương 28: Tom



      Lúc đó là bốn giờ mười lăm sáng. Trong ánh trăng, phố Main vắng vẻ của East Hamptons trông gần như vô hại. Trong tầm nhìn, chiếc ôtô duy nhất là chiếc Subaru màu trắng rất oách đỗ trước cửa rạp chiếu bóng xinh đẹp thời những năm 50.

      Lúc Clarence từ từ xuyên qua thành phố, đèn chiếc Subaru bật sáng và lao xuống đường. Chúng tôi theo đến đồn cảnh sát bé tí, và khi chúng tôi tới nơi, chiếc Subaru đỗ đằng trước.

      Thấp, rắn chắc và kiên quyết, Lenny Levitt đứng cạnh xe, chiếc máy ảnh Nikkon quàng qua cổ, chiếc nữa đặt chắc giá ba chân.

      Tôi nhảy khỏi xe Clarence và đọc cho Levitt lời tuyên bố vắn tắt tôi thảo trong chuyến xe từ thành phố New York.

      - Dante Halleyville và Michael Walker, - tôi chậm rãi, đủ cho kịp ghi vào sổ tay, - tuyệt đối liên quan đến các vụ giết Eric Feifer, Patrick Roche và Robert Walco. Dante Halleyville là chàng trai ưu tú, có tiền hoặc bất cứ lý do gì để dính dáng đến các tội ác này.

      - Còn Walker đâu? - Levitt hỏi.

      - Ngày mai Walco trình diện. Lúc này bình luận gì hơn.

      - Vì sao họ bỏ trốn?

      - Tôi vừa rồi, Len? Giờ bắt đầu chụp . Đây là cơ hội của cậu để rút khỏi mục Thể thao.

      Tôi gọi Lenny vì lý do thông tấn. Những tờ báo khổ và cảnh sát thích hình ảnh nghi phạm da đen bị còng tay, dẫn qua hai hàng người hung hãn và bị tống vào xe tuần tra. Nhưng sáng nay họ có thứ đó.

      Hình ảnh Lenny chụp thanh thản hơn nhiều, gần như nên thơ: thiếu niên khiếp đảm và người bà bé khoác tay nhau tiến vào cửa đồn cảnh sát của thành phố . Lá cờ Mỹ rập rờn trong ánh trăng. bóng cảnh sát trong tầm nhìn.

      Chụp xong, Levitt cuộn phim như thỏa thuận, còn Clarence và tôi bắt kịp Dante và bà Marie lúc họ ngập ngừng bước vào đồn East Hampton. Trung úy Marty Diallo ở sau bàn. Mắt ta nhắm nghiền, miệng há to, và lúc cửa đóng lại sau chúng tôi, ta suýt ngã khỏi ghế.

      - Marty, - tôi và nhắc lại câu này, - Dante Halleyville đến đây để khai báo.

      - Chẳng có ai ở đây hết, - Diallo vừa vừa lau rử mắt và rút súng ra. - Tôi phải làm cái quái gì đây?

      - Đây là việc tốt lành, Marty. Chúng tôi ngồi đây trong lúc gọi vài cú điện thoại. Dante tự đến khai báo. Hãy hạ súng xuống.

      - Bây giờ mới bốn giờ sáng, Dunleavy. thể đợi thêm vài giờ nữa sao?

      - Lẽ tất nhiên là chúng tôi thể. Hãy cầm điện thoại lên .

      Marty nhìn tôi với vẻ lạ lùng, vừa bối rối vừa coi thường, và chúng tôi lờ mờ hiểu vì sao Dante nhất quyết muốn tôi cùng cậu ta.

      - Tôi hiểu tại sao lại ở đây với cái thằng ôn con rác rưởi này, - cuối cùng, Diallo .

      Rồi ta đấm mạnh vào mặt Dante.



      Chương 29: Dante



      Viên trung úy sau bàn vừa thức giấc, vẻ khá kinh hoàng và giận dữ lên bộ mặt đần độn của ta, ta rút súng và nhảy phắt khỏi ghế, như thể cho rằng bốn chúng tôi sắp lao vào hoặc móc ví ta vậy. Mũi súng chĩa thẳng vào tôi, nhưng mọi người đều giơ tay lên trong khí, kể cả bà ngoại tôi.

      Giống y như sân bóng ở dinh cơ Smitty Wilson, Tom là người duy nhất đủ bình tĩnh để :

      - Đây là việc nhảm nhí, Marty, - . - Dante chỉ đến tường trình thôi. Hãy hạ súng xuống.

      Nhưng viên cảnh sát lời và rời mắt khỏi tôi.

      Tôi quen với việc người ta xua đuổi tôi. Với những người lạ da trắng, đấy là phổ biến, tôi gần như coi là bị xúc phạm. Nhưng với Diallo - tôi có thể đọc tên ta thẻ - tôi có thể ngửi thấy mùi sợ hãi, bàn tay cầm súng, ngón tay đặt lên cò, vung vẩy trong khí, còn tay kia dò dẫm tìm cái còng thắt lưng, ra vẻ thành thạo. Vì ích lợi của mọi người, tôi chìa tay ra cho còng, ngay cả khi cái còng quá làm tôi đau, tôi cũng lời.

      Còng tôi xong, Diallo hầu như vẫn bồn chồn và tự tin. ta bảo tôi bị bắt vì bị nghi giết người, rồi ta đọc quyền của tôi. Giống như nguyền rủa tôi vậy, chỉ là những từ khác và mỗi lần ngừng lại, dường như tôi nghe thấy thằng mọi đen.

      - có quyền giữ im lặng (ngừng). Mỗi lời (ngừng) có thể dùng để chống lại . Hiểu chưa (ngừng)? - Rồi ta kéo tuột tôi tới cửa vào bên trong, rất thô bạo.

      - đưa cháu tôi đâu? - Bà Marie hỏi, và tôi biết bà nổi giận kém Diallo.

      - Marty, để tôi đợi cùng Dante cho đến khi cảnh sát điều tra tới, - Tom Dunleavy . - Cậu ấy chỉ là đứa trẻ.

      thêm lời nào, Diallo đẩy tôi qua phòng làm việc phía sau lèn chật bàn ghế rồi xuống hành lang ngắn, hẹp cho đến lúc chúng tôi dừng lại trước ba phòng giam bỏ trống, sơn màu xanh.

      ta đẩy tôi vào phòng giữa và đóng sầm cửa, tiếng đóng cửa là thanh tệ hại nhất tôi từng nghe.

      - Còn cái này? - Tôi hỏi và giơ cổ tay bị còng. - Chúng làm tôi khá đau.

      - Quen với nó .



      Chương 30: Dante



      Tôi ngồi chiếc ghế dài bằng gỗ lạnh lẽo và cố giữ cho đầu óc tập trung. Tôi tự nhủ có bà tôi, Clarence và nhất là có Tom Dunleavy ở ngoài kia, chẳng có gì xấu xảy ra với tôi. Tôi cầu Chúa cho điều đó thành thực. Nhưng tôi băn khoăn, Liệu tôi phải ở đây bao lâu?

      Hai mươi phút sau, cảnh sát mới đưa tôi ra lấy vân tay, nghe chừng là điềm xấu. Nửa giờ sau nữa, hai thanh tra mặc thường phục tới. người trẻ và thấp, có vẻ bị kích động y như viên trung úy sợ hãi. Người lớn tuổi hơn trông có vẻ là cảnh sát thực thụ, to con, bộ mặt vuông vức, tóc dày, hoa râm. Tên ông ta là J.T. Knight.

      - Dante, - người trẻ hơn . - Tôi chuyện với cậu lát được chứ?

      - Trung úy tôi có quyền có luật sư, - tôi , cố tỏ ra biết quá nhiều.

      - Phải, nếu cậu là người nhút nhát cần giấu giếm cái gì đó, - người già hơn . - Lẽ tất nhiên, chỉ những kẻ phạm tội mới cầu có luật sư. Cậu có tội hả Dante?

      Tim tôi đập mạnh, vì khi tôi kể với họ chuyện xảy ra, tôi biết họ hiểu, nhưng tôi đủ bình tĩnh để :

      - Tôi muốn có mặt Tom Dunleavy trong phòng.

      - ta là luật sư của cậu? - Viên thám tử trẻ hỏi.

      - Tôi chắc lắm.

      - Nếu cậu chưa chắc ta là luật sư của cậu, tại sao cậu lại muốn có ta trong phòng?

      - Tôi chỉ muốn thế thôi.

      Người trẻ hơn dẫn tôi xuống vài bậc rồi hành lang hẹp nữa, đến căn phòng kích thước như phòng kho lớn, bóng đèn trơ trọi rủ từ trần xuống. có gì ngoài cái bàn bằng thép và bốn cái ghế, chúng tôi ngồi đó cho đến lúc người già hơn trở lại cùng với Tom.

      Bằng vào vẻ hối tiếc lúc Tom nhìn tôi, tôi có thể chẳng có gì diễn ra như hình dung. Cả và tôi.



      Chương 31: Tom



      - Sao cậu bắt đầu kể cho chúng tôi nghe về trận ẩu đả, - Barney Van Burren . ta khoa trương vì có nghi phạm ở đây, thuộc vụ lớn đầu tiên làm Burren thực xáo động. - Cuộc ẩu đả chiều hôm ấy giữa cậu và Eric Feifer.

      Dante đợi tôi gật đầu, rồi mới bắt đầu câu chuyện cậu đợi gần hai tuần để kể.

      - Tôi chỉ biết vì sao chúng tôi xông vào nhau. Tôi nghĩ cậu ấy làm thế. Mọi người bắt đầu xô đẩy, vài cú đấm tung ra. Nhưng có ai bị thương. Khoảng ba mươi giây việc chấm dứt.

      - Tôi nghe cậu ta nện cậu khá mạnh, - thanh tra J.T. Knight , đầu gối phải ông ta nảy lên dưới mặt bàn kim loại.

      - Có lẽ cậu ấy thoi vài quả, - Dante . - Nhưng như tôi , có gì nghiêm trọng.

      - Tôi lấy làm lạ, - Knight . - Cậu cảm thấy ra sao khi bị kẻ hơn cậu hai chục ký đá vào mông, trong lúc các bạn cậu đứng bên lề quan sát?

      - phải như thế, - Dante và nhìn tôi y như Knight.

      - Nếu đó là việc như vậy, - Van Burren hỏi, - tại sao bạn cậu lại chạy ra xe và lấy súng? Tại sao cậu ta lại dí súng vào đầu Feifer?

      - Lúc đó rất lộn xộn, - Dante , trán cậu vã mồ hôi. - Tôi biết Michael làm thế. Thậm chí tôi còn biết cậu ấy có súng. Trước kia tôi chưa bao giờ nhìn thấy khẩu súng đó.

      Tôi biết Dante có . Nếu cậu ta có thể dối những điều nhặt sao?

      - Walker còn đe dọa Feifer lần nữa, vậy chuyện này vẫn chưa kết thúc? - Van Burren . - Tôi thấy chuyện có vẻ lớn đây.

      - Cậu ấy chống cự.

      - Chống cự? - Knight , thở phì phì. - Là cái gì?

      - Hành động gay gắt, - Dante và liếc nhìn tôi cầu cứu. - Cậu ấy cố giữ thể diện vì Tom dỗ cậu ta bỏ súng xuống.

      - Cả hai người tưởng chúng tôi là đồ ngốc? Phải ? - Knight , ông ta bất ngờ nhô qua bàn, dí sát mặt vào mặt Dante. - Mười tiếng sau cuộc ẩu đả “ có gì nghiêm trọng” và câu dọa đó, Feifer, Roche và Walco bị bắn vào đầu. vụ giết ba người - mà có gì?

      - Đấy chính là điều tôi cố kể với các vị về việc nó phải là nghiêm trọng, - Dante , cái nhìn của cậu van nài hai thanh tra hiểu và nhìn nhận đúng ý nghĩa điều cậu . - Lý do duy nhất chúng tôi đến đấy đêm đó vì Feifer gọi cho Michael và đề nghị chúng tôi đến gặp cậu ta ở đó để có thể gạt chuyện này ra sau. Đây là thực, Michael tìm mua ít cần sa đường Beach. Lý do duy nhất chúng tôi bỏ trốn vì chúng tôi nghe thấy toàn bộ việc xảy ra và nghĩ rằng kẻ giết người nhìn thấy chúng tôi. thực Feifer gọi điện và cầu chúng tôi đến gặp cậu ấy, chứng tỏ điều tôi .

      - Vì sao cậu ta có số của Walker? - Van Burren hỏi.

      - Tôi biết. Tôi thấy Feifer chuyện với em họ tôi là Nikki ở nhà Wilson; có lẽ cậu ta lấy số từ ấy.

      - Cậu cảm thấy ra sao về chuyện đó? - Thanh tra Knight hỏi.

      - Về chuyện gì?

      - Về việc Eric Feifer gặp em họ cậu.

      Lúc Knight thế, ông ta lại nhoài qua nửa cái bàn , nên khi tôi đập mạnh bàn tay vào giữa bàn, ông ta nhảy lùi về phía sau như súng nổ.

      - Ông mới là người có vấn đề, - tôi , lúc này mặt tôi dí sát vào mặt Knight, còn gần hơn cả ông ta dí vào mặt Dante. Tôi lừa, nhưng Knight biết. - Dante chẳng dính dáng gì đến những vụ giết người này. Cậu ta ở đó. Thế thôi. Bây giờ cậu ta ở đây để kể mọi thứ cậu ta nghe thấy và nhìn thấy đêm ấy. Hoặc giọng điệu của cuộc chất vấn này phải thay đổi, hoặc cuộc phỏng vấn này chấm dứt!

      Knight nhìn tôi như thể ông ta sắp vung nắm đấm, và tôi mong ông ta làm thế. Nhưng ông ta chưa kịp làm có tiếng gõ mạnh vào cửa.



      Chương 32: Tom



      Van Burren ra, còn J.T. Knight và tôi vẫn nhìn trừng trừng vào nhau cho đến lúc đồng của ông ta trở lại với túi giấy to màu nâu. Van Burren để cái túi vào đằng sau ghế ta và thầm gì đó với Knight.

      Tôi thể nắm được những lời của Van Burren, nhưng thể bỏ qua cái cười tự mãn của ta. Chuyện này là thế quái nào đây?

      - Xin tất cả bình tĩnh ở lại giây, - Van Burren , thoáng ngân rung làm điệu trong giọng . - Dante, đường đến đây tối nay, cậu đỗ lại quán ăn Princess ở Southampton?

      Dante lại nhìn tôi, rồi trả lời:

      - Vâng, để Tom có thể vào nhà vệ sinh.

      - Tom là người duy nhất dùng nhà vệ sinh?

      - , tôi nghĩ Clarence cũng vào.

      - Cậu nghĩ hay cậu chắc chắn?

      - Tôi chắc chắn.

      - Để mình cậu ở lại trong xe? Đúng thế ?

      - Tôi cần .

      - ?

      - định làm gì? - Tôi hỏi Van Burren, ta có vẻ đần như tỏ ra.

      - giờ trước, chúng tôi nhận được điện thoại của người ở quán ăn, khoảng hai rưỡi sáng nay. Người gọi nhìn thấy người da đen rất cao ném khẩu súng vào thùng rác trong bãi đỗ xe.

      - dối, - Dante , cậu lắc đầu và nhìn tôi thất vọng. - Tôi chưa từng ra khỏi xe. thể thế được.

      - Cậu có chắc ?

      - Có, sao các ông cử cảnh sát tới đó mà tìm?

      - Chúng tôi làm rồi, - Van Burren , nụ cười thiển cận mà tự mãn nở môi. Rồi ta lấy cái túi ở đằng sau và đắc thắng thả cái túi nilon dán kín lên bàn, giống như người chơi xì phé đặt cược cả ngôi nhà.

      Ngước nhìn chúng tôi chằm chằm qua lớp nilon và gần như khiêu khích là khẩu súng ngắn, báng bằng nhựa đen và nòng bằng thép xám xỉn.

      - Tôi chưa bao giờ nhìn thấy khẩu súng này trong đời! - Dante kêu lên. - Nó cũng phải là súng của Michael.

      Tôi cắt ngang:

      - Dante lời nào nữa.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 33: Tom



      Tôi biết việc nào xấu hơn - chuyện vừa xảy ra hay ý nghĩ phải đối mặt với Marie. Tôi lê bước lên cầu thang, vào phòng đợi , bà Marie và Clarence nhảy khỏi ghế và vây lấy tôi.

      Đằng sau họ, ánh nắng rực rỡ đến khó tin ùa qua cửa kính ra bãi đỗ. Lúc ấy là tám giờ sáng. Dante và tôi ở trong ngăn đó hai giờ liền.

      - Chuyện gì xảy ra với cháu tôi thế, ông Dunleavy?

      - Tôi cần ít khí, bà Marie, - tôi và bước qua cửa vào buổi sáng mát mẻ.

      Marie theo và chặn tôi lại:

      - Chuyện gì xảy ra với cháu tôi thế? Sao ông nhìn tôi, ông Dunleavy? Tôi đứng trước mặt ông đây.

      - Họ tin cậu ấy, - tôi và đành nhìn vào mắt bà. - Họ tin câu chuyện của cậu ấy.

      - Sao lại có thể thế được? Trong đời, thằng bé chưa bao giờ dối. Ông có với họ thế ?

      Clarence vòng cánh tay ôm bà và nhìn tôi thông cảm:

      - Tom làm hết sức, bà ạ.

      - Hết sức? Cháu định gì, hết sức? Ông ấy phải với họ chẳng có lý do gì đời để Dante dính dáng đến các vụ giết người ấy chứ? Thế súng đâu? Làm gì có vũ khí.

      Tôi nhìn Clarence rồi nhìn bà Marie:

      - Thực ra, họ có khẩu súng.

      Tôi ngồi ghế dài và nhìn dòng xe cộ buổi sớm chạy đường 27. Đây là đống hỗn độn, và mới thảm họa làm sao. Nó chỉ mới bắt đầu.

      - Thế bây giờ ông làm gì, ông Dunleavy? - Bà Marie hỏi. - Ông là luật sư kia mà?

      Tôi chưa kịp phản ứng gì cánh cửa xoay sau chúng tôi mở. Dante lại bị còng, lần này có thêm hai cảnh sát thuộc Văn phòng Cảnh sát trưởng hạt Suffolk dẫn giải.

      Mấy viên cảnh sát cố chặn bà Marie nhưng họ sánh được với bà, bà chạy lọt vào giữa họ và vòng cánh tay quanh ngực đứa cháu trai. Dante khóc, và bộ mặt bà Marie trông còn thê thảm hơn. Họ muốn tóm bà nên quay sang tôi.

      - Các dẫn cậu ấy đâu? - Tôi hỏi.

      - Trụ sở Tòa án hạt Suffolk.

      - Chúng ta theo họ bằng xe của Clarence, - tôi bảo bà Marie. Bà thầm gì đó với Dante lúc Clarence nhàng gỡ cánh tay bà. Cả hai bà cháu cùng khóc, và tôi hơi co mình lại.

      - Ông có lường được điều này ? - Marie bất chợt hỏi tôi.

      Tôi nhìn bà và nhất định rồi, nhưng tôi khá tin chắc bà có thể đọc được ý nghĩ của tôi.



      Chương 34: Tom



      Ba chục năm trước, khi hạt đặt ở ngoại ô Riverhead, Khu Liên cơ Arthur M. Cromarty là mớ lộn xộn các trụ sở tòa án hạt, trông gần như oai vệ và đại với những bức tường lớn màu trắng và những cánh cửa cao bằng kính.

      giờ trông nó đơn sơ và xấu xí như mọi chỗ tập thể lỗi thời. Chúng tôi vào khu liên cơ ngay lúc Dante bị dẫn vào tòa nhà chính. Hối hả len qua đàn mòng biển đậu đúng chỗ, chúng tôi theo cậu qua nhiều lớp cửa kính.

      Người bảo vệ phía sau máy dò kim loại bảo chúng tôi rằng chánh án Barreiro xử các vụ tố cáo ở tầng ba, và đưa cánh tay lực lưỡng, nặng trĩu các hình xăm chỉ thang máy cho chúng tôi.

      Phòng xử 301 có mùi khó chịu của tai họa, về mặt nào đó giống như phòng cấp cứu ở khu phố cổ. Các thành viên quẫn trí của hai chục gia đình ào đến đây theo thông báo, ngồi rải rác thành từng cụm khắp bốn chục dãy ghế.

      Clarence, Marie và tôi tìm quãng trống, ngồi và đợi lúc đoàn người, phần lớn trẻ và da đen, tiến vào.

      Hết người này đến người khác, mỗi người cảnh sát dẫn giải qua cửa ngách. Các bà mẹ, các bạn kiệt quệ và các luật sư do tòa án chỉ định nhìn họ, những người bị chính thức quy tội trộm cắp, buôn bán ma túy, đe dọa và bạo lực gia đình. Tôi là trong các luật sư đó suốt ba năm, nên tôi biết mọi thủ tục.

      - nhục, - Marie thầm mình. - Chuyện này là nhầm lẫn.

      Hệ thống này tiến hành hiệu quả cách tàn bạo, mỗi cuộc xử chưa đầy mười phút, nhưng vẫn còn hơn hai giờ trước khi giọng kỳ quái tuyên bố:

      - Dân chúng ở hạt Suffolk bang New York kiện Dante Halleyville. - Giờ đến lượt bà Marie và Clarence thở hổn hển.

      Giống những người trước đó, Dante bị còng tay và mặc bộ áo liền quần màu cam tươi, quá ngắn so với cậu, tay và chân thò ra đến mươi phân.

      Dante tiến đến cái bàn hình chữ nhật trước quan tòa. Ngồi đó là luật sư do tòa chỉ định, người đàn ông cao, lom khom gần sáu chục tuổi, đeo cặp kính gọng sừng to quá mức. Phần lớn là công sức của Marie. Bà biết Dante vô tội, vì thế bà khuyên cậu sử dụng những thứ tòa cho cậu. Tất nhiên tôi đồng ý, nhưng tôi chỉ ở đây để tư vấn miễn phí khi được hỏi, nếu như tôi được hỏi.

      Chánh án Joseph Barreiro cúi vào micro gắn bàn ông và :

      - Dante Halleyville bị buộc tội giết ba người.

      Ngay lập tức nhiều tiếng xì xào ngờ vực lan khắp các hàng ghế trong phòng xử.

      - Bị đơn có tội với cả ba cái chết này, thưa ngài, - luật sư của Dante . - Trong lúc chờ bảo lãnh, chúng tôi cầu tòa nhớ rằng đây là thanh niên tự đến khai báo, trước kia chưa hề có hành động tấn công nào và gắn bó chặt chẽ với cộng đồng. Vì những lý do này, Dante Halleyville thực chuyến thể coi là liều lĩnh, chúng tôi khẩn thiết đề nghị xin đặt mức bảo lãnh trong phạm vi thu nhập khiêm tốn của gia đình cậu ta.

      Luật sư của Dante ngồi xuống, và đối phương của ông ta, mạnh mẽ hơn nhiều, bật dậy. ta trạc tuổi tôi, tóc cắt ngắn, mặc complê rẻ tiền, làm tôi nhớ đến nửa số sinh viên học cùng trường luật với mình.

      - Quan điểm của bang ngược lại, thưa ngài. Ba thanh niên bị bỏ lại và bị giết trong vũng máu lạnh lẽo. Vì bản chất của tội ác và những trừng phạt nghiêm khắc với bị cáo cũng như thực tế là trước khi chịu trình diện, bị cáo tự do trong vài ngày, chúng tôi tin rằng về bản chất bị cáo là thân của cuộc bỏ trốn liều lĩnh.

      Chánh án cân nhắc cả hai lời biện hộ trong ba mươi giây.

      - Tòa đặt mức bảo lãnh cho bị cáo là sáu triệu đôla. Mỗi nạn nhân là hai triệu đôla.

      Xin bảo lãnh và toàn bộ quá trình xét xử chỉ diễn ra trong khoảng đặt xuống và cầm lên món ăn gọi qua ô cửa xe của McDonald. Tiếng búa của chánh án Barreiro vừa bớt các cảnh sát quận xuất và dẫn Dante qua cửa ngách.

      - Nó vô tội, - bà Marie thào cạnh tôi. - Cả đời, nó chưa hề xúc phạm ai.



      Chương 35: Tom



      là sáng thứ Hai, người duy nhất cảm thấy tán thành nửa vời thế giới này là nhiếp ảnh gia hãng AP và bạn Lenny Levitt. Từ dịp cuối tuần, bức ảnh Dante và bà cậu dưới ánh trăng của Len xuất bìa các tờ Post, Daily News và Newsday. Vai trò phụ của tôi trong công việc của chỉ vừa đủ nhắc tới lần - tờ Newsday - và tôi có cơ hội khá tốt để lui về cuộc sống cũ, thoải mái dù ít gây nên cảm hứng của tôi.

      Mặc dù việc duy nhất tôi làm xong là kết thúc vụ bất động sản cho ông bạn Pete Lampke, tôi đỗ xe ngoài văn phòng lúc tám giờ mười lăm sáng. Giống mọi sáng ngày thường suốt ba năm nay, tôi để con Wingo ở ghế trước và vào hiệu bánh Montauk uống cà phê và ăn bánh Danish.

      Vì sao tôi trung thành với hiệu bánh này là điều bí . Chắc chắn phải vì bánh ròn tan hoặc vị đậm đà của cà phê. Ắt hẳn là nhờ vui tươi buổi sớm bền vững và đáng tin cậy của chủ Lucy Kalin.

      Hôm nay, câu duy nhất Lucy là “hai đô hai mươi xu”. Tôi đoán đêm tồi tệ.

      - Tôi biết giá mà, Lucy. Chúc buổi sáng tốt lành.

      Cầm bữa sáng trong tay, tôi dắt chó và nhằm hướng văn phòng.

      Tầng trệt của tòa nhà Grossman ở cạnh tôi, và ông chủ có tên đặt cho tòa nhà cũng đến, tươi tỉnh và sớm sủa. Thường ngày Jake Grossman là người nồng hậu, vui vẻ, thích tán chuyện kể cả những việc ngoài chuyên môn của ông.

      Song sáng nay đáp lại lời chào của tôi, ông như người câm điếc.

      Có chuyện gì đây. Tôi người lui vào phòng làm việc, nơi có thể yên ổn đọc lại giấy tờ trước khi liên hệ với Clarence.

      Lúc tôi gọi, chàng tội nghiệp này khổ sở vì việc xảy ra với Dante nên chỉ phải đến phòng cấp cứu ở SoutHamptons xin thuốc an thần mới qua đêm được. Tôi hình dung ra việc, nhưng cậu ta có vẻ hơi lạnh nhạt. Sáng nay mọi người làm sao thế nhỉ?

      Tôi biết bà Marie chắc càng khổ sở hơn vì bà nhấc máy.

      Đến trưa, các hợp đồng của Lampke vẫn chưa tới, tôi gọi điện cho người môi giới Phyllis.

      - Tôi nợ cuộc gọi, - . - Peter quyết định làm việc với luật sư có nhiều kinh nghiệm về bất động sản hơn.

      - thế ư?

      - .

      Tin xấu làm tôi đói bụng, nhưng sang bên kia đường ngập nắng vào hiệu bánh của John, Wingo và tôi đến cửa hàng tạp hóa do người đàn ông Honduras và ba con điều hành ở ven Amagansett.

      Như thường lệ, nơi này đầy chật những thợ mộc Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha, những người làm vườn, người làm công nhật, những người giữ cho Hamptons đáng . Mặc dù ở đó có cả chồng báo đăng ảnh Dante, chẳng ai quan tâm đến kiện gây xúc động mới nhất ở Hamptons. Trong đám người tiếng Tây Ban Nha tách biệt với thành phố, tôi trở thành vô hình và cảm thấy khá dễ chịu.

      Tôi ăn bánh mì kẹp thịt lợn và rau ngay tại bàn, rồi bất chấp mọi cố gắng, tôi vẫn nghĩ đến Dante sợ hãi trong xà lim, đến ông luật sư già cả, mệt mỏi của cậu. Điều khả dĩ duy nhất là với vụ lớn như thế, có người nào giam chung với Dante.

      Vì ngày hôm qua Michael Walker vẫn chưa nộp mình, tôi gọi cho Lenny ở văn phòng hãng AP để xem ta có nghe được tin tức gì . Chúng tôi chuyện có cái gì đó ném qua cửa sổ vào văn phòng. Cái quái gì thế này? Kính vỡ rơi đầy bàn tôi. Rồi tôi thấy cái túi cháy sàn.

      - Tôi gọi cậu sau nhé, Lenny! Có người vừa phá cửa sổ của tôi.

      Tôi dập tắt ngọn lửa bằng bình cứu hỏa treo ngoài hành lang, nhưng căn phòng đầy khói màu vàng hăng xè và bốc mùi hôi thối khủng khiếp, làm Wingo và tôi phát ra ngay túi phân cháy.

      Tôi hiểu rằng có kẻ muốn tôi tức phát điên. Nghĩ sao đây? Tôi cũng hơi cáu bọn chúng .



      Chương 36: Thanh tra Connie P. Raiborne



      Tôi cho thanh tra Yates địa chỉ vụ giết người đầu tiên trong ngày - số 838 MacDonough - và ta rẽ khỏi dòng xe cộ, lao nhanh xuống giữa Fulton, tiếng còi hú và đèn pha chìm lẫn vào các tạp thông thường trong buổi chiều đẹp trời ở Bed-Stuy.

      Chiếc Crown Vic siêu hạng của chúng tôi lướt qua các cặp mắt ngái ngủ của những học sinh lang thang trước Price Wise. Tiếng còi hú của cảnh sát ở vùng này là phần thanh quen thuộc, giống tiếng đàn dây và kèn co trong ban nhạc Nelson Riddle[22].

      - Joe, cứ thoải mái nhé. Tôi cho phép người của chúng ta vây kín cho đến khi chúng ta tới đó.

      Joe Yates có ba đặc điểm bực mình hơn bất cứ người bạn hoặc đồng nào - hài hước chán, cái đầu đầy tóc và bạn xinh đẹp. Có lẽ ba thứ đó liên quan đến nhau, nhưng chẳng làm cho chúng đỡ phiền nhiễu tí nào.

      Yates đáp lại lời dặn dò của tôi, nhưng ràng là nghe theo. Chiếc ôtô giảm xuống gấp đôi tốc độ tối đa, và đỡ rít lên mỗi khi rẽ. Rốt cuộc, khi chúng tôi đến trước ngôi nhà gạch đỏ sáu tầng có thang máy, cốc cà phê đá của tôi vẫn còn nửa.

      - Có đủ êm , thưa các ông?

      Khi chúng tôi lên đến tầng tư, mọi người có mặt đầy đủ - Heekin ở đội Pháp chứng, Nicolo và Hart ở đội Hình , viên cảnh sát khu phố phá cửa sau khi người hàng xóm báo với cảnh sát trong nhà có mùi khó chịu.

      Ngoài những người găng trắng lấy dấu vân tay quả đấm cửa, vòi nước, công tắc và cửa sổ, tất cả đợi tôi đến chứng kiến trường như lúc phát .

      Chưa ai động đến cậu thanh niên nửa nằm, nửa ngồi giường. Căn cứ vào mùi, vẻ tái nhợt và mảnh thịt bị chuột gặm rời ở ngón chân, tôi cậu ta chết khoảng tuần.

      - Tivi vẫn chạy lúc mọi người đến đây à? - Tôi hỏi.

      - Vâng, - Hart, thanh tra trẻ hơn trong hai người của đội hình và hơi xu nịnh, . - lượng vẫn giữ nguyên. Kênh giữ nguyên. Chưa ai động vào thứ gì, Connie.

      Tiếng om sòm văng vẳng tivi là trong những chương trình tấu hài. Ngay lúc này, nữ diễn viên hài da đen gầy nhom kể lể về những phụ nữ da đen to béo và hình như Heekin cho chương trình này là cuồng loạn.

      - Chúng tôi lôi vào lúc tồi tệ phải ? Vì nếu chúng tôi làm rồi, chúng ta có thể sắp xếp lại.

      - Hay lắm, thưa sếp.

      - chắc chứ? này khá ngộ đấy. Ý tôi là ta giết bạn của chúng ta ở ngay đây.

      Tôi đến chỗ trong các nhân viên Pháp chứng lấy dấu vân tay cái điều khiển để tắt tivi và hỏi câu nóng hổi.

      - Vậy người chết tội nghiệp, may này là ai?



      Chương 37: Rainborne



      Có ba đặc tính của bạn bè hoặc đồng mà tôi đặc biệt quý chuộng là nghèo sâu sắc và đáng tin cậy, ngay thẳng đúng kiểu đàn ông và người vợ biết tiết chế tình dục. Ngoài ra, có khi các đặc điểm này kết hợp với nhau nhưng làm chúng bớt dễ thương, và trời ạ, Clifford Krauss, bác sĩ pháp y ưa thích của tôi, có cả ba thứ đó.

      Vì mọi phẩm chất hấp dẫn đó của , tôi băn khoăn chút nào khi chín năm trước, Krauss tiếp quản nhà xác, năm sau khi tôi là đội trưởng đội Hình , giỏi tay nghề gấp hai hoặc ba lần so với bất cứ người nào ở số nhà Mười bảy này. Chắc chắn là ta biết thế.

      Lúc này, tất cả chúng tôi biết cậu thanh niên nằm dài cái xe đẩy bằng kim loại trong nhà xác là Michael Walker, mười bảy tuổi, ở Bridgehampton, Long Island, là trong những chàng trai liên quan tới ba người bị giết ở East Hampton. Cho đến sáng nay, tôi vẫn chưa biết những chàng da đen này ở Hamptons, chi đến vụ giết ba người lúc. Nhưng, tôi chỉ là cảnh sát đường phố ở Bed-Stuy mà thôi.

      Lúc tôi bước vào, Krauss bên bàn làm việc, trước máy tính. khum bàn tay lên điện thoại và : “Nhân viên điều tra những cái chết bất thường hạt Suffolk”.

      - Người ta vừa thông qua báo cáo của tôi, - sau khi treo máy, - và khá tin rằng khẩu súng giết chết Walker dùng giết ba người ở Hamptons cuối tuần có Ngày Lao động.

      Rồi Krauss vớ lấy tập giấy dài, màu vàng, tiến đến chỗ tôi đứng cạnh xác Walker và dùng cái đũa vấy bẩn làm que chỉ, đưa tôi vòng quanh cái xác.

      quả quyết và mạnh mẽ trong cách của Krauss dịu trong chín năm qua, và nếu có, nhiệt tình thu góp các bí ở xác chết chỉ tăng lên mà thôi. bắt đầu bằng kích cỡ và vị trí chính xác chỗ vào và ra của các vết thương, góc bắn của viên đạn. đọc các ghi chép, miêu tả cỡ, kiểu chế tạo và vỏ đạn cậy khỏi lớp vữa sau giường, cả ba thứ đều phù hợp với vũ khí và bộ giảm thanh mà cảnh sát Long Island tìm thấy.

      - Tôi ước lượng thời gian chết vào sớm ngày mười tháng Chín, - , - rất sớm, khoảng chừng bốn giờ sáng.

      - Khoảng chừng?

      - Vâng, - Krauss , mắt long lanh. - Có thể là bốn rưỡi. Máu cậu ta chảy hết và độ giãn của đồng tử cho thấy cậu ta ngủ say trước lúc bị bắn.

      - Cái quái gì đánh thức cậu ta dậy nhỉ? - tôi .

      - Tôi thích là nụ hôn của J-Lo[23], - Krauss .

      - Vậy Walker phải xem tivi?

      - , trừ khi cậu ta cứ để nó chạy.

      - Chúng tôi tìm thấy cái mũ bóng rổ sàn phòng kho, trông như có người lục lọi tìm thứ gì đó ở đấy. Cái mũ chưa hề đội và ba chiều đều quá cỡ so với chàng này.

      - Chẳng phải giờ thanh niên ăn mặc đủ kiểu sao?

      - Quần jeans, áo khoác, áo ấm cộc tay nhưng đội mũ. có vân tay của Walker mũ. Biết đâu chúng ta gặp may, của sát thủ để quên.

      - Đấy là tất cả những gì cho tôi biết phải , Cliffy?

      - điều cuối cùng. Con chuột ăn ngón chân cái của Walker là con chuột cái Na Uy màu đen, nặng từ ký rưỡi đến hai ký hai, có chửa.

      - Sao lúc nào cũng là chuột màu đen, Krauss? Tại sao bao giờ là màu trắng?

      điều nữa, chỉ để ghi chép. Diện mạo của vợ Cliffy hoàn toàn thuần khiết. Tên là Emily, và là người dịu dàng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :