1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Luật sư phúc hắc quá nguy hiểm - Cát Tường Dạ (122/202)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16: có tư cách.


      Tiêu Y Đình mới vừa rồi còn ngang ngược càn rỡ, trong nháy mắt liền nghẹn họng nhìn trân trối, hồi lâu sau, miệng vẫn còn mở ra khép lại được.

      cần nhìn cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của Trữ Chấn Khiêm và Tả Thần An “thiết tha” nhìn chằm chằm vào mình, chuyện như vậy mà phải xin, đúng là sỉ nhục cả đời của Tiêu Y Đình

      muốn mất mặt trước những người em của mình, liền thay đổi thái độ, ngừng nháy mắt với Diệp Thanh Hòa: “Em , thôi mà, tôi cũng chỉ là chơ bóng khát nước, chuẩn bị cũng coi như xong…”

      Biểu trước sau đồng nhất làm cho Tả Thần An vô cùng hiếu kỳ, chỉ sợ thiên hạ loạn liền chèn ép: “Cái gì gọi là thôi mà? Lão Nhị, cậu còn thiếu tôi bữa cơm cũng coi như xong, mời bọn tôi uống chai nước mà lại keo kiệt như vậy? Đây đâu phải là tác phong của cậu!”

      Tiêu Y Đình cực kỳ ảo não, ngừng nháy mắt với Diệp Thanh Hòa,hy vọng chừa cho mình chút mặt mũi.

      Vậy mà, Diệp Thanh Hòa lại xem như hiểu, khuôn mặt nhắn tái nhợt, nghiêm trang : “Bác Tiêu rồi, bất luận là mua đồ gì, cũng phải trình bày, cho dù chỉ là bình nước.”

      Vẻ mặt Tiêu Y Đình cứng đờ, sắc mặt đỏ lại trắng, hết trắng rồi lại đỏ. khẳng định, rất có thể, đây là trả thù! Nhất định là trả thù câu rống mới vừa rồi của đây mà!

      Mà bên tai vang lên tiếng cười nhạo hề ngoài ý muốn của Tả Thần An: “Tiêu nhị, cậu cũng có ngày hôm nay…”

      Cơn giận từ từ leo thang, Tiêu Y Đình từ đến lớn chưa từng bị áp chế qua như vậy!

      Nhất thời, giống như máu huyết dâng trào, xông tới đỉnh đầu, liền vặn chặt cánh tay của , rồi bắt đầu vươn tay tìm kiếm tiền.

      giãy giụa, rất ngoan hiền, để cho lục soát khắp các túi tiền đồng phục học sinh, bao gồm cả cặp sách của , ví tiền cùng mỗi xu tiền lẻ cũng bị lục lọi.

      cầm tiền trong tay, vênh váo hả hê với : “Tiền này vốn là của tôi! Bây giờ ăn mặc hay đồ dùng của , ngay cả sách đọc, cặp sách lưng , cái nào phải là tiền của nhà tôi chứ? có thể ở nơi này đọc sách, cũng là tiền của tôi tạo điều kiện cho! lại bày ra điệu bộ gì? có tư cách!”

      hùng hổ xong, chờ tức giận cãi lại, thế nhưng chỉ hờ hững nhìn về phía trước, ngay cả cái ánh mắt cũng cho , giống như phải là chuyện với vậy.

      “Lão Nhị, quá mức rồi đấy!” Trữ Chấn Khiêm cau mày, trừng mắt liếc cái.

      Tả Thần An cũng lo lắng nhìn Diệp Thanh Hòa, nếu bình thường, nghe lời này, nổi giận cũng phải giơ chân, hay khóc lóc om sòm, vậy mà, Diệp Thanh Hòa lại an tĩnh như vậy, quá mức an tĩnh làm cho người ta cảm thấy chỉ là chiếc lá mùa thu vừa nhàng rơi xuống, mặc dù đứng thẳng trong mùa đông lạnh giá cũng thở dài mà đón gió…

      Nhìn như vậy, Tiêu Y Đình chợt thấy phiền loạn, đem tiền nhét vào trong túi, cả giận : “ thôi! Còn đứng đó làm gì?!”

      Ba người họ vốn nhiều ngày tụ tập, nhưng bởi vì bước nhạc đệm này mà đứt gánh giữa chừng, cho nên ai về nhà nấy, lúc về, Trữ Chấn Khiêm và Tả Thần An thỉnh thoảng còn quay đầu lại xem hai người kỳ quái kia, chỉ thấy Tiêu Y Đình sải bước ở phía trước, Diệp Thanh Hòa im lặng theo ở đằng xa. Nếu phải biết nội tình của hai người bọn họ, tuyệt đối cách nào tin tưởng hai người này ở chung mái nhà…

      Thanh niên mười tám tuổi, vốn sức sống bừng bừng, sau trận bóng càng làm cho bụng của Tiêu Y Đình sớm bắt đầu hát bài thành kế, chạy vào cửa nhà, quăng cặp sách ra, liền vọt vào phòng bếp tìm cơm ăn.

      Tiêu Thành Trác trở lại, theo thói quen hướng ra phía sau tìm kiếm bóng dáng của Diệp Thanh Hòa, nhưng lần này, tìm kiếm vô ích, liền cất lời hỏi: “Tiêu Y Đình, chị dâu?”

      Đối với người cháu còn lớn hơn mình những mười tuổi này, cậu vẫn luôn gọi cả tên lẫn họ, thỉnh thoảng còn la hét: “Thằng bé, cháu của chú”…

      nhìn ở phía sau sao?” Tiêu Y Đình nhớ tới chuyện ngày hôm nay vẫn còn thấy bốc hỏa, nhịn được liền . Tính tình của này vẫn yên tĩnh như vậy, phải mỗi lần đều lặng yên tiếng động theo phía sau vào cửa sao?
      Sue ú thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17 : Tìm kiếm


      "Ở đâu?" Tiêu Thành Trác chạy ra bên ngoài, cũng tìm được Diệp Thanh Hòa, liền trở lại chỉ vào Tiêu Y Đình, khuôn mặt nhắn đầy đe dọa: "Tốt, cháu vứt bỏ chị ấy rồi!"

      Giờ phút này Tiêu Y Đình mới phát cái đuôi vẫn ở phía sau mình trở lại. . . . . .

      "Yên tâm , lát nữa trở về thôi!" chẳng hề để ý liền , trong giây lát lại hồi tưởng về những lời mà mình với , chẳng lẽ, tức giận? Tức giận liền rời nhà trốn ? Tính tình lại trẻ con đến vậy. . . . . .

      "Cháu, xong, rồi !" Tiêu Thành Trác chỉ vào từng câu từng chữ: " cả trở lại nhất định đánh cho cái mông cháu nở hoa!"

      ngậm miếng thịt trong miệng Tiêu Y Đình cảm giác sống lưng chợt lạnh, trận đòn lần trước, sẹo người vẫn còn chưa lành hết đấy. . . . . .

      Mắt thấy Tiêu Thành Trác xoay người chạy ra ngoài, khỏi hỏi tới: "Chú đâu vậy?"

      "Tôi tìm chị ấy! Thành Bắc Kinh lớn như vậy, chị ấy mới đến được mấy ngày, nhất định lạc đường!"

      Tiêu Y Đình đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời tối, ngay cả Tiêu Thành Trác cũng là dân mù đường, nếu như lại bị lạc nữa, có lẽ ngày mai nhìn thấy mặt trời mất. . . . . .

      "Đợi nào...! Hay là cháu !" ảo não túm chặt cổ áo của Tiêu Thành Trác, lôi cậu bé về, còn mình vọt vào trong màn đêm.

      Bên ngoài đèn đường được bật sáng choang, thở ra hơi, phát bản thân hoàn toàn có phương hướng.

      Đối với cái người gọi là em ở bên cạnh mình hơn tháng này, đừng hiểu, ngay cả lời cũng chưa từng quá mấy câu, có bạn bè hay cũng biết, tính tình của như thế nào cũng chưa từng muốn để ý, nên tất nhiên, lúc này cũng biết nên nơi nào để tìm.

      Đung đưa trước mắt chính là thân hình gầy, mỏng manh tựa như chiếc lá, nhàng kiều, thủy chung phiêu theo phía sau cây đại thụ là . . . . . .

      Xuyên suốt con đường từ nhà tới trường học, đầu đuôi tìm kiếm khắp nơi, từng quán ăn , mỗi cửa hàng bán đồ lưu niệm, bất kỳ địa phương bào cũng đều bỏ qua, nhưng vẫn nhìn thấy bóng dáng mình mong đợi.

      Đột nhiên nhớ tới, những chỗ này mặc dù lớn, đại đa số nữ sinh thích tụ tập ở đây, nhưng hình như cũng cảm thấy hứng thú, vốn phải là người ở đây, cả ngày trừ sách ra, cũng chỉ là cầm sách. . . . . .

      Hai mắt tỏa sáng, liền đến tiệm sách tìm, vậy mà, cơ hồ chạy đến tất cả các tiệm sách con đường này vẫn tìm được . . . . . .

      Bất tri bất giác ra ngoài tìm hơn hai giờ, dần dần còn ôm hy vọng nữa, có lẽ Diệp Thanh Hòa bị làm cho tức giận mà chạy, có lẽ chạy về quê rồi, kế sách nay chính là trở về tìm cha, chỉ có cha mới biết quê của ở đâu. . . . . .

      Ủ rũ cúi đầu quá giang xe trở về nhà, vừa đến cửa nhà , liền nghe thấy giọng bô bô của tiểu tử Tiêu Thành Trác kia, lại nhìn cái, Diệp Thanh Hoa cư nhiên êm đẹp ngồi ở trong phòng khách. . . . . .

      khỏi bừng lên lửa giận.

      cứ y như thằng ngốc chạy khắp nơi tìm, mà lại xem như có chuyện gì ngồi ở đó! có biết hay , tâm tình lúc trở về của chẳng khác gì lúc viếng mộ vậy, xin thề là như thế!

      " đâu vậy hả?" hai lời, xông lên trước hung hăng chất vấn.
      Sue ú thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 18: tố cáo?

      Ánh đèn phản xạ vào trong mắt kính của , sáng chói mảnh hoàn toàn thấy ánh mắt phía sau tròng kính biểu như thế nào, hình như, cũng có ý định giải thích với .

      “Tôi , làm sao lại đần như vậy! theo sau tôi mà lại lên xe!” nhớ ràng là vẫn theo sau lưng mình, làm sao lúc lên taxi mà lại lên?

      Ngày trước phải như vậy? Mặc kệ là tài xế tới đón hay là bắt xe taxi, đều là dẫn đầu ngồi vào ghế bên cạnh tay lái, còn chỉ yên lặng ngồi vào ghế sau, căn bản cần quay đầu lại nhìn, vẫn biết ở sau lưng của mình cùng nhau đến nhà.

      Tiêu Thành Trác ở bên nhìn nổi nữa, liền đứng lên bất bình thay: “Tiêu Y Đình! ràng là cháu đem chị ấy vứt bỏ, còn chạy tới đây hung hăng? Tôi cho cả!”

      cau liền đâm trúng yếu điểm của Tiêu Y Đình, đoạn đường này sợ nhất chính là phải đối mặt với cha mình, phát túm lấy Tiêu Thành Trác quăng sang bên cạnh, hung dữ : “Chú cứ đứng đàng hoàng ở đây ! Cháu hỏi ấy! Chứ có hỏi chú!”

      xong, liền cúi đầu chống lại khuôn mặt vĩnh viễn bình tĩnh của Diệp Thanh Hòa. “Mau ra? đâu hả? Có biết tôi lật khắp thành Bắc Kinh để tìm ?”

      Nội tâm nóng nảy dứt, Diệp Thanh Hòa này chính là khắc tinh của hay sao? càng gấp gáp, lại càng trầm tĩnh, chưa từng nhìn thấy kích động bao giờ.

      “Tôi hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cả ngày cứ bày ra cái mặt như nữ tu sĩ là có ý gì? Nếu thích , sau này đừng có tiếp tục gây thêm phiền toái cho tôi nữa!” Trong lúc gấp gáp, liền đem nguyên văn lời của cha với mình áp dụng lên người .

      Diệp Thanh Hòa đứng lên, tuy chỉ cao đến ngực , nhưng vẫn lạnh nhạt bình tĩnh đáp: “ xin lỗi, gây thêm phiền toái cho ngài rồi.”

      chữ “Ngài” này, khiến cho tất cả khí huyết dâng trào của Tiêu Y Đình đều bị chặn lại ở ngực, buồn bực đến khó chịu, chữ này mang ý giễu cợt đến cỡ nào?

      người nào thêm phiền toái hả? Cha thấy tiểu tử con ngày gây cho ta thêm phiền toái liền tự tại rồi!” Giọng của Tiêu Thành Hưng như tiếng pháo nổ vang giữa trung.

      Sống lưng Tiêu Y Đình lần nữa lại run lên, quay đầu lại, thấy cha đứng ở cầu thang, chằm chằm theo dõi.

      liền dâng lên dự cảm chẳng lành, quay đầu nhìn chằm chằm vào Diệp Thanh Hòa ép hỏi: “ tố cáo có phải ? Phải hay ?”

      Diệp Thanh Hòa hơi mím môi, muốn gì đó, lại nghe thấy Tiêu Thanh Hưng quát lên: “Con lên lầu cho ta!”

      Tiêu Y Đình ban cho ánh mắt căm hận rồi quay người lên lầu.

      Diệp Thanh Hòa sững sờ đứng ở trong phòng khách, cho đến bóng lưng hai cha con bọn họ biến mất, mới dời bước lên lầu.

      “Chị….” Tiêu Thành Trác hơi thấp thỏm nhìn gọi.

      hơi mỉm cười: “ phải có đề thi Olympic giải được sao? Lên lầu , chị dạy cho em.”

      “Được a!” Sợ mình chọc cho bà chị mất hứng, Tiêu Thành Trác chạy nhanh lên lầu, về phòng của mình cầm sách đến.

      Diệp Thanh Hòa vừa định , lại thấy bóng dáng của Khương Ngư Vãn xuất , chậm rãi tới gần, cất tiếng gọi: “Thanh Hòa.”

      “Bác Tiêu.” Mỗi lần cùng Khương Ngư Vãn chuyện, Diệp Thanh Hòa đều tăng thêm mấy phần thận trọng.

      “Thanh Hòa, tới Bắc Kinh thời gian dài như vậy, quen thuộc chưa?” Khương Ngư Vãn mỉm cười thản nhiên hỏi.

      “Quen rồi ạ.” cẩn thận trả lời, quên cộng thêm câu: “Cám ơn bác quan tâm.”

      Khương Ngư Vãn có vẻ tương đối hài lòng với thái độ như vậy của , khóe môi tràn ra nụ cười: “Cháu biết là tốt rồi, biết mọi người trong nhà vẫn quan tâm chăm sóc cháu, mặc dù cháu và chúng ta chút quan hệ cũng có…..”

      Trong nội tâm của Diệp Thanh Hòa liền lộp độp hạ xuống, đây là lấy thân phận người bố thí để chuyện với sao?

      “Dạ, Thanh Hòa may mắn, vì được bác trai cùng bác thương , phần ân tình này, Thanh Hòa vĩnh viễn ghi tạc trong lòng, nhất định dốc hết sức báo đáp.”
      Last edited: 9/1/15
      Sue ú thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 19: đến viết.


      Khương Ngư Vãn nở nụ cười dưới ánh đèn càng toát lên vẻ xinh đẹp vốn có: "Chuyện báo đáp ân tình này cũng nên trước, chúng tôi chăm sóc cháu cũng phải muốn cháu phải trả ơn, hơn nữa....với hoàn cảnh của nhà chúng tôi như thế này, cháu có thể hồi báo cho chúng tôi cái gì?"


      Diệp Thanh Hòa gì, nhưng có nhìn ai nhìn thấy trong bóng tối hai bàn tay của siết lại chặt.


      Khương Ngư Vãn tiếp tục bằng chất giọng dịu dàng đặc trưng của mình: " cầu của tôi cao, chỉ cần trong nhà hòa hòa thuận thuận, cha con bọn họ hòa bình yên ổn, mà Y Đình ít chịu nỗi khổ về da thịt là được, cho nên tôi hi vọng trong thời gian cháu ở nhờ nhà chúng tôi, nên khích bác quan hệ cha con của bọn họ."


      Ở nhờ.


      Bên tai Diệp Thanh Hòa vân lặp lặp lại giọng êm ái của Khương Ngư Vãn, trong đó ràng nhất chính là hai chữ "Ở nhờ" này....


      đưa mắt nhìn vào chiếc móc cài tinh sảo cổ áo của Khương Ngư Vãn, trong giọng kia tuy ôn nhu nhưng lại lộ ra vẻ cực kỳ kiên định: "Bác Tiêu, xin bác yên tâm, cháu làm như vậy."


      "Vậy tốt....." Cằm của Khương Ngư Vãn khẽ nhấc lên, nụ cười càng trở nên mỹ lệ: "Về chuyện tiền tiêu vặt, tiền cháu cầm cung là tiền của nhà họ Tiêu chúng tôi, cho cùng, tiền của nhà họ Tiêu sau này chẳng phải là của Y Đình hay sao? Cháu là thông minh, bác trai đưa tiền cho cháu quản lý, cháu nên biết phải làm sao rồi đúng ?"


      "....." Trong tầm mắt của Diệp Thanh Hoa, cài áo màu xanh lá cây có gắn đá quý xanh biếc kia dần trở nên mơ hồ.


      "Vâng." Cuối cùng cung cất lời đáp lại.


      Khương Ngư Vãn khẽ gật đầu : " đứa trẻ thông minh, sớm nghỉ ngơi ."


      Đưa mắt nhìn bóng lưng ưu nhã thướt tha của Khương Ngư Vãn đến hành lang, ru mày xuống, trước mắt lại ra gương mặt dịu dàng của người phụ nư khác, từng tiếng gọi: "Tiểu Hà, Tiểu Hà" giống như vẫn còn văng vẳng bên tai, hốc mắt nóng lên, mắt kính dần dần giăng lên tầng sương mù.


      Lúc trở về phòng, Tiêu Thành Trác đợi sẵn ở đó rồi.


      Tiêu Thành Trác tuy còn ít tuổi, nhưng lại đặc biệt nhạy cảm, cho nên lúc giải đề toán cũng biết điều, sau khi làm xong bài tập, đôi mắt to vụt sáng, toát lên vẻ đồng tính đáng ra nên có khi ở tuổi này: "Chị, Thành Trác bảo vệ chị, nếu có gì uất ức cứ với Thành Trác là được rồi."


      Trong nội tâm của Diệp Thanh Hòa khẽ động, ấm áp đường chạy lên não, mỉm cười sờ sờ lên đầu Tiêu Thành Trác: "Ngốc quá, chị uất ức, bác Tiêu đối tốt với chị giống như người nhà vậy, sao ủy khuất được chứ?"


      Tiêu Thành Trác lại chép chép miệng : " cả đương nhiên là tốt rồi, nhưng chị dâu và Tiêu Y Đình...."


      Hai người đến đây, cửa phòng liền bị người nào đó đá văng, phát ra tiếng vang cực lớn.


      Quay đầu nhìn lại, liền thấy Tiêu Y Đình tức giận đùng đùng xông vào, đem xấp giấy đặt ở bàn học, rồi quay ra với Diệp Thanh Hòa: "Viết! Bốn tiếng!"


      Ánh mắt của Diệp Thanh Hòa rơi vào mặt bàn, xấp bút lông cùng giấy luyện chữ bị dùng sức ném lên đó, dĩ nhiên, còn có chiếc bút lông, bị rụng ra, mực đen nhuốm bẩn cả tờ giấy trắng tinh.


      nghe bác Tiêu qua, cậu con trai này của ông tính tình táo bạo, cho nên từ bị bắt luyện chữ, cần trở thành nhân tài, chỉ cần mài dũa tâm tính kia là được. Nhưng làm thế này là có ý gì? Muốn để viết thay?


      "Đừng giả bộ vô tội! Nếu như phải do tố cáo, ba tôi sao phạt tôi luyện chữ bốn tiếng?" Tiêu Y Đình hoàn toàn ra vẻ đây đều là lỗi của , cho nên trừng phạt này bắt buộc phải nhận lấy.


      Chương 20: So tài.


      Tiêu Thành Trác sốt ruột muốn đứng ra bảo vệ, liền chắn ở giữa hai người, mặc dù còn , lại nhón chân lên đối kháng cùng với Tiêu Y Đình: "Cháu thực có phải là đàn ông con trai hay ? Mình gây họa lại tới đây oán con nhà người ta?"

      Tiêu Y Đình cả giận, níu lấy cổ áo của cậu bé xách sang bên cạnh đáp: "Người lớn chuyện, trẻ con mau tránh ra!".
      Diệp Thanh Hòa lo lắng sợ Tiêu Y Đình biết nặng làm cậu bé bị thương, dùng hai tay che chở cho Tiêu Thành Trác, khuyên nhủ: "Thành Trác, việc gì đâu, em cứ ngủ trước ".

      ", em bảo vệ chị!", Tiêu Thành Trác quật cường ôm lấy hông của Diệp Thanh Hòa .

      mặt của Tiêu Y Đình lên tia cười nhạo: "Để cho chú đứng ghế cũng cao bằng cháu, làm sao mà bảo vệ được cho ta? Có tin chỉ bằng tay này cháu có thể đem hai người ném ra ngoài cửa sổ hay ?"

      Hai người trước mắt chẳng khác gì củ khoai tây đầy đặn đứng cạnh cây đậu nành gầy yếu cả, quá là buồn cười.

      "Tôi cho cả!" Tiêu Thành Trác hầm hừ mà .

      "Chú phải là nam tử hán đại trượng phu sao? phải bảo vệ gốc cây đậu nành sao? Lại còn lấy cha cháu ra uy hiếp!" Tiêu Y Đình hết lần này đến khác cũng chỉ sợ có cái này, khó tránh khỏi hơi chột dạ .

      Nhưng Tiêu Thành Trác vẫn còn là đứa trẻ, tính tình vẫn rất hiếu thắng, vừa nghe như thế ngược lại liền muốn cầu Tiêu Thành Hưng giúp nữa rồi, muốn mang hết sức của mình ra liều chết mà chiến đấu cùng với Tiêu Y Đình. Diệp Thanh Hòa cẩn thận chặt chẽ, muốn thấy bất cứ người nào của nhà họ Tiêu bởi vì mình mà xảy ra phân tranh, mạnh mẽ đem Tiêu Thành Trác đẩy ra khỏi phòng, hơn nữa còn ghé vào tai cậu bé bảo đảm mình nhất định bị khi dễ.

      Tiêu Thành Trác bị giam ở ngoài cửa, lại thể tìm mình nhờ giúp tay, thể làm gì khác hơn là ở ngoài cửa tuyên thệ: "Tiêu Y Đình, khi trưởng thanh tôi nhất định phải cao hơn cậu, sức lực cũng lớn hơn cậu! Cứ chờ !"

      Tuyên thệ xong, trong lòng lo lắng cho Diệp Thanh Hòa, đứng ở cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong, khi nghe thấy tiếng đùa giỡn cùng với tiếng khóc, lúc này mới thấy yên lòng.

      Trong phòng Diệp Thanh Hòa mong manh như tờ giấy đứng ở trước mặt Tiêu Y Đình cao lớn đẹp trai, ngẩng đầu nhìn nhau, mặt tìm ra bất cứ tia sợ hãi nào, cũng nhìn thấy được nửa phần cảm xúc, chỉ giọng : "Nghe , bốn tuổi bắt đầu luyện chữ?".

      Tiêu Y Đình cứ tưởng rằng cãi lại, nhưng lại hề nghĩ rằng hỏi vấn đề này, trong lời cũng ngầm có ý khiêu khích, khỏi châm chọc cười tiếng: " sai, thế nào? Muốn so tài sao? Nếu thắng tôi liền cần viết thay tôi sao?"

      " dám ?" Trong lời của đầy vẻ khiêu khích.

      Biết khích tướng, nhưng đường đường là người đàn ông thể nào lùi bước được, nên nhớ bốn tuổi bắt đầu học thư pháp, từ đến lớn có vô số giải thưởng, còn có thể sợ nhóc saog? Liền lấy ra tờ giấy: " , tỷ thí thế nào?"

      Diệp Thanh Hòa nhìn mấy lần vào chữ viết của lúc trước, khẽ lắc đầu.

      "Thế nào? Nhìn thuận mắt?". Người với hai chữ tốt, là hiếm thấy, ít nhất còn chưa từng gặp qua.

      ", chữ rất tốt, chỉ là. . . . . ." hơi ngưng lại.

      "Chỉ là cái gì? cũng hiểu thư pháp?". Sau khi xong liền hối hận, đột nhiên nhớ tới những chữ ghi chép kia của , rất đẹp, nhưng lại chưa từng nghiêm túc nghiên cứu qua, lần trước chép bài của phải là vì hoàn thành nhiệm vụ?

      "Chỉ là, chữ cũng như người, chữ của mang đến cho người ta cảm giác chính là chữ: nổi*.". đơn giản ra chữ, tổng kết thư pháp của , cũng xem như kết liễu tính cách còn thiếu sót của .

      *): Nổi ở đây có nghĩa là nông nổi, bộp chộp, ổn định.

      thể quan sát kỹ nhóc tầm thường này lần nữa, trong lòng cũng hiểu , đây chính là nhược điểm của , mặc dù vẫn luôn muốn thừa nhận.
      Last edited by a moderator: 16/1/15
      Sue ú thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 21: thua.


      Dù biết là như thế nhưng thể nào tình nguyện rơi vào thế hạ phong ở trước mặt của Diệp Thanh Hòa khi vẫn còn chưa so tài? Liền Ha ha cười lạnh : "Nổi sao? Còn chưa phục? Tôi để cho biết cái gì gọi là tâm phục khẩu phục! Đến đây ! Đừng có đứng mãi ở đó nữa!"

      "Nếu vậy, chúng ta so tài chút!". xong liền ra khỏi phòng.

      Vừa mở cửa, cái đầu của Tiêu Thành Trác liền nhào vào, trọng tâm vững, ngả người vào trong ngực , rồi sau đó gãi đầu hì hì cười : "Em cố ý nghe lén."

      Diệp Thanh Hòa dắt tay của cậu bé, dẫn cậu vào trong phòng, sau đó cúi người xuống véo vào mũi của cậu cái: " tại yên tâm rồi chứ? Em hãy tin, chị có thể trị được ta!"

      Tiêu Y Đình tràn đầy nghi ngờ đứng ở đó chờ quay lại, mấy phút sau, liền thấy bưng hai chén nước vào cửa, trong nháy mắt liền hiểu muốn làm gì, loại luyện chữ thư pháp này khi còn bé xíu cũng từng luyện qua, có gì to tát cả.

      hai lời, nhận lấy chén, đặt lên cổ tay, rồi nâng cao cổ tay lên bắt đầu viết chữ.

      Diệp Thanh Hòa bày giấy ra, đem chén nước khác đặt ở lên cổ tay của mình, vừa : "Bốn tiếng, tôi viết cùng , xem ai có thể kiên trì đến cuối cùng.".

      Tay của Tiêu Y Đình hơi chao đảo cái, thiếu chút nữa làm văng nước ra ngoài, Cái gì chứ? Luyện chữ bốn tiếng? tự hỏi biết bản thân mình có năng lực này hay . . . . . .

      Nhưng còn con nhóc kia sao? Tay của ta chẳng khác gì cành cây , có sức lực để trụ lại ?

      Đột nhiên lòng háo thắng lại nổi lên, thấy viết chữ lúc trầm ổn tỉnh táo, thân thể bé, gườn mặt bình thản, lại lộ ra phong cách cao quý bình thường có, cũng dám khinh thường, hết sức chuyên chú bắt đầu viết chữ của mình.

      Thời gian từng giờ từng phút lướt qua, Tiêu Thành Trác cứ nhất định thức xem bà chị mình xử lý Tiêu Y Đình thế nào, nhưng chống lại được cơn buồn ngủ mà nằm lên giường của Diệp Thanh Hòa ngủ ngon lành. Tiêu Y Đình chỉ cảm thấy ngón tay càng ngày càng yên, trán cũng đổ đầy mồ hôi, biết mình rốt cuộc viết trong bao lâu, bởi vì cũng dám phân tâm ngay cả nhìn đồng hồ cũng dám, sợ rằng chỉ sơ ý chút, cái chén này liền rớt xuống. . . . . .

      Nhưng sao? Vẫn còn có thể kiên trì được sao? Tại sao chút động tĩnh cũng có? Đối với chuyện thắng thua, càng ngày càng nắm chắc rồi. . . . . .

      Rốt cuộc lòng hiếu kỳ cũng kìm nén được nữa, nghiêng đầu nhìn cái, muốn biết tình hình tại của như thế nào. Vậy mà, vừa liếc mắt sang lại nhìn thấy vẫn khí định thần nhàn, an ổn như núi, lòng tin nhất thời bị đánh tan, chỉ vì cảm giác đến lúc mình chống đỡ được nữa, cũng bởi vì phân tâm, cũng đồng nghĩa với việc mất lòng tin. Cánh tay của bủn rủn nghiêng sang bên, chén nước liền rớt xuống, hắt hết lên giấy, làm cho mực loang lổ khắp nơi.

      , lại chậm rãi cầm chén bỏ xuống, lạnh nhạt : " thua. Nổi? Hay còn là phục?"

      Đúng, thua, thua bởi vì trong mắt chỉ là con nhóc có tư chất gì . . . . . .

      đưa mắt xem kỹ chữ của lần nữa. Người ta đều chữ tựa như người, nhưng chữ của lại hoàn toàn tương xứng với vẻ bề ngoài chút nào, nét chữ cứng cáp, khí phách mà mất chững chạc, câu chấp mà ít sắc bén, sao có thể nhìn ra được đây là chữ của mười sáu tuổi đầy yếu ớt chứ?

      Có chơi có chịu, khí phách này Tiêu nhị vẫn luôn luôn có!

      Thu thập mặt bàn, nhặt bút lên, tiếng nào bắt đầu hoàn thành bốn giờ trừng phạt.

      , thế nhưng cũng nghỉ ngơi, đứng ở bên cạnh , tiếp tục viết.

      Cho dù là giận dỗi cũng được, phục cũng được, hề ngăn cản , cũng hỏi tại sao lại làm như vậy, trời dần vào đêm, vang vọng trong gian yên tĩnh chỉ còn có tiếng đồng hồ tí tách tí tách.
      Sue ú thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :