1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Luật sư phúc hắc quá nguy hiểm - Cát Tường Dạ (122/202)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11: Người nhà vui vẻ.


      may là Tiêu Thành Hưng lỗ mãng của Tiêu Y Đình mà vui, kìm được mà phá lên cười: “Được rồi, nhà đông người, Thanh Hòa mới đến, trong chốc lát cũng làm được, Thành Trác tuổi còn , tạm thời đừng câu nệ bối phận, gọi thế nào cũng đều được.”

      Tiêu Y Đình cũng gì nữa, mặt đen thui tỏ vẻ phục: “Cha sao lúc ấy còn gọi em trai, sao ngài lại đồng ý?”

      Mặt Tiêu Thành Trá lộ vẻ ngây thơ, nhíu đầu mi lại : “Cháu gọi tôi là em trai, vậy phải gọi cha cháu là cả sao? Thế mà cũng được sao?”

      Mặt Thành Hưng lập tức lại xìu xuống, trợn mắt quát Tiêu Y Đình: “Hồ đồ!”

      Diệp Thanh Hòa ở bên nhìn mặt mà chuyện, phát ngay cả Khương Ngư Vân cũng bởi vì những lời càn quấy này mà hơi mỉm cười, tâm tình căng thẳng liền thả lỏng theo, gia đình hạnh phúc, khí náo nhiệt như vậy cũng từng có qua.

      …..

      Nhưng mà, đúng như bác Tiêu từng , mới đến, sao có thể rối loạn bối phận? Tại sao có thể bởi vì mà khiến trong nhà họ có người thoải mái?

      Vì vậy khẽ cười, chủ động mà đưa ý kiến: “Bác Tiêu, cứ gọi theo bốn phận thôi ạ.” xong liền cúi đầu, dắt tay Tiêu Thành Trúc: “Chú , xin chào, rất vui được quen biết chú.”

      Tiêu Thành Trác vui, cái miệng nhắn lầu bầu: “Tôi cũng rất hân hạnh được biết cháu, nhưng tôi vẫn thích gọi cháu là chị hơn! Chị, , chúng ta nào!”

      Ở trong nhà này, hiển nhiên Tiêu Thành Trác là người được quan tâm, người cả Thành Hưng này đối với đứa em tuổi nhất vẫn luôn cưng chiều, đối với việc thằng bé cố chấp gọi chị cũng áp đặt can thiệp, nhưng bởi vì Diệp Thanh Hòa đứng ra hòa giải nên Tiêu Y Đình cũng gì nữa, bất đắc dĩ lạnh mặt cùng mọi người tới phòng ăn.

      Cũng biết là tại sao, Tiêu Thành Trác cùng với cực kỳ hợp ý nhau, cậu bé hết sức thích , cùng ngồi cạnh nhau , lại còn ngừng gắp những món ăn ngon vào trong chén của nữa, cái miệng nhắn vừa cằn nhằn ngừng, vừa giới thiệu tên của từng món ăn.

      Tiêu Thành Hưng đối với màn này rất là hài lòng, cười : “Ta còn lo lắng Thanh Hòa tới Bắc Kinh cảm thấy đơn, có người hoạt náo cũng làm cho ta yên tâm hơn.”

      Tiểu tử kia nghe vậy càng thêm vui sướng, liền hùa theo: “Đó là đương nhiên, em là nam tử hán, nhất định bảo vệ chị ấy tốt! Chị à, nếu như cháu của em khi dễ chị nhớ cho em biết.”

      Khi cậu bé đến ba chữ “Cháu của em” này, vẻ mặt nhất thời ra được, làm cho Diệp Thanh Hòa buồn cười, mặc dù, mặt chỉ hơi hơi giãn ra, nhưng có lẽ lâu rồi đây là nụ cười đầu tiên xuất phát ra từ nội tâm.

      Nhìn Tiêu Y Đình thể biểu cảm “Tiểu tử, rất đáng đánh đòn rồi đấy”, nhưng vì ngại bối phận, lại sợ Tiêu Thành Hưng, chỉ dám bên tức giận mà dám bật lại, liền mấp máy môi, : “Chú đùa thôi, hai làm sao khi dễ cháu chứ.”

      Tiêu Thành Trác lại hừ hừ hai tiếng, vẻ mặt hiển nhiên muốn : “Bình thường khi dễ tôi còn thiếu sao”

      đến hai người này đúng là oan gia đối đầu, cả hai đồng thời vươn đũa đâm vào miếng cánh gà, hơn nữa mắt to trừng mắt , nhường nhịn nhau, mắt thấy họ chuẩn bị nháo lên, Tiêu Thành Hưng liền trừng mắt. “Thằng hai! Con bao nhiêu tuổi rồi? Chú ấy bao nhiêu? Còn tranh với đứa bé sao?”

      Tiêu Y Đình cả giận, nhưng vẫn thu đũa lại, trả lời câu: “ phải là chú của con sao? Như thế nào lại còn tranh?”

      “Ha ha ha ha…” Trong phòng ăn liền vang lên tràng cười to, ngay cả người giúp việc cũng kìm được mà mỉm cười.

      Tiêu Thành Hưng cười ngậm miệng lại được, còn : “Giống y như thằng dở hơi!”

      Duy chỉ có Diệp Thanh Hòa vẫn chỉ hơi giương khóe môi lên, thanh thanh đạm đạm, nhìn người nhà bọn họ đầy vui vẻ…

      Lại thấy miếng cánh gà bay vào trong chén mình, giọng non nớt của Tiêu Thành Trác vang lên: “Chị à, em giành cho chị ăn đấy.”
      Last edited: 26/12/14
      tú cầuSue ú thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 12: Còn chưa có lớn bằng tôi.

      Trong lòng Diệp Thanh Hòa như có dòng nước ấm chảy qua, phương thức biểu đạt của đứa trẻ luôn đơn giản trực tiếp, luôn dễ dàng kéo gần khoảng cách với mọi người, cũng thích những đứa trẻ khỏa mạnh kháu khỉnh như vậy.

      Dĩ nhiên, hành động này liền nhậ được tán thưởng của Tiêu Thành Hưng, đừng thẳng ra cậu bé vẫn được coi là biết điều và hiểu chuyện hơn nhiều so với Tiêu Y Đình. Lấy được khen ngợi, Tiêu Thành Trác lặp tức quay sang nghiêm mặt với đứa cháu rắm thúi kia của mình…

      Ngày hôm sau phải ghi danh học, nên sau bữa cơm chiều Tiêu Thành Hưng bắt đầu phát tiền tiêu vặt.

      Vì mới có tám tuổi nên tiền tiêu vặt của Tiêu Thành Trác ít hơn phân nữa so với Tiêu Y Đình, nhưng Tiêu Thành Hưng cũng đưa giao cho Diệp Thanh Hòa cất giữ. Còn Tiêu Y Đình chỉ biết trơ mắt nhìn những tờ tiền “lấp lánh kim quang” hoa hoa lệ lệ thổi qua trước mặt mình, cuối cùng rơi xuống tay của Diệp Thanh Hòa, trong ánh mắt hận thể dài tay đem những tờ tiền kia đoạt lại.

      cách nào chấp nhận được, người ngoài như tại sao có thể đương nhiên chút nào từ chối mà tiếp nhận quyền lực tài chính chứ?

      “Cha! Con phục!” có thể nhẫn nại nhưng thể nhẫn nhục, có tiền biết làm thế nào ở trường học mới?

      “Có cái gì phục?” ánh mắt Tiêu Thành Hưng bén nhọn, nghiễm nhiên là muốn đem những ý tưởng phục diệt trừ từ trong trứng nước.

      Dưới con mắt đó của cha, liền rụt người lại, nhưng vì tranh thủ lợi ích kinh tế cho mình lại cố gắng vươn mình ra, chỉ vào Tiêu Thành Trác bực tức : “Chú ấy mới tám tuổi mà có thể tự mình cầm tiền tiêu vặt! con 18 tuổi rồi ! 18 rồi ! con muốn có quyền dân chủ.!”

      Lại thấy Tiêu Thành Trác ra oai ngẩn đầu lên, cố làm cho giọng của mình già hơn so với tuổi, chậm rãi câu: “Thằng bé này, tôi là chú của cháu…”

      Tiêu Y Đình vẫn ấm ức, bị đứa này đâm kích, chỉ kém nước xông vào đạp cho trận, nếu phải có cha mình ở đây nhất định làm như vậy.!

      Tiêu Thành Hưng nghiêm nghị nhìn con trả lời: “Ngày nào đó con có thể vượt qua Tiêu Thành Trác, có tiền đồ như nó cha cho con cầm tiền tiêu vặt, nếu kỳ này kết quả kiểm tra mà tụt dốc nữa tiền tiêu vặt trực tiếp giảm xuống nửa! còn muốn đấu tranh giành quyền dân chủ?”

      " vậy nếu con mua cái gì cũng đều phải xin con nhóc kia còn là đàn ông sao?" Vấn đề này làm tổn thương nghiêm trọng tới lòng tự ái, có chết cũng từ.!

      "Muốn làm đàn ông, trước tiên phải xem bản thân con có mấy phần là đàn ông. sai! Mua đồ chơi gì phải xin! Mua chai nước cũng phải xin!" Tiêu Thành Hưng sau khi ném xuống những câu này, trực tiếp lên lầu vào trong thư phòng, trước khi còn với Diệp Thanh Hòa câu:

      "Thanh Hòa, con nay đường mệt nhọc, sớm nghỉ ngơi , sáng sớm mai con phải đến trường mới rồi."

      "Dạ, cảm ơn bác Tiêu." Diệp Thanh Hòa lễ phép đứng lên trả lời.

      có Tiêu Thành Hưng bảo vệ, Tiêu Thành Trác lập tức ý thức được việc lớn tốt, lôi kéo tay của Diệp Thanh Hòa chạy lên lầu "chị chạy mau, chị cứu mạng aaaa..."

      Liên tiếp "A" cũng thể ngăn lại tiết tấu của Tiêu Y Đình. Mạnh mạnh mẽ mẽ bị giày xéo liền chui vào trong ngực Diệp Thanh Hòa, "chị, cứu em aa"

      Diệp Thanh Hòa theo bản năng liền ôm cậu bé vào trong ngực. Tiêu Y Đình liền đưa tay đến móc người, tranh đoạt, bàn tay của liền chạm vào ngực .

      Vóc người của cao gầy, trổ mã được tốt lắm, nhưng vẫn có cảm giác, lúc này toàn thân liền căng thẳng, mặc đỏ rực nóng bỏng.

      Nhưng Tiêu Y Đình lại có phản ứng, còn cọ tới cọ lui véo tai Tiêu Thành Trác, hốt hoảng buông lỏng Tiêu Thành Trác ra, cúi đầu quát tiếng: "dừng tay".

      thanh tuy lớn nhưng mang theo cấp bách cùng uy lực, làm cho người nào có thể kháng cự lại.

      Tiêu Y Đình cảm thấy kì quái, liền ngừng lại, nghi ngờ nhìn .

      Làn da trắng noãn, mặc dù bị tóc mái cùng với gọng kính đen che kín mặt có gì lạ, nhưng gương mặt cũng hồng rực lên.

      Tiêu Y Đình cẩn thận suy nghĩ, coi như có hiểu nguyên do, cậu thanh niên mười tám tuổi, tuy khó xử nhưng cũng khó tránh khỏi có chút khó chịu, lại cứ muốn giả vờ để ý. Cười haha hai tiếng, ưỡn ngực, phun ra câu: "ngượng ngùng cái gì? có sao? Còn chưa có lớn bằng tôi đâu."
      Last edited: 27/12/14
      Sue ú thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Luật sư c13

      Chương 13 : Ăn nhờ ở đậu

      Diệp Thanh Hoà có cảm giác như bị mắc nghẹn vậy, tuy nhiên mặt cũng lộ dấu vết gì, ánh mắt rơi vào chiếc áo phông mặc người, vừa đúng hiển ra cơ bắp hoàn mỹ, cơ ngực… Quả so với còn phát đạt hơn…

      im lặng gì, lướt qua , vào căn phòng của mình.

      Bản thân Tiêu Y Đình cũng cảm thấy những lời vừa của mình hoang đường, nhưng lại muồn thu hồi, mang theo vài phần cao ngạo, hiên ngang trở về phòng.

      Đêm, dần yên tĩnh trở lại.

      Diệp Thanh Hoà xưa nay vẫn có tật xấu ngủ quen giường, nằm trong hoàn cảnh xa lạ, nhớ tới những chuyện cách nào quên được kia, càng thêm cảm thấy tâm nặng như đeo đá.

      Trong gian yên tĩnh, nhàng vang lên khoá cửa, cửa vừa hé ra, ánh sáng yếu ớt từ khe cửa ập vào.

      hơi nhíu mày nhìn sang, chỉ thấy có cái đầu chui vào, rồi sau đó chính là cái gối đầu lớn, tiếp đến là người tròn tròn như viên cầu bò lên giường.

      « Chị, em ngủ với chị được ? » đôi mắt to của Tiêu Thành Trác ở trong bóng tối lại hết sức sáng ngời.

      cũng chỉ có mình, khó có người muốn gần gũi như vậy, huống chi đối mặt với đôi mắt thuần tuý của đứa bé này, trong bóng đêm khẽ mỉm cười, dịu dàng : « Được. »

      Tiêu Thành Trác rất vui vẻ, ôm cổ của , thoã mãn cọ cọ, làm như mệt mỏi, cất giọng mềm yếu hỏi : « Chị, tại sao chị phải đến nhà cả ở ? Ba mẹ chị đâu ? »

      Diệp Thanh Hoà hề cảm thấy có gì thất lễ, nội tâm của trẻ con luôn luôn đơn thuần, có nhiều cố kỵ như vậy, muốn cái gì liền hỏi cái đó. ngưng mắt nhìn vào đêm đen, giọng vừa gần lại vừa xa : « Bọn họ… Ở nơi rất xa đây… »

      « Rất xa ? Có xa như Tân Cương ? » Tiêu Thành Trác vốn mệt mỏi chợt tỉnh táo hẳn, trợn to hai mắt hỏi.

      Tân Cương ? cũng , tại sao lại dính líu đến Tân Cương ?

      cần hỏi, Tiêu Thành Trác mấp máy cái miệng nhắn luôn : « Chị à, chị nhớ ba mẹ sao ? Ba em ở Tân Cương, nhưng em rất nhớ ông ấy… Chị, mẹ có hình dạng gì ? xinh đẹp giống như chị dâu sao ? Đáng tiếc, là em chưa bao giờ được gặp mẹ… Nhưng sao, em có ba là đủ rồi ! Ba em chính là siêu nhân… »

      Trong những câu hi hi ha ha của Tiêu Thành Trác, Diệp Thanh Hoà dần dần biết được, cha của cậu bé là quân nhân, ở Tân Cương xa xôi, có mẹ chăm sóc, có lẽ do nguyên nhân thuận tiện học hành nên cậu bé sống nhờ nhà của bác Tiêu.

      Tuy vẫn là đứa trẻ, nhưng cũng nhạy cảm về vấn đề như thế này, cái nhà này cho dù có hoàn mỹ đến đâu, cũng là nhà của người khác, cho nên nhìn thấy tình cảnh cũng ăn nhờ ở đậu giống mình, Diệp Thanh Hoà liền cảm thấy hết sức đồng cảm, gần gũi.

      Cái miệng nhắn của Tiêu Thành Trác vẫn liến thoắng ngừng, cậu bé là chính , Diệp Thanh Hoà chỉ lẳng lặng nghe cho đến khi đến mỏi mồm, mệt quá chống đỡ nổi liền ngủ thiếp , Diệp Thanh Hoà mới xê dịch ra lại bị cậu bé lăn gần vào, cũng đỡ nổi nữa, dần dần chìm vào giấc ngủ.

      Học kỳ mới, cuộc sống mới bắt đầu như thế đó.

      và Tiêu Y Đình cùng vào lớp mười , vì vóc dáng bé mà được sắp ở bàn đầu tiên, mà , lại chễm chệ ngồi ở bàn thứ sáu.

      Như chính từng , chính là thanh niên có ngoại hình đẹp, tự lực tự cường rất nhanh thu hút tất cả ánh mắt của mọi người. Chỗ nào có Tiêu nhị thiếu chỗ đó nhất định rất náo nhiệt. Nhất là các nữ sinh, trong thời gian ngắn cơ hồ nữ sinh toàn trường đều biết lớp mười vừa có đại suất ca mới tới, làm cho độ hot của càng ngày càng lên cao.
      Last edited by a moderator: 30/12/14

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 18: Niên thiếu từng.


      và Tiêu Y Đình cùng vào lớp mười , vì vóc dáng bé mà được sắp ở bàn đầu tiên, mà , lại chiễm chệ ngồi ở bàn thứ sáu.

      Như chính từng , chính là thanh niên có ngoại hình đẹp, từ lực tự cường rất nhanh thu hút tất cả ánh mắt của mọi người. Chỗ nào có Tiêu nhị thiếu chỗ nhất định vô cùng náo nhiệt. Nhất là các nữ sinh, trong thời gian ngắn cơ hồ toàn trường đều biết lớp mười lớp vừa có Đại Suất Ca mới tới, vì vậy độ hot của lại càng ngày càng lên cao.

      , vẫn là bộ quần áo đơn giản giống với lúc tới đây, tóc mái rũ xuống ngang trán, đeo kính gọng đen, lẳng lặng tồn tại, tồn tại trong ánh hào quang mà bao phủ, nếu như phải gắn như hình với bóng, đoán chừng cũng có ai chú ý đến tồn tại của .

      , chính là đốm lửa nhoi luôn đứng đằng sau ánh sáng rực rỡ .

      Hôm nay vẫn giống như thường ngày, phía sau cùng ra khỏi cổng trường về nhà.

      thích bóng rổ, nên lúc bộ quả bóng cũng rời tay, đặt lên đầu ngón tay xoay xoay, tùy ý tự nhiên, thần thái phấn khởi, đường hấp dẫn ánh mắt hoa đào của tất cả nữ sinh khác.

      Chỉ là, cái cặp sách của lại có vẻ dư thừa, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc phát huy hoàn mỹ, vì vậy, lúc liếc mắt sang nhìn thấy liền tiện tay ném cái cặp cho giữ: "Cầm nó cho tôi!"

      Diệp Thanh Hòa nhận lấy cái cặp, mắt thấy trước năm sáu bước, tiếng nào cầm hai cái cặp sách lặc lè, rảo bước nhanh hơn đuổi theo.

      "Lão Nhị!" Cửa trường học, liền có hai tiếng gọi đồng thanh.

      Tiêu Y Đình hưng phấn xông tới, nện vào bả vai của hai người kia mỗi người phát: "Lũ khốn kiếp! Vẫn còn nhớ tôi sao! em của các cậu ở đây chịu khổ, nếm mật nằm gai, mà hai người các cậu cũng tới cứu vớt tôi!"

      "Nếm mật nằm gai? Ai tin chứ?" người thanh niên thanh tú lên tiếng phản bác.

      Tiêu Y Đình có khổ khó , quay đầu lại an tĩnh liếc nhìn Diệp Thanh Hóa, nàng này phải ngồi lên ghế của Bộ trưởng bộ tài chính mới đúng, muốn từ ấy xin ít tiền so với lên trời còn khó hơn, ngày hôm nay ngày có khác gì hòa thượng nghèo khó đâu? Lại tối nay có chuyện muốn cầu xin ta cơ đấy. . . . . .

      Hai người thiếu niên kia cũng lập tức chú ý tới ở sau lưng lão Nhị, này tầm thường chút nào, cư nhiên lại cầm hộ cặp sách cho cậu ta, cũng có chút ý tứ. . . . . .

      Thiếu niên có khuôn mặt trắng nõn nhàng chọc Tiêu Y Đình, hạ thấp giọng hỏi: " phải chứ? Đổi khẩu vị? Đổi sang ăn rau dưa cùng đậu phụ?"

      Tiêu Y Đình theo ánh mắt của cậu ta quay đầu lại lần nữa, rồi vội vàng phủ nhận: "Đừng mò!"

      Thiếu niên kia cười cười : "Tôi ! Như thế này là chưa trổ mã hoàn toàn đấy. . . . . . Vậy vị này là . . . . ."

      " ấy là. . . . . ." ấy là khắc tinh của ! Nhưng cũng là Quan Thế Bồ Tát Cứu Khổ Cứu Nạn ! trưng vẻ mặt như đưa đám đáp: "Cứ xem như là em của tôi !"

      "Xem như là?" Thiếu niên kia liền nhíu mày, có chút buồn cười hỏi: "Chừng nào mà cậu lại có thêm em mà chúng tôi lại biết nhỉ?"

      Đề tài Tiêu Y Đình muốn tới nhất chính là cái đề tài này, liền phất phất tay trả lời: "Còn phải là ông cụ nhà tôi, biết từ đâu kiếm ra được! Chỉ là đừng hiểu lầm! Tuyệt đối phải là em ruột!" Thời khắc mấu chốt cũng quên chỉ đích danh ông cụ.

      "À. . . . . ." Người kia chợt hiểu, tới trước mặt Diệp Thanh Hòa, cười : "Em của Lão Nhị cũng chính là em của chúng ta. Xin chào, tên là Tả Thần An, đây là Trữ Chấn khiêm, là em thân thiết của lão Nhị!"

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15: Trình bày.
      Tả Thần An chỉ cậu thanh niên có làn da ngăm đen, nhưng ngũ quan lại cực kỳ chính trực, giữa hai lông mày che giấu được khí, cũng gì nhiều, chỉ gật đầu rồi : "Xin chào, có thể gọi tôi là cả."

      "Chào các ." Diệp Thanh Hòa đơn thuần, thân câu.

      Tả Thần An lấy hai cặp sách từ vai xuống, trách cứ Tiêu Y Đình: "Tôi này lão Nhị, cậu như thế là đúng, tại sao có thể để cho em vác cặp chứ? hiểu được thương hoa tiếc ngọc là gì mà."

      Tiêu Y Đình tuy tối nay có chuyện muốn mở miệng nhờ vả, nhưng vẫn nhịn được nhìn cái, trong mắt ràng là ..., vậy mà cũng gọi là hương? Cũng coi là ngọc sao?

      Tả Thần An cười ha ha : "Em , hai xót em nhưng ba kháci, để cầm cho."

      xong liền đưa tay ném hai cặp sách sang cho Trữ Chấn khiêm, chính mình lại khoác tay lên vai Tiêu Y Đình, ghé vào tai tà mị : "Em gì chứ, theo tôi cha của cậu chuẩn bị con dâu nuôi từ bé. . . . . ."

      Tiêu Y Đình lập tức vươn quyền ra, cơ hồ giận dữ : "Đừng có mà bậy! Tôi với ta? Cây lim xứng với mầm đậu nành sao? Cậu cảm thấy xứng sao?"

      Trữ Chấn Khiêm gì chỉ đưa mắt nhìn hai tên khốn kiếp này, lượng bọn họ chuyện, đều nghe thấy ràng, làm sao nhóc này lại nghe được? Nhưng lại thấy mặt của Diệp Thanh Hòa hề có biểu tình gì, giống như tất cả những lời kia đều có quan hệ gì với . . . . . .

      "Cám ơn , em tự mình cầm được rồi." Diệp Thanh Hòa bình tĩnh nhận lấy cặp sách của mình từ tay của Trữ Chấn Khiêm, đeo lên lưng, mắt nhìn thẳng nhìn về phía trước, yên lặng bước .

      Trữ Chấn khiêm nhíu nhíu mày, rống lên tiếng: "Lão Nhị! Tự mình vác !"

      Vì vậy, cái cặp sách này, rốt cuộc vẫn trở về trong tay của Tiêu Y Đình.

      Về phần Tả Thần An trước sau như khi dễ lão đại lại trừng mắt nhìn, cười : "Lão đại, sao đột nhiên lại bất bình thay rồi hả ?" Lại trong ba người họ tính tình của Trữ Chấn Khiêm vẫn luôn cứng rắn nhất, cũng là người sơ ý nhất, chưa bao giờ biết thương hoa tiếc ngọc là gì. . . . . .

      Mặt Trữ Chấn Khiêm đen lại, cho bọn họ biết, cũng tài nào giải thích được, trong nháy mắt nhìn thấy Diệp Thanh Hòa, lại chợt nhớ tới người, nhớ lại gương mặt tròn hồng hồng nhắn, nhớ tới mỗi lần rời bé lại rưng rưng nước mắt , khắc kia, trong lòng đột nhiên liền mềm mại. . . . . .

      Đám Trữ Chấn Khiêm tới đón Tiêu Y Đình chơi bóng, lúc bọn họ đánh bóng, vừa đọc sách vừa trông quần áo cùng cặp sách cho bọn họ, đối với vận động, người như vẫn chịu nổi gánh nặng, cho nên cũng cảm thấy hứng thú, nhàm chán lấy sách từ trong cặp ra xem.

      Bên trong sân bóng huyên náo, cũng chỉ có thể làm được như vậy mà thôi.

      cầm trong tay quyển sử ký dày mở ra đọc, dần dần, bị thời đại xa xôi kia hấp dẫn, hoàn toàn đắm chìm ở trong đó.

      "Nước đâu! ở đây làm gì thế?"

      tiếng rống to y hệt tiếng sấm nổ, kéo từ trong sách ra ngoài, trước mắt là Tiêu Y Đình chảy đầy mồ hôi tức giận đùng đùng.

      "Tôi có cổ động viên nào như thế này sao? Ngay cả nước cũng chuẩn bị? ! Ngu ngốc hết sức! Hoàn toàn cách nào so sánh được với đám Lôi Lôi!" Tiêu Y Đình nóng đến chịu nổi, tùy ý lắc lắc đầu, để mấy giọt mồ hôi thi nhau bay tán loạn.

      giọt vô tình rơi vào môi , hơi mằn mặn.

      Trữ Chấn Khiêm cùng Tả Thần An đưa mắt nhìn nhau, lão Nhị hình như hơi quá mức, sao lại gào thét với con như vậy? Mà lại còn với em đến ở nhờ nhà mình . . . . . .

      bình tĩnh gập sách lại, với : "Mời trình bày."
      Sue ú thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :