1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Luật sư phúc hắc quá nguy hiểm - Cát Tường Dạ (122/202)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 337.2:

      Tiêu Y Đình thở dài, “.. là bác cả…”

      Lần đó khi nhìn thấy bức ‘Ngư Hí Liên’ cũng thấy rất ngạc nhiên, nhưng chỉ là thoáng qua, từng kiên quyết phải tìm nhưng bây giờ chấp nhận để mọi chuyện trôi ….

      Vửa rồi khi những chuyện đó, tâm tình có chút kích động, nhưng bây giờ bình tĩnh hơn rất nhiều….

      “Em , thể điều tra tiếp được nữa… đó phải việc mà luật sư nên làm, ngồi trước máy tính cả đêm như vậy nhưng điều duy nhất muốn làm là quan tâm chuyện này nữa…..” khẽ vuốt ve má , “Có phải … rất yếu đuối ?”

      ôm eo , lắc đầu….

      lại những chuyện này với Đội trưởng Cố, cả cảnh sát Trần Dật, quan tâm họ điều tra như thế nào và thu được gì, bản thân chỉ muốn yên ổn vui vui vẻ vẻ sống ở trấn này, muốn liên quan những chuyện đó nữa…..” khẽ, “Hôm nay mẹ đến, với bác ấy bị bắt rồi. Có vẻ việc điều tra rất thuận lợi. biết bằng cách nào mẹ biết được là người báo mọi chuyện nên đến tìm , trong lòng chắc chắn có oán hận… Nhưng mẹ , mẹ chỉ hỏi bây giờ phải làm gì, kêu về giúp mọi người.. Tất nhiên đồng ý….”

      “Vậy nên.. cái tát đó…” nhớ lại cảnh tượng khi đó.

      gật đầu: “Đúng. Mẹ là đồ máu lạnh, học pháp luật liền trở nên có tính người, vì chuyện của người ngoài mà làm hại người thân của mình, làm hại bác ruột của mình… Quả thực lần gặp mặt này còn biết thêm nhiều chuyện, chỉ chuyện tai nạn của cha mẹ em, mà bác ấy theo ông ngoại buôn lậu từ rất nhiều năm trước, ông ngoại ngừng vì tuổi già nhưng bác cả vẫn tiếp tục, cho đến ngày hôm nay…..”

      ra, người thực huỷ hoại gia đình là bác cả, chứ phải ông ngoại ….

      xin lỗi….” siết chặt hơn, “ thay mặt tất cả người nhà , xin lỗi em…..”

      Tiếng xin lỗi này nên được sớm hơn……..

      Năm đó khi mẹ ném đĩa thịt luộc trần tỏi làm vào thùng rác, định ….

      Khi mẹ vu oan dùng tiền của hai người để mua ngọc, định

      Khi từ cõi chết trở về, tìm được ở đây, càng
      [​IMG]

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 338: Họp mặt

      Editor: Tinh Di

      Miệng mắng nhưng mặt Tiêu Thành Hưng đều là nét cười, ông còn lấy ra phong bao, nhưng là đưa cho Diệp Thanh Hòa: “Thanh Hòa, cha chúc mừng quán mới của con! Làm ăn phát đạt!”

      “Cảm ơn cha…” Diệp Thanh Hòa nhận lấy, cười với ông.

      Tiêu Y Đình biết xấu hổ chen vào, bày ra vẻ mặt nũng nịu: “Ba, em phải cha mua quán trà này cho con sao?”

      Tiêu Thành Hưng thèm dành cho cái liếc mắt: “Con quên con phải làm gì rồi? Về sau muốn uống chén trà cũng phải viết đơn xin!”

      “…” Tiêu Y Đình đau khổ, “Cha….” Có thể cho chút mặt mũi ? Ở đây chỉ có bạn bè thân quen, còn có rất nhiều bà con hàng xóm đó…..

      Tiêu Thành Hưng vẫn lạnh lùng với con trai mình: “Tiểu tử, Thanh Hòa đồng ý tiếp quản con là phúc lớn cho con rồi!”

      “Bác Tiêu lời này sai chút nào!” Người ít như Ninh Chấn Khiêm cũng lên tiếng, “Lão Nhị, cậu phải biết hưởng phúc…”

      Tiểu Niếp nghe được những lời này khẽ miết cánh tay Ninh Chấn Khiêm, để nữa.

      Ninh Chấn Khiêm cố thêm: “Đó là mà!”

      Tả Thần An cười đùa: “Lão Đại, cảm giác bị đại tẩu quản giáo như thế nào?”

      Giờ phút này Tiêu Y Đình đứng về phía Ninh Chấn Khiêm: “ như cậu bị quản vậy…..”

      Tả Thần An đắc ý cười, nhìn Hạ Vãn Lộ: “Tiểu Lộ nhà tôi cực kì ngoan đó, mọi chuyện đều nghe tôi….”

      Hạ Vãn Lộ chỉ cười cười đáp lại , muốn vạch trần .

      Nhưng …..

      “Papa, mới hôm kia mẹ còn phạt papa ngủ trong phòng sách đó.” Tả Y Thần .

      “….” Mặt Tả Thần An biến sắc, “Y Thần, người lớn chuyện con được xen vào…. Lần đó là papa bị ốm, muốn lây cho mẹ con nên mới qua đó ngủ…..”

      Cái đầu nho của Tả Y Thần khẽ lắc: “ đúng rồi, papa, phải papa từng biết sai mà sửa mới là đứa bé ngoan sao? Papa sai mà chịu nhận kìa….”

      “….” Cuối cùng Tả Thần An bị chính con của mình quy phục.

      Tiêu Y Đình đắc ý cười lớn: “Lão Tam, cậu thôi ngay nhé, cha tôi rồi, được vợ quản là hạnh phúc, tôi thấy rất hạnh phúc!”

      còn khoa trương ôm .

      “Được rồi, chúng ta ngồi xuống còn nhiều chuyện để . Phục vụ, cho chúng tôi chỗ trà cậu vừa lên mặt biểu diễn trước mặt mấy đó!” Phó Chân Ngôn lúc này lên tiếng.

      Mọi người hào hứng ngồi xuống.

      Tiêu Y Đình nghe được lời Phó Chân Ngôn liền phản bác: “Phó Chân Ngôn, đừng có bừa! Tôi lên mặt biểu diễn lúc nào chứ?”

      Phó Chân Ngôn cười cười: “Mới vừa rồi! Chúng tôi nhìn thấy cả rồi! Cậu nhân lúc có mặt Thanh Hòa…. Ui trời ơi! Mấy vẻ mặt đều là sùng bái, còn cậu sắp cười đến nở hoa rồi!”

      Hãm hại! Cái này nhất định là hãm hại! Phó Chân Ngôn à Phó Chân Ngôn! “Hừ… đó là cách thu hút khách hàng được ?” Tiêu Y Đình mà phải chịu thua?

      “À! Là thu hút những trẻ…” Phó Chân Ngôn vẫn sợ chết.

      “…” Tiêu Y Đình quyết định thay đổi chiến lược, với Phó Chân Ngôn trời sinh hợp nhau, tranh cãi chỉ thêm tự bôi đen, cần phải tỏ ra trong sạch mai, “Vợ ơi…. Em tin hay tin ta?”

      Diệp Thanh Hòa bất đắc dĩ, hai người này đúng là, dù là trẻ hay bây giờ đều đấu đá nhau!

      trả lời, chỉ mỉm cười.

      Nụ cười này càng khiến Tiêu Y Đình lo lo….

      “Vợ?” gọi .

      Phó Chân Ngôn thấy vậy cười ha ha ngừng: “Tiêu Y Đình, cậu xong rồi, buổi tối chờ quỳ bàn phím !”

      Tiêu Y Đình cứng giọng: “ bao giờ!”

      “Cũng phải, phạt quỳ bàn phím cũng cũ rồi, nghe coi, ấy phạt cậu như thế nào?” Phó Chân Ngôn cười .

      Lời này lập tức thu hút tò mò của những người khác, Tô Chỉ San : “Đúng vậy! Thanh Hòa, rốt cuộc là cậu dùng cách gì mà lại biến Tiêu Y Đình thành ngoan ngoãn dễ bảo như vậy? để tụi này còn học tập!”

      Kiều Tư cũng ngoại lệ: “Tôi cũng muốn học! Thanh Hòa, mau ! Trừ ’30 điều’, bò kiểu Ô Quy, còn có gì nữa? Quỳ thuỷ tinh? Hay điều khiển từ xa? Mấy cái đó có mới mẻ chưa nhỉ?.....”

      Vương Triết thở dài nhìn Phó Chân Ngôn: “ xem khơi ra cái thứ đề tài gì đây? Còn phải tự bê đá đập chân mình sao?”

      Lúc này Phó Chân Ngôn mới hiểu ra………

      “Mấy người đừng có đoán bừa! Em tôi nhắn, hiền thục ôn nhu, thích sử dụng bạo lực, giống mấy người đâu!” Tiêu Y Đình nhân cơ hội tâng bốc .

      Kiều Tư làm ra vẻ nổi đoá: “A! Cái tên kia? Cậu vậy là có ý gì? ấy gầy mà tốt sao? Cậu nhớ bảo vệ vợ bé của mình cho cẩn thận đó!”

      “….” Tiêu Y Đình được gì.

      Tả Thần An cười : “Lão Nhị, ai cho cậu biết phụ nữ những thứ thể động chạm sao? Cái thứ nhất đó là chuyện cân nặng, dáng người….”

      “…..” Đúng là chưa ai với …. “Tôi có đến chuyện đó đâu….”

      “Được rồi, Tiêu Y Đình cậu vẫn nên ngoan ngoãn làm cái chân phục vụ trà thôi, nên tham dự vào mấy chuyện này!” Phó Chân Ngôn vui vẻ.

      Tiêu Y Đình còn định gì nữa liền bị Diệp Thanh Hòa đẩy vào trong: “Được rồi, lấy trà cho mọi người .”

      , đừng quên lời bác Tiêu vừa , Thanh Hòa mới là bà chủ, cậu chỉ là phụ vụ thôi!” Kiều Tư với theo.

      Tả Thần An cười vui vẻ: “Phục vụ trà? Cái tên này cũng quá hợp rồi!”

      “….” Tiêu Y Đình bất lực vào, trước đó quên hỏi Tiêu Thành Hưng: “Cha, cha muốn uống trà gì?”

      Tiêu Thành Hưng cười cười: “ cần để ý cha, cha tìm chỗ yên tĩnh để ngắm cảnh rồi đọc sách là được rồi, làm việc của mấy đứa .”

      Tiêu Y Đình mỉm cười gật đầu sau đó mới đun trà.

      Diệp Thanh Hòa ở lại với nhóm bạn, “Sao hôm nay mọi người qua sớm vậy? Tôi cứ nghĩ là lúc nữa mới tới…..”

      “Sao có thể qua muộn được? Trời còn chưa sáng bọn này lên máy bay đó!” Tô Chỉ San cười .

      “Cảm ơn mọi người….” Diệp Thanh Hòa cười .

      “Thanh Hòa, chuyển đề tài được đâu nha!” Kiều Tư chen ngang, “Vừa nãy chuyện gì? Cậu kể chút , làm sao cậu quản được Tiêu Y Đình?”

      “….” Sao Kiểu Tư cứ bám chặt đề tài này vậy…. vừa rồi đúng là cố ý chuyển đề tài chuyện…..

      “Tiêu Thành Trác, nếu cậu ! phải cậu nhìn hai người này lớn lên sao?” Kiều Tư có vẻ thực quan tâm vấn đề này.

      “…..” Diệp Thanh Hòa gì.

      “À đúng là như vậy….” Tiêu Thành Trác ho khụ khụ hai tiếng, “Nhưng hai người toàn này toàn đóng cửa, có nhiều chuyện tôi biết….”

      “Cái gì?!” Rất nhiều người đồng thanh, Tả Thần An khoa trương chạy về phía cầu thang, vọng vào để Tiêu Y Đình nghe được, “Lão Nhị, cậu đúng là đồ khốn! Những chuyện đó cũng có thể làm được?!”

      “….” Diệp Thanh Hòa cố tỏ ra hiểu….

      Tiêu Y Đình tập trung đun trà, biết chuyện , nghe thấy thế liền đáp lại: “Hả? Làm cái gì? Từ trước
      [​IMG]

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 339: Nợ cũ

      Editor: Tinh Di

      Lại là đề tài quen thuộc, lần nào đến chuyện này tiểu Niếp cũng nhịn được cười, bản thân chồng còn thường xuyên tranh luận với Thủ trưởng Trương về chuyện này.

      ngại chuyện con bé có nước da như thế nào, nếu là đen cũng là mạnh mẽ cứng cỏi! Nếu Ninh Chấn Khiêm vẫn trắng nõn như ngày ấy có khi còn thấy chướng mắt! Cho nên, nếu da đen mà là con , con bé đoá hoa hồng đen kiêu hãnh; còn nếu là con trai.. có lẽ sớm muộn trở thành nam thần….

      Lần này tiểu Niếp đứng về phía Thủ trưởng nhà mình, dù sao từ khi sáu tuổi trở thành người quý nhất, thể để bị ‘khi dễ’, dù là em bạn bè!

      lập tức níu tay Ninh Chấn Khiêm, vẻ mặt sùng bái: “Da đen cũng tốt mà! Khi nào con bé được, hai người tôi đưa con bé đến thao trường, để con bé hiểu được cuộc sống của cha mình. Con nhà chúng tôi dù có da đen cũng xinh đẹp, mạnh mẽ!”

      Tiểu Niếp mới sợ thể ân ân ái ái trước mặt bạn bè, dù sao mọi người đều biết cả, còn hôn trộm Thủ trưởng của mình thành công trước mặt bao nhiêu binh lính như thế, nhiêu đây tính là gì!

      “Chậc chậc chậc chậc!” Tiêu Y Đình lại được, cũng định ôm vợ mình thể tình cảm chút nhưng bị Diệp Thanh Hòa vô tình đẩy ra….

      Còn Ninh Chấn Khiêm vô cùng cảm thụ bầu khí này, tựa lưng về phía sau, thoả mãn mỉm cười.

      Tiểu Niếp vẫn chưa chịu dừng, lấy miếng trái cây, đưa đến bên miệng : “Thủ trưởng ăn trái cây , môi đều khô nẻ hết rồi….”

      Chậc chậc….

      Lúc này mọi người đều phải cảm thán. Đặc biệt mấy người đàn ông quay về phía người phụ nữ của mình với vẻ mặt mong chờ…..

      Mà nhõng nhẹo nũng nịu chính là sở trường của ai khác ngoài Tiêu Y Đình, lập tức với Diệp Thanh Hòa: “Bảo bối, muốn ăn Thanh Long….”

      Mỗi lần kêu ‘Bảo bối’ cả người Diệp Thanh Hòa liền run rẩy, nổi da gà, đẩy đĩa Thanh Long trước mặt lại gần hơn nữa: “ phải ở ngay đây sao?”

      “…” Ánh mắt tối sầm, “Thôi, ăn nữa….” Là ám chỉ đủ hay em quá ngốc?! hiểu? phải rất thông minh sao?

      Mấy người khác nhìn vào Tiêu Y Đình nhịn được cười, thầm thấy may mắn vì bản thân mặt dày ra…..

      Những đôi ở đây, đôi của lão Đại hoà hợp cách đặc biệt. Ninh Chấn Khiêm luôn cứng rắn khô khan giống như núi, còn tiểu Niếp lại mềm mại dịu dàng như nước, bao lấy ôm ấp ngọn núi của cuộc đời mình….

      Đương nhiên những người đàn ông ở đây ai có ý ghen tị cả, vì với họ người phụ nữ của mình luôn là tốt nhất, chỉ là chịu được cảm giác người khác lên mặt trước mắt mình, làm như mình ta có vợ vậy!

      Người nào đó vừa bị mất mặt đặc biệt thể để yên: “Hừ! Ân ân ái như kia có gì vui…..”

      Tiêu Y Đình cũng chú ý ở đây còn trẻ nên tiếp…

      Nhưng vẫn có người hiểu – lão Tam.

      Năm đó từng câu này sau lưng Tả Thần An, nhưng chắc chắn cậu ấy vẫn nghe thấy được, chẳng qua muốn tranh cãi cùng , giờ cũng đến lúc rồi!

      Tả Thần An hắng giọng, nghiêm túc với Tiêu Y Đình: “Lão Nhị, trước kia cậu cũng từng với tôi ‘ân ái như kia có gì vui’….”

      “Về sau sao? Bị tôi trúng rồi đúng ?” Tiêu Y Đình cười ha ha.

      “Về sau….” Tả Thần An hắng giọng lần nữa, cười quái dị, “Quá high, ừm… lực chiến đấu bền bỉ chưa từng có….”

      Tiểu Lộ cảm thấy mọi chuyện dần dần sai sai……

      có ý gì?” hỏi Tả Thần An.

      “À…. Ý là….” Tả Thần An nghĩ nghĩ, “… Thôi để về nhà em nghe.. hoặc là…. buối tối…”

      “….” Tiểu Lộ lúc này mới ý của , dù làm mẹ nhưng vẫn tránh được xấu hổ đỏ bừng mặt, “Mấy người đàn ông các còn chuyện gì để nữa sao?!”

      “Đợi chút! Oan uổng! Quá oan uổng! Mấy tên đàn ông này quá cặn bã rồi! thanh thiếu niên như tôi làm sao có thể chịu được? Là họ chuyện ‘trẻ con thể nghe’, phải tôi….” Tiêu Thành Trác lớn tiếng thanh minh.

      “Tôi cũng , tôi rất chính trực.” Phó Chân Ngôn xong còn nhìn về phía Tiêu Y Đình, vẻ mặt nhìn kẻ xấu xa….

      Vương Triết còn khoa trương giơ cao tay giống như hồi Trung học: “Báo cáo bạn học Diệp Thanh Hòa, tôi cũng rất chính trực, có quản quản hai bạn thôi!”

      “Ơ này!” Tiêu Y Đình tìm đồ ném về phía Vương Triết, “Tôi thực nghi ngờ năm đó mỗi lần tôi net có phải cậu là người báo với em ?”

      “….” Vương Triết tỏ vẻ vô tội, “Sao người này lại bịa đặt như vậy? Cậu net bị em bắt như vậy đúng là có tiền đồ! Sao tôi lại biết mấy chuyện đó nhỉ? Nếu biết tôi loan ra cả trường luôn rồi!”

      phải cậu? Vậy sao em ấy tìm được tôi?” nghĩ lại chuyện này vẫn cảm thấy kì quá… hay là em gắn thiết bị theo dõi lên người ? Quán net ở xa lắc xa lơ vẫn tìm được là sao?

      Đột nhiên ánh mắt Tiêu Y Đình nhìn về phía Tiêu Thành Trác….

      Tiêu Thành Trác vội vàng xua tay: “ phải chú! Chú cũng đâu biết mấy chuyện đó! Chú là đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời, chưa bao giờ ra quán net!”

      Cũng đúng…..

      nhìn đến Tả Thần An, nhưng lão Tam cùng chơi với , sao có thể thông báo cho em được?

      Phó Chân Ngôn? có khả năng, hồi đó hai người
      [​IMG]

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 340: Năm qua năm

      Editor: Tinh Di

      Đây là Tết lịch đầu tiên của hai người ở Giang Nam.

      Trời vào tiết tháng chạp càng lạnh hơn. Mẹ Tưởng giúp hai người chuẩn bị mọi thứ cần cho Tết lịch, bởi vì con cái bà về thăm nên thể ở lại cùng hai người.

      Mẹ Tưởng trước khi rời còn dặn dặn lại hai người, lo lắng hai người trẻ được chu toàn.

      Quán trà chỉ còn lại hai người.

      Tiêu Y Đình mở máy tính, lên mạng tra cứu những món ăn cần cho lễ Trừ Tịch, Diệp Thanh Hòa yên lặng ngồi bên cạnh , nhìn tờ giấy trắng được ghi chép chữ to chữ .

      “Em thấy sao? Nhờ bà chủ xem qua chút thực đơn của chúng ta cho đêm 30 Tết, được chưa?” nâng tờ giấy như nâng vật quý đến trước mặt .

      nhận lấy, gì. Xem qua hồi càng thấy rối rắm, hiểu viết gì….

      “Em chứ? Bị ngốc rồi? Nếu có gì chưa hài lòng để sửa!” Tiêu Y Đình lên mặt. Theo như chính là người cực kì thông minh, học gì được nấy, giống như lão Đại, phí công sùng bái, cứ nghĩ người quân nhân như ấy phải thường xuyên thực chiến sinh tồn, vậy mà món duy nhất biết nấu là mấy món luộc! thực rất đồng cảm với tiểu Niếp, nếu người nấu ăn trong nhà là lão Đại chỉ sở ấy còn gấy yếu hơn em nữa…

      Có hiểu được đâu mà nhận xét? Nhưng chỉ cười cười: “ có bị ngốc, chỉ là xem chữ của thôi.”

      “Em thấy sao? Rất đẹp đúng ?” Mức độ tự đắc của lại lên.

      hề….” cười .

      “…”

      “Ừ ….” ngừng chút, “Trông cũng được….”

      cười hắc hắc, vui vẻ, “Cảm ơn khích lệ! Còn thực đơn…”

      hai, chúng ta chỉ có hai người, có cần lãng phí như vậy ?” đọc được hết những vẫn đếm được, là 12 món…..

      “Em hiểu rồi, cái này gọi là lãng phí! chỉ nấu mỗi món ít, nếu vẫn ăn hết để tủ lạnh cho năm mới, ý nghĩa phải mong năm sau cũng dư dả tràn trề là gì?” lấy lại tờ thực đơn, “Thôi được rồi nấu nướng là việc của , em cứ chờ ăn thôi!”

      xong lại bắt đầu nghiên cứu cách nấu, vô cùng chăm chú.

      mải mê ngắn nhìn khuôn mặt nghiêng của , xương hàm vững chắc, sống mũi cao thẳng cùng bộ dạng tập trung, thực rất hoàn hảo…..

      Người con trai trước kia cả ngày chỉ biết chơi game gây rắc rối sau nhiều chuyện như vậy trở nên thành thục trưởng thành, dáng vẻ ôn nhu từ tốn. Nếu phải vẫn đôi khi làm nũng với , thực nghĩ rằng người con trai năm đó còn nữa….

      Nhưng liệu nội tâm của có được vui vẻ như bề ngoài?

      Sau buổi khai trương được gặp lại bạn bè, đặc biệt là Tiêu Thành Hưng, ai cũng có thể thấy vui vẻ hơn rất nhiều. Ngay cả mẹ Tưởng cũng khen là người thích náo nhiệt……..

      Nhưng chỉ mới biết, mỗi đêm đều vùi đầu vào cổ , khi đó mới có thể tháo bỏ lớp mặt nạ vui vẻ, náo nhiệt……

      Có đôi khi ngồi ngẩn nhìn về nơi nào đó, rất nhập tâm, kể cả có người đến gần cũng nhận ra…….

      Có đôi khi dậy rất sớm, ngồi luyện chữ bàn đọc sách, khi tỉnh dậy thấy bóng lưng độc của …..

      đúng là người thích náo nhiệt, là người hoạt náo, nhưng ai rồi cũng có những bóng mờ dù toả sáng đến mức nào, càng cố tỏ ra vui vẻ lại càng cảm nhận hơn bóng mờ của …….

      ‘Giang Nam đẹp, phong cảnh vốn quen
      Nắng lên hoa sóng giống như lửa
      Xuân về sông nước lặng trong xanh
      Người còn nhớ Giang Nam chăng?....’

      Bài thơ ngẫu hứng của …….

      Liệu muốn điều gì?

      Giang Nam đẹp, hồi ức về Giang Nam cũng đẹp, nhưng đó là của , còn của ?

      hứng chí bừng bừng chuẩn bị thực đơn, còn dần trở nên yên lặng hơn…..

      Tay của tốt lên rất nhiều, nhưng biết nghe được ở đâu rằng rau phải rửa qua nước lạnh xào nấu mới giòn, vết nứt vừa lành lại bắt đầu tệ hơn…..

      Ngày 30 Tết.

      Sáng sớm hào hứng giục dậy cùng chợ.

      chuẩn bị quần áo trong khi tắm, xong xuôi đứng trước mặt , bình tĩnh mỉm cười, “ hai, chúng ta cần mua đồ ăn nữa….”

      “Vì sao?” kinh ngạc hỏi.

      “Vì chúng ta về Bắc Kinh.” chậm rãi , khuôn mặt bình tĩnh giống như hồi đó với ‘Chúng ta về nhà’…..

      gì, con ngươi màu hổ phách co rút ngừng…..

      thôi.” kéo theo vali ra ngoài.

      giữ tay lại: “Em , em đùa đúng ?”

      khẽ lắc đầu, “ hai, đùa, em mua vé máy bay rồi. hai, cuối năm là dịp đoàn tụ cùng gia đình. Ở nhà có rất nhiều người chờ chúng ta, là cha, chú , gia đình cả, còn có….”

      “Dừng!” đưa tay ngăn cho nữa, “Kể đến đây được rồi!” Nghe đến tên Tiêu Thành Trác bực bội rồi, thể nghe thêm tên của Phó Chân Ngôn nữa!

      cũng chuyện đó nữa, “ thôi.”

      vẫn đứng đó, nhìn chằm chằm bóng lưng , đột nhiên đến ôm chầm lấy ….

      Giờ phút này biết phải gì với , muốn trở lại, muốn đưa trở lại nơi chỉ có đau khổ đó…..

      vỗ về bàn tay …..
      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
      Đến trưa hai người có mặt tại sân bay Bắc Kinh.

      tay nắm tay , tay kéo hành lý. Từng có lúc suy nghĩ cuộc sống hai người sau này chỉ cần cái nắm tay như vậy là đủ, giống như , chỉ cần ở cạnh nhau……

      bất giác nở nụ cười.

      nhéo nhéo tay , “Em cười chuyện gì thế?”

      có gì…” Khoé môi vẫn còn nụ cười, “Em nghĩ biết chú lúc nhìn thấy chúng ta phản ứng như thế nào, có giật nảy mình nhỉ?” ai biết chuyện hai người quay lại Bắc Kinh cả….

      Đột nhiên nghiêm giọng, “ cảnh cáo
      [​IMG]

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :