1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Luật sư phúc hắc quá nguy hiểm - Cát Tường Dạ (122/202)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 328: Vợ chồng hoà hợp

      Editor: Tinh Di

      tắm…..” Giọng Diệp Thanh Hòa có chút khàn khàn, ánh mắt trong suốt ướt át, dưới ánh đèn càng thêm mê hoặc, hai gò má ửng đỏ như hoa hồng sũng nước, kiều diễm động lòng người……..

      Tiêu Y Đình thầm than tiếng, ôm vào phòng tắm.

      Toàn bộ hồng phục được gỡ bỏ, cơ thể như đoá hoa nở rộ trong nước, lung linh dưới ánh đèn. phải đẫy đà gợi cảm mà xinh đẹp tinh xảo, càng thêm thúc giục lòng người…….

      Ngón tay lướt qua làn da bóng mượt như tơ gấm của , chỉ tiếc thể từng chút cảm nhận từng tấc da thịt của ….

      Ngọn lửa trong người ngừng cháy rực, tràn đến từng ngón tay, khiến chúng run rẩy, hô hấp khó khăn……….

      “Vậy được rồi!” tắm qua loa cho rồi dùng khăn tắm bọc lại, bế ra giưởng rồi tự mình tắm.

      Diệp Thanh Hòa nằm bất động giường……

      Lúc này có mới chú ý đến bức tranh khác trong phòng ---- Cầm Sắt*
      *Vợ chồng hoà hợp

      Bức tranh cùng vẽ, là Tiêu Thiếu và Nhất Nhất Phong Hà. Bức tranh phải quá đẹp hay chuyên nghiệp, chỉ cần là do cũng vẽ, hoà hợp với nhau……

      Chính cũng ngỡ cho đóng khung bức tranh ấy lại để treo ở đây, biết lấy thời gian ở đâu để trang trí cho cả quán trà tân hôn này?

      Hồi lâu sau mới thấy ra.

      Lúc nhìn thấy liền cảm giác có gì đó đúng…..

      Theo tính tình của , với hoàn cảnh này phải để trần, cùng lắm là cuốn thêm khăn tắm bên dưới, hoặc là chỉ độc đồ lót rồi đứng trước mặt sao? đổi tính đổi nết rồi sao? Ăn mặc ngay ngắn chỉnh tề như thế này? đạt tới cảnh giác khác rồi?

      ngồi xuống cạnh giường, chậm rãi tháo khăn tắm người xuống, đoan đoan chính chính lấy đồ ngủ mặc cho

      Xong tất cả dời xuống phía chân , bắt đầu mát xa…

      ra là vậy……

      Diệp Thanh Hòa cảm động vô cùng, vào thời điểm này vẫn quên việc mát xa cho ….

      Trong lúc mát xa có đôi lần chân vô tình xẹt qua ‘chỗ nào đó’ của . Cơn tò mò kéo đến, dùng tất cả tinh thần hiếu học, tận lực tìm hiểu, chậm rãi ‘vô tình’….

      Qua vài lần có được kết quả: mềm nhũn……

      Vừa rồi còn…. Có chuyện gì vậy?

      có chút lo lắng, lại bắt đầu đưa chân dò xét……

      Cuối cùng cũng bùng nổ, nắm lấy cổ chân : “Ở yên đó!”

      “….” phải làm nhộn, chỉ là tình hình có chút bình thường! Làm sao có thể… phải là do nhiều năm phải nhẫn nên có chút………

      Đột nhiên cảm giác áy náy tội lỗi vô cùng, hai tay đưa ra ôm lấy đầu vào lòng, thương tiếc vô cùng: “ hai, rất xin lỗi……”

      mờ mịt: “Chuyện gì?”

      sợ hai người xấu hổ, thể ra, chỉ nhàng xoa tóc , thầm lo nghĩ tương lai phải làm sao bây giờ……

      Cảm giác nhàng hạnh phúc truyền đến từ đỉnh đầu khiến thoải mái vô cùng…. đứng dậy, bế lên, hai người cùng ngã xuống giường…….

      “Ngoan, ngủ .” hôn trán .

      Đúng ?

      Trong lòng càng thấy đau lòng cho , có chút cam lòng liền nhích người qua cọ cọ đầu vào ngực an ủi…..

      giữ đầu lại: “Nghe lời !”

      đành phải nghe theo ….

      Cả ngày hôm nay tuy luôn được cõng và ôm nhưng bị lăn qua lăn lại cũng rất mệt mỏi, bao lâu liền ngủ thiếp .

      Còn , vẫn rất tỉnh táo….

      vợ ngốc của muốn làm gì đây? Khiêu khích ?

      nhớ rất đêm nay là đêm tân hôn, và có chuyện gì cần làm. Sao có thể muốn? Lúc tắm cho như muốn nổ tung rồi! Nhưng vẫn chưa khoẻ, sao lại nỡ đây? Nhỡ lại khiến bệnh nặng hơn sao?

      Vì tránh cho bản thân kiềm chế được mà làm chuyện cầm thú với ở lại nhà tắm lâu nhất có thể, lửa vừa hạ lại cọ tới cọ lui, muốn phải làm sao? Chính cũng dần nghi ngờ khả năng kiềm chế của bản thân luôn rồi………

      Rốt cuộc hôm nay vẫn phải ‘ăn chay’ rồi….

      nghĩ nhiều nữa, vùi đầu vào cổ bắt đầu ngủ…
      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
      Ngày thứ ba sau hôn lễ.

      Diệp Thanh Hòa vào phòng bếp xem xét nồi canh.

      Ngay hôm sau ngày cưới, nhân lúc Tiêu Y Đình có ở nhà liền nhờ mẹ Tưởng mua chút đồ, định nấu canh bổ cho .

      Mẹ Tưởng nhìn thấy danh sách các vị thuốc cần mua mắt liền sáng rực lên, dám chậm trễ phút nào!

      Còn chuyện nhân lúc Tiêu Y Đình có ở nhà để làm là vì muốn cho biết, sợ tổn thương lòng tự tôn của ….

      “Em làm gì vậy?” Giọng của vang lên từ phía sau khiến giật mình thiếu điều đánh rơi nắp niêu!

      về rồi sao?” quay lại tươi cười với , trong lòng bất ổn thôi.

      với em rồi! được bỏ bữa sáng! Chờ về làm bữa sáng cho em!” bên tránh cứ bên bắt đầu nấu bữa cho .

      lăn xe đến trước mặt , ôm lấy eo , giọng mềm như nước: “ hai, em ….”

      cái gì mà ! Mà từ nay phải hạ lệnh cấm với em! được vào phòng bếp!” dứt lời mới chú ý đến nồi nấu bếp, nha đầu này tính nấu món gì đây?

      thấy chú ý tới nồi canh liền vội vàng ôm eo chặt hơn, “Em chỉ là… chỉ là muốn bản thân trở thành phế nhân…..”

      Lời này lại khiến lặng người……

      nhàng vuốt ve tay , “ ai coi em là phế nhân, hai tay này của em làm được nhiều chuyện, còn những chuyện khác làm thay em! ra ngoài chơi !”

      “….” Giống như dỗ trẻ con vậy… cái gì mà ra ngoài chơi …. “Vậy uống chỗ canh kia !”

      “Nấu cho ? Được! Vợ nấu đương nhiên uống hết!” vỗ đầu ý tán thưởng, sau đó đẩy xe của ra phòng ngoài.

      Cả hai người đều chưa có ý định mở quán trà ngay sau kết hôn nên quán vẫn còn rất vắng.

      lăn xe lại gần mép bàn, tự mình tìm cách đứng dậy.

      Sau hồi mồ hôi nhễ nhại, nghe được : “Ngoan lắm, càng ngày càng giỏi hơn rồi!”

      Đúng vậy, so với những ngày đầu bây giờ tự có thể được vài bước, chính cũng rất vui mừng….

      “Qua đây ăn chút gì . Hôm nay chúng ta thăm cha mẹ.” bày đồ ăn ra bàn.

      tính quay trở lại xe lăn được bế vào bàn ăn.

      Có canh đậu đỏ viên!

      vui vẻ!

      Bắt gặp ánh mắt lấp lánh của mỉm cười, “ tính sau này chúng ta bán cạnh đậu đỏ viên, biết có được ?”

      “Chắc chắn được!” Canh đậu đỏ viên dễ thương như vậy sao có thể chứ!

      “Em uống canh này nữa .” đẩy bát đến trước mặt .

      “…” uống? Sao có thể uống?

      Cái này…. cần chia cho đâu…..

      “Sao còn chưa uống? Em uống !” giục .

      “…. Nóng…. Em chờ nguội…..” viện cớ.

      Mãi tới khi ăn xong vẫn động vào chén canh kia….

      “Uống mau còn dọn! Xong xuôi chúng ta xuất phát!” thúc giục lần nữa.

      đành lấy lí do khác, “ hai, cái này xem ra…. Em uống đâu….”

      “Sao thế?” có chút nghi ngờ.

      “Canh này có nhiều thuốc bổ, em biết em có nên uống ….” chỉ chỉ chén canh.

      nghĩ nghĩ chút, “Được rồi, vẫn nên uống hơn, để …..” nên lãng phí!

      tập trung thu dọn bát đĩa vừa dùng, còn nhìn chằm chằm ‘chỗ nào đó’ của , tự hỏi uống hai ngày rồi biết có tác dụng chưa……

      hề phát ánh mắt bất thường của . Sau khi dọn dẹp chờ mẹ Tưởng quay lại rồi cùng .
      --- ------ ------ ------ ------ ------ -------
      Công viên tưởng niệm thành phố H.

      Đây là lần thứ hai cùng đến gặp cha mẹ. Lần trước khi đến đây đều với họ, sống rất tốt, cha mẹ hãy yên tâm, nhưng đến bây giờ mới có thể chân chân chính chính với họ: Cha mẹ, con rất hạnh phúc, hai người có thể yên tâm được rồi……

      mộ cha mẹ có bó hoa, tuy héo nhưng cho thấy từng có người đến đây….

      “Có ai đến đây sao?” nhịn được hỏi . Tiêu Thành Hưng có đến đây nhưng là ba ngày trước, bó hoa thể héo đến mức này được…..

      chậm rãi trả lời : “Là .”

      ?” kinh ngạc.

      “Đúng vậy, Tết Thanh Minh hằng năm đều tới.” đáp.

      nghẹn lời……

      Bản thân người lạnh nhạt, giống ai. Với , người, nhớ người có nghĩa là phải đau khổ tột cùng. Ngày hạ táng cha mẹ rơi giọt nước mắt, vì tin tưởng điều đó là cần thiết. Bao nhiêu năm qua , nhiều lần quay lại thăm hai người, có nghĩ là nhớ họ, mà là, tới đâu vẫn luôn nhớ tới họ, đó mới là nhớ….

      Nhưng lại khác…..

      Khi thể đến thăm tận hiếu với cha mẹ …..

      làm nhiều chuyện như vậy cho ….

      hai….” gọi .

      hiểu, giỏi biểu lộ tình cảm, chỉ tiếng gọi như vậy đủ rồi…..

      cười với : “Ngốc! Cha mẹ em cũng là cha mẹ ! đến thăm cha mẹ mình có gì ngạc nhiên đâu?”

      “Từ bao giờ?” hỏi .

      “Ừm… Từ khi em Mỹ, tới đây để kể tội…”

      “Kể tội?”

      “Đúng, là kể tội! Kể tội của con cha mẹ! ấy như vậy mà ấy hề đặt trong lòng! Lại ngoan ngoãn nghe lời! Có gia đình ấm áp như vậy lại ở lại!” thực ra lại hay chữ , lời kia ra là vô thức…

      Người vô ý, người nghe có tâm….

      nghe những lời đó khẽ cười. Chữ ‘’ đối với hai người họ dường như là đủ….

      Đột nhiên nhớ lại năm đó khi về thăm cha mẹ, cũng có người đến thăm trước đó. Khi đó thể là được, vậy là ai? Khương Tông Văn? Rất có khả năng. Nếu như nhìn vào những gì thấy khả năng cao là ông ấy có liên quan đến bà ngoại , chứ cha mẹ . Chẳng lẽ là vì Khương Tông Văn thấy áy náy vì những chuyện mình làm? Cũng có thể…. hoặc đó là Tiêu Thành Hưng…..

      Chỉ có điều mặc kệ là ai mọi chuyện bây giờ đều kết thúc…..

      Chỉ còn lại thế giới của , vì bất cứ chuyện gì mà biến đổi nữa….

      “Qua đây, gì đó với cha mẹ .”

      “Em xong rồi!” cười khẽ. Đây là lần đầu tiên giãi bày hết lòng mình trước mặt cha mẹ, được lòng hết với họ…..

      Chương 329:

      Editor: Tinh Di

      Tiêu Y Đình nhàng vuốt tóc Diệp Thanh Hòa: “Có bí mật gì sao?”

      là bí mật đương nhiên thể được.” cười.

      hít sâu hơi, ánh mắt dần trở nên nghiêm túc hơn, trong lòng thầm : “Cha mẹ, hôm nay con tới đây để nhận trách cứ, con chăm sóc tốt cho em . Tất cả mọi sai lầm đều là của con, là do con chú tâm, chín chắn, mới khiến em phải chịu nhiều đau khổ như vậy. Cha mẹ ở đó có linh thiêng nhất định phải phù hộ cho em , hai người thương em như vậy nhất định cũng muốn thấy em ấy chịu khổ đúng ạ? Nếu như về sau còn chuyện gì đau khổ nữa xin hai người hãy đặt lên người con, em chỉ cần được hạnh phúc….”

      gì đó?” Diệp Thanh Hòa thấy thất thần liền hỏi.

      cũng cho em đâu, là bí mật!” .

      Mẹ Tưởng cũng có lời cần : “Tiên sinh, tiểu thư, có lẽ lâu lắm rồi tôi đến thăm hai người. Từ khi hai người xa, tiểu Hà cũng bặt vô tín, bà già như tôi thực còn mặt mũi nào đến gặp hai người. Bây giờ tiều Hà trở lại rồi, lại được gả cho người chồng tốt như gia, hai người cuối cùng cũng được yên lòng. Bà già này chỉ mong hai người phù hộ cho cả hai được khoẻ mạnh, sớm sinh quý tử mập mạp trắng trẻo, cả đời hạnh phúc an bình….”

      Tiêu Y Đình và Diệp Thanh Hòa nhìn nhau cười…..
      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
      hai, chúng ta thăm bà ngoại nữa được ?” Diệp Thanh Hòa .

      “Đúng rồi! đúng là hồ đồ!” Ba người thu dọn chút rồi rời .

      Khi đến nơi mới phát , mộ bà ngoại vừa được dọn dẹp gần đây.

      “Vị trí khu đất này thực rất tốt, đứng ở đây có thể thấy được cảnh núi non phía dưới, chỉ có điều dựa vào dốc núi, nếu để lâu năm rất dễ bị sụt….” qua lại xem xét, “Thềm đá chỗ này cũng được chắc chắn lắm, em , chúng ta phải tìm người qua sửa lại, xây thêm vòng để gia cố, như thế nếu có bão lũ hay mưa lớn mới có thể yên tâm!”

      “Vâng…” Cảm giác có người đàn ông quyết định việc trong nhà cũng hề tệ….

      “Được rồi, chúng ta chuyện này sau.” để mẹ Tưởng đỡ , còn mình sắp lễ.

      Ba người ở lại quá lâu, vì gần đến giữa trưa rồi, lo bị say nắng.

      Hơn nữa tiện đường đến thành phố H, có ghé qua chỗ Đỗ lão tiên sinh. Đến khi trở về là giờ cơm chiều.

      Tới cổng quán trà, hai người thấy tiểu Ngư ngồi ở đó.

      Tiểu Ngư thấy hai người quay lại liền vui vẻ chạy đến, nâng giỏ trúc trong tay lên: “ chị, ông nội em câu được cá này đó, ông bảo em mang qua cho hai người!”

      Diệp Thanh Hòa giục Tiêu Y Đình mở cửa nhanh để tiểu Ngư vào, biết con bé đợi từ lúc nào, trời lại nắng như vậy, “Tiểu Ngư, đồ tốt như vậy em và ông nội cứ giữ lại, cần đưa qua cho chị đâu…”

      Tiểu Ngư uống hơi hết chén nước Tiêu Y Đình đưa cho mình, “Tất nhiên phải đưa rồi ạ! Mà chị, em trường của em sắp khai giảng rồi, em còn nhiều thời gian qua chơi với chị nữa…”

      Lòng Diệp Thanh Hòa mềm nhũn, “Ngoan, chăm chỉ học giỏi…”

      “Vâng! Em học giỏi! Giỏi như chị vậy!” Tiểu Ngư bừng bừng khí thế.

      Diệp Thanh Hòa cười xoa đầu bé: “Nhớ phải học chăm, có gì khó đưa qua đây chị chỉ cho!”

      “Vâng! Tiểu Ngư rất giỏi đó chị!” Tiểu Ngư vui vẻ hoạt bát như vậy khiến ai cũng vui mừng…

      Diệp Thanh Hòa rất có niềm tin vào tiểu Ngư. Bây giờ chỉ có con bé và ông nội sống nương tựa vào nhau, cuộc sống khó khăn thiếu thốn, nhưng thấy được tiểu Ngư còn mạnh mẽ hơn lúc trước rất nhiều, dù ai giúp đỡ con bé cũng sống tốt. Bản thân sau đó cũng chú ý hơn, thường xuyên giúp đỡ hai ông cháu, tránh làm tiểu Ngư có cảm giác mang ơn.

      Tiêu Y Đình về chuyện gia cố lại khu mộ, tiểu Ngư nghe thấy liền chen vào: “Là khu mộ XXX đúng ạ?”

      “Phải.” Diệp Thanh Hòa trả lời, “Em biết chỗ đấy?”

      “Vâng, trước kia ông nội em có làm việc ở đó, nhưng về sau vì phải chưa bệnh cho em nên làm được nữa.” Tiểu Ngư , “Chị, chị có người thân an táng ở đó ạ?”

      “Ừ, bà ngoại và cha mẹ chị đều ở đó, lần này chị định sửa lại mộ cho bà ngoại.” Với đứa này, Diệp Thanh Hòa có gì đấy.

      Tiểu Ngư có chút tiếc nuối: “Tiếc là bây giờ ông nội em lớn tuổi rồi, mắt cũng còn tốt, chứ trước đó ông em rất giỏi đó! Ông em làm dựng khắc bia đá. Chị, ông bà tên như thế nào ạ? chừng ông em từng làm bia của ông bà đó!” Tiểu Ngư chỉ nghĩ đến càng có nhiều cái liên quan đến Diệp Thanh Hòa, con bé chỉ muốn gần hai người thêm chút.

      Diệp Thanh Hòa giấu giếm con bé, tên của bà ngoại và cha mẹ cho tiểu Ngư nghe, còn đùa kêu con bé về hỏi ông nội có đúng hay . Thực ra, cho đến bây giờ cũng chẳng có gì để kiệng kị nữa rồi.

      Tiểu Ngư vui vẻ đáp ứng.

      Diệp Thanh Hòa định giữ tiểu Ngư lại ăn tối cùng hai người nhưng con bé từ chối, rằng phải về nấu cơm cho ông nội, cũng giữ được.

      Buổi tối vẫn nấu canh bổ cho .

      Lúc mẹ Tưởng bưng bát cạnh vào phòng cho Tiêu Y Đình, chơi game, còn Diệp Thanh Hòa đọc sách cạnh cửa sổ, khung cảnh hài hoà biết bao….

      Mẹ Tưởng rất vui vẻ, giục uống cho nhanh rồi nhanh chóng rời , làm ảnh hưởng bầu khí của đôi tân hôn.

      Tiêu Y Đình nghĩ ngợi gì nhiều, tay bấm chuột tay bưng chén canh uống sạch.

      Diệp Thanh Hòa khác, chuyện đọc sách chỉ là nguỵ trang, có vấn đề khác quan trọng hơn để quan tâm….

      Hôm nay quần mặc khá rộng, khó nhìn chuyển biến, có chút mất kiên nhẫn……

      ! Em nhìn cái gì vậy? thể rụt rè hơn được chút sao?”

      nhìn qua phía .

      Cả người nhảy dựng: “Em… em …. nhìn…. nhìn sách…” còn khoa trương quơ quơ quyển sách ra trước mặt.

      “Đọc sách? Sách gì mà trang đọc suốt 10 phút?” sắp nhịn cười nổi mất rồi….

      trừng mắt: “Đó là vì… vì trang này viết hay quá! Em nỡ lật sang trang khác… em phải đọc đọc lại nhiều lần, như vậy mới thấu cảm được…”

      “Vậy sao?” cười cười, “Vậy em thấu được đến đâu rồi? Có thể chỉ lại cho ?”

      “Được…” cúi đầu, bắt đầu đọc, “ biết vì sao gió hôm nay lại mạnh như vậy, làm rối loạn hết hàng liễu, thổi hoa bay khắp nơi, lọt vào khung cửa… Vân Khanh cởi bỏ mảnh vải cuối cùng người nàng….”

      Diệp Thanh Hòa lặng người, mặt bắt đầu đỏ rần lên. Trời ạ, trang này viết cái gì đây?

      Tiêu Y Đình cười lớn: “Sao đọc tiếp? Quả nhiên viết rất hay, cởi bỏ rồi sau đó có chuyện gì nữa?”

      phải…” ấp úng.

      “Đúng là trang này rất hay…..”

      “…. Em mở sai trang đó….” lấy đại lí do.

      cũng có lúc bị quẫn như vậy sao? vui vẻ trêu , “ cần xấu hổ, cổ nhân có , thực sắc là bản tính của con người…”

      có…..” biết phải biện minh như thế nào.

      “Sao lại ? Cổ nhân còn dùng những từ ngữ đẹp nhất để …” bỏ game sang bên, lại phía , “Ví dụ như ‘Xuân tàm đáo tử ti phương tẫn/ Chá cự thành hôi lệ thuỷ kiền*….”
      *Con tằm tới khi chết mới hết tơ
      Ánh nến thành tro lệ mới khô.

      “Đợi chút, em hiểu?” mờ mịt.

      cũng hiểu….” tới, ôm vào lòng, đầu đặt lên trán , “Con tằm đau….”

      Con tằm?

      Hồi lâu mới hiểu ra…..

      Lý tiên sinh ngài ở đâu? muốn tạ tội….

      Chỉ có điều, biểu như vậy chứng tỏ canh kia có hiệu quả?

      “Phải làm sao bây giờ?” ôm chặt hơn chút, mấy ngày nay lửa càng cháy lớn hơn, cần được dập tắt….

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 330:

      Editor: Tinh Di

      Làm sao bây giờ?

      Diệp Thanh Hòa cảm nhận được hơi thở nóng rực bên má mình….

      giọng câu: “Canh bổ kia… hiệu quả nhanh như vậy sao…”

      “Canh? Canh gì?” khẽ cọ cọ mặt , dần chuyển sang hôn….

      “…” Lộ mất… “ có gì….” dần dần trở nên hồ đồ rồi…..

      Nhưng xem ra vẫn còn tỉnh táo hơn rất nhiều, dần hiểu ra canh kia là canh gì rồi….

      đầy mặt thống khổ nhìn : “Em , em làm gì với ?”

      bưng mặt , dịu dàng trấn an: “ có gì… Chỉ là để bồi bổ cho …” Sao có thể làm gì chứ?

      “Bổ cái gì?” Đây mới là mấu chốt……

      “Bổ… bổ cái đó….” Cái này được…..

      “Cái đó là cái gì?” nhịn được khẽ cắn vào môi .

      kêu đau: “Á… là….. là cái đó….”

      “Rốt cuộc là cái gì?”

      “Là …. Là….” năng lộn xộn, “ hai…. Là em tốt…. em thấy áy náy nhiều lắm…..Nếu phải do em thể bên cạnh nhiều năm như vậy có chuyện đó….”

      “Chuyện gì?” hình như hiểu ra gì đó, lửa đốt trong người càng dâng cao hơn…..

      “Chuyện đó….” do dự chút, “Chuyện …. bị…. ‘mềm nhũn’…”

      xong câu này vừa xấu hổ vừa lo lắng, lo động chạm đến lòng tự tôn của

      Ra là vậy…..

      Tiêu Y Đình cảm thấy @#$$^*&%# !!!

      Hoá ra đêm tân hôn cọ tới cọ lui người là để thăm dò chuyện này!

      “Em …..” có nỗi khổ ra được, đột nhiên ôm lên, nhanh chóng áp xuống giường, để ‘chỗ nào đó’ sát lại người , “Em thấy gì ? Có ‘mềm nhũn’ ?”

      Thực kìm nén rất đau khổ!

      “….” Phản ứng của lại giống như nghĩ, “Canh kia có hiệu quả nhanh như vậy biết có tác dụng phụ ? mạng có, nhưng thôi, về sau nên uống nữa, đảm bảo….”

      “Diệp Thanh Hòa!” hét lớn ngăn cho nữa, bình thường phải rất ít sao, bây giờ có vẻ hơi nhiều rồi! “Em có bị ngốc vậy?” chất vấn .

      “…..” ai vô tội bằng nha….

      ….” biết phải giải thích vấn đề này như thế nào! Chẳng lẽ lại rằng mỗi ngày tắm đều tự ‘giải quyết’ mới có thể ngủ được? được! “Về sau được làm theo mấy cái chuyện nữa! rất bình thường!”

      “Vậy ….”

      làm sao? Mỗi ngày đều….” Lúc này Tiêu Y Đình trở nên xấu hổ vô cùng….

      có chút hiểu rồi…. Hiểu ra lại càng xấu hổ hơn, cũng có chút thương cho cố nén lại, nghiêm mặt với : “ mới là ngốc!”

      “….”

      Đột nhiên hai người ai gì, khí xung quanh cũng trở nên khô nóng dị thường……

      ho tiếng phá tan bầu khí…..

      Nhưng có vẻ có ảnh hưởng với , giọng khàn đặc: “Em ….”

      trả lời, ánh mắt đảo liên hồi, tránh nhìn vào mắt ….

      Chỉ kịp nghe than tiếng ‘Đồ ngốc……..’

      phải đồ ngốc, mà là dám thôi! Tiếng than khẽ như tiếng nũng của tước sạch lí trí của , giữ chặt để thể lùi lại, nụ hôn sâu và dài……

      “Như thế nào? Có mệt ? Được chứ?”

      Bây giờ còn cần hỏi chuyện này?

      Diệp Thanh Hòa khẽ gật đầu…….

      khẽ cười. vội vàng, chậm rãi tinh tế hôn cả khuôn mặt , vành tai, cần cổ, tất cả đều có hơi thở nóng bỏng của …..

      “Em vừa đọc sách, cởi đồ rồi sao nữa?”

      “….” Bây giờ còn muốn trêu ?

      “Em , về sau những chuyện như thế này cần mất công tìm tòi nghiên cứu sách vở làm gì, cứ tìm … Thực tế vẫn hơn đúng ?” Miệng ngừng nghỉ giống như tay ……

      Quả thực sai, bắt đầu ‘nghiên cứu’ mấy chuyện này từ năm mười bốn tuổi, chắc hơn hiểu biết nhiều hơn !

      “Được rồi, nhưng đừng huỷ hoại thơ của mấy văn sĩ nữa! Chỉ sợ họ bị làm cho tức đến sống dậy!”

      huỷ hoại! có căn cứ đó!”

      “Căn cứ?”

      “Đương nhiên là có…” nhìn xuống phía dưới, tươi cười nhàng, “Tuyệt đối đáng tin….”

      giật mình, lập tức phản ứng lại, đỏ mặt : “ nữa!”

      nhìn cười cưng chiều: “Trẻ dễ dạy, càng ngày phản ứng càng nhanh…..”

      “…..”

      “Được rồi, nữa….” dùng sức chút, “Ngoan, tiểu tằm đến đây….”

      Lại còn tiểu tằm?

      vừa dứt lời liền cảm nhận được, chậm rãi ‘lấp đầy’…..

      Con tằm này biến đổi gen đúng ? Cũng quá ‘lớn’ …..

      Tuy bên trong gấp rút nhưng động tác của lại chậm rãi ôn tồn, dám kịch liệt, sợ chịu được……

      Nhưng chính tiết tấu ấy lại bức người ta đến phát điên, thể nào phát tiết toàn bộ, thoải mái nhưng lại như giày vò…….

      Nhưng cái gì đến rồi cũng đến, khi đó đưa ra ngoài……

      Đột nhiên cảm giác phía dưới trống trải, khẽ hừ tiếng, thần trí mơ mơ màng màng, theo bản năng hỏi : “ sao vậy?”

      Lúc này bụng truyền đến cảm giác của dạng chất lỏng…..

      run rẩy…..

      cúi xuống thủ thỉ vào tai : “Tiểu tằm cần nhả tơ…..”

      “…” nên hỏi mà….

      Cuối cùng cũng được ‘giải thoát’, thư thái vui vẻ bế vào phòng tắm.

      Phải nhịn lâu như vậy, nhiêu kia chắc chắn đủ nhưng biết đến đâu là chừng mực….

      Sau khi tắm rửa sạch , ôm lại giường.

      Hai người đều buồn ngủ, bắt đầu tìm chuyện để

      gì bây giờ? Suốt 14 năm gần như chuyện gì cũng ?

      mở lời trước: “ hai…..”

      “Sao?” vẫn rất thích việc nghịch tóc ….

      hai…. Tầm nửa năm nữa gì đó… em…. em phẫu thuật thẩm mỹ được ?” cẩn thận hỏi .

      “Cái gì?” hoàn toàn ngờ được, sao lại chuyện đó?

      “… Em….” vô thức sờ nên vết sẹo mặt mình, có thể để ý, nhưng ….

      được! Nghĩ cũng được nghĩ!” kiên quyết dẹp bỏ ý nghĩ đó của , “Còn dám nghĩ mấy chuyện đó nữa xem thu thập em ra sao!” bị ngốc sao? quên rồi sao? Dù là cơn cảm mạo cũng có thể khiến bệnh của tái phát hoặc nặng hơn, phẫu thuật thẩm mỹ hại như thế nào chứ!

      “Nhưng….” Cảm giác xù xì truyền đến từ ngón tay khiến thoải mái chút nào…..

      “Có chuyện gì chứ?” giữ lấy tay , vẻ mặt uỷ khuất đáng thương của khiến lòng mềm nhũn, “Em biết để ý đúng ? thích em vì vẻ ngoài? Em có bao giờ xinh đẹp trong mắt ?”

      “….” Dù là vậy, luôn mong muốn được là người vợ xinh đẹp nhất của …..

      “Em , em có biết bắt đầu em từ bao giờ ?” nắm tay , khẽ vuốt ve ngón tay mảnh khảnh…

      “Muộn hơn em….” biết, đọc nhật kí của , tất nhiên cũng biết tâm tư của những ngày đó, biết sớm bị vẻ ngoài của hấp dẫn, còn khi đó vẫn còn ‘vệ tinh’ bay đầy trời…..

      “Chính cũng . của lúc đó, em biết rồi đấy, tuổi trẻ ngông cuồng, nghịch ngợm, mến hư vinh, thậm chí còn vẽ ra chân dung mẫu bạn lí tưởng cho mình, phải cao ráo xinh đẹp và tài giỏi. Khi đó mấy người bạn của đều có đặc điểm chung như vậy. Nhắc tới Cẩm Nhi, có lẽ ấy là người gần với hình mẫu mà đặt ra. Khi đó nghĩ ấy chính là người bạn lí tưởng mà luôn tìm kiếm. Cho nên mỗi lần gặp mặt đều thể bản thân tốt nhất, luôn gọn gàng đẹp đẽ. Bây giờ nghĩ lại mới thấy bản thân ngốc…..”

      kể đến đây, Diệp Thanh Hòa khẽ hừ tiếng, xoay người…..

      có chút xấu hổ, xoay người lại: “Chuyện nhiều năm như vậy rồi mà em còn ghen sao?”

      “Em bao giờ nếm vị dấm chua đâu chứ?” Thực ra hề ghen, chỉ là muốn chọc chút…

      như bị đánh đòn mạnh, quả thực nhiều năm qua, chỉ có gần gũi chút với người khác mà nổi sừng xù lông, còn luôn ung dung bình tĩnh….

      “Lần nào gặp Cẩm Nhi cũng ăn mặc gọn gàng sạch đẹp, còn với em, có để ý mấy chuyện đó bao giờ ? Lúc nào cũng là đồ ngủ, đầu tóc bù xù, mặt rửa răng đánh, mắt còn có ghèn nữa…..” hề bịa ra nha!

      xong cười hắc hắc, khẽ cắn vào vai : “Đây cũng là điều định ! Vì đối phương là người khác nên phải đem mặt tốt đẹp của mình ra, giấu mặt xấu xí , nhưng như thế là gượng ép, được tự nhiên, được là chính mình. Em là người nhất, thích áo phông quần đùi, thích lộn xộn, như vậy mới có thể thoải mái. Chỉ với những người thân thiết mới hề ngần ngại để lộ mặt đó. Nhưng như vậy em vẫn thích đấy thôi! Mà còn đặc biệt thích mặc gì! Cũng chỉ có em nhìn thấy!”

      “Ai nhìn lúc mặc gì? Ai thích chứ?” thể chuyện đứng đắn với người này mà……

      “Em!” nghiêm nghị, cố cười: “Em , mặc gì rất hấp dẫn đúng ?”

      “….”

      còn khoa trương thở dài: “Haizz, đúng là thiệt thòi mà….”

      thiệt thòi cái nỗi gì chứ?” mới là người thiệt thòi có được ? Bao năm qua phải làm cho biết bao nhiều chuyện! Kể cả giặt quần…..

      “Vào cái thời điểm đẹp nhất của đời người con trai, lại tiểu sắc nữ nhìn thấy toàn bộ…. như vậy phải quá thiệt thòi sao….” giọng ra vẻ đáng thương…..

      “Em mới là người thiệt thòi!” nhịn được lớn, “Mấy cái quần của … thực ….”

      “Thực như thế nào?” nín cười hỏi tiếp.

      “….” Mỗi lần giặt đều xấu hổ lắm hiểu hả? Dù giặt qua trước đó nhưng mùi hay dấu vết vẫn còn rất biết hả?

      Khó cảm dịp nhìn thấy bộ dạng quẫn bách của , hài lòng hôn trán , “ thực, em đúng là thiếu thông minh, có thể đưa loại quần đó cho em giặt, có thể thấy tình cảm tốt đến đâu chứ! Em , cái em cần giặt người ta gọi đó là ‘lệ tương tư’…” vừa vừa kéo tay đặt xuống chỗ nào đó…..

      Diệp Thanh Hòa khóc ra nước mắt: “….”

      buông tha cho , quay lại đề tài trước đó: “Cho nên, em , trong lòng dù em có thay đổi thế nào vẫn là vẻ ngoài ấy, tóc mái dài và kính đen to sụ, chúng ta mãi mãi như vậy……..”

      Đương nhiên biết để ý chuyện vẻ ngoài của ……

      Thôi được rồi, nếu như vậy, cũng nên ôm mãi chủ đề này…..

      “Vậy…. từ khi nào nhận ra Cẩm Nhi đúng là người tìm kiếm?” cũng rất muốn biết….

      chậm rãi, “Khi đó, cảm giác của với Cẩm Nhi thực ra chỉ là ảo giác. Khi đó giống như chú bướm, thấy bông hoa xinh đẹp liền bay đến, nhưng sau này mới thấy hoa đó phù hợp với mình. luôn đứng giữa những bông hoa xinh đẹp nhất. Rồi có ngày, bông hoa bé nhất, bắt mắt nhất nhưng lại có hương thơm kì diệu, thu trọn mọi giác quan của , khiến thể bay nơi khác, cũng thể thấy được mùi hương của các loài hoa khác…. Ừm….. Còn bắt đầu từ khi nào, có lẽ là từ rất sớm, thể nhìn bất kì ai khi dễ em, ai cũng nghe, trừ em. Có thể là vì… có để ý đến em, khi đó chưa thể . Cho tới lần đó mới nhận ra thực em, lần đứng trước cửa phòng kí túc xá của em và hỏi: Em thực muốn rời xa ? Và em trả lời: đời này ai có thể ở bên cạnh người mãi mãi…….

      nghĩ lại giây phút đó, cảm giác đau đớn vẫn còn tồn tại: “Khi đó tưởng như cả thế giới đổ sập xuống… Em kêu tới chỗ Cẩm Nhi, đừng để ấy đợi lâu. Khi đó nhận ra, thế giới của còn, Cẩm Nhi cũng còn ý nghĩa gì….. Cái quay người của em khi đó khiến hiểu ra, cảm xúc khác thường của đối với em chính là tình , nó làm tức tối mỗi lần thấy em và Phó Chân Ngôn ở cùng chỗ. tức giận phải vì Phó Chân Ngôn phải người tốt, mà vì em. ngoan ngoãn nghe lời em, tức giận khi có người khi dễ em, đó là vì em. Chỉ có như vậy thôi….”

      Cho dù Diệp Thanh Hòa là người lạnh nhạt nhưng cũng là phụ nữ, luôn mềm lòng như được nghe lời ngọt ngào thương từ người đàn ông của mình….

      nằm sát vào hơn, dụi vào ngực . cũng ôm chặt hơn….

      Đột nhiên nhớ ra gì đó: “Cẩm Nhi? Bây giờ ấy sao rồi?”

      Nhắc tới Cẩm Nhi, chỉ có thể thờ dài: “Sau hôm ấy hiểu ra Cẩm Nhi phải người trong lòng , cho nên dần dần giữ khoảng cách hơn với ấy. Nhưng ấy lại thực thích , nhiều lần tìm đến trường. Khi đó với ấy, chỉ coi ấy như em , vì ấy mới đến Bắc Kinh nên quan tâm chăm sóc chút. ấy có rằng chỉ coi như trai… Thực là người có lỗi trong chuyện này, là cho ấy ảo giác trước… Qua nhiều chuyện như vậy… Nhưng bây giờ ổn rồi, người chồng bây giờ của Cẩm Nhi đối xử rất tốt với ấy, trong lòng cũng bớt áy náy phần nào…..”

      Diệp Thanh Hòa khẽ gật đầu, biết tính của , nếu Cẩm Nhi chưa được hạnh phúc vẫn còn áy náy tự trách. Cuộc đời này, ai rồi cũng có hạnh phúc của mình, đôi khi là đến muộn chút, nhưng nhất định đến……

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 331: Em nuôi

      Editor: Tinh Di

      Còn hạnh phúc của Diệp Thanh Hòa, nó đến bên từ mười bốn năm trước, nhưng có lẽ tới tận bây giờ mới thực nắm giữ được hạnh phúc……

      Chỉ hai người họ mới hiểu hết bao nhiêu khó khăn trải qua, còn Diệp Thanh Hòa, muốn dùng tất cả sinh mệnh còn lại của mình để cảm ơn , cảm ơn thôi…….

      sợ, sợ mọi chuyện được như mong muốn……

      hai, ngày mai em muốn tái khám…” .

      “Được.”

      mỉm cười, lần này có cảm giác rất tốt, rất chờ mong và tin tưởng, còn phụ thuộc vào thuốc mà tập trung dưỡng bệnh, chờ đến lúc nào đó, sinh cho tiểu bảo bối…. biết là trai hay ? Hình như từng thích con ! tưởng tượng đến hình ảnh và công chúa của hai người dắt tay nhau về phía ánh nắng… ấm áp làm sao……

      biết có dạy con bé viết chữ vẽ tranh ? Còn Nhị hồ nữa? nuôi dưỡng con bé thành tiểu mỹ nữ cổ điển? Hay từ kêu con bé học thơ?....

      Chờ chút…..

      tại bây giờ thể nhắc đến thơ nữa……. Chỉ cần nhắc đến là nhớ lại…..

      khẽ cười.

      “Em cười cái gì thế?” hỏi.

      “….” thể nghĩ đến chuyện sinh tiểu bảo bối, nếu ra có khi còn nhiều hơn , “Em nghĩ về sau này…..”

      “Sau này? Em nghĩ chuyện gì?” lại hỏi.

      “Ừm…. Ví dụ như khi nào chúng ta khai trương quán trà…” tuỳ tiện .

      “Quán trà? Chúng ta đâu có định khai trương!” chỉ định đùa , chỉ có điều cũng chưa có ý định làm chuyện , vì việc cần nhất bây giờ là chăm sóc để nhanh chóng khoẻ lại. Thực lòng rất biết ơn , ngày đó giục giã nhắc nhở để bây giờ mới có thể trưởng thành, mới có thể chăm sóc …..

      như nhớ ra chuyện gì đó, đến trấn này cũng được thời giản rồi, lời Ngô Triều sai, là có việc gì làm, biết tương lai tính toàn làm gì, nhịn được tò mò hỏi: “ hai, có tính sau này làm gì chưa?”

      vẫn biết xấu hổ, “Tất nhiên là rồi, làm ‘tiểu bạch kiểm’ của em!”

      nghiêng đầu suy nghĩ gì đó….

      vẫn tiếp tục, “Có được hay ? Mỗi ngày theo làm trò vui cho em xem, còn nấu cơm cho em nữa?”

      Giờ phút này tự hỏi bản thân, ngày trước khi cầu lên, bắt học tập, bắt đặt ra mục tiêu, bắt thực lí tưởng của mình, cũng bắt phấn đấu hơn nữa trong nghiệp, vậy mà bây giờ, mà từ bỏ tất cả,
      [​IMG]

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 332: 30 điều ‘mới’

      Editor: Tinh Di

      Khi Tiêu Y Đình trở lại, Diệp Thanh Hòa ngồi máy tính cạnh cửa sổ.

      Bên khung cửa sổ , mặc áo ngủ màu đỏ thẫm, tóc đen dài buông xuống, theo nhịp gõ phím của mà lay động…..

      nhìn về phía , con tối tăm dần trở lại ấm áp, ôn hoà…..

      Diệp Thanh Hòa nghe thấy tiếng động liền quay người lại. lúc ấy chính là mỹ nhân cổ đại, xinh đẹp mà kiều diễm…….

      nhàng đến, ôm từ phía sau, đầu đặt lên vai ….

      chậm rãi hưởng thụ mùi thơm từ người , mùi thuốc nhàn nhạt lấp đầy hô hấp của , vào từng tế bào…..

      “Em xem gì mà say sưa vậy? về cũng đón ?” Giọng đều là làm nũng.

      cười: “Biết là vậy mà!”

      ra em cố ý!” giả bộ tức giận, bế thốc lên.

      rất , bế tay gần như có cảm giác gì, nên mỗi lần ôm đều lo lắng, bé như vậy biết có đột nhiên biến mất trong vòng tay ……

      Mỗi lúc như vậy lại cười chính mình, đây là hạnh phúc quá đâm ra lo sợ sao?

      đặt xuống giường, chạm vào chóp mũi thở dài: “Làm sao bây giờ? Mới gặp em có lúc mà tinh thần yên thế này….”

      Đến cuối cùng, như thế nào là nhớ nhung người?

      Lúc trước khi chưa trở lại bên , chuyện ngày nhớ đêm mong là dễ hiểu; ý nghĩ còn nhân thế, nội tâm đau lòng cũng là chuyện đương nhiên; bây giờ trong vòng tay, cứ nghĩ thoả nỗi nhớ, mọi chuyện cũng được an ổn, nhưng vẫn ngừng nhớ , khắc cũng dừng…. Buổi sáng thức dậy việc đầu tiên là xem có còn bên cạnh hay , ra ngoài chút cũng muốn trở về nhanh để có thể nhìn thấy , cả khi ở ngay bên cạnh vẫn ngừng nghĩ về … Lí do là gì?

      Diệp Thanh Hòa nghe được những lời kia vô cùng vui vẻ.

      biết em có giống như vậy ?” xấu xa hỏi.

      Hừm…..

      Bộ dạng lúc này giống như đứa trẻ thích ăn ngọt, chịu buông tha cho chiếc kẹo trước mặt!

      Nhưng cho , thực chỉ cần nghe tiếng bước chân của tinh thần bấn loạn thôi….

      im lặng của lại khiến tổn thương nghiêm trọng, vẻ mặt mất hứng: “Được! Là em nhớ rồi!”

      đúng là! “ hai…” choàng tay qua cổ .

      cần giải thích!” như giận dỗi gỡ cánh tay của xuống, đứng dậy, “ muốn xem rốt cuộc là cái gì, là cái gì chiếm mất vị trí của trong lòng em!”

      đến trước máy tính, tận mắt thẩy rồi lại dám tin, là tiểu thuyết!

      tắt máy tính, phụng phịu quay lại giường, “ em nghe, em đọc nhiêu sách vẫn chưa đủ sao, còn đọc loại sách kia nữa?” Mấu chốt là chúng làm nhớ !

      “Hả… sách này xem cũng được mà! Nam chính trong đó đều cực phẩm nam nhân, ai cũng sâu nặng, là hình mẫu lý tưởng của nhiều người!” .

      Mặt của người nào đó dài hơn mấy phần rồi………..

      biết tức giận? Cười , “Chỉ có điều, tất cả cộng lại vẫn thua người…..”

      “….” Tiêu Y Đình biết người đó là ai, nhưng giờ quá muộn rồi! “Là ?” tức tối hỏi lại.

      “Đúng….” Khen vẫn
      [​IMG]

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 333: là….

      Editor: Tinh Di

      Diệp Thanh Hòa hé mắt: “Những bài hát ru khác để sau này hát cho Nhất Nhất, em chỉ thích nghe bài đọc văn thôi…..”

      Tiêu Y Đình chiều theo , “Tất nhiên là được….” Nhưng cũng lâu rồi nhớ , nửa nhớ nửa tự bịa ra…..

      Cũng bây bây giờ còn là ‘giáo viên’ của , chỉ cần là văn, dù có đọc sai cũng quản nữa…

      Nhưng nhắc Nhất Nhất? sinh con cho sao? Với , chỉ cần khoẻ mạnh, con chưa cần bàn tới….

      vỗ về , tiếng đọc văn vang lên đều đều…..
      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
      Ngày hôm sau.

      Tiêu Y Đình qua thành phố Z để xem xét dụng cụ pha trà, xem xét chuẩn bị việc khai trương quán trà.

      “Bảo bối, về nhanh, cần nhớ quá đâu!” vẫn ngạo kiều với như vậy trước khi .
      Cũng may bây giờ trong quán có người ngoài…..

      “Còn nữa, quên chưa điều 4 cho em, đó là, khi Tiêu Y Đình có chuyện ra ngoài Diệp Thanh Hòa phải hôn chào tạm biệt, khi trở lại phải hôn chào đón, tối qua em làm điều phía sau đấy!” làm vẻ mặt nghiêm trọng, ghé sát mặt vào môi , nhất định chờ bằng được.

      còn cách nào khác phải hôn xuống… Đúng là lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, gả cho người mặt dày da mặt cũng dày lên ít……

      Cũng phải vì nó là 1 trong 30 điều nên hôn ! Sáng nay xem qua 30 điều kia, hề có chuyện này!

      vui vẻ hôn lần nữa mới chịu rời .

      Vừa vặn lúc ấy ở cửa hàng bên cạnh qua, chứng kiến toàn bộ, chờ sau khi Tiêu Y Đình mới trở vào, cười với Diệp Thanh Hòa: “Tiểu Hà, với tiểu Soái cũng nóng bỏng quá !”

      Tiểu Soái? lại có biệt danh nữa sao?

      thấy thấy Diệp Thanh Hòa hiểu liền giải thích, “Là Tiêu Y Đình nhà đó! Bây giờ mọi người trong trấn đều nhất trí ấy là người đẹp trai nhất ở đây! Kêu là ‘Tiểu Soái’, tiểu Hà, như vậy có sao ?”

      “….” Đẹp trai nhất trấn? Tiểu Soái? Đương nhiên là có ý kiến gì, nếu có thôi……

      thấy phản ứng ngây ngốc của Diệp Thanh Hòa càng thêm vui vẻ, “Tiểu Hà, phải ăn giấm chua đó chứ? Hì hì, có được người chồng xuất sắc như vậy, biết phải luyện đức bao nhiêu đời mới có được! Bọn tôi á, chỉ có thể ngưỡng mộ thôi! biết ? Bây
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :