1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Luật sư phúc hắc quá nguy hiểm - Cát Tường Dạ (122/202)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 334:

      Editor: Tinh Di

      Chính Diệp Thanh Hòa cũng hiểu được vì sao lại phản ứng như vậy….

      Càng ngày càng cảm thấy , Diệp Thanh Hòa kiên cường nhưng độc ngày càng mất , Diệp Thanh Hòa ôm chặt cổ mà khóc lớn mới chính là …..

      Tình cảm này, nên gọi là quyến luyến.

      ở cùng nhau 14 năm, tình cảm quyến luyến này có gì là lạ. Cái bình thường đó là, 14 năm trước khi mất tất cả, đáng lẽ đó phải là thời điểm đau khổ yếu đuối nhất, nhưng lại bình thản đến lạnh lùng; sau 14 năm, trải qua sinh ly từ biệt, phải nhìn bước vào lễ đường cùng người khác, dặn phải chặt đứt mọi tâm tư, được quay đầu lại….

      Từ trước đến giờ luôn cho rằng, gốc cỏ dại, dù có bị lửa đốt cháy rụi nhưng chỉ cần gió xuân thổi qua, mầm cây mới lại lớn lên, cứ vậy kiên cường, bất diệt…

      Nhưng là chưa từng nghĩ đến bản thân được sống lại lần nữa, nhưng lần này còn là cỏ dại, mà là cây thân leo, quấn quýt lấy thân cây nào đó…..

      Mưa cả đêm nên trời trở lạnh ít.

      tắm rửa xong ra ngoài, nhìn thấy nằm sấp giường, cười với : “Tới đây sấy tóc cho .”

      lắc đầu!

      bày ra vẻ mặt uỷ khuất, tự đến trước gương để sấy tóc.

      ngẩn người nhìn sấy tóc, tự hỏi bản thân: “ làm sao vậy?”

      Tóc của khô rất nhanh, nhanh chóng đặt máy sấy xuống để ôm .

      Ôm được cơ thể ấm áp của mới có thể thoải mái thở ra: “Bên ngoài mưa lạnh như vậy, được tắm nước nóng !”

      Vẫn là thói quen đó, chôn đầu vào cổ , thuận thế ôm lấy đầu , ngón tay vào tóc , vẫn còn hơi nóng từ máy sấy, ấm áp dễ chịu, thoải mái vô cùng…..

      Có lẽ đây là nguyên nhân quyến luyến ………

      Trước đó , hay là hai người , trong lòng cần quan tâm quá nhiều chuyện, gánh vác nhiều thứ, bây giờ được ‘chết sống lại’, mới có thể có cuộc sống chân chính của mình, cuộc sống chỉ có …….

      Cũng có thể, có nguyên nhân gì, chỉ là bây giờ Diệp Thanh Hòa trở nên thế này….

      nghĩ cái gì đó?” nằm yên chỉ chút, bắt đầu nghịch ngợm, nhàng cắn …..

      Nghĩ cái gì? cũng ….

      hai, vừa rồi em có doạ ?” Đột nhiên nhạy cảm như vậy, biết có doạ sợ ?

      ngừng cắn , ngẩng đầu lên, “ thực là giật mình đó!”

      cảm thấy có lỗi, “Em cũng biết vì sao lại vậy nữa…..”

      dùng môi nuốt hết những lời định , nhàng ôn nhu……

      Hồi lâu sau mới dừng lại, : “ cần biết là vì sao, em khác , cũng khác , mặc kệ khác như thế nào, chỉ cần chúng ta vẫn được ở bên nhau…”

      Vô cùng thẳng thắn, phải lời thề thốt xa vời….

      Giống như suốt 14 năm qua, cả hai người bao giờ dùng những lời hoa mỹ để chuyện tình cảm, thề thốt xa vời, nếu có đó lời của trong buồi Minh Hôn, nhưng khi đó thể nghe……

      đúng, cần biết vì sao, bây giờ muốn cười cười, muốn khóc khóc, chỉ cần đơn giản sống như vậy, đơn giản có người đó bên cạnh, vài năm sau hai người có thêm tiểu Bảo bối, cả nhà cùng nhau an sinh, còn gì hạnh phúc hơn…….

      hai…..” khẽ gọi , người xích lại gần hơn.

      “Được rồi, em ngủ , cần nghĩ nhiều, càng đơn giản là tốt nhất!” ôm chặt vào lòng, để bị lạnh….

      Vâng, ngủ.

      thầm trả lời .

      Mưa bên ngoài dữ dội nhưng trong phòng hai người an tĩnh ấm áp đến lạ thường….
      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
      Mưa lớn suốt mấy ngày mới chịu dừng, trả lại bầu trời sạch vô cùng.

      Người bên công viên tưởng niệm gọi điện cho Tiêu Y Đình, báo phần mộ của bà ngoại có cố, cần qua xem.

      Tiêu Y Đình mình vì đưa theo rất tiện.

      Buổi chiều, trở lại cùng Đỗ lão tiên sinh. Mấy ngày qua mưa lớn thể châm cứu nhưng vẫn đều đặn mát xa cho nên tình hình vẫn rất khá.

      Đỗ lão tiên sinh đặc biệt hài lòng với tình trạng của , Đông Tây y kết hợp như vậy, cộng thêm chăm chỉ mát xa và tập , tiến triển rất tốt. Ông quên nhắc nhở chú ý được luyện tập quá sức, chú ý nghỉ ngơi.

      “Đỗ lão tiên sinh cứ yên tâm, có ấy trông coi con, con muốn mệt cũng được!” cười .

      hề bịa.

      Nhân lúc Tiêu Y Đình lấy trà cho Đỗ lão tiên sinh, hỏi ông: “Tiên sinh, với tình trạng của con, khoảng bao lâu nữa mới có thể sinh em bé ạ?”

      Đỗ lão tiên sinh nhìn , lại nhìn theo hướng của Tiêu Y Đình, bày tỏ đồng tình: “Mong ngóng con trẻ là tốt nhưng được vụng trộm, phải bàn bạc với cậu ấy! Còn việc thời điểm thích hợp, hai đứa nên đến bệnh viện để hỏi bác sĩ chuyên môn, còn theo kinh nghiệm của ta, trong thời gian ngắn là thể!”

      có chút mất hứng….

      cũng biết thể trong thời gian ngắn, nhưng dài là dài bao lâu? rất muốn sinh tiểu Bảo bối cho , giấc mơ mấy ngày nay cũng là mơ bé gọi là cha mẹ……

      Tiêu Y Đình trở lại, thấy được vui liền hỏi: “Em có chuyện gì à?”

      “Hả? có gì!” giật mình, “Đỗ lão tiên sinh em chưa thể trong thời gian ngắn, em có chút nôn nóng thôi….”

      cần nôn nóng…” vỗ đầu , “Trước đó ai là người chịu vậy? Giờ lại nóng lòng như vậy…”

      cười cười, như con nít mong người khác xí xoá sai lầm của mình…

      Buổi tối sau khi đưa Đỗ lão tiên sinh về, mới kể lại tình hình ở phần mộ bà ngoại cho Diệp Thanh Hòa: “Quả nhiên bị lún, nhưng quá nghiêm trọng, cho người sửa chữa, nhưng có chuyện, tìm thấy đôi hoa tai….”

      “Hoa tai? Như thế nào?” kinh ngạc hỏi.

      “Hoa tai ngọc trắng, đó có đường vân màu đỏ…”

      “Thực ….” lẩm bẩm.

      “Em nhớ được gì sao?” nhớ khi bà ngoại mất còn , có thể nhìn qua đôi hoa tai đó….

      lắc đầu.

      Nhưng cũng có cách nào đưa xem đôi hoa tai đó được, “ thể mang về, dù sao cũng là vật tuẫn táng, mang về đây là bất kính với bà ngoại, lúc sửa mộ đặt lại cùng với bà rồi.”

      Thực mang về.

      chưa từng với về chuyện bốn món đồ của gia đình, nên nhân tiện chuyện này liền kể với : “Em chỉ nhớ được, khi hạ táng bà ngoại có hạ táng cùng với chiếc hộp, trong đó đều là kỉ vật của ông ngoại và bà ngoại, nhưng em thấy có đôi hoa tai nào như thế. Có thể bà ngoại mang nó khi hạ táng. Chỉ tiếc cha mẹ em đều còn nên ai biết điển cố gì về bốn món đồ đó. Khi bà mất em cũng còn , chưa biết quan tâm mấy chuyện đó….” cũng chỉ được nghe kể về bốn món đồ qua lời bà Giang….

      Chỉ có điều, nếu là vật được hạ táng cùng bà ngoại, nếu phải vật quý giá là đặc biệt ý nghĩa.

      nhớ trong chiếc hộp hạ táng cùng bà ngoại có nhiều ảnh, thư từ, kỉ vật của hai ông bà.

      “Em nhớ mẹ từng kể, ông em là lính nên tính tình cứng rắn, bà em lại là điển hình của thuê nữ thục hiền, và chỉ bà em mới hợp được với ông. Chuyện hồi trẻ của họ em biết hết, chỉ nhớ, ông ngoại ở đồn huấn luyện luôn cao giọng, khi về
      [​IMG]

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 335: Cầu xin

      Editor: Tinh Di

      “Chuyện gì? Lúc này nhận sai cũng còn kịp nữa rồi! Em vào đây cho !” bước nhanh vào trong quán, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, mừng như điên quay người lại, “Em…. em….”

      Tiêu Y Đình nhìn chằm chằm chân Diệp Thanh Hòa, năng lộn xộn….

      “Em có thể từ lâu rồi!” Vốn định trước mặt kiêu ngạo khoe khoang, giờ thể được nên bĩu môi, ra vẻ chê trách .

      mừng rỡ, nhào đến ôm lấy , kích động hôn lên mặt , nhưng miệng vẫn quên trách cứ: “Được lắm! Dám giấu ! Em đúng là… phải cho em biết tay mới được!”

      quay lưng vào trong nên Khương Vãn Ngư ra, miệng bà cười ngớt…..

      tất cả, vũng vẫy đòi đặt xuống.

      “Em sợ rồi sao?” vẫn cho rằng là muốn đùa.

      Mãi cho đến khi giọng nhàng truyền đến từ sau lưng hai người: “Y Đình..”

      Cả người cứng đờ.

      chậm rãi quay người, đối mặt với Khương Vãn Ngư, tay vẫn ôm Diệp Thanh Hòa…..

      Diệp Thanh Hòa nhanh chóng trượt xuống, cười : “Hai người chuyện chút, con làm cơm….”

      cần!” Tiêu Y Đình nhàn nhạt .

      Vẻ mặt Khương Vãn Ngư lập tức trở nên khó coi, nhưng cũng nhanh chóng trở lại tươi cười, “ cần, Thanh Hòa, cần làm cơm, mẹ chỉ tìm Y Đình có chút chuyện, xong rời ..…..”

      “Chúng ta ra ngoài !” Tiêu Y Đình để Khương Vãn Ngư hết câu.

      Khương Vãn Ngư cười gượng, “Được, mẹ con chúng ta lâu ngày gặp rồi, ra ngoài chuyện cũng được, nghe cha con hai đứa mở quán trà này đúng ? Đưa mẹ xem chút ?”

      Tiêu Y Đình trả lời bà, quay về hướng phòng bếp : “Mẹ nuôi, con ra ngoài có chút việc, nhờ mẹ thay đồ cho Thanh Hòa! Tay áo em ấy vì nghịch tuyết nên bị ẩm hết rồi!”

      Sắc mặt Khương Vãn Ngư trầm hẳn xuống khi nghe thấy hai chữ ‘mẹ nuôi’, khi nhìn đến mẹ Tưởng từ trong bếp ra vẻ mặt bà càng khó coi hơn, gượng cười cũng còn nữa: “Vị này là…..”

      “Là mẹ Tưởng, người chăm sóc cho Thanh Hòa hồi .” Tiêu Y Đình nhàn nhạt .

      “…” Khương Vãn Ngư cố giấu vẻ mặt khó coi, cười ha ha, “ ra là vậy, nên như vậy,
      [​IMG]

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 336: Bắc Kinh

      Editor: Tinh Di

      “Mẹ! Chuyện này liên quan đến Thanh Hòa! phải con với mẹ rồi sao? Cầu xin mẹ từ nay đừng đến quấy rầy hai chúng con nữa!” Tiêu Y Đình kéo Diệp Thanh Hòa ra phía sau mình, đứng giữa hai người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời ….

      Chuyện gì? Diệp Thanh Hòa hề biết chuyện gì?

      Khương Vãn Ngư chứng kiến lạnh lùng của Tiêu Y Đình, bà cười tuyệt vọng, cười đến thê lương: “Y Đình, mẹ chưa bao giờ nghĩ tới hai mẹ con ta lại cho ngày đến nông nỗi này. Từ lúc sinh ra con mẹ luôn cho rằng, con và mẹ là người thân cận nhất của nhau, con là miếng thịt từ người mẹ, là thứ mẹ thương nhất đời này, mẹ con hơn cả cha con, hơn chính bản thân mẹ, hơn cả con… Mẹ công bằng, mẹ thừa nhận điều này, cả con cũng là miếng thịt của mẹ, nhưng tính tình Y Bằng vốn lạnh đạm, còn con khác, con luôn ngần ngại thể thương của con. Y Đình, con có còn nhớ, khi con còn , mỗi lần mẹ ốm mẹ đều con được đến gần, sợ lây bệnh cho con, nhưng còn luôn miệng , con phải ở cạnh chăm sóc mẹ, như vậy mẹ mới có thể khỏi bệnh…. Con còn , lúc con ốm mẹ cũng ở bên cạnh con như vậy con mới có thể khoẻ mạnh như bây giờ…..”

      Khương Vãn Ngư đến đây cười được nữa, bà khóc nấc lên……

      Diệp Thanh Hòa vùi mặt vào lưng , nước mắt ướt áo, biết vẻ mặt lúc này như thế nào…….

      “Tiểu Đình của mẹ… lớn rồi….” Khương Vãn Ngư vẫn muốn nữa, “Hồi mẹ luôn mong muốn con mau lớn khôn…. Nhìn con lớn lên từng ngày mẹ vui biết bao nhiêu…. Mà bây giờ…. lúc này…. mẹ lại muốn con trở về là tiểu Đình, mẹ tới đâu con theo tới đó, thấy mẹ liền khóc lóc tìm….trong nhà trẻ có đồ ăn ngon đều muốn đem về cùng ăn với mẹ…. Cuộc sống của mẹ, dù là đau khổ hay uỷ khuất, chỉ cần nghĩ đến tiểu Đình của mẹ mọi thứ tốt trở lại, trời có sập mẹ cũng sợ…. Nhưng có lẽ mẹ mong muốn quá nhiều rồi…. Có người từng ai ở cạnh ai mãi mãi’, sai…mỗi người đều rời mẹ mà … ông bà ngoại…. cậu của con….cả tiểu Đình nữa…..”

      Bà lau lau nước mắt, cố mỉm cười, “Có lẽ ngày nào đó, cha con cũng xa mẹ…. mọi người đều hết…. chỉ còn mình mẹ…. như vậy cũng được, phiền đến con lo lắng cho mẹ… Con trai, tiểu Đình… Dù là chuyện gì, con hận mẹ cũng được, xem thường mẹ cũng được, đoạn tuyệt với mẹ cũng được…. mẹ…. mẹ chỉ hi vọng hai đứa…. sau này chỉ có hạnh phúc… Sau này, mẹ… tới quấy rầy cuộc sống của hai đứa nữa…..”

      Khương Vãn Ngư che mặt, quay người rời …….

      Tiêu Y Đình đứng lại đó nhìn theo bóng lưng Khương Vãn Ngư rời xa dần…..

      Khi quay đầu lại, mới biết cũng khóc…..

      mỉm cười, bưng mặt , lau nước mắt cho : “Được rồi, khóc cái gì mà khóc? Sợ phạt em sao? Được rồi, vì sắp khai trương nên tha cho em, nếu lần sau tái phạm phạt nặng hơn nữa!”

      kéo tay xuống, nhìn thấy bàn tay sưng đỏ của càng thêm đau lòng, bổ nhào vào ngực …….

      Tuy cách lớp áo dày nhưng vẫn cảm nhận được cơ thể căng cứng, co rút ngừng….

      Dù Khương Vãn Ngư có làm ra chuyện gì, là người như thế nào vẫn thể chối bỏ , là cốt nhục của bà, mẹ con liền tâm. Giống như ‘Đại nghĩa diệt thân’
      [​IMG]

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 337.1:

      Editor: Tinh Di

      hai! hai?” Diệp Thanh Hòa đẩy đẩy .

      Tiêu Y Đình giật mình hoàn hồn….

      nhìn mỉm cười: “Đêm nay nên cần gì mới có thể an ủi tâm hồn tổn thương vì bị lừa dối này?”

      có chút khó chịu, đây phải là những lời cần lúc này….

      hai…” có chút nghẹn ngào, muốn vạch trần nỗi đau của , nhưng phải từng ‘Khi muốn khóc hãy khóc, khi muốn với hãy cười. Cuộc sống chỉ cần đơn giản như vậy’ sao? Nhưng bây giờ khi muốn khóc lại cười….

      “Ừm.. ra rất dễ an ủi! Em hiểu mà!” cười, dáng vẻ có chút nào đứng đắn.

      hai….” nhìn thẳng , “ cần như vậy, em biết….”

      “Biết muốn cái gì?” vẫn vậy, cố vặn vẹo ý tứ của .

      hai, dạo gần đây em thường mơ giấc mơ….” nhổm người, ôm lấy cổ , “Em mơ con của chúng ta, gọi con bé là Nhất Nhất, em tin con bé sớm đến với chúng ta, con bé rất xinh xắn….”

      xoa xoa đầu : “ biết xấu hổ!”

      “… hai! Em 30 tuổi rồi đó! Tuổi đó muốn làm mẹ mà là chuyện biết xấu hổ sao? hai, em nghiêm túc đó, đừng đùa nữa được ?” cảm nhận được, cố né tránh nhiều chuyện, rất nhiều chuyện…..

      cũng nghiêm túc đó.” , “Em đừng suy nghĩ chuyện con cái nữa, rồi, muốn có con.”

      “….” ràng dối! “ hai, em rất hiểu , em cũng là có ngay bây giờ, để thêm thời gian, chắc chắn có thể…..”

      muốn! Về sau cần chuyện này nữa!” đứng lên, nắm tay về phía bếp, “, chúng ta với mẹ nuôi, hôm nay cả nhà ta phải ra ngoài ăn chúc mừng phen, tuy bị lừa nhưng chuyện này thể chúc mừng!”

      “Chúng ta xong chuyện này được ?” muốn từ chuyện con cái sang chuyện Khương Vãn Ngư, nhưng tất cả bị phá hỏng rồi…

      “Đương nhiên được, vợ à, sao dám nghe em chứ?” cười cười, ngồi xuống.

      hai, mặc kệ suy nghĩ của , khát vọng làm mẹ của em cực kì lớn lao, muốn sinh con hay phải chuyện mình có thể quyết định!” đứng thẳng người trước mặt , dáng người nhắn nhưng vẻ mặt kiên quyết cứng rắn.

      bật cười, tranh chấp với ngược lại trêu chọc : “Em còn em 30 tuổi? Ở trong mắt bây giờ em chỉ là bé 16 tuổi thôi!” xong ánh mắt còn cố tình đưa qua ngực .

      bực mình, chuyện với con người này đúng là quá sức chịu đựng mà! chỉ biết mang chuyện đứng đắn biến thành đứng đắn! câu có mấy hàm ý sâu xa!

      hai!” bịt miệng , “Từ lúc này chỉ có thể nghe em , được xen vào!”

      vẫn cười nhưng quên gật đầu, thái độ vô cùng phối hợp.

      hai, em biết luôn suy nghĩ cho em, nhưng chúng ta ở cạnh nhau lâu như vậy, em là người hiểu nhất, chẳng lẽ em biết bây giờ trong lòng thấy thế nào? Em có thể tự hào mình hiểu ? hai, cũng hiểu em, chẳng lẽ hiểu tâm tình của , cuộc sống của cũng rất quan trọng với em?” chưa từng những lời này, cũng viết trong cuốn nhật kí, nhưng biết, hiểu những điều , “ hai, nhiều năm như vậy trôi qua, nhưng bản thân em chưa khi nào cảm thấy tủi thân vì lí do, là em có ở bên cạnh, chỉ cần có , mọi chuyện với em đều có thể… Vậy nên, hai…..”

      “Được rồi, biết em muốn gì.” kéo tay xuống, “ vốn định giấu em chuyện này, em nên được biết, em nhắc cũng tìm lúc thích hợp để . Em biết hôm nay mẹ tới đây vì chuyện gì ?”

      “…”

      thở dài: “Đương nhiên là em biết…. Mẹ tới vì chuyện của Bác cả… Chuyện này có liên quan tới em….”

      Nếu là vậy chỉ có thể là chuyện Bác cả giúp mẹ giấu giếm …..

      chỉ có chuyện em nghĩ tới, còn nhiều chuyện em chưa biết.
      [​IMG]

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 337.1:

      Editor: Tinh Di

      hai! hai?” Diệp Thanh Hòa đẩy đẩy .

      Tiêu Y Đình giật mình hoàn hồn….

      nhìn mỉm cười: “Đêm nay nên cần gì mới có thể an ủi tâm hồn tổn thương vì bị lừa dối này?”

      có chút khó chịu, đây phải là những lời cần lúc này….

      hai…” có chút nghẹn ngào, muốn vạch trần nỗi đau của , nhưng phải từng ‘Khi muốn khóc hãy khóc, khi muốn với hãy cười. Cuộc sống chỉ cần đơn giản như vậy’ sao? Nhưng bây giờ khi muốn khóc lại cười….

      “Ừm.. ra rất dễ an ủi! Em hiểu mà!” cười, dáng vẻ có chút nào đứng đắn.

      hai….” nhìn thẳng , “ cần như vậy, em biết….”

      “Biết muốn cái gì?” vẫn vậy, cố vặn vẹo ý tứ của .

      hai, dạo gần đây em thường mơ giấc mơ….” nhổm người, ôm lấy cổ , “Em mơ con của chúng ta, gọi con bé là Nhất Nhất, em tin con bé sớm đến với chúng ta, con bé rất xinh xắn….”

      xoa xoa đầu : “ biết xấu hổ!”

      “… hai! Em 30 tuổi rồi đó! Tuổi đó muốn làm mẹ mà là chuyện biết xấu hổ sao? hai, em nghiêm túc đó, đừng đùa nữa được ?” cảm nhận được, cố né tránh nhiều chuyện, rất nhiều chuyện…..

      cũng nghiêm túc đó.” , “Em đừng suy nghĩ chuyện con cái nữa, rồi, muốn có con.”

      “….” ràng dối! “ hai, em rất hiểu , em cũng là có ngay bây giờ, để thêm thời gian, chắc chắn có thể…..”

      muốn! Về sau cần chuyện này nữa!” đứng lên, nắm tay về phía bếp, “, chúng ta với mẹ nuôi, hôm nay cả nhà ta phải ra ngoài ăn chúc mừng phen, tuy bị lừa nhưng chuyện này thể chúc mừng!”

      “Chúng ta xong chuyện này được ?” muốn từ chuyện con cái sang chuyện Khương Vãn Ngư, nhưng tất cả bị phá hỏng rồi…

      “Đương nhiên được, vợ à, sao dám nghe em chứ?” cười cười, ngồi xuống.

      hai, mặc kệ suy nghĩ của , khát vọng làm mẹ của em cực kì lớn lao, muốn sinh con hay phải chuyện mình có thể quyết định!” đứng thẳng người trước mặt , dáng người nhắn nhưng vẻ mặt kiên quyết cứng rắn.

      bật cười, tranh chấp với ngược lại trêu chọc : “Em còn em 30 tuổi? Ở trong mắt bây giờ em chỉ là bé 16 tuổi thôi!” xong ánh mắt còn cố tình đưa qua ngực .

      bực mình, chuyện với con người này đúng là quá sức chịu đựng mà! chỉ biết mang chuyện đứng đắn biến thành đứng đắn! câu có mấy hàm ý sâu xa!

      hai!” bịt miệng , “Từ lúc này chỉ có thể nghe em , được xen vào!”

      vẫn cười nhưng quên gật đầu, thái độ vô cùng phối hợp.

      hai, em biết luôn suy nghĩ cho em, nhưng chúng ta ở cạnh nhau lâu như vậy, em là người hiểu nhất, chẳng lẽ em biết bây giờ trong lòng thấy thế nào? Em có thể tự hào mình hiểu ? hai, cũng hiểu em, chẳng lẽ hiểu tâm tình của , cuộc sống của cũng rất quan trọng với em?” chưa từng những lời này, cũng viết trong cuốn nhật kí, nhưng biết, hiểu những điều , “ hai, nhiều năm như vậy trôi qua, nhưng bản thân em chưa khi nào cảm thấy tủi thân vì lí do, là em có ở bên cạnh, chỉ cần có , mọi chuyện với em đều có thể… Vậy nên, hai…..”

      “Được rồi, biết em muốn gì.” kéo tay xuống, “ vốn định giấu em chuyện này, em nên được biết, em nhắc cũng tìm lúc thích hợp để . Em biết hôm nay mẹ tới đây vì chuyện gì ?”

      “…”

      thở dài: “Đương nhiên là em biết…. Mẹ tới vì chuyện của Bác cả… Chuyện này có liên quan tới em….”

      Nếu là vậy chỉ có thể là chuyện Bác cả giúp mẹ giấu giếm …..

      chỉ có chuyện em nghĩ tới, còn nhiều chuyện em chưa biết.
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :