1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Luật sư phúc hắc quá nguy hiểm - Cát Tường Dạ (122/202)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 37

      Vì ngày hôm sau là chủ nhật, nên Tiêu Y Đình liền chơi điện tử thâu đêm, đến rạng sáng mới tắt máy ngủ, ngủ thẳng đến buổi chiều chắc dậy nổi.

      Tiêu Thành Hưng từ sáng sớm ra ngoài, Diệp Thanh Hòa có hẹn với Giang Chi Vĩnh, liền với Khương Ngư Vân tiếng, cũng ra cửa.

      Lúc đến Giang Chi Vĩnh ở trước cửa siêu thị Ngọc Thạch đợi rồi, vừa nhìn thấy ánh mắt liền sáng lên, tiến đến nghênh đón.

      “Chờ lâu lắm sao?” tàu điện ngầm tới đây, đối với cái thành phố này giao thông lại chưa quen thuộc, nên cũng mất khá nhiều thời gian.

      đâu! Cũng phải đứng chờ lâu, tôi xem mộtvòng trước rồi”. Giang Chi Vĩnh vừa vừa đưa cho chai nước.

      “Sao rồi? chọn được gì chưa? lại nghĩ tới , nếu cứ bâng quơ dạo cũng biết Giang Chi Vĩnh định mua quà giá trị bao nhiêu, như vậy nhất định lãng phí rất nhiều thời gian. Lại thích kiểu mua đồ mù quáng, cũng phải là thanh cao gì, mà bởi vì luôn đặt sẵn mục tiêu cho mình, phải nhanh chóng trưởng thành, dùng tất cả thời gian mình có để có thể lớn lên nhanh nhất.

      Giang Chi Vĩnh liền gật đầu cái rồi lại lắc đầu: “Tôi chọn lựa nhiều, nhưng tôi muốn mua đồ gì đó tốt tốt chút, mua miếng Kê huyết thach (Ngọc máu gà) hoặc là Hoàng điền thạch cho ông nội tôi khắc con dấu.”

      Diệp Thanh Hòa ngơ ngẩn hỏi: “Chắc chắn chứ?”

      “Thế nào?” Giang Chi Vĩnh cam thấy phản ứng của hơi khác thường liền hỏi lại.

      lầm vào suy tư, bản thân Giang Chi Vĩnh mang phong thái của người trí thức cùng với trầm ổn mà những nam sinh cùng tuổi khác có, có lẽ là gia thế tệ, cho nên những loại ngọc như vậy cậu ấy có đủ khả năng để mua.

      có, tôi chỉ là cảm thấy…” mới được phân nửa, liền cảm giác tốt hơn là mình nên xen vào việc của người khác, cậu ấy cảm thấy hai loại kia thích hợp, cần gì phải làm điều thừa chứ?

      “Diệp Thanh Hòa, cậu cảm thấy cái gì, đừng để ý cứ , chúng ta đều là bạn học, đừng có e dè, bởi vì hiểu, nên tôi mới mời cậu tới, nếu như cậu , ngược lại tôi cảm thấy được tự nhiên đâu.”

      Lời của Giang Chi Vĩnh rất thẳng thắn, nghĩ cũng cảm thấy cậu ấy cũng có lý, liền thẳng ra: “Giang Chi Vĩnh, Kê huyết thạch và Hoàng điền thạch đương nhiên là cực phẩm, nhưng theo tôi nghĩ chúng ta vẫn là học sinh, tặng quà quan trọng nhất chính là tâm ý, hai loại ngọc này… hơi quá mức.”

      sao?” Giang Chi Vĩnh cười đáp: “Tôi chỉ nghe người ta hai loại đá này dùng để khắc dấu tốt hơn, cũng chưa nghiên cứu qua, cái cậu cũng có đạo lý, tiền tôi bỏ ra phải là tiền của ba mẹ sao, vậy chờ sau này tự mình kiếm được tiền mua cho trưởng bối đồ gì đó đắt chút!”

      Diệp Thanh Hòa liền gật đầu hưởng ứng: “Nếu như cậu muốn làm con dấu, có thể mua ngọc thạch khác, biết sinh nhật của ông nội cậu là lúc nào, nếu như cậu có thể tự mình học được điêu khắc càng tốt hơn.”

      “Cái này… Tôi được rồi…” Giang Chi Vĩnh thẹn thùng, gãi gãi đầu : “Tôi cũng phải là người học rộng tài cao, cậu có biết ?”

      lập tức trầm mặc, rồi sau đó lắc đầu cái.

      Cha qua, đợi đến khi tốt nghiệp trung học dạy cho điêu khắc, nhưng cha vĩnh viễn cũng nhìn thấy đượcngày tốt nghiệp rồi.

      “Cũng sao, tại thợ điêu khắc có rất nhiều, cậu nhờ bọn họ khắc, rất nhanh khắc xong thôi”. liền điều chỉnh cảm xúc rất nhanh.

      Hai người vòng quanh siêu thị vài vòng, rốt cuộc cũng mua đươc khối ngọc, với giá tiên hợp lý, lại còn thích hợp để làm vật liệu khắc con dấu.

      Chỉ là, lúc Diệp Thanh Hòa chọn đồ, vừa tỉ mỉ lại chuyên nghiệp khiến cho Giang Chi Vĩnh rất thán phục, trông thế mà hiểu rất rất nhiều chủng loại ngọc, vừa lựa chọn phẩm chất, lại còn nghiêm cẩn giổng như cá vị chuyên gia, chỉ miếng ngọc thôi mà và cậu ta phải loanh quanh trong siêu thị đến hơn hai giờ…

      Quả cậu cảm thấy đúng là uổng công chuyến này, ngay cả bản thân cũng học được ít kiến thức. Diệp Thanh Hòa này, bình thường ít , nhưng chỉ cần động đến ngọc đạo lý lại rất ràng.

      Cậu ta càng thêm thắc mắc, từ đây có thể thấy được Diệp Thanh Hòa phải là bình thường, nhưng tại sao lại phải rơi vào tình cảnh ăn nhờ ở đậu như vậy chứ?
      Last edited by a moderator: 23/3/15
      Sue ú thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 38

      Diệp Thanh Hòa từ chối lời mời ăn cơm của Giang Chi Vĩnh, vội vàng trở về nhà.

      Theo nghĩ, bản thân mình là kẻ ăn nhờ ở đậu nên tất cả mọi việc đều phải có chừng mực của nó, nếu cả ngày có mặt ở nhà nhất định mang đến bất tiện cho người nhà họ Tiêu, cũng để cho chủ nhà mất hứng. Ví dụ như, trở về nhà ăn cơm, nếu bị nhà họ Tiêu gọi về ăn cơm trưa, chẳng phải là chu đáo sao?

      Nhưng có lẽ quá lo lắng.

      Khi trơt lại nhà họ Tiêu, trong nhà cực kỳ yên tĩnh, Tiêu Thành Hưng ra ngoài quay về sớm. Khương Ngư Vãn cũng có ở nhà, chỉ có phòng của Tiêu Thành Trác là mở cửa, cậu bé gục xuống bàn nhàm chán loay hoay với mấy món đồ chơi.

      “Chị!”, nghe tiếng bước chân, Tiêu Thành Trác liền ném đồ chơi chạy tới, nhảy lên ở trước mặt : “Chị, chị đâu thê? Chị đồng ý nấu đồ ăn cho em mà?”

      Chắc phải là thằng bé chờ cả buổi sáng để đợi về nấu ăn đấy chứ?

      “Được rồi, bây giờ chúng ta làm nhé.”. Diệp Thanh Hòa nắm lấy bàn tay mũm mĩm đến nhà bếp, cũng vừa đúng, hôm nay Khương Ngư Vãn có ở nhà, có thể có cơ hội nếm thử.

      Cũng phải là món đặc biệt gì, là do có ngày nào đó xem ti vi cùng cậu bé, tên tiểu tử này thế nhưng lại thích xem tiết mục nấu ăn, vừa đúng lúc trong tiết mục dạy cách thịt luộc trộn tỏi, động vật ăn thịt lẫn côn trùng tham ăn như Tiêu Thành Trác liền bị món này hấp dẫn.

      Diệp Thanh Hòa nhất thời khinh thường, câu: “Trước kia lúc ở nhà vẫn thường hay ăn:. Tiêu Thành Trác nghe được liền mè nheo, bắt phải làm cho mình ăn bằng được. Nhưng ngặt nỗi Khương Ngư Vãn ghét nhất trong thức ăn có tất cả những mùi “lạ”, mùi này bao gồm tỏi, thông, cà rốt, rau thơm, cần tay, vì thế trong gia vị của nhà họ Tiêu, chắc chắn có tỏi.

      chỉ đồng ý mua tỏi về làm riêng cho cậu bé ăn, cái này, tối hôm qua lúc vào siêu thị mua tỏi mua thêm ít, thuận tiện còn làm thuốc giải mùi rượu cho Tiêu Y Đình…

      “Chị, hôm nay dì giúp việc nghỉ hết rồi, hai chúng ta có thể ở phòng bếp triển quyền cước!”. đến ăn, hai mắt của Tiêu Thành Trác liền trở nên long lanh, sáng rỡ.

      “Vậy mọi người ăn cái gì? Tiêu Y Đình đâu?”. Hai vị đại nhân đều cả, lại yên tâm ném mình Tiêu Thành Trác trong nhà?

      “Dì giúp việc làm xong cơm mới , nhưng em chờ chị trở lại nấu cho em ăn.”. Cậu bé nghiêng má phải từ từ cọ cọ vào cánh tay của , sau đó trả lời vấn đề thứ hai: “Cháu của em tối hôm qua nhất định lại chơi game thâu đem, đến bây giờ vẫn còn ngủ!”

      Diệp Thanh Hòa hơi nhíu mày, hỏi: “Cậu ấy thường xuyên như vậy à?”

      “Đúng thế! Chị bắt đầu !”. Tiêu Thành Trác cười híp mặt, rồi sắn tay áo lên, chuẩn bị làm trợ thủ cho . Thức ăn ngon ở trước mặt, đối với tương lai của đứa cháu này người chú như cậu bé còn lâu mới quan tâm!

      cũng chuyện nữa, mở tủ lạnh ra, bắt đầu chọn nguyên liệu nấu ăn.

      Người gầy, làm việc lại vô cùng nhanh , hơn mười phút sau, thiệt luộn trộn tỏi liền được bày ra mâm.

      Tiêu Thành Trác sớm kìm chế được, trực tiêp vươn ngón tay bắt đầu hành động.

      Vậy mà tay còn chưa kịp sờ vào thịt, mắt liền hoa lên, cái đĩa thấy tăm hơi đâu cả.

      “Tiêu Y Đình trả thịt lại đây!” Bình thường, người luôn lấy khí thế sét đánh kịp bưng tai cướp đồ ăn của cậu bé chỉ có điều đứa cháu kia, nhưng mới vừa hô xong, liền thấy ổn, ràng làn hương thơm lập tức ba vào mũi…

      Cậu bé quay đầu nhì nhìn lại, quả hiên, người nổi giận đùng đùng trước mặt bọn hò chính là Khương Ngư Vãn…
      Last edited by a moderator: 24/3/15
      Sue ú thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 39: Thơm quá.

      Phòng bếp còn chưa được dọn dẹp sạch . Chỗ này chút dấm, chỗ kia tí tỏi, chén đĩa vất lung tung.

      Tiêu Thành Trác phản ứng rất nhanh, cũng biết bản thân phạm vào điều cấm kỵ, nhưng việc đầu tiên nghĩ đến chính là phải bảo vệ chị ấy.

      Đứa trẻ mới có tí tuổi đầu đứng ở bên cạnh , rất khí khái : "Chị dâu, là do em năn nỉ chị ấy làm, chị muốn mắng cứ mắng em ."

      Diệp Thanh Hòa nhận thức được mình ngàn cẩn thận, vạn cẩn thận vẫn có lúc khinh thường, trong lòng liền tự trách bản thân, nhìn vào đôi mắt tinh khiết của Tiêu Thành Trác, liền tiến lên bước, nhàng : "Bác Tiêu. . . . . ."

      Nhưng, lời còn chưa hết, Khương Ngư Vãn liền xoay người , rồi lập tức cầm đĩa thịt trộn tỏi kia lên ném vào thùng rác.

      Lời định thốt ra liền tắc ở trong cổ họng, ngay cả câu " xin lỗi" cũng ra được.

      Lúc Khương Ngư Vãn xoay người lại liền lấy tay bịt mũi, tỏ vẻ ghét cái mùi này cực kỳ: "Mau quét dọn chỗ này , cửa sổ cũng mở hết ra, cho khí thanh khiết chút! Để cái mùi khó chịu kia tiêu tán hết !"

      "Dạ, bác Tiêu, xin lỗi.". Diệp Thanh Hòa cúi đầu .

      "Sao vậy?". giọng lười biếng liền vang lên vào đúng lúc này.

      Sau đó Tiêu Y Đình ngáp dài ngáp ngắn từ bên ngoài tới.

      là người cực kỳ thông minh, lại rất hiểu mẹ của mình, vừa nhìn liền biết ngay chuyện gì xảy ra, nét mặt mới vừa còn ngái ngủ lập tức biến thành ỷ sủng mà kiêu, giận dữ : "Mẹ, chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại vứt đồ ăn của con ?"

      Khương Ngư Vãn vốn vô cùng cưng chiều đứa con trai này, cho tới bây giờ hề nửa câu nặng lời nào, nhưng cũng tin tưởng vào lời của Tiêu Y Đình nhíu mày lại hỏi: "Bớt hưu vượn cho mẹ! Từ trước đến giờ con có bao giờ ăn tỏi đâu!"

      "Ai là con ăn! tại con ăn cho mẹ xem!"

      bồn rửa vẫn còn có vài tép tỏi dùng nữa, liền cầm lên hai hạt cho vào trong miệng, nhai rau ráu, sau đó còn cố ý hà hơi về phía của Khương Ngư Vãn nữa: "Mẹ, mẹ thích ăn, nhưng chúng con đều thích lắm, phải đều vì mẹ cả sao? Ai bảo mẹ là bảo bối của đám đàn ông trong nhà chúng ta chứ? Nhưng những lúc mẹ ở nhà, vẫn thể để cho chúng con ăn lần sao. . . . . ."

      Nũng nịu cộng thêm dỗ ngọt, khiến cho Khương Ngư Vãn có chút biện pháp nào với đứa con trai này, cộng thêm hơi thở đầy mùi tỏi từ trong miệng của Tiêu Y Đình phả ra làm cho bà muốn ói, còn tâm tư dây dưa với bọn họ nữa, chỉ muốn nhanh chóng ra ngoài hít thở khí trong lành mà thôi.

      "Được rồi, được rồi, súc miệng !". Cũng vô pháp chịu được cái mùi này, Khương Ngư Vãn bước nhanh rời khỏi bếp.

      Tiêu Thành Trác thấy thế che miệng cười : "Mùi hôi vô đich thành công hun Đại Ma Vương chạy mất!"

      "Dám mẹ cháu là Đại Ma vương hả?", Tiêu Y Đình giả vờ muốn xông tới bắt cậu bé.

      Tiêu Thành Trác cười khanh khách trốn ở sau lưng Diệp Thanh Hòa, hai chàng lớn ngăn ở giữa là chơi trò diều hâu vồ gà con.

      Tiêu Y Đình tay dài chân dài, chỉ với hai ba cái liền xách được cổ áo của Tiêu Thành Trác, cậu bé cố dùng sức tránh thoát, nhưng kết quả chính là Tiêu Y Đình ôm cả Diệp Thanh Hòa vào trong lòng.

      hiểu , tại sao mỗi lần hai người này đùa giỡn, người cuối cùng gánh lấy tai họa luôn luôn lại là mình.

      Tiêu Y Đình cọ cọ cằm lên tóc của , sợi tóc mềm mại, giống như có sợi lông vũ khẽ lướt qua đầu quả tim của cái, cười hì hì, rồi khịt mũi : "Thơm quá, phải cũng dùng loại dầu gội đó sao? Thế nào mà lại thơm như vậy?"

      Chương 40: Cám ơn

      Diệp Thanh Hòa đẩy ra, cũng để ý tới nữa, bắt đầu dọn dẹp tàn cuộc.

      "Này, làm gì thế?". Đối với phản ứng vội vã đẩy mình ra của để cho thấy buồn cười, lại ghé đầu tới, kề sát vào mặt của : "Chẳng lẽ ngửi thấy người tôi có mùi vị gì sao? Ví dụ như, mùi vị của đàn ông chẳng hạn?"

      Diệp Thanh Hòa cau mày, đầu quay về phía sau, thể nhịn được nữa, lập tức : "Tôi chỉ ngửi thấy được mùi tỏi cùng mùi hôi miệng mà thôi!"

      Tiêu Y Đình liền cười ha ha, cuối cùng cũng có chuyện có thể làm cho chẳng thể bình tĩnh, phải sao?

      trẻ con mà cười rồi nhanh chóng đánh răng, Diệp Thanh Hòa cũng vừa dọn dẹp trong bếp vừa tỉnh hồn lại, chuyện ngày hôm nay tuyệt trách Khương Ngư Vãn, chỉ do bản thân làm việc đủ nghiêm cẩn, về sau thể tùy tiện như vậy nữa, bất luận là trường hợp nào! Cũng cần phải tránh!

      ——— —————— —————— —————————

      Đảo mắt sắp tới kỳ thi giữa kỳ, Diệp Thanh Hòa vẫn có thói quen học tập tốt, hoàn toàn phải là người khi gặp chuyện lại ôm chân phật, mà Tiêu Y Đình cho tới bây giờ lại thèm để ý đến các cuộc thi, vẫn giống như ngày xưa, ban ngày càn rỡ vui đùa, ban đêm lại chơi điện tử.

      Ngày ấy, đến phiên Tiêu Y Đình quét dọn vệ sinh phòng học, Tiêu Y Đình giống với thường ngày liền ném cặp sách lên bàn học của Diệp Thanh Hòa, rồi : "Tôi chơi bóng đây!"

      Diệp Thanh Hòa cũng gì, yên lặng thu thập xong sách vở, chuẩn bị bắt đầu quét dọn.

      Về chuyện trực nhật này, Tiêu Y Đình thành thói quen tự nhiên luôn giao lại cho , mà đối với , dù sao cũng là quét dọn, làm nhiều hay làm ít cũng sao cả.

      Nhưng, hôm nay tại sao lại có thêm người quét dọn nữa?

      Người vừa xách theo thùng nước tiến vào phải là Giang Chi Vĩnh sao? Cậu ấy có phải thuộc tổ này đâu?

      "Diệp Thanh Hòa.". Giang Chi Vĩnh cười híp mắt gọi , rồi bắt đầu cùng bọn họ quét dọn phòng học.

      chỉ gật đầu cái, dáng vẻ vẫn lạnh nhạt mà xa cách như cũ.

      Giang Chi Vĩnh cũng để ý đến thái độ của , vừa quét sân vừa câu được câu cùng chuyện phiếm, hỏi học tập thế nào, thi cấp ba có nắm chắc hay ,….

      Diệp Thanh Hòa chỉ hàm hồ trả lời qua loa cho có lệ.

      Cuối cùng, quét dọn cũng xong xuôi, những bạn học khác lần lượt rời , Giang Chi Vĩnh cũng giúp thu dọn tất cả dụng cụ lao động, khuôn mặt tuấn có mấy phần xấu hổ, ấp úng : "Diệp Thanh Hòa. . . . . . Cám ơn cậu."

      " cần đâu.". đeo cặp sách của mình lên, thuận tay còn cầm cả cặp sách của Tiêu Y Đình, trong lòng cũng biết cậu ấy cảm ơn vì lần trước cùng chọn mua ngọc thạch.

      " lòng! Ông nội tôi rất thích miếng ngọc đó, còn muốn gặp cậu chút !" Cậu ta thấy muốn , liền gấp gáp ngăn lại.

      "Cậu với ông cậu về tôi sao?". hơi nhíu mày hỏi.

      " xin lỗi. . . . . ." ràng cảm thấy thích, cậu có vẻ hơi sợ hãi: "Bởi vì ông nội biết tôi có bản lĩnh này, liền hỏi tới, nên tôi mới . . . . . . xin lỗi. . . . . ."

      liền lắc đầu đáp: "Vậy cũng có gì. Tôi về đây, hẹn gặp lại."

      "Diệp Thanh Hòa, đợi chút, cái này cho cậu.". Trong tay Giang Chi Vĩnh là chiếc hộp mang hơi hướng cổ xưa, bên trong chắc phải là trang sức bằng ngọc hoặc những thứ có liên quan đến nó.

      nghi ngờ nhìn cậu bạn học, cũng đưa tay nhận.

      "Diệp Thanh Hòa, tôi chỉ biết sinh nhật của cậu cũng là tháng này, nhưng lại biết cụ thể ngày nào. Cái con dấu này là tôi tự mình khắc, mới bắt đầu học, khắc rất xấu, cậu đừng chê nhé.". Trong mắt Giang Chi Vĩnh tràn đầy vẻ ôn nhu, làn da trắng mơ hồ lộ ra phấn hồng nhàn nhạt.
      Last edited by a moderator: 25/3/15
      Sue ú thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 41: Sương phủ cát bồi, người trong lòng như ngọc: .

      Đối với Diệp Thanh Hòa, Giang Chi Vĩnh luôn có lòng hiếu kỳ mãnh liệt, vì vậy liền mượn danh ban cán lớp để tra sơ yếu lý lịch của . Cậu phát phần cha mẹ đều điền giống như của Tiêu Y Đình, về ngày sinh nhật, cũng chỉ viết tháng, hơn cậu tuổi.

      Trước mắt cậu lần nữa lại ra ánh mắt xa cách của Diệp Thanh Hòa, trái tim hiểu sao liền sinh ra ý nghĩ, nhất định phải tặng cho phần quà sinh nhật, muốn mang lại cho chút ấm áp bất kể có tiếp nhận hay .

      suy nghĩ nên tặng quà gì cho ở trong đầu cậu liền lướt qua hình ảnh những miếng ngọc đeo cánh tay trắng nõn mềm mại của , trong lúc bất chợt liền cảm thấy, cũng chỉ có ngọc mới xứng được với như vậy, đơn thuần ấm áp, quý mà hoa mĩ.

      Chỉ là, như , nhất định thích đeo đồ trang sức, mà học sinh cũng thích hợp đeo đồ trang sức, chỉ có con dấu là thích hợp nhất, khắc lên tên của , quả rất có ý nghĩa.

      Vì vậy, chẳng những còn mua ngọc, mà còn bắt đầu nghiêm túc học điêu khắc, khi tên của ở dưới tay cậu lần so với lần đẹp mắt hơn mới thấy hài lòng.

      Cậu biết, chữ mình khắc vẫn còn hơi thô, nếu phải hôm nay là ngày cuối cùng của tháng này, cậu nhất định có nhiều thời gian luyện tập ngày càng hoàn mỹ. . . . . .

      Việc Diệp Thanh Hòa chần chừ cũng nằm trong dự liệu của cậu, trong tất cả những mà cậu từng gặp, là người hoàn toàn bất đồng, tuyệt dễ dàng nhận quà tặng của người khác.

      Cố chấp, đem hộp con dấu ở lòng bàn tay nâng lên ở trước mặt : "Diệp Thanh Hòa, cái này. . . . . . khắc tên của cậu, tôi cầm lại thích hợp, cho người khác lại càng thể nào, cho nên. . . . . ."

      Đầu ngón tay của cậu, có cả vết máu, dấu vết đại biểu cho vết dao khắc làm bị thương.

      Cậu che giấu chút nào, tất cả ra ở đáy mắt của .

      Thận trọng như , mẫn tuệ như , như thế nào lại biết?

      Cuối cùng liền mở to hai mắt, phất tay áo, lướt qua lòng bàn tay, cầm lấy chiếc hộp con dấu nho kia.

      Khóe môi của cậu khẽ động, vui sướng cùng thỏa mãn tràn ra tới đáy mắt, cậu thanh niên ngây ngô muốn lại thôi, hai gò má nổi lên tầng hồng nhạt.

      Cả đời này của cậu, có thời khắc như vậy nữa, trong sắc chiều cuối thu đứng lặng im lâu ngắm nhìn theo bóng người rời , hình ảnh yên tĩnh sau lưng, khiến cho nhịp tim cách nào khống chế mà đập liên hồi cùng với mong đợi dám thành lời.

      bả vai gầy yếu của Diệp Thanh Hòa lắc lư hai chiếc cặp sách, đến sân bóng chờ Tiêu Y Đình cùng nhau về nhà.

      Xa xa, chỉ nghe thấy tiếng nam sinh hô hào nữ sinh trợ lực, xen lẫn trong đó, còn có thét chói tai liên tiếp ——"Tiêu Y Đình, Tiêu Y Đình. . . . . ."

      Lướt qua những đầu người nhốn nháo kia, liền nhìn thấy bóng dáng của , lúc này nhảy lên cao, thức cú ném rổ rất đẹp, quả bóng liền bay thẳng vào. . . . . .

      Rồi sau đó, liền vang lên tiếng còi kết thúc.

      Tiếng hoan hô, như thủy triều dâng cao.

      Các nam sinh kiệu lên, cao rồi ném lên, như thế mấy phen, mới thả xuống.

      Mà vừa xuống đất, Tô Chỉ San cầm nước cùng với khăn đưa đến trước mặt .

      Chính cũng rất vui vẻ, mặt hồng hào tươi cười vui vẻ, nhận lấy chai nước mà Tô Chỉ San đưa tới, sung sướng uống mấy ngụm lớn, sau đó, liền giơ cao chai nước lên đầu, đem chỗ nước còn dư lại dốc xuống, tràn cả lên mặt.

      Những giọt nước văng khắp nơi, văng cả lên mặt của Tô Chỉ San, ấy liền tránh sang bên, nở nụ cười xinh đẹp giống như hoa nở mùa xuân.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 42: Bạn cũ?

      có ai chú ý tới việc đến.

      Người hùng chiến thắng được đám đông vây quanh chuẩn bị lên đường trở về nhà, vừa mặc áo khoác vừa chuyện với bạn học chung quanh, hình như còn chưa phát ra, người học sinh như mình còn thiếu trang bị —— đó chính là chiếc cặp sách.

      Diệp Thanh Hòa vẫn vác vai hai chiếc cặp sách nặng trịch, yên lặng theo phía sau đoàn người, cùng bọn họ ra cổng trường.

      Ra khỏi cổng, mỗi người rẽ hướng, bạn bè ở bên cạnh ít rất nhiều, Tô Chỉ San cũng vẫn rời, dưới ánh trời chiều, gương mặt phiếm hồng khả ái, vừa với cười đùa với .

      Chợt, bước chân của dừng lại, tiếng cười cũng im bặt.

      quay đầu , lướt qua bọn họ, chỉ nhìn về phía trước.

      Chỉ thấy phía trước cách tầm ba mét có mặc đồng phục học sinh đứng nhìn về phía này.

      kia nhìn thấy liền tươi cười rạng rỡ chạy vội tới, gọi: "Tiêu Y Đình!"

      Lúc này nhìn thấy sắc mặt của như thế nào, chỉ nghe thấy giọng của cực kỳ lạnh lùng: "Có chuyện gì sao?"

      kia ước chừng chưa chịu lạnh nhạt như vậy bao giờ, hoặc là ngờ thái độ của lại như vậy, vui sướng liền tắt lịm, vẻ mặt trở nên kinh ngạc, nhìn những người chung quanh lát, rồi giọng : "Tiêu Y Đình, em có thể chuyện riêng với ?"

      " thể!", lạnh nhạt cự tuyệt dứt khoát.

      "Tiêu Y Đình. . . . . ." kia liền cúi đầu xuống, nức nở : "Em sai rồi, tha thứ cho em được ?"

      " ấy là ai vậy?". Tô Chỉ San đứng cạnh dùng ánh mắt cảnh giác nhìn kia hỏi.

      "Bạn học trước kia.". Tiêu Y Đình nhàn nhạt đáp câu.

      kia rốt cuộc cũng chú ý tới Tô Chỉ San xinh đẹp giống như mình, uất ức nhìn chằm chằm Tiêu Y Đình hỏi: " ta là ai?"

      " xin lỗi, tôi rảnh.", Tiêu Y Đình thèm nhìn ta lấy cái, quay sang với Tô Chỉ San: "Chúng ta ."

      Lo lắng mặt Tô Chỉ San liền được buông lỏng, cười đáp: "Ừ!"

      Hai người từ từ qua bên cạnh , ta lại nức nở : "Tiêu Y Đình, em sai rồi, người em thích chính là , tha thứ cho em lần được sao?"

      Đáng tiếc, hai người kia xa, đến tột cùng có nghe thấy lời của ấy hay , cũng ai biết. . . . . .

      Diệp Thanh Hòa vác hai cặp sách, thầm lắc đầu, hiểu nổi những thanh thiếu niên mười mấy tuổi như bọn họ, cả ngày chỉ toàn chuyện có thích hay , rốt cuộc có ý nghĩa gì?

      Khi nghĩ như thế hình như quên, mình so với bọn họ còn tuổi hơn. . . . . .

      bước nhanh hơn muốn đuổi theo hai người phía trước, lại nghe thấy kia thét lên chói tai: "Này, là ai? Tại sao lại cầm cặp sách của ấy?"

      Cặp sách? Chẳng phải bề ngoài đều phân biệt được sao? bé này nhìn cái lại có thể nhận ra là của ? Có lẽ đặt ở trong lòng rồi. . . . . .

      Đối với họa đào hoa mà ta tự rước lấy cũng có nghĩa vụ phải dọn dẹp tàn cuộc, liền bước nhanh hơn nữa, chỉ hy vọng cách xa thị phi ra chút.

      Nhưng bỗng nhiên cặp sách lại bị người ta kéo lại, làm cho thân thể gầy của ngửa cả ra phía sau.

      Kết quả, cũng ngoài dự liệu, cặp sách liền bị cướp , còn bản thân liền ngã lăn ra đất, mông đau ê ẩm.

      cầm cặp sách của , ngay sau khi nhìn mặt của , xem chừng con nhóc giống như bàn giặt này tuyệt đối phải là mẫu người của Tiêu Y Đình, con mắt của thể nào kém như vậy, như Tô Chỉ San còn tàm tạm. Chắc có lẽ cái bàn giặt này nhất định là vì thích nên mới cam tâm tình nguyện theo làm tùy tùng sai vặt. Cho nên ta dám chọc vào Tô Chỉ San, liền đem tất cả các oán khí xả lên người : "Đồ xấu xí! Chỉ bằng mà cũng muốn thích ấy? Đừng có mơ !"
      Last edited by a moderator: 26/3/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :