1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Luật sư phúc hắc quá nguy hiểm - Cát Tường Dạ (122/202)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 32: Tôi mang người tới.

      Nghe thấy thế liền dừng động tác lại, điều này ràng là cố tình nhắm vào đây mà, cũng biết đắc tội đến người nào? phải đa quá nhún nhường rồi sao?

      Ngẩng đầu nhìn lên, nhìn vào nơi phát ra tiếng thân thiện đó, gương mặt của người kia nở nụ cười đầy châm chọc mà đố kị.

      Người này phải ai khác mà chính là lớp phó thể dục Trương Manh?

      nhớ mình và người này có va chạm cái gì....

      Khóe môi khẽ giương, phát ra tiếng nhàng mềm mại: "Món ăn của nhà Tô Chỉ San ngon! Thưởng thức những món ăn ngon, chính là tôn trọng lớn nhất đối với thịnh tình khoản đãi của chủ nhà, chẳng lẽ đúng sao?"

      phải người chua ngoa, dưới con mắt của mọi người, luôn là tứ lưỡng bạt thiên cân (Bốn lạng đẩy ngàn cân), chỉ muốn yên ổn muốn gây ra sóng gió cho dù là nhất cũng thích tụ tập liên hoan bởi vì sợ mình phá hỏng khí, lại càng thích mình trở thành tiêu điểm chú ý....

      Dĩ nhiên, lời này thực rất đúng mực, cũng tỏ Diệp Thanh Hòa cũng phải là hạng người mềm yếu vô năng, nếu như Trương Manh là người thức thời, liền nên bỏ qua, hòa hợp êm thấm. Nhưng lúc này, lại biết đầu óc của Trương Manh suy nghĩ gì, hết sức kích động, giọng cũng đề cao vài deciben: "Ý của cậu là tôi tôn trọng chủ nhà sao?"

      Nguyên bản có ý này, nhưng nếu Trương Manh muốn hiểu như vậy, cũng thể làm gì, hơn nữa, trong sinh nhật của người khác mà lại cãi cọ nhau còn gì tới tôn trọng chứ?

      Chẳng đúng sai liền lắc đầu cái, tiếp tục cúi đầu ăn đồ của mình.

      "Diệp Thanh Hòa! Cậu ràng cho tôi!" Trương Manh cảm thấy để ý tới mình chính là khinh thường ta, liền vỗ bàn cái, trực tiếp gọi cả họ tên của ra.

      "Đủ rồi! Trương Manh!" Giang Chi Vĩnh có thể cảm nhận được Diệp Thanh Hòa muốn tranh chấp với Trương Manh, còn Trương Manh lại cứ cố ý làm lớn chuyện như vậy, nhịn được nữa liền quát lên bảo cậu ta ngừng lại: "Cậu cho rằng vậy là tôn trọng chủ nhà sao? Ai dạy cậu cách cư xử như vậy chứ?"

      Đến nước này quả đem mâu thuẫn khuếch đại lên rồi. Cả bàn đều ai ăn cơm, dừng lại nhìn ba người họ cãi vã.

      Diệp Thanh Hòa thầm kêu khổ, lần này muốn dàn xếp ổn thỏa cũng đươc nữa rồi...

      Trương Manh ở trong lớp cũng là trong những thành viên của ban cán , có lòng tự ái cực cao, bị giáo huấn như vậy, coi như bị mất hết thể diện, cách chuyện càng thêm kích động cay nghiệt: "Giang Chi Vĩnh, tôi và Diệp Thanh Hòa chuyện mắc mớ gì tới cậu chứ? Chắc là thấy cậu ta là người của nhà họ Tiêu nên cũng muốn bợ đỡ rồi hả? Đừng trách tôi cho cậu biết, Diệp Thanh Hòa cùng với nhà họ Tiêu cái rắm quan hệ cũng có! Cậu ta họ Tiêu sao? Hay là người do nhà họ Tiêu phát thiện tâm bảo bọc, làm chút nghiệp từ thiện để tăng thêm thể diện mà thôi...."

      Khi nghe thấy những lời này tay của Diệp Thanh Hòa cầm chiếc đũa khẽ run lên.

      "Cậu cái gì?" Đúng lúc này tiếng quát to liền vang lên.

      Trong nháy mắt tất cả mọi thanh nhốn nháo đều ngưng bặt.

      Tiếng hét lớn này xuất phát từ Tiêu Y Đình.

      Bàn bên này động tĩnh quá lớn, uống rượu với mấy cậu bạn cũng bị hấp dẫn, vừa vặn nghe được câu cuối cùng kia của Trương Manh.

      Mặc kệ Diệp Thanh Hòa và bình thường có hợp mắt nhau cỡ nào, nhưng cũng là người nhà họ Tiêu , là người do mang tới, trước mặt lại dám nhục nhã , chẳng lẽ ta coi Tiêu nhị là gỗ mục sao?

      Sắc mặt đỏ bừng, cảm giác hơi say say, đứng lên, sải bước tới bên bàn của Diệp Thanh Hòa.

      Nam sinh như Tiêu Y Đình, giàu có, sáng sủa, đẹp trai, lại chơi thể thao giỏi, mặc dù thành tích tốt lắm, nhưng ở trong lớp vẫn có lực thu hút nhất định, hay cách khác phần lớn bạn học đều e ngại cả.
      Sue ú thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 33: Chúng ta .


      Hơn nữa, tại trong người lại có chút men say.

      Nhất thời, bầu khí xung quanh liền trở nên khẩn trương, mọi người thẫn thờ nhìn người trước mặt, biết đến tột cùng muốn làm cái gì.

      Trương Manh cũng bị hù dọa rồi, lúc chỉ muốn cho sướng miệng, điều nên hay nên cũng thốt ra hết rồi, giờ phút này nhìn thấy sắc mặt của Tiêu Y Đình, mới biết rằng mình gây họa. Tiêu Y Đình này cũng phải là học sinh giỏi, nghe cũng là bởi vì đánh nhau mới chuyển trường, cậu ta đánh mình đấy chứ? Nếu quả ra tay, ta chỉ sợ bị ăn cái tát . . . . . .

      Trong lòng mặc dù e ngại, nhưng khí thế người cũng nguyện ý thua, liền ưỡn ngực lên, cất cao giọng hỏi ngược lại: "Tiêu Y Đình, cậu dám đánh tôi sao?"

      ra , chỉ có chính ta mới biết, giọng của mình có bao nhiêu run rẩy, hai chân cũng ở run lên bần bật. . . . . .

      Nhưng, Tiêu Y Đình tựa như nghe thấy lời khiêu khích này của ta, chỉ tới bên cạnh Diệp Thanh Hòa, cúi người cầm lấy tay của , dùng sức, kéo từ chỗ ngồi đứng dậy : "Em , chúng ta !"

      Hay cho câu: “ Em , chúng ta "!

      Ngắn gọn, kiên định, vang vang, nặng trịch.

      Kềm theo câu nặng tựa ngàn cân là sắc mặt đầy căng thẳng u ám, mặc dù có nửa câu cảnh cáo, nhưng hành động kia ràng là cho mỗi người ngồi ở đây rằng: người nào chọc đến Diệp Thanh Hòa, chính là chọc Tiêu Y Đình .

      Nhưng lúc này, vẫn còn u mê ngu ngốc, cũng biết hôm nay, mình coi thành viên trong gia đình, mà cũng lâu về sau, cũng có thể vì mà từ bỏ tất cả. Nhưng khi đó, muộn. . . . . .

      Thoáng cái, biến mất trong tầm mắt của mọi người, phảng phất như có cơn gió thoáng qua, bọn họ chưa từng tới đây bao giờ . . . . . .

      "Chúng ta. . . . . . Tiếp tục ! Chỉ San, chúc cậu sinh nhật vui vẻ!", Trương Manh cảm giác ánh mắt của mọi người chung quanh như kiếm vô hình bắn đến, như muốn băm vằm ta thành trăm mảnh, cứ làm như ta là đầu sỏ gây tội vậy, liền thấy được tự nhiên, cầm cái ly lên uống , muốn thay đổi khí căng thẳng này.

      Nhưng đám nam sinh bên kia lại có người chịu nể mặt mũi rồi, đó chính là Vương Triết đại vương nghịch ngợm nhất trong lớp, hôm nay trở thành đồng đảng của Tiêu Y Đình, đứng dậy đẩy ghế ra: "Các cậu cứ tiếp tục chơi , tôi cũng đây!"

      Vương Triết ở trong lớp lại luôn có đám người theo đuôi, thấy cậu ta đứng lên , cũng rối rít đứng dậy cáo từ, thế là đám nam sinh về hơn nửa.

      khí của bữa tiệc sinh nhật cứ thế mà xìu xuống theo, Trương Manh ngượng ngùng, vui nhìn sang gia chủ.

      Tô Chỉ San mất thể diện tới cực điểm, cũng nhịn nổi nữa, mặt lạnh đâm câu: " có đầu óc đừng có lung tung! Để người khác còn tin tưởng rằng mình có nội hàm chút!"

      Mặc dù lời này chỉ tên họ, nhưng mọi người ai cũng biết là người nào, đều đưa ánh mắt đâm về phía Trương Manh.

      Trương Manh cách nào giả vờ như có việc gì được nữa, hầm hừ quăng câu: "Giả vờ có nội hàm? Chỉ có Diệp Thanh Hòa mới giả vờ có nội hàm mà thôi! Cả ngày lẫn đêm đều giả bộ thanh cao cái gì chứ!"

      xong, liền dậm chân rời khỏi nhà họ Tô.

      Sinh nhật vui vẻ tưng bừng, lại kết thúc như vậy. . . . . .

      Lần tụ hội này, bị bắt nạt ràng là Diệp Thanh Hòa, nhưng Tiêu Y Đình so với còn kích động hơn nhiều, kéo thẳng mạch.

      Đôi chân dài sải bước nhanh, bị lôi , phải chạy chậm mới theo kịp. Cộng thêm chiều cao hình thể của hai người khác biệt, nhìn từ xa , hiểu còn tưởng rằng cầm con diều mà chạy. . . . . .

      Cho đến khi ra khỏi chung cư, mới quay đầu lại hung dữ chất vấn : "Tôi này, có ngốc vậy? Người ta như vậy...sao cầm chén nước mà hất lên mặt ta? !"

      vất vả mới điều chỉnh được hô hấp, thở ra nhè , hai con ngươi sáng chói như sao, xuyên thấu qua đôi kính nhìn chớp.
      Sue ú thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 34: Lấy độc trị độc.

      uống rượu…..” nhìn chằm chằm vào , nhàng .

      Thời gian như dừng lại trong chốc lát, chỉ có tiếng là cây khẽ lay động trong gió, xào xạc.

      như bị đóng băng, giống như ngọn lửa cực nóng gặp phải núi băng, nhiệt hỏa muốn khoe khoang trong phút chốc còn cách nào bay múa được. Suy nghĩ của chợt đình trệ ở nơi nào đó.

      lát sau, mới “sống” lại, nhưng biết mình nên cười hay nên giận, tại sao lại có như thế này chứ?

      “Tôi này, rốt cuộc là quan tâm đến cái gì? Mắng cũng thèm lại, có phải cho dù có đánh cũng đánh trả hay ? Ngay cả tự ái bình thường nhất cũng có sao? Nếu như hôm nay tôi có ở đây, biết bị khinh thường đến mức nào!” Đối mặt với biểu tình như thế của , biết làm thế nào cho phải, cuối cùng vẫn nghiêm mặt lại khiển trách.

      tại đứng ở phía đối diện, lẳng lặng nhìn .

      quá cao, có muốn nhìn thấy ánh mắt của cũng có chút khổ cực…..
      “Ngu ngốc nhìn tôi làm gì?” bị nhìn mãi như vậy có chút tự tại nổi.

      Mái tóc dài của che khuất phần gương mặt, tóc mái phủ trán, ghét nhất chính là gọng kính màu đen to đùng kia, chặn mất đôi mắt của , để cho có nhìn thế nào cũng thấy được vẻ mặt vui buồn của ai kia.

      Trong lòng hiểu tại sao lại sinh ra kích động nho , muốn vén tóc của người nào đó ra, lấy mắt kinh xuống nhìn xem chút.

      Vậy mà, mới vừa đưa tay ra, tựa như cảm nhận được, liền quay đầu , tránh thoát.

      Ngón tay của cứng đờ giữa trung, con mắt sắc hơi thu lại, vừa xấu hổ, lại vừa có gì đó vui.

      nhíu nhíu mày, phiền loạn mà : “Được rồi! Về sau có ai khi dễ , cứ cho tôi biết! Để xem tôi thu thập người đó ra sao!”

      nghe vậy cũng lên tiếng đáp lại.

      thấy thế nhịn được nữa mà hét lớn tiếng: “Có nghe thấy ?”

      Hình như lượng hơi lớn phải? Cho nên mới khiến cho cái mắt kính to đùng từ sống mũi tuột xuống, giắt lên chóp mũi nho , khiến cặp mắt kính này càng thêm buồn cười.

      biến sắc đẩy gọng kính lên, vẫn câu kia: “ uống rượu. Nếu như bác Tiêu mà…”

      “Này! Tôi giúp đấy! vong ân phụ nghĩa như vậy chứ? Nếu như dám cho cha tôi biết, lần sau tôi cũng để ý đến nữa!” Cảm giác say tựa hồ tỉnh nửa, cha cấm uống rượu, nhưng mấy em ở đó đều uống cả…, uống phải rất mất phong độ sao?

      cần tôi phải .” hít hít mũi rồi lại tiếp: “Tất cả đều là mùi rượu….”

      thở ra hơi, cau mày hỏi: “ sao?”

      Lại thấy xoay đầu né sang bên, ràng là thái độ chán ghét. Mà chính đưa tay lên khóe miệng quạt quạt gió cũng ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt như có như .

      “Làm thế nào bây giờ? Về nhà là chết chắc. Có thứ gì đó có thể khử được mùi rượu ?”, lo lắng hỏi.

      suy nghĩ lát rồi đáp: “Có, lấy độc trị độc thôi.”

      Lấy độc trị độc? hiểu ý là gì, chẳng lẽ muốn uống nhiều hơn chút nữa?

      Cho đến khi dẫn vào siêu thị, cuối cùng chỉ mua túi tỏi nho , lúc ra, mới chợt bình tĩnh, cuối cùng ngộ ra cái gì là lấy độc trị độc….

      xác định phải đùa tôi đấy chứ?” muốn xem biểu tình sau tròng kính kia, rốt cuộc có bao nhiêu giảo hoạt.

      “Mùi gì lớn hơn, ăn nó vào, dĩ nhiên là để che giấu rồi.” nghiêm trang , ngón tay móc túi tỏi, lắc lư ở trước mặt .
      Last edited by a moderator: 9/3/15
      Sue ú thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 35: Tiếng cười


      “Được!” sảng khoái đồng ý, rồi lột nhánh tỏi cho vào miệng nhai.

      Mùi vị này tất nhiên hề dễ chịu, thế nhưng lại như nhai kẹo vậy, chân mày cũng hề nhíu lại lấy lần.

      nhìn mà choáng váng, cau mũi hỏi: “Ăn ngon vậy sao?”

      “Ừm!” đột nhiên cúi người, nhích tới gần mặt , mũi của hai người họ dán sát lại gần nhau, sau đó hà hơi cái “Ngửi thử xem, còn có mùi rượu ?”

      Trong nháy mắt, lập tức nín thở, sau đó bịt mũi chạy như điên.

      Hơi thở nồng nặc mùi tỏi, hòa lẫn với mùi rượu có biết bao nhiêu ghê tởm!

      Sau lưng, lại truyền đến tiếng cười vô cùng phóng đãng của , cười vô cùng vui vẻ.

      Cực kì lâu về sau, khi đất khách quê người, vẫn còn nhớ tiếng cười này của trong buổi đêm tịch mịch đó.

      Bọn họ cũng về nhà ngay, vì muốn che giấu mùi vị quái dị trong miệng, nên Tiêu Y Đình sống chết cũng muốn ăn thêm cái gì đó ở bên ngoài vừa mới về, lên tiếng cầu khẩn: “ muốn phải theo tôi luyện chữ nửa đêm nữa chứ? Hay là lại muốn đứng thế trung bình tấn suốt nửa đêm? Ba tôi mà phạt nương tay chút nào đâu!”

      Nghe , liền đẩy gọng kính lên, cũng muốn hỏi ngược lại rằng, tại sao liền kết luận nhất định phải chịu phạt cùng với mình chứ?

      “Ai! câu đồng ý ! Tôi đây gấp đến độ… Tôi phục sát đất rồi!” Tính của vẫn luôn khẩn trương, thấy thái độ của như vậy chỉ còn kém gấp gáp đến độ giơ chân nữa mà thôi. “Em à, mới vừa rồi hai chúng ta cũng chưa kịp ăn gì cả, nên rất đói bụng! Tôi bụng rỗng uống rượu, nếu ăn chút gì, đối với thân thể cũng tốt lắm!”

      “Bây giờ mới biết đối với thân thể tốt? Lúc uống thế nào lại nhớ ?” dừng bước lại, thẳng thắn hỏi .

      “Tôi… phải là vui mừng quá nên quên sao?” mỉm cười, thầm tỏ vẻ ủy khuất, nếu cơ sở kinh tế quyết định kiến thức thượng tầng, khóa chính trị gì gì đó, từng dạy lớp là chân lý mà, chiêu này của cha tôi quá hung tàn…

      khẽ lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ.

      “Thế nào? Vẫn được sao?” mồm mép tép nhảy sắp sái cả quai hàm rồi… Nha đầu này có thể đừng keo kiệt như vậy hay ? Ăn bữa cơm lại tốn bao nhiêu! chịu nổi vẻ tính toán chi lo này của nữa rồi!

      thôi!” cất bước, ở trước mặt .

      “Đừng mà! Coi như ăn, chúng ta cũng từ từ hãy quay về nhà!” muốn bị cha mình bắt ngay tại trận được!

      phải muốn ăn cơm sao?” quay đầu lại hỏi.

      “À? ! Sao sớm!” mừng rỡ, kéo tay của chạy : “ mau! Nhanh quá giang xe thôi! Tôi biết nhà hàng, nhất định thích!”

      họ xa nào đó của Tả Thần An có mở nhà hàng sang trọng phong cách mèo Hello Kitty, mặc dù danh tiếng bằng những khách sạn lớn, nhưng rất được các trẻ tuổi hoan nghênh.

      Vì vậy mới cố ý dẫn đến đó.

      Chính Loan Loan ở trong tiệm, cười hì hì quan sát Diệp Thanh Hòa: “Ơ, tiểu Nhị, mang bạn tuổi tới dùng cơm à?”

      ấy?” Tiêu Y Đình tỏ vẻ kinh ngạc đáp: “ phải, là em ! Chị Loan Loan, chị nghĩ rằng em sớm giống chị sao chứ?”

      “Nhóc thối! linh tinh gì đấy!” Loan Loan gõ cái lên đầu , rồi đưa thực đơn đến trước mặt bọn họ.

      lưu loát chỉ vài món ăn, sau đó mới sực nhớ tới Diệp Thanh Hòa, liền quay sang hỏi: “ muốn ăn cái gì?”

      liền lắc đầu trả lời: “Tùy ý .” Những thứ chọn vượt ngoài sức ăn của hai người rồi…

      “Món gì gọi là tùy ý chứ? Chủ quán sợ nhất khi khách hàng câu tùy ý này đấy. Gọi cái thích !” liền đưa thực đơn sang cho chọn.

      suy nghĩ lát, rồi : “Vậy… Có bánh ngọt ?”
      Last edited by a moderator: 18/3/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 36: Sinh nhật



      Mắt Tiêu Y Đình sáng lên : “Đúng thế! Mới vừa rồi chúng ta cũng chưa kịp ăn bánh ngọt! Chị Loan Loan, hãy mang bánh ngọt ngon nhất của nhà chị tới đây !”



      “Được! Chờ chị chút nhé, tiểu Nhị!”. Chị Loan Loan cười cười rời , trong ánh mắt ràng đảo qua ranh mãnh.



      “Thấy thế nào, chỗ này có đẹp ?”. Cách trang trí toàn màu hồng này, vốn cũng thích cho lắm, lần này hoàn toàn là vì muốn làm vui lòng ai đó nên mới dẫn người đến đây.



      liền gật đầu cái, nhưng vẻ mặt cũng có biểu gì thái quá cả.



      thở dài, cảm thấy bất đắc dĩ, nếu như đổi thành khác, cho dù là hoa khôi lớp Tô Chỉ San, vừa bước vào nhà hàng giống như trong cổ tích này chỉ sợ cũng sợ hãi than thầm, duy chỉ có , vẫn trầm tĩnh như phiến đá vậy.



      Sau khi chị Loan Loan , phiến đá kia liền lọt vào trầm mặc vô biên.



      “Này, bao nhiêu tuổi rồi?”. Ngón tay của an phận gõ gõ lên mặt bàn ăn. phải cố ý vô tâm, mà là khi ở cùng chỗ với nghẹn cực kỳ, cũng thấy thú vị chút nào.



      Cũng biết suy tư đến những chuyện gì, đến mức hoàn toàn nhập thần, bị hỏi đột nhiên như vậy, liền giật mình đáp: “Mười . . . . . . . mười sáu . . . . . . . “ Chẳng lẽ lại biết hôm nay là ngày gì?



      vừa thưởng thức đồ ăn khai vị vừa được đưa lên, vừa cười nhạo : “Mười sáu? Tôi còn tưởng sáu mươi rồi cơ! So với bà nội tôi còn chững chạc hơn nhiều!” Bà nội già rồi sai, nhưng cũng giống như suốt ngày mặt ủ mày chau? Ít nhất vẫn có rất nhiều lời có thể cùng .



      Nghe như thế liền thở phào nhõm, nhưng lại khỏi phiền muộn.



      còn tưởng rằng biết hôm nay cũng là sinh nhật , cho nên mới đột nhiên hỏi như vậy. . . . . .



      Bánh ngọt được bưng lên, rất , vừa đủ cho hai người ăn, nhà hàng này đúng là rất có phong cách, chắc hẳn có ít cặp đôi tới đây ăn cơm.



      ra , tuyệt đối thích ăn bánh ngọt.



      Chỉ là thứ này trong ngày sinh nhật vô cùng thiết yếu, hàng năm cũng vào ngày như thế này mà xuất .



      Lúc trước cũng quan tâm tới những thứ này, nhưng cha hàng năm đều mua chúng, hơn nữa mỗi năm đều có mùi vị khác nhau.



      Cha , ông thích nhìn dáng vẻ con bảo bối của mình cầu nguyện ở trong ánh nến, ông còn cố gắng giúp con mình hoàn thành những nguyện vọng đó.



      Vì thế hàng năm ước nguyện của đều hết sức giống nhau, đó chính là nhà ba người bọn họ vĩnh viễn sống hạnh phúc bên nhau.



      Nhưng đến cuối cùng, đó chỉ là nguyện vọng mà thôi. . . . . .



      Có thể thấy được, cổ tích thần thoại quả nhiên đều là gạt người.



      Vì thế còn niềm tin với ước nguyện nữa.



      Nhưng khi còn người mua bánh sinh nhật cho mình, lại hết sức nhớ nhung đến thứ mà vẫn thường cho rằng cần thiết kia.



      Ngưng mắt nhìn hai phần bánh ngọt hình trái tim, ánh mắt ở phía sau lớp kính đột nhiên lên ánh sáng.



      Sinh nhật mười sáu tuổi của , vẫn được nghênh đón chiếc bánh ngọt giống với những chiếc bánh sinh nhật trong quá khứ.



      có ước nguyện, cũng có nến, cầm dĩa lên, nhàng lấy ra phần , ngậm vào trong miệng, tinh tế thưởng thức.



      “Ăn ngon ?”. cũng thích ăn đồ ngọt, cho nên toàn bộ bánh ngọt này đều là của hết.



      gì, chỉ gật đầu thay cho câu trả lời.



      liền cười tươi, ánh mắt so với những ngọn đèn huỳnh quang ở phòng ăn rạng ngời hơn rất nhiều.



      ra , vẫn thích mùi vị của bánh ngọt, vừa ngọt, vừa ngấy, mùi vị ở trong miệng lâu vẫn tiêu tan, phảng phất như trở lại trong ánh nến của những năm trước đây, cha mẹ hát bài ca sinh nhật chúc sinh nhật vui vẻ.
      Last edited by a moderator: 23/3/15
      Sue ú thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :