1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Luật sư phúc hắc quá nguy hiểm - Cát Tường Dạ (122/202)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 22: Thỉnh cầu.

      Bốn giờ trôi qua, ném bút xuống, lắc lắc bàn tay bủn rủn, bây giờ trời cũng tờ mờ sáng, cha đúng là điên rồi, ngày mai còn phải học nữa cơ đấy……

      “Tôi có tố cáo. Chỉ là đường gặp phải bác Tiêu, nên bác ấy mới chở tôi về.” Giọng xa cách, lãnh đạm trước sau như của vang lên bên tai, trong đêm khuya yên tĩnh, trong trẻo như tiếng chuông, leng keng leng keng, mười phần thanh, lại mười phần lạnh.

      Giống như bị thứ gì đó lạnh như băng thấm vào trong ngực, chợt nhớ tới, lúc rời mình cầm hết tất cả tiền lấy tiền ở đâu mà bắt xe về?, “ phải là …… bộ về nhà đấy chứ?”

      mấp máy môi, nhưng lại gì.

      nghĩ nghĩ, rồi đem tiền từ trong túi lấy ra, ném lên bàn.

      Có ý tứ gì? Biết sai sao? Diệp Thanh Hòa ngưng mắt nhìn những tờ tiền bị vo viên đến nhăn nhúm kia, vẫn hề nhúc nhích.

      “Cái đó…… trả lại cho đấy.” Người hiểu con ai bằng cha cả, vừa vào thư phòng, liền bị cha hung hăng trừng phạt trận, sau đó còn công bố, nếu như hòa thuận với Thanh Hòa ngay cả xu tiền tiêu vặt cũng có.

      từng cho rằng tố cáo, ra là phải.

      Lại nghĩ Tiêu nhị uy vũ bất khuất, “Có khả năng bị túng bấn” thời gian dài…… Vì tiên tiêu vặt, vì quốc kế dân sinh, chỉ có thể nhất thời nhẫn nhịn! Nhưng nếu muốn xin lỗi con nhóc này, bất luận như thế nào cũng làm được……

      Hai người yên lặng đứng đó nhưng vẫn hề có ý rời .

      Diệp Thanh Hòa liếc nhìn đồng hồ, lên tiếng nhắc nhở , nam nữ khác biệt, vào thời điểm này thích hợp đứng ở chỗ này nữa.

      “Cái này……” Đầu ngón tay của nhàng gõ xuống mặt bàn, muốn lại thôi, dưới cái nhìn của lại thấy hơi xấu hổ.

      cũng thúc giục, chỉ lẳng lặng chờ tiếp.

      quanh co chuyến, rốt cuộc cũng ra: “Cuối tuần này, là sinh nhật Tô Chỉ San, ấy mời tôi đến dự sinh nhật, vì vậy tôi cần phải mua món quà cho ấy.”

      “A……” giả bộ hiểu, ra là muốn tiền……

      “Cho .”. lại móc từ trong túi ra tờ giấy đưa tới.

      mở ra nhìn cái, quả nhiên là văn bản thỉnh cầu.

      Thư xin tiền tiêu vặt.

      tại xin cấp trước nghìn đồng tiền tiêu vặt, mỗi bữa ăn đồ ăn Trung Quốc ở nhà ăn để tiết kiệm bù vào đó. Xin phê chuẩn, cảm ơn.

      Người thỉnh cầu: Tiêu Y Đình

      Cuối cùng còn ghi ngày tháng ở bên dưới nữa.

      đem tờ giấy thỉnh cầu để xuống, rồi ngẩng đầu lên nhìn : “Mua quà những nghìn quá đắt, vẫn là học sinh cấp 3……”

      nghìn mà còn đắt? muốn mặt mũi tôi đặt ở nơi nào?”. Đây là giới hạn thấp nhất của rồi được ? cố gắng tiết kiệm lại! Nếu mà trước kia, những đồ mà mua bao giờ có giá trị thấp như vậy!

      lẳng lặng nhìn mười giây, mười giây sau, lúc chuẩn bị nổi giận mới : “Năm trăm, muốn lấy , thôi.”

      xong, lấy ra 500 đồng, đặt lên bàn.

      cho tiền ăn xin sao? !”. Rốt cuộc vẫn bị chọc giận, theo , đây chính là vừa biết pha màu cho rằng mình có thể mở ngay phường nhuộm chắc! Tiêu nhị mới nhàng với mấy câu, liền xem bản thân trở thành người quan trọng rồi !

      “Tôi muốn! cứ giữ !”. vung tay lên, đem tiền hất xuống đất, kể cả giấy và bút mực bàn cũng bị rơi xuống đất, phát ra tiếng vang lớn.

      , liền đạp lên mấy chữ mình mới vừa viết, rồi vọt ra khỏi phòng của .

      yên lặng cúi người xuống, nhặt 500 đồng kia lên, bên tai lại quanh quẩn những lời Khương Ngư Vãn với , có lẽ nào làm sai?
      Last edited: 21/1/15
      Sue ú thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 23: Trân quý.



      Sau khi rời bỏ lại đất đống bừa bộn, mà lại phải thay dọn dẹp tàn cuộc.

      Nhặt lên những tờ giấy luyện chữ tán loạn kia, dùng khăn giấy lau chùi nước đọng và vết mực sàn nhà.

      Đáy mắt chợt xuất nhiều hơn đôi bàn tay, cũng cầm khăn giấy lên lau chùi.

      "Làm sao mà em tỉnh rồi hả ? Về phòng của mình ngủ .". ngẩng đầu nhàng với Tiêu Thành Trác. Mới vừa rồi Tiêu Y Đình nổi giận gây ra động tĩnh quá lớn mới đánh thức đứa này .

      Tiêu Thành Trác tuy vẫn còn ngái ngủ, đưa tay lên dụi dụi mắt, nhưng vẫn quật cường mà thân thiết : ", chị để em giúp ."

      Diệp Thanh Hòa cũng biết bắt buộc được cậu bé nên đành để yên cố gắng tăng nhanh tốc độ dọn dẹp.

      Đợi đến lúc thu thập xong tất cả, giấy và bút mực được xếp ngay ngắn bàn học, mới đột nhiên phát ngăn kéo dưới bàn học bị kéo ra cái khe , mà nước ở bàn của Tiêu Y Đình từ từ chảy vào trong đó.

      thất kinh, cuống quít kéo ngăn kéo ra, lấy khung hình cùng chữ bên trong ra.

      Bức hình vẫn hoàn hảo chút tổn hại, nhưng bộ chữ kia, bị nước thấm ướt.

      Tim như bị kim đâm cực kỳ đau xót, tìm chỗ khô ráo sạch trải rộng bức chữ này ra, từng chữ từng chữ quen thuộc mà thân thiết liền ra ngay trước mắt.

      "Cái gì Trầm Hương, tiêu cái gì. Tiếng chim tước, xâm lược cái gì. Ánh nắng trải dài, giọt nước xoay tròn, gió thổi nhè .. . . . . .". Tiêu Thành Trác nghiêng đầu, ngả người tới phía trước hỏi: "Chị, chữ này là chữ gì? Có ý nghĩa gì?"

      Diệp Thanh Hòa có tâm tình trả lời câu hỏi của cậu bé, cực kỳ cẩn thận, nhàng lau những chỗ bị nước thấm ướt, chỉ sợ nó bị nhiễm bẩn.

      "Cố hương xa, ngày nào . . . . . ." Tiêu Thành Trác đọc đến đây liền mừng rỡ thôi, phảng phất như chợt hiểu được tâm tình của vào lúc này: "Chị à, những lời này cố hương ở rất xa, chị nhớ nhà sao?"

      Nhà?

      Động tác của đột ngột khựng lại, trong tim đau nhói, như muốn hít thở thông.

      "Ngủ , Thành Trác.". lộ ra dấu vết, tỏ vẻ lạnh nhạt thờ ơ với bức chữ vẫn xem như trân bảo này.

      "Chị, em ở đây thế này, chị có ngủ được ?". Tiêu Thành Trác hỏi xong cũng đợi trả lời, trực tiếp cút lên giường.

      cũng phản đối, đây cũng phải là lần đầu tiên cậu ta ngủ nhờ giường của rồi.

      "Chị, bức chữ này có phải rất trân quý hay ?". Cậu bé ngoan ngoãn nằm ở giường, mắt thấy hành động cẩn thận che chở kia của liền tò mò hỏi.

      "Ừ". xoay người, gật đầu tiếp: "Rất trân quý." Đó chính là bức chữ mà quý hơn cả sinh mạng. . . . . .

      Nhất nhất Phong Hà cử.

      có ai gọi là Phong Hà nữa, có mang ra ngoài vẽ hoa cỏ rồi. . . . . .

      Sáng sớm chủ nhật, cả Tiêu gia bao trùm trong khí khẩn trương, nguyên nhân chính là Tiêu Y Đình lấy được tiền từ chỗ của Diệp Thanh Hòa, quay sang mẹ mình nhờ giúp đỡ, mà Khương Ngư Vãn lại thương con trai lập tức đưa tiền ngay. Nhưng lại bị Tiêu Thành Hưng phát ra, liền lớn tiếng khiển trách vợ cùng con trai, thậm chí còn đưa tối hậu thư cho vợ, nếu mà còn như vậy nữa, tương lai bà phải phụ trách đứa con trai này.

      Đối với tương lai của con trai, Khương Ngư Vãn cũng lo lắng, nhưng vẫn hết sức kiêng kỵ chồng mình, mặc dù bị Tiêu Thành Hưng khiển trách để cho mặt bà lúc đỏ lúc trắng, lại chỉ cúi đầu nức nở nghẹn ngào, dám hồ nháo quá mức.

      Vì vậy Tiêu Y Đình càng thêm oán hận Diệp Thanh Hòa, mà càng làm cho thêm nóng nảy đó chính là việc bị cha cấm túc, tối nay được ra ngoài, làm sao mà dự sinh nhật Tô Chỉ San được?

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 24: Bí mật của Tiêu Nhị.

      Sau khi bị giáo huấn ở phòng khách, ủ rũ cúi đầu trở về phòng của mình, mang hết lửa giận trong người phát tiết vào quả bóng rổ, nhàm chán đóng cửa lại lần lại lần dùng sức cầm banh đập tới bảng bóng rổ vách tường.

      Chợt, cửa được mở ra.

      Diệp Thanh Hòa xuất ở bên ngoài.

      Mà quả bóng kia vừa lúc bay đến đập trúng đầu của Diệp Thanh Hòa.

      đau đến mức trước mắt lên đầy sao quay mòng mòng, thiếu chút nữa là chảy cả nước mắt, nhưng nhìn thấy bày ra bộ mặt thối lẩm bẩm câu: "Đáng đời! Đúng là báo ứng!"

      liền nhịn đau xoa xoa đầu, mặt nhăn nhó với : " có muốn sinh nhật của Tô Chỉ San hay ?"

      chỉ "Hừ" tiếng, thèm để ý tới , ngửa mặt lên trời nằm vật ra giường.

      vào phòng, từ trong túi móc ra xấp tiền: "1000 đồng, cho ."

      Thấy vậy mắt liền sáng lên, ngồi phắt dậy vươn người tới đoạt, kết quả là bị tay co về, thu hồi lại.

      "Có ý gì? Muốn trêu người tôi sao?" tức giận lớn tiếng quát, rồi lại nằm xuống.

      " phải." tới trước bàn học của , phát mặt bàn vô cùng loạn, thê thảm nỡ nhìn. Hình như tất cả mọi thứ đều được bày hết lên này? Còn nữa, dưới đống sách lớn kia còn lộ ra nửa đoạn tất thối....

      đúng là có bản lĩnh.....

      phải mỗi ngày giúp việc đều dọn dẹp sạch ngăn nắp sao? Mà còn có thể giày vò thành ra như vậy?

      nhăn mũi, nhặt chiếc tất kia bỏ ra ngoài.

      "Này, để xuống! Ai cho đụng vào đồ của tôi?" từ giường nhảy lên, vô cùng lo lắng xông đến.

      cứ cho rằng chạy tới giành tất, liền lập tức buông tay, thả xuống sàn nhà, ai mà thèm tất thối kia của cơ chứ?

      Ai ngờ, thế nhưng lại hoàn toàn để ý tới cái tất kia, mà lại trực tiếp nhào về phía bàn đọc sách.

      Lại mặc dù Diệp Thanh Hòa đeo mắt kính to, nhưng nhìn thấy ràng muốn cướp lại vật gì, trong đống sách này còn có số tạp chí rất "bắt mắt", mà hình như nam nữ....phía ....lại hề mặc quần áo.

      chậm nhưng việc xảy ra rất nhanh, nhanh chóng ra tay, cư nhiên vượt lên trước bước túm vào góc của tờ tạp chí, mà cũng chịu thua, nắm lấy góc khác, trong nháy mắt hai người tranh đoạt giằng co, hình ảnh trần trụi kia lập tức ra lồ lộ trước mắt

      Bí mật của Tiêu Y Đình bị phát , vừa thẹn vừa tức, lại cực kỳ lúng túng nữa, còn ngược lại, xem ra trấn định hơn rất nhiều.

      "Này, đến cùng có phải là nữ sinh hay hả? thấy xấu hổ sao?" Gương mặt tuấn tú của giờ đỏ ửng lên, chỉ muốn mượn tức giận để che giấu khó chịu của mình.

      nhàng ho tiếng, hắng giọng đáp: "Khó trách....... lại cho giúp việc dọn phòng.....Nếu như bác Tiêu..........."

      " dám! thử tố cáo xem! Chỉ cần dám chữ! Có tin tôi để cho sống bằng chết hay ?" dùng lực đoạt lại, cuốn tạp chí cuối cùng cũng cầm về trong tay, sau đó liền nắm lấy chặt, sợ bị cướp chứng cứ.

      "Muốn tôi cũng được........"

      " còn muốn ra điều kiện?!" Nghe giọng điệu này cũng biết kế tiếp chính là từ "Nhưng" Tiêu Y Đình là càng ngày càng có "Tiền đồ" rồi! Bây giờ còn bị con nhóc khống chế nữa?

      lại đem ngàn đồng đặt ở trước mặt lần nữa: "Đúng, tôi có điều kiện, chỉ cần thực điều kiện mà tôi , tôi những giữ bí mật này giúp , mà ngàn này cũng là của , thích dùng như thế nào cũng được."
      Last edited by a moderator: 29/1/15
      Sue ú thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 25: Điều kiện.


      Mặc dù bị người khác kìm chế cảm giác chẳng phải thoải mái chút nào, nhưng sau khi cân nhắc thiệt hơn, đành phải tự với bản thân là đại trượng phu co được dãn được! Hàn Tín còn chịu nhục chịu khố đến đâu chứ, như thế này tính là gì?

      ", điều kiện gì.". Tuy thỏa hiệp nhưng vẫn bày ra bộ mặt lạnh lùng, khó chịu.

      liền tìm quyển sách tiếng từ đống hỗn độn kia của , mở bài học ra, chỉ cho nhìn: "Điều kiện của tôi vô cùng đơn giản, đó chính là nội trong hôm nay phải học thuộc hết toàn bộ từ đơn trong bài khoá này, hoàn thành cho tốt bài kiểm tra sắp tới."

      sửng sốt, nhìn hồi lâu, cảm thấy điều kiện này vô cùng buồn cười: "Tôi này, việc tôi có qua hay đối với có lợi gì chứ?"

      "Chỉ vì muốn kéo chúng ta tụt lại đằng sau mà thôi!". nghiêm túc .

      Lúc này nhớ tới, phải là tổ trưởng tổ của bọn họ sao? cái chức tép riu nho , chẳng khác gì cầm lông gà thay cung tên cả. . . . . .

      " học!". nhìn vào đống từ đơn kia thấy nhức đầu rồi, liền tức giận .

      "Tôi dạy cho ."

      ". . . . . ."

      "Bắt đầu ! Nếu như muốn dự tiệc!". vừa vừa bắt đầu dọn dẹp bàn đọc sách của .

      "Này! đừng động vào đồ của tôi! dọn ngăn nắp như vậy tôi tìm làm sao?". bắt đầu đoạt sách trong tay của kiến nghị.

      gì vậy? Chỉnh tề mà còn tìm thấy sao? phải Bác Tiêu từng bị ném vào trong bộ đội để huấn luyện sao? Huấn luyện mà lại ra thành quả như vậy?

      lặng lẽ liếc cái, tiếp tục dọn dẹp, đồng thời lên tiếng nhắc nhở: "Từ bây giờ đến bốn giờ chiều còn những sáu tiếng nữa.".

      ". . . . . ." Tốt thôi! Học học! Há phải sợ sao! Lại Tiêu nhị cũng phải là đồ đần, học tiếng chẳng khác gì nhai đĩa đồ ăn, chỉ là lười phải nhớ mà thôi!

      Phần lớn từ đơn đều dùng cần dạy, lần đầu tiên trong đời nghiêm túc chăm chỉ ngồi ở bàn học vừa ghi từ đơn vừa học thuộc lòng, thỉnh thoảng có từ nào biết hỏi chút.

      , lại để ý tới lời của mà bắt tay vào dọn dẹp cả phòng.

      Thời tiết rất tốt, ánh mặt trời như những sợi chỉ vàng chiếu vào làm cho cả căn phòng sáng sủa hẳn lên, toàn bộ đều ngập trong sắc vàng rực rỡ.

      Khi cầm quần áo ném loạn chung quanh cho vào phòng tắm, lẳng lặng ghi nhớ từ đơn đột nhiên nhảy dựng lên, hét lớn: "Đừng! cho phép vào!"

      , những vào trong phòng tắm, còn đem tất cả đồ của ngâm trong nước.

      liều mạng giữ lại những bộ quần áo kia, mặt sung huyết đỏ bừng: "Đừng động vào, đợi lát nữa tự tôi giặt. . . . . ."

      là lúng túng đến chết mà. . . . . . Đến tột cùng là đời trước có thù oán gì với ? Mà đời này mọi hay đều bị bắt gặp? Tối hôm qua, sau khi xem những quyển tạp chí kia, kết quả là buổi tối lại nằm mơ thấy mộng xuân, Vì vậy dám đưa quần áo của mình cho giúp việc giặt, còn chưa kịp thủ tiêu liền bị cha gọi dạy dỗ. . . . . .

      Kết quả, là tránh thoát được ánh mắt của giúp việc nhưng lại tránh khỏi bàn tay kia của ?

      Diệp Thanh Hòa đại khái cũng đoán được nguyên do, mặc dù trước sau như cố làm ra vẻ trấn định, nhưng rốt cuộc vẫn còn là nhóc, nên tự chủ mà đỏ mặt. . . . . .
      Sue ú thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 26: Cháu cũng ?


      "Cái đó. . . . . . Tôi lấy bài tập tới đây học. “ , liền đỏ mặt .

      Ngẩng đầu, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt dò xét của Tiêu Y Đình, tâm hoảng ý loạn, bức bách bản thân mặt lạnh mà : "Có gì ngạc nhiên đâu, sách đều viết cả rồi, cũng phải chưa có học qua. . . . . ."

      xong, liền xoay người đè lại con tim bùm bùm nhảy loạn trong ngực, chạy ra khỏi phòng tắm.

      Tiêu Y Đình nhìn theo bóng lưng của , thầm nhủ sao lại phải kinh sợ như vậy chứ? Dầu gì cũng là nam sinh mà! Lại bị nữ sinh nhìn cách đầy khinh bỉ, lại còn khinh thường triệt để thế này?

      Nhất thời thấy phục, hướng theo bóng lưng của , lớn: " có kiến thức như vậy đừng có ! Mau đến giặt cho tôi. . . . . ."

      Lời còn chưa dứt, cái khăn tắm lớn lập tức bay tới, phủ lên đầu của . . . . . .

      ——— —————— —————— —————— ———————

      Đến bốn giờ chiều, từ lúc Tiêu Y Đình tự đọc sách tới nay đây chính là lần đầu tiên trong ngày có thể nhớ nhiều từ đơn như vậy, lần đầu tiên học thuộc lòng được nguyên bài khoá, nhất thời có cảm giác thành tựu, khó tránh khỏi tự đắc trước mặt của Diệp Thanh Hòa: " đây tư chất thông minh, tài năng thiên phú, chỉ có điều thích trở thành con mọt sách nên mới như vậy. . . . . ."

      Nhưng nghĩ tới việc còn có thể đọc sách đến mức xuất quỷ nhập nhần trong lúc chờ chơi bóng lại cảm thấy khó tin.

      phản ứng đến , chỉ cầm lấy bài tập của mình, cuối cùng mới : "Tôi chuyện với bác Tiêu rồi, chuẩn bị thay quần áo thôi.".

      " có biện pháp?". lập tức mừng rỡ. Vốn rầu rĩ thôi vì tiền tới tay rồi, nhưng vẫn còn bị cấm túc thế nào được. còn tính xem có nên nhảy từ cửa sổ lầu hai xuống hay , chỉ là làm vậy quá nguy hiểm, chừng lúc trở lại còn được ăn no đòn. . . . . .

      Diệp Thanh Hòa cũng đáp lại, trực tiếp ôm sách ra khỏi phòng, sau đó tới thư phòng của Tiêu Thành Hưng.

      Tiêu Y Đình tò mò, mặc dù biết con nhóc tầm thường này rất được cha mình tin tưởng, nhưng ta lấy biện pháp gì để cho cha già đồng ý chứ?

      Nghĩ vậy liền theo đến thư phòng.

      đến cửa, lập tức nghe thấy giọng của vang lên: "Bác Tiêu, hôm nay hai biểu khá, suốt cả ngày cũng ra khỏi phòng, học thuộc hết từ đơn cùng với bài khoá tiếng rồi ạ."

      "Sinh nhật bạn học hả?", Tiêu Thành Hưng hỏi ngược lại câu.

      "Vâng, đúng vậy ạ."

      "Vậy cháu cũng cùng hả ?". Tiêu Thành Hưng lại hỏi.

      ". . . . . ." Diệp Thanh Hòa sững sờ, ấp úng trả lời: "Cái này. . . . . . cháu còn có bài tập. . . . . ."

      người có tiếng tăm gì như , làm gì có người mời đến tham dự tiệc sinh nhật chứ, hơn nữa, bản thân cũng thích. . . . . .

      "Cháu có bài tập, có chắc ?". Tiêu Thành Hưng liền hỏi ngược lại: "Thế này nhé, nếu như cháu nó có thể , còn nếu cháu , nó cũng cần phải nữa!"

      "Bác Tiêu à. . . . . .", còn chưa kịp từ chối, lại nghe được sau lưng truyền đến tiếng bước chân, rồi sau đó, đột nhiên có cánh tay khoác lên vai , đồng thời, giọng quen thuộc của Tiêu Y Đình vang lên bên tai: "Cha, em ! Sao em ấy được chứ? Con còn phải tham khảo em ấy xem nên tặng quà gì nữa mà!"

      "Bỏ ngay tay của con xuống! Đàn ông con trai kiểu gì vậy chứ!", Tiêu Thành Hưng cau mày quát lớn. biết vì sao, chỉ cần vừa nhìn thấy đứa con trai này ông lại thấy nhức đầu. Theo lý thằng con trời đánh này cũng nên sợ ông mới đúng, mỗi lần đánh nó xong người làm cha như ông lại thấy đau lòng, nhưng chỉ cần rời khỏi tầm mắt của ồn, lại lập tức lại sinh long hoạt hổ, cứ hết sẹo liền quên đau. . . . . .
      Sue ú thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :