1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Luật sư phúc hắc quá nguy hiểm - Cát Tường Dạ (122/202)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 27: Xó xỉnh

      Tiêu Y Đình giơ tay lên cho Tiêu Thành Hưng nhìn, cà lơ phất phơ cười hì hì ngừng: "Sạch , có mực, cũng có bùn..."

      Có phải cha vẫn còn nhớ chuyện xấu làm khi còn bé đối với em Quách hay ? đôi tay dính đầy mực nước đen sì mạnh mẽ ôm chầm lấy công chúa của nhà họ Quách, in hằn năm đầu ngón tay lên chiếc váy trắng như tuyết.

      Nhưng Tiêu Thành Hưng lại nghĩ là nam nữ khác biệt, nhìn hành động nghịch ngợm đứng đắn của con trai, liền biết hai đứa này vẫn chưa hiểu chuyện, rất thuần khiết sạch , còn nữa, nghĩ nghĩ lại, nếu hai chúng nó ở lâu sinh tình, Thanh Hòa trở thành con dâu ngoan ngoãn của mình, cho nên cũng rối rắm nhiều liền thả hai người họ ra cửa.

      Diệp Thanh Hòa hoàn toàn bất đắc dĩ, chỉ có thể bị Tiêu Y Đình áp chế cùng đến bữa tiệc sinh nhật, nhưng nhìn cách tỉ mỉ ăn mặc, liền cảm thấy buồn cười, chính vẫn thân áo sơ mi, quàn dài đơn giản mộc mạc như cũ, đứng ở bên cạnh liền trở nên ảm đạm có ánh sáng.

      Bất ngờ duy nhất chính là trước khi , còn tiện tay lấy quyển sách cho vào trong túi xách, dĩ nhiên, hành động này lúc ấy bị Tiêu Y Đình chê cười mãi.

      vẫn cứ bất đồng như thế.

      Hoàn cảnh gia đình của Tô Chỉ San tệ, dáng dấp cũng xinh đẹp, tổ chức bữa tiệc sinh nhật mười bảy tuổi mà mời hơn phân nửa bạn học cùng lớp, lúc và Tiêu Y Đình đến nơi, khí ở đó rất náo nhiệt rồi.

      Thấy đến, Tô Chỉ San cực kỳ vui mừng, tự mình ra tận cửa đón.

      Vì hôm nay là ngày đặc biệt, nên Tô Chỉ San ăn mặc rất chải chuốt, cởi bỏ bộ đồng phục học sinh nhàm chán, mặc vào người chiếc váy dài mềm mại phiêu diêu, mái tóc đen như thác nước tự nhiên rủ xuống, quả hổ danh là hoa hậu của lớp.

      Lại , vào học lâu như vậy mà vẫn biết Tô Chỉ San là hoa hậu của lớp mình, cho đến lúc nghe thấy Tiêu Y Đình mang ra so sánh mới tự nhìn lại mình, quả chẳng khác gì con bé nông thôn quê mùa cả...

      "Tiêu Y Đình! Mình còn tưởng rằng cậu thèm nể mặt, tới tham dự chứ!" Tô Chỉ San trong nháy mắt nhìn Tiêu Y Đình, nhất thời tươi cười rạng rỡ .

      "Làm sao có thể chứ? Hoa hậu lớp nhiệt tình mời, làm sao lại đến được? Qủa vô cùng vinh hạnh!" Tiêu Y Đình vừa trêu đùa, vừa nịnh đầm đáp lại, rồi sau đó đưa quà tặng ra: "Sinh nhật vui vẻ."

      Mặt Tô Chỉ San khẽ đỏ lên, nhận lấy quà tặng, lại che giấu được e lệ và vui sướng trong mắt: " thôi, chúng ta cắt bánh, chỉ còn chờ cậu nữa thôi!"

      đám nữ sinh qua, la hét muốn Tô Chỉ San mở quà trước, muốn xem xem rốt cuộc Tiêu Y Đình tặng quà gì.

      Tô Chỉ San xấu hổ nhìn sang Tiêu Y Đình hỏi: "Có thể ?"

      "Dĩ nhiên có thể, có gì là thể cả!" liền hớn hở cười đáp.

      Vì vậy, các nữ sinh liền túm năm tụm ba lại cùng với Tô Chỉ San và Tiêu Y Đình đến chỗ để bánh, hình như, có ai chú ý tới sau lưng còn có người nữa, mà hình như Tiêu Y Đình cũng quên mất, mình còn dẫn theo người hầu cùng.

      Nhưng tình thế như vậy lại rất hợp với tâm ý của Diệp Thanh Hòa, cũng chưa từng muốn mình trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, thừa dịp có ai để ý, liền tự tìm góc ngồi xuống, lấy sách ra đọc.

      Đọc sách, là thời gian tốt nhất để hoạt động trí óc.

      Nghe bên kia truyền tới thét chói tai cùng với tiếng hoan hô chắc là món quà của Tiêu Y Đình làm cho mọi người sợ hãi than thầm rồi, liền bình tĩnh lại, rất nhanh liền nhập hồn vào trong sách, có ai tới quấy rầy là quá tốt.

      Vậy mà, đúng như ý nguyện, mới vừa nhìn được mười mấy tờ liền nghe thấy giọng nam vang lên: "Hi, Diệp Thanh Hòa."
      Last edited by a moderator: 7/2/15
      Sue ú thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 28: Thú vị


      ngẩng đầu lên nhìn, ra là lớp phó học tập Giang Chi Vĩnh bắt chuyện với mình.

      Khai giảng hơn tháng, trong lớp còn có nhiều người nhớ tên, chỉ đặc biệt nhớ cái tên Giang Chi Vĩnh, đó là bởi vì cái tên này gợi cho nhớ tới câu thơ: Giang chi vĩnh vậy, thể phương tư.( Sông nước vẫn thế, thể hoài niệm)

      " xem sách gì vậy?". Giang Chi Cĩnh cười hỏi, rồi ngồi xuống đối diện với .

      " có gì, sách giải trí mà thôi.". hời hợt đáp câu, thoáng qua rồi lại vùi đầu vào trong sách.

      Giang Chi Vĩnh đưa mắt lướt qua quyển sách tay của , thấy đó là quyển về giám định và xem xét ngọc chuyên nghiệp, khỏi sợ hãi than: "Cái này mà gọi là sách giải trí sao? Diệp Thanh Hòa, cậu làm cho người ta thay đổi cách nhìn đấy!"

      ngẩng đầu, đẩy gọng kính lên đáp: "Hứng thú thôi, làm chậm trễ việc học đâu."

      "Cậu cũng đừng khiêm nhường! Người khác biết, chứ tớ còn sao?". Giang Chi Vĩnh cười : "Bài tập của cậu cùng với vở ghi chép đều tốt nhất lớp, mỗi lần viết ngữ văn và tiếng đều đạt 100%, hơn nữa còn có thể viết chữ đẹp đến như vậy, lớp phó học tập như mình đây ở trước mặt cậu vẫn thấy hết sức xấu hổ."

      vốn tưởng rằng trong lớp có bất kỳ người nào chú ý đến mình cả, cho nên, mực an nhiên tự tại, ngờ, vẫn có người chú ý?

      "Cái đó cũng thể cái gì cả.". đáp mà ngẩng đầu lên.

      Bề ngoài của Giang Chi Vĩnh rất tuấn tú, thành tích học tập lại cao, ở trong đám nam sinh cũng là nhân vật nổi tiếng, có lẽ là tính tình trầm ổn kín kẽ, cho nên có nữ sinh chạy theo như vịt, tuy chưa từng gặp người nào đối xử lạnh nhạt với mình như thế nên lúc này liền thấy hơi mất thể diện chút. Chỉ là, Diệp Thanh Hòa lại giống với những nữ sinh khác, cho nên rất nhanh liền thoải mái, còn cười : "Diệp Thanh Hòa, phải tớ quấy rầy cậu đấy chứ?"

      Nhưng đúng là quấy rầy mà!

      Diệp Thanh Hòa chút do dự trả lời: "Đúng vậy".

      ". . . . . ." Giang Chi Vĩnh lập tức bị sặc, người trả lời thẳng thắn trực tiếp như vậy cũng là lần đầu tiên cậu nhìn thấy, nhịn được liền cười phá lên: "Diệp Thanh Hòa, cậu là. . . . . . Thú vị."

      Vốn còn tưởng rằng cậu ấy mất lịch , hoặc là thấy có gì vui liền tránh ra, ngờ lại thú vị, như thế này mà cũng có thể coi là thú vị sao?

      "Giang Chi Vĩnh, cậu mới là thú vị.". Chẳng lẽ đúng sao?

      "Vậy chúng ta ở chung chỗ phải rất thú vị?". cười hỏi.

      Diệp Thanh Hòa liền sửng sốt.

      Giang Chi Vĩnh cũng cảm thấy lời này của mình hơi quá đột ngột, rất dễ làm cho người ta hiểu lầm, liền vội vàng giải thích: "Ý của tớ là, tớ thích náo nhiệt, mà tớ nghĩ cậu cũng giống như thế, bằng chúng ta ngồi hàn huyên chút, để giết thời gian."

      như vậy, trờ chuyện với cậu ta cũng coi như là giúp người làm niềm vui rồi hả ?

      Đều là bạn học, cũng nên làm quá, gập sách lại, yên lặng chờ nghe cậu ta mở miệng, lại tuy nguyện ý "Tiếp chuyện", nhưng lại muốn tìm đề tài.

      "Cậu rất am hiểu về Ngọc sao?". Cậu ta cầm lấy sách của , lật lật vài tờ, liền cảm thấy choáng váng đầu, chút cũng nhìn nổi.

      "Chưa dám tới hiểu, chỉ là thích mà thôi."

      "Vậy tớ có thể nhờ cậu giúp chuyện được ?". Mắt của Giang Chi Vĩnh khi câu này liền sáng lên.

      "Cái gì? Tôi phải là người trong nghề đâu, đấy.". đoán chừng chuyện cậu ta cần nhờ có liên quan đến ngọc rồi, trong nội tâm tự chủ liền sinh ra chút mâu thuẫn.

      "Sắp tới là sinh nhật của ông nội tớ, nghĩ mãi mà chưa biết tặng quà gì, mà đối với người già quà gì thích hợp hơn là món quà chế tác từ Ngọc, nhưng tớ lại hiểu gì về nó cả, ngày mai cậu có thể chọn giúp mình được ?"

      Diệp Thanh Hòa do dự lát, mặc dù có chút miễn cưỡng, nhưng vẫn gật đầu đồng ý, vì vẻ mặt rất thành khẩn kia của Giang Chi Vĩnh, nên rất muốn giúp cậu ấy thể hiếu tâm của mình.

      Cũng bởi vì hiếu kính, là chuyện mà cả đời này thể nào có cơ hội để biểu cả.
      ngocanh thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 29:

      "Vậy tốt quá, ngày mai tớ tới đón cậu? Hay là..."...lúc này cậu chợt nhớ tới quan hệ của và Tiêu Y Đình, cảm thấy hình như có gì đó ổn.

      "Cứ hẹn địa điểm gặp mặt ." Ở nhà họ Tiêu, vốn là người ăn nhờ ở đâu, nên muốn gây cho bọn họ thêm bất cứ phiền phức gì.

      "Được!" Điều này cũng rất hợp với ý của Giang Chi Vĩnh, nhưng cậu vẫn muốn hỏi vấn đề mà mình vẫn hiếu kỳ bấy lâu nay: "Diệp Thanh Hòa, cậu và Tiêu Y Đình rốt cuộc có quan hệ gì?"

      Nếu như là em , sao lại cùng họ, còn nếu như phải tại sao lại giống như người hầu của cậu ta, gắn lấy Tiêu Y Đình như hình với bóng? Ngay cả quét dọn vệ sinh, mỗi lần đều do dọn thay cậu ta, tiểu tử kia vừa tan học liền ném cặp sách cho , còn bản thân lại chạy chơi bóng....

      Câu hỏi đột ngột này của Giang Chi Vĩnh khiến cho Diệp Thanh Hòa lúng túng, biết phải trả lời thế nào.

      Rốt cuộc có quan hệ gì? Bác Tiêu là em của , nhưng sao? Nếu như phải vậy ở nhà họ Tiêu với tư cách gì? Có thể thẹn với lương tâm mà hưởng thụ tất cả hay ?

      nhạy cảm cùng với kiêu ngạo khiến cho toàn thân của lập tức dựng lên bức tường gai góc, trong nháy mắt liền trở nên lạnh lẽo để tự bao bọc bảo vệ chính mình.

      Giang Chi Vĩnh cũng là người cực kỳ thông minh, bầu khí này lập tức để cho nhận ra rằng mình hỏi điều nên hỏi, nhưng có lẽ bạn này nhất định biết, trong lớp của họ thậm chí còn là toàn trường, có biết bao nhiêu người tò mò về quan hệ giữa và Tiêu Y Đình, các nghị luận xôn xao nổi lên khắp nơi, thậm chí có người ác miệng truyền bá....

      Cậu suy nghĩ nên lời gì để phá tan khí trầm mặc này bên tai lại truyền đến tiếng thét chói tai.

      ra là, những người đó chơi rất vui vẻ, bọn họ chạy về phía này ra sức bôi kem lên mặt nhau.

      "Đừng, đừng làm rộn." Theo bản năng cậu muốn đứng ở bên cạnh Diệp Thanh Hòa để bảo vệ cho . Cậu cảm thấy, nhất định thích trò chơi như vậy.

      Nhưng tiếc là, vẫn bị chậm bước, biết là người nào, đem miếng bơ trát lên tóc , ngay sau đó, Tiêu Y Đình cũng cầm miếng bánh kem bôi lên mặt của , làm mắt kính bị rớt xuống, đó dính đầy bơ...

      "Đủ rồi! Đừng làm rộn!" Giang Chi Vĩnh liền kéo từ đám người nhốn nháo kia ra ngoài, bảo hộ ở phía sau lưng mình: "Các cậu chơi đủ chưa!"

      Mọi người chơi rất high, lúc này mới tỉnh ngộ, trước mắt chính phải là Diệp Thanh Hòa vô cùng lập dị sao.....

      "Này, em ..." Tiêu Y Đình nhìn ra sau lưng Giang Chi Vĩnh vì vóc dáng của quá , hoàn toàn bị cậu ta che chắn mất, vì vậy liền vòng qua người Giang Chi Vĩnh muốn kéo ra.

      lại rụt người tránh né.

      Đúng! Động tác này hết sức ràng! dám tránh né khỏi tay , lại còn đưa lưng về phía , giấu mặt ở sau lưng của Giang Chi Vĩnh.

      "! Tới đây!" khỏi cau mày, níu lấy cổ tay , khẽ gắt lên: "Tôi dẫn gột rửa cho sạch!".

      " cần! Tự tôi được!" nhếch nhác dùng cái tay khác lau mặt của mình, vẫn quay lưng về phía .

      "Để cho cậu ấy tự mình ." Giang Chi Vĩnh giữ lấy cổ tay của Tiêu Y Đình .

      Động tác này khiến cho Tiêu Y Đình cực kỳ khó chịu, híp híp mắt lại, khiêu khích dâng đầy trong mắt, đáp: "Liên quan gì tới cậu?"

      Mắt thấy hai nam sinh này muốn nổi lên tranh chấp, các nữ sinh cũng có chút sợ, hôm nay là sinh nhật hoa khôi của lớp, nên xảy ra điều gì hay, liền rối rít bắt đầu khuyên can hai người họ.

      Cuối cùng, vẫn là Diệp Thanh Hòa dùng sức rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Tiêu Y Đình, giọng : "Tôi sao, gột rửa cái là được thôi, các cậu cứ chơi ...."
      Last edited: 12/2/15
      Sue ú thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 30: Kinh ngạc


      Theo bóng lưng Diệp Thanh Hòa vội vã biến mất, nhóm người ngây ngô đứng ở đó lát, khí náo nhiệt lúc trước vì chệch mất khúc nhạc đệm mà nhạt rất nhiều.

      " mất hứng!". Có người thầm ra tiếng.

      Tô Chỉ San nghe thấy lời này liền hốt hoảng, vội liếc nhìn Tiêu Y Đình, dù sao người cũng là do cậu ấy mang tới, cũng biết Diệp Thanh Hòa có vị trí như thế nào ở trong lòng cậu bạn này nên dám dễ, càng thể đắc tội.

      "Đừng nữa... Chúng ta dọn dẹp chút , sau đó chơi trò chơi thôi.". Tô Chỉ San cẩn thận dàn xếp.

      Chủ nhân như vậy, những nữ sinh khác cũng tiện oán giận tiếp, rối rít tản ra, cầm giấy lau chùi bánh kem người mình, bởi vì Diệp Thanh Hòa ở trong toilet cho nên bọn họ tình nguyện đợi ra ngoài rồi mới vào sau, chẳng biết tại sao, Diệp Thanh Hòa này lại làm cho người ta khó có thể thân cận như vậy.

      "Tiêu Y Đình, cậu cũng tới bên này lau cho sạch .". Tô chỉ San đưa khăn giấy cho cậu, tiện thể dẫn cậu ra ngoài.

      Tiêu Y Đình liếc nhìn về phương hướng toilet, cuối cùng, vẫn cầm lấy khăn giấy, khỏi đó.

      Giang Chi Vĩnh nhặt cặp mắt kính ở đất lên, dùng giấy lau sạch rồi, tới trước nhà vệ sinh để đưa cho Diệp Thanh Hòa. Cầm chiếc kính này ở trong tay, chỉ cảm thấy rất to, so với vóc dáng nho của tương xứng. . . . . .

      Cửa phòng vệ sinh đóng chặt. Cậu ta muốn gõ cửa, lại cảm thấy như thế thực lễ phép, liền đứng bên ngoài chờ.

      Mấy phút sau, cửa rốt cuộc cũng mở ra.

      "Diệp Thanh Hòa, cậu. . . . . .", cậu ta mới được nửa câu, liền im bặt ngây ngẩn cả người.

      Trong nháy mắt, cậu ta hoài nghi mình gọi sai người.

      Cho đến khi phát bạn trước mắt này mặc quần áo giống với Diệp Thanh Hòa, liền nhìn lại lần nữa, rốt cuộc cũng tin chắc mình nhận nhầm người. . . . . .

      Chỉ là, đây mới là dáng vẻ của Diệp Thanh Hòa sao?

      Tóc được gột qua vẫn còn ướt nhẹp, mái phủ xuống trước trán giống như bình thường được vén sang bên lộ ra cái trán sáng bóng.

      có gọng kính to bự kia che lấp, cả gương mặt liền lộ ra toàn bộ, cái cằm ngày thường nhìn vô cùng thon gầy tuyệt cảm thấy khô khan chút nào, cộng thêm chóp mũi khéo léo mà tròn trịa, bởi vì bị bắt gặp đột ngột mà mặt dâng lên tầng đỏ ửng. Cảnh này đập vào mắt khiến tâm của cậu rung lên, ra Diệp Thanh Hòa luôn để tóc dài che mặt lại là thanh lệ, động lòng người như th. Đẹp nhất phải kể tới đôi mắt to mà sáng ngời kia, có lẽ bình thường luôn thâm thúy thận trọng, nhưng giờ phút này bởi vì gặp phải cậu mà lộ ra sợ hãi, lo lắng, ngượng ngùng, cùng với tránh né, để cho ở trước mặt của cậu tựa như con thú bị kinh sợ, có cảm giác an toàn. . . . . .

      Tất cả các , ai cũng đều thích mình xinh đẹp cả.

      vô cùng hiểu, ràng có dung mạo xuất sắc, tại sao lại phải giấu vẻ đẹp đó .

      Thấy hốt hoảng đem tóc mái trán gạt xuống, cậu liền đưa kính lại cho , phảng phất tựa như mình nhìn thấy gì cả mà : "Diệp Thanh Hòa, cậu quên kính này.".

      "Cám. . . . . . Cám ơn. . . . . .". Lần đầu tiên giữ được tỉnh táo, lần đầu tiên chuyện cà lăm như vậy, sau đó liền nhanh chóng deo kính lên, rồi vội vàng sửa lại mái tóc của mình.

      "Bọn họ chơi trò chơi, có muốn tới xem chút hay ?" . Trong nội tâm của cậu tràn đầy nghi ngờ, tuy nhiên lại gì cả, chỉ hy vọng có thể khiến cho cảm thấy thoải mái, dễ chịu hơn.

      "Được . . . . được.". cố gắng giữ bình tĩnh, thứ duy nhất thể che giấu được đó chính là hai má đỏ ửng, bị những sợi tóc phủ lên lại càng thêm nóng ran.
      Sue ú thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 31: Nai con

      thích chơi những trò chơi kia, cũng phải vì quá thanh cao kiêu ngạo mà có lẽ là bản tính từ trước tới nay vậy.

      Trời sinh thích yên tĩnh, thích náo nhiệt, huống chi, những chuyện mà từng trải qua để cho càng trở nên thành thực hơn so với những người bạn cùng lứa tuổi của mình. Vì vậy, khi nhìn những người bạn học kia chơi đùa cười , chỉ cảm thấy những trò đó quá trẻ con, có cố gắng thế nào cũng hòa vào được.

      Miễn cưỡng ở chỗ lát, cuối cùng vẫn thấy tự nhiên, vừa lúc đó Giang Chi Vĩnh lại muốn mua cho mọi người chút đồ ăn nhờ Diệp Thanh Hòa cùng với mình.

      Diệp Thanh Hòa liền nhìn về phía Tiêu Y Đình, thấy mặt rạng rỡ như ánh mặt trời, chẳng khác gì như cá gặp nước, chơi hết mình, những trường hợp như thế này vô cùng thích hợp với . Cho nên gật đầu cái, lập tức thối lui ra khỏi những trò huyên náo thuộc về mình.

      Giang Chi Vĩnh cũng đến siêu thị, mà tìm mọt nơi yên tĩnh ở trong tiểu khu, rồi để cho ngồi ở đó, rồi tựa như làm ảo thuật đem quyển sách giám định ngọc kia đến trước mặt của : "Cậu ngồi ở đây đọc sách đợi tôi lát...tôi mua đồ về gọi cậu."

      an bài này hoàn toàn ngoài dự liệu của , hơn nữa quyển sách mà cậu ấy vừa lấy ra, làm cho cảm thấy đặc biệt bất ngờ, nhưng lại rất hợp ý của co, phải sao?

      "Cám ơn." đưa tay ra nhận lấy sách.

      "Lát nữa gặp."Giang Chi Vĩnh khẽ mỉm cười, nhường lại gian cho bạn rồi xoay người rời .

      Diệp Thanh Hòa đưa mắt nhìn theo bóng lưng của người bạn học càng lúc càng xa, hiểu nam sinh này đến tột cùng có ý gì....

      Giang Chi Vĩnh lát, nhưng lại lâu, giờ sau cậu mới trở lại, tay xách nách mang, túi lớn túi toàn là đồ ăn.

      Nhưng đối với , tiếng này lại trôi qua rất nhanh, vì đọc sách thường thường khiến cho người ta quên mất thời gian.

      " thôi." Cậu ấy cười tươi, nhiệt độ trong mắt lại tựa như ánh mặt trời ở sau lưng vậy, vô cùng chói mắt lại tỏa ra những tia ấm áp.

      biết vì sao mới có buổi chiều, mà lại khiến cho cậu ta rất muốn đến gần bạn này, con người của tựa như điều bí , hấp dẫn người khác, trong đầu lại ngừng suy đoán.

      Nhưng lại dám đến gần quá, sợ hoảng hốt.

      Theo suy nghĩ của cậu, tựa như con nai con tự do tự tại ở trong rừng, hết sức vừa lòng ở trong cánh rừng thuộc về chính mình, ở trong đó mà vui mừng, chạy nhảy, hít thở bầu khí màng danh lợi. Mà người ngoài lại tựa như những người thợ săn, nhất định khiến cho hoảng sợ.

      Cho nên, cho dù có dẫn ra ngoài, cũng muốn chạm vào ranh giới kia, chỉ muốn cấp cho khoảng tự do để cho có thể tự tại mà hô hấp, vui vẻ làm những điều mình muốn.

      "Được, !" Nhìn vi lung hoàng hôn, nàng cảm thán bản thân đọc sách mê mẩn, ngày tối cũng phát ...

      Hai người trước sau mà , cùng nhau trở lại nhà của Tô Chỉ San, vừa đúng lúc đến giờ ăn, có Giang Chi Vĩnh mang thêm món ăn tới, khiến đám nữ sinh hoan hô rầm rầm.

      Vì có quá nhiều khách, mà chỉ có hai bàn nên hết sức chật chội.

      Giang Chi Vĩnh sớm chiếm cho Diệp Thanh Hòa vị trí tốt, để cho ngồi ở bên cạnh mình.

      lại lần nữa quay ra liếc nhìn Tiêu Y Đình, an vị ở bàn khác, bị nữ chủ nhân lôi kéo ngồi xuống.

      Vì vậy cũng an tâm ngồi xuống bên cạnh Giang Chi Vĩnh.

      Ăn cơm, cảm thấy lúng túng, bởi vì có chuyện để làm, chỉ cần vùi đầu ăn là được.

      Nhưng lại có người để cho yên ổn ngồi ăn.

      "Diệp Thanh Hòa, nhìn ra người gầy yếu như cậu lại rất tham ăn nha, ăn ngon đến vậy sao? Có phải chưa từng ăn qua những món ngon như vậy hay ?" giọng tràn đầy ý châm biếm đột nhiên vang lên.
      Last edited: 16/2/15
      Sue ú thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :