1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Luật sư phúc hắc quá nguy hiểm - Cát Tường Dạ (122/202)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 134: Kiếp trước, kiếp này.
      Editor: Tinh Di

      Buổi chiều hôm đó Diệp Thanh Hòa có chuyện gì, liền đến triển lãm thư pháp của trường.

      Trong triển lãm này phần lớn đều là tác phẩm của sinh viên trong trường, trong đó ít người được vinh danh ở các cuộc thi lớn, các tác phẩm đều khiến thể cảm thán. Thú viết chữ này đúng là cần luyện tập thường xuyên, hai năm rồi bỏ bê, bây giờ viết cũng quá ngượng tay .

      chậm rãi dạo, tản bộ thưởng thức, đột nhiên dừng hình trước bức chữ, quá chói mắt!

      Nhìn vào bức chữ kia khiến mi mắt nhảy dựng, tim cũng đập nhanh hơn, thương tâm cùng đau đớn cùng ào lên xô vào nhau trong lòng , nước mắt tự chủ được rơi xuống……….

      Chữ này……rất quen thuộc…….rất quen……..

      nhanh chóng dời tầm mắt xuống phần lạc khoản*…………..
      *phần đề chữ của người viết, như credit.

      phải………….

      biết phải…………

      Cẩn thận xem xét lại, chữ kia tuy rằng rất giống với chữ của cha , thậm chí là cố tình bắt chước cho giống, nhưng phần lạc khoản sao cũng giống như cha , ‘Lão tiều an lạc.”?

      Rốt cuộc đây là tác phẩm của ai? Chữ viết còn giống với phong cách của cha hơn cả ? Ngay cả phần lạc khoản?

      Đột nhiên trước mắt xuất cái khăn tay.

      nhìn lên theo hướng khăn tay, khuôn mặt hình như gặp ở đâu đó………..

      khẽ mím môi, trí nhớ va chạm nhau ở trong đầu! nghĩ đến người……….. “Mục Xuyên sư huynh?”

      Người trước mặt cũng mang kính mắt, dáng vẻ nho nhã mà dịu dàng ân cần, phải học sinh tâm đắc nam đó của cha - Mục Xuyên là ai?

      Người nào đó cũng rất kinh ngạc, nhìn chằm chằm , cuối cùng cũng nhận ra, kinh ngạc hô: “Tiểu sư muội? Em cũng là học sinh trường này sao?”

      Diệp Thanh Hòa che miệng gật gật đầu, nước mắt lã chã rơi xuống.

      cách nào có thể hình dung cảm xúc bây giờ của mình.

      Từ sau khi cha mẹ qua đời, thay đổi họ tên, thay đổi thân phận và thay đổi cuộc sống của mình; chôn vùi của quá khứ. Có đôi khi, tự cảm thấy mình trải qua kiếp luân hồi, những chuyên qua đều là chuyện của kiếp trước, và những người trong quá khứ cũng là người từ kiếp trước, cách chiếc cầu Nại Hà. Mặc cho bên kia bờ hoa nở rộ xinh đẹp như thế nào, cũng thể qua bên đó, cùng gặp gỡ những người ở kiếp trước………..

      Mỗi lần mình trong sân trường, luôn có loại ảo giác, bản thân giống như vong hồn, độc phiêu bạt trong cuộc sống, hợp với ai của thế gian này cả. Cho nên, mới trở nên lạnh nhạt như thế. phải từ chối mọi người đến gần mình, mà là, trong suy nghĩ của , luôn là người kiếp trước, mãi mãi là Phong Hà, chứ phải Diệp Thanh Hòa………..

      bao giờ nghĩ đến, cả đời này của lại có thể gặp được người từ kiếp trước, vượt qua cầu Nại Hà để có thể gặp mặt. Trong nháy mắt, tất cả mọi quyến luyến của đối với kiếp trước được khơi dậy, từ tận gốc. kiên cường và lạnh nhạt giờ phút này còn, quân lính đều tan rã………….

      Hai mươi phút sau. Trong quán cà phê gần trường học, ngồi đối diện Mục Xuyên. còn nước mắt đầy mặt, nhưng vẫn thể che giấu được xúc động của mình.

      chuyện hồi, biết được, Mục Xuyên là giảng viên hướng dẫn nghành tiếng Hoa. Hai năm qua phạm vị hoạt động của cũng rất hẹp, cũng quan tâm nhiều chuyện trong trường, lại thêm trường học rộng lớn như thế, muốn biết mặt hết các thầy cũng phải chuyện dễ dàng gì. Cuộc gặp mặt hôm nay cũng chỉ là tình cờ, nếu có quyết tâm xem cuộc triển lãm, có lẽ có cuộc gặp mặt hôm nay……………..

      “Tiểu Hà, lúc thầy qua đời hề hay biết, mãi sau mới được nghe, khi đến phúng viếng lại nghe tin sư mẫu cũng…….. cũng cố tìm em nhưng thu hoach được gì…….. Mấy năm nay em sống tốt ?” Mục Xuyên vẫn gọi là Tiểu Hà, nhớ về gia đình từng rất hạnh phúc, bây giờ chỉ còn bé đơn độc, cảm thấy rất đau lòng. biết thể chất tốt, thấy trước mặt vẫn là dáng vẻ yếu ớt mỏng manh ngày nào, càng thêm đau lòng. Nhưng là, cũng biết, hỏi vấn đề là cần thiết, nếu sống tốt sao có thể học trường đại học này và ngồi đây chuyện với ? Nhưng có là như thế, buộc phải dựa dẫm nương tựa vào người khac chắc chắn cũng chịu ít khổ cực……

      Mục Xuyên, em sống rất tốt, và em cũng đổi tên rồi, là Diệp Thanh Hòa, về sau cứ gọi em là Thanh Hòa.” Đây là người đầu tiên sau bốn năm nhắc về chuyện cha mẹ trước mặt , tuy có đau lòng nhưng trách móc gì cả, vì ít ra, còn có người hề e ngại mà cùng về chuyện của cha mẹ………..

      “Diệp? Theo họ của mẹ sao?” Mục Xuyên , “Nhưng mà, quen gọi em là Tiểu Hà rồi, cứ gọi thế .”

      Tiểu Hà? Tiểu Hoà? Đọc lên cũng có nhiều khác biệt. Nhưng là, rất thích được gọi như thế, vì khi còn sống, cha luôn gọi là Tiểu Hà………….

      Ngầm đồng ý, mỉm cười, nước mắt khô lại ở mặt, kéo căng da của : “Thế còn ? Mọi chuyện tốt chứ? Tiểu Trái Cây đâu? lớn chưa? Còn Tổ tỷ tỷ nữa?”

      nhớ , lần cuối cha chuyện với Mục Xuyên qua điện thoại, Tiểu Trái Câycòn giành chuyện với cha, gọi cha là ‘sư công’. Khi đó
      [​IMG]

    2. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 135: So sánh
      Editor: Tinh Di

      Nhà của mục Mục Xuyên nằm trong tiểu khu. Về đến nhà, đập vào mắt hai người đầu tiên chính là bàn đầy ắp thức ăn, hơn nưa, đều là mấy món ăn gia đình quen thuộc.

      Diệp Thanh Hòa có chuẩn bị tâm lý từ trước, bởi vì khi Mục Xuyên gọi điện về báo cơm với bác , có dặn qua nên nấu những món nào, để bác ấy chuẩn bị trước.

      Lúc ấy khỏi cảm thán, làm sao ấy vẫn có thể nhớ những món ăn thích. Lúc này có thể thực ngửi được mùi thức ăn của gia đình, cảm xúc từ ngữ nào có thể miêu tả chạy dọc thân ……….

      “Cha về rồi!” Tiểu Trái Cây nghe thấy tiếng cha mình về vội vàng chạy ra.

      Mục Xuyên dạy nhóc gọi Diệp Thanh Hòa bằng ‘

      Diệp Thanh Hòa hơi sửng sốt, xưng hô thế này………. khỏi nở nụ cười, lần này là …………

      Bề ngoài Tiểu Trái Cây rất đáng , môi hồng răng trắng, làn da trắng nõn rất giống Thành Trác, chính là trông thanh tú gọn hơn, ngũ quan có phần giống chị A Tổ.

      đường đến dây Diệp Thanh Hòa có mua quà cho cả mẹ Mục Xuyên và Tiểu Trái Cây. Đây đều là lần đầu tiên hai người gặp Diệp Thanh Hòa, biết được là con của thầy Mục Xuyên, nên rất nhiệt tình chào đón .
      Diendannnnleequy^$8d000nn^&#&@

      đứng ở phòng khách, chậm rãi đánh giá nhà của Mục Xuyên, thu hút chú ý của đầu tiên chính là bộ đồ cưới của cả hai chị, cùng ít trang phục và trang sức dân tộc, và cả bức ảnh của chị A Tổ…… xinh đẹp như nàng tiên…………

      điều khác nữa…….. là bức chữ của cha .

      Bức chữ viết từ khi còn là học trò của cha , mây bay nước chảy, lưu loát sinh động. Lại nhìn vào phần lạc khoản, trước mắt như ra dáng vẻ cha cầm bút, nghiêm nghị viết chữ. Tất cả đều khắc sâu trong tâm trí .

      “Đây là quà tốt nghiệp thầy tặng ! Trong phòng còn số tác phẩm của thầy, còn có cả bức vẽ của sư mẫu, ăn cơm xong chúng ta cùng xem.” Mục Xuyên .

      Đồ ăn mẹ Mục làm cả màu sắc hương vị đều rất hấp dẫn, mẹ cười tươi với : “Tiểu Xuyên gọi điện về đặc biệt dặn dò làm mấy món cháu thích, bác chỉ sợ mình làm tốt, có gì cháu thông cảm cho bác.”

      đâu ạ, màu sắc hay hương vị đều rất tuyệt, cảm ởn bác, bác Mục.” Đây là lời từ tận đáy lòng của .

      Mẹ Mục hơi béo, khi tươi cười đôi mắt híp lại, trông rất hiền lành, khiến nhớ lại người bảo mẫu từng gắn bó rất nhiều với tuổi thơ .

      Trong suốt thời gian lớn, từ tối đến sáng ngoại trừ cha người dính chặt nhất chính là người bảo mẫu đó. Bởi vì, bà ngoại và mẹ đều là người người phụ nữ có tiếng là vĩ nhân, khí chất đoan trang mà thanh cao, cũng được di truyền chút ít dáng vẻ trong trẻo mà lạnh lùng của hai người, nhưng hai người đó vẫn ở bậc quá cao, khiến dám đến quá gần.

      Vì thế, nhìn thấy mẹ Mục, cảm giác rất thân thiết.

      Mọi người chuyện lúc A Tổ còn sống, cả ba người khi nghe chuyện của nàh đều vội vàng đến tìm , nhưng tìm mãi thấy nên rất lo lắng. Bây giờ tìm được, ít nhất cũng yên lòng phần nào. Nhưng là, Diệp Thanh Hòa quà gầy yếu, với bản năng làm mẹ, mẹ Mục rất đau lòng, vì thế, bàn ăn ngừng gắp thức ăn cho , còn mời đến ăn cơm hàng ngày, để tiện cho việc vỗ béo .

      Ngày nào cũng đến làm phiền Mục Xuyên là chuyện có khả năng đối với , nhưng là vẫn rất biết ơn. Hai người mang lại cho cảm giác lâu rồi chưa được có, phải là người quen lâu ngày gặp, mà bầu khì này, thực rất giống người nhà………..

      giống với nhà họ Giang hay nhà họ Tiêu. Ở đây, cùng với những người này có thể thoải mái khóc trận, cảm thấy vô cùng vui vẻ.

      Tiểu Trái Cây hoạt bát đáng , chính là ăn cơm rất nhanh, sau khi ăn xong đặt bát xuống, với : “, ăn nhiều chút, cháu ăn no rồi.” xong liền rời bàn.

      Mặt Mục Xuyên trầm xuống: “Nhanh như vậy sao? Lại muốn chơi trò chơi!”

      “Hôm nay còn chơi quá giờ cơm trưa!” Mẹ Mục bổ sung.

      “Sắp thi cuối kì rồi! Con còn muốn chơi sao?” Mục Xuyên vừa nghe, càng cho phép nhóc chơi.

      Tiểu Trái Cây dám cãi lại, tay chống quai hàm: “Con chỉ cần nhìn chữ lần là có thể nhớ được!”

      Diệp Thanh Hòa mỉm cười, lại là đứa trẻ mêm trò chơi sao?

      Mục Xuyên lắc đầu thở dài: “Đứa nhở này, thông minh từ , từ khi năm sáu tuổi thuộc rất nhiều chữ, cơ bản là gặp khó khăn trong việc đọc, chính là A Tổ bận bịu, lại có nhiều thời gian trông nó, đứa liền mê chơi game, sau này còn A Tổ nữa, ‘bệnh’ lại thêm trầm trọng.”

      Mục Xuyên mời vào thư phòng.

      Xem ra số tác phẩm của cha mẹ được Mục Xuyên cất giữ còn nhiều hơn cất giữ. Có hai bức tranh của mẹ, xinh đẹp uyển chuyển, còn có cả chữ viết của cha, tất cả đều giống như ở chốn tiên giới.

      Mục Xuyên định gỡ toàn bộ bức chữ tường xuống.

      “Vì sao?” Diệp Thanh Hòa kinh ngạc hỏi.

      “Để đưa cho em, những vật này vẫn nên là do em giữ, chỉ xinh giữ lại món quà tốt nghiệp kia thôi.” Mục Xuyên nhàng bang quơ cười.

      Diệp Thanh Hòa hiểu, cha mẹ mất, đưa lại cho là muốn trao lại cho chính tông truyền nhân.

      Mục Xuyên, chuyện này thực ra cần thiết. cũng biết em bây giờ sống như thế nào, mang theo rất tiện, lại thể bảo quản tốt, giữ vẫn là thích hợp nhất. Chữ cũng giống như người, chữ viết cho tri , cha viết cho , tức là có coi như tri .”

      Mục Xuyên cũng đành từ bỏ ý định: “Được, cứ để ở đây, giữ hộ, khi nào cuộc sống của em ổn định, có
      [​IMG]

    3. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 136:
      Editor: Tinh Di

      Bị hỏi liên tiếp, Diệp Thanh Hòa biết phải trả lời câu hỏi nào trước. Hơn nữa mấy vấn đề này đều lung tung, có chút logic!

      tự hỏi, có phải là do chậm trễ nên chọc giận người nào đó, làm bộc phát tính tình thiếu gia của , lại có chỗ phát tiết. Tiêu Y Đình đưa tay,kéo bụp túi quần áo xuống đất: “ chuyện !”

      Có hai chiếc áo bị rơi ra ngoài, tuy rằng nhặt lên ngay nhưng chắc chắn phải giặt lại, biết ưa sạch ……….

      Nhưng đây cũng phải chuyện quan trọng nhất, quan trọng là, đợi phải là để lấy quần áo về tắm rửa sao?

      ! đúng, mới đưa cho bộ đồ sạch mà, sao còn đến đây đợi quần áo?

      “Rốt cuộc em nghĩ cái gì vậy? Tính dối sao?” Giọng của đỉnh đầu giống như sấm vang.

      biết làm sao, trước mắt phải trả lời mấy câu hỏi của : “ ấy là sư huynh của em, là học trò trong lớp Trung văn (tiếng Hoa) của cha em, hôm nay bát ngờ gặp lại, liền cùng ấy hàn huyên lúc, sau đó cùng ăn cơm.”

      “Hàn huyên lúc? Em như thế này mà gọi là hàn huyên lát sao? Cả buổi chiều thấy bóng em đâu cả! Bây giờ là nửa đêm rồi em biết ? em có phải óc heo hả? Sao có thể tuỳ tiện theo người đàn ông về nhà ăn cơm chứ? Còn đến tận lúc nửa đêm? Em nghĩ toàn bộ đàn ông thế giới này đều đứng đắn ngay thẳng như hai của em sao?” Ngón tay chọc chọc vào trán mắng, hận thể bổ đầu ra để xem bên trong chứa những gì!

      Diệp Thanh Hòa trốn tránh ngón tay của , mù mù cạc cạc nhìn , lại càng hiểu lí do để tức giận, cau mày : “Tuỳ tiện là sao chứ? ấy là trò của cha em, chúng em quen biết nhau lâu rồi!”

      “Lâu rồi? Bao lâu?” Ngón tay của dừng khựng lại giữa trung.

      nhớ lại chút: “Ước chừng cũng phải hơn mười năm………. Sauk hi ấy tốt nghiệp vẫn đến tìm cha em, lần cuối cùng em gặp ấy………. hình như là năm em mười năm tuổi………….”

      “Đủ rồi! muốn nghe!” quát lên cắt ngang lời , mất hết kiên nhẫn.

      á khẩu, biết làm sao, hỏi đó là ai, lúc trả lời lại muốn nghe, rốt cuộc là muốn gì đây?

      Mắt thấy định bỏ , chỉ chỉ vào túi quần áo: “Có lấy hay ? Em phải về phòng đây!”

      Ánh mắt như toé lửa, trừng mắt nhìn : “ cần!” xong còn đá túi quần áo cái, vùng vằng bỏ .

      Diệp Thanh Hòa nhìn theo bóng lưng của , lắc đầu bất đắc dĩ, yên lặng cầm túi quần áo lên, trở về phòng.

      Tiêu Y Đình rất nhanh. Quần áo quần áo quần áo! ấy chỉ biết quần áo! cho rằng đợi chỉ là để lấy quần áo thôi sao? có biết cứ cách 10 phút lại sang kí túc xá nữ hả? Còn chỗ khác vui vẻ tán gẫu với gã đàn ông, có biết rất lo lắng cho ?

      có lương tâm!

      nổi giận đùng đùng, về phòng kí túc nữa mà đến cửa hàng của Vương Triết.
      Dieman&$^37Dannnnuu*%87leeequyyyy&$48doooonnn

      Vương Triết thấy đen mặt vào, chỉ kịp câu “Cãi nhau với em à?”, còn thèm để ý, thẳng vào chỗ ngồi, mở máy tính, login trò chơi.

      Nhất Nhất Phong Hà online. Chỉ có tiểu đệ của ấy – A Tổ.

      “Tiêu đại ca.” A Tổ nhu thuận gọi .

      Chơi trò chơi với nhau cũng phải ngày ngày hai, mối quan hệ giữa ba người cũng đến nỗi nào. Tiêu Y Đình còn chưa nguôi cơn giận, thản nhiên trả lời tiếng: “Ừ.”

      “Tiêu đại ca, bản đồ có cập nhật, chúng ta sang bản sao mới chơi ! Ảo ảnh Linh Gia! Em đợi !”

      Tiêu Y Đình mặt đổi sắc gõ dòng chữ: “Linh mẫn trủng ảo ảnh! Cái đó tự nhiên Dzong! Gia cái đầu cậu! kém cỏi! Ta học bài, cậu cứ chơi !”

      “Hắc hắc, Tiêu đại ca, mau tới !” Đối với việc bị Tiêu Y Đình mắng là kém cỏi, A Tổ sớm quen.

      Tiêu Y Đình nhìn lỗi sai chính tả của A Tổ, hai năm qua cải thiện ít, lúc vừa mới bắt đầu chơi, cậu ta lúc nào cũng sai chính tả hết……

      Nhiều lần Nhất Nhất Phong Hà online, coi cậu ta như ‘con riêng’, dẫn cùng, chỉ dạy nhiều thứ……

      Có vẻ như cậu ta mới chỉ học đến trung học bỏ học rồi!

      Vừa gõ mấy chữ, còn chưa kịp gửi , tin nhắn của A Tổ đến: “ thể kết thúc rồi! Uổng công!”

      Rồi sau đó biến mất…………

      Trong kênh rộn lên ít câu mắng chửi.

      Tên nhóc này gây tội to rồi………. thời khắc quan trọng lại bỏ lại câu “ thể kết thúc!”…. Đúng là sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như heo! Nhưng là, biết có chuyện khẩn cấp gì, là bị cha mẹ cắt mạng sao?

      Vương Triết cũng hơi buồn ngủ, ngáp ngắn ngáp dài hỏi : “ ngủ sao?”

      “Phải.” Mặt vẫn cau có như cũ, “Có thuốc lá ?”

      “Mặc kệ cậu! Sáng mai em cậu mà ngửi thấy mùi thuốc lá người cậu là cậu xong đời!” Vương Triết ném cho bao thuốc. Hai người họ cũng coi như đồng phạm, uống rượu và hút thuốc đều phải lén lén lút lút, để Tô Chỉ San và Diệp Thanh Hòa biết được yên với hai người đó…….

      Tiêu Y Đình nghe xong những lời này lập tức xù lông: “Em ấy quản mình cái X a!”

      Vương Triết nghĩ tới lại phản ứng như thế, thức thời ngủ sớm, dù sao người ngày mai gặp chuyện hay ho cũng phải cậu, cần bận tâm nhiều……

      Tiêu Y Đình chơi suốt cả đêm.

      thừa nhận mình chơi thâu đêm là vì chuyện của Diệp Thanh Hòa, nhưng rồi phát , số lần chơi thâu đêm như thế của chỉ có tăng chứ giảm, bởi vì số lần gặp mặt của Diệp Thanh Hòa và Mục Xuyên rất thưởng xuyên……….

      lần khác, đến nhà Mục Xuyên ăn tối, ở thư viện chờ , đến tận muộn vẫn thấy , lại đến cửa hàng của Vương Triết chơi thâu đêm.

      Mà A Tổ cùng chơi đến nửa
      [​IMG]

    4. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 137:
      Editor: Tinh Di

      Đương nhiên, ở nhà họ Tiêu cũng chỉ là người ở nhờ mà thôi, chuyện ai ra ai vào, ai ở ở ai đến phiên quản, cũng hề quan tâm.

      Lúc về đến nhà, hai người kia vẫn chưa về. Vừa bước vào phòng, Tiêu Thành Trác chạy từ đâu đến, hô lớn: “Chị chị chị!”

      “Khi nào em về thăm cha?” Diệp Thanh Hòa bên sửa sang lại quần áo của trường, bên cười hỏi. Sao cảm thấy tên nhóc con này mới có mấy tháng gặp cao lên nhiều thế này?

      ! Sắp lên sơ trung rồi, cha cho phép ở lại đây học lớp bổ túc đó!” trường ngồi xuống, đỡ đầu, “Chị, chị dâu hè năm nay Quách Cẩm Nhi gì đó đến nhà chúng ta ở đó, cái nhà này càng ngày càng nhiều người đến…”

      Diệp Thanh Hòa cười cười: “Đó là chuyện đương nhiên! Chỉ có càng ngày càng nhiều người lên thôi, ví dụ như sau này cả kết hôn, rồi có con, nhà này rất náo nhiệt!”

      Nhắc đến hai chữ ‘kết hôn’ này, Tiêu Thành Trác nháy nháy mắt: “Chị, Quách Cẩm Nhi đến ở nhà này, tức là kết hôn với Tiêu Y Đình sao?”

      “Chuyện này………” Diệp Thanh Hòa bị hỏi khó, “Trẻ con nên biết quá nhiều!”

      “Tốt quá!” Tiêu Thành Trác thấp giọng .

      “Cái gì tốt quá?” nghe được nhưng hiểu gì, hỏi lại.

      “Hả? có gì! Em Tiêu Y Đình và Quách Cẩm Nhi kết hôn với nhau tốt quá a!” Nhóc con cười hắc hắc.

      “Trẻ con biết cái gì! Hai người họ vẫn còn học mà!” cười, nhàng quở trách.

      “Em mới phải trẻ con!” Nhóc con tuyệt đối chịu thừa nhận.

      cười, cùng nhóc tranh cãi nữa. Đúng rồi, còn là đứa trẻ nữa rồi! Trước đó còn lớn lên lấy , bây giờ nếu Tiêu Y Đình vui đùa cùng nữ sinh trước mặt nhóc, nhóc còn có thể đỏ mặt tức giận…………..

      Cả buổi chiều Tiêu Y Đình và Quách Cẩm Nhi vẫn chưa về, đến tận giờ cơm chiều, dưới lầu mới có tiếng ầm ĩ, là tiếng gào thét náo loạn của Tiêu Y Đình.

      Diệp Thanh Hòa chơi trò chơi trong phòng, nhất thời biết mình có nên xuống hay ………..

      Tiếng bước chân chạy xuống lầu nhanh chóng vang lên.

      Có tiếng gõ cửa, tắt màn hình máy tính sau đó ra mở cửa, Tiêu Thành Trác thò đầu vào bên trong: “Chị, Quách Cẩm Nhi đến rồi.”

      “Chị biết rồi.” trả lời.

      “Chị chưa xem qua phòng của Quách Cẩm Nhi sao? Khó coi chết được!” Tiêu Thành Trác mếu máo.

      “Làm sao có thể?” Quách Cẩm Nhi là người bác rất coi trọng, sao có thể bố trí phòng ấy khó coi được?

      “Chính là rất rất khó coi!” Tiêu Thành Trác vẫn giữ ý kiến, “Tất cả đều là màu hồng! Còn treo rất nhiều thiên thần! Làm ơn, phòng của em còn chưa treo mấy thứ đó, Quách Cẩm Nhi cũng là bà gần hai mươi tuổi rồi chứ có ít gì!”

      Diệp Thanh Hòa thấy buồn cười: “Gần hai mươi tuổi mà là bà ? Chị cũng như thế, sao thấy em gọi là bà ?”

      “Ách……….” Tiêu Thành Trác tự hỏi lại chút, vỗ ót: “Ôi! Em nhầm! Quách Cẩm Nhi là vợ của Tiêu Y Đình mà, là cháu dâu của em! Nên gọi em là chú! Còn em phải gọi Quách Cẩm Nhi là cháu dâu mới đúng!”

      Đối với mấy chuyện xưng hô này Tiêu Thành Trác thực rối rắm………….
      Đie%^^$ndan!@#$$nhhhle qu$%^**yyyyy dooo^&&onuuu

      Tiếng ồn ào bên ngoài ngừng, có vẻ như Quách Cẩm Nhi thu dọn đồ đạc xong. Sắp sửa đến giờ ăn cơm, nhưng Diệp Thanh Hòa vẫn cố tránh né ở lỳ trong phòng, chỉ nghe tiếng Tiêu Y Bằng gõ cửa phòng và Tiêu Thành Trác: “Thanh Hòa, chú , xuống ăn cơm thôi.”

      “Dạ vâng!” Diệp Thanh Hòa với Tiêu Thành Trác cùng mở cửa.

      “Hai người ở cùng chỗ rồi! xuống thôi!” Có vẻ như Tiêu Y Bằng cũng vừa về, quần áo vẫn còn chưa thay.

      Lâu hồi gặp Tiêu Y Bằng, Diệp Thanh Hòa ngẩn ngơ hồi lâu ngắm , so với mặc quần áo bên ngày đó, mặc đồ làm như như thế trông đĩnh đạc hơn rất nhiều.

      “Làm sao vậy? mặt có nhọ sao?” Tiêu Y Bằng cười hỏi.

      “Hả? phải………” Diệp Thanh Hòa quắn hết đầu lưỡi, có làm ra vẻ bình thường, “Chính là cảm thấy……….. rất ít khi thấy cả mặc như thế này, trông rất tuấn tú…”

      “Ha ha……….” Tiêu Y Bằng cười sảng khoái, “Ý là, ngày thường trông rất…………”

      “……….” ràng ý phải như thế……….
      Đie%^^$ndan!@#$$nhhhle qu$%^**yyyyy dooo^&&onuuu

      “Chuyện gì vui vẻ vậy con trai?” Khương Vãn Ngư nghe thấy tiếng cười của Tiêu Y Bằng, tâm tình hôm nay cũng rất tốt, vừa cười vừa hỏi.

      Tiêu Y Bằng chỉ cười mà , Diệp Thanh Hòa tất nhiên cũng , Tiêu Thành Trác nhảy ba bốn bậc cầu thang bước, lớn: “Chị ấy khen Tiểu Bằng đẹp trai, còn cười với cháu ấy nữa!”

      “Hả?” Khương Vãn Ngư nhìn thoáng qua .

      Tất cả mọi người nhìn , trong đó có Tiêu Y Đình.

      Được rồi, có thể tự miệng khen người đẹp trai đúng là chuyện hiếm thấy, coi như vừa rồi đầu óc bị động kinh, miệng cũng bị động kinh luôn !

      Tiêu Thành Hưng cười ha ha: “Con trai Tiêu Thành Hưng đương nhiên là đẹp trai rồi! Nó được di truyền từ ai chứ? Di truyền từ người mẹ xinh đẹp của nó nha!”

      Lú đầu mọi người cứ nghĩ rằng người ông đến là ông, ngờ đến cuối cùng lại thành tán dương Khương Vãn Ngư, bà lập tức từ mây mù chuyển sang nắng ấm, cười dịu dàng: “Vậy còn được, tất cả ngồi xuống ăn cơm !”

      “Y Đình, cả chiều nay hai con đâu thế? Muộn như thế mới về? Thanh Hòa em ấy về từ trưa rồi.” Khương Vãn Ngư cười hỏi.

      “Cẩm Nhi ấy phải mua chút đồ nên con cùng ấy.” Tiêu Y Đình trả lời.

      “Rất tốt.” Khương Vãn Ngư khen, “Cẩm Nhi chuyển khỏi Bắc Kinh từ , bây giờ trở về rồi nhưng lại bận chuyện học hành, có thời gian thăm lại chốn xưa, nhân dịp nghỉ hè, các con đều có thời gian, con nên dẫn em ấy đó đây.”

      “Em cũng phải ! Em cũng có thời gian để tham quan này nọ!” Chuyện chơi tốt như vậy, Tiêu Thành Trác sao có thể bỏ qua?

      “Được thôi! Cùng nhau ! Tất cả đều !” Tiêu Y Đình sảng khoái đáp ứng.

      “Liệu có làm mất thời gian của hai ạ?” Quách Cẩm Nhi vừa vui mừng vừa do dự hỏi.

      “Nó sao? Ngoài việc ở nhà chơi game, chính là ra ngoài chơi bóng, có mất thời gian gì đâu!” Khương Vãn Ngư khai báo hết bảng
      [​IMG]

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 138:

      Editor: Tinh Di


      Diệp Thanh Hòa nhớ tới câu chuyện xưa.

      Hồi năm Ba trung học, thầy giáo cầu bọn viết mới câu chuyện cũ, nhỡ bạn ngồi cùng bàn của viết về câu chuyện “Con vịt xấu xí”.

      ấy viết thành có hai con vịt xấu xí.

      Hai con vịt xấu xí bị tất cả các loại động vật khác cười nhạo, nhưng bọn nó bao giờ buồn phiền, bởi vì chúng nó có tình bạn đẹp nhất, luôn giúp đỡ nhau, cùng nhau đùa giỡn, cùng nhau kiếm ăn; ban đêm lạnh lẽo, chúng ngủ sát vào nhau; ban ngày tìm được cái ăn, nhất định nhưởng cho đối phương.

      Bọn chúng với nhau: “Chúng ta vĩnh viễn là bạn bè tốt, bao giờ chia lìa.”

      Bọn chúng tin rằng, chỉ cần chúng có nhau, dù có bị cả thế giới này cười nhạo chăng nữa, chúng bao giờ sợ hãi…………

      Bọn chúng cùng nhau trải qua nhiều chuyện, chúng vui vẻ ca hát trong lúc có chuyện buồn, bọn chúng nghĩ rằng, chỉ cần ngày nào cũng giống như bây giờ………

      Rốt cuộc cũng có ngày, trong hai con vịt đến hồ nước và phát ra mình có bộ lông trắng muốt rất xinh đẹp……

      Nó vẫy vẫy cánh, bay lên trời xanh, bỏ lại phía sau những kẻ cười nhạo nó…….

      Lúc này nó mới biết, cảm giác khi được bay lượn rất tuyệt vời, và khi từ cao nhìn xuống, thế giới bên dưới xinh đẹp. Nó sung sướng kêu lên, mới phát giọng của mình thay đổi, còn là tiếng vịt khan khan cạc cạc nữa………….

      Bay vòng lớn, nó mới nhớ tới, bạn mình đâu?

      Nó bay trở lại, đáp xuống bên cạnh hồ nước, muốn về nhanh kể lại chuyện này cho bạn thân nhất của mình. Nhưng rồi, nó nhìn thấy buồn bã trong mắt của bạn nó, bởi vì bạn ấy vẫn là bộ dạng xấu xí ban đầu………….

      Nó rất buồn. Nó muốn nhìn bạn mình đau lòng, vì hai đứa là bạn bè hoạn nạn có nhau.

      Nó thấy hối hận, muốn mình trở nên thế này, bởi vì nó biết, nó như thế này làm tổn thương lòng của bạn nó.

      : “Hi, bạn của tôi, tôi về rồi, bầu trời đẹp gì cả, chúng ta bơi lội !”

      Con vịt xấu xí gì, chỉ cười vui vẻ: “Được!” Giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh.

      Từ khi bạn của mình biến thành thiên nga, con vịt xấu xí được ăn rất nhiều đồ ăn ngon, nó còn phát , có món nó chưa từng ăn qua…………

      Nhất định là bạn nó bay rất xa để tìm đồ ăn ngon cho nó! Chúng luôn giành cho người bạn kia phần ăn tốt nhất………..

      Nó rất cảm động, vì mình có người bạn như thế……….

      Nhưng quả , vịt xấu xí hiểu được, thiên nga có thế giới của cậu ấy, cậu ấy thích bay lượn, thích trời xanh. Buôi tối nó trở về chỗ ở, thiên nga luôn kể cho nó nghe cảm giác khi làm thiên nga, có thể bay khắp nơi kiếm đồ ngon vật lạ cho nó ăn……….

      Vịt xấu xí cũng hiểu được, thiên nga có bạn bè của cậu ấy. Bởi vì cậu ấy là thiên nga, xinh đẹp như thế, tao nhã như thế, tự nhiên những những thiên nga khác tìm đến cậu ấy, có buổi tối, bọn họ còn gặp mặt nhau ở bầu trời kia………………

      Thiên nga cứ rằng bạn mình ngủ nên biết, nhưng thực ra, thiên nga hề hay biết, mỗi lần nó rời , người bạn kia ngủ liền tỉnh giấc………….

      Nhưng là vịt xấu xí hề buồn bã, bởi vì, mặc kệ thế giới bên ngoài rộng lớn như thế nào, mặc kệ thế giới của thiên nga ngoài đó ra sao, hai bọn nó vẫn có chung thế giới , ai có thể chen chân vào đó, bọn nó cùng nhau xây nên bằng những vui buồn như thế, ai có thể phá huỷ thế giới đó.

      Cho neen, chỉ cần có thế giới này là đủ rồi…….

      Vịt xấu xí vẫn hạnh phúc cho rằng như thế.

      Sau đó, thời tiết lạnh dần, mùa đông tới, giấc ngủ của vịt ngày càng ít.

      Có những buổi tối, khi rời thiên nga rời , nó chỉ giả vờ ngủ.

      Nó theo thói quen mở to mắt nhìn về phía bầu trời, nhưng thấy bạn nó ở trời. Ngoài bãi cỏ khô héo, truyền đến giọng rất .

      “Này, cậu chút!” Đây là giọng của thiên nga.

      “Thực cậu sao? Các thiên nga khác đều bay về phương Nam! Chúng ta là những người cuối cùng rồi! Nếu còn , mùa đông đến cậu chết vì lạnh đó!” thiên nga khác .

      ! Các cậu cứ !” Thiên nga kiên quyết.

      “Cậu đúng là bị điên rồi! Cậu nghe mình , cậu là thiên nga chứ phải vịt! Vì con vịt, như thế đáng giá sao?” con thiên nga khác tức giận .

      “Đáng giá! Bọn mình hứa rồi,mãi mãi ở cùng chỗ!”

      “Cậu là đồ điên!” Cuối cùng hai con thiên nga kia vỗ cánh bay …….

      Thiên nga trở về chỗ ở, nằm sát vào người vịt, dùng cơ thể sưởi ấm cho nhau.

      Vịt nhắm mắt lại, ở hướng mà thiên nga nhìn thấy, nó thầm khóc…….

      Sáng sớm hôm sau, thiên nga tỉnh dậy, thấy vịt đâu, trước mặt nó là đống lớn đồ ăn……….

      Vịt xấu xí bỏ , thiên nga điên cuồng tìm nó, hết bay lên trời lại chạy dưới đất, nhưng vẫn thể tìm thấy………..

      Cuối cùng, có loài vật với thiên nga, vịt xấu xí có nhắn lại cho nó rằng: Thiên nga cứ bay về phương Nam , đừng tìm vịt xấu xí nữa.

      Thiên nga khóc, bọn chúng mỗi ngày đều sưởi ấm nhau, cùng nhau vui đùa bên hồ nước, nó , nó cố gắng như thế để bảo vệ thế giới của cả hai, mặc kệ người khác gì nó hề để ý, vì sao vẫn là bảo vệ được?

      Mà nó cũng nhìn thấy được, ở bụi cây héo lá cách đó xa, vịt lặng lẽ nhìn nó điên cuồng khóc. Thế giới kia, hơn ai hết vịt cũng rất quý trọng nó, nhưng thể tự phá vỡ, bởi lẽ, chúng còn là hai con vịt xấu xí như trước………..

      Chuyện xưa kết thúc ở đây. có kết cục của vịt xấu xí, có kết cục của thiên nga, là bay phương Nam hay ở lại tìm kiếm vịt cho đến chết…….

      Diệp Thanh Hòa nhớ , hồi ấy câu chuyện này rất được các học trò hưởng ứng, nhưng thầy giáo , thầy cho rằng nó phù hợp với học sinh trung học, có lẽ là thấy nó quá bi quan.

      Nhưng là, các học sinh rất thích thú, còn sôi nổi bàn tán về cái kết của câu chuyện.

      bạn viết câu chuyện này vốn là người trầm tính, thích giao tiếp với mọi người, khá giống với của bây giờ. Lúc ấy luôn tự hỏi, biết bạn ấy trải qua chuyện gì mới có thể viết lên câu chuyện như thế?

      Bạn nữ kia hề gì về chuyện trước đó, Diệp Thanh Hòa cũng chỉ cho qua như những câu chuyện cổ tích bình thường. Còn giờ phút này, khi nhớ về câu chuyện trong quá khứ, đột nhiên có chút đồng cảm…………

      Vịt xấu xí và thiên nga đến nước ấy, có thể trách ai?


      Những học sinh hồn nhiên ngày đó nhìn nhận theo nhiều chiều, có bạn , chính là do vịt xấu xó quá tự ti, hoàn toàn có thể đợi thiên nga sau khi phương Nam trở về, tiếp tục là bạn bè; có bạn lại , là do thiên nga ngốc nghếch, sao với vịt để nó chờ đợi mình

      [​IMG]

      Chương 139: Tiêu Y Đình, muốn như vậy sao?
      Editor: Tinh Di


      Nhóc sợ phơi nắng, dĩ nhiên cũng đến nỗi hiểu chuyện biết lo lắng Diệp Thanh Hòa bị nắng thui đen, mà là thể chờ đợi thêm được nữa…………

      Diệp Thanh Hòa đột nhiên nhớ ra, Tiêu Y Đình và Quách Cẩm Nhi có hẹn nhau hôm nay Hoà Di Viên chèo thuyền, Tiêu Thành Trác thích náo nhiệt cũng muốn theo, lúc ấy có người câu: “Tất cả cùng .”, nhưng thực lòng có bao gồm mình vào cái ‘tất cả’ đó……..

      đặt chiếc thìa xuống, ngoại trừ Tiêu Thành Trác rất nôn nóng nhìn chằm chằm ra, những người khác đều chuyên tâm ăn sáng: “Cháu……. Hôm nay được, mọi người cứ ……”

      “Leng keng!” thanh thìa gõ vào thành bát vang lên.

      Tiêu Thành Trác thiếu kiên nhẫn kêu lên ngay lập tức: “Hả? Tại sao vậy? Cùng chị! Em muốn chị !”

      Trong nháy mắt Diệp Thanh Hòa cảm thấy có ánh mắt nhìn chằm chằm mình, lúc nóng, lúc lạnh, lúc đầy nghi vấn……..

      muốn đối lại ánh mắt kia, chỉ với Tiêu Thành Trác: “Chú , hôm nay cháu có chuyện được, mọi người cứ chơi vui vẻ!”

      Tiêu Thành Trác bất mãn trợn mắt: “Chị còn cái gì vui vẻ chứ………”

      Mọi người bàn ăn, trừ Tiêu Thành Hưng ra ngoài, đều dồn ánh mắt về phía và Tiêu Thành Trác.

      cảm giác mình đổ mồ hôi, nhàng dỗ ‘ông chú’ kia: “Chú , có hai và chị Cẩm Nhi cùng mà, lần tới cháu chơi cùng chú được ? Hôm nay cháu thực có chuyện………”

      Lúc này Tiêu Thành Trác mới tạm bỏ qua: “Được rồi! Lần tới chỉ mình em và chị chơi thôi nhé!”

      “Được được được!” Rốt cuộc cũng dỗ được, Diệp Thanh Hòa nhanh chóng đồng ý.

      thôi!” Tiêu Y Đình đẩy bát đũa ra, đứng dậy, thẳng ra cửa.

      “Chìa khoá xe!” Khương Vãn Ngư đuổi theo đưa chìa khoá xe cho .

      thi có bằng lái, nhưng Tiêu Thành Hưng quy định, phải tự xe của chính mình, mà Khương Vãn Ngư thương cậu con trai, nên đưa chìa khoá xe cho .

      “Lát gọi xe!” nhận lấy chìa khoá, mặt biểu cảm.

      “Chờ chút!” Khương Vãn Ngư đuổi theo, kéo cậu con trai sang bên, kín đáo đưa cho số tiền, giọng : “Dù sao con cũng cầm ít tiền theo! Tiền Thanh Hòa đưa con sao đủ để dẫn bạn chơi?”

      Khương Vãn Ngư nhìn vào cậu con trai hai năm qua, lúc nào cũng phải lẽo đẽo theo sau tìm Diệp Thanh Hòa để xin tiền, trong lòng có hơi bất mãn, nhưng là, chuyện này chồng bà định như thế, cũng dám gì, thỉnh thoảng giấu diếm đưa cho nó chút, thế mà đứa này lại nhận, làm bà tức muốn chết! Bà cũng cảm thấy Diệp Thanh Hòa lợi hại, có thể biến thằng con trai bà thành như thế……….

      Mà lần này, Tiêu Y Đình cũng từ chối như mấy lần trước, còn thèm nhìn đến chỗ tiền đó: “ cần! thôi!” xong nhanh ra cổng.

      Quách Cẩm Nhi và Tiêu Thành Trác phải vất vả đuổi theo.

      Khương Vãn Ngư đứng đó, nhìn theo bóng lưng của cậu con trai, nhìn chằm chằm………..

      Diệp Thanh Hòa yên lặng ăn xong bữa sáng, chào hỏi Khương Vãn Ngư và Tiêu Y Bằng, sau đó đeo túi xách lên ra cửa.

      định đến đó bằng xe buýt, cũng quen với lại ở Bắc Kinh.

      vừa ra đến đầu đường lớn, Tiêu Y Bằng lái xe đuổi kịp, hỏi: “Thanh Hòa, đâu đây? Để đưa em .”

      Diệp Thanh Hòa do dự chút, lên xe: “ cả, hôm nay là chủ nhật mà vẫn làm việc sao?”

      “Công ty có chút chuyện, phải đến tăng ca. Thắt dây an toàn vào !” Tiêu Y Bằng nhắc nhở .

      “A! Như vậy làm trễ giờ của chứ?” vừa thắt dây vừa hỏi.

      Tiêu Y Bằng cười cười: “Đây chính là cái lợi của việc làm ông chủ! Muốn làm lúc nào cũng được!”

      Diệp Thanh Hòa cũng cười tiếng, chhh với cả luôn cảm thấy nhje nhõm vui vẻ, hai em nhà này, thực trái ngược nhau…………

      “Thanh Hòa, bọn em có người bạn tên là Phó Chân Ngôn đúng ?” Đột nhiên Tiêu Y Bằng hỏi.

      “Đúng vậy!” Diệp Thanh Hòa vừa trả lời vừa nghĩ, đúng rồi, cả học bên Cambridge cũng là học về chuyên ngành này, bây giờ về đây lập công ty, chắc chắn là có nghe đến, hoặc hơn nữa là quen biết Phó Chân Ngôn: “Sao vậy ?”

      có gì! Vậy là tốt rồi! Gần đây hạng mục hợp tác với cậu ấy, lúc chuyện có về em và Y Đình. Cậu ấy đúng là người mạnh dạn đầu!” Tiêu Y Bằng .

      sai! ấy có được học hành nhiều, toàn bộ cơ nghiệp được như bây giờ đều là dám tự mình gây dựng, em cũng rất khâm phục ấy!” Lời này là lời lòng của Diệp Thanh Hòa, Phó Chân Ngôn lớn hơn bao nhiêu tuổi, nhưng chính là cuộc sống cho ấy trưởng thành sớm.

      Tiêu Y Bằng chỉ cười cười, gì nữa, chuyện riêng của Diệp Thanh Hòa tiện quản. Phó Chân Ngôn đặt tên công ty là Hoà Chân, nhất định là trước đó có chuyện gì đó. Hơn nữa, trợ lý của cậu ta lúc nhắc đến Diệp Thanh Hòa, nào là ‘ ’, nào là ‘chị dâu’, qua đâu cũng hiểu được ít.

      cho là, chuyện của hôm nay chính là, có hẹn với Phó Chân Ngôn.

      Nhưng mà, khi Tiêu Y Bằng đưa đến nơi, hình như người đàn ông kia phải Phó Chân Ngôn?

      quay đầu xe rời ………..


      Tiểu Trái Cây nhìn thấy đến, nhanh chóng chạy ra dắt tay vào sân chơi.

      Mục Xuyên vẫn có chút áy náy với : “Tiểu Hà, trời nóng như thế lại bắt em chơi, là ngại quá, em dùng phải này được ?”

      có sao! Mục Xuyên! Như thế này rất tốt mà! Ra ngoài vận động dù có đen cũng là đen khoẻ mạnh!” cười , dắt Tiểu Trái Cây, “! Chúng ta vào trong thôi!”

      Tiểu Trái Cây vừa bước vào liền ngừng thử các trò chơi, chỉ hận thể chơi tất cả trò ở đây, mỗi trò lần.

      Phong thái của Mục Xuyên là học giả đặc trưng, hợp với mấy trò xe ray hay thuyền hải tặc điên loạn. Bình thường Diệp Thanh Hòa cũng thích hợp, nhưng hiểu sao hôm nay thực muốn thử hết mọi thứ!

      cùng Tiểu Trái Cây ‘chiến đấu’ hết những trò trước đây chưa từng thử. Lúc được la hét theo

      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :