1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Luật sư phúc hắc quá nguy hiểm - Cát Tường Dạ (122/202)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 43: Thất tình.

      kia vừa mới dứt lời, tay liền thấy đau xót, cặp sách bị đoạt mất.

      Rồi sau đó liền nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Y Đình, trong chớp mắt quay ngược trở lại, hơn nữa còn đưa tay kéo Diệp Thanh Hòa ngồi bệt dưới đất lên hung hăng khiển trách: "Tôi này, sao lại đần như vậy chứ? Ngay cả con mèo, con chó cũng có thể khi dễ được? Lúc tôi có mặt làm thế nào?".

      Diệp Thanh Hòa bị căn vặn, giống như căn vặn con gà con vậy, nghe lời này xong khỏi nổi hết cả da gà, cái gì gọi là lúc có ở đây làm thế nào? thế cứ như là Thần Hộ Mệnh của bằng, lại nếu căn bản gặp phải những chuyện như thế này? Cả người đều được tự nhiên, ánh mắt của bé kia sắp chọc thủng người ra rồi. . . . . .

      ta uất ức lệ chan chứa vòng quanh: "Tiêu Y Đình, cái gì? Em là mèo, là chó sao?"

      như nghe thấy lời của ta..., khoác cặp sách lên vai, mắt thấy quần của dính đầy bụi đất, liền khom người xuống phủi phủi.

      Cho vồ ếch cũng thôi , lại còn đánh vào mông của nữa!

      Đúng đánh vào mông! có sai!

      Diệp Thanh Hòa ngơ ngẩn, mặc phủi bụi xong rồi kéo mình thẳng, qua qua lâu vẫn còn cảm thấy mông của mình có gì đó, được thoải mái. . . . . . Cũng phải mất lúc lâu, mới phát , tại chỉ còn có hai người bọn họ mà thôi, kia cùng với Tô Chỉ San biết biến mất từ lúc nào . . . . . .

      Chỉ là, vô cùng am hiểu phương thức điều chỉnh tâm tình của mình, cho nên, đến buổi tối, liền quên mất chuyện kia, vẫn giống như bình thường, cùng ngồi làm bài tập với Tiêu Y Đình. Đây chính là quy định của bác Tiêu, bài tập của phải do kiểm tra.

      Phòng của mở cửa, gọi điện thoại, cao giọng chất vấn: "XX, cậu cái gì? Tiểu tử Họ Phạm kia còn thích ta? Cho nên mới quay đầu lại tìm tôi? Xem tôi là cái gì chứ ? Tiêu nhị tôi chưa ăn lại bao giờ!".

      Diệp Thanh Hòa vừa nghe liền muốn hôn mê, lại là chuyện đương hư hỏng này. . . . . .

      ngồi xuống, mặc cho gọi điện thoại, mở vở ra làm bài tập.

      trò chuyện cùng với Thần An, hàn huyên lát chuyện ngày hôm nay sau đó liền tán gẫu sang chuyện khác, cho đến khi làm xong toán, mới ngừng.

      "Làm xong bài tập toán rồi? Cho tôi mượn.". ngồi xuống bên cạnh , cầm sách bài tập toán định sao chép lại.

      " được!". Bàn tay nho của vươn ra đè cuốn vở lại .

      "Làm ơn ! đừng càm ràm nữa được ? Tôi phiền lắm! nhìn thấy tôi thất tình sao?". Quả nhiên vẻ mặt giờ của tỏ ra phiền muộn thôi.

      ". . . . . ." Thất tình? hỏi ngược lại: "Để cho chép bài tập, chứng bệnh thất tình kia liền được chữa hết?"

      "Ừ! Chonên em à, cứu mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp!". dùng sức cố cướp vở bài tập của .

      lại hiểu, lần bài tập chép bài là có thể trị hết chứng thất tình được sao? Còn hiệu quả hơn Bồ Tát cứu lạc cứu rỗi, giải thoát chúng sinh?

      "Vậy xin hỏi trước kia lúc có bài tập để sao chép chết qua mấy lần?". tiếp tục giữ chặt vở bài tập cho động vào.

      trừng mắt hỏi: "Có ý gì?"

      "Tôi từng nghe . . . . . . từ lúc mẫu giáo bắt đầu thất tình rồi? Vậy phải chết sống lại, sống rồi lại chết , luân hồi trọng sinh vô số lần rồi hả ?", bình thản chậm rãi .

      Hai hàng lông mày của tức giận chau lại, vỗ bàn cái, gầm gừ: "Tiêu Thành Trác!".
      Sue ú thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 44: Tử huyệt của Tiêu Nhị.

      Dĩ nhiên, cuối cùng Tiêu Y Đình vẫn thể được như ý.

      quay sang nhìn đôi mắt kính siêu quê mùa của Diệp Thanh Hòa, còn có cả đôi môi mím chặt dưới cánh mũi phập phồng, giận dữ ném sách xuống: " làm nữa!"

      Diệp Thanh Hòa lại bị hành động này của hù dọa, càng có ý khuất phục, cất vở bài tập toán , sau đó bắt đầu làm những bài tập khác .

      Lửa giận ngập đầu của giống như vừa nện quyền vào bịch bông, hoàn toàn có chút lực nào, cực kỳ thú vị.

      Mà Tiêu nhị chưa bao giờ là người cúi đầu trước, chuyện thiếu bài tập như thế này đối với là chuyện thường như cơm bữa, nếu như ngày nào đó Tiêu nhị để bài tập ở trong lòng, đó mới là chuyện lạ thế giới. . . . . .

      "Này, tôi làm nữa, trở về phòng của mình mà làm !". tức giận hạ xuống lệnh đuổi khách.

      lại mắt điếc tai ngơ, chỉ lo vùi đầu vào làm bài tập của mình.

      "Tôi thay quần áo đấy! còn ?". ngồi ở ghế, chân dài duối ra tự nhiên, gác lên bàn.

      vẫn thèm để ý tới.

      "Này, tôi thay đấy?". nhấc vạt áo lên thị uy.

      Mắt thấy vẫn có phản ứng, liền vén áo lên: "Tôi cởi đấy?"

      Nhưng, uy hiếp của lại lần nữa nhận lấy thất bại mà kết thúc. . . . . .

      bất đắc dĩ buông vạt áo xuống, quay sang phía lỗ tai của rống lên câu: “ có phải là con hay hả?"

      Sau khi hỏi xong, ngoài thờ ơ vẫn là ơ hờ.

      chán nản khinh bỉ thêm: "Tôi quên mất, phải. . . . . ." Ánh mắt của hề có ý tốt nhìn lướt qua cổ áo áo, sau đó xuống, dừng ở vùng đất bằng phẳng. . . . . .

      Sau khi xấu xa huýt sáo, liền cất giọng ca vàng: "Tuấn mã chạy băng băng ở thảo nguyên bằng phẳng. . . . . ." những sửa lại ca từ, mà hai chữ "Bằng phẳng" lại hát cực kỳ nặng. . . . . .

      Nhưng Diệp Thanh Hòa vốn là người có định lực, ở sân bóng còn có thể đọc sách quên mình làm sao bị tiếng hát kia của ảnh hưởng cơ chứ.

      "Đồ mặt dày!". thầm tiếng, đấu với nữa, muốn như thế nào cứ làm như thế ấy : "Có bản lĩnh tối nay ngủ luôn ở đây !"

      liền mở máy vi tính ra.

      Vì muốn chơi game cho nên mới đuổi xơi xơi như thế, sợ nhìn thấy mình chơi trò chơi tố cáo với cha , nhưng lại sống chết ở lại đây, cũng có cách nào. Thời gian của cực kỳ quý báu, tối nay Thành chiến, cũng sắp tới thời gian rồi, vốn là Thành chủ cho nên quyết thể vắng mặt.

      Về phần nha đầu này, thôi cứ lên trò chơi trước rồi hãy .

      Vậy mà, máy vi tính vừa khỏi động xong, nhìn vào màn hình liền trợn tròn mắt. . . . . .

      Mật mã!

      Lại cầu mật mã!

      Người nào đặt mật mã chứ? !

      "Chuyện gì xảy ra?". Phản ứng đầu tiên của chính là quay đầu lại chất vấn , muốn bức ép phát điên sao? Hình như hiểu nguyên nhân tại sao vẫn ngồi ở chỗ này, chờ nhìn kết quả này à?

      chút hoang mang mà nhìn lại , sau đó lại vùi đầu làm bài tập, khẽ giải thích: "Bác Tiêu bảo người ta cài đặt mật mã cho tất cả máy tính trong nhà."

      ". . . . . ." Trong lòng nhất thời như bị mèo cào, mất hồn mất vía, làm thế nào? Làm thế nào?

      Chỉ có thể đến quán internet thôi!

      cầm áo khoác lên lao ra khỏi phòng, nhưng mới vừa chạy đến cửa, lại chán nản chạy trở lại, nở nụ cười cầu hòa: "Em , em Thanh Hòa, cho xin ít tiền. . . . . ."

      có phản ứng. . . . . .
      Last edited: 27/3/15
      Sue ú thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 45: Tử huyệt 2.

      chưa bao giờ năng nhàng, lời ngon tiếng ngọt với giống như giờ phút này: "Em Thanh Hòa thân ái, có việc gấp, , gấp đến cháy nhà chết người, cho tôi xin ít tiền có được hay ? Văn bản xin tiền tôi nhất định bổ sung. có điều kiện gì tôi đều đồng ý, học bài khoá, làm bài tập, lúc trở lại tôi nhất định làm, làm đến sáng mai cũng được. . . . . ."

      Rốt cuộc cũng đáp lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt sau cặp kính lạnh nhạt liếc cái: "Muốn đến quán internet?"

      ". . . . . ." Khóe môi của khẽ co rút, hỏi: ". . . . . . sao lại biết?"

      Xong đời! bị đoán được! Còn muốn nàng keo kiệt này bỏ tiền ra là điều thể nào . . . . . .

      Chẳng lẽ Tiêu nhị luân lạc tới nông nỗi muốn tìm người vay tiền ? Cái này cũng phải chán nhất, chán nhất đó chính là, để ta biết được về sau còn có thể tìm được cớ ra khỏi nhà sao? Cha vẫn còn ngồi ở lầu đấy. . . . . .

      Vẻ mặt của vẫn lạnh nhạt như cũ: "Muốn chơi trò chơi? Tối nay Thành chiến?"

      ". . . . . ." miệng chữ O mồm chữ A ra lời? Thần kỳ? làm sao lại biết?

      Cái này cũng chưa tính là thần kì nhất, câu sau kia, để cho chỉ còn kém nước ôm lấy nước mắt chảy ròng ròng rồi. . . . . .

      "Tôi, biết mật mã.". rất ràng.

      "Có ?". Vui sướng xông thẳng lên óc, vỏ đại não đầy máu chính là tình hình của tại , ôm lây , rồi trực tiếp bế từ ghế lên, : "Em , tôi em chết mất! mau, mật mã là gì!"

      Cánh tay của kiên cố mà có lực, cộng thêm cả lồng ngực bền chắc, tất cả đều chứng tỏ , thiếu niên trưởng thành.

      Nam nữ có khoảng cách như vậy khiến cho quen, hai tai trong nháy mắt nóng bừng, giùng giằng từ trong ngực trượt xuống.

      Lúc này cũng phát bản thân mình quá kích động, cười ha ha : "Gì chứ, chúng ta chẳng phải giống nhau sao? Có đúng ? em có chỗ nào giống con chứ. . . . . ."

      ". . . . . ." Mặc dù biết … thể mọc ra ngà voi , thế nhưng thẳng thắn thế này. . . . . . chẳng khác gì với vũ nhục trắng trợn. . . . . . Chỉ là, vẫn luôn luôn rất bình tĩnh, chỉ đẩy đẩy gọng kính lên, vẻ mặt thay đổi nhìn .

      "Cái này. . . . . ." cũng nhận ra mình sai, liền cười ha ha hi hi lấy lòng: Tôi sai rồi! ra vẫn còn giống chút. . . . . . cái kia. . . . . . Có chút dù sao cũng còn hơn . . . . . ."

      ". . . . . ."

      ". . . . . . Tôi lại sai rồi. . . . . ." đập đầu ảo não : "Em tốt, con người tôi vốn ngọng nghịu biết cách chuyện, em cũng đừng so đo làm gì, mau mật mã cho tôi biết, muốn tôi làm gì đều được hết!"

      liền đem quyển bài tập vật lý ra, đặt ở trước mặt : "Cũng có gì, bác Tiêu rồi, chỉ khi nào tự mình hoàn thành bài tập mới có thể chơi máy vi tính. . . . . ."

      ". . . . . . Tự mình? Hoàn thành?", muốn điên rồi: "Có làm đến sáng mai cũng xong nổi!"

      "Vậy tùy .". xong đem sách bài tập để xuống.

      "Em à! cũng biết là tôi phải Thành chiến mà! Tôi lên ai cầm cờ chứ! Tôi là Thành chủ đấy! biết là người vắng mặt vạn người chửi má nó sao! thương xót cho mẹ tôi chút được ?". vừa vòng vòng quanh người vừa tẩu khổ.

      ". . . . . ." đúng là chưa từng nghe qua lý do này . . . . . . liền đến trước máy tính ngồi xuống, chậm rãi : " làm bài tập, tôi Thành chiến. Lúc nào làm xong, tới thay thế."

      "? biết chơi sao?". nàng nhà quê này mà cũng biết chơi Võng Du?Đừng gieo họa cho được ? Nếu thua, mặt mũi của Tiêu nhị biết để ở nơi nào?

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 46: Thành còn người còn, thành mất người mất.

      "Xoay qua chỗ khác!" Ngón tay của đặt lên bàn phím, cho phép nhìn mật mã.

      cười hì hì : "Đừng. . . . . .em , hai chúng ta cùng. . . . . ."

      câu còn chưa hết, thấy Diệp Thanh Hòa đứng dậy, cầm lấy sách của mình chuẩn bị ra khỏi phòng.

      "Ai ai ai! Em ! Đừng mà!". Tiêu Y Đình nóng nảy vội tiến lên đứng chắn lại.

      ôm sách, mắt kính cồng kềnh trượt xuống cái mũi , theo thói quen liền lấy tay đẩy lên, rồi đáp: " phải là muốn thay quần áo sao?"

      "Hả. . . . . . , , ! thay. . . . . . thay. . . . . . Hơn nữa, đàn ông con trai, khi thay quần áo cũng cần thiết phải né tránh làm gì?"

      "Nhưng. . . . . . Tôi muốn ngủ rồi, cũng thể ngủ ở chỗ này được!"

      "Ai chứ! Cứ ngủ ở đây ! Ngủ thoải mái! Tôi sang phòng của Tiêu Thành Trác chen lấn cũng được! Đúng rồi! Tôi ngay bây giờ! Tôi độc lập hoàn thành bài tập! Tuyệt đối độc lập! Cứ để Tiêu Thành Trác giám sát tôi cũng được!". xong liền đẩy về ghế, tự mình thu dọn đồ đạc. Nhưng nghĩ đến tên Tiêu Thành Trác kia liền thấy nhức đầu, tiểu tử kia từ là oan gia đối đầu với , muốn cậu ta giám sát, có khi so với cha mắt còn trừng lớn hơn, . . . . . .

      Nhưng thành còn người còn, thành mất người mất!

      Vì thành của mình, đều nguyện ý bỏ ra tất cả !

      Cầm tờ giấy lên, nhanh chóng viết xuống tên cùng mật khẩu của mình rồi trịnh trọng giao cho : "Em , đây là của tài khoản cùng với mật mã của tôi, nhớ, thành còn người còn, thành mất người mất! Ngàn vạn lần được đùa!".

      Đôi mắt của Diệp Thanh Hòa đằng sau tròng kính khẽ nháy cái: "Thời gian sắp tới!"

      liền để tờ giấy xuống chạy như bay, vừa chạy vừa : "Em ! Làm ơn! Tính mạng của tôi, vinh dự của tôi, tất cả đều nhờ vào cả đấy!"

      Trong nháy mắt khi vọt ra cửa, Diệp Thanh Hòa đối mặt với máy vi tính khẽ mỉm cười, nhanh chóng nhập mật mã, khởi động. cho Tiêu Y Đình, việc bác Tiêu hề cho người đến nhà cài đặt mật mã, mật mã là do chính đặt . . . . . .

      Thành chiến mà thôi, đối với có gì khó khăn cả, huống chi, tài khoản của còn cường đại như thế. . . . . .

      Tên phá của này , biết ngốn bao nhiêu tiền vào trò này rồi. . . . . .

      Nhớ lại ngày trước, cũng từng có lúc trải qua qua giai đoạn ngây ngốc thế này . . . . .

      vừa giúp hoàn thành những nhiệm vụ còn sót lại xong, đột nhiên lại thấy có người gọi mình.

      "Lão Nhị, hôm nay tự nhiên lại nghiêm chỉnh thế?"

      Có thể thấy được từ trước đến giờ vẫn hề đứng đắn . . . . . .

      đáp lời, chỉ gửi đến cái mặt cười. Tên người kia là Tam Thiếu, có lẽ là Tả Thần An rồi.

      "…”, lão Nhị tới PK ! Chúng ta luyện chút!". Tả Thần An quay sang hạ chiến thư.

      suy nghĩ chút, rồi tiếp nhận ứng chiến.

      Thực lực của Tả Thần An và tương đương nhau, phương diện công kích phần thắng còn nghiêng về ta nhiều hơn, vì thế dám khinh thường, trong thời gian ngắn ngủi đem thực lực khắp mọi mặt của hai người so sánh lượt, sau đó liền rút ra được điểm trọng yếu.

      Vì vậy, cả ba trận liên tiếp, đều thắng Tả Thần An.

      Tả Thần An ở đầu kia phục, : "Lão Nhị, hôm nay cậu nổi điên sao? Lợi hại như vậy? Bình thường vẫn làm bại tướng dưới tay tôi cơ mà!"

      Diệp Thanh Hòa liền so sánh tính tình của Tiêu Y Đình cùng với Tả Thần An, nếu hai người PK nhất định là thua nhiều thắng ít, theo kinh nghiệm của , thấm thía điều rằng cao thủ chỉ cần thực lực, mà còn phải có cả đầu óc. . . . . .

      Vì thế liền phát vẻ mặt khinh bỉ gửi cho Tả Thần An.

      Tả Thần An bị chọc giận rồi, liền kêu gào bạn chí cốt: "Lão đại, tới giải quyết lão Nhị , tiểu tử này muốn ăn đòn rồi !"
      Last edited by a moderator: 31/3/15
      Sue ú thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 47: Bao mươi giao ước.

      Lão đại? Trữ Chấn Khiêm?

      Trữ Chấn Khiêm cũng nhảm nhiều như Tả Thần An, vừa lên liền trực tiếp khai chiến.

      Trận đầu, Thanh Hòa còn có phần thắng, nhưng trận thứ hai và trận thứ ba đều thua. . . . . .

      ràng cũng tính toán kỹ càng, kỹ thuật cũng sai, nhưng hình như bị Trữ Chấn Khiêm phá. . . . . .

      tự kiểm điểm lại, icon của Trữ Chấn khiêm chợt nhấp nháy, nhảy ra câu đối thoại: phải là lão Nhị?

      Á. . . . . . Lão đại hổ là lão đại. . . . . . Vừa mới đánh mấy trận có thể phân biệt thiệt Thành chủ giả rồi. . . . . .

      "Dạ, là em.". lập tức khai .

      "Cậu ta đâu?"

      " làm bài tập."

      ". . . . . ." Tay của Trữ Chấn khiêm kịch liệt run lên, con chuột suýt chút nữa là bị kéo đứt. . . . . . Làm bài tập? Người tới là lão Nhị sai chứ?

      "Đại ca, em có thể gọi là đại ca ?". Diệp Thanh Hòa hỏi.

      "Dĩ nhiên."

      "Đại ca, em muốn xin giúp chuyện. . . . . ."

      ——— —————— —————— —————— —————— ————————

      Diệp Thanh Hòa xong chuyện mình cần nhờ sau đó liền logout, tắt máy, qua phòng của Tiêu Thành Trác tìm .

      Mới vừa đẩy cửa ra, nhìn thấy Tiêu Thành Trác cầm quyển sách gõ lên đầu của Tiêu Y Đình: "Ai cha, nhiều như vậy? Gọi chú , nếu thế tôi suy nghĩ dạy cháu chút."

      "Cút sang bên !". Tiêu Y Đình liền đưa tay đẩy cậu bé sang bên.

      Tiêu Thành Trác bị đẩy bất ngờ liền lui ra sau mấy bước, vừa hay lại nhìn thấy Diệp Thanh Hòa vào, bắt đầu tố cáo: "Chị à, chị xem cháu của em lại tôn trọng trưởng bối rồi. . . . . ."

      ". . . . . ." Hai kẻ dở hơi này. . . . . . ngày nào mà ầm ĩ cả . . . . . . Diệp Thanh Hòa cũng chỉ lắc đầu, rồi hỏi: "Làm xong chưa? Tôi kiểm tra.". Vẻ mặt đầy nghiêm túc tới trước mặt .

      Nhưng Tiêu Y Đình lại quan tâm đến trò chơi hơn chuyện học, khẩn trương hỏi: "Như thế nào? Thắng chưa?"

      Môi của hơi vén lên nhưng cơ hồ nhìn ra được: "Nhiệm vụ của tôi hoàn thành rồi, nhiệm vụ của sao?"

      " à! Vậy tốt quá!". rất vui, tự động che giấu câu hỏi của .

      "Tôi hỏi , bài tập của đâu.". Sắc mặt của chợt trầm xuống.

      Tiêu Y Đình , ngay cả thấy giáo còn sợ, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt trầm trầm kia khí thế lại đột nhiên thấp đoạn, sờ sờ lên vở của mình đáp: " phải tôi cố gắng sao?"

      " hai, chúng ta quy ước với nhau ba điều rồi!". nghiêm mặt ngồi xuống bên cạnh .

      Rất nhanh cũng phản ứng được thái độ mình có cái gì đó đúng, khuất phục nịnh nọt người kia làm gì chứ? Liền hô: "Này, nhóc con, càng ngày càng lớn mật đấy? Bày cái sắc mặt kia cho ai nhìn chứ?"

      cũng bắt buộc, liền đứng dậy, : "Vậy cứ thế , dù sao cũng cần biết mật mã. . . . . ."

      Mật! Mã!

      "Cái đó. . . . . . Đợi chút. . . . . . Đợi. . . . . . Đợi. . . . . .". vội vàng lôi kéo tay áo của cười làm lành: "Em , em tốt. . . . . . Đừng ba điều, ngay cả ba mươi điều cũng còn được! Chúng ta ngồi xuống từ từ .".

      "Được! Là , ba mươi điều đấy nhé!". rút ra tờ giấy trắng nó tiếp: "Giấy trắng mực đen, có Tiêu Thành Trác làm chứng!"

      Vẻ mặt của nhất thời cứng ngắc, hận thể vả vào miệng mình cái, cái miệng này, nổi cơn điên gì. . . . . .

      Mắt thấy Diệp Thanh Hòa cầm bút hăng hái viết xuống hàng dài, liền cảm giác như mình bán thân cho vậy, từ đây, cuộc đời của chân chính phải vào địa ngục rồi sao?
      Last edited by a moderator: 31/3/15
      Sue ú thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :