1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Luật sư phúc hắc quá nguy hiểm - Cát Tường Dạ (122/202)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 211: Phong Tín Tử
      Editor: Tinh Di

      gì nữa, chỉ mím môi cười, có số chuyện trong lòng biết là được rồi! nên để cho người ngoài biết, nếu ảnh hưởng danh dự của .

      muốn ‘ăn’ nữa, lại lần rồi lần, chịu được mệt mỏi cuối cùng ngủ thiếp .

      mơ mơ màng màng đột nhiên cảm giác có gió mát thổi vào tai mình, hơi ngưa ngứa, miễn cưỡng mở mắt ra, thấy hai tay bưng gì đó đứng trước mắt , mặt đều là vẻ đắc ý.

      “Tới dùng cơm! Còn nóng hổi!” coi phần cơm như vật quý, trịnh trọng đặt lên bàn.

      ngồi dậy đưa mắt nhìn, đây là……. cơm Đại luật sư Tiêu làm sao? Các loại món ăn trộn lên với cơm, hai bát lớn……

      cười hắc hắc: “Chỉ là nửa tài nghệ của thôi nhưng mùi vị cũng đủ ổn, thử rồi, so với cơm trộn của Hàn Quốc ngon hơn nhiểu! Em ăn !”

      “….” Đây rất có thể là…… đồ ăn do dì Vân nấu, lại trộn tất cả lên với cơm, mùi vị chắc chắn rất………

      Bất kể là như thế nào, đây cùng là lần đầu tiên Nhị thiếu gia nhà họ Tiêu xuống bếp, cũng nên khích lệ tinh thần……..

      rất nể tình ăn miếng , người nào đó nhìn chăm chú chờ nghe lời khen từ , ánh mắt lấp lánh như trẻ : “Vị như thế nào? Ngon đúng ?”

      “Rất ngon….” Câu khen ngợi kia là từ tâm, ngoài dự liệu của , mùi vị đến nỗi nào.

      Toàn thân như được thả lỏng, cười híp mắt: “Cho nên người ta , chỉ cần Tiêu Y Đình ra tay, chuyện gì là nên, xuống bếp có gì to tát, sinh ra có khiếu đầu bếp rồi! Chỉ là những năm qua có dịp……”

      cười gật đầu: “Đúng rồi, đầu bếp Tiêu, lần này đốt phòng ăn đấy chứ?”

      “…..”

      có nước chảy?”

      “…..”

      “Ồ….. coi như cuộc chiến vừa rồi quá lớn….” ngại khen ngợi , rốt cuộc cũng trưởng thành, làm việc cũng chững chạc hơn…..

      Vừa dứt lời, đột nhiên có tiếng của Khương Vãn Ngư từ dưới lầu vọng lên, có vẻ hốt hoảng: “ phải nhà bị trộm đột nhập đó chứ? Phòng bếp ngổn ngang như thế này, mọi người xem trong phòng có mất gì …..”

      Mặt Tiêu Y Đình nhanh chóng đỏ ửng lên, chạy trối chết ra ngoài: “Mẹ, cần lo….. phải có trộm, cũng mất gì, là con….”

      “Con?”

      “Con tìm đồ ăn….”

      “Con tìm đồ ăn cái kiểu gì mà biến phòng bếp thành thế này hả?! Con nhìn coi, mặt đất đầy thức ăn! Thanh Hòa đâu? Sao con bé giúp con?” Chuyện Khương Vãn Ngư nghĩ đến đầu tiên chính là trách nhiệm của con dâu.

      “Mẹ! Mẹ giọng chút có được ? Thanh Hòa ấy mệt…..” Vừa ngửi thấy lửa sắp lan lên người , vội .

      “Con bé mệt mỏi, mẹ còn mệt hơn! Có ngày nào mấy chuyện ăn uống mặc chơi của mấy người trong nhà vây lấy mẹ hay ? Con có từng đau lòng cho mẹ chưa?” Khương Vãn Ngư nâng giọng.

      Giữa vợ và mẹ vĩnh viễn tồn tại vấn đề tranh nhau tình cảm.

      Trong khi con trai chỉ biết xót cho vợ, người làm mẹ thoải mái được sao? Nếu như lúc đầu tức giận bây giờ cũng giữ được bình tĩnh nữa.

      Diệp Thanh Hòa nằm giường nghe thấy toàn bộ, định bụng rời giường thu dọn ‘chiến trường’ làm ra, lại nghe thấy giọng của Tiêu Y Đình: “Mẹ, đâu có giống nhau được! phải mẹ luôn mong muốn sớm được ôm cháu trai sao? phải là mẹ biết thể lực của Thanh Hòa, vốn bền, chỉ chút là mệt…….”

      “Con bé có rồi sao?” Khương Vãn Ngư lập tức dịu lại.

      “Chưa có….. nhưng ai mà biết được? có nhanh ấy chứ? Nên bọn con vẫn luôn cố gắng!” Tiêu Y Đình cười hắc hắc, “Mẹ, người khổ cực nhiều rồi…….”

      Cuối cùng Khương Vãn Ngư cũng mềm xuống: “Mẹ cũng quá khổ cực, đợi chút chị Vân về dọn cho con!”

      Tiêu Y Đình lập tức tận dụng hết mọi ngôn ngữ nịnh bợ mình có dụ Khương Vãn Ngư ra phòng khách.

      Lúc sau quay lại phòng thấy rời giường, ánh mắt như nước nhìn , theo bản năng giấu hai tay về phía sau.

      Động tác kia bị phát , hai hàng lông mày cau lại: “Để em nhìn chút!”

      “Ha ha, sao, sao…. Em ăn ….. Ăn…” vẫn giữ hai tay ở phía sau, thuận tiện kéo tay áo xuống.

      lời nào, chỉ nhìn chằm chằm .

      bất đắc dĩ đưa tay ra cho nhìn: “ có vấn đề gì đâu! Lúc lấy cơm có bị bỏng chút….. Nhưng tiến bộ rất nhiều đó nha! Ít nhất phòng bếp cũng bị cháy, có đúng ? Cho thêm cơ hội, còn làm tốt hơn nữa!”

      cầm cánh tay , nhìn chăm chú mảnh da đỏ ửng lên vì bỏng, đột nhiên có chút giận dỗi: “ ngốc! Tại sao gọi em?”

      Từ trước đến nay vốn phải có thể tự lo cho mình, phải biết, muốn thể gì chứ?

      giang hai tay ra ôm chầm lấy , cằm đặt vai : “ phải học chứ! Sau này lúc chúng ta có tiểu Bảo Bối, chắc chắn em có thời gian, phải học để giúp em chăm sóc tiểu Bảo Bối, em cũng bớt vất vả hơn……..”

      Tiểu Bảo Bối…..

      Người Diệp Thanh Hòa hơi cứng đờ.

      “Em ….” khẽ cắn má , mùi hương nhàn nhạt người lại chiếm trọn hô hấp của , “ Em , đúng là người chồng cực phẩm đó, em xem, có thể kiếm tiền nuôi gia đình, có thể nấu ăn, am hiểu việc nhà, còn
      [​IMG]

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 212: 8991
      Editor: Tinh Di

      Giống như bây giờ ta cười sáng lạn nhưng bên trong lại hết sức đen tối sao?

      Đương nhiên đây chỉ lời thầm trong lòng, thể ra miệng, chỉ ngơ ngác nhìn Phạm Trọng, vẫn rất đắm chìm vào nụ cười rực rỡ như hoa tháng Ba kia của ta…………

      Phạm Trọng , chuyến này khiến hối hận, biết chuyện có thể khiến hối hận khi cùng ta?

      Phạm Trọng dừng trước cửa quán cà phê.

      “Tới đây?” Mời uống cà phê sao? có thói quen đó vào giờ này.

      Phạm Trọng liếc mắt có thể nhìn thấu tâm tư của , cười : “ phải mời uống cà phê, có hứng nghe nhạc ?” Phạm Trọng đưa tay ra, máy nhạc bật lên, tiếng Nhị Hồ thê lương mà trầm thấp vang lên.

      nhớ lại, từng có lần Phạm Trọng và Quách Cẩm Nhi hoà tấu bản Nhị Hồ với nhau, xem chừng ta cũng rất hiểu biết về nó.

      buổi sáng mùa hè, trong gian sạch cùng ngồi với người đàn ông thanh lịch như kia nghe tiếng Nhị Hồ, chuyện này quá kì diệu…….

      “Phạm Trọng, tôi đến phải để nghe nhạc cùng , riêng về Nhị Hồ tôi có chút am hiểu nào cả!” có chút khó chịu.

      hiểu Nhị Hồ?” Phạm Trọng có vẻ rất kinh ngạc trước kia.

      ! Tôi hiểu gì về nhạc lý hết!” kiên quyết trả lời.

      Phạm Trọng chuyển từ kinh ngạc sang hiểu, mặt giấu được nét buồn bã: “ có ảnh hưởng gì, cùng tôi nghe lúc cũng được!” Ánh mắt Phạm Trọng lại vô tình dời đến cửa ra vào của quán cà phê, “ sắp có thu hoạch!”

      Đối với Phạm Trọng, hề chán ghét ta, cho dù Tiêu Y Đình và Phạm Trọng mỗi lần gặp nhau đều đội trời chung……

      nghĩ, trời sinh voi ắt sinh cỏ, phủ nhận tò mò của bản thân với cuộc hôn nhân của Phạm Trọng và Quách Cẩm Nhi, cho nên, cuối cùng Phạm Trọng cho thấy thu hoạch gì, rất muốn xem qua.

      Nửa giờ sau được toại nguyện.

      Từ trong quán cà phê có hai người ra: Tiêu Y Đình và Quách Cẩm Nhi.

      “Chuyện này, hai nhà và vợ tôi cùng uống cà phê như thế kia, luật sư Diệp, tôi có thể hỏi câu, chuyện này có thể dùng làm chứng cứ toà án hay ?” Phạm Trọng tự nhiên như , tiện tay chụp mấy tấm hình.

      Diệp Thanh Hòa nhìn hai người kia, khúc Nhị Hồ bên trong xe vẫn ngừng lại, giờ phút này cũng tâm trạng của Phạm Trọng là như thế nào, đau khổ hay ? Cũng có thể, khúc Nhị Hồ này đau lòng người biết chừng nào…………

      “Phạm Trọng, hai người họ là người quen thân, cùng nhau uống cà phê có gì là lạ…….” nghe thấy chính giọng của mình .

      Phạm Trọng chỉ cười ha ha.

      Đột nhiên Quách Cẩm Nhi có chút đứng vững, cũng may Tiêu Y Đình phản ứng nhanh mới để ta ngã….

      Phạm Trọng lại cười: “ xem, kia là người vợ thông minh của tôi thực đứng vững hay muốn nhớ lại những thương nhung nhớ?”

      “….” Diệp Thanh Hòa cảm thấy, trời cao nhất định rất quan tâm con người này, chỉ có bề ngoài hoàn mỹ lẫn vào đâu, còn thêm trí tuệ nhanh nhạy……….

      “Phạm Trọng, đừng nghĩ nhiều quá, có lẽ chuyện tình như nghĩ, suy nghĩ của tôi cũng hiểu được, vẫn nên cùng Quách Cẩm Nhi chuyện hơn…..” Chính cũng cảm thấy chuyện kia là thể………

      Phạm Trọng cười khổ tiếng: “Luật sư Diệp, tôi thực biết là lương thiện, ngu ngốc hay quá độ lượng?”

      “….” Nghe ý tứ này, chả lẽ ta biết chuyện và Tiêu Y Đình là vợ chồng? “Phạm Trọng, xác định là đưa tôi làm việc chứ?” Giọng nghe như trêu chọc, “Phạm Trọng, nếu như thực muốn ly hôn với Quách Cẩm Nhi, hãy đến văn phòng luật sư Thiên Hải trao đổi cho ràng, Bạch Tân cho cần những gì.”

      “Ồ…..” Phạm Trọng cười, “ nghĩ rằng tôi đưa đến đây chỉ vì chuyện ly hôn sao? Nếu là chuyện ly hôn, chỉ cần Quách Cẩm Nhi ấy đồng ý, tôi tuyệt đối , ấy muốn gì đều có thể, sao phải khổ sở như thế?”

      như thế, theo như lời ta , chuyện đến tìm luật sư gì đó chỉ là cái cớ? Chung quy chỉ là ?

      xin lỗi, tôi nghĩ tôi có nhiều thời gian cùng nghe nhạc, tôi xin phép.” định xuống xe.

      Phạm Trọng lại cười : “Đừng nóng vội mà! Chẳng nhẽ muốn nhìn thêm chút xem hai và vợ tôi làm gì sao?”

      xin lỗi, tôi có hứng thú.” Quả thực là như thế, đưa tay mở cửa xe liền bị Phạm Trọng túm trở lại.

      “Được rồi, để tôi đưa về!” Phạm Trọng phong độ .

      Phạm Trọng quả nhiên giữ lời, đưa về tận văn phòng luật sư, trước khi còn với , “Ngày mai gặp” ……..

      Ngày mai?

      rất muốn gặp ta…………

      Buổi chiều, trong lúc sắp xếp phần thư từ
      [​IMG]



      Chương 213: Ghen?
      Editor: Hạ Y Lan

      Ngay sau đó, Diệp Thanh Hòa cảm thấy có sức mạnh kéo từ trong ngực Phạm Trọng ra ngoài, hơn nữa còn dùng sức kéo, thiếu chút nữa kéo ngã mặt đất.

      “Thanh Hòa, sao chứ!” tiếng dịu dàng vang lên, đồng thời, bị đôi tay vịn lại, mùi nước hoa nhàn nhạt hòa lẫn mùi rượu xông tới mặt, biết, là Quách Cẩm Nhi, chị ta cũng uống rượu?

      lắc đầu cái, hơi nhíu lông mày, lúc này, chẳng phải Quách Cẩm Nhi nên quan tâm đến chồng mình hơn sao?

      Mà bên kia, Tiêu Y Đình vung quyền đánh Phạm Trọng ngã xuống đất, hơn nữa hoàn toàn mất khống chế , gào thét: “Mày là tên khốn khiếp! Lại dám dùng cái miệng bẩn của mày đụng đến vợ tao! Hôm nay tao đánh chết mày tao mang họ Tiêu”

      Gào xong, tiến lên, hung hăng giẫm cước lên người Phạm Trọng, quần áo ta vốn trắng như tuyết bây giờ dính đầy bụi bẩn . . . . . .

      Tuy nhiên, Tiêu Y Đình vẫn chưa hết hận, đá liên tục mấy đá vào người Phạm Trọng, Phạm Trọng té xuống đất, mặc cho bản thân bị đá vẫn đánh trả.

      Diệp Thanh Hòa bị dọa, sợ ta xảy ra chuyện, tiến lên kéo , lại bị cuồng nộ của đẩy ra lần nữa.

      “Mày đứng lên cho tao! Đứng lên đánh lại!” gào lên, níu lấy quần áo của Phạm Trọng, nhấc người lên khỏi mặt đất, vung quyền nặng nề vào bụng ta.

      Mặt Phạm Trọng bị ma sát, bùn cát và máu tươi xen lẫn chỗ, quyền này đánh đến, búng máu từ trong miệng phun ra, phun lên bả vai Tiêu Y Đình.

      Tô Chỉ San thấy có việc lớn xảy ra, cùng Diệp Thanh Hòa tiến lên, mỗi người kéo Tiêu Y Đình, hai tay Tiêu Y Đình bị hai người nắm chặt nhúc nhích được, hai chân vẫn ngừng giẫm vào Phạm Trọng.

      Phạm Trọng nằm mặt đất, còn là người đàn ông vẫn luôn sạch , nhiễm bụi trần nữa, mà là thân dơ bẩn, mặt nhếch nhác, bẩn thỉu ,vết máu mơ hồ, mà vẫn nhìn Tiêu Y Đình cười tiếng, khàn khàn : “Có bị cậu đánh chết, cũng là kết cục tốt. . . . . .”

      Nụ cười kia, như đóa hoa Phong Tín Tử rơi xuống mặt đất, dù bị vẩn đục nhưng vẻ đẹp kia vẫn tỏa hương thơm ngát. . . . . .

      Diệp Thanh Hòa ngây dại, Tiêu Y Đình lại phát điên, rống to, “Mày câm miệng cho tao!” Giẫm cước nặng hơn nữa vào ngực Phạm Trọng.

      hai! đừng đánh nữa! Nếu đánh ta chết đấy!” Diệp Thanh Hòa ôm , lớn tiếng ngăn lại, đồng thời kêu Quách Cẩm Nhi – người nãy giờ vẫn ở bên: “Chị còn mau đỡ Phạm Trọng dậy! Mau! Đưa ta về trước!”

      Quách Cẩm Nhi như mới tỉnh mộng, đỡ Phạm Trọng dậy.

      Phạm Trọng lại vô cùng chán ghét nhìn chị ta cái, vươn tay đẩy, “Cút ngay cho tôi!” Rồi sau đó, mình lảo đảo bước .

      Quách Cẩm Nhi do dự chút, quay đầu lại liếc nhìn Tiêu Y Đình, cuối cùng theo sau Phạm Trọng.

      Tiêu Y Đình đánh người cũng đánh đến mệt mỏi, ở tại chỗ thở hổn hển, nhìn hướng Phạm Trọng , tức giận cũng lui.

      hai, chúng ta. . . . . .” muốn , hai, chúng ta trở về thôi. ngửi được mùi rượu người . . . . . .

      Vậy mà, còn chưa dứt lời, phóng ánh mắt đầy lửa nhìn chằm chằm, rồi sau đó níu lấy cánh tay của kéo , cắn răng nghiến lợi từ trong miệng nặn ra câu, “Trở về thu thập em!”

      tức giận như thế, thậm chí để mắt đến Tô Chỉ San ở bên cạnh, ngay cả lời chào hỏi cũng .

      Tô Chỉ San cũng bị màn này làm cho kinh sợ, cả buổi mới hoàn hồn, mới vừa rồi Tiêu Y Đình gọi Diệp Thanh Hòa, là “vợ. . . . . .”

      ra là vậy, cuối cùng bọn họ cũng ở chung chỗ, vẫn luôn cảm thấy, hai người bọn họ cực kỳ ăn ý, trực giác của sai. . . . . .

      tốt, ít nhất vẫn còn đôi hạnh phúc. . . . . .

      Trong bóng đêm, ánh mắt tràn ngập ảm đạm. . . . . .

      Nhà họ Tiêu.

      Tiêu Y Đình xanh mặt lôi Diệp Thanh Hòa vào, kéo lên lầu.

      Đoạn đường này, sắc mặt vẫn luôn như thế, cổ tay Diệp Thanh Hòa cũng sắp bị vặn gãy. . . . . .

      “Hai đứa. . . . . . Làm cái gì vậy?” Khương Vãn Ngư thấy, kinh ngạc nhìn hai bóng lưng bọn họ lên lầu.

      Tiêu Y Đình cũng trả lời, trực tiếp kéo vào phòng, kéo vào phòng tắm, mở vòi hoa sen, đợi nước nóng, liền dội nước lên đầu .

      làm gì vậy !” nhắm hai mắt, dùng sức né tránh nước dội tới, nước vào trong miệng, vừa vừa khạc.

      làm gì? làm gì ?” rống lên , “Em có biết tên Phạm Trọng kia có bao nhiêu bẩn? ! Em để cho hôn! Em còn để cho hôn em! ?”

      hoàn toàn tức đến chập mạch, lắc lắc đầu của , tiếp tục dội nước xuống, còn lấy tay dùng sức xoa nơi Phạm Trọng hôn, “ cảnh cáo em chưa? ! Em ! với em như thế nào! ? bảo em cho dù câu cũng được với Phạm Trọng! Em hay lắm, phải ra ngoài với Tô Chỉ San sao? Sao lại ở cùng chỗ với Phạm Trọng rồi?”

      Rốt cuộc, nước chảy xuống cũng trở nên ấm áp, lau nước mặt, lỗ tai bị xoa đến phát đau. . . . . .

      “Em cùng Phạm Trọng! Em chỉ vô tình gặp ta thôi . . . . .”

      “Vô tình gặp?Vô tình gặp, em biết đường vòng sao? Ai bảo em đến gần? !” vẫn bỏ qua, đổ sữa tắm lên tay, xoa lỗ tai , toàn bộ tóc đều tán loạn.

      ta uống say rồi, còn lái xe. . . . . . Em sợ xảy ra án mạng thôi. . . . . .”

      “Án mạng? !” dùng sức nhéo lỗ tai , “Loại người kia đáng chết! Chết ít gieo họa em biết ?”

      Lỗ tai bị nhéo đến đau, nhịn được “A” tiếng.

      “A? ! Bây giờ nhớ lâu rồi chứ ? ! Lần sau nếu để thấy em ở cùng chỗ với Phạm Trọng, xem thu thập em thế nào!” uy hiếp , nhưng mà vẫn buông lỏng tay ra, lúc này mới phát bộ dáng của nhếch nhác, nhất thời trong tim mềm nhũn, nhưng ráng kìm nén, chỉ đứng ở bên nhìn, mặc cho tự dọn dẹp.

      gắng sửa sang mình cho chỉnh tề, trong lòng vẫn có nghi vấn, lần này, phản ứng của đối với Phạm Trọng quá lớn, ngày xưa học, và Phạm Trọng phải có tiếp xúc, nhưng cũng có phản ứng lớn thế này, dám muốn cho Phạm
      [​IMG]

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 214 :Trân ái
      Editor: Hạ Y Lan

      Sắc mặt Quách Cẩm Nhi trắng bệch, lấy vali thu dọn đồ đạc.

      Mẹ Phạm nóng nảy, đỏ mắt nắm chặt vali của Quách Cẩm Nhi cho nhúc nhích, “ thể ! được !”

      Quách Cẩm Nhi giễu cợt nhìn hai mẹ con, cười, “Tôi này, mẹ, thừa dịp bây giờ còn có thể gọi bà tiếng mẹ, tôi liền gọi nhiều hơn chút! Bà giữ tôi lại làm gì ? Đối với người vô dụng này, tôi nhìn nhiều cũng thấy ghê tởm bà biết ? Bà nhìn mặt ta , bà nhìn , lúc ở xe vậy mà tôi từng muốn giúp ta lau mặt, tôi rất muốn, mà bây giờ tôi chỉ cần thấy miếng khăn giấy thôi thấy ghê tởm , mẹ, bà hiểu ý tôi ? Cứ tiếp tục như vậy, tôi sắp biến thành bệnh nhân tâm thần rồi !”

      ném vali, tay chạy ra ngoài, có lời ra miệng, xác thực, đối với , chỉ có nhà họ Phạm bị sỉ nhục, mà còn là sỉ nhục đối với ! Đêm tân hôn, để mình trong phòng, hàng đêm phòng trống, về sau lại phát , ở trong toilet……. . .

      Nghĩ tới đây, đáy lòng thấy lạnh lẽo và đau đớn, tới cửa, còn quay đầu cười lạnh, “Mẹ, tôi tự nhận mình có bản lãnh! Nhưng có người bà có thể mượn tới dùng chút, chừng còn có thể cứu đứa con trai biến thái này của bà! Phạm Trọng, phải thể thân mật với phụ nữ sao? Nhưng lại có thể hôn Diệp Thanh Hòa? Mẹ, bà tìm ta ! Con nuôi nhà họ Tiêu! Đây là chuyện cuối cùng tôi có thể làm cho con trai của bà đấy !”

      xong, quay đầu lại mà bước thẳng.

      Xe chạy đường, hai bên là dòng xe chạy ngừng, đèn đuốc sáng trưng, nhưng lại biết mình nên hướng nào. . . . . .

      Ba năm, đây phải lần đầu tiên rời khỏi nhà họ Phạm, nhưng mỗi lần lại vẫn ngoan ngoãn trở về. . . . . .

      muốn về nhà, trở về chỉ biết có nhiều phiền não hơn.

      với mẹ chỉ lần, muốn ly hôn, nhưng mỗi lần mẹ đều khiển trách, hỏi trong hào môn này, người phụ nữ ly hôn như tìm đâu nhà tốt như nhà họ Phạm?

      Vĩnh viễn mẹ chỉ thấy gia cảnh nhà họ Phạm tốt bao nhiêu, bối cảnh ưu việt thế nào, Phạm Trọng tuấn tú lịch ra sao,trình độ học vấn cùng vinh quang như thế nào, mà làm sao cũng thể tưởng tượng được, đằng sau vẻ vang đó, trải qua cuộc sống thế nào, mà loại chuyện này, cách nào mở miệng với mẹ được, chỉ có thể , hạnh phúc, , mẹ lại càng nghiêm khắc răn dạy: phụ nữ kết hôn, người nên là chồng mình, còn có tư cách gì người khác?

      gì, lúc bất đắc dĩ, thậm chí với mẹ, trong lòng Phạm Trọng có người khác, có người bên ngoài.

      vốn cũng đâu sai, nhưng ngờ lại chọc đến phiền não nhất của mẹ, bởi vì, trai và chị dâu cũng vì chuyện này mà ầm ĩ. . . . . .

      Mẹ căn bản thể để ý tới , chỉ gọi điện đến nhà họ Phạm, xin bọn họ cho câu câu trả lời thỏa đáng, tất nhiên nhà họ Phạm liền đồng ý, mẹ chồng tự mình tới cửa nhận lỗi, đón trở về, nếu lại kiêu ngạo bị mẹ khiển trách, còn với , muốn làm người vợ hào môn tốt, điều thứ nhất phải học được là nhịn, bất luận chồng ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm thế nào, chỉ cần động vào người vợ cả là , vẫn còn là người chồng tốt, thời của bà, bao nhiêu phụ nữ đều như vậy, cuối cùng, đàn ông chơi mệt đến chơi được nữa, tất nhiên ngoan ngoãn về nhà, cho nên, giống như chị dâu lại được! xứng đáng làm vợ!

      Cuối cùng, thậm chí uy hiếp , nếu như ly hôn với Phạm Trọng, cũng cần trở về cái nhà này . . . . . .

      cười khổ.

      Nhịn. . . . . .

      Trái lại cũng muốn có người đến giành vị trí vợ cả của đấy, có sao?

      Tân hôn lâu, Phạm Trọng liền cho biết, nếu muốn vị trí con dâu nhà họ Phạm, muốn ngồi bao lâu cũng được, có người nào đến giành với , bất cứ lúc nào mệt mỏi, cũng có thể , hơn nữa, muốn mang cái gì đều được. . . . . .

      A. . . . . . Ha ha. . . . . .

      ở trong xe cười lớn, cười ra nước mắt. . . . . .

      Ba năm, cuộc hôn nhân này ba năm, nhưng uất ức của ai biết được. . . . . .

      Chỉ có phẫn hận, là bản thân mình quá qua loa. . . . . .

      Hôn nhân phải ván bài, kết quả thua, chịu nổi. . . . . .

      cách nào tiếp tục lái xe, dừng sát ở ven đường, mặc cho nước mắt rơi. Mười năm nay, tại sao tới lui, liền đưa mình vào đường cùng? Cho tới bây giờ, thậm chí ngay cả chỗ đặt chân cũng có?

      Nghĩ tới những chuyện trải qua, khóc đến hít thở thông, cuộc sống như thế, tựa như đại dương vô hạn, thấy được bờ, tùy thời đều có thể chết chìm giữa biển khơi nguy hiểm. . . . . .

      lúc mờ mịt, phảng phất như nhìn thấy chiếc hải đăng, ánh sáng yếu ớt, chỉ dẫn phương hướng cho , sưởi ấm trái tim lơ lửng trong đêm tối.

      chậm rãi ngẩng đầu lên, nước mắt đầy mặt, lấy điện thoại trong túi ra, nhìn thời gian, vậy mà loanh quanh đường hết hai tiếng. . . . . .

      Đêm khuya như vậy, chỉ có mình nhà để về sao?

      Nước mắt tủi thân lại chảy ra lần nữa. . . . . .

      Tìm được dãy số trong danh bạ, do dự có nên liên tục , vẫn gọi , trong lòng thấp thỏm, đêm khuya, còn có người nghe điện thoại sao?

      Nhưng biết, bởi vì đặc thù nghề nghiệp, tắt máy. . . . . .

      Trong nháy mắt kết nối kia, tim cũng muốn treo lên, cầm lòng được nắm áo trước ngực, cũng may, nhận, mang theo buồn ngủ nồng nặc,khàn khàn tiếng “Alô.”

      Chỉ chữ này, nước mắt của lần nữa vỡ đê, giọng này, người này, giống như trở lại thời gian thanh xuân, có lập gia đình, ánh mặt trời vẫn tươi đẹp, những khó khăn trong cuộc sống , chỉ cần xoay người có người trong lòng. Hôm nay nghĩ đến, tất cả bi thương ra đều phải là bi thương. . . . . .

      hai, là em. . . . . .” khóc .

      “À. . . . . .” Bên kia có chút tiếng động, “ trễ thế này? Sao vậy?”

      lớn tiếng khóc, “Em ở bên ngoài, em biết nơi nào. . . . . .”

      Nhà họ Tiêu, Tiêu Y Đình ở trong phòng ngủ, rơi vào trầm mặc. . . . . .

      Trong ngực, cánh tay phải của , an tĩnh nằm lên, sợi tóc mềm mại trải dài
      [​IMG]

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 215:
      Editor: Tinh Di
      có là tên ngốc mới mang em theo! ngốc!” Cửa thang máy mở, mỉm cười, mười ngón tay đan vào nhau, hai người cùng ra khỏi khách sạn.

      Đêm khuya lạnh, mặc áo khoác dài tay, bàn tay bé chìm nghỉm trong tay và tay áo, giờ phút này là ấm áp và hạnh phúc, dù cho có thể chỉ là khoảnh khắc……….

      đói rồi, chúng ta ăn chút gì ?” nhét vào trong xe, hỏi .

      “Được!” Cả tối cùng Tô Chỉ San chỉ ăn đồ ăn vặt, cũng thể tính là ăn tối, lại thêm phen vận động kịch liệt cùng , khỏi đói bụng.

      “Chúng ta ăn gì đây?” lên xe, khỏi động, chờ hiệu lệnh của .

      nghĩ nghĩ: “ biết quán ăn đối diện trường đại học có còn hay ……..”

      “Dạo này em giống như học sinh hay hoài niệm về trường cũ đó nha?” cười , xong lái xe về phía trường học, mặc kệ mọi thứ, chỉ cần muốn, ở đâu cũng cùng .

      ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, thản nhiên : “Thực ra, khi đó….. rất cố chấp, có nhiều chuyện chính em cũng , vì thế em đắn đo……. biết có nên quay về hay ……”

      nhìn thoáng qua , nhưng gì, yên lặng lái xe.

      Trường học mới vào kì nghỉ hè, vẫn còn nhiều sinh viên chưa về nhà, nhưng gì sao cũng đêm muộn, đèn tắt hết, hàng quán ngoài trường cũng còn náo nhiệt nhưng vẫn còn mở, giống như dành cho những người khách về thăm lại như .

      Hai người dừng xe, nhìn về phía quán ăn phía xa xa.

      “Sao ìu xìu vậy?” nhìn theo ánh mắt của , “Muốn vào quán kia sao? Được! thôi!”

      cười cười, bước kịp với bước chân của , còn chủ động đặt tay mình vào trong tay . Cũng phải đặc biệt muốn đến đó ăn, chỉ là nhớ lại chút chuyện trong quá khứ: , và Quách Cẩm Nhi……..

      Thực ra bây giờ suy nghĩ của đều rất hiểu, vì thế mới yên tâm để ra ngoài cùng Quách Cẩm Nhi, trực giác của cho biết, làm sai……..

      Ông chủ quán nhiệt tình mời gọi khách ăn đêm, hai người vào ngồi xuống, Tiêu Y Đình ngẩng đầu, cười cười chỉ vào phía đường đối diện: “Chỗ kia, em còn nhớ ? Lần đó em bị ốm truyền nước ở đó!”

      gật gật đầu, nhớ , làm sao có thể nhớ? Từng giọt từng giọt, giống như mới chỉ ngày hôm qua……

      “Cái tên Phó Chân Ngôn đúng là khó ưa mà, còn đòi ở trông em cả đêm! Hôm sau mang em trang điểm mặc quần áo xinh đẹp rồi dự lễ khánh thành của ta, có mình làm tìm em đến khờ dại cả đêm……” bày ra bộ dạng uỷ khuất.

      mím môi, nhàng cười, vươn tay ra vuốt ve mặt như trấn an. chưa từng với lý do vì sao lần đó bị ốm, và cũng định với , và còn rất nhiều chuyện , chắc chắn mãi mãi cũng biết…..

      “Em , rất đáng thương………” Được nấc lại đòi tiến thêm thước, càng lúc càng thể quay đầu.

      hai, em biết.” Chính vì biết nên mới với , là do cố chấp, nhiều chuyện, vì thế……..

      Nghe như vậy, hiểu vì gì lại xấu hổ, lúc đó mới bắt đầu gọi đồ ăn.

      Đồ ăn lên, hai người đều rất vui vẻ, ăn xong vẫn ngừng cảm thán: “Ngày đó chỉ có ấn tượng sâu sắc nhất với bánh bao nhân thịt, sáng nào em cũng mua cho tận sáu cái, biết sao ngày ấy ăn được hết vậy?”

      “Bởi vì….” nghĩ nghĩ, “Lúc đấy là heo…..”

      Thực ra, chỉ là heo, từng nghĩ là….

      Khó có khi trêu chọc , lên trán : “Heo phu nhân, thôi, tính tiền!”

      là người đứng lên thanh toán, đây cũng là thói quen bao nhiêu năm rồi, nhưng hôm nay lại thấy tức cười, bởi vì hai người vội ra ngoài, xu tiền cũng kịp mang theo.

      cười hô hô: “Cho nên mới , biết nên mới tàng trữ quỹ riêng, có lúc cần dùng mà!”

      Khoản tiếng riêng lớn nhất từng có dùng mua miếng Kê Huyết thạch cho , người này đúng là, ở cùng nhiều đến ngớ ngẩn luôn rồi…..

      cầm hoá đơn, nhìn cười: “Ngày mai là ngày nghỉ, chúng ta phải ở nhà bàn bạc phen, giao toàn bộ thu nhập những năm qua cho em, mỗi ngày em phát tiền tiêu vặt cho là tốt nhất.”

      cũng từ chối, chỉ đơn giản chữ, mềm mại mà tuỳ ý: “Được” Giống như lần đầu gọi xuống ăn cơm, chỉ đáp từ như vậy…..

      rất vui vẻ, lại nhờ đến hai người lúc bị quản lý tiền tiêu vặt, ngày ấy quá khó chịu và đến bây giờ là cực kí thoái mái, cực kì hưởng thụ….

      Lúc chuẩn bị lên xe trở về, Diệp Thanh Hòa vô tình nhìn về phía cánh cổng trường, lúc này khép chặt.

      “Em muốn học nữa sao?” chú ý đến ánh mắt của .

      lắc đầu: “…..”

      cái gì mà ! theo !” Tính trẻ con của nổi lên.

      định đâu?” bị kéo như bay.

      đời này có chuyện hai em làm được! Chỉ là cái cổng trường, sao có thể làm khó được ?” đầy tự hào nhìn .

      “Trèo…… tường?” Loại chuyện này rất lâu làm, cụ thể là từ trở thành ‘Diệp Thanh Hòa’……

      “Còn gì nữa! Bọn hồi trước hay về trễ đều như thế!” hất ngón tay cái lên, vẫn là dáng vẻ dương dương tự đắc ngày đó…….

      “Nhưng em……. ….” có nổi chút dũng khí.

      “Vậy mà trước đây em cái gì em cũng làm rồi! Có mỗi chuyện này là được sao? lên!” ngồi xổm xuống, ý kêu đứng lên vai.

      “Được!” đột nhiên cực kì quyết đoán đồng ý, bám vào tường dẫm lên vai , ở dưới chậm rãi đứng lên, may mà rất gầy, dễ dàng đứng thẳng cả người.
      “Được chưa?” hỏi.

      “Được! thành vấn đề!” Tuy lâu làm nhưng hẳn là biết, nhanh nhẹn bò lên, tuy nhiên chưa xuống luôn mà ngồi lại chờ cùng lên.

      linh hoạt nhảy người lên, thoát cái ngồi cạnh , tính nhảy xuống liền bị kéo lại: “Thôi, cần vào trong! Ngồi ở đây , như vậy cũng ngắm được trường rồi!”

      Từ đây nhìn xuống, những nhìn được phần diện tích rộng hơn, còn có cảm giác gần hơn với bầu trời bên , tối đen nhưng thỉnh thoảng có những vì sao loé sáng……..

      “Được, nghe theo em.” ngồi sau lưng , ôm lấy .

      Cho dù đêm muộn, khung cảnh trường học chỉ còn lại đêm đen đặc nhưng hai người dù nhắm mắt vẫn miêu tả lại chi tiết từng ngóc ngách trong trường.

      “Em nhìn chỗ kia!” chỉ tay về phía hàng cây hoa quế.

      “Ừm….” có chút buồn ngủ, dựa vào người , giọng có chút lười biếng.

      “Cái cây kia, có ý nghĩa rất lớn……….”

      híp mắt lại, bỗng nhớ tới hình ảnh: Dưới ánh trăng, hoa quế đầy trời, dưới gốc cây ………..

      cho rằng lần đó do say………

      “Rất lâu sau suy nghĩ lại cẩn thận, lần đó là em lợi dụng lúc say để khi dễ …” ôm , cười vào lỗ tai .

      Cả người
      [​IMG]
      ngocanh thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 216:
      Editor: Tinh Di

      Qua nhiều mệt mỏi như thế, hai người quả nhiên ngủ đến quên thời gian, đây cũng là lần đầu tiên Diệp Thanh Hòa ở nhà họ Tiêu lúc sáng sớm từ khi thành con dâu.

      Hai người bị tiếng điện thoại đánh thức.

      Lúc đó là giữa trưa, bên ngoài trời nóng nhưng bên trong có điều hoà nên vẫn rất thoải mái, lại thêm chăn mềm đệm êm, cả hai đều rúc sâu hơn vào chăn, ai muốn ra ngoài.

      Nghĩ đến có thể là điện thoại công việc, thể nhận, tay đưa ra lấy máy, tay nghịch tóc .

      Vừa nhìn điện thoại mặt nhanh chóng trầm xuống, bàn tay nghịch tóc cũng dừng lại, chỉ đáp ngắn ngủi: “Alo? !”

      Người bên kia biết gì, rút tay gối lại, rời giường: “Tôi biết rồi, tôi đến ngay.”

      vẫn mơ mơ màng màng, nhìn nhanh chóng mặc quần áo, nhanh chóng cầm theo đồ đạc, giống như có việc ra ngoài, vì thế ngồi dậy.

      quay đầu lại, ấn xuống giường: “ ngủ tiếp chút ! cần ra ngoài! Hôm qua mệt mỏi như vậy đủ rồi!”

      “Nhưng mà…. cũng giữa trưa rồi, nên dậy thôi………”

      cần phải vội! Em cứ ngủ tiếp, chút nữa gọi cơm trưa cho em, ăn xong em hãy ngủ tiếp nhé!” kéo chăn cho che cả người, vuốt vuốt tóc giống như trấn an, nhưng trong mắt giấu được tia lo lắng khẽ lướt qua, tuy nhiên kịp phát , quá quen thuộc với khuôn mặt ……..

      nằm lại, cực kì ngoan ngoãn nghe lời: “Khi nào về? Là về nhà hay quay lại đây?”

      “Tuỳ em, nếu em ăn trưa xong muốn về gọi cho , đưa em về.” mỉm cười, cầm theo cặp tài liệu, “ đây!”

      “Ừm….” nhìn theo , biết vì sao, lúc này rất muốn nhìn rời như thế…….

      từng hứa cùng trong mọi thứ, năm mười sáu là cùng học, mơ mơ hồ hồ chia rồi hợp mười mấy năm, cách trở lớn như thế, lúc này mới hiểu vì sao hai lần rời , lần nào tiễn …….

      Nhìn theo bóng người rời , chuyện này hề dễ dàng…….

      hai….” nhịn được gọi theo, có chút nghẹn ngào……

      “Ừm?” quay đầu lại, nhìn thấy liền bật cười, “Em sao thế?”

      có thói quen bám người, nhưng lúc này khẽ chu môi, giống như viên kẹo hoa quả mềm mại và ngọt ngào……

      kìm được lòng, đưa hai tay ra khỏi chân, ý muốn ôm.

      rất kinh ngạc, chưa từng thấy qua như thế……

      Thế nhưng, rất thích như thế, độc lập, kiên cường, lạnh nhạt lại có ngày trở nên mềm mại…….

      cảm giác như mình sắp ngẹt thở….

      cẩn thận đặt cặp tài liệu xuống, đến bên giường, ôm rồi hôn , lúc đầu chỉ định chạm nhưng về sau lại thể dứt ngay, triền miên chưa muốn rời.

      mút mạnh môi , thở dốc: “Nếu cứ như vậy được……..”

      đưa ngón tay khẽ chỉnh lại phần tóc rối cho : “ đâu?”

      “…. gặp người uỷ thác.” .

      tự giác hỏi thêm, đây là nguyên tắc, nếu là có liên quan đến công việc luật sư của , tiện hỏi nhiều.

      cười với : “ mau , em ngủ tiếp đây, hi hi…”

      “Được, về sớm!”

      tới cửa, ánh mắt của vẫn dán lưng , mãi cho đến khi khuất hẳn sau cánh cửa.

      Cánh cửa khép lại, nhắm mắt.
      &&&&&DieeendaU*T(aaannleY$(8eequyyyd000nT%

      Quả nhiên quên chuyện gọi cơm cho , cơm đưa đến nhưng lúc lâu sau mới xuống giường.

      Cả buổi chiều nhàn nhã nên vội ăn trưa. Mặc dù trong nhà rất gọn gàng sạch nhưng ngại dọn dẹp thêm, gấp quần áo của , giặt ga giường…….

      buổi chiều cứ thế trôi qua.

      về sớm nhưng mãi đến lúc hoàng hôn vẫn chưa thấy quay lại, cũng gọi điện cho .

      tiện tay lấy cuốn sách, yên lặng chờ đợi thời gian trôi qua, có nôn nóng.

      ngọn đèn, lòng trở đợi người quay về.

      Hạnh phúc con người có hạn, đó là hiển nhiên. Yên lặng, đôi khi là nhạt nhẽo.

      Trời dần tối hơn, định nấu bữa tối, cần biết có về hay vẫn làm…..

      Trong nhà có người ở thường xuyên nên có nguyên liệu nấu ăn, lục xục khắp nơi mới tìm được chút thịt nạc, bột và măng trong tủ, nhiêu đây cũng coi như đủ để làm mì, tính cả phần của .

      nhớ , cho dù là ăn ở ngoài nhưng chỉ cần có nấu, nhất định ăn. Nghĩ đến đây khỏi bật cười, đeo tạp dề lên bắt đầu nấu nướng.

      nhào bột điện thoại có cuộc gọi đến.

      giật nảy mình, xoa xoa tay, chạy ra ngoài nghe điện thoại, chính cũng phát ra bản thân mong người gọi đến là như thế nào….

      Nhưng phải, là dãy số lạ…..
      &&&&&DieeendaU*T(aaannleY$(8eequyyyd000nT%

      “Alo?” thể che giấu được vẻ thất vọng trong giọng ……….

      hồi im lặng, ai .

      “Alo? Xin hỏi bên đấy tìm ai?” nghi ngờ, hỏi lại.

      “Tìm .” Cuối cùng cũng có người trả lời.

      “Phạm Trọng?” nghe giọng kia có phần giống của ta, nhưng cũng thấy khó tin nếu là ra gọi cho , làm sao ta biết được số điện thoại của ?

      “Đúng, là tôi.” Phạm Trọng lạnh nhạt, “Thính lực tệ……”

      tìm tôi có việc gì ?” Phạm Trọng ‘Ngày mai gặp’ nên hôm nay gọi điện cho sao?

      Phạm Trọng trầm mặc.

      đợi lúc, sau đó : “Phạm Trọng, nếu tìm tôi là vì chuyện tìm luật sư uỷ thác để sang thứ hai, chúng ta bàn bạc lại chuyện này ở văn phòng luật sư Thiên Hải.” Trừ chuyện đó ra, nghĩ Phạm Trọng tìm có chuyện gì khác, chẳng lẽ ta nhàm chán đến nỗi gọi điện kêu cùng nghe Nhị Hồ?

      Phạm Trọng vẫn trả lời nhưng gác máy.

      thở dài: “Phạm Trọng, nếu có gì để tôi gác máy nhé?”

      “Diệp Thanh Hòa” Đột nhiên Phạm Trọng gọi tên , u lãnh như tiếng từ đêm tối.

      “Tôi đây…..” tự trấn tĩnh mình.

      “Diệp Thanh Hòa, xem, người chết liệu có thể khiến mọi người đồng cảm với mình ?”Phạm Trọng hỏi.

      Những lời này cộng thêm giọng u lãnh của Phạm Trọng khỏi khiến Diệp Thanh Hòa run người, nắm chặt điện thoại: “Phạm Trọng! Rốt cuộc là muốn gì?”

      Phạm Trọng cười lạnh tiếng, lại gì nữa.

      Diệp Thanh Hòa cảm thấy Phạm Trọng như thế rất đáng sợ, lúc vừa rồi lại càng đáng sợ hơn, vì cái gì lại cứ đến tìm ? ta đâu có quen thân……..

      “Phạm Trọng, hãy nghe tôi …..” Diệp Thanh Hòa liếm liếm môi, định với Phạm Trọng ý nghĩa của việc sống, nhưng nghĩ lại, ta cũng phải người hiểu chuyện như thế, có chuyện gì thấu tình đạt lý sao? Hơn nữa người thông minh như ta càng để ý mấy chuyện vụn vặt kia, “Phạm Trọng, đừng đoán mò, cần người khác phải thông cảm, , Phạm Trọng độc nhất vô nhị, vì cớ gì phải đặt bản thân ở vị trí thấp như thế?”

      mơ hồ cảm nhận được câu hỏi của Phạm Trọng là hướng về ta, ta chán đời sao? Lại nhớ tới lúc Phạm Trọng bị Tiêu Y Đình đánh, ta vừa cười vừa bản thân đáng bị đánh đến chết, trong lòng khỏi lạnh lẽo……..

      Đột nhiên Phạm Trọng ở bên kia cười ra tiếng: “Tôi là tôi? Tốt đẹp ai so được? giống như khen tôi sao?”

      “……” Phạm Trọng cười nhạo ? Hay là cười nhạo chính mình? Thế nhưng bi thương thể che giấu nổi trong giọng của ta khiến thể cười cũng thể giận. Chính cũng hiểu cảm giác đồng bệnh tương niên* của đối với Phạm Trọng, được. Tuy nhiên, câu ‘Tốt đẹp kia ai so được’ kia càng khiến hiểu, ta và , cả hai người………
      &&&&&DieeendaU*T(aaannleY$(8eequyyyd000nT%

      như lạc vào thế giới suy nghĩ của riêng mình, giọng bất giác cũng lạnh lẽo hơn: “Phạm Trọng, chắc hiểu được, làm người bạn đến già của ai đó là chuyện hạnh phúc đến cỡ nào, bao giờ để ý chữ ‘chết’….”

      “Là sao? Hạnh phúc?” Tiếng cười của Phạm Trọng càng lớn hơn.

      biết Phạm Trọng đứng ở đâu, chỉ thoáng nghe được tiếng gió vù vù……..

      “Phạm Trọng, ở đâu?” mơ hồ có linh cảm xấu……..

      “Tôi?” Phạm Trọng cười nhạt, “Ở giữa ranh giới của sống và chết……..”

      Diệp Thanh Hòa nhíu mày, vì sao loại chuyện này lại xảy ra với ? ta hề có thân thiết! Nhưng là, ngồi yên quan tâm được sao? tuyệt đối làm được……

      “Phạm Trọng, cho tôi biết ở đâu!” Giọng nghiêm túc hơn bao giờ hết.

      “Tầng cao nhất của bệnh viện.”

      Hình như ta uống rượu, nghe thấy tiếng nuốt……..

      “Là bệnh viện nào!”

      “Sao vậy? muốn quản cả chuyện này sao?” Phạm Trọng cười cười, ra tên bệnh viện.

      đứng lại đó, được nhúc nhích! Ngàn lần được nhúc nhích!” lướt nhanh trong phòng thấy tiền Tiêu Y Đình để lại bàn, do dự cầm lên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :