1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Luật sư phúc hắc quá nguy hiểm - Cát Tường Dạ (122/202)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 187:
      Editor: Tinh Di

      Đây cũng phải là lần đầu tiên hai người này đến đây, chỉ là bộ khóa dấu vân tay gây chút trở ngại.

      Cũng phải có cách giải quyết, ổ khóa của lão hồ ly này cũng giống người thường, nên thể mở bằng cách thường, hai người cũng từng tìm tới nhưng đành bỏ về......

      Lần này, nhờ có Tống Thành Uy giúp đỡ, bọn họ thuận lợi đột nhập.
      Người thấp hơn nhanh chóng đến bên bàn làm việc, bật máy tính lên.

      Máy tính cài mật mã, nhưng làm khó được hai người họ, người thấp hơn thao tác gì đó bàn phím, mật mã liền được mở.

      mục tư liệu được mở ra, ánh sáng từ màn hình máy tính hắt lên khuôn mặt của ‘ ta’, vui sướng và hưng phấn: “Cảnh sát Hứa! Thành công rồi!”

      Người được gọi là cảnh sát Hứa cũng rất vui vẻ, nhưng bình tĩnh hơn rất nhiều: “Nhanh lên!”

      “Được! Xong ngay đây!” nhìn đồng hồ máy tính, thầm tính toán thời gian, trong lòng vẫn đập bùm bụm vì vui sướng.

      Lúc sau, chỉ cần cú nhấn chuột, hoàn thành!

      nhanh chóng rút USB ra, đưa cho người bên cạnh: “Cảnh sát Hứa, cho ! thôi!”

      “Được!” Cảnh sát Hứa gật đầu, hai người nhanh chóng rời .

      Hai người theo con đường cũ, nhanh chóng về phía thang máy, thành công trong thời gian quá ngắn khiến hai người vừa vui mừng vừa khẩn trương.

      Nhưng rồi, cửa thang máy vừa mở ra, tim hai người như ngừng đập, khí lạnh ập vào mặt......

      Phía trước là đám đàn ông khỏe mạnh, dẫn đầu là Reidar......

      “Ăn cắp bí mật kinh doanh?” Reidar hừ tiếng, “Bắt hai người kia lại cho tôi!”

      Lí do Reidar đưa ra cũng chính đáng.... ....

      Diệp Thanh Hòa nhìn Trần Dật, chỉ thấy nhếch môi, bình tĩnh như thường, có vẻ bối rối lúc vừa rồi.

      Rồi sau đó, từ phía ngoài, rất nhiều cảnh sát ùa vào, bao vây đám người bên trong.

      Reidar nhướng mắt, đám người bất chấp xông lên vây lấy Diệp Thanh Hòa và Trần Dật, mục tiêu của họ là thứ gì đó trong tay hai người.

      Cảnh sát và đám người đổ ập vào nhau, hỗn loạn, Trần Dật vừa đánh trả vừa kéo theo bỏ trốn, Reidar tự mình tiến đến ngăn hai người, hai người đàn ông đánh tay đôi, Trần Dật vẫn nhân cơ hội với : “Tìm thời điểm chạy !”

      Diệp Thanh Hòa và Trần Dật nhanh chóng về phía cửa sau, nhưng loay hoay mãi vẫn chưa tìm thấy lối ra.

      Đột nhiên, khoảnh khoắc tập trung tìm cách mở cửa, Reidar vung chân, ca trúng tay , người văng ra, tay đập xuống đất, chiếc đồng hồ đứt, rơi xuống đất.

      “Diệp Thanh Hòa!” Trần Dật đỡ dậy.

      nhịn được nhìn chiếc đồng hồ nằm nền nhà.

      Trần Dật ra sức kéo chạy: “Đừng nhìn nữa! Bỏ !”

      Đúng, cũng biết chiếc đồng hồ kia giờ thành vô dụng, nhưng đeo lâu như thế, đột nhiên bị phá hỏng, vẫn có chút quen......

      Thời gian lâu như thế, nhờ có nó mà mới có nhiều dũng cảm như thế.......

      Thực ra nó là chiếc máy định vị, cho dù ở đâu, Trần Dật cũng tìm được vị trí của ..
      Lần trước từng bị Reidar để ý, khỏi có chút sợ hãi.... .........

      Vì có hậu thuẫn vững chắc của Trần Dật, mới dám dương dương tự đắc ‘vênh váo’ ở các ‘Chợ Thạch’.....

      đến Trần Dật, kể ra hai người quen biết nhau cũng ba năm rồi......

      Đối với của mười sáu tuổi, cha chính là thần tượng lớn nhất trong lòng , bao giờ tin cha có liên quan đến mấy chuyện mờ ám, chưa bị khui ra trước ánh sáng. Lần đó trốn trong gầm giường, chứng kiến cảnh hỗn loạn trong chính căn nhà của mình, trực giác cho biết, giấu trong chuyện này là rất nhiều điểm bất thường, mà cũng chỉ có manh mối duy nhất.

      Sáng hôm sau, chuyện đầu tiên làm là đến đồn Công An báo án.

      từng bước từng bước, hỏi địa chỉ đồn Công An, lúc ấy mới mười sáu tuổi, dáng người gầy, trông như chỉ mới mười ba tuổi, nhưng mọi người vẫn rất tôn trọng , còn ghi chép rất đầy đủ những gì kể, sau đó cho ra về.

      Lúc ấy biết việc mình làm là đúng hay sai khi giúp đỡ Công An điều tra, chỉ thấy chứng cứ mình đưa ra rất xa vời, tính khả thi rất thấp, nếu thực điều tra, cũng khác gì mò kim đáy bể.... ...

      ngồi xổm trước cổng đồn hồi lâu, biết phải làm gì tiếp theo, dột nhiên chiếc xe cảnh sát dừng lại trước mặt , người lái xe là cảnh sát trẻ, cảnh phục giống với những người trong kia, hình như là cảnh sát thành phố L.

      Cửa mở, người cảnh sát hỏi : “Em học sinh này, sao lại ngồi đây?”

      Thành phố L có liên quan
      [​IMG]

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 187 (tiếp)
      Editor: Tinh Di
      đâu đây?” hỏi.

      “Đại Lý! Sân bay!” Phó Chân Ngôn chút do dự , “Lập tức rời khỏi đây! Càng nhanh càng tốt! Em thể chậm trễ dù chỉ phút!”

      gì, trong lòng vẫn có chút cam lòng, và Trần Dật đột nhập vào chỗ kia chỉ tìm được chứng cứ về việc kinh doanh bất hợp pháp, còn chuyện của cha .... .......

      Nhưng cũng hiểu , chuyện thành như thế này, thể ở lại thành phố L thêm được nữa.... ...

      Xe thẳng đến sân bay Đại Lý, lúc này nhớ đến những người cùng đến với Phó Chân Ngôn, vội hỏi: “Còn những người khác? Còn em của sao?”

      Phó Chân Ngôn liếc xéo cái: “Lúc này còn nghĩ tới?” nhưng rồi nhìn thất ánh mắt của thể tiếp, ánh mắt hòa hoãn lại, “Bọn họ có cách của họ! Em chăm sóc tốt cho chính mình ! Diệp Thanh Hòa, em giấu tôi nhiều chuyện đó!”

      Đúng vậy! gạt .... ...... cũng gạt rất nhiều người.... .....

      muốn vì mà bất kì ai bị tổn thương.... ......

      Nhưng vẫn thể.... ...

      Nếu việc làm nhanh hơn chút, có lẽ chuyện kia xảy ra, phiền hà đến nhiều người như thế, chỉ mong những người ở đó ai bị thương nặng.... .....
      Tống Thành Uy quả nhiên có phản ứng.

      thể phụ nhận cách làm việc, Trần Dật cũng , đêm nay, Trần Dật nhất định có hành động, quả nhiên ngoài dự đoán.... ........

      Về chuyện mua bán, người Trung Quốc vẫn giữ thói quen mời cơm, nếu Tống Thành Uy chủ động đề xuất người đó , mà là nữ, hơn nữa ông ta thực lòng muốn mua vòng tay, nhất định cho chọn địa điểm, mà chắc chắn chọn nơi có chuẩn bị.

      Ly rượu, đánh giá, đều là để lấy vân tay của Tống Thành Uy, ngoài ra, nhân viên xin đánh giá cũng là cảnh sát giả trang.

      Điều duy nhất lo lắng là vân tay bị cong khớp, rất may, mọi chuyện diễn ra suôn sẻ như Trần Dật an ủi
      Hai người đều rất khẩn trương nên ai thêm lời nào……

      Bóng đêm ngoài cửa xe đen đặc, xe của Phó Chân Ngôn chạy lên đường núi, mặt đường hẹp hơn, tình hình giao thông bắt đầu phức tạp hơn.

      Phía trước tối thẳm, ánh đèn, Phó Chân Ngôn lái xe nhanh như bay, chú ý tới phía trước đột nhiên có ánh sáng loé lên, chiếu thẳng khiến Phó Chân Ngôn hoa mắt, tốc độ xe cũng thua kém gì của Phó Chân Ngôn, lao nhanh phương hướng, thiếu chút nữa lao xuống vực thẳm, may mắn có thanh chắn cản lại.

      Phó Chân Ngôn dám sơ suất, nhanh chóng lái xe dời , lại phát phía trước có rất nhiều xe, hơn nữa đều là ngược đường…

      Phó Chân Ngôn thầm than ổn, có vẻ đường lui duy nhất đó là quay đầu xe..

      thử quay xe, nhưng được, xe phía trước vọt lên, biết, còn đường lui.

      ném gói đồ về phía Diệp Thanh Hòa, nhanh: “Cầm lấy!”

      Lời còn chưa dứt cửa xe mở ra, Phó Chân Ngôn ôm lấy Diệp Thanh Hòa phi ra ngoài, trong nháy mắt còn nhìn thấy dáng người, Phó Chân Ngôn xoay người, dùng lưng che chắn hết người , gắt gao ôm vào trong lòng, sau đó gấp rút chạy, mấy chiếc xe đuổi theo kịp phanh lại, va mạnh vào đầu xe của Phó Chân Ngôn, trật bánh, lao về phía thanh bảo vệ…….

      mau!” Phó Chân Ngôn dùng sức đẩy , bước lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, còn đứng lại đó, giống như khiêu khích những chiếc xe còn lại….

      Những chiếc xe kia quả nhiên về phía họ……..

      Chiếc xe bị va chạm trước đó cũng cố gắng húc xe của Phó Chân Ngôn sang bên.

      Phó Chân Ngôn thân thủ nhanh nhẹn, khó để tránh được, nhưng những chiếc xe kia ngược lại lại chạy về phía Diệp Thanh Hòa.

      Phó Chân Ngôn chỉ kịp hô lên tiếng “Cẩn thận!”, nhặt vội lên tảng đá bên đường, ném về phía mấy chiếc xe, cửa kính vỡ loang lổ như mạng nhện….
      Diệp Thanh Hòa liều mạng chạy , đồng thời lấy chiếc USB từ trong túi quần ra, ném về phía vách núi, hô lớn: “Đến đó mà lấy!”

      Người ở trong xe quả nhiên thất kinh, xe hơi chậm lại.

      Nhân lúc này, Phó Chân Ngôn chồm lên đỉnh xe, dùng tay đập vỡ cửa kính, người lái xe càng ra sức lái xe chạy nguệch ngoạc, muốn hất Phó Chân Ngôn xuống, có mấy lần suýt rơi xuống nhưng vẫn cố bám trụ.

      Nắm đấm dần bị nhuộm đỏ, cuối cùng cửa xe cũng vỡ, đưa tay vào, làm rối loạn người trong xe.

      Đột nhiên bị hụt lực, cả người Phó Chân Ngôn bị hất khỏi mui xe, nhưng tay vẫn nắm chặt vào cửa xe do đó cơ thể bị kéo lê đoạn.

      Cửa kính xe còn sót lại mảnh thuỷ tinh bị vỡ, đâm vào lòng bàn tay Phó Chân Ngôn, nhuộm đỏ cả cánh tay áo.

      Đau đớn, cảm nhận được nữa rồi…..

      Đổ máu, cũng coi như ……

      Nhưng kiên trì được , xe lại tăng tốc độ? chỉ sợ bản thân kiên trì được nữa……..

      Đột nhiên, xe rẽ gấp, Phó Chân Ngôn bị hất văng, ngã đường, máu ngừng chảy…..
      phen đọ sức với Phó Chân Ngôn, lái xe quên mất Diệp Thanh Hòa, nhân cơ hội đó lấy di động của Phó Chân Ngôn từ trong túi đồ gọi cho 110, vốn muốn gọi cho Trần Dật nhưng biết tình hình của ở Tống Thành Uy như thế nảo rồi nên dám gọi bừa.

      Bỏ lại Phó Chân Ngôn ở phía sau, lái xe phát ra Diệp Thanh Hòa gọi điện thoại, mắt đỏ lên, liều mạng lao xe về phía .

      Phó Chân Ngôn nằm rạp dưới đất, dùng hết sức đứng lên, lấn nữa dùng sức nhảy lên mui xe, bàn tay máu me nhầy nhụa đưa vào trong cửa, mở tung cửa xe……..

      dồn trọng tâm, nhảy vào trong xe, giành tay lái với người kia.

      Người kia thấy thế, liền đánh tay lái vào chỗ đường núi, tiện tay mở cửa xe bên kia ra, ý định nhảy ra ngoài để Phó Chân Ngôn cùng xe lao xuống vách núi, còn mình như Diệp Thanh Hòa, đối phó quá dễ dàng.

      Nhưng Phó Chân Ngôn nhanh chóng nhìn ý định của , cũng biết lúc này kịp đổi hướng của xe, liền giang tay ôm chặt người lái xe.

      Vì thế hai người lao ra ngoài cửa xe, nhưng xe chệch hướng, hai người vẫn lao xuống vách núi.

      Trong nháy mắt còn tiếng động cơ…..

      Vùng núi ban đêm yên ắng, vọng lên tiếng gọi thảm thiết của Diệp Thanh Hòa: “Phó Chân Ngôn…..”

      Rốt cuộc, vẫn là kết cục đó, kết cục mà mong muốn nhất………

      Diệp Thanh Hòa ngây ngốc đứng lại đó, trong nháy mắt lên vô vàn dáng vẻ của Phó Chân Ngôn trước kia….. của mười sáu tuổi cùng học về ngọc….. khi tàu bị cảm nhường áo cho ….. kiên định hứa cho nửa tài sản của mình…. viết tên của lên bức tường tình nhân….. cứng đầu vất tất cả lại phía sau để đến Vân Nam cùng …….. giận dữ hung hăng mắng ‘ăn gan hùm mật gấu’…………

      Toàn bộ việc làm, trước giờ đều lạnh nhạt, giống như động vật máu lạnh……

      Nhưng là, Phó Chân Ngôn, có biết ? Máu của em cũng nóng, mọi chuyện em đều nhìn thấy, phải là cảm động, chỉ là em thể giành cho , vì thế đành đẩy ra xa, càng xa càng tốt, vì sao vẫn cứ cố chấp?

      Giây phút ngẩn người ngắn ngủi, tỉnh lại, chạy nhanh về phía vách núi, nằm khóc.

      Cuộc đời , hận nhất là sinh ly từ biệt, là sinh ly từ biệt, vì thế Phó Chân Ngôn, nhất định phải còn sống, em đến đưa về nhà……..

      liều lĩnh định leo xuống vách núi.

      Vách núi khó leo, trong đêm tối càng khó hơn.


      [​IMG]

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 187 (tiếp)
      Editor: Tinh Di

      Trần Dật và Diệp Thanh Hòa đến thăm phòng bệnh của Phó Chân Ngôn.

      Phó Chân Chân cũng biết chuyện cửa hàng của Phó Chân Ngôn, Diệp Thanh Hòa càng thêm áy náy khi đối diện với , tiền bạc của Phó Chân Ngôn hơn hai năm qua đổ vào đó coi như đều tiêu tan…….

      Phó Chân Chân thờ ơ với : “ cần nhìn tôi như thế, cũng cần cảm thấy áy náy, tôi rồi, hai tôi có tiền hay tôi cần, chỉ cần ấy về nhà với tôi, chỉ nhà chúng tôi thôi, cần ai khác nữa.”

      Diệp Thanh Hòa biết , thành kiến Phó Chân Chân đối với bao giờ mất được, nhưng tình hình của Phó Chân Ngôn như vậy, thể cứ thế mà trở về Bắc Kinh, chỉ mong có thể nhờ Trần Dật thay trông nom chỗ .

      “Yên tâm, đây là chức trách của những người làm cảnh sát, Thanh Hòa cứ yên tâm mà về Bắc Kinh thôi, ở lại đây cũng đâu giúp được gì, có tác dụng gì với bệnh của cậu ấy, ngược lại còn khiến bọn chúng chú ý, càng loạn.” Trần Dật lòng khuyên bảo .

      Cuối cùng lần này Diệp Thanh Hòa thể phản đối thêm, Trần Dật khuyên ngăn, thêm Phó Chân Chân ‘xua đuổi’, đành trở về Bắc Kinh cùng Tiêu Thành Hưng, trước khi , gửi lại Phó Chân Chân tấm chi phiếu, đây là toàn bộ thu nhập của hơn hai năm qua…

      Nhưng Phó Chân Chân kiên quyết vứt xuống đất, hơn nữa còn cười nhạo móc: “Ý của là mạng của tôi chỉ đáng chút tiền này? Đây chính là logic của mấy người có tiền sao? Dùng tiền mua mạng đúng ? Tôi cho biết, chúng tôi thiếu! Mạng của tôi cũng bán cho lần nữa! cút ! Cút càng xa càng tốt! Đừng bao giờ xuất trong cuộc sống của chúng tôi nữa, như thế là ân đức lớn rồi!”

      Diệp Thanh Hòa nhặt chi phiếu lên, im lặng rời , lần đầu tiên cảm nhận được cảm xúc u ám…….. Thực như Phó Chân Chân , muốn và bao giờ nghĩ đến chuyện dùng tiền mua mạng của Phó Chân Ngôn………
      Lúc Tiêu Thành Hưng cùng Diệp Thanh Hòa bước vào cửa lớn, phòng khách sáng sủa, mình Khương Vãn Ngư ngồi đó.

      Nghe thấy tiếng cửa mở, Khương Vãn Ngư quau đầu lại nhìn, vừa nhìn thấy Tiêu Thành Hưng mặt giấu nổi vui mừng, nhưng khi nhìn đến Diệp Thanh Hòa, sắc mặt liền trầm xuống, nhưng chỉ chốc lát, lại trở lại vui vẻ hoà thuận: “Ai nha! Xem ai trở về đây! Làm người khác nhớ quá thôi!”

      “Cháu chào bác .” đứng bên cạnh Tiêu Thành Hưng, tay và cổ vẫn còn vết thương chưa khỏi hẳn, rất bắt mắt,

      Khương Vãn Ngư thấy vậy hỏi hoảng hốt: “Chuyện này là sao? Vết thương này, rốt cuộc là hai bác cháu ông đâu vậy? Trở về lại thành ra thế nàynafKk biết có để lại sẹo nữa! Nhanh chóng bôi thuốc mới tránh được sẹo!”

      Diệp Thanh Hòa hé răng, chỉ cúi đầu.

      Tiêu Thành Hưng : “Được rồi, nhiều quá! Dọn chút đồ ăn cho con bé để còn nghỉ ngơi sớm, những chuyện khác sau hãy !”

      “Xem tôi coi, đúng là hồ đồ! Chị Vân, chị Vân!” Khương Vãn Ngư vội vàng gọi dì Vân, “Dọn cơm cho ông Tiêu với Thanh Hòa nào!”

      Dì Vân nghe thấy Diệp Thanh Hòa trở về cực kì vui vẻ, lâu sau mới kịp phản ứng lại, nhìn dứt.

      “Bác Tiêu, bác , cháu nên lầu thay đồ trước.” Diệp Thanh Hòa kéo theo vali của mình nhàng .

      “Ừ, !” Tiêu Thành Hưng .

      kéo vali lên lầu, cũng có ý định gặp lại ai, đường về cũng nghĩ qua, hai vợ chồng cả ở đây, Tiêu Thành Trác chắc chắn ở lớp học thêm buổi tối, còn hai……. Có lẽ là dọn ra ở riêng cùng Quách Cẩm Nhi rồi chăng?

      Nhưng là vừa hết cầu thang, quay người lại………

      ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy chiếc áo phông trắng cổ chữ V, hơi thở nóng bức phả xuống từ đỉnh đầu , hô hấp như ngừng lại…….
      , ở nhà sao?

      Đột nhiên, cằm bị nắm chặt, ép ngẩng đầu lên, nhìn lên, bắt gặp con ngươi màu hổ phách tràn ngập tức giận của : “Chuyện gì đây? Em đánh nhau với ai sao?! Hay Mục Xuyên đánh em?”

      xong, dùng tay còn lại vết thương cổ , càng chạm đến sắc mặ càng tệ hơn: “?!”

      “Em sao, buông….. đau…. Em bị ngã…….” vội vàng bịa lí do, vùng ra khỏi tay .

      “Ngã sao? Ngã thành bộ dạng này? Sao ngã thành đầu heo luôn ?!” Đương nhiên là tin, kéo áo để xem phần vai.

      chịu, vùng vẫy, ôm chặt lấy người , cánh tay dùng thêm lực………….

      Phải biết rằng, lăn từ vách núi xuống, lại dùng lực như thế, đau mới là lạ…….

      nhịn được hừ tiếng, biết được bản thân làm đau liền buông lỏng tay.

      giống như chạy trốn, bỏ lại vali, chạy thẳng vào phòng đóng cửa lại.

      nhìn cửa phòng đóng chặt của , vẻ mặt nghi hoặc, xuống lầu.

      Diệp Thanh Hòa vào phòng cũng tắm rửa thay quần áo, chỉ khoá trái cửa sau đó nằm vật xuống giường, cả cơ thể nằm lên chăn đệm, chưa từng thấy mệt mỏi như bây giờ…….

      Đến lúc tưởng chừng như sắp ngủ thiếp , có người gõ cửa.

      giật mình tỉnh lại, nghĩ là , dám mở.

      “Thanh Hòa, ăn cơm thôi.” Là dì Vân.

      “Cháu xuống liền.” đứng lên mở cửa.

      Ngoài cửa quả nhiên là dì Vân,nhưng phía sau dì vẫn còn người nữa, cao lớn hơn dì, vẻ mặt thâm trầm khó đoán.

      Dì Vân vào, đặt đồ ăn lên bàn của , cười : “Ông Tiêu sợ cháu mệt nên kêu dì mang cơm lên đây cho cháu.”

      Tiêu Y Đình bưng theo bát canh, cùng đặt lên bàn.

      Dì Vân xong xuôi liền rời , chỉ có vẫn đứng lại đó, nhìn chằm chằm, vẻ mặt càng thêm khó hiểu……..

      bị nhìn như thế có chút tự nhiên, im lặng ăn cơm.

      Đột nhiên xoay người ra ngoài, đóng cửa cái ‘Rầm’, bị tiêng động làm cho giật mình đến mức sặc cơm, ho khan hồi lâu.

      Nhưng là, ra ngoài là tốt rồi, ở lại thực thoải mái được……

      Chỉ là, cũng quá đói, chỉ ăn chút cơm, uống chút canh, thể ăn hơn, nhưng cũng muốn xuống lầu, vì biết phải đối mặt với những khuôn mặt như thế nào………..

      trở lại giường nằm nghiêng, suy nghĩ lại tất cả những chuyện qua, thực phi logic………
      Nửa giờ sau, cửa lại ‘ầm ầm’ mấy tiếng, có người vụt vào phòng như cơn gió lốc, hướng thẳng phía giường, ngồi xuống cạnh , nhìn chằm chằm, ánh mắt kia như muốn đâm nát cơ thể ………..

      cúi đầu.

      Đột nhiên chăn bị xốc lên, hề có chuẩn bị nào, áo của bị kéo lên, từng mảng xanh tím lộ ra………….

      kinh hãi mở to mắt, quên cả che đậy, nhớ tới lần nào đó, cũng thấy hết của ………..

      Loại chuyện này phải chưa từng có, nhưng khi ấy còn , bây giờ đính hôn, vẫn đối xử với như thế, liệu thích hợp hay ?

      kéo áo xuống, thấy được rất nhiều thứ cảm xúc phức tạp trong mắt .

      Mày nhíu chặt, ánh mắt phun lửa, đều cho thấy rất giận, sắp phát hoả……..

      liếm liếm môi, biết phải cái gì, vừa rồi có xuống lầu hỏi bác Tiêu hay ? Bác ấy tất cả rồi sao? Nếu biết hết, đành ‘an phận’ chịu nghe mắng thôi………..

      Nhưng là, đột nhiên cảm giác ấm áp truyền đến, bàn tay nhàng xoa cho , như sợ làm
      [​IMG]

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 188: Bên ngoài giống nhau
      Editor: Tinh Di

      “Phó Chân Ngôn!” hoảng sợ hét lớn.

      mở mắt, chỉ thấy màu đen đặc, những hình ảnh đáng sợ vẫn chưa thể biến mất ngay, nhất thời rối loạn, biết bản thân ở đâu.

      cánh tay ôm lấy , vỗ về.

      Hương hoa cúc nhàn nhạt quen thuộc bay đến chóp mũi ,chăn gối đều mềm mại như mây trời, còn trán dựa vào lồng ngực rắn chắc……..

      thở ra hơi, chỉ là mơ, mà lại như phải mơ………

      Trong bóng đêm, chỉ nhìn thấy Phó Chân Ngôn khắp người đều là máu……..

      nhịn được, co người lại.

      Cánh tay ôm dùng thêm sức, hơi thở lan ra từ đỉnh đầu , giọng thầm êm ái: “Ngoan, ngủ nào……..”

      nhanh chóng nhớ lại tất cả những chuyện tối hôm nay: về nhà rồi……. ở Vân Nam nữa…… bôi thuốc cho …….. mơ mơ màng màng ngủ thiếp ……..

      Cho nên, bây giờ, ngủ trong lòng ?

      Đột nhiên nhớ tới chuyện: muốn kết hôn cùng …….

      Kết hôn……

      hơi giật mình, lại càng ôm chặt hơn, cả người dán vào người .

      Bàn tay đặt giữa hai người, qua lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được bắp thịt dẻo dai, khoẻ mạnh của …….

      Thời gian thấm thoát qua , như giấc mơ, thiếu niên hôm nào còn tươi cười cầm quả bóng rổ tay nay 27…….

      nhắm mắt lại, hương hoa cúc nhàn nhạt lại tràn ngập lồng ngực .

      Cổ Bảo Ngọc sợ gặp lại Lâm Bảo Ngọc, cái này, hiểu , cái gọi là trước sau như , xa rồi lại gặp, là như thế.

      Đương nhiên, cuộc đời này có biết bao kiểu gặp lại nhau, trong đó có loại, thời gian lâu như lâu, chỉ trong chớp mắt được gặp lại, khiến người ta mừng lên lời………

      Giống như lúc này, cả người dán vào người , bàn tay có thể cảm nhận từng nhịp tim đập của , hốc mắt ẩm ướt, nghẹn ngào………

      “Ngủ ngoan, được suy nghĩ gì nữa…….” Tay đưa lên sau gáy , nhàng vuốt tóc .

      “Vâng……” Giọng như tiếng muỗi, đặc mũi.

      Chiếc mũi nghẹn ứ nhưng làm khó hô hấp, vì tảng đá lớn kia trong lòng được rất nhiều trong nháy mắt.

      Nhưng vẫn là cố chấp, thôi lo lắng, thể buông xuống, chỉ là vẻ ngoài giống nhau…..

      suy nghĩ mông lung mệt mỏi rồi ngủ thiếp . Người đêm nay ngủ chính là .
      Quanh quẩn lại, rất nhiều chuyện kéo đến trong suy nghĩ của , chuyện về , nếu phải do ép cha cũng kể cho , chín năm qua chịu đựng của , càng trách bản thân vừa ngây thơ vừa ngu xuẩn, tự hỏi bản thân sau này phải bù đắp ra sao cho . phải đồng ý kết hôn với rồi hay sao? Tuy nhiên, mọi chuyện quá dể dàng như thế khiến dám tin đây là , giờ phút này yên bình nằm trong lòng , vẫn rất sợ hãi, sợ giống như bao đêm trước, khi tỉnh lại mọi thứ hạnh phúc là biến mất như giấc mơ……..

      Dường như ngủ say, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng gáy , khỏi hoài nghi, ba năm qua ở Vân Nam, được đêm ngủ ngon?

      Đến nỗi, suốt đêm dám cử động, bảo vệ cho giấc ngủ của , giống như nguyện ý mãi ôm như thế, bảo vệ suốt quảng đường còn lại………
      Sáng hôm sau, giật mình tỉnh giấc, ngẩn người vì ánh sáng xung quanh, giống với lần tỉnh dậy lúc nửa đêm…….

      Ánh sáng rực rỡ ngoài cửa sổ cũng khiến đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, ngồi bật dậy từ trong lòng , dừng sức đẩy ra: “ đứng lên mau! Mau về phòng mình! Để người khác nhìn thấy là hay đâu!”

      cảm giác được giờ cũng còn sớm, chỉ sợ Khương Vãn Ngư sắp qua phòng kêu xuống ăn sáng……..

      từ từ nhắm chặt mắt, chỉ là giả vờ ngủ, đêm ngủ, vừa dậy liền giả bộ còn ngủ, bị đẩy mới làm ra vẻ bị đánh thức, kéo nằm xuống giường, chôn mặt vào cổ : “Em là vợ của đó, làm vậy sao được?”

      Diệp Thanh Hòa sửng sốt, từ trước đến giờ cũng có lúc làm thế, xem phim kinh dị rồi ôm chặt , chôn mặt vào cổ rồi ngủ thiếp , nhưng bây giờ, thân phận có đột nhiên thay đổi, có chút quen………

      thấy phản ứng lại, hoảng sợ, ngẩng đầu lên, ngập ngừng hỏi : “Em…. hối hận rồi sao?”

      yên lặng xuống giường.

      Lần này thực gấp gáp, cũng xuống giường: “Là sao?”

      lấy từ trong tủ ra chiếc váy, váy liền màu đỏ mới tinh,rực rỡ đến chói mắt, đây là quà sinh nhật Tô Chỉ San tặng , còn chiếc váy này là chuyện bí mật của riêng hai người.

      Hiển nhiên lúc đó chiếc váy này phải phong cách của nên chỉ để gọn trong tủ, nhưng hôm nay, rất muốn mặc nó………

      gì với !” vội sắp chết, lại bình tĩnh như thế.

      quay đầu, ánh mắt sóng sánh như nước: “ định thay quần áo sao?” xong liền cầm váy vào nhà tắm.

      ngây ngốc đứng tại chỗ, sau đó mới hiểu ý của , nhưng vẫn đứng lại đó ngây ngốc nhìn cánh cửa nhà tắm cười, mãi đến khi tắm sau, thay đồ rồi ra vẫn thấy ở đó.

      ngạc nhiên: “Sao vẫn còn ở đây?”

      “Hả! Cái này…. ! ngay đây!” vội vàng mở cửa.

      Diệp Thanh Hòa cũng định xuống lầu nên ngay phía sau .

      Cửa vừa mở cửa phòng đối diện cũng mở ra, Tiêu Thành Trác ra, bắt gặp Tiêu Y Đình ra từ trong phòng , khuôn mặt liền tối sầm lại,nhưng sau đó lại vui vẻ: “Chị về rồi, tối qua em chưa được gặp chị……..”

      Tối hôm qua, lớp học thêm học đến muộn.

      “Chú .” Diệp Thanh Hòa toàn thân đỏ rực, ra từ phía sau Tiêu Y Đình.

      “Chị, lâu gặp.” Giọng con trai mới lớn hơi khó nghe, Tiêu Thành Trác cười đến vui vẻ, “Xinh đẹp đó!”

      Trước kia là đứa trẻ mũm mĩm đáng , giờ thành thiếu niên cao lớn khoẻ mạnh.

      Dĩ nhiên lớn cũng hiêu chuyện hơn, Tiêu Thành Trác ào vào ôm ấp như trước nữa, cũng biết giữ khoảng cách với .

      Diệp Thanh Hòa khẽ cười: “Chú lớn rồi!”

      Tiêu Thành Trác cười vui vẻ: “Đương nhiên, còn có bạn luôn rồi đó!”

      “Chú giỏi quá cơ? Muốn bị đòn sao?” Tiêu Y Đình hung hăng trừng mắt với Tiêu Thành Trác, tiểu tử này, mới trung học thôi có bạn ? phải muốn chết sao?

      Tiêu Thành Trác trừng mắt lại: “Chú vẫn còn nhớ , cháu có bạn từ hồi nhà trẻ, so với cháu chú đây vẫn còn chậm hơn nhiều nha!”

      “Chú đừng có mà bậy!” Tiêu Y Đình theo bản năng liếc nhìn Diệp Thanh Hòa cái.

      Diệp Thanh Hòa vui vẻ, như có như cười cười, giống như hồi mới mười sáu………..

      Tiêu Thành Trác chuẩn bị học, nhưng có vẻ bị muộn rồi, còn kịp ăn sáng, vội vàng tạm biệt với Diệp Thanh Hòa rồi xuống lầu.
      Diệp Thanh Hòa sau đó lại đổi ý, đợi thay đồ xong mới cùng xuống lầu.

      Mấy phút sau, xuất ngoài cửa, sơ mi đỏ……..

      Màu đỏ……..

      Vẫn dáng vẻ tươi cười đó, đột nhiên nhớ lại hình ảnh mặc chiếc áo lông màu đỏ, nhưng là, áo sơ mi đỏ hình như có hơi……. hơi chói mắt
      [​IMG]

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 189
      Editor: Tinh Di

      “Tôi đồng ý! bao giờ đồng ý!” Khương Vãn Ngư vẫn thay đổi suy nghĩ, “Tôi nuôi lớn thằng con trai dễ dàng quá sao? Dựa vào cái gì mà đối nghịch với ý tôi?”

      Lời này có chút trẻ con, Tiêu Thành Hưng nghe xong nhịn được cười: “Vãn Ngư, tôi biết những năm qua bà dễ dàng gì, cái này là tôi làm bà vất vả, nhưng cũng vì có bà tôi mới có thể yên tâm làm việc, bà rất giỏi, hi sinh nhiều thứ, đối với tôi, tôi chưa từng hối hận khi cưới bà. Bây giờ con trai lớn, chúng ta cũng già rồi, chúng ta nên tự tính chuyện của mình thôi, đợi sau hôn lễ của thằng bé, chúng ta giao lại cho chúng nó mọi chuyện, rồi cùng du ngoạn sơn thuỷ, viu vui vẻ vẻ an hưởng tuổi già!”

      Khương Vãn Ngư nghe xong, lúc đầu ngây ngốc, về sau hốc mắt đỏ hoe, thêm gì.

      Tiêu Thành Hưng cười ha ha: “ thôi, hôm nay chúng ta để dì Vân cần vất vả, tôi với bà mua đồ ăn, làm bữa ngon, như hai vợ chồng trẻ, chào đón hai đứa về nhà!”

      Hốc mắt Khương Vãn Ngư nóng lên, xoay người sang bên, đây là lần đầu tiên, từ sau khi kết hôn, Tiêu Thành Hưng chưa lần nào cùng bà mua đồ ăn…………

      “Tôi chỉ hi vọng, Thanh Hòa có thể chăm sóc tốt cho con trai.” Khương Vãn Ngư thầm, sau đó lên lầu thay quần áo.
      Tiêu Y Đình đỗ xe bên đường, chiếc áo sơ mi đỏ của thu hút được ít chú ý.

      luôn thích mình trong đám đông, nên quen lắm với chuyện trở thành tiêu điểm như thế này, đúng vậy, sánh vai cùng đủ trở thành tiêu điểm rồi, phải sao?

      cảm nhận được ánh mắt của người bên đường như muốn đốt cháy hai người…………..

      “Hay là, đổi cái áo khác ?” nhàng , cảm giác như ngẩng được đầu lên.

      được.” căn bản cho đường sống, kéo mạch vào khu thương mại, thẳng đến cửa hàng trang sức, chỉ vào nơi bày nhẫn tình nhân: “Em chọn đôi .”

      Diệp Thanh Hòa phản đối, ánh mắt khẽ đảo qua.

      biết là người rất tiết kiệm, khẽ dặn dò bên tai : “Chọn cái em thích.”, chỉ sợ chọn tiết kiệm……..

      Người bán hàng thấy hai người vội đon đả : “Tiên sinh muốn mua nhẫn đính hôn?”

      Tiêu Y Đình cực kỳ vui vẻ: “Đúng!”

      Diệp Thanh Hòa gì, nhất thiết phải cho tất cả mọi người là họ kết hôn sao?

      Người bán hàng lấy ra đặt trước mặt hai người mấy mẫu: “Đây đều là những mẫu mới nhất năm nay, hợp với người trẻ, thời thượng thời trang, giá cả hợp lí.”

      “Chúng tôi để ý giá cả.” Tiêu Y Đình .

      Diệp Thanh Hòa trừng mắt với , cần khoe mẽ như thế sao? Bình thường đâu phải là người khoe khoang tiền bạc như thế!

      Tiêu Y Đình cười cười, còn cố tình quay lại với : “Hôm nay thực để ý giá cả! Bây giờ chồng em có thể nuôi nổi em!”

      Ai cần nuôi? Diệp Thanh Hòa trừng mắt với , ánh mắt chuyển sang khu vực khác, chỗ bày trang sức Ruby.

      Trước mắt lại lên hình ảnh Nhất Nhất Phong Hà thân áo đỏ……………

      vẫn luôn nghĩ đến màu đỏ, màu nhiều ý nghĩa….

      Vì thế, quan tâm người bán hàng giới thiệu gì đó, thẳng về chỗ đó, nhanh chóng bị viên Ruby đỏ rực thu hút.

      chiếc nhẫn vàng, Ruby được gắn lên theo hình cánh hoa, vừa tinh xảo vừa hấp dẫn người nhìn.

      Nhận ra ánh mắt của , Tiêu Y Đình cười cười: “Lấy cái đó cho ấy xem.”

      “Cái này sao?” Người bán hàng có chút kinh ngạc, “Đây phải là nhẫn tình nhân thưa ngài.”

      “Lấy cái đó.” cười vui vẻ, phải, chịu theo lẽ thường sao?

      chỉ cần liếc mắt là biết rất vừa ý chiếc nhẫn kia, đây là ăn ý sau bao nhiêu năm, vốn kiệm lời, hay thể thích cá nhân, nhưng mọi vui buồn thích thú, dù là nhất trong đáy mắt , đều để ý, bao giờ bỏ sót……….

      Người bán hàng lấy chiếc nhẫn ra, nhanh nhẹn đón lấy, sau đó cẩn thận đeo vào ngón áp út của .

      Quả cũng rất muốn, đeo nhẫn trước rồi mới cầu hôn, kiểu như “Em đồng ý làm vợ ?” Mấy lời như thế này được tính là lãng mạn, người khác được nghe cũng phải được nghe, thế mới thiệt thòi, nhưng hơn cả, là vì hôm qua quá xúc động, sợ thiếu tỉnh táo, còn bây giờ phải là vô cùng tỉnh táo sao? Còn gì tuyệt hơn nghe câu đồng ý từ lúc này……….

      “Để xem!” nâng bàn tay , ngắm ngía kĩ.

      Ngón tay trắng nõn, màu đỏ chói liễm mà chói mắt, cao quý, được đeo lên tay mới thành cực phẩm như thế…….

      “Đẹp quá!” Người bán hàng khỏi ngưỡng mộ, “Rất hợp với tiểu thư!”

      Khoé môi nâng lên, đều là vẻ mãn nguyện và tự hào: “ ấy luôn có mắt nhìn tốt nhất!”

      Khen ngợi chút che giấu như thế trước mặt người ngoài, xấu hổ được sao? Mặt khẽ chuyển đỏ.

      Người bán hàng nghe xong lời , cũng tủm tỉm cười: “Mắt nhìn tốt như thế mới chọn được chồng đẹp trai thế này!”

      Tiêu Y Đình tươi cười trong nháy mắt đông cứng: “Mau lấy hoá đơn!”

      Người bán hàng biết đắc tội gì với vị tiên sinh này, gì nữa, vội vàng lấy hoá đơn.

      Tiêu Y Đình cần hoá đơn thanh toán, người bán hàng liền hỏi Diệp Thanh Hòa: “Tiểu thư, có cần gói lại ạ?”

      cần!” Tiêu Y Đình phía trước quay đầu lại lớn, giọng điệu có chút khẩn trương.

      Người bán hàng biết bản thân lại sai gì nữa, cảm thấy được chính mình vẫn nên hơn, lời nào cũng làm mất hứng tiên sinh kia,chỉ im lặng cúi đầu ghi chép gì đó.

      thanh toán xong trở lại, xách theo túi lớn túi , thêm gì kéo rời .
      Mãi cho đến khi ngồi lên xe, mới : “Đeo luôn đừng bao giờ tháo ra!”

      “….” giật mình, lúc này mới hiểu được ý của , là đáp lại câu hỏi ‘Có gói lại hay ’ của người bán hàng sao?

      Chhh sau đó diễn ra vô cùng thuận lợi, ahi người đến cục d[/size]ân chính đăng kí, làm thủ tục hộ khẩu đều được chị ở đó hưỡng dẫn trôi chảy, Tiêu Y Đình tự cảm thấy khả năng của cha mình quá cao thâm, nếu , qua được ‘cửa ải’ kia, biết trì hoãn bao nhiêu thời gian, chuyện này sao có thể thuận lợi như thế?

      Lúc này tâm trạng còn khẩn trương như lúc sáng, hơn
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :