1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Luật sư phúc hắc quá nguy hiểm - Cát Tường Dạ (122/202)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 205: Gia tăng độ ngọt
      Editor: Hạ Y Lan

      phải lần đầu tiên làm bữa sáng cho , thực tế, bọn họ bên nhau nhiều năm như vậy, cuộc sống của vẫn luôn lệ thuộc vào , nhưng mà chưa từng có lần nào giống như sáng hôm nay, để cho cảm thấy rất khác biệt —— , đây là lấy thân phận người vợ chăm sóc cho , đúng ?

      Cúi đầu hôn lên khuôn mặt , giọng nhàng ấm áp, “Bà xã. . . . . .”

      kinh ngạc, cúi đầu xuống nhàn nhạt cười tiếng, gương mặt nổi lên đỏ ửng.

      “Đỏ mặt. . . . . .” cười , lại quên gần tối ngày hôm qua ở tại cửa ra vào mình bị hôn, cũng đỏ mặt lâu.

      Đây là mùi vị khi sao? hỏi mình.

      ông chú ba mươi tuổi đầu, lần đầu chân chính nếm thử mùi vị khi , cảm thấy buồn cười, nhưng mà, nhiều hơn, cũng là ngọt ngào. . . . . .

      Cháo nấu chín, còn bỏ thêm củ từ, mùi thơm xông vào mũi .

      hít mũi cái, cúi người , cằm khoác lên vai , bộ dáng rất là hưởng thụ, thanh càng thêm mềm mại, “ muốn húp cháo. . . . . .”

      đánh răng chưa?” tà tà liếc cái, Tiêu Đại Luật Sư ở nhà so với bên ngoài là cùng người sao?

      có.” còn đúng lý hợp tình trả lời.

      đánh răng trước. . . . . .” quay đầu lại nhìn cằm đầy râu, đầu tóc rối bời, vừa nhìn chính là mới từ giường bò dậy. . . . . .

      , em đút cháo cho trước. . . . . .” cọ xát cằm ở vai .

      “. . . . . .” Người này, quả vô lại làm cho người ta vừa giận vừa buồn cười, “ hai, rốt cuộc mấy tuổi?” Có muốn giảng cho khóa học về vệ sinh ?

      “Mấy tuổi đều phải ăn cơm! A. . . . . .” há miệng ra.

      Đuà giỡn lại giở trò đáng luôn là sở trường của . . . . . .

      bất đắc dĩ múc muỗng , vẫn còn nóng, thổi rồi, mới đút cho ăn.

      nếm nếm, “ ngọt . . . . . .”

      “Dĩ nhiên ngọt, phải đợi lạnh lát mới có thể thêm mật ong !” Ai bảo gấp như vậy.

      “Ưmh. . . . . .” ôm lắc lắc, “Vậy. . . . . . Em gia tăng độ ngọt . . . . . .”

      Gia tăng độ ngọt? Thêm thế nào?

      nghiêng đầu lại nghi ngờ nhìn .

      Nhưng ngờ, môi của mút lấy môi , rồi sau đó dáng vẻ rất hưởng thụ, híp mắt cười, “ tại ngọt. . . . . . Rất ngọt. . . . . .”

      “. . . . . .” Môi dinh dính, là dính chút cháo từ . . . . . “ rửa mặt ! Thiếu gia! Bữa ăn sáng xong ngay đây!”

      Đối với chủng loại người này, bất lực rồi. . . . . .

      Sau khi đuổi , bên môi che giấu được, khẽ mỉm cười.

      ngày nhàn hạ.

      mặc bộ quần áo ở nhà mà thích nhất——T shirt hơi cũ cùng quần bông rộng thùng thình, nằm ghế sa lon xoa bụng, “Ăn no quá, lâu rồi chưa có bữa ăn như vậy. . . . . .”

      Dì Vân vừa ở bên thu dọn đồ đạc vừa cười , “Là Thanh Hòa làm nên con mới ăn no bụng phải ? Mấy năm nay thấy khẩu vị con tốt như vậy.”

      Tiêu Y Đình cười cười, thừa nhận cũng phủ nhận.

      ra cũng phải tài nấu nướng của dì Vân bằng em , mà là muốn ăn hay cùng tâm tình có liên quan rất lớn, vì vậy, sau khi dì Vân vào phòng bếp, dính tới, tựa vào người Diệp Thanh Hòa, “Em . . . . . . đúng, bà xã. . . . . .”

      “. . . . . .” Gọi, còn phải đổi tới đổi lui?

      “Em có biết tại sao lúc nãy ăn được nhiều ?” Trong ánh mắt của rất có tinh thần .

      biết tại sao lại ăn được nhiều, nhưng mà biết, trong miệng tuyệt đối nhả ra lời có ích . . . . . .

      Vì vậy lắc đầu, “Em cảm thấy em cần thiết biết đáp án này. . . . . .”

      Nhưng hoàn toàn chú ý tới kháng nghị của , phối hợp ra, “Theo nghiên cứu gần đây của , thèm ăn và ham muốn có quan hệ rất trực tiếp, Thánh Nhân từng viết: tính phúc là thực , ăn uống và tính phúc, cả hai tác động qua lại. Vì vậy, tính phúc là ăn uống kém, cái gọi là bụng no nghĩ đến ham muốn, ra là lẽ thường của con người. . . . . .”

      nghe cũng nửa ngày, cuối cùng bắt được trọng điểm, “Xin hỏi đây là vị Thánh Nhân nào ?”

      “Ưmh. . . . . . Thánh nhân Tiêu . . . . . .”

      “. . . . . .” biết mà..... “Cho nên bây giờ ăn uống no đủ. . . . . .” phải đâu? đứng lên muốn chạy trốn, cứ tiếp tục như vậy, ngày mai có thể làm sao?

      nằm ngửa ở ghế sofa cười, “Em chạy cái gì? đáng sợ như vậy sao? muốn , ăn căng bụng rồi, bằng ra ngoài dạo chút chứ?”

      “. . . . . .” đứng xa xa , mang theo vẻ mặt ai oán nhìn .

      So với nhàng của ngày thường, giờ phút này, lại có dáng vẻ kiều chưa từng có, mặc dù mang theo mắt kiếng, vẫn ảnh hưởng thần thái bộc lộ ra ngoài.

      thấy thế trong nội tâm rất rung động, chỉ là, vẫn đau lòng , để mặc cho đứng xa xa, chỉ hỏi , “Em muốn nơi nào?”

      suy nghĩ chút, “Chúng ta. . . . . . Trở về trường học chút?”

      “Trường học? Em muốn gặp Mục Xuyên? ta được điều rồi!” Trong lòng có cảm xúc khó chịu, ngay cả khi biết và Mục Xuyên phải chuyện như vậy, vẫn thoải mái.

      Dĩ nhiên biết Mục Xuyên được điều , đến Vân Nam, nơi chôn cất người nhất, mà lại ở nơi đó gặp gỡ được tình mới, dời nhà Vân Nam rồi. . . . . .

      phải. . . . . . Em muốn trở về trường nhìn chút, lâu rồi .”

      Sắc mặt của hòa hoãn xuống, “Lại . . . . . . cũng vậy, lâu rồi . . . . . . thôi!”

      “Em thay quần áo!” xoay người muốn lên lầu.

      kịp thời nhảy dựng lên kéo lại, “Thay quần áo gì! Cứ như vậy ! Em mặc cái này cũng là loại thưởng thức. . . . . .”

      “. . . . . .” thưởng thức. . . . . . nhìn lên nhìn xuống đánh giá cái T shirt cũ cùng quần rộng của .

      Đối mặt với ánh mắt như thế, cười ha ha, “Này nhé, người có khí chất có thể mặc bao bố thành thời trang, ngược lại, là bao bố vẫn là bao bố.”

      Được rồi, nếu như còn có thể bởi vì tự luyến mà cảm thấy kinh ngạc, cũng phải là Diệp Thanh Hòa uổng công ở bên nhiều năm như vậy. . . . . .

      ra , đây cũng là cuộc sống hoàn mỹ, hai người ở chung chỗ, thành thói quen, cần làm bộ, cần cố ý.

      Cả hai đều buông lỏng dáng vẻ ở chung, bởi vì sớm quen thuộc, vả lại biết dáng vẻ bết bát nhất của đối phương, trong lòng hoàn toàn có gánh nặng, cần trăm phương ngàn kế nghĩ phải giả trang thế nào làm đối phương vui, càng quan tâm hôm nay mặt đối phương có nhiều hơn viên đậu hay , thậm chí, có thể
      [​IMG]

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 206
      Editor: Hạ Y Lan

      Thứ hai, Diệp Thanh Hòa mang theo đôi mắt gấu mèo làm , Tiêu Y Đình tự mình đưa Thiên Hải, mặt mày hớn hở, trạng thái tinh thần so với hoàn toàn khác biệt. . . . . .

      Nhìn dáng vẻ uể oải, nở nụ cười đắc ý hoàn toàn che giấu, cúi người qua hỏi , “Có cần xin nghỉ để nghỉ ngơi ?”

      cần. . . . . .” đặt năm ngón tay lên mặt , đẩy ra. Tất cả đều là gây họa, bây giờ xin nghỉ có ích lợi gì? Tối hôm qua người nào quấn phải là “Tính phúc là chuyện giúp đỡ người, tính phúc mình bằng chúng ta cùng tính”

      “Được rồi, vậy khi nào em mệt mỏi đừng chịu đựng,lén chợp mắt chút, tối về dì Vân tăng cường dinh dưỡng cho em. cười híp mắt, lại gần môi in xuống nụ hôn, mới thả , “Buổi tối tới đón em.”

      “Ừ. . . . . .” ngáp cái, xuống xe.

      là thực tập sinh mới làm mà lười biếng? Phòng luật của cũng cho phép sao?

      nhìn bóng dáng biến mất ở cầu thang, mới lái xe , vẻ mặt tươi cười, huýt sáo.

      Nụ cười như vậy vẫn giữ vững cho đến chỗ làm của , khiến đám đồng nghiệp giật mình , hai mặt nhìn nhau, hôm nay luật sư Tiêu làm sao vậy?

      Đối với các đồng nghiệp mắt to mắt , hoàn toàn để ý, còn cười híp mắt cùng mỗi người “Buổi sáng tốt lành” , mọi người càng cảm thấy quỷ dị, tượng thiên văn khác thường . . . . . .

      Hơn nữa trợ lý, chưa từng gặp qua ánh mắt đầy ôn nhu như vậy của luật sư Tiêu, mặc dù cũng cùng các đồng nghiệp cười giỡn, nhưng cười giỡn cùng dịu dàng là hai chuyện khác nhau, huống chi, bình thường trong phòng làm việc vẫn luôn nghiêm túc. . . . . .

      Lúc nữ trợ lý mang cà phê vào cũng đưa luôn bữa sáng, đây là công việc hàng ngày của .

      Nhưng liếc mắt nhìn, cười , “ cần, tôi ăn sáng xong rồi, sau này cần chuẩn bị, còn nữa, cà phê cũng lấy . Về sau cần đưa vào.”

      uống cà phê rồi hả ? Chẳng lẽ là tuần trước khuyên nên uống sữa có tác dụng?

      Mặc dù bị mắng trận, nhưng nếu như có thể đặt lời khuyên của vào lòng, cũng rất đáng. . . . . .

      “Vậy. . . . . . Đổi sữa tươi sao?” dịu dàng hỏi.

      cần!” Ngay cả khi hai người đều muộn nhưng em vẫn tự mình chuẩn bị sữa tươi cho , “Nước lọc !”

      “Dạ.” Trợ lý mang toàn bộ ra ngoài, rót ly nước lọc đưa cho , “Cuối tuần vụ án ly hôn của Quách Hoành Vũ mở phiên tòa, luật sư Tiêu muốn tự mình ra biện hộ sao?”

      Vụ án như vậy, cảm thấy luật sư Tiêu mà ra mặt là đại tài tiểu dụng rồi. . . . . .

      “Đúng vậy.” vùi đầu làm chuyện của mình, hề nhiều.

      Trợ lý suy nghĩ chút, có thể là bởi vì nhà họ Quách và luật Tiêu có quan hệ tầm thường thôi. . . . . .

      Diệp Thanh Hòa ở Thiên Hải cũng bắt đầu ngày làm việc, hơn mười giờ, Phan Du Nhiên đến tìm .

      Phan Du Nhiên chỉ sắp ba mươi tuổi, mới đầu gả vào nhà họ Quách, cũng từng được chiều chuộng, nhưng buổi sáng hôn nhân va phải đá ngầm, cả người già ít nhất năm tuổi, xoa phấn, sắc mặt cực kỳ tiều tụy.

      “Luật sư Diệp, luật sư Bạch có ở đây sao?” Phan Du Nhiên muốn tìm luật sư Bạch Tân, dĩ nhiên phải là thực tập sinh như .

      Làm trợ lý cho Bạch Tân, thể làm gì khác hơn là , “Luật sư Bạch ra ngoài gặp đương rồi, chị có lời gì có thể với tôi.”

      Tất nhiên Phan Du Nhiên có chút nào tin tưởng , nhưng vì vụ án này khiến lòng ấy nóng nảy, mỗi thời mỗi khắc đều cảm giác như bị ép điên, cho nên, lúc nào cũng muốn tìm người chuyện, giải quyết đè nén trong lòng, “Luật sư Diệp, Quách Hoành Vũ là tên khốn kiếp, chúng tôi kết hôn nửa năm, ta liền ra ngoài chơi bời với những loại phụ nữ kia, tôi cứ nghĩ khi có đứa thu liễm chút, nhưng mà, ngờ còn tệ hại hơn, tôi nhịn nổi nữa.”

      Diệp Thanh Hòa nghe, cũng biết an ủi thế nào, rất nhiều người , chuyện đàn ông ra ngoài ăn vụng, chỉ cần có lần đầu tiên, tất nhiên có lần thứ hai, để duy trì hôn nhân, cũng phải dựa vào nhịn mà có thể kéo dài tiếp . . . . . .

      Nỗi khổ của Phan Du Nhiên, cũng nghe qua, ngại làm thính giả thêm lần nữa nếu như Phan Du Nhiên ra có thể làm mình thoải mái hơn .

      “Luật sư Diệp, tôi chịu đủ rồi, nếu kéo dài thêm ngày nữa tôi cảm thấy mình điên mất, tìm được chứng cớ sao? Tôi tự tìm thám tử tư tra có được ?” xong, Phan Du Nhiên lại bắt đầu rơi lệ.

      “Chị đừng vội, luật sư Bạch cũng với chị, cách thu
      [​IMG]

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 207:
      Editor: Tinh Di

      bữa tối vui vẻ.

      Cảm giác bí bách mỗi lần đối diện với Phó Chân Ngôn cũng còn, có lẽ phần là vì thái độ của Phó Chân Ngôn, cũng có lẽ là vì đến giờ phút này, có gì là bỏ được…….

      Trân trọng nhau.

      Trân trọng người mình và người mình.

      Lúc đầu định để Phó Chân Ngôn đưa về nhưng sau đó nghĩ lại, xe chỉ tới văn phòng luật sư của Tiêu Y Đình.

      Phó Chân Ngôn chỉ đưa tới cửa, nhưng cho tới tận khi vào vẫn nhìn theo…….

      Lúc bước xuống xe, bỏ lại hết vẻ mặt vui vẻ và dịu dàng,trở về vẫn thường thấy, chưa từng thấy qua ngây thơ nổi giận vì chuyện gì đó, hiểu, hiểu được ánh mắt của …….

      Mặc dù phục nhưng cũng thể làm gì được, kiếp này thể trở thành trai của , chỉ có thể là người bạn đứng từ xa nhìn vào cuộc sống của , chúc phúc cho …….

      đường lái xe về, trong đầu đều là hình ảnh cười dịu dàng, cả của ba năm trước, nước mắt đầy mặt, và cả rất lâu trước đó, giọng của vẫn còn rất ràng: “Phó Chân Ngôn! muốn đọc sách sao? điên rồi?” “Phó Chân Ngôn! phải thi tốt nghiệp Trung học! muốn có tiền đồ sao?”

      Ha ha, bao nhiêu năm rồi, vẫn ràng, vẫn trong trẻo như thế………

      Phó Chân Ngôn, Phó Chân Ngôn…….

      Ba chữ này, chưa bao giờ dễ nghe như thế…….

      Văn phòng luật sư hết giờ làm việc, xung quanh đều yên tĩnh.

      Diệp Thanh Hòa từng đến đây lần nên rât quen đường đến phòng làm việc của . nhàng đến.

      Giữa hai người tin tưởng nhau nên bỏ qua luôn chuyện gõ cửa, trực tiếp vào…….

      Vừa bước vào trong, đập vào mắt là hình ảnh Quách Cẩm Nhi nằm trong ngực khóc, vẻ mặt Tiêu Y Đình cũng rất cảm thông…..

      đắn đo có nên ra ngoài hay , nhưng là, đến đây rồi còn ra ngoài hay lắm.

      Hai người thấy tự nhiên tách nhau ra, Quách Cẩm Nhi còn đưa tay lau nước mắt, cố nặn ra nụ cười với : “Thanh Hòa, em về rồi.”

      Diệp Thanh Hòa gật đầu cái: “Chị khoẻ , lâu rồi gặp.”

      “Khoẻ, lâu rồi gặp…… Có thời gian chúng ta cùng nhau tụ tập, chị… chị trước….” ta quay đầu liếc nhìn Tiêu Y Đình cái, nước mắt xốn xang, nghiêng đầu ra ngoài.

      Diệp Thanh Hòa đứng tại chỗ, khẽ cười với : “ hai, em tới cùng về với .”

      Có vẻ rất khẩn trương, cố giải thích với : “Em , chuyện vừa rồi….”

      “Em vừa ăn tối bên ngoài rồi, tiện đường ghé qua cùng về nhà…….” vẫn cười như cũ, ngón tay mảnh khảnh khẽ nắm lại.

      rất khẩn trương liền bắt được tin tức trong lời của : ăn tối bên ngoài.

      “Cùng ai?” quên mất mình cần giải thích.

      “Phó Chân Ngôn…..” thản nhiên.

      Sắc mặt lập tức khó coi, thu dọn đồ đạc, trầm : “Về nhà!”

      “….” Là ý gì? Tra tấn?

      thêm gì, ngay phía sau , lên xe của .

      Đoạn đường về nhà quả nhiên như tra tấn, với câu, vừa về đến liền la hét kêu đói bụng, nhanh chóng đặt đồ xuống, vào bếp cùng chuẩn bị đồ ăn với dì Vân, xong xuôi đặt lên bàn cho .

      như đại gia ngồi vào bàn từ sớm, chỉ chờ đồ ăn được bê lên.

      Tiêu Thành Hưng xuống bếp lấy nước uống, nhìn thấy cảnh này nhịn được dạy dỗ trận: “Cái dáng vẻ gì đây? Con bận Thanh Hòa cũng bận! Muốn con bé phục vụ con như thế này sao? Mau đứng lên tự lấy cơm! Chị Vân cũng đừng quan tâm nó!”

      “….” Tiêu Y Đình gần như phun ra bụm máu, là sao? Rốt cuộc ai là con ruột của cha vậy?

      “Cha, con sao, con làm được.” Diệp Thanh Hòa vẫn khéo léo mỉm cười.

      hiểu chuyện đứng lên: “Em ngồi xuống cho ! Tự lấy được rồi!”

      Khí thế kia suýt chút nữa làm đổ bát canh trong tay .

      Tiêu Thành Hưng cả giận: “Con làm cái gì thế? con con còn phục? Nam nhi đại trượng phu có tay có chân, lại còn bày ra cái dáng vẻ đại gia kia cho ai nhìn?”

      Tiêu Y Đình cao ngạo hoàn toàn bị áp đảo, muốn chuyển ra ngoài sống! Ở lại trong nhà này còn tiếng nữa rồi! muốn ‘dạy’ vợ cũng có tự do!

      kìm nén bới hai chén cơm ra, cho mình, cho Thanh Hòa.

      hai, em ăn rồi.” nhàng .

      “Rồi ăn nữa!” rất đói, nuốt miếng cơm lớn, “Em là vợ , nghĩa vụ của người vợ phải là ăn cơm cùng chồng sao?”

      cầm đũa lên, đưa vào miệng chút cơm: “Xin hỏi luật sư Tiêu, kia là quy định gì trong Luật Hôn nhân?”

      “….” bị phản biện đến nghẹn lời, trong lòng thoải mái, “Là Luật Hôn nhân của nhà họ Tiêu quy định!” xong cầm đĩa đồ ăn đặt xuống trước mặt , thúc giục “Mau ăn ! Ăn xong thẩm vấn em!”

      “…” Hả, Đại luật sư Tiêu còn định mở phiên toà ở nhà sao?

      nhìn chằm chằm , biết nên cười hay nên than, hai à, ba mươi tuổi rồi đó, có biết hả?

      yên lặng miễn cưỡng cùng ăn hết bữa cơm.

      Tuy đói bụng nhưng vẫn rất hết mình hưởng thụ thời gian đó, dưới ánh đèn nhà bếp, sau ngày bận rộn hai người cùng ngồi lại, cần cái gì đó quá lãng mạn, chỉ cần nồi cơm nóng, đĩa thức ăn, cũng đủ để hai chữ ‘hạnh phúc’ tràn ra, lấp đầy mọi ngõ ngách……

      Giống như cuộc sống chỉ đơn giản là ăn cơm rồi ngủ, nếu ngày nào cũng được thế, là hạnh phúc biết bao……

      ăn xong, nối tiếp tiếng đặt bát là hai chữ: “Lên lầu!”

      Được rồi…

      cố gắng kiềm chế mình cười ra tiếng, theo lên lầu, đúng là, như vậy rất buồn cười đó, có biết đây?

      Tấm lưng của vẫn giữ thẳng tắp, hết cầu thang, trực tiếp qua phòng đến phòng mình.

      vẫn rất thản nhiên, mở cửa phòng mình, để ý đến , thậm chí còn hơi ý định đóng cửa cho nhanh.

      Coi như cũng có cảnh giác, vừa nghe thấy tiếng cửa mở liền quay lại, giữ lấy cửa của , cho đóng lại: “Ồ? Em muốn trốn thẩm vấn sao?”

      “….” đúng là tự mình suy diễn, còn bày ra vẻ mặt như luật sư toà nữa chứ…..

      “Ra ngoài!” hạ thấp giọng.

      được!” nhịn được bật cười.

      “…” còn cười! tức giận như thế mà còn cười! ‘trị’ được phải ? “Em ra ngoài cho !” thò tay vào trong cửa bắt .

      Hai người qua cánh cửa đùa giỡn thôi, cuối cùng trụ được lực của , cửa bị đẩy ra, bị dồn đến mép giường, còn tự mình tìm cáu ghế, ngồi đối diện với , bắt đầu buổi thẩm vấn: “Phó Chân Ngôn làm sao biết được số điện thoại của em?”

      che miệng ngăn tiếng cười lớn, thèm trả lời.

      “Em nghiêm túc chút cho !” sắp bốc hoả.

      Được rồi, nghiêm túc……

      cố nín cười, hỏi : “Xin hỏi thân phận của bây giờ là gì, là luật sư, quan toà, hay cảnh sát?”

      “Em quản được ? Cả ba!” trừng mắt với .

      Ừm…. cười…. nhớ rồi! phải nghiêm túc…. “Vậy… ghi chép lại sao?”

      “Em đừng mong có thể đánh trống lảng! Nhanh chóng trả lời vấn đề hỏi! Làm sao Phó Chân Ngôn biết được số điện thoại của em? Lúc em về Bắc Kinh chủ động liên lạc với ta có đúng ? ta mời em ăn ở đâu? Ăn cái gì? Có uống
      [​IMG]
      ngocanh thích bài này.

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 208: Phiên toà ly hôn
      Editor: Tinh Di

      Ngày khai thẩm vụ án ly hôn của Quách Thẩm Vũ cũng sắp tới.

      Đêm trước ngày khai thẩm, ở trong phòng của , Diệp Thanh Hòa yên lặng chỉnh lý lại tài liệu, còn chơi trò chơi……..

      biết chuẩn bị từ trước, nhưng cũng cần khinh địch đến mức đó chứ? Hơn nữa, ba mươi tuổi rồi phải sao? Đại luật sư thành thục bên ngoài ở nhà lại ôm cái máy tính, chơi game cãi nhau chí choé với đám mạng?

      “Em , em giúp màn này !” Điện thoại vang lên, phải nhận gấp.

      “….” liếc mắt nhìn , “ .”

      phải em là cao thủ sao? Sao có thể…..” Di động của vẫn kêu, thể rời ghế.

      “….” Đúng là cao thủ, nhưng là từng, người này, ba mươi tuổi mà vẫn còn con nít thế? Đúng là lão Ngoan Đồng mà……

      “Vậy nghe điện thoại cho ! Nhanh lên!”

      “….” Luật sư Tiêu! Nếu là điện thoại công việc cũng để tiếp sao? Hai người họ là hai bên đối đầu nhau đó! cầm điện thoại của lên nhìn, là…. của Quách Cẩm Nhi………

      nghe, đến đưa cho .

      biết Quách Cẩm Nhi cái gì, chỉ nghe thấy trả lời: “Hử? ở nhà!” “ làm gì! chơi game với vợ !”

      “……” Diệp Thanh Hòa đến đó chỉ thấy chính mình nên ngất hơn… Ai chơi game với chứ?

      Sau đó, biết Quách Cẩm Nhi cái gì, trầm mặc nghe, sau đó : “Yên tâm, vụ án của trai em tận tâm. Tạm biệt, gặp em sau.”

      Xem như xong, giúp đặt điện thoại xuống, hỏi gì thêm.

      “Cẩm Nhi tìm về chuyện phiên toà ngày mai.” , giống như giải thích.

      “Vâng.” có ý kiến gì.

      “Em chuẩn bị tốt đến đâu rồi? Em thân ?” cười hề hề, khiến người nhìn có cảm giác để ai vào mắt.

      mỉm cười, để ý đến .

      “Đừng như vậy mà em , thua cũng cần có phong độ nha, nhớ , thua dưới tay luật sư Tiêu gọi là thua!”

      Lời này ra, muốn bao nhiêu kiêu ngạo có bấy nhiêu!

      thu dọn mọi thứ, đứng dậy: “Em về phòng ngủ!”

      “Đừng! Ngủ lại đây mà! Em nhen quá !” cho rằng mình chọc giận.

      thực giận dỗi sao?

      Trở về thời gian, đêm nào cũng buông tha cho , đêm này tuyệt đối được, nếu ngày mai sao đứng trước toà án được? Tuy chỉ là trợ lý cũng cần đầu óc tỉnh táo nha! Loại chuyện mất tập trung này thể xảy ra toà án!

      “Đừng ! Quay lại mà!” bỏ quên hoàn toàn game chơi, quay qua níu giữ , “Giận sao?”

      phải, em chỉ muốn ngủ giấc tốt! Đơn giản là ngủ!” có chút giận dỗi nhìn , đôi môi hơi hồn lên, chính cũng ý thức được trạng-thái-làm-nũng của mình.

      đứng nhìn, càng nhìn càng thấy tâm bất ổn, nhưng là, cũng biết, tối nay thể được, chính phải biết nín nhịn, dù sao cũng là lần đầu tiên đứng trước toà án, phải để ý giùm .

      Vì thế kéo lại, dịu dàng dỗ dành: “ động vào em, thề, chỉ ôm em ngủ, được ?”

      trừng mắt với , ràng tin tưởng.

      đó, nhất định!” giơ tay lên thề.

      cố im lặng, xem như đồng ý.

      Đêm đó, quả nhiên là động đến , chỉ ôm ngủ, ôm đến mức căng cứng cả người?!

      Sang tỉnh dậy luôn cảm nhận được cơ thể bị thứ gì đó cuốn chặt, hơi thở thi nhau phả vào cổ ……

      Quả , mỗi lần hai người họ làm cái việc mệt mỏi kia, luôn tràn trề tinh lực hơn nhiều, ngược lại dễ mệt mỏi, thế nhưng luôn là người dậy sớm hơn, điều này giống như điều khắc chế bản thân của , luôn phải dậy trước …….

      “Ngủ thêm chút , cần làm bữa sáng đâu…..” ôm nài nỉ, cho xuống giường.

      “Đừng làm loạn…” Hôm nay muốn ngủ nướng, dậy sớm chút nào tinh thần càng thêm tỉnh táo.

      Nghĩ đến phiên toà hôm nay chính cũng thấy rất hứng thú, lần đầu tiên đứng trước quan toà gặp phải …..

      Nhớ ngày về nước hôm đó, đứng giữa sân bay nghĩ về con đường mê mang phía trước, điều duy nhất có thể nghĩ đến là phải ở lại, làm luật sư! Những chuyện khác vẫn biết nên làm thế nào, đặc biệt với cuộc hôn nhân ngắn ngủi mấy ngày qua, chưa từng nghĩ có ngày để cho nó phát triển…..

      Đúng là, chuyện về sau để sau hãy ……..

      Trong bữa sáng, Tiêu Thành Hưng : “Thanh Hòa, con chưa thi bằng lái sao? Dành chút thời gian thi để có thể lái xe làm, như thế thuận tiện hơn.”

      Nghe xong, Tiêu Y Đình lập tức : “ cần, cha, có con, có con làm lái xe là quá tốt rồi!” Giỡn chơi sao? Để cho tự , ai biết đến đâu, đâu để tìm? hàng ngày đưa đón , tạm có thể coi như ‘trông nom’ cẩn thận….

      hai đúng.” Diệp Thanh Hòa cười , mấy việc lái xe thực phù hợp với …..

      Chỉ có sắc mặt của Khương Vãn Ngư tốt lắm, có vẻ vui.

      Chỉ có điều dám biểu ra, chỉ khí Diệp Thanh Hòa và Tiêu Y Đình đều ra ngoài, bà mới xụ mặt với Tiêu Thành Hưng: “Chuyện này là sao chứ? Muốn , muốn về về, coi Y Đình nhà chúng ta là cái gì chứ? Có con dâu nào lại như thế ? Xem ra nhà ta chiều nó đến quen rồi!”

      “Được rồi!” Tiêu Thành Hưng nhanh chóng ngăn cơn giận của vợ lại, “Con trai bà cao hứng cao ngạo! phải bà vẫn cứ chiều nó đấy sao?”

      “Dù sao người duy nhất trong nhà này có tiếng chính là tôi!” Khương Vãn Ngư uỷ khuất, bà toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho con trai, con trai lại lòng dạ suy nghĩ cho người khác, cả hai cha con đều giống nhau, căn bản để ý lời bà, “Vậy bây giờ thế nào? Hai đứa lúc nào cũng coi nhau như vợ chồng, thế mà cái hôn lễ cũng có!”

      “Chuyện bà vẫn canh cánh trong lòng là chuyện này sao? Cái gì mà coi nhau như vợ chồng? Chúng nó có giấy đăng kí kết hôn mà! Còn chuyện hôn lễ, nếu như bà thích náo nhiệt cứ việc với hai đứa chúng nó, sau đó vui mừng tưng bừng tổ chức thôi!”

      Khương Vãn Ngư nghe xong thêm, hồi lâu sau mới : “Hình như hôm nay là phiên toà ly hôn của Quách Hồng Vũ.”

      “Ừ, đúng vậy.” Tiêu Thành Hưng cũng từng nghe qua về nhân phẩm của Quách Hồng Vũ, tuy nhiên sau lưng thầm khinh thường nhưng trước mặt thể biểu
      [​IMG]

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 209: Qủy đòi nợ
      Editor: Hạ Y Lan

      Thần thoại bất bại của Tiêu Y Đình bị phá vỡ, ở giới luật sư đưa tới oanh động , ít nhất, văn phòng luật sư Thiên Hải liền sôi trào khắp chốn, rối rít chúc mừng Bạch Tân.

      Lão đại Tằng Thiên Hải cũng đối với việc Bạch Tân phụ trách vụ kiện ly hôn này bày tỏ quan tâm.

      Trong phòng làm việc của Tằng Thiên Hải, Bạch Tân lại có mấy phần xấu hổ, “Tôi cũng phải là công thần lớn nhất.”

      “Hả?” Ở trong mắt Tằng Thiên Hải, đối với vụ án này cũng để ý cho lắm, nhưng bởi vì là Tiêu Y Đình chiến bại, cho nên mới cực kỳ cảm thấy hứng thú.

      “Là phụ tá mới của tôi, Diệp Thanh Hòa, ấy lập công lớn”

      sao? Thực tập sinh mới tới? Cậu coi trọng ấy.” Tằng Thiên Hải cười , bình thường thực tập sinh mới tới phải làm việc vặt chính là chân chạy, làm sao có cơ hội tiếp cận những vụ án, ngay cả thần thoại bất bại Tiêu Y Đình của bây giờ, năm đó cũng là từ tạp vụ làm lên .

      “Ách. . . . . .” Bạch Tân : “Lúc học ấy học tập cũng tương đối khá, cùng Tiêu Y Đình đều là học sinh xuất sắc, rất có năng lực, cũng tương đối thông minh, còn là học muội, mang theo ấy để ấy ít phải đường quanh co.”

      “Được!” Tằng Thiên Hải cười, “Vậy hôm nay tan tầm mọi người định đâu ăn mừng? Mặc dù là vụ án , nhưng ý nghĩa trọng đại!”

      “Hỏi Diệp Thanh Hòa ! ấy là công thần!”

      “Vậy mọi người cứ , tôi tham gia náo nhiệt đâu!”

      Bạch Tân và Tằng Thiên Hải biết nhau nhiều năm cũng coi như là thầy trò, ngày thường chuyện cũng có chút tùy ý, “Thôi! Ngài làm gia tăng áp lực cho mọi người đấy!”

      Vì vậy, đồng nghiệp giựt giây cùng với Bạch Tân mời mọc , buổi chiều Diệp Thanh Hòa quyết định cùng các đồng nghiệp liên hoan, coi như là ăn mừng trận đầu thắng lợi.

      biết người nào truyền tới tin tức, đồng nghiệp đều biết lần này Bạch Tân phá vỡ thần thoại bất bại đại công thần chính là Diệp Thanh Hòa, từng người đều chúc mừng , hơn nữa bày tỏ khâm phục.

      Trong lòng Diệp Thanh Hòa lộp bộp tiếng, ngược lại cẩn thận, “ có, thầy Bạch khiêm nhường rồi, cái gì tôi cũng làm, cái gì cũng hiểu, .”

      Mặc dù quan hệ tại của và Tiêu Y Đình công khai, nhưng dù sao cũng là vợ chồng, nếu như truyền ra ngoài, biết đối với có ảnh hưởng gì , bất luận thế nào, thừa nhận công này . . . . . .

      Nghĩ đến điểm này, Tiêu Y Đình gọi điện thoại muốn tới đón cũng trở nên cẩn thận, “ hai, về sau em tự về nhà được rồi.”

      được!” Ngắn ngủn hai
      [​IMG]



      Chương 210: Pháo hoa
      Editor: Hạ Y Lan

      Phạm Trọng?

      Mấy năm gặp, ngược lại càng thêm xuất chúng. Vẫn là bộ quần áo màu sắc tươi sáng sạch , thoáng chút rực rỡ, khiến người và vật trong đại sảnh đều ảm đạm phai mờ, chỉ có , trở thành tiêu điểm. Đến nỗi, tới trước mặt, mới phát , với còn có đứa , thấp hơn so với , hết sức thanh tú, bởi vì thanh tú, cho nên cũng bằng vẻ đẹp như khoe khoang khí thế của Phạm Trọng, như cái bóng bị xem của . . . . . .

      Phạm Trọng cũng nhìn thấy , dừng chân, cười với tiếng, “Xin chào, lâu gặp.” xong, ánh mắt còn lướt qua phía sau .

      lâu gặp.” gật đầu cái, nhớ lại chuyện Quách Cẩm Nhi muốn ly hôn với , hai người hạnh phúc? Ở trong mắt , Phạm Trọng là người tốt, phải loại người như Quách Hồng Vũ. Tại sao lại ly hôn? Ban đầu vì giận dỗi mà Quách Cẩm Nhi gả cho , vậy vì cái gì mà cưới Quách Cẩm Nhi?

      Nghĩ thế nào cũng hiểu được. . . . . .

      cũng quen thuộc, gặp gỡ thế này, gật đầu rồi đường ai nấy nhưng mà bước chân của lại giống như đinh vậy, đứng ở trước mặt .

      cảm thấy rất là kỳ quái, nhưng cũng biết nên cái gì, cười cười lần nữa, “Tôi trước, hẹn gặp lại. . . . . .”

      “Diệp Thanh Hòa!” Thế nhưng chợt gọi lại.

      “Hả?” bị giọng gấp gáp của dọa sợ, quay đầu lại.

      yên lặng nhìn , trong mắt lộ ra đau thương nhàn nhạt, loại đau thương này rất quen thuộc, vì vài lần gặp mặt trước, cũng từng phát . . . . . .

      “Phạm Trọng, . . . . . .” thầm suy đoán, sao chứ? Vì phải ly hôn với Quách Cẩm Nhi, cho nên tâm tình tốt?

      “Ngày mai có thời gian ?” đột nhiên hỏi.

      “Tôi. . . . . . chắc lắm . . . . .” Trừ làm thời gian của vẫn có, nhưng lại bị tên quỷ đòi nợ chiếm đoạt rồi, nhưng ánh mắt Phạm Trọng thế này, lại để cho người ta cảm thấy nếu như có đó chính là loại tàn nhẫn. . . . . .

      “Tối mai cùng nhau ăn cơm được ?” .

      “. . . . . .” Đối với giao tình của bọn họ cầu này, là đường đột. . . . . .”Chuyện này. . . . . . Tôi. . . . . .” cảm thấy mình phải từ chối, bất luận người này dùng ánh mắt nào nhìn nữa. . . . . .

      sắp xếp lời để , ở phía sau lại vang lên giọng đầy rét buốt, “ ấy có thời giian!”

      Chủ nhân của giọng này là —— Tiêu Y Đình. . . . . .

      Sao tới đây?

      Quay đầu lại, trong mắt Tiêu Y Đình là địch ý lạnh thấu xương, so với lúc học, nhiều năm như vậy, hai người này vẫn sống chết đối đầu nhau sao?

      Lại nhìn Phạm Trọng,
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :