1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Luật sư phúc hắc quá nguy hiểm - Cát Tường Dạ (122/202)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 190: ấy rất tốt
      Editor: Tinh Di

      Diệp Thanh Hòa nhàng tới, kêu tiếng ‘Bà nội’.

      Bà nội Tiêu nhìn mãi, khỏi gật đầu khen ngợi: “ xinh đẹp! Hồi 18 chắc chắn đại mỹ nhân rồi đúng ? Chỉ tội gầy quá! Vãn Ngư phải bồi dưỡng cho con bé tốt hơn nữa đó!”

      “Vãn Ngư của chúng ta luôn đối với con bé như con trong nhà! chịu thiệt đâu mà!” Mẹ Khương Vãn Ngư, bà ngoại Khương tiếp lời.

      Diệp Thanh Hòa khéo léo cười : “Dạ vâng, mẹ…… vẫn luôn chăm sóc Thanh Hòa rất tốt, cháu thực rất biết ơn cha mẹ chăm sóc cháu ban nhiêu năm qua!” Đột ngột đổi thành ‘mẹ’, có chút chưa quen.

      “Đúng, được như thế là tốt! Giống như nuôi con dâu từ bé vậy!” Ông ngoại Khương, Khương Tống Văn, nhạt mặn câu.

      Nếu là câu đùa cũng coi như xong, nhưng thế nào lại nghe ra ý tứ châm chọc ở trong đây?

      Tiêu Y Đình muốn đáp lại liền bị ánh mắt của Tiêu Thành Hưng ngăn lại, Diệp Thanh Hòa cũng nhìn cái, ý nhắc được xúc động, sai, lúc này mà xung đột với các vị trưởng bối là việc làm hề sáng suốt, mà kia lại là ông ngoại , ông như thế, xem ra Khương Vãn Ngư từng kể lể trước mặt ông chuyện hài lòng với con dâu này.

      Nhưng là, cũng để ý, trong nhiều năm qua sớm học được cách để những lời như kia sớm như gió thoảng qua, thậm chí, cũng hiểu hết, cũng có ý định cho hiểu……

      Tiêu Thành Hưng cũng định gì đó nhưng lại bị ông nội Tiêu, Tiêu Bạch Vũ trước: “Nuôi con dâu từ bé? Tốt quá! Nuôi từ chắc chắn là đứa trẻ xuất chúng!”

      Tiêu Bạch Vũ vốn hay nhiều, xưa nay đều rất nghiêm túc, hành đều có nề nếp, lời ra đều chắc chắn, nghiêm túc.

      Bà nội Tiêu kéo tay Diệp Thanh Hòa lại chỗ mình, cười tít mắt, thêm câu ủng hộ ông nội Tiêu: “Còn phải sao, nuôi dưỡng tốt từ bé mới có đứa cháu dâu tốt như vậy, để lạc vào nhà khác coi, chúng ta tìm sao được!”

      Rốt cuộc mặt Tiêu Y Đình cũng tươi tỉnh trở lại.

      Ý hai ông bà Tiêu là để hai vị thông gia thêm được gì nữa, dù nghe được trong lời của ông thông gia rằng con dâu hai người vốn có thành kiến với đứa cháu dâu này, nhưng dù sao hai người cũng chỉ là họ ngoại, tuy họ thương Y Đình nhưng cũng chỉ là cháu nội, chuyện kết hôn hay đến lượt hai ông bà ấy quyết định! Huống chi, mọi chuyện gần như xong xuôi, có phản đối cũng vô ích.

      Nhưng , ông ngoại Khương nghe xong lời kia trong lòng vẫn có chút thoải mái, nhịn được thêm câu: “Nếu nên vợ nên chồng phải giúp nhau chăm sóc gia đình con cái, đằng này chạy Đông chạy Tây, bao giờ thấy người…..”

      Lời này khác lắm so với lời than vãn Khương Vãn Ngư với Tiêu Thành Hưng, ông khẽ nhíu mày, bà này, thực kể lể ít…..

      Bất quá, cần thêm nữa, ông nội Tiêu vốn rất quý Tiêu Y Đình nhịn thêm, lập tức đáp trả lại: “Ông thông gia, cảm ơn ông lo lắng, cháu dâu của nhà họ Tiêu chúng tôi, chúng tôi tự biết dạy dỗ.”

      Ông ngoại Khương còn lời nào để .

      Mày Tiêu Thành Hưng càng nhíu chặt hơn, nhà họ Tiêu và nhà họ Khương kết thông gia, từ xưa đến nay luôn hữu hảo tôn trọng nhau, chỉ đôi lúc bà ngoại Khương và mẹ ông có chút mâu thuẫn chuyện mẹ chồng nàng dâu, hôm nay mọi thứ lại loạn lên rồi…..

      Vì thế nhanh chóng đứng lên hoà giải, mời hai bên ông bà đến giờ ăn, chuẩn bị ăn cơm.

      Xem ra đối với việc kết hôn lần này, hai nhà Tiêu – Khương đứng ở hai phe đối lập……

      Nhưng là, bất luận là đối lập ra sao, kết quả cũng chỉ có , mọi chuyện gần như xong xuôi….

      Tiêu Thành Hưng thầm nghĩ, lại nhìn đến hai đứa trẻ trước mắt, trong lòng an tâm hơn nhiều.

      Suốt bữa cơm ai thêm gì nữa, dù trong lòng hẳn thoải mái, kể cả Khương Vãn Ngư, nhưng đều tiện biểu ra ngoài.

      Vì thế bữa cơm này xem như hoà thuận, còn có cả rượu đỏ rượu trắng, kỉ niệm ngày đăng kí kết hôn của Diệp Thanh Hòa và Tiêu Y Đình.

      Chứng kiến mọi việc diễn ra, Diệp Thanh Hòa an tâm phần nào, còn gì để chê trách, chỉ là có chút mệt mỏi.

      Đương nhiên, chuyện cưới xin của con cháu nhà họ Tiêu thể cứ đơn giản như thế mà kết thúc, sau bữa cơm bà nội Tiêu liền hỏi thăm Khương Vãn Ngư ngày cưới định ngày nào, định tổ chức ra sao.

      Thực chuyện này đến với Khương Vãn Ngư cũng quá bất ngờ, bà còn kịp tính toán gì sao? Cũng chưa có xem cả ngày, còn có chút tự trách nếu lo tốt mọi chuyện có thể làm hỏng hết chuyện vui.

      Ngược lại, bà nội Tiêu hứng chí bừng bừng, hoàn toàn nghĩ đến chuyện trách móc Khương Vãn Ngư chưa lo chu toàn, còn hào hứng cùng con dâu lo sắp xếp mọi chuyện.

      Tính tiến tính lùi, định ngày cưới vào tháng 10 năm nay, mọi chuyện dần dần đầy đủ, hơn nữa, vì biết Diệp Thanh Hòa cha mẹ, bà nội còn đặc biệt chuẩn bị để thấy thiệt thòi hay tủi thân.

      Diệp Thanh Hòa biết được xúc động lên lời, Tiêu Y Đình ôm lấy bờ vai , cúi đầu cười với , nhàng an ủi: “Tháng 10 liệu có muộn hay ?”

      lắc đầu, ngày là do trưởng bối chọn, còn có sáu tháng cuối cấp cũng rất bận bịu, còn phải bảo vệ luận án tốt nghiệp.

      Sau đó, các chi tiết đều được các trưởng bối lo hết, Tiêu Y Đình và Diệp Thanh Hòa có việc gì chỉ đứng bên, bà ngoại Khương trước đó lời hài lòng với cũng dần dần tham gia vào bàn bạc, chuẩn bị.

      Những người còn lại cũng lần lượt về nhà.

      Đầu tiên là Tiêu Thành Trác, sau đó là vợ chồng Tiêu Y Bằng.

      Tiêu Thành Trác còn mang túi sách lưng, tay là quả bóng rổ, hình ảnh như Tiêu Y Đình năm đó, vừa vào tới nhà nghe hiểu mọi chuyện, nhe răng: “Chúc mừng.”

      Sau đó nhanh chóng lên lầu, cơm chiều cũng chỉ vội vàng ăn mấy miếng rồi lấy lí do bận ôn thi liền về phòng, đóng chặt cửa lại.

      Hai vợ chồng Tiêu Y Bằng về cùng nhau.

      Lâu rồi Diệp Thanh Hòa gặp lại hai người, nhưng lần này gặp lại sắc mặt chị dâu tốt cho lắm, mí mắt hơi sưng ràng là dấu hiệu vừa khóc xong, trong nháy mắt nhìn thấy Diệp Thanh Hòa, có chút giật mình.

      Nhưng là, lập tức có người báo tin vui cho hai người, hôm nay Diệp Thanh Hòa và Tiêu Y Đình đăng kí kết hôn.

      Sắc mặt Trình Oái Vi có chút khó coi hơn, Tiêu Y Bằng theo bản năng ôm vai
      [​IMG]

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 191: Còn nhiều thời gian
      Editor: Tinh Di

      cầm di động, nhàng ‘Alo’ tiếng, nhưng thấy người bên kia đáp lại, rồi sau đó là tiếng ‘đô đô đô’ kéo dài.

      quay đầu với : “Ai vậy? Tắt máy rồi này?”

      hơi nghiêng đầu, ánh mắt long lanh, cũng trả lời đó là ai.

      tự mình nhìn lại màn hình, nhìn đến số điện thoại sắc mặt chợt tối lại, sau đó đặt điện thoại qua bên, sau đó nhìn chằm chằm .

      bị nhìn như thế có chút mất tự nhiên, muốn tránh ánh mắt , tiếp tục sấy tóc, ánh mắt dồn hết vào tóc .

      Nhưng vốn là đàn bà, trong đêm tân hôn lại bị người đàn bà khác gọi điện đến này nọ, cũng nên phản ứng như ……..

      Trong lòng thầm than, vươn tay ra, va vào quai hàm của : “Bà Tiêu, tôi chỉ có mình bà, mấy người liên quan, về sau cần để ý.”

      Người liên quan………

      dồn lực vào ngón tay, xoay đầu lại, máy sấy tóc vẫn kêu ‘xuỳ xuỳ’, : “Từ trước tới nay em chưa từng.”

      Từ trước đến nay chưa từng?

      Là từ trước đến nay chưa từng để ý người liên quan sao?

      nhìn trong gương cười vui vẻ, xem ra rất tự tin…..

      Cuối cùng việc sấy tóc cũng hoàn thành, nhàng : “Xong rồi”, xoay người lấy quần áo của mình rồi vào nhà tắm.

      Toàn bộ đều ung dung bình tĩnh như có gì, bình thường như bao đêm bình thường.

      Đến khi cánh cửa phòng tắm đóng lại, mới lấy tay đè lại trái tim đập loạn nhịp của mình, nữa, đêm nay cũng còn bình thường được nữa………..

      Quần áo còn, nhìn chính mình trong gương, nhàng xoa lên những vết bầm tím, vẫn còn hơi đau, nhất là những vết xước do cỏ và đá ở cổ vẫn còn rất . Bản thân có chút tiếc nuối, đêm hôm là đêm đầu tiên, lại được là mình của hoàn mỹ nhất, như vậy, bà nội Tiêu vẫn khen xinh đẹp………

      Tiêu? Bà Tiêu………

      Bên tai lại vang lên giọng của khi gọi là ‘bà Tiêu’, mặt bất giác nóng lên, nơi nào đó trong cơ thể cũng nóng lên bất thường, xả nước bắt đầu tắm.
      vào giữa mùa hạ, hương hoa thơm cùng tiếng côn trùng râm ran kéo vào trong phòng, càng làm tăng thêm khẩn trương của khí, và khẩn trương trong lòng người……..

      nằm úp sấp giường, mái tóc dài vừa được sấy khô trải ra ga giường, như tấm lụa nhung đen, ánh lên dưới ánh đèn, quần áo còn, cơ thể người phụ nữ nửa che nửa phô, càng xinh đẹp hơn với hai gò má ửng hồng….

      Đêm nay, là giống.

      giống như đoá hoa xinh đẹp……

      Nhiều lần trước kéo áo lên, đều tình nguyện, đêm nay lại vì chính mà nở rộ xinh đẹp nhất…………

      Mái tóc dài đen như dòng suối phủ lên bờ vai trắng ngần của , vương vấn đôi môi hồng đào của , gò má ửng hồng hạnh phúc, xinh đẹp vô cùng……..

      “Chịu khó nhé, đau chút.” giúp vén phần tóc sang bên, bản thân cũng cảm nhận được giọng nó dần trở nên khàn khàn, máu trong người cháy từng đợt……..

      Thuốc mát rượt tiếp xúc với lưng , bàn tay nhàng thoa.

      Thêm nước thuốc, làn da của càng trở nên trắng mịn, mát rượt, nhưng trong nháy mắt, toàn bộ cơ thể trở nên trái ngược, nóng rực……

      Trong gian thoang thoảng mùi thuốc………

      biết phải dùng lực như thế nào cho đủ nữa…………

      Đột nhiên người hơi co lại, mới phát mình dùng lực quá mạnh, cúi đầu, quả nhiên nhìn thấy nhíu mày.

      Lập tức ổn định lại bản thân, chuyên tâm bôi thuốc cho , từ bả vai, xuống ngực, bụng, rồi cả chân……..

      cố gắng nhẫn nại thoa xong thuốc cho , đắp chăn lại, : “Được rồi.”

      Sau đó nhanh chóng thu dọn lọ thuốc rồi thẳng vào phòng tắm.

      Diệp Thanh Hòa yên lặng mặc lại quần áo.

      Tiếng nước róc rách từ nhà tắm vang đến.

      trở lại, tắt đèn, nằm xuống cạnh , nhàng vòng tay qua eo , đặt đầu lên vai : “Ngủ .”

      Cả người cứng đờ.
      lúc lâu sau thấy động đậy gì, nhàng gọi: “ hai…….”

      “Ưm…..” Giọng còn tỉnh táo.

      Cho nên, đêm nay của ‘ngủ ’ đơn thuần chỉ là ngủ ?

      nhắm mắt lại, cơ thể nhịn được lại cứng đờ trở lại.

      “Như thế nào?” Đột nhiên tỉnh dậy, chống tay, từ bên nhìn xuống , “Có phải em chờ mong cái gì ?”

      “……” Tuy quen lạnh nhạt nhưng trong trường hợp này thể quẫn bách. Dù sao cũng là phái yếu, thể vùng lên điên cuồng xé cởi quần áo của , lại còn bị toạc ra phần tâm tư lên ra kia, cái gì mà ‘ mong chờ cái gì?’, lời có thể trong sáng hơn được ?!

      Đêm động phòng hoa chúc , dù là nước lạnh cũng ấm lên, từ đáy nước cũng có mạch nước nóng…….

      càng vui vẻ: “Em biết chờ mong cái gì?”

      “…..” Càng quẫn…. Người này là cố ý ghẹo ….. rụt đầu lại, chui vào trong chăn: “ biết…..”

      cười thành tiếng: “Đây nha! Lần này là em tự nguyện làm tiểu Ô Quy đó nha! Quả nhiên em vẫn hợp với cái tên tiểu Ô Quy nhất!”

      “……” bị đến nghẹn lời vì tức, lại bất giác mơ hồ hiểu ra, ‘đứa ’ này vốn tính toán làm cách nào để gắn cái tên ‘tiểu Ô Quy’ lên người , lên nghĩ ra sớm hơn, chỉ tại lúc ấy rối rắm quá……..

      kéo chăn xuống, để lộ ra đôi mắt đen nháy của , vầng trán xinh đẹp, sau cùng đặt xuống đó nụ hôn .

      Cảm giác ấm áp nhưng ẩm ướt truyền xuống từ trán, người càng thêm khẩn trương, cảm giác đó dần kéo xuống mũi, rồi đến môi……

      Mềm mại lại mạnh mẽ, ôn nhu mà bá đạo.

      Đoá hoa càng trở nên rực rỡ trong ánh sáng, nhu mỳ ướt át như chờ đợi cơn mưa.

      Trong lòng cũng động mạnh, bụng dưới nhanh chóng trở lên căng cứng, nhưng cố đè lại, lại nằm xuống, nhàng ôm lấy , vùi mặt vào trong mái tóc xinh đẹp của , tìm đến bên tai khẽ thầm: “Còn nhiều thời gian…..”

      ngẩn người, lúc sau mới tỉnh người, hiểu được ý của , trong lòng vẫn bớt gấp gáp………

      Rất khó bắt gặp ngẩn ngơ, nhịn được trêu : “ thể khi dễ trẻ vị thành niên…..”

      “…….” hiểu ý , vẫn cố tình cười nhạo , nhưng dù gì cũng còn giống như hồi trước, trong lòng liền phục, nhịn được thầm câu: “Em hai……”

      Chỉ là, Diệp Thanh Hòa ầm ầm ĩ ĩ phải phong cách của , nhưng cố vẫn thể nhịn, lỡ miệng thốt ra câu kia, hối hận hết, khẩn trương điều chỉnh lại, nuốt chữ ‘năm’ kia vào trong.

      Còn lại cực kì vui mừng vì bộ dạng cố trấn
      [​IMG]

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 192: Em là người quan trọng nhất đối với
      Editor:Tinh Di

      Ngày hôm đó, giống như hai đứa ngốc, đứng ngoài sân cười cười đến tận tối muộn.

      đau lòng cho , càng thương hơn, cũng vui hơn vì dần mở cánh cửa lòng để bước vào.

      Đây là chỉ bắt đầu của mọi chuyện vui vẻ.

      tin tưởng.

      từng thiếu, bù đắp; những thứ từng bỏ lỡ bù lại; buông xuống được, giúp .

      Chăm sóc , đó là tránh nhiệm quan trọng nhất cuộc đời .

      Buổi tối, hai người vào quán ăn cổ điển, vẫn chọn bàn gần cửa sổ, gió sông thổi vào, biết từ đâu vang lên tiếng đàn tranh, Dạ Lai Hương ngoài cửa sổ cũng nở rộ.

      Đồ ăn được mang lên, ngay lập tức còn tâm trạng ngắm cảnh lúc nãy, ánh mắt nhìn đầy vẻ cầu xin: “Uống chút nhé!”

      Bây giờ đều trưởng thành, đâu phải người hà khắc như thế?

      mỉm cười.

      Trăng sáng rượu ngon, khung cảnh đẹp như thế, nếu phải Tiêu Y Đình có điện thoại, biết lúc nào hai người mới rời quán.

      Nhưng dù sao, dù là ở đâu, cảnh đẹp ra sao, là người cùng bạn mới là điều quan trọng nhất.

      Công việc có ngày chủ nhật, máy tính luôn mang theo bên người, hôm nay có điện thoại đến, chắc là vụ kiện có tiến triển gì mới.

      Là điện thoại của trợ lý, nghe xong, tiếp tục ngồi lại, dáng vẻ thờ ơ.

      Vẫn là trước: “Chúng ta nên về thôi, còn sớm nữa.”

      Khi đó mới tình nguyện thanh toán, : “Ở đây thoải mái, em , sau này chúng ta già về đây tĩnh dưỡng nhé!?”

      Hai người vừa nắm tay nhau ra khỏi cửa, cơn gió mang đậm hơi nước từ sông thổi đến, dễ dàng thấm vào cả da thịt.

      “Được.” nhàng gật đầu.
      Trở lại khách sạn, dỗ ngủ trước rồi lại bắt tay vào công việc.

      vốn là người yên tĩnh, nháo , cầm cuốn sách, dựa vào đầu giường, xem đến khi mỏi mắt rồi ngủ thiếp .

      chưa từng giống như mấy ngày nay, dễ dàng ngủ thiếp .

      làm việc nhớ đến , quay lại nhìn, bắt gặp bộ dạng ngủ quên, cuốn sách vẫn còn mở.

      nhịn được cười tiếng, lại giúp cất sách, chăm chú nhìn ngủ say, nhàng hôn xuống môi , sau đó tiếp tục quay lại làm việc.
      ngủ Diệp Thanh Hòa mơ hồ cảm nhận được có người nằm xuống ôm lấy , mơ mơ màng màng mở mắt, ánh sáng mờ nhạt xuyên qua cửa sổ phòng khách sạn. tự hỏi, làm việc cả đêm sao?

      mệt nên ngủ thiếp , yên lặng rời giường để đánh thức .

      Quả hôm nay định cùng đến thăm mộ ông bà ngoại, ngày ấy ông mất sớm, khi bà mất có di nguyện được chôn cùng ông nên mộ hai người ở cùng nơi, chỉ là có hơi xa chỗ này chút.

      Tiêu Y Đình vừa mới ngủ say, đương nhiên nỡ làm tỉnh giấc, buổi chiều cũng đặt vé bay về Bắc Kinh, nghĩ ngợi lúc, quyết định tự mình đến đó.

      Ông ngoại trong trí nhớ của lắm, chỉ có bức ảnh chụp nửa người , lúc còn trẻ cũng rất tuấn, hơn nữa còn thêm bộ quân trang nên khí chất càng mạnh mẽ.

      nhớ từng nghe mẹ , ông bà ngoại rất thương nhau, người tuấn bức người, người xinh đẹp uyển chuyển, hai người dựa vào nhau giống như cây liễu dựa vào cây đại thụ, chẳng cần phối hợp cũng rất hài hoà, dĩ nhiên bà là người mà ông nhất, vì thế về sau bà bỏ ông trước nhưng ông chưa từng nghĩ đến chuyện bước nữa.

      Mẹ , ông thích rượu, bà thích trà, vì thế mang theo cả hai.

      Chín năm chưa từng về lại đây, lúc đầu là dám, về sau là thể.

      nhớ mang mác ngày sinh nhật của bà ngoại là vào tháng sáu nhưng là ngày nào.

      Hôm nay thời tiết được như hôm qua, có chút gió và mây mù nhưng cũng may suốt dọc đường có mưa.

      vạch phần cỏ che khuất bia mộ nhìn lại ngày sinh của bà ngoại, đúng là tháng sáu, tính theo ngày , trùng hợp lại đúng là hôm nay!

      tin chuyện dương cách cảm, người chết rồi cũng chỉ còn xương cốt, nhưng trùng hợp như thế, biết ngày như hôm nay, ai là ngày ở cạnh chúc mừng sinh nhật bà?

      nhìn đến mười sáu chữ khắc phần bia chung của hai người: “Sớm sớm chiều chiều, đời đời kiếp kiếp, tìm tìm kiếm kiếm, vĩnh phân ly”, nhất thời ngây ngốc.

      Về sau, lại tự mình cười nhạo mình, thay kiếp thay số phận, làm sao có ai giữ được ngày sinh nhật của kiếp trước? Sao có thể vĩnh viễn phân ly?

      Nghĩ đến đây lại thấy bản thân phức tạp, phải tin kiếp trước kiếp này sao?

      Ai……. khi bị cảm hoá lại dễ dàng động tâm bởi những chuyện vụn vặt….

      lau mồ hôi trán, vào rừng tìm nhánh cây .

      Đây vốn là tập tục của tiết Thanh Minh, người thăm mộ phải cầm theo nhánh cây, khi về buộc lại tờ giấy cắm xuống gần mồ, cho thấy mình đến thăm. Mặc dù qua tiết Thanh Minh nhưng để chứng mình ông bà ngoại có hậu nhân, quyết làm theo tập tục kia, biểu đạt tâm ý tốt của chính mình.

      tìm được nhánh cây phù hợp, chuẩn bị xuống thấy có người lên, người đầu có chút quen thuộc…….
      Theo bản năng trốn vào gốc cây, im lặng theo dõi.

      Đám người lên, tổng cộng có ba người, người
      [​IMG]

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 193: Người lạ quen thuộc
      Editor: Hạ Y Lan

      Hai người cùng nhau trở về.

      Chỉ là, đường trở về so với lúc đến hoàn toàn khác nhau, như biến thành người khác, tâm nặng nề, đối với càng thêm hờ hững, chốc lát sau, nhớ tới cái gì, lại xin lỗi . . . . . .

      hiểu, rồi lại muốn miễn cưỡng , chỉ luôn cẩn thận bảo vệ ở bên cạnh .

      Khi về đến nhà, vừa đúng gặp phải Trình Oái Vi nấu hộp canh muốn ra ngoài, xem ra sắc mặt tốt, chỉ khẽ gật đầu với hai người bọn họ, liền lướt qua nhau.

      Khương Vãn Ngư ở phòng khách, Tiêu Y Đình thấy cả, liền hỏi, "Mẹ, cả đâu?"

      Khương Vãn Ngư buông tiếng thở dài, "Ngã bệnh nhập viện rồi! Hai ngày nay tâm tình của Vi Vi được tốt, cả ngày cả con phải theo bên cạnh, làm cho cả con mệt mỏi đến bệnh."

      xong, lại nhìn Diệp Thanh Hòa cái.

      Diệp Thanh Hòa cũng thấy quở trách từ ánh mắt của Khương Vãn Ngư, chỉ là, chuyện này ít hay nhiều gì cũng có liên quan đến , khỏi thấp đầu.
      Tiêu Y Đình cố gắng khuyên , liền theo bản năng nắm tay của , : " Tống Thành Huy gặp chuyện như vậy cũng chẳng trách được ai, là ông ta phạm pháp, gieo gió gặt bão."

      Khương Vãn Ngư liền vui, trợn mắt nhìn con trai cái, "Các con học pháp luật dĩ nhiên như vậy, nhưng đứng ở góc độ người thân, trụ cột nhà họ Tống bị ngã. Ba mẹ Vi Vi ly hôn nhau từ rất sớm , người phụ nữ vốn là bà chủ , lại phải sống dành dụm dựa vào tiền ly hôn, người vừa lại yếu ớt, tất cả đều là Tống Thành Huy giúp đỡ, Tống Thành Huy cũng rất thương Vi Vi, mặc dù những năm gần đây đều ở Vân Nam, nhưng khi con bé còn , người cậu Tống Thành Huy cũng kiêm luôn chức cha, cho nên, xảy ra chuyện như vậy, con bé cần có thời gian tiêu hóa, dù sao cũng là người thân nhất, người ngã, cái nhà này cũng giải tán, trong lòng có thể dễ chịu được sao?"

      Lúc bà chuyện, Diệp Thanh Hòa vẫn cúi đầu, lúc nghe"Dù sao cũng là người thân nhất, người ngã, cái nhà này cũng giải tán", toàn thân cũng run rẩy.

      ngồi bên cạnh , cảm thấy rất ràng, hỏi khẽ, "Sao vậy?"

      " có. . . . . . gì. . . . . .Máy điều hòa có chút lạnh, em lên lầu trước." xong, đứng lên liền lên lầu.

      Khương Vãn Ngư nhìn bóng lưng , hơi có vẻ kinh ngạc, thầm , "Đây là thế nào? lễ phép như vậy?"

      "Mẹ! Thanh Hòa cũng bị cảm, hai ngày nay lại nghĩ tới cha mẹ, tâm tình có chút sa sút, mẹ cũng đừng trách ấy!" Tiêu Y Đình cũng đứng dậy đuổi theo.

      mình Khương Vãn Ngư ngồi ở trong phòng khách, bị con trai trách móc đến sững sờ, hồi lâu mới nổi giận đùng đùng, "Cưới vợ liền quên mẹ! Cái này gọi là chuyện gì!"

      Nghĩ tới mùa này có dịch cảm, trong nhà nhiều hơn hai bệnh nhân , phải để dì Vân nấu chút trà cảm mạo, lại phòng bếp.
      ***************.com

      Tiêu Y Đình vốn định qua ngày hôm sau làm, cũng với Diệp Thanh Hòa phải công tác, nhưng lại thấy dáng vẻ lúc này của , cũng đành hoãn lại.

      Theo đuôi vào phòng, phát lại co rúc ở trong ghế, ngồi ở phía trước cửa sổ ngẩn người.

      tới, cúi người, muốn sờ cái trán của , chợt giật mình, khi đến gần lại đột nhiên tránh ra, giống như tránh né ôn dịch.

      giải thích được, quyết tâm nắm bả vai , buộc đối diện với mình, "Rốt cuộc em sao vậy? Đột nhiên liền chán ghét hay là thế nào?"

      nhìn chằm chằm vào , hốc mắt chợt đỏ, quay mặt sang bên, gượng chống cho nước mắt chảy xuống , " có. . . . . ."

      "Còn có? Cả ngày hôm nay em đối với đều là lạnh nhạt , rồi, có tâm gì cứ phát tiết lên người rất vui mừng, em như vậy cũng rất sốt ruột, em có thể cho biết là vì cái gì ?"

      Ánh mắt của , xuyên qua cửa sổ thủy tinh, nhìn những cây hoa quế, còn chưa tới mùa hoa nở.

      Chín năm hoa nở, hàng năm giống nhau, hàng năm bất đồng, nhưng, nhiều loại hoa có lúc lại khô kiệt , là năm nay hay là hơi tàn mấy năm sau?

      nhàng lắc đầu, "Với có quan hệ, là tự em."

      "Tự em thế nào? Dù sao cũng để cho biết có chuyện gì chứ ?" Tính tình vốn liều lĩnh nóng nảy, nếu là ngày trước, xù lông giơ chân nhịn được, mấy năm này rèn luyện, cộng thêm đối với ngày so với ngày lại càng thương , giờ phút này vô cùng dịu dàng.

      nhắm mắt lại , mặt dính vào đầu gối của mình, từ từ thở dài cái, "Em muốn ở mình, để cho em yên tĩnh chút."
      bất lực buông ra, đứng ở đối diện nhìn lâu.

      Bộ dáng của , tựa như con mèo con bị thương, mà làm người thân cận nhất của , lại biết thương thế của ở nơi nào, có phải quá vô dụng ?

      ở bên cạnh nhau chín năm, như hình với bóng, chỉ lần ở cùng cái giường ngủ qua, thậm chí chứng kiến thời kỳ trưởng thành khó xử nhất lẫn nhau, sờ qua bộ ngực trổ mã được tốt, gặp qua bộ dạng đến kỳ sinh lý, cũng hai ngày này tự tay cởi ra toàn bộ quần áo che đậy của , nhưng mà, lại hiểu trong lòng suy nghĩ gì.

      Người lạ quen thuộc . . . . . .

      chợt nghĩ đến ca khúc, cái tên bài hát này đúng là thích hợp.

      Chỉ là, có chút vẫn hiểu , bất luận trong lòng chứa chuyện cũ bi thương cỡ nào, cũng bàn về trong nội tâm của góc yếu ớt nào hay , nhưng , cho tới bây giờ đều là kiên định như vậy, ương ngạnh vĩnh viễn bại , thân thể nho , năng lượng khổng lồ, dáng vẻ nghễnh đầu, tựa như Đấu Sĩ, mặc dù bị thương, cũng giống như mèo, tự mình liếm láp vết thương xong lại tràn đầy dũng khí và sức mạnh. . . . . .

      , cần . . . . . .

      Có chút thương cảm, nhưng vẫn là thối lui ra khỏi phòng, đóng cửa, dễ dàng cho mình tùy thời có thể thấy .
      ***************.com

      Buổi tối, xuống lầu ăn cơm, ngay cả Tiêu Thành Hưng tới gọi , cũng chỉ thoải mái, muốn ăn.

      Vì vậy, Tiêu Y Đình mang cơm lên cho , lần này, phát luyện chữ, viết bài 《 Tô Mạc Già 》, biết bao nhiêu lần. . . . . .

      ăn cơm chiều.

      Sau lại, theo thường lệ thoa thuốc cho , cũng bị cự tuyệt, vẻ mặt như vậy, đành lòng lại bắt xuống.

      Đêm đó, cũng thể thuận lợi ở phòng ngủ, hơn nữa, cửa phòng lại bị khép chặt.

      nóng nảy lo lắng, buổi tối giày vò ngừng, lát tới cửa phòng nghe động tĩnh, lát về phòng của mình nằm, nằm cũng ngủ được, lại tới phòng nghe.

      Sáng sớm hôm sau, mở cửa, tựa vào cánh cửa, thiếu chút nữa ngã vào.

      đeo túi, bộ dáng phải ra cửa.

      "Em đâu vậy?" đứng vững vàng, hỏi. lòng suy nghĩ.

      "Sắp bảo vệ luận văn rồi, mấy ngày này em muốn đến trường học ở, chuẩn bị cẩn
      [​IMG]

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 194: Những đóa hoa kia
      Editor: Hạ Y Lan

      “Tới văn phòng luật giúp , tại rất cần người.”

      Thân thể cứng ngắc, nhìn phương xa, suy nghĩ bay xa, "Em. . . . . . Ba năm rồi có tiếp xúc đến, quên rất nhiều rồi. . . . . . Có thể làm được. . . . . ."

      ngưng mắt nhìn , chợt cười nhạt tiếng, "Có phải thạc sĩ nghiên cứu sinh khinh thường văn phòng luật bé của ?"

      Lời của , như tiếng sét đánh, kích đánh lên đầu .

      kìm được nhìn , gò má của , cứng ngắc như pho tượng thạch cao. . . . . .

      Cúi đầu , mượn tóc dài che giấu, nhàng đè trán, mấy ngày nay, mỗi đêm cơn ác mộng để cho ăn ngủ yên, đầu đau muốn nổ tung . . . . . .

      đưa trường học, mà là tới nơi từng là nhà của bọn họ.

      "Em. . . . . . Phải về." kinh ngạc nhìn , đồng ý của mà mang tới nơi này.

      Hai tay đặt tay lái, rất nghiêm túc xoay đầu lại hỏi , "Em cảm thấy hôn lễ hôm nay thế nào?"

      biết tại sao lại đột nhiên hỏi vấn đề này, nhưng hôn lễ như thế nào cũng có lưu ý, tâm tư của căn bản vui vẻ tại bữa
      [​IMG]

      Chương 195: thể tạm biệt.
      Editor: Tinh Di
      Diệp Thanh Hòa về nhà họ Tiêu.

      Lúc về đến, cả bà nội và bà ngoại đều ở đó, cùng bàn chuyện đám cưới với Khương Vãn Ngư, Tiêu Y Đình cũng ở đó, thấy vào, ánh mắt sáng lên, giấu được vẻ vui mừng, chỉ có điều, ánh mắt dừng người nên thấy được.

      quay về lấy hộ chiếu, đương nhiên cần xin phép vẫn phải xin phép.

      Bà nội Tiêu nhìn thấy rất vui vẻ, kéo xuống ngồi bên cạnh, muốn hỏi ý kiến của về hôn lễ: “Thanh Hòa, tư tưởng của mấy bà lão ở đây đều cổ hủ rồi, chỉ sợ sắp xếp hợp ý cháu, kết hôn là chuyện quan trọng cả đời con chỉ có lần, thể có gì nuối tiếc.”

      ngồi bên cạnh bà nội Tiêu, đối diện ánh mắt của Tiêu Y Đình, bên cạnh còn có bà ngoại Khương và Khương Vãn Ngư chờ đợi nghe câu trả lời của , hai tay buông thõng bên người, chạm đến lớp da lạnh lẽo của ghế sofa, cúi đầu, khuôn mặt tươi cười từ ái của bà nội Tiêu ngay bên cạnh, những lời định nghẹn ứ lại trong cổ họng, biết phải ra miệng bằng cách nào………..

      “Bà nội, ấy vừa kết thúc bài bảo vệ luận án, trong đầu toàn là ngôn ngữ học thuật gì đó, bà chuyện với ấy ấy cũng hiểu được đâu, còn gì được gì về hôn lễ nữa, cho ấy vài ngày được bà?” Tiêu Y Đình nhìn chằm chằm cúi thấp đầu, đằng sau hàng lông mi luôn rũ xuống kia của , rốt cuộc là thế giới như thế nào?

      “Đương nhiên rồi, hai đứa cháu nhớ bàn bạc với nhau cho kĩ…” Bà nội Tiêu cười .

      “Vâng, bà nội.” Tiêu Y Đình xuôi theo, mặt vẫn là nụ cười cứng ngắc.

      Diệp Thanh Hòa đứng dậy, cố gắng lắm mới khiến giọng của mình như bình thường:”Bà nội, bà ngoại….. bác…. bác , con…. lên trước….”

      Hai chữ ‘bác ’ vừa thốt ra, sắc mặt mọi người đều trở lên khác thường, nhất là Tiêu Y Đình.

      Mãi đến khi lên lầu, Khương Vãn Ngư mới kịp phản ứng lại, quay sang bà ngoại Khương: “Con bé…. Con bé vừa gọi con là gì?”

      Bà nội Tiêu nửa hiểu nửa nhưng nhanh trí gỡ rối giúp : “Có thể là do thói quen, chưa sửa miệng ngay được…….”

      Tiêu Y Đình định tiếp tục duy trì nụ cười giả tạo, trực tiếp lên lầu, thẳng về phía phòng .

      tìm số thứ, làm visa cần số giấy tờ liên quan.

      bước vào, nhìn thấy hộ chiếu của bàn, sắc mặt càng tệ hơn: “Em muốn làm gì? Xuất ngoại?”

      Ngay từ đầu, chuyện là cái này sao……..

      Người cứng ngắc, giọng cũng còn bình thường: “Phải….”

      Đột nhiên Tiêu Y Đình cười, chua xót mà trào phúng: “Diệp Thanh Hòa, em giỏi đấy! Từ trước đến này mọi việc em làm, em suy nghĩ đến cảm nhận của người khác chưa? Chưa từng nghĩ tới việc cần bàn bạc với ai đó? Từ trước đến nay đều ! người phủi tay mất, để lại cả thiên hạ đại loạn phía sau!”

      ngồi xuống, mặc kệ , mở máy tính tra cứu tài liệu cần thiết khi đăng kí visa.

      nổi giận, bước đến tắt máy tính: “ chuyện em có nghe ? Từ trước đến này tính, bây giờ là chồng em, em cũng hỏi lấy câu, rốt cuộc trong lòng em có coi là chồng, coi đây là nhà của em ? Còn hôn lễ là cái gì? Có phải em định kết hôn nữa đúng ?”

      Màn hình máy tính đen tuyền, nhìn thấy đôi mắt vô hồn của chính mình, trống rỗng mơ hồ, …….

      ghì chặt vai từ phía sau, áo bị kéo cho lộn xộn, cũng để ý, giờ rất tức giận.

      Trong lòng có coi đây là nhà ?

      Vấn đề này………

      Hốc mắt nóng lên, giống như có gì đó muốn tràn ra, bởi vì, có chết cũng thể quay đầu, thể…….”

      “Em…… xin lỗi, hai……” .

      Đương nhiên hiểu ý nghĩa của hai từ ‘xin lỗi’ kia, nhưng trong lòng vẫn nguôi ôm tia hi vọng, tự với chính mình, áp chế cơn tức giận lại.

      “Khi nào em ?” hỏi.

      “…. Khi nào xong thủ tục visa luôn….”

      Đột nhiên cảm nhận được mệt mỏi, thực rất mệt, chín năm qua giống như đườn đua cự li dài, vẫn cố chạy ngừng nghỉ, đến khi tưởng chừng sắp chạm đến đích lại có người với , phía sau vẫn còn nữa…….

      Ngược lại tự cười chính mình: “ hiểu rồi, vì thế, cái gọi là hôn lễ vào tháng 10 chắc chắn là có đúng ? cách khác, bây giờ phải với mẹ , với người nhà rằng hai chúng ta chỉ đùa họ thôi, mọi thứ chuẩn bị như đồ cưới, nhà hàng, thiệp mời đều nên dừng lại hết, có phải ?”

      nắm chặt chuột, lòng bàn tay đều là mồ hôi, nhúc nhích.

      hiểu được, hậu quả của chuyện này như thế nào, về sau, còn mặt mũi nào gặp người nhà họ Tiêu, chỉ có điều, như thế cũng tốt, lần này rồi, cũng tính quay về………..

      “Chúc em thuận buồm xuôi gió, nửa đường mất tích!” cắn răng ra những lời này, xong xoay người bước ra ngoài.

      Diệp Thanh Hòa vươn tay trái ra, dưới ánh nắng chiếc nhẫn ruby đỏ càng thêm rực , chói vào mắt đau nhói.

      nhắm mắt lại, chất lỏng trong suốt tràn ra từ khoé mi, chậm rãi cúi đầu, nằm xuống bàn, nước mắt ướt đẫm bàn phím máy tính………

      Hồi lâu, vực lại mình, chuẩn bị đầy đủ tất cả tài liệu cần thiết, sáng hôm sau nhanh chóng đến trường xin chứng nhận trình độ, sau đó đến chỗ làm thủ tục visa.

      cùng ra khỏi cửa, kiên quyết đưa .

      biết, chỉ là buột miệng ra, đưa như vậy….. xem như còn nữa…..

      Suốt đường ai gì, mãi cho đến khi gần đến nơi, mới chậm rãi câu: “Lời hôm qua….. coi như chưa …. Vẫn chúc em thuận lợi bình an, được mất tích.”

      khẽ gật đầu: “Vâng…..”

      tốt, bây giờ ai cũng cười được rồi đúng ?

      “Em….. rốt cuộc có thể cho biết lí do vì sao ?”

      “Phó Chân Ngôn tỉnh lại…… ấy muốn ra nước ngoài chữa bệnh…..” khàn khàn .

      “Cho nên…. đây là lí do thời gian qua em cư xử bất thường?” Nội tâm bên trong của bao giờ có thể bình tĩnh như vẻ bề ngoài lúc này, trong lòng dâng lên biết bao đợt sóng đau đớn, tuyệt vọng.

      nhìn về phía cái cây xa xa bên ngoài cửa kính, mãi cho đến khi nó chỉ còn là hình ảnh mơ hồ: “Vâng…..”

      Cứ cho là thế ………….

      gật đầu, quay lại thể nhìn thấy chút hi vọng còn lại ít ỏi trong con mắt màu hổ phách của tan vỡ: “Được…. Vậy em ………”

      Xe dừng, định bước xuống xe, giọng của lại vang lên: “ chuyện cuối cùng, muốn biết, vì sao em lại đồng ý kết hôn với ? muốn nghe .”

      Tay siết chặt tay nắm cửa, chần chừ mà gấp gáp, cuối cùng vẫn đẩy cửa bước ra: “ , nhà họ Tiêu có ơn với em, muốn em làm cái gì em đều phải nghe theo, bao gồm cả việc cho xem vết thương. Mặc dù lúc đầu em quyết tâm Vân Nam, nhưng chỉ cần có chuyện là em trở về, gọi là em về…. hơn nữa đêm đó em….. quá sợ hãi, cho nên….. tinh thần được tỉnh táo……….”

      Sợ hãi? tỉnh táo? Cho nên lúc này bình tĩnh, suy nghĩ cẩn thận rồi sao? Rốt cuộc vẫn là ……. Giống như chiếc bánh trôi trong quảng cáo, bề ngoài xinh đẹp, cắn cái, nước nhân ngọt mịn bên trong chảy ra, chỉ là vừa nóng vừa rát……..

      nắm chặt tay lái mới khiến bản thân mất khống chế, vẫn còn hi vọng cuối cùng: “Vậy còn lần này? Em nước ngoài, nếu như muốn em về, em có về ?”

      xoay người, chỉ còn bóng lưng và mái tóc
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :