1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Luật sư phúc hắc quá nguy hiểm - Cát Tường Dạ (122/202)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 269: Lùi
      Editor: Tinh Di

      Là Đặng Tử! Người làm chứng giả đổ tội cho Diệp Thanh Hòa!

      Bị hai người nhận ra Đặng Tử vô cùng hoảng hốt.

      Tiêu Y Đình theo bản năng ôm lấy Diệp Thanh Hòa nhưng đột nhiên có ánh sáng loé lên, luồng khí lạnh lẽo hướng về phía hai người…..

      Trong giây ngắn ngủi Diệp Thanh Hòa nhìn thấy lưỡi dao sáng đến chói mắt, dùng lực đẩy Tiêu Y Đình ra.

      Tiêu Y Đình xoay người tránh dao nhưng lại để lộ cánh tay của ra, Đặng Tử nhanh mắt túm lấy, kéo qua, dao đặt lên cần cổ trắng ngần của .

      Tiêu Y Đình lập tức dừng mọi động tác.

      Ngay cả kinh hô cũng dám.

      Mặc kệ hàng ngàn mảnh vỡ ong ong lên trong đầu, cố dặn bản thân phải bình tĩnh, phải bình tĩnh……

      Ông nội Tiểu Ngư vô cùng tức giận, quát mắng: “Thằng mất dạy! Mau buông ấy ra! có hai người họ con mày chết rồi!”

      Đặng Tử hiểu lắm chuyện ông nội Tiểu Ngư nhưng lúc này bảo buông Diệp Thanh Hòa là chuyện có khả năng, lưỡi dao lạnh lẽo càng đưa sát da Diệp Thanh Hòa hơn, quát Tiêu Y Đình: “Tránh!”

      “Thằng kia mày điếc à?” Ông nội Tiểu Ngư tức đến run người, “Hai người họ là người tốt! Là người trả tiền phẫu thuật cho con mày! Con bé còn ở trong đó chưa ra mà mày làm vậy với ân nhân hả?”

      Đặng Tử có chút chần chừ, nhưng chỉ là chút, ánh mắt càng thêm độc ác, từ từ kéo Diệp Thanh Hòa rời , lưỡi dao vẫn dí sát cổ .

      Ông nội vừa mắng vừa cầu xin: “Con ơi! Mày là thằng mất dạy! Mày làm chuyện phạm pháp đấy! Mau thả ấy ra!”

      Bước chân của Đặng Tử ngừng lại chút, nhìn người ba mình như vậy ta phải có cảm xúc gì: “Ba, tôi còn biện pháp khác, cả đời này… xem ra tôi thể trọn hiếu với ba được rồi…. Tiểu Ngư… nhờ ba chăm sóc con bé….”

      Mắt thấy cảm xúc của Đặng Tử xao động, Tiêu Y Đình chen vào: “Đặng Tử, Tiểu Ngư còn ở trong phòng phẫu thuật, người đưa con bé vào đó là ba và hai chúng tôi, chúng tôi nắm tay con bé rất chặt, còn được con bé trấn an… Con bé muốn được gặp ba, muốn được ba đưa Trường Thành…..”

      “…” Ánh mắt Đặng Tử tối sầm, gì.

      tiếp: “Tiểu Ngư còn kể, ba con bé chưa bao giờ đưa con bé chơi ở Bắc Kinh, chờ con bé hết bệnh rồi có thể , hai người chơi rất vui vẻ….. Con bé ba thương nó nhiều lắm nên ngày nào cũng làm việc vất vả để kiếm tiền chữa bệnh, sau đó đưa nó chơi…….”

      “…” Đặng Tử ngẩn người….

      Tiêu Y Đình để cảm xúc của ta phát triển theo tự nhiên, giọng càng mềm mỏng hơn: “Con bé còn nó muốn học, chăm chỉ học để đỗ Trường Đại học Bắc Kinh, sau đó làm, kiếm nhiều tiền để mua nhà cho ba và ông nội, ba con bé cũng cần làm việc vất vả nữa….”

      “…” Đặng Tử sắp khóc.

      Tiêu Y Đình theo dõi từng biểu cảm của Đặng Tử chờ khi sơ hở xông lên nhưng chỉ vừa tiến bước ta phản ứng lại, bàn tay cầm dao vô thức run rẩy: “Đừng cố làm tao rối loạn! Tao mắc mưu đâu! Mày tưởng rằng cái miệng mày có thể đánh bại tao? Tao giết! Giết! Tao còn đường nữa! Kiểu gì cũng phải ở tù cả đời! Mày nghĩ tao dễ lừa vậy? Cút! Cút hết!”

      Dao cứa sâu hơn vào da Diệp Thanh Hòa….

      Tiêu Y Đình dừng động tác, nhìn chằm chằm lưỡi dao cổ …..

      “Được, tôi …. nữa…. Tôi biết muốn rời cùng con tin, hay thả ấy tôi với …..” chỉ có thể lùi để tiến.

      “Mày nghĩ tao ngu?” Đặng Tử gầm lớn.

      “Tôi lừa … tôi di chuyển nữa….” Tiêu Y Đình đưa hai tay ra phía trước, “Trao đổi!”

      Đặng Tử hừ lạnh, “Dù cho mày có tự nguyện làm con tin tao cũng ngu đến nỗi đổi ta lầy mày! Đại Luật sư! Mày nghĩ coi, là mày hay ta dễ khống chế hơn? mau!”

      ta kéo Diệp Thanh Hòa , thèm để ý Tiêu Y Đình.
      Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn

      Bảo vệ bệnh viện đến nhưng cũng chỉ có thể đứng đó, ai dám manh động.

      Đặng Tử thấy càng ngày càng tập trung nhiều người, sợ trốn được nên quát lớn: “Tránh! Ai đến gần đừng trách tao! Tao từng giết người rồi, thêm mạng nữa cũng có gì khó! Đừng ép tao!”

      xong ta giơ tay lên, lưỡi dao xẹt qua mặt Diệp Thanh Hòa…..

      Từ cần cổ của chảy xuống màu đỏ thẫm, càng làm nổi bật làn da trắng nõn của , lại càng thêm ghê người….

      Lưỡi dao kia giống như vừa cứa vào lòng Tiêu Y Đình, đau đớn vô cùng……

      “Lùi! Tất cả lùi về phía sau mười bước!” Mùi máu của Diệp Thanh Hòa sộc lên mùi Đặng Tử càng khiến ta mất khống chế….

      Lưỡi dao lại lệch hướng, lần này là cứa vào tai , máu chảy nhiều hơn……

      “Lùi….” Giọng của Tiêu Y Đình bắt đầu run run….

      Mọi người cẩn thẩn lùi về phía sau, vô cùng cẩn thận….

      “Thằng mất dạy!” Ông nội Tiểu Ngư vô cùng tức giận, liên tục đánh vào tường, “Mày còn chưa chịu thả người?”

      Đặng Tử còn nhiều lí trí, gầm lên: “ thả! Thả nó tôi chỉ còn đường chết!”

      “Được… được…” Ông nội Tiểu Ngư chảy nước mắt, gật đầu lia lịa, “Mày thả phải ? Được…. Mày thả… tao đập đầu chết tại đây cho mày xem!”

      Lời vừa dứt ông cụ liền đâm mạnh đầu vào tường….

      Đặng Tử càng thêm điên khùng, là cười hay khóc: “Ông đâm ! Đâm ! Bà già chết rồi! Ông cũng chết! Tiểu Ngư cũng cần sống nữa! Cả nhà chúng ta đều chết!”

      Tiếng đầu va vào tường nghe rất , đầu ông nội Tiểu Ngư đều là máu tươi đỏ gắt…..

      “Ông cụ!” Có người bảo vệ chạy đến đỡ người dậy, ông nội Tiểu Ngư hôn mê….

      Đặng Tử đau lòng khóc rống lên: “Ba… ba……..”

      Cảm xúc của Đặng Tử hoàn toàn mất khống chế, ta kích động nhìn chằm chằm cổ Diệp Thanh Hòa: “Là mày là chúng mày! Là chúng mày hại chết ông ấy! Nếu phải chúng mày bức tao ông ấy cũng chết! Đều tại chúng mày! Có trách trách chúng mày! Trách chúng mày!..”

      Đặng Tử điên cuồng phát tiết, dao đâm thẳng xuống bả vai của Diệp Thanh Hòa, sau đó do dự rút ra đặt lên cổ lần nữa….

      Máu đỏ tươi xuống từ đầu mũi dao……

      Diệp Thanh Hòa hét lên tiếng, vẻ mặt bình tĩnh nhưng trắng bệch như tờ giấy……

      phải sợ, rất sợ; phải đau, rất đau… đây là lần đầu tiên bị dao đâm vào người…..

      Nhưng dám hô lên, dám gọi rất muốn, sợ lo, sợ kích động Đặng Tử….

      Lúc này Đặng Tử mới nhớ đến chuyện bỏ trốn, nhanh chóng kéo Diệp Thanh Hòa về phía hầm để xe…..

      Tiêu Y Đình đứng lại đó nhìn bị kéo , máu rỏ sàn giống như máu chảy ra từ lòng , đau đớn đến ngây người……

      chờ lúc Đặng Tử xoay người, kếu bảo vệ bí mật theo sau, còn mình chạy cầu thang bộ xuống hầm để xe, ý định chặn Đặng Tử ở đó.

      xuống đến nơi vẫn chưa thấy Đặng Tử, quả nhiên vì mang theo nên nhanh bằng …..

      trốn ở vách tường, nghe tiếng bước chân dồn dập truyền đến, tay nắm chặt bình chữa cháy hơn, nhìn chằm chằm cửa cầu thang.

      Từ bên trong cửa hắt ra bóng đen, mở bình chữa cháy, hướng thẳng về phía đó.

      tính toán, em thấp hơn Đặng Tử nên tầm này chắc chắn phun trúng mặt ta.
      Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn

      Nào ngờ, người bị phun CO2 là người bảo vệ…….

      Đặng Tử đứng sau mấy người bảo vệ cười , “Tiêu Y Đình! Muốn chơi với tao mày vẫn còn non nớt lắm!”

      Tiêu Y Đình tức giận, đúng là đồ cáo già!

      “Cút ra! Tính nhẫn nại của tao có hạn!” ta lại nhấn dao vào cổ Diệp Thanh Hòa, máu từ vết thương trước đó vẫn chảy ra ngừng….

      Lúc này cảnh sát cũng đến, mọi người đều hết sức thận trọng, ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

      Đột nhiên có chiếc xe chạy như vũ bão vào giữa đám người, cửa xe mở ra, Đặng Tử kéo theo Diệp Thanh Hòa ngồi vào.

      Chiếc xe lại phóng như gió lốc…

      Cuối cùng Đặng Tử vẫn thành công biến Diệp Thanh Hòa thành công cụ chạy trốn cho mình.

      Xe cảnh sát nhanh chóng đuổi theo, Tiêu Y Đình ngồi lên chiếc xe cảnh sát dẫn đầu.

      đến xa lộ đông đúc chiếc xe của Đặng Tử nhanh chóng quay đầu đường khác….

      Cảnh sát nhanh chóng báo cáo biển số xe về sở cảnh sát giao thông, cầu trợ giúp.

      Vòng vây chiếc xe kia càng ngày càng lớn nhưng dám tiếp cận quá gần, đến tận khi cuối đường X xe cảnh sát chặn được đầu chiếc xe kia, nhưng khi mở cửa ra bên trong chỉ có người hoàn toàn lạ mặt……
      Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn

      Cảnh sát nhanh chóng bắt giữ người lái xe để tra hỏi, người kia vừa chuyện vừa run rẩy: “Tôi… tôi bị ép… có dao… dao dí vào người tôi….”

      “Mấy người đó về hướng nào?”

      “Hướng đó…” Lái xe run run đưa ngón tay lên…

      “Tất cả có bao nhiêu người?”

      “Có.. hai nam, nữ… kia người đầy máu.. trông rất đau đớn….”

      Cảnh sát đưa người kia về tiếp tục lấy lời khai còn những người khác tiếp tục truy đuổi, tìm kiếm hỗ trợ phương hướng chạy trốn từ cảnh sát giao thông.

      Cả đoàn xe cảnh sát đến đoạn đường có rất nhiều con ngõ , vô cùng khó xác định xe tội phạm rẽ vào đâu…..

      Đoàn xe chia người ra vào từng con ngõ nhưng vào lại phát rất nhiều con ngõ là ngõ cụt.

      “Rắc rối…” Đội trưởng Cố dẫn đầu đoàn cảnh sát tìm kiếm.

      Tiêu Y Đình ngồi trong xe cả đoạn đường đều mở to mắt nhìn chằm chằm hai bên đường, trong đầu vẫn luôn là khuôn mặt dù đau đớn nhưng cố nhịn của …….

      biết bản thân xuống khỏi xe như thế nào…

      “Đây là cái gì?” Tiếng của Đội trưởng Cố.

      Mọi người tụ lại, nền đất có kí hiệu ‘W’, được nắn nót, hình như là viết rất vội…..

      “Có ý gì?” người cảnh sát hỏi, “Là của con tin để lại?”

      Tiêu Y Đình cau mày….

      “West*?” Đội trưởng Cố hỏi.
      *Hướng tây

      Tiêu Y Đình suy nghĩ…

      Đột nhiên nhớ ra thứ gì đó: “Tôi biết rồi! theo tôi!” Trong lòng càng căng thẳng hơn.

      Đội trưởng Cố nhìn : “Luật sư cậu chắc chứ?”

      “Đúng! Chắc chắn sai!” rất chắc chắn, nếu là của em để lại chắc chắn là chỗ đó! Nếu dùng chữ hay mũi tên chắc chắn bị mấy người kia phát ……

      Trong game, phím “W” là chỉ hướng lên….

      Đoàn đuổi bắt lại lên xe theo hướng Tiêu Y Đình chỉ, nhưng vẫn thấy tung tích tội phạm, chẳng lẽ hiểu sai?
      Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn

      Cảnh sát lại xuống xe tìm kiếm ở từng con ngõ, nhưng chỉ tìm được những đường thẳng…

      Nếu để ý cho rằng vệt máu này là do vô tình quệt qua…

      Ý gì? Tiếp tục lên?

      do dự.

      “Bây giờ tính sao?” Đội trưởng Cố cũng rất mơ hồ.

      “Bên này!” quyết đoán chỉ về hướng bên phải.

      Nếu toàn là đường thẳng ý của em chắc chắn là bên phải ……

      Nhưng bị kéo như vậy sao có đủ thời gian để lại những kí hiệu này? Chẳng lẽ là kéo lê đất? Ngực nhói lên khi nghĩ đến điều này, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại vì nếu kéo như vậy chắc chắn mặt đất có nhiều dấu vết hơn…..

      Nhưng em chảy nhiều máu như vậy, tại sao đường chạy trốn lưu lại gì?

      Mặc kệ là như thế nào, nếu còn những kí hiệu này có thể chứng minh còn sống, chỉ cần còn sống có hi vọng….. Nhất định phải còn sống!

      Nghĩ đến đây cảm giác chua xót kéo đến đây lồng ngực …..

      Càng mất nhiều thời gian việc bám theo càng trở nên khó khăn hơn….

      “Chú ý kĩ! Tôi liên lạc lại với cảnh sát giao thông!” Đội trưởng Cố dặn dò cấp dưới, tay lấy điện thoại nhưng mắt vẫn chăm chú nhìn xung quanh.

      “Cái này?” người cảnh sát nhặt lên vật gì đó.

      Chương 270: Cưỡng ép.
      Editor: Tinh Di

      Tiêu Y Đình nhìn sang, sai, là kẹp tóc của em !

      “Là của vợ tôi! Vậy chắc chắn họ ở gần khu vực này, Đội trưởng Cố, nhờ đồng chí liên lạc với bên cảnh sát giao thông, mau lên!” Lòng nóng như có lửa đốt, cơ thể ốm yếu lại thêm bị thương như vậy, biết chảy bao nhiêu máu rồi…..

      Cả đoàn người nhanh chóng lên xe.

      Nhưng lúc sau cảnh sát giao thông trả lời là hề thấy dấu vết của đối tượng truy bắt.

      Đội trưởng Cố nhanh chóng phân bố cảnh sát để ý xe nghi phạm ở các chốt đường.

      Thế nhưng mọi cố gắng đều có đền đáp, chiếc xe của bọn người Đặng Tử như bốc hơi khỏi Bắc Kinh……

      Đội trưởng Cố phân tích rằng bọn chúng được đồng bọn ứng cứu, nếu chỉ có hai người thể chạy trốn hoàn hảo như vậy…..

      “Tống Thành Uy ta rất nhạy bén, luôn đề cao cảnh giác, khi bên ta vừa hành động là bỏ trốn!” Đội trưởng Cố .

      Tiêu Y Đình lo lắng ngừng, điều quan tâm duy nhất là sức khoẻ của em , tuy bệnh chuyển biến tốt đẹp nhưng loại bệnh này cần chữa trị thường xuyên, còn tuỳ trường hợp mà tái phát hoặc nghiêm trọng hơn, dù là cơn cảm mạo cũng thể coi thường, lại bị bọn người kia hành hạ như vậy…….

      “Luật sư Tiêu, cậu cũng nên về trước, có tin tức gì chúng tôi báo cho cậu ngay!” Đội trưởng Cố .

      có thể an tâm về nhà?

      lắc đầu, ngồi im ghế nhúc nhích.

      “Luật sư Tiêu.” Đội trưởng Cố gọi .

      Tiêu Y Đình nhắm mắt, xuống xe vì muốn làm khó Đội trưởng Cố thêm…

      Nhưng cứ thế mà về là chuyện thể, tự mình thuê xe tìm ……

      Nhưng vị trí lúc này dễ để tìm được chỗ thuê xe.

      Trong lúc vô cùng nóng ruột chiếc xe trắng vô cùng chói mắt đến trước mặt .

      “Lên xe.” Người bên trong .

      Phạm Trọng……

      Người này đúng là…. sao chỗ nào ta cũng có thể xuất vậy?

      Nhưng Tiêu Y Đình do dự, có thời gian để do dự, đến bên cầm lái, “Cậu xuống, tôi muốn mượn xe!”

      Phạm Trọng ngẩn người, khoé môi nâng lên như có như cười, nhường ghế lái cho nhưng xuống xe mà lách người qua ghế lái phụ.

      Động tác lách người thực rất bất nhã, Phạm Trọng lại cao như thế nhưng nếu là ta làm trông nó nhã nhặn khác thường…..

      Phạm Trọng ngồi yên bên ghế lái phụ.

      Tiêu Y Đình nhíu mày: “ cho tôi mượn xe là được rồi, có thể về trước..”

      Phạm Trọng cười, “…”

      Tiêu Y Đình có chút tức giận: “ phải tôi đùa , tôi có chuyện gấp….”

      “Cậu có thể tìm được?” Phạm Trọng ngước lên nhìn Tiêu Y Đình, ánh mắt như có tia sáng.

      “…” Tiêu Y Đình cũng chắc, Phạm Trọng hỏi như vậy tức là ta có thể? Cũng hẳn là có khả năng đó, dù sao cuộn băng kia có được là nhờ Phạm Trọng, chắc ta có cách… Nhưng sao ta lại xuất ở đây lúc này? Trùng hợp?

      “Vậy có thể?” Tiêu Y Đình mở cửa xe, thời gian đợi người…

      Phạm Trọng cười , “ thể….”

      “Vậy…” Tiêu Y Đình bốc hoả, lúc này còn có tâm trí đùa nữa sao? “ cút xuống xe ngay cho tôi!”

      Mặc kệ Tiêu Y Đình tức giận như thế nào Phạm Trọng vẫn bình tĩnh, cười cười : “Đây là xe của tôi….”

      “…” Tiêu Y Đình trừng mắt trước bộ dạng ‘xe là của tôi ai dám đuổi’ của Phạm Trọng!

      Tiêu Y Đình lựa chọn buông, thể tiếp tục phí thời gian con người này….

      lấy điện thoại ra rất muốn gọi cho em nhưng sợ tình hình bên đó bất lợi, có thể chọc giận đám người kia…..

      cố nhịn, dù sao việc định vị điện thoại được bên cảnh sát tiến hành, cần lo nhiều về chuyện đó….

      Nghĩ đến đây bàn tay nắm tay lái càng dùng lực hơn…..
      Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn
      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
      “Ăn !”

      Hai cái bánh bao rơi xuống trước mặt Diệp Thanh Hòa.

      Diệp Thanh Hòa nằm gục bàn, vết thương ở vai ngừng chảy máu, máu chảy trước đó cũng khô, dính bết lên người và quần áo. Người vừa động liền chạm đến miệng vết đâm, nhưng so với cảm giác mệt khi bị kéo lấn hết cảm giác đau, chỉ thấy mệt, rất mệt…..

      ngày bị bắt chưa được uống nước nên cổ họng có chút khô rát, nhìn hai chiếc bánh trước mặt, dù muốn nhưng biết phải ăn…..

      “Có nước ?” hỏi.

      Có đoạn đường hề câu, đột nhiên làm cả ba người kinh ngạc ít.

      còn muốn uống nước?” Thằng nhóc Cương Tử phản ứng đầu tiên, “ cho rằng bọn này mời Bồ Tát đến hả? Cho ăn để khỏi chết đói, sau đó còn có tác dụng với bọn này thôi!”

      Diệp Thanh Hòa nữa, ba người đàn ông mà chỉ có mình , ngốc đến nỗi trái ý ba người họ. nén đau cầm bánh bao lên, chậm chạp cắn, khó khăn nuốt xuống.

      Ăn đến nửa cái thực ăn được nữa, bánh bao mắc lại trong cổ họng thể xuống, khó chịu nấc khan.

      “Cho uống nước!”

      Người là Reidar.

      Thằng nhóc Cương Tử có chút tự nguyện, là Đặng Tử đưa nước của mình cho .

      Diệp Thanh Hòa là người ưa sạch nên khi Đặng Tử đưa nước của ta có chút e ngại, nhưng nghĩ lại, lúc này có gì chịu được sao?

      nín thở, cố để miệng chạm vào miệng chai, nhàng đổ xuống, nước mát lạnh nhanh chóng làm dịu cổ họng , nhưng vướng phải miếng bánh lên đứng lại trong họng làm ho khụ khụ, mãi sau mới có thể nuốt xuống, tiếp tục gặp bánh mì………

      Đặng Tử giằng lại chai nước: “XX! Mày uống nhiều vậy! biết tiết kiệm à? Mày tưởng nước này dễ kiếm lắm đúng ?”

      Diệp Thanh Hòa mặc kệ ta, tiếp tục ăn bánh bao của mình.
      Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn

      Reidar ăn xong lấy thuốc lá và điện thoại ra.

      Thuỵ, vẫn gọi được ạ?” Thằng nhóc Cương Tử hỏi.

      “Ừ…” Reidar có vẻ thấy phiền…

      phải ông ta mặc kệ chúng ta đó chứ? Ông ta thể làm vậy!” Đặng Tử giấu được lo lắng, tới lui trong phòng.

      Reidar hừ lạnh: “Mặc kệ? Chúng ta là châu chấu cùng dây!”

      Diệp Thanh Hòa yên lặng nghe, đột nhiên mở miệng: “Mấy người đến Tống Thành Uy?”

      “Mày im! phải chuyện của mày!” Đặng Tử hung bạo quát .

      Diệp Thanh Hòa bình tĩnh nhìn ta: “Đặng Tử, tôi hiểu vì sao lo lắng như vậy, nếu mọi chuyện thuận lợi bây giờ con bé phẫu thuật thành công và được ra ngoài. Nhưng… ông nội cũng còn để chăm sóc con bé, con bé phải làm sao bây giờ?”

      “Câm! Mày là ai mà nhắc con bé với tao?” Đặng Tử quát .

      Quả nhiên nhắc tới Tiểu Ngư Đặng Tử càng lo lắng hơn, tới lui nhanh hơn, hết đá bàn lại đập tường….

      Reidar nhìn qua phía đó, “Xin lỗi, đáng ra nên lôi vào chuyện này..”

      Đặng Tử có chút mất khống chế, “ trách cậu được, là tôi muốn …” Xong vụ này ta có tiền phẫu thuật cho con bé……..

      “Đúng là lão hồ ly! Khốn kiếp!” Tống Thành Uy còn chưa đưa tiền cho Đặng Tử, tiền kia là Reidar đưa cho ta…..

      Diệp Thanh Hòa cười lạnh.

      “Mày cười cái gì?” Đặng Tử rất dễ bạo phát.

      Diệp Thanh Hòa cười lạnh, nhàng : “Lão hồ ly giảo hoạt như Tống Thành Uy mà các người cũng tin được? Người duy nhất đời này đáng để ai tin chính là ông ta! Nhìn Khương Tông Văn ! Quan hệ nhiều năm như vậy liệu có bao nhiêu tình nghĩa? Kết quả sao? Trực tiếp giết ông ta thương tiếc! Các người thấy ông ta đáng tin thế nào chưa?”

      Đặng Tử và thằng nhóc Cương Tử nhìn nhau.

      Chỉ có Reidar phản ứng lại lời , “ hiểu chuyện đừng bừa! Nếu phải Khương Tông Văn muốn hạ ông ta ông ta cũng làm thế! Đều là do bị ép!”

      Ý Reidar là gì? Muốn thuyết phục rằng Tống Thành Uy phải kẻ khốn? Hay là thuyết phục bản thân ta? Diệp Thanh Hòa suy nghĩ, chỉ sợ lúc này Reidar cũng hoàn toàn tin lời bản thân vừa ra……

      “Đương nhiên, so với tôi các người Tống Thành Uy là người như thế nào hơn cả. Lí do gì mà Khương Tông Văn định muốn hạ ông ta? Nếu phải ông ta quá phận chắc chắn Khương Tông Văn cũng ! Ông ấy có rất nhiều con cháu rồi….”

      Những thứ này đều là suy đoán của , nhưng nhìn biểu cảm của Reidar xem ra đoán đúng, vì thế vẫn tiếp tục, “Thực các cần thiết phải vì ông ta mà liều mình như vậy, người chủ mưu mọi chuyện là Tống Thành Uy, các chỉ là tòng phạm mà thôi, được hưởng mức án nhất, nếu biểu trong tù tốt còn được giảm án, cùng lắm chỉ mất mấy năm trời, hà cớ gì phải vứt bỏ người nhà, cả đời dám nhìn mặt ai?”

      Reidar , nghe xong cười lạnh: “Luật sư Diệp, đủ rồi! Tôi biết luật sư các người đều có miệng lưỡi lợi hại, hơn nữa Luật sư Diệp lại xuất chúng như thế, quả là túc trí đa mưu! Nhưng đừng coi ai cũng là thằng ngốc! Cho dù có ngốc lần là đủ rồi! Còn muốn lần hai? yên tâm, phải muốn chúng tôi thả rồi đầu thú? Chỉ cần ngoan ngoãn hợp tác, xong việc chúng tôi thả ….”

      Diệp Thanh Hòa hiểu Reidar muốn đến chuyện ở Vân Nam.

      Bị Reidar vạch trần suy nghĩ Diệp Thanh Hòa liền biết điều im lặng, nhưng Đặng Tử có vẻ càng mất kiên nhẫn hơn, cắm mạnh dao xuống trước mặt : “Đàn bà đáng chết! đủ chưa? Giữ sức mà thở ! Còn làm ổn nữa ông đây cho mày ăn dao nữa đấy!”

      Xem ra thành công rồi……

      Diệp Thanh Hòa im lặng, quyết định nghe theo Đặng Tử, yên lặng giữ sức….

      Ba người kia ngồi lại bàn bạc bước tiếp theo.

      Thằng nhóc Cương Tử đề nghị ở lại phòng này nghỉ qua đêm, sau đó chờ thời cơ trốn khỏi Bắc Kinh, nhưng chỉ sợ cảnh sát địa phương cũng được liên kết, bọn chúng ra ngoài khác gì tự chui đầu vào lưới…..

      ! ở lại được! Ăn no rồi ngay lập tức! Càng tối càng an toàn!” Đặng Tử vẫn chưa bình tĩnh nhiều.

      Reidar đồng ý với Đặng Tử: “ ngay! Tìm chỗ an toàn trốn trước !”

      “Nhưng chỗ đó là chỗ nào chứ?” Thằng nhóc Cương Tử nhìn ra đêm đen bên ngoài, chỉ sợ cảnh sát ập vào ngay sau đó….

      “Tao biết rồi!” Reidar cười lạnh, ta đoán rằng Tống Thành Uy cũng ở đó! Người hiểu ông ta nhất chỉ có hai người, là Khương Tông Văn chết, người còn lại chính là ta! Trong những thời điểm khó khăn nguy hiểm nhất, Tống Thành Uy luôn có chỗ trú vô cùng an toàn…..

      “Vậy mau lên! Con này ăn xong rồi chứ?” Đặng Tử đến đẩy người .

      bị dây thừng trói rất chặt nên khi bị đẩy bị mất thăng bằng, trụ được ngã xuống……

      Đặng Tử phát hoả, kéo thẳng nên chút thương tiếc: “Mày vô dụng quá cơ! thế ông đây dao xử đẹp mày! Cũng phải ông chưa giết người bao giờ!”

      Lúc Đặng Tử cúi người kéo điện thoại từ túi rơi ra từ túi hăn ta….

      Diệp Thanh Hòa căng thẳng….

      Vừa lên xe ta lấy điện thoại của , sợ liên lạc với cảnh sát…

      Đặng Tử nhặt điện thoại lên, cởi dây trói ở chân của , ta và thằng nhóc kéo phía sau Reidar….

      Hai người hề quan tâm vết thương bả vai mà cứ thế kéo , cắn răng nhịn đau, trong đầu vẫn nghĩ cách để lấy được chiếc điện thoại kia…..
      Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn

      Reidar lái xe, và hai người kia ngồi phía sau.

      Đáng tiếc bên túi để điện thoại của Đặng Tử ở phía ngoài, nhưng may mắn phát ra điện thoại của thằng nhóc Cương Tử để ở túi áo phía ,……..

      Reidar dám đường lớn, chỉ chọn đường núi để , đường gập gềnh, trong xe ngừng rung lắc…..

      Diệp Thanh Hòa dựa người vào ghế chút, tay chạm vào vật gì đó nhẵn bóng….

      Đường xóc khiến cả hai người Đặng Tử đều để ý hành động của

      Trong lòng vô cùng kích động nhưng ngoài mặt dám biểu , sợ bị Reidar nhìn thấy qua gương nên lén đưa điện thoại xuống dưới đùi….

      Đường dài, hai người ngồi cạnh lúc ngủ mê lúc tỉnh táo….

      Đặng Tử vẫn thôi nghĩ về con …..

      Lúc đầu ai đồng ý để ta quay lại bệnh viện nhưng ta quyết bằng được, thằng nhóc Cương Tử cũng cảm động nên cùng ta đến.

      Ngay sau đó Tống Thành Uy bị động đến chân, tài khoản bị đóng băng nên có tiền trả cho Đặng Tử, Reidar lấy tiền của bản thân để đưa cho ta, tuy đủ chi phí phẫu thuật nhưng chắc chống đỡ được phần nào……

      Sau đó bị phát , thằng nhóc Cương Tử liều mình cướp xe lao vào đưa Đặng Tử bỏ trốn, sau đó lựa thời cơ đổi sang xe của Reidar.

      nhắm mắt, thầm chờ đợi thời cơ……

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 271: Truy bắt (1)
      Editor: Tinh Di
      Cuối cùng cũng được toại nguyện…..

      lúc lâu sau, Diệp Thanh Hòa buông thõng cánh tay có chút mệt mỏi, làm vẻ quan tâm liếc qua, thằng bé Cương Tử chỉ vừa mở mắt liền nhắm lại, đầu nghiêng về bên, chuyển động theo chiếc xe….

      biết, thằng nhóc cũng mệt rồi……

      khép hờ mắt, làm ra vẻ mệt mỏi, cơ thể buông lỏng theo chiếc xe.

      Qua hồi lâu cảm giác được ai nghi ngờ gì mới chậm rãi lấy di động ra, cố gắng để chỉ mình nhìn thấy màn hình điện thoại, tránh làm kinh động đến thằng nhóc Cương Tử.

      ai để ý đến hành động lấy di động của Diệp Thanh Hòa, lén lút gửi tin nhắn cho Tiêu Y Đình. dám nhắn nhiều vì sợ bị lộ việc dùng điện thoại, chỉ có dấu chấm than…. rất nhiều dấu chấm than….

      Tin nhắn gửi mới lén thở ra hơi, thầm cầu nguyện hai hiểu được tin nhắn….
      Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn

      Tiêu Y Đình lái xe, điện thoại rung lên báo tin nhắn, đầu số lạ, tin nhắn đều là dấu chấm than……

      lập tức gọi điện cho đội trưởng Cố, “Đội trưởng Cố, tôi nhận được tin nhắn, làm phiền đồng chí tra đúng đầu số điện thoại này, còn nữa, tôi cho rằng người gửi tin là vợ tôi, đầu số hình như của thành phố T, liệu có thể tìm được vị trí hay ?”

      Đội trưởng Cố ở đầu bên kia thêm gì đó, còn trấn an .

      Trong xe là giọng nhàng của Phạm Trọng, “Thành phố T?”

      biết chuyện gì?” Tiêu Y Đình cảm thấy Phạm Trọng vẫn còn nhiều chuyện giấu giếm.

      “Có biết chút! Nhưng nắm chắc hoàn toàn, theo suy đoán của tôi hướng của họ là núi W ở thành phố D, đây chỉ là suy nghĩ của tôi, việc nghe theo hay là tuỳ ở cậu…” Lúc này Phạm Trọng cũng rất nghiêm túc…

      “Vậy sao?” Thành phố T và D đều thuộc tỉnh, qua thành phố T là đến thành phố D. Vẻ mặt Tiêu Y Đình trở nên trầm, “ biết nhiều chuyện .”

      Phạm Trọng chỉ nhàn nhạt ‘Ồ’ tiếng, thừa nhận cũng phủ nhận, chỉ có ánh mắt hơi biến đổi, thêm, “Tôi đoán là mọi người tra được chủ nhân của số điện thoại kia, đầu số là của thành phố T nhưng có thể chỉ là mua dọc đường, chắc chắn bọn chúng thay số liên tục để tìm được tung tích.”

      “Vô nghĩa!” phải Tiêu Y Đình nghĩ đến chuyện này, nhưng điều tra là được bỏ qua dù là chi tiết nhất. Thành phố T! Thành phố T! ở rất gần em rồi! Chỉ khoảng 2 tiếng! Còn có núi W, đến đó sao? “Phạm Trọng, vì sao lại nghĩ bọn chúng đến núi W?”

      “….” Phạm Trọng trả lời….

      tiện ?” Tiêu Y Đình nhận ra biểu cảm khác mặt Phạm Trọng…

      phải….” Vẻ mặt cứng ngắc của Phạm Trọng dần thả lỏng, “Là vì….. Tống Thành Uy có cơ quan ở đó, tương tự như ….. Tiểu Tự Miếu…”

      “Sao biết?” Tiêu Y Đình hỏi, rốt cuộc Phạm Trọng có quan hệ như thế nào với Tống Thành Uy? Tại sao chuyện gì ta cũng biết?

      “….” Phạm Trọng lại gì…..

      “Rốt cuộc hai người là quan hệ như thế nào?” Giọng Tiêu Y Đình có chút mất kiên nhẫn….

      Im lặng hồi lâu Phạm Trọng giọng , “ có gì đặc biệt, chỉ là….. tôi từng đến đó.....”

      có quan hệ gì mà lại vào đó? Còn biết nhiều chuyện bí mật của Tống Thành Uy? Coi là thằng ngốc sao? Chuyện như kia mà cũng tin được? Tiêu Y Đình vẫn dứt được nghi ngờ……

      Thế nhưng sau đó với Phạm Trọng, “Phạm Trọng, tôi tin .” vì gì cả, chỉ cần có tia hi vọng dù phía trước có là cạm bẫy cũng bước vào…..

      gọi điện cho đội trưởng Cố lần nữa thông báo qua suy đoán của bản thân. Đội trưởng Cố sau khi nhận điện thoại của liền liên hệ với bên Công An thành phố D, nhưng vì vẫn chưa chắc chắn phương hướng nên phải mở rộng phạm vi vây bắt.

      Phạm Trọng có điện thoại.

      Phạm Trọng liếc qua Tiêu Y Đình cái mới nhận điện thoại, giọng ôn nhu mềm mại đến nỗi Tiêu Y Đình nhịn được phải liếc cái, , Tiêu Y Đình chưa bao giờ nghe Phạm Trọng chuyện như thế với người khác, giống như mang theo cả … thương ……

      “Alo, em chỉ cần ở đó đợi, về sớm.” Phạm Trọng , biết người bên kia gì, Phạm Trọng nghe xong giọng có chút khác thường, “Em biết rồi? …. Em chỉ cần ở nhà là được, được chạy loạn….. Được….. Được…. biết rồi….. có chuyện gì…..”

      Câu sau cùng càng êm ái hơn, giống như tiếng hát ru, “Ngủ ngoan.”

      “Ai vậy?” Tiêu Y Đình nhịn được hỏi.

      “…” Phạm Trọng hơi ngập ngừng, “Bạn…”

      Phạm Trọng xong liền cúi đầu, hình như là gửi tin nhắn, tin rất dài…..

      Tiêu Y Đình bận lái xe nên cũng quá để ý đến khác thường của Phạm Trọng.
      Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn

      Đột nhiên điện thoại reo lên, là ba gọi…….

      “Ba….” bắt máy.

      “Con ở đâu? Thanh Hòa sao rồi?” Tiêu Thành Hưng vội vã.

      “Ba cũng biết chuyện?” Quả nhiên giữ được….

      “Chuyện huyên náo như vậy mà còn biết? Mẹ con vừa về cũng biết chuyện rồi…” Tiêu Thành Hưng vô cùng lo lắng.

      “Ba, con đuổi theo về phía thành phố D, có khả năng là núi W, ba đừng lo lắng quá, con đưa em về an toàn!” Cho dù cũng rất rối nhưng thể an ủi ba……

      vừa dứt lời bên kia liền truyền đến giọng đầy lo lắng của Khương Vãn Ngư: “Con trai! Con trai! Con về có được ? Có an toàn hay ? Mày muốn hù chết mẹ hả?”

      “Mẹ…” Tiêu Y Đình được gì, “Mẹ… con rất khoẻ…….”

      “Khoẻ là tốt rồi! Con về đây mau! Truy bắt tội phạm là chuyện của cảnh sát! Con làm được gì đâu! Mau về với mẹ!” Khương Vãn Ngư gấp đến độ nức nở.

      “Mẹ…” Mẹ hề nhắc đến em , nhưng muốn đến vấn đề này, chỉ nhàng an ủi bà, “Mẹ, con khoẻ, con về nhanh thôi!”

      Lúc này có thông báo điện thoại gọi tới, là của Đội trưởng Cố.

      an ủi Khương Vãn Ngư thêm chút liền ngắt máy, nhận điện thoại của Đội trưởng Cố: “Luật sư Tiêu, đúng như cậu đoán, tôi liên hệ với Cảnh sát thành phố T, người bên đó báo lại từng có ba người dùng chứng minh thư giả để thanh toán!”

      “Chính là bọn họ!” Tiêu Y Đình có thể xác định, “Đội trưởng Cố, có thể xác định được vị trí hay ?”

      “Đội thành phố T hỗ trợ chúng ta mặt đó, bây giờ chúng tôi đường đến núi W.”

      “Được!” Tiêu Y Đình nhấn chân ga….
      Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn

      Điện thoại vừa tắt Phạm Trọng : “Để tôi lái xe.”

      “Vì sao?” nhìn sang.

      “Tôi biết đường gần nhất để đến đó! Cậu có thể báo cảnh sát đường này!” Mặt Phạm Trọng nghiêm túc hiếm có.

      Tiêu Y Đình vẫn dứt nghi ngờ nhưng đành nghe theo Phạm Trọng.

      “Được rồi, cậu gọi điện Đội trưởng Cố .” Phạm Trọng vừa lái xe vừa với Tiêu Y Đình.

      Tiêu Y Đình gọi cho Đội trưởng Cố.

      Tiêu Y Đình báo với Đội trưởng Cố xong, nhịn được hỏi, “Phạm Trọng, nếu phải vì tình cảm quen biết nhiều năm như thế giữa chúng ta, tôi thực nghi ngờ là người bên Tống Thành Uy!” Con đường họ cũng quá hẻo lánh ! Chỉ sợ cảnh sát tìm được đường để …….

      Ánh đèn trong xe giống như giúp Phạm Trọng che giấu vẻ chua xót trong mắt : “ ra…. Chúng ta từng có tình cảm…. Tôi cứ nghĩ cậu quên rồi…..”

      Tiêu Y Đình nghe những lời này có chút thoải mái: “Tôi quên rồi! Quên sạch !”

      Phạm Trọng cười cười đáp.

      Đội trưởng Cố gọi điện đến, mất dấu số điện thoại kia mất dấu….

      Đúng như Phạm Trọng ……

      Tiêu Y Đình gì, chỉ nhìn về phía trước, lựa chọn tin tưởng Phạm Trọng…..

      muốn gì đó nhưng rốt cuộc lựa chọn im lặng……
      Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn

      Qua gần nửa tiếng, hai người tới căn nhà tồi tàn dưới chân núi, nhanh chóng xuống xe tìm kiếm, bên trong là vỏ bánh và chai nước rỗng……

      Chương 272: Truy bắt (2)
      Editor: Tinh Di
      Chỗ này?

      Mấy người đó từng nghỉ lại chỗ này!

      Tiêu Y Đình và Phạm Trọng nhìn nhau, trong lòng đều ngầm hiểu, cả hai cần cùng chạy ra ngoài ……….
      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
      Màn đêm bao phủ lấy toàn bộ rừng núi, khí lạnh thấm vào tận xương, cả vùng giống như mang mình tấm áo khoác băng ngàn năm.

      Đặng Tử và Cương Tử giữ hai bên tay Diệp Thanh Hòa, kéo men theo đường núi. Diệp Thanh Hòa chỉ là về phía trước vì thể tự được nữa, hai người kia kéo giống như kéo thi thể. Ba người giữa rừng cây, thỉnh thoảng bị cành cây khô quét qua mặt.

      còn cảm giác đau đớn, cơ thể cảm giác kia dường như phải là của nữa, hai chân yếu ớt mềm nhũn, để mặc cho hai người kia kéo . Lúc trời mới tối còn đủ tỉnh táo để nhắn tin cho , còn ngừng để lại kí hiệu suốt đoạn đường bị kéo , toàn bộ vật dụng người đều ném , còn cố gắng để chân va vào đá đến chảy máu. Nhưng bây giờ quá mệt, ngay cả việc thở cũng khó khăn….

      biết những người này đưa đến đâu, xung quanh đều là rừng cây, hoang vắng đến đáng sợ…..

      phản kháng để giữ thể lực, tự bản thân duy trì sống, kiên trì cho đến khi đợi được hai và cảnh sát tìm được …. hai từng , chỉ cần còn sống nhất định gặp lại nhau, cho nên chỉ cần còn sống là có hi vọng….

      bị kéo đến lên sườn núi, ở đó có căn miếu , Reidar lên gõ cửa.

      Cửa vừa mở ra, Diệp Thanh Hòa híp mắt, bên trong vẫn còn giữ được phần tỉnh táo và thanh thoát, nhìn người mở cửa – Tống Thành Uy…..

      “Các người…. đến rồi.” Ánh mắt của Tống Thành Uy từ lúc chạm ánh mắt của càng trở nên lạnh lẽo hơn.

      buông mí mắt….

      Reidar cười, lạnh lùng hừ: “ khiến ông thất vọng rồi….”

      “Làm sao có thể!” Tống Thành Uy cười gượng hai tiếng, “Tôi rất lo lắng cho mọi người! Đến được đây là tốt rồi! Tốt rồi!”

      Reidar cười lạnh: “Đúng ! Lo lắng liệu bọn tôi có bán đứng ông hay ?”

      “Reidar, sao cậu lại vậy?” Tống Thành Uy cười , “Chúng ta quen biết phải ngày ngày hai, tôi còn hiểu cậu? Đều mệt và đói bụng rồi mau vào thôi, ăn uống rồi nghỉ ngơi cho tốt!”

      Reidar vẫn cười lạnh, “Đúng là rất đói!”
      Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn

      Tống Thành Uy dẫn người vào thiền phòng (phòng ăn).

      Đèn vừa bật lên trong lòng Diệp Thanh Hòa thầm cười lạnh, ‘thiền phòng’ này dùng tiêu chuẩn của khách sạn 5 sao chứ ít…..

      Đặng Tử và Cương Tử ném xuống ghế, dùng dây thừng trói lại, vừa trói vừa quát lớn: “Mẹ kiếp! Mang theo ta đúng là nặng muốn chết!”

      Ánh mắt Tống Thành Uy trầm lướt qua Đặng Tử, cười : “Các cậu cũng vất vả rồi, đưa được ta đến tận đây dễ dàng gì…. Uống chút nước trước !”

      Lúc này có người ăn mặc kiểu tăng ni vào, cầm theo nước uống.

      Diệp Thanh Hòa quan sát người này, tuy đầu cạo trạo nhưng hề có thụ giới*, hiển nhiên là giả mạo.
      *Dấu hiệu từng chịu qua giới Luật Phật giáo (cái này mình cũng lắm ^^)

      cốc nước được đặt trước mặt , Cương Tử tháo lỏng dây trói ở tay để tự uống.

      Tình huông này cũng giống như khi chúng giam ở căn phòng kia, trói tay để tự ăn uống, đây là tin chắc thể trốn thoát được.

      Diệp Thanh Hòa rất khát, cầm cốc nước lên chậm rãi uống, nước dần thấm vào cơ thể, xoa dịu ít.

      yên lặng nhắm mắt tĩnh dưỡng.

      Bọn người kia nhìn ra có ý định chạy trốn, cũng ngốc đến mức trốn trong khi bị bằng này người nhìn chằm chằm…..

      Sau đó, người ‘tăng ni’ lại trở lại, lần này mang theo đồ ăn, có gà và thịt, còn có rượu.

      Tất cả đều rất đói, nhào vào ăn ngay lập tức.

      Đặng Tử với lấy bình rượu liền bị Tống Thành Uy ngăn lại: “ nên uống hơn! Lúc này cần phải tỉnh táo!”

      Đặng Tử có chút khó chịu nhưng vẫn nghe theo, bực bội đặt chai rượu xuống.

      Diệp Thanh Hòa đương nhiên cũng ngược đãi bản thân, bình tĩnh cầm bát cơm được đưa đến trước mặt lên bắt đầu ăn. Đặng Tử vốn bực bội thấy như thế liền phát hoả, đến cướp lấy bát của , quát: “Đối với mới cần khách khí! coi là ai hả! Muốn ăn ngon như bọn này sao? Cho cái mạng là nhân từ rồi! Còn coi bản thân như khách quý!”

      Cũng may là Diệp Thanh Hòa ăn được ít, nhưng vẫn hiểu vì sao Đặng Tử lại có thành kiến với nhiều như vậy? Theo lý mà còn có chút ơn với ta, cảm ơn lại còn thường xuyên nhắm vào ……

      Reidar để ý hành động của Đặng Tử, sang góc bàn chuyện với Tống Thành Uy.
      Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn

      “Tạm thời chúng ta có thể ở lại đây, ngay cả sóng điện thoại cũng có, chắc chắn cảnh sát mò tới được.” Tống Thành Uy đưa điện thoại đến trước mặt Reidar, “Vì vậy mới có chuyện cậu gọi được cho tôi, nên tức giận, thực hề có tín hiệu.”

      Nghe được những lời này lòng Diệp Thanh Hòa lạnh hơn nửa. Rốt cuộc là chỗ rừng sâu núi thẳm nào chứ? từng nghĩ đến dùng được điện thoại để liên lạc với bên ngoài, bây giờ xem ra vô ích rồi…..

      “Trước tiên nên quá căng thẳng, chúng ta cần nghĩ biện pháp!” Tống Thành Uy .

      Những người khác ai gì, kể cả Reidar.

      Tống Thành Uy vừa cười vừa : “Thực tôi thấy ở đây cũng tốt, ăn uống thiếu thứ gì, lại có phong cảnh đẹp, thua gì mấy khu nghỉ dưỡng! Ở lại đây cả đời cũng được đó chứ!”

      Ba người nghe xong chỉ có Đặng Tử thiếu kiên nhẫn hung hăng quát lên: “Ông muốn ở đây đến vậy?”

      Reidar cùng Cương Tử vẫn gì.

      Tống Thành Uy : “Tôi biết các cậu nhớ người thân, chỉ ở lại đây tránh cơn sóng lớn chờ khi sóng êm biển lặng, nhất định tôi bạc đãi các cậu!”

      Đặng Tử cười lạnh.

      Tống Thành Uy hiểu ý, ông ta hiểu quá con người này, vì thế trấn an: “Đặng Tử, cậu yên tâm , cái gì cần đưa tôi nhất định đưa cho cậu, tôi giống lão Khương, chỉ xoay người mà giữ lời hứa!”

      Reidar đứng lên: “Trước tiên khoan những chuyện này, chúng ta khó khăn lắm mới có thể cùng đứng ở đây, mọi người nghĩ cách qua khỏi cửa ải này rồi tiếp, đều nằm sợi dây, hỏng cùng hỏng, có phúc cùng hưởng! Cả ngày nay lại như thế cũng mệt rồi, nghỉ sớm!”

      Tống Thành Uy cất điện thoại, “Đúng vậy, còn sớm nữa, mấy người nghỉ !”

      “Đặng Tử và Cương Tử, hai người ngủ lại đây, thay phiên nhau trông chừng ta, đừng để trốn mất!”

      Reidar dặn dò trước khi rời .

      Thằng nhóc Cương Tử đến trói chặt tay lại, với Đặng Tử: “ ngủ trước !”

      Đặng Tử lắc đầu, “Cậu ngủ trước , tôi buồn ngủ…..”

      Cương Tử nằm xuống, tìm cách an ủi Đặng Tử: “ đừng lo lắng quá, phải con được phẫu thuật rồi sao? Chắc chắn ổn thôi…”

      Đặng Tử dựa vào tường ngẩn người hồi lâu: “Ba tôi… ông ấy chắc cũng chết……” đến đây ánh mắt trở nên hung tợn, nhìn về phía Diệp Thanh Hòa, “Đều là tại ! Nếu phải trả tiền phẫu thuật ông ấy ép tôi thả ! Ông ấy cũng dùng cái chết ép tôi!”

      Diệp Thanh Hòa trả lời……

      Nhưng im lặng của giống như liều thuốc kích thích Đặng Tử, ta xông đến, bàn tay ghì chặt cổ khiến cả chiếc ghế cũng rung lắc, “Đều tại mày! Tại mày! Muốn làm người tốt cái gì chứ! Mày có tiền đúng ? Có tiền hay lắm đúng ? Tao cho mày biết! Mặc cho giàu hay nghèo cuối cùng đều phải chết! Phải chết hết!”

      Diệp Thanh Hòa thở được, cả người bị giằng co đến đứt đoạn…..

      Cương Tử vội vã chạy đến giằng tay Đặng Tử ra: “Đừng bóp nữa! ta chết mất!”

      “Chết chết!” Đặng Tử hét đến khàn giọng, “Ba tao chết rồi! Con tao cũng sắp chết! Chúng mày cũng chôn cùng luôn! Chôn cùng !”

      “Đặng Tử! ta còn có ích!” Cương Tử cố gắng kéo tay Đặng Tử để Diệp Thanh Hòa thở, hét lớn.

      Lúc này cửa bị đá tung, Reidar chạy vào, vội vã : “Làm loạn cái gì! Mau chuẩn bị rời khỏi đây! Cảnh sát mò tới rồi!”

      “Nhanh như vậy?” Thằng nhóc Cương Tử bị doạ sợ.

      Đặng Tử cũng dừng tay sau khi nghe xong.

      “Nhanh! Mang theo ta chạy thôi!” Reidar xong liền chạy .

      Đặng Tử hốt hoảng, “Đến rồi! Đến nhanh vậy sao? Tao còn được gặp ba tao và tiểu Ngư rồi…..”

      mau! Núi xanh còn còn củi! Chúng ta phải lo chạy trước !” Thằng nhóc Cương Tử rối rắm cởi dây trói cho Diệp Thanh Hòa.

      Hai người kéo theo Diệp Thanh Hòa chạy khỏi căn phòng, nhanh chóng lẫn vào bóng đêm.

      Diệp Thanh Hòa vừa được Đặng Tử buông tha vẫn ngừng ho khan.

      Tống Thành Uy hung hăng quát , “Câm mồm! Muốn kéo bọn cảnh sát đến? Mau ngậm cái miệng của mày lại!”

      Diệp Thanh Hòa cố gắng để bản thân ho nữa. Cảnh sát? Chỗ kia có ánh đèn, phải tiếp tục kiên nhẫn!
      Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn

      Lần này Diệp Thanh Hòa như bị kéo bay xuống núi, chân hề chạm đất.

      biết chạy bao lâu, đột nhiên Reidar cúi người, kéo cả đám người vào bụi cây, hạ thấp giọng, “ ổn rồi, hình như phía trước có người đến…”

      “Đổi đường!” Tống Thành Uy sau đó xoay người.

      được hồi Reidar lại gấp gáp: “Vẫn được, hình như lần này rất đông người!”

      … chạy được sao?” Thằng nhóc Cương Tử run rẩy.

      “Đừng vội nản! Muốn bắt người ở núi này phải chuyện dễ dàng! Đừng quên chỗ này là địa bàn của chúng ta! , đến chỗ hầm!” Tống Thành Uy lạnh nhạt .

      Đám người đứng trước cửa hầm.

      Lúc này cũng tờ mờ sáng, Diệp Thanh Hòa có thể nhìn thấy được phần nào bên trong đường hầm, thiết kế rất tốn tâm sức.

      Diệp Thanh Hòa lén lút tháo chiếc nhẫn ra, đây là thứ duy nhất còn lại người ……

      vào nhanh lên!” Thằng nhóc Cương Tử va vào người .

      Cả người bị tác động mạnh nên ngã nhào về phía trước.

      Cửa căn hầm được đóng lại.

      Lúc này đám người mới tạm thở phào nhõm, Cương Tử quan tâm mà ngồi bệt xuống thở phì phò.

      “Cương Tử, đứng lên , cảnh sát ở rất gần chúng ta rồi!”

      “Chạy nổi ….” Cương Tử nức nở, “Nhưng có ra ngoài được ? Nhất định cảnh sát bao vây chỗ này quyết tìm bằng được chúng ta, chúng ta phải ở mãi trong đây, có ăn, có uống, chết đói chết khát…. Chết khổ sở như vậy còn bằng tù, chí ít còn có cái ăn!”

      Tống Thành Uy đá Cương Tử: “Còn ngồi đau mà khóc lóc! Đứng lên, hầm này có cửa sau! Bên trong có đồ ăn!”

      chậm trễ nữa! Cảnh sát đến gần rồi!” Reidar xách thằng nhóc lên, đẩy vai nó, “Cậu tự , để tôi kéo ta!”

      xong kéo Diệp Thanh Hòa dậy, lôi .

      Đường hầm dài, tối thui.

      Tống Thành Uy cầm đèn pin dẫn đường, vừa vừa : “Hầm này thông với con đường xuống núi khác, dưới chân núi có sông, chắc chắn cảnh sát tìm đến, tôi chuẩn bị thuyền, chúng ta bằng thuyền.”

      “Đại ca, sao chuyện này sớm hơn? Chúng ta sớm như này có hơn ?!” Thằng nhóc Cương Tử hào hứng đùa.

      Tống Thành Uy có chút do dự, “Thuyền có chút trục trặc nên…. mà thôi sao hết, chúng ta chạy trốn bằng cách đó chắc chắn cảnh sát tìm được! Sau đó thoái mái trốn ra nước ngoài!”

      Tống Thành Uy vừa dứt lời liền có tiếng súng vang lên.

      Thằng nhóc Cương Tử lại sợ rúm người, “ phải… đuổi tới rồi chứ?”

      “Câm mồm! ai được gì cả!” Tống Thành Uy trừng mắt với Cương Tử.

      Thằng nhóc sợ hãi dám hé răng.

      “Đến rồi!” Tống Thành Uy thở ra, mở ra cánh cửa sắt, bên trong vẫn còn cánh cửa gỗ lớn.

      Tống Thành Uy mở cửa gỗ, phía sau nó là bức tường đất, “Đập!”

      Thằng nhóc Cương Tử và Đặng Tử lên đập, dần dần có ánh sáng hắt vào.

      Thằng nhóc Cương Tử kích động hô lên: “Tuyệt! thôi!”

      !” Tống Thành Uy cũng vui mừng đến.

      Reidar nhét Diệp Thanh Hòa ra trước, Tống Thành Uy ở bên ngoài dùng súng dí vào đầu .

      Đám người qua con đường xuống đến chân núi, trước mắt là con sông , thằng nhóc Cương Tử thấy con thuyền từ xa, kích động ngừng: “Nhanh lên! Nhanh lên!”

      Tiếng cười vui hoan hô của đám người đột nhiên im bặt.
      Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn

      Tiêu Y Đình cùng người toàn thân đồ trắng tới, xung quanh là rất nhiều cảnh sát và chó đặc dụng.

      “Em !” Tiêu Y Đình vừa nhìn thấy nhịn được bật thốt lên…..

      “Nực cười!” Tống Thành Uy mặt u, súng dí sát vào Diệp Thanh Hòa hơn, “ được lại gần!”

      Tiêu Y Đình và nhóm cảnh sát dám manh động, “Lùi lại…”

      Đám người Tống Thành Uy thành công ép đám người Tiêu Y Đình lùi lại.

      Nhưng sau đó lại xuất thêm rất nhiều cảnh sát.

      được rồi…” Reidar thầm.

      Tống Thành Uy cười lạnh, “ được đúng ?” Súng tay vẫn nhắm thẳng huyệt thái dương của Diệp Thanh Hòa, “Có bản lĩnh cứ tiến lên! Nổ súng? Thả chó? Chúng mày dám??”

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 273: Truy bắt (3)
      Editor: Tinh Di

      Nhất thời cả hai bên đều bất động.

      Tống Thành Uy thấy cảnh sát bắt đầu phân bố đội hình, tay cầm súng của ông ta dùng thêm lực, giọng lạnh lẽo: “Chúng mày dừng hết lại! Muốn nó sống để bọn tao ngay bây giờ!”

      Đội trưởng Cố khẽ vung tay lên, ý bảo nhóm Tiêu Y Đình nhường đường xuống núi cho bọn người Tống Thành Uy.

      Tống Thành Uy kéo theo Diệp Thanh Hòa chậm rãi về phía thuyền.

      Tiêu Y Đình trầm mặc, mắt chỉ hướng về Diệp Thanh Hòa, dáng vẻ mệt mỏi và đau đớn thay thế xinh đẹp ngày thường……

      Reidar giúp Tống Thành Uy kéo Diệp Thanh Hòa, Cương Tử cũng có khẩu súng lục, còn Đặng Tử có vẻ rất sợ hãi.

      Diệp Thanh Hòa bị kéo nhưng vẫn cố gắng quan sát tình huống của mình.

      Cả người bị trói chặt, vết thương do lúc chạy trốn cùng họng súng đen ngòm đỉnh đầu là cái mọi người e ngại nhất, cảnh sát cũng vì thế mà ở thế bị động, lúc này chỉ có mới có thể chủ động…..

      Lúc này có người tới trước mặt mọi người, cả người đều đồ đỏ, càng ngày càng tiến gần tới….

      Là cậu ấy…..

      Là người mà gặp ở khu thương mại, người với Phạm Trọng…….

      Sao cậu ấy lại tới đây? Tìm Phạm Trọng?

      Người kia giống như hề quan tâm bất kì ai, chỉ thằng, vẻ mặt lạnh lẽo.

      Lúc này Tống Thành Uy vô cùng rối loạn, quát lên với cậu ấy: “Mày tới đây làm gì? Cút!”

      Người này dừng lại, đứng bên cạnh Phạm Trọng, “Tôi cút.” Khi Tống Thành Uy hỏi cậu đến đây làm gì chính cậu cũng biết lí do…..

      Dường như Tống Thành Uy hiểu ra gì đó, gật gật đầu, căm giận : “Tao hiểu rồi! Khó trách sao cảnh sát tìm ra chỗ này nhanh vậy! ra là tại mày! Được lắm!”

      “Ông coi lại bản thân !” Người kia lạnh lùng với ông ta.
      Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn

      “Tống Tử Hành! Mày đúng là nghiệp chướng!” Tống Thành Uy quát lớn.

      Tên là Tống Tử Hành… họ Tống?

      Tống Tử Hành , “Tôi mang họ Tống!”

      “Món nợ này ông đây tính với mày sau! Mày cút chỗ khác cho ông!” Tống Thành Uy hung tợn quát.

      !” Tống Tử Hành hề có ý định lùi lại, bình tĩnh bước từng bước về phía trước, “Hôm nay tôi đến đây chỉ với mục đích, đó là nhìn thấy kết cục này của ông! Mẹ tôi ở trời cũng thấy được kẻ lòng lang dạ sói như ông gặp quả báo!”

      “Mày muốn làm gì?” Mặt Tống Thành Uy biến sắc, “Mày muốn hại người đẻ ra mày sao?” xong ông ta vô thức dùng lực tay nhiều hơn.

      Tống Tử Hành cười lạnh, “Tôi muốn làm gì? Ông cần làm vẻ! Tất cả của ông tan tành rồi! Muốn nổ súng cứ việc! Ông dùng người phụ nữ này uy hiếp cảnh sát, uy hiếp được người khác chứ tôi hề! Tôi là người như thế nào ông biết sao? Ngày nào ông cũng chửi tôi là đồ máu lạnh mà? Mạng của người phụ nữ xa lạ liên quan quái gì đến tôi! Mục đích sống duy nhất của tôi là báo thù cho mẹ! Chính là tận mắt nhìn thấy ông kết thúc!”

      xong vẫn ngừng về phía đám người Tống Thành Uy.

      “Còn tiếp tao nổ súng!” Tống Thành Uy tức giận đến run người.

      “Bắn ! Bắn vào chỗ này này! Bắn người này mới đúng chứ! Ông giết được mẹ tôi giết tôi có khó khăn gì!” Tống Tử Hành chỉ chỉ vào ngực mình, “Vừa đúng hôm nay có thể cho mẹ tôi thấy, người chồng lòng lang dạ sói của bà độc ác đến mức nào!”

      “Tao giết bà ấy!” Tống Thành Uy nhịn được .

      Reidar thấy Tống Thành Uy bị Tống Tử Hành làm cho rối loạn, thấp giọng nhắc nhở: “Đại ca, bình tĩnh.”

      Tống Thành Uy nhìn Reidar gật đầu, quay lại với Tống Tử Hành, “ được qua đây!”

      Tống Tử Hành dừng lại trước mặt Tống Thành Uy tầm hai thước, “Sao? Ông sợ rồi? Ông mà cũng sợ? phải chỉ có người giỏi mới sợ bị mắng sao? nghe tới súc sinh cũng biết sợ hãi?”

      “Vô liêm sỉ! Mày sợ bị trời đánh? Dám cha mình như vậy!” Tống Thành Uy lại bị chọc giận.

      Tống Tử Hành cười lạnh, “Sao lại mắng tôi? Ngày nào tôi cũng nghe thấy ông như vậy với mẹ tôi mà! Chẳng lẽ ông nghe được? Mẹ à, đêm nào mẹ cũng đến tìm con, với con Tống Thành Uy là súc sinh, mẹ cần người như vậy! Còn dặn con được quên báo thù cho mẹ! Chẳng lẽ mẹ tìm ông ta mà chửi sao?”

      “Báo thù….” Mặt Tống Thành Uy xanh mét, “ ra là vậy…. ra mày quay về là vì mục đích này…”

      “Chứ ông cho là vì cái gì?” Lúc này Tống Tử Hành lấy ra thứ gì đó, “Đây là đồ mẹ đưa cho tôi trước khi chết, ông còn nhớ nó ? Bà ấy , ngọc vỡ tình mất, mãi mãi chỉ còn lại hận thù….”

      Diệp Thanh Hòa nhìn đến miếng ngọc, chưa được chất lượng như thế nào nhưng chỉ còn là mảnh vỡ.

      Tống Thành Uy cắn răng: “Tao nghĩ rằng mày mang nó bên mình là để nhớ mẹ…”

      Tống Tử Hành cười lớn, “ sai! Là để nhớ mẹ tôi! Nó lúc nào cũng nhắc nhở rôi rắng, bao giờ được quên mục đích của bản thân! Tôi từng lo lắng ông bỏ ác theo thiện, rồi tìm được chứng cứ hại người của ông, căn bản là tôi lo lắng đâu rồi, bản chất súc sinh sao có thể mất được?”

      Tống Thành Uy cả giận: “Cho nên, chính mày cài máy theo dõi ở văn phòng và nhà của tao? Còn giấu giếm tao tìm hiểu về chỗ này?” giống hỏi mà là khẳng định……

      sai! Nếu sao có thể giúp ông thể bản chất súc sinh chứ?” Tống Tử Hành vui vẻ mân mê miếng ngọc, sau đó đột nhiên chìa tay ra, nắm toàn bộ miếng ngọc vào lòng bàn tay.

      Tống Thành Uy có chút cam lòng, “Mày là thằng bất hiếu! Tao đối xử tốt với mày sao? Có để cho mày thiếu cái gì ?”

      “Rồi sao? Đáng tiếc, tiền của ông đều là nhặt lên từ thi thể của mẹ tôi!” Tống Tử Hành giận dữ .

      “Mày….” Tống Thành Uy nhớ lại chuyện nhiều năm trước, vẻ mặt khiếp sợ, “Tử Hành, con biết, trong lòng ba mãi mãi chỉ có mẹ con…..”

      “Chỉ có mẹ tôi? Vì thế chọn bà ấy để giết? Ông cũng vui tính quá!” mặt Tống Tử Hành đều là vẻ trào phúng, “Mẹ cũng từng , lúc báo được thù là lúc có thể ném miếng ngọc này vào mặt ông!” chậm nhưng hành động lại rất nhanh, miếng ngọc trong tay Tống Tử Hành bay đến trước mặt Tống Thành Uy.

      Tống Thành Uy hoảng hốt tìm cách né miếng ngọc, bàn tay ghì súng buông lỏng. Diệp Thanh Hòa thấy thời cơ đến, vung mạnh đầu, súng của Tống Thành Uy văng ra xa.
      Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn

      Nhưng sức đủ để chạy thoát khỏi tay kiềm của Reidar. Cảnh sát lúc này cũng đồng loạt nổ súng, hai người Đặng Tử và Cương Tử đều bị trúng đạn ở chân, Tống Thành Uy bị bị ở đùi, chỉ có Reidar là an toàn, ta đưa Diệp Thanh Hòa lên chắn trước người, lấy ra con dao , đặt lên cổ Diệp Thanh Hòa, chậm rãi lùi về phía sau.

      Thằng nhóc Cương Tử thấy súng nổ hoảng sợ, ngừng gào khóc: “Đừng bắn nữa! Tôi chạy nữa! Mấy người đến bắt tôi ! Tôi đầu hàng! Đầu hàng!” Dù sao cậu ta cũng chỉ tòng phạm, đến mức bị tử hình……

      Cảnh sát nhanh chóng ào xuống, Đặng Tử và Tống Thành Uy thấy Reidar kéo được Diệp Thanh Hòa lùi lại cũng gắng sức đứng dậy chạy về phía đó.

      Đặng Tử nhanh chóng nhặt súng của Tống Thành Uy vừa đánh rơi lên, chỉ về phía Diệp Thanh Hòa sau đó với Tống Tử Hành, “ được qua đây! được qua đây! Tao phải ba mày! Chọc tức tao tao bắn! Dù sao tao cũng giết người rồi, giết cũng chết mà giết hai cũng chết! Người nhà tao còn ai nữa, tao sợ gì hết!”

      Tiêu Y Đình nhìn chằm chằm Đặng Tử, hai mi nhíu chặt, trầm. Người này nghĩ đến chuyện ba mình chết là giống như bị điên, càng giống sợ hãi hơn, cái chết của ông ấy đả kích ta rất nhiều……

      Ba người kéo theo Diệp Thanh Hòa lùi về phía sau.

      Cả Đặng Tử và Tống Thành Uy đều bị thương nên vừa hoảng vừa đau, chỉ có Reidar là bình tĩnh.

      Chương 274: Truy bắt (4)
      Editor: Tinh Di

      Nhưng Reidar vốn quen thuộc vùng núi này, Tống Thành Uy sợ hãi chỉ biết lùi về phía sau trong vô thức, ai biết lùi đến đâu……

      Phía trước bọn người Tống Thành Uy là vòng vây gắt gao của cảnh sát, phía sau là vách núi dựng đứng, đúng là cùng đường tuyệt lộ……..

      “Làm sao… làm sao bây giờ? Đại ca?” Đặng Tử rất hoảng loạn, hết nhìn cảnh sát lại nhìn Tống Thành Uy, tay cầm súng ngừng run rẩy.

      Làm sao bây giờ? ai nghĩ được cách lúc này…..

      “Còn hỏi làm sao? Cái đầu để làm gì hả? Nghĩ cách mau!” Tống Thành Uy quát lớn, nhưng giấu được lo lắng trong giọng …..

      Tay cầm dao của Reidar dùng thêm sức, nhìn Tống Thành Uy, “Đại ca, hay là…. đến đường cùng rồi, chúng ta.. đầu hàng ….”

      “Khốn kiếp!” Tống Thành Uy nghe xong liền phát hoả, “Bây giờ mày cũng muốn giống như thằng Cương? Nó đầu hàng mày cũng đầu hàng? Đừng quên mày và nó giống nhau, mày chính là thủ phạm! Toàn bộ đều là mưu kế của mày! Bị bắt chính là ở tù mọt gông! Còn nữa, chuyện xấu mày làm cho tao mấy năm qua còn ít sao?”

      Reidar do dự, thêm gì nữa…..

      “Còn tôi… tôi … sao..” Đặng Tử rất sợ hãi, chuyện cũng run run.

      “Mày? Đừng quên mày là người bắn ná!” Tống Thành Uy cả giận mắng vào mặt Đặng Tử.

      Đặng Tử càng hoảng sợ hơn.

      Cảnh sát vẫn từ từ tiếp sát đám người đó.

      Đúng lúc này điện thoại của Tiêu Y Đình vang lên.
      Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn

      ai được tới đây!” Đặng Tử rối loạn.

      Tiêu Y Đình lấy điện thoại, nhàng đưa lên nghe, “Alo?” sau đó mắt nhìn về phía Đặng Tử, “Tiểu Ngư? Ba cháu ở đây, cháu muốn chuyện với ba?”

      Đặng Tử nhìn chằm chằm Tiêu Y Đình, ánh mắt phức tạp.

      Tiêu Y Đình biết ý, bật loa ngoài lên, giọng bé dễ thương liền vang lên, “Ba…”

      “Tiểu… Tiểu Ngư….” Đặng Tử sắp nức nở….

      Trong điện thoại vẫn ngừng vang lên tiếng chuyện của Tiểu Ngư, nhưng núi có gió nên nghe được. Tiêu Y Đình đưa hai tay lên ý muốn bản thân mang theo vũ khí, từng bước về phía Đặng Tử….

      Đặng Tử rât mơ hồ, tiếng Tiểu Ngư lúc gần lúc xa khiến mặt ta càng lộ vẻ đành lòng….

      Tiêu Y Đình càng đến gần, tiếng chuyện nghe hơn, nhưng giọng đứa rât yếu “Ba, con được ra khỏi phòng phẫu thuật rồi đó! Đình ấy gặp ba rồi, nhưng ba đến lúc con phẫu thuật được vì còn phải kiếm tiền cho con, ba ơi, ba có mệt ?...”

      Đặng Tử nghẹn ngào, “Tiểu Ngư….”

      Tống Thành Uy nóng nảy chen ngang, “Đặng Tử! được mắc mưu! Chỗ này căn bản….”

      Vốn Tống Thành Uy định với ta chỗ này có sóng điện thoại, nhưng cảm xúc của Đặng Tử hoàn toàn bị giọng trong điện thoại dẫn dắt, ta quát lên với Tống Thành Uy: “Câm mồm! Tao muốn nghe con tao ! Còn nữa tao giết mày!”

      Tống Thành Uy thấy Đặng Tử có cầm súng nên có chút e ngại, biết điều nữa.

      Lúc này Tiêu Y Đình , “Tiểu Ngư, với ba cháu , ông nội cháu khoẻ chứ?”

      Giọng của bé lại vang lên lần nữa, “Ba, ông nội cũng phải vào viện, Đình ông vào đó để chăm sóc con nhưng may bị ngã nên phải nằm giường. Ba! Nếu ba có ở đây ông nội cũng bị ngã… Tiểu Ngư cũng biết ba kiếm nhiều tiền như thế là để chữa bệnh cho Tiểu Ngư…. Ba, Tiểu Ngư hết bệnh rồi, ba cần vất vả kiếm tiền nữa đâu! Tiền của Đình đưa khi nào Tiểu Ngư lớn trả lại cho ấy, ba phải lo lắng đâu! Ba, ba về xem ông nội ba! Tiểu Ngư cũng nhớ ba….”

      Đặng Tử xúc động, năng lộn xộn: “Tiểu Ngư… Tiểu Ngư… ba cũng nhớ con….” “Đưa di động cho tôi! Tối muốn chuyện với Tiểu Ngư! Đưa di động cho tôi !”

      “Tôi đến đó được sao?” Tiêu Y Đình dò hỏi, tiến bước.

      “… ném qua đây…” Đặng Tử rối rắm.

      “Được, đón lấy….” Tiêu Y Đình giả bộ ném qua.

      Tống Thành Uy nhịn được nữa, hét lớn: “Đồ ngu! Mắc mưu nó rồi! Chỗ này có tín hiệu! Nó lừa mày đó!”

      Đặng Tử ngẩn người, nhớ lại Tống Thành Uy cũng từng chuyện này…

      Tiêu Y Đình cười lạnh, “ có tín hiệu? Tôi có đây! Giọng của Tiểu Ngư là giả? Nếu tin ông có thể xem điện thoại của tôi, là gọi bằng điện thoại công cộng ở bệnh viện.”

      được mắc mưu….” Tống Thành Uy quát lớn.

      Đặng Tử nghe được gì khác ngoài giọng của đứa con bé bỏng: “…Ba, Tiểu Ngư hết bệnh rồi, ba cần vất vả kiếm tiền nữa đâu! Tiền của Đình đưa khi nào Tiểu Ngư lớn trả lại cho ấy, ba phải lo lắng đâu! Ba, ba về xem ông nội ba! Tiểu Ngư cũng nhớ ba….”

      câu ‘Tiểu Ngư nhớ ba’ cứ quanh quẩn thôi, khiến ruột gan ta nóng ran……

      Tiếng quát lớn của Tống Thành Uy cắt ngang suy nghĩ của Đặng Tử, ta tức giận mắng Tống Thành Uy: “Câm! Tao bảo mày câm mày nghe thấy sao? Tao muốn chuyện với con tao! chuyện với con tao! Còn mấy câu vô nghĩa nữa tao bắn mày!”

      Tống Thành Uy thấy Đặng Tử còn tỉnh táo, mặt liền trở nên trắng bệch, “ được….”

      Reidar là người bình tĩnh nhất trong ba người, “Hai người…. dừng đấu đá nhau ….”

      Reidar còn chưa dứt lời, Đội trưởng Cố nắm được lúc sơ hở của bọn người Tống Thành Uy liền ra lệnh cho tay bắn tỉa, cả đội phối hợp rất ăn ý, súng vang lên rầm trời….
      Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn

      Đặng Tử và Reidar đều bị trúng đạn ở tay.

      Súng và dao đều rơi xuống.

      Tiêu Y Đình ở gần đó nhất, phản ứng đầu tiên của là nhào tới, giằng Diệp Thanh Hòa từ trong tay Reidar ra.

      Đến tận khi cơ thể bé của nằm trong vòng tay của mình mới có thể thở ra hơi, lúc này dù trời có sập xuống cũng sợ……

      Đột nhiên nhớ tới khẩu súng Đặng Tử cầm lúc trước, tính quay lại đá nó nhưng vì phải cứu trước nên chậm hơn Tống Thành Uy bước, ông ta gắt gao ôm lấy khẩu súng…..

      Cảnh sát đứng đằng sau Phạm Trọng bắt đầu thả chó đặc vụ, chó xông về phía Reidar và Tống Thành Uy….

      Trong lúc hỗn loạn Tống Thành Uy liên tiếp xả súng, ông ta bắn trúng chó đặc vụ, cố gắng nhắm vào Diệp Thanh Hòa và Tiêu Y Đình…..

      “Cẩn thận…” Phạm Trọng là người đứng gần chỗ đó nhất, nhào đến che trước người Tiêu Y Đình……

      Cảnh sát liên tiếp nã súng uy hiếp Tống Thành Uy, ông ta như phát điên ngừng xả súng……

      “Phạm Trọng…..” Tiêu Y Đình đỡ lấy Phạm Trọng, bộ quần áo trắng tinh bị nhuộm đỏ bằng máu……

      Trong lúc Tiêu Y Đình đỡ lấy Phạm Trọng để lộ ra Diệp Thanh Hòa, Tống Thành Uy nhìn thấy vậy liền nhanh chóng nhắm vào .

      Đặng Tử thấy được cảnh đó, bất giác hô lên với Tiêu Y Đình và Diệp Thanh Hòa: “Tránh mau!”

      Tống Thành Uy liều mạng bắn, Đặng Tử chỉ kịp chạy đến đẩy ngã Diệp Thanh Hòa…. Cảnh sát nổ súng…..

      Diệp Thanh Hòa bị đẩy ngã, ngay sau đó đứng dậy về phía Đặng Tử. Vẻ mặt ta đau đớn, máu trong miệng ọc ra ngừng: “Xin lỗi….”

      “Chạy !” Tiêu Y Đình hô lên với Diệp Thanh Hòa…

      Trong nháy mắt cục diện thay đổi hoàn toàn…..
      Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn

      Tống Thành Uy bị cảnh sát bắn trúng vai nhưng vẫn cố sức chạy lại ôm lấy Diệp Thanh Hòa, dùng làm bia chắn đạn, lăn về phía vực, điên cuồng cười lớn, “Bắn ! Bắn ! Tao sống được nữa rồi! Nhưng chết cũng phải có đệm lưng cùng!”

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 275: Tìm lại
      Editor: Tinh Di

      Diệp Thanh Hòa yếu ớt bị Tống Thành Uy dùng lực đẩy, có cách nào kháng cự…..

      Tiêu Y Đình nhào người tới, may mắn bắt được cánh tay của …..

      Nhưng …… vẫn rơi xuống………..

      Vách núi quá cao, nhưng bên dưới đó là sông……

      “Em …..” Tiêu Y Đình đau đớn gọi , tiếng của vọng vào vách đá rồi bật lại….. điên cuống gọi xuống….

      “Cậu bình tĩnh!” Đội trưởng Cố giữ lại.

      “Buông! Tôi phải xuống đó!” đẩy Đội trưởng Cố ra.

      “Cậu cứ thế mà xuống đó tìm được cái gì? Tôi liên hệ với nhân viên tìm kiếm giỏi nhất…”

      “Tìm? Tìm thi thể sao?” Tiêu Y Đình giận dữ, Đội trưởng Cố như vậy tức là ta coi như em chết! quát lớn, đá về phía Đội trưởng Cố, vươn người nhảy xuống….

      như còn cảm giác gì ngoài đau đớn khổ sở…..

      Có ai đó từng : “Khi sinh ra cùng nhau, chết sao có thể chia lìa….”
      Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn

      Nước sông lạnh lẽo nhanh chóng bao lấy cơ thể , lạnh đến đáng sợ……..

      May mắn, nước sông rất sâu nên bị chìm xuống đáy. như vậy em có khả năng bị đá ngầm làm cho bị thương…..

      Hơn nữa nước sông quá siết, chắc chưa bị cuốn xa….

      cởi hết phần quần áo rườm rà, bắt đầu bơi theo chiều nước tìm kiếm ….

      Lạnh lẽo và đau đớn còn cảm giác gì với lúc này……..

      Chỉ có ngừng bơi, ngừng tìm kiếm………..

      Nghĩ đến rất yếu, lại biết bơi, ở dưới nước lâu liệu có lạnh ?

      Thời gian trôi qua ít nhưng vẫn chưa thấy ……

      Chẳng lẽ thể? Cứ giây quá càng thêm đau đớn, ngực như bị đóng băng xong đó đột nhiên vỡ ra……

      ! thể nào! Em từng đồng ý với ! Phải cùng đến tận cùng thế giới! Em ấy bỏ …..

      càng thêm quyết tâm tìm kiếm……

      biết bản thân tìm kiếm bao lâu, giống như chiếc máy làm việc biết mệt mỏi, ngừng tìm kiếm ……..

      Đột nhiên có rât nhiều tiếng gọi : “Tiêu Y Đình! Tiêu Y Đình! Luật sư Tiêu! Luật sư Tiêu! Y Đình…..”
      Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn

      quay đầu theo hướng tiếng gọi phát ra, có hai chiếc thuyền đến.

      “Ở đây…” phất phất tay.

      bơi về phía thuyền, khi đến gần mới nhìn , người thuyền còn có mẹ …. bà vừa gọi …..

      Người thuyền giúp lên thuyền, cả người gần như mặc gì, bị nước lạnh làm cho tái nhợt, môi tím đen vì lạnh.

      Khương Vãn Ngư chạy đến, ôm được liền nức nở: “Con trai, đứa này….”

      sao đâu mẹ, bơi vào mùa đông cũng tệ.” trấn an bà, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn về phía mặt nước sông…..

      Khương Vãn Ngư cởi áo khoác ngoài của mình đưa cho : “Mặc vào ! Mặc vào trước !”

      sao….”

      dùng cái này nữa!” Cảnh sát thuyền đưa chăn cho , cũng đưa cho Khương Vãn Ngư cái.

      “Cảm ơn.” khẽ gật đầu.

      “Cậu lên bờ trước, đội cứu hộ lo mọi chuyện.” Đội trưởng Cố lo lắng nhìn .

      !” kiên định.

      “Cậu lên đó ! Có ở đây cũng vô dụng! Cậu ở dưới đó bao lâu rồi? phải tìm được gì sao?” Đội trưởng Cố khuyên , “Người cậu ngâm trong nước lâu, nên nghỉ ngơi trước…”

      Đột nhiên Tiêu Y Đình nhớ ra chuyện gì đó: “Phạm Trọng sao rồi?”

      “Cậu ấy đỡ đạn cho cậu….”

      ta sao chứ?” hỏi.

      “Tôi cũng lắm, còn phải đợi xe cứu thương đến….”

      Khương Vãn Ngư cũng gấp gáp: “Con trai, con lên bờ trước! Ăn gì đó, phải người có cảnh sát tìm rồi sao? Nếu con bị ốm con cũng tìm được Thanh Hòa, con đúng ?”

      do dự, cuối cùng nghe theo.

      Con thuyền hướng về bờ.
      Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn

      bờ Tống Tử Hành dìu Phạm Trọng, sắc mặt ta trắng như bụi….

      Phạm Trọng thấy Tiêu Y Đình định gì đó, giọng rất yếu: “Thanh Hòa? Tìm được chưa?”

      Tiêu Y Đình nhìn Phạm Trọng, biết phải trả lời như thế nào, chỉ có thể lắc đầu…..

      “Đừng lo lắng, cảnh sát….. cảnh sát tìm …. tìm được ….” Phạm Trọng yếu ớt trấn an.

      Tiêu Y Đình khẽ gật đầu dám nhìn thẳng vào Phạm Trọng, với Tống Tử Hành, “Chăm sóc ta hộ tôi…”

      “Đợi chút….” Phạm Trọng .

      Tống Tử Hành đứng lại.

      Phạm Trọng nhìn Tiêu Y Đình, nhìn hồi lâu , lúc sau thở khẽ ra hơi, chậm rãi đọc: “Lạc địa vi huynh đệ… Hà tất…. cốt nhục thân….*”
      *Ngã xuống vì em/ nhất định là người thân.
      Tiêu Y Đình ngẩn người, đột nhiên nhớ lại tấm thiệp năm mới…. Năm ba tiểu học, Tết năm ấy Phạm Trọng tặng thiệp cho , đó có biết hai câu thơ kia, nhớ rất , khi đó cậu ta như bé , ngại ngùng đưa nó cho , còn thơ kia mới học được…..

      “Tiểu Nhị….” Phạm Trọng cố gắng hết, “ em tốt….”

      em tốt……

      Ý ta là gì?

      “Phạm Trọng… cậu….” Đến lúc này thể tiếp tục bày ra vẻ mặt lạnh nhạt được nữa, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ngiêm túc gọi tên cậu ấy như thế, nhưng sau đó lại biết thêm gì nữa….. cậu ấy ngốc? đành lòng…. Chỉ là có chút đau đớn, co rút giống như bị ai đó hung hăng quật vào người……

      “Tiểu Nhị….” Giọng của Phạm Trọng càng thêm yếu ớt, mắt hơi nheo lại, “ cần cảm thấy khổ sở…… được nghĩ nhiều……. Lúc đó chỉ có tôi đứng gần cậu nhất… Là người đàn ông ai cũng làm như thế… Nếu là cậu chắc chắn cậu cũng làm thế…. Tất cả….. đều có số mệnh của nó…..”

      “….” Tiêu Y Đình hít vào luồng khí lạnh, mũi đau rát, nhưng thể nào thở ra được, “Phạm Trọng….. cậu cần nữa… Nhanh chóng xuống núi, nhanh chóng bệnh viện…. có gì lo lắng…. Tôi còn muốn uống với cậu đó! Chờ tôi tìm được Thanh Hòa, ba chúng ta cùng nhau….. Bốn em chúng ta…. Cũng lâu tụ tập rồi…. Cậu…. Cậu còn nhớ ?”

      Phạm Trọng nhìn , “Được.. bốn em…. Tiểu Nhị….. đến cuối cùng cậu còn hận tôi ?”

      “Tôi….” Tiêu Y Đình khó khăn ra, “Phạm Trọng…. tôi chưa từng hận cậu…. chưa từng…..”

      Mặc dù biết người cậu ấy sâu đậm là mình, còn làm ra nhiều chuyện khiến tức tối nhưng thực lòng chưa từng hận cậu……..

      quát mắng chửi chẳng qua là vì muốn người khác nhìn thấy đau khổ. cũng từng rất hi vọng, làm tổn thương ai cả…….

      Lông mày của Phạm Trọng khẽ giãn ra, “?”

      “Phải….” Tiêu Y Đình gật đầu mạnh, cố gắng để bản thân vẫn có thể thở…….

      “Tiểu Nhị….. Tôi Phạm Trọng…. Hôm nay cùng với Tiêu Y Đình…. kết nghĩa huynh đệ…. có….. có phúc cùng hưởng…. có hoạ cùng chịu….. nguyện sinh cùng tháng cùng năm….. nhưng…. nhưng nguyện chết cùng năm cùng tháng….”

      Chữ ‘chết’ được ra như khiến Tiêu Y Đình nổ tung, vội vã ngẩng đầu, thấy Phạm Trọng giống như hôn mê, vội vã thúc giục: “Mau! Mau đưa cậu ấy xuống!”

      Tống Tử Hành đứng lại thêm, ánh mắt thâm sâu liếc Tiêu Y Đình cái, sau đó dìu Phạm Trọng xuống….

      Phạm Trọng vẫn ngừng : “Tiểu Nhị… chúng ta là em…. em…..”

      Tiếng của Phạm Trọng vẫn văng vẳng bên tai Tiêu Y Đình……

      Phạm Trọng họ chỉ là em, vậy phần tình cảm của cậu ấy chỉ có mình cậu ấy chịu? Hai người họ trước giờ vẫn là em đúng ?

      hít hơi sâu, nhìn về phía hai người vừa rời , trong lòng thầm nhủ: “Phạm Trọng, cậu phải sống…. nhất định phải sống….. Chúng ta là bốn em… nhất định phải đủ bốn….”
      Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn

      Phạm Trọng yếu ớt với Tống Tử Hành: “Xin lỗi….”

      Giọng kia giống như đám mây….

      Trong lòng Tống Tử Hành đau nhức, nước mắt biết rơi từ lúc nào: “ cái gì vậy? Xin lỗi vì cái gì chứ?”

      Phạm Trọng khẽ cười, “Tử Hành…. xin lỗi cậu….” có lỗi với nhiều người…. Ba mẹ …. Tiểu Nhị…. người vợ cũ của … Tống Tử Hành nữa…..

      “Em rồi! cần xin lỗi em! Mọi chuyện đều là em tự nguyện! hề lợi dụng em! cần chuyện nữa, giữ sức cho mình !” Tống Tử Hành vừa khóc vừa quát .

      Người người đều cậu ấy vô tình, kể cả người cha tệ hại kia cũng thế. Cả cuộc đời cậu chỉ khóc hai lần, lần là khi mẹ cậu mất, lần thứ hai chính là lần này…..

      ai hiểu hết được Phạm Trọng ý nghĩa như thế nào đối với cậu, cậu luôn đơn mình từ khi mẹ mất, và Phạm Trọng chính là nguồn ấm áp duy nhất đối với cậu….

      Lần đầu gặp, Phạm Trọng biết cậu là con trai Tống Thành Uy, cậu nhớ rất , cậu được gặp người con trai sạch tinh khôi, ánh mắt như được phát sáng…..

      Về sau, hết mực thương cậu, sai, là thương…. Đôi khi giống như người ba với đứa , lại có lúc giống như trai với em trai… như miếng ghép hoàn mỹ đặt xuống cuộc sống độc của cậu…….

      Về sau, chính cậu hiểu ra lí do vì sao thương cậu, và vì sao ánh mắt kia sáng lên khi nhìn thấy cậu…..

      làm tất cả đều có mục đích…….

      Nhưng cậu hề trách oán , vì ai có thể cho cậu ấm áp như từng…..

      Giống như…. Cảm giác ai đó…….

      Vì vậy, ấy cần xin lỗi…..

      Nghĩ tới đây Tống Tử Hành nén nước mắt, với người bên cạnh: “ cảm thấy có lỗi cũng được thôi, phải còn phải bù đắp cho em sao? Mọi chuyện qua đều để lại hết chỗ này, chúng ta Hà Lan, từng xây cho em chiếc cối xay gió, trồng Tulip và trồng cỏ mảnh đất của chúng ta. Khi nào ba mẹ chịu tha thứ cho chúng ta về gặp họ, đưa họ đến ở cùng chúng ta! Những điều hứa làm chắc chắn thành thực!”

      “Được….” Tiếng trả lời yếu ớt….

      Nước mắt Tống Tử Hành lại rơi, cậu chưa từng gặp qua ba mẹ của , nhưng biết điều cuối cùng kia phải là chuyện dễ dàng….

      Người bên cạnh dần dần trả lời khiến cậu có chút sợ hãi.

      Cậu sợ cứ thế ngủ dậy nữa…..

      “Trọng!” Cậu gọi .

      ai trả lời…..

      “Trọng!” Cậu lại gọi…..
      Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn

      “Ừm…” Phạm Trọng mơ mơ hồ hồ đáp lại…..

      Cậu thở phào hơi, “ được ngủ!”

      “Ừm….”

      Đột nhiên Tống Tử Hành nhớ lại lần cậu bị ốm, Phạm Trọng ở cạnh cậu cả đếm, thay khăn chườm rồi lau mồ hôi, chú ý nhiệt độ của cậu từng phút ….

      Chóp mũi Tống Tử Hành có chút đau xót, “Trọng, được ngủ…. nếu thức em mua đồ ăn thích cho ….” Lần đó cậu đùa nghịch muốn mua đồ ăn cho cậu, rất nhiều loại nhưng Phạm Trọng vẫn vui vẻ dẫn cậu , cậu còn cố ý ăn hết để phần , nhưng chỉ ôn nhu nhìn cười, xoa đầu …..

      “Ừm… lần này… ăn hết…”

      Vẫn nghe được tiếng trả lời nên Tống Tử Hành yên tâm hơn chút, đường ngừng chuyện với :

      “Trọng, sang Hà Lan rồi em nấu cơm cho , tuy em biết nhưng em học, chỉ cần nghỉ ngơi và bên em thôi….”

      Cậu nhớ lại có lần cậu muốn nấu cho ăn, chỉ đứng bên cạnh ôn nhu cười chỉ cậu sai chỗ này rồi, sai chỗ kia nữa khiến cậu giận dỗi bỏ ra phòng khách…..

      “Chúng ta nuôi nhiều bò sữa, ngày nào em cũng lấy sữa cho uống…”

      “Thỉnh thoảng chúng ta nướng ngô bãi cỏ, vừa ăn vừa ngắm trời, thấy sao?”

      “Trọng, về sau em ngoan hơn, uống rượu, bướng, giận dỗi, em nghe theo tất cả cho đến khi chúng ta già , cũng cần lo chuyện đó nữa…”

      “….”

      Cậu cả quãng đường xuống núi, cuối cùng cũng thấy được xe cấp cứu phía xa…

      Tống Tử Hành mừng rỡ kêu lên: “Trọng! Có xe rồi! Chúng ta lên xe thôi! cũng nặng đó!”

      Có người đến phụ Tống Tử Hành đỡ Phạm Trọng lên xe. Hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt an tĩnh đến lạ lùng……

      Chương 276: Có lẽ……
      Editor: Tinh Di
      “Trọng! Trọng!”

      Tống Tử Hành nhảy vội lên xe, lớn tiếng gọi Phạm Trọng, nhưng còn ai dùng giọng ôn nhu kia đáp lại cậu, có ai dịu dàng xoa đầu cậu…….

      Tống Tử Hành khóc, miệng ngừng trách Phạm Trọng giữ lời: “ đồng ý về sau để em mình….. đồng ý rồi mà……”

      Bây giờ cậu lại độc…. Người cha giấy tờ kia của cậu vừa bị cảnh sát mang , sống chết ra sao cậu cũng quan tâm……

      Thực ra, trong lúc lâm chung mẹ cậu đưa cho cậu miếng ngọc : “ cần hận ông ấy…..”

      Nhưng cậu có thể hận được sao? Cậu hận rất lâu, rất sâu! Thậm chí cậu từng cho rằng, chỉ cần tên khốn đó có kết cục càng thảm bại bao nhiêu cậu càng thoải mái bấy nhiêu, nhưng có vẻ như lúc này phải như thế…….

      Vốn nghĩ rằng sau mọi chuyện cậu và được ở cạnh nhau, cậu rằng cậu , rất nhiều……..

      luôn thích gọi cậu là thằng nhóc nghịch ngợm bướng bỉnh, cậu vốn thích bị gọi như vậy nhưng chỉ riêng với là khác, cậu thích được cưng chiều theo cách đó……

      luôn nhắc cậu được ngủ nướng, phải dậy sớm tập thể dục! Nhưng mỗi lần cậu ra sức nằm lì đều nỡ đánh thức cậu, còn nằm xuống cạnh cậu…..

      còn trẻ được uống rượu, nhưng khi cậu có chuyện luôn là người cùng cậu uống đến say mới thôi…..

      , trẻ được học người lớn làm mấy chuyện đứng đắn, lo lắng cậu phải đối mặt với nhiều kẻ xấu ngoài kia như vậy, nếu chằng may còn ở cạnh, cậu phải tự lo cho mình như thế nào?

      Tống Tử Hành khóc, cậu chỉ biết ngồi đó nhìn , cuối cùng ….. còn ở cạnh…. Nhưng kịp dạy cậu phải sống khi như thế nào đâu?

      Thực cậu phải nhóc con, cậu tốt nghiệp đại học nhưng chỉ cần là gọi, cậu mãi mãi thích…..

      Trọng, chỉ ngủ quên chút thôi đúng ? Trả lời em……

      Đột nhiên cậu nhớ đến chuyện gì đó, quay lại với mấy người cảnh sát đứng cạnh đó: “Nhanh hơn chút có được ? Xe cấp cứu sao vẫn chưa tới? Vẫn chưa…..”

      Cậu chưa hết cậu bị nước mắt làm cho nghẹn lại……
      Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn
      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
      Tiêu Y Đình đứng cạnh bờ sông, nhìn chằm chằm xuống mặt nước.

      Khương Vãn Ngư đau lòng dùng khăn quàng cổ của mình để lau tóc cho , nghẹn ngào khuyên: “Y Đình, chúng ta xuống núi trước thay đồ cho bớt lạnh có được ? Y Đình…..”

      Nhưng giống như nghe thấy, toàn bộ tâm trí của đều đặt dưới dòng sông kia, nước sông lạnh như sắp đóng băng, và nếu trở lại sinh mệnh của cũng đóng băng như dòng nước đó…….

      Khương Vãn Ngư biết có cách nào khuyên được nên chỉ có thể lấy thêm chăn khoác lên người cho , mà chỉ ngồi đó, hoàn toàn có phản ứng nào……..

      “Y Đình! Y Đình! Vãn Ngư!” Là Tiêu Thành Hưng.

      Tiêu Y Đình vẫn ngây ngốc, hề có ý định đáp lại…

      “Mọi chuyện sao rồi? mình bà đến đây vội như vậy sao chứ?” Tiêu Thành Hưng đến bên người Khương Vãn Ngư, thấy bà sao mới qua chỗ Tiêu Y Đình, “Con? Thanh Hòa?”

      Hai tiếng ‘Thanh Hòa’ vừa vang lên giống như kích thích trực tiếp vào tâm trí của Tiêu Y Đình, cả người run lên, ánh mắt u ám nhìn qua mấy người vừa đến, sau đó lại quay đầu nhìn chằm chằm về phía dòng sông……

      Tiêu Thành Hưng nhìn Khương Vãn Ngư.

      Khương Vãn Ngư đến mức biết đau lòng: “Thanh Hòa con bé….. bị rơi xuống đó…..”

      Tiêu Thành Hưng vừa nghe liền kích động, thẳng về phía bờ sông, may Khương Vãn Ngư kịp giữ ông lại: “Ông định làm gì? Ông lớn tuổi rồi, cảnh sát đều cố hết sức tìm con bé!”

      Tiêu Thành Hưng nhìn qua Tiêu Y Đình, hiểu ra cũng xuống sông tìm, đau lòng nhưng chỉ có thể an ủi Khương Vãn Ngư, “Được rồi, bà cần lo lắng quá!”

      Khương Vãn Ngư buông tay.

      Tiêu Y Đình vẫn ngồi đờ đẫn, dù bọc rất nhiều lớp áo lớp chăn nhưng người vẫn run lên bần bật, nhiệt độ vẫn tiếp tục xuống thấp hơn…….

      “Thằng bé cứ như vậy phải cách tốt, bệnh mất!” Bác cả nhà họ Khương với Khương Vãn Ngư.

      Khương Vãn Ngư đau lòng vô cùng: “ có cách nào! ai khuyên được nó….”

      Mấy người cậu chỉ biết thở dài: “Chúng ta có thể kiếm chút củi để nhóm lửa sưởi ấm.”

      Mấy người nghe vậy rời , lúc sau về cùng ít củi nhưng đều ẩm ướt, mất khá lâu mới có thể bắt lửa.

      người cậu của Tiêu Y Đình nhịn được : “ cả sai, chỗ củi này dễ cháy tí nào!”

      Khương Vãn Ngư nhìn lượt: “ cả đâu? Sao chưa thấy ấy quay lại?”

      “Vẫn tìm củi!”

      Khương Vãn Ngư hỏi thêm nữa, bà tới, kéo hai bàn tay của Tiêu Y Đình từ trong lớp chăn dày ra, đưa về phía đống lửa, tay ủ lâu như vậy nhưng vẫn lạnh cóng………..

      “Mẹ, cần, con lạnh……” Cuối cùng Tiêu Y Đình cũng chịu chuyện, giọng bây giờ đặc giọng mũi.

      “Còn lạnh! Con xem con !” Khương Vãn Ngư mắng nhưng lòng đau như có dao cứa qua.

      “Mẹ, con hiểu con thế nào.” .

      “Được rồi, con ngồi gần nữa …” Khương Vãn Ngư giúp ngồi lại gần đống lửa hơn.

      Tiêu Y Đình nhìn qua mọi người, “Sao mọi người lại đến cả đây? Mọi người nên về trước , ở đây cũng có chuyện gì…”

      “Vậy con sao?” Khương Vãn Ngư vừa khóc vừa mắng .

      “Mẹ….” Tiêu Y Đình nghẹn ngào, “Mẹ, con….. con… giống….”

      “Có cái gì giống?” Khương Vãn Ngư kích động, giọng lớn hơn: “Thanh Hòa là người quan trọng nhất với con, con ở lại đây cùng con bé, vậy còn con? Con là người quan trọng nhất với mẹ, mẹ cũng ở lại đây với con!” xong bà ôm lấy Tiêu Y Đình để dựa vào người.

      “Mẹ…..” Tiêu Y Đình biết phải gì nữa…….

      Mấy người cậu của cũng thêm vào: “Đúng vậy, đều là người nhà, để tâm mấy chuyện này làm gì? Bây giờ chị ấy cũng là người quan trọng nhất với các bác các cậu, mọi người đều ở lại đây!”

      Đống lửa bên bờ sông yên lặng làm tròn công việc sưởi ấm của mình, thỉnh thoảng có tiếng nổ lép bép, xen lẫn vào tiếng nức nở của Khương Vãn Ngư…….
      Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn

      Lửa cháy lớn hắt sáng khuôn mặt của Tiêu Y Đình, nhưng có vẻ ổn rồi, càng lúc càng dựa vào người Khương Vãn Ngư nhiều hơn, mí mắt nặng nề rũ xuống……….

      Khương Vãn Ngư cũng cảm thấy được, đưa tay lên sờ thử đầu , thực là nóng đến phỏng tay!

      xong rồi! Thằng bé bị sốt!” Khương Vãn Ngư rối rắm, “Y Đình, chúng ta về trước có được ? về được con à!”

      Tiêu Y Đình lắc đầu, kiên quyết chịu rời .

      “Y Đình! Con nghe lời mẹ lần này nữa thôi có được ? Con bệnh như vậy mẹ thể kiên nhẫn được! Mẹ rất lo!” Khương Vãn Ngư khóc thành tiếng, thể chất đứa này rất tốt, ít bị bệnh nhưng khi bệnh lại rất khổ sở, phát sốt rồi mê mang hết ngày đêm đều có thể!

      “Mẹ, con sao, con biết tự chăm sóc….” Giọng Tiêu Y Đình hoàn toàn chỉ còn giọng mũi.

      “Con biết cái gì? Chỉ biết làm mẹ lo lắng thôi!” Khương Vãn Ngư vừa khóc vừa kéo Tiêu Y Đình, với mấy người còn lại, “Nâng thằng bé lên! cũng phải !”

      Mấy người cậu vừa định đứng lên liền khoát tay, “ cần, cháu tự được…”

      xong tự mình đứng dậy , nhưng vừa đứng lên trước mắt liền tối sầm……….

      Khương Vãn Ngư khóc lớn: “Y Đình! Y Đình! Con đừng làm mẹ sợ….”

      Lúc này người bác cả cũng vừa trở lại, thấy chuyện liền hỏi: “Có chuyện gì vậy Ngư?”

      cả!” Khương Vãn Ngư khóc tiếng, “Y Đình… nó ngất…. em đưa thằng bé về trước… ở lại… chút nữa với Thành Hưng được ?”

      “Được rồi! Mọi người nhanh , cậu ba ở lại đây với tôi, con bé Thanh Hòa…..”

      Cậu hai cõng Tiêu Y Đình lưng lúc này mới thở dài, “ phải em xúi quẩy đâu, Y Đình hôn mê rồi em mới được, nước lạnh như vậy con bé lại bị thương, còn biết bơi, nếu tìm lâu như vậy vẫn thấy có lẽ …..”

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 277: Tin
      Editor: Tinh Di
      thấy…….

      thấy em vùng vẫy giữa dòng nước…….

      Thấy dáng người yếu ớt của em chìm nổi giữa dòng nước lạnh, chắc rất lạnh…….

      Da tái nhợt………

      còn nghe thấy giọng của em , yếu ớt gọi : “ hai, cứu em! hai…… mau cứu em….”

      muốn cứu em ! Em chờ ! Em chịu thêm được nữa! Nhưng… cử động được! Chân giống như bị đóng đinh xuống đất, thể nào nhấc lên được! lo! tức giận! biết vì sao lại thể! chỉ có đứng đó trả lời : “Chờ ! Em ! Kiên trì! đến đó nhanh thôi!”

      Nhưng dù có cố hô lớn cỡ nào hình như đều tới được chỗ …….

      Giọng khàn , vọng lại yếu ớt giống như bị ai đó bóp chặt yết hầu…..

      sợ hãi nhìn em vùng vẫy dưới nước, càng ngày càng cách xa , cố hô lớn hơn nữa……..
      Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn

      tỉnh lại mới nhận ra có nước, có em , tất cả chỉ là mơ mà thôi…..

      cau mày, gian nan nuốt xuống, cổ họng đau rát như vừa bị dao đâm.

      “Y Đình, con tỉnh rồi, đúng là doạ mẹ mà….” Khương Vãn Ngư nhàng xoa xoa mặt .

      Tay bà hơi lạnh nên thấy thoải mái hơn chút…..

      nhìn xung quanh toàn bộ đều màu trắng, quả nhiên là trong bệnh viện……

      Nỗi sợ hãi từ giấc mơ vẫn còn ám ảnh , nắm chặt cổ tay của Khương Vãn Ngư, gấp gáp: “Mẹ, em sao rồi? tìm được em ấy chưa?” Giọng khàn khàn.

      Ánh mắt Khương Vãn Ngư trầm xuống, từ tốn trả lời : “Tìm được rồi, con cứ yên tâm nghỉ ngơi, khỏi rồi được gặp con bé.”

      ! Con phải ngay!” phải tận mắt nhìn thấy em mới có thể yên tâm làm chuyện khác.

      Khương Vãn Ngư vội vàng ấn người xuống: “ được con trai, bệnh của con còn chưa giảm! Nếu con gặp con bé phải lây bệnh cho nó sao?”

      “….” có chút do dự, “Em ấy ở đâu?”

      “…..” Khương Vãn Ngư do dự.

      “Mẹ, em ấy ở đâu?” hỏi dồn.

      “Ở…….. trong bệnh viện này! Con bé cũng bị thương đúng ?” Bà cố tình né tránh.

      nghe xong liền ngồi dậy, cầm theo chai nước truyền.

      “Con trai! Con muốn đâu?” Khương Vãn Ngư lo lắng hỏi.

      “Con xem chút! Chỉ đứng ngoài cũng được! Chỉ xem chút thôi!” dám chần chừ đứng dậy, nhưng vừa đứng liền thấy trước mặt quay cuồng choáng váng……

      “Con trai!” Khương Vãn Ngư đỡ , giúp cầm chai nước truyền, dìu ngồi xuống giường, “Con trai, cần …… là mẹ lừa con…… chưa tìm được…… vẫn chưa…..”

      “…..” Tiêu Y Đình gì.

      Khương Vãn Ngư nén nổi nước mắt: “Mẹ cố ý…. Chỉ là muốn con yên tâm nghỉ ngơi…Con có biết con sốt bao nhiêu ? Hôn mê hơn ngày rồi…. Con muốn khiến mọi người lo lắng vì con đến mức nào nữa? Y Đình, cha mẹ bằng này tuổi rồi, con nghĩ cho hai người già này sao?”

      “Mẹ!” Tiêu Y Đình nghe mẹ vậy vô cùng đau lòng, nhưng bảo ở trong này an nhàn nghỉ ngơi trong khi em biết sống chết ra sao làm được!

      được ! Con ở yên đó dưỡng bệnh cho mẹ! Mẹ cho con !” Khương Vãn Ngư giữ người lại, “Con muốn tìm Thanh Hòa gấp,mẹ hiểu, nhưng con bệnh nặng như vậy! Hơn nữa cảnh sát đều cố hết sức, lúc nào buông lỏng! Con có biết ? Cha con sau khi nghe tin con bé bị bắt cóc rất buồn phiền, chỉ có mấy ngày già nhiều như vậy, nếu con còn xảy ra chuyện gì nữa chính là bất hiếu với ông ấy con có hiêu ?”

      “Con với cha!” liếc thấy có hộp y tế ở đầu giường, nhanh tay lấy ra ít bông, tuỳ ý rút kim truyền tay ra, dùng bông đè lên.

      Động tác của rất nhanh nên Khương Vãn Ngư kịp ngăn lại, chỉ khi nhìn thấy máu chảy ít mới hốt hoảng, luống cuống tìm bông để đè lên.....

      Nhưng tự làm xong…..

      “Y Đình…” Bà biết cách nào khuyên bảo , đành khóc lóc cầu xin, “Con nghe lời lần thôi…….”

      ném bông , mặc cho máu mu bàn tay vẫn chưa ngừng chảy đứng lên mặc áo: “Mẹ, con xin lỗi, phải con chịu nghe lời, mẹ cũng hiểu, em là người quan trọng với con như thế nào….” Ngừng lúc tiếp, “Mẹ, mẹ cũng là người con nhất, con hi vọng mẹ con mãi mãi ở bên cạnh con, được mẹ?”

      nhiều như vậy cổ họng cành thêm rát, tuỳ tiện lấy chai nước bàn để uống.

      Khương Vãn Ngư biết thể ngăn nổi , dù sao cũng truyền nước được khá lâu, bà chỉ có thể nghe theo: “Được rồi, con đứng uống nước lạnh, uống nước ấm rồi uống thuốc !”

      “Vâng!” ngoan ngoãn để bà lấy thuốc cho, uống xong cố gắng điều chỉnh lại biểu cảm, ôm Khương Vãn Ngư an ủi, “Mẹ, con chăm sóc bản thân tốt, uống thuốc đầy đủ, vì mẹ và vì em , hai người phụ nữ quan trọng nhất của con!”

      Khương Vãn Ngư muốn đáp lại lời của con trai về vấn đề này, bà cầm tay nhìn, sau đó lấy thêm bông đè lên chỗ chảy máu, “ được rồi.”

      Bà cũng lấy áo khoác, Tiêu Y Đình ngạc nhiên: “Mẹ?”

      “Mẹ yên tâm nên phải cùng!”

      “….” biết gì, “Cảm ơn mẹ….”

      thôi, còn phải xin phép bác sĩ nữa, nếu bị mắng đấy!” Khương Vãn Ngư trừng mắt với .

      thôi!” cười đáp lại bà.
      Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn

      đến Cục Cảnh sát đầu tiên, hỏi thăm tình hình tìm kiếm.

      Đội trưởng Cố cũng ở đó, thấy liền đưa ra túi nhựa , bên trong là chiếc nhẫn Ruby đỏ, “Vật này của vợ ?”

      đau lòng: “Đúng….”

      “Chúng tôi tìm thấy vật này ở trước cửa đường hầm trong Tự Miếu của Tống Thành Uy, chắc chắn là do ấy cố tình để lại, nhờ nó mà chúng tôi mới tìm được đường hầm đó nhanh như vậy, hôm đó tình hình rồi quá nên chưa kịp đưa lại cho …” Đội trưởng Cố .

      Tiêu Y Đình nhận lấy đồ, chiếc nhẫn dù xinh đẹp đến chói mắt, nhưng bây giờ cảnh còn người mất…….

      “Vẫn chưa tìm thấy gì sao?” cố gắng , cổ họng đau rát ngừng.

      Đội trưởng Cố nhìn , vẻ mặt đành lòng, “Chưa có manh mối nào….. Chúng tôi tìm rất kĩ nhưng thấy gì cả….. Chỉ có điều chúng tôi nhất định bỏ cuộc, tất cả mọi người đều nỗ lực tìm kiếm! Chúng tôi còn nhờ giúp đỡ từ các đơn vị ở khu vực phụ lưu sông, chắc chắn sớm có manh mối!”

      Tiêu Y Đình cau mày khẽ lắc đầu, thích nghe những lời này chút nào! Tuyệt đối ! Tất cả đều có ý như…. em ……

      chịu được, bức bối khó thở khi nghĩ đến chuyện đáng sợ kia….

      cúi đầu, bất ngờ chạy thẳng ra ngoài, quên cả tạm biệt.

      tin! Chỉ cần chưa tìm thấy xác vẫn còn khả năng sống sót! Cho nên giờ phút này thà nghe được tin tức gì, có tin tức gì chính là tin tức tốt nhất! Nếu thực tìm thấy thứ gì đó, chỉ sợ…….

      Những chữ sau đó dám nghĩ đến! bao giờ để chúng xuất trong đầu mình!

      lên xe trước, với Khương Vãn Ngư: “Mẹ đưa chìa khoá xe cho con.”

      “Con sang bên cạnh được rồi, mẹ lái xe.”

      “Mẹ….” khó xử nhìn bà, lúc này rất rối loạn, thực biết phải những gì……

      “Con trai, mẹ hiểu con nghĩ những gì, con muốn tìm Thanh Hòa, mẹ ngăn con, nhưng mẹ cùng con, mẹ rồi, con là người quan trọng nhất đối với mẹ, con quên rồi sao? Mẹ ở bên cạnh con tất cả những khi khó khăn nhất, tuy mẹ già biết còn ở cạnh con được bao lâu nhưng chỉ cần còn có thể, nhất định mẹ đứng cạnh con… Con trai, nhớ kĩ, mẹ con!” Bà mở cửa để Tiêu Y Đình xuống.

      Tiêu Y Đình yên lặng ra, ôm chầm lấy Khương Vãn Ngư, ngẹn ngào: “Cảm ơn mẹ……”

      Khương Vãn Ngư lái xe thẳng đến sân bay.

      Trong hành lý bà mang theo đủ thuốc uống trong hai ngày, phải bà tin con trai mà bà lo thằng bé bận mà quên nên luôn phải cạnh nhắc nhở!

      Tất cả bà làm đều là vì con trai!

      Nếu đến thành phố D bằng máy bay nội địa nhanh hơn, hai người nhanh chóng mua vé sau đó lên máy bay.

      “Mẹ, cảm ơn mẹ.” biết gì khác…. biết, từ bé chỉ có mẹ là nuông chiều vô điều kiện; trong ấn tượng của , bà chưa từng phải ngồi máy bay khoa thường, hơn cả là ghế cho ba người, bà để ngồi ngoài cùng còn mình ngồi ở giữa, cạnh người hoàn toàn xa lạ….. Nếu như trước đây chắc chắn bà ba giờ chịu ngồi như vậy…..

      Bà vì chịu đựng như vậy càng biết phải gì khác ngoài hai chữ ‘cảm ơn’……

      máy bay Khương Vãn Ngư vẫn ngừng chăm lo miếng ăn ngụm uống cho .

      Trong giờ phút rối loạn nhất mẹ là người yên cạnh , chăm lo chia sẻ mọi thứ với , ấm áp càng khiến vững lòng tin tưởng, tin chắc rằng em còn sống!

      Vừa xuống máy bay nơi đầu tiên hai người đến là Cục Cảnh sát thành phố D để hỏi thăm cụ thể tình hình tìm kiếm người.
      Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn

      Sau khi rời khỏi Cục Cảnh sát, Tiêu Y Đình tìm đến bờ sông, thuê thuyền của gia đình gần đó để tìm kiếm Thanh Hòa, dù cho là manh mối nhất!

      cũng dọc theo vách núi, nhưng vẫn tìm kiếm được gì….

      đứng từ bờ vực cố gắng nhìn xuống vách núi, hi vọng có thể xuất kì tích ví dụ như em bị rơi xuống nước mà chỉ mắc vào cành cây nào đó……

      Nhưng có vẻ kì tích dễ xuất như vậy……..

      như người mất hồn, thả lỏng người……

      lại chìm vào dòng nước lạnh buốt, chỉ có như vậy mới có cảm giác mình được đến gần hơn……

      Đột nhiên trong đầu loé lên gì đó, theo bản năng nổi lên khỏi mặt nước, bắt đầu quan sát dòng nước.

      Nhưng lâu sau nhận thấy bản thân quá hồ đồ, thất vọng bơi vào bờ.

      Em thể biến mất như vậy được!

      Sống phải thấy người! Chết phải thấy xác! Chỉ cần chưa tìm được gì tin vẫn còn sống!

      Chỉ khi ở trong nước lạnh mới có thể tỉnh táo hơn, cũng có thêm dũng khí đối mặt với suy đoán đáng sợ kia….

      lên bờ, kiên quyết ném những suy nghĩ tốt kia ra sau đầu!

      tìm kiếm ven bờ lúc nữa ra về, dù sao là trốn mẹ tìm , thể về quá trễ khiến bà lo lắng được….

      đường về mua bộ quần áo để thay, nhưng dù sao cũng ngâm nước lạnh nên có vẻ bệnh nặng hơn chút….
      Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn

      bắt taxi về khách sạn. xe phát tin tức radio: “Tin tìm người, tên Diệp Thanh Hòa, nữ 28 tuổi, cao 1m62, người gầy yếu, vai trái có vết thương, bị rơi xuống chân núi W đến nay vẫn chưa có tung tích gì, nếu ai tìm thấy nạn nhân xin liên hệ với cơ quan gần nhất và liên hệ với người nhà, số điện thoại của người nhà nạn nhân: 13XXXXXX.”

      Là số điện thoại của Khương Vãn Ngư…….

      Tin tìm người là mẹ giúp đăng…..

      nghĩ đến gì đó, bảo người lái xe đến Đài Truyền hình.

      Ngay buổi chiều hôm đó, khắp các mục quảng cáo tìm người đều là hình ảnh của Diệp Thanh Hòa………..

      còn đặc biệt lưu ý người đăng tin được dùng những từ ngữ hay, may mắn, màu sắc cũng rất để ý.

      tin tưởng, tin vào !

      Chương 278: Chúng ta từng nhau
      Editor: Tinh Di
      Ngày hôm sau, cuộc gọi từ Cục Cảnh sát thành phố D hoàn toàn khiến Tiêu Y Đình đứng người…….

      Cảnh sát tìm được đôi giày nữ, cỡ giày 36, hình dáng khớp hoàn toàn với những thông tin Tiêu Y Đình cung cấp cho cảnh sát về bộ đồ hôm đó của Diệp Thanh Hòa nên nhờ Tiêu Y Đình đến nhận dạng.

      vừa nhìn thấy đôi giày liền biết đó là của em , chính là đôi giày ngày hôm đó…….

      “Các tìm được giày ở khu vực nào?” nhíu chặt mày.

      “Bị nước đánh dạt vào bờ.” Cảnh sát trả lời .

      Tâm trí như bị đánh cú mạnh, trước mặt chỉ còn màu đen…. Ý của họ là bị rơi xuống nước nhiều ngày như thế, khả năng còn sống………

      phải chống tay xuống bàn mới có thể giúp bản thân đứng thẳng.

      biết mình ra khỏi Cục Cảnh sát như thế nào, toàn bộ thế giới của đều nghiêng ngả, mơ hồ mờ ảo, nếu phải có Khương Vãn Ngư đỡ ngã…..

      cứ để mặc bà dìu mình. chiếc xe dừng lại trước mặt hai người, người xe kéo cửa kính, lo lắng hỏi: “Cậu ấy sao chứ?”

      sao? Chuyện gì? mờ mịt lắc đầu…..

      Khương Vãn Ngư giải thích với người lái xe: “Rất xin lỗi, con tôi được khoẻ…..”

      Hai người lên xe. xe, hai vành mắt Tiêu Y Đình đỏ ửng, nhìn mẹ mình, hai hàng nước mắt chảy dài khuôn mặt góc cạnh của ……

      Đây là lần đầu tiên Khương Vãn Ngư thấy con trai khóc từ khi thằng bé lớn, bà đau lòng hơn bất cứ ai: “Con trai, đừng như vậy, chuyện chia xa là ai muốn, con là đàn ông, con phải mạnh mẽ…..”

      vẫn khóc, động đậy mặc cho Khương Vãn Ngư ôm, giọng run rẩy: “Mẹ, em ….. em ấy nhất định còn sống, có phải ?”

      Khương Vãn Ngư trả lời, nước mắt bà ngừng rơi…..

      “Mẹ, con phải tìm em … dưới sông… Mẹ, mẹ về trước ……” từng cùng đến tận cùng thế giới, liệu có phải thử thách ? Liệu có dám cùng đến tận cùng thế giới?

      Khương Vãn Ngư vừa khóc vừa lắc đầu: “ được, cha con sắp tới rồi, chúng ta tìm cùng nhau, con trai, mẹ ở cạnh con rời bước……”

      Tiêu Y Đình khóc như đứa trẻ……….
      Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn

      Buổi chiều Tiêu Thành Hưng đến đón hai mẹ con Tiêu Y Đình, cả nhà thuê người và thuyền tìm kiếm kĩ ở các lưu vực sông lân cận.

      tìm vợ, Tiêu Thành Hưng tìm con , cả nhà đều vô cùng lo lắng…….

      Họ cũng chuẩn bị tờ rơi, đó có thông tin và đặc điểm nhận dạng của Diệp Thanh Hòa, phát hàng ngày ở các khu vực dân cư ven sông, chỉ thiếu điều gõ cửa từng nhà để hỏi……..

      Việc tìm người các phương tiện truyền thông vẫn tiếp tục.

      Tiêu Thành Hưng thực nỡ nhìn Tiêu Y Đình, ông quá đau lòng, cậu con trai tự cao tự phụ của ông đâu mất rồi?

      ai bị làm cho cảm động….

      Các bộ phận đều dốc hết lực giúp tìm kiếm người.

      Kiên trì tìm kiếm qua tháng, còn khúc sông nào chưa tìm kiếm qua, chẳng lẽ ra tới cửa biển?

      Tất cả mọi người đều ngầm hiểu chuyện tìm được người gần như còn hi vọng, nhưng cả Khương Vãn Ngư và Tiêu Thành Hưng đều ý định khuyên bảo con trai dừng lại, vì họ đều biết chỉ đến khi tự bản thân nhận ra còn hi vọng mới chịu dừng lại, còn nếu ai khuyên bảo cũng ích gì………

      Có nhiều đêm thức trắng tua lại nhiều lần đoạn tin tìm ……..

      Khương Vãn Ngư thấy như vậy đau lòng thôi, nhiều lần định khuyên nghỉ sớm nhưng Tiêu Thành Hưng ngăn lại, con trai họ cần gian và thời gian mình……

      Tiêu Y Đình đến bờ sông, ngồi ngẩn người nhìn xuống dòng nước…. Nhiều người dân gần đó cũng quen mặt , khỏi thở dài thương tiếc cho chuyện của nhà này………

      Nhưng là, thể nào thuyết phục bản thân từ bỏ……..

      Trước nay bao giờ tin vào chuyện tâm linh tương thông, nhưng những ngày qua luôn có niềm tin mãnh liệt rằng em chắc chắn rời như thế……..

      thể giải thích cảm giác đó đến từ đâu nhưng nó vô cùng mãnh liệt…….

      ngồi lại bờ sông trắng đêm. lại nhớ về rất nhiều năm trước, từng mình ngồi bờ biển. Khi đó chỉ có mình đơn, chán nản còn có cuộc sống của riêng , chắc rất vui vẻ? Nhưng bây giờ khác, ở đâu cũng biết? có đau ? yếu như vậy lại phải chịu đựng nước lạnh lẽo, liệu bệnh có nặng hơn ? luôn trong sáng thanh cao lạnh lùng như thế, cho dù bên ngoài mạnh mẽ kiên cường bao nhiêu nhưng biết sâu thẳm trong vẫn có những góc khuất yếu đuối sợ hãi….. sợ lạnh, sợ đơn…. cần , là ngọn đèn dẫn ra khỏi góc tối đó………

      Chỉ cần còn cần luôn ở bên……..

      Giống như đêm năm đó, cần đọc bài khoá đọc cho nghe……

      Nhưng bây giờ phải làm sao? ở cạnh phải làm sao?

      Nước sông dâng rồi rút theo thời gian của đêm……

      Cả đêm nhanh chóng qua , mặt trời bắt đầu nhô lên từ phía chân trời, chiếu sáng ra khắp nơi…..

      lại nhớ từng : “ hai, cùng Hương Sơn ngắm bình minh….”

      lại thiếu lần này rồi……..

      , còn thiếu rất nhiều thứ…….

      thiếu hôn lễ hạnh phúc, ở đó được trang điểm xinh đẹp……

      thiếu cuộc đời bình yên………

      thiếu đời chia lìa…..

      thiếu cùng tới tận cùng thế giới……..

      Mặt trời nhô lên hẳn khỏi vạch chân trời, mang hơi ấm cho mọi vật nhưng trong lòng vẫn trống rỗng, lạnh lẽo…..

      Chắc có lẽ cả đời cảm nhận được ấm áp của bình mình nữa………

      nhắm mắt lại, nụ cười hồn nhiên muộn phiền của lên chiếm trọn tâm trí ……….

      Em ……….

      nhìn phía mặt trời xa xôi gọi ….. thấy em hiền từ cười với mình…..

      Dù biết chỉ là ảo giác nhưng dám chớp mắt, chỉ sợ động cái em còn ở đó nữa……..
      Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn

      Tiêu Thành Hưng và Khương Vãn Ngư từ xa nhìn về phía , họ biết phải khuyên đứa này như thế nào nữa……..

      Hai người đến, nhàng gọi: “Y Đình…..”

      trả lời…….

      “Y Đình?” Tiêu Thành Hưng gọi .

      Cuối cùng cũng chịu trả lời: “Đừng gọi, đừng doạ em sợ, em ấy đó….”

      “….. Y Đình!” Khương Vãn Ngư nhịn được chạy đến ôm lấy mà khóc.

      Hốc mắt Tiêu Thành Hưng chua xót, ông phải quay hướng khác………

      “Y Đình! Con cần làm khổ mình nữa! Thanh Hòa rồi! Con bé trở lại được nữa! Con tỉnh táo lên cho mẹ!” Khương Vãn Ngư thể chịu đựng thêm khi nhìn như vậy.

      Tiêu Y Đình vẫn đờ đẫn: “ phải, em còn muốn xem mặt trời mọc với con mà…….”

      “Con cần lừa mình dối người! Trong lòng con hiểu nhất! Thanh Hòa rồi! Tìm kiếm lâu như vậy vẫn thấy chỉ có khả năng, con bé bị nước cuốn ra biển…..” Khương Vãn Ngư nức nở.

      ! thể nào! Mẹ! Mẹ được như vậy!” thể chịu được những lời hay ho kia……

      “Thành Hưng, ông !” Khương Vãn Ngư cầu xin chồng mình.

      Tiêu Thành Hưng nén xúc động, đưa đến trước mặt vật: “Trong lúc dọn đồ của con bé cha thấy thứ này, con cầm …”

      Là cuốn nhật kí hàng ngày của , chưa từng xem qua…….

      Tiêu Y Đình nhìn chằm chằm cuốn sổ tay cha mình, lớp bìa vải xanh nhạt, mộc mạc như tính cách của chủ nhân nó……..

      Ngực căng trướng, đưa tay ra nhận lấy nhưng khi sắp chạm vào vội rút lại, lau lau vào quần áo mới cẩn thận nhận lấy…….

      chưa từng thấy cuốn sổ này, là người thân thiết với nhất nhưng chưa từng có ý nghĩ tò mò về vật cá nhân của , dù có thấy cũng đọc, tin .

      “Con đọc , giống như….. có thiên ý sâu sa trong đó….” Tiêu Thành Hưng .

      Tiêu Y Đình biết cha đọc qua mới như vậy, nhưng lại chần chừ chưa dám mở ra……..

      “Con đọc , Thanh Hòa có rất nhiều điều muốn với con.”

      Những lời này đánh gãy tất cả những do dự cuối cùng của …….

      “Đọc được những lời này, chúng ta từng rất nhau…..”

      Tầm mắt trở nên mơ hồ, nhoè vì nước……

      cố gắng để bản thân nhìn hơn, từng câu từng chữ của vào mắt , giống như thầm bên tai …..

      “Em vốn cho rằng cuộc đời con người rồi có lúc phải buông tha nhiều thứ, còn luyến tiếc vương vấn.

      Nhưng rồi em nhận ra, em rộng rãi được như vậy, em có sợ, sợ nhiều thứ, nhưng chính em cũng chúng là gì.

      Chưa bao giờ em thấy bản thân mong muốn thương như vậy, vì em luôn có cảm giác thế giới quanh em dần biến mất…

      Câu ‘Chỉ khi mất mới thấy quý trọng’ mới đúng làm sao!

      Chưa bao giờ em muốn luyện chữ như bây giờ, em sợ có ngày mình cần bút được nữa…

      Chưa bao giờ em muốn được cười như bây giờ, em sợ có ngày em cười được nữa….

      Chưa bao giờ em muốn được nhìn mọi vật như bây giờ, em sợ thế giới của em mơ hồ vào ngày nào đó…

      Chưa bao giờ em muốn gặp người như bây giờ, em sợ mình được gặp lại người đó nữa…

      Em muốn viết những lời này cho người ấy…….

      Trong suốt cuộc đời em đều có hình bóng của người ấy, trong trí nhớ của em người ấy chưa từng rời xa, chúng em luôn ở cùng chỗ, cùng những năm tháng tuổi trẻ…..”

      biết ‘người ấy’…….

      viết những lời này khi ở Mỹ, biết bệnh tình của mình lên lo sợ được nhìn thấy nữa…….

      cách nào kìm né đau đớn khi tưởng tượng ra dáng người bé của khi ngồi viết ra những lời này, vậy mà vẫn có thể mỉm cười, bao dung ……..

      đọc tiếp…..

      “Ngày X tháng Y…

      Hôm nay trong bệnh viện có người mất, người thân của ấy khóc rất nhiều…..

      Từng trải qua sinh ly từ biệt nên em còn sợ cái chết, đáng sợ là khi chờ đợi cái chết….

      Khi mẹ mất nước mắt mặt bà vẫn còn chưa khô, nhìn được, được, khuôn mặt xinh đẹp cũng còn……

      Em sợ khi nghĩ đến em của sau này……

      Mẹ rồi còn đau đớn nữa, nhưng người ở lại được như vậy……..

      Mà dù sao em cũng còn nhiều thời gian nữa!

      Ước gì em được là con chim, em bay lên cao mãi, ai tìm được, ai thấy em đau đớn, và rồi ai phải vì em mà đau khổ…. Như vậy là tốt nhất!....”

      có thể làm được như ? Điều đó là thể nào…….

      “… Nhưng nếu em cứ như vậy mà biến mất, để lại lời gì với người ấy liệu ấy nhớ em ? Nhớ tình đó?

      Em biết nữa…

      Nhưng em rất muốn , những ngày có em người ấy hãy cứ tốt đẹp như cũ nhé!

      Người ấy, là hai của em.

      Em hai của em, người khoẻ mạnh giỏi giang, cười có nụ cười tươi tắn hơn cả ánh nắng, dù có khó khăn nhưng bao giờ chùn bước! ấy cho em những năm tháng thanh xuân rực rỡ nhất, dù là ở đâu chỉ cần nhớ đến nụ cười đó là thế giới của em lại bừng sáng và ấm áp…..

      Có lẽ ấy đọc được những lời này rồi, nhưng nếu thực có ngày ấy, em chỉ mong ấy nhớ được những lời em sau đây…..

      hai, đau khổ phải là cách tốt nhất để nhớ nhung em đâu!

      Thanh Hòa đâu cả, Thanh Hòa luôn ở cạnh !

      Rồi mùa hoa quế nào đó, hoa lại rơi vai , người phủi nó có thể là em; Rồi mùa đông, tuyết xinh đẹp đọng lại tóc , em đứng ở đâu đó lén lút ngắm ……

      Nếu mùa xuân dạo bờ sông, có cành liễu khẽ vuốt qua mặt , đó có thể là em; Mùa hè nóng nực có những làn gió mát thổi cho , đó có thể là em……

      hai, Thanh Hòa từng cùng đến tận cùng thế giới , Thanh Hòa chắc chắn giữ lời, chỉ là thay đổi chút cách cùng thôi!

      hai, vui vẻ sống tốt, hãy thương những người xung quanh , cuối cùng xuất người con phù hợp với , ấy có những đứa con vui vẻ dũng cảm như cha chúng… Đấy mới là cách nhớ Thanh Hòa tốt nhất! hai, ước muốn lớn nhất cả đời của Thanh Hòa là nhìn thấy hạnh phúc, có thể thay Thanh Hòa sống đời hạnh phúc được ?....”

      Tiêu Y Đình đọc tiếp được nữa, đóng cuốn sổ lại. Ngực căng lên, muốn khóc cũng khó khăn.

      Đây đúng là thiên ý như lời cha ? viết những lời này khi phải mình đối diện với căn bệnh đáng sợ đó, chắc chắn nghĩ đến những trường hợp tồi tệ nhất…. là nhật kí hay di thư mới đúng…. ở đó ngừng , an ủi …..

      “Y Đình, con nên khiến con bé thất vọng…..” Tiêu Thành Hưng khuyên nhủ .

      Tiêu Y Đình quay lại nhìn hai người sinh và nuôi lớn, hơn tháng qua hai người tiều tuỵ nhiều quá……

      hai, thương những người xung quanh …. hai, tiếp tục vui vẻ sống tốt….. hai, thay Thanh Hòa sống đời hạnh phúc được ?

      Từng chữ dường như trở thành giọng trong trẻo của , nhàng vào lòng ……

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :